Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cảm Ơn Cậu Đã Xuất Hiện Trong Thanh Xuân Của Tớ

CUỐN SÁCH NÀY CHẮC CHẮN LÀM BẠN NHỚ:  Nhớ người mà bạn thầm thương trộm nhớ? Nhớ người luôn kề vai sát cánh bên bạn? Nhớ người hiểu rõ bạn từ những điều nhỏ nhặt nhất? Nhớ những đoạn thanh xuân đứt gãy, nhòe mờ, những cách xa, bỏ lỡ, nhớ cả nụ cười nhớ cả nước mắt.  “Mong hồi ức là thanh xuân, năm tháng là câu chuyện, tình cảm ấm áp và niềm cảm động, chảy mãi không ngừng.” Dành tặng “Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ”của hai tác giả Văn Tử & Kim Hạo Sâm đến người đã xuất hiện trong thanh xuân của bạn, người đã lưu lại cho bạn hồi ức không thể nào quên, người đã giúp bạn hiểu thế nào là tình bạn, thế nào là cùng nhau và thế nào là … tuổi trẻ.  Cuốn sách là những câu chuyện về thanh xuân, những trải nghiệm trong cuộc đời, những tâm sự trong lòng, tuy nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần sâu lắng.  Người cũ có phải là người tốt nhất? Tình yêu thanh xuân có phải là quý giá nhất ? Tôi không biết! Chỉ biết rằng có những thứ trên đời qua rồi không níu được nhưng cũng chẳng quên được.  Thật vui, vì cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ Thật vui, vì cậu đã cùng tớ trải qua quãng thời gian tươi đẹp ấ Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ. Cảm ơn cậu, vì tất cả. “Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ” dành tặng những năm tháng tuổi trẻ của bạn có ngọt có đắng và có cả xót xa của nước mắt. Có thêm gì nữa thì chậm rãi mà nhớ về, nha!  *** Cuối năm 2016, tôi cho các bạn ở studio nghỉ Tết hơn một tháng, còn tôi ở lại Besides, đọc sách, uống cà phê, viết cuốn sách này. Sau đó, hai mươi bảy tháng Chạp, tôi mới ngồi lên tàu cao tốc trở về nhà. Không phải là tôi không nhớ nhà, chỉ là càng trưởng thành, chuyện độc thân càng trở thành gánh nặng của gia đình, khiến mỗi lần sum họp, dù chỉ là trong cuộc điện thoại, đều không tránh khỏi chủ đề giục cưới, cảm nhận được sự nóng lòng chờ mong mỗi phút mỗi giây của họ. Lần này, đương nhiên không ngoại lệ. Vừa về tới nhà không lâu, hàng xóm đã chạy tới hỏi: “Sao năm nay lại về nhà ăn Tết một mình thế này?”. Tôi quay đầu nhìn mẹ tôi đang nấu nướng trong bếp, thở phào một hơi, hi vọng thời gian bà nhắc tới chủ đề này muộn hơn chút, muộn hơn chút nữa. Bữa cơm tối, họ hàng hỏi tôi: “Cháu mua được nhà ở Hàng Châu chưa?”. Tôi nói rồi. Sau đó, họ hỏi giá nhà, cảm thán rằng: “Ôi chao, nhiều tiền thế, phải trả tới sáu mươi tuổi mới hết ấy nhỉ. Tôi thực sự không hiểu mấy người trẻ các cô các cậu, thành phố lớn rốt cuộc có gì tốt chứ? Cháu nên học hỏi anh họ của cháu, ở tỉnh kết hôn, sinh con, nó muốn ăn gì, tôi lái xe là có thể đưa nó đi…”. Lần này e là tôi không tránh được. Quả nhiên, mẹ tôi nhìn tôi một cái, lắc đầu nói: “Những cái khác không quan trọng, dù thế nào cũng phải tìm được đối tượng trước, lại một năm trôi qua rồi, con nhìn xem con đã bao nhiêu tuổi rồi…” Những lời phía sau được lặp lại vô số lần trong suốt những năm qua, dường như đối với họ mà nói, kết hôn mới là trọng điểm duy nhất trong cuộc sống hiện tại của tôi. (2) Dịp Tết này, trên Weibo có một số dòng trạng thái nói về lời hỏi han và so sánh chuyện nhà chuyện cửa của các bậc tiền bối họ hàng thân thích. Trong đó, chuyện được người ta nhắc tới nhiều nhất chính là giục cưới. Từng có một khoảng thời gian dài, tôi luôn lo lắng và buồn bã về chuyện này, cảm thấy bản thân không thể thỏa mãn được kì vọng của cha mẹ, dằn vặt tự trách trước sự nhọc lòng của họ. Cho đến khi đọc được một câu nói trên Weibo của người tranh biện Hoàng Chấp Trung trong chương trình Let’s Talk[1], tôi như gặp được tri kỉ, bùi ngùi vô cùng. Anh ấy nói rằng: “Người thân, đến từ huyết thống, tình yêu của họ, đến từ thiên tính. Đối với phần lớn các bà mẹ mà nói, dõi mắt theo hành trình của bạn, bà thà rằng đứa con cưng của mình sống một cuộc đời bình thường, an ổn, chứ không nhẫn tâm nhìn thấy đứa con mất một cánh tay một bên chân, làm tướng quân trở về”. Hẳn nhiên là chúng ta đều biết rằng, cha mẹ bởi vì yêu, nên mới có kì vọng lớn lao như thế. Hi vọng con cái sớm ngày yên bề gia thất, có người chăm sóc, cả hai nương tựa vào nhau, gây dựng một gia đình hạnh phúc, họ mới có thể yên tâm. Chỉ có điều, các bậc cha mẹ không hiểu rằng, thời đại ngày nay đã khác xa thời đại trong quá khứ. Luôn có một số người, dù phải mất tay mất chân, vẫn hi vọng có thể đánh thắng trận trở về, chứ không phải là sống an phận một đời, tầm thường được chăng hay chớ. Thế hệ trẻ chúng ta, ngoài việc nối dõi tông đường, sinh con đẻ cái ra, có nhiều chuyện chúng ta muốn làm hơn, chúng ta theo đuổi cuộc sống lí tưởng. Càng trưởng thành, chúng ta chỉ có thể càng nhẫn tâm từ chối sự kì vọng của cha mẹ, để vâng theo lòng mình, đồng ý với thời cơ và duyên phận, hiểu rõ ràng rằng, chuyện sống bên một người không chỉ là chuyện đơn giản củi gạo mắm muối. Đây là một loại trách nhiệm khác, đối với cuộc đời mình, đối với cuộc đời của người chưa biết kia. Kết hôn không phải là điều kiện duy nhất để hạnh phúc, chỉ có sống cuộc sống lí tưởng, mới là hạnh phúc. Đương nhiên là tôi hiểu rằng, trong cuộc sống này, chúng ta có quá nhiều vướng bận trong tình cảm và trách nhiệm. Nhưng, hi vọng các bậc cha chú có thể hiểu, thử tìm hiểu, cuộc đời mà chúng tôi thực sự muốn có, chẳng qua là sống vì mình. (3) Tôi quen với một số người bạn tuổi đã ngoài bốn mươi, vừa kết hôn không lâu, con cái mới dăm ba tuổi, nói ra cũng là kết hôn muộn. Nhưng khi họ còn trẻ, thỏa thích làm những thứ mà mình muốn, xông pha cho sự nghiệp của mình. Cho đến đúng thời gian gặp được đúng người, kết hôn, xây dựng gia đình, trở thành cha mẹ. Tất thảy những điều này, không phải là để thỏa mãn bất kì ai, mà chỉ là nghe theo tâm ý của mình để bước về phía trước. Tôi từng chụp ảnh cưới cho một cặp vợ chồng mới cưới, người đàn ông đã bốn mươi ba tuổi, hai năm trước anh gặp được cô vợ nhỏ hơn mình năm tuổi. Anh bảo rằng, đến độ tuổi này khó mà bị hớp hồn ngay từ ánh mắt đầu tiên lắm, đã qua cái tuổi nông nổi và nhiệt huyết căng tràn khi yêu đương thời trai trẻ từ lâu rồi. Thế nhưng, cũng chính bởi vậy mà càng trân trọng cuộc gặp gỡ hơn, càng hiểu phải gây dựng, chăm bón, yêu một người như thế nào hơn. Khi anh nói những lời này, vẻ đẹp trai ấy, là thứ không có được ở chàng trai hai mươi tuổi. Còn vợ của anh, lại cười nói: “Sau này tôi mới hiểu rằng, thì ra những năm tháng độc thân cứ kéo dài đằng đẵng như thế, chẳng qua chính là để chờ đợi anh ấy tới”, sau đó chị khẽ đấm vai anh ấy nói, “Nhưng anh cũng không biết đường đến sớm một chút!”. Hai người nhìn nhau cười, khiến người bên cạnh phải ngưỡng mộ. Tôi có một người bạn, ngày còn trẻ bởi vì bị gia đình thúc giục, nên đã tìm một người “tạm được” trên mọi phương diện, tạm coi là môn đăng hộ đối. Sau khi xem mặt, gặp nhau mấy lần đã quáng quàng làm đám cưới. Vài năm sau, bởi vì cả hai không yêu nhau, mâu thuẫn ngày một gia tăng, làm việc ở thành phố lớn mỗi ngày đã đủ đau đầu nhức óc, về nhà còn phải đối mặt với những trận cãi vã, cuối cùng họ đã bước vào con đường ly hôn. Khi cô gái một lần nữa quay trở về cuộc sống độc thân, cô bảo rằng: “Giờ tôi mới hiểu rằng, thì ra có những chuyện quả thực không thể tạm bợ, dù sao thì cuộc sống giống như chuyện uống nước vậy, ấm lạnh tự mình biết. Tất thảy những mừng giận buồn vui trong cuộc sống của mình, chỉ có mình hiểu rõ nhất. (4) Kể từ khi nhớ chuyện, cuộc đời của chúng ta luôn là nghe theo người khác. Khi đi học thì nghe cha mẹ và thầy cô, sau khi đi làm thì nghe cấp trên. Phần lớn cuộc đời của mọi người đều bị cuộc sống đẩy về phía trước, vứt bỏ con người đích thực của mình kia, vứt bỏ cả những thứ thuần túy nhất trong cuộc sống. Niềm vui đích thực của chúng ta là gì nhỉ? Cuộc sống mà chúng ta thực sự mong muốn là gì? Bạn có còn nhớ, có đi hỏi chính mình hay không? Tôi còn nhớ trong một chuyến du lịch, tôi từng chụp ảnh cho một cặp vợ chồng già tám mươi ba tuổi. Họ kết hôn năm mười tám tuổi. Vào độ tuổi đẹp nhất, họ cùng nhau xây dựng gia đình, chăm sóc lẫn nhau. Ngày hôm ấy, ông luôn nắm lấy tai bà, còn bà chăm chú chỉnh cổ áo sơ mi giúp ông. Lòng tôi bỗng dâng lên niềm cảm động sâu sắc trước những vụn vặt trong ống kính máy ảnh mà tôi nhìn thấy. Ở họ, tôi nhìn thấy sự đáng quý của việc nương tựa vào nhau. Họ khiến tôi hiểu rằng, tình yêu có thể khiến hai sinh mệnh hoàn toàn khác biệt nương tựa vào nhau, bầu bạn một đời. Tôi nghĩ, cuộc hôn nhân như thế này, mới là cuộc hôn nhân mà chúng ta mong đợi, đáng để chúng ta chờ đợi. Ở bất cứ thời khắc nào, xin đừng quên điều bạn muốn là gì. Bạn phải đứng ở chính giữa cuộc đời mình, quyết định phương hướng bạn muốn đi, sau đó chứng minh cho cả thế giới thấy, lựa chọn của bạn, chưa từng sai. Diary Bạn biết không, tôi luôn nhớ nhung

Mời các bạn đón đọc Cảm Ơn Cậu Đã Xuất Hiện Trong Thanh Xuân Của Tớ của tác giả Văn Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bạn Chanh - Giá Oản Chúc
Hứa Huệ Chanh yêu một người đàn ông. Hoặc, không thể gọi là “một người”. Bởi vì cô yêu, chỉ là một nhân cách khác mà bản thể đã phân liệt ra mà thôi. Giải thích tên truyện:  _ Chanh (hoặc Tranh) [橙] : Tên của nữ chính. _ Bạn [绊]: có nghĩa là “trượt chân, lỡ lầm”. Đôi lời: Truyện này nữ chính là gái bán hoa, nam chính cũng không sạch sẽ, tử tế gì cho cam. Bạn muốn tìm truyện nam nữ chính ‘sạch’, hoàn hảo không tì vết thì xin lỗi là bạn đã lộn tiệm rồi =___= *Vẫy khăn*   *** Trước khi bắt đầu viết review cho câu chuyện này, tôi có đôi lời muốn nói cùng các bạn. Chúng ta được sinh ra và lớn lên trong những môi trường khác nhau, kết quả sẽ dẫn đến quan điểm đối với một số sự việc cũng khác nhau. Tôi không có tư cách và cũng không có quyền áp đặt cách tiếp nhận của mình lên suy nghĩ của các bạn. Nhưng từ tận đáy lòng, tôi muốn xin các bạn một điều. Nếu các bạn không thể chấp nhận nhân vật chính “KHÔNG SẠCH”, xin hãy bỏ qua câu chuyện này. Đừng thử đọc bất cứ một đoạn hay một chương nào cả, vì tôi sợ rằng, trái tim tinh khiết của các bạn, sẽ không thể bao dung cho cuộc đời cô ấy. Như vậy, sẽ rất tàn nhẫn. Không sai, Hứa Huệ Chanh là gái bán hoa. Nhưng cho dù cô ấy có ở tầng đáy của xã hội, thì cô ấy cũng không ở dưới chân chúng ta, nên chúng ta không có quyền chà đạp. Quãng thời gian lấm lem bẩn thỉu ấy, chúng ta không trải qua, cho nên, không có tư cách để phán xét. Những lời cần nói tôi đã nói xong. Bây giờ, tôi sẽ kể câu chuyện của cô gái ấy, Hứa Huệ Chanh. Tên để tiếp khách là Sơn Trà. 18 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của người con gái, Hứa Huệ Chanh vì muốn kiếm tiền cho gia đình, lên thành phố. Cũng như bao nhiêu cô gái ngây thơ khác, Hứa Huệ Chanh không hề biết rằng, xã hội bên ngoài kinh khủng như thế nào. Cô bị lừa bán, để làm vợ một người bị thiểu năng trí tuệ. Tất cả những xúc cảm đẹp nhất của một thiếu nữ, mất sạch. Tàn dư để lại, chỉ có nỗi ám ảnh. Hai năm bị giam cầm, bị vũ nhục và vô số lần tìm đến cái chết. Nhưng vẫn không khủng khiếp bằng 4 năm tiếp theo. Hứa Huệ Chanh sống không bằng chết ở ngôi nhà đó, đến khi thoát được người chồng bị ngớ ngẩn, thì lại rơi vào tay Chu Cát Vũ, gã em chồng làm nghề dắt gái. Gã đối xử với Hứa Huệ Chanh bằng một thái độ vô cùng vặn vẹo. Bắt cô tiếp khách để trả nợ, không kiếm được tiền thì bị đánh. Dường như hắn muốn vấy bẩn cô, bẩn hơn bất kỳ ai khác. Khi cô bỏ trốn, hắn cắt ngón tay em trai cô đem tặng cho cô, khiến cô không có cách nào thoát khỏi hắn được nữa. Hứa Huệ Chanh đã trải qua 4 năm như vậy. Có nhiều lúc, cô còn chẳng biết tại sao mình lại sống được. Có lẽ, tất cả những đau đớn khổ sở nhất của một đời người, Hứa Huệ Chanh đã phải gánh chịu chỉ vẻn vẹn trong 6 năm này.  Nhưng nếu có ai hỏi, cô chắc chắn sẽ nói, mình thật may mắn. May mắn, vì lúc bị gia đình kia làm nhục, cô tự tử nhưng không chết. May mắn, vì thân hình cô tròn trịa, chứ không phải chân dài eo thon, nên khách hàng rất ít khi chọn cô. May mắn, cô không biết trang điểm, cho nên dù có một gương mặt xinh đẹp như phù dung, cũng bị lớp phấn dày che mất, khiến cho người ta ái ngại khi mua cô. May mắn, vì cô gặp đám cậu ấm ăn chơi Kiều Lăng có tính bạo lực, bị đánh mà không chết. Chính vì lần bị đánh đó, mà cuộc đời của cô, đã gặp được may mắn cuối cùng - Chung Định. Chung Định cũng là cậu ấm, phá gia chi tử hạng thượng thừa, lại rất nhiều trò hành hạ người khác. Dưới tay Chung Định, Hứa Huệ Chanh từng cận kề cái chết không biết bao nhiêu lần. Nhưng mà, cô vẫn không chết được. Trên đời có những chuyện, thường con người không thể tự mình định đoạt. Giống như Hứa Huệ Chanh, cô biết rõ mình làm cái nghề này, thì làm gì có tư cách nghĩ đến chuyện yêu đương. Cho nên, khi cô gặp được một chàng trai ấm áp, cô cũng chỉ có thể chôn chặt trong lòng mà thôi. “Những thứ không thuộc về mình, chỉ cần đứng nhìn ở nơi xa là được rồi.” Chàng trai ấm áp đó, cô với không tới. Nhưng lại là nguyên nhân khiến cô cứ vô tình tiến gần lại con người lạnh lùng cao ngạo là Chung Định. Vì hai người họ, có ngoại hình… rất giống nhau. Hứa Huệ Chanh không hiểu, mà cũng không có thời gian tìm hiểu, bởi vì cậu ấm Chung Định chơi chưa đủ, cứ muốn kéo cô vào những trò kinh dị của anh ta. Và trong một lần như thế, cả hai đã thực sự rơi vào nguy hiểm. Cáp treo bị phá hoại, rơi vào khe núi, Chung Định “tiện tay” cứu luôn Hứa Huệ Chanh. Mãi cho đến sau này, dù không bao giờ nói ra, nhưng Chung Định vẫn luôn thầm cảm tạ cái giây phút “điên khùng” ấy của mình. Vì nó, mà anh gặp được một Hứa Huệ Chanh "đích thực". Hai ngày gặp nạn, Chung Định phát hiện ra rất nhiều điều về cô gái ấy. Anh nhìn thấy những vết roi trên lưng cô, nhìn thấy sự dũng cảm trong ánh mắt cô, nhìn thấy sự tin tưởng vào anh, người từng muốn ép cô đến chết. Nên anh không bỏ mặc được nữa, không thờ ơ được nữa.  Sau khi trở về, anh vẫn lạnh lùng, vẫn tàn nhẫn, vẫn cay nghiệt, nhưng đã có thêm một “Tiểu Sơn Trà”. Chung Định cái gì cũng có, chỉ không có "lương tâm". Ấy vậy mà, cái phần tưởng chừng như đã mất đi ấy, lại dần dần sinh sôi trên người của Hứa Huệ Chanh và cũng chỉ có trên người cô mà thôi. Anh chuộc thân cho cô, cứu cô khỏi thứ tình cảm bệnh hoạn của tên Chu Cát Vũ, giúp cô thoát khỏi vũng bùn đó. Anh thu nhận cô. Chung Định mang Tiểu Sơn Trà về nhà và cô trở thành giúp việc của anh. Tính tình Chung Định cổ quái, nhưng Hứa Huệ Chanh lại dung hòa được. Bản tính của cô vốn là như vậy, đơn thuần đến ngốc nghếch lại khiến Chung Định động lòng. “Tiểu Sơn Trà, em đã từng yêu chưa?” “Chưa,... chưa từng...” “Tôi cũng chưa… Nếu không, hai chúng ta thử xem?” … “Nhưng… em... thực sự... rất bẩn…” “Bẩn chỗ nào? Tôi rửa cho em.” ………. Hứa Huệ Chanh không phải một đóa hoa sen, “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”. Cô chỉ là một đóa sơn trà bị vùi thân nơi bẩn thỉu đó, lặng lẽ khép mình chỉ mong đừng ai nhìn thấy. Nhưng Chung Định đã thấy rồi, thấy được vẻ đẹp tận sâu bên trong cô, không hề bị vấy bẩn. Anh mang cô về, trân trọng, giữ gìn. Bởi vì người con gái đó. “Đã từng vỡ nát tan tành. Sau đó, cô đã một mình gom nhặt những mảnh vỡ đó lại, từng mảnh từng mảnh ghép lại với nhau, xuất hiện trước mặt anh.” Một cô gái yếu đuối như vậy, đến tột cùng là có dũng khí từ đâu, để tồn tại cho đến ngày gặp được anh? Thế nên, đã gặp rồi, thì không rời xa nữa. Chung Định có tất cả, chỉ thiếu mỗi mình cô. Hứa Huệ Chanh chẳng có gì, chỉ có mỗi mình anh. Cho dù cô đã nằm dưới thân bao người, thì lần đầu cảm nhận được khoái lạc, là cùng với anh. Cho dù anh đã từng phát tiết với bao người, việc kiên trì giúp cô vượt qua sự lãnh cảm của chính mình, cũng là lần đầu. Cho nên, Chung Định và Hứa Huệ Chanh, chính là lần đầu của nhau. “Người nhớ được cơ thể của em, chỉ có tôi.” “Còn người tôi nhớ, cũng chỉ có mỗi em.” “Hãy ở bên cạnh tôi. Nhé?” Chung Định vì Hứa Huệ Chanh, đạp bằng mọi chông gai, xóa bỏ mọi thành kiến. Hứa Huệ Chanh vì Chung Định, dũng cảm cùng anh đối mặt, dù là chứng bệnh thần kinh phân liệt, hay là sự ruồng rẫy của gia đình. Nếu như sự lạnh lùng của Chung Định là do gia đình anh mang đến, thì sự ấm áp của anh chính là lúc ở bên cạnh Hứa Huệ Chanh. Anh biết hết, cho nên mới từng bước từng bước mang hạnh phúc đến cho cô. Chung Định tìm lại gia đình cho cô, cũng là cho chính anh. Hứa Huệ Chanh bảo vệ anh, trong sự yếu đuối của mình. Hai người họ, dùng tất cả thời gian còn lại của cuộc đời, sống cho nhau. Hạnh phúc của hiện tại là từ những nỗi đau của quá khứ. Vào những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời, Hứa Huệ Chanh vẫn nắm chặt tay Chung Định. “Chung tiên sinh, đừng sợ. Em xuống đó sẽ đợi anh, em nhất định sẽ đợi anh.” Giống như kiếp này, em đã đợi được anh vậy. “Được, hứa rồi nhé.” Chung Định ngoéo tay với Hứa Huệ Chanh. Cho dù lúc này hai người đã tám chín chục tuổi, nhưng dường như thời gian ở bên nhau, vẫn là chưa đủ. Em bằng lòng, dùng tất cả nước mắt của đời mình, gột rửa tình yêu dành cho anh. Anh tình nguyện, đỡ lấy tất cả mọi đau thương của kiếp này, chỉ để nhìn thấy chiếc răng khểnh trong nụ cười của em. Hai tháng sau ngày Hứa Huệ Chanh mất, Chung Định cũng đi theo. Họ để lại một người con trai tên Chung Bất Li (không xa lìa), một người con gái tên Hứa Bất Khí (không rời bỏ) và một đứa cháu nội tên Chung Chanh (Chung Định - Hứa Huệ Chanh). Họ được an táng cùng nhau, ở nơi tình yêu bắt đầu. Giống như câu hát năm nào ở khe núi ấy "Đi qua Âm Dương, hạnh phúc mãi chung đường." Till death do us part. ______________ " ": Trích từ truyện Review by #Lâm Tần Bìa: #Tơ Chiêu Nghi Mời các bạn đón đọc Bạn Chanh của tác giả Giá Oản Chúc.
Yêu Không Chậm Trễ - Mạch Ngôn Xuyên
Nhiều năm trước, Lục Tinh nuôi chó cắn Phó Cảnh Sâm một cái. Khi ấy còn nhỏ, cô mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ anh sẽ trả thù. Nhiều năm sau, Phó Cảnh Sâm cuối cùng cũng triển khai kế hoạch trả thù. Lục Tinh ôm đôi môi bị cắn, trừng mắt với anh: “Anh là chó sao?” Phó Cảnh Sâm bình tĩnh đáp lời: “Nói không chừng, vắc xin phòng bệnh dại khi còn bé mất đi hiệu lực.” Lục Tinh: “… *** Lục Tinh chỉ vào lịch trình của Tiêu Nghệ : " Ở thành phố H có một tạp chí muốn chụp hình hai người , tôi chọn Bành Duyệt , cô ta cũng đồng ý , đến lúc đó tôi đi cùng hai người . Thời gian chụp hình được xếp ngay sau buổi thu hình , chỉ còn 2 ngay . Sau khi kết thúc buổi chụp hình , cô lập tức bay về tụ tập cùng đoàn phim , sau đó lịch trình khá dày , trong khoảng 2 tháng tới cô không có thời gian rảnh đâu ." Tiêu Nghệ đã gặp Bành Duyệt mấy lần , cũng khá ấn tượng về người này , cô ta gật đầu : " Tôi biết rồi , yên tâm đi , bay tới bay lui tôi cũng quen rồi ." Bây giờ đã là tháng 12 , chẳng bao lâu nữa sẽ tới Giáng Sinh , có không ít tạp chí chuẩn bị cho số báo đặc biệt . Sau đó 1 tuần nữa là Tết Nguyên Đán , tất cả nghệ sĩ lại rục rịch tham dự các buổi đón giao thừa . Tiêu Nghệ có hai lịch vào đêm giao thừa , một là đêm tuyên truyền , hai là truyền hình trực tiếp , tuy nhiên vẫn phải luyện tập từ trước . Lục Tinh nhìn lịch trình còn mệt mỏi thay cho Tiêu Nghệ . Cô nhíu mày : " Qua Tết Nguyên Đán tôi sẽ sắp xếp thời gian cho cô nghỉ ngơi ." ... Mời các bạn đón đọc Yêu Không Chậm Trễ của tác giả Mạch Ngôn Xuyên.
Ngang Qua Thế Giới Của Em - Trương Gia Giai
Ngang Qua Thế Giới Của Em là một tập truyện ngắn, nằm trong hệ liệt Chuyện kể trước giờ đi ngủ, sau khi được tác giả post trên mạng, lượng người vào đọc vượt qua con số 4 triệu, 1 triệu 500 lượt chia sẻ, mỗi một phút, đều có người thấy được chính bản thân mình trong câu chuyện. Đến năm 2013 đã trở thành một “cơn bão” làm nên kỳ tích. *** "Bạn đọc của Chuyện kể trước giờ đi ngủ đều biết, đây sẽ là một cuốn sách khá hỗn tạp. Chúng giống câu chuyện bạn bè thường tâm sự với nhau lúc đêm khuya, về những gì mình đã trải qua. Người bạn đó chính là tôi. Nhân vật chính đủ mọi tầng lớp, lứa tuổi, tính cách tưởng chừng xuất hiện ở khắp nơi trong các câu chuyện, vậy mà chỉ cần ngoảnh mặt đã chẳng thấy đâu. Những trang truyện ấy, có trang ấm áp, có trang sáng sủa, có trang cô độc, có trang khùng điên, có trang vô vị, có trang kỳ quặc, có trang viết bừa, có trang vớ vẩn, linh tinh. Bạn có thể đọc mỗi ngày vài chương, hoặc chọn chương mình thích, tùy theo tâm trạng. Lúc bạn trằn trọc mất ngủ, lúc bạn cần được an ủi, lúc bạn ngồi đợi xe lửa, lúc bạn chây lười ngủ nướng, hay lúc bạn căng da bụng chùng da mắt, bạn đều có thể tìm được một chương như ý. Tôi mong viết được một cuốn sách, để bạn có thể giữ nó bên gối, xếp lên kệ sách, hoặc tặng nó cho người quan trọng nhất với bạn. Và tôi nghĩ đây là một cuốn sách như thế. Tất nhiên, nếu đọc xong mà bạn cảm thấy không một trang sách nào có giá trị, và bạn ném bỏ vào sọt rác, thì tôi cũng không để bụng đâu. Vì tôi không làm thế nào đền cho bạn được. Cuốn sách Ngang Qua Thế Giới Của Em, chỉ cần bạn mở đọc một chương cũng là tốt rồi." - Trương Gia Giai. *** Ngồi trong quán bar tôi hỏi: Vì sao sổ tay cô lại ghi: “Đến nay cây đã um tùm tán xanh?” (1) Cô ấy thing lặng không đáp. Nửa đời trước của Ba Đóa Kim Hoa có thể tổng kết bằng cụm từ “Dương Quan tam điệp” (2). Cô ấy viết một câu vào trang lót cuốn sổ tay: Đến nay cây đã um tùm tán xanh. Có lần, cô ấy gọi điện cho một gã: - Chia tay hay không chia tay? Cô ấy khóc như mưa trong điện thoại. Mãi cho đến một hôm, cô ấy bảo: - Tôi đã được giải thoát. Tôi sẽ không bao giờ khóc trong điện thoại nữa. Tôi hỏi: - Vì sao? - Khi người ta không còn yêu anh, thì anh khóc lóc cũng là sai, mỉm cười cũng là sai, bình tĩnh cũng là sai, nổi nóng cũng là sai, còn sống, còn hít thở cũng là sai, thậm chí lăn đùng ra chết cũng là sai. Trái lại, dù tôi khóc lóc hay mỉm cười, bình tĩnh hay nóng giận, còn sống hay đã chết, mẹ tôi vẫn luôn yêu tôi. Sau này cô còn định thảo luận với đàn ông về chuyện chia tay nữa không? Chia chia chia, thà chia tiền còn hơn! Đó là bước ngoặt đầu tiên, khúc Dương Quang thứ nhất. ... Mời các bạn đón đọc Ngang Qua Thế Giới Của Em của tác giả Trương Gia Giai.
Phù Dao Hoàng Hậu - Thiên Hạ Quy Nguyên
Phù Dao Hoàng Hậu là một tác phẩm quy tụ đầy đủ các yếu tố đặc sắc của dòng văn học lãng mạn Trung Quốc. Truyện không những thành công về mặt thương mại (đứng đầu trong bảng xếp hạng văn học trẻ) mà còn nhận được những phản hồi tích cực từ giới phê bình. Tác phẩm này đã mang về cho tác giả 2 giải thưởng "Tác phẩm văn học nữ xuất sắc năm 2011" và "Tài năng mới xuất sắc trong văn học nữ năm 2011" Nắm tay nàng xây nghiệp bá nghìn thu Biển cả mênh mông sông dài đất rộng Vó ngựa dặm trường máu nhuộm đỏ hoàng hôn Đất trời này như là của đôi ta Gió mưa mịt mù đường dài muôn dặm Ánh trăng mờ soi bóng nền cát lạnh Trái tim cô đơn bỗng rung động lạ kì Tình cảm này ai có hiểu chăng ai Sống chết bên nhau trên dặm đường dài Nắm tay chàng cùng vượt qua gian khó Vó ngựa dặm trường máu nhuộm đỏ hoàng hôn Đất trời này như là của đôi ta. *** “Quỷ! Có quỷ!!!" Ông ta vừa nhìn thấy nàng liền đột ngột đứng bật dậy, kêu gào thảm thiết, ôm đầu chạy quáng quàng xung quanh tìm một nơi ẩn náu, chỉ tiếc rằng ngục thất với ba mặt là vách tường đá một mặt là song gỗ này nào có chỗ để cho ông ta trốn cơ chứ. Ông ta cố bám vào vách tường đế trèo lên nhưng lại bị trượt xuống nền đất, vội vã xốc lại y phục, vơ lấy đống rơm rạ dưới nền đất đắp lấy đắp để lên người nhưng vẫn không sao che kín được, cuối cùng chui thẳng vào trong đống rơm, chỉ có cặp mông vẫn bị lộ ra ngoài hết nửa. Mạnh Phù Dao buồn cười quá, quay đầu lại nói với Trưởng Tôn Vô Cực, "Đến tận bây giờ ta mới biết bộ dạng của mình lại đáng sợ như vậy đó." Trưởng Tôn Vô Cực trầm mặc nhìn kẻ đang co người chui rúc trong đám rơm rạ kia hồi lâu, cẩn thận đánh giá vài lần, cuối cùng vẫn là cất giọng đều đều, "Thời buổi loạn lạc này, nàng vẫn nên thường xuyên đeo chiếc mặt nạ thì tốt hơn." Mạnh Phù Dao đeo mặt nạ lên, nhìn chằm chằm nửa cặp mông bị lộ ra ngoài kia, vừa gõ gõ tay lên tường vừa nói: "Này người anh em, lại đây nói chuyện một chút đi, nói xem nhìn ta giống con quỷ nào hả?" Người đang trốn trong đống rơm lập tức chui vào sâu hơn một chút. Mạnh Phù Dao bĩu môi, cúi xuống nhặt một hòn đá nhỏ lên, "bụp" một tiếng trúng nửa cặp mông kia, giọng điệu lạnh lùng: "Uyển... đến đây..." ... Mời các bạn đón đọc Phù Dao Hoàng Hậu của tác giả Thiên Hạ Quy Nguyên.