Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thê Hiền Phu Quý

Tác giả: Điền Tiểu Điền Converter: Ngocquynh520 Edit: Msanhuyen88 Nhân vật chính: Sơn Tảo, Chử Vân Sơn   Giới thiệu: "Truyện kể về một cặp vợ chồng thợ săn, người chồng hằng ngày đều được vợ anh kể chuyện cho nghe. Truyện thuộc thể loại truyện điền văn,....." *** 8/10 - Nữ chính Sơn Tảo theo gia đình chạy nạn, trên đường lưu lạc, đói khát bệnh tật, phụ mẫu huynh đệ nàng dần qua đời hết, trong lúc cận kề với cái chết, Sơn Tảo được một thợ săn trong thôn nhỏ nhất thời mềm lòng mua một người hấp hối sắp chết về chữa trị mà không biết bản thân đã đổi được một người vợ hiền. Hai người cô đơn bỗng chốc trở thành chỗ dựa cho nhau, bầu bạn bên nhau lâu ngày nảy sinh tình cảm, cứ thế kết thành phu thê. Sau khi thành thân, Chử Vân Sơn cùng Sơn Tảo vẫn là đôi vợ chồng thợ săn nghèo trong thôn nhỏ ồn ào, nương tựa nhau, chăm sóc yêu thương nhau. *** THÊ HIỀN PHU QUÝ Điền Tiểu Điền dtv-ebook.com Chương 1: Bị Lừa Gạt Sơn Tảo đi theo đám dân chạy nạn về phía trước, kéo cái áo đã rách rưới đến mức không rõ hình dạng ban đầu cho chặt lại, rõ ràng là mùa xuân, sao lại lạnh thế chứ? Có một đứa trẻ gầy trơ xương đã ngã xuống bên cạnh. Cha mẹ nó chỉ có thể im lặng rơi lệ, chuyện duy nhất có thể làm là đào một chiếc hố ven đường chôn đứa bé xuống. Để tiết kiệm hơi sức nên họ đào một cái hố rất nhỏ, còn cởi chiếc áo rách trên người đứa bé ra, mặc vào người một đứa khác. Cuối cùng, người mẹ không đành lòng, giữ lại cho đứa trẻ số khổ một chiếc áo mỏng. Sơn Tảo hờ hững nhìn, cảnh tượng này xảy ra hàng ngày, từ sự sợ hãi ban đầu, bây giờ chỉ còn là hờ hững. Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, ở trong mắt nàng, sự bình an hạnh phúc đã đi xa, cuộc sống bây giờ không khác gì địa ngục. Chỉ cần có thể sống, tất cả chỉ là thứ yếu! Sơn Tảo khép chặt chiếc áo rách trên người, chống gậy tiếp tục đi theo dòng người. Vốn nàng cũng có một cuộc sống yên bình, nhưng đột nhiên chiến tranh kéo đến đã phá hủy tất cả. Đầu tiên là ca ca, vì tránh né việc bắt lính, té xuống vách núi mà chết, thi thể còn chưa tìm thấy, ngọn lửa chiến tranh đã lan tới sơn thôn nhỏ của nàng. Phụ thân là thầy lang trong thôn, ban đầu còn có thể dùng một chút thảo dược để đổi lấy lương thực, dần dần không đổi được gì nữa, còn phải lo tránh né việc bắt lính, chỉ còn cách mang theo nương, nàng, cùng một đệ đệ nhỏ tuổi chạy trốn. Lúc này, cơn ác mộng chính thức bắt đầu. Đầu tiên nương mắc bệnh, chết trên đường. Phụ thân mang theo nàng và đệ đệ kiếm sống một cách khó khăn, rất nhiều thành trấn khi thấy dân chạy nạn đều trực tiếp đóng cửa thành, không có ăn, bọn họ ăn sạch cả hoa mầu, vỏ cây, rễ cỏ ngoài thành. Lúc khó khăn nhất, càng ngày càng nhiều người ăn một loại gọi là quan âm thổ (đất sét trắng). Ai ăn vào bụng cũng trướng to như cái trống. Phụ thân kiên quyết không cho bọn họ ăn loại quan âm thổ này, tình nguyện uống nước mà sống qua ngày cũng không cho phép dính vào một chút. Ban đầu, nàng cũng thấy thèm, không bao lâu nàng đã hiểu vì sao phụ thân lại không cho phép bọn họ đụng vào. Những người ăn phải quan âm thổ đều chết hết. Tất cả đều bị nghẹn mà chết. Không có ăn, nàng nằm một bên, phụ thân nằm một bên, đệ đệ còn quá nhỏ nên không thể chịu được. Nàng vĩnh viễn nhớ thời khắc đệ đệ chết đói trong lòng mình. Khi đó nàng cũng giống như hai người làm cha mẹ kia, chỉ có thể bất lực đào một chiếc hố nhỏ chôn đệ đệ thương yêu vào lòng đất. Phụ thân sợ nàng sẽ chết đói, len lén lẩn vào thành trộm một cái bánh bao, còn chưa kịp giấu đã bị phát hiện. Đến khi nàng tìm được người, một chân của người đã bị đánh gãy, hơi thở mong manh, cả cái bánh bao kia cũng bị người khác cướp mất. Không có thuốc, không có tiền, phụ thân chỉ chống đỡ được mấy ngày liền buông tay rời khỏi nhân gian. Nàng bây giờ là một cô nhi. Nàng đi tới ven đường ngồi nghỉ một lát. Không cần nói cũng biết thành trấn phía trước đã đóng cửa. Nàng khẽ khom lưng, lấy một nắm đất xoa lên mặt rồi thừa dịp không ai phát hiện, vò mái tóc ngắn cho rối hơn. Bây giờ nàng là một nam nhân chạy nạn, mái tóc ngắn rối tung, cả người tỏa ra một mùi khó ngửi, áo quần dơ dáy bẩn thỉu, tay cầm một cây gậy không dài không ngắn. Tóc ngắn là do nàng cố tình cắt đi.Không biết có bao nhiêu dân chạy nạn từ quê nhà của nàng, trong đó không ít nhà có cô nương và trẻ nhỏ, những người như vậy đều bị một vài kẻ xấu để mắt tới. Nàng tận mắt nhìn thấy một đám người cầm vũ khí xông vào đám dân chạy nạn cướp đi không ít cô nương và những đứa trẻ. Ban đầu còn có một vài nam nhân ngăn lại, lâu dần thậm chí còn có người giúp đỡ đám kẻ xấu cướp người. Sau lần nhìn thấy đầu tiên, phụ thân liền kéo nàng tránh sang một bên, không để ý tiếng kêu gào của nàng, nhanh chóng cầm một con dao nhỏ cắt đứt mái tóc của nàng, còn dùng bùn nhão trét khắp gương mặt, cổ tay của nàng. Con gái coi trọng nhất là dung mạo và mái tóc, nhưng vào lúc đó, có gì quan trọng hơn mạng sống đây? Từ trong miệng đám dân chạy nạn, nàng biết những cô nương và những đứa trẻ kia đều bị bán đến nơi khác, nghĩ một chút liền biết sẽ không có kết quả tốt gì. Từ đó về sau, nàng càng thêm không dám lên tiếng. Sơn Tảo nhìn hai chân tràn đầy vết nước phồng cùng hai cánh tay đen sì, đột nhiên nhớ tới tên điên Khiếu Hóa Tử ở trong thôn trước kia, hiện tại nàng cũng giống như một người điên dơ dáy, bẩn thỉu. Có điều nàng không may mắn như tên điên Khiếu Hóa Tử kia, sẽ không ai cho nàng một miếng ăn nào. Ba ngày nay nàng chưa ăn cơm. Ba ngày trước nàng chỉ ăn một chút rễ cây. Phụ thân nói rễ cây không thể ăn nhiều, nhưng nàng thật sự đói không chịu được. Có một thím cùng chạy nạn với nàng thấy nàng quá đáng thương, nấu qua rễ cây cho nàng ăn. Sau đó, nàng chưa từng ăn thêm bất cứ thứ gì. Sơn Tảo đấm đấm đôi chân đau nhức, không thèm để ý đến cái bụng đang sôi rồn rột, quyết định nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp. Nàng cũng không biết đi đâu, chỉ biết đi theo đoàn người phía trước đến một nơi không có chiến loạn. Trước mặt Sơn Tảo đột nhiên tối sầm, ngay sau đó cảm thấy cả người bị một sợi dây kéo lên. Nàng lập tức ý thức được, mình bị đám người xấu bắt vào trong bao bố. Bọn họ muốn trói nàng đưa đi đâu? “Đi mau, kẻo người nhà của hắn tìm đến!” Một nam nhân nói lớn. Hai chân cách đất, Sơn Tảo cảm thấy mình bị vác lên, “Ách…” Kinh hoàng cộng thêm bên hông bị một bàn tay ôm chặt khiến nàng choáng váng. Sơn Tảo muốn ói, nhưng trong bụng rỗng tuếch, không có gì để ói ra thật sự hết sức khó chịu. Lúc này, nàng không để ý được nhiều như vậy, sự kinh hoảng trong lòng lớn hơn tất cả, hai chân bắt đầu ra sức giãy giụa, nâng cao giọng thét chói tai: “A! Buông ta ra! Đừng…” Trên cổ đau xót, trước mắt tối sầm, trước khi hôn mê, Sơn Tảo xót xa nghĩ, nàng cứ như vậy mà chết, cũng không có ai đi tìm nàng. Cõi đời này, nơi nào sẽ có người nhà của nàng đây? Sơn Tảo nằm mơ, trong mơ nàng thấy mình trở về nhà, trở về sơn thôn quen thuộc của mình. Nương đang nấu cơm trong bếp, đại ca đảo thảo dược, đệ đệ quỳ rạp xuống đất chơi bùn, phụ thân cười ha hả cõng gùi thuốc đi vào, đặt lá thuốc còn non tươi trước mặt nàng. “Sơn Tảo, đến đây nào, nhìn xem con biết được bao nhiêu thảo dược trong này?” Sơn Tảo hết sức phấn khởi chạy tới nhận lấy gùi thuốc, lật xem từng cái từng cái, “Đây là quỷ châm thảo, còn rất non, có thể ăn. Đây là ngư tinh thảo, có thể làm rau trộn để ăn. Đây là quỳ thảo, ừ, cũng có thể ăn. A, còn có hạt đậu của cây thanh gai, có thể để dành ăn từ từ.” Ca ca buồn cười nói, “Sao muội lại chỉ nhớ những thứ ăn được vậy?” Sơn Tảo làm mặt quỷ với ca ca, xách theo gùi thuốc vào nhà. Vừa mới vào nhà đã nghe phụ thân cùng nương đang nói chuyện. “Sơn Dao đã 19, nên cưới vợ cho nó rồi. Hôm qua, Triệu đại nương bên cạnh còn nói với thiếp, tiểu tử nhà thợ rèn ở thôn bên cũng không tệ. Sơn Tảo nhà chúng ta đã 17, có thể bàn chuyện cưới xin rồi.” Nương cười dịu dàng. Phụ thân gật đầu liên tục, “Đúng, nên cưới vợ cho Sơn Dao. Vài năm nữa Sơn Dao có thể nhận trọng trách của ta. Ta cũng không cần đi xa khám bệnh cho người khác.” Thấy Sơn Tảo đi vào, phụ thân quay đầu lại cười híp mắt nói: “Sơn Tảo của chúng ta càng lớn càng xinh đẹp. Ngày mai phụ thân sẽ đi chợ phiên mua cho con một đóa hoa cài tóc.” Sơn Tảo vừa cao hứng lại vừa xấu hổ, cầm chậu gỗ đi ra ngoài rửa thuốc, “Con muốn cái màu hồng giống như của Hạnh Hoa tỷ tỷ.” Nương cười mắng: “Còn không nhanh đi rửa thuốc rồi trở về ăn cơm, còn ba hoa ngày mai sẽ không cho phụ thân con mua gì hết.” Sơn Tảo hào hứng ra cửa, lại thấy một đám người hung ác đá văng cánh cửa nhà nàng, la hét đòi giao đại ca Sơn Dược của nàng ra. Nàng sợ hãi quay đầu muốn tìm cha mẹ, lại nhìn thấy đại ca thất khiếu chảy máu đang đứng phía sau. Sơn Tảo run rẩy lùi về một bước, đụng phải một vật, xoay người nhìn xuống thì nhìn thấy nương đang nằm dưới đất khô quắt gầy gò. Đệ đệ gầy trơ xương đang nằm trên người của nương. Cách đó không xa, phụ thân bị gãy một chân đang cố sức bò về phía của nương. Phụ thân…nương…đại ca…đệ đệ…đừng chết…. Sơn Tảo cuồng loạn chảy nước mắt, chợt thức tỉnh, từng giọt mồ hôi lạnh lăn xuống từ trán nàng. Nàng ngủ bao lâu rồi? Đang định đánh giá chung quanh thì cảm thấy trên cổ rất đau. “A…” Nàng không nhịn được rên rỉ ra tiếng. Sơn Tảo muốn xoa chiếc cổ đau nhức, lại phát hiện hai tay và hai chân mình bị trói chặt. Nàng thầm cảm nhận một chút thì thấy ngoài cổ bị đánh đau, trên người cũng không còn chỗ nào bị thương. Nàng khẽ yên tâm. Nàng cử động một chút liền mất trọng tâm ngã lệch trên đất, lúc này mới biết mình đang ở trên một chiếc xe đang đi rất nhanh. Một đôi tay dịu dàng kéo nàng lên, lúc này nàng mới phát hiện trên xe còn có những người khác. “Ngươi không sao chứ?” Một cô nương sợ hãi hỏi. Sơn Tảo lắc đầu một cái, rèm cửa sổ của xe bị gió thổi tung lên, trong xe nhất thời sáng lên rất nhiều. Một cô nương có vẻ nhút nhát ngồi cạnh Sơn Tảo, chưa đầy mười lăm mười sáu tuổi, dáng vẻ như vậy chắc cũng là chạy nạn. “Chúng ta đã đổi hai chiếc xe, chắc là đã bị bán một lần rồi. Bây giờ không biết đang ở đâu. Ngươi cũng bị bắt khi đang chạy nạn à?” Cô nương nhỏ giọng hỏi. Sơn Tảo gật đầu một cái. Nàng không dám mở miệng, tình huống bây giờ thế nào nàng còn không biết, trong loạn lạc, số mạng nữ nhân bi thảm hơn nam nhân nhiều. Nàng tình nguyện giả làm một nam nhân câm điếc để bị bán đi làm người hầu, cũng không muốn phơi bày thân phận nữ nhân của mình. Ánh mắt cô nương có chút trở nên thương hại, “Ngươi…không thể nói chuyện sao?” Sơn Tảo không động bởi vì xe đã dừng lại. Màn xe bị kéo ra, đột nhiên xuất hiện ánh sáng khiến Sơn Tảo theo phản xạ nhắm hai mắt lại, kế tiếp, nàng liền bị một đôi tay to xách ra ngoài như một con gà, ném xuống đất. Chờ thích ứng được với ánh sáng, Sơn Tảo từ từ mở mắt, tay chân vẫn bị trói, chỉ có thể nằm trên mặt đất, trước mắt là một đôi chân mang đôi giày thêu màu đỏ. Một người ngồi chồm hổm xuống, là một người đàn bà trang điểm dày phấn. Bà ta bóp chặt cằm của nàng, cẩn thận ngó trái ngó phải, rất nhanh liền lắc đầu. “Da dẻ thô ráp, hai mắt vô hồn, còn là một người câm?” Một nam nhân mập lùn cười ha hả nói: “Trên đường chưa từng mở miệng, có thể là vậy rồi.” Bà nói bâng quơ, “Chỉ là một đứa câm, ngay cả việc làm bồi bàn cũng không thể làm được. Ta không cần. Còn mấy đứa còn lại thì ta lấy. Lý quải tử*, hàng lần này ngươi mang đến không ra hồn gì cả.” *Quải tử: què chân Lý quải tử thở dài: “Bây giờ lừa người không dễ đâu. Đông hoàng đã phái người duy trì trị an ở phía đông, những nạn dân cũng được sắp xếp ổn thỏa, đoán chừng về sau muốn xuống tay cũng khó. Có thể đây là lần làm ăn cuối của ta, phía tây đã được Tây hoàng đánh lui, nghe đại ca ta nói có thể quay trở về, ta cũng không có ý định tiếp tục việc mua bán tổn hại âm đức này.” Bà ta cười lạnh, “ Ngươi làm lâu thế rồi, bao nhiêu âm đức cũng sớm tổn hại hết. Nếu là lần mua bán cuối thì chúng ta nên vui vẻ bàn bạc về giá cả lần này đi.” Lòng Sơn Tảo thật sự là đang treo ngược lên cao, mặc dù nàng không biết cái việc gọi là bồi bàn là gì, nhưng nàng hiểu, hai người trước mắt đang quyết định vận mạng của nàng. Sau một phen cò kè mặc cả, người đàn bà liền đưa mấy người bên cạnh đi, trong đó có cả cô nương mới vừa nói chuyện cùng nàng, chỉ còn lại nàng cùng với một thiếu phụ trung niên chừng hơn 40 tuổi. Sau khi Lý quải tử nhận tiền thì quay sang nhìn hai người bọn họ, nhíu mày đầy ghét bỏ. Một người câm, một người gần già nua, đều không thể bán được. Lý quải tử hung hăng nguyền rủa mấy câu, một tay hắn xốc áo của bọn họ lên, kéo họ đến chợ. Hắn cắm vài ngọn cỏ vào, cứ bày bán một cách quang minh chính đại như vậy. Mời các bạn đón đọc Thê Hiền Phu Quý của tác giả Điền Tiểu Điền.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhu Phong
Lược dịch lời tác giả:  – Với quan điểm “Tôi yêu em, chẳng liên quan gì đến giới tính”, bộ này không xếp hẳn vào BG (nam x nữ) hay BL (nam x nam), cũng không có việc bẻ cong hay uốn thẳng. Tôi hy vọng sẽ có ngày LGBTQIA không còn là một tag riêng biệt. Thế giới này vốn dĩ không bình đẳng, nhưng tình yêu vẫn đem đến cho chúng ta hy vọng ngang bằng. – Bối cảnh truyện là mô phỏng Nam triều, trừ nam nữ chính thì một số nhân vật phụ đều có nguyên mẫu trong lịch sử. *** Hôm trước tình cờ đọc post đề cử truyện đang edit, phát hiện ra bộ này, nhìn tên tác giả, rồi list truyện trong nhà bạn editor, mình quyết định nhảy hố, bất chấp việc nam chính là bisexual. Dù mình luôn nói không với đam mỹ, shounen-ai và yaoi, nhưng ở mức độ này thì không thành vấn đề. Mọi người cứ yên tâm nhảy hố và ủng hộ editor nhé, tiến độ nhà bạn này nhanh lắm, mỗi ngày một chương đều đặn.   Với một đứa gà convert như mình, thường thì phải chờ truyện được edit hoàn hoặc ít nhất cũng gần hoàn mới dám đọc, nhưng gặp bà tác giả này thì toàn phải gặm convert, khổ thế. Dạo trước đọc “Phương nam có cây cao”, chết mê cặp đôi Nam Kiều – Thời Việt, thế là đi gặm convert. Tiện đây bạn nào chưa đọc bộ này thì nhảy ngay đi nhé.   Nữ chính mạnh mẽ, thông minh, dứt khoát, mình cực kỳ thích cách xử trí của Nam Kiều trước những sóng gió trong tình cảm cũng như công việc, cầm lên được bỏ xuống được, không để bản thân phải hối tiếc. Anh nam chính thì đúng kiểu đẹp trai thâm tình thường gặp, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, dẫu chịu nhiều oan khiên nhưng vẫn mạnh mẽ vươn lên. Ui lan man dữ quá, túm váy lại, cả hai truyện đều hay cả bà con ạ.  Nữ chính Trương Thúy Nga trong một lần tình cờ gặp nam chính Lý Nhu Phong thì trúng tiếng sét ái tình, nhưng rồi chỉ vì một câu nói vô tình của nam chính mà lâm vào cảnh tù tội, bị phán án tử, may mắn mới trốn thoát được. Kể từ đó, cuộc đời hai người tưởng chừng rẽ sang hai hướng khác nhau. Nàng vốn là kẻ tứ cố vô thân, lưu lạc đầu đường xó chợ, gả chồng xung hỉ, bái đường với con gà xong thì chồng chết, nàng lại chấp nhận làm vợ thái giám để kiếm chỗ nương tựa. Nàng biết nắn xương đoán mệnh, biết gieo quẻ xem tướng, mỗi khi ra ngoài lại hay ôm theo một con gà trống, nên được xưng là Bão Kê nương nương (nương nương ôm gà).  Cho đến một ngày kia, nàng gặp lại chàng ở chợ quỷ, đang bán mình chôn anh. Chàng trai phong lưu tuấn tú ngày nào, giờ chỉ còn một tấm thân tàn, mắt đã mù lòa, chân tay rữa nát. Hóa ra chàng đã chết trong chiến loạn, chỉ vì cơ duyên xảo hợp mà biến thành người cõi âm, một xác chết biết đi biết nghĩ không hơn không kém. Người âm nếu không có người chí dương – tức dương bạt – dùng dương khí trên thân mình bổ trợ, thì sẽ mau chóng thối rữa như thi thể bình thường. Trùng hợp thay, Thúy Nga lại là một dương bạt.  Nàng đưa chàng về làm nô bộc trong nhà. Nàng biết, chàng theo mình chỉ vì mình là dương bạt, chàng cần nàng để tiếp tục tồn tại, tiếp tục tìm kiếm Trừng vương Tiêu Yên – người trong lòng chàng. Người đó với chàng là bậc minh quân, là huynh đệ cùng nhau lớn lên, là tri âm tri kỷ.   Binh biến nổ ra, chàng mất đi tất cả, gia tộc, người yêu, tính mạng. Từ một công tử con nhà quyền quý cao cao tại thượng, xưa nay chỉ biết đến những thú phong lưu tao nhã, được gia đình và Tiêu Yên bảo bọc đến mức không màn khói lửa nhân gian, nay chàng như bị đạp xuống bùn sâu, chịu bao tủi nhục, chỉ mong tìm được quân vương của mình, để người đó đem lại thiên hạ thái bình. Tiêu Yên chết, chàng sẽ tặng thân xác mình cho hồn phách của Tiêu Yên; Tiêu Yên còn sống, chàng sẽ trợ giúp Tiêu Yên giành lại cơ đồ. Kế hoạch của chàng không có chỗ cho Trương Thúy Nga.  Trương Thúy Nga ban đầu là nữ phụ đam mỹ chính tông. Nàng yêu Nhu Phong bằng một tình yêu bé mọn, thầm lặng, “tâm duyệt quân hề quân bất tri”, vì cách biệt thân phận giữa hai người quá lớn, và quan trọng hơn là chàng đã có người trong lòng, lưỡng tình tương duyệt. Dù hận chàng đã vô tình khiến đời nàng bị hủy hoại, nhưng Thúy Nga vẫn yêu chàng, vì chàng là điểm sáng, là ý nghĩa duy nhất trong đời nàng.   Mấy năm xa cách, nàng âm thầm thu thập cơ man nào là bia đá, gạch Tần ngói Hán không biết bao nhiêu mà kể, lát kín cả trạch viện nàng ở, chỉ vì ngày xưa chàng yêu thích những thứ đó. Gặp lại nhau, miệng nói cay nghiệt đó, nhưng lại luôn mềm lòng với chàng. Biết chàng lợi dụng mình, cũng cam lòng chịu đựng. Nàng dốc sức thành toàn cho hai người họ, cho mộng ước của chàng.   Bình thường gặp trường hợp này mình sẽ chửi nữ chính là não tàn, là Mary Sue, nhưng ở đây lại không trách được. Nhìn nàng liều mạng để giải cứu Tiêu Yên, nhìn nàng nhường lương thực cho Tiêu Yên trong khi bản thân phải ăn sâu bọ mà sống, nhìn nàng triệu tập âm binh giúp Tiêu Yên chống quân xâm lược, thực sự không thể trách được, chỉ thấy xót xa thay cho nàng. Nàng làm tất cả vì Nhu Phong, nhưng không dám mong được yêu, chỉ mong chàng được sống yên vui, dù là bên người khác.  Nam chính Nhu Phong ban đầu có vài phần giống tra nam. Chàng lợi dụng nữ chính để tìm Tiêu Yên, biết được nàng yêu mình, chàng hứa hẹn sẽ ở bên nàng, lấy thân báo đáp, chỉ cần nàng nguyện ý giúp mình. Nhưng rồi Thúy Nga đã dần đi vào lòng chàng.   Ở đây xin nói thêm một chút để mọi người đỡ ném gạch nam chính, ảnh sắp xây được biệt thự rồi, đó là nam chính chỉ lợi dụng nữ chính lúc đầu khi chàng chưa biết nàng là ai thôi. Về sau khi biết nữ chính yêu mình thì chàng luôn thẳng thắn với nàng, chàng hứa hẹn như một cách báo ơn (chàng vẫn chưa yêu nàng mà). Đến khi biết mình yêu nàng thì hết lòng bảo vệ nữ chính nhé.   Mình nghĩ tình cảm của chàng với Tiêu Yên đã dần phai nhạt, cái còn đọng lại trong tâm trí chẳng qua là nghĩa quân thần, là tình bằng hữu tri âm tri kỷ, là hi vọng dân chúng khắp thiên hạ được thái bình mà thôi.  *** Tác giả: Tiểu Hồ Nhu Vĩ Thể loại: Huyễn huyễn, Nam mù, Nữ cường, Nam song tính Tình trạng: Hoàn bản dịch. Review bởi: Kam Linh từ Hội Nhiều Chữ ----- Bối cảnh Nam Bắc Triều giả tưởng, HE, cảm động. Vì mọi người review truyện này nhiều rồi nên hôm nay viết bài cảm nhận về tình yêu của Thúy Nga và Nhu Phong, chủ yếu để tri ân với đồng chí Tran Phg Anh. Nếu muốn tìm một bộ truyện ngắn, tạo cảm giác mạnh pha chút điên rồ, tình tiết nhanh, gọn ghẽ, văn phong mượt mà, cảm xúc lắng đọng, muốn ngược có ngược, muốn hài có hài (dù không nhiều), thì Nhu Phong tuyệt đối hợp với bạn, thêm nữa, bản dịch rất tuyệt vời, đạt chất lượng sách xuất bản (có khi còn hơn nhiều bộ xuất bản), chú thích tỉ mỉ! *** Truyện lấy bối cảnh loạn thế, khi chiến hỏa liên miên, tầng lớp thống trị thì tranh đấu hạ bệ nhau, tầng lớp bình dân thì lầm than, mạng người chẳng khác mạng súc vật. Nữ chính Trương Thúy Nga chính là một con kiến như thế. Xuất thân là nghèo hèn bé mọn, nhan sắc tầm thường, ăn bữa nay lo bữa mai, điểm đặc biệt duy nhất chính là thân phận dương bạt của nàng, là khả năng bói toán có thiên phú học đạo của nàng. Ấy thế mà con kiến Trương Thúy Nga lại trót đem lòng si mê chàng Nhu Phong cao quý, thanh khiết như cánh hạc chẳng vương bụi trần. Và thế là một đời yêu hận long đong, chết sống vất vưởng của nàng cũng từ đây chìm nổi. Có hoang đường không, khi chỉ vì lỡ nhìn thấy dung nhan, lỡ nghe thấy giọng nói, tim đập lỡ một nhịp để rồi rước lấy họa sát thân? Thúy Nga chỉ vì muốn được chạm vào Nhu Phong một lần mà phạm tội lừa dối quân vương, nửa đêm bị hành hình ở bãi tha ma. Có hoang đường không khi từ cõi chết trở về, hận kẻ ấy đến tận xương tủy, cuối cùng lại vẫn dâng hết lòng này chở che, yêu thương nâng niu kẻ chẳng yêu mình? Càng hoang đường hơn khi biết kẻ ấy một lòng vì người cũ, với mình có chẳng chỉ là áy náy muốn đền đáp, ấy thế mà vẫn cam tâm hi sinh bản thân hoàn thành ước nguyện của họ, biến ước nguyện đó thành ước vọng của chính mình. Tình cảm, không nằm ở chữ “đáng” hay không, mà phải chăng nằm ở “trả giá đủ nhiều”? Có lẽ trước khi kịp đắn đo, tại sao mình lại yêu Nhu Phong nhiều đến vậy, yêu bất chấp đến vậy thì Trương Thúy Nga đã trả giá quá nhiều. Giống như con bạc đánh cuộc vận đỏ, càng thua càng đánh bạc nhiều tiền hơn, để rồi chẳng dừng được nữa vì nếu dừng là mất trắng, vậy hãy đánh nữa đi, đánh cho đến khi cược cả tính mệnh. Tình yêu của Thúy Nga là vậy, thế nhưng tình yêu ấy không hèn mà lại đẹp đẽ đáng quý trong loạn thế này. Không có tình yêu ấy, nàng chỉ là con kiến con bọ, sống lay lắt không mục đích, mờ mịt như giông tố ngoài kia, nhơ nhuốc như màn đêm bất tận. Tình yêu với Nhu Phong như ngòn đèn dẫn lối cho Thúy Nga trong đêm tối, khiến nàng kiên cường hơn, khiến nàng biết ước mơ, biết yêu hận, biết nắm bắt mỗi thời cơ trong cuộc đời. Trời xanh thương nàng si dại, khiến cho chàng trai đẹp đẽ cao vợi năm ấy chẳng thể chạm vào nay lại có thể cận kề bên nàng làm người cõi âm. Dẫu chàng đã biến thành giống loài khác, dẫu chàng đã bị thế đạo vùi dập tả tơi nhưng bây giờ chàng đã trở thành Tam lang của nàng, một bước không rời, ngày ngày bầu bạn làm tôi tớ cho nàng. Nàng từng hận chàng, hành chàng cho bõ ghét nhưng trên tất cả, nàng yêu chàng còn chẳng hết cho nên rốt cuộc, nàng lại nâng niu ôm ấp bao bọc chàng, khiến Nhu Phong dẫu còn vấn vương mối tình đầu, dẫu còn nặng trĩu gánh thiên hạ cũng từ từ bị cảm hóa, từ từ xót thương, từ từ say đắm người con gái đã 3 đời chồng ấy. Thương nàng thân gái truân chuyên, gả hết người này kẻ nọ chỉ để không xô bồ sa ngã trong loạn thế này, chịu tủi chịu nhục mang tiếng khắc chồng, mang tiếng làm vợ hoạn quan chỉ để cầu sinh tồn. Thương nàng sống khốn khó cơ cực để rồi tính cách trở nên kì quặc, khắc nghiệt âu cũng chỉ là một cách để tự che giấu bản thân, tự bảo vệ lòng tự trọng. Thương nàng yêu chàng vụng về ngây ngô, lại chân thành tha thiết, cách yêu vừa thô ráp quê kệch nhưng lại thấm đượm tình nồng, ấm áp men say. Cho nên Nhu Phong yêu Thúy Nga, chẳng vội vàng miễn cưỡng khó hiểu, mà nước chảy đá mòn, tự nhiên thiên thành. Trở thành người cõi âm, hồi sinh một lần nữa, coi như sống một cuộc đời mới, người bầu bạn bên cạnh Nhu Phong là Thúy Nga, không phải Tiêu Yên. Giày vò chàng, chữa lành cho chàng, mắng mỏ chàng, lại sưu tầm gạch ngói mua vui cho chàng, cắn chàng rồi lại hôn chàng, đó là Bão Kê nương nương, là nương tử Trương Thúy Nga của chàng. Giống như giây phút Trương Thúy Nga ôm Nhu Phong lạnh băng sau khi bị Thông Minh tiên sinh trả về, giơ phút ôm Thúy Nga đã gần như lìa sự sống trong động trời lạnh lẽo, Nhu Phong đã hiểu đây là người phụ nữ của đời mình, rằng chàng thực sự đã yêu nàng trọn vẹn, thật sự muốn cùng nàng làm vợ chồng đời đời kiếp kiếp. Không liên quan đến giới tính, yêu một người chỉ đơn giản vì đó là người ấy, vì đó là người khiến con tim rung động. Cho nên, khi nàng trút hết hơi tàn để xông pha giữa muôn trùng địch vây, khi nàng một lần cuối biến tình yêu của mình trở thành lý tưởng cao đẹp, một lần duy nhất trở thành nữ tướng vĩ đại muốn tự tay mình kết thúc loạn thế, chàng cũng tình nguyện biến mình thành quái vật, lấy tóc quấn thành chiếc kén ôm lấy vợ chàng, cõng nàng đấu lại nghìn vạn kẻ địch ngoài kia, dù cho có mất hết lý trí. Họ có duyên, họ còn nợ, cho nên ông trời cho họ 15 năm, dệt mộng giấc mộng điền viên. Có chàng, có nàng. Có đàn gà quang quác dưới hiên, có con trẻ đùa vui lanh lảnh. Có mái tranh êm đềm giữa núi rừng, có thôn dân thuần hậu cùng yên vui. Vậy là cũng đủ rồi, phải không nhỉ? Sống, chẳng cần thật dài lâu, chỉ cần mỗi ngày là một ngày vui, vậy cũng xứng đáng rồi, đúng không nào? Mời các bạn đón đọc Nhu Phong của tác giả Tiểu Hồ Nhu Vĩ.
Trường Mệnh Nữ - Hắc Nhan
"Trường mệnh nữ" là một câu chuyện ngược tâm đan xen những ân oán thù hận chốn giang hồ. Cặp đôi nhân vật chính tuy đều có tình cảm với nhau nhưng trong lòng cả hai đều tồn tại khúc mắc và hiểu lầm khiến cả hai day dưa mãi mà trải qua thêm hai năm cách biệt họ mới có thể đến được với nhau. Nàng lãnh khốc, tàn nhẫn, xem mạng người như cỏ rác.  Hắn ôn nhu, thiện lương, trân trọng hết thảy sinh mạng.  Từ trước đến nay, nàng luôn dùng sinh mạng của người khác để đổi lấy sự sinh tồn cho bản thân.  Không ngờ kể từ khi gặp gỡ hắn, nàng lại cam nguyện dùng chính sinh mạng mình để đổi lấy sự sinh tồn cho hắn. ... Long Nhất là một nữ sát thủ vô tình không để ai vào mắt, có thể mặt không biến sắc mà đoạt lấy mạng người. Từ trước đến nay, cuộc sống của nàng dường như chỉ có máu tanh và thù hận, số người đã chết trong tay nàng nhiều không đếm xuể, kẻ thù của nàng trải dài khắp mọi nơi trong thiên hạ.  Vốn là sát thủ lạnh lùng vô cảm, tưởng chừng sẽ chẳng ai có thể phá vỡ vỏ bọc sắt đá ấy của Long Nhất. Nhưng người làm nàng lộ ra sắc mặt nhu hòa, người làm nàng có thể làm một nữ tử bình thường cũng chỉ có một mình chàng, Kiếm Hậu Nam.  Chàng là Kiếm Hậu Nam, đồng thời cũng là con trai của sư phụ Long Nhất. Trái ngược với Long Nhất lãnh đạm tàn nhẫn, Kiếm Hậu Nam chàng là một nam nhân ấm áp mang tấm lòng thiện lương bát ái. Nếu nói Kiếm Hậu Nam là ánh sáng luôn soi sáng giúp đỡ thế gian, thì Long Nhất chính là đêm đen dìm người xuống hố sâu của nỗi sợ khôn cùng. Kiếm Hậu Nam và Long Nhất gặp gỡ nhau lần đầu vào mười lăm năm trước. Khi ấy chàng là nam hài mười tuổi dám kết bằng hữu với nàng. Chàng thiếu niên năm đó đã xuất hiện trong cuộc đời vốn định sẵn sẽ chỉ tràn ngập gió tanh mưa máu của Long Nhất, trở thành tia sáng duy nhất trong cuộc đời vốn dĩ tối tăm lạnh lẽo của nàng.  Nhưng sau đó, Long Nhất phải bôn ba khắp nơi làm nhiệm vụ, ngày tháng về sau của nàng cũng chỉ có giết người đoạt mạng. Còn Kiếm Hậu Nam vẫn là chàng thiếu niên thuần khiết lương thiện. Trong mười lăm năm sau, hầu như cả hai chẳng mấy khi gặp gỡ, có chăng cũng chỉ có một mình Long Nhất luôn nhìn lén chàng từ xa, lẳng lặng dõi theo Kiếm Hậu Nam mà chưa một lần dám bước đến bên cạnh chàng.  Kiếm Hậu Nam chưa bao giờ nhận ra tình cảm Long Nhất dành cho mình, chưa bao giờ nhận ra thứ tình ái âm thầm lại cố chấp của nàng trao đi đã hơn mười lăm năm. Bởi vì Kiếm Hậu Nam chàng đã từng yêu một nữ tử khác, và cũng nhận lại bao nhiêu tổn thương từ người đó. Kiếm Hậu Nam đã gặp gỡ hoa chủ của Ngưng Tuyết Lâu, tên là Tử Tiêu. Kiếm Hậu Nam và Tử Tiêu đã từng viết lên một đoạn tình duyên đẹp đẽ.  Nhưng rồi Tử Tiêu lại vì một nam tử khác mà bỏ rơi Kiếm Hậu Nam, vì một nam tử khác mà rời khỏi chàng. Kiếm Hậu Nam vốn là kẻ hiền lành, sau khi nhận được vết thương lòng quá sâu, chàng chỉ biết buông tay và chúc phúc cho nữ tử mà mình từng yêu thương.  Khép lại đoạn tình cảm với Tử Tiêu, Kiếm Hậu Nam cũng khép lòng mình lại, chàng dường như không còn tha thiết gì với tình ái nữa. Một phần nguyên do là bởi vì Kiếm Hậu Nam đã từng bị trúng độc, độc tính đã xâm nhập và ăn sâu vào cơ thể chàng khiến bao lần phải đau đớn vì độc tái phát. Kiếm Hậu Nam tự biết bản thân mình vốn chỉ là kẻ yếu ớt, sống chẳng biết liệu có qua nổi ngày mai hay không.  Mời các bạn đón đọc Trường Mệnh Nữ của tác giả Hắc Nhan.
Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân - Hạ Vũ
Tiểu nương tử của hắn, có chút kiều, mang điểm khờ, bảo hắn có thể nào không yêu? Đại trượng phu của nàng, có chút lãnh, mang điểm bá đạo, bảo nàng như thế nào không yêu? Lạc Hình Thiên, Cao ngất to lớn thân hình, lãnh ngạnh cao ngạo khí thế, Là nam nhân quyền thế khuynh thiên tại Ô Thác vương triều Nữ nhân vì hắn nhiều như sao trên trời, Hắn, chưa bao giờ vì ai dừng chân lưu lại, Thẳng đến nữ tử kêu Cảnh Nhan Ca xuất hiện. Năm năm trước vội vàng thoáng nhìn, năm năm sau gặp nhau, Lạc Hình Thiên chắc chắn, Cảnh Nhan Ca đời này nhất định là nữ nhân của hắn. Cho nên, Hắn cường hãn đối đã quên chính mình là ai Cảnh Nhan Ca dối xưng, Hắn là trượng phu của nàng, Người của nàng, lòng của nàng nên là hắn độc chiếm. Này đây, Hắn cưỡng cầu nàng trên giường hầu hạ, bách nàng một đêm lại một đêm lấy lòng hắn, Cho dù lý do giữ lấy nàng chỉ là nói dối, Khả nàng trên giường yêu kiều giáo hắn muốn ngừng mà không được, ôn nhu thân hình càng dạy hắn tình dục khó nhịn. Ai biết, Lời nói dối bị vạch trần, ôn thuần tiểu nương tử của hắn lại phản kháng, Chính là, Sớm ái mộ cho nàng, Lạc Hình Thiên cũng không khẳng buông tay, Giữ lấy người nàng,  vì nàng thảo niềm vui, Mặc kệ nàng Cảnh Nhan Ca muốn hay không muốn nam nhân là hắn, Hắn đời này chỉ nhận thức nàng này một nữ nhân, Bởi vì đối nàng yêu, sớm không thể tự kềm chế. *** Vận mệnh an bài quá mức kì diệu, mặc dù là Lạc Hình Thiên cũng vô pháp đoán trước, năm năm sau, hắn thế nhưng lại gặp lại hai người kia của Trác phủ. Một ngày kia, hắn mang theo hai gã tùy tùng hướng Đồng Châu đi tới, nửa đường lại lọt vào phục kích, lâm vào tình cảnh bị sát thủ lien tục truy sát, còn trúng phải kịch độc, hắn mấy lần vận công muốn đem độc bức ra bên ngoài cơ thể, sao biết độc khí công tâm, nháy mắt một ngụm máu đen theo hầu gian trào ra. Hắn chống than thể nguy ngập, trằn trọc đi đến Ba Khâu, cuối cùng ngã xuống bên nhà kế lò gạch tại sườn tây trấn Ba Khâu. Chờ hắn mở mắt tỉnh lại, phát hiện chính mình đang nằm ở trên giường ấm áp, được người cẩn thận uy dược, dùng khăn ấm áp lau miệng vết thương của hắn. Đôi tay kia nhẹ nhàng mềm mại linh hoạt, mang theo phát ra từ đáy lòng lo lắng cùng thương tiếc, hắn nghĩ ông trời đối với hắn coi như không tệ, làm cho hắn gặp được một cái nữ tử tâm địa thiện lương. Đợi miệng vết thương trên người được băng bó xong, nàng kia quay đầu lại, dưới ánh nến, một khuôn mặt tuyết trắng ánh vào mi mắt của hắn. Vẫn như cũ là thon dài loan mi, trong vắt thủy mâu, mềm mại môi nhi giống như hoa sen đang nở, trước mặt quang cảnh, uyển ở trong mộng, hắn không khỏi nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm nàng, hướng đến lãnh ngạnh trong lòng nhất thời lung tung.  ... Mời các bạn đón đọc Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân của tác giả Hạ Vũ.
Ăn Tướng Công - Lăng Trúc
Kinh Vô Song quỉ kế đa đoan, theo tỉ kinh thương nhưng nơi yêu thích họp mặt làm ăn là kĩ viện, có vô số hồng nhan tri kỉ. Nhân một lần bạn tốt Liễu Phiêu Phiêu bị ám sát, cô tương kế bắt được sát thủ là Kiếm ma Lãnh Phi. Lãnh Phi là thiếu trang chủ của Thần Kiếm sơn trang, do tâm lý bị trở ngại mà không muốn kế thừa gia nghiệp cũng không định làm hoàn khố đệ tử mà lập chí làm sát thủ, nhiệm vụ thất bại bị Vô Song bắt. Nhưng có thật là dễ dàng vậy không? Lửa gần rơm không cần lâu cũng cháy, hai người không cẩn thuận xxo. Vô Song phát hiện bí mật của Lãnh phi, liệu có bị diệt khẩu hay là… *** “Tuyết nhi”, Mạc Lân đuổi kịp Vô Tuyết, hắn giữ chặt lấy tay nàng. “Ngươi buông tay ta ra”.Vô Tuyết dằng tay ra rồi hối hả quay người bỏ chạy tiếp, nàng vô cùng ảo não chán nản chính bản thân mình, vì sao mà nàng cứ luôn để ý tới nhất cử nhất động của hắn cơ chứ? Càng ảo não hơn chính là, trong lòng của hắn còn vô số nữ nhân khác. “Tuyết nhi, tiểu thê tử của ta à, nàng dừng lại nghe ta nói có được không?” Mạc Lân gấp gáp tới độ đã hơi cao giọng. “Không dừng”, nàng quay đầu lại nói rống lên “Ngươi lại to tiếng với ta nữa rồi, ngươi đối với Thủy Liên cô nương, Trữ Ngọc công chúa luôn nhỏ nhẹ duy có đối với ta là lúc nào cũng to tiếng …” ... Mời các bạn đón đọc Ăn Tướng Công của tác giả Lăng Trúc.