Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ấm Áp Nhất Là Lúc Tuyết Rơi - Lam Kinh

Câu chuyện nói về Ôn Noãn - một cô nàng tuổi 20 nhưng bề ngoài thiếu nữ 16 và tâm hồn có lẽ cũng thế. Không phải cô ấy ngây thơ ngốc nghếch quá đáng như một số nữ chính khác đâu. Nói cô ngốc nghếch như đứa trẻ vì cô rất chân thành, tốt bụng không tính toán. Mọi suy nghĩ của cô đều được viết lên mặt, không hề có tâm cơ che giấu. Cô là một đứa trẻ ngoan, ngoan đến mức nó trở thành nỗi lo cho ba mẹ vì không có cơ hội thể hiện quyền uy của bậc phụ huynh. Các mối quan hệ với bạn học của cô cũng rất tốt đẹp, không có gì đáng lo cả. Đến từ đất Tô Châu sông nước, nhưng cô không xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành đâu, chỉ là đôi mắt to tròn linh động và nụ cười ngọt ngào rạng rỡ luôn thường trực trên môi cùng làn da trắng trẻo luôn giúp cô toả sáng như mặt trời nhỏ. Nhưng cô cũng hay bị não cá vàng lắm, chuyện mất ví tiền là chuyện thường xuyên, bị CSGT bắt nộp phạt chỉ 10 đồng nhưng cô cũng không có gì ngoài chùm bóng bay trên tay mua tặng cho cô bé ăn xin ven đường, còn tính lấy thẻ ăn ở căn tin ra hỏi chú cảnh sát là có quẹt được không nữa chứ. May là nhờ anh chàng soái ca mà cô để lọt lưới (vì cô nàng tự nhận là mình biết hết tất cả soái ca ở trường) là Trương Dực Chẩn tiện tay giúp đỡ. Thuở đời có ai nói chuyện với người đã giúp mình tận 3 lần nhưng lần nào cũng quên hỏi tên người ta không? Là cô gái ngốc Ôn Noãn chứ ai.  Trương Dực Chẩn là học trưởng 21 tuổi cao ráo đẹp trai tài giỏi điển hình của ngôn tình. Nhưng anh luôn sống trầm lặng nên không nổi tiếng cho lắm, vì thế lần đầu gặp anh Ôn Noãn đã ngạc nhiên vì sao lại không biết đến sự tồn tại của nam thần này nhỉ. Tính cách anh rất thân sĩ, là loại người mà người khác có giẫm lên giày mình thì cũng sẽ nói xin lỗi, làm gì cũng cảm ơn dù là điều nhỏ nhất. Anh rất phong độ và lịch sự với mọi người, nhưng chính điều đó đã thể hiện sự khách sáo của anh, tạo thành tầng ngăn cách với người khác, đừng hòng ai bước vào thế giới riêng của chính anh. Cuộc đời của anh luôn có mục tiêu và kế hoạch, anh thích sự chinh phục, ví như việc học tập, cũng ví như sở thích leo núi của mình. Trong bản kế hoạch cuộc đời Trương Dực Chẩn, tình yêu không hề là một yếu tố được xếp vào. Anh nghĩ có lẽ anh cũng sẽ yêu, nhưng là sau khi sự nghiệp của anh đã ổn định, thì mới có thời gian nghĩ đến nó. Nhưng duyên phận ấy mà, khó nói lắm. Vào một chiều mưa rả rích, tình cờ từ cầu thang bước xuống, bị sự nhờ vả của cậu bạn giường dưới, là đưa một cô bé đáng yêu về kí túc xá do trời mưa mà cô ấy không mang dù, bạn thân của cô ấy thì bị anh chàng kia cướp đi mất rồi. [Trương Dực Chẩn bị hãm hại gánh vác nhiệm vụ lúc lâm nguy nhìn cô gái ngậm kẹo mút trong mồm, cặp má phình lên, hai tay thì trống trơn, lễ phép mở dù: “Mời.”]  Sau vài lần ngẫu nhiên gặp mặt, Ôn Noãn đã mất tự chủ mà thốt lên: “Trương Dực Chẩn, em thích anh.” Chưa bao giờ anh được người khác thổ lộ thẳng thừng như vậy nên nhất thời không biết làm sao, nên đó là lần đầu tiên anh đánh mất phong độ mà xin cáo từ bỏ đi. Nhưng anh tưởng anh thoát à, làm gì có. Cô bé kia ngày nào cũng kè kè bên anh, theo anh đến lớp tự học, theo anh đi dạo, rủ anh đi ăn. Kể cả khi anh hẹn cô ra và nói thẳng rằng anh không thích cô thì cô cũng chỉ buồn chút ít mà thôi. “Vậy sau này anh thích em được không?” Tục ngữ có câu: nam theo đuổi nữ thì cách một ngọn núi, nữ theo đuổi nam thì cách một tầng sa. Trương Dực Chẩn làm sao thoát được mặt trời nhỏ như cô ấy. Anh cứ thắc mắc tại sao làm người có thể vô tư vô lo sống hết mình được như Ôn Noãn nhỉ. Mặc dù bị anh từ chối nhưng cô vẫn có thể nở nụ cười ngọt ngào, vẫn tiếp tục líu lo bên tai anh, vẫn cứ chui vào cuộc sống của anh một cách đường hoàng như thế. Nhưng lạ một điều là anh không hề thấy cô đáng ghét tí nào, chỉ thấy bất đắc dĩ mà thôi. Anh cũng không muốn làm tổn thương cô, nên vẫn đối xử với nhau như những người bạn. Để rồi thời gian trôi qua, vào một buổi tối sau khi tự học cùng với Ôn Noãn, khi hai người bước xuống cầu thang, thấy cô nàng Ôn Noãn sắp trượt chân nên anh đã vươn tay nắm tay cô lại. Tình cờ lúc đó có một giảng viên gặp và hỏi “Bạn gái của em à?” “Đúng.” Tình yêu của hai người đã đến nhẹ nhàng như thế đó. Bằng sự kiên trì nỗ lực và sự lương thiện ấm áp của Ôn Noãn thì Trương Dực Chẩn đã mở lòng tự khi nào. Cô bé ấy đã vô tri vô giác mà chui sâu vào trái tim anh rồi. Mà cặp này yêu nhau đáng yêu lắm nhé, lần đầu hẹn hò là đi bảo tàng công nghệ khoa học. Sáng sớm hẹn nhau đi chạy bộ, cô đọc báo cho anh nghe, anh thì giúp cô buộc lại tóc cho gọn gàng. Tình yêu hai người không xa hoa gì cả, vì cô nàng Ôn Noãn dễ thoả mãn, Trương Dực Chẩn thì không nói lời lãng mạn. Có những người khi yêu thì luôn luôn bộc bạch hết cảm xúc của mình cho đối phương - ví như Ôn Noãn. Cũng có những người luôn giấu kín tình cảm sâu trong lòng, xem trọng và nâng niu nó, không dùng lời nói ngọt ngào mà chỉ hành động, mang đối phương trở thành người thân của mình mà đối xử - ví như Trương Dực Chẩn. Cũng vì hai cách yêu khá đối lập này mà về sau hai người có mâu thuẫn nho nhỏ dẫn đến chiến tranh lạnh. Mình đọc thì không cảm được khúc đó lắm, chắc có lẽ chưa yêu bao giờ nên mình không hiểu được cái đó có là lí do đáng để hai người giận nhau hay là không nữa. Nhưng rồi thì cũng giải quyết thôi, và thế là hết truyện.  Ngoài cặp đôi chính, truyện còn có một cặp phụ là Hành Vân và Ngô Đạc. Hành Vân là cô bạn cùng phòng của Ôn Noãn. Ngô Đạc thì là bạn cùng phòng của Trương Dực Cẩn. Cặp đôi này chính là đại diện cho mối tình dang dở của thời sinh viên. Yêu nhau nhưng không đến được với nhau, có thể là do duyên phận. Còn có cô bạn thanh mai trúc mã của Trương Dực Cẩn - Diệp Phỉ Dương. Tác giả dành hẳn một phiên ngoại để nói về cô ấy. Cô nàng này cũng gây nuối tiếc cho mình, tài giỏi xinh đẹp mạnh mẽ. Nhưng chính tuýp phụ nữ thế này mới khó nói lên tiếng yêu. Mặc dù ở bên nam chính từ nhỏ, có rất nhiều không gian và thời gian, nhưng cô ấy vẫn không thể bày tỏ nỗi lòng mình. Cô ấy không thể ghét Ôn Noãn, vì cô bé ấy trái ngược với cô, cô ấy có thể sưởi ấm Trương Dực Cẩn, còn cô thì không. Đọc phiên ngoại của Diệp Phỉ Dương mình cũng đau lòng lắm các bạn ạ. Ngoài ra, bố mẹ nam chính đáng yêu lắm nhé, cả hai đều là người cởi mở nhưng không hiểu sao sinh ra thằng con khác người không thích tiếp xúc với người khác như vậy, họ luôn mong con trai mình có người yêu nên khi biết Trương Dực Cẩn có bạn gái thì họ đã vui mừng và đón tiếp Ôn Noãn rất nồng hậu. Còn nhân vật nào nữa nhỉ, à là các cô bạn cùng phòng khác của Ôn Noãn. Thanh xuân mà, đâu chỉ có tình yêu, còn phải có tình bạn nữa. Mối quan hệ của bốn cô nàng rất hài hoà và thân thiết, không có gì cẩu huyết cả.  Mình nhắc lại vì truyện này khá lâu rồi nên có lẽ sẽ có nhiều yếu tố không hợp khẩu vị của độc giả bây giờ. Nhưng đối với mình nó vẫn ổn. Cách hành văn của tác giả hơi hơi lan man chút đỉnh, nhưng nếu đọc nghiền ngẫm thì thấy cũng có ý nghĩa. Còn đọc kiểu mỳ ăn liền thì bạn có thể lướt qua. Phần mình không ngấm sâu là đoạn nam nữ chính có xích mích, nhắc lại nữa là có lẽ do mình chưa trải nghiệm việc yêu đương khắng khít đó nên không hiểu, không biết các bạn thì như thế nào.  Truyện 10 chương nhưng cũng không ngắn lắm đâu, mình cũng đọc cả buổi chiều mới xong đấy. Đúng tên truyện nha, đọc thấy khá ấm áp và cũng hay cười tủm tỉm vì sự dễ thương của hai người. Chắc mình sẽ cho truyện này 7/10 điểm. Tình hình là dạo này khan hiếm truyện hợp gu quá các bạn ạ. Mong các bạn đọc truyện vui vẻ. Mời các bạn đón đọc Ấm Áp Nhất Là Lúc Tuyết Rơi của tác giả Lam Kinh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thứ Nữ Sủng Phi - Nhất Tiểu Bình Cái
Truyện Thứ Nữ Sủng Phi của tác giả Nhất Tiểu Bình Cái. Là một tác phẩm rất hay được rất nhiều bạn đọc yêu thích, thuộc thể loại xuyên không. Câu chuyện nói về cuộc sống trong hoàng cung. Tác giả rất thành công khi viết về thể loại truyện này! Hiện truyện đã full và có file prc dành cho thiết bị di dộng. Nội dung truyện xoay quanh Phong Thành Vũ và Lý Viên. Mỗi người mỗi tài năng, mỗi hoàn cảnh khác nhau. Phong Thành Vũ: mục tiêu sống chính là  trở thành “Thiên cổ minh quân”, tất cả tính cách cùng tố chất đặc biệt đếu phù hợp là một vị hoàng đế tốt, nhưng mà ngồi trên ngôi vị. *** Đây là bộ truyện tôi đọc lại nhiều nhất trong suốt 8 năm đọc ngôn tình. Những lúc mệt mỏi hay tư tưởng có chút không thông lại mang ra đọc. Không phải vì nó quá xuất sắc, mà bởi nó nhẹ nhàng, thanh mát như chén chè sen đường phèn giải nhiệt mùa hè. Phong Thành Vũ là một vị vua tốt, lý tưởng của đời hắn là trở thành đấng minh quân lưu danh sử sách. Thế nhưng rất phiền não, rất đau lòng là hắn không có con trai. Lý Viên, thứ nữ trong nhà họ hàng xa của Lý Thông phán ngũ phẩm Ung Châu, bởi vì dịu ngoan mà được mẹ cả chọn đi cùng đích tỷ vào cung làm tú nữ. Ấn tượng ban đầu của Lý Viên với Phong Thành Vũ rất tệ. Nàng nói với Cẩm Tú rằng: “Ta hiện tại không phải giống như là cây chuối tây bị mưa đánh hay đóa hoa bị gió thổi tàn sao?” sau lần đầu thị tẩm. Nàng chán ghét hắn thô bạo, nàng ngại hắn... khụ khụ... kỹ thuật không tốt ????????. Với Phong Thành Vũ, Lý Viên có bộ dạng châu tròn ngọc sáng, hơi giống con mèo nhỏ ngày trước hắn từng nuôi, làn da nàng lại vô cùng mịn màng nên hắn có vài phần yêu thích. Chỉ vậy mà thôi. Nhưng rồi hắn lại để ý nàng lúc nào không hay. Có lẽ là lúc nàng niệm ra kinh người bài thơ nàng "sáng tác" trong vườn đào khiến hắn phải thốt lên: "Lý Dung hoa thật tài tình." Thơ rằng: "Nhất phiến nhị phiến tam phiến tứ phiến Ngũ phiến lục phiến thất phiến bát phiến Cửu phiến thập phiến thập nhất phiến Thập nhị phiến thập tam phiến thập tứ phiến Thập ngũ phiến thập lục phiến thập thất phiến ...Rất nhiều rất nhiều rất nhiều phiến." (trình độ cao siêu chẳng cần dịch nghĩa ????????) Hay lúc nàng trèo cây liễu xem trứng chim tước rồi lại không dám chạm vào vì sợ dính hơi người, chim mẹ sẽ thả nó từ trên cây xuống. Lại vì lưu một chút "kỷ niệm" mà bẻ cành liễu, tưởng tượng mình là nữ hiệp giang hồ ra đủ loại tuyệt thế võ công, để rồi chiêu kết thúc quất hẳn một roi lên mặt hoàng đế bệ hạ. Ấy vậy mà Phong Thành Vũ chỉ cấm túc nàng một tháng. Lý Viên từ chỗ ghét hắn háo sắc, hận hắn làm đau nàng, lại suýt nữa bóp chết nàng; nhưng rồi nàng nhận ra, ở cái thời đại nam tôn nữ ti này, thì Phong Thành Vũ đã đối tốt với nàng lắm rồi. Ngôi vị hoàng đế của Phong Thành Vũ nhìn như chắc chắn nhưng lại căn cơ không vững. Thái hậu và nhà mẹ đẻ của bà luôn rình rập ngôi vị kia. Phong Thành Vũ trúng ám toán, Lý Viên nhắm mắt làm liều cứu hắn một mạng. Hắn ôm nàng hứa hẹn: "Chỉ cần ngươi không thay đổi, trẫm chắc chắn sẽ bảo hộ ngươi chu toàn cả đời." Đối với một đế vương như hắn, cả đời là trịnh trọng cỡ nào kia chứ? Điều tôi thích ở nam chính Phong Thành Vũ là ý chí kiên định của hắn, kiên định làm vị vua tốt, kiên định dẹp ngoại thích, kiên định bảo vệ Lý Viên và kiên định làm người cha tốt. Hắn là người thông minh, lại để ý một nữ nhân với hai chữ thông minh cả đời không có duyên phận ????????. Nữ chính Lý Viên với tính cách đôi chút vụng về lại làm hắn thoải mái dễ chịu. Khi hắn luẩn quẩn trong lòng, nàng dùng phương pháp có chút ngốc của nàng vỗ về, an ủi hắn... Có người nói với tôi rằng, cái tên là một phần con người, tên "Viên" sẽ viên mãn, tròn trịa. Vậy nên, khi đọc cái tên Lý Viên, tôi nghĩ nàng sẽ có được hạnh phúc. Thật vậy, cuộc đời nàng sau khi gặp Phong Thành Vũ, tuy có đôi chút khó khăn nhưng bên cạnh luôn có người chống đỡ giúp nàng. Tâm tính Lý Viên lương thiện, bình thản, không xa cầu cũng không cố gắng tranh giành điều gì. Nàng biết điểm mấu chốt của Phong Thành Vũ, không tò mò về chuyện của hắn nếu hắn không muốn cho nàng biết và biết cách nương tựa vào Phong Thành Vũ để bảo vệ nhưng đứa trẻ của họ. Nghe thì có vẻ Lý Viên không sắc sảo nhưng nàng cũng rất có lý tưởng nha: "Lý Viên ôm lấy cánh tay Phong Thành Vũ, nhìn hắn một chút, lại ngắm trăng sáng. Nàng đột nhiên nói: “Thật ra thì thần thiếp cũng có mục tiêu tương lai của mình!” Phong Thành Vũ chân mày chau lên, cười nói: “Nga?” Lý Viên nhìn vẻ mặt hắn bộ dạng không tin, dùng sức hừ một tiếng, nói: “Đầu tiên, thần thiếp phải cố gắng giảm cân, thề phải trở thành một mỹ nhân siêu cấp thon thả”.  Phong Thành Vũ không tự chủ đè lên phần lưng phấn nộn của nàng, nghĩ đến châu viên ngọc nhuận ôm thoải mái như thế này! Giảm cái gì mà giảm. Lý Viên mới bất kể đến trong lòng hắn nghĩ gì, nàng vui vẻ nói tiếp: “Tiếp theo, thần thiếp sẽ nuôi dưỡng Châu Châu cùng Hi nhi thật tốt, tuyệt đối sẽ đem bọn chúng giáo dục trở thành hảo hài tử!”  Phong Thành Vũ trong lòng thầm nghĩ: "Xem ra kế hoạch bồi dưỡng Hi nhi làm thái tử trẫm phải thực hiện sớm a! Về phần Châu Châu, ân! Trở lại phải nhớ dặn dò mama giáo dưỡng vạn lần không thểm để cho đứa bé kia trở nên “ngốc” giống mẹ nàng vậy." “Mục tiêu cuối cùng là” Lý Viên xoay đầu lại nhìn Phong Thành Vũ, gương mặt hồng hồng nói: “Thần thiếp muốn cùng hoàng thượng yêu thương nhau suốt đời”. Nhìn bộ dạng sửng sốt của Phong Thành Vũ, Lý Viên ngốc nghếch bật cười." Khép lại câu chuyện, tôi tự nhiên nghĩ: phụ nữ ngốc một chút, yếu ớt một chút, dựa dẫm và tin tưởng một chút cũng hay; đàn ông chỉ bảo bọc, chăm sóc cho người phụ nữ của họ khi họ cảm thấy đối phương cần họ; những người phụ nữ quá mạnh mẽ thường dễ vô tình bị làm tổn thương. Nhưng dù cho bạn chọn cách sống thế nào, thì hãy cố gắng sống sao cho thoải mái nhất và hãy nuông chiều bản thân thêm một chút nữa. Cuối cùng rồi cũng có người vì bạn mà nguyện làm tất cả ❤ À, truyện có chút thịt vụn, thời buổi toàn cơm chay thế này, các bạn dùng tạm ???????? __________ " ": trích dẫn từ truyện Review by #Viên_Viên Dung Hoa Bìa: #Tơ Chiêu Nghi *** Mới đầu nàng chỉ là một cung nữ hèn mọn trong Tử Cấm thành vô cùng to lớn này. ”Tố Nhi!” Quản Thanh cô cô lông mày vén cao cao lên, vẻ mặt không nhịn được nói: “Ngươi làm biếng cái gì đây! Nếu là làm trễ nải việc Giản tần nương nương giao phó, xem ta trị ngươi như thế nào!” “Thật xin lỗi, cô cô, để Tố nhi đi làm!” Vương Tố Nhi lảo đảo đứng lên, cho dù trong bụng truyền đến cơn đau như cắt như đau bụng sinh, trên mặt nàng vẫn như cũ lộ ra nụ cười mềm mại. Giản tần nương nương nay là tân sủng của bệ hạ, chỉ nhờ một điệu “bách hoa kinh hồng” mà làm chấn động thánh tâm. Trong hậu cung người người đều chỉ biết trên nâng dưới đạp, hôm nay nàng danh tiếng đang thịnh, tất nhiên muốn cái gì được cái đó. Cho dù là một yêu cầu nhìn có vẻ vô cùng hoang đường, thì các nô tài phía dưới cũng phải vắt hết óc mà suy nghĩ. Giống như nước rửa mặt mỗi ngày của nàng đều phải là sương lưu lại trên bách hoa buổi sáng sớm. Cầm lấy chiếc bình sứ cao ba tấc, Vương Tố Nhi cùng những người khác hướng ngự hoa viên đi tới. Lúc này sắc trời mới vừa trở sáng, trong không khí vừa âm vừa lạnh, bụng nàng đau càng thêm lợi hại! Nhìn chung quanh những người khác đã bắt đầu đi hứng sương mai, Vương Tố Nhi bụng đau không chịu được, liền gắt gao che bụng tìm một cái góc nhỏ ngồi xuống. ... Mời các bạn đón đọc Thứ Nữ Sủng Phi của tác giả Nhất Tiểu Bình Cái.
Nghê Thường Thiết Y - Thanh Ca Nhất Mảnh
Tôi mang theo lời nguyền trở về thời dân quốc năm ấy…vô tình viết lên câu chuyện cùng thiết huyết quân  phiệt Lâu Thiếu Bạch… Hờ hờ cái văn án truyện này nó ngắn ngủn thế thôi =)) Truyện này tóm tắt như sau: Nữ chính tên Tiêu Dao sống ở thế kỉ 21, là một bác sĩ, tính cách mạnh mẽ, thông minh, không sợ trời không sợ đất *ặc nói quá =))*. Tổ tiên cô gần một trăm năm trước do đánh cắp một miếng ngọc phỉ thúy mà phải chịu lời nguyền (trong đó có cô). Sau khi mẹ cô chết, cô tình cờ bị xuyên qua thời dân quốc năm 1925, bị gả cho nam chính  và bắt đầu tìm cách thay đổi vận mệnh của mình. Nam chính tên Lâu Thiếu Bạch, là thiếu tướng trong quân đội Nhật, là một người đàn ông thâm trầm, khôn ngoan, bá đạo và cũng rất si tình. Anh đang tìm kiếm nửa tấm bản đồ còn lại để tìm đến kho báu,  nhưng cuối cùng anh sẽ chọn Tiêu Dao mà buông tha cho kho báu hay sao đây??? ( đọc giả *ném dép* biết rồi con hỏi!!!!, Panda *mặt hớn hở* hí hí em gom dép đi bán ^^) Giải thích một tí về tên truyện nhé (theo như ta hiểu thôi ^^) Ta nghĩ tác giả đặt tên truyện theo một điển tích, nói về một vũ khúc tên “Nghê Thường Vũ Y” có từ thời Đường Minh Hoàng. “Nghê” là cầu vồng. Tiếng miền Nam gọi là cái mống, do ánh nắng xuyên qua hơi nước trong mây nên phân thành bảy màu. Sách Tàu ngày xưa chỉ nhận có năm màu. “Thường” là xiêm, để che phần hạ thân của người. “Nghê Thường” có nghĩa là xiêm cắt bằng năm màu. “Vũ y” là áo dệt bằng lông chim. Hay có nghĩa là kiểu áo theo hình cách chim. “Nghê Thường vũ y”, ta có thể cho đó là những vũ nữ mặc áo theo hình cánh chim, còn quần thì bằng lụa phất phới ngũ sắc. Tác giả chắc là theo đó mà đặt tên cho truyện, “thiết y” là tấm áo bằng sắt, tựa đề truyện muốn nhấn mạnh không chỉ vẻ đẹp bề ngoài mà còn tôn vinh vẻ đẹp từ trong tâm hồn của người phụ nữ, mà nổi bật là tính cách mạnh mẽ, kiên cường và độc lập của họ.  *** Xảy ra chuyện gì…” Tôi nhắm mắt, hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó: cơ thể tôi khó chịu như muốn nứt ra, khối phỉ thúy trên đàn tế bỗng nhiên phát sáng rực rỡ, sau đó tôi mất đi ý thức. “Ăn cháo đi, bụng nhất định đã rất đói rồi.” Lâu Thiếu Bạch không trả lời, chỉ nâng sau lưng vịn tôi ngồi dậy, trên tay bưng một bát cháo, thổi một muỗng, đưa đến bên miệng tôi. Tôi xác thực cảm thấy rất đói bụng, ăn vài miếng, đột nhiên cảm thấy không ổn, đưa tay lên sờ ngực, không thấy khối phỉ thúy. “Phỉ Thúy?” Tôi biến sắc. “Tiêu Dao, bây giờ anh tin, trên đời này, có một số việc xác thực không phải con người có thể hiểu được.” Anh nhìn tôi, chậm rãi nói, “Khối phỉ thúy vẫn còn trên ngực em, nhưng mà…” Anh ngừng lại. Tôi đưa tay sờ, chỗ đó vẫn trống trơn, cũng không có dấu vết lồi ra. “Em tự nhìn xuống, sẽ hiểu…” ... Mời các bạn đón đọc Nghê Thường Thiết Y của tác giả Thanh Ca Nhất Mảnh.
Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss - Lại Ly Hôn
Tất cả đêu biết rõ một điều, tại giới quyền quý ở kinh thành cô chính là yêu nghiệt tuyệt đối không được phép đụng vào. Cô là thần, là tiên nhưng cũng là phật là ma quỷ. Cô chính là đại biểu cho tội ác, cho sự xa đọa, là thuốc độc mà giới đàn ông không có cách nào bỏ nổi, là người mà tất cả phụ nữ đều căm hận muốn phá hủy. Đặc sắc một:  Tại buổi hôn lễ trong một khách sạn lớn nào đó, tân khách được mời đến dự trong hội trường rất đông. Chú rể cô dâu đang đứng ở trước mặt người chủ hôn. Người chủ hôn hỏi chú rể: "Tiên sinh Lương Kinh Đào, ngài có đồng ý lấy tiểu thư Tiêu Cửu Cửu làm vợ không?" Trong sự chờ mong của rất nhiều tân khách lẫn sự ngượng ngùng của cô dâu, mọi người nghe thấy chú rể nói ra một câu nghe lạnh như băng: "Tôi không đồng ý!" Sau một khắc, trên màn hình lớn của hiện trường hôn lễ, hiện ra hình ảnh cô dâu đang cùng một người đàn ông nào đó dây dưa cùng một chỗ... Nhưng cô dâu chỉ thẫn thờ nhìn một màn này, mặc kệ cho thể xác và tinh thần của chính mình bị tổn thương, nhìn mình bị thân bại danh liệt. Cái trò chơi này, cô đã sớm biết trước kết quả sẽ như thế nào rồi, chỉ là cô không cam lòng mà thôi. Hôm nay, sự việc đã đến nước này, anh lại thật sự có thể nhẫn tâm đối xử với cô như thế. Nếu đã vậy, cô sẽ khiến cho anh bị đau hơn! Đặc sắc hai: Ở cửa phòng khoa phụ sản của một bệnh viện nào đó. Cô dâu bị hủy hôn Tiêu Cửu Cửu lại không hẹn mà lại gặp kẻ bạc tình Lương Kinh Đào một lần nữa. Lương Kinh Đào nhìn cô đi ra từ trong phòng bệnh nhân lưu sau phẫu thuật đi ra, vẻ mặt tái nhợt. Anh vọt tới trước mặt cô, dùng sức túm lấy tay của cô, giọng nói nghe đầy run rẩy, hỏi cô: "Cửu Cửu, cô tới nơi này để làm gì vậy?" Gương mặt của Tiêu Cửu Cửu tái nhợt nhưng vẫn rất tuyệt mỹ. Vẻ mặt của cô lộ rõ sự suy yếu nhưng vẫn nở một nụ cười tươi rói mang đầy sự châm chọc: "Giống như trong lòng anh đã nghĩ thôi, tôi tới đây là để xoá sạch nghiệp chướng trong bụng của mình. Lương Kinh Đào, anh cũng nên cảm thấy mình đã được thỏa mãn rồi. Tôi đã mang hai mạng người mà tôi yêu quý nhất, là anh trai của mình và đứa bé này, đến để trả lại hai cái đùi cho chị gái anh, đủ vốn rồi chứ nhỉ? Bây giờ chắc hẳn là anh cảm thấy rất vui sướng có phải không?" Nhìn thân hình của Lương Kinh Đào lung lay như sắp đổ, nhìn thấy trong ánh mắt của anh lúc này vừa có nỗi sợ hãi, vừa có sự đau đớn vừa đầy vẻ hối hận, Tiêu Cửu Cửu không buồn nhìn lại anh thêm một lần nào nữa, rúc thân thể đầy mệt mỏi của mình vào trong lồng ngực đầy nhân hậu và ấm áp của một người khác đang chờ đợi cô: "Chúng ta đi thôi!" Người nọ nhìn thoáng qua Lương Kinh Đào vẻ đầy mỉa mai, xoay người khom lưng đưa tay ôm ngang người cô lên, siết chặt vào trong lòng của mình, hôn cô một cái tràn đầy vẻ cưng chiều: "Chúng ta về nhà thôi!" "Cửu Cửu..." Sau lưng cô vang lên một tiếng gọi cảm giác như ruột gan bị xé đứt ra từng khúc... Nhưng rốt cuộc cũng không thể gọi trở về được những tình cảm chân thành mà cô đã từng trao cho anh... Đặc sắc ba Những người tham dự cuộc so tài đến từ rất nhiều quốc gia. Họ đều kinh ngạc khi nhìn thấy một cặp mẹ con phối hợp với nhau, mẹ đúng là một nữ thần y đẹp nghiêng nước nghiêng thành, con đúng là một tiểu thần đồng thiên tài đáng yêu trong giới y học. Giữa bọn họ có sự cực kỳ ăn ý, chỉ thoáng cái đã “giết chết” ngay lập tức toàn trường đấu! Cuối cùng, cặp mẹ con đã PK toàn trường đấu và toàn thắng! Danh tiếng vang lừng quốc tế! Một lần lộ mặt một lần vang danh! Tiêu Cửu Cửu trở lại hậu trường, cô vừa mới thay chiếc áo khoác trắng ra, tiểu bảo bối đã liền chạy tới nói với cô, "Mẹ, bên ngoài có hai người đàn ông, cả hai người đều nhận là cha của con, bọn họ đã đánh nhau đến tận đây rồi! Làm sao bây giờ? Mẹ có muốn đi xem náo nhiệt một chút hay không?" Tiêu Cửu Cửu chọc nhẹ một cái vào gương mặt của tiểu Tuấn đang bày ra cái vẻ vui sướng khi nhìn thấy người gặp họa: "Đồ trứng thối nhóc con này, ngay đến cha của mình là ai mà cũng không nhận ra được hả?" *** Khi Diệp Tú Trinh nghe thấy được điều bí mật từ trong miệng của những người đàn ông ở trong phòng kia, biết được chuyện Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu sắp kết hôn, rồi tiếp đó, thậm chí ngay cả thiệp mời dự lễ kết hôn cũng đã được phát đi, thì Diệp Tú Trinh bị chọc giận, cả người tưởng chừng như sắp bị nổ tung. Lúc này, bà đã cảm nhận được vị trí của mình trong nhà đã bị uy hiếp thật sâu sắc. Bà cảm thấy lời nói của mình ở trong nhà họ Tiêu, hiện giờ hoàn toàn không còn chút giá trị gì nữa rồi. Hôm nay cái loại tiểu hồ ly tinh kia còn chưa bước chân vào đến cửa nhà họ Tiêu này, Dieenndkdan/leeequhydonnn vậy mà cô ta cũng đã thành công làm cho chồng và con trai của bà, coi bà giống như một người bỏ đi. Thậm chí, ngay cả chuyện hôn nhân đại sự của con trai bà, hai cha con bọn họ cũng hùa với nhau để dối gạt bà, không muốn để cho bà biết như thế. Nếu như bà để cho loại tiểu hồ ly tinh kia thành công bước vào cửa chính của nhà họ Tiêu, vậy thì về sau này, không biết cha con bọn họ sẽ còn đối xử với bà đến như thế nào nữa. Càng nghĩ Diệp Tú Trinh lại càng thấy giận dữ, càng cảm thấy bực bội, bà có cảm giác cơn oán giận cứ cuồn cuộn xoắn xuýt lại ở trong lòng bà. Nó giống như một con thú nhỏ đang lên cơn điên cuồng, cứ nhảy nhót loạn xạ, làm cho cả người bà bị lâm vào trong trạng thái bối rối và cáu kỉnh, nhưng lại không tìm được nơi để phát tiết ra. Nếu như không thể phát tiết toàn bộ sự oán giận vẫn đang cuộn trào trong lòng ra ngoài, thì hàng ngày bà sẽ cảm thấy ăn không thấy ngon, ngủ không được yên, đứng ngồi không yên, đầu óc không thể nào bình tâm được. Con bé Tiêu Cửu Cửu kia đã trở thành cái gai ở trong mắt của bà, đâm sâu vào tận trong da thịt, không loại bỏ thì không được! Diệp Tú Trinh giống như con thú đang bị vây hãm, suốt một buổi sáng cứ đi đi lại lại ở trong phòng. Sau cùng bà khẽ nghiến răng lại, quyết định sẽ đi tìm người người đàn ông kia nhờ giúp một tay. Bà lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, sau khi điện thoại được tiếp thông, Diệp Tú Trinh dùng giọng điệu rất kiên trì, nói với người đầu dây bên kia một câu, "Tôi có việc gấp, nhất định phải gặp mặt ông một lần." Giọng nói của đối phương cũng mang đậm vẻ cực kỳ không nhẫn nại được: "Bà có chuyện gì mà không thể nói ở trong điện thoại?" ... Mời các bạn đón đọc Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss của tác giả Lại Ly Hôn.
Thời Gian Hẹn Hò Một Tuần - Trọng Hi
Chỉ còn 7 ngày nữa là đến thời điểm Diệp Mỹ Lnh di cư sang Mỹ. Chính vì thế cô quyết định tỏ tình với Chung Nhất Minh, người được mệnh danh là vương tử vườn trường đồng thời cũng là người cô thầm thương nhiều năm. Nhưng Mỹ Linh càng không ngờ đến là Chung Nhất Minh lại đồng ý. Tình yêu bắt đầu đếm ngược... *** Giữa hè rất nhiều năm trước, cuối tháng 8, nhiệt độ cao đến 35 độ. Chung Nhất Minh đến phòng học bổ túc tương đối sớm, đi đến dưới máy điều hòa đang thổi gió, nhìn ra ngoài sổ thấy không khí bốc lên hơi nước nóng hổi vì mùa hè nóng bức. May là sớm trở lại phòng học, nếu không ở ngoài thêm 5 phút nữa chắc chắn sẽ bị cảm nắng. Cảnh Hằng cùng bạn gái của anh hai người tay trong tay, ngọt ngấy đi vào phòng học. "Hai chị em các cậu có cần phải ghê tởm như vậy đi đến lớp không?" Chung Nhất Minh cố ý ra vẻ buồn nôn. Mặc dù Cảnh Hằng là con trai, thế nhưng lớn lên lại có khuôn mặt giống con gái, Chung Nhất Minh vẫn thường xuyên ra vẻ ghê tởm đối với cặp tình nhân trẻ con này. ... Mời các bạn đón đọc Thời Gian Hẹn Hò Một Tuần của tác giả Trọng Hi.