Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đong Tấm Lòng - Nguyễn Ngọc Tư

Đong tấm lòng là tập tản văn mới của Nguyễn Ngọc Tư, với những trang viết dung dị và nhiều ý nghĩa như Mua đi bán lại một đám đông; Chỗ nào cũng nắng; Cúi xuống che chung; Cách nào cũng nhớ; Giữa người với người; Gọi tên nỗi sợ... Vẫn là cách viết quen thuộc đã làm nên một tên tuổi Nguyễn Ngọc Tư: qua những chuyện bình thường hàng ngày để khái quát về thân phận con người, những chiêm nghiệm về cuộc đời... rất giản dị mà sâu lắng. Là một tập sách đáng đọc trong những ngày đầu năm để ta có thể "lập trình" bản thân cho một năm mới nhiều ý nghĩa hơn. Đặc biệt, tập sách có các bức ký họa do chính tác giả Nguyễn Ngọc Tư thể hiện. *** Nguyễn Ngọc Tư viết nhiều, đến mức người đọc luôn có cảm giác chị ăn ngủ trong không khí văn chương. Dường như mọi con đường chị đi qua, sẽ có lúc nào đó hiện lên trong văn chị, mọi con người chị gặp sẽ có một ngày bước vào truyện của chị. Kiểu như nhân vật Mười - người đàn bà không chịu tự mình tỏa sáng mà cứ phải lệ thuộc vào tình yêu của Cao Bồi. Nhân vật nữ mà kiểu gì tác giả cũng sẽ bị càm ràm, cho dù người viết có chục lần dự định cho chị tách khỏi tình yêu của đời mình, cũng sẽ chục lần không thực hiện được, bởi vì Mười sẽ không làm như thế. Và chỉ cần đôi chữ bóng gió viết rằng Mười đã mỏi mòn, nhân vật cũng sẽ lập tức phản ứng, tỉnh rụi bảo: “Đâu có”. “Tui không nghĩ nhân vật của tui có bóng dáng của tui, mà rất nhiều người hơi biết tui một chút đều nói văn tui với người… trớt quớt” - Nguyễn Ngọc Tư tự sự. Chị cho biết: “Văn của tui hoàn toàn chẳng có trải nghiệm gì của cá nhân mình trong đó, chẳng hạn như khi viết về cảm giác lòng tự trọng bị thương tổn của một người đàn ông phải chịu nhục trước bạn gái mình, tui hình dung ra thôi”. *** Năm trước đưa thằng nhỏ đầu lòng thẳng vô lớp một chỉ tốn chai rượu tây xách tay, năm nay nhà trường nhận chuẩn quốc gia nên phải lót đường năm triệu cho con nhỏ em qua cổng. Nói gì xa, góp tiền cúng đình cũng phải tăng gấp đôi coi mới được. Thằng em học đại học Mỹ thuật xong, giờ ngồi vẽ bảng hiệu, bởi vì bán chữ nhiều tiền hơn, ai cũng muốn treo mấy chữ Tài Lộc trong nhà. Đá Đỏ bị đem bán cho tư nhân làm du lịch, họ sẽ san núi bạt rừng trồng mấy con rồng xi măng lên, sơn màu hàng mã cho coi. Vườn chùa ngoại thành đang bán mấy chỗ nằm đẹp, nhà có người già nên mua để sẵn, sau này biết đâu không còn đất. Những câu chuyện bán mua rời rạc này chúng ta vẫn thường nhặt nhạnh từ buổi ăn vặt, cuộc cà phê hay trong lúc chờ xe rời bến. Cái giọng điệu của người góp chuyện cũng bình thản như cảm giác của người nghe. Dù hàng hóa trong những cuộc mua đi bán lại đó không phải mấy món thông dụng kiểu như gạo, rau, hay nắm xôi, cái áo. Bất cứ gì cũng là hàng hóa, lạ chi. Sống trong tâm thế của một kẻ đi chợ, và cả nước là một cái chợ khổng lồ, hàng họ đa dạng đến mức mua gì cũng có, kể cả mua thần bán thánh, chức tước, trinh tiết, nội tạng người… chúng ta bớt bỡ ngỡ đi. Giống như câu mà trẻ con hay đùa, “trước còn mắc cỡ giờ đỡ nhiều rồi”. Người ta có thể mua dặm dài bờ biển để làm khu nghỉ dưỡng, mua một vùng đất để khai khoáng, mua cả dòng sông làm thủy điện, thậm chí biết đâu còn mua lại được mạng sống từ cái án tử hình. Dừng lại vài phút ở chương trình tiêu dùng chán ngắt của truyền hình tỉnh lẻ, thấy được lý do vì sao nó chán ngắt. Người xem bây giờ đâu chỉ quan tâm tới giá vàng thế giới, và mặt hàng thiết yếu đâu chỉ gạo với xăng. Họ rất muốn biết giá của bằng tiến sĩ, vị trí kế toán của một sở cấp tỉnh hay phó phòng cấp huyện, để mà nuôi nấng những giấc mơ, thứ giấc mơ chỉ cần đủ tiền sẽ thành sự thật. Sống chết cùng cái chợ hình chữ S này, ít nhiều chúng ta cũng thắc mắc giá thành thật sự của một công trình xây dựng trụ sở sau những rơi rụng, cuộc mặc cả nhập nhoạng trên đường về thành phố của một cô giáo vùng sâu, hay cánh cửa phía sau của cuộc đề bạt cán bộ. ... Mời các bạn đón đọc Đong Tấm Lòng của tác giả Nguyễn Ngọc Tư.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Không Còn Thời Gian Để Buồn - Thảo Xù
"Vậy thì cứ sống cho trọn vẹn hôm nay một cách vui vẻ, làm tất cả những điều cần làm, vì biết đâu ngày mai sẽ chẳng còn cơ hội. Không còn thời gian để buồn đâu!". Không còn thời gian để buồn của tác giả Thảo Xù là cuốn sách dành cho những ai đang dần mất niềm tin vào tình yêu. Ở đó là tổng hợp những câu chuyện đầy màu sắc về cuộc sống, niềm vui, nỗi buồn mỗi ngày. Dù nắng mưa hay gió rét thì chúng ta luôn cảm thấy thật tuyệt vời vì được sống trên cõi đời này. Tình yêu cũng giống như một bức tranh và mỗi người là mảnh ghép cho bức tranh ấy. Khi yêu, hai người xem nhau như mảnh ghép còn thiếu của cuộc đời, coi người kia là cả thế giới của mình. Và tin rằng, bản thân đã tìm được nửa còn lại, cùng nhau bước tiếp trong cuộc đời.  Cho đến khi, họ quay lưng bước đi mới nhận ra người đã từng như là mảnh ghép bức tranh của mình thì cũng có thể sẽ là mảnh ghép trong bức tranh của người khác. Trên đời này, không có tình yêu nào mãi mãi, những người bước qua đời nhau như là sự thay đổi, trải nghiệm trong cuộc sống. Vì thế, bạn đừng quá đau khổ hay nuối tiếc những gì đã qua. Sau mỗi cuộc tình tan vỡ, hôn nhân không hạnh phúc, trái tim mong manh lại thêm một vết thương. Một số người chọn cách thu mình, tạo vỏ bọc là lảng tránh tình yêu. Điều đó có phải là cách làm đúng? Không, cuộc sống này còn nhiều điều thú vị, tình yêu đẹp ngoài đời thực vẫn tồn tại.  Thời gian trôi rất nhanh, thoắt cái đã hết một khoảng đời người. Chưa bao giờ đủ thời gian để làm những gì chúng ta muốn, không có đủ thời gian để ở cạnh người ta yêu, vậy làm sao có đủ thời gian để ngẫm ngợi buồn chán? Bản thân hãy cố gắng làm đơn giản mọi chuyện để đỡ tốn thời gian, lãng phí đời người. Mỗi người tập tha thứ cho những lỗi lầm của nhau để giữ được mối quan hệ bền lâu và tâm hồn luôn được thanh thản. Không còn thời gian để buồn, cái tên thật nhẹ nhõm và giản dị, cuốn sách sẽ khiến bạn đọc nhận ra rằng cuộc sống ngắn ngủi, không có nhiều thời gian để bạn phải buồn về chuyện gì đó. Viết từ góc nhìn của một người từng trải, tác giả mang đến cuốn sách chạm đến tim ta bằng cảm xúc dịu dàng nhưng đầy trắc ẩn. Lật giở mỗi trang sách, bạn vô tình bắt gặp hình ảnh của mình, bởi qua những năm tháng của tuổi trẻ, ai cũng từng yêu cuồng nhiệt, khờ dại và đau khổ vì một người nào đó. Với phong cách viết tản văn gần gũi, dí dỏm, tác giả đưa đến cho độc giả những câu chuyện giàu cảm xúc, nhẹ nhàng... Đọc xong cuốn sách, bạn còn thấy được hành trình của một người con gái mạnh mẽ, dũng cảm bước qua mối tình đầy nước mắt để tìm đến một nơi thực sự thuộc về mình.  Không còn thời gian để buồn còn đem đến một góc nhìn mới mẻ về cuộc sống hôn nhân. Bởi khi nhắc đến hôn nhân, mỗi cô gái trẻ vẫn thường cảm thấy nhiều e ngại. Cuốn sách này sẽ giúp bạn nhìn nhận một cách chân thực nhất về hôn nhân. Đó là cuộc sống gia đình vẫn có những khoảnh khắc lãng mạn, ngọt ngào như trong tiểu thuyết cũng có những tổn thương, rạn nứt.... Thay vì chọn cách trách móc, buông tay nhau, 2 người sẽ tha thứ, thông cảm cho nhau để cùng nhau bước tiếp trên con đường chông gai phía trước. Cuộc sống muôn màu, những lúc bất hoà sẽ là giúp chúng ta trân trọng khoảng khắc bình bị bên người thương, để thấy cuộc sống này dễ chịu, dễ yêu hơn. Bạn chỉ có một cuộc đời để sống nhưng có nhiều cách để nghĩ. Mỗi người đều biết ngày sinh nhật của mình, nhưng chẳng ai biết được ngày về với vĩnh hằng. Vậy thì cứ sống cho trọn vẹn hôm nay một cách vui vẻ, làm tất cả những điều cần làm, vì biết đâu ngày mai sẽ chẳng còn cơ hội. Không còn thời gian để buồn đâu! *** ???? MỌI THỨ ĐỀU CÓ THỂ XẢY RA CÒN SỐNG NHƯ THẾ NÀO LÀ LỰA CHỌN CỦA MÌNH ???? Một hôm ngồi taxi, lúc gặp đoạn đông người mình có hỏi bác lái xe: - Bác ơi, tắc đường ạ? Bác tầm tuổi bố mình, bác bảo: - Không cháu, đèn đỏ mà. Mình hỏi tiếp: - Tầm này còn tắc không bác nhỉ? Lúc ấy khoảng 11 giờ trưa. Bác nói một hồi rằng: - Việt Nam không nói trước được điều gì cả cháu ạ. Bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Lúc này đây người ta thông báo đường thông thoáng đấy nhưng ra kia tắc luôn cũng chả có gì lạ. Mình: - Vâng ạ. Rồi bác lại tiếp: - Cháu phải nghĩ trên đời này không gì là tuyệt đối hay chuẩn mực cả. Ngay cả quốc tế cũng vậy nói chi Việt Nam. Mọi thứ đều bị đảo lộn rồi. Từ đời sống đến con người. Chả biết đâu mà lần. Mình nghĩ ra câu chuyện "30 chưa phải là Tết" của cuộc thi hoa hậu hoàn vũ thế giới, liền góp vui với bác: - Đúng rồi bác ạ, ngay cả cuộc thi tầm cỡ quốc tế, chuyện không thể xảy ra vẫn còn xảy ra mà bác nhờ. Phút trước mình đội vương miện, phút sau đã của kẻ khác. Bác cười sảng khoái: - Đúng rồi cháu. Thế nên sống là phải luôn ở trong thế chủ động. Ngay cả khi trời sập cũng phải cảm thấy rất bình thường. Như bác đây này. Đi làm cả ngày ngoài đường bỗng một ngày về nhà vợ chìa cái đơn ly hôn ra bảo: "Chúng ta ly hôn". Bác cũng chẳng thấy có gì là sốc cả. Bởi cái gì xảy ra cũng có lý do của nó. Không cần phải xét nét là vì sao, thế nào cô lại làm thế. Tự mình phải hiểu: Có lẽ là đã đến lúc không ở với nhau được nữa thì người ta mới quyết định như vậy. Cho dù mới đêm qua thôi còn ngủ chung giường, nhưng đêm mai đã thành người xa lạ thì cũng chẳng có gì phải sụp đổ cả. Cuộc sống là thế. Bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra. Anh không thể bắt người ta thay đổi khi anh không đứng trên lập trường của người ta được. Lúc cần ra đi thì người ta sẽ chọn. Đấy cũng là Sống. Hay chuyện con cái cũng vậy. Ví như hôm nay con nó xin mình tiền với lý do gì đấy. Nhưng tối nó về nó bảo mình là bị rơi mất rồi. Mình cũng tin thôi. Mất là mất dù bất kỳ lí do gì, là dối hay thật thì cũng đã mất. Mình không thể thay đổi điều ấy được, thế nên khỏi phải mắng chửi làm gì. Và con nó cũng phải chịu trách nhiệm về điều ấy. Rằng: Bố mẹ đã cho thì con phải giữ. Không giữ được, mất là chuyện con phải chịu trách nhiệm với mình. Bất kỳ chuyện gì cũng không thể tự mình làm rồi để người khác phải bù đắp. Đấy là nguyên tắc sống đấy cháu. Ngay như các cháu cũng vậy, tuổi còn trẻ, mọi thứ cũng mới bắt đầu. Không gì là không thể xảy ra cả. Hôm nay sum vầy nhưng mai biết đâu mỗi người một ngả. Hôm nay mình rất xinh đẹp nhưng biết đâu ngày mai một chút trở trời thôi cũng thấy mình mệt mỏi rã rời. Sống là phải học những điều ấy. Để mọi thứ có đến hay đi cũng cảm thấy nhẹ nhàng. Mình ngồi ngấm từng câu từng lời bác nói, cảm thấy lòng thanh thản. - Bác nói hay quá bác ạ. Tự dưng cháu thấy trời hôm nay đẹp thế. Dù là có mưa bay. Bác vỗ vào vô lăng cười: - Đúng rồi, trời hôm nay rất đẹp. Rất hợp để làm mọi thứ. Hợp để bọn trẻ yêu nhau. Thậm chí là chia tay cũng rất hợp phải không? Rồi bác cười hà hà. - Cháu thấy đấy, bác từng này tuổi rồi vẫn ngày ngày chở khác đi về. Tối về làm ván cờ với ông hàng xóm. Mệt quá thì mở ti vi để đấy rồi ngủ. Thế thôi. Đơn giản. Vui hay buồn thì ta cũng phải sống. Vậy sao không chọn vui nhỉ. Bác nói thấm quá. Cuộc sống là một hành trình. Mà hành trình không thể cứ có mình hoa bên đường. Sẽ còn có đá sỏi chênh vênh, có cả những chông gai rớm máu. Dù là gì ta vẫn cần phải ngẩng đầu bước tiếp cho trọn hành trình SỐNG. 26/2/2017.???? MỌI THỨ ĐỀU CÓ THỂ XẢY RA CÒN SỐNG NHƯ THẾ NÀO LÀ LỰA CHỌN CỦA MÌNH ???? Một hôm ngồi taxi, lúc gặp đoạn đông người mình có hỏi bác lái xe: - Bác ơi, tắc đường ạ? Bác tầm tuổi bố mình, bác bảo: - Không cháu, đèn đỏ mà. Mình hỏi tiếp: - Tầm này còn tắc không bác nhỉ? Lúc ấy khoảng 11 giờ trưa. Bác nói một hồi rằng: - Việt Nam không nói trước được điều gì cả cháu ạ. Bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Lúc này đây người ta thông báo đường thông thoáng đấy nhưng ra kia tắc luôn cũng chả có gì lạ. Mình: - Vâng ạ. Rồi bác lại tiếp: - Cháu phải nghĩ trên đời này không gì là tuyệt đối hay chuẩn mực cả. Ngay cả quốc tế cũng vậy nói chi Việt Nam. Mọi thứ đều bị đảo lộn rồi. Từ đời sống đến con người. Chả biết đâu mà lần. Mình nghĩ ra câu chuyện "30 chưa phải là Tết" của cuộc thi hoa hậu hoàn vũ thế giới, liền góp vui với bác: - Đúng rồi bác ạ, ngay cả cuộc thi tầm cỡ quốc tế, chuyện không thể xảy ra vẫn còn xảy ra mà bác nhờ. Phút trước mình đội vương miện, phút sau đã của kẻ khác. Bác cười sảng khoái: - Đúng rồi cháu. Thế nên sống là phải luôn ở trong thế chủ động. Ngay cả khi trời sập cũng phải cảm thấy rất bình thường. Như bác đây này. Đi làm cả ngày ngoài đường bỗng một ngày về nhà vợ chìa cái đơn ly hôn ra bảo: "Chúng ta ly hôn". Bác cũng chẳng thấy có gì là sốc cả. Bởi cái gì xảy ra cũng có lý do của nó. Không cần phải xét nét là vì sao, thế nào cô lại làm thế. Tự mình phải hiểu: Có lẽ là đã đến lúc không ở với nhau được nữa thì người ta mới quyết định như vậy. Cho dù mới đêm qua thôi còn ngủ chung giường, nhưng đêm mai đã thành người xa lạ thì cũng chẳng có gì phải sụp đổ cả. Cuộc sống là thế. Bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra. Anh không thể bắt người ta thay đổi khi anh không đứng trên lập trường của người ta được. Lúc cần ra đi thì người ta sẽ chọn. Đấy cũng là Sống. Hay chuyện con cái cũng vậy. Ví như hôm nay con nó xin mình tiền với lý do gì đấy. Nhưng tối nó về nó bảo mình là bị rơi mất rồi. Mình cũng tin thôi. Mất là mất dù bất kỳ lí do gì, là dối hay thật thì cũng đã mất. Mình không thể thay đổi điều ấy được, thế nên khỏi phải mắng chửi làm gì. Và con nó cũng phải chịu trách nhiệm về điều ấy. Rằng: Bố mẹ đã cho thì con phải giữ. Không giữ được, mất là chuyện con phải chịu trách nhiệm với mình. Bất kỳ chuyện gì cũng không thể tự mình làm rồi để người khác phải bù đắp. Đấy là nguyên tắc sống đấy cháu. Ngay như các cháu cũng vậy, tuổi còn trẻ, mọi thứ cũng mới bắt đầu. Không gì là không thể xảy ra cả. Hôm nay sum vầy nhưng mai biết đâu mỗi người một ngả. Hôm nay mình rất xinh đẹp nhưng biết đâu ngày mai một chút trở trời thôi cũng thấy mình mệt mỏi rã rời. Sống là phải học những điều ấy. Để mọi thứ có đến hay đi cũng cảm thấy nhẹ nhàng. Mình ngồi ngấm từng câu từng lời bác nói, cảm thấy lòng thanh thản. - Bác nói hay quá bác ạ. Tự dưng cháu thấy trời hôm nay đẹp thế. Dù là có mưa bay. Bác vỗ vào vô lăng cười: - Đúng rồi, trời hôm nay rất đẹp. Rất hợp để làm mọi thứ. Hợp để bọn trẻ yêu nhau. Thậm chí là chia tay cũng rất hợp phải không? Rồi bác cười hà hà. - Cháu thấy đấy, bác từng này tuổi rồi vẫn ngày ngày chở khác đi về. Tối về làm ván cờ với ông hàng xóm. Mệt quá thì mở ti vi để đấy rồi ngủ. Thế thôi. Đơn giản. Vui hay buồn thì ta cũng phải sống. Vậy sao không chọn vui nhỉ. Bác nói thấm quá. Cuộc sống là một hành trình. Mà hành trình không thể cứ có mình hoa bên đường. Sẽ còn có đá sỏi chênh vênh, có cả những chông gai rớm máu. Dù là gì ta vẫn cần phải ngẩng đầu bước tiếp cho trọn hành trình SỐNG. ... Mời các bạn đón đọc Không Còn Thời Gian Để Buồn của tác giả Thảo Xù.
Em Chưa Từng Chạy Trốn Cô Đơn - Mộc Diệp Tử
“Thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời không phải là nhận ra tình yêu sau nhiều năm chối bỏ mà là nhận ra nụ cười của chính mình sau nhiều năm đánh mất.” (Mộc Diệp Tử) Hãy cứ yêu, cứ tổn thương, cứ vấn vương nhưng đừng quá đau khổ. Hãy cứ cười những nụ cười thật rạng rỡ, giữa những đau thương vẫn thản nhiên đón nhận. Cuộc đời không dài rộng để dồn chính mình vào bế tắc. Dù món quà của tuổi trẻ mở ra toàn những cô đơn, bất hạnh, những nỗi đau không mong muốn, thì đó cũng chính là những gì bạn cần phải trải qua trong đời, để rồi thầm cảm ơn những phút giây bình yên, trân trọng hơn những hạnh phúc sắp đến. Em chưa từng chạy trốn cô đơn giống như một lời “tuyên bố” hùng hồn, mạnh mẽ của một người con gái đã trải qua nhiều thăng trầm tuổi trẻ, vẫn “hồn nhiên” đứng vững. “Có thể tuổi trẻ cô đơn, tuổi trẻ thất bại, tuổi trẻ chơi vơi nhưng hãy cứ bước qua tuổi trẻ thật chậm rãi, không sợ hãi, không ngại ngùng, bởi tuổi trẻ sinh ra là để đánh đổi bình yên sau này...” Bạn sẽ dễ dàng tìm thấy những chia sẻ đầy tiếc nuối về tuổi thanh xuân của đời người con gái, đến nhanh mà cũng khẽ qua thật nhanh. Dễ dàng thấu hiểu những cuộc tình không mấy tròn vẹn, giống với những gì bạn đã và đang trải qua. Cũng có lúc bạn mỉm cười thật vui vì tìm thấy chính mình trong những thổn thức. Con gái chẳng cần phải tỏ ra bất cần, gồng mình mạnh mẽ, những nỗi buồn hay sự cô đơn cũng sẽ đến lúc bị hạ gục để nhường chỗ cho hạnh phúc và bình yên. Cuốn sách giúp bạn tìm thấy bình yên - chính là những gì Mộc Diệp Tử muốn gửi gắm tới bạn đọc.  Ai cũng có một thời tuổi trẻ, trôi qua phẳng lặng thì không gọi là cuộc sống.  Nếu không thể thay đổi được những gì đã, đang và sẽ xảy ra, hãy học cách mỉm cười chấp nhận, quan trong hơn là, thay đổi từ chính bên trong bản thân mình, tự tạo cho mình những lối đi mới, ít bế tắc hơn, ít tổn thương hơn, nhiều nụ cười hơn, và hãy cứ tin rằng mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn. Con gái à, hãy nhắc mình cô đơn, để nhớ mình đã từng hạnh phúc và... sẽ hạnh phúc. *** Bạn đang tìm kiếm điều gì trong cuộc đời này? Nếu là tình yêu, cuốn sách này không dạy bạn cách để yêu. Nếu là hạnh phúc, cuốn sách này cũng không dạy bạn cách để hạnh phúc. Nhưng nếu là bình yên, tôi tin rằng bạn sẽ tìm thấy những tháng ngày bình yên khi đã bước qua những chông chênh của tuổi trẻ và cuốn sách này chính là những bình-yên-của-một-thời-tuổi-trẻ-đã-bỏ-đi- xa mà tôi sẽ tâm sự với bạn như những tri kỷ trong đời. Hoài bão của tuổi xuân, mộng ước về tình yêu và khao khát được tự do vươn ra khỏi vỏ bọc của chính mình. Tuổi trẻ và tình yêu như một dòng chảy bất tận và cuộc đời đi qua hết thảy, đều chúng ta luyến lưu nhất vẫn chỉ là tuổi trẻ mà thôi. Cô đơn cũng được, buồn vui cũng được dẫu sao thì tuổi trẻ vẫn là món quà quý giá vô ngần và được sống để đi qua nó, dẫu thất bại nhiều hơn thành công, dẫu buồn hơn vui, chúng ta vẫn chỉ có một thời thanh xuân sôi nổi duy nhất trong đời - để hoài niệm, để sống mãi với nó - như một chiếc hộp ký ức, mỗi lần gió thổi, lại ngân vang không ngừng. Có thể tuổi trẻ cô đơn, tuổi trẻ thất bại, tuổi trẻ chơi vơi nhưng hãy cứ bước qua tuổi trẻ một cách chậm rãi, không sợ hãi, không ngại ngùng, bởi tuổi trẻ sinh ra để đánh đổi bình yên sau này, cứ tin vậy, bạn nhé ! Viết tặng một phần tuổi trẻ đã qua đi và chẳng thể nào qua trong đời. Viết tặng những cô gái đã, đang sống như tôi và không như tôi. Mời các bạn đón đọc Em Chưa Từng Chạy Trốn Cô Đơn của tác giả Mộc Diệp Tử.
Đừng Lãng Phí Những Ngày Đẹp Trời - Jinie Lynk
"Tôi từng có khoảng thời gian căm ghét thế giới ngoài kia đến cùng cực. Một ngày hầu như chỉ ở nhà, bó gối trong phòng ngủ, không đọc sách thì xem phim, chán chường lại ngủ; chẳng thiết tha với cuộc sống ngày kia đang thay đổi ra sao, tôi vẫn sống với nhịp sống tách biệt của riêng mình. Cho đến một ngày, những công việc hằng ngày đã nhàm chán, sách đọc đã hết, phim cũng chẳng còn gì để xem, tôi bắt đầu suy ngẫm lại cuộc sống của mình. Rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi lúc ấy. Và ngày hôm sau tôi quyết định mở cánh cửa đã nhốt chính mình trong khoảng thời gian dài ấy, bước ra hòa nhập với thế giới. Tôi đi nhiều hơn, đi đây đi đó, nhìn cuộc sống quanh mình, nhìn cuộc đời chảy trôi, nhìn những ngày đẹp trời cứ thế đến rồi đi. Và bạn biết không, cuộc đời này luôn tồn tại những ngày đẹp trời, chỉ là lòng bạn có đẹp , có an yên để nhìn thấy nó hay không. Tại sao khi con người gặp biến cố, đau thương, họ luôn để nỗi buồn lấn át, để niềm đau ngự trị, để rồi mỗi ngày trôi qua đều mang một màu u ám, chán ghét lạ thường. Thật ra, mỗi ngày đều là một ngày đẹp trời, mỗi ngày đều là ngày đáng để sống. Cuộc đời ai mà không có lúc bế tắc, biến cố, vấp ngã, nhưng có người lại khống chế điều đó đến mức không nhìn thấy những điều tốt đẹp còn lại của cuộc sống. Nhưng có người, họ biết cách mỉm cười, biết cách chấp nhận và đôi diện, biết cách trân trọng cuộc sống, và họ luôn trân trọng mỗi ngày họ được sống. Đừng lãng phí những ngày đẹp trời của  chúng mình bạn nhé. Bởi chẳng biết khi nào chúng ta không còn được tận hưởng những ngày như vậy nữa; hãy trân trọng khi còn có thể. " " Tôi là kẻ thích buồn cùng nỗi buồn của người ta nhưng lại gửi gắm nỗi buồn của mình qua con chữ." - Jinie Lynk *** “Có những ngày dài thật buồn, bó gối trong căn phòng nhỏ, nhìn ra bầu trời cao rộng ngoài kia, tôi luôn mang trong mình suy nghĩ bầu trời ấy không có chỗ dành cho tôi. Tôi luôn tự hỏi “Mình muốn làm gì?”, “Mình phải làm gì?”, “Mình cố gắng vì điều gì?”,…” Chúng ta, ai cũng từng trải qua những ngày như thế. Đó là quãng thời gian ta cứ quẩn quanh đây đó tìm kiếm câu trả lời mình là ai, mình thực sự muốn gì. Giữa những chông chênh của tuổi trẻ, khi đứng giữa quá nhiều ngã rẽ, chúng ta  bắt buộc phải đưa ra một sự lựa chọn cho riêng mình. Con đường nào cũng hấp dẫn, cũng mời gọi, nhưng cũng đầy thử thách và chông gai. Đừng lãng phí những ngày đẹp trời là cuốn sách viết về những năm tháng thanh xuân đầy hoang mang, khi tâm trí ta lấp đầy bởi những câu hỏi cần lời giải đáp. Nhưng ngoài những ngày âm u, tuổi thanh xuân của chúng ta là “những ngày đẹp trời, những ngày cõi lòng an yên đến lạ; những ngày mà đến cả nỗi buồn, sự cô đơn, cũng trở nên thật đẹp.” Dù những ngày sau bạn thành công, viên mãn đến chừng nào, thì những năm tháng hai mươi cũng là quãng thời gian đẹp đẽ nhất, đáng nhớ nhất trong cuộc đời. Có thể ngay lúc này đây, bạn muốn nhanh thật nhanh bước ra khỏi tuổi trẻ của mình, để trưởng thành hơn, để có trong tay nhiều thứ hơn. Nhưng đừng vội vã, đừng lãng phí những ngày đẹp trời đó, bởi tuổi trẻ trôi qua, ta sẽ trưởng thành. “Thanh xuân là một lần đi xa mãi không về. Thanh xuân là một lần gặp gỡ mãi chẳng quê”. Thanh xuân chính là cuộc hành trình dài, càng đi xa càng không thể quay trở lại điểm xuất phát, thế nhưng thanh xuân lại lưu giữ cho chúng ta những tình cảm trân quý nhất, những bài học đắt giá và những hồi ức theo ta mãi về sau.” Chỉ một câu thôi, đừng lãng phí những ngày đẹp trời, đừng lãng phí những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp này, nơi mà ngay cả nỗi buồn và sự cô đơn cũng trở nên thật tuyệt vời! Mời các bạn đón đọc Đừng Lãng Phí Những Ngày Đẹp Trời của tác giả Jinie Lynk.
Tự Yêu - Du Phong
Cuốn sách này dành tặng cho những người đang cô đơn, hoặc đang loay hoay giữa những yêu ghét, nhớ quên, vui buồn của ngày tháng cũ... Cuốn sách này cần thiết cho những người thấy lòng mình chưa hoàn toàn thanh thản để thoát ra khỏi những vấn vương về những điều-không-trọn-vẹn... Cuốn sách này phù hợp với những người chưa sẵn sàng và chưa đủ can đảm để cho mình một cơ hội mới, để tiếp tục con đường bây lâu bỏ dở vì những tổn thương chất chồng... Người ta có nhiều cách để vượt qua nỗi cô đơn, để bước qua nỗi buồn, để làm lòng mình ấm lại. Cách tốt nhất trong số đó, là TỰ YÊU. Nếu bạn đã một đôi lần thấy lòng đồng cảm với những dòng suy nghĩ, chiêm nghiệm của Du Phong, bạn đã từng hỏi vì sao những câu chữ kia có thể đúng với bản thân mình như vậy, như là nói lộ tâm tư của mình, như là trả lời câu hỏi bấy lâu nay mình vẫn tìm kiếm... thì bạn sẽ tìm thấy chính mình nhiều hơn, khai phá bản thân mình sâu hơn khi đọc cuốn sách TỰ YÊU. Bởi trong sách là tất cả những gì bạn muốn nói, bạn không thể nói, hoặc bạn muốn giấu đi. “Yêu một người thì không sai. Nhưng dành cả tuổi xuân của mình cho một người dẫu biết sẽ chẳng đi tới đâu thì nhất định sai, sai hoàn toàn. Đó không phải chung thủy, mà là mù quáng. Chung thuỷ thì còn có cơ hội được hạnh phúc, còn mù quáng thì trăm phần trăm chuốc lấy đau khổ. Vậy nên cậu à, hãy yêu tỉnh táo chứ đừng có nhu nhược rồi đổ hết tội lỗi cho trái tim. Bởi cuộc đời cậu còn can hệ tới rất nhiều cuộc đời khác ở ngay bên cạnh mình. Họ không thể sống thay cậu, nhưng sẽ vì nỗi đau của cậu mà khốn khổ, vì nỗi khổ của cậu mà héo tàn. Bởi tình yêu không phải là tất cả...” Hãy tìm cho mình một góc quán nhỏ, một ly cafe và đắm mình vào những lời thủ thỉ của Du Phong, bạn sẽ khóc, sẽ cười, sẽ thấy lí do để yêu đời, để sống vui chỉ vì một cuốn sách. Để rồi khi gấp sách lại, bạn sẽ biết làm thế nào để có thể TỰ YÊU. “Kể từ giờ em phải sống thật vui Để chôn vùi nỗi buồn vào quá khứ. Ai tổn thương mình thì cũng nên tha thứ, Bởi sau cùng em đáng được bình yên.” *** Tác Giả Du Phong Tên thật: Nguyễn Tuấn Trung Sách đã xuất bản: Đừng gọi anh là người yêu cũ (2014) Có anh ở đây rồi hạnh phúc cũng ở đây (2015) Góp mặt trong: Ai đó đã bỏ ta đi, Tớ từng thích cậu như thế đấy, Yêu đi thôi muộn lắm rồi. Fanpage: https://www.facebook.com/duphongwriter *** Cô biết cậu thích mình. Nhưng cô cố tình giả vờ không quan tâm, không để ý tới từng cử chỉ, thái độ của cậu. Không phải cô không quý mến cậu, mà ngược lại, cô cậu là một thứ gì đó quý giá, thiêng liêng vô cùng. Thời niên thiếu của cô gắn liền cùng những kỷ niệm ngọt ngào bên cậu, những buổi đạp xe đèo nhau tới trường, vừa cười nói vừa hát những bản tình ca vu vơ; những ngày cùng nhau học nhóm, cùng nhau trốn học với bao nhiêu là bí mật, những khoảnh khắc lãng mãn, ngọt ngào khi cùng đón pháo hoa giao thừa, cùng lặng lẽ bước bên nhau trong ngày gió heo may... Cô muốn giữ riêng cho mình như những điều đẹp nhất, cô không muốn mọi thứ bấy lâu nay mình gìn giữ phút chốc bị xóa nhòa bởi hai chữ: Tình yêu. Với cô, yêu là một thứ gì đó khó định nghĩa, khó nắm bắt vô cùng. Cô sợ tình yêu, bời vậy, cô dần xa lánh và từ cối sự quan tâm từ cậu. Cô biết cậu mong chờ điều gì, nhưng con người ta càng hạnh phúc bao nhiêu càng ích kỷ bấy nhiêu, phải vậy không? Cô đang hạnh phúc với những điều giản dị bên mình, và cô không muốn có một định nghĩa rõ ràng, như vậy sẽ làm mọi thứ trở nên nặng nề và không thể vô tư như trước nữa, Vì thế, cố trốn tánh cậu. Cô đi học một mình, đi về một mình, đón đợi cơn gió đầu đông một mình, nhâm nhi tách cà phê một mình, và gói ghém những ký ức hạnh phúc bên cậu, một mình. Cô để mặc cậu với những khó hiểu, giày vò trong lòng. Không phải cô không tiếc nuối, không muốn kéo dài những tháng ngày thanh xuân đầy ắp tiếng cười bên cậu, mà bởi cô sợ cậu sẽ nói ra ba tiếng ấy. Cô sợ mình khó xử. Sẽ không phải trả lời nếu như câu hỏi không bao giờ được thốt ra, phải vậy không? Ba tháng kễ từ ngày cô thu mình vào cuộc sống riêng, không dành thời gian cho cậu nữa. Một ngày, lớp trưởng thông báo với cả lớp là cậu bị tai nạn giao thông, rất nặng. Cô cuống cuồng chạy đến, nhìn cậu thiêm thiếp bên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt, cô không thề cầm được nước mắt. Nắm chặt lấy đôi bàn tay xanh xao, cô thì thào trong thổn thức: "Xin lỗi, mình xin lỗi!" Cậu mở hé đôi mắt, khẽ cười hiền, khó nhọc cất tiếng nói ôn tồn quen thuộc: "Mình... thực ra chỉ muốn gần cậu hơn một chút thôi!" Cô thấy tim mình nhói lên. Thì ra là vậy! Mỗi người đuọc dành riêng ra những năm tháng thanh xuân đẹp nhất trong đời mình, để làm gì kia chứ? Để trốn chạy nhau sao? Hay để khóc gào hối hận vì không thề trao cho nhau nhiều hơn những gì mình có? Nếu chẳng may cậu không tỉnh dậy nữa, có phải cô đã đánh mất đi điều quý giá nhất của mình? Thì ra, tuổi trẻ là để người ta trao gửi tình cảm với nhau, đón nhận nhau và cùng nhau tận hưởng những gì đẹp nhất của cuộc đời. Cô đã quá nhút nhát và sợ hãi, cô đã nghĩ rằng mình sẽ mất cậu nếu để cậu lại gần hơn với mình. Nhưng một thứ tình cảm trong sáng, thuần khiết và đẹp đến như vậy, có thể vụt tan một cách dễ dàng chỉ vì đôi ba câu nói hay sao? Cô ngốc nghếch quá, lẽ ra cô nên để mọi thứ tự nhiên như nó vốn có, bởi một trái tim không được đập theo đúng nhịp của mình, sẽ buồn bã, mệt mỏi biết chừng nào. Cô chủ động nói với cậu rằng cô yêu mến cậu, và muốn cậu mau chóng khỏe lại để hai người vui vẻ như ngày đầu. Như có một phép mầu, chẳng bao lâu sau, người ta lại trông thấy có hai người trêu đùa nhau tíu tít trên chiếc xe đạp nhỏ, họ cùng ngắm hoàng hơn, cùng thả cho cánh diều no gió và cùng viết những tờ giấy nhắn nhỏ xinh, đặt ngay ngắn trong chai, rồi đứng trên cầu thả trôi theo dòng sông ra biển cả. ... Mời các bạn đón đọc Tự Yêu của tác giả Du Phong.