Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Anh Hận Anh Yêu Em - Tiểu Hài Tử Ngươi Tới Đây

"Lựa chọn của anh là yêu em hoặc yêu em nhiều hơn, cho dù đau khổ cũng muốn được ôm em trong vòng tay, đến khi địa lão thiên hoang. Bởi vì, có thể kiếp sau người đứng bên em không phải là anh nữa rồi." Hình Dục không ngờ rằng hành động chặn xe trong mưa đã thay đổi cuộc đời cô. Cô từ một đứa trẻ mồ côi trở thành con cháu nhà cán bộ cao cấp, cũng từ đó trong cuộc đời cô xuất hiện một kẻ bá đạo mang tên Hình Khải. Đời người điên đảo, bao nhiêu chuyện bất ngờ xảy ra nhưng không ngăn cản được tình yêu, từ đó bên nhau không thể rời xa. Nhưng, rốt cuộc phải cần bao nhiêu tình cảm mới có thể níu giữ nhau? Là câu hỏi mà tất cả những người đang yêu đều hỏi. *** Thú thật thì bộ này nội dung không mới cũng không cũ, viết khá bài bản, lâu lâu đọc được một câu cũng lạnh sống lưng bởi vì… sâu sắc và triết lý lắm! Điểm trừ to đùng chính là diễn biến tâm lý của nhân vật quá biến thái, mình đọc từ đầu tới cuối chỉ có khát khao duy nhất là bổ sọ nữ chính ra coi trong đó có gián mọt gì không =)) Mà trớ trêu một điều: chính vì bạn nữ chính quá điên mà câu chuyện này mới xảy ra, đây chính là cốt lõi tạo lên kịch tính và diễn biến của mạch truyện. Nhìn chung thì khá là bất mãn và cũng thật tức giận nhưng càng bất mãn thì lại càng mong mỏi xem cuối cùng cái nàng đáng ghét kia có số phận bi thuơng cỡ nào. Tiết rằng cô ta là nữ chính, trời sinh đã được tác giả ưu ái đến ái ưu, cho nên… lòng căm thù của Hoa Ban không hề được giải phóng. =)) Vì lẽ đó, cảnh báo bạn nào ghét cay ghét đắng Diệp Phổ Hoa trong truyện Giường Đơn hay Giường Đôi thì không nên coi bộ này, bởi bạn Hình Dục cũng sem sem cỡ đó. Và nếu bạn nào lỡ fall in love bởi vì Thi Vĩnh Đạo thì chắc cũng yêu nốt nam chính Hình Khải của chúng ta. Từ đó kết luận, truyện này vừa thương vừa ghét nhưng tuyệt đối không đánh bại được tác phẩm của Cầm Sắt Tì Bà trong lòng tớ ^_^ Rốt cuộc thì quyển sách nào gửi tới thông điệp gì? Gía trị nó nằm ở đâu? Ôi, làm ơn đi, xin đừng hỏi những câu cao siêu như vậy đối với tiểu thuyết ngôn tình. Gía trị lớn nhất vẫn là để giải trí và thông điệp thì luôn ca ngợi tình yêu – cái thứ mà bản thân tôi cũng hoài nghi liệu có tồn tại hay không. Ai bảo bạn là con gái và ai bảo trời sinh con gái có cái hồn lãng mạn vu vơ.  Tôi vẫn đọc, vẫn khóc và cười vì câu truyện. Chính vì thế hãy học cách khoan dung nhưng không xem nhẹ vấn đề “hiện thực” của tác phẩm, hoài nghi nhưng không lý trí cứng nhắc vấn đề “tình tiết”. Đó chính là cách bạn đọc ngôn tình trong thoải mái và bay bổng nhưng sẽ không lậm, không nghiện và tuyệt đối không làm nó gây hại cho thế giới thật bạn đang sống! Điều khiến tôi có cảm tình với tác phẩm này trước hết là tên sách có tính hàm xúc và không “lạc đề” so với nội dung. Nhiều khi cuốn truyện có cái tên nghe thật kiêu, thật hoa mỹ, thật cuốn hút như đọc xong khép sách lại ta phải tự hỏi: rốt cuộc nhà xuất bản có đóng nhầm bìa này ruột kia không? *** Hôm nay là sinh nhật hai mươi chín tuổi của Hình Dục. Song, Hình Dục vẫn lặng lẽ nằm trên giường bệnh, cô gầy yếu như một tờ giấy, trên mu bàn tay có vô số vết kim châm. Có điều may mắn là, nhịp tim trên máy vẫn đập ổn định. Hình Khải vẫn bận rộn trong phòng bệnh như mọi ngày, mang vào một chậu nước để lau người cho cô, anh không thích người khác chạm vào cơ thể Hình Dục, bởi vì cơ thể Hình Dục đã quá mong manh gầy yếu rồi, ngộ nhỡ họ mạnh tay làm cô đau thì sao? Vì vậy anh tình nguyện tự mình làm, làm tất cả những việc anh có thể. Sau khi lau người cho Hình Dục xong, Hình Khải khẽ khàng mặc quần áo lại cho cô, sau đó ngồi bên giường massage cho cô. “Tiểu Dục, hôm nay là sinh nhật của em, đã nói là sẽ đưa em đi du lịch, nhưng em vẫn lười chưa chịu dậy, thật là heo lười mà.” Hình Khải nghiêng đầu hôn vào bàn tay cô một cái, nhìn thấy móng tay cô lại dài rồi, thế là, tạm thời bỏ công việc massage ở đấy đã, lấy cái cắt móng tay ở chiếc tủ đầu giường ra, nhấc tay cô lên, cẩn thận giúp cô cắt móng tay. “Trước kia, em luôn là người dậy sớm nhất nhà, khi trong nhà chỉ có hai chúng ta, ha ha, sau khi em dậy, bao giờ cũng nấu đồ ăn sáng, sau đó mới gọi anh dậy, nếu anh lười không chịu dậy, em liền gấp chăn cho vào tủ, rồi rút gối dưới đầu anh ra, cho tới khi trên giường chỉ còn lại anh và cái ga trải giường, anh nổi cáu quát em, thế là tỉnh luôn.” Hình Khải đột nhiên cười, vuốt vuốt má cô, lẩm bẩm nói một mình: “Bác sĩ bảo anh phải nói chuyện với em thật nhiều, nghe nói có thể em vẫn nghe được, nhưng anh cứ cảm thấy như em không nghe thấy gì, nếu em có nghe được, sao em nỡ để anh phải buồn thế này, đúng không… gần đây công việc của anh bận rộn, họp hành suốt ngày, nếu em thật sự thương anh, thì chớp chớp mi mắt cũng được.” ... Mời các bạn đón đọc Anh Hận Anh Yêu Em của tác giả Tiểu Hài Tử Ngươi Tới Đây.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ăn Chắc Người Đàn Ông Tốt
Châm ngôn xưa nói rằng: “Khi có tiền thì phải buôn bán kiếm lời, đừng đợi đến lúc không có tiền lại chỉ biết thở dài!” Cô chính là lấy lời của người xưa làm chuẩn mực. Từ khi ra ngoài xã hội liền chăm chỉ làm việc kiêm nhận công việc về nhà làm để kiếm thêm thu nhập. Tuy nhiên, ánh mắt của những người đàn ông theo đuổi cô đều bị mù, không hiểu mỹ đức (đức tính tốt đẹp) cần kiệm chăm lo việc nhà của cô. Nhưng từ trước đến nay cô luôn biết rất rõ chính mình muốn cái gì, cho dù anh chỉ là một kẻ lái chiếc xe vận tải rách. Nếu ánh mắt đầu tiên của cô đã chú ý đến anh, tất nhiên là phải hết sức nắm chắc lấy mùa xuân đến chậm này! Anh không có sở trường nói chuyện, không nói lên được lời yêu? Không sao, tất cả mọi người đều là người hiện đại, dùng bút nói cũng ok! Anh giữ nghiêm lễ giáo, xấu hổ khi làm hành động thân mật với cô? Không sao cả, vậy cô chủ động một chút cũng không sao! Cô vẫn cảm thấy may mắn vì không ai phát hiện điểm tốt của anh trước cô, hai người mới có thể gần nhau. Cho dù đột nhiên không tìm thấy anh, cô cũng vẫn luôn tràn đầy tin tưởng với anh. Cũng không nghĩ đến tới nhà anh tìm người, lại thấy anh mặc tây trang. Cùng một cô gái ngồi lên chiếc xe cao cấp, còn dám lừa gạt cô nói rằng phải làm việc? *** “Mẹ, bế!” Giọng nói nọn nớt của cô bé con, ngọt ngào làm nũng muốn người lớn bên cạnh bế, chỉ cần là người bình thường, có lẽ tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của đứa nhỏ đáng yêu như vậy. Nhưng đây chỉ là đối với người bình thường. Mà bên trong những người bình thường này tuyệt đối không bao gồm cả Nguyên Tiểu Thu. 。◕‿◕。 Bởi vì cô cực kỳ chán ghét loại chuyện chính mình tự tìm phiền toái này. “Không thể luôn thích được bế như vậy, trẻ con phải đi bộ nhiều, thân thể mới có thể khỏe mạnh, hiểu không?” Nguyên Tiểu Thu không có lương tâm nói ra một câu như vậy đẩy đi yêu cầu của cô bé con, “Còn có, không được gọi dì là mẹ, phải gọi là dì, không phải mẹ, hiểu không?” Không hổ là con gái của người phụ nữ ngốc kia, ngay cả mẹ cũng đều tự tiện nhận loạn! Nguyên Tiểu Thu bất đắc dĩ nghĩ. “Biết!” Cô bé con cái hiểu cái không gật đầu. Thật hay giả? Sao lần này nhanh như vậy đã hiểu rồi? Chẳng lẽ gien thông minh lanh lợi của ba nó đột nhiên áp chế gien của mẹ nó hay sao? Nguyên Tiểu Thu vẻ mặt hoài nghi nhìn cô bé con. “Mẹ, vậy một chút nữa có thể bế không?” Khuôn mặt nho nhỏ lộ vẻ chờ mong. Cô biết mà, con bé quả nhiên nghe không hiểu. Nguyên Tiểu Thu nhịn xuống xúc động muốn thở dài, không tình nguyện bế lấy cô bé con, một bên oán chính mình số khổ, một bên tính khả năng đi ăn máng khác. Lại nói, ông chủ anh minh thần võ của cô cưới người phụ nữ mắt trắng kia làm vợ, tuy rằng không bỏ bê việc của công ty, nhưng cũng nhanh chóng chuyển từ một người cuồng công việc, thành một người chồng người ba ba tốt đúng giờ về nhà ăn cơm. Đương nhiên, đây vốn cũng không có quan hệ với cô, dù sao có tiền bạc là đại gia thôi! Chỉ cần công ty không đổ, tiền thưởng không thiếu, tiền lương phát đúng ngày, trên cơ bản cô – một thư kí nho nhỏ cũng không có oán hận gì. Nhưng là, đôi vợ chồng kia hàng năm đều tìm lí do ra nước ngoài hưởng kỉ niệm kết hôn N năm của bọn họ, lúc này cô – một thư kí nho nhỏ kiêm bạn bà chủ, phải tự động tăng ca giúp ông chủ trông nom đứa nhỏ, để tránh ảnh hưởng đến thế giới ngọt ngào của hai vợ chồng họ. Đây là một chuyện không có thiên lí cỡ nào chứ! Vợ chồng người ta ngọt ngào ân ái đi hưởng tuần trăng mật, cô – người số khổ phải tự động tăng ca trông nom đứa nhỏ? Sao không có người nghĩ đến cô vẫn là một hoàng hoa đại khuê nữ, cũng cần phải có tình yêu tưới mát? Ngay cả đứa nhỏ cũng ném cho cô trông, trời mới biết chuyện này khiến cho bao nhiêu hoa đào của cô đều bay đi mất! “Mẹ, con muốn ăn cơm.” Cô bé con sau khi được bế lại thuận tiện đề xuất ra yêu cầu mới. Nguyên Tiểu Thu có tức giận hay cảm thán lớn hơn đi chăng nữa, cũng phải ngoan ngoãn dọn dẹp mặt bàn rồi lấy ví tiền. Cho dù cô lại không có lương tâm như thế nào đi chăng nữa cũng không thể làm như không nghe thấy yêu cầu của con quỷ nhỏ này, ai bảo mẹ nó là bạn của cô, ba nó là người lãnh đạo trực tiếp của cô chứ. Mời các bạn đón đọc Ăn Chắc Người Đàn Ông Tốt của tác giả Mã Kỳ Đóa.
Thịnh Thế Sủng Phi
Thịnh Thế Sủng Phi kể đến Nguyên thái tử Lý Thần bị phế năm năm sau tập họp binh mã tiến sát kinh thành, buộc đệ đệ hãm hại mình là Nhân Tông đế nhường ngôi, đoạt lại tất cả thuộc về mình, thuận đường đoạt luôn hậu phi của hắn. Mà sủng phi của Tân Đế, vốn chính là tần phi Chu Thanh Nhược của Nhân Tông đế, nói ra, Tân Đế bất kể là trên giường hay dưới giường đều rất nam nhân, so với Nhân Tông hoàng đế mạnh hơn rất nhiều, nàng rất thỏa mãn. Diễn biến nhỏ trong truyện online: Xù lông Tân Đế: Grừ….! Bọn họ nói ta là Bạo Quân, ta liền giết giết giết. Chu Nhược Thanh: Ngoan, đó là ghen tỵ, chúng ta không tạo sát nghiệt, ta làm thịt viên cho chàng ăn. Tân Đế biến thân thành chó nhỏ đưa ra hai móng vuốt, mở đôi mắt ngập nước: tăng thêm, muốn hai viên. Xù lông Tân Đế: Grừ……! Bọn họ nói ta là hôn quân, tam cung lục viện chỉ biết cưng chiều một mình nàng. Chu Nhược Thanh: Ngoan, đó là ghen tỵ! Chúng ta không tạo ác nghiệt, ta làm thịt viên cho chàng ăn. Tân Đế biến thân thành chó nhỏ đưa ra hai móng vuốt, mở ra đôi mắt ngập nước: tăng thêm, muốn ba viên. Chu Nhược Thanh:…… Tân Đế: Lần trước nàng đã cho hai. 1. Góc nhìn nữ chính, nữ xuyên không. 2. Mặc dù không muốn nói, nhưng đây là văn sạch như trong Điền viên cốc hương. (chủ yếu cảm thấy đối với nữ chính có chút điểm công bằng…… Bạn đọc đọc xong chương 1 sẽ hiểu ý tứ của ta) 3. Nữ chính là người bình thường, không cần cầu mong sâu xa thông minh trâu bò gì đó (chủ yếu là bộ não tác giả nhỏ bé không viết được dạng văn quá cao siêu gì), chỉ là loại văn ung dung tự tại tiểu bạch thỏ ngọt ngào thôi. *** #Review THỊNH THẾ SỦNG PHI  Tác giả: Bích Vân Thiên Thể loại: Cổ đại, ít cung đấu, ngọt, sủng, song xử* (Ghi song xử rồi nha, đừng ai bay vào cmt hỏi nam nữ chính có sạch không là HQ giận đấy :
Phong Hành Trì Thượng
Thể Loại: Hiện đại, hài hước Edit: Phong Linh, Sissi Beta: Quảng Hằng Converter: Rich – Tàng Thư Viện Reconvert: Ngọc Quỳnh Lê Quý Đôn Lúc đang yêu: Trì Trì: “Anh nghe kìa, thật lãng mạn a, còn có tiếng côn trùng kêu đấy?” Phong Lôi: “Đó là tiếng khóa kéo quần anh.” Trước hôn nhân: Trì Trì: “Em có chứng hoảng sợ trước hôn nhân, làm sao bây giờ?” Phong Lôi: “Em hoảng sợ cái gì? Nên sợ chính là anh.” Tân hôn: Trì Trì: “Chúng ta tới chỗ nào hưởng tuần trăng mật?” Phong Lôi: “Trên giường.” Sau cưới: Trì Trì: “Em cho anh biết, em thường sẽ không ghen vô duyên cớ .” Phong Lôi: “Yên tâm, anh sẽ không để cho em ghen vô duyên vô cớ.” (Có nghĩa ghen có lí do =)) Phong Lôi: “Anh thích dáng vẻ thế này của em.” Trì Trì: “Nhưng là ngộ nhỡ về sau sẽ xuất hiện loại hình dáng như em thì làm sao bây giờ?” Phong Lôi: “Thượng Đế tạo ra em đã là một sai lầm anh nghĩ lão nhân gia ông ta sẽ không tái phạm đồng dạng sai lầm đâu.” Mười năm sau cưới: Phong Lôi đi cùng Trì Trì đi dạo tiệm bán quần áo, Trì Trì thật lâu không ra. . . . . . Cô trong lúc vô tình thoáng nhìn, Phong Lôi đang cùng người phụ nữ khác nói chuyện, cô bước một bước dài vọt ra. Phong Lôi nhìn cô gái kia nói: “Tốt lắm, cám ơn cô, khi tôi nói chuyện với cô, vợ của tôi liền ra tới.” Ba mươi năm sau cưới: Phong Lôi cả giận nói: “Tại sao không cùng tôi thương lượng đã đi cắt tóc?” Trì Trì phản bác: “Ông hói đầu có hỏi ý tôi sao?” Năm mươi năm sau cưới: Phong Lôi: “Trì Trì, có thể anh sẽ đi trước một bước.” Trì Trì: “Lão già không biết thẹn này, ông đi trước để gặp tình nhân cũ có phải không?” Nhận xét: Cái văn án đã nói lên tất cả, hài hước vô cùng, mong đừng ăn uống khi đọc! *** Sáng sớm tháng ba, tiết trời mùa xuân se lạnh. Sử Trì Trì rúc cổ, xoa xoa tay, nhảy xuống xe buýt, chen chúc ở trong đám người chờ đợi chuyến xe tiếp theo. Thực ra với cô đi làm thật ra cũng không phải là để làm việc. Cô thấy sợ cuộc sống đang trôi qua, khoảng thời gian tốt đẹp nhất sắp một đi không trở lại. Cô có thể trách ai được? Cô trước hết trách chính phủ rồi lại trách mình, nếu không phải là họ để giá nhà ở cùng giá cả hàng hóa vọt tăng cao như vậy thì cô sẽ gặp qua loại cuộc sống này sao? Chỉ là cô ngàn vạn lần trách chính mình lại một lần không cẩn thận bị bạn tốt Giang Vãn Vãn đầu độc, thuê cái gì nhà trọ ở tiểu khu mùa xuân dành cho người độc thân, khiến cô xài hết tiền gửi ngân hàng không nói, còn phải đeo trên lưng mỗi tháng 2000 nguyên tiền thuê phòng. Cô bây giờ, cũng đã không thể tự do bay lượn, giống như một con ốc sên cả ngày lưng đeo phòng ốc mà từ từ bò. Hết nhảy bằng chân trái đổi chân phải rồi lại chân phải đổi chân trái, Sử Trì Trì trên sân ga tới tới lui lui, nhảy lên nhảy xuống, bên cạnh cô là vị tiểu thư ăn mặc đẹp đẽ nhưng khuôn mặt trắng bệch khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, có chút khinh bỉ liếc xéo cô. Sử Trì Trì nâng mắt một góc 45 độ lườm lại cô ta một cái, tiếp tục nhảy lên. Cứ như vậy cô không chỉ vừa vận động, vừa làm ấm người mà còn tiết kiệm tiền đi phòng tập thể thao, một công ba việc, thật đúng là chuyện tốt. Nhảy đại khái được 20 phút, xe của cô còn chưa tới bến, các xe khác thì cứ một chiếc lại một chiếc. Phải đợi lâu thì xe không đến, mà không đợi xe thì lại thấy hết chuyến này tới chuyến khác. Mẹ nó! Đây chính là định luật xe buýt. Trên sân ga người càng ngày càng đông, không gian rõ ràng không đủ dùng. Trì Trì xuyên qua người đi đường, đến bên cạnh siêu thị gần đó đang mở cửa. Trên quảng trường một hàng dài toàn các ông bà lão chen lấn ở cửa, tay giơ cao túi xách, chém giết mua trứng gà giảm giá, số lượng hạn chế, mọi người bước đi như bay, tinh thần khỏe mạnh. "Một, hai…" Sử Trì Trì vừa nhảy vừa đếm, đi ngang qua một bác gái béo mập, thật đúng là không thể mập hơn! Mà bác gái lúc này đang nói văng cả nước miếng, nào là chuyện tài xế, kẹt xe, nào là cái thành phố này…toàn thứ ba linh tinh. "Nhanh lên nào, Nhạc Thiên Mã Đặc bán trứng gà khuyến mãi, so bên ngoài rẻ hơn 3 mao tiền, mỗi người chỉ được mua mười hộp, mau mau xếp hàng!". Một bác gái thắng lợi trở về, mặt mày hớn hở loan tin khiến đám người nhất thời giống như trong chảo dầu nóng bỏ thêm chút muối, lập tức nổ oanh. Tức thì, một bác gái khác vội nện bước chân, lúc lắc cái eo như thùng nước gạo, cắm đầu chạy như bay, tốc độ có thể so với xe chạy. Trên mặt đất còn có nước, chạy như vậy không trượt ngã mới lạ, Sử Trì Trì không khỏi lo lắng thay bọn họ. Mời các bạn đón đọc Phong Hành Trì Thượng của tác giả Triệu Dân.
Hứa Nhan, Em Chạy Không Thoát!
Thể loại: HE, ngôn tình hiện đại, trước sủng sau ngược rồi lại sủng, cưới trước yêu sau Tình trạng: đã hoàn (65 chương + 3 ngoại truyện) Editor: caycaixanh1220 Bố cô nợ nần chồng chất, đem cô bán cho một người đàn ông xa lạ làm vợ. Bốn năm chia xa, lần nữa gặp lại, liệu có phải là duyên nợ? Anh nói: "Hứa Nhan, em chạy không thoát!" _________________________________ Tiểu Phỉ: "Ba, làm thế nào mẹ sinh em bé được vậy?" Phỉ đại boss: "Ba cùng mẹ ở trong phòng, ba bắn pháo hoa, mẹ nhặt thuốc pháo, sau đó có con." Tiểu Phỉ: "Con muốn có em! Ba mau đi bắn pháo!" Phỉ phu nhân: "..." *** #BlogReview #Reviewngontinh Tên truyện: Hứa Nhan, em chạy không thoát! Tác giả: Bắp Cải Thể loại: Cưới trước yêu sau, Hiện đại, ngược, sủng Tình trạng: Hoàn- 65 chương, 2 ngoại truyện Giới thiệu: Bố cô nợ nần chồng chất, đem cô bán cho một người đàn ông xa lạ làm vợ. Bốn năm chia xa, lần nữa gặp lại, liệu có phải là duyên nợ? Anh nói: "Hứa Nhan, em chạy không thoát!" _________________________________ Tiểu Phỉ: "Ba, làm thế nào mẹ sinh em bé được vậy?" Phỉ đại boss: "Ba cùng mẹ ở trong phòng, ba bắn pháo hoa, mẹ nhặt thuốc pháo, sau đó có con." Tiểu Phỉ: "Con muốn có em! Ba mau đi bắn pháo!" Phỉ phu nhân: "..." Spoil: Câu chuyện xoay quanh về 2 nhân vật Hứa Nhan và Phỉ Ngạo. Mở đầu truyện là sự đau khổ khi nghe tin bố mình nợ nần chồng chất vì thói cờ bạc, vì tình thế bắt buộc nên Hứa Nhan ( nữ chính) phải bán thân cho Phỉ Ngạo ( nam chính), gả cho anh ta để đổi lấy tiền cho Hứa Vỹ ( cha của Hứa Nhan). Phỉ Ngạo lấy Hứa Nhan ban đầu vì khuôn mặt của cô quá giống mối tình đầu của anh. Họ giống nhau như đúc, tưởng như 2 chị em sinh đôi nhưng chỉ khác mỗi đôi mắt. Vì nhớ nhung mối tình đầu, Phỉ Ngạo liền dùng điều kiện để lấy Hứa Nhan ngay khi nhìn thấy cô. Hứa Nhan vì không còn cách nào khác: sự nghiệp không có, 2 bàn tay trắng, bố thì chỉ lo nhậu nhẹt cờ bạc, nhưng phải chi trả số tiền đó để trả nợ cho bố cô, cô đành phải gạt nước mắt chấp nhận điều kiện của Phỉ Ngạo. Tuy trên danh nghĩa là vợ chồng, sống với nhau ngày qua ngày nhưng Phỉ Ngạo vẫn giữ thái độ của mình đối với mối tình đầu với cô, xem cô như tình cũ mà đối xử, thế nhưng cô nào biết, tưởng rằng anh đối với cô có tình cảm. Vì vậy cô dần nảy sinh tình cảm với anh, dùng tình cảm thật lòng của mình đối với anh, yêu thương anh. Rồi cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, cuối cùng cô cũng ngộ ra cách đối xử của anh khi mối tình đầu của Phỉ Ngạo trở về. Sự đột ngột này như một cái tát cho cô tỉnh ngộ. Cô nhìn cách anh đối xử với tình cũ mà không khỏi đau lòng, dằn vặt bản thân tại sao lại nảy sinh tình cảm với anh để rồi phải chịu tổn thương. Cuối cùng cô hạ quyết tâm, vạch ra ranh giới giữa 2 người. Tuy rằng anh dành cho cô thái độ tưởng như bản thân còn yêu cô ấy, nhưng nào hay anh đã thật sự yêu Hứa Nhan. Vậy họ có đến với nhau hay không ? Mời các bạn tìm hiểu thêm Chúc các bạn đọc vui vẻ