Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Giấc Mộng Đế Vương - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Câu truyện bắt đầu khi Vệ Lãnh Hầu soán ngôi đoạt vị - Chém đầu tên hoàng đế hoang dâm của một hoàng cung thối nát, đất nước mục rữa. Giữa hoàng cung đầy máu tanh, giữa một đám con cháu hoàng tộc run lẩy bẩy cùng đám phi tần của tiên hoàng. Vệ Lãnh Hầu chọn ra một hoàng tử thất sủng để làm hoàng đế bù nhìn, còn mình thì ung dung làm Thái phó chấp chưởng triều đình. Chẳng ai ngờ rằng, tên nhóc hoàng tử yếu ớt gầy nhom đó lại trở thành phiền toái lớn nhất trong cả cuộc đời của vị Vệ Lãnh Hầu lạnh lùng lãnh huyết này. Đến nỗi sau này nghĩ lại, bạn ý chỉ nghĩ sao lúc đó mình không giết quách tên nhóc rắc rối này đi để bây giờ khỏi phải khổ sở như vậy :)))) Tưởng chừng như Niếp Thanh Lân là một hoàng tử thất sủng yếu hèn, nhưng Niếp Thanh Lân lại hết sức thức thời và thông minh. Che giấu sự khôn ngoan của mình, Niếp Thanh Lân trở thành một vị hoàng đế bù nhìn đạt chuẩn trong mắt Vệ Lãnh Hầu: ngoan ngoãn, nghe lời. Trước mặt vị hoàng đế thực sự của đất nước này, Niếp Thanh Lân luôn hiền lành, nhu thuận, như con chó nhỏ quẩy đuôi bên Vệ Lãnh Hầu: đưa món quà ăn vặt mà mình thích nhất, nói những lời nịnh nọt tâng bốc vị Thái phó cao ngạo này. Thế rồi, đôi mắt sáng trong linh hoạt, giọng nói nhỏ nhẹ chẳng giống con trai chút nào, gương mặt mềm mại xinh xắn, cùng với vài món đồ ngọt của Niếp Thanh Lân đã làm trái tim vị Thái phó lạnh lùng động lòng. Vệ thái phó mơ hồ, hoang mang, chống cự trước tình cảm của mình, cố gắng tránh tên nhóc con kia, kiềm hãm dục vọng của mình. Nhưng tất cả đều vô ích, vì khi giật mình nhận ra thì Niếp Thanh Lân đã len lỏi vào tận sâu trong hắn lúc nào không hay. Cứ tưởng trong lòng nhóc con kia cũng có hắn, ai ngờ tất cả chỉ là ảo tưởng của bản thân. Chẳng những không thích, mà Niếp Thanh Lân còn một lòng muốn thoát khỏi hắn. Cũng nhờ lần chạy trốn này mà Vệ Lãnh Hầu phát hiện ra bí mật động trời của tên nhóc con này. Thì ra, nhóc con không phải là nhóc con, mà là "bé con" cơ :)) Biết được sự thật, gạt được hết những rào cản cấm kị, Vệ Lãnh Hầu lại càng táo tợn dữ, bé con này chỉ có thể là của hắn, cũng chỉ có thể ở bên cạnh hắn cả đời mà thôi. Nói chung đây là câu truyện tình yêu ngọt ngào đầy thú vị của hoàng đế nữ phẫn nam trang và vị gian thần kia. Hay đơn giản hơn, đây là câu truyện kể về con đường thê nô không lối về của vị Thái phó nọ. ???? "Hiện tại lại cảm thấy cho dù đặt người này lên đầu quả tim, ngậm vào trong miệng cũng sợ không đủ. Đây là nữ tử đã bị thế gian lãng quên, nhưng lại là trứng gà của một mình Vệ Lãnh Hầu hắn. Thậm chí trong lòng Vệ Lãnh Hầu cảm thấy mình quen biết bé trứng gà này quá muộn, để nàng không nơi nương tựa một mình ở trong cung chịu khổ sở nhiều năm như vậy." Nói chung truyện đọc thú vị lắm =)) trước giờ mình siêu nhát đọc cổ đại, thế mà bộ này tương đối dài, lại đọc liền tù tì 1 ngày hết sạch. Ngoài tình cảm của nam nữ chính, phần cung đấu, chính trị cũng rất hay và hấp dẫn. Mình nghĩ truyện này là 1 trong vài truyện ngược nam mình thấy tương đối thỏa mãn. Bạn Niếp Thanh Lân không tim không phổi, không biết yêu là gì, lại còn một đám hoa đào bu xung quanh bạn ấy làm bạn Vệ Lãnh Hầu cứ nổi sùng lên, cứ nơm nớp mà kè kè bu quanh Thanh Lân suốt, vì để hở ra là có người nhào tới cướp liền ???? À, nam chính không sạch, lúc trước trong phủ có thiếp thất, nhưng từ khi gặp nữ chính thì sạch bong. Thậm chí sau này, vì nữ chính vẫn mãi không chịu mở lòng vì sợ Vệ Lãnh Hầu lên ngôi sẽ có hậu cung này nọ, bạn ý liền chấp nhận bỏ ngôi vị, để nữ chính lên làm Nữ đế. "Giang sơn và mỹ nhân, bản hầu đều muốn, nhưng nếu ta an vị trên long ỷ kia lại làm cho kiều thê không thể yên lòng, thì ta sao xứng là đại trượng phu? Tâm nguyện của thần đó chính là mở ra thời thịnh vượng thái bình cho Đại Ngụy, nhưng nếu như có thể làm cho lòng của bé trứng gà buông xuống khúc mắc, thì ta nguyện đứng bên cạnh nữ đế, ủng hộ bé trứng gà nhà ta, hạnh phúc bình an đến thiên thu! Quần thần đương nhiên đều sẽ phục tùng Nữ đế theo cách riêng của họ, nhưng thỉnh bệ hạ nhớ kỹ, thần cam nguyện đứng bên cạnh bệ hạ đó là bởi vì tình yêu chân thành của thần đối với bệ hạ, không muốn bệ hạ thân ở hậu cung lại ngày ngày lo sợ không yên..." KZ   *** Tôi viết review này khi truyện vừa edit thoàn chính văn, mà edit vừa hoàn tức là truyện cũng đăng trong mấy tháng rồi, thế cho nên là review trong tình trạng cái nhớ cái quên, cái nào ấn tượng thì nhớ, cái nào lờ mờ thì quên. Mấy câu tôi nhắc lại của nhân vật là theo trí nhớ, không phải quote đâu, nội dung sẽ tương tự nhưng cụ thể thế nào các bạn đọc truyện đi. Bạn nào có điều kiện đọc liền tù tì thì review phát nữa cho xôm tụ. Truyện này bạn đừng đọc lướt nhé, tác giả viết rất thâm, đọc lướt lướt là bỏ lỡ nhiều điều thú vị, thậm chí bỏ lỡ vài chi tiết tác giả cài cắm để giải thích. Nam chính và nữ chính trong truyện tính cách rất ổn, nhiều lúc cũng khiến độc giả nghiến răng muốn chửi đấy, nhưng sau đó có những chi tiết giải thích, thế là câu chửi của độc giả lại bị vặn vẹo thành: Ôi mẹ nó, hay thế! Nam chính của chúng ta xuất hiện lúc đầu là thằng cầm đầu phe đảo chính, vũ trang đầy đủ, đảo chính thành rồi là đằng khác, chẳng qua hoàn cảnh xô đẩy, thiên thời địa lợi nhân chưa hòa cho nên xách nữ chính - kẻ cũng bị hoàn cảnh xô đẩy phải giả làm hoàng tử - cho lên làm vua. Nam chính lên sàn bằng một loạt tên giao dịch: Vệ Lãnh Hầu, tên chữ là Lãnh Diêu, phong hàm là Định Quốc Hầu, đảo chính xong thì chức vụ là Thái phó. Mai sau còn hé lộ ra ở mạng xã hội văn thơ hội họa trong nước, anh còn có một ID là Chấn Lâm. Các bạn đừng sợ, anh nam chính lớn lên hoàn toàn khỏe mạnh, mặt mũi đẹp zai, tâm lý hoàn toàn bình thường, nhiều tên thế thôi nhưng không bị rối loạn đa nhân cách. Và để chúng ta không bị rối loạn nhân cách theo đống tên của anh, phần lớn trong câu chuyện, tất cả đều gọi anh là Thái phó. Thái phó khoảng 27 tuổi, diện mạo anh tuấn, ngọc thụ lâm phong, văn võ song toàn, bụng dạ tâm địa thì mưu mô tính bằng từng rổ. Đàn ông ngời ngời như này đương nhiên sẽ không bạc đãi bản thân, và số phận - thực ra là tác giả cũng không bạc đãi anh, trong nhà anh bà 3 bà 4 bà 5 có cả, à còn, còn cả biểu muội ngồi đấy vọng tưởng được cưới làm chính thất trong truyền thuyết nữa. Chính vì là kẻ không bạc đãi bản thân nên vị Hoàng đế nhìn ngon mắt ngon miệng kia anh cũng muốn nhúng chàm. Mặc dù trong đầu anh lúc này cũng thấy kỳ kỳ, cùng là đàn ông, làm sao lại có hứng thú mà nhúng chàm nhau nhỉ. Nhưng có kỳ đến mấy anh cũng kệ, bố thích là bố làm, nhìn ngon thế kia tạo điều kiện mà nhúng quá đi chứ. Quá trình tạo điều kiện để nhúng chàm thiên tử này vui cực, vui nhất là anh bạn Thái phó chả có tí tẹo day dứt tâm hồn về mặt đoạn tụ mới chả đồng tính này. Anh từng đề nghị với vị Hoàng thượng thiếu niên đáng yêu đại loại như: “Hoàng thượng cứ thả lỏng đi, nam nhân nào chả từng làm qua chuyện này, để thần phục vụ Hoàng thượng, thích cực!” Các bạn đừng hoang mang, đây không phải truyện đam mỹ đâu, ngôn tình đấy, đừng hoảng!!!!! Sau này Hoàng thượng lộ ra mình là nữ nhi, Thái phó liền thi triển 72 phép thần thông tán gái và chiều người yêu. Như đã nói ở trên, Thái phó văn để trị quốc, võ để an bang cho nên chữ nghĩa cứ gọi là một rổ. Thái phó tán gái cách nói thì thơ vô cùng, nhưng nội dung cũng tục vô đối. Ví dụ thế này, bình thường văn nhân cổ đại tỏ tình táo bạo lắm thì cũng chỉ: “Trăng hôm nay cao quá, anh muốn hôn vào má” Nhưng với Thái phó-không-bạc-đãi-bản-thân thì nó phải có trọng điểm kiểu như: “Trăng hôm nay cao tít, anh muốn hôn vào…” Vậy vậy đấy! Tình yêu của Thái phó luôn luôn trực tiếp và lúc nào cũng nồng nàn mùi thịt. Những lời tâm tình của anh với Hoàng thượng luôn bị xâm chiếm bởi cái thứ đầy quá là phải giải phóng bớt của đàn ông. Tôi thề, từ đầu truyện đến cuối truyện luôn! Giờ nói đến nữ chính của chúng ta: Hoàng thượng. Hoàng thượng của chúng ta 15-16 tuổi, tên là Niếp Thanh Lân, nickname rất đáng yêu là Trứng gà (vì là quả trứng nên là Thái phó nâng niu trên tay lắm nhé). Sau này lộ ra là gái thì Thái phó lại tạo một thân phận công chúa Vĩnh An trở về. Thế là cứ lúc nào làm giai thì là Hoàng thượng, lúc nào làm gái thì là Vĩnh An. Các bạn lại yên tâm, Hoàng thượng của chúng ta cũng không bị tâm thần phân liệt đâu, trạng thái tâm lý hoàn toàn bình thường. Hoàng thượng hồi bé có anh trai sinh đôi, nhưng mà anh bị chết đuối nên mẫu phi liều lĩnh biến thành công chúa thì chết, hoàng tử còn sống, thế là thời niên thiếu của Hoàng thượng được nuôi dạy như một thằng con giai, không phải học giáo điều của đám đàn bà cổ đại. Hoàng thượng tư chất thông minh, cộng thêm được hưởng nền giáo dục của hoàng tử cung đình nên là tư tưởng không hề bị bó buộc, thậm chí có phần phóng khoáng. Như sau... Hoàng thượng từng khuyên nhủ Bát hoàng tỉ phải đi lấy chồng xa của mình rằng: “Lão chồng già của chị chết, chị bị mấy thằng con giai nhà lão cướp về làm vợ thì có làm sao. Giai trẻ như thế chả thích hơn à, tội gì!” Lời lẽ phản động thế này đương nhiên phải đến tai Thái phó rồi, đến tai kẻ luôn tự ti một cách ngu xuẩn về tuổi tác của mình và Trứng gà, và nó cũng là nỗi ám ảnh với Thái phó về tư tưởng phóng khoáng của Hoàng thượng đến cuối đời. Thái phó từng đay nghiến mãi cái chuyện Hoàng thượng không học Nữ tắc hay Nữ giới gì đó. Rồi lần đầu tiên của Hoàng thượng với Thái phó nữa. Tất nhiên là có tác dụng của xuân dược, nhưng thiếu nữ cổ đại e ấp đếch gì mà nghển cổ ra hỏi: “Làm cái gì mà lề mề thế? Nhanh lên!” Các bạn thắc mắc Thái phó đang làm gì à? Thái phó hôm đó chui từ cống chui lên theo nghĩa đen, nên phải đi tắm, tắm những 2 lần liền, thơm ngào ngạt xong mới dám vào thị tẩm. Nói đến nội tâm, thì Hoàng thượng là một cô gái thuần cổ đại, trong đầu luôn có hình ảnh đàn ông thê thiếp thành đàn, nhưng phần lý chí của Hoàng thượng luôn hướng nàng nghĩ đến việc rời đi, đừng gia nhập vào hậu cung của người ấy, nàng không muốn như mẫu phi của mình, mòn mỏi và chết trong chờ đợi. Nếu tình yêu của Thái phó dành cho Hoàng thượng kéo đến ào ạt như bão, xâm chiếm tối đa, thì tình yêu của Hoàng thượng với Thái phó nó nảy nở từ từ, rụt rè từng bước. Hoàng thượng cực lý trí, đôi khi lý trí khiến người ta phát sốt ruột. Nàng luôn nhắc nhở mình với hình ảnh, Thái phó nếu có đăng cơ thì nàng cũng chỉ là một trong đám phi tử, nàng không muốn đánh mất bản thân. Cứ mỗi lần có 1-2 câu miêu tả tâm trạng nhớ nhung, ngập ngừng trước ngưởng cửa tình yêu của Hoàng thượng là tôi mừng lắm, chờ từng bước để cô bé đó mở lòng mình hơn. Đấy, cô thiếu nữ Hoàng thượng toàn lôi truyện này ra bổ não rồi tự ngược, trong khi anh Thái phó từ khi yêu cô thì quyết tâm tu luyện thuật trường sinh theo phái “Để vợ lên đầu, là trường sinh bất lão”. Họ thật hiểu lòng nhau!!!! Chính vì thế, diễn biến cuộc tình của đôi Thái phó với Hoàng thượng này có thể dùng từ “phường chèo” để miêu tả. Hôm nay cãi nhau ầm ầm, xỉa xói móc máy, dỗi phất áo bỏ đi, hôm sau lại làm lành, tí ta tí tởn... à, tình chàng ý thiếp. Động một tí là Hoàng thượng chê Thái phó già, và lão già kia dỗi đi ra chỗ khác đập bàn đập ghế, xong lại chạy về: Anh đây còn trẻ chán, hãy xem bản lĩnh của anh đây! Trong cả quá trình thì Thái phó luôn là người chủ động, Hoàng thượng có lúc nào chủ động hay không thì tôi không nhớ, quên rồi. Và rồi điểm mấu chốt, tình tiết cao trào của tình yêu này là điều khiến tôi cảm động nhất. Các bạn cứ tưởng tượng thế này: Hoàng thượng vẽ quanh mình một vòng tròn an toàn, bán kính hẹp lắm, chỉ bằng một bước chân thôi. Thái phó của chúng ta đã tiến về Hoàng thượng 99 bước chân, vượt qua tất cả, mạnh mẽ vang dội đi hết 99 bước chân đó. Nếu Hoàng thượng dám bước một bước, tiến về phía Thái phó, kết cục truyện có lẽ là Hoàng thượng sẽ biến thành Hoàng hậu, sánh vai cùng vị tân Hoàng đế kia, đánh cược tương lai của mình. Nhưng không, người đi bước cuối cùng vẫn là Thái phó, anh chấp nhận bước thêm một bước nữa, tiến vào vòng tròn của cô bé kia, tạo cho cô bé sự an toàn tuyệt đối. Anh tặng cho người mình yêu toàn bộ con người anh, tất cả những gì anh có, trong đó có cả giang sơn Đại Ngụy này. Tất nhiên, anh có thể kéo cô bé đó ra, dùng cả đời để chứng minh cho nàng thấy, anh đáng để đánh cược thế nào. 3 năm nàng còn chưa tin thì 5 năm, 10 năm. Nhưng vì anh lại quá yêu cô bé Hoàng thượng đó, anh không muốn Hoàn thượng sống trong nơm nớp hay lo sợ về tương lai nữa… Ờ, đổi lại, người lo sợ bây giờ là anh, haha, vì Hoàng thượng lại bị xúi giục nạp thêm nam phi tần cho phong phú hậu cung. Thái phó cứ nghiến răng nghiến lợi dặn Hoàng thượng mãi: Ta cho nàng cả giang sơn lẫn mỹ nhân - là ta, nàng mà dám léng phéng với thằng nào là ta tịch thu sạch. Thái phó còn “dặn dò” Hoàng thượng... ngay trên ngai vàng cơ. Đùa, các thế hệ quân vương sau mà biết nơi đây từng lưu dấu “lời dặn dò” của Thái phó thì chắc phải mang bệ rồng ra mà cọ rửa đến mấy trăm lần, có khi mang luôn cái ngai vào bảo quản trong hoàng lăng của đôi hôn quân yêu hậu đó cũng nên. Quá trình thúc đẩy tình yêu của đôi trẻ này tất nhiên là không thể vắng bóng các nhân vật phụ. Cát trúc mã là một trong những người quan trọng nhất. Cát Thanh Viễn được ví như bạn thanh mai trúc mã của Hoàng thượng, Cát trúc mã cũng thông minh lắm, đẹp giai lắm, bụng dạ cũng thâm hiểm lắm. Cát trúc mã tốt tính cực, rất là chịu khó lấy thân báo đáp, chịu khó nhất truyện này luôn ấy. Ân điển của Hoàng tộc bao la, Cát trúc mã từng tỏ ý muốn leo lên long sàng lấy thân báo đáp Hoàng thượng mấy lần liền. Công chúa Nhạc Giao giúp Cát trúc mã lung lạc con em thế gia, làm thối nát từ bên trong ra đến bên ngoài, Cát trúc mã cũng cảm động, bèn lấy thân báo đáp công chúa Nhạc Giao. Có một bạn giai gì ý, dốc lòng đi làm nội gián cho Cát trúc mã, chỉ vì lời hứa sau này nghiệp thành sẽ lấy thân báo đáp của Cát lang. Cát trúc mã lưu lạc đến các bộ tộc phía Bắc, được tướng quân bộ tộc gì đó cưu mang, thế là cũng lấy thân báo đáp, cưới con gái Nô Lan của tướng quân đó. May mà trong truyện này Cát Thanh Viễn không mưu phản thành công, lên làm vua Đại Ngụy, chứ không với tính tốt của anh, kiểu gì anh cũng lấy hết mọi quý nữ của các công thần, quần quật lấy thân báo đáp để tỏ tấm lòng biết ơn. Mỗi người có một góc nhìn, và Cát trúc mã trong mắt tôi tốt tính vậy đấy. Ngoài ra còn một loạt các nhân vật phụ nữa, không hề thừa một ai, và cũng không thể thiếu một ai. Nếu mà thiếu Nguyễn công công thì đọc giả lấy tư liệu đâu mà bổ não, nếu mà thiếu Đan Thiết Hoa - Đan ma ma thì lấy ai chăm sóc Hoàng thượng, nếu mà thiếu Tướng quốc Khâu Minh Nghiên thì lấy ai chăm sóc Đại Ngụy khi cả anh cả ả biến mất khỏi hoàng cung. Không có Lỗ tướng quân - Lỗ Dự Đạt thì lấy ai dâng hiến cặp môi trâu kia hút độc ở cái chỗ nhạy cảm của Thái phó. Và quan trọng nhất, nếu mà thiếu Ngô các lão thì lấy ai đưa ra chủ ý Đại Ngụy có một nữ đế, lấy ai xúi giục Hoàng thượng mở rộng hậu cung… Còn nhiều nhiều nhân vật nữa, ai cũng là một mắt xích trọng, ai cũng có màu sắc tính cách riêng, không lẫn đi đâu được. Có kẻ đáng giận, có người đáng yêu, có người vừa đáng ghét vừa đáng yêu. À, chuyện H. Truyện thì chẳng có đoạn tả tả để cấm trẻ em đâu, nhưng lại nhiều câu chữ gây liên tưởng, hint cực nhiều, thể loại nào cũng có, kiểu gì cũng chơi. Sắc nữ thâm niên là thích cái loại nói năng thô thiển nhưng dí dỏm của Thái phó, cứ tủm tỉm mà cười thôi. Đây là bộ truyện tôi dành rất nhiều cảm xúc, một phần vì tôi theo chân team editor cũng khá chăm chỉ, comment gần như theo từng chương khi ra lò, hình như tôi theo chân team editor từ chương thứ 30 mấy đấy. Thực ra giờ nhìn lại tôi cũng không biết mình từng lảm nhảm những gì sau từng chương nữa, nhưng tôi vẫn nhớ rõ mỗi một chương là một lần bổ não, tha hồ tưởng tượng và suy đoán, vui đáo để. Tôi cũng sẽ rất vui nếu các comment của tôi hay bài review này khiến các bạn giải trí một chút. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, bao giờ có ebook tôi sẽ ôm về đọc vài lượt nữa. Oanh Nguyen Mời các bạn đón đọc Giấc Mộng Đế Vương của tác giả Cuồng Thượng Gia Cuồng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vứt Bỏ Anh Là Điều Dũng Cảm Nhất
Hạnh phúc là một khái niệm mơ hồ, khái niệm ấy không hề có bất cứ chuẩn mực nào. Có thể nói, hạnh phúc là một con tắc kè hoa, biến thành muôn hình vạn sắc khiến ta khó nắm bắt. Vậy mà Điền Khả Lạc trong Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất của tác giả Nhân Gian Tiểu Khả sau khi trải qua mọi thăng trầm trong tình yêu và cuộc sống thì khái niệm hạnh phúc lại quay trở về với cô ở tuổi 16 đơn giản đến mức ngây ngô. Điền Khả Lạc, chỉ nghe tên đã khiến người khác phải bật cười, con người cô ngây ngô từ cái tên đến cả suy nghĩa. Đôi khi, bản thân cô cũng tự hỏi sao ông trời lại có thể "nặn" ra được một người như cô, đơn giản, vô tư, cái gì cũng không hiểu nhưng cuộc sống lại lấy đó làm thuận lợi. Tình yêu lãng mạn trong sáng của cô với chàng trai ưu tú Tiêu Viễn đã trở thành nỗi ghen tị của nữ sinh trong trường, là cái gai trong mắt của gia tộc danh giá họ Tiêu. Khoảng cách giai cấp đã chia rẽ họ, Tiêu Viễn đi du học gửi lại lời nhắn nhủ chờ đợi mà không dám nói thẳng với người anh yêu. Hai năm không liên lạc, không tin tức, mỗi người một nơi nhưng tình cảm họ dành cho nhau thì chưa hề phai nhạt. Hình ảnh Tiêu Viễn luôn dễ dàng làm rung động trái tim mẫn cảm của Điền Khả Lạc. Hơn hai năm qua, tình cảm cô dành cho anh vẫn không hề thay đổi, ngay cả mỗi nhịp tim đơn điệu cũng vì sự xuất hiện trở lại của anh mà đập mạnh hơn, trở nên rối loạn hơn. Người ta vẫn nói khi yêu dù là người thông minh đến đâu thì IQ cũng trở thành con số không nhưng Điền Khả Lạc hoàn toàn ngược lại. Cô là người sáng suốt nhất trong tình yêu, cô đã kịp buông tay mối tình vô vọng, chìm trong bế tắc ngay từ khi bắt đầu với Tiêu Viễn. Cũng có thể tình yêu của họ không đủ kiên trì, mối duyên phận không đủ sâu, họ quá để ý đến những thứ bên ngoài tình yêu mà bỏ qua mất tình yêu đích thực. Cô đã kịp nhận ra mọi việc không phải luôn diễn ra theo ý muốn, khi bất lực cần phải buông tay ra, biết rằng tình yêu cũng có lúc không thể nào viên mãn... "Yêu nhau và chia xa, đều là lẽ tất yếu trong sự ngẫu nhiên, bất luận kết quả như thế nào, bất luận thời gian đúng hay sai". Tình yêu vốn là thứ không thể tính toán đúng sai - hơn thiệt, Điền Khả Lạc đã biết buông tay đúng thời điểm và đón nhận đúng cơ hội. Cô đón nhận tình yêu của Chương Ngự bởi cô có được cảm nhận của hạnh phúc, bình yên từ sự quan tâm của anh chứ không phải anh là người quyền cao chức trọng, ưu tú hoàn hảo khiến cô có được hào quang trước thiên hạ. Vứt bỏ anh là việc làm dũng cảm nhất với văn phong nhẹ nhàng, cuốn người đọc vào những tình tiết "hỉ nộ ái ố" của số phận nhân vật. Hài hước, dí dỏm, đau thương nhưng không rơi vào bi kịch, mỗi nhân vật đều tìm được ngã rẽ cho cuộc đời mình. *** Review Kenchan:   Tôi mượn cuốn “Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất” từ cô bạn mới quen Myka, và tôi dợm nghĩ, bạn tôi thích, hi vọng tôi cũng thích. Tôi thường không thích nghe người khác giới thiệu sách, vì tôi không muốn bị ảnh hưởng về mặt cảm nhận và suy nghĩ. Nhưng có lẽ, “Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất” với câu chuyện của Điền Khả Lạc, Chương Ngự và Tiêu Viễn khơi gợi trong tôi một điều gì đó thật thân quen. Tôi không thích nữ chính của câu chuyện này. Tôi vốn dị ứng với những con người quá ngốc nghếch, quá vô tư. Tôi cảm giác như họ sẽ luôn làm tổn thương người yêu thương họ, và dễ dàng thả cho hạnh phúc trôi đi nhưng rồi lại vật vã vì thứ hạnh phúc mơ hồ nào đó. Điền Khả Lạc là một cô gái như vậy. Cô gái này ngây ngô đến nỗi không bao giờ để tâm đến cảm xúc của người khác, suy nghĩ đơn giản hóa mọi thứ, ngay cả khi đó là tình yêu, là những người quan trọng đối với cô. Sống như Khả Lạc là hết mình, yêu như Khả Lạc là hết lòng, đúng. Nhưng không hiểu vì tôi quá cực đoan hay vì  bản thân Chương Ngự đã phải chờ đợi quá lâu, nên tôi không thể nào thích cô gái này được. Hoặc có chăng do tôi không thể ngơ ngốc như thế được, không thể suy nghĩ một chiều như Khả Lạc được nên mới đả kích cô nhiều đến vậy. Nếu có ai hỏi tôi vì sao tôi thích “Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất”, chắc có lẽ tôi sẽ mỉm cười và lắc đầu. Tôi không hẳn là thích cuốn sách, nhưng khi tôi ngồi đây, viết những dòng về nó, có một cảm giác thân thuộc mơ hồ bất chợt trào dâng. Chắc bởi vì tôi thấy mơ màng bóng hình Chính Đông của tôi trong câu chuyện, trong tình yêu của Chương Ngự và trong cả niềm hạnh phúc viên mãn mà Chương Ngự cảm nhận được. Chương Ngự là mẫu nhân vật không mới, vì thế nên tôi mới có thể dễ dàng “thấy” được Chính Đông trong anh. Nhưng anh là kiểu nhân vật tôi thích. Anh dịu dàng vừa đủ, ấm áp mà lại bình yên. Với tôi, anh như một cơn gió, mát mẻ và phóng khoáng. Tình yêu của anh là tình yêu của sự bảo vệ và chở che. Khả Lạc, một cô gái mau nước mắt như vậy, rất cần một người đàn ông có thể ở bên và lau nước mắt cho cô. Tôi vẫn nghĩ, Chương Ngự không thể ngừng những giọt nước mắt Khả Lạc rơi vì người đàn ông khác, nhưng anh có thể hứng những giọt nước mắt ấy, vỗ về Khả Lạc cho đến khi cô chìm vào giấc ngủ không mộng mị. Anh vẫn như thế, ngày qua tháng lặng lẽ chờ đợi và yêu thương, lặng lẽ chấp nhân sự ngốc nghếch đến kì lạ của Điền Khả Lạc. Sự cô đơn trong những lúc ấy, mấy ai hiểu được? Bất giác lúc này tôi nghĩ đến dáng vẻ lạnh lẽo của Chính Đông bên khung cửa sổ, ừ, bất kì ai khi chờ đợi một tình yêu vô vọng cũng như vậy… Chỉ có trạm cuối cùng của Chương Ngự và Chính Đông khác nhau mà thôi. À, còn một chàng trai khác trong câu chuyện này, người mà tôi cảm nhận rõ ràng nhất dù anh không thật sự nổi bật. Tiêu Viễn, mối tình khắc cốt ghi tâm của Điền Khả Lạc, là tình đầu và là mối tình sâu sắc nhất của cô. Hai người yêu nhau, trong đau khổ, day dứt, trong sự cấm đoán của nhiều phía và trong cả rào cản do chính hai người vạch ra. Một thứ rào cản vô hình. Tình yêu đó, không ai cố gắng hết sức. Có những lúc người này cố níu thì người kia lại buông tay, có thời điểm khi cả hai đều hi vọng một kết cục tốt đẹp hơn thì một người lại cảm thấy quá chênh vênh, chới với. Là vì vốn dĩ không thể cố gắng đến cùng, vì bản thân Khả Lạc hiểu tình yêu với Tiêu Viễn là vô vọng. Điền Khả Lạc, đã dũng cảm đối mặt và dũng cảm “vứt bỏ” anh, dù thế nào đi chăng nữa, cũng một lòng một dạ mong muốn anh được sống bình yên. Tôi không biết nếu như Tiêu Viễn đấu tranh nhiều hơn một chút, thì liệu họ có đến được với nhau không? Nhưng rồi, cũng hiểu ra nhanh chóng, có những thứ qua đi rồi thì muốn níu kéo cũng không thể được. Tiêu Viễn dù cố gắng thế nào, dù đấu tranh ra sao, thì cũng không thể và mãi mãi không thể mang đến hạnh phúc vẹn toàn cho Khả Lạc. Điền Khả Lạc là một cô gái coi trọng bố mẹ gia đình ra sao, ai cũng biết. Làm sao cô có thể để cho Tiêu Viễn, vì cô mà vứt bỏ gia đình mình? Vì tình yêu của hai người không đủ kiên trì, nên không thể chờ đợi, không thể níu giữ. Mà cũng có thể vì tình yêu ấy bị chi phối bởi các điều kiện khách quan nhiều quá, nên trong giây phút nào đó đã đánh mất nhịp đập trái tim. Dù thế nào, Khả Lạc và Tiêu Viễn cũng đã yêu, đã từng trao nhau những tình cảm trong sáng nhất, trước khi bị quyền lực và địa vị xã hội che mờ. Tình cảm cũng như sợi dây, có những loại vững chắc, có những loại mong manh bay phất phơ trong gió, chỉ cần chút tác động là đứt. Đã biết không thể níu kéo thì đừng cố, để tốt cho cả mình và cho cả những người trong cuộc. Khả Lạc đã lựa chọn đúng, đã chọn đi một con đường tốt cả cho mình và người mình yêu thương. Những điều kì diệu hình như luôn xảy ra phải không? Điền Khả Lạc đã biết cách nắm bắt cơ hội xuất hiện, không để nó tuột mất khỏi tầm tay, dù sớm  dù muộn, cô đều đã tìm được bến đỗ cho mình. Và vì cô và Chương Ngự đều có niềm tin, nên mới có thể mở lòng và đón nhận nhau. Tình cảm nhiều lúc xuất phát từ những điều tưởng chừng như bình thường, giản dị, nhỏ bé nhất. Nhưng với Khả Lạc, với Chương Ngự, đó là một thứ hạnh phúc. Đó cũng là một cách yêu thương. Vậy nên, giang tay ra và đón lấy, nhân vật nữ chính của chúng ta đã tìm được hạnh phúc. Câu chuyện êm đềm khép lại, và tôi khẽ cười.   Mời các bạn đón đọc Vứt Bỏ Anh Là Điều Dũng Cảm Nhất của tác giả Nhân Gian Tiểu Khả.
Quỷ Tế
Lễ tế quỷ linh ẩn giấu dưới đáy biển sâu Chẳng qua chỉ bởi nhân tâm lan tràn quỷ kế mà ra. *** Đêm mưa như trút nước. Đây là một thôn trang nhỏ cạnh bờ biển, có đông đúc mấy cũng chỉ hơn 10 hộ gia đình, một khi đụng phải một buổi tối thủy triều dâng cùng mưa to xối xả này, mọi nhà lại càng đóng chặt cửa sổ. Ông Táo làng ở cửa thôn dưới cơn cuồng phong bạo vũ xâm nhập sớm đã bị đánh đến ngã trái ngã phải, mặt không chút thay đổi ngã nghiêng trên mặt đất, làm cho thôn vốn đã không hưng thịnh này càng tăng thêm phần cô quạnh. Trên thuyền chài cạnh biển, lưới đánh cá sợi đay rách mướp vung vẫy trong gió, thân lưới vốn đã không đầy đủ lắm bị mưa to vùi dập đến tả tơi, vài sợi chỉ đay bị hất che trên boong thuyền lem luốc, phảng phất như đang cười nhạo sự lạnh lùng của ông Táo làng. Có cụ già muốn ra ngoài nângông Táo làngdậy, ai ngờ vừa mở cửa chợt nghe được trong gió truyền đến trận trận gào khóc thảm thiết, trên con đường đất trong thôn đồ bằng tre cỏ mây trộn lẫn với lông gà hạt thóc bay loạn đầy trời, hơi chút không chú ý sẽ bị đập trúng. Thôn nho nhỏ tựa như mắc tội bị trời giáng cơn thịnh nộ vậy, trong khoảnh khắc âm tà đầy trời. Mời các bạn đón đọc Quỷ Tế của tác giả Hoàng Thành U Hỏa.
Cổ Thuật Phong Quỷ
Từ xưa đã có ba phái quỷ phong đó là ngự thú, cản thi, thầy phong thủy, thợ cản thi, người ngự thú, phái nào cũng có những năng lực khác nhau, họ đều là những người dẫn đầu trong nghề trộm mộ này. Thầy phong thủy là người chuyên dùng dị thuật đuổi quỷ trấn tà, bọn họ thời kính quỷ thần, tâm trí cơ linh, nhưng đã thoái ẩn hậu thế bấy lâu. Ngự thú là người thích huấn luyện mộ thú tương tự mèo đen, có câu chó hiểu tính người mèo hiểu tính quỷ, đó chính là lý do vì sao họ dùng mèo. Thợ cản thi họ chưa bao giờ để người khác nhìn thấy mình, bọn họ thường xuyên cản thi ngày đi ngàn dặm, chính là người thần bí nhất. Còn tôi chính là một người sinh viên bình thường, sau khi tiếp nhận thuật phong quỷ, cơ duyên xảo hợp mà kết bạn với một nhóm trộm mộ quái tài, cũng liên lụy đến sự kiện thần bí quỷ dị 70 năm trước. Nhân vật chính: Sở Dương, Đao Phong. Vai phụ: rất nhiều. Biên tập Tấn Giang đánh giá: Sở Dương vốn là một sinh viên tốt nghiệp đại học ăn không ngồi rồi, sau khi kế thừa thuật phong quỷ, có chút năng lực đối phó thánh vật thần quái. Ngày nào đó, trẻ con trong thôn chạy tới núi hoang khủng bố âm u không về, phụ huynh của đứa trẻ đến Sở gia cầu trợ, Sở Dương bị cha đá đi hỗ trợ. Trong khoảng thời gian đó, cậu không may bị mộ thú của trộm mộ cắn bị thương trúng độc, vì vậy bị bắt đi theo Đao Phong bắt đầu hành trình trộm mộ, mục đích chuyến này của họ đều có liên quan mật thiết đến sự kiện quỷ dị thần bí 70 năm trước...... Văn chương tràn ngập hơi thở thần quái, lời mở đầu giới thiệu tình tiết của thuật phong quỷ làm cho người ta cảm thấy hơi ớn lạnh, nhưng tác giả dùng ngôn ngữ khôi hài dí dỏm cho nhân vật chính hòa tan sắc thái khủng bố, làm cho người ta cũng có thể cười thoải mái. Tình tiết trộm mộ về sau càng hồi hộp đan xen, 70 năm trước tới cùng đã xảy ra chuyện. *** Tôi giơ đèn pin, khom lưng đi trên dốc Hoang Tước sau núi, hiện giờ đang là nửa đêm canh ba, bầu trời tối đen như mực ngay cả một ngôi sao cũng không có, trăng khuyết mờ mịt giấu trong mây, một chút ánh sáng cũng keo kiệt không chịu cho. Chung quanh gió lạnh từng trận, hoang vu yên tĩnh khiến cho lòng người ớn lạnh, tôi khép chặt quần áo, thầm nghĩ mau chóng đối phó việc này cho xong, về nhà lên mạng chơi game. “Tiểu Sở à, Tiểu Sở!” Chú Ngô cùng theo tôi đến đây rụt cổ đi phía sau tôi, trong miệng không ngừng kêu to, trên tay cứ mãi chọt sau lưng tôi. “Sùy.” Tôi không nhịn được trở tay vẫy ông ấy ra, lại bị ông ấy đưa tay chọt tới, thế nhưng tôi hiện giờ tập trung tinh thần cao độ, toàn bộ tâm tư đều đặt phía trước, căn bản không rảnh quay đầu lại nhìn ông ấy. “Chết tiệt! Tôi nói cho chú biết đừng chọt tôi nữa, còn chọt nữa tôi chọt thủng mắt chú đó.” Rốt cuộc bị ông ấy chọt đến trong lòng nổi lửa, tôi cau mày ngừng bước, con mắt tiếp tục nhìn bốn phía, sợ bỏ sót tí ti điểm khả nghi gì đó: “Chuyện gì, nói mau, nơi này không yên ổn đâu, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, không có thời gian chậm trễ nữa.” “Đó, đó là cái gì.” Chú Ngô dừng một chút, trong giọng nói lộ ra một tia run rẩy kỳ quái: “Tiểu Sở à, con làm ơn quay đầu lại xem liếc mắt xem giùm chú, sao chú cảm thấy phía sau có cái gì đó đang đi theo mình.” Cái gì ăn no rững mỡ không có chuyện gì làm đi theo dõi ông già bê như ông chứ? Trong lòng tôi khinh thường âm thầm phun ói, mặt ngoài lại bộ dáng lạnh lùng quay đầu lại: “Chỗ nào đâu, sao tôi không thấy.......” Còn chưa nói xong, cả người tôi đã cứng đờ tại chỗ, nào ngờ đâu sau lưng ông già Ngô thật sự có thứ gì đó, hơn nữa thứ kia xuất hiện vào loại thời điểm này, tuyệt đối có thể dọa người bình thường tè ra quần. Ông nội đã sớm nói với tôi, làm người phải để lại ba đường sống, hôm nay tôi xem như đã chân chính hiểu được đạo lý của câu này, sớm biết thế đánh chết tôi cũng không xem thường ông già bê này, ông bác này, con mẹ nó ông ấy thật là có bản lãnh có thể vẫy gọi được món hàng này tới đây.   Mời các bạn đón đọc Cổ Thuật Phong Quỷ của tác giả Hoàng Thành U Hỏa.
Trùng Sinh Sủng Hậu
Có một tình yêu, tuyệt vọng đến mức chỉ có thể kết thúc bằng chính sinh mệnh của bản thân mình.  Kiếp trước, Khương Huệ từng được sống trong một gia đình yêu thương và ấm áp. Nhưng rồi tai họa kéo đến khiến cả nhà nàng bị khép vào tội phản nghịch. Sau một đêm, nhà tan cửa nát, máu đỏ nhuộm trời, chỉ còn nàng cùng tiểu muội chạy trốn nhờ người giúp đỡ. Nào ngờ, giữa đường tiểu muội mất tích, nàng bị đem bán cho Tào cô cô. Cuộc đời nàng cứ thế trở thành món hàng trên tay kẻ khác. Lần đầu tiên, nàng gặp Hành Dương Vương - Mục Nhung, hắn đã đem nàng trên tay Tào cô cô về phủ với thân phận nô tỳ. Nàng khi ấy có chăng cũng chỉ là một cô gái hắn vừa mắt để hoan lạc thân xác mà thôi. Nàng cũng không dám hy vọng xa vời, hắn sẽ dành tình cảm cho mình và nâng nàng lên địa vị cao hơn. Nàng chỉ từng bước cẩn thận và tỉ mỉ lại gần bên hắn, dốc sức lấy lòng hắn. Bởi vì, chỉ có thân phận và quyền lực của hắn mới có thể tìm thấy tiểu muội bé nhỏ của nàng. Bảo Nhi, nhất định rất khổ sở ngoài kia và đang đợi nàng đến cứu…   Chờ đợi lâu như vậy, tin tưởng lâu như vậy, hết lòng vì hắn như vậy… Cuối cùng, cũng chỉ đổi lấy sự phớt lờ đầy lạnh nhạt khi nàng dò hỏi tin tức về tiểu muội từ hắn. Rõ ràng, hắn đã hứa với nàng sẽ giúp nàng mà. Rõ ràng, đến cả trái tim của mình nàng cũng cam tâm tình nguyện giao cho hắn. Vậy mà, hắn lại tàn nhẫn và lạnh lùng đến mức từng bước, từng bước hủy diệt tình yêu và niềm tin của nàng. Giây phút khi nàng bỏ trốn khỏi hắn để đi tìm tiểu muội, nàng đã biết trước kết quả bi kịch của mình, chỉ không ngờ rằng hắn lại đến nhanh như vậy. Khoảnh khắc đối diện nhau ấy, nàng có thể cảm nhận được sự tức giận của hắn, nhưng nàng không sợ. Nàng cần tìm tiểu muội của mình, nàng cần rời xa nơi này, nàng không muốn một cuộc sống như vậy. Thứ nàng muốn, hắn vĩnh viễn không thể cho. Vậy thì hà cớ gì còn không buông tha cho nàng… Những tưởng đã có thể thoát khỏi bàn tay ma quỷ của hắn, lại không ngờ rằng nàng bị người tin tưởng bên cạnh hãm hại. Cứ thế, nàng ngã xuống nền tuyết trắng xóa đầy lạnh giá, máu phun ra khắp nơi, tanh tưởi ấm nóng… Trong khoảnh khắc âm dương chia lìa ấy, nàng nghe như có tiếng người gọi tên nàng trong bi thương và đau đớn, gọi tên nàng bằng cả những âm thanh xé lòng, tan vỡ của trái tim…… Là ai? Là ai? Nàng chẳng thể biết nữa rồi… …. Kiếp này, nàng được trùng sinh quay lại lúc còn thơ bé. Nếu đã biết trước những bi kịch sắp sửa xảy ra sao có thể để chúng lặp lại kia chứ. Nàng không muốn phải tận mắt nhìn thấy những người mình yêu thương bị hành hình vì hàm oan tội phản nghịch, nàng lần nữa đánh mất tiểu muội bé nhỏ và phải làm một nô tỳ thấp kém cho người ta chà đạp vui đùa thân xác. Nàng chỉ muốn một cuộc sống an yên bên gia đình mà thôi. Mọi chuyện trong kiếp này, nàng nhất định phải thay đổi, để phá vỡ vận mệnh diệt vong đầy đau thương ấy. Nhưng, nàng không ngờ rằng mình sẽ gặp lại Mục Nhung - người mà nàng rất không-muốn-thấy nhất. Bởi vì, nhìn thấy hắn nàng sẽ nhớ đến những bất hạnh trong kiếp trước, nàng sẽ nhớ đến đoạn tình cảm đau thương của mình, sẽ không ngừng run sợ cho sự tàn nhẫn lạnh lùng và độc ác của hắn… Vậy nên, nàng muốn lẫn tránh và chạy trốn hắn…… Lần đầu tiên gặp Khương Huệ, Mục Nhung liền cảm thấy tiểu cô nương này rất xinh đẹp đáng yêu. Nhưng gặp đến lần 2 lần 3 thì chàng liền phát hiện ra vấn đề, một thanh niên anh tuấn xuất sắc như chàng vậy mà bị người ta “khinh bỉ, chán ghét” ????????. Tiểu cô nương này đối xử với ai cũng tốt, nhưng với chàng thì y như rằng chàng thiếu nợ nàng ta vậy. Nên chàng cảm thấy oan uổng và tò mò hết sức. Rốt cuộc, mình đã làm sai điều gì kia chứ… Thế nên, xem cách nàng đối xử với Mục Nhung mà chỉ còn biết ôm bụng cười thôi mn ạ. Ca ca mình mượn ô người ta che mưa về, bảo nàng đem ít bánh qua biếu cho người ta để tỏ lòng biết ơn ý, thế mà nàng dùng dằng không đi, đến khi đi lại dùng dằng không muốn đưa bánh. Nàng còn nghĩ bánh ngon thế, ca ca mình chưa ăn, đưa tên này làm gì cho phí, khiến Mục Nhung đứng đối diện thấy mà dở khóc dở cười luôn. Rồi người ta cứu nàng muốn đưa nàng về nhà, nàng đi sau lưng người ta chưa nói cám ơn thì thôi còn tức giận đá cục đá suýt văng trúng người ta nữa. Đoạn đó Mục Nhung đột nhiên quay người lại khiến Khương Huệ hết hồn luôn. Ha ha. Chàng mà biết chắc giận muốn xì khói ???????? Ngẫm lại thì thấy Mục Nhung cũng đáng thương lắm, rõ ràng kiếp trước chàng làm sai nhưng kiếp này chưa làm gì cũng bị người ta ghét rồi thì cũng hơi tội thật. Ban đầu chàng vì sự tùy hứng tò mò đối với Khương Huệ mà để ý trêu chọc nhưng sau dần lại chuyển thành những quan tâm lo lắng muốn bảo vệ nàng đầy thật tâm. Đặc biệt, khi biết về câu chuyện bi thương nàng kể trong giấc mơ đó khiến tim chàng thắt lại. Hóa ra, nàng sợ mọi thứ sẽ giống bi kịch trong mơ, nhà tan cửa nát, âm dương ly biệt và chàng cũng là người đem đến thương tổn càng sâu cho nàng. Vậy thì, chàng sẽ cho nàng biết giấc mơ cùng hiện tại khác nhau như thế nào. Người mà Mục Nhung đã chọn lựa thì nhất định sẽ yêu thương bảo vệ trọn đời trọn kiếp. Nhưng mà công cuộc rước “thê tử” về nhà của chàng có dễ dàng chút nào đâu á. Đường còn dài và gian nan quá đi, chưa kể chàng còn lo sợ viên ngọc mình nâng niu giữ gìn bên cạnh muốn chết mà nửa đường nhảy ra tên nào tạt ngang muốn cướp nữa thì toi :v :v Thế nên, chàng quyết định dùng hết mọi khả năng quyền lực để rước nàng về nhà mà yêu thương rồi sinh bánh bao nhỏ càng nhanh càng tốt. Hại Khương Huệ lúc biết về những tình cảm của Mục Nhung thì cảm thấy thế giới này đảo điên rồi. Kiếp trước, nàng toàn tâm toàn ý cho hắn, hắn lại vô tình không tiếp nhận mà chỉ xem nàng như nô tỳ để hoan lạc. Kiếp này, nàng vô tâm hững hờ, hắn lại bất chấp tất cả, thậm chí dọn sẵn đường để đưa nàng lên vị trí Vương phi cao quý, độc sủng mình nàng. Điều gì đang xảy ra đây? Thật ra, có một điều nàng chưa biết, cả hai kiếp của Mục Nhung đều yêu một mình nàng mà thôi. Chỉ có điều, kiếp trước hắn không biết trân trọng nên để mất nàng rồi mới hối hận, đau đớn, giày vò đến cuối đời. Kiếp này, hắn may mắn khi nhận ra tình cảm của mình từ sớm và yêu thương sủng ái nàng hơn mọi thứ trên đời này. Vẫn nhớ, câu hắn nói khi mất nàng ở kiếp trước rằng: “Khi có nàng, mới là toàn vẹn. Không có nàng, luôn là tàn khuyết” (*) Cuối cùng, sau bao nhiêu khó khăn, Mục Nhung cũng đã đem được tân nương về nhà, bây giờ là lúc bản tính thê nô trung khuyển được bắt đầu phát huy nè mn. Thấy thê tử làm túi thơm cho tiểu muội, rõ ràng là ghen tỵ muốn chết lại không muốn mất mặt khi muốn nên giả vờ giả vịt bóng gió. Tiểu muội Bảo Nhi của nàng còn nghịch ngợm không biết sống chết vạch trần chàng là thèm đến con mắt muốn rớt ra ngoài :v :v Thấy thê tử về nhà ngoại ngủ ấy, nửa đêm nửa hôm cũng trèo tường mở cửa ôm về mới ghê :v :v  Mà trong truyện còn có sự xuất hiện của một nữ phụ tên Vệ Linh Lan nữa, nàng ta cũng được trùng sinh quay lại nên giở đủ trò phá hoại tình cảm của Khương Huệ cùng Mục Nhung. Đáng tiếc, đến một cái liếc mắt Mục Nhung cũng không thèm để ý nàng ta. Kiếp trước bị Mục Nhung thiết kế chết để trả thù cho Khương Huệ mà không biết. Kiếp này lại dùng đủ mọi thủ đoạn, kể cả khổ nhục kế chắn thương đỡ tên nữa cơ. Xui xẻo là thanh niên Mục Nhung cũng định ôm về cho thái y trị thương thì giữa đường thấy Khương Huệ nhảy ra, vẻ mặt tức giận liền rất thê nô mà ném ngay nàng ta cho người khác. Còn nhớ đến câu nói của thê tử rằng: “Vệ Linh Lan là kẻ thù của nàng’’ liền rất hối hận không ném sớm hơn muốn chết :v :v  Vì vậy, nếu bạn thích một câu chuyện có kiếp trước kiếp này để sửa lại vận mệnh và bắt đầu nhân duyên tốt đẹp thì hãy nhảy hố nhé. Truyện được gắn mác siêu #sủng siêu #sạch và #sắc nhẹ đấy ạ, đọc mà muốn xỉu vì cái độ thê nô cute hạt me của Mục Nhung quá à. Tuy ở kiếp trước có sai lầm và vô tình khiến nữ chính chết đi thì cũng đã sống phần đời còn lại trong ân hận đau đớn rồi. Còn kiếp này thì mn yên tâm nha, rất rất rất yêu thương sủng ái nữ chính đó ạ. Có thể tóm gọn tình cảm của chàng trong mấy chữ sau: “Thiên hạ chỉ yêu duy nhất mình nàng’’ ^^ ____________________ (*): Trích dẫn từ truyện được mình tự edit lại cho phù hợp Rv #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tháng ba mới qua không lâu, trong vườn hoa kim phượng lần lượt nở rộ. Hương thơm nhàn nhạt bay trong gió, mang đến hương vị đầu hạ. Khương Huệ ngồi trước gương trang điểm, bỗng nhớ tới năm năm trước Tào cô cô đã nói: “Hôm nay ngươi ở chỗ này của ta, ngày thường cho dù có tốt, cũng chỉ là một trò vui, đừng tưởng rằng mình còn là tiểu cô nương thuần khiết. Vào tới chỗ này, học không tốt, thì ngươi chỉ có con đường chết. Không tin cứ thử xem, đem ngươi tống vào nhà người khác, xem có chủ mẫu nào có thể tha cho ngươi?” “Ta cho ngươi ăn cho ngươi mặc, dạy ngươi bản lĩnh, thêm chút thông minh, sau này dụ dỗ được nam nhân, sẽ không thiếu vinh hoa phú quý, ngươi thấy thế nào. Chờ đi, ta sẽ cho tìm cho ngươi một quý nhân.” Lúc đó Tào cô cô nói chuyện đến nước miếng văng tung tóe, một lòng muốn bán nàng với một cái giá cao, kết quả thì sao, nàng trào phúng cười, quý nhân một văn tiền cũng không bỏ ra, chỉ liếc mắt nhìn, Tào cô cô đã đem nàng dâng đi, đến vốn gốc cũng không lấy lại được. Ngày đó lúc tiễn nàng ra cửa, bà ta hận không thể lăn lộn trên mặt đất, dọc đường lẩm bẩm dặn nàng nhớ kỹ phần ân tình này. Nhưng giữa các nàng, làm gì có ân tình chứ? Nếu không phải do Tào đại cô, nàng cũng sẽ không rơi vào thân phận ti tiện như vậy! Vì vậy năm ngoái Tào cô cô đến trước mặt cầu xin, nàng cũng không chút để ý tới, nghe nói cuối cùng Tào gia gặp đại nạn, nàng nghĩ thầm, rốt cuộc cũng đã thanh toán xong. Khương Huệ rũ mắt xuống, duỗi tay chỉ một cây trâm ngọc bích, bỏ Quế Chi cài vào. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tào cô cô một lời thành sấm, nàng thật sự gặp phải một chủ mẫu tương lai không thể dung nàng, nhưng cho dù không có Vệ Linh Lan, nàng cũng phải đi. Làm cả đời nô tỳ thì còn có ý nghĩa gì? Khương Huệ nhìn vào trong gương, cong miệng cười. Lông mi nàng đen nhánh cong dài, sóng mắt như nước, cho dù không chút son phấn, vẫn cực kỳ quyến rũ, trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp như một tác phẩm điêu khắc. Mời các bạn đón đọc Trùng Sinh Sủng Hậu của tác giả Cửu Lam.