Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thủy Tú Sơn Minh - Na Chích Hồ Ly

Có lẽ nếu ai đã đọc ngôn tình ngay từ những thời kì đầu thì không thể không biết đến Na Chích Hồ Ly, tác giả của rất nhiều những tác phẩm cổ đại hấp dẫn như Vật trong ao, Túy khách cư, Hệ liệt Cửu Nhạc (Gió Xuân Vô Tình, Nguyệt Lại Vân Sơ, Cỡ nào may mắn kết thành đôi, Thề hẹn với quân)...Tuy nhiên, với mình, cuốn truyện mình đọc đầu tiên và cũng là cuốn truyện mình đọc đi đọc lại nhiều lần nhất của bà ấy lại là Thủy Tú Sơn Minh, một tác phẩm ít được nhắc đến. Mỗi khi có thời gian, hoặc không tìm được truyện hay để đọc, là nó sẽ luôn nằm trong list đọc lại của mình. Lý do ư? Bởi vì với mình, nó vô cùng nhẹ nhàng, đáng yêu, có sủng có ngược một cách vừa vặn, đủ giải trí nhưng cũng đủ sâu sắc, quan trọng là độ dài vừa phải, không mất quá nhiều thời gian, khi nào rảnh rỗi lôi ra đọc một chương, rồi gấp lại để đó chờ lúc ít bận rộn hơn thì bỏ ra nhấm nháp tiếp~ Nói về tác giả Na Chích Hồ Ly thì, mình nhận thấy bà ấy có văn phong và xây dựng nhân vật, cốt truyện khá giống với Cửu Lộ Phi Hương. Chắc cũng vì lí do ấy mà cả hai tác giả này mình đều rất thích, cũng đều là những tác giả ngôn tình cổ đại mà mình đọc nhiều truyện của họ nhất. Đặc điểm chung truyện của họ là có văn phong súc tích, không dài dòng không sến sủa nhưng vẫn đậm chất cổ trang. Bối cảnh truyện đa phần là cổ đại, thường là cổ đại giang hồ hoặc huyền huyễn tiên yêu ma, đây cũng là nơi mà hai tác giả này phát huy bút lực tốt nhất, và thể nào cũng sẽ có khá nhiều những màn tranh tài đấu pháp hoành tráng. Tuyến tình cảm giữa nam nữ chính đều là 1vs1, tình hữu độc chung, gần như không có người thứ ba. Truyện có sủng có ngược, tuy nhiên hầu hết là nam nữ chính bị ngược trong những cuộc chiến của họ với các thế lực ác, với định mệnh từ lúc sinh ra của họ, chứ ít khi hai người ngược nhau. Nam nữ đều cường. Nữ chính tính cách phần nhiều đơn thuần, yêu hận rõ ràng, thích thì sẽ theo đuổi. Nam chính thường có số phận vất vả gian truân hơn, thân thế phức tạp, có nỗi khổ tâm nên đường tình duyên mới lắm trắc trở. Dù sao phải thú thật rằng những nam chính kiểu như thế này rất dễ lấy được sự đồng cảm của mình. Nói chung, với những đặc điểm trên, đây chính là kiểu truyện mà mình thích nhất. Đã đọc rất nhiều và cũng luôn thấy hợp. Tám nhảm chút vậy thôi, giờ để mình quay lại với Thủy Tú Sơn Minh nhé, không chắc sắp có độc giả hỏi thế rốt cuộc là đang review truyện hay review tác giả đây, haha --Tại hạ là phân cách tuyến toàn lực review truyện---- Nếu như có ngày, ngươi mở ra một vật báu gia truyền, vật báu này sau khi mở ra lại xuất hiện một con Thiên hồ, mà con hồ tinh tu luyện ngàn năm trên thông thiên văn dưới tường địa lý, biến nam biến nữ, pháp lực vô biên, quả thật là chuyện gì cũng có thể thực hiện này, lại bảo với ngươi rằng, bất kể ước nguyện của người là gì, hắn sẽ giúp ngươi hoàn thành. Vậy ngươi sẽ ước gì? Thôi được, nghĩ nhiều làm gì, dù sao người mở phong ấn Trấn hồ đó cũng chẳng phải là ta hay ngươi. Nếu là chúng ta thì hẳn quá đơn giản rồi, còn không phải là mau mau ước nguyện trở thành Minh chủ võ lâm, Trang chủ Thiên hạ đệ nhất trang gì đó, tham vọng hơn nữa thì là một bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, hậu cung ba ngàn giai lệ đi à ????....Thế nhưng cái người may mắn khai mở phong ấn kia, lại là Địch Tú Địch tổng quản của Úy Trì Sơn Trang, à, cũng chính là cái Trang đã phong ấn và nuôi dưỡng Thiên hồ đó ấy. Rơi vào tay kẻ từ lâu đã nổi tiếng ti bỉ vô sỉ, lãnh khốc vô tình, không từ thủ đoạn đó, chẳng cần nghĩ cũng biết hẳn là hắn sẽ mơ ước những thứ tầm thường thế nào, nhỉ? Ầy, vậy mà, cố tình, tiền tài, quyền lực, bí kíp tuyệt học...hắn thế mà lại chẳng thèm màng. Cái kẻ cao ngạo đó cho rằng, nếu muốn gì, hắn sẽ tự mình đi đoạt lấy, nào cần đến sự giúp sức của một con yêu Hồ chứ. Ồ, thế chẳng nhẽ hắn không mơ ước cái gì ư? Dĩ nhiên là có chứ. Chỉ là ai mà ngờ được, cái con người vô tình vô nghĩa, tâm ngoan thủ lạt như Địch Tú Địch tổng quản, lại cất giữ trong mình một bí mật, bí mật ngỡ rằng chẳng ai biết, chôn sâu tại nơi đáy lòng hắn: Thứ mà hắn vẫn luôn vọng niệm, hao hết tâm tư, ngày đêm mơ tưởng, dù có cố gắng thế nào tưởng chừng cũng không với tới được ấy, lại là một cô nương... "Ta muốn có được Úy Trì gia tứ tiểu thư" (*Đập bàn* *Lắc đầu* Reviewer có điều muốn thổ lộ: đúng là ước nguyện của thanh niên đang độ tuổi hai mươi trai tráng bừng bừng mộng xuân mà ????) Chẹp, cỡ nào ngốc nghếch a! Bởi vì nàng ấy, Úy Trì gia tứ tiểu thư, Úy Trì Minh Nguyệt, lại là ai chứ? Nàng là con gái của Úy Trì Tư Nhiễm, trang chủ đương nhiệm, nhưng cái danh này cũng chưa là gì, thế lực nhà ngoại của nàng mới thực đáng kể. Mẹ nàng là Tinh Quân quận chúa, ông ngoại nàng là Nam Lăng Vương chiến công hiển hách, phò tá thái tử lên ngôi vua, mà khi tuổi già cáo lão về hưu lại được ban cho mười tòa thành lớn, dù nay binh quyền đã hết, nhưng khí phách vẫn vẹn nguyên. Sau khi hòa ly với Úy Trì Tư Nhiễm nhiều năm trước, mẹ nàng trở về sống với ông ngoại, vậy nên mười mấy năm đầu đời của nàng cũng là lớn lên ở Nam Lăng vương phủ, vài năm nay mỗi năm cũng chỉ ở lại Úy Trì Sơn Trang hai tháng, đúng là hoàn toàn cách xa sự hỗn loạn nơi giang hồ. Sống trong sự bảo bọc của ông ngoại và mẹ, nàng lớn lên là một cô nương đơn thuần, trong sáng, thẳng thắn, nào biết đến những chuyện thân bất do kỉ ngoài kia nên luôn ghét ác như thù, ngay từ lần gặp đầu tiên đã có ấn tượng cực xấu về Địch Tú, hắn lại còn năm lần bảy lượt vô tình hữu ý chọc giận nàng, thêm danh tiếng vốn chẳng có gì là tử tế của hắn, nào là độc ác vô sỉ, chẳng từ thủ đoạn. Hắn trong mắt nàng, thật không hề có điểm nào tốt cả. Mà nàng ghét bỏ khinh thường hắn như thế, hắn lại vẫn cứ lặng lẽ yêu thầm nàng như thế. Có biết bao nhiêu là oan trái a~ Thế nên, thật không biết Thiên Hồ đã thi chú như thế nào để thành toàn tâm nguyện của Địch Tú, giúp hắn có được tấm lòng của Tứ tiểu thư kiêu ngạo đó?! Ngỡ phức tạp mà hóa ra đơn giản cực kì, hắn bị biến ngốc ạ. Vì ngốc, nên hắn mới có thể thành thực thắng thắn nói với người con gái hắn vẫn luôn mơ tưởng "Ta thích nàng" Vì ngốc, nên hắn mới có thể cởi bỏ hết lớp mặt nạ, chân chính phơi bày hắn trước mặt nàng, không phải là Địch tổng quản cao cao tại thượng, ai gặp cũng khiếp sợ kia, mà là một Địch Tú thân bất do kỉ bấy lâu vẫn tự mình ngụp lặn tìm đường sống trong cái thế giới ngàn vạn hung hiểm, người tranh ta đoạt, ngươi sống ta chết đó. Vì ngốc, nên hắn mới có thể để cho nàng thấy, nàng biết được bấy lâu nay hắn có bao nhiêu quan tâm để ý nàng. Để ý mọi sở thích của nàng, từ đồ dùng đến chỗ ở, ăn uống hàng ngày. Nâng niu nhưng điều nhỏ nhặt về nàng. Luôn âm thầm bảo vệ nàng dù bị nàng hiểu lầm ghét bỏ càng sâu. *** Đêm đông. Tuyết ngừng mây tan, một vầng trăng sáng chiếu rọi, sáng tỏ mọi chỗ, nơi nơi trắng xóa. Trời đất trong lúc đó, đều bị nhuộm khí chất thuần khiết sáng sủa này, một mảnh thanh tịnh tường hòa. Lúc này, ánh sáng bó đuốc đi trong bóng đêm, tiếng động ồn ào áp đảo yên tĩnh. Hơn mười người cưỡi ngựa chạy vội đến, vó ngựa nệ lên tuyết đọng, hất lên như bướm. Người giục ngựa đều là những hán tử lực lưỡng khỏe mạnh, mặc áo dài màu xanh, đeo đao mang kiếm, thần sắc nghiêm trọng, ngầm mang sát khí. Bỗng nhiên, một luồng sáng phóng lên cao, ánh sáng tỏa bốn phía. Mọi người thấy thế, vội vàng giục ngựa chạy về phía trước. Chờ đuổi tới nơi ánh sáng dâng lên, tình hình trước mắt làm cho mười mấy tên tráng hán này kinh hãi không thôi. Chỉ thấy trên mặt tuyết, đầy thi thể. Dưới ánh trăng, có thể thấy được vẻ kinh hoàng của người chết, tử trạng quá mức thảm thiết. Máu tươi chảy đầy đất, mơ hồ bốc hơi nóng. “Đi xuống xem một chút.” Có người mở miệng, ra lệnh. Được lệnh, mọi người lập tức xuống ngựa, kiểm tra mọi nơi. Một lát sau, có người trở về, nói với người vừa ra lệnh kia: “Bẩm phó tổng quản, hơn phân nửa là người ‘Phi hổ bang’, còn có mười mấy huynh đệ trong trang chúng ta, đều là thân tín của Địch tổng quản. Xem miệng vết thương, hẳn là ‘Thiết ưng trảo’.” Phó tổng quản nghe vậy, cau mày nói: “Chẳng lẽ là ‘Phi hổ bang’ trộm ‘Trấn hồ’, gặp được ‘Hắc ưng giáo’ đen ăn đen “Trấn hồ” ở đây?” “Vẫn chưa thấy tung tích ‘Trấn hồ’. Phó tổng quản, chúng ta làm sao bây giờ?” Phó tổng quản suy nghĩ thêm một chút, “Vẫn là báo cáo Địch tổng quản, quyết định sau.” Lời còn chưa dứt, lại nghe thấy có người hô to: “Địch tổng quản! Là Địch tổng quản!” Phó tổng quản quá sợ hãi, cuống quít xuống ngựa, theo tiếng mà đi. Mọi người vây lại một chỗ, thấy hắn lại đây, cuống quít nhường ra một con đường. Phó tổng quản tiến lên vài bước, chỉ thấy một người cuộn thân trong đám thi thể tản loạn kia, trên người phủ một tầng băng tuyết mỏng. Nam tử cúi người ngồi xuống, cẩn thận nhìn nhìn: Người này chỉ mới tầm hai mươi, trên người mặc áo lông chồn tía, trên đầu đội mũ đại mạo quan. Bên hông có bạch ngọc rơi xuống, dưới chân là giày thiếp vàng. Một thân phù hoa tự phụ, tất nhiên là quần là áo lụa. Nhưng mặt mày người này sáng sủa, hình dung tuấn tú, lại tự thành thanh nhã phong lưu, không giống phàm tục. “Là Địch tổng quản không sai…..” Phó tổng quản mày khóa chặt, quay đầu hỏi người phía sau, “Đã chết chưa?” Mọi người phía sau đều là vẻ mặt đau xót, yên lặng lắc lắc đầu. Phó tổng quản lập tức cũng sinh vẻ bi thương sâu sắc. Mọi người cùng hắn nhìn nhau một lát, tiếp theo, đều yên lặng gật gật đầu. Phó tổng quản hiểu ý, trang trọng gật gật đầu, xem như đáp lại. Hắn quay đầu đi, nhìn người đang mê man kia, hít sâu một hơi, chậm rãi giơ tay lên. Hắn tụ lực ở bàn tay, sát khí đột nhiên hiện ra trong mắt, hai mắt hắn trợn trừng, khẽ quát một tiếng, một chưởng đánh tới huyệt thái dương của người nọ. Nhưng mà, trong lúc điện quang hỏa thạch, cổ tay hắn bị nắm chắc lại. Chỉ thấy người nọ đã tỉnh lại, một đôi mắt trong trẻo chính trực nhìn thẳng hắn. Phó tổng quản quá sợ hãi, trong nháy mắt thu hồi tâm tình, đổi lại vẻ mặt tươi cười, nói: “Ai nha, Địch tổng quản, ngài tỉnh rồi! Mọi người đều lo lắng gần chết, ta đang định vận công chữa thương cho ngài, bây giờ ngài cảm thấy thế nào rồi?” Lời này vừa nói ra, một đám tráng hán phía sau hắn đều cùng cười theo, ân cần hỏi han. Người nọ vẫn lẳng lặng nhìn hắn như trước, không nói tiếng nào. Phó tổng quản nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi bốc ra trên thái dương. Mọi người phía sau đều xanh cả mặt, muôn dạng sợ hãi. Bỗng nhiên, người nọ cúi đầu, hắt hơi một cái. Mọi người đều cả kinh, thở cũng không dám thở mạnh. Người nọ buông lỏng cổ tay Phó tổng quản ra, đứng dậy, nói: “Lạnh. Ta muốn về nhà.” “A?” Phó tổng quản nhìn người trước mắt, không khỏi sinh ra một tia nghi hoặc. Người nọ cũng không để ý đến hắn, tự mình rời đi. Phó tổng quản vội vàng cười đuổi theo, nói: “Địch tổng quản, ngài cưỡi ngựa của ta đi.” Người nọ lắc đầu, “Không cần.” Hắn nói xong, tiếp tục đi từng bước từng bước trong đống tuyết sâu. “Không cần?” Phó tổng quản càng thêm nghi hoặc khó hiểu, chúng tráng hán cũng đều là vẻ mờ mịt hoang mang. Phó tổng quản suy nghĩ một lát, tăng thêm can đảm, hô to một tiếng: “Địch Tú!” Người nọ nghe tiếng đứng lại, xoay người lại. Phó tổng quản hút một hơi khí lạnh, khẩn trương vạn phần. Mọi người phía sau đều là hoảng sợ vô cùng. Có người run run nói: “Phó tổng quản, ngài ….. ngài đừng nói giỡn, gọi thẳng …. gọi thẳng tên Địch tổng quản, kết cục …. kết cục ngài là hiểu rõ…………” Tiếng nói của phó tổng quản cũng run rẩy lên, “Đừng …. đừng sợ ….. Ta đoán…..” Hắn còn chưa dứt lời, chợt nghe người nọ mở miệng, hỏi: “Ngươi gọi ta?” Phó tổng quản kiên trì gật gật đầu. Người nọ hơi nghi hoặc, đợi hồi lâu, nhưng không thấy có người nói chuyện. Liền xoay người lại, tiếp tục cất bước đi lên phía trước. Ý cười trên mặt phó tổng quản tản ra, trong mắt tràn đầy vẻ gian trá, hắn giơ tay, nói với mọi người phía sau: “Không cần đoán. Hắn nhất định là ….” Hắn nhướng mày, ngừng lời lại, tiếp theo, như đinh đóng cột nói ra nửa câu sau: “Ngốc rồi!” Mời các bạn đón đọc Thủy Tú Sơn Minh của tác giả Na Chích Hồ Ly.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trao Đổi Yêu Đương Với Thầy Giáo
Nghiêm Thanh cảm giác vận khí của mình thật sự rất kém cỏi, mua vé số chưa từng trúng dù chỉ là giải bét nhất, thời gian phải dừng đèn đỏ luôn dài dài nhất, cắm USB thôi mà còn cắm tận vài lần mới chính xác. Nhưng từ sau khi quen biết Cố Thanh Châu, câu nói này đã trở nên flag, cô cảm thấy chuyện đó thật kì diệu, anh giống như vận may của cô vậy. Khi cô chìm dưới đáy vực sâu vạn kiếp, anh đã cứu cô về vạch xuất phát lại từ đầu. Nếu em không yêu anh Nghiêm Thanh chỉ là một phát thanh viên nhỏ bé không tiền tài không gia thế không chống lưng của đài phát thanh thành phố, cấp trên muốn hủy bỏ chương trình của cô, tập đoàn Cố thị lập tức bỏ vốn đầu tư độc quyền. Sau đó ma xui quỷ khiến thế nào Nghiêm Thanh từ một phát thanh viên nhỏ trở thành biên tập viên, tập đoàn Cố thị trực tiếp tài trợ cho đài phát thanh thành phố một tòa nhà. Em gái Cố: Anh tôi thích nhất là bao che. Sếp Cố nhỏ: Một tòa nhà tính là gì, đến cả mặt trăng anh tôi cũng có thể hái cho chị ấy. Thầy Cố: Tôi thừa nhận mình là một fan bự của Nghiêm Thanh. Khi cô chìm dưới đáy vực sâu vạn kiếp, anh đã cứu cô về vạch xuất phát lại từ đầu. Cặp đôi: Chị gái độc miệng tri tâm và giảng viên khoa văn học. *** Lúc đi Nghiêm Thanh lái xe, Cố San San ngồi bên ghế phụ lái, anh cả của cô được xếp ngồi ghế sau, chuyện này làm cô gái nhỏ vụng trộm cười mãi, cảm giác như địa vị của mình được tăng lên, còn thong thả mở đài phát thanh cho Nghiêm Thanh nghe, đều là những tiết mục của Hắc Diện Mao Hài được Cố Thanh Châu thu lại, nghe bao nhiêu cũng không chán. Cố Thanh Châu bị cho ngồi sau nhưng rất hưởng thụ, xoa xoa đầu em gái biểu đạt sự khen thưởng. Nghiêm Thanh vừa lái xe vừa dạy em gái, trước khi bẻ cua thì nên đạp phanh, sau khi vào khúc cua thì đạp chân ga, như vậy xe sẽ chạy cực kỳ đẹp, cứ mạnh dạn vượt lên, giẫm chân ga, người ta không cho em em liền lách qua hắn, đừng sợ, lách nhiều sẽ quen. Lời này như đang làm hư bạn nhỏ, hôm lễ tình nhân mới dạy dỗ cô xong giờ lại phạm lỗi, Cố Thanh Châu hết cách, lại đưa tay lên, lúc này là vò đầu người lái, Cố San San liền trừng mắt nhìn chị Nghiêm Thanh đang oán giận ngút trời đột nhiên nghiêm chỉnh, ho khan kiểu mất bò mới lo làm chuồng: “À em gái, lời vừa nãy của chị chỉ có thể thử nghiệm lúc có anh em hoặc chị bên cạnh thôi nhé, lái xe trên đường quan trọng nhất là an toàn, biết chưa?” Cô gái nhỏ cười khanh khách, nghĩ thầm, thì ra chị gái mình cũng sợ một người. Khi vào huyện, Nghiêm Thanh đậu xe ở sân sau nhà họ Nghiêm, đậu ở đó khó bị người ta phát hiện, xuyên qua ô cửa sổ có thể nhìn thấy Tô Tam Mạt đang rửa chén ở phòng bếp, Nghiêm Kiến Quốc đang đi tới đi lui trong nhà, lớn tiếng nói gì đó. Đây là một gia đình khác hoàn toàn với gia đình họ Cố, là nơi mà hơn hai mươi năm trước là nhà của Cố San San. Cô gái nhỏ ngồi trong xe tò mò đẩy cửa kính xuống, trước khi đến đã thống nhất với nhau sẽ không vào, Cố San San đứng nhìn từ xa cũng thỏa lòng, người ta nói lá rụng về cội, cô biết mình được sinh ra ở đâu, cha mẹ của cô là người thế nào, vậy là đủ, anh trai với chị gái quyết định chuyện này cũng chỉ vì muốn tốt cho cô, cô biết. Mời các bạn đón đọc Trao Đổi Yêu Đương Với Thầy Giáo của tác giả Tích Hòa.
Phù Sinh Nhược Mộng
Trở lại Đại Đường những năm khói lửa, khuynh tẫn một đời chỉ vì muốn được gần nhau.  Biến động bất ngờ, hồng nhan bi ca, cuộc đời phù du, bao giờ mới yên vui. Im lặng chờ đợi, yêu không dám nói, bước cuối cùng, muốn thế nào mới dám bước ra?. Xuyên qua gió lửa, bỗng nhiên quay đầu lại, người có còn tại nơi đó xướng [Tử Dạ ca] không? Ôn nhu của nàng mềm mại như mây, phản chiếu tại trái tim vốn đã vong tình của ta. Nếu thời gian có thể quay trở lại, có thể lại đem tóc xanh đổi một đời?. Không hối hận, trải qua quanh co ngoặt ngoèo cũng là say. Trong chỗ tình sâu mới hiểu hết bi thương. Tây tiến đường rất xa, nhìn lại chỉ mây khói. Ai giữ chân chợt bừng tỉnh. Tìm tìm kiếm kiếm, không thể quên. Chúng ta đã từng ước định. Lúc đó trăng sáng, mây nhẹ nhàng trôi. Không thể quên được phần tình cảm này. [Đã từng ước định] Bao nhiêu rêu xanh mới phủ kín hết tường?. Mưa to cỡ nào mới cần dù?. Ngoài đình hoa lại lơ đãng rơi. Dòng nước tiễn đưa gọi ta không nỡ muốn. Gió thổi bên bờ xốn xang hai hàng liễu. Nàng cúi đầu khóc tiếc những ngày qua. Chiều tà rọi chiếu mái hiên ánh nơi cửa sổ. Ngày trước thản nhiên giờ buồn bã. Mỗi chữ mỗi câu đau không thể nói. Nàng ngồi nhìn duyên phận kết thúc. Lúc đổi ý lòng nhiều tiếc nuối. Cũng chỉ là nói xuông. Ta đứng dậy an tĩnh thắp hương. Ta ngừng nhớ của nàng hình dáng. Nhắm mắt lại quật cường. [Mỗi chữ mỗi câu đau không thể nói] Từng cảm động qua là đã trọn vẹn. *** Đây là khúc ca nổi tiếng được nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần trong cả "Phù sinh nhược mộng" và "Phồn hoa tự cẩm", tiện thể nên mình edit luôn. Vì là lời ca nên nhiều chỗ nó rất chi là hoa lá cành ẩn ý gì đó, có thể mình edit k được hoàn toàn chính xác, mọi ng chịu khó nhé ^^ Tử Dạ Ca Lạc nhật xuất tiền môn, chiêm chúc kiến tử độ. Dã dung đa tư tấn, phương hương dĩ doanh lộ. Phương thị hương sở vi, dã dung bất cảm đương. Thiên bất đoạt nhân nguyện, cố sử nông kiến lang. (Ta xuất môn khi mặt trời lặn, một lần lại một lần cẩn thận điểm trang đẹp đẽ. Ta tự cho rằng mình thực diễm lệ, hương khí trên người tản đi rất xa. Trên người ta tỏa ra hương khí, điểm trang diễm lệ, dọc theo đường đi cẩn thận hành tẩu không dám để cho người khác thấy, trời chẳng phụ lòng người, rốt cục gặp được tình lang) Túc tích bất sơ đầu; Ti phát bị lưỡng kiên. Uyển thân lang tất thượng, hà xử bất khả liên. Tự tòng biệt hoan lai, liêm khí liễu bất khai. Đầu loạn bất cảm lí, phấn phất sinh hoàng y. Khi khu tương oán mộ, thủy hoạch phong vân thông. Ngọc lâm ngữ thạch khuyết, bi tư lưỡng tâm đồng. (Trước kia ta chưa bao giờ thả tóc mà chải đầu, mái tóc thật dài phủ trên bờ vai, ngả vào lòng tình lang, khi đó ta thập phần xinh đẹp đáng yêu. Từ khi cùng người mình yêu ly biệt, hộp trang điểm ta không mở ra, tóc rối loạn cũng chẳng buồn để ý, hương phấn rơi xuống trên y phục đã bạc màu. Ta không thể gặp lại tình lang, chỉ có thể sầu khổ tưởng niệm chàng, rốt cục nhận được tin tức của chàng truyền về từ ngoài ngàn dặm, tựa như ngọc lâm cùng thạch khuyết thì thầm, hai người chúng ta đều vì tưởng niệm đối phương mà thương tâm) Kiến nương hỉ dung mị, nguyện đắc kết kim lan. Không chức vô kinh vĩ, cầu thất lí tự nan. Thủy dục thức lang thì, lưỡng tâm vọng như nhất. Lí ti nhập tàn ky, hà ngộ bất thành thất. (Nhìn thấy tình lang ta thập phần vui mừng, dung nhan cũng vì thế mà trở nên xinh đẹp, ta mong muốn được cùng chàng kết làm phu thê. Tựa như khung cửi không có tơ không dệt nên được vải vóc. Giống như chúng ta vừa quen biết mà hai trái tim đã khát vọng lẫn nhau. Đem sợi tơ để vào khung cửi, làm sao còn phải sầu lo không dệt thành vải?) Tiền ti đoạn triền miên, ý dục kết giao tình. Xuân tàm dịch cảm hóa, ti tử dĩ phục sinh. Kim tịch dĩ hoan biệt, hợp hội tại hà thì? Minh đăng chiếu không cục, du nhiên vị hữu kì. (Trước kia không được gặp tình lang ta luôn trằn trọc tương tư, muốn cùng chàng kết làm phu thê, về sau được gặp lại nhau, ta nghĩ mình giống như con tằm, mùa xuân đến dễ dàng cảm động mà sinh tình, lại lần nữa tương tư. Tối nay cùng người yêu ly biệt, khi nào mới có thể lại được gặp nhau? Ngày ấy thật giống như ngọn đèn sáng rọi chiếu lên bàn cờ trống trơn, thời gian kết thúc cũng còn rất xa) Tự tòng biệt lang lai, hà nhật bất tư ta. Hoàng bách úc thành lâm, đương nại khổ tâm đa. Cao sơn chủng phù dong, phục kinh hoàng bách ổ. Quả đắc nhất liên thì, lưu li anh tân khổ. (Từ ngày ta cùng tình lang ly biệt, mỗi ngày đều dài hơn với mong mỏi khát khao. Giống như cây hoàng bách* kia mọc kín thành rừng, tâm tư buồn khổ của ta cũng trùng điệp lặp đi lặp lại. Ta ở trên núi mỗi ngày đều tưởng niệm chàng, rốt cục cũng được gặp lại, trong đó phải trải qua biết bao vàn khó khăn!) *hoàng bách: một loài cây rụng lá thân cao to Triêu tư xuất tiền môn, mộ tư hoàn hậu chử. Ngữ tiếu hướng thùy đạo, phúc trung âm ức nhữ. Lãm chẩm bắc song ngọa, lang lai tựu nông hi. Tiểu hỉ đa đường đột, tương liên năng kỉ thì. Trú trứ bất năng thực, kiển kiển bộ vi lí. Đầu quỳnh trứ cục thượng, chung nhật tẩu bác tử. (Buổi sáng ta nghĩ chàng sẽ đi vào từ cửa trước, buổi tối lại nghĩ chàng từ cửa sau trở về. Ta nói với chàng những lời nhiều như vậy, muốn mỉm cười với chàng, chàng lại không ở đây, ta chỉ có thể thầm nghĩ tới chàng. Ta gối đầu dựa bên song cửa phía bắc, chàng tới khiến ta liền thập phần cao hứng, ta vội vàng muốn được gặp chàng, không biết thời gian chàng cùng ta ở chung một chỗ còn có thể được bao lâu? Ta nghĩ đến đây, chiếc đũa ăn cơm liền dừng lại không gắp nữa. Chiều nào ta cũng chơi cờ, để thoát khỏi nỗi tương tư.) Lang vi bàng nhân thủ, phụ nông thi nhất sự. Si môn bất an hoàng, vô phục tương quan ý. Niên thiểu đương cập thì, ta đà nhật tựu lão. Nhược bất tín nông ngữ, đãn khán sương hạ thảo. (Nhưng mà chàng lại cùng người bên cạnh kết làm phu thê, cô phụ một mảnh tình si của ta. Ta mở ra cánh cửa không hề khóa lại, chàng cũng không đến xem ý tứ của ta. Thừa lúc còn son trẻ, hãy đúng lúc cùng tình lang kết hôn, bằng không chờ rồi lại chờ cũng sẽ già đi mất. Nếu ngươi không tin lời ta nói, không ngại mà nhìn xem đám cỏ dại ướt đãm sương kia.) Mời các bạn đón đọc Phù Sinh Nhược Mộng của tác giả Lưu Diên Trường Ngưng.
Phu Nhân Tại Thượng
Gia đình Đồ Cửu Mị hành nghề mổ heo, mẫu thân nàng nói, nữ nhân quan trong nhất là có thể sinh đẻ, vì vậy mẫu thân một mạch sinh tám nhi tử, cuối cùng sinh nàng cùng muội muội song sinh Đồ Thập Mị, có thể nói là thập toàn thập mỹ. Lý Trì Nguyệt, bất luận địa vị của nàng có bao nhiêu tôn quý, không thể sinh đẻ chính là khiếm khuyết trong mắt thế nhân, nàng vì phu quân nạp mười mỹ thiếp, dự định vì nhà phu quân khai chi tán diệp. Vì vậy Đồ Cửu Mị có thể sinh đẻ của Đồ gia bị hầu phủ khiêng về, chính là tiểu thiếp thứ chín. Nói tóm lại, chính là chuyện phòng the của Phu Nhân và mỹ tiểu thiếp. *** Mẫu thân chỉ nhi tử nhà tú tài, nói cho nàng biết đó là lương phối của nàng, còn làm ra vẻ nhưng nàng đang trèo cao. Đồ Thập Mị cười nhạt, một nam nhân nhu nhược yếu đuối, ngay cả Tả Truyện cũng đọc không xong, Đồ Thập Mị xác định bản thân cho dù làm ni cô cũng không muốn gả cho một nam tử như vậy. Nếu nam tử trong thiên hạ nàng đều chướng mắt, sao không tìm nam nhân tôn quý nhất thiên hạ mà gả cho, mà mỹ sắc lại là sở trường của nàng, không cần mới là kẻ ngốc. Lý Lăng Nguyệt, dùng tư thái cao cao tại thượng giẫm lên nàng như giẫm lên con kiến hôi. Lúc này, có bao nhiêu hèn mọn, ngày sau, nàng sẽ có bấy nhiêu vinh quang! Chú thích một chút : cái này là ta vừa qua bên Tấng Giang thì thấy Dã tỷ đổi thành thế này, có lẽ là sẽ mở rộng nội dung nói về Đồ Thập Mị nữa! Hình đầu tiên bên trái là Phu nhơn của chúng ta, còn bên phải là tiểu cửu a. Hình dưới từ trái sang phải lần lượt là : Lý Minh Nguyệt, Lý Lăng Húc, Đồ Thập Mị và Lý Lăng Nguyệt. (ta đoán đây là cuộc tình tay 4 zồi, hắc hắc) *** Sau khi Lý Trì Nguyệt từ phu, liền ở ngoại viện xây dựng một bức tường cao, đem Hầu gia ngăn cách ở bên ngoài, Hầu phủ bị chen vào bởi một bức tường cao khiến mẫu tử Hạng gia tức giận đến nổi trận lôi đình, tìm Lý Trì Nguyệt lý luận, Lý Trì Nguyệt vân đạm phong khinh đem sổ sách mấy năm nay Hạng gia ăn xài của nàng ra, trả đủ rồi nàng sẽ đồng ý để Hạng gia đập bỏ bức tường của nàng. Mẫu tử Hạng gia nhìn số tiền này mắt choáng váng, số tiền này tương đương một nửa gia tài trong ngân khố Hạng gia, bọn họ trực giác cho rằng Lý Trì Nguyệt sẽ không vì bọn họ mà tiêu nhiều tiền như vậy. "Sổ sách này của ngươi có vấn đề, chúng ta không có khả năng dùng nhiều như vậy!" Hạng Huy hét lên, hắn là kẻ không lo không biết nhà hết gạo, nhưng Hạng lão thái lại biết, sổ sách này không có vấn đề, cho nên Hạng lão thái đứng ở phía sau không nói được một lời. "Ngươi cho là ngươi nuôi nhiều mỹ nhân như vậy không cần dùng tiền sao, một phu nhân phối hai nhất đẳng nha hoàn, bốn nhị đẳng nha hoàn, tám tam đẳng nha hoàn, tám thị nữ, bảy phu nhân, còn không bao gồm trong viện Hầu gia cùng lão phu nhân...." Ma ma bên cạnh lớn tiếng đem những khoản chủ yếu liệt kê ra. "Nói rất hay, giống như đều là các ngươi nuôi vậy, lẽ nào Hạng gia chúng ta một xu cũng không ra sao...." Hạng Huy mới không tin Lý Trì Nguyệt sẽ hào phóng như vậy. "Chuyện này phải hỏi một chút lão thái vẫn luôn nắm giữ sổ sách của Hạng gia rồi, nàng có từng lấy ra một hào nào không?" Lý Trì Nguyệt cười hỏi ngược lại, trước kia nàng tâm tình tốt, mới nuôi đoàn người Hạng gia, bánh bao thịt đánh chó thật đúng là có đi không về. "Bức tường này đập hay là không đập, muốn đập thì trả hết tiền mấy năm nay nợ quận chúa." Các ma ma đề cao âm lượng nói. "Lý Trì Nguyệt, ngươi đừng quá kiêu ngạo, nếu là hoàng thượng giáng tội xuống, ngươi có thể có kết cục tốt gì...." Hạng Huy dĩ nhiên không có khả năng đem số tiền này trả lại, lúc đó còn không quên nói lời ngoan độc. "Những người này đã vượt qua tường rào rồi, toàn bộ đánh ra ngoài cho ta." Lý Trì Nguyệt ném xong những lời này liền quay về trong viện. Vài ngày sau, tường cao giữa hai biệt viện được dựng lên, nghiễm nhiên phân biệt rõ ràng. Chỉ sợ hoàng đế đã nhớ không nổi Lý Trì Nguyệt, Hạng Huy còn cố ý tấu trình cáo trạng mấy năm nay Lý Trì Nguyệt đã bá đạo thế nào, ngang ngược không nói lý, nguy hại Hạng gia và những việc làm càn quấy, nhưng tấu thư đệ trình đã lâu cũng không nhìn thấy hoàng thượng có phản ứng. Hạng Huy cảm thấy mệt rồi, các tiểu lão bà của hắn mỗi người đều ở trước mặt hắn khóc lóc kể lể, cuộc sống không bằng trước khi, ngay cả Hạng Huy cũng lập tức cảm giác được cuộc sống chênh lệch với lúc trước, không thể nào lãng phí như trước đây nữa rồi, vì vậy càng thêm ghi hận Lý Trì Nguyệt. Cách hai tháng, Lục Đào sinh hạ nam đinh, bức thư thỉnh cầu của Lý Trì Nguyệt cùng Đồ Cửu Mị vẫn chưa gửi đi thì thánh chỉ đã ban xuống. Túc Thân Vương một mạch bị tru vi, chỉ còn Lý Trì Nguyệt một người, Lý Trì Nguyệt lại không thể sinh con, đối với Lý Lăng Húc mà nói không hề có tính uy hiếp, Lý Lăng Húc cũng sợ bị người ta nói bản thân vong ân phụ nghĩa, năm đó hắn có thể leo lên ngôi vị hoàng đế, công lao của Túc Thân Vương không thể không kể đến, vì biểu hiện bản thân nhân nghĩa, Lý Lăng Húc liền nghe theo kiến nghị của Đồ Thập Mị ban ân cho Lý Trì Nguyệt. Mời các bạn đón đọc Phu Nhân Tại Thượng của tác giả Minh Dã.
Phất Huyền Thập Tam Khúc
Đại Tần gót sắt chinh phạt Giang Bắc, diệt Yến, vong Lương. Thân là công chúa mất nước, không thể không vào cung hầu hạ Đại Tần quân vương. Công chúa của phi tử bị vứt bỏ cải trang hồi cung, chỉ vì mẹ đẻ nổi lên Thập bát tái đại kế. Dưới cây ngô đồng gặp nhau, gặp thoáng qua trong cung thất. Thâm cung vắng lạnh, thật giả khó phân. Chần chờ, trù trừ, bồi hồi, tiền đồ mờ mịt. Tranh sủng, ẩn nhẫn, bảo hộ lẫn nhau, gần trong gang tấc. Hồng nhan chóng già, có muốn vì chính mình sống một lần không? Mạch đàn xa thẳm, tiếng tỳ bà vang, mười ba khúc tấu hoàn. Dư âm bên trong, hãy xem thiên hạ, phượng hoàng đậu nơi nào? ***  Nhân vật chính: Mộ Dung Yên, Phù Trừng, Trương Linh Tố, Tạ Tửu Tửu Phối hợp diễn: Thanh phu nhân, Hồng Loan, Đàn Hương, Cẩu hoàng hậu. *** Lời nói đầu: Có những người, cả đời không gặp được người đối đãi thật tình, chỉ có thể phí thời gian theo năm tháng. Có những người, gặp cũng không biết quý trọng. Nhân sinh ngắn ngủi chỉ có mấy chục năm. Đến tột cùng còn muốn phí thời gian bao lâu? *** Gió lạnh thổi chầm chậm, lùa vào trong sơn đạo, lá đỏ hai bên sườn núi, lất phất bay xuống. Một chiếc xe ngựa đứng ở trong sơn đạo, Tư Mã Yên nâng tay nhấc màn xe lên, im lặng nhìn về phía điểm cuối sơn đạo, dường như đang chờ đợi cái gì đó? "Mẫu thân, chúng ta muốn đi đâu?" Thanh âm non nớt của Khánh nhi bỗng nhiên vang lên từ trong thùng xe. Tư Mã Yên quay đầu ôn nhu cười với Khánh nhi, nói: "Khánh nhi ngoan, đợi thêm một lát nữa, được không?" Nói xong, vươn tay đem Khánh nhi ôm vào trong lòng. Hôm nay Trừng nhi và Lan Thanh tẩu tẩu nhất định sẽ thành công, Khánh nhi tuy là nhi tử của Công chúa, nhưng mà cũng coi như là huyết mạch của hoàng thất. Từ xưa khi giang sơn đổi chủ, luôn có những gia tộc mang dã tâm, cắt cứ xưng vương, Khánh nhi ở lại trong thành Kiến Khang, chỉ có thể trở thành chướng ngại vật đối với mưu tính của Trưng nhi, chi bằng-- Đưa Khánh nhi đến nơi hắn nên đến, mẫu tử trong thiên hạ đều liền tâm, cốt nhục chia lìa như vậy, dù sao cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì. "Cộc cộc! Cộc cộc! Cộc cộc!" Tiếng vó ngựa vang lên, Trương Linh Tố cưỡi ngựa xuất hiện ở trong tầm mắt của Tư Mã Yên -- "Yên nhi!" Trương Linh Tố mang nét tươi cười tràn đầy gương mặt, ra roi thúc ngựa chạy về phía Tư Mã Yên. "Ta cũng không chạy mất, ngươi cưỡi ngựa chậm một chút..." Tư Mã Yên nhìn thấy mái tóc đen của Trương Linh Tố toán loạn, nhịn không được cười nói. Trương Linh Tố ghìm ngựa dừng trước xe ngựa, đột nhiên nhảy lên xe ngựa, không thấy rõ Khánh nhi đang ở trong xe ngựa, liền vội vàng ôm Tư Mã Yên vào trong lòng, thâm tình nói: "Lần này, ngươi mơ tưởng lại rời đi!" "Khánh nhi ở đây...Ngươi như vậy để cho hắn nhìn thấy..." Trong lòng Tư Mã Yên vô cùng ấm áp, lại xấu hổ vì có hài từ ở bên cạnh, vội vàng đẩy Trương Linh Tố, "Sau này ta đi đâu, ngươi đều sẽ theo đó, ta sao lại rời đi?" "Ha ha." Trương Linh Tố bật cười buông lỏng Tư Mã Yên ra, cúi đầu nhìn về phía Khánh nhi ở trong lòng Tư Mã Yên, nhịn không được vươn tay ra, vuốt lên mặt Khánh nhi một chút, "Khánh nhi đừng sợ." "Mẫu thân!" Khánh nhi bĩu môi, ôm chặt lấy thân mình Tư Mã Yên, vùi đầu trốn vào lòng Tư Mã Yên, "Con sợ..." Tư Mã Yên ôn nhu trấn an Khánh nhi, thán thanh nói: "Khánh nhi đừng sợ, đừng sợ..." "Đường đường là tiểu nam tử hán, thế nhưng lại sợ một nữ nhân như ta?" Trương Linh Tố thất vọng lắc đầu. "Hắn là bị dọa sợ." Tư Mã Yên trừng mắt liếc Trương Linh Tố một cái, "Bộ dáng phong trần mệt mỏi này của ngươi, vươn tay liền vuốt lên mặt người ta, có thể không sợ sao?" "Khụ khụ." Trương Linh Tố ho khan hai tiếng, áy náy mỉm cười, nói với Khánh nhi, "Khánh nhi đừng sợ, có ta ở đây, không có ai dám khi dễ ngươi..." Nói xong, Trương Linh Tố xuống xe ngựa, nhặt lên một nhánh cây trên sơn đạo, tay trái nắm chặt cánh cây, cười nói với Khánh nhi, "Không tin, ngươi nhìn xem?" Khánh nhi chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, từ trong lòng Tư Mã Yên ló cái đầu ra, kinh ngạc nhìn Trương Linh Tố múa kiếm ào ào bên sơn đạo. "Khánh nhi, ngươi phải lớn lên nhanh một chút, chờ đến khi ngươi có thể cầm kiếm, ta sẽ dạy võ công cho ngươi, thế nào?" Trương Linh Tố bỗng nhiên ngừng lại, nháy mắt với Khánh nhi. Mời các bạn đón đọc Phất Huyền Thập Tam Khúc của tác giả Lưu Diên Trường Ngưng.