Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thời Hoang Dã

Một kị sĩ dưới cái lạnh âm hai mươi lăm độ giữa thảo nguyên mênh mông. Một cô gái điếm giữa căn phòng khách sạn vắng. Sáu đứa trẻ trong một container tại kho hàng bỏ hoang. Một phụ nữ dưới đáy hố khai thác sỏi. Một giáo sư điểu học bên ngoài căn lều giữa mùa dzüüd khủng khiếp. Họ đều không còn sống khi được tìm ra. Họ được phát hiện gần như cùng thời điểm. Các cuộc điều tra đưa Yeruldelgger cùng cộng sự đến với lãnh thổ nhiều quốc gia, khiến câu chuyện mở ra một hướng hoàn toàn khác Sau Công lý thảo nguyên, Ian Manook lại gói gọn những phong cảnh, tập tục, ẩm thực và cả những bí mật của một vùng đất xưa nay vẫn luôn bí ẩn với thế giới vào trong một cuốn “đại” trinh thám, nơi ông một lần nữa tái khẳng định tài năng trong việc xây dựng các tình tiết và soi chiếu sâu sắc vào nhiều vấn đề của xã hội hiện đại. Giải thưởng Saint-Pacôme cho thể loại trinh thám năm 2015. *** Bộ sách Yeruldelgger gồm có: Công Lý Thảo Nguyên Thời Hoang Dã ... *** Ian Manook (tên thật là Patrick Manoukian) sinh ngày 13/8/1949 tại Meudon, Pháp. Sau khi tốt nghiệp Luật châu Âu và Khoa học chính trị thuộc Đại học Sorbonne và Học viện Báo chí Pháp, ông làm phóng viên độc lập, biên tập viên và nhà văn.Ông là người ưa thích du lịch, và đã đi rất nhiều nơi: Mỹ, Canada, Ấn Độ, Kathmandu, Iceland, Belize, Braxin,…Trong sự nghiệp viết văn, ông đã được nhận giải Gulli 2012 cho tiểu thuyết Anh em Bertignac. Công lý thảo nguyên là tiểu thuyết trinh thám đầu tiên của Patrick Manoukian, được viết dưới bút danh Ian Manook, đã đạt nhiều giải thưởng danh giá: SNCF, Elle Polar, Quais du polar (năm 2014) và Audiolib 2015,… và đã được dịch ra nhiều thứ tiếng trên thế giới.   ***   …và đặt tay lên cò súng. Rụt cổ trong chiếc áo choàng lót lông có mũ, thanh tra Oyun cố gắng tìm hiểu tổng thể mọi việc. Cô ngồi xổm trên lớp tuyết lạo xạo và cúi xuống để nhìn cho rõ hơn. Cái lạnh rạch đứt hai bên đồng tử của cô, còn không khí giá buốt như cào xoang mũi mỗi lần hít vào. Cảm giác chẳng khác gì đang hít phải những mảnh thủy tinh vỡ. Xung quanh cô, thêm một dzüüd[^b1] khủng khiếp nữa bao trùm lên thảo nguyên trắng xóa. Đây là năm thứ ba liên tiếp nỗi bất hạnh trắng giáng xuống đất nước này. Những mùa đông lạnh giá vùng cực dài dằng dặc nối tiếp bằng những mùa hè nóng hừng hực quá ngắn ngủi. Những cơn bão tuyết kéo dài nhiều ngày khiến người ta không thể nhìn thấy cả căn lều, lạc lối để rồi đứng chết cóng khi chỉ cách lều có một mét. Rồi đến những ngày bầu trời xanh như sơn mài bị xuyên thủng bởi vầng dương nhỏ xíu trắng bệch chiếu lên một vùng đất đông cứng trong băng. Oyun không có chút ký ức nào về những dzüüd như thế trong tuổi thơ của mình. Lần đầu tiên cô còn nhớ là mùa đông năm 2001. Một mùa đông khắc nghiệt và kéo dài tới mức bảy triệu gia súc đã chết trên toàn quốc. Cô nhớ như in trong ký ức hình ảnh hàng nghìn người du mục, mới vài tháng trước còn đầy kiêu hãnh và cứng cỏi, bị đẩy dạt về thành phố để ăn xin và chết trong im lặng, rét cóng dưới cống ngầm ở Oulan-Bator. Đàn ông mất hết ngựa, phụ nữ mất hết bò và dê, trẻ con thì mất hết cừu non, thậm chí cả lũ cún con. Mùa đông năm đó đã cướp đi nhiều sinh mạng ở Mông Cổ hơn cả mấy chiếc máy bay đâm vào tòa tháp đôi ở Manhattan. Và trong hai năm tiếp theo, những dzüüd khác đã tàn sát nốt những gì còn lại của đàn gia súc yếu ớt. Đã từng có những nỗi bất hạnh đen, những mùa hè nóng như thiêu làm mặt đất nứt nẻ bị nung cháy đến tận tầng sâu, lẫn những nỗi bất hạnh trắng khi mà tuyết trùm kín thảo nguyên dưới một lớp vỏ băng giá. Hai nỗi bất hạnh khiến lũ gia súc bị bỏ mặc suốt mùa đông. Những con vật tản mát đi tìm thức ăn, lạc đàn, rồi chết vì đói và lạnh. Chỉ tới mùa xuân người ta mới tìm thấy hàng nghìn cái xác gầy trơ xương, bị tuyết làm chín cả da lẫn thịt. Thậm chí là hàng triệu, khi một dzüüd hội tụ trong nó nỗi bất hạnh còn lớn hơn cả hai nỗi bất hạnh đen và trắng. Đống xác nhỏ là chỗ nhô lên duy nhất trong bán kính nhiều kilômét thảo nguyên xung quanh. Oyun tự hỏi điều gì có thể lý giải sự hiện diện của nó, nhưng tránh tìm câu trả lời ở phía chân trời. Không khí lạnh căm khiến đường viền của những chỏm núi trở nên rõ nét tới mức mắt cô nhức như bị xé. Cô tập trung vào đám xác chất đống. Người lính lái chiếc xe bọc thép cổ lỗ từ thời Liên Xô xuống khỏi buồng lái chiếc AT-L cũ kỹ rồi đi tới bên cô. Cô nghe thấy tiếng cửa đóng sập lại, đanh gọn như tiếng một thân cây rỗng bị gãy, rồi tiếng lạo xạo đều đều của tuyết bị ép lún xuống dưới đôi bốt anh ta đi. Không nói một lời, anh ta ngồi xổm cạnh cô, đưa cho cô một cái ca sắt tây rồi lấy bình giữ nhiệt từ trong cái áo vạt dài truyền thống chần bông. “Ở trên cùng là một con bò Tây Tạng thuần hóa, cái này thì chắc rồi!” người lái xe xác nhận. “Một con bò Tây Tạng thuần hóa hoặc một con bò lai,” Oyun chỉnh lại. “Người du mục ở đây chỉ có bò lai. Hiếm khi có bò Tây Tạng hoang dã.” “Hoặc một con bò lai,” người lái xe nhượng bộ trong lúc xoay nắp chiếc bình giữ nhiệt giữa hai bàn tay đeo găng lót lông cừu to tướng. Anh ta tự rót cho mình một ca trà bơ nóng bỏng trước khi mời Oyun một ca. Là bò thuần hay bò lai, điều đó cũng chẳng làm thay đổi gì nhiều. Cái xác bị phanh bụng của con vật phủ lên những cái xác khác. Băng bện thành những lọn lấp lánh các đốm sương giá trên bộ lông và trong bụng con vật. Con vật phủ phục, bốn chân xoạc ra, nom thật ghê tởm, phủ phần ruột gan đóng băng lên những thứ nằm dưới bụng nó. Ít nhất cũng không có mùi gì. Vào mùa hè, khi nhiệt độ ở cùng địa điểm lên tới hơn bốn mươi độ, đống xác chết này hẳn đã phả ra mùi xú uế không thể nào chịu nổi. Không khí lạnh giá khử trùng cho mọi thứ, kể cả nỗi kinh hoàng. Người lái xe cúi xuống để nhìn qua những rẻ sườn bị gãy của con vật, rồi lách một bàn tay vào giữa khối phủ tạng cứng đơ, rắn chắc… “Bò cái!” anh ta nói. “Đây là con cái.” “Cũng chả quan trọng!” Oyun vừa thở dài vừa bấu chặt ngón tay vào ca trà. “Thế còn bên dưới?” “Bên dưới là một con ngựa,” người lái xe nói không chút do dự. Có thể nhận ra điều đó nhờ những chiếc móng đóng vào bốn cái chân bị bẻ trật khớp nằm lẫn lộn với chân của con bò Tây Tạng. Phần thân con vật mà Oyun nhìn thấy có vẻ đã bị gãy ở lưng. Xác một con bò cái Tây Tạng bị phanh bụng phủ lên xác bị đánh gãy của một con ngựa, trong điều kiện âm hai mươi lăm độ và ở cách Oulan-Bator năm trăm kilômét, đây không hẳn là cuộc điều tra thuộc đội cảnh sát hình sự. Có lẽ cô sẵn sàng để lại vụ này cho cảnh sát địa phương. Thế nhưng lại còn cái chân đó. Một cái chân đi ủng, bàn chân vẫn còn mắc vào bàn đạp thúc ngựa, trồi ra giữa phần lưng đóng băng của con ngựa chết và cái bụng mở phanh của con bò Tây Tạng. “Đó là người kỵ sĩ,” anh lính giải thích. “Tôi hơi nghi ngờ chuyện đó,” Oyun đáp, hai bên hông đột nhiên đau buốt vì giá lạnh và mệt mỏi. “Vấn đề là tìm xem anh ta làm gì ở đó!” “Anh ta đã ở trên lưng ngựa,” người lính nhận xét. “Phải, và bây giờ anh ta ở dưới con bò!” nữ thanh tra bực bội. “Ta đã có manh mối gì về việc đây có thể là ai chưa?” “Chưa,” người lính trả lời. “Ta mới chỉ có mỗi cái chân.” “Và anh đã không tìm cách kéo anh ta ra để tìm kiếm manh mối sao?” “Tôi là quân nhân,” người lính bật ra cụt lủn. Oyun quay đầu nhìn anh ta chằm chằm không chút e dè. Yeruldelgger đã kể với cô về những người du mục trở thành viên chức nhà nước. Mọi điều tạo nên phẩm chất của người du mục cũng chính là hạn chế của người viên chức. Nhất là nếu anh ta lại là quân nhân. “Dẫu sao cũng có thể thử tìm hiểu xem người này là ai, phải không?” Oyun quỳ gối xuống tuyết mà không chờ câu trả lời, rồi nắm lấy chiếc ủng mà băng giá đã gắn chặt phần da vào bàn đạp. Cô cố kéo cái chân của xác chết ra nhưng không ăn thua. Cẳng chân, cứng đơ như một thân cây hóa thạch, không nhúc nhích lấy một li. Cô liền chống người tạo thành đồn bẩy, tì vai vào xác con bò, và trong lúc thực hiện hành động của mình, cô bắt gặp ánh mắt người lính. Anh ta không có vẻ tán thành việc cô làm. “Sao hả?” cô bực bội, thở hổn hển vì gắng sức. Cô vã mồ hôi dưới lớp áo khoác, trong khi hai lá phổi của cô như bị băng giá phủ kín từ bên trong. Cô không trong tâm trạng có thể chịu đựng vẻ uể oải cam chịu của người lính. “Không nên làm thế,” anh ta lẩm bẩm chê trách. “À vậy hả? Thế sao lại không?” nữ thanh tra vừa đáp lại vừa kéo cái chân như một tên tù khổ sai đẩy mái chèo. “Vì băng giá.” “Bởi vì anh tin là nó…” Có thứ gì đó gãy rắc và Oyun ngã bật ra sau trong tiếng lạo xạo của tuyết bị đè bẹp. Khi cô nhổm dậy, khuôn mặt bị giá lạnh cứa vào, Oyun giật mình kinh hãi vội ném ngay cái cẳng chân ra xa. “Tôi từng thấy những mùa dzüüd làm thân bạch dương bị đóng băng tới tận lõi khiến chúng trở nên giòn như thủy tinh,” người lính giải thích. “Thế nên một cái chân…” “Tôi không tin chuyện đó!” Oyun vừa lẩm bẩm vừa nhặt cái chân đóng băng cứng giơ lên. Cả xương lẫn da thịt bị bẻ gãy ngang đùi, cũng như phần vải của ống quần. Nó không còn chút đặc tính nào của một cái chân người. “Ít nhất tôi cũng có thứ để yêu cầu xét nghiệm ADN…” Cô nhìn lần cuối đống xác chết nhỏ, ngẫm nghĩ một lát, rồi ra hiệu bảo anh lính lại gần. “Theo anh, chúng ta có thể chằng một sợi xích vòng quanh rồi dùng xe của anh kéo bật cả đống này lên được không?” “Cô sẽ làm gãy con ngựa và có thể là cả người kỵ sĩ nữa…” “Chúng ta không thể để anh ta lại đó suốt mùa đông được! Sớm muộn gì lũ thú ăn xác chết cũng tìm tới.” “Cô có thể nán lại hai ngày không?” “Ở đây á?” Oyun thốt lên. “Ở chỗ tôi, tại đồn.” “Làm thế sẽ giúp công việc của tôi tiến triển như thế nào?” “Nếu cô muốn mang ba cái xác của cô về, cần rã đông chúng, và tôi biết phải làm thế nào.” “Phải, tôi cũng đã nghĩ tới chuyện đó,” Oyun đáp. “Chúng ta có thể đốt lửa xung quanh…” “Chúng sẽ không trụ được qua đêm đâu. Ở đồn có một chiếc lều cũ do những người du mục bỏ lại sau một mùa dzüüd. Chúng ta sẽ quây lều xung quanh đống xác. Rồi đốt hai hay ba lò than bên trong, và tôi có hai chiếc máy sưởi điện nhỏ. Tất cả sẽ tan chảy trong hai mươi bốn giờ. Cô có thể ra về với trọn vẹn anh chàng gãy chân của cô.” “Này, nói năng tôn trọng một chút!” Oyun cắt ngang. “Đó là một nạn nhân.” “Tôi đâu phải người đã bẻ giò anh ta!” người lính nói đùa. “Đồng ý. Nhưng dù sao cũng tôn trọng anh ta. Tôi đủ hối tiếc về những gì mình đã gây ra cho anh ta rồi.” “Cô không phải hối tiếc đâu, cô em. Cô giúp anh ta chán vạn ra rồi!” “À thế sao?” “Phải. Tổ tiên chúng tôi nghĩ rằng phải bẻ xương người chết để linh hồn họ có thể thoát ra. Họ để người chết ngoài thảo nguyên mà không chôn cất để cho thú hoang tới gặm xương và giải phóng linh hồn những người này.” Oyun chợt nhớ Yeruldelgger từng kể cho cô nghe điều tương tự. Cô cũng nhớ lại tất cả những gì ông đã dạy cô về việc tôn trọng lều du mục. “Nhất trí về chiếc lều, nhưng đừng xúc phạm các linh hồn từng sống trong đó.” “Cô đừng có lo. Các linh hồn đã rời khỏi căn lều này từ lâu rồi. Hơn nữa chúng ta sẽ không bít kín các khe. Chúng ta chỉ phủ kín nó bằng mái lều lớn thôi. Linh hồn người xưa trú ẩn trong lớp dạ. Chúng ta sẽ không quấy quả họ.” “Được,” Oyun đáp, cô bắt đầu thấy có cảm tình với anh chàng quân nhân ngày càng ít chất quân nhân và nhiều chất du mục này. “Tôi sẽ quay lại cùng anh. Tôi nợ nạn nhân cụt chân khốn khố này điều đó.” Trước khi quay trở lại chiếc xe bọc thép, cô đưa mắt nhìn đống xác lần cuối, và người lính đoán ra điều cô đang nghĩ. “Tôi từng thấy lũ bò Tây Tạng nhảy chồm lên như dê bất chấp trọng lượng của chúng. Người ta nghĩ chúng lờ đờ và điềm đạm, nhưng nếu bị săn đuổi, chúng có thể trở nên nhanh nhẹn và hung hãn. Người kỵ sĩ có thể đã đuổi theo con bò cái để bắt nó về chuồng. Có thể con ngựa của anh ta đã trượt chân, và thế là trong cơn hốt hoảng, con bò cái đã nhảy chồm tới đè lên anh ta trước khi anh ta kịp nhảy khỏi ngựa.” “Và làm gãy lưng con ngựa sao?” “Một con bò cái to có thể nặng tới ba trăm kí lô.” “Nhưng nếu vậy thì vì sao con bò cái lại bị phanh bụng ra?” “Chúng ta không biết người kỵ sĩ ở bên dưới là người như thế nào. Có khi anh ta có một cây urga. Có thể là cây sào buộc thòng lọng đã gãy trong cú ngã và con bò cái bị xuyên thủng bụng chăng?”   Mời các bạn đón đọc Thời Hoang Dã của tác giả Ian Manook & Lê Đình Chi (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kẻ Khủng Bố
Kẻ khủng bố có phải là một quái vật, một tên điên? Người bình thường chúng ta liệu có thể nào hiểu và thông cảm được với một kẻ khủng bố? Cuốn tiểu thuyết đặc sắc của John Updike là cuộc hành trình tìm lời đáp cho câu hỏi ấy. Bằng giọng văn điềm tĩnh, óc quan sát sắc sảo, khả năng phân tích tinh tế, cùng một quyết tâm quả cảm hầu vượt qua mọi định kiến có sẵn về thiện và ác, nhà văn hàng đầu nước Mỹ - tác giả Rabbit ơi, chạy đi - khiến cho ta thấy, đằng sau bức chân dung quen thuộc về kẻ khủng bố đáng sợ, đáng căm ghét kia là một con người, với một trí óc và tâm hồn giống chúng ta hơn là khác chúng ta ra sao. *** Trong số các cuốn mới ra của NN mình thấy cuốn này có vẻ thú vị nhất. Tác giả chính là người viết cuốn ''Rabbit ơi, chạy đi''. ”Kẻ khủng bố có phải là một quái vật, một tên điên? Người bình thường chúng ta liệu có thể nào hiểu và thông cảm được với một kẻ khủng bố? Cuốn tiểu thuyết đặc sắc của John Updike là cuộc hành trình tìm lời đáp cho câu hỏi ấy. Truyện kể về Ahmad Ashmawy Mulloy 18 tuổi và sự tôn sùng của cậu đối với thánh Allah và những lời của kinh Koran được dạy từ một nhà thờ Hồi giáo tại địa phương. Con trai của một bà mẹ người Ireland và một người cha Ai Cập đã biến mất khi cậu lên ba, Ahmad đã chuyển sang Hồi giáo ở tuổi mười một. Cậu cảm thấy đức tin của mình bị đe doạ bởi xã hội chủ nghĩa vật chất, nơi mà cậu bé nhìn thấy mọi nơi ngay trong thị trấn nhà máy ở New Prospect, miền bắc New Jersey. Không có người cố vấn hướng dẫn, chán nản tại rrường Trung học cậu làm quen với 2 người bạn: Jack Levy, và Joryleen Grant, những người bạn học tinh nghịch của Ahmad, đã thành công trong việc chuyển hướng cậu bé từ những gì mà tôn giáo gọi là Con đường đúng đắn. Khi cậu tìm được việc làm trong một cửa hàng đồ nội thất thuộc sở hữu của một gia đình người Lebanon nhập cư mới, các chủ đề của một âm mưu thu thập xung quanh cậu, với những tiếng reo hò cổ vũ làm cho Bộ An ninh Quốc gia đang thôi thúc... Bằng giọng văn điềm tĩnh, óc quan sát sắc sảo, khả năng phân tích tinh tế, cùng một quyết tâm quả cảm hầu vượt qua mọi định kiến có sẵn về thiện và ác, nhà văn khiến cho ta thấy, đằng sau bức chân dung quen thuộc về kẻ khủng bố đáng sợ, đáng căm ghét kia là một con người, với một trí óc và tâm hồn giống chúng ta hơn là khác chúng ta ra sao. Cuốn tiểu thuyết thứ hai mươi hai của John Updike là một cuốn tiểu thuyết xuất sắc rực rỡ, chắc chắn sẽ được đánh giá là một trong những tác phẩm hay nhất của ông. Người review: Bookaholic *** John Hoyer Updike (18 tháng 3 năm 1932 - 27 tháng 1 năm 2009) là một tiểu thuyết gia, nhà thơ, người viết truyện ngắn, nhà phê bình nghệ thuật và phê bình văn học người Mỹ. Tác phẩm nổi tiếng nhất của Updike là chuỗi tiểu thuyết "Rabbit" (các tiểu thuyết Rabbit, Run; Rabbit Redux; Rabbit Is Rich; Rabbit at Rest; và Rabbit Remembered),  mô tả tổng thể cuộc sống của người đàn ông tầng lớp trung lưu Harry "Rabbit" Angstrom trong suốt nhiều thập kỷ, từ khi trưởng thành trẻ tuổi cho đến khi chết. Cả hai tiểu thuyết Rabbit Is Rich (1982) và Rabbit at Rest (1990) của ông đều đoạt giải Pulitzer.  Updike là một trong ba tác giả đoạt giải Pulitzer dành cho tiểu thuyết nhiều hơn một lần (những người khác là Booth Tarkington và William Faulkner). Ông đã xuất bản hơn hai mươi tiểu thuyết và hơn một chục tập truyện ngắn, cũng như thơ, phê bình nghệ thuật, phê bình văn học và sách trẻ em. Hàng trăm câu chuyện, đánh giá, và những bài thơ của ông xuất hiện trên tờ The New Yorker kể từ năm 1954. Ông cũng viết thường xuyên cho The New York Review of Books. Tác phẩm Tiểu thuyết The Poorhouse Fair (Hội chợ trong nhà tế bần, 1959) The Centaur (Nhân mã, 1963) Of the Farm (Ở nông trại, 1965) Couples (Các cặp vợ chồng, 1968) Marry Me (1977) The Coup (1978) Brazil (1994) In the Beauty of the Lilies (Nhan sắc của hoa huệ, 1996) Toward the End of Time (1997) Gertrude and Claudius (2000) Seek My Face (2002) Villages (2004 Terrorist (Kẻ khủng bố, 2006)   Tập thơ The Carpentered Hen (Con gà gỗ, 1958) Telephone Poles (1963) Midpoint (1969) Dance of the Solids (1969) Cunts: Upon Receiving The Swingers Life Club Membership Solicitation (1974) Tossing and Turning (1977) Facing Nature (1985) Collected Poems 1953–1993 (Tuyển tập thơ 1953 - 19993, 1993) Americana and Other Poems (2001) Endpoint and Other Poems (2009) Tuyển tập truyện ngắn The Same Door (Cũng cánh cửa ấy, 1959) Pigeon Feathers (Những cái lông bồ câu, 1962) Olinger Stories (1964) The Music School (1966) Museums And Women (Bảo tàng và phụ nữ, 1972) Problems and Other Stories (Những vấn đề và những câu chuyện khác, 1979) Too Far to Go(Quá xa để đi, 1979) Your Lover Just Called (1980) Trust Me (1987) The Afterlife (Cuộc sống ở thế giới bên kia, 1994) Licks of Love (Tình yêu bằng từng liều nhỏ, 2001) The Early Stories: 1953–1975 (Những truyện gần đây 1953 - 1975, 2003) Three Trips (2003) My Father's Tears and Other Stories (Nước mắt bố tôi và những truyện khác, 2009) The Maples Stories (2009) The Collected Stories, Volume 1: Collected Early Stories (Tuyển tập truyện ngắn - tập 1, 2013) The Collected Stories, Volume 2: Collected Later Stories (Tuyển tập truyện ngắn - tập 2, 2013)   Mời các bạn đón đọc Kẻ Khủng Bố của tác giả John Updike.
Giải Thoát
Câu chuyện bắt đầu bằng một vụ tai nạn thảm khốc, cậu bé Jacob 5 tuổi bị một chiếc ô tô đâm trúng khi đang trên đường trở về nhà sau buổi học cùng với mẹ. Jacob chết, kẻ gây tai nạn bỏ trốn, để lại vụ án mạng chấn động cả Bristol.  Thanh tra thám tử Ray Stevens cùng cộng sự là thanh tra thám tử tập sự Kate Evans nhập cuộc để điều tra vụ án. Mọi thứ ngày càng trở nên bế tắc khi thời gian cứ trôi đi mà manh mối kẻ thủ ác vẫn không lộ diện. Song song với cuộc điều tra, câu chuyện về cuộc đời và công việc của những thanh tra cảnh sát cũng được hé lộ một cách tự nhiên: Những áp lực công việc, sự giằng co giữa đạo đức nghề nghiệp và sự thăng tiến cá nhân, giữa công việc và gia đình, và đặc biệt là nguy cơ tiềm ẩn những mối quan hệ ngoài luồng nơi công sở, qua sự diễn biến cảm xúc của nhân vật Ray và Kate. Trong lúc cảnh sát đang lùng sục tìm kiếm một cách vô vọng vụ án của Jacob, ở một vịnh biển xa xôi nước Anh – vịnh Penfach, có một cô gái kỳ lạ xuất hiện, cô độc, kỳ lạ và khép kín. Cô là Jenna, một nghệ sĩ điêu khắc, do một tai nạn mà phải từ bỏ công việc và đến vịnh Penfach ở ẩn... Liệu có sợi dây liên kết nào giữa vụ tai nạn của cậu bé Jacob và Jenna không? Thám tử Ray Stevens có vén được lớp màn bí mật khủng khiếp về gia đình Jenna? Một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay đó là âm mưu? Vậy ai là người đứng sau mọi tội ác đó? *** Người review: Thảo Trần Nguyễn. Nguồn: Hội thích truyện trinh thám Trước hết mình xin khen ngợi Phúc Minh vì sự tiến bộ vượt bậc trong khâu biên tập (câu văn gãy gọn, uyển chuyển, lỗi chính tả rất hiếm), bìa đẹp, chữ Giải thoát được in nhũ vàng. Mảng văn học phương Tây của PM dạo này rất khởi sắc. Một câu chuyện hay và ám ảnh về nạn bạo lực gia đình, đào sâu vào nỗi đau của người mẹ mất con (bạn nào đang yêu hay sắp lập gia đình cân nhắc trước khi đọc nhé . Vụ án trong tác phẩm chỉ là truy tìm kẻ gây tai nạn giao thông làm chết một đứa trẻ ngay trước mặt người mẹ rồi bỏ trốn, thế nhưng nhờ tình tiết nghẹt thở, miêu tả tâm lý xuất sắc, cộng thêm những cú lừa (chắc chắn 100% bạn sẽ bị lừa dù có đề phòng đến đâu), mình đánh giá cao cuốn này, tuy nhiên không khí mà nó mang lại sẽ khá ngột ngạt, không nên đọc khi chỉ muốn giải trí. Điểm trừ có lẽ chỉ là do vài chỗ chuyển ý của tác giả. Nhiều khi 2 đoạn kế nhau lại không liên kết với nhau, đúng ra nên ngắt chương khi muốn chuyển cảnh, làm mình đọc đi đọc lại mấy lần mới hiểu. *Đánh giá: 4.5/5 *** Khởi đầu vì muốn nổi danh, Ca nương dắt báo diễu hành phố xa. Bất ngờ một chuyện xảy ra, Báo đứt dây buộc, trốn xa tầm nhìn. Quân cảnh, đông đảo kiếm tìm, Thú hoang hung ác, im lìm ngoài kia. Báo đen ẩn hiện đêm khuya, Từng cô gái một, hồn lìa xác thân. Khởi nguồn là một chiến dịch truyền thông với mục đích lăng xê cô ca sĩ mới nổi, Kiki Walker. Ông bầu Jerry Maning nghĩ ra chiêu trò: sẽ rất thú vị nếu cô dắt theo một con báo đi dạo vòng quanh khu Almeda cho tất cả fan hâm mộ nhìn thấy, việc này sẽ đánh vào tâm lý ưa thích những điều mới lạ và khác biệt của cư dân thành phố Cidad Real lớn thứ ba của Nam Mỹ (Cidad Real – theo tiếng Tây Ban Nha là “thành phố có thực” nhưng thực chất không hề có thành phố này ở Nam Mỹ mà Cidad Real là một đô thị ở Tây Ban Nha, có thể một cách chơi chữ của tác giả). Cuộc diễu hành trở nên hỗn loạn khi con báo trở nên mất kiểm soát, sổng xích và trốn thoát giữa chốn đông người vào một con hẻm tối tăm. Con báo mất tích kéo theo cái chết của một loạt các cô gái trẻ với đặc điểm chung là trên tử thi xuất hiện nhiều vết cào xé từ nanh vuốt của con thú. Liệu hung thủ thực sự là con báo đốm hay “một thứ gì đó” còn kinh khủng và đáng sợ hơn”??? Nằm trong series “Trinh thám Đen” của tiểu thuyết gia người Mỹ Cornell Woolrich – người được mệnh danh là Poe của thế kỷ XX. Ám ảnh đen có kết cấu như một vở kịch nhiều chương hồi bao gồm chương mở màn mang tính giới thiệu nội dung truyện, sự xuất hiện kẻ sát nhân “bộ lông đen thẫm, cặp tai nhọn ép phẳng, mõm gì sát thảm, con vật bước đến rất nhanh, tấm thân thuôn dài gợn sóng một cách uyển chuyển”. Bốn chương tiếp theo đặt theo tên bốn người phụ nữ, mục tiêu của kẻ sát nhân vô hình giữa lòng thành phố. Bốn nạn nhân xuất thân đa dạng, từ con gái nhà lao động nghèo khó, tiểu thư mười bảy mộng mơ với tình yêu đầu đời, gái điếm trong quán bar, hay cả nữ khách du lịch người Mỹ. Khó có thể tìm ra được điểm tương đồng giữa các nạn nhân, từ hoàn cảnh, xuất thân, địa vị. Cái chết không hề phân biệt đối xử với bất kỳ ai. Không khí hoang mang bao trùm khắp thành phố, không biết ai sẽ là nạn nhân tiếp theo dưới nanh vuốt sắc nhọn ấy. Ám ảnh và sợ hãi là những gì xuất hiện xuyên suốt 4 chương sách chính, gây nên sự căng thẳng tột độ cho người đọc. Lồng ghép một cách tài tình giữa miêu tả khung cảnh gắn liền với diễn biến tâm lý nhân vật, Woolrich như phủ một tấm vải “đen” đầy u ám và ma quái lên người đọc, khiến cảm xúc của độc giả luôn luôn được đẩy lên cao, song hành cùng cảm xúc nhân vật. Không gian của truyện đậm màu kinh dị, tăm tối theo chất Gothic: một đường hầm, một nghĩa trang, một con phố vắng, một hồ nước… Thời gian luôn luôn giữa đêm tối mịt mùng, gợi nên một cảm giác đáng sợ, căng thẳng và đau đớn. Có một áp lực vô hình đè nén, đằng sau có một cái gì đó đang theo dõi, thoắt ẩn thoắt hiện, ta đi nó đi theo, ta chạy nó chạy theo, ta đứng lặng, không gian lại hóa như tờ. Giống như trò mèo vờn chuột, một sự khủng bố tinh thần cả người đọc sách lẫn nhân vật, “cảm giác sợ chết còn đáng sợ hơn chính cái chết.” Bốn chương sách luôn kết thúc bằng việc thi thể các cô gái được tìm thấy với nhiều dấu vết thảm sát để lại chứng minh dường như do con báo gây ra và “ông bầu thất nghiệp” Maning cùng cảnh sát tranh cãi nhau về việc liệu thảm án có phải là do ác thú bốn chân này gây ra thật hay không. Trong khi đó dân chúng ngày càng hoang mang và lo sợ mình sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo. Quả nhiên thứ đáng sợ nhất chính là nỗi sợ hãi. Chương cuối cùng, luôn luôn được xác định là màn suy luận dẫn đến tìm ra hung thủ, lại một lần nữa, không gian đậm chất gothic lại xuất hiện trở lại, đầy u ám, bất an và hồi hộp. Series “Đen” của Woolrich không có một hình mẫu thám tử cụ thể, một ông thanh tra trong “Cô dâu đen” hay một bầu sao thất nghiệp trong “Ám ảnh đen”, ai cũng có thể trở thành nhân vật chính anh hùng trong sách của ông. Trinh thám đen nói chung và “Ám ảnh đen” nói riêng không đặt nặng tính suy luận, truy tìm thủ phạm, Nếu để ý người đọc sẽ thấy tư duy trinh thám, suy luận trong sách có nhiều lỗ hổng và không được đánh giá cao. Nhưng bù lại, tính hành động xuất hiện xuyên suốt toàn nội dung, hung thủ khá bất ngờ. Không đề cao tính logic, câu chuyện tập trung chú trọng đến sự hồi hộp và bí ẩn, qua đó khắc họa tính cách các nhân vật, ai cũng có số phận riêng, cuộc sống riêng, nhưng “một thời khắc định mệnh” xuất hiện và tất cả họ bị cuốn vào “vòng xoáy đen” của tội ác, do sự hoang dã của thiên nhiên hay sự đáng sợ của lương tâm con người? Lựa chọn hình ảnh “Con báo đen” là trung tâm của tội ác, một con thú hoang dã, điên dại, lấy giết chóc làm vui, đối ngược với hình ảnh các nạn nhân – luôn là những cô gái yếu đuối, tác giả muốn nhắn nhủ một thông điệp rằng: “Đôi khi người ta giết người vì đam mê, đó là bản năng thú tính, nguyên thủy, hoang dã tồn tại trong một góc khuất nào đó, chỉ đợi bùng lên. Giết chỉ để giết thôi. Vì chúng thích cảnh máu me. Máu khiến chúng mê mẩn.” ——————————————————————- 2018/05/08, Hà Nội đêm hè, Ngọc Vũ tạ bút. *** Cơn gió nhè nhẹ thổi khiến mấy lọn tóc ẩm ướt của cô khẽ vương trên khuôn mặt. Cô cố nheo mắt lại để tránh những giọt mưa vẫn đang rơi. Cơn mưa bất chợt khiến ai cũng trở nên vội vã lao thật nhanh trên những vỉa hè trơn trượt. Những chiếc xe chạy ngang qua làm nước bắn tung tóe lên giày của khách bộ hành. Âm thanh ồn ã từ những phương tiện giao thông khiến cô chỉ nghe lõm bõm được câu chuyện cậu con trai đang kể từ lúc được mẹ đón ở trường về. Cậu nhóc vẫn liến thoắng không ngừng, huyên thuyên đủ thứ chuyện, không giấu nổi sự phấn khích với thế giới mà cậu đang được lớn lên trong đó. Cô nghe loáng thoáng được vài chi tiết từ câu chuyện, về một người bạn thân, một dự án ngoài vũ trụ, một giáo viên mới ở trường rồi nhìn con và khẽ mỉm cười, mặc cho gió lạnh đang thổi từng cơn qua chiếc khăn quàng cổ. Cậu bé cười toe toét với mẹ, lắc lư cái đầu để những giọt mưa vương trên tóc khẽ rơi xuống. Cơn mưa khiến cho hai hàng mi đẫm nước. “Và con có thể viết tên của mình mẹ ạ.” “Con là cậu bé thông minh mà.” Cô nói và dừng lại, đặt một nụ hôn thật say sưa lên vầng trán còn ướt của cậu bé. “Con sẽ cho mẹ xem khi chúng ta về đến nhà chứ?” Cô và cậu con trai 5 tuổi cố gắng rảo bước thật nhanh. Gần tới nhà rồi. Ánh đèn ô tô phản chiếu từ mặt đường ướt sũng khiến mắt họ bị chói trong chốc lát. Chờ tín hiệu đèn đỏ, họ bước nhanh qua con đường tấp nập xe cộ. Cô nắm chặt tay con trai qua lớp bao tay len mềm mại để chắc chắn rằng cậu bé có thể bắt kịp mình. Những chiếc lá đẫm nước mưa vương trên hàng rào không còn tươi màu nữa mà đã dần chuyển thành nâu xám. Hai mẹ con đến một con phố yên tĩnh, nơi có ngôi nhà của họ. Ngôi nhà ấy luôn khiến họ nghĩ về những điều ấm áp nhất. An ninh ở khu phố khiến cô yên tâm thả tay con trai để vén những sợi tóc ướt lòa xòa trên gương mặt rồi chợt mỉm cười khi thấy từng giọt nước rỏ xuống từ mái tóc. “Nhà mình kia rồi”, cô nói với con trai khi hai mẹ con băng qua một khúc rẽ, “mẹ vẫn bật đèn sáng đó.” Chỉ vài bước sang bên kia đường nữa thôi là tới căn nhà của họ. Đó là một ngôi nhà gạch đỏ với thiết kế hai phòng ngủ, căn bếp nhỏ xinh và một khu vườn đầy những chiếc chậu hoa rỗng mà cô luôn định bụng một ngày nào đó sẽ tô điểm chúng bằng những cây hoa đủ màu sắc. Nhà chỉ có hai mẹ con. “Con sẽ đua với mẹ…” Vốn là một đứa trẻ hiếu động, cậu bé chạy nhảy, nghịch ngợm suốt ngày, chỉ khi nào đi ngủ mới chịu ngừng lại. “Thử xem nào!” Ngay lập tức, cậu bé lao nhanh về hướng ngôi nhà có ánh đèn sáng hắt ra từ trong sân, háo hức khi nghĩ về cảm giác thân thuộc và ấm cúng trong ngôi nhà. Nào là sữa, rồi bánh quy, cả 20 phút xem ti vi và chút bánh để nhấm nháp cùng với trà nữa. Những điều này đã nhanh chóng trở thành thói quen của họ khi kỳ học đầu tiên của cậu bé mới đi qua được gần một nửa thời gian. Bỗng nhiên một chiếc xe hơi không biết từ đâu lao đến. Phanh xe ướt nước rít lên những âm thanh chói tai, rồi dường như có tiếng vật gì đó bị đập mạnh vào kính xe. Cậu bé bắn tung lên giữa không trung, rơi mạnh xuống mặt đường. Cô vội lao tới bên con, vụt qua trước đầu xe vẫn đang di chuyển. Cô trượt chân ngã sõng soài, hai tay đập mạnh xuống nền đường, gần như nghẹt thở vì cú va chạm. Mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt. Cô vội quỳ xuống bên cạnh con trai, hoảng loạn tìm mạch đập. Cô vẫn kịp thấy hơi thở của mình tạo thành một làn khói trắng lơ lửng trong không khí. Rồi cô thấy một bóng tối hình thành từ phía sau đầu mình, nghe thấy bản thân đang gào khóc như thể con người đó là ai khác. Cô nhìn lên chiếc kính xe mờ đục, miệng gào lên van xin những kẻ giấu mặt ngồi trong xe cứu giúp mình. Cô ôm choàng lấy con trai, vớ lấy áo khoác quấn quanh hai mẹ con, cố gắng dùng cơ thể của mình sưởi ấm cậu bé. Mép áo ướt sũng vì ngấm nước mưa đọng trên mặt đường. Cô hôn lên khuôn mặt con như điên dại, cầu xin cậu bé tỉnh dậy. Chợt luồng ánh sáng rọi từ đèn pha chiếc xe hơi mỗi lúc một xa dần. Nó đang đi lùi. Động cơ xe rú lên, kẻ ngồi trong đang đánh lái ba, bốn lần nhằm xoay đầu trong con phố hẹp. Trong lúc vội vã chạy trốn, gã đã quệt thân xe vào một cây phong nằm bên vệ đường. Và rồi con phố chìm vào bóng tối như lúc ban đầu. Mời các bạn đón đọc Giải Thoát của tác giả Clare Mackintosh.
Ám Ảnh Đen
Ba giờ sáng, khi những ồn ào của thành phố khép lại, những con phố bao trùm bởi bóng tối. Đó cũng là thời điểm thích hợp nhất cho những chuyến “săn đêm". Ám ảnh đen mở ra bằng một màn quảng cáo giật gân: một nữ ca sĩ dắt báo đen đi diễu phố. Nhưng rồi con vật ấy vùng chạy và mất hút trong lòng Ciudad Real, một thành phố Nam Mỹ rộng lớn. Chẳng bao lâu sau, người ta phát hiện ra thi thể một cô gái trẻ bị xé xác, rồi một cô gái khác… Cả thành phố chìm trong sợ hãi. Nỗi ám ảnh đen rình rập đâu đó trong các ngõ ngách và bụi rậm, với bước chân êm như nhung và móng vuốt sắc tựa dao cạo, sẵn sàng vồ lấy những nạn nhân xấu số. Trong khi cảnh sát mải mê tìm kiếm con báo “cuồng mồi” nguy hiểm kia, một người đã quyết định đào bới sâu hơn - truy lùng một sinh vật còn khủng khiếp hơn bất cứ loài dã thú nào…Một kế hoạch “đi săn” mới được vạch ra… *** Review Quynh Anh Thi Dang (Điền Yên) -------------------------- Lúc nhận được sách, tôi nghe nói nó giống Dolocher. Tôi hơi chờn chờn vì tôi xem Dolocher mãi không hết. Một ngày nắng như đổ lửa nọ, tôi mở Ám ảnh đen ra coi cho đời bớt chói. Và thế là bị hút vào luôn. Mở đầu giới thiệu hoàn cảnh không có gì lắm: một nữ diễn viên muốn chơi trội bằng cách dắt báo đi chơi. Ngờ đâu con báo lồng lên rồi chạy mất hút. Sau đó, liên tiếp các vụ án mạng khủng khiếp xảy ra. Nạn nhân đều là các cô gái trẻ, vì lý do gì đó, ở ngoài đường vào ban đêm vắng vẻ. Thảm trạng của nạn nhân rất kinh khủng: đều bị móng vuốt xé xác tơi tả nhưng không bị ăn thịt. Tràn ngập truyện là bóng tối - kẻ bất khả chiến bại, cứ 24 giờ một lần, đánh bại mọi đối thủ. Tác giả mô tả quá hay. Ví dụ như lúc Teresa đi trong hầm tối, bị bủa vây bởi nỗi sợ hãi, cô bé muốn chạy nhưng chân tay bủn rủn, chỉ còn cách chờ cái chết đến. Tôi nhớ đến những giấc mơ của tôi. Rất nhiều lần, tôi nằm mơ thấy mình rơi vào hiểm cảnh, lẽ ra tôi phải chạy thục mạng nhưng toàn thân tôi đơ cứng, không sao cử động nổi. Tim tôi đập thình thịch. Có lúc tôi còn nghĩ trong giấc mơ rằng Adrenalin quái quỉ gì, nghe nói sẽ khiến con người làm được những việc phi thường cơ mà, tại sao mình lại không chạy được? Và khi cái chết trùm bóng đen lên tôi thì tôi choàng tỉnh vì quá sợ hãi. Tôi chưa bao giờ chết trong mơ. Tiếp đến vụ Conchita. Chất điện ảnh của Ám ảnh đen hay kinh khủng. Những chi tiết đủ nhỏ để người đọc tự vẽ trong đầu cảnh tượng của truyện, cũng đủ uớc lệ để cảnh tượng đó của mỗi người sẽ khác nhau, tuỳ vào nỗi sợ hại của họ. Cùng một sự vật đó, dưới ngòi bút của tác giả, nó hiện lên khác hẳn bình thường, mà lại giống với cảnh phim kinh dị nào đó ta đã từng xem qua. Cô gái cuối cùng, trời, tôi muốn yêu cô ấy vì lòng can đảm tuyệt vời. Tôi là người đọc mà còn thấy hồi hộp đến mức mồ hôi lạnh ướt cả tay, thế mà cô ấy lại có thể chế ngự được nỗi sợ hãi, diễn vai mồi nhử từ đầu đến cuối không hề sai sót. Cái kết khá bất ngờ. Ngay từ đầu tôi đã không nghĩ là con báo vì nó sổng khi bị rọ mõm. Nó không bị giết thì cũng chết đói, sức đâu đi vồ người rồi bỏ đi. Nhưng tôi không nghĩ ra cái kết của tác giả. Cái bìa nhìn cũng hay đấy, nhưng không giống mô tả trong truyện, hoặc ít nhất là không giống tưởng tượng của tôi về hoàn cảnh trong truyện. Được cái lần này, tôi không nhớ mình có gặp lỗi chính tả nào không :))) Chấm điểm: 8.25/10 *** Cornell Woolrich (1903-1968) là một trong những nhà văn “trinh thám đen” vĩ đại nhất thế kỷ XX. Ông để lại một kho tàng đồ sộ gần 200 truyện ngắn hình sự. Nhưng tiểu thuyết trinh thám mới là lĩnh vực ông để lại dấu ấn lớn hơn cả. Truyện của Woolrich không có một hình mẫu thám tử cố định, nhưng vẫn cuốn hút độc giả bởi hình ảnh những con người bình dị phải vùng vẫy thoát khỏi định mệnh nghiệt ngã bủa vây. Văn phong tinh tế, tình tiết đầy ám ảnh, kết thúc bất ngờ, tất cả đã tạo cho Woolrich một phong cách rất riêng. Ông được mệnh danh là “Poe của thế kỷ XX”. Cornell Woolrich cũng là một trong những nhà văn trinh thám có nhiều tác phẩm được dựng phim nhất: gần 60 lần chuyển thể lên màn ảnh rộng, trong đó có ba bộ phim gần chạm ngưỡng kinh điển là Phantom Lady, The Window và No Man of Her Own. Đạo diễn danh tiếng Alfred Hitchcock đặc biệt ưu ái khi chọn đến 5 truyện ngắn của ông để chuyển thể, nổi tiếng nhất là Rear Window. *** Trong khi người người dạo phố thì cô ngồi bên cửa sổ, đắn đo giữa một chùm nho pha lê và một bông dành dành tươi, không biết nên gài món đồ nào lên vai áo. Đúng lúc ấy, có tiếng ai đó gõ lên cánh cửa căn phòng nằm đối diện phòng lễ tân. Cho dù chọn món đồ nào, cô cũng biết nó sẽ trở thành một trào lưu lan khắp thành phố. Hàng trăm cô gái trẻ sẽ đua nhau đeo nho pha lê hoặc hoa dành dành tươi những tuần sau đó. Khó mà tin nổi mới mấy năm trước, chẳng ai quan tâm cô gắn thứ gì lên vai. Thật ra thì chẳng ai đoái hoài đến cô chút nào. Hồi ấy, cô vẫn còn đi đôi giày bệt mòn vẹt và liên tục bị mấy hàng ăn ven đường xoàng xĩnh tại Detroit cho thôi việc. Còn giờ đây… Cô không thể ngừng quay đầu lại để ngắm nó ngoài cửa sổ. Đó là minh chứng, là biểu tượng cho thấy cô quan trọng nhường nào, cho dù địa vị này có ngắn ngủi đến đâu. Chính cái hình bóng ngoài kia. CASINO HẠNG SANG KIKI WALKER en la gran revista de arte “TRIC-TRAC” Biển quảng cáo ấn tượng nhất thành phố nổi trên nền trời xanh cobalt của buổi chiều muộn. Trong buổi diễn mở màn tuần sau, khi dòng điện truyền vào, đến cả những người sống ở đầu kia quận Alameda cũng sẽ thấy được tên cô trên màn đêm. Đã có nhãn hiệu nước hoa và sơn móng tay đặt theo tên cô rồi, tất nhiên họ phải trả tiền mới được lãnh vinh dự ấy, và cả thức uống mới nhất tại quán bar Inglaterra sang trọng nữa, cocktail Kiki Walker (đầu đỏ rực và thấu tận óc, theo như cách giải thích của người pha rượu). Suốt mùa đông vừa rồi (từ tháng Sáu đến tháng Chín), cô đi diễu như nữ chúa khắp thành phố lớn thứ ba miền Nam kênh đào Panama này, với xe hơi và tài xế riêng, người hầu riêng và phòng khách sạn hạng sang. Đối với một cô gái đàn ca mua vui cho mấy quán xá Detroit bỗng vụt tỏa sáng thành một ngôi sao sau một tour diễn rong, điều đó không tệ. Không tệ chút nào. Cô vẫn chưa hiểu lắm là nhờ đâu mà mình được như thế này. Một chút tài năng nhảy múa, một xíu tài nghệ ca hát và cực kỳ nhiều may mắn đã hỗ trợ cô. Chủ yếu là cô đã vô tình ở đúng nơi, đúng lúc và không có đối thủ cạnh tranh. Hồi làm tại Detroit, bài hát của cô bị coi là rẻ tiền, nhưng tại đây thì chẳng ai hiểu ca từ nên thành ra chúng nghe có vẻ sâu sắc. Hồi ở Detroit, mái tóc đỏ của cô xuất hiện nhan nhản khắp nơi, nhưng ở đây nó lại trở thành mặt hàng hiếm. Và cô cũng phải thừa nhận rằng có khả năng, khả năng nhỏ thôi, là Manning cùng mấy cái trò điên rồ của anh ta đã góp phần be bé trong việc thu hút sự chú ý của công chúng về phía cô. Kiki không muốn nhớ về cuộc gặp đầu tiên của họ. Khi ấy Manning ngồi tại một quán cà phê ven đường, râu ria chưa cạo và cổ áo thì dơ dáy; còn cô thì tạt qua quán xem họ có cần tuyển thu ngân, hay thậm chí bồi bàn không. Anh ta mời cô một tách cà phê, bởi vì vẫn còn đủ tiền mua thêm một tách; còn cô trông có vẻ đang cần đến cà phê. Nửa tiếng sau, lúc cả hai rời bàn đứng lên, anh ta đã trở thành đại diện truyền thông của cô. Hai tuần sau, Kiki có công việc đầu tiên và Manning có một cái cổ áo sạch. Mình đã giúp anh ta thành danh, cô hay ngắt quãng dòng hồi tưởng khó chịu kia ở đoạn này. Chuyện anh ta góp phần tạo nên thành công của cô nghe thật không tưởng, chẳng đáng nghĩ đến dù chỉ một giây. Bất kể ai đã giúp ai thành danh, chỉ có điều này là chắc chắn: Giờ cả thành phố đang phát điên lên vì cô. Tiếng gõ cửa lại vang lên. “Maria, chắc là Senor Manning đấy,” cô gọi chị người hầu. “Cho ông ấy vào đi.” Cô nghe tiếng then kéo được mở ra, nhưng thay vì câu chào khe khẽ quen thuộc, chị hầu gái lại rú lên chí mạng. Có tiếng bước chân chạy rầm rập, tiếng ghế đổ cái rầm, như thể ai đó vừa ngã lăn ra. Kiki vội xoay người trên băng ghế, tò mò đứng dậy. Trước khi cô kịp làm gì khác, nó đã lộ diện. Cảnh tượng đáng kinh ngạc đến độ tâm trí dứt khoát không tin nổi vào hình ảnh mà cặp mắt thu được, ngay cả khi nó đang lồ lộ trước mặt. Một cái đầu áp sát mặt đất, bấy giờ đang chui qua cửa, tiến về phía cô. Trong khoảnh khắc hoảng loạn đầu tiên, cô chỉ có thể nhận ra đây là đầu của một con vật họ mèo. Mấy từ báo đốm, báo hoa nối đuôi nhau lướt qua bộ óc đờ đẫn vì sốc của cô. Bộ lông đen thẫm, cặp tai nhọn ép phẳng, mõm gí sát thảm, con vật bước đến rất nhanh, tấm thân thuôn dài gợn sóng một cách uyển chuyển. Cô chỉ nhịn được đến lúc ấy trước khi la hét thất thanh, hòa cùng tiếng hét của chị hầu gái. Cô quay lại và nhảy vọt lên bàn trang điểm với sự nhanh nhẹn đầy bản năng của một vũ công. Nước hoa, phấn hộp và đồ trang trí rơi tứ tung xuống khắp sàn nhà, một hộp nhạc nhỏ lập tức ngân nga ngay khi chạm đất. Cô đứng tít trên đó múa may loạn xạ, tóm lấy phần váy gần đùi và vung vẩy nó lia lịa để xua đuổi nỗi kinh hoàng kia. Chỉ đến khi ấy, cô mới để ý cái rọ mõm siết chặt bộ hàm con vật cùng sợi dây buộc đang căng ra, và cả gương mặt đậm chất Trung Tây quen thuộc của Jerry Manning đang nhòm cô từ phía sau. Tiếng la hét trở nên tròn vành rõ chữ hơn, nhưng không giảm âm lượng chút nào. Chắn giữa họ là cái thân mình duyên dáng, uyển chuyển, uốn éo chẳng khác nào loài bò sát của con vật. Bấy giờ nó đang kéo căng dây buộc, bụng áp sát sàn, các thớ cơ vai mạnh mẽ nổi gồ lên dưới lớp lông đen mượt mà, đuôi giật liên hồi, chân tìm cách vồ lấy cái hộp nhạc đang phát ra một giai điệu trong trẻo như tiếng sáo. “Lôi nó ra khỏi đây!” Kiki rú rít như đang ngân quãng tám. “Manning, anh mắc chứng quái gở gì thế, sao lại mang cái thứ đó vào trong này?” “Nó sẽ không làm hại cô đâu,” Manning tìm cách giải thích, đẩy cái mũ cối lên qua vầng trán. “Chẳng việc gì phải sợ cả. Ban nãy, chính tôi đã ngồi cùng nó trong xe chở nông sản suốt chặng đường đến đây. Con báo đã được thuần hóa hoàn toàn. Nó vốn được một tay sống ở ngoại ô nuôi dưỡng từ khi còn bé tí mà.” “Rồi, thế anh mang nó đến chỗ tôi làm gì?” Ít nhất cô cũng đã ngừng la hét. “Tôi tin là trong lúc thực hiện chuyến ngao du hàng ngày quanh khu Alameda, sẽ là ý hay nếu cô dắt theo con vật này.” “Dắt theo cái thứ đó ấy hả? Không bao giờ! Còn lâu tôi mới đi cùng nó ra cửa, chứ đừng nói là ngồi cùng một xe với nó rong ruổi khắp Alameda! Giờ nghe cho rõ đây, Manning, tôi bắt đầu thấy mệt mỏi với sóng não nhà anh…” Anh ta tranh thủ đưa một tay lên châm điếu thuốc. “Hãy nghĩ thử mà xem, cô sẽ gây dậy sóng cỡ nào? Chỉ cần bước xuống khỏi xe với con báo bên cạnh, ghé vào quán Globo nhấm nháp vài hớp Martini trong mấy phút thôi. Chuyện ấy có gì khó khăn nhỉ? Tôi đã cài cắm nhiếp ảnh gia khắp quán để chụp cảnh cô dắt theo nó rồi. Tôi có thể giúp cô độc chiếm toàn bộ trang đôi của tờ Grafico Chủ nhật tới này, lão Herrera đã bật đèn xanh. Nguyên hai trang ảnh in ống đồng xanh, chỉ dành riêng cho cô. Nhìn này, tôi còn kiếm cho cô cả một cây roi vàng để mang cho đủ bộ.” “Anh tử tế với tôi quá!” Cô giận dỗi nói. “Chuyện này chỉ tốt cho cô, chứ không phải cho tôi,” anh ta dỗ ngon dỗ ngọt. “Tuần tới cô diễn mở màn rồi. Dân Mỹ Latin thích các siêu sao trông phải thật khác biệt. Cô muốn tour diễn thành công vang dội phải không?” “Tôi muốn tham gia biểu diễn, chứ không phải nằm băng bó đầy người trong một bệnh viện nào đó,” cô nói. “Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, giờ tôi còn cần chiêu trò làm gì nữa? Nếu là lúc mới bắt đầu sự nghiệp thì lại khác.” “Chẳng bao giờ cô xong xuôi trong cái ngành này được đâu. Thôi nào, Kick, chịu chơi đi. Xem này, nhìn tôi một tí nhé.” Con vật đang nằm ườn một bên, lười nhác liếm láp bên chân. Anh ta cúi xuống, gập ngón trỏ lại và nhẹ nhàng vuốt lớp lông mượt dưới bụng nó mấy lần. Nó lập tức lật ngửa lên theo đúng kiểu bọn mèo nhà, bốn chân giơ trên không, khẽ khàng tìm cách gạt ngón tay anh ta ra. “Cô không thể kiếm được con báo nào thuần hơn con này đâu. Cứ thử dắt nó xem. Chỉ cần thử thôi, xem cảm giác thế nào.” Anh ta vươn ra và chộp lấy bàn tay hãy còn ngại ngần của cô, luồn vòng dây buộc qua mấy ngón tay. Kiki vẫn đứng im trên bàn, trong lòng đã bắt đầu xuôi xuôi, dù không biểu hiện đồng tình ra mặt. Váy cô đã được thả xuống như cũ. Anh ta buông tay, sợi dây dắt nằm hoàn toàn trong lòng bàn tay cô. “Tôi sẽ ngồi trong một cái taxi ngay đằng sau và theo sát cô suốt cả chặng đường.” Riêng việc này thì cô kiên quyết rắn mặt, “Ồ không, anh sẽ không làm vậy. Hoặc anh đi cùng xe với tôi và ngồi trên ghế trước, hoặc là tôi sẽ ở lì trong này không thèm ló mặt ra đường.” Anh ta để dành lập luận hiệu nghiệm nhất của mình vào phút chót. Bằng kinh nghiệm bản thân, Manning biết chắc nó sẽ thuyết phục được cô ngay lập tức. Anh chàng này quả là một nhà tâm lý học ranh mãnh. “Cô nhìn mà xem, con báo hợp với bộ đồ cô đang mặc chưa kìa! Cô phải tận mắt thấy mình với nó hợp thành một bộ đôi ấn tượng ra sao! Xuống dưới này một phút thôi, Kick, đứng cạnh nó và nhìn vào gương đi! Đến cả hai vị nữ hoàng Zenobia và Cleopatra cũng không thể sánh được bằng cô!” Anh ta giơ tay lên đỡ cô xuống. Có vẻ đòn tấn công đã phát huy tác dụng. Tiếp tục liếc con báo đầy ngờ vực, Kiki dè dặt chúc mũi chân xuống, chuẩn bị đặt chân lên sàn một lần nữa. “Chết tiệt,” cuối cùng cô thốt ra, chút bỗ bã từ những tháng ngày lăn lộn ở Detroit tái trỗi dậy, “tôi thật đúng là biết hi sinh vì nghệ thuật!”   Mời các bạn đón đọc Ám Ảnh Đen của tác giả Cornell Woolrich.
Đêm Ngàn Mắt
Nguyễn Thị Hạnh (dịch) Đêm Ngàn Mắt (Night Has A Thousand Eyes) mang âm hưởng u tối như nhiều tác phẩm khác của Cornell Woolrich: đêm đen, bóng tối và cái chết bao trùm khắp câu chuyện tạo nên bầu không khí bất an và hồi hộp. Nhưng lần này, lưỡi hái tử thần không còn nằm trong tay một kẻ thủ ác bằng xương bằng thịt, mà là thứ gì đó đang ẩn mình trong bóng tối ngoài kia... Những vì sao lấp lánh trên bầu trời tựa như ngàn con mắt đang dõi theo ta, khiến ta không thể chối bỏ số phận cũng như chạy thoát khỏi thời khắc định mệnh. *** Vào một đêm hè đầy sao, chàng thám tử trẻ tuổi Shawn trên đường đi làm về đã cứu được một thiếu nữ định nhảy cầu tự tử. Cô gái xinh đẹp, trẻ trung lại là con gái độc nhất của một triệu phú. Nhưng cô có một nỗi sợ hãi kỳ lạ với những vì sao với một lý do lạ lùng hơn bao giờ hết: Một nhà tiên tri đã dự đoán cha cô sẽ bỏ mạng trong hàm sư tử vào đúng nửa đêm. Nghe Shawn báo cáo, một đội thám tử lập tức được cử đi bảo vệ cha con cô gái và điều tra hành tung nhà tiên tri bí ẩn. Ông ta thực sự nhìn thấu tương lai hay chỉ là một kẻ gian trá đang ấp ủ những âm mưu xấu xa? Thế lực đứng sau chi phối tất cả là một kẻ bằng xương bằng thịt hay là một thứ mang tên ĐỊNH MỆNH? *** Reivew Steven Nguyễn: "Đêm ngàn mắt" mở đầu bằng một không gian tăm tối cùng bầu khí tĩnh lặng, cô đơn pha chút lãng mạn, huyền hoặc. Nổi bật giữa khung cảnh đó là Shawn - chàng thanh tra trẻ tuổi - đang chậm rãi, khoan thai dạo bước trên cung đường quen thuộc, đắm chìm trong sự thanh bình của buổi hôm. Anh nào biết được rằng chỉ chốc nữa thôi, một sự kiện, một dấu mốc quan trọng sẽ diễn ra và khiến cuộc đời tầm thường, bình dị của anh thay đổi mãi mãi: cuộc chạm trán với một thiếu nữ xinh đẹp, giàu có nhưng lại mang trong mình nỗi ám ảnh khủng khiếp. Nó đuổi đeo cô dai dẳng, nó rút cạn sinh lực, bào mòn tinh thần, nó buộc cô phải tìm đến cái chết. Nó không phải ma quỷ, cũng chẳng phải một chứng bệnh tai ác, ta thậm chí không thể gắn nó với bất kỳ một khái niệm xấu xa nào. Người ta gọi nó bằng những cái tên rất đỗi mỹ miều: nó là vì sao, nó là định mệnh. "Sợ hãi" và "cuốn hút" là 2 từ đầu tiên xuất hiện trong đầu mình khi nhắc đến "Đêm ngàn mắt". Thuộc một trong số những tiểu thuyết tiêu biểu nhất của Woolrich, tác phẩm tiếp tục mang đến cho người đọc một cốt truyện đen tối với nhiều tình tiết ly kỳ, hấp dẫn và gợi tò mò đến độ một khi đã đắm mình vào thì không cách chi dứt ra được. Truyện kể theo hai ngôi thứ nhất và thứ ba với góc nhìn thay đổi linh hoạt theo từng chương. Một lần nữa, ngòi bút tài hoa của Woolrich lại được phô diễn qua việc xây dựng, chắp nối những tình tiết tưởng chừng như hết sức tầm thường thành một bức tranh nghệ thuật đầy ẩn ý, trừu tượng, kích thích trí tò mò, lòng ham muốn tìm tòi, khám phá của độc giả, nhưng đồng thời buộc họ phải thưởng lãm bức họa theo đúng cái cách mà tác giả mong muốn, tức chỉ thấy những cái nên thấy và được phép thấy. Như bao tác phẩm thuộc dòng Noir khác, điểm nổi bật nhất trong "Đêm ngàn mắt" chính là bầu không khí "đen" được tái hiện qua giọng văn trần thuật đầy ma mị của tác giả. Đặc biệt, trong tác phẩm này, bầu không khí nặng nề, căng thẳng đó được đè nén đến cực hạn bởi những mốc thời gian sát sao, những tình huống ngặt nghèo nhằm đẩy tâm lý nhân vật lên đến đỉnh điểm, để rồi vỡ òa ra vào những trang cuối tác phẩm trong một cái kết nặng nề và ám ảnh. Thật vậy, áp lực như toát ra ngoài trang sách, đi vào thế giới thực, xâm nhập và gây tác động mãnh liệt lên thần kinh độc giả. Đọc xong tác phẩm, mình trộm nghĩ, nếu cốt truyện "Đêm ngàn mắt" rơi vào bàn tay của một văn sĩ vụng về, có lẽ sẽ chẳng khác gì một mớ phế phẩm. Nhưng dĩ nhiên, Woolrich không vụng về, trái lại, ông đủ khả năng biến những thứ tầm thường thành điều phi thường. P/S: tác phẩm này không thuần trinh thám, nên xếp vào thể loại tâm lý - kỳ bí thì phù hợp hơn. *** Cornell Woolrich (1903-1968) là một trong những nhà văn “trinh thám đen” vĩ đại nhất thế kỷ XX. Ông để lại một kho tàng đồ sộ gần 200 truyện ngắn hình sự. Nhưng tiểu thuyết trinh thám mới là lĩnh vực ông để lại dấu ấn lớn hơn cả. Truyện của Woolrich không có một hình mẫu thám tử cố định, nhưng vẫn cuốn hút độc giả bởi hình ảnh những con người bình dị phải vùng vẫy thoát khỏi định mệnh nghiệt ngã bủa vây. Văn phong tinh tế, tình tiết đầy ám ảnh, kết thúc bất ngờ, tất cả đã tạo cho Woolrich một phong cách rất riêng. Ông được mệnh danh là “Poe của thế kỷ XX”. Cornell Woolrich cũng là một trong những nhà văn trinh thám có nhiều tác phẩm được dựng phim nhất: gần 60 lần chuyển thể lên màn ảnh rộng, trong đó có ba bộ phim gần chạm ngưỡng kinh điển là Phantom Lady, The Window và No Man of Her Own. Đạo diễn danh tiếng Alfred Hitchcock đặc biệt ưu ái khi chọn đến 5 truyện ngắn của ông để chuyển thể, nổi tiếng nhất là Rear Window. Mời các bạn đón đọc Đêm Ngàn Mắt của tác giả Cornell Woolrich.