Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

Bạn nào muốn một bộ truyện thanh thản, có chút gay cấn và chút âm mưu để tô điểm thêm trong cái cuộc sống nông dân bình dị thì cứ việc nhảy hố ạ. *** Vốn là một cái tết Nguyên tiêu ngon lành, ước nguyện dưới ánh trăng, nói mình muốn sống một cuộc sống nông thôn thoải mái tự tại, ai ngờ ánh trăng lại hiểu thấu tâm nguyện của nàng, đưa nàng đến một gia đình làm nông ở cổ đại, xuyên thì xuyên, sao lại còn xuyên thẳng đến chuồng heo. Cái gì? Phụ thân là tú tài, nhưng lại không làm ra bạc, mẫu thân chỉ có thể ôm đứa nhỏ mà gào khóc. Được rồi, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình, đứng sau lưng ca ca ra chủ ý, bồi dưỡng ca ca đệ đệ thành tài, đương nhiên cũng phải chọn cho bản thân một người môn đăng hộ đối, vui vui vẻ vẻ cùng mình sống cuộc sống nông dân, sinh vài cái bánh bao, không có việc gì thì ngồi đếm bạc, không làm gì cũng thành đại tài chủ. *** Hôm nay là rằm tháng giêng - tết nguyên tiêu, sáng mai sẽ bắt đầu đi học lại, lại mấy tháng không được gặp Lưu Sầm . Vừa ăn xong cơm chiều (tập tục địa phương, tết nguyên tiêu ăn hai bữa, lần thứ nhất vào 10h sáng, lần thứ hai vào 4h chiều), Tăng Tử Tình liền vội vã đến bờ sông như đã hẹn, không biết vì sao kì về nhà nghỉ đông này nàng có cảm giác Lưu Sầm không thích hợp, không dám nhìn thẳng mắt nàng, như sắp xảy ra một việc gì đấy khiến Tăng Tử Tình hơi khủng hoảng, không biết Lưu Sầm suy nghĩ cái gì. Lần này, Tăng Tử Tình đã quyết định hôm nay phải bắt hắn nói ra tâm sự, không thể không biết trong mấy tháng nữa được. Lưu Sầm đến sớm hơn, ngồi ở cạnh bờ sông, vẫn không nhúc nhích nhìn cảnh, bên cạnh còn có một hộp giấy lớn, ánh chiều tà lẳng lặng rơi trên người hắn, hình ảnh nhu hòa như vậy làm Tử Tình thấy cô đơn, ánh mắt cũng chua xót. Lặng im một lát, nàng lặng lẽ đi đến, dang hai tay ôm phía sau lưng hắn. "Tình Tình, ngươi đến rồi. Lạnh không?" "Không lạnh, ta còn tưởng rằng Sầm ca ca là tượng đá chứ? Sầm ca ca, ngươi không phải tượng đá hòn vọng phu, mà là hòn vọng thê." Tử Tình nói xong mới ý thức được lời nói mình có vấn đề, mặt đỏ lên. May mà Lưu Sầm đang lơ đễnh nên không để ý. Tử Tình thấy vậy, liền vói bàn tay mát mẻ của mình vào cổ Lưu Sầm. "Lại bướng bỉnh, ngứa mông chứ gì." Thời niên thiếu, Tăng Tử Tình cùng Lưu Sầm là láng giềng, quan hệ hai nhà luôn tốt. Lưu Sầm lớn hơn Tử Tình bốn tuổi, Tử Tình suốt ngày theo sau Lưu Sầm gọi "Sầm ca ca, sầm ca ca", nhiều năm qua đi, thói quen khó sửa. Sau này, Lưu Sầm chuyển nhà tới thị trấn, vài năm sau nhà Tử Tình cũng đến đây. Đoan tình duyên này bắt đầu từ khi Tử Tình tốt nghiệp phổ thông, hai người cũng chỉ có cơ hội ở cùng nhau khi được nghỉ học, hiện tại Lưu Sầm đã tốt nghiệp đại học, làm việc ở Thượng Hải, mà Tử Tình còn học tại trường cách nhà không xa, còn nửa năm là tốt nghiệp. "Này, Tình Tình, hôm nay sầm ca ca cho ngươi thứ tốt nè." "A, pháo hoa, lớn quá, cho ta à? Cái này rất mắc đó." Tuy trong lòng rất vui vẻ, nhưng Tử Tình biết một cái tuýt pháo lớn như vậy nhất định phải bảy tám trăm, đủ tiền ăn một tháng của mình. "Không sao, ta muốn cho ngươi trải qua một cái tết nguyên tiêu khó quên. Về sau, về sau..." "Về sau thì như thế nào?" "Không có gì, chờ trời tối, mặt trăng lên, sầm ca ca cho ngươi xem pháo hoa đẹp nhất." "Sầm ca ca, ngươi có việc giấu giếm ta ư? Có chuyện gì khó khăn sao?" Lưu Sầm đứng lên, kéo tay Tử Tình, "Đi dạo quanh bờ sông với ta một chút đi, ta ngồi hơn nửa ngày rồi." "Được." Mùa xuân phương Nam, không khí có một sự ẩm ướt nhẹ dịu, mang theo mùi thơm ngát của cỏ dại, thật thoải mái . "Tình Tình còn nửa năm sẽ tốt nghiệp phải không? Ngươi đã từng nghĩ tới việc làm sau khi tốt nghiệp chưa?" "Nghĩ rồi, sau khi tốt nghiệp ta sẽ đến Thượng Hải tìm ngươi, tìm một công việc, sau đó chúng ta cùng nỗ lực kiếm tiền, dành tiền, mua nhà, sống cuộc sống hạnh phúc." "Nha đầu ngốc, ngươi thích thành phố lớn sao?" "Ta không thích, nhưng ngươi thích." "Cũng không thể vì ta mà ủy khuất chính ngươi được. Ngươi cẩn thận suy nghĩ, muốn làm cái gì nhất?" "Ta muốn làm nhất? Ta nói ngươi đừng cười ta." "Được, không cười." "Ta muốn xây một căn nhà lớn kiểu nhà ở Bắc Kinh tại một nơi non xanh nước biếc, có một mảnh vườn trái cây, một mảnh đất trồng rau, có cảm hứng thì viết văn, không có cảm hứng thì trồng rau. Làm một con sâu gạo đơn giản mà vui vẻ." "Ha ha, lý tưởng của ngươi nhìn thì đơn giản, làm lại không dễ. Người mệt mỏi luôn vì cuộc sống, đánh mất đi bản tính, nhiều lúc còn không biết bản thân muốn gì?" "Ta biết, ta muốn không nhiều lắm. Ta chỉ là một người đơn giản thôi." "Tình Tình, " "Hả?" "Tình Tình, ngươi là một nữ tử tốt, sầm ca ca tin, ngươi nhất định sẽ sống cuộc sống ngươi muốn." "Nhưng đó không phải thứ ngươi muốn , có phải không?" "Tình Tình, ta.. ta có lời muốn nói." "Ta biết, ta sẽ cùng ngươi đến Thượng Hải , ta không sợ khổ, chúng ta cùng nhau nỗ lực, về sau cuộc sống sẽ khấm khá lên, ngươi sẽ luôn ở bên cạnh, có phải không?" Tử Tình cướp lời. "Tình Tình, ta sao có thể nhẫn tâm như vậy? Ta làm việc rất vất vả ở Thượng Hải vài năm, nhất là hai năm đầu, đổi công việc suốt, chuyển nhà không ngừng, có vài lần, ta suýt nữa buông tay, mà ta không cam lòng. Mỗi lần ta sắp chịu đựng không nổi, thì lại nghĩ đến sự nỗ lực nhiều năm qua, người trong nhà còn chờ ta nữa, ta lại gượng dậy. Mà công việc trong hai năm này cũng ổn định lại. Mà thôi, không nói những chuyện này. Ý ta là, ngươi vẫn nên ở lại nơi này thì tốt hơn, ít nhất, nơi này có cha mẹ, có người thân. Ta không muốn ngươi vất vả." "Nhưng nơi này không có ngươi." "Ta…ta đã tìm được người thích hợp với ta, Tình Tình, thật xin lỗi." "Ý của ngươi là ta không thích hợp với ngươi. Vậy vì sao tới giờ ngươi mới nói? Chúng ta quen nhau không phải ngày một ngày hai, từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau lớn lên, nhiều năm như vậy, tính tình của ta ngươi còn không biết? Bây giờ mới nói ta không thích hợp?" Tử Tình tức giận. "Tình Tình, ngươi biết là ta không có ý này mà. Ta.. ý ta là hiện tại ta tìm được một người thích hợp với ta hơn. Trong lòng ta, ngươi luôn luôn báu vật đẹp đẽ nhất, ta không muốn ngươi theo ta để chịu khổ." "Ha ha, quả nhiên là logic của nam nhân, không yêu, lại nói không muốn để ta chịu khổ, rồi đuổi ta đi. Vậy nàng kia thì sao? Ngươi lại để nàng ta chịu khổ sao? Ta đoán, nàng ta cũng sẽ không cho ngươi chịu khổ." Tử Tình có chút sâu cay, nếu bình thường, nàng sẽ không nói như vậy bao giờ, ở trong lòng Lưu Sầm, nàng luôn luôn là người dịu dàng có hiểu biết. Đáng chết, vì sao bản thân lại lý trí như vậy, vì sao lại nói toạc ra sự thật, vì sao lại tàn nhẫn vạch trần bản tính xấu xa, vì sao không thể lừa mình dối người? Sầm ca ca luôn luôn là tao nhã, có sự thư sinh, từ khi nào đã trở nên xa lạ đến vậy? Không biết ánh trăng đã lặng lẽ lên cao tự bao giờ, chiếu sáng nhè nhẹ, thêm một phần ấm áp, nhưng sự ấm áp ấy lại không thể sưởi ấm cho Tử Tình. Nhiều năm sau, Tử Tình vẫn nhớ mãi đêm trăng ấm áp mà lạnh lẽo. Tăng Tử Tình là một người không dong dài, nàng cũng biết, dù là nam hay nữ, yêu chính là yêu, không có lý do gì. Còn không yêu thì mới tìm đủ lý do, mà đã xuất hiện bất cứ một lý do nào thì sự ngọt ngào sẽ dần nhạt đi. "Đi thôi, không phải sầm ca ca nói muốn đốt pháo hoa sao?" "Tình Tình, thật xin lỗi. Được rồi, chúng ta đốt đi." Khói lửa xa hoa, chói mắt mà ngắn ngủi, hình như có ai đã nói qua, mọi thứ xinh đẹp đều ngắn ngủi, ví dụ như tuổi xuân, ví dụ như tình yêu, ví dụ như sinh mệnh, cho nên, phải biết quý trọng. Pháo hoa vừa tàn, lệ cũng ướt mặt, nụ cười đắng cay. Lưu Sầm muốn nói gì, nhưng lại nhịn xuống . "Sầm ca ca, ngươi nhất định phải hạnh phúc, bởi vì ta nhất định sẽ hạnh phúc. Ta nhất định sẽ tìm được người thích hợp với ta hơn." Tử Tình nói với ánh trăng. "Không cầu giàu sang phú quý, chỉ cần hắn biết yêu ta, trân trọng ta, bao dung ta." Câu nói kế tiếp, Tử Tình chỉ để trong lòng. "Được, cám ơn ngươi, Tình Tình, ngươi cũng nhất định phải hạnh phúc. Cho dù thế nào, ta đều nhớ đến ngươi, nhớ đêm nay." Lưu Sầm nhịn không được ôm lấy Tử Tình, ôm thật chặt. "Sầm ca ca, tái kiến." Tử Tình nhẹ nhàng nói, lệ rơi đầy mặt. "Tái kiến, Tình Tình. Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, ta biết những lời này không thể bù đắp lại vết thương trong lòng ngươi, nhưng trừ bỏ những lời này, ta không biết nói gì thêm, ta cũng không dám nói ngươi tha thứ. Cho nên, Tử Tình, thật sự rất xin lỗi. Tim ta cũng rất đau, thật sự là ta không muốn làm tổn thương ngươi như vậy đâu." Lưu Sầm nghẹn ngào, Tử Tình nghe xong chua xót không thôi. "Ta biết, sầm ca ca, ta không trách ngươi. Ta biết trong lòng ngươi cũng không vui sướng gì, chắc mấy ngày nghỉ này người luôn lo chueyenj này. Thật ra, ta cũng biết ngươi có chuyện gì đó, ta còn tưởng rằng công việc bị sao. Chỉ không ngờ, thật xin lỗi, làm ngươi khó xử, là ta không đủ giỏi giang, cho nên không thể đứng cạnh ngươi. Tái kiến, sầm ca ca." Tử Tình nói. "Nói bậy, Tử Tình, ta không cho phép ngươi nói như vậy, ngươi biết rõ sự thật không phải thế mà. Là ta không đủ giỏi giang để cho ngươi một cuốc sống như ngươi mong muốn, là ta sai." "Sầm ca ca, ngươi đừng như vậy. Yêu chính là yêu, không yêu là không yêu, không có ai đúng ai sai, chỉ là chúng ta không có duyên phận thôi. Ta đi đây." "Tái kiến, Tình Tình. Đi, ta đưa ngươi về nhà." Lưu Sầm theo thói quen, muốn cầm tay Tử Tình. "Không cần, ta tự về cũng được, cứ vậy đi." Tử Tình đút hai tay vào túi quần. Lưu Sầm bỗng phản ứng lại, trong lòng thở dài một hơi, nói: "Tình Tình, đừng như vậy mà, dù sao ta vẫn là sầm ca ca của người, để ta đưa ngươi về nhà, trời tối rồi, trên đường không an toàn, lỡ có chuyện gì, ngươi bảo ta phải làm sao? Nghe lời, theo ta về nhà." Tử Tình nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, nên đi phái sau Lưu Sầm, dừng lại tại nơi cách cổng nhà mình khoảng hơn 100 mét, lúc này, không biết nhà ai bắn pháo hoa, pháo hoa ngập trời, Tử Tình ngẩng đầu nhìn pháo hoa đủ loại hình dáng, đủ xinh đẹp cũng đủ ngắn ngủi . Tử Tình vươn tay phải, vẫy vẫy tạm biệt. Tử Tình xem bóng lưng Lưu Sầm càng ngày càng xa, càng ngày càng mơ hồ, trong lòng mặc niệm: "Tái kiến, tình yêu của ta, tái kiến, sầm ca ca, ngươi nhớ cũng được, quên cũng được, cuộc đời này, tốt nhất là không gặp lại nhau. Là ai đã từng nói ‘người yêu nhau không thể giúp nhau lúc hoạn nạn, vẫn nên lựa chọn tương vong cho giang hồ’ (ý là: chẳng thà lựa chọn từ bỏ tình cảm mãnh liệt này để đổi lấy đôi bên có được cuộc sống bình an) Tử Tình ngẩng đầu lại nhìn liếc mắt ánh trăng đêm nay, trong lòng thầm nguyện cầu: "Nếu ánh trăng có hiểu, xin nhớ ước nguyện đêm nay, ta sẽ tìm được cuộc sống nông thôn hạnh phúc trong lý tưởng của ta." ... Mời các bạn đón đọc Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi của tác giả Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sóng Ngầm
“Mất em có lẽ sẽ khiến Cận Ngôn trở nên điên cuồng, nhưng mất đi Phó Tử Ngộ sẽ khiến anh ấy trở nên trầm lặng” Khi ấy, từng bước đi kiên định đầy dũng cảm của Cận Ngôn về phía Giản Dao để cứu cô là từng chuỗi đau thương và bi ai. Bởi, mỗi bước đi này của anh là một lần anh hủy đi ánh sáng trong đôi mắt của mình. Máu từ khóe mắt anh chảy ra, tràn qua khóe mi. Nhưng anh không quan tâm, anh cần tìm Giản Dao, anh cần tìm cô gái nhỏ ấy, cô ấy đang đợi anh… Ngày hôm ấy, Bạc Cận Ngôn mất đi Phó Tử Ngộ, người bạn thân duy nhất anh có. Ngày hôm ấy, Bạc Cân Ngôn mất đi ánh sáng trong đôi mắt của mình. Ngày hôm ấy, vợ anh Giản Dao cùng hai người bạn thân thiết trong đội là Phương Thanh, An Nham đều bị trọng thương rất nặng. Ngày hôm ấy, thế giới của anh chỉ còn lại tăm tối. Cho dù, công lý đã chiến thắng thì tất cả đều phải trả giá. Và, Bạc Cận Ngôn quyết định rời đi với trái tim cùng thân xác chằng chịt vết thương và đau đớn. *** Thể loại: Hiện đại, tâm lý tội phạm, trinh thám, tình cảm, gian nan hơn phần 1, đau thương hơn nhưng cũng vì thế mà có dấu ấn mạnh hơn, HE. Tình trạng: Đã xuất bản bởi Vanvietbooks' Page ----- “Chính nghĩa như hố sâu dưới trăng, như đá lạnh trong đầm. Bóng tối vẫn tồn tại dưới làn nước, cho dù có lúc mờ đục, có lúc đảo điên, nhưng rồi cuối cùng nước sẽ lại trong veo nhìn thấy đá. Nếu cuối cùng anh trở về, thì xin em từ đây hãy khép đôi mắt ngấn lệ trong đêm tối. Xin em, hãy nhắm mắt khi anh đến." Trước khi đọc “Hãy nhắm mắt khi anh đến 2” mình cũng đã cân nhắc. Bởi với mình (có lẽ với nhiều người khác nữa) thì cái kết của phần 1 đã khá toàn vẹn cho nhân vật chính, hạnh phúc bên nhau, có chăng là thiếu một đám cưới lãng mạn, hay thiếu một Phó Tử Ngộ cũng hạnh phúc như chính người bạn thân của anh... Cuối cùng vẫn quyết định đọc vì thích lối hành văn của má Mặc lắm :))) Mở đầu, Giáo sư Bạc Cận Ngôn vẫn đi làm việc không mang theo giấy tờ chứng nhận chuyên môn, thân phận mà mang theo chứng nhận kết hôn!!! Cãi nhau với Bạc phu nhân, lấy người ngoài làm lá chắn để làm hòa với vợ yêu, đúng là Bạc vô sỉ ngày nào. Công việc của Bạc Giáo sư vẫn như trước, đối đầu với những tên tội phạm nguy hiểm và tàn ác nhất, nhưng giờ anh đã chính thức có thêm những thành viên đắc lực của mình: trợ lý Bạc phu nhân, trạch nam An Nham, cảnh sát Phương Thanh si tình bỏ từ thành cổ an nhàn lên Bắc Kinh vì người mình yêu. Những vụ án trong Nhắm mắt 2 đều là cảm hứng từ một số sự việc thật trong xã hội mà má Mặc đọc được. Vụ án đầu tiên là án trong án. Từ một vụ án giết người bi thảm, dẫn đến phát hiện về con người thật của những kẻ bề ngoài hào nhoáng. Một gia đình giàu có với tiền bạc địa vị xã hội nhưng bên trong lại thối nát đến ghê rợn: một chồng năm vợ, vợ chồng cùng nhau hại chết vô số cô gái, người mẹ bươn trải tìm con cuối cùng trở nên điên loạn rồi bị giết chết... Cuộc đời mỗi người đều hoặc quá đáng sợ hoặc quá bi thương. Hiện thực cuộc sống chính là tàn nhẫn và đáng sợ như vậy. Vụ án thứ hai với cặp song sinh mang lại nhiều bất ngờ: Kha Thiển với tình yêu thương sâu đậm với chị gái, tội ác của nhóm bạn học vì tiền, kết cục của những kẻ nhẫn tâm,... Nhưng điều cuối cùng có lẽ khiến độc giả vừa bất ngờ vừa đau lòng hẳn là cái chết của Phó Tử Ngộ và tình yêu với Hàn Vũ Mông của anh, là Bạc Cận Ngôn mất đi ánh sáng, rời xa Giản Dao đến một nơi khác, là Giản Dao không còn dịu dàng, tươi vui như trước mà ngày càng trầm lặng ... “Một năm qua đã là giới hạn của em rồi. em muốn bao dung anh, cho anh không gian, ai ngờ hóa ra không có ngày nào em không ngừng nhớ đến anh, đau lòng vì anh. Cả em và Phó Tử Ngộ đều không ở bên anh, mắt anh không nhìn thấy, anh tan nát cõi lòng thành như vậy, rốt cuộc anh đã phải kiên cường đến thế nào? Em không bao giờ muốn sống như vậy nữa. Cận Ngôn à, anh phải biết rằng Giản Dao có thể chết vì anh.” Có người sẽ nói không thích Nhắm mắt 2 này, nhưng theo mình, khi đã đọc gần hết truyện, đây chính là lời giải thích, cũng là một khởi đầu, cũng là kết thúc. Phần này khiến mình đau lòng nhất chỉ là cái chết của Phó Tử Ngộ. Có lẽ Đinh Mặc muốn bạn đọc biết được rằng, cuộc đời không có gì là viên mãn cả, hạnh phúc phải được đánh đổi bằng những đau thương và mất mát. Thời gian không xóa nhòa đau thương mà khiến người ta nhớ về nó, cảm nhận nó và nhờ nó mà trưởng thành hơn. Bạc Cận Ngôn hay Giản Dao đều vậy. Bởi đau thương mà mạnh mẽ, bởi đau thương mà trân trọng, bởi đau thương mà quấn quýt, bởi đau thương mà khắc ghi... Đừng vì sợ phần 2 khiến bạn cảm thấy thất vọng. Thật ra với mình, phần 2 học được nhiều thứ lắm, cảm thấy yêu thương thêm những người quan trọng bên cạnh mình. À bật mí thêm là Bạc Cận Ngôn chỉ có một nhân cách thôi nha, đừng nghe lời đồn thổi ^^ *** Nếu từng ấn tượng về Bạc Cận Ngôn dở dở ương ương, bình thường ít nói nhưng phun ra câu nào ngã ngửa câu đó thì sang phần 2 cũng vẫn tiếp tục ngã ngửa nhưng lần này thấy anh Ngôn rất cute phô mai que, đỡ lập dị và mềm mại hơn rất nhiều. Khác với phần 1 là các vụ án độc lập thì phần 2 đa số là án trong án, từ một manh mối nhỏ lại là nguồn cơn của những chi tiết động trời, ảnh hưởng đến toàn cục sau này. Ở 2 vụ án đầu, hung thủ nếu ai tinh ý và đọc nhiều truyện trinh thám có thể đoán được hung thủ là ai, nhưng động cơ của hung thủ gây ra án mạng lại khiến người ta xót xa và buộc phải suy ngẫm. Từ con người bình thường lại trở nên sa ngã, tình yêu thương vô bờ bến của người mẹ dành cho con, từ những dục vọng sâu xa của con người khiến họ không thể thoát ra khỏi cám dỗ, chỉ có thể thoả hiệp rồi lún sâu vào, vùng vẫy trong tuyệt vọng. Đâu đó thấy bóng dáng hiện thực của cuộc sống, một gia đình bề ngoài là mẫu mực nhưng bên trong thì thối nát, cuộc sống như tù ngục và quá bi thương. Còn 2 vụ án cuối cùng thì khá bất ngờ, vụ án thứ 3 cũng có thể đoán được nhưng đến vụ thứ 4 thì té ngửa vì sát thủ mặt nạ và sát thủ hồ điệp. Có 1 điểm trừ là các vụ án kết thúc khá nhanh, nhiều khi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã kết thúc, còn rất nhiều câu hỏi chưa được sáng tỏ nhưng có lẽ đây là dụng ý của tác giả khi để mọi người phải suy nghĩ và suy luận =)). Đặc biệt là vụ thứ 4 ảo tung chảo, kết thúc cũng quá vội làm mình hụt hẫng, quái thế nào sát thủ đầu mưng mủ thế mà lại chết một cách nhanh chóng và quá dễ dàng. Phần này không chỉ có Bạc Cận Ngôn chiếm sóng, mà còn có bộ 3 anh hùng cái thế Phương Thanh, An Nham, và Giản Dao hỗ trợ và toả sáng. Phần 2 cũng là phần khá bi thương và đau buồn khi Phó Tử Ngộ chết, Bạc Cận Ngôn bị mù và phải rời xa Giản Dao 1 năm để bảo đảm an toàn cho cô. Bạc Cận Ngôn cũng không phải là thần thám không ai không xâm phạm được, anh cũng có mất mát, đau thương khi bạn thân nhất bị giết chết, phải rời xa người vợ nhất mực yêu thương, nuốt ngược nỗi đau biến nỗi đau thành hành động, quét sạch mọi kẻ thù. Giản Dao thì bị xoáy lại nỗi đau về vụ án của cha mình ngày trước. An Nham hay Phương Thanh đều bầm dập, trải qua vô vàn thương tích. Nói tóm lại thì phần 2 kết hợp yếu tố ngôn tình và phá án hay hơn, các vụ án cũng khó đoán và gay cấn hơn và cũng để lại nhiều nỗi xót xa cho người đọc, để người đọc tự hỏi liệu các hung thủ có phải là do bị dồn ép đến đường cùng mà bắt buộc phải làm ra tội ác, họ không hoàn toàn mất đi hết lương tri mà chỉ là đã bị hận thù che mờ hết lí trí? Mời các bạn đón đọc Sóng Ngầm của tác giả Đinh Mặc.
Lạc Nhi Ý
Vân Tử Lạc, nữ nhân xấu bậc nhất nước Kỳ Hạ, bất tài vô dụng, từ nhỏ đính hôn với Tứ Vương gia. Ai ngờ ngày kiệu hoa tới cửa, bị hạ nhục ngay giữa đường, chưa vào tới nhà chồng đã bị đuổi về. Phu quân tương lai và tỷ tỷ ruột như chim liền cánh, như cây liền cành, bản thân trở thành trò cười cho cả kinh thành, chỉ còn lại ngọc nát hương tan! Nữ sát thủ thế kỷ 21 kinh hoàng sống lại! Mới biết: Phía sau dung nhan xấu xí ấy là một diện mạo khuynh quốc khuynh thành. Người tỷ tỷ ‘thiên tài’ kia năm xưa đã cướp mất sáng tác của nàng mới bỗng nhiên nổi danh! Cuộc hôn nhân ấy vốn là một âm mưu tỷ tỷ và phu quân sắp đặt, gài bẫy nàng. Cô gái hiện đại thông minh sao có thể thua cổ nhân! Kẻ hạ nhục ta, ta hạ nhục! Kẻ ức hiếp ta, ta ức hiếp! Ta không có hoài bão lớn lao, càng chẳng có lý tưởng cao cả. Giấu kín tài năng chỉ mong được bình yên, đôi lần hồ đồ chẳng qua là không thèm tính toán. Nhưng nếu có kẻ nào làm tổn hại tới giới hạn của ta, vậy thì đừng trách ta, lấy oán báo oán, lấy đòn trả đòn! – Vân Tử Lạc. Nếu hắn thích tỷ tỷ của nàng vậy thì nàng sẽ tác thành cho hai người họ chàng thiếp sánh đôi. Sai lầm ở chỗ, hắn không nên chọc vào nàng! Vân Tử Lạc, bổn vương chính là muốn thấy ngươi ở vậy cả đời, nhìn ngươi đau khổ. Nàng cười lạnh nhạt: Cho dù ta gả cho toàn bộ nam nhân trong thiên hạ cũng sẽ không động vào ngươi, vì ta chê ngươi bẩn! Vậy mà khi gặp lại, tài hoa diễm lệ, một nụ cười khuynh thành, nàng đã gả về làm thê tử của người ta. [Hắn] thanh tao như tiên giáng trần, thân phận cao quý, yêu chiều vô hạn: Lạc Nhi, ta sẽ lấy nàng. Khi sự tình đã định, bất chợt quay đầu, nụ cười trên môi nàng sớm đã lạnh… Nếu yêu xin hãy yêu sâu đậm! [Hắn], trong tay nắm binh quyền, tấn công quyết đoán, lạnh lùng cao ngạo, ít giao du với bên ngoài, nhìn nàng hờ hững: “Bổn vương cho ngươi một cơ hội làm quân cờ!” “Giang sơn như họa, quần hùng tranh giành, có ai không phải quân cờ của ngài đâu? Nhưng cái ta cần… là tự do.” Trong trò chơi này, ai đã đánh mất trái tim? [Hắn] phong lưu tà mị, xấc xược khó quản, ngay từ đầu đã thù địch, tới cuối cùng mới thật lòng: “Nếu nàng nguyện ý đi cùng ta, ta sẽ vì nàng ngắt gãy vạn bông hoa đào.” “Nhưng ta… cũng sẽ không phải đóa hoa trong số phận của ngài.” Nhân vật: Vân Tử Lạc, Sở Tử Uyên, Sở Hàn Lâm, Vân Kiến Thụ, Vân Khinh Bình, Vân Thái Lệ, Vân Thường, Hách Liên Ý,….. *** Mây dữ đè xuống thành phố, bầu không khí ngột ngạt ập tới, quét qua cả ngọn núi, trên bầu trời u ám, những đám mây đen mặc sức cuộn tung như mực tàu. Một tia chớp bừng sáng, dữ dằn rạch ngang bầu trời. ‘Đùng’, tiếng sấm vang rền lũ lượt kéo tới, cùng với đó cơn mưa rào ào ào trút xuống. Một bóng hình gầy gò ôm vai, liều mạng chạy. “Đứng lại! Dừng ngay, em chạy không thoát đâu, ngoan ngoãn đầu hàng đi!” Giọng nói của một người đàn ông vang lên sau lưng, mười mấy chiếc bóng theo sát bước chân của anh ta, đuổi riết giữa cơn mưa đêm đen. “Đáng chết!” Vân Tử Lạc chửi thầm một tiếng, ngón tay nhỏ móc vào khẩu súng màu đen sáng loáng, ngón cái và ngón trỏ áp sát vào nhau. ‘Soạt’ một tiếng, một khoảng tà áo lớn bị xé xuống, được bọc lên vết thương bên vai trái. Máu tươi nhuộm đỏ cổ áo màu đen khiến cho màu sắc càng thêm u trầm. Cô thở dốc một hơi, nắm chặt lấy báng súng, từ từ quay đầu lại. Mái tóc dài đen nhánh đã bị nước mưa thấm ướt rượt từ lâu, dính bê bết lên gò má. Trong màn đêm u tối, không thể nhìn rõ dung mạo của cô, duy chỉ có đôi mắt là sáng rực như sao trời, sáng quắc lên, nhìn về phía có người tới. Mười mấy nguồn sáng hắt cả lên người cô, đám người kia đang đứng ngay gần chỗ cô. “Buông vũ khí xuống, ngoan ngoãn đầu hàng đi!” Người đàn ông trung niên dẫn đầu hét lớn. Vân Tử Lạc lạnh lùng nhếch môi cười, đầu hàng ư? Cô làm sát thủ đã năm năm, hơn ba mươi lần thực hiện nhiệm vụ của tổ chức Phi Ưng, không phải lần đầu tiên bại lộ thân phận gián điệp, cũng không phải lần đầu tiên rơi vào cảnh ngộ này! Thế nên, chưa tới giây phút cuối cùng, cô sẽ không dễ dàng nhận thua! “Gọi đại ca của các người ra đây, các người không có tư cách đưa tôi đi.” Vân Tử Lạc lạnh lùng lên tiếng. “Anh Hổ, cô ta đã bị thương rồi, chạy không thoát được đâu!” Có người hạ giọng nhắc nhở người đàn ông trung niên. Anh Hổ hơi sững người. Khóe miệng Vân Tử Lạc khẽ nhếch lên một nụ cười tự tin. Chạy không thoát ư? Cứ thử xem sao! Khi hai bên đang ở trong thế cầm cự, một giọng nói khẽ khàng từ phía sau đám đông vang tới. “Lạc Nhi, em hãy đầu hàng đi, em bị thương rồi.” Cả người Vân Tử Lạc chợt run lên. Ngữ điệu quen thuộc là thế, thanh âm quen thuộc là thế, cả ngữ khí quan tâm cũng không hề xa lạ! Không… Không thể nào, sao anh có thể ở đây? ... Mời các bạn đón đọc Lạc Nhi Ý của tác giả Tuyết Sơn Tiểu Lộc.
Độc Nhất Nam Nhân Tâm
Đối với nàng mà nói, đạo lý tam tòng tứ đức – tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử – là đạo nghĩa ngàn năm từ nhỏ đã được mẫu thân răn dạy. Vì thế, bất kể có xảy ra việc đại sự gì, bất luận thị phi đúng sai, nàng sẽ nhất nhất tuân theo. Nàng, cho dù có thao thao bất tuyệt với người khác bao nhiêu đi nữa, chỉ cần huynh trưởng của nàng bảo ngừng, nàng cũng chỉ có duy nhất một đáp án “Vâng, đại ca!” Ngoại trừ thành viên gia đình, tất cả ngoại nhân nàng đều không thích, chỉ có với hắn, nàng tự nhiên cảm thấy một lực hấp dẫn lớn. Vì thế, nàng chủ động cầu hôn hắn, hắn không nói hai lời bèn đáp ứng, để cho nàng trở thành “người trong nhà”. Đương nhiên, hắn không phải là người dễ hầu hạ, nhất là những lúc nàng nói nhiều. Hắn sẽ ngay lập tức triển hiện phu uy, lành lạnh quát: “Câm miệng!” Mà nàng cũng sẽ lập tức nhận mệnh đưa ra duy nhất đáp án: “Vâng, tướng công.” Hắn tuyệt đối không nghĩ đến nàng chính là chân mệnh thiên nữ mình ước ao. *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** Nói năm đó, lâu ơi là lâu, ước chừng là thời Tam Quốc tranh thiên hạ, có vị bác học đa tài Gia Cát Khổng Minh tiên sinh trốn, à không, ẩn cư Nam Dương thành ở phía tây Ngọa Long Cương, mỗi ngày làm ruộng nuôi gà phiêu diêu tự tại không lo nghĩ. Nhưng bất hạnh thay, khoái hoạt thần tiên chưa bao lâu, có vị đại lão gia muốn làm hoàng đế Lưu Bị đi tìm hắn, cuối cùng cũng tìm thấy hắn ở nhà tranh nhỏ bé. Hắn vì đại lão gia bày mưu tính kế bán mạng tranh đấu giành thiên hạ, cúc cung tận tụy rồi qua đời. Kết cuộc Gia Cát đại quân sư có lợi ích gì? Không có, chỉ biết người một nhà cơ hồ đều chết sạch. Mà nay, bên trong thành Nam Dương cũng có một gia đình mang họ kép Gia Cát, nhưng nghĩ đến chín mươi chín lần cũng biết bọn họ tuyệt đối không có dây mơ rễ má gì với Gia Cát quân sư. Bởi vì bọn họ không có được sự thông minh cơ trí, cũng không có được hùng tài đại lược của Gia Cát xưa kia. Ngược lại, bọn họ nam rất thành thật, nữ rất đơn thuần, không nhiều không ít chính là toàn gia ngờ nghệch. Nhưng bọn họ cũng có điểm chung với Gia Cát tiên sinh, đó là, tất cả đều qua đời sớm...... “Thật xin lỗi, bệnh của lệnh huynh, lão hủ vô năng cứu chữa.” “Không, đại phu, đừng nói như vậy thôi, ngài là hi vọng cuối cùng của chúng ta, nếu ngài cũng nói không được, đại ca huynh ấy...... huynh ấy......” Trước giường bệnh, Gia Cát Mông Mông mười sáu tuổi cứng rắn cắn chặt môi không khóc, chỉ giương đôi mắt đáng thương nhìn ông lão râu tóc bạc trắng đứng trước mặt, ăn nói khép nép cầu khẩn, bởi vì vị y sư nổi danh khắp thiên hạ này là hi vọng cuối cùng của nàng.   Mời các bạn đón đọc Độc Nhất Nam Nhân Tâm của tác giả Cổ Linh.
Dị Thế Lưu Đày
Thể loại: Xuyên việt, dị giới, dị năng, có chủng điền, có tranh bá, y học phương Đông, 1×1, HE. Thông minh công x Giảo hoạt xấu xa đại thúc thụ giả trang thành thánh mẫu thụ Số chương: 649 và 10 phiên ngoại Nhân vật chính: Nguyên Chiến (công) – Nghiêm Mặc (thụ) Nội dung chính của câu chuyện xoay quanh về một tên thần y xấu xa linh hồn bị xuyên về dị giới  mà ở đó là một thế giới tàn nhẫn, bắp ép hắn phải cải tạo! Hồn Nghiêm Mặc đã làm rất nhiêu chuyện không tốt nên đã  đắc tội ông trời đã làm cho linh hồn phiêu bạt tới dị giớ, tỉnh lại chưa được bao lâu liền biết mình rơi vào một môi trường tàn khốc. Hắn bị người đánh bất tỉnh rồi khiêng về làm lương thực dự trữ cho mùa đông. Nơi đó là một bộ lạc nguyên thủy siêu cấp Sparta*. Người nơi này chỉ coi trọng hai thứ: Sức chiến đấu! Và sức chiến đấu! Người phía trước dùng sức chiến đấu trên chiến trường, còn người phía sau dùng sức chiến đấu trên… (*Sparta: Xứ Sparta theo chủ nghĩa quân phiệtvà thành bang này chẳng khác gì một trại lính, với những chiến binh hết sức tinh nhuệ.Sparta là một thuật ngữ chỉ các chiến binh được huấn luyện theo kỷ luật thép và là đội quân tinh nhuệ nhất.) ** ** ** Chữa bệnh? Y học phương Đông? Uống bã đắng? Đó là cái quái gì? Mày muốn mưu hại các chiến sĩ của bộ lạc đúng không? Giết! Trồng lúa? Nuôi heo nuôi gà? Bọn tao là chiến sĩ, không phải nô lệ! Giết! Dạy phụ nữ làm quần áo nấu cơm? Làm xà phòng và nước hoa cho các cô? Mẹ kiếp, dám dụ dỗ phụ nữ của bộ lạc ! Giết! Mày nói mày là sứ giả của thần? Đến để dẫn dắt bọn tao có cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn? Được, cho mày thời gian một ngày, mày đi chinh phục hết kẻ địch của bọn tao, biến chúng nó thành nô lệ mang về đây, làm không được, giết! Nghiêm Mặc: “…” Tóm lại một câu: Cái thế giới chó má này, làm ông đây không những đau trứng mà còn đau mông ** ** ** Chú ý 1: Truyện này lấy bối cảnh là xã hội nguyên thuỷ, tam quan của người nguyên thủy vẫn chưa thành lập. Muốn đọc, xin hãy cân nhắc! Chú ý 2: Nhân vật chính là một kẻ xấu xa cặn bã, bị đày tới xã hội nguyên thuỷ để cải tạo. Muốn đọc, xin hãy cân nhắc! Biên tập viên đánh giá: Hồn Nghiêm Mặc vì đắc tội ông trời mà xuyên đến dị thế, tỉnh lại chưa được bao lâu liền biết mình rơi vào một môi trường tàn khốc. Trên người hắn không những không có thứ gì, mà còn bị gãy chân, lại bị tộc nhân của mình vứt bỏ nơi hoang dã, vất vả lắm mới có người phát hiện ra hắn thì lại bị tên đó dùng chuôi đao phang cho một cái ngất xỉu, sau đó bị khiêng về làm lương thực dự trữ mùa đông. Lúc tỉnh lại thấy trong bộ lạc có người bị thương, bản thân hắn đã sa làm nô lệ còn khó bảo toàn huống chi là cứu người, Nghiêm Mặc nghĩ bây giờ vẫn chưa phải thời cơ tốt để cho mình ra tay, ai ngờ lại nhận được thông báo của hệ thống: Một lần thấy chết không cứu, giá trị cặn bã +10, tổng cộng giá trị cặn bã là 1 trăm triệu lẻ 8 điểm Nhân vật chính gặp phải cảnh ngộ bi thảm cùng cực, không có bàn tay vàng thô to, không thể muốn cái gì liền có cái đó, cũng không thể phách lối chơi trội, thật vất vả mới có được một cái hệ thống ai ngờ lại là thứ hệ thống lừa bịp, không làm việc tốt không được cộng điểm, thấy chết mà không cứu cũng không được! Hắn đành phải vắt óc, vắt mồ hôi nghĩ cách làm sao để sinh tồn. Tình yêu đối với thảo dược, xen lẫn trong đó là những kiến thức về y học phương Đông và vị thuốc, mọi thứ đều chứng tỏ thái độ hành văn nghiêm túc và cẩn thận của tác giả. *** Nguyên ác ma kéo vị vu giả thiện lương té ngã trên đất lên, há mồm gặm cắn. Côn Bằng vương, Tư Thản, ông lão Phong Ngữ: “…” Chuột vương nảy giờ chả hiểu cái cóc khô gì: Quái hai chân đều thật kì quái! Cửu Phong bay lên, tức giận kêu: “Đồ bại hoại! Buông Mặc ra! Kiệt!” Nghiêm Mặc liếm liếm môi Nguyên ác ma, cười đầy vẻ cưng chìu: “Hôn đủ chưa? Chính sự chưa làm xong đâu, chờ giải quyết xong thì sẽ thỏa mãn tên yêu tinh nhỏ anh một phen.” Tên yêu tinh nhỏ Nguyên Chiến: “…” Zombie: Tui mệt tim với hai ông này quá, từ người yêu bé nhỏ thăng cấp thành yêu tinh nhỏ rồi, đăng lên kéo người mệt tim chung với tui Mời các bạn đón đọc Dị Thế Lưu Đày của tác giả Dịch Nhân Bắc.