Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Viễn Cổ Y Điện

Thể loại: Xuyên không tiền sử, sủng, điền viên…. Nhân vật chính: Mộc Thanh, Ly Mang ……   Mộc Thanh bị sét đánh đến tiền sử vạn năm trước. Bắt đầu thời gian chung sống với người tiền sử. Bọn họ kiên trì vì họ đơn thuần, bọn họ nguyên thủy nhưng tràn đầy tình cảm. Bọn họ hết sức cơ trí, đang chờ đợi khai phá. *** Mộc Thanh 25 tuổi, đang làm hướng dẫn viên du lịch cho một công ty du lịch. Ngày hôm nay cũng giống như những ngày bình thường khác. Cô và một người đồng nghiệp mang một đoàn du khách đến chỗ tham quan trong rừng rậm nguyên thủy nào đó. Chưa tới mấy năm, mà phần ven rừng đã bị khai phá làm đường đi để phục vụ du lịch. Khi đặt mình vào trong rừng, dưới chân giẫm phải lá rụng trên thềm rêu xanh mềm mại, mũi ngửi thấy hương thơm ẩm ướt trong không khí, tai nghe tiếng lá thông reo và tiếng chim hót, gió núi rừng hoang vu quất trên người, trong mắt nhìn thấy cây rừng xanh tốt, quần tụ giống như đi vào một thế giới khác, có mấy người hô to tình nguyện xây một cái nhà gỗ để ở lâu dài, không bao giờ quay trở về đô thị toàn thép, xi măng kia nữa. Sau khi Mộc Thanh nghe thấy thì khẽ cười. Đối với tình huống này cô đã sớm tập thành thói quen rồi. So với mấy vị kia, trên thực tế nếu như có thể lựa chọn, cô tình nguyện bây giờ mình đang ngồi trên ghế ở quảng trường trong thành thị, nhàn nhã nhìn xem mấy con bồ câu đứng ở giữa mái vòm thủy tinh trong sân rộng lớn kêu to. Mộc Thanh mệt mỏi cả ngày, buổi tối trở lại lữ quán ở ven rừng rậm, dường như thân thể muốn rã ra. Đi tắm rửa, làm khô tóc xong vừa nằm xuống chưa được một lát, thì đã thấy có người ngoài cửa đang gõ. Trong đoàn có một bà già mang tới một thằng cháu trai, đứa trẻ đó lén chuồn đi, đến bây giờ còn chưa thấy trở về. Bà già lo lắng đến độ nước mắt lưng tròng. Mộc Thanh lập tức gọi điện thoại báo cho biên phòng tuần tra ở phụ cận rừng rậm. Dùng tất cả vốn liếng để an ủi bà già, nói nhất định sẽ không có chuyện gì đâu. “Không phải là cháu trai của cô nên cô không lo lắng.” Một câu của bà già kia làm cô nghẹn không thở nổi. Cô cảm thấy mình cũng nên đi ra ngoài tìm, không có biện pháp nên đành phải đi mặc quần jean, đeo balo của mình rồi cùng đi, đồng thời cô an ủi những đoàn viên khác, nói trời tối không nhìn rõ đường, thì đừng tùy ý đi ra ngoài, miễn cho lạc đường càng tăng thêm phiền toái. Trong ba lô của cô ngoại trừ túi tiền, điện thoại, chỉ có đèn pin bằng năng lượng mặt trời, còi cứu mạng, một con dao quân đội của Thụy Sĩ, tuy thân thể hơi nhỏ, nhưng thị lực là 10/10. Những đồ vật này cô luôn để trong balo, có khả năng chỉ dùng đến đèn pin nhưng theo thói quen cô vẫn mang tất cả đi. Mộc Thanh quanh năm dẫn đội nên hết sức quen thuộc đường đi. Cùng với bà già tìm một hồi thì đụng phải đội viên tuần tra, đằng sau dắt theo một đứa trẻ, đúng là cháu trai của bà già kia, nói là nghịnh ngợm chính mình vụng trộm chạy đi chơi. Thấy bà già cứ ôm cháu trai yêu quý mà gọi, Mộc Thanh cũng thở dài. Đang muốn đi về thì thấy mấy tia sét xẹt qua chân trời, vòng quanh rừng rậm, lập tức tiếng sấm rầm rầm nặng nề vang lên. Vốn là mùa hè thường xuyên có cơn dông, huống chi nơi này là khu vực rừng rậm. Mộc Thanh thấy đám người bà già đã đi về phía trước, mà chính mình cũng muốn chạy về lữ quán, tự dưng có một tia chớp chói mắt như u linh chụp xuống đỉnh đầu, đợi khi Mộc Thanh nghe được thanh âm quỷ dị thê lương y hệt như không khí bị xé rách thì đã muộn. Tia chớp nện xuống mặt đất, biến mất ngay sau đó. Nghe thấy tiếng sấm thì đội viên tuần tra và bà già đồng thời ngây ra như phỗng. Mộc Thanh biến mất rồi, Giống như giọt nước bốc hơi theo tia chớp kia. Mộc Thanh khôi phục lại ý thức. Cô bị tia chớp đánh trúng và hiện tại đã tỉnh. Cô mạnh mẽ mở mắt ra, lần đầu tiên nhìn thấy không phải là cái đèn tuýt trên trần nhà của phòng bệnh trong bệnh viện mà là bầu trời. Bầu trời màu xanh lam ở trên cao. Màu lam quỷ dị, màu xanh da trời không mang theo một tia tạp chất. Lại vô cùng cao, dường như cao đến mức tận cùng của vũ trụ. Hơn nữa , cô đang là ếch xanh ngồi dưới đáy giếng. Mộc Thanh chậm rãi ngồi dậy, nhìn xuống tình cảnh vây khốn chính mình, đường kính của đáy giếng dài không đến hai mét, xem bộ dạng tường đất thì càng giống như người móc ra làm bẫy dùng để bắt thú, miệng giếng lấp đầy bụi cỏ dại. Coi như cô may mắn, thợ săn không có cắm cọc sắt nhọn ở dưới đáy giếng, nếu không hiện tại cô sẽ không ngồi thư thái như vậy. Cô cúi đầu kiểm tra chính mình, ngoại trừ áo sơ mi và quần có mấy lỗ rách bị đốt cháy , đúng là trên người lông tóc không có hao tổn gì, ngay cả lông mi cũng không mất một sợi. Đúng là kỳ lạ. Cô bị sét đánh, hiện tại lông tóc vô thương mà ở trong đáy giếng tỉnh lại. Mộc Thanh không có sức dựa vào vách giếng, động đến balo ở sau lưng thì mới nhớ vội càng gỡ balo ra. Balo làm từ vải bạt rất bền, nhưng mặt ngoài lại có dấu vết cháy xém. Mộc Thanh móc điện thoại ra. Điện thoại vẫn hoàn hảo như cũ, có điện nhưng không có tín hiệu. Mộc Thanh chưa từ bỏ ý định, đóng mở mấy lần, vẫn không có sóng. Cô ném di động đi, lấy còi cứu mạng, đưa vào môi, nhẹ nhàng thổi, tiếng còi bén nhọn liền truyền ra ngoài. Còi cứu mạng chỉ là cái huýt sáo quân dụng, nhưng lại là đồ tốt. Người bình thường nếu có ý định dùng tiếng kêu khiến cho nhân viên cứu viện chú ý đến thì tối đa mười lăm phút sau sẽ khàn cả giọng. Nhưng một cái còi nhựa nho nhỏ này chỉ cần một hơi có thể thổi ra âm thanh so với tiếng người còn truyền đi xa hơn. Mộc Thanh lấy mật mã SOS của tiếng còi. Cô thổi thật lâu nhưng không nghe thấy bên ngoài có bất kỳ phản ứng nào, ngay cả tiếng gió cũng không có. Mộc Thanh miệng đắng lưỡi khô, cô bắt đầu hối hận tại sao không nhét bình nước vào trong balo. Cô tựa vào thành giếng, còi huýt dần dần trở nên lúc có lúc không. Thời gian trôi qua thật lâu, lâu đến mức quỷ dị. Mộc Thanh vừa rồi nhìn xuống đồng hồ trên điện thoại di động, đang làm mười hai giờ trưa. Cô nhớ không nhầm hiện tại đã ba giờ trôi qua. Cô huýt còi yếu dần, cuối cùng thì im lặng. Từ bầu trời ban ngày màu xanh lam biến thành màu xám của buổi tối, đồng hồ trên điện thoại di động của cô đã hiện 6h tối rồi. Điện thoại di động không có điện, tự động tắt nguồn. Bụng của Mộc Thanh rất đói, cái này còn có thể chịu được, không thể… chịu được nhất chính là khát nước. Cô thật cảm thấy mình khát muốn chết rồi, khổ sở muốn nghĩ cầm dao găm Thụy Sĩ cắt tay mình. Uống máu của mình, không biết có thể đỡ khát hay không. Rốt cục cô vẫn phải bỏ qua, không hạ thủ tàn nhẫn được. Mộc Thanh nắm cái còi kia, nhét vào trong miệng, hai mắt nhắm nghiền, dùng hết toàn bộ khí lực, lần nữa liều mạng thổi lên. Khi cô cảm giác cái tai của mình sắp bị đâm thủng bởi âm thanh bén nhọn này, thì đột nhiên từ miệng giếng bay xuống cái đồ gì đó, va phải đầu của cô, phốc một tiếng mà rơi xuống đất. Là khối bùn. Mộc Thanh chợt ngẩng đầu, thấy phía trên miệng giếng, lại là khuôn mặt của một người đàn ông đang thò vào nhìn. Người đàn ông này có mái tóc rất dài, thắt lại chung một chỗ rủ xuống miệng giếng, trên mặt có chòm râu rất dầy, căn bản không thấy rõ bộ dáng, chỉ còn lại có một đôi mắt nhìn Mộc Thanh , nháy mắt cũng không nháy mắt. Mộc Thanh cảm thấy đàn ông này hết sức xấu, chẳng những xấu, hơn nữa còn rất quái dị. Nhưng mà giờ phút này, người vừa xấu vừa quái dị ở trong mắt cô cũng giống như vị thần từ trên trời giáng xuống . Cô không biết lấy sức ở đâu, nhảy lên một chút ngửa đầu quơ tay, hưng phấn hét lớn: “Cứu tôi, mau cứu tôi đi ra ngoài!” Đàn ông kia sửng sốt, trong miệng không biết phát ra cái âm thanh gì, thoáng cái liền biến mất. Mộc Thanh ngây dại, lấy mảnh bùn vừa rồi của người nọ bỏ lại, dùng sức ném đi ra ngoài, cao giọng nói: “Nè, anh đừng đi, anh mau trở lại!” Một hồi lâu không có động tĩnh. Trong tuyệt vọng đột nhiên dần hiện ra hi vọng, nhưng hi vọng này rồi lại trong nháy mắt tan biến, đả kích như vậy càng tàn khốc hơn. Mộc Thanh yếu ớt ngã ở đáy giếng, trong lòng đã đem gã đàn ông xấu xí lôi thôi kia nguyền rủa một vạn lần. Trong lúc cô hoàn toàn tuyệt vọng, thì đột nhiên từ trên miệng giếng thõng xuống một sợi thừng. Nghiêm khắc mà nói, cũng không phải là dây thừng ni lông chuyên dùng cho leo núi mà bình thường Mộc Thanh hay nhìn thấy, thậm chí không phải là sợi dây. Đó là dây thừng dùng vỏ cây xoắn lên, xem dấu vết trên vỏ cây, giống như là mới cắt đi rồi xoắn tạm thời. Cái đầu của người đàn ông mới vừa rồi lại thò vào dò xét, há mồm nói mấy câu với cô. Hẳn là hắn ta đang nói chuyện với cô. Nhưng mà Mộc Thanh căn bản nghe không hiểu, không phải là tiếng Trung, không phải là tiếng Anh , cái gì cũng không phải là, hoàn toàn một chuỗi ký hiệu xa lạ . Mộc Thanh bất chấp tất cả, nhanh chóng lấy balo của mình, đeo lên trên vai, hai tay nắm chặt lấy dây thừng. Vốn đang có chút bận tâm người đàn ông kia có đầy đủ sức lực để kéo mình lên hay không , nhưng mà dường như chỉ một chớp mắt, cô đã ra khỏi miệng giếng, thoáng một phát ngã ở trên mặt đất. Mộc Thanh ngồi dậy, ngẩng đầu vội vàng nói cám ơn với đàn ông kia, chỉ là lời nói còn không có ra khỏi miệng, thì bị sợ đến ngây người. Dùng sợ đến ngây người để hình dung một chút cũng không có khoa trương. Giờ phút này người đàn ông đang đứng ở trước mặt cô , tạm thời xưng là đàn ông đi, vì đầu rất lớn, cao đến nỗi cô phải ngước nhìn lên, toàn thân xích – lõa, lộ ra da thịt màu rám nắng vô cùng rắn chắc, bộ ngực và bụng dưới giăng đầy bộ lông màu đen rất đậm, ở hạ thể có che bằng khối da thú. Những thứ này vẫn còn tốt, cũng không đến mức làm cô kinh ngạc đến ngây người. Chân chính hù sợ cô là tay của hắn, bàn tay vô cùng thô dày, móng tay nhọn hoắc trên năm ngón tay dày sắc bén như cái móc sắt, phía trên còn sót lại một chút vỏ cây . Mới vừa rồi cái dây thừng vỏ cây kia, chính là người đàn ông này dùng móng tay tướt từ trên cây xuống sao . Ánh mắt Mộc Thanh theo dõi hắn, một hồi lâu cũng không thu ánh mắt trở về. Đây là địa phương nào, tại sao sẽ xuất hiện một người quái dị như thế? Người đàn ông kia khẽ cúi người xuống, vươn cái tay giống hệt như quạt hương bồ ra, dễ dàng vác cô lên đầu vai của mình rồi cực kỳ nhanh chóng chạy về phía trước. Bụng Mộc Thanh bị bả vai cứng rắn của hắn chạm đến cơ hồ muốn nôn mửa, khó chịu nhắm hai mắt lại, bên tai đều là tiếng gió vù vù, khi hắn rốt cục nặng nề đặt cô xuống mặt đất , thì sắc trời đã hoàn toàn đen lại. Mộc Thanh nhìn xuống bốn phía, thấy mình đã bị người đàn ông kia dẫn tới trong rừng rậm, ngồi ở trên lá rụng và cành cây mục phủ kín mặt đất. Trăng là trăng rằm, ánh sáng xuyên thấu qua bóng cây chiếu xuống, hoàn toàn có thể nhìn thấy mọi vật. Bên cạnh khắp nơi đều là cây không biết tên, trong đó một cây lớn cần năm sáu người trưởng thành hợp lực mới có thể ôm hết, một đoạn chạc cây phân nhánh, dựng lên một cái chóp nhìn như dùng vỏ cây và đầu gỗ xây dựng qua loa tạo lên nhà gỗ đơn sơ. Người đàn ông kia bỏ lại Mộc Thanh, rồi tự mình rời đi. Hai tay Mộc Thanh chống đất, từ từ bò dậy trên mặt đất, nhìn bốn phía một vòng. Mặc dù người đàn ông kia bắt cóc cô tới đây, nhưng trước mắt tạm thời, không có ý muốn tổn thương cô. Nên thừa dịp cơ hội này chạy trốn sao? Mộc Thanh đang có chút ít do dự, thì nhìn thấy người đàn ông kia đã từ phía sau đại thụ vòng trở lại, trên tay ôm một đống củi cùng mấy lá cây to để gói đồ. Sau khi để xuống, thì dùng tay đào lỗ trên mặt đất, bỏ mấy cái đồ được gói trong lá cây to vào trong lỗ, đắp lên một tầng đất thật mỏng, sau đó xếp củi đã mang từ trước đó thành hình chữ thập. Tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, thò tay vào trong hốc cây của cây cổ thụ phía sau móc ra một đồ vật làm bằng cỏ khô, chồng cái đám củi hình chữ thập vào chính giữa lỗ, dùng hai khối đá lửa ở trong tay đánh vào nhau, tia lửa văng khắp nơi, đụng phải vài chục cái, đống cỏ khô kia liền kêu một tiếng rồi cháy lên. Người đàn ông cúi đầu xuống, cẩn thận thổi lửa, rất nhanh đống lửa liền hừng hực thiêu đốt . Đốt ước chừng mười phút đồng hồ , liền thấy hắn dùng cành cây đem đống lửa dời qua một bên, hất ra khỏi lỗ. Chờ hơi nguội chút ít, liền đem mấy bao nướng này đưa đến trước mặt Mộc Thanh. Mộc Thanh nghe thấy được một mùi thịt khét lẹt. Căn bản cô không có khẩu vị. Trước mặt mấy cái bao đồ bày ra, một khối lớn đen thui, phía trên còn lưu lại một tầng của bộ lông bị nướng cháy , một đống nhìn giống như là con giun sâu lông. Mộc Thanh chỉ muốn uống nước. Cô ngẩng đầu, thấy đàn ông kia đang gắt gao nhìn mình chằm chằm. Mộc Thanh khua lên dũng khí, làm động tác uống nước . Đàn ông sững sờ một lát, rất nhanh liền đứng dậy, chờ hắn trở lại, trên tay có thêm mấy đồ tròn trịa. Giống như là cây dừa, nhưng có thể khẳng định không phải là cây dừa. Người đàn ông dùng sức một cái, vật kia liền nứt ra khe hở, sau đó đưa tới trước mặt cô. Mộc Thanh vội vàng nhận lấy, từng ngụm từng ngụm mút lấy nước chảy từ trong khe hở , hơi có chút ngây ngô, nhưng không sao. Cô quá khát, một hơi hút ba bốn trái, lúc này mới thở ra thật dài. Người đàn ông chỉa về mấy bao đồ phía trước mặt cô, ý bảo cô ăn. Mộc Thanh bất chấp bị bỏng tay, cầm khối thịt nướng nhỏ, bỏ vào trong miệng từ từ ăn lên, mặc dù cô căn bản không muốn ăn. Cũng may, so với mới vừa rồi cảm giác khát nước muốn chết, hiện tại thứ gì cô đều có thể nuốt xuống. Người đàn ông giống như là hài lòng, lúc này mới tự mình quơ lấy khối thịt lớn còn lại ở trước mặt, rất nhanh liền ăn sạch, rồi cầm lấy một đống côn trùng nướng chín, đưa đến bên miệng cô. Mộc Thanh vội vàng lắc đầu, chỉ chỉ mình bụng, tỏ vẻ ăn no. Đàn ông nhìn cô một cái, cũng không còn miễn cưỡng, tự mình hơi ngửa đầu, đem mấy cái đống đồ kia đều nhai nuốt xuống. Đứng dậy đi tắt lửa. Mộc Thanh có chút lo sợ , không biết kế tiếp hắn muốn làm cái gì. Nhưng rất nhanh cô cũng biết. Người đàn ông liền vứt cô lên lưng của mình, tứ chi bám lên cây cổ thụ, rất nhanh bò tới nhà gỗ. Mộc Thanh lần nữa bị đặt trong một cái ổ dùng cỏ khô và lá cây trải lên trên mặt đất. Trong nhà gỗ rất tối, phải chốc lát, Mộc Thanh mới nhìn thấy hình dáng của người đàn ông này . Dường như hắn đối với cô có chút ngạc nhiên, quỳ gối trước mặt cô chăm chú nhìn một lúc lâu. Mộc Thanh ngừng thở, không nhúc nhích. Hắn rốt cục không hề nhìn nữa, chỉ dùng sợi dây trói chặt tay chân cô lại, còn mình nằm chết dí bên cạch cô. Tiếng ngáy rất nhanh vang lên. Mộc Thanh rốt cục thở phào một cái thật dài, chỉ thấy phía sau lưng có chút toát mồ hôi. Mời các bạn đón đọc Viễn Cổ Y Điện của tác giả Thanh Ca Nhất Phiến.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hôn Nhân Giấy - Diệp Tuyên
Tên eBook: Hôn nhân giấy (full prc, pdf, epub)  Tác giả: Diệp Tuyên Thể loại: Hiện đại, Ngôn tình, Văn học phương Đông  Dịch giả: Nhật Thu  Đơn vị xuất bản: Tân Việt & NXB Văn hóa thông tin  Đánh máy: Hương Nguyễn, Hoathanh Nguyễn, Cơn Gió Thu Ha Pham, Zumi Nguyen, Koibito Yo Beta: Ha Huyen  Ebook: Devil Nguồn: Hội Chăm Chỉ Làm eBook Free Giới thiệu Bạn có từng ân hận vì đã lấy chồng? “Hôn nhân giấy” kể cho các bạn nghe những chuyện mà phải sau khi kết hôn bạn mới hiểu. Người ta thường nói, một năm sau đám cười là giai đoạn “Hôn nhân giấy”, thực chất giấy đó là giấy gì? Giấy ráp, giấy dó, giấy vệ sinh hay giấy dầu? Cô Tiểu Ảnh, cô gái thuộc thế hệ 8x dùng chính những trải nghiệm của bản thân để cho độc giả hình dung được cuộc sống vụn vặt trong một năm sau đám cưới. Sau khi lấy thư ký Quản Đồng làm ở văn phòng Tỉnh ủy, con một trong gia đình, cô phát hiện ra: thói quen sống, cách tư duy của bố mẹ chồng ở nhà quê, hay sở thích, thói quen hành vi của Quản Đồng, một viên chức nhà nước, thậm chí thái độ đối với sự nghiệp và gia đình của hai người, càng ngày càng có nhiều cách biệt…  Trong giai đoạn thích nghi tràn ngập những mâu thuẫn và hiểu lầm này, Cố Tiểu Ảnh từng có lúc đau lòng, từng có lúc tuyệt vọng. Nhưng thật may mắn, cô chưa bao giờ buông xuôi. Cãi cọ hết lần này đến lần khác, làm lành hết lần này đến lần khác, dần dần cô học được cách khoan dung, học được cách thấu hiểu, cảm thông. Khi họ tay trong tay thong dong bước qua giai đoạn tân hôn này, Cố Tiểu Ảnh mới hiểu ra: Hôn nhân không chỉ là một trạng thái, mà còn là một tri thức. *** Triết lý hay trong tác phẩm: Ngay từ lúc bắt đầu, tình yêu là một câu chuyện lãng mạn, còn hôn nhân là một câu chuyện nghiêm túc. Lấy chồng không chỉ là lấy một người đàn ông, mà là lấy cả một gia đình. Cơm vợ nấu không phải là bữa cơm ngon nhất, nhưng chắc chắn là bữa cơm ấm áp nhất trên đời. Tình yêu và hôn nhân không giống nhau. S khác biệt lớn nhất là ở chỗ: tình yêu phóng đại ưu điểm, còn hôn nhân phóng đại nhược điểm. Có lúc, hôn nhân là duyên số, ngoài tình yêu, có lẽ còn có sự nương tựa rất thực tế nữa. Luôn luôn trong hôn nhân, không có gì là tốt nhất, chỉ có thích hợp nhất. *** Lời tác giả Tôi vốn đã muốn viết cuốn sách này từ lâu. Về hôn nhân. Về giai đoạn đầu của hôn nhân. Về những chuyện vụn vặt trong giai đoạn đầu của hôn nhân. Về những bực bội, buồn bã, tỉnh ngộ, thậm chí là nhẫn nại không bao giờ có thể quên trong những chuyện vụn vặt đó. Đây không phải là chuyện cổ tích về nàng Lọ Lem, cũng không phải chuyện ân oán giữa các gia đình quyền quý, mà là câu chuyện về chúng tôi, những người thuộc thế hệ 8x, trong mắt xã hội được coi là “mặt trời nhỏ”, “mặt trăng nhỏ”, là “những bông hoa trong lồng kính”, đã học được những gì sau những năm tháng dưa cà mắm muối của hôn nhân. Chúng tôi là những bông hoa trong lồng kính, nhưng rồi hoa cũng phải lớn lên, cũng có một ngày phải bước vào đời sống gia đình. Thực ra, kể cả lúc này, trong mắt các bậc phụ huynh, chúng tôi vẫn là trẻ con, vẫn là những đứa trẻ chẳng bao giờ lớn. Vì thế chỉ có chính chúng tôi mới biết, dù rằng chúng tôi cũng hay có những suy nghĩ ích kỷ và nhõng nhẽo, nhưng chúng ta vẫn mạnh mẽ, khoan dung hơn nhiều so với tưởng tượng của mọi người. Đối diện với tình yêu và hôn nhân, mỗi người trong chúng tôi đều không hoàn thiện, nhưng hầu hết chúng tôi lại một lòng một dạ đi hết con đường n Nói cho cùng, điều tôi muốn viết, đó là trong cuộc sống rất đời thường này, chúng tôi, những người trẻ tuổi, luôn nắm chắc và quyết không từ bỏ tương lai. Và cuối cùng thì đã có “Hôn nhân giấy”. Trong thời gian 8 tháng, sau khi tôi hoàn thành cuốn tiểu thuyết này trong rất nhiều hoạt động giao lưu với độc giả, tôi nhận thấy, hóa ra đến cả chính tôi, cũng trong quá trình giao lưu đó mà càng ngày càng thấy cảm kích bố mẹ đẻ, bố mẹ chồng, chồng mình, và cả cái cuộc sống tràn ngập những cay đắng ngọt bùi này nữa. Vì thế, tôi muốn chân thành cảm ơn tất cả các độc giả đã quan tâm đến cuốn sách và tham gia thảo luận, cám ơn các bạn đã giúp tôi, từng bước một, đi đến ngày hôm nay. Cần đặc biệt nói rõ rằng: trong cuốn truyện này đương nhiên có bóng dáng của tôi, nhưng cũng không hoàn toàn là tôi. Hình ảnh hai nhân vật Cố Tiểu Ảnh và Quản Đồng đến từ đời sống của bốn cặp vợ chồng trẻ, mà cho đến nay họ vẫn nắm tay nhau vượt qua con đường gập ghềnh mà đi về phía trước. Nhưng tôi cũng hi vọng, cuốn sách này không chỉ đại diện cho bốn cặp vợ chồng trẻ đó, mà còn là nhiều hơn nữa. Thậm chí, tôi mong cuốn sách có thể thay chúng tôi truyền đạt một lời kêu gọi rằng: xin tất cả những người yêu mến chúng tôi hãy yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng để giữ gìn hạnh phúc, trân trọng tình yêu. Vậy thì, xin dành tặng cuốn sách này cho dịp kỉ niệm bốn năm kết hôn của tôi với Chàng Ngốc. Dành tặng cho tất cả những người sắp bước vào, đang trải qua, hay đã đi qua quãng thời gian này ở khắp mọi nơi. Dành tặng cho “quãng thời gian thích nghi” đã từng khiến chúng ta đau khổ, hoang mang, vui vẻ và nhiều cảm hứng. Diệp Tuyên Tế Nam ngày 7 tháng 6 năm 2009 Mời các bạn đón đọc Hôn Nhân Giấy của tác giả Diệp Tuyên.
Em Không Biết - Qifu A
Tên eBook: Em Không Biết (full prc, pdf, epub)    Tác giả: Qifu A Thể loại: Đam mỹ, Lãng mạn, Hiện đại, Văn học phương Đông  Người dịch: Há Cảo Di Động  Số trang: 224  Ngày xuất bản: 05/06/2013  Công ty phát hành: ChiBooks  Nhà xuất bn: NXB Thời Đại  Kích thước: 14.5 cm x 20.5 cm  Nguồn sách: CoCo  Beta & Type CoCo & Ken Shita & Minh Hằng & Ha Huyen & Ngan Dinh  Làm ebook: CoCo Nguồn: Hội Chăm Chỉ Làm eBook free  GIỚI THIỆU Nhẹ nhàng, lãng mạn nhưng cũng đầy thực tế, Em không biết tiếp tục là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ đậm chất Qifu A được Chibooks giới thiệu đến các độc giả trẻ. Không chỉ xoay quanh tình yêu và cuộc sống cùng những thử thách trên hành trình kiếm tìm hạnh phúc của các nhân vật chính, Em không biết còn là khúc ca ngọt ngào về niềm tin và giá trị của sự hy vọng đối với con người. Bằng trí tưởng tượng phong phú kết hợp với vốn cảm xúc trong sáng, Qifu A đã làm mới một mô-tuýp truyện đã trở nên quá quen thuộc với người đọc, làm nó trở nên hấp dẫn lạ thường và có sức hút cực kỳ đặc biệt. Một câu chuyện về niềm tin được lấy lại. *** Bác sĩ trẻ tuổi Lục Tri Thu bị bệnh hẹp thanh đới nên giọng nóvỡ được giọng. Mặc cảm vì giọng nói của mình, anh thường xuyên im lặng khiến mọi người xung quanh tưởng anh bị câm. Chỉ sau khi anh vô tình nghe được giọng nói truyền cảm của thánh lồng tiếng Tiêu Giản Đào, anh mới đủ tự tin để cất tiếng nói, đi ra bên ngoài và kết bạn với chính thần tượng của mình. Câu chuyện bi hài đầy kịch tính giữa fan cuồng não phẳng Nhất Diệp Tri Thu với sama Đao Kiến Tiếu liệu có kết thúc đẹp như chuyện cổ tích? ***  THÔNG TIN TÁC GIẢ Tác giả Qifu A sinh tại Bắc Kinh (Trung Quốc), thuộc thế hệ 9X, hiện là sinh viên năm thứ 4, chuẩn bị làm việc tại một công ty game online. Qifu A bắt đầu sáng tác từ những năm học cấp 3 và bắt đầu xuất bản tiểu thuyết đam mỹ tại Đài Loan từ khi học đại học. Trong 4 năm đại tổng cộng Qifu A đã xuất bản được 13 bộ sách, trong đó bao gồm 16 tiểu thuyết. Tính tình con người này khá phóng khoáng, sôi nổi, yêu thích phim Âu Mỹ và phim truyền hình, thích truyện tranh hoạt hình Nhật Bản. Các tác phẩm tiêu biểu: - Khi Cà Chớn gặp Cà Chua, - Em không biết, - Tình yêu thắm thiết của các ông chồng, - Không gì đẹp bằng ráng lam chiều, - Khi tiểu tử yêu tiểu tử … Mời các bạn đón đọc Em Không Biết của tác giả Qifu A.
Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng - Hân Hân Hướng Vinh
Tên eBook: Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng (full prc, pdf, epub) Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Văn học phương Đông  Hình thức: Bìa mềm  Dịch giả: Thanh Loan  Công ty phát hành: Hương Giang  Nhà xuất bản: NXB Văn Học  Trọng lượng: 500 grams  Kích thước: 14 x 20.5 cm  Số trang: 415  Ngày xuất bản: 12-09-2013  Giá bìa: 109.000 đ  Chụp pic: Minh Tam Duong  Type Oni Gato : Phần 1-9 Linh Linh : Phần 10-18 Hằng Nguyễn : Phần 19-27 Ly Lee : Phần 28-36 Mai Amy : Phần 37-Ngoại truyện  Beta: Phi Phi Yên Vũ Đóng ebook: Trần Ngọc Tuyền Nguồn: Hội Chăm chỉ làm eBook free - fb.com/groups/chamchilamebookfree Giới thiệu: “Có những người đến tận lúc chết vẫn chẳng gặp được người mình yêu, do vậy suốt cả cuộc đời cứ chờ đợi trong mông lung. Nhưng chỉ cần gặp được, yêu người đó, bạn sẽ hiểu, nguyên tắc, lòng tự tôn, sự kiêu ngạo... những thứ ấy đều trở nên vô dụng Hạ Tử Khâm, nhà văn chuyên viết tiểu thuyết trên mạng, cô gái mồ côi có khuôn mặt thanh tú lớn lên trong cô nhi viện dưới sự yêu thương đùm bọc của Mẹ viện trưởng. Cuộc sống tưởng chừng chỉ như vậy là êm đềm với cô gái như cô thì sóng gió ập đến, người bạn trai mà cô yêu thương tha thiết trong 4 năm Đại học đã ruồng bỏ Hạ Tử Khâm không thương tiếc để kết hôn với Triệu Gia Kỳ, một cô bạn có gia cảnh giàu sang cùng lớp Đại học với hai người họ. Hạ Tử Khâm trong ngày cưới của bạn trai cũ đã uống rất nhiều rượu, hôm ấy cô say khướt, vừa đi vừa chửi thề tên bạn trai phu bạc. Cũng chính trong buổi tối hôm đó, trên con đường ven hồ đang vào mùa hoa anh đào nở rộ, cô gặp gỡ và có cuộc tình một đêm chớp nhoáng với người đàn ông xa lạ tên Tịch Mộ Thiên. Hạ Tử Khâm không bao giờ ngờ rằng, chính người đàn ông ấy, sau này đã làm thay đổi cả cuộc đời cô, đánh thức và che chở cho trái tim mong manh nơi cô, người mà cô gọi là chồng, người cô muốn toàn tâm toàn ý yêu anh, ở bên anh đến hết cuộc đời... *** Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng -  là câu chuyện tình yêu hiện đại nhẹ nhàng, tuy không có quá nhiều những tình tiết gay cấn khiến người ta phải nghẹt thở, nhưng lại là một liều thuốc ngọt ngào chữa lành những trái tim đã từng tan vỡ... Câu chuyện mang một thông đẹp rất đẹp, giống như cô vợ bé bỏng Hạ Tử Khâm trong mắt anh chàng lạnh lùng Tịch Mộ Thiên, rằng: “Ở đâu đó trong cuộc đời này, sẽ luôn có một người, cho dù họ có làm gì hay như thế nào cũng sẽ khiến bạn cảm thấy vô cùng đáng yêu...” Mời các bạn đón đọc Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng của tác giả Hân Hân Hướng Vinh.