Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE , Trọng sinh, Cung đình hầu tước, Kiếp trước kiếp này, Tương ái tương sát, Song trọng sinh... Editor: Yul Yuuki Sống một đời huy hoàng, quyền thế, không ngờ sau khi chết đi lại không đến Địa phủ đầu thai như trong tưởng tượng, mà lại trở thành Cố Thanh Ninh, Tứ tiểu thư của Uy Quốc Công. Cảm nghĩ của Phụng Thái hậu là gì ư??? Chẳng có gì cả. Kinh qua bao sóng gió trong hoàng cung, có gì có thể làm bà biến sắc được nữa. Vì thế, trọng sinh thành Tứ tiểu thư thì trọng sinh đi, ta vẫn cứ sống thoải mái thôi Nhưng, chỉ có một chút không hợp ý, chính là phu quân kiếp trước của nàng, Thành đế Tiêu Dận cũng trọng sinh, còn trọng sinh là đồng bào huynh trưởng của nàng. Vì thế, kiếp trước hành nhau không đã, kiếp này tiếp tục hành nhau. Nhưng này nọ đó đây, hai người phát hiện, hoàng đế lại muốn tước binh quyền, muốn trị tội Uy Quốc Công phủ. Vì thế, bất đắc dĩ bắt tay giảng hòa, quay đầu đi hành nhi tử không hiểu chuyện. - --------------------- Phân cảnh 1: Ngày nọ, Hiếu đế ở Ngự Hoa Viên muốn triệu kiến tân thư đồng của thái tử, nhất thời hứng khởi, muốn khảo giáo một phen. Nhưng mà nhìn biểu tình của người nọ khi đứng trước mặt hắn, tự nhiên từ sâu trong linh hồn trào ra một cổ kính sợ. - Không…Không cần khảo, thưởng một chút đồ vật đi. Vẻ mặt Cố Trạch Mộ bình thản cảm tạ ban thưởng, sau đó quỳ xuống. Chân trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm. Mọi người: … Hiếu đế hai chân mềm nhũn: - Không…Không cần quỳ. Phân cảnh 2: Hiếu đế nghe nói tứ tiểu thư Cố Thanh Ninh của Uy Quốc Công phủ mỹ mạo hiền thục, chuẩn bị hạ chỉ tứ hôn cho nhi tử làm vương phi. Kết quả sau khi ở trong cung hoàng hậu gặp mặt tứ tiểu thư, đêm đó liền mơ thấy thân mẫu Phụng thái hậu chỉ vào mặt của mình mắng một đêm. - Nghịch tử, ngươi muốn rối loạn bối phận? Ngày hôm sau, Hiếu đế tỉnh lại, khóc lóc thảm thiết xé nát thánh chỉ. Hiếu Đế: làm hoàng đế không cần mặt mũi... # xem văn phải biết # 1 - Giả huynh muội, giai đoạn trước chỉ có thân tình, sau khi nam chủ khôi phục thân phận mới có cảm tình. 2 - Triều đại hư cấu, giả thiết vì cốt truyện mà phục vụ. 3 - Giai đoạn đầu chuyện là sinh hoạt gia đình thông thường, sau này sẽ có chút triều đấu, dựa bàn tay vàng đại sát tứ phương. 4 - Không có logic, trạch đấu, quyền mưu, không tồn tại... 5 - Nam chủ kiếp trước có phi tần có thứ xuất, đúng chuẩn hoàng đế. *** HUYNH TRƯỞNG CỦA TA LÀ TIÊN ĐẾ Tác giả: Bạc Hà Miêu Thể loại: Cổ đại, #song trọng sinh, cung đình hầu tước, kiếp trước kiếp này, cung đấu quyền đấu, giả huynh muội, #NGỌT_SỦNG, hài hước, HE Độ dài: 195 chương  Tình trạng: Hoàn edit. “[Sử sách triều Chu - Thành Đế] viết rằng: Phụng thị đức hạnh dịu dàng, hiền lương thục đức, tình cảm sâu nặng với Hoàng đế, nghe tin Hoàng đế băng hà, vô cùng đau thương, nôn ra máu mà đi theo Hoàng đế. Phụng Trường Ninh: Không phải ta, ta không có, đừng nói bậy.” --- Sử sách thật sự là viết bậy. Đúng là Phụng Trường Ninh nôn ra máu mà ra đi theo phu quân Tiêu Dận sau một ngày, nhưng nào phải do tình sâu nghĩa nặng gì, mà là bị hắn ta chọc tức đến chết. Tiền triều hậu cung đều biết, Đế Hậu bất hòa sâu sắc đến mức không nhìn mặt nhau. Sau khi Hoàng đế Tiêu Dận lợi dụng xong nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu thì đã tàn nhẫn xuống tay tiêu diệt.  Đệ đệ ruột Phụng Triển của nàng vùi thây nơi sa trường, những người còn lại của Phụng gia cũng không tránh được thánh chỉ trừng phạt. Phụng gia đã từng vinh quang vạn trượng, giờ đây điêu tàn tắt lụi.  Phụng Trường Ninh ngỡ ngàng trước sự phản bội của Tiêu Dận, đóng cửa cung Khôn Ninh sáu năm, bỏ mặc sự đời. Trong lòng nàng, một chữ “chọc tức vợ yêu mua một tặng một” chẳng thể nào viết hết nỗi đau thương chồng chất. Phu thê càng đi càng xa, vậy thì đời này Hoàng Tuyền Bích Lạc vĩnh viễn đừng bao giờ gặp lại. Không gặp lại thì thôi, thế mà ý chỉ cuối cùng trước khi băng hà của Hoàng đế lại là ‘đừng chôn chúng ta chung lăng tẩm’, lại còn chu đáo xây riêng một tẩm lăng khác bên cạnh cho Hoàng hậu. Phụng Trường Ninh oán chồng lên hận, tức đến ngất xỉu mà cũng lìa đời. Nào ngờ Hoàng Tuyền Bích Lạc chẳng phải điểm tận cùng của sinh mệnh, mà nhân gian bi ai mới là chốn dừng chân một lần nữa của nàng. --- Vào ngày Đế Hậu băng hà, Tam thiếu phu nhân của phủ Uy Quốc công Cố gia trở dạ sinh được một đôi long phượng. Phủ Uy Quốc công danh giá, nam nhân Cố gia đều tham gia quân trường, lại có truyền thống chỉ cưới một chính thê không nạp thiếp. Quốc công phu nhân và ba người con dâu đều là người ngay thẳng chính trực, yêu thương bảo bọc lẫn nhau. Không có thê thiếp tranh sủng, nội trạch đấu đá, bọn trẻ con ba nhà đều bình an mà lớn lên. Phụng Trường Ninh – giờ đã đầu thai thành Cố Thanh Ninh – nghĩ rằng cuộc đời mới này cũng không tệ. Kiếp trước nàng mang trên vai bao gánh nặng của Phụng gia, rồi trọng trách của Mẫu nghi thiên hạ. Giờ đây nàng mới nhận ra, vốn dĩ nàng có thể làm nhiều hơn, sống một cách có ý nghĩa hơn là chỉ dành cả cuộc đời mình cho việc đấu đá từ nội trạch đến hậu cung, cũng như phí bao sức lực vào chuyện ái tình yêu hận với Tiêu Dận.  Được trời cao ưu ái ban cho một cuộc sống mới, gia đình lại yên ả hạnh phúc, nàng quyết định buông bỏ những khúc mắc của kiếp trước, để làm một Cố tiểu thư thuần lương đơn thuần, không còn mang nặng những oán niệm của Phụng Trường Ninh nữa.  Chỉ là, vị huynh trưởng song sinh của nàng – Cố Trạch Mộ - dường như lại không nghĩ được như vậy. Khi băng hà, Tiêu Dận vẫn còn quá nhiều điều luyến tiếc, như mộng ước giang sơn chưa thành, Thái tử chưa đủ trưởng thành để giao lại trọng trách, hay niềm hối hận với người vợ kết tóc cũng như nguyện ước được gặp lại nàng. Đầu thai trở thành Cố Trạch Mộ, hắn chưa buông bỏ được những điều ấy dễ dàng như vậy. Có lẽ vì vậy mà hắn suy tính nhiều hơn, để tâm nhiều hơn, để rồi là người nhận ra vị muội muội song sinh của mình có gì đó thật quen thuộc… Cố Trạch Mộ nhận ra nàng trước, rồi Cố Thanh Ninh cũng nhanh chóng biết được thân phận của hắn.  Có oán trách, có ghét bỏ, rồi cũng có thổ lộ nỗi lòng, nhưng rồi sao chứ? Thời gian đã qua không thể quay trở lại, duyên phận đã tàn chẳng thể nối lại như xưa. Hơn nữa, giờ đây hai người lại là huynh muội, không thể cả đời chẳng nhìn mặt nhau, nhưng cũng chẳng thể có tình cảm gì trái luân thường đạo lý.  Vậy thì làm một đôi huynh muội bình thường, hòa thuận vui vẻ, tôn trọng lẫn nhau, đến khi trưởng thành mỗi người sẽ có con đường của riêng mình. --- Nhưng mà người tính không bằng trời tính boss la nu phu, trời cao cho hai người cùng sống lại hẳn có lý do. Những khúc mắc của Phụng Trường Ninh đời trước, những tiếc nuối chưa thành của Tiêu Dận trước khi lâm chung, lại một lần nữa hiện hữu, để hai người phải cùng nhìn lại những sai lầm của chính mình. Nói về việc nhà, Tiêu Dận và Phụng Trường Ninh kết hôn với nhau vì những toan tính lợi ích, chút tình cảm ân ái thuở ban đầu nhanh chóng bị mài mòn bởi sự nóng nảy của nàng, bởi lòng đề phòng sâu nặng của bậc Đế vương là hắn.  Kiếp này, gặp lại những đứa con đã trưởng thành của chính mình, nhìn thấy ảnh hưởng do sự tổn thương từ cha mẹ lên chúng, hai người mới mới nhận ra, có lẽ trước đây bản thân mình chưa từng làm đúng như mình vẫn nghĩ. Nói đến việc nước, số phận lại đưa đẩy họ phải đối mặt với những người phải chịu oan uổng từ những toan tính của Đế Hậu đời trước. Từ đó, những mảnh ghép dần dần xuất hiện, phác lên những hình ảnh mờ mịt về một âm mưu quá lớn đã dẫn đến bi kịch của kiếp trước.  Có đúng là Phụng Triển đã phản bội, Phụng gia đáng bị tàn lụi, kẻ bị trừng phạt là gian tế mà người được trọng dụng là hiền thần? Tầng tầng lớp lớp những mưu sâu kế hiểm bị vùi lấp qua thời gian ấy, giờ đây Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ có thể tìm được chân tướng rõ ràng? Cuối cùng, nói tới chuyện của hai người. Kiếp trước mặc dù hai người là vợ chồng nhưng đều giấu thật kỹ con người thật của mình, những tổn thương gây ra cho nhau quá lớn và đã ghim vào trong tim quá sâu.  Dường như kiếp này sống lại, hai người bọn họ mới từ từ nàng dâu cực phẩm biết rõ lẫn nhau, nhưng liệu có còn kịp để bù đắp lại tất cả? Thân phận thật sự của Cố Trạch Mộ đời này có đúng là huynh trưởng song sinh của Cố Thanh Ninh? Và hắn có thể làm gì để sửa chữa vết nứt quá lớn giữa hai người, để đưa nàng về lại bên hắn? “Sau khi trọng sinh, trái tim hắn dường như đã nhỏ đi rất nhiều, không hề chứa đựng được cả thiên hạ, mà chỉ có thể chứa được người con gái trước mắt này mà thôi.” Vạn sự trên thế gian này cũng chỉ quy về một chữ lý, mà vạn người trên đời cuối cùng cũng chỉ vì một chữ tình. Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ sống lại một đời, cũng là vì trời cao muốn họ tìm lại chân lý bị vùi lấp, cũng như tìm lại tấm chân tình giữa họ chưa từng bị lãng quên mà thôi.   Mời các bạn mượn đọc sách Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế của tác giả Bạc Hà Miêu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khó Làm Thái Tử Phi - Ngự Tỉnh Phanh Hương
Kiếp trước không tốt, kiếp này Tri Huyện; kiếp trước làm ác, kiếp này phụ quách; tội ác chồng chất, phụ quách tỉnh thành. Cô cô ta sửa những lời này như sau: Kiếp trước không tốt, kiếp này cung nữ; kiếp trước làm ác, kiếp này cung phi; người tội ác chồng chất, sẽ làm thái tử phi. Ta vẫn cảm thấy những lời này rất hợp với ta, nhớ tới ta tiếp trước tội ác chồng chất, kiếp này mới nhập chủ đông cung, làm thái tử phi. *** Sau khi nói chuyện với Khuất Quý nhân, ta thật sự phiêu phiêu đãng đãng bay ra khỏi cung Vị Ương. Lời nói của Khuất Quý nhân mặc dù đơn giản thô lỗ, nhưng lại không khác nào một đạo sấm sét đánh thẳng xuống đỉnh đầu ta, đánh cho ba hồn bảy phách của ta cũng. . . . . . Được rồi! Ta mặc dù có lúc rất tùy tiện, nhưng ta cũng không phải đồ ngốc. Ngay sau khi biết Mã Tài tử vẫn còn là xử nử, ta cũng đã từng nghi ngờ, phỏng đoán những mỹ nhân đông cung khác có phải vẫn còn thân hoàn bích hay không. ... Mời các bạn đón đọc Khó Làm Thái Tử Phi của tác giả Ngự Tỉnh Phanh Hương.
Chân Mệnh Hoàng Hậu - Đậu Đậu Ma Ma
Khi Hoàng thượng vẫn chưa phải là hoàng thượng bây giờ, có cùng những người bạn kết bái làm huynh đệ hứa hẹn qua, nếu như hai bên mỗi người sinh một trai một gái thì sẽ kết thành thông gia. Sau khi Hoàng thượng lên ngôi lời hứa này vẫn được giữ, nhưng thái tử chào đời đã lâu mà nhà đối diện vẫn chưa sinh bé gái. Năm năm sau, dưới tất cả sự chú ý của mọi người, rốt cuộc một khuê nữ cũng đã chào đời. Hoàng thượng rất vui mừng, liền lệnh đem con dâu chưa cai sữa đón vào cung để cùng thái tử bồi dưỡng tình cảm. Tiểu Thái Tử năm tuổi cau mày đưa mắt nhìn cô bé con đang cười ngây ngô kia thật lâu, cuối cùng, cực kì bình thản cầm lấy chiếc tả đang đặt ở bên cạnh lên….. *** Đây là câu chuyện kể về một thái tử sau này làm vua trọng sinh trở về. Kiếp trước, dù rất yêu biểu muội là thanh mai trúc mã của nhà mình, nhưng do tính chủ nghĩa của đại nam nhân nên vẫn đi sủng hạnh phi tần khác, quên mất lời hứa năm xưa, nữ 9 tính cách từ thoải mái, tươi trẻ khi vào cung bị tôi luyện thành nhẫn nhịn chịu đựng cuối cùng không chịu nổi phải tự vẫn. Sauk hi trọng sinh trở về nàng quên mất chuyện trước kia, nhưng nam 9 trọng sinh theo thì vẫn còn nhớ kĩ nên bắt đầu kế hoạch nuôi vợ và không lặp lại sai lầm của kiếp trước. Truyện sủng, ngọt, chống chỉ định ai thích 3S hoàn toàn, vì kiếp trước nam 9 bẩn, nhưng kiếp này cực sạch như Omo. *** Phu thê hòa thuận, ngay cả thị thiếp cũng không có, quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng rất tốt. Theo lý mà nói, A Đoàn trôi qua rất dễ chịu, rất hài lòng mới đúng. Nhưng mà gần đây, A Đoàn càng ngày càng nôn nóng, ở trước mặt Ngô Đồng không dám thể hiện ra chút nào. Thái y bắt mạch bình an vừa dừn tay, ánh mắt A Đoàn liền sáng quắc nhìn hắn. Lão thái y khom người trả lời. “Thân mình Thái Tử phi khỏe mạnh như trước.” Thất vọng rõ rệt, giật giật khóe miệng, nhìn thoáng qua Bán Đông. Bán Đông hiểu ý tiến lên, cung kính đưa Thái Tử ra cửa. A Đoàn che bụng của mình, không biết vì sao lại như vậy. Mười tám tuổi sunh Hoàng trưởng tôn, sinh nhật mười bảy tuổi của mình đã qua từ lâu nhưng một chút tin tức cũng khôngthấy! Thân thể của mình rất tốt, thân thể Thái Tử ca ca cũng rất tốt, trừ những ngày có quỳ thủy (đến tháng) đều hầu hạ, vậy vì sao không thấy có chút tin tức nào?! Trước kia không vội, là bởi vì biết mình sẽ có con trai, nhưng bây giờ đã mười bảy tuổi rưỡi rồi, sao hắn còn chưa vào trong bụng mình chứ?! Bán Hạ không tiếng động cho lui những người khác. ... Mời các bạn đón đọc Chân Mệnh Hoàng Hậu của tác giả Đậu Đậu Ma Ma.
Hồ Ly Biết Yêu
Diệp Lạc Vô Tâm là nữ tác giả tiểu thuyết văn học Trung Quốc hiếm hoi có số lượng sách lớn phát hành tại Việt Nam. Toàn bộ sách của chị đều được mua bản quyền xuất bản, trong đó có những cuốn đã vô cùng được độc giả trẻ yêu thích như Yêu là thế, Mãi mãi là bao xa, Nụ hôn của Sói... Đáp lại tình cảm của độc giả Việt, nữ tác giả của những câu chuyện tình đã có chuyến thăm Việt Nam và giao lưu với bạn đọc yêu quý mình tại Hà Nội và TP.HCM vào năm 2015. Tác giả Diệp Lạc Vô Tâm trong buổi giao lưu với bạn đọc Việt Nam năm 2015. Không những thế, tác phẩm của chị còn xuất bản tại Việt Nam trước cả khi sách gốc phiên bản tiếng Trung được phát hành, điển hình như Động phòng hoa chúc cách vách. Hiện, nữ nhà văn đã xuất bản 13 cuốn sách tại Việt Nam và cuốn sách thứ 14 cũng chuẩn bị ra mắt độc giả trong Hội sách TP.HCM vào tháng 3 tới đây. Đó là tác phẩm mới nhất Hồ ly biết yêu. Cuốn sách là câu chuyện tình đầy sóng gió của một vị thần tiên trên Thiên đình với một nàng hồ ly nhỏ đã tu thành tinh. Một người trên trời, một người dưới đất, người này là thần tiên, người kia lại là yêu ma, hai nhân vật trong cả thiên mệnh bao la, đáng lẽ sẽ chẳng thể nào gặp nhau, ấy vậy mà lại yêu nhau. Sự gặp gỡ của họ cũng chỉ là tình cờ, khi nàng tiểu yêu không muốn hại người lại bị ép đến đường cùng phải xuống tìm người phàm mà hút linh khí, đúng lúc ấy gặp một chàng thư sinh giả bộ yếu đuối ngây ngô, ai biết được đó lại là một vị thần tiên thoát tục hóa thành. Đặt nhân vật của mình vào những mâu thuẫn ngay từ xuất phát điểm của câu chuyện, Diệp Lạc Vô Tâm dễ dàng lôi kéo được sự chú ý của bạn đọc. Có lẽ tình yêu càng tồn tại nhiều mâu thuẫn sẽ càng được chứng minh nhiều hơn, mà những tình yêu sâu đậm lại càng khiến người ta ao ước và ngưỡng mộ chăng? Hồ ly biết yêu là tác phẩm mới nhất của Diệp Lạc Vô Tâm và được phát hành ở Việt Nam trước khi ra mắt tại Trung Quốc. Mùa thu năm trước, Diệp Lạc Vô Tâm bất ngờ trở lại với độc giả Việt cùng tác phẩm Yêu là thế sau liền 2 năm không ra tác phẩm mới. Đặc biệt, đây được coi là cuốn "hồi ký tình yêu 10 năm hạnh phúc" của chính nữ tác giả với những mẩu chuyện nhỏ về tình yêu của Diệp Lạc Vô Tâm từ năm 18 tuổi cho đến tận khi 28 tuổi. Trong suốt những tháng ngày thanh xuân của cô gái có biệt danh "Tâm Tâm Mơ Hồ", đã có sự tồn tại của một chàng trai đặc biệt. Người đó đầu tiên là bạn cùng lớp, sau này đã trở thành "bạn cùng nhà" và nay chính là chồng của cô. Tác phẩm được phát hành tại Việt Nam với khoảng 10.000 bản từ tháng 10/2017 nhưng đến tháng 2 này đã được tải bản. Cũng trong tháng 3 này, cuốn sách lần đầu được ra mắt tại Trung Quốc trong một phiên bản được thiết kế đẹp mắt. Yêu là thế giống như cuốn hồi ký 10 năm hạnh phúc của chính Diệp Lạc Vô Tâm. Ngoài ra, 3 tác phẩm nổi bật của Diệp Lạc Vô Tâm cũng đã ký hợp đồng chuyển thể điện ảnh. Đầu tiên sẽ là Sự cám dỗ cuối cùng - câu chuyện hiếm hoi viết về thế giới showbiz và quyền lực trong số 13 tác phẩm của nữ tác giả họ Diệp. Cặp đôi nhân vật chính của cuốn sách là Giản Nhu và Trịnh Vĩ yêu nhau từ khi còn rất trẻ nhưng quyền lực và gia thế đã chia rẽ mối tình đẹp ấy suốt 5 năm trời cho đến khi họ gặp lại một lần nữa... Ứng cử viên cho vai nam chính mạnh mẽ nhưng có phần gia trưởng này chính là 2 soái ca Chung Hán Lương và Lâm Canh Tân. Phim dự kiến được bấm máy vào tháng 4 tới đây. Ngoài ra, Mãi mãi là bao xa - cuốn sách nổi tiếng nhất của Diệp Lạc Vô Tâm dự tính được bấm máy muộn nhất là mùa Xuân năm sau. Tương tự, câu chuyện về chàng quân nhân Diệp Chính Thần của Động phòng hoa chúc cách vách cũng chưa có thông tin chính thức về diễn viên cũng như lịch quay. *** Gặp gỡ, chính là duyên phận… Biệt ly, chính là số mệnh… Trên đời, có những thứ ngay từ lúc sinh ra đã chịu sự sắp đặt ấy, không có cách nào thoát khỏi. Giống như nàng, tiểu hồ ly Mộ Vân. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, số kiếp của mình có một ngày lại có thể khiến cho cả tam giới là tiên giới, ma giới và phàm trần đảo điên đến mức ấy. Nàng chỉ là một con tiểu hồ ly đáng thương, ngay cả mẹ cũng bị thợ săn giết chết. Nàng không có nơi nương tựa, chỉ có thể đi theo một “chị em tốt” là Tiểu Mai, cùng tu luyện để giữ gìn mạng sống. Cuối cùng cũng vượt qua được 300 năm… Giống như Tiểu Mai vẫn hay mắng nàng vậy, nàng vốn là một tiểu hồ ly, đã mang tiếng là yêu tinh chuyên dụ dỗ đàn ông thì phải làm cho đàng hoàng một chút, nếu không thì thật là phí hoài nhan sắc. Thế nên, sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Tiểu Vân cũng bắt đầu học theo Tiểu Mai, tìm đến những nơi hoang vu hẻo lánh, chờ con mồi. Chờ mãi chờ mãi, đến khi nàng đã sắp bỏ cuộc thì cuối cùng cũng có một nam nhân xuất hiện. Đáng tiếc thay, Tiểu Vân lần đầu xuất trận lại gặp phải đối thủ quá khó nhằn, nói giông nói dài cả buổi, đủ các loại chuyện buồn nôn như õng ẹo, giả vờ đáng thương nàng cũng làm rồi, vậy mà nam nhân kia mặt không hề biến sắc, tâm không chút dao động. Đã vậy còn chỉ ngược lại nàng cách quyến rũ đàn ông như thế nào mới hiệu quả. Tiểu Vân mờ mờ mịt mịt nghiêm túc tiếp thu. Lại còn rất nghĩa khí tuyên bố, sẽ tha cho hắn. Nàng không hề biết rằng, dáng vẻ ngây ngô đáng yêu của mình đã khiến nam nhân kia một khắc in sâu. Những ngày tiếp theo đó, Tiểu Vân rất chăm chỉ tìm kiếm con mồi, cũng rất ngoan ngoãn làm theo lời nam nhân kia đã chỉ dẫn, nhưng không hiểu tại sao người để “ăn” thì không gặp được, người đã hứa không “ăn” thì cứ gặp mãi. Cuối cùng, Tiểu Vân đành đầu hàng số phận, không tìm nữa, dứt khoát làm bạn với nam nhân kia. Như thế có khi còn vui hơn. Lúc này, nàng mới biết, chàng ấy tên Hiên. Là một chàng trai vô cùng khôi ngô tuấn tú, cả người luôn toát ra một khí chất không gì có thể lấn át được. Có lẽ cũng chính vì cảm giác an toàn như vậy, mà Tiểu Vân không ngại ngùng kể hết với chàng cuộc đời của mình. Bắt đầu từ nỗi sợ hãi đối với thợ săn, cho đến quá trình tu luyện 300 năm mà vẫn chưa từng sát hại một linh hồn nào. Đến cuối cùng chính là, hôn sự với Ma Vương của Ma Vực. Hiên chỉ yên lặng lắng nghe, không nói gì, cũng không hề tỏ ra đồng cảm hay thương hại cho nàng. Chàng chỉ lặng lẽ, bầu bạn với nàng, thỏa mãn những mong ước trẻ con của nàng, một cách thầm lặng. Cứ như vậy, họ cùng trải qua những ngày vui vẻ, cho đến khi…. không còn vui được nữa. Ma Vương không đủ kiên nhẫn để chờ đợi, lệnh cho hai cận thần thân tín của mình là Tả hộ pháp Dạ Mị và Hữu hộ pháp Minh Hồn đến bắt nàng về. Lúc còn tự do, Tiểu Vân chỉ cảm thấy đây vốn là số mệnh của mình, chẳng qua chỉ là muốn nó đến muộn một chút. Làm Bát phu nhân của Ma Vương, có thể sung sướng được bao lâu chứ? Nàng chưa từng nghĩ đến, trước kia không có lý do để từ chối thì nàng vốn đã không bằng lòng, bây giờ ý nghĩ cự tuyệt còn lớn hơn gấp bội. Nàng chưa từng nghĩ đến, nàng như vậy lại thường nghĩ đến Hiên, muốn nói chuyện cùng chàng, muốn chơi cùng chàng. Nàng chưa từng nghĩ đến, nàng… hình như đã yêu Hiên mất rồi. Nhưng vậy thì sao chứ? Chưa nói đến, nàng chỉ là một tiểu hồ ly nhỏ bé, so với sức mạnh của Ma Vương thì không có cách nào chống đỡ. Còn Hiên kia? Chàng đối với nàng, dường như không có chút tình cảm nào cả. Chỉ hờ hững và lạnh nhạt đứng đó nhìn nàng, từng bước đi vào ma vực. Tiểu Vân cũng từng trách Hiên, cũng từng từ bỏ hy vọng, nhưng khi nàng vô tình bị cuốn vào ân oán ngàn đời giữa thiên giới và ma giới, nàng mới dần phát hiện ra sự thật về Hiên. Không phải chàng lạnh nhạt, không phải chàng dửng dưng, mà bởi vì chàng, vận mệnh của bản thân còn không được nắm giữ, làm sao có thể cùng với Tiểu Vân nàng bên nhau? Bởi vì Hiên, vốn là Ngọc Thanh Chân Vương, là người con duy nhất của Ngọc Đế và Vương Mẫu, mang trong mình trách nhiệm của tam giới. Chàng chính là vầng thái dương, chiếu sáng vạn vật, mang lại sự ấm áp cho toàn thể chúng sinh. Cũng bởi vì thân phận của chàng như vậy, sống trên thiên giới nghìn năm, đã quen nhìn mọi vật mọi việc một cách hờ hững, chàng đã không nhận ra, tiểu hồ ly thuần khiết đáng yêu đó từ lúc nào đã chiếm trọn trái tim mình, không cách nào thoát khỏi được nữa. Đã rất nhiều lần, chàng nói với Tiểu Vân, họ vốn không thể nào ở bên nhau. Đã rất nhiều lần, chàng tìm mọi cách để Tiểu Vân từ bỏ hy vọng. Nhưng mỗi lần nàng ấy gặp nguy hiểm, mỗi lần nàng ấy lẻ loi và đơn độc, chàng lại không có cách gì bỏ mặc. Tiên giới, ma giới có thể nắm giữ tất cả vận mệnh trong trời đất, thứ duy nhất không thể nắm giữ, chính là tình yêu. Không ai có thể hiểu được, hồ ly nhỏ bé, dù biết rằng có thể bị thiêu rụi cũng dùng hết tất cả sức lực ôm lấy mặt trời. Không ai có thể hiểu được, mặt trời chói sáng trên cao kia, dù biết rằng có thể mất đi tất cả, phải sống trong sự u ám ngàn đời, cũng muốn ở bên cạnh tiểu hồ ly. Tình yêu của Hiên và Tiểu Vân, giống như một quả cầu gai, càng ôm càng đau, càng siết chặt càng rỉ máu. Nhưng họ vẫn bất chấp tất cả, cho dù thịt nát xương tan, hồn xiêu phách tán, cũng muốn chết bên nhau. “Tiểu Vân, khi nàng cảm thấy mình không có gì cả, nàng nhất định phải nhớ, ánh mặt trời là thuộc về nàng, vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình nàng mà thôi.” Một tình yêu như vậy, liệu có thể cảm động được trời đất không? Cho dù Hiên từ bỏ thiên giới, chỉ bằng lòng sống cuộc sống vô dục vô cầu với nàng, thì Ma vương cũng đâu chịu buông tha. Thực ra, trong mắt của Tiểu Vân, Ma Vương cũng không phải là người xấu, bởi vì y chưa bao giờ hại nàng, còn cam tâm chờ đợi ngày nàng hoàn toàn tình nguyện ở bên y. Chỉ có điều, không yêu chính là không yêu. Dù cho y thâm tình đến mấy, y tốt với nàng đến mấy, nàng cũng không thể trao trái tim mình cho y được. Chỉ có thể trách trời cao, đã để Hiên của nàng xuất hiện. Nàng cũng không biết vì sao lại yêu Hiên đến như vậy, nàng chỉ biết rằng, đã có lúc: “Trên con đường dài xa lạ, một mình ta ngốc nghếch đứng đó, giống như ta đang mờ mịt sống trong vận mệnh không có chút ý nghĩa nào của mình. Khoảnh khắc đó, chàng đã cầm lấy tay ta và nói: “Đi thôi!”” Chỉ có hai chữ này, đã cho Tiểu Vân nàng một sức mạnh kiên cường, một lòng can đảm vượt trên tất cả, dũng cảm yêu con người duy nhất trên thế gian này, người mà nàng không nên yêu. Đã rất nhiều lần, vì sự an nguy của nàng, vì mạng sống của nàng, Hiên đã dối lòng mình, hết lần này đến lần khác đẩy nàng ra xa. Nhưng cuối cùng, nàng giống như một cách chim không biết mỏi, đẩy đi càng xa, quay về càng nhanh. Hiên đã hết cách, chỉ đành ôm nàng vào lòng, dùng mọi cách có thể, bảo vệ nàng khỏi sự trừng phạt của cả hai giới. Luật trời đã định, làm trái thì phải gánh chịu hậu quả. Vì tình yêu kiên định của một tiểu hồ ly, Hiên một mình chống chọi tất cả khổ sở, đau đớn. Chàng bằng lòng từ bỏ tất cả sự cao quý của thần tiên, chấp thuận xuống ma giới, chỉ cần được ở bên Tiểu Vân. Hai người lại có những tháng ngày vui vẻ, chỉ không biết khi nào sẽ kết thúc mà thôi. “Chẳng phải nàng muốn ăn lưỡi của ta sao? Bây giờ dù nàng muốn linh hồn hay là nguyên thần của ta thì đều có thể dễ dàng giành được…” May mắn thay, thân phận có thể thay đổi, nhưng khí chất thì không. Cho dù là ở ma giới, Hiên cũng đường đường chính chính bước lên ngai vàng, làm một Ma vương vô cùng quyền lực. Chàng tiếp nhận vị trí, giải thoát linh hồn của Ma vương tiền nhiệm, hướng toàn bộ sinh linh của ma giới đi vào chính đạo. Dưới sự cai quản của chàng, rất nhiều chuyện đã tìm thấy lối thoát, trong đó có cả tình cảm khác lạ của Dạ Mị và Minh Hồn. Mặc dù là hai nam nhân dưới một người trên vạn người, cũng không tránh khỏi sự mơ hồ trong tình cảm. Trải qua mấy trăm năm hết quan tâm lại đối đầu, cuối cùng cũng có thể tự giải mã vị trí của đối phương trong lòng mình. Kết quả, bằng năng lực của mình, chàng đã khiến cho tam giới sau rất nhiều kiếp nạn, cuối cùng cũng yên bình. Và ngay cả tình yêu của tiểu hồ ly đáng yêu kia nữa, cũng được chấp nhận. Những tưởng mọi việc đã có kết thúc êm đẹp, ấy thế mà vấn đề mới lại nảy sinh. Khi hồ ly Tiểu Vân pháp lực 300 năm mang thai của vị thần tiên tu luyện 3000 năm, hai người lại lần nữa đứng trước bờ vực của sự ly biệt. Tiểu Vân cố chấp muốn giữ lại sinh linh nhỏ bé này, nhưng Hiên lại không đồng ý. Chàng không đành lòng nhìn thấy người mình yêu thương nhất ngày ngày sống trong sự đau đớn, dày vò. Pháp lực của đứa bé quá mạnh, thân thể của nàng sẽ không chịu đựng nổi. Bằng một giải pháp đau lòng đến tột độ, Hiên đã quyết định lừa Tiểu Vân, bỏ đi đứa bé. Cách làm này của Hiên đã khiến cả hai không còn có thể vui vẻ bên nhau được nữa. Tiểu Vân hận chàng, nhưng cũng không bằng chàng hận chính mình. Nhưng cũng may, trời cao có mắt. Cho dù chàng bây giờ là Vương của ma giới, thì vĩnh viễn vẫn là con trai của Ngọc đế. Cho nên cuối cùng, tất cả những phẫn hận, nợ cũ tình mới, trong một sự nỗ lực của tất cả, đã kết thúc một cách trọn vẹn. “Hồ ly biết yêu”, yêu một lần, là yêu cả một đời. Yêu một người, là yêu bằng cả sinh mệnh. ----------- " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Lâm Tần - fb//ReviewNgonTinh0105
Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng - Phạm Khuyết
Tranh sủng? Ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm sao? Khó khăn lắm mới xuyên không được một lần, lại còn trở thành hoàng hậu của một nước, đương nhiên ta phải tận hưởng cuộc sống áo dâng tận tay, cơm dâng tận miệng. Hơn nữa, chuyện tranh giành một người đàn ông cùng bao người phụ nữ là điều không thể tưởng tượng với một người phụ nữ hiện đại đến từ thế kỉ hai mốt, luôn tuân thủ chế độ một vợ một chồng như ta. Huống hồ, tam cung lục viện đó của hoàng thượng để trang trí sao? Chỉ nhìn thôi chứ không động tới chắc? Cho nên, cứ bình thản xem kịch hay, như vậy mới là kẻ khôn ngoan. Còn về phần hoàng thượng, thi thoảng cứ đưa lời chọc tức, đến một ngày nào đó nộ khí xung thiên, ngài phế bỏ hoàng hậu là ta rồi đuổi khỏi cung. Nếu như vậy thì ta được tự do rồi… *** Ngày hôm sau, khi ánh bình minh chan hòa khắp nơi, nắng vàng nhuộm thắm cả hoàng thành phồn hoa. Thẩm Tố Nhi một mình trong phòng, cảm giác ngọt ngào xâm lấn trái tim nàng. Bỗng, một bóng người vụt từ cửa sổ vào. Chẳng cần nhìn kỹ cũng có thể đoán ra, người đến là Tư Mã Lạc, với bộ y phục màu đen quen thuộc. Ngài lặng đứng gần bên cửa sổ, chăm chú nhìn về phía nàng, ánh mắt bình đạm pha lẫn cảm giác buồn đau khó nói. “A Lạc?” Thẩm Tố Nhi lặng người một thoáng rồi mỉm cười nói “Tại sao mới sơm vậy mà ngài đã tới đây?” “Sơ Tuyết bảo ta tới gọi nàng đi dùng bữa.” Giọng nói ngài vẫn đặc biệt dịu dàng. Thẩm Tố Nhi nhẹ mỉm cười, đáp “Những chuyện này cứ để người dưới làm là được, tại sao lại phiền ngài đến tận nơi này?” “Sao thế? Nàng không muốn thấy ta sao?” Tư Mã Lạc cau chặt đôi mày, tâm trạng hoàn toàn không vui chút nào. “Không đâu, chỉ là…” Thẩm Tố Nhi bỗng ngây người. Bởi vì ngay lúc sau, Tư Mã Lạc đã bay vụt tới, đứng ngay trước mặt nàng. Nhìn người phụ nữ quen thuộc trước mặt, ngài khẽ gọi tên “Tố Nhi…” Thanh âm lưu luyến mà thê lương, lẽ nào ngài vẫn chưa thể buông tay? “Tố Nhi, ta muốn làm phụ thân của Mục Nhi và Tình Nhi.” ... Mời các bạn đón đọc Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng của tác giả Phạm Khuyết.