Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chính Cung Tiểu Thiếp

Vì cha ruột là ngươi ham mê cờ bạc, cái gì lừa được Kim Ánh Nhi đều đã lừa, chỗ nào đã từng đi nàng đều đi rất ung dung tự tại. Cho đến một ngày, người phụ thân mê cờ bạc của nàng đã gán nợ nàng cho người ta làm tân nương, còn nghe nói đối phương là người có quyền có thế. Bà mối dặn dò nàng, đã qua cửa thì chính là thê tử của người, nhất định phải nhanh chóng sinh một đứa nhỏ. Như vậy, chờ đến khi phu nhân thật sự trở về, nàng còn có thể ở lại mà hưởng phúc... Nhưng nàng chính là chưa từng nghĩ như vậy, lại càng không nghĩ đến bản thân sẽ bị nhốt trong đạo trạch buồn chán này. Nhưng phu quân của nàng là người vô cùng lợi hại, nàng chính là không thể thoát khỏi bàn tay của hắn. Nam Cung Khiếu Thiên biết rõ người cùng hắn bái đường không phải là thê tử mà hắn muốn cưới. Nhưng hắn lại không làm rõ, lại còn cảm thấy thú vị, hơn nữa nàng đã từng cứu hắn một mạng. Hắn cho rằng đây là duyên phận khó có được, dù không phải chính thê cũng muốn thu nàng vào phòng. Thấy nàng không biết được mấy chữ, mỗi ngày lại vất vả giả vờ làm hiền thê tri thư đạt lễ, Hơn nữa lại rất nhiều mánh khóe, rất nhiều trò, khiến hắn vừa thấy nàng liền vui vẻ, Một nương tử thú vị như vậy, dù là chính phòng cũng được... *** Hiện giờ chân của nàng chưa giải được, cũng không biết đối phương là sói hay là hổ, thật sự không nên tùy tiện cứu hắn lên, không bằng cùng hắn chờ trời sáng, cũng tìm người làm bạn cho nàng thêm can đảm. Hai mắt Kim Ánh Nhi lưu chuyển, lớn tiếng nói, "Hiện giờ trời tối đen như mực, không thể đi được, sáng mai ta sẽ đi sớm tìm người đến cứu ngươi." "Ngày mai ngươi vào trong thành đến đường cái nhộn nhịp nhất, tìm La quản gia của Thiên Vũ lương hành, nói cho họ chỗ này." Giọng nói của nam nhân kia mang theo giọng điệu ra lệnh. Kim Ánh Nhi nhíu mày, hắng giọng hỏi: "Xin hỏi hiện giờ là ngươi đang cầu xin ta sao?" "Trong tay ta có một đôi hoa tai trân châu, ngươi đưa tay đến khe cửa đón lấy. Ngươi mang theo hoa tai này làm bằng chứng đi tìm La quản gia, bảo hắn đưa cho ngươi mười hai vàng làm tạ lễ." Mười hai vàng! Còn có một đôi trân châu to bằng móng tay! "Mạng của ngươi đáng giá vậy sao?" Kim Ánh Nhi nghẹn họng đón lấy đôi hoa tai trân châu, đặt một cái vào miệng. Hương vị này, độ cứng này, quả thật là trân châu không sai. Viên trân châu lớn như vậy, đây là lần đầu tiên nàng thấy! Nếu ánh trăng đủ sáng, thì có thể nhìn thấy hai má Kim Ánh Nhi sớm đã hồng nhuận rồi. "Vị đại ca này khách khí quá rồi, thật ra nếu như huynh không đưa đôi trân châu này tặng cho ta, ta cũng sẽ giúp huynh đi báo tin. Ta là người vô cùng nhiệt tình, sẽ cố gắng hết sức để cứu người..." Miệng Kim Ánh Nhi nói như vậy, nhưng tay lại nhanh chóng nhét đôi trân châu vào trong vạt áo. "Cần gì phải nói dễ nghe như vậy? Nếu không có lợi ích lớn dụ dỗ, sao ngươi có thể bớt chút thời gian đi một chuyến chứ?" "Này, những lời này có thể làm tổn thương người khác đấy." Kim Ánh Nhi cảm thấy tính cách của người này bất công, lấy ra trân châu ném lại qua khe cửa. Dù sao, nàng còn có thể nhận mười hai vàng. "Trả lại trân châu cho ngươi, ta cũng không hiếm lạ gì!" Bên dưới im lặng, chỉ là vang lên vài tiếng thở nặng nề, hiển nhiên là có chút khó hiểu. "Ta đã đưa đi, thì không có đạo lý thu lại. Huống hồ, chúng ta không quen cũng không thân, hiện giờ ta có việc nhờ ngươi, lấy tiền nhờ người làm việc, cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa." Nam nhân kia thong thả nói. "Được rồi, ta liền miễn cưỡng nhận lấy đôi trân châu này." Kim Ánh Nhi cầm lại trân châu, miệng cũng không nhịn được cằn nhằn giáo huấn, "Chẳng qua là ngươi nên thay đổi thái độ này, nếu không sau này làm sao có thể hành tẩu giang hồ? Người giang hồ có thể không có tiền trong túi, nhưng hai chữ "đạo nghĩa" luôn đặt trong lòng." "Đạo nghĩa?" Nam nhân kia cười lạnh một tiếng, sau đó không nói thêm gì. Kim Ánh Nhi cúi đầu, từ trước đến nay nàng không thích nói một mình, liền cầm ông sáo gõ gõ vào cửa nhỏ. "Ngươi đã làm chuyện xấu gì vậy? Sao lại bị nhốt ở một chỗ quỷ quái thế này?" "Bị người bắt tống tiền." Giọng nói của nam nhân kia lạnh lùng, nhưng với Kim Ánh Nhi thì không sao cả, dù sao nàng đã sớm quen với những chuyện mất mặt rồi. Huống hồ, hắn còn cho nàng mười hai vàng, có thể để cho nàng và phụ thân cao chạy xa bay rồi, nàng cái gì cũng có thể không so đo với hắn. Kim Ánh Nhi một từ trong túi đồ ra hai cái bánh sơn trà, "Có muốn ăn một miếng bánh sơn trà không, vừa ăn vừa nói chuyện?" "Không." Kim Ánh Nhi tự tìm mất mặt, ngược lại cầm bánh ăn. Lúc này một cơn gió lạnh thổi qua, tiếng lá xào xạc giống như ma quỷ đang tiến lại gần, miếng bánh sơn trà còn nghẹn ở cổ, cả người Kim Ánh Nhi nổi đầy da gà. Mặt nóng dán mông lạnh cũng không sao, ai bảo nàng trên đời này sợ nhất là nghèo, thứ hai là sợ ma. Nàng lấy cây sáo gõ cửa nhỏ, lớn tiếng hét, "Này, ngươi nói gì đi chứ, nếu không thì ta thổi sáo cho ngươi nghe. Cây sáo này của ta khẽ thổi, đảm bảo quỷ khóc thần kêu, quần ma loạn vũ, muôn chim bay cao, chính là chỉ tiếng sáo của ta." "Nói chuyện sẽ khô miệng." Giọng nói của nam tử kia khản đặc. Kim Ánh Nhi lấy từ trong túi ra một túi nước, nhét qua khe cửa cho hắn, "Nước suối, tiện nghi cho ngươi rồi." Bên dưới cửa vang lên tiếng uống nước ừng ực. "Vừa rồi ngươi nói mình là đệ tử Chung Quỳ gì đó, ngươi là sư bà trảm yêu trừ ma sao?" Mặc dù giọng nói của nam tử kia vẫn còn chút khàn khàn, nhưng cũng đã tốt hơn so với vừa rồi nhiều. "Không thể xưng là "bà", chẳng qua là thật sự đã trừng phạt không ít sắc quỷ, tham quỷ." Nàng đắc ý nói. "Một khi pháp lực đã cao thâm như vậy, sao lại bị ném vào nơi này?" "Chuyện kể ra thì quá dài, ta ném bánh sơn trà xuống cho ngươi, ngươi ăn một chút thì mới có sức cùng ta nói chuyện." Kim Ánh Nhi mặc kệ giọng điệu cười nhạo của nam tử kia, ngược lại tự nói, "Cha ta mê cờ bạc, thua sạch ngân lượng ở trọ của chúng ta. Chúng ta ăn chùa mười ngày, bị ném đến chỗ này coi như đã là tốt. Chỉ tiếc, ta không có cơ hội cáo từ vị Cố Thạch tỷ tỷ mới quen không lâu ở cách vách, ta với tỷ ấy vừa gặp đã quen." Nàng hơi dài không thở gấp lấy một cái, cứ như vậy nói một hơi. Không ai đáp lại lời nàng. Kim Ánh Nhi nhăn mày, bất khuất tiếp tục nói: "Thật ra bị ném đến đây cũng không tính là thảm, lần trước khi ta giả bộ làm muội muội của Trường Thanh huyện lệnh, cha ta giả trang thành tùy tùng đi du lịch, không ngờ tới Trường Thanh huyện sư gia đúng lúc ở trên một con thuyền khác, cha con chúng ta ở giữa dòng bị người ta ném xuống hồ, còn là giữa trời tháng mười một! Tuy rằng phía nam không có tuyết, nhưng vẫn bị lạnh khiến ta bị bệnh một tháng!" "Ngươi là một tên lừa đảo." Thật lâu sau, cuối cùng nam tử cũng bắn ra mấy chữ. "Làm gì nói khó nghe thế, cái gì lừa gạt với không lừa gạt, tiền tài vốn là vật lưu thông. Làm giàu thường không có nhân đức, người đem bạc đến cho ta, ta lại giúp họ lấy đi cứu tế thôi!" Kim Ánh Nhi cười ha ha, vẻ mặt không có chút hổ thẹn nào. "Cái gì mà cứu tế người khác, ngân lượng đều bị cha ngươi lấy đi đánh bạc thôi." "Ngươi không thể nói mấy câu dễ nghe được sao? Coi chừng ngày mai lão nương không đến chỗ gọi là Thiên Vũ lương hành kia nữa!" Kim Ánh Nhigào to, giơ cây sáo lên gõ vào cửa nhỏ. "Ngươi giả trang thành muội muội huyện lệnh, chứng tỏ ngươi biết chữ?" Nam tử kia hỏi, trong giọng nói nghe ra được vài phần miễn cưỡng. "Biết vài chữ lớn, chẳng qua không viết được, chỉ có thể miễn cưỡng vẽ một số phù chú lừa người thôi. Nhớ lại khi mẹ ta còn sống, ít nhiều vẫn thúc giục ta học bài viết chữ." Kim Ánh Nhi ôm bao đồ, máy hát một khi đã mở liền không dừng được, "Biết không? Trước kia cha ta vẫn còn là tú tài, sau khi mẹ ta mất mới biến thành cái đức hạnh này. Cho nên, cảm tình phu thê không cần quá tốt, nếu không trơ mắt nhìn người kia ra đi, thật sự là... Ài..." Trong lòng nàng cảm khái, thở dài một cái. Trong phòng lần thứ hai trở về một mảng yên tĩnh. Kim Ánh Nhi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, quyết định nói trắng ra. "Ngươi không nói chuyện với ta, ta sẽ bị dọa chết ở chỗ này, ngày mai lấy ai đi tìm người cứu ngươi!" "Cha ngươi luôn thua sạch ngân lượng, ngươi không oán ông ấy sao?" Nam tử kia không cam lòng hỏi. "Phụ thân của mình, có thể oán cái gì?" Ài ài ài. "Nếu ông ta suy nghĩ cho ngươi, thì không nên trầm mê trong cờ bạc, khiến cho một cô nương như ngươi luôn bị nguy hiểm." Mời các bạn đón đọc Chính Cung Tiểu Thiếp của tác giả Dư Tiểu Uyển.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân - Âu Dương Thế Ninh
Nàng là thiên tài giỏi tất cả mọi thứ thời hiện đại, xuyên không nàng lại trở con gái một gia đình đã rơi vào chốn bần cùng, nàng thay đại ca bệnh tật cải trang nam vào phủ Giám Quốc Công làm quản gia. Sau đó nàng gặp hắn. Giám Quốc Công, đương kim hoàng thượng tạm thời của nước Sở. Hắn điển trai, lạnh lùng, thích sạch sẽ và ghét nữ nhân lại bị một tiểu quản gia thu hút nhưng hắn lại không thể giữ nàng bên cạnh. Nàng một ngày cùng hắn vào triều. Tướng quân Hoắc Sinh phát hiện nàng có thể rèn bảo kiếm, kiến nghị đưa nàng sang phủ tướng quân rèn kiếm. Hắn câm nín để nàng rời xa. Sau đó vì lý do hắn huấn luyện tướng sĩ, một Quốc Công lại trực tiếp chuyển đến phủ tướng quân sinh sống. Ở đây đã gây ra không ít trận gà bay chó sủa. Như thế nào ư.  *** "Tử Du, tại sao?" Bàn tay lạnh lẽo của Tử Du siết chặt lấy cần cổ trắng ngần của Tiểu Yến Tử. Trên con thác Vọng Tình. Hai người đang đứng trên một tảng đá lớn, bên dưới là dòng nước chảy siết đổ về phía đại dương. Trận kình phong quất mạnh làm váy của Tử Du điên cuồng nhảy nhót, cũng giống như chủ nhân của nó, đau đớn, căm phẫn. Tử Du hung hăng siết chặt cổ Yến Tử, trong mắt nảy lên một tia oán hận. Trái tim Yến Tử đau thắt, nàng thậm chí không buồn dãy dụa, bởi vì nàng cảm thấy Tử Du giường như đã trở thành một người khác. Đôi mắt nàng căng tròn đăm đăm kinh hoàng nhìn Tử Du, cô bạn thân nhất, cùng Tiểu Yến Tử lớn lên trong cô nhi viện. Cả đời này đối tốt với nàng nhất cũng chỉ có Tử Du, nhưng tại sao. Tử Du lại tấn công nàng, tại sao lại nhìn nàng bằng ánh mắt căm phẫn như vậy. "Yến Tử, nếu không có cậu thì tốt biết mấy. Đời này kiếp này tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cậu nữa!!!" Tử Du gằn mạnh từng chữ, đôi môi xinh đẹp cắn chặt đến bật máu, con ngươi đen gằn lên những tia đỏ. Lời nói lạnh lẽo tang tóc cũng đầy oán hận. Khóe mắt Yến Tử chầm chậm chảy ra một chất dịch nóng hổi. nàng hoàn toàn không biết mình đã làm gì để Tử Du phải oán hậnnàng như vậy. Không phải hôm qua vẫn còn rất tốt sao. Nhưng nàng còn chưa kịp hiểu ra điều gì, bàn tay lẽo của Tử Du dường như tăng thêm lực đẩy. Nội lực tác động, dưới chân bỗng nhiên hụt hẫng. Yến Tử cảm giác được làn gió lạnh như băng quật ngã nàng trên không trung. Tiểu Yến Tử biết bây giờ nàng đang rơi tự do, thân ảnh xinh đẹp kiều diễm của Tử Du dần dần rời xa. Trước khi chìm vào dòng nước lạnh. Yến Tử đã kịp nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tử Du chốc lát đã biến thành quỷ dữ. Căm phẫn hét lớn. "Chết đi" "Tử Du, tại sao, tại sao!!!!!" -------- Khi Tiểu Yến Tử kinh hoàng tỉnh giấc, nàng còn tưởng vừa rồi nàng nằm mơ. Nhưng giấc mơ quả thật quá chân thực, sống động. Bên tai nàng thanh âm ai oán cứ liên tục gào lên, tiếng khóc thê lương của hơn chục người làm nàng mệt mỏi mở mắt. Đến khi nàng nhận ra xung quanh là một căn phòng gỗ thiết kế kỳ lạ. Đang là ban đêm lại không ai bật điện, chỉ có ánh nến leo lắt nghiêng ngả. Một giọng nói lanh lảnh trong veo vội la lên: "Tiểu thư, người tỉnh rồi" Một nữ tử tầm mười ba tuổi, thân y phục lụa trắng dài quét đất hệt như trong mấy bộ phim cổ trang nàng hay xem, nàng ta lao đến ôm chầm lấy Tiểu Yến Tử. Nàng mơ hồ nhìn quanh, có hơn chục con mắt đang nhìn nàng, tất cả đều mang phục tang cổ đại. Đều gọi nàng là Triệu tiểu thư, còn khóc lóc gào rống bi thiết. Có người chết ư? Lát sau, thấy nàng trố mắt nhìn quanh, một bà bà tóc đã hai mai sụt sùi lên tiếng: "Tiểu thư, lão gia cùng phu nhân đã....đã đi rồi" Lão gia, phu nhân? Ai vậy, cha mẹ ta ư? Ta là cô nhi mà. Tiểu Yến Tử thoáng nhìn lại trên người nàng. Một thân y phục cổ đại nhiều lớp. Đặc biệt phần trước ngực hình như lõm đi, cái chân hình như ngắn hơn. Nàng kinh hoàng bật dậy như lò xa, vèo một phát nhảy xuống giường dưới ánh mắt kinh hãi của chúng nhân, chạy đến trước một chiếc gương đồng soi. Khuôn mặt này là của nàng, chỉ là hơi trẻ hơn so với nàng lúc hai lăm tuổi. Thân thể này còn chưa trổ mã. Nhìn đi nhìn lại thì đây chính là Tiểu Yến Tử khi còn là trẻ vị thành niên. Nhưng tại sao? Bằng cách nào nàng có thể trở về bộ dáng này. Nàng cũng không uống thuốc do hội áo đen nào pha chế, sao có thể giống Conan đùng một cái thành con nít được. Nàng thấy xung quanh, từng người đều gọi nàng bằng cái tên Triệu tiểu thư, họ dùng cổ ngữ, rồi còn thân thể hóa trẻ của nàng. Theo tình tiết như các bộ tiểu thuyết ngôn tình mà nói chính là ... Nàng đã xuyên không. Bằng cách nào. Xin trả lời là bằng cách Tử Du đẩy nàng xuống vực. Thật phản khoa học. Nhưng bộ dạng này cảnh tượng này, Yến Tử chỉ có thể ngậm ngùi gác các bác tiến sĩ khoa học qua một bên mà đau đớn chấp nhận thôi. Đến khi đại phu bắt mạch cho nàng rồi nhìn nàng ngờ nghệch không nói gì. Cuối cùng chẩn đoán nàng bị mất trí nhớ do chấn động tâm lý. Vậy là tất cả đám gia nhân vừa khóc bù lu bù loa lại như có thêm động lực. Tăng thêm lực rống. ... Mời các bạn đón đọc Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân của tác giả Âu Dương Thế Ninh.
Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Vọng Thần Mạc Cập
Ninh Mẫn vẫn luôn nghĩ đến một chuyện: Sáu năm trước, kẻ khiến cô mang thai rốt cuộc là ai? Con gái cô lại thừa kế ADN của kẻ nào? Bạn trai cô hiện tại là chồng cô nhưng rốt cuộc ai mới là cha ruột của con gái cô? Đông Đình Phong là một người đàn ông máu lạnh, thuộc hàng quý tộc ở Ba Thành, tôn quý, thân sĩ, thâm sâu khó lường, thậm chí không chỉ ở Ba Thành mà cả nước đều có năng lực hô phong hoán vũ, hắn là giấc mơ của vô số nữ nhân chưa lập gia đình. Sáu năm trước, lúc hắn 24 tuổi, bị sa cơ lỡ bước, đột nhiên được dâng tặng cho một cô vợ. Sau khi kết hôn, vợ chồng coi nhau như người dưng nước lã. Sáu năm sau, một trận tai nạn máy bay, thân phận được hoán đổi, Ninh Mẫn thay thế Hàn Tịnh trở thành cô vợ giả của hắn, mượn thân phận cô vợ giả của hắn mà quang minh chính đại sống lại một lần nữa. Không vì tiền và quyền của hắn mà chỉ muốn nhanh chóng ly hôn. Người ta luôn cho rằng cô vẫn là Hàn Tịnh nhu nhược, yếu đuối của ngày nào, nhưng đâu biết rằng cô đã sớm không phải là cô nữa, đối mặt những khó khăn của cô em chồng, sự rắc rối của một cô vợ, trước sự theo đuổi của bạn trai, cùng với ông chồng lạnh nhạt… Chẳng lẽ cô phải chịu đựng? Tuyệt đối không. *** Trong thư phòng được che kín bởi những tấm rèm, chỉ nồng nạc toàn một mùi sách. Ninh Mẫn ngồi xuống trước cửa sổ gần chiếc bàn đọc, gương mặt hiện ra nét thanh tú trầm mặc, dường như không gì có thể sắc bén hơn đôi mắt mỹ lệ đang nhìn chằm chằm vào máy tính đọc tin tức kia. Bảy ngày trước, ở Hoa Châu phát sinh một vụ cướp máy bay, chuyến bay X đã xảy ra sự cố, năm giờ chiều đúng giờ cao điểm, lúc đến Hải Nam đã va vào tòa nhà cao nhất, phát sinh sau vụ việc 911 do cuộc tấn công liều sát đáng sợ của bọn khủng bố, đến nay đã khiến hai nghìn người tử thương, và hàng trăm người khác mất tung tích. Theo suy đoán của giới truyền thông, những người mất tích khi máy bay nổ có thể đã bị cháy thành tro bốc hơi bay vào vũ trụ mờ mịt. Nhưng cô, Ninh Mẫn đáng lẽ phải chết trong sự cố máy bay đó, kết quả giữa đường, cô đi vệ sinh bị người ta đánh ngất xỉu, chả biết phép nhiệm màu gì đã xảy ra mà cô thoát chết, và một cô gái tên Hàn Tịnh lại thay cô chết trong trận tai nạn này, sau đó cô được một đám vệ sĩ đưa về biệt thự nào đó, rồi buổi tối ngày hôm sau, cô bị áp tải lên một chuyến bay đến đây, thay thế Hàn Tịnh trở thành con dâu trưởng của Đông gia ở Ba Thành. Toàn bộ sự việc như chuyện đùa, đến ngay cả cô cũng không thể tin nổi. “Đông Đông Đông... đại thiếu phu nhân, lão thái gia mời cô và đại thiếu cùng đến...” Bên ngoài có người gõ cửa, thanh âm của Công Thức Hoa vang lên. Ninh Mẫn cuối cùng chớp mắt nhìn kỹ, gập laptop lại, điềm tĩnh lên tiếng: “Ừ, tôi biết rồi, lập tức đến ngay!” Khoác lên người chiếc áo choàng, cô đứng dậy, đứng trước gương lớn, nhìn kỹ lại ngoại hình của mình, tóc dài xõa vai, có ra vẻ yếu đuối nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống với cô trước đây, hình tượng giống như nữ hiệp hảo hán già giặn kinh nghiệm, một quyền có thể đánh cho người ta mặt mũi bầm dập. Là một thục nữ nhu nhược, yếu đuối như này thật sự cô chưa từng trải qua, nên có cảm giác mới lạ. Từ hôm nay trở đi, cô Ninh Mẫn chính là Hàn Tịnh, cô sẽ làm cô gái hiền lành thục nữ giả danh Hàn Tịnh làm con dâu trưởng của Đông gia. Việc tiếp theo cô cần phải làm đó chính là thoát khỏi tay người của Đông gia và ly hôn. Bước ra cửa, Ninh Mẫn nhìn thấy căn phòng đối diện đã mở sẵn, đi vào bên trong thấy một nam nhân, vóc dáng cao lớn tuấn tú hơn người, khuôn mặt góc cạnh, khí khái cương nghị, cả người toát ra vẻ lạnh lùng. Người đàn ông này có lẽ chính là chồng của Hàn Tịnh, nhân vật tiếng tăm lẫy lừng, đứa con cưng của giới thương gia, hiện tại cô đang mang danh nghĩa vợ của hắn ta, cháu trưởng của Đông gia, Đông Đình Phong. “Nếu đã trở về nhà tổ, nhất định phải diễn cho tốt cái vai cháu dâu trưởng. Cô nên hiểu là gia gia trước nay đều rất thương yêu cô.” Đông Đình Phong liếc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt, cài nốt chiếc cúc áo cuối cùng của bộ âu phục, buông tay xuống, đi trước, trên đường đi, chỉ lưu lại hơi thở phảng phất mùi rượu, như những cơn gió quét lướt qua trong đêm tối, lạnh lùng một cách lạ thường, nhưng mỗi từ nói ra như một lời cảnh cáo sắc lạnh. Ninh Mẫn khẽ cong khóe miệng: Dựa vào cái gì mà loại người cặn bã thế này lại có thể nói ra những câu như vậy không thấy ngượng mồm cơ chứ? Hắn đâu thể coi là người chồng tiêu chuẩn, sao dám dùng cái biểu cảm đó để yêu cầu cô làm chức cháu dâu mềm mỏng? Nhà giàu đúng là lắm bê bối, bề ngoài nhìn có vẻ ngăn nắp, nhưng nội tình bên trong đúng là không thể đỡ nổi. Nói đâu xa, Hàn Tịnh và Đông Đình Phong là một ví dụ. Đây chính là một đôi bằng mặt nhưng không bằng lòng, Hàn Tịnh đâu có yêu Đông Đình Phong, và Đông Đình Phong cũng đâu có yêu Hàn Tịnh, nhưng bọn họ sáu năm trước đã sinh được một đứa con trai, duy trì cuộc sống hôn nhân tưởng chừng như vô cùng hạnh phúc, trên thực tế nó không khác gì một cuộc hôn nhân lao ngục. ... Mời các bạn đón đọc Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí của tác giả Vọng Thần Mạc Cập.
Cô Bé, Em Thua Rồi - Tâm Thường
Cô không phải một cô gái tốt, thế giới của cô chỉ có lợi dụng và bị lợi dụng. Anh cũng không phải người đàn ông tốt. Dù anh là con sói cô cũng phải ở bên cạnh anh! *** Tiệc rượu phòng hoa, hoàng hôn rực rỡ, chìm đắm trong tửu sắc, xa hoa đồi trụy. Thành phố này về đêm mới kéo bức màn che phủ. Chống tay lên trán ngắm cảnh qua thang máy thủy tinh trong suốt, cô cúi nhìn cảnh đêm lộng lẫy.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn Xa xa là những dãy nhà cao trọc trời nối tiếp nhau, ánh đèn lấp lánh sáng lên hòa với màn đêm lạnh lẽo. Những thứ kia chỉ là cảnh đẹp với ánh sáng lung linh khiến người ta say mê, Du Nguyệt Như không còn lòng dạ nào mà thưởng thức. Thang máy lên cao dần, cô sợ vĩnh viễn không thể thích ứng cái cảm giác trống rỗng dưới chân này. ‘Tinh’ một tiếng, thang máy dừng lại, cửa mở ra, Du Nguyệt Như xoay người bước đi. Cánh môi xinh đẹp nâng lên một nụ cười yếu ớt. Đôi giày cao gót của cô đạp lên tấm thảm nạm kim cương sáng chói. Trước khi đi lên đây đã có người khám xét cô, người hầu bàn ở tầng trên cùng vẫn muốn cô để lại gang tay mới có thể đi vào khu thượng khách. Người phụ trách dẫn cô đi qua mấy cái hành lang và đại sảnh, cuối cùng cũng đi đến một nơi tráng lệ bậc nhất ở trước cửa lớn. Người hầu bàn lui ra, ánh mắt cô nhanh chóng lướt nhìn chung quanh, quả nhiên là giống y hệt bản vẽ đã chỉ ra. Hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, Du Nguyệt Như đưa tay hơi dùng sức, thuận thế mở cánh cửa lớn đang khép hờ ra... Bên trong đang tổ chức một bữa tiệc kích tình, nam nam nữ nữ tụm năm tụm ba ở một chỗ ôm ấp nhau, tiếng nhạc xen lẫn tiếng rên rỉ và thở dốc, mùi vị dâm đãng tràn ngập trong không khí. Bầu không khí nóng bỏng bao trùm làm cho người khác nhiệt huyết sôi trào, mặt hồng tim đập. Dường như cô vẫn không bị cảnh tượng này hù dọa, đến bên quầy bar lấy một ly rượu cocktail uống một hơi cạn sạch. Mỗi người vào đây ít nhất phải uống một ly. Một luồng lửa cháy bỏng khuấy động các giác quan đi vào khoang miệng, rồi trôi xuống cổ họng. Nhìn người hầu rượu bằng ánh mắt quả quyết, Du Nguyệt Như nhanh nhẹn bước qua những đôi nam nữ kia, vòng qua bức bình phong, đi về phía người đàn ông có mái tóc màu nâu đang ngồi trên ghế salon ở tận cùng trong phòng khách. “Xin lỗi Hi Nhĩ, em tới muộn.” Khóe miệng Du Nguyệt Như giữ ý cười, nghiêng người hôn lên gò má anh, vừa định ngồi bên cạnh đã bị anh kéo vào lòng ngồi trên đùi. Một cánh tay ôm lấy hông của cô, tuyên cáo với những người đàn ông có mặt ở đây người phụ nữ này thuộc quyền sở hữu của anh. Cô thuận thế dựa vào người anh, cửa chỉ thân mật rất tự nhiên. Cô là người phụ nữ biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, mặc dù người đàn ông này nét mặt vẫn như thường ngày, nhưng cô lại mơ hồ cảm nhận được Hi Nhĩ không vui. Đầu ngón tay trắng nõn khiêu khích cằm của anh, như làm nũng. “Hả?” Hi Nhĩ thu hồi tầm mắt nhìn Du Nguyệt Như, khóe mắt cô như khẽ xếch lên, con ngươi long lanh, gương mặt tinh tế, có ai thể sánh được với người phụ nữ mê người trong lòng anh? ... Mời các bạn đón đọc Cô Bé, Em Thua Rồi của tác giả Tâm Thường.
Cho Anh Quá Khứ của Em - Uyển Khanh
"Em có thể mang đi những gì mà em đã mua được không? Không phải là em nhỏ mọn, chẳng qua khi nghĩ đến về sau những thứ đó sẽ bị một người phụ nữ khác sử dụng thì trong lòng có chút khó chịu, huống chi có lẽ cô ấy cũng không thích những đồ mà em đã mua." Bọn họ gặp nhau ở vườn trường đại học, lúc đó anh chỉ là một anh chàng sinh viên nhà nghèo, gia cảnh bần hàn còn cô lại là một thiên kim nhà giàu được ngàn vạn cưng chiều. Bọn họ phá tan quan niệm xuất thân, dòng dõi để yêu thương nhau nhưng trước khi phòng tân hôn được trang trí xong, bởi vì một chuyện không thể tưởng tượng được mà mỗi người đi một ngả. Ba năm sau bọn họ gặp lại nhau, anh đã là tổng giám đốc trẻ tuổi của một tập đoàn xuyên quốc gia mà cô từ lâu đã không còn là một tiểu thư sống an nhàn sung sướng, hai cuộc sống song song liệu có thể cắt nhau lần nữa? *** "Em có thể mang đi những gì mà em đã mua được không? Không phải là em nhỏ mọn, chẳng qua khi nghĩ đến về sau những thứ đó sẽ bị một người phụ nữ khác sử dụng thì trong lòng có chút khó chịu, huống chi có lẽ cô ấy cũng không thích những đồ mà em đã mua." Lệ Dĩ Thần mở cửa, nhìn thấy cả người Diệp Cẩn ướt đẫm, giờ phút này mặt mày cô tiều tụy nhìn anh, đôi mắt của cô tràn đầy mệt mỏi và đen tối, rất dễ nhận thấy, kể từ sau khi xảy ra sự kiện kia, cô sống cũng không tốt lắm. Lệ Dĩ Thần gật đầu một cái: “Dĩ nhiên, những thứ kia đều là do em tốn mấy ngày mấy đêm tìm mua ở trên web, tất nhiên là nên trả lại cho em, em vào đi." Diệp Cẩn tiện tay lau gương mặt ướt nhẹp một cái, nghĩ tới trên người mình vẫn chảy nước, vừa định tiến vào nhưng lại dừng bước. "Hay là em. . . . . . Không vào." Diệp Cẩn dừng lại một chút rồi nói: "Anh đưa giúp em cái hộp nhạc ở bên trong phòng ngủ là được rồi." Sắc mặt Lệ Dĩ Thần không gợn sóng, gật đầu: “Được, anh đi lấy cho em, em chờ một chút." Lúc Lệ Dĩ Thần xoay người, rốt cuộc Diệp Cẩn cũng nhận ra phòng cưới được trang trí xinh đẹp đến mức nào, việc bố trí và lắp đặt các thiết bị bên trong nhà gần như đều do hai người bọn họ cùng nhau nghiên cứu rồi cuối cùng mới quyết định, mặc dù khi đó thiết bị còn chưa lắp đặt xong, nhưng cô đã từng thề son sắt mà nói, mặc dù này căn nhà này không lớn nhưng nhất định sẽ trở thành căn nhà độc nhất vô nhị trên đời, quả nhiên không sai, nơi này thật sự rất đẹp, rất khác biệt, chẳng qua. . . . . . rốt cuộc nó cũng không thuộc về cô, nghĩ tới đây, Diệp Cẩn nhịn không được đỏ tròng mắt, cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn to như cũ, cô không chút do dự quay người rời đi, mọi người đã thay đổi, cô vẫn còn để ý đến những thứ vật chết vô dụng kia làm cái gì. Khi Lệ Dĩ Thần mang hộp nhạc ra ngoài cửa, ngoại trừ một vũng nước đọng thì đã không còn người phụ nữ khiến anh yêu cũng không phải mà hận cũng không phải nữa. Lệ Dĩ Thần cầm miếng giấy ghi chú ở trên bàn lên, phía trên là dòng chữ xinh đẹp tinh tế: “Đừng nói đến hộp nhạc này đã bị hư, thôi, kể cả mấy cái đèn bàn và bình bình lon lon mà em đã mua cũng ném đi, em không cần nữa rồi." Lệ Dĩ Thần ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, mưa còn to hơn so với lúc trước, mày nhíu lại, anh định cầm cây dù đuổi theo cô nhưng đến cửa thì đột nhiên dừng lại, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười khổ rối rắm, anh và cô đã không còn bất kỳ quan hệ gì rồi, đã như vậy, anh cần gì phải quan tâm đến lập trường của cô. Sống hai mươi hai năm, lòng của Diệp Cẩn chưa bao giờ lạnh đến thế, mặc dù năm ấy đưa tang ba, cô cũng chưa từng cảm thấy đau đớn tê liệt như vậy, đó là người cô yêu đến tận xương tủy, vì anh là một học sinh nghèo nên cô bỏ qua cuộc sống đại tiểu thư trong nhung lụa, tại sao anh lại có thể tổn thương cô như vậy. Ngã nhào giữa đêm mưa tầm tã, Diệp Cẩn cảm thấy cả người mệt mỏi, vì yêu Lệ Dĩ Thần, cô không tiếc phản bội ba mẹ, bỏ qua vinh hoa phú quý, nhưng quay đầu lại thì mới phát hiện, thứ cô bỏ lỡ không riêng gì tình thân và tình yêu mà còn có tôn nghiêm cao cao tại thượng từng có. Khi Lệ Dĩ Thần nắm tay Lâm Mạn Thanh nói muốn ly hôn với cô thì Diệp Cẩn đã từng bất chấp tất cả đi cầu xin anh, hôn nhân của bọn họ mới chỉ được ba tuần mà thôi, nếu như không yêu cô, tại sao lại muốn cưới cô? Diệp Cẩn không nghĩ ra, nhưng nhiều lần ép hỏi, kết quả sẽ chỉ làm cô đau lòng tuyệt vọng hơn mà thôi, cho đến ngày hôm qua khi tận mắt thấy Lệ Dĩ Thần ôm hôn Lâm Mạn Thanh, rốt cuộc cô cũng chấp nhận thực tế. Người yêu của cô thật sự không thương cô, mặc kệ cô khó có thể tiếp nhận như thế nào thì đây cũng là sự thật, mặc dù khó nén đau buồn như thế nào thì cô cũng không thể vì thế mà gục ngã, cô lại càng không nên vì những người không thương cô mà tự hành hạ mình, nếu như cuộc sống khắp nơi đềy là gió táp mưa rào, như vậy cô lại càng muốn ngược gió, bởi vì cô là con gái của ba, ba từng nói với cô, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, cô đều phải sống hạnh phúc vui vẻ thay thế ông, bởi vì cô đang kéo dài sinh mạng của ba. Diệp Cẩn lau mặt một cái, không biết là mưa hay là nước mắt, mặc dù khó khăn, nhưng cô vẫn đứng lên từ mặt đất trơn trợt, mặc dù đêm tối lạnh lẽo thê lương không nhìn thấy con đường phía trước nhưng cô vẫn nở một nụ cười kiên quyết. ... Mời các bạn đón đọc Cho Anh Quá Khứ của Em của tác giả Uyển Khanh.