Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chỉ Gọi Tên Em - Thái Trí Hằng

Tôi thích truyện của Thái Trí Hằng. Thích cực. Nhưng hầu như chưa viết được bao dòng cho gã. Bởi vì truyện của gã không có thiên trường địa cửu để thở dài, không có ân oán éo le để nhức nhối, không có hiểu lầm chia rẽ để nuối tiếc. Chẳng có gì cả. Chỉ có hai người luôn đi cạnh nhau, luôn biết rõ lòng nhau, và luôn giữ một lời yêu không ra miệng. Hình ảnh cuối cùng mường tượng sau khi gấp truyện lại, dường như luôn là một đôi tình nhân – chưa hẳn tình nhân, ngấp nghé tình nhân, bước cùng nhau trên  đường dài hai hàng lá phủ. Đôi bàn tay buông lơi để song song nhau, chỉ cách một chút, một chút thôi, nhưng gần như chẳng bao giờ nắm vào. Mà tôi thích họ Thái, có lẽ chính vì những cái tình kiểu thế. Rất nhẹ nhàng và rất tinh tế, như một hơi thở phà nhẹ, hương không nồng nhưng dư vị xa xôi, vị không ngọt đậm mà thanh tê đầu lưỡi. Hầu hết chúng ta, đều là những người bình thường. Có nghĩa là sẽ không có vài kiếp để phùng sinh, nên chỉ đành tính hẹn kiếp này có lỡ Nghĩa là không thể lấp bể dời non, không xuất sắc kinh người, chẳng qua là ngày ngày lẩn quẩn cơm áo gạo tiền, nên chẳng cần vạn dặm quan san, sợi tình cũng mong manh nặng đầy suy nghĩ. Nghĩa là chúng ta sống, thở, quay cuồng mỗi ngày, loanh quanh mỏi mệt cần bờ vai dựa, nên nếu lỡ không thể ôm mối tình si suốt kiếp, thôi cũng đành xin chớ trách nhau. Hạnh phúc là một khoảnh khắc. Khoảnh khắc có thể ở lại bên người. “Nhung nhớ có tuổi, bởi nó biết lớn; Ký ức trường sinh, bởi nó chẳng hề già”. Sẽ tìm em chứ? Hôm nay có gió – lời nói gió bay. Sẽ tìm em chứ? Ngày không gió thì anh không hứa. Lời hứa là một hẹn ước, dù gắng không nói ra, vẫn luôn nằm đó. Trong ước muốn của anh và mong chờ của em. Để những ngày anh bắt máy, em mỉm cười. Để những ngày anh vắng xa, em quay xe về tránh nhớ. Để những ngày ngắn ngủi có thể ở bên nhau, ta sẽ chỉ nói rằng “Được ở đây thật tốt”. Mây bay qua những ngày yêu. Đọng lại trong một giọt tương tư, chiều chiều lặng lẽ chảy qua mái tóc. Tóc e trong nỗi nhớ. Xuân lạc xuân, hạ trôi hạ, thu hoài thu, “có lẽ vào mùa đông”, băng cản lệ nhòa, thì ta lại gặp. Hoài niệm những ngày gặp gỡ, cố đuổi theo người. Bóng lẫn trong mơ. Mà chỉ biết hy vọng ta còn đủ trẻ để thử hết nông nổi. Biết đâu trong vạn đường nhắm mắt đưa chân có một đường về được bên người. Dù một thoáng chốc Dù sẽ trăm năm. “Noãn Noãn không hề biết, chỉ cần có thể mở miệng gọi tên em, đó đã là một điều hạnh phúc!”  *** "Hi, em là Noãn Noãn, còn anh?" Lần đầu gặp Noãn Noãn là ở Trại hè sinh viên hai bờ eo biển Đài Loan. Tên đầy đủ của trại hè này ra sao tôi cũng quên rồi, chỉ nhớ mấy từ trọng điểm như "tìm về cội nguồn văn hóa" gì đó. Hồi ấy tôi vừa qua bài thi vấn đáp luận văn thạc sĩ, đúng lúc lên trang web trường làm thủ tục tốt nghiệp thì đọc được về hoạt động này, tôi đã định sẽ nghỉ ngơi một tháng rồi mới đi làm nên bèn đăng ký luôn. Tôi với mấy thằng em khóa dưới cùng trường và nhóm sinh viên, nghiên cứu sinh của ba trường khác cùng bay đến Bắc Kinh. Sinh viên của bốn trường đại học Bắc Kinh đang đợi chúng tôi ở đó. Hoạt động lần này diễn ra ở vùng phụ cận Bắc Kinh, kéo dài tám ngày bảy đêm. Dẫn đoàn có bốn giáo viên (Đài Loan, Bắc Kinh mỗi bên hai người), quản lý một nhóm khoảng năm mươi sinh viên. Nói là quản lý nhưng các thầy chẳng hơn chúng tôi bao tuổi, mọi người đều cũng đã lớn cả nên các thầy chỉ phụ trách tượng trưng mấy việc như sắp xếp lịch trình giờ giấc, còn lại để mặc chúng tôi tự do. Tuy lỡ có xảy ra chuyện gì đều do các thầy chịu trách nhiệm, nhưng người căng thẳng lại là chúng tôi. Lần đầu gặp mặt là lúc chuẩn bị dùng cơm tối. Giáo viên hai bên lần lượt nói mấy lời như đi đường vất vả rồi, không có gì không có gì, mời anh ngồi, không không mời anh ngồi trước, đừng làm khách một hồi, còn đám sinh viên ai nấy mặt mũi đều căng ra. Nếu như bạn từng ngủ một giấc rất sâu, hẳn sẽ biết da mặt khi vừa ngủ dậy gần như không có tính đàn hồi. Đúng thế, chính là cảm giác căng chặt thiếu đàn hồi đó đang bao phủ lên khuôn mặt tất thảy đám sinh viên chúng tôi. Cả đoàn ngồi thành sáu bàn, hai phút sau khi món thứ nhất được bưng lên, không ai động đũa. Các thầy chu đáo mời mọi người cầm đũa, đám sinh viên vẫn cứ im lìm. Bàn tôi ngồi không có giáo viên, mấy bạn cùng bàn không chỉ yên lặng mà e rằng đã đạt đến cảnh giới tĩnh lặng trang nghiêm. Đúng lúc một giáo viên Bắc Kinh ở bàn bên mời đến lần thứ ba: "Mọi người bắt đầu nào, đừng làm khách." Bạn nữ ngồi bên trái tôi cũng bắt đầu lên tiếng, tiện hỏi tên tôi. "Tôi tên Lương Lương." Ắt hẳn do tôi quá căng thẳng nên đã buột miệng nói ra cái tên này. Nếu như bạn là bố mẹ hay bạn bè, hay người quen của tôi, bạn sẽ biết đó thực ra không phải tên tôi. "Anh nói thật đấy à?" Giọng cô gái đầy hứng khởi: "Em là Noãn Noãn [1], anh tên Lương Lương [2]. Trùng hợp thật đấy." Noãn Noãn cười, trở thành sinh viên đầu tiên khôi phục cơ "Các đồng chí, chúng ta tiến hành thôi." Nói xong, tay phải Noãn Noãn cầm lấy đũa, xoay ngược đầu đũa xuống, gõ nhẹ lên bàn hai tiếng, rồi xoay đầu đũa lên, các ngón tay chỉnh lại tư thế cầm cho ngay ngắn, sau đó vươn tay về đĩa thức ăn. Động tác của Noãn Noãn rất nhẹ, hơn nữa lại rất chậm, có ý bảo mọi người làm theo. Như binh sĩ đang nấp trong chiến hào bỗng thấy chỉ huy đứng dậy khảng khái hét lớn: "Xung phong!", mọi người răm rắp bò khỏi chiến hào, cầm lấy đũa. Noãn Noãn gắp thức ăn về phía bát mình rồi đột ngột dừng lại, quay phải 90 độ đặt vào bát tôi. "Món này làm chính cống đấy, anh nếm thử xem," em nói. "Đây là?" tôi hỏi. "Món Hồ Bắc." Thực ra tôi chỉ muốn hỏi thứ đỏ đỏ mềm mềm này là thứ gì, nhưng em đã trả lời vậy, tôi đành hỏi tiếp: "Sao em biết đây là món Hồ Bắc?" "Câu hỏi của anh thật sâu sắc," em trả lời. "Bảng hiệu ngoài nhà hàng có ghi mà." Xem ra tôi đã hỏi một câu ngớ ngẩn, nếu như lại hỏi tiếp thì nên hỏi một câu thật sự sâu sắc mới được. Tôi biết "chính cống" theo cách nói Đài Loan là "chính hiệu, chuẩn", có quá nhiều chương trình nghệ thuật ẩm thực của Đài Loan đã nhắc đến rồi. Vì vậy tôi không thể hỏi cách nói "món ăn rất chính cống" liệu có phải vì thời kháng chiến chống Nhật, để tránh máy bay ném bom, dân ta chỉ có thể nấu ăn dưới hào cống, thành ra trong thức ăn có một hương vị đặc trưng bất biến tượng trưng cho tinh thần chiến đấu quật cường, vượt mọi gi¬an khổ của dân tộc, dẫn đến sau này người ta bèn dùng "chính cống" để khen thức ăn làm rất chuẩn hay không? Nghĩ hồi lâu, tôi mới mở miệng hỏi một câu uyên thâm: "Em là người Hồ Bắc à?" "Không phải." Noãn Não lắc đầu. "Em ở Hắc Long Gi¬ang, đến Bắc Kinh học đại học." "Thảo nào." Tôi gật gật đầu. "Sao cơ?" "Em nói em là người Hắc Long Gi¬ang phải không?" "Vâng." "Đây là Bắc Kinh, chắc thuộc tỉnh Hà Bắc, không sai chứ?" "Đúng thế." "Em chưa từng tới Hồ Bắc phải không?" "Chưa." "Thế sao em biết món Hồ Bắc này làm rất chuẩn, à không, rất chính cống chứ?" "Câu hỏi này uyên thâm đấy." Noãn Noãn ngừng đũa, do dự một lúc mới nói: "Em nghe người khác nói." "Hả?" "Dù gì các anh cũng từ Đài Loan tới, em coi như là chủ nhà, cũng phải giả vờ hiểu biết tí chứ." Noãn Noãn nói xong, nhoẻn miệng cười. Cảm giác căng thẳng trong tôi bất giác tiêu tan ít Nhìn quanh bốn phía, da mặt đám sinh viên đã khôi phục lại tính đàn hồi, giữa lúc múc canh, gắp thức ăn ai nấy cũng đã biết gật đầu mỉm cười với nhau. "Đúng rồi, em họ Tần," Noãn Noãn lại nói. "Còn anh?" "Anh họ Thái." "Thái Lương Lương?" Noãn Noãn đột nhiên bật cười thành tiếng. "Lương Lương nghe rất hay, nhưng đi cũng họ Thái thì…" "Tên có kêu thế nào thì đi cùng họ Thái cũng mất hay." "Cũng không đến nỗi ấy." "Thật không?" "Đồ ăn nguội rồi là không ngon đâu, ăn nhanh cho nóng. Tên của anh rất có triết lý đấy," Noãn Noãn cười nói. "Bố mẹ anh chắc mong anh biết nắm chắc cơ hội, nỗ lực tiến lên." "Vậy tên em là Noãn Noãn có hàm ý gì đặc biệt không?" tôi hỏi. "Bố em nghĩ trời lạnh mà gọi Noãn Noãn, Noãn Noãn như vậy có lẽ sẽ không lạnh nữa," em trả lời. "Tên của em rất hay, không quá uyên thâm lại có ý nghĩa." "Cảm ơn." Noãn Noãn cười. Tôi bắt đầu thấy bất an, bởi cái tên Lương Lương của tôi chỉ là giả. Không ngờ hai chữ "Lương Lương" vừa thốt khỏi miệng, tiếp sau đã nhiều diễn biến thế này. Mấy lần đã nói với Noãn Noãn tên tôi không phải Lương Lương, nhưng đều không nắm được thời cơ tốt để thể hiện lương tâm. "Sao lại dừng đũa thế?" Noãn Noãn quay sang hỏi tôi. "Mau ăn đi." Ăn đến nửa bữa, rất nhiều người đã bắt đầu cười đùa nói chuyện. Không khí khác hẳn với khi vừa ngồi xuống bàn ăn. Noãn Noãn và tôi cũng tán đến mấy chuyện như Hắc Long Gi¬ang lạnh lắm nhỉ, Đài Loan nóng lắm nhỉ. Nói mãi nói mãi lại đến chủ đề địa danh, tôi nói ở Đài Loan có mấy địa danh như Củ Tỏi, Thái Bảo, Mặt Nước. "Quê anh còn tên là Túi Vải," tôi nói. "Chính là ‘túi vải’ dùng để đựng đồ đấy á?" Noãn Noãn hỏi. "Chính xác." "Cái tên này hay thật đấy." "Ở Đài Loan cũng có một nơi gọi là Noãn Noãn đấy," tôi nói, giọng như thể đột nhiên nhớ ra chuyện này. "Anh nói thật đấy á?" "Lần này tuyệt đối là thật, không lừa em đâu." "Lần này? Lừa?" "Không có gì." Tôi vờ như không thấy ánh mắt nghi ngờ của Noãn Noãn, vội vàng nói tiếp: "Noãn Noãn ở Cơ Long, có sông có núi, là một nơi rất đẹp, rất yên tĩnh." "Anh đến đó chưa?" "Anh cũng chưa đến." Tôi cười cười. "Lần này tới lượt anh giả vờ hiểu "Sao lại có nơi đặt cái tên ôn nhã hiền thục thế chứ?" "Nói hay lắm. Noãn Noãn quả thực là một cái tên ôn nhã hiều thục." "Đa tạ quá khen." Noãn Noãn cười. "Đừng khách sáo. Anh chỉ có gì nói nấy thôi." "Có thể kể thêm cho em về nơi tên Noãn Noãn ấy không?" Tôi nghĩ một lúc rồi nói: "Theo như anh biết, hồi nhà Thanh đánh Pháp, quân Thanh cùng dân binh từng đóng ở Noãn Noãn gi¬ao chiến với quân Pháp qua sông Cơ Long, ngăn quân Pháp vượt sông tấn công thành Đài Bắc." "Về sau thế nào?" "Quân Pháp làm thế nào cũng không vượt nổi sông Cơ Long. Sau đó phải ký hòa ước với nhà Thanh, rút khỏi Đài Loan." "Còn có cả quãng lịch sử thế hả?" "Ừ." Tôi gật đầu. "Cuối đời Mãn Thanh khó khăn lắm mới có trận không bị thua, đây là một trong số đó." Noãn Noãn cũng gật đầu, rồi trầm ngâm suy tư. "Em thật sự muốn tới thăm nơi có cái tên ấm áp ấy," mấy phút sau Noãn Noãn lại lên tiếng. "Hay đấy." "Nơi đó thế nào nhỉ? Em rất muốn tới." "Rất hay." "Em nói thật đấy." "Anh biết." "Vậy hẹn thế nhé." "Hả? Anh đã nhận lời gì à?" "Tóm lại," Noãn Noãn cười bí hiểm, "em nhất định phải tới Noãn Noãn để xem thế nào." Tôi nhìn em, không đáp lời, cố hiểu cảm giác muốn tới Noãn Noãn của em. Tôi biết Noãn Noãn chắc không phải loại con gái cá tính mạnh kiểu anh không đưa em đi, em chết cho anh xem; càng không phải loại con gái hung bạo kiểu anh không đưa em đi, anh chết chắc cho xem. Có lẽ em nói hẹn chỉ là tự hẹn với chính mình mà thôi. Sau bữa cơm, chúng tôi đến ký túc xá của một trường đại học, bảy đêm tới đều sẽ trải qua ở đây. Bữa cơm kéo dài hơn một tiếng so với dự kiến, lại xét đến sinh viên Đài Loan vừa xuống máy bay nên màn tự giới thiệu theo kế hoạch được bỏ qua, mọi người chia làm sáu nhóm, ai về phòng nấy nghỉ ngơi. Vụ hủy bỏ tiết mục tự giới thiệu làm tôi nhẹ cả người, bởi tôi không thể nào giới thiệu tên mình là Thái Lương Lương trước mặt mọi người được. Bốn người một phòng, nam nữ ở riêng (đây là chuyện đương nhiên chẳng thể làm khác được). Thế nhưng khi phân phòng lại diễn ra một vụ hỗn loạn nhỏ. Họ tên sinh viên Đài Loan đều gồm ba chữ. Lấy tôi làm ví dụ, từ cấp Một, cấp H cấp Ba, rồi lên đại học, viện nghiên cứu, tôi chưa từng gặp ai có tên hai chữ bao giờ. Nhưng họ tên của sinh viên Bắc Kinh lại hầu hết là hai chữ. Tên con trai dễ phân biệt, còn mấy tên con gái rất trung tính, thậm chí còn hệt như tên con trai. Có cô sinh viên Đài Loan thấy bạn cùng phòng với mình lại tên là Nhạc Phong với Vương Khắc thì kinh ngạc nên mới dẫn đến hỗn loạn. "Cậu có tưởng tượng được một cô em đoan trang dịu dàng tên là Nhạc Phong không?" Cô gái tên Nhạc Phong nói giọng đau buồn. Còn Vương Khắc, đây hóa ra lại là một cô bé thanh tú thân hình nhỏ nhắn. Nhạc Phong và Vương Khắc, đều là những cái tên thâm thúy khiến người ta không sao đoán nổi. Đám sinh viên bắt đầu nghiên cứu tên nhau, có người nói tên ba chữ nghe rất hay, tên hai chữ dễ nhớ; lại có người nói tên hai chữ nếu vào phải họ đông nữa thì rất dễ trùng tên. Bàn tán mãi đến quên cả về phòng, các thầy còn phải tới nhắc nhở mau chóng nghỉ ngơi mai còn dậy sớm. Trên đường về phòng, vừa hay tôi lại gặp Noãn Noãn. "Lương Lương, mai gặp nhé," Noãn Noãn vừa xách túi vừa nói. Mấy người bên cạnh nhìn tôi hồ nghi, tôi thầm nghĩ, chuyện tên Lương Lương sớm muộn cũng bị bại lộ thôi. Bạn cùng phòng với tôi một người là cậu em khóa dưới, hai người còn lại đều là sinh viên Bắc Kinh, tên Từ Trì và Cao Lượng. Hai cái tên Từ Trì và Cao Lượng thì không thâm thúy rồi. Bởi tôi lớn hơn họ khoảng hai tuổi nên họ gọi tôi là Anh Thái, cậu em kia cũng gọi theo như vậy. Bốn người chúng tôi ngồi trong phòng tán phét, tiếng Bắc Kinh gọi là "chém gió". Tôi canh cánh chuyện Lương Lương trong lòng, lại thấy mệt nên cũng chỉ tán đôi ba câu được chăng. Nhắm mắt lại, tôi tự nói với mình đây là Bắc Kinh, tôi đang ở dưới trời Bắc Kinh, tôi đã tới Bắc Kinh rồi! Để giữ lại ấn tượng đẹp về lần đầu gặp mặt với Bắc Kinh, nhất định tôi không được mất ngủ. Nhưng có lẽ tôi chỉ lo hão, bởi chẳng bao lâu sau tôi đã mơ màng ngủ thiếp đi. ... Mời các bạn đón đọc Chỉ Gọi Tên Em của tác giả Thái Trí Hằng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bạch Vũ Một Thạch Lăng - Arams
Lăng Thư Minh, vì cha nuôi phạm tội mưu phản mà phải chịu tội, trở thành quân nô, đày ra biên ải. Hắn động tâm với Tiêu Lâm, nhưng tiêu lâm bao nhiêu phần tình ý đều là dối gạt, thư minh vì nghĩa phụ đã cố hết sức trong kế hoạch của nghĩa phụ. trước khi sung quân thư minh phát hiện hắn mang thai, đứa con của hắn và Tiêu Lâm, người hắn hận vô cùng. Tiêu Lâm vì lo cho Thư Minh nên một mình tìm đến biên cương xem hắn, ai ngờ lúc đến chính là bắt gặp hắn trong tình cảnh cực khổ mà đau lòng, bị nhân đánh, bị nhân sỉ nhục. Đưa Thư Minh về chạy chữa mới phát hiện hắn mang thai, đứa con là của mình. Chưa kịp mừng vì được làm cha thì cái thai đã mất. Đang tính toán thế nào an ủi khi Thư Minh tỉnh, Tiêu Lâm không ngờ rằng khi hắn tỉnh lại, lại đối với mình vô tình, Thư Minh a Thư Minh, ta biết mình làm sai nhưng ta quyết sẽ giành lại ngươi một lần nữa… *** Biên cương phía Bắc của Vệ quốc, gần đại mạc. Một năm bốn mùa cát vàng cuồn cuộn, quanh năm nóng bức. Quân doanh đóng tại một tòa thạch lớn, mấy chục dặm xung quanh không bóng người, chỉ duy nhất tòa thạch này đứng vững trên sa mạc mênh mông, đây là nơi đóng quân bảo vệ biên cương của Vệ quốc. Đại tướng quân Lưu Mạnh lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán, nơm nớp lo sợ đứng ở bên cạnh nhìn Cảnh vương đang ăn nho. Cảnh vương ngồi trên ghế lắc lắc đôi chân, vừa ăn nho vừa phun hạt, nói “Ta chỉ đến đây dạo, ngươi không cần phải sợ như vậy, không phải Hoàng Thượng phái ta đến.”. Lưu đại tướng quân gật đầu như đảo toán,“Dạ, dạ, dạ.” Trong tâm thì nói không phải hoàng thượng phái tới là tốt rồi, bất quá Cảnh vương cùng hoàng đế là cùng mẹ sinh ra, vẫn là nên cẩn thận hầu hạ cho tốt, vị này cùng hoàng đế thật không thề nói ai quyền cao hơn ai a. Chạng vạng hôm nay vương gia bỗng nhiên đến, lẻ loi một mình, bên người một cái thị vệ cũng không mang. Hắn ngẩng đầu thử hỏi “Không biết vương gia có cần mạt tướng làm gì không?”. Lông mi Cảnh vương khẽ run, nhãn châu chuyển động, xua tay nói “Không có việc gì, ta đang trên đường du ngoạn, ở nơi này của ngươi nghỉ chân một lát.”. Gặp Cảnh vương không muốn nói rõ, Lưu đại tướng quân sẽ không dại gì mà hỏi thêm, liền đổi đề tài, cung kính nói “Vương gia nếu có việc gì cứ phân phó. Mạt tướng sẽ đi làm ngay, nơi này vương gia tạm thời ngụ lại, nếu như có gì không thích, Vương gia cứ sai người nói với mạt tướng, mạt tướng nhất định chỉnh sửa thỏa đáng.”. ... Mời các bạn đón đọc Bạch Vũ Một Thạch Lăng của tác giả Arams.
Tình Yêu Đau Đớn Thế - Đằng Qua
Ngày tháng trôi chảy, những bóng hình vụn vỡ, nhưng lần sau gặp lại, họ vẫn chìm trong mắt nhau. Nhận ra người gạn gái thân thiết Tô Nhiêu độ này bỗng dưng chểnh mảng học hành, rồi đột ngột bỏ đi với người yêu mới quen đã gần hai tháng chưa thấy quay lại, Đường Du lo lắng, cô lên đường đến thành phố N hòng kéo bạn trở lại. Cô không thể ngờ, đó lại là chuyến đi định mệnh thay đổi cuộc đời mình. Gã đàn ông khiến Tô Nhiêu si mê là Tôn Văn Tấn, một kẻ hào hoa có sở thích làm đau lòng phụ nữ, mà dường như chưa có cô gái nào từ chối cơ hội được ở bên gã. Nhưng khi đối diện một Đường Du xinh đẹp, lạnh lùng và cô độc, gã chợt thấy hoang mang, bối rối trước cảm giác rung động lạ lẫm, khuấy động từ đáy sâu ký ức. Hai con người ấy tìm mọi cách trốn tránh một tình yêu không mong đợi. Song sợi dây tình cảm ấy vẫn thắt chặt họ với nhau, dù có gây ra bao đau đớn. “Tình yêu đau đớn thế, là bởi trên đời có loại người như Tôn Văn Tấn. Anh có thể mang tới thứ bạn mong ước, và cũng có thể lấy đi. Khi anh dâng cả tấm chân tình cho một người con gái, thật đáng ngưỡng mộ biết bao. Nhưng khi anh nói muốn buông tay từ bỏ, Anh sẽ vĩnh viễn không chịu cho bạn câu trả lời. Hy vọng trên thế giới này không có Tôn Văn Tấn.” *** Chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ gặp Tôn Văn Tấn trong tình huống như thế! Đó có thể coi là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm Đường Du quay lại thành phố N. Theo chỉ dẫn, Đường Du bắt taxi từ khách sạn nơi cô ở để đến biệt thự tìm Tô Nhiêu. Từ trong xe nhìn ra ngoài, toàn là cảnh thành phố ban đêm phồn hoa, náo nhiệt với những sắc đèn màu xanh đỏ. Ra khỏi thành phố ồn ào, xe dần đi lên núi. Xung quanh con đường núi là những cây ngô đồng Pháp cao lớn, trồng thành hàng. Tay lái xe không kìm được sự tò mò, liền hỏi: “Cô sống ở đây à?” “Không, tôi đến thăm bạn!” “Ha ha, bạn cô giàu có thật đấy! Đây là khu người giàu nổi tiếng của thành phố N chúng tôi. Mỗi căn biệt thự cũng dễ đến mấy chục triệu.” Tay lái xe nhất thời nổi hứng trầm trồ thốt lên đầy ngưỡng mộ, nói xong, thấy Đường Du không phản ứng gì nên không tiếp tục nữa. Những tòa biệt thự nối tiếp lướt qua cửa kính ô tô mỗi lúc một nhiều, lát sau, xe rẽ ngoặt rồi dừng lại, đến nơi rồi. Trả xong tiền taxi, Đường Du thấy một phụ nữ từ trong nhà ra đón, chị ta thấy cô xuống xe liền vội cười hỏi: “Cô có phải là Đường Du không? Tô Nhiêu dặn tôi đón cô.” Đường Du ngạc nhiên hỏi: “Tô Nhiêu đâu, cô ấy đi đâu rồi?” “Cô ấy à.” Người phụ nữ cười đầy ẩn ý, “vừa nghe bảo Tôn Văn Tấn về liền lập tức xuống núi đón rồi, thế nên mới dặn tôi ra cổng lớn dẫn cô vào. Nhưng mà, tôi ra đến cổng đã thấy Tôn Văn Tấn rồi, Tô Nhiêu không đón được anh ấy chắc sẽ quay về ngay thôi. Cô vào trong nhà đợi đi.” May quá, gặp Tôn Văn Tấn cũng là lý do chính Đường Du đến thành phố N lần này. Trước khi đến đây, cô đã tự nhủ với mình là phải xem người đàn ông đó thế nào mà khiến Tô Nhiêu mới gặp đã không thể dứt ra được. Đường Du và Tô Nhiêu cùng học Đại học ở thành phố B. Đã hai tháng nay không thấy Tô Nhiêu xuất hiện ở khoa. Phải biết rằng cả hai mới chỉ là sinh viên năm thứ hai, hơn nữa, trước đây Tô Nhiêu chưa từng biết trốn học bao giờ. Do hoàn cảnh gia đình khó khăn, việc cô học đại học đã ngốn hết khoản tiền tích góp của mẹ nên Tô Nhiêu vô cùng trân trọng việc học hành. Không ngờ, cô gái ngoan đó đã nghỉ liền một mạch hai tháng nay không đến trường. Việc này xảy ra sau khi Tô Nhiêu quen Tôn Văn Tấn. Đường Du không khuyên can được nên đành phải bịa lý do rằng bạn bị ốm. Hôm cô lên khoa xin nghỉ, chủ nhiệm khoa còn gặng hỏi rốt cuộc Tô Nhiêu bị bệnh gì. Bệnh gì à? Virus bệnh này tên là Tôn Văn Tấn! Đương nhiên Đường Du không nói vậy, chỉ nói rằng Tô Nhiêu bị thương hàn, phải nằm viện mấy tháng. Thầy có biết cuốn “Thương hàn tạp bệnh luận” của Trương Trung Cảnh không? Vào thời cổ đại bệnh này được coi là trọng bệnh, hầu như không chữa được, ngay cả thời nay cũng khó chữa trị, nên bạn ấy phải nằm viện rồi. Thầy chủ nhiệm nhìn Đường Du hoa chân múa tay minh họa, cuối cùng gật đầu bảo hiểu rồi, rồi dặn Đường Du nói với Tô Nhiêu nhớ mang xác nhận của bệnh viện về. ... Mời các bạn đón đọc Tình Yêu Đau Đớn Thế của tác giả Đằng Qua.
Lâu Chủ Vô Tình - Nhất Độ Quân Hoa
Chàng là vị thiếu hiệp trượng nghĩa được người người trong giới Võ Lâm ngưỡng mộ. Nàng là lâu chủ của Yến Lâu, nữ ma đầu giết người không ghê tay khiến kẻ gặp kẻ kinh. Nếu không phải là duyên phận, chàng và nàng tuyệt đối không thể gặp gỡ nhau, hoặc nếu gặp gỡ thì cũng là hai kẻ đứng hai bên chiến tuyến, tuyệt đối không đi chung đường. Nhưng đó lại là trò đùa của duyên phận. Dây tơ hồng lại vô tình mà hữu ý gắn kết hai người ở hai giới hắc đạo – bạch đạo đến với nhau. Họ gặp nhau, yêu nhau, hứa hẹn với nhau như một lẽ thường tình, nhưng tại sao lại không thể vô tư ở bên nhau đến cuối cuộc đời giống như những đôi trai gái khác? Bởi vì ngay từ đầu, mối tình này đã định sẽ không thể có cái kết tốt đẹp. Nàng có nhiều nam sủng, nhưng chưa từng động tình với một ai. Sống trong giết chóc đã lâu, nàng hình như đã sớm tê liệt cảm xúc. Mà ngày hôm đó, chàng xuất hiện trong bộ lam y sạch sẽ, kiếm dài đeo trên lưng cưỡi ngựa tốt phi tới, mang theo nhiệt huyết bừng bừng của người trẻ tuổi – cái mà nàng đã mất đi, chân thành nói với nàng rằng muốn giết ác tặc cứu người, nàng chợt nghĩ, hay là“yêu thử một lần xem sao”. Sau lần đầu tiên gặp gỡ Lãnh Phi Nhan, hình ảnh nàng trong mắt chàng vẫn luôn là một Ngôn Ngôn cô nương trong sáng khiến người khác có cảm giác trìu mến trong lòng. Không biết tự bao giờ nàng đã chiếm hữu trái tim hắn, khiến một vị thiếu hiệp luôn giữ chừng mực như hắn cũng thấy tim loạn nhịp khi cùng nàng tiếp xúc gần gũi. “Ngôn Ngôn, muội bằng lòng gả cho ta không?” “Cho dù xảy ra chuyện gì, cả đời không xa không rời.” Lời hứa ấy chứa đựng tất cả tình cảm yêu thương cùng trân trọng của Tàng Ca. Đó là Ngôn Ngôn của chàng, là thê tử tương lai của chàng. Nhưng trên đời này đâu thật sự có một Ngôn Ngôn cô nương nào? Chỉ có nàng, Lãnh Phi Nhan, lâu chủ Yến lâu. Nàng xuất hiện với cây kiếm trong tay và giọng nói đầy sát khí đứng trước mặt mọi người, khi hai người chạm mặt nhau, nàng thở dài nghĩ : “Cuối cùng…vẫn phải đối mặt”. Còn chàng không thể tin, giai nhân thánh khiết như tiên nữ mà chàng ôm trong lòng lại là Lãnh Phi Nhan. Nàng ra sức dính lấy chàng mặc cho chàng ghét bỏ xa lánh, có lẽ chính nàng cũng không biết được rằng, nàng rất sợ Tàng Ca sẽ rời xa nàng. Nhưng Tàng Ca là người thế nào? Chàng vốn dĩ là một vị đại hiệp hành nghĩa trên giang hồ, luôn phân rõ phải trái trắng đen, loại người chàng ghét nhất chính là nàng. Chàng thà ở trong ngục tù ẩm ướt cũng không muốn ngủ trên giường cùng nàng, thà chịu sự nhục nhã và hành hạ dã man cũng không muốn cùng nàng nói một lời mềm mỏng. Kì thực, con người Lãnh Phi Nhan dù vô tình ác độc nhưng cũng có những điểm tính cách mà mình rất thích. Không ai có thể bênh vực cho sự tàn độc của Lãnh Phi Nhan, ngay từ đầu nàng đã xuất hiện với tư cách là nhân vật phản diện lớn nhất của truyện, mục đích và những việc nàng làm đều thực sự xấu xa, hơn nữa xấu xa một cách không che đậy. Nhưng những kẻ tự xưng là chính đạo ngoài kia, những kẻ luôn ra vẻ đạo mạo nhưng sau lưng lại âm thầm làm những việc còn xấu xa hơn cả tà ma ngoại đạo kia, có gì tốt đẹp hơn nàng? Nếu như xét trên một góc độ khác, Lãnh Phi Nhan không hoàn toàn vô tình, bởi nàng yêu Tàng Ca. Hay có thể hiểu, trước khi là một con ác quỷ uống no máu thiên hạ, nàng vẫn là một cô gái đơn thuần, cất giấu trong tim mình những góc khuất mà chính mình cũng không phát hiện ra. Người con gái này có thói quen rất xấu của kẻ bạo vương, thích bạo ngược hành hạ “con mồi” của mình. Vậy nên khi không chiếm được nam nhân nàng yêu, nàng ra sức làm đủ mọi trò để chiếm đoạt, thậm chí là hành hạ thân thể, làm nhục nhân phẩm chàng. Đọc đến những trang viết về sự đối xử của Lãnh Phi Nhan đối với Tàng Ca, mình thực sự rất tức giận. Thế nhưng đừng vội cho rằng lúc này nàng rất mạnh mẽ, thực chất nàng đã mất đi lý trí, bởi lẽ, không một ai có thể tỉnh táo mà nhìn chính người mình yêu thương bị chà đạp như vậy. Một người trên vạn người như nàng, lại có thể vì yêu một người không nên yêu mà mất đi lý trí! Một người truy một người chạy, một người cố gần một người cố xa… Cứ như thế, lòng Lãnh Phi Nhan dần nguội lạnh. Nàng không còn để ý đến hắn nữa, chuyển sang sủng ái nữ nhân. Nàng từng nói: “Tàng Ca, từ nay về sau, cho dù là Lãnh Phi Nhan thích nữ nhân, cũng tuyệt đối không thích nam nhân nào khác.” Lãnh Phi Nhan, nàng vì sao phải làm như vậy, phải cố gượng ép hành hạ bản thân mình như vậy? Vì đã dốc hết tấm lòng để yêu một người nhưng không được đền đáp nên nàng tức giận hành hạ chàng, cũng hành hạ cả chính mình sao? Nói muốn dứt tình, nhưng một khi rễ tình đã ăn sâu vào trái tim thì ai có thể thu lại được? Lãnh Phi Nhan không làm được, Tàng Ca lại càng không làm được. Lãnh Phi Nhan luôn biết bản thân cần gì, nếu có thể sẽ sẵn sàng từ bỏ tất cả, thoái ẩn giang hồ để sống một cuộc sống đơn bạc bên người nàng yêu. Nhưng Tàng Ca lại khác, chàng là một chính nhân quân tử, thẳng thắn, thật thà và có phần cố chấp. Chàng mang trong mình quá nhiều thứ nặng hơn tình cảm và tự buộc mình vào quá nhiều ranh giới không cho phép mình vượt qua. Chàng chưa bao giờ thực sự sống vì mình và sống vì trái tim mình. Biết mình yêu nàng nên không thể hận nàng, mà dù có hận nàng cũng không thể nhẫn tâm xuống tay giết nàng, chàng chọn cho mình một ngã rẽ riêng: tránh xa thế tục hồng trần, quy y nơi cửa phật. Thế nhưng duyên phận khó nói. Thật không ngờ sau từng ấy năm xa cách, một người thanh tâm quả dục chốn thiêng, một người thân xác chìm nổi trong mưa máu lại vẫn có cơ hội ngồi đối diện nhau, cùng nhâm nhi tách trà! Dù là chàng đang ngồi thiền, đọc kinh hay gõ mõ, nàng vẫn ở bên cạnh ngắm chàng, đôi lúc còn ôm lấy chàng. Ban đầu chàng cự tuyệt nhưng lâu dần cũng thành quen, không đẩy nàng ra nữa, chỉ có điều từ đầu tới cuối mắt đều không mở, tựa như trái tim hồng trần đã thực sự nguội lạnh. Mình vẫn luôn mong kết thúc sẽ dừng tại đây để có thể lưu giữ lại trong lòng một chút dư vị ấm áp mà cuốn truyện mang lại sau bao hồi ngược tâm đau khổ. Tàng Ca vẫn sẽ là Thích Thiện đại sư hàng ngày tụng kinh gõ mõ, còn Lãnh Phi Nhan vẫn sẽ tiếp tục sống trong mối tình cố chấp đối với chàng, bởi việc nàng mong muốn đó là chàng còn sống trên đời này, dù là người xuất gia đi nữa. Nhưng không, kết như vậy không phải là phong cách của Nhất Độ Quân Hoa. Nhất Độ Quân Hoa luôn xây dựng một câu chuyện tình ngang trái với nhiều điều bất đắc dĩ, và luôn hướng đến một cái kết day dứt gây ám ảnh người đọc. Kết truyện, Lãnh Phi Nhan chết. Một đời kiêu ngạo làm nhiều chuyện hoang đường của nàng đã kết thúc một cách cô đơn và tịch mịch như vậy. Một thân áo trắng lẻ loi ngã gục trước cửa Phật môn, đôi mắt trĩu dần nhìn theo bóng áo cà sa khuất dần sau cánh cửa, từ nay âm dương cách biệt. Bên tai nàng bỗng văng vẳng câu nói: “Hôn lên mắt nàng, che nàng nửa kiếp lênh đênh…” Đó là cái kết của kẻ đi, vậy còn kẻ ở? Sau khi từ biệt nàng, chàng không đành lòng quay trở lại, thấy bóng áo trắng nằm lặng im trên đất. Nàng chết? Nữ ma đầu tàn độc nhất thế gian đã chết? Chàng vui quá, không biết uống trà gì để mừng. Chàng cười, cười rất thoải mái, đầu óc hỗn loạn từng bước đi về phía nàng. “Lãnh Phi Nhan, thật sự ngươi chết nghìn lần cũng không đền hết tội. Ngươi chết hay lắm, chết hay lắm…” “Nhưng sao ngươi có thể chết chứ?” Chàng vùi mặt vào thân xác lạnh lẽo của nàng, không nói, nhưng tất cả đều biết, chàng đang khóc. Đã không còn yêu cớ sao phải khóc? Đã lạnh lùng dứt tình hà cớ chi phải tuôn lệ trần? Tàng Ca, ngươi thôi tự lừa mình dối người đi được rồi! Đến lúc này, ôm xác giai nhân năm xưa vào lòng, chàng mới biết hóa ra mình vẫn luôn đau lòng, vẫn luôn nhớ nhung, vẫn luôn khao khát không muốn xa rời. Nếu biết đây là lần cuối cùng gặp nàng, làm sao chàng nỡ lạnh lùng nói một câu “A di đà phật, Lãnh thí chủ cũng bảo trọng” với nàng như thế! Run run hôn lên mắt nàng, trong đầu chàng chỉ còn văng vẳng lời thề năm xưa: “Hôn lên mắt nàng, che nàng nửa kiếp lênh đênh…” Là duyên phận phụ đôi ta… Là ta phụ nàng… Dạ Vũ *** “Bé con, đến đây vui vẻ với đại gia ta nào.” Túy Dương Liễu không ngờ nơi trấn nhỏ này cũng có giai nhân, nếu đã gặp mà không xuống tay, há chẳng phải uổng cho danh hiệu “thần hái hoa” của hắn sao? Nữ tử trước mặt mặc bộ váy lụa màu trắng, mái tóc dài màu xám bạc mê người. Đối diện với sự đùa cợt, nàng chỉ nhếch môi cười: “Gia muốn vui vẻ cùng tiểu nữ thế nào đây?” Túy Dương Liễu cười suýt sái quai hàm: “Đương nhiên là dẫn nàng tới nơi không có ai làm phiền, sau đó cởi áo…” Nữ tử kia không để hắn nói hết câu, cong vành môi khẽ cười: “Sao gia chỉ nói mà không làm?” Túy Dương Liễu sững sờ, thầm nghĩ nữ tử này còn dạn dĩ hơn cả mình. Trước mặt có đóa hoa xuân, hắn sao có thể kiềm chế nổi, lập tức ôm nàng, rất nhanh đã bay tới Phượng Hoàng cốc. Túy Dương Liễu hắn cũng có thể coi là tuấn tú, nhưng giờ đây trong mắt tràn ngập vẻ dâm tà, hai tay bắt đầu cởi y phục giai nhân. Nàng cười nhạt nhưng đầy quyến rũ, mặc cho hắn đè xuống đất. Túy Dương Liễu hôn một đường từ cổ áo nàng đi xuống, đột nhiên eo tê dại, cả người bất động. Bởi vậy, Túy Dương Liễu, kẻ trước giờ từng bẻ hoa vô số lần, bỗng thầm kinh ngạc, hắn không hề nhìn rõ nàng ra tay thế nào! Nữ tử từ từ đè lên hắn, nở nụ cười tà mị. Đôi tay nàng chậm rãi từ lồng ngực hắn trượt xuống dưới, lướt qua ngực, qua bụng, ánh mắt như chơi đùa với thú cưng kia khiến Túy Dương Liễu đột nhiên nhớ ra, không nhịn được run lên: “Lãnh Phi Nhan! Ngươi là Lãnh Phi Nhan!!!” Nàng cười nhẹ, như tiên nữ mắc đọa giữa biển cả xanh rì. Túy Dương Liễu phát hiện cả người ẩm ướt, không cách nào chịu đựng được nữa. Nữ tử kia phiền chán bịt mũi lại, lôi ra một sợi tơ đỏ từ tay áo, chậm rãi cuốn quanh cổ hắn. Cảm thấy sợi tơ dần dần siết chặt lại, hô hấp khó khăn, Túy Dương Liễu ra sức muốn giải huyệt, nhưng cách nàng điểm huyệt vô cùng cổ quái. Trước mặt hắn bắt đầu trở nên trống rỗng, chỉ thấy đôi mắt kia, mang ý cười như nước trong veo, sau cùng chìm trong tăm tối. Lãnh Phi Nhan thờ ơ nhìn con mồi ngừng giãy giụa, từ từ đứng dậy. Bầu trời Phượng Hoàng cốc rất xanh, hoa cỏ tốt tươi, hương thơm ngào ngạt. Nàng khẽ cười ngắm nghía vết lằn đỏ trên cổ người nằm dưới đất, rất lâu sau mới hài lòng rời đi. * Một thiếu niên thúc ngựa qua như bóng ma nhẹ lướt, nhanh chóng thắng cương dừng lại: “Cô nương!” Lãnh Phi Nhan ngẩng đầu mỉm cười, trông thấy thiếu niên mặc bộ đồ màu lam, kiếm dài, ngựa tốt, ý chí hăng hái. Nụ cười của chàng chân thành lại nhiệt tình: “Cô nương, nghe nói tên hái hoa tặc Túy Dương Liễu đã bắt một cô gái tới đây, cô nương có trông thấy không?” Lãnh Phi Nhan đứng giữa cỏ xanh mơn mởn, áo trắng tung bay. Nàng thầm đánh giá vị thiếu hiệp trước mặt, bỗng nhiên hỏi: “Thiếu hiệp tới cứu nàng ấy?” Vị thiếu hiệp nắm chặt trường kiếm trong tay, nét tự tin trên mặt như ánh dương tỏa sáng: “Đúng vậy. Giết Túy Dương Liễu, cứu người.” Lãnh Phi Nhan cười thầm. Nụ cười như hoa đinh hương nở rộ, trong sáng thánh khiết. Thiếu hiệp kia bất giác cũng ngây dại vì nàng. “Quý danh thiếu hiệp là…?” Lãnh Phi Nhan ngẩng đầu nhìn thiếu niên trên lưng ngựa, nở nụ cười xinh đẹp tự nhiên. Thiếu niên xoay người xuống ngựa, ôm quyền cao giọng: “Tại hạ Tàng Ca, không biết phải xưng hô với cô nương thế nào?” “Công tử cứ gọi ta là Ngôn Ngôn.” Lãnh Phi Nhan cười nhìn chàng, rồi nhanh chóng tìm kiếm cái tên này trong trí nhớ: Một thiếu niên mới nổi trên giang hồ, đại công tử của Tàng Kiếm sơn trang. Hành hiệp trượng nghĩa được mọi người ca tụng, làm việc quang minh lỗi lạc, thích kết giao bằng hữu, tác phong nhanh nhẹn, xuất đạo không lâu đã trở thành người trong mộng của vô số tiểu thư khuê các. “Ngôn Ngôn cô nương.” Tàng thiếu hiệp sau vài lần do dự, không nhịn được hỏi những điều đang nghi ngờ trong lòng: “Sao cô nương lại một thân một mình xuất hiện ở nơi hoang vắng này?” “Tiểu nữ vốn là nhạc công ở Linh Lung Hoa Giới, mấy hôm trước bị Lý Phủ doãn nhìn trúng, bức gả làm thiếp. Không còn cách nào khác phải chạy trốn, nhưng thân gái một mình, sợ bị bắt lại, đành tìm một con đường hẻo lánh để đi.” Lãnh Phi Nhan giọng điệu bi ai, khiến thiếu niên lập tức phẫn nộ: “Dưới chân thiên tử lại xảy ra những chuyện thế này sao? Cô nương, sau này có dự định gì?” Khẽ thở dài, Lãnh Phi Nhan chậm rãi đáp: “Tạm thời đến đâu hay đến đó.” Thế là vị thiếu hiệp lại nhiệt tình: “Nếu cô nương tin tưởng Tàng Ca, chi bằng đến Tàng Kiếm sơn trang ở tạm, được không?” Lãnh Phi Nhan nhẹ nhàng khom người: “Ngôn Ngôn đa tạ công tử giúp đỡ.” Tàng Ca vội đỡ nàng dậy: “Cô nương không cần đa lễ.” Thế là, một lần bắt chuyện, tự khắc thành công. ... Mời các bạn đón đọc Lâu Chủ Vô Tình của tác giả Nhất Độ Quân Hoa.
Nơi Nào Đông Ấm, Nơi Nào Hạ Mát
Tịch Hi Thần, Giản An Kiệt, cuộc sống sau hôn nhân của họ là những câu chuyện đầy màu sắc còn chưa kể. Là buổi sáng thức giấc, mở mắt ra đã thấy người đó ở bên, là khi đi làm về muộn thấy ngôi nhà đã sáng đèn, có bóng dáng dịu dàng đang đợi; là lúc đi đâu cũng có người sóng vai bên cạnh, mãi mãi chẳng xa rời… Với “Nơi Nào Đông Ấm, Nơi Nào Hạ Mát”, từng mẩu chuyện vụn vặn trong cuộc sống bình dị của họ được kể lại, là những tháng ngày ngọt ngào, cũng có những khoảnh khắc cãi vã, nhưng dù thế nào, họ vẫn bên nhau khi xuân qua hè tới, khi thu đi đông về. Từng mảnh ghép nhỏ nhoi cứ lần lượt hiện ra để hoàn thiện bức tranh gia đình hạnh phúc ấy: có anh và có cô. *** Cố Tây Tước (Celine): Nữ – sinh năm 1986, quê Chiết Giang, hiện đang sống ở Hàng Châu, là tác giả của hệ thống văn học mạng Tấn Giang. (Trước đây ở Tứ Nguyệt Thiên) Dân tộc: Hán Nhóm máu: O Quốc tịch: Trung Quốc Sinh nhật:  ngày 27.10.1986 Chòm sao: Chòm Bọ Cạp Nghề nghiệp: Nhà văn Những câu chuyện của Cố Tây Tước luôn được bạn đọc nhiệt tình đón nhận. Phải chăng vì đó không chỉ là câu chuyện của những nhân vật mà còn là biểu tượng tình yêu trong lòng nhiều người - một đời một kiếp một đôi mình. Tác phẩm tiêu biểu: Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người (2011) Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Cầu Lại Ngắm Em (2007) tên khác – Tràn đầy tình yêu dành cho anh Ngập Tràn Yêu Thương ​Anh Luôn Ở Bên Em Gặp anh là điều tuyệt đẹp nhất (2010) – Tên xuất bản: Bức thư bị lãng quên Nơi nào đông ấm (2008)  Nơi nào hạ mát (2009) Cớ Sao Nói Không Yêu Mây Che Mù Mịt Biết Là Đi Đâu Thời Gian Có Anh, Kí Ức Thành Hoa Kim tịch hà triêu – Đêm nay bao giờ sáng (2007) Ngã đích triêu hoa tịch thập – Tôi nhặt cánh hoa tàn. *** **Tên nam chính trong sách xb là Tịch Hy Thần nên trong bài rv sẽ dùng tên này nhé ^^ Sáu năm trước, chỉ vì một hành động “vô thức” mà Giản An Kiệt đẩy mẹ kế - Thẩm Tinh Du đang mang thai ngã về phía cầu thang, đến khi ý thức hành động nguy hiểm đó cô muốn kéo bà ta lại thì đã không còn kịp. Sau đó, cháu trai Thẩm Tinh Du - Tịch Hy Thần chạy đến:  “Rốt cuộc em đã làm cái gì thế?! Em đã làm gì dì thế hả?” và giáng cho cô một cái tát, tiếp nữa ngày hôm sau cô bị cha cô - ông Giản Chấn Lâm đưa đến Pháp du học. Một mình cô đến Pháp sống cuộc sống bình lặng, đương nhiên nhiều lúc khiến cô cảm thấy vô vị nhưng đây có lẽ là cuộc sống thích hợp với cô nhất rồi. Nhưng một cuộc điện thoại từ mẹ cô - bà Lâm Ngọc Quyên đã “giúp” cô chấm dứt chuỗi ngày nhàm chán tại Pháp. Sáu năm quãng thời gian nói dài không dài, ngắn không ngắn, thời gian đó là đủ - đủ làm thay đổi mọi thứ. Trở về người đầu tiên cô gặp lại là Tịch Hy Thần, nhìn thấy anh khiến cô nhớ mình là ai, lý do tại sao lại phải rời xa nơi này. Vì thế, cô không biết mình nên dùng thái độ gì để đối mặt với anh: là hận hay là thờ ờ như những người dưng không cần quan tâm đến. Có lẽ bị sự sợ hãi và hận thù trong lòng che mờ mắt nên cô không nhận ra thái độ của anh đối với mình. Tịch Hy Thần chưa bao giờ ép buộc cô điều gì, cũng chưa từng muốn làm cô tổn thương, tất cả sự chân thành quan tâm của anh chỉ đổi được câu “Anh thật rỗi hơi”.   Anh hỏi: “Giản An Kiệt, nếu cho nhau một cơ hội, chúng ta sẽ có thể sống hòa hợp.”  Sống hoà hợp ư? Thật nực cười là cô chưa bao giờ có cái suy nghĩ điên rồ đó... cho đến khi rơi vào địa đạo không có lối ra, rơi vào tuyệt vọng, cô tưởng rằng thượng đế luôn đối xử bất công với mình thì anh xuất hiện, nói rằng:  “Anh sẽ đưa em ra.” “Anh chắc được mấy phần?” “Anh sẽ đưa em ra.” Trong bóng tối giọng nói như tiếng vọng của màn đêm bất giác làm cô nhớ đến một người. Cô vẫn thừơng tự hỏi: anh ta là ai, chủ nhân của giọng nói mơ hồ ấy, giọng nói cô chưa từng quên!  Cô chưa từng nhắc về sinh nhật của mình với ai nhưng mỗi năm cô đều nhận được quà sinh nhật, không hề ghi tên người gửi nhưng những thứ ấy đều là thứ lúc đó cô cần nhất. Có lần cô bạn thân nhất - Christine nói: “An, năm đó mình chạy đến bên cậu là vì có một người con trai nhờ mình chăm sóc cậu. Anh ấy nói hãy đưa cậu đi ăn, đưa cậu đi làm quen với từng cái cây, ngọn cỏ nơi này, đưa cậu đi dạo, đừng để cậu lạc đường...” Dần dần, “con người thần bí” đó cũng lộ diện. Phải rồi! Bạn đoán đúng rồi đấy - là anh! Là Tịch Hy Thần, là người cứu cô trong tai nạn giao thông, người luôn nắm tay cô khi cô mê man trong bệnh viện khiến cho cô yên lòng. Nhờ có anh, đôi chân của cô “mới không tàn phế, tay trái còn có thể vẽ tranh. Tất cả những điều đó, nói thẳng ra, đều do anh giữ lại”.  Thì ra, cuộc sống bình lặng ở Pháp chính là do một tay anh mang đến, là một tay Tịch Hy Thần trao cho cô. Còn về nam chính của chúng ta thì sao? Phải nói Tịch Hy Thần trong mắt mọi người là “một người sống nguyên tắc, chín chắn hơn so với tuổi lại cực kỳ thông minh”. Nhưng khi yêu anh cũng giống như những chàng trai khác thôi “hồn vía lên mây, cơm nước không màng, mặt mày ủ dột”. Cuối cùng anh lại quyết đem trái tim lần đầu thổn thức của mình, giấu kín tận đáy lòng cùng với cái tên Giản An Kiệt. Chỉ vì bên cạnh cô đã có người yêu cô và quan tâm cô hết mực, còn anh chỉ là người dưng, mặc dù trên mặt pháp luật cái mác “anh họ” cũng xem như có chút thân thích. Nếu ai hỏi anh có từng hối hận vì điều gì không? Thì đó chắc chắn là cái tát năm xưa anh đã để lại trên gò má ấy. Hình ảnh Giản An Kiệt ngồi đấy tay ôm một bên má, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn anh như không tin chính anh có thể tát cô, ám ảnh anh ngần ấy năm. Cũng đúng thôi, chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại có thể làm như thế mà. Có lẽ vì vậy mà suốt sáu năm, cô ở xứ người anh vẫn chỉ biết âm thầm dõi theo mà chưa một lần can đảm xuất hiện trước mặt cô, nếu không phải một lần cô rơi xuống địa đạo ấy thì anh cũng không đủ dũng khí đánh cược một lần.  “An Kiệt, em đối xử không công bằng với anh, ngay từ đầu em đã cự tuyệt anh, mỗi bước đi anh đều cảm thấy mình giống như một thằng ngốc, biết rõ sẽ không thể lay chuyển được gì...” Liệu rằng Giản Anh Kiệt có thể tha thứ cho Tịch Hy Thần không, tha thứ để kết thúc mối tình mười hai năm thầm lặng của anh, sáu năm dằn vặt của cô để nhìn về một tương lai đầy hạnh phúc. ------- Trích đoạn 1: “Anh đi mua bắp rang bơ nhé?!” Vì không thích chen chúc nên khi xem xong phim, họ thường rời đi sau cùng. Tịch Hy Thần ngạc nhiên: “Chẳng phải vừa nãy em mới ăn rồi sao?” “Vấn đề là em chưa ăn được bao nhiêu đã hết rồi.” Tịch Hy Thần chau mày: “Anh không thích ăn đồ ngọt.” “Được thôi, chắc tại hôm nay anh mua xuất nhỏ.” An Kiệt hỏi: “Thế anh đi mua giúp em hay em tự đi?” Cuối cùng, đương nhiên là Tịch Hy Thần phải thỏa hiệp: “Em ở đây đợi anh, cấm chạy lung tung đấy!” Sau này An Kiệt luôn rút ra một kết luận, nếu muốn Tịch Hy Thần làm cho cô một việc gì đó thực ra rất đơn giản, chỉ cần nói điều mình muốn với phương án lựa chọn, trong đó có một sự lựa chọn là cô phải đi làm _________ “ ” : Trích dẫn từ truyện Review by #Tâm Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Nơi Nào Hạ Mát của tác giả Cố Tây Tước.