Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngâm Nga (Bán Ngâm) - Nhược Thủy Thiên Lưu

Lệ Đằng có hơn mười năm làm lính trong đội 'Liệp Ưng' (Săn chim ưng) Là một người hung tợn mà kiệm lời, hệt con ngựa bất kham khó thuần. Cả lữ đoàn lính nhảy dù, không ai không biết. Các anh em đều rất tò mò, sau này lão đại nhà mình muốn tìm kiểu 'nữ anh hùng' như thế nào nhỉ? Cho đến khi một cô nàng đáng yêu xuất hiện: thùy mị, dịu dàng, ngốc nghếch. Cô mỉm cười, ngay cả mạng Lệ Đằng cũng là của cô nhé! Lính đặc chủng lạnh lùng, dũng mãnh, vô lại của lữ đoàn nhảy dù và 'bảo bối' bé nhỏ của đoàn văn công. Nam chính: Lệ Đằng. Nữ chính: Nguyễn Niệm Sơ. Nữ chính xem như thuộc tuýp người không có chí tiến thủ, chỉ muốn an ổn sống qua ngày. Để tránh việc ra nước ngoài du học, cô nàng chạy sang Campuchia làm tình nguyện viên, (công việc cụ thể là trợ giảng), chẳng ngờ bị bọn xấu bắt cóc. Nam chính lúc đó đang 'nằm vùng'. Qua 7 ngày, cảnh sát triệt phá ổ nhóm. Nói sao nhỉ? Hai người đều đã 'rung động', nhưng không đúng thời điểm, không đúng chỗ nên tình cảm đôi bên không có tiến triển gì. Sau khi được giải cứu, nữ chính về nước luôn. Suốt 7 năm hai người chưa từng gặp lại. 7 năm sau, nữ chính cũng đã tốt nghiệp và công tác tại đoàn nghệ thuật quân đội. Bố mẹ nữ chính bắt đầu sắp xếp cho con gái đi coi mắt, nhưng vớ phải kẻ 'bắt cá hai tay'. Sau đó, nữ chính theo đoàn đến doanh trại của nam chính biểu diễn thì gặp được anh. Về sau, đối tượng xem mắt cũng là nam chính. Hai người bắt đầu viết nên câu chuyện tình yêu đầy xúc động và gay cấn.~~ Đây là lời của Cá: Ảnh bìa do Cá làm ạ. Tên truyện là Ngâm nga nhưng Cá nghĩ đến ngâm rượu nên cho luôn cái bình rượu ạ *** Cho đến tận sau này, Lệ Đằng mới biết được nguyên nhân tại sao mình lại ở có thể ở bên cạnh một cô gái như Nguyễn Niệm Sơ. Anh nói, bởi vì cô quá đơn giản, còn anh lại quá phức tạp. Anh phức tạp, không chỉ là hoàn cảnh cuộc sống, con đường nghề nghiệp, mà còn là phức tạp về nội tâm. Cô đơn giản, không chỉ là đơn giản về quan niệm đối với mọi thứ, mà còn là đơn giản từ trong suy nghĩ. Vừa vặn, họ có thể bù trừ cho nhau. Có một hội chứng tên gọi là Stockholm, trong đó chỉ ra rằng đây là một hội chứng xuất hiện ở con tin bị bắt cóc, khi ở bên cạnh người phạm tội lâu dần sẽ nảy sinh ra một loại đồng tình, nghiêm trọng hơn còn có thể phát triển thành tình cảm với kẻ đó.  Nguyễn Niệm Sơ có đầy đủ điều kiện để chẩn đoán cô mắc hội chứng này, bởi vì cô cũng bị bắt cóc và cũng từng nảy sinh một loại tình cảm vô hình như vậy. Thế nhưng giả thiết này ngay từ đầu đã không được thành lập, bởi vì yêu cầu tiên quyết phải là “kẻ bắt cóc là người xấu” không đáp ứng được. Lệ Đằng không phải người xấu. Nói một cách chính xác, Lệ Đằng không phải là kẻ bắt cóc Nguyễn Niệm Sơ, mà ngược lại còn là người cứu cô lúc đó. Năm 19 tuổi, Nguyễn Niệm Sơ tham gia làm giáo viên tình nguyện tại một vùng hẻo lánh ở Campuchia và bị bắt cóc bởi một nhóm tội phạm buôn lậu vũ khí. Lệ Đằng là một trong số bọn chúng. Cô là phần thưởng của anh. Trong sự hoang mang và mờ mịt của Nguyễn Niệm Sơ, Lệ Đằng đã để cô ở bên cạnh anh như một món đồ cần được bảo vệ. Nhưng Nguyễn Niệm Sơ không hiểu động cơ của anh, cũng không hiểu mục đích của anh, cho đến ngày cô được giải cứu. Lúc đó, Nguyễn Niệm Sơ mới biết được Lệ Đằng chính là lính đặc chủng của lực lượng không quân, nằm vùng tại đây 4 năm ròng rã mới phá được hang ổ của bọn buôn lậu vũ khí. Hai mươi mốt ngày sống bên cạnh anh, trong thấp thỏm có an tâm, trong sợ hãi có ỷ lại, trong cảnh giác có quan tâm, trong tiếng súng có tĩnh lặng, trong máu đỏ có những bông lúa đòng đòng vàng rực. Nhưng anh nói, “ra khỏi nơi này rồi, hãy quên tất cả đi”, bao gồm cả anh. Bởi vì đó là nhiệm vụ tối mật. Nguyễn Niệm Sơ đương nhiên hiểu rõ, cho nên sau khi quay trở về, cô đã sống đúng như lời anh nói. Xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra ở khu rừng đó, chưa từng có một người tên Lệ Đằng bén rễ trong tim. “Niệm Sơ” trong tên cô, có nghĩa là chỉ nhớ những điều ban đầu, có buồn đến mấy cũng rất nhanh sẽ quên đi, quên đi cả những gì mình không muốn nhớ. Thế nên, Niệm Sơ cứ như vậy, làm một người an phận. Tốt nghiệp, đi làm, chơi game và xem mắt. Lần lượt như vậy, trôi qua 7 năm. Cũng có một vài người tiến tới, nhưng cô giữ mình quá kỹ, rốt cuộc lại không giữ được người ta, một vòng tròn mới lại bắt đầu. Nhưng đến một ngày nọ, vòng tròn của cô lại có chút thay đổi, khác với tất cả những lần trước đó. Bởi vì người mà cô đi xem mắt tiếp theo, chính là người mà cô luôn nhắc mình không được nhớ, Lệ Đằng. Cứ ngỡ đã quên đi, nhưng thực ra là chỉ cất kỹ ở một nơi nào đó. Anh đến, mọi thứ không cần cô lục lọi tìm kiếm, đã đâm chồi nảy lộc như chưa từng ngủ quên.  Sau 7 năm, Lệ Đằng ngồi trước mặt Nguyễn Niệm Sơ, chính thức gặp gỡ. Anh vẫn như khi đó, lạnh lùng, cương nghị, vẫn luôn nam tính. Cô vẫn như khi đó, xinh đẹp, hiền lành, vẫn luôn đơn giản. Vì đơn giản, nên cô không hề biết anh đã sắp đặt cuộc gặp gỡ này, không biết anh đã nhung nhớ cô suốt từng ấy năm. Đơn giản, nên cô mới ngỏ lời muốn cùng anh “thử xem sao”. Lệ Đằng đương nhiên muốn, nhưng trên đôi vai của anh là quốc gia, là sinh mệnh của chiến hữu, anh không đủ dũng cảm để giữ cô bên mình. Trưởng thành ngỗ nghịch, lại sống trong lòng địch quá lâu, khiến con người của Lệ Đằng trở nên phức tạp. Vốn dĩ là muốn tránh xa để cô được an toàn, nhưng không ngờ Nguyễn Niệm Sơ vì anh mà bị cuốn vào kế hoạch trả thù của chiến dịch 7 năm trước. Đến lúc này, công tư đã chẳng thể nào phân biệt nổi nữa, Lệ Đằng quyết định, mang Nguyễn Niệm Sơ cột chặt bên mình, không rời nửa bước. Nhưng nào có dễ dàng như vậy? Lúc trước là anh lúc nóng lúc lạnh đẩy cô ra, bây giờ nói muốn là muốn, Nguyễn Niệm Sơ xinh đẹp nhường này, chẳng phải trước nay không có anh vẫn ổn đó sao? Thế nhưng, xét về độ mặt dày vô sỉ thì Niệm Sơ đương nhiên không phải là đối thủ của Lệ Đằng. Rốt cuộc, sau khi giở hết mọi chiêu thức, vừa dụ dỗ vừa đe dọa, anh cũng nhận được cái gật đầu của cô gái nhỏ. Thật ra, Niệm Sơ vốn là người đơn giản, cũng không phải là người không hiểu lý lẽ. Cô hiểu rõ tình cảm của Lệ Đằng, 7 năm trước cũng vậy mà bây giờ cũng vậy. Có khác chăng chỉ là hoàn cảnh mà thôi. Thật ra, theo quan điểm cá nhân của tôi, câu chuyện nên kết thúc ở đây, như vậy tất cả cảm xúc sẽ giữ được nguyên vẹn như ban đầu. Bởi vì càng về sau, tình tiết diễn ra càng khiên cưỡng. Sự quay lại trả thù của con trai ông trùm sau 7 năm với kế hoạch không có gì là bất ngờ, thậm chí còn rất nhiều sơ hở, mặc dù người này được miêu tả là một nhân vật còn thâm sâu nham hiểm hơn cả cha hắn. Sự không chuyên nghiệp của lực lượng cảnh sát khi nổ súng bắn người mà chưa xác định rõ thân phận. Cuối cùng là việc Niệm Sơ được Lệ Đằng tiết lộ tất cả chân tướng sự việc trong khi đây được xem là một chiến dịch “tuyệt mật”. Đối với một bộ truyện viết về đề tài quân sự, yêu cầu đương nhiên cũng sẽ cao, nhưng có lẽ “Ngâm nga” chưa thực sự làm được điều này. Mỗi một độc giả khi đọc một bộ truyện sẽ luôn có nhận định của riêng mình. Cho nên nếu chỉ xét về khía cạnh tình cảm thì đây là một câu chuyện dễ thương, với những màn đối đáp khó đỡ của nam nữ chính. Câu chuyện còn đan xen tình cảm gia đình, tình cảm bạn bè, tình đồng đội giữa những con người cùng chung lý tưởng. Có khó khăn, cũng có hiểu lầm, nhưng trên hết là sự cảm thông cho nhau, đứng trên lập trường của người kia để mà thấu hiểu. Niệm Sơ không phải là một cô gái hoàn hảo, cô an phận, không cầu tiến, chỉ muốn bình an. Nhưng ở bên Lệ Đằng rồi, Niệm Sơ cũng từ từ điều chỉnh bản thân, bắt đầu cố gắng nhiều hơn, chấp nhận mạo hiểm ra khỏi cái tổ an toàn của mình để ở bên cạnh làm chỗ dựa cho anh.  Lệ Đằng không biết, vì sao ngày trước chỉ ở cạnh cô hai mươi mấy ngày lại có thể nhung nhớ đến từng ấy thời gian. Một buổi sáng nắng đẹp, anh nghĩ, mình đã tìm ra câu trả lời. “Lệ Đằng, em biết sự kiên trì và tín ngưỡng của anh là gì đấy.” “Là gì?” “Là Tổ quốc.” “...” “Vậy anh có biết sự kiên trì và tín ngưỡng của em là gì không?” “Là gì?” “Là anh.” Mời các bạn đón đọc Ngâm Nga (Bán Ngâm) của tác giả Nhược Thủy Thiên Lưu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đậu Hủ Nương Tử Hành Thái Lang
Warning: Đây là câu chuyện lấy bối cảnh nữ tôn, vì thế, vai trò của các nhân vật, hệ tư tưởng đều bị thay đổi, trở về với chế độ mẫu hệ, trọng nữ khinh nam, thỉnh các vị độc giả cân nhắc trước khi đọc. *** “Đậu hủ nương tử hành thái lang” đơn thuần chỉ là câu chuyện về quá trình truy phu của cô nương “sắp ế” Thu Diệp. Cụ thể thế nào thì cần phải quay ngược thời gian về mùa xuân năm nào đó, Thu Diệp trên đường hồi hương, ở bờ sông đầu xóm gặp được quả phu Hàn Lương, còn mua của chàng một con gà. Lúc ấy trong người không đủ tiền, Thu Diệp chỉ đành khất nợ chàng, chờ ngày sau trả lại. Hàn Lương gả tới Cố Hà thôn ba năm, hầu hết người trong thôn chàng đã đều gặp qua, chỉ duy có nàng là lạ mắt. Nàng nói nàng là muội muội của Xuân Hoa ở ngõ nhỏ đầu sông, xét theo quan hệ họ hàng, chàng còn phải gọi nàng một tiếng dì nhỏ.  Thế nhưng, vị dì nhỏ này cũng quá mức tùy tiện đi, vừa mới gặp mặt đã khất nợ, chẳng chờ chàng đồng ý đã mang đồ cầm đi. Cũng may, mấy ngày sau nàng cũng thật tới tìm chàng, đem tiền gà hôm ấy trả lại. Nhưng rủi một nỗi, ngày nàng tới vừa lúc đụng phải bà mai tới cửa, đang bị chàng hung tợn đuổi đi. Thê chủ của chàng ốm yếu, cưới chàng vốn để xung hỉ, thế nhưng, chàng vừa vào cửa thê chủ đã vội qua đời. Chàng vì đạo nghĩa mà để tang thê chủ ba năm, thời gian sắp hết liền có vài người không chịu được, ngo ngoe muốn hỏi chàng về làm trắc phu. Chàng vốn không tính toán tái giá, chờ hết tang kỳ qua đi, Hàn Lương muốn rời Cố Hà thôn, đi tìm đại tỷ thất lạc đã nhiều năm của mình. Ấy vậy mà mấy vị cô nương cùng phụ nhân trong thôn lại cứ không để chàng yên, dăm hôm ba bữa lại tới quấy rầy, đúng lúc còn để Thu Diệp bắt gặp. Thu Diệp vốn cũng chưa muốn thành thân. Bao năm bươn trải bên ngoài đã đủ long đong, vì thế, sau khi trọng thương tỉnh lại, nàng liền xin gia chủ hồi hương, tính toán mở một sập đậu hủ, xây một căn nhà vững chắc, sau đó chờ phía quan trên ban cho nàng một phu lang. Thế nhưng, giây phút nhìn thấy nụ cười của Hàn Lương dưới gốc cây hòe ngày ấy khiến nàng thay đổi, thầm nghĩ lập tức muốn thu chàng trai với má lúm đồng tiền kia vào cửa. Thu Diệp là cô nương thuộc phái hành động, một khi đã xác định liền lập tức thực hiện. Mặc cho sự ngăn cản của tỷ tỷ, cũng bất chấp sự “lạnh nhạt” của Hàn Lương, mỗi ngày nàng sẽ đẩy xe đậu hủ, cười tít mắt lắc lư trước mặt chàng.  Thế nhưng, cuộc rượt đuổi nào cũng có lúc mỏi mệt, nàng đã cố gắng hết sức, cũng bày đủ thành ý, đáng tiếc, lòng chàng đã quyết rời đi, có níu kéo cũng chỉ là nỗi buồn nối tiếp niềm đau. Thay vì cả hai cùng khổ sở, nàng nguyện ý buông tay, chỉ cầu một cái ôm cáo biệt. Ai biết rằng, một cái ôm này, nàng suýt mất mạng, còn chàng cuối cùng cũng nhận rõ lòng mình. Kết quả là truy phu biến thành triền thê, nàng từ bỏ còn chàng lại mặt dày quấn lấy, khiến nàng không thể không thu chàng vào cửa. Tháng ngày bình đạm, một sạp đậu hủ, trồng rau chăn gà, tóc mai kề mái đầu, thế nhưng ngọt ngào hạnh phúc này có thể kéo dài bao lâu? Đại tỷ thất lạc nhiều năm rốt cuộc tìm tới cùng một mối hôn ước đã định từ khi còn nhỏ, kinh thành phồn hoa, tráng lệ liệu có khiến chàng quên mất mái nhà tranh yên bình nơi thôn cũ!? *** “Đại tỷ, nếu đệ rời đi đại tỷ vẫn là đại tỷ của đệ. Thế nhưng, nếu đệ không trở lại, nàng sẽ không còn là Thê Chủ của đệ. Đời này của đệ, chỉ muốn giống như phụ thân, cả đời âu yếm một người, mà người đó, là nàng.” Hàn Lương vốn là quý công tử kinh thành, tiểu thiếu gia được cưng chiều nhất Cố phủ, từ nhỏ đã được đính ước với Thôi thám hoa. Năm đó, Tần Châu xảy ra biến cố, Cố phủ cũng bị liên lụy khiến một nhà chết oan, may mắn đại tỷ kịp thời cứu chàng, đem chàng rời khỏi kinh đô. Dọc đường bị kẻ gian truy sát khiến tỷ đệ hai người tách xa, cuối cùng chàng lưu lạc đến Hàn gia.  Vì trả ơn nuôi dưỡng, năm đó chàng thay Hàn tiểu đệ gả tới Cố Hà thôn xung hỉ, đáng tiếc còn chưa động phòng, thê chủ đã yểu mệnh qua đời. Từ đó, Hàn Lương ở góa chịu tang, chờ đợi tang kỳ kết thúc liền rời khỏi nơi này, đi tìm tỷ tỷ đã thất lạc. Chàng tính toán tốt lắm, mọi việc cũng sẽ thuận lợi nếu mùa xuân đó không gặp phải Thu Diệp.  Hàn Lương là một người đàn ông “tam tòng, tứ đức”, có thể xuống bếp nấu cơm, cũng có thể lên núi săn thú. Hơn nữa, chàng là một người có chủ kiến, không giống những nam tử khác phụ thuộc vào thê chủ của mình. Chỉ cần là những điều chàng quyết định thì nhất định sẽ làm bằng được, tựa như mặt dày quấn lấy Thu Diệp đòi gả, hay lúc quyết tuyệt rời khỏi kinh thành tìm nàng. Có lẽ, người duy nhất khiến chàng dao động, khiến chàng thay đổi, khiến chàng nhún nhường, chỉ có Thu Diệp mà thôi. Thu Diệp là một cô nương mạnh mẽ, có chủ kiến, cũng rất thông minh. Phụ mẫu sớm qua đời, bởi vì gia cảnh khó khăn, nàng tự làm chủ đem mình bán vào Thôi phủ làm nô. Nàng bởi vì cứu Thôi đại nhân mà bị trọng thương, tâm trí bị ảnh hưởng, ký ức tựa như một bức tranh bị nhòe. Sau khi tỉnh lại, nàng bỗng cảm thấy, công danh tiền bạc cũng chẳng thể sánh được với tình thân, vì thế nàng đã quyết định hồi hương.  Ngày đầu trở lại, vô tình khiến nàng đụng phải Hàn Lương, nụ cười của chàng cùng hai má lúm khiến nàng cảm thấy thân thiết, dường như đã gặp ở đâu, khiến nàng đặc biệt nhớ kỹ chàng. Thu Diệp là một cô nương chủ động, nàng thích một người sẽ mạnh mẽ theo đuổi, thi triển đủ công phu lưu manh, mặt dày.  Thế nhưng, nàng cũng là người hiểu đạo lý, biết rõ không thể ép buộc liền chủ động buông tay. Thu Diệp là một cô nương tốt, không chỉ thông minh, còn rất hiểu đạo lý, biết rõ khi nơi đâu là điểm dừng. Có lẽ, người duy nhất khiến nàng cố chấp mê muội, khiến nàng thỏa hiệp, chỉ có Hàn Lương. *** Lúc đọc truyện này tớ khá là bất ngờ, ban đầu chỉ nghĩ là một cái hố giải trí, ngọt sủng vui vẻ thôi, nhưng mà lúc đọc đến đoạn gần cuối, thế mà tớ còn cảm động suýt khóc. “Đậu hủ nương tử hành thái lang” là một câu chuyện xưa giản dị, có vui có buồn, có hạnh phúc cũng có nước mắt. Mạch truyện nhanh, các tình tiết được sắp xếp hợp lý, ngoài việc lấy nữ vi tôn, xây dựng cốt truyện trên bối cảnh mẫu hệ (với nhiều định kiến bị đảo ngược) thì tớ cho rằng đây là một áng văn đẹp, phù hợp để giải trí và thư giãn.  ___________ '' '': Trích từ truyện. Review by #Gian Thần - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 *** Ngày đông giá rét vừa qua khỏi, thời tiết tình hảo, thu diệp tâm tình cũng không tồi, nàng dọc theo bờ ruộng chậm rãi đi tới, đồng ruộng gian cái hơi mỏng một tầng tuyết, kia tuyết phía dưới đã có nhàn nhạt lục ý, thu diệp ngồi xổm xuống thân tới, muốn tìm kiếm kia thanh thanh chồi non khi, chỉ nghe được mặt sau có người quát một tiếng: “Uy, ngươi đang làm cái gì” nàng quay đầu lại nhìn nhìn, phía sau cách đó không xa trạm cái tuổi trẻ hậu sinh, cõng cung tiễn, dẫn theo chỉ gà rừng, một thân vải bố thô y, vai phải thượng lão đại một khối mụn vá, rất thấy được. Người nọ thấy thu diệp khó hiểu, nhìn chằm chằm hắn xem, vì thế thả chậm thanh âm nói: “Đó là nhà ta mà.” Thu diệp xoay người đứng lên, hướng tới kia hậu sinh cười một chút: “Ngươi là nhà ai hậu sinh, sao chưa thấy qua ngươi.” “Ta kêu Hàn Lương, là đằng trước tố Mai gia, ngươi là ai?” Người nọ nói. “Ngươi là tố mai…… Phu lang đi, vậy ngươi phải gọi ta thanh dì, chúng ta phân so ngươi đại đâu.” Thu diệp cười nói. Kia hậu sinh nhất thời đỏ mặt, rốt cuộc không nghẹn ra cái “Dì” tới, hắn gả đến Cổ Hà thôn ba năm, gặp được người đại bộ phận bối phận đều so với hắn Thê Chủ cao, bất quá nói trở về, này trong thôn liền như vậy những người này, mấy năm nay cũng đều quen biết, chỉ là giống như chưa từng gặp qua nàng đâu. Thu diệp thấy hắn có chút xấu hổ, cảm thấy có điểm buồn cười, tính toán rời đi, vì thế nói: “Không quan hệ, ngươi kêu ta thu diệp cũng đúng, thượng ngoặt sông Xuân Hoa ngươi nhận thức sao, ta là nàng muội tử.” Hàn Lương không hé răng, thấy thu diệp hướng hắn đi tới, liền nhìn kỹ xem, này tiểu nương tử bất quá 20 xuất đầu bộ dáng, nhỏ gầy đơn bạc, tế mi tế mắt, tóc tùy ý lấy căn không biết từ nơi nào bẻ tới tiểu tế chi kéo, gió thổi qua, mơ hồ có thể thấy được thái dương chỗ dưới tóc mái mặt che đậy vết thương. Đang ngây người, lại thấy hắn vị này tuổi trẻ dì hãy còn nhìn chằm chằm chính mình trong tay gà rừng: “Hôm nay đi săn thú? Đã lâu không ăn thịt đâu, này gà nhìn không tồi, bán cho ta đi, chỉ là ta không lấy tiền, quay đầu lại cho ngươi đưa qua đi, được không?” Dứt lời liền lanh lẹ mà từ hắn trong tay đem hạt phịch đồ vật xách qua đi, xoay người đi rồi: “Cảm ơn lạp! Tiền vãn chút cho ngươi đưa lại đây.” Hàn Lương trong lòng thẳng phạm nói thầm: Này người nào nột…… Mời các bạn đón đọc Đậu Hủ Nương Tử Hành Thái Lang của tác giả Tô Kha An.
Đế Vương Sủng Ái
Lâu Thất sau nhiều năm phải trãi qua những mưa bom bão đạn đã cảm thấy chán nản mệt mỏi nên cô đã quyết định rửa tay gác kiếm quy ẩn giang hồ, nào ngờ vì nhất thời ham chơi muốn lái may bay một mình đi thám hiểm khu vực tam giác quỷ Bermunda, cô đã bị cuốn vào xoáy nước đại dương, sau đó rơi vào lòng 1 người đàn ông. Điên chán rồi, bây giờ cô cố gắng vào vai 1 bông hoa trắng tinh khôi yếu đuối, hắn thì từng bước bóc trần vỏ bọc ngụy trang của cô. Ép cô để lộ bản tính nữ Hán mạnh mẽ của mình. *** Nữ chính - Lâu Thất, là lính đính thuê , nàng được xưng tụng là Nữ Hoàng, bản lĩnh đầy mình, chẳng có gì làm khó được nàng. Trong một lần thám hiểm tam giác quỷ Bermunda, máy bay gặp sự cố bị cuốn vào xoáy nước về thời cổ đại. May xui quỷ khiến thế nào lại rớt vào lòng của Đế quân Sát Phá Vực - Trầm Sát. Hắn nổi tiếng là một người tàn bạo, lạnh lùng, giết người không gớm tay. Nói về nam 9 Trầm Sát, lúc này đang bị truy sát bởi một nhóm sát thủ. Bản thân hắn bị trúng kịch độc và cổ độc. Mỗi ngày 15 hàng tháng thất khiếu sẽ bị chảy máu. Đau đớt cùng cực không thể làm được gì cả. Nhưng Lâu Thất lại có khả năng đặc biệt là chỉ cần vào ngày cổ độc phát tán, Trầm Sát ôm Lâu Thất thì ccoor độc sẽ chẳng phát tán. Vì vậy hắn quyết định giữ Lâu Thất bên người, xem nàng như là thuốc dẫn của hắn. Ngay từ thuở đầu, Trầm Sát chỉ xem Lâu Thất như là một liều thuốc chống đỡ cổ độc. Lâu Thất thì lại luôn muốn tìm cách trốn khỏi hắn. Với một thân bản lĩnh tài ba, nàng bị hắn bóc dỡ từng lớp từng lớp một. Kịch độc và cổ độc, bản thân Trầm Sát đã phải đau đơn chịu đựng hơn 20 năm qua tại sao Lâu Thất lại có thể áp chế được ? Liệu nàng có liên quan gì đến người hạ cổ lên bản thân hắn hay không ? Hắn cho người điều tra về thân thế của nàng, nhưng đáp lại vẫn là một con số bí ẩn. Mặc dù Lâu Thất có thể áp chế kịch độc trong cơ thể hắn, nhưng hắn vẫn cần phải tìm được 10 loại thuốc dẫn để có thể giải độc hoàn toàn. Lâu Thất đồng ý giúp hắn tìm 10 loại thuốc dẫn ấy. Trong quá trình này bí ẩn về thân thế của Lâu Thất dần dần được lộ ra. Cùng lúc đó bí ẩn đằng sau thân thế của Trầm Sát, sự thật về người hạ cổ độc và kịch độc cũng đã có lời giải đáp. Đánh giá: 4*/5 - Có lẽ do truyện khá dài nên về sau tác giả có vẻ đuối. Kết hơi hụt. Chưa thoả mãn được người đọc. p/s: Tới chả có khiếu review đâu, nhưng dạo thấy bạn nào tìm truyện này nên nhảy hố. Nhảy rồi thì phát hiện ra một tuyệt phẩm :)). Nếu bạn thích thể loại nam- nữ cường và đã từng đọc Phù Dao Hoàng Hậu rồi thì không thể bỏ qua tác phẩm này. *** Gió lớn gào thét, cuộn dâng từng cột sóng khổng lồ, mây đen vần vũ khắp trời đang đè nặng xuống mặt đất, trên tầng mây đen, những tiếng sấm đì đùng vang trời, những tia sét uốn lượn như những con mãng xà khổng lồ xé toạc bầu trời u ám. Bùm bùm! Ào ào! Xẹt xẹt! Đây chính là bản giao hưởng tử vong! Uy lực của thiên nhiên được thể hiện triệt để trong thời khắc này. Trên mặt biển xuất hiện một xoáy nước giống như miệng một con quái thú đang há hốc chực chờ nuốt chửng mọi thứ vào bụng. Cuồng phong sóng dữ xé nát một chiếc máy bay loại nhỏ đang cố gắng bay đi. Thiếu nữ dáng vẻ nhỏ nhắn ngồi trong khoang lái đang nắm chặt cần điều khiển, các đốt ngón tay trắng bệch, hai mắt nhìn chằm chặp vào xoáy nước, trên mặt thoáng qua vẻ sợ hãi, nhưng làn môi tái nhợt vẫn không ngừng nguyền rủa. “Khốn nạn, đúng là đồ muốn ăn đòn, dám nói máy bay đã cải tạo xong, cánh kiểu khốn gì thế này, gió thổi mấy cái đã gãy, làm bằng giấy sao? Đã biết tôi tới tam giác quỷ Bermuda thám hiểm vậy mà còn cho tôi cái máy bay sắt vụn này! Lần này nếu tôi còn mạng trở về, đám các người hãy rửa cổ sạch sẽ, tôi xin thề sẽ không đánh chết các người." “A a! Ông trời chết tiệt, bổn tiểu thư còn chưa sống đủ!" Một tiếng kêu thất thanh bị cuồng phong xé vụn, Lâu Thất trong lòng kêu gào, thế là toi đời! Máy bay gãy cánh lao về phía xoáy nước, sức hút vô cùng vô tận của xoáy nước giống như đang cười nhạo chiếc máy bay nhỏ bé không biết tự lượng sức. Bùm một tiếng,mưa bão trắng trời đổ ập xuống giống như ngọn cỏ cuối cùng đè lên trên thân máy bay, dưới có lực hút, trên có lực nén, chiếc máy bay nhỏ nhào lộn mấy vòng cuối cùng cũng bị cuốn vào trong xoáy nước, dập dềnh mấy lượt trong nước biển xanh thẳm giống như đen kịt sau đó biến mất không để lại dấu vết gì. Tam giác quỷ Bermuda, quả nhiên... danh bất hư truyền. Mời các bạn đón đọc Đế Vương Sủng Ái của tác giả Khuyết Danh.
Tượng Tâm
Văn án: Ở quán bar bàn bạc, Lục Thương tiện tay cứu một cậu nhóc bẩn thỉu, vốn dĩ chỉ là tiện tay mà thôi, không ngờ khi nhìn thấy vết súng sau lưng cậu thiếu niên, ký ức mười năm trước tràn vào trong óc. Lục Thương hỏi: “Cậu tên gì?” “Tiểu Lê… Em họ Lê, họ đều gọi em là Tiểu Lê.” “Không có tên sao?” “Không nhớ ạ.” Lục Thương nói: “Thế gọi Lê Thúy đi, sau này cậu theo tôi.” Kể từ hôm đó, bên cạnh Lục Thương có thêm một người yêu nhỏ tên Lê Thúy. Thật nhiều năm về sau, bác sĩ Lương cười nhạo y, tim người ta thì không muốn, còn góp cả tim mình vào, ông chủ Lục, vụ buôn bán này không có lời nha. Nhìn cậu trai tuấn tú ở trong bếp nấu cơm, Lục Thương buồn bực nghĩ, rõ ràng lúc nhặt về chỉ là một con rùa đen nhỏ không nhận nổi mặt chữ, sao mới chớp mắt đã biến thành chó săn lớn thấy mình là nhào tới rồi? “Sống chết có số” liệu bạn có tin vào điều đó? Hay việc sinh tử là việc mà con người có thể tự mình định đoạt? Lục Thương là người đàn ông anh tuấn, thành đạt nhưng anh luôn bị dằn vặt về cả thể chất lẫn tinh thần bởi căn bệnh tim bẩm sinh. Lê Thúy - cậu thiếu niên được Lục Thương cưu mang, dạy bảo. Chính nhờ Lục Thương, Lê Thúy từ một con rùa đen nhận diện mặt chữ còn không được đã trở thành một thanh niên ưu tú. Lục Thương nuôi dưỡng Lê Thúy, cũng vô tình nuôi dưỡng tình cảm giữa hai người. Lục Thương - một con cáo già trên thương trường lại không ngần ngại giao hết gia sản của mình vào tay Lê Thúy, dung túng cho Lê Thúy, luôn dõi theo từng bước chân của Lê Thúy trên con đường trưởng thành, dạy cho Lê Thúy biết nóng lạnh cuộc đời. Ban đầu tình cảm của Lục Thương đối với Lê Thúy chỉ là mong muốn được chuộc những lỗi lầm trong quá khứ thế nhưng tình cảm cứ càng ngày càng lớn dần không thể kiểm soát nổi. Chính nhờ Lê Thúy mà Lục Thương - ở những năm tháng tưởng chừng như cuối đời, lại có thể can đảm trao hết tình cảm mà một đời người chưa từng trao cho ai, tình cảm đó đưa trọn Lê Thúy. Khi tình yêu đã lên tiếng thì hạnh phúc sẽ không dành cho những người nhút nhát. Lê Thúy và Lục Thương đã dũng cảm nói ra lòng mình, không quan trọng ngày tháng ngắn dài, em và anh chúng ta chỉ cần có nhau là đủ. “Cậu ấy có một trái tim nghệ nhân sâu sắc, sáng trong đích thực” đấy là những lời mà theo mình là mĩ miều và cực kì ngọt ngào của Lục Thương dành cho người yêu của mình. Lê Thúy có “tượng tâm”. “Tượng tâm trái với tượng khí, người ta thường đánh giá một vật “có tượng khí không tượng tâm” ý chỉ vật này cứng nhắc, được làm một cách máy móc, hoàn thành cho có chứ không hề đặt tâm tư tình cảm trong đó”. Ở đây mình xin hiểu là Lê Thúy luôn đặt Lục Thương ở nơi đầu quả tim của bản thân, Lục Thương chính là tâm đường tròn của cậu. Cậu lo lắng cho anh từng bữa ăn giấc ngủ. Vì biết Lục Thương ghét uống thuốc đắng nên đã tự tay làm bộ ấm tách nung. Ở từng chiếc tách có ghi: “Lần sau bác sĩ Lương còn bắt anh uống thuốc đắng, em đánh anh ấy giúp anh.” “Uống hết một nửa rồi, ông chủ Lục giỏi quá!” “Thuốc đắng nhỉ, hôm nay ngoan lắm, mau lên lầu đi, mời anh ăn kẹo.” “Ngày mai uống li thuốc cuối cùng rồi, uống xong sẽ khỏe lại, cố lên!” “Không khỏe lại cũng không sao, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh”. Lê Thúy khi ngủ luôn ôm chặt Lục Thương, cậu dùng cách này để phán đoán nhịp tim và thân nhiệt của anh, để nếu anh không khỏe cậu sẽ biết ngay lập tức. Lục Thương mù cũng được, bệnh cũng không sao bởi Lê Thúy không chỉ yêu anh khi anh có dáng vẻ khỏe mạnh mà còn yêu anh dù anh ốm đau bệnh tật bủa vây, chỉ cần Lục Thương đừng giấu cậu, đừng đẩy cậu ra khỏi anh, đừng vô tức vô thanh rời xa cậu bởi yêu Lục Thương là quyền lợi ý nghĩa duy nhất của cậu. Lục Thương biết rõ tình trạng sức khỏe của bản thân, anh biết mình không sống được bao lâu nữa. Nhưng Lê Thúy đã từng lớp, từng lớp bóc tách sự bi quan luôn tồn tại trong Lục Thương: “Anh thường bảo em là rùa đen mà, anh đi không nổi, em cõng anh đi”. “Nếu một người dù liều cả mạng cũng muốn sống, ông trời rồi sẽ phải nhường đường cho người đó”. Chính Lê Thúy là người khiến Lục Thương đưa trọn tình cảm chỉ trao ra một lần, khiến Lục Thương tìm được mục đích sống, cảm thấy phải sống vì chính bản thân và vì chính Lê Thúy. Lục Thương từ bé đã chịu chấp nhận bệnh tật trong mình như chấp nhận việc bánh xe số phận một khi đã lên dây cót thì không gì thay đổi. Nhưng cũng chính số phận đã cho hai người gặp nhau, cùng giúp đỡ chở che đối phương, hoàn thiện đối phương và cả chính bản thân mình. Tình yêu đẹp không phải là một cuộc sống tĩnh lặng không cãi nhau mà tình yêu đẹp còn là khi bản thân ta như được tái sinh nhờ nó. Tình yêu, sự dũng cảm đã của Lê Thúy và Lục Thương đã làm thay đổi số mệnh, cả hai như thay da đổi thịt. Liệu có ai nhận ra được người đàn ông ốm yếu bệnh tật năm đó hay cậu thiếu niên gầy gò ngu ngơ năm nào không? Chúc các bạn tìm được người nghệ sĩ mang “tượng tâm”, mang tấm lòng tình cảm nhất của chính trái tim mình. #Xoài - fb/reviewdammyngontinh *** Một chiếc xe việt dã chạy đều đều trên quốc lộ thành phố. Bị tiếng thở dốc bên cạnh thu hút, Lục Thương quay đầu dời mắt khỏi cảnh đêm ngoài cửa sổ. Một người cuộn tròn ở chỗ ngồi bên cạnh y, toàn thân bê bết máu, hít thở dồn dập, hai tay siết chặt thành nắm đấm, dáng vẻ vô cùng đau đớn. Phát hiện điểm khác thường, Lục Thương đưa tay sờ trán đối phương, nhưng lại bị đối phương thô lỗ hất văng. “Đừng đụng.” Giọng nghe rất non, là một cậu thiếu niên. Tài xế ngồi đằng trước, chú Viên, khẽ quay đầu lại: “Ông chủ Lục?” “Không có gì.” Lục Thương bình thản rút tay về. Dường như đang gắng sức nhẫn nhịn điều gì đó, cậu thiếu niên nhích ra thật xa, áp sát vào cửa xe, cuộn mình càng chặt hơn. Đèn đường ngoài cửa sổ lúc sáng lúc tối, chỉ soi được vài sợi tóc mái dài ngoằng của cậu ấy, không thấy rõ mặt mũi. Chẳng biết cậu ấy bị thương chỗ nào mà trên đệm dây không ít máu, trong xe nồng nặc mùi máu tươi. “Bị thương ở đâu?” Lục Thương nhìn chằm chằm cậu thiếu niên, cất giọng hỏi. Trả lời y chỉ có hơi thở ngày càng rối loạn, hệt như trong cơ thể cất giấu một con thú hoang sẽ bùng phát bất cứ lúc nào. “Cậu ta như vậy, có cần dẫn về nhà không?” Chú Viên ngồi đằng trước hỏi. Lục Thương quay đầu nhìn một lát, lâm vào trầm tư, dường như đang cân nhắc điều gì đó. Bấy giờ xe phóng nhanh lên cầu vượt, thân xe ngoặt một cái, chếch sang bên phải, cậu thiếu niên nằm kế bên không có thắt dây an toàn, theo quán tính ngã sang đây, ngửi thấy mùi hương trên người Lục Thương, hình như nhất thời không kiềm chế nổi, há miệng cắn cổ tay y. “Chuyện gì vậy…” Chú Viên quay đầu lại. “Không có gì,” Lục Thương không ngẩng đầu lên cắt lời chú Viên, “Nhìn đường đi.” Chẳng biết có phải do kiệt sức hay không mà độ lực từ cổ tay truyền đến không nặng lắm, ngoại trừ thoáng chốc ban đầu thì không đau gì mấy. Lục Thương cảm nhận được cậu nhóc này không phải muốn tổn thương người, y khẽ nhíu nhíu mày, dùng tay còn lại sờ trán cậu ấy. Tay y lạnh ngắt, cậu thiếu niên như bỗng giật mình tỉnh giấc, thình lình nới lỏng hàm răng, cuống quít bò lại bên cửa xe, cuộn thành một cục, miệng còn lẩm ba lẩm bẩm. Thế này là trúng độc rồi, sắc mặt Lục Thương trở nên nghiêm túc, y bụm cổ tay, ngẩng đầu dặn dò chú Viên: “Đi bệnh viện.” … Hai tiếng trước, quán bar Nam Thành. Nhiệt độ lại giảm mấy phần. Tôn Mậu nhìn đồng hồ đeo tay, thấp thỏm nhích tới nhích lui trên sô pha. “Vay bắc cầu hai mươi triệu?” *Vay bắc cầu (Bridge loan): Một khoản vay ngắn hạn được sử dụng cho tới khi một cá nhân hay công ty củng cố được khả năng tài chính dài hạn hoặc thanh toán được các nghĩa vụ nợ hiện tại. Các khoản nợ này là ngắn hạn (dưới một năm) với lãi suất cao và được bảo đảm bằng một vài dạng tài sản ký quỹ như bất động sản hoặc hàng hoá tồn kho. “Phải.” Tôn Mậu gật đầu lia lịa. “Cũng không phải không được, chỉ là tôi mới chợt nhớ đến chuyện năm xưa.” Người đang nói tên là Lý Nham, chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tóc chải ngược ra sau, ngậm điếu thuốc tựa vào sô pha cười như không cười. Sắc mặt Tôn Mậu tức thì xanh mét, trực giác nói cho gã biết, lời tiếp theo mà Lý Nham muốn nói ắt khó lọt tai. Quả nhiên, Lý Nham phun một vòng khói, bắt đầu lôi chuyện cũ: “Năm đó bố tôi làm ăn thiếu tiền, đúng lúc chú là lãnh đạo ở chi nhánh ngân hàng, ban đầu chú nói thế nào với bố tôi nhỉ, ‘cho dù Thiên vương lão tử đến tôi cũng sẽ không cho các người vay’. Chậc, tôi nói chứ bí thư Tôn ạ, hôm nay sao chú lại đến cầu cạnh tôi, chú cũng biết tính tình bố tôi không tốt mà, chú làm tôi khó xử quá.” Lúc này Tôn Mậu gần năm chục tuổi trông như học sinh tiểu học bị thầy cô dạy dỗ, lão rũ mắt, ngượng ngùng cười xòa: “Năm đó là hiểu lầm thôi…” Lý Nham nở nụ cười, cắt lời lão: “Chuyện trước đây qua rồi thì cho qua đi, thật ra bố tôi mạnh miệng chứ mềm lòng lắm, thấy chú gặp nạn là bảo tôi tới giúp chú ngay đấy thôi.” Biểu cảm trên mặt Tôn Mậu hết sức phức tạp, lát sau lão mới nói tiếp: “Là ông chủ Lý đại nhân có đại lượng.” “Đúng thế,” Lý Nham không hề khách sáo nhận lời khen của lão, “Nhưng dù sao chúng tôi cũng là thương nhân, không giống loại làm công ăn lương như chú, tôi có thể cho chú vay bắc cầu khoản này, nhưng chú có thể cho tôi cái gì chứ? Lỡ như họ nhận tiền xong không cho chú vay tiếp, chẳng phải tôi sẽ lấp nợ không công cho chú?” “Tôi còn hai căn nhà, ở ngoại ô còn có một mẫu đất, nếu ông chủ Lý không yên tâm, tôi có thể gán nợ cho cậu.” Lý Nham phất tay: “Tạm thời khoan nói chút đồ của chú đáng bao nhiêu tiền, theo tôi được biết, hai căn nhà của chú làm sổ hồng rồi phải không? Tôi không muốn thứ vô nghĩa này, tôi chỉ muốn tiền mặt.” Tôn Mậu há miệng, nhưng không thốt được lời nào. Lão lăn lộn vài chục năm, lăn lộn đến vị trí hôm nay chẳng dễ dàng gì, nếu không phải nhất thời bị quỷ ám cờ bạc thua tiền, lão cũng không sa đọa đến mức ngần ấy tuổi đầu mà còn phải ăn nói khép nép với thằng nhóc miệng còn hôi sữa này. “Ông chủ Lục thấy thế nào?” Đang im lặng, Lý Nham đổi đề tài, đột nhiên nhìn về phía người đàn ông ngồi trong góc phòng. Tôn Mậu quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của Lý Nham, bấy giờ mới thấy một người đàn ông trẻ tuổi vẫn còn ngồi bên cạnh quầy bar, người nọ mặc áo bành tô màu đen, thân hình thon gầy, đang thất thần nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt. Lúc này vừa khéo có người bưng trà đến, Lý Nham nói: “Ông chủ Lục không uống rượu, đổi tách trà cho ngài ấy đi.” Nhân viên phục vụ có mắt nhìn nhanh nhẹn dẹp ly rượu trước mặt Lục Thương, đổi thành bình trà Phổ Nhị tốt nhất: “Xin lỗi vì phục vụ không chu toàn ạ.” Lục Thương khẽ gật đầu, người này thật sự quá yên lặng, từ đầu chí cuối không nói câu nào, nếu Lý Nham không nhắc, Tôn Mậu suýt quên trong phòng còn một người như thế. “Chắc bí thư Tôn cũng nghe tin hồi đầu năm ông chủ Lục bỏ vốn cho vài trường đại học trong thành phố xây lầu rồi nhỉ, nói đến thực lực, ông chủ Lục cũng không thua gì nhà họ Lý chúng tôi.” Lý Nham cười đầy thâm ý. Tôn Mậu lập tức hiểu ý, lần nữa dời mắt về phía Lục Thương: “Ý cậu là…” “Tôi và ông chủ Lục cũng xem như thân nhau mấy đời, nếu chuyện này do ngài ấy làm bảo lãnh đối ứng, vậy thì mọi việc dễ bàn rồi.” Lý Nham nói. *Bảo lãnh đối ứng: là một hình thức bảo lãnh ngân hàng, theo đó bên bảo lãnh đối ứng (Lục Thương) cam kết với bên bảo lãnh (Lý Nham) về việc sẽ thực hiện nghĩa vụ tài chính đối với bên bảo lãnh,trong trường hợp bên bảo lãnh (Lý Nham) phải trả thay cho khách hàng của bên bảo lãnh đối ứng (Tôn Mậu). Theo tui hiểu thì ở đây ý nói nếu Tôn Mậu không có tiền trả cho Lý Nham thì Lục Thương làm bên bảo lãnh đối ứng sẽ trả giúp rồi sau đó Tôn Mậu mới trả tiền lại cho Lục Thương. Mời các bạn đón đọc Tượng Tâm của tác giả Mao Hậu.
Tế Nương
Mái tóc dài một màu trắng muốt như tơ tuyết đầu mùa, đôi mắt hồng quyện lam hệt như bình minh trên sông Áng, làn da trắng bạch tựa xương trắng cõi âm, Thiểng Thương từ khi phát bệnh lúc năm tuổi đã phải gánh chịu cái danh “Đứa con của Quỷ”. Có lẽ chính vì ngoại hình bị người khác kỳ thị cùng một tấm thân mồ côi bất hạnh mà vào một ngày nọ, bọn người gọi là đạo bản lang túa vào nhà nàng, dùng thái độ chính nghĩa, hào hùng ép nàng đi làm tế nương cho Thạch Thao. Thạch Thao rất đẹp, đẹp hơn bất cứ ai Thiểng Thương từng gặp. Nhưng biểu hiện vô hồn trên mặt ông ta lại khiến nàng không kìm được mà phát run lên. Ông cứ như một cái xác biết đi vậy! Lại nói tới Thạch Thao, vốn là một vị thần, nhưng lại bị trời đất ruồng bỏ. Bởi được tạo ra từ một trứng bị nát vỡ hòa với đất sét mà hốc tim trống rỗng, đôi mắt trắng dã. Trong câu chuyện thoát ra từ miệng lưỡi nhân thế,Thạch Thao không tim không phổi, vì thẫm đẫm chấp niệm loài người nên sinh ham vọng vươn tay trời cao, làm chủ sáu cõi. Cuối cùng bị giam lại dưới hang Trâu, bị thần sét trấn giữ bên ngoài. Thế nhưng kẻ trong thiên hạ không hiểu, Thạch Thao vốn không tim, làm thế nào sinh lòng dã tâm thâu tóm thiên hạ? Tất cả những việc hắn làm, chẳng qua chỉ là xin kẻ tạo ra hắn một quả tim. Thần Nông ban cho hắn mười tám hạt giống cây Tình, chỉ khi hắn thành công đem hạt giống ấy gieo vào tim một thiếu nữ loài người, khiến nàng ta hết lòng hết dạ yêu hắn, lúc ấy hắn mới có được một quả tim để yêu, để đau, để cảm nhận nhân tình thế thái. Trăm trăm ngàn ngàn, năm này mơ màng qua năm khác, bao nhiêu tế nương đã được gieo vào tim hạt giống ấy. Nhưng mãi cho đến khi họ già yếu chết đi, hạt giống ấy cũng chẳng thể nảy nở. Thiểng Thương chính là hi vọng cuối cùng của Thạch Thao, nàng đang trồng trong tim mình hạt giống cây Tình cuối cùng. Sống bên cạnh Thach Thao, Thiểng Thương chẳng thể vô tư không sợ hãi. Xung quanh nàng đều là những yêu quái đáng sợ. Những cử chỉ che chở, bảo vệ của Thạch Thao dần khiến Thiểng Thương vơi đi sự sợ hãi, giúp nàng thoát khỏi phần nào những tủi hờn, buồn đau của số phận. Hạt giống cây Tình cứ như vậy mà bắt đầu rung chuyển. Thach Thao ngày càng cố gắng tạo thật nhiều cơ hội ở bên Thiểng Thương, Thiểng Thương cũng cố gắng phối hợp ăn ý với hắn. Nàng dạy hắn cách vui, cách buồn, cách cười, cách yêu, cách chia sẻ tâm sự với người khác… “Tâm sự là gì?” “Là những điều ông giấu trong lòng, không muốn chia sẻ cho ai biết đó.” “Ta không có những thứ đó.” “Cái hạt giống này nè, nó cần phân bón, cần tưới nước hàng ngày. Ông phải cho con biết nhiều hơn về ông, con mới biết đường mà yêu ông chứ!” “Ngươi biết cách yêu ta sao?” “Biết chứ! Ông Thao thật ra rất dễ yêu…” “Cả thiên địa này chỉ có mình ngươi nghĩ thế…” “Chỉ mình con thôi cũng đủ rồi…Thiểng Thương đời này cũng chỉ còn lại mỗi mình ông. Cảm giác này rất đặc biệt, ông hiểu không?” “ Ta không hiểu…Chờ khi ta có tim, ta sẽ hiểu!” “Thật ra, con nghĩ, Thạch Thao của bây giờ, đã tốt, đã tốt lắm rồi…” Bọn họ đều khao khát, khao khát được sống, không chỉ là được tồn tại, mà là được cảm nhận cuộc sống thật sự, muốn vươn tay chạm đến mặt trời! Hạt giống nằm gọn trong trái tim thiếu nữ nhỏ bé ngày càng rung chuyển mạnh mẽ. Thế nhưng, thời gian của Thiểng Thương chẳng còn nhiều nữa, từng giọt sự sống, từng giọt, từng ngày đều tuôn rơi… Sức khỏe nàng ngày càng tồi tệ, dù Thạch Thao làm thế nào cũng chẳng thể khiến tình hình tốt lên. “Khi con ngủ rồi, ông phải giữ tim con thật tốt, nhớ nha! Ông xem, con đâu có ngừng thương ông. Thiểng Thương vẫn rất rất yêu Thạch Thao! Trái tim này tuy không thể bao dung thiên hạ, cũng chẳng bác ái bao la. Nhưng từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng làm điểu gì đại ác, biết thương mẹ thương cha, biết kính già yêu trẻ…nó nhất định sẽ giúp Thạch Thao một đời vui vẻ, một kiếp vô lo…” Thạch Thao cuối cùng cũng thành công, trái tim ấy, xung quanh đã chằng chịt rễ…Nhưng vốn dĩ trái tim Thạch Thao cũng đã chết, chết theo Thiểng Thương… “Ta là đầu đất chậm hiểu…vì sao, vì sao ta lại làm từ đất…? Thiểng Thương, ta sai rồi. Hóa ra Thạch Thao cũng biết mệt, ta mệt quá, mệt quá rồi…” Quả tim sống được bao bọc bởi rễ cây Tình, nằm thoi thóp trong bộ xương trắng đã gần rã vụn. Thì ra ngày đó, khi nhận được quả tim, Thạch Thao đã chẳng dùng mà đặt lại vào lồng ngực tế nương của mình…Từ quả tim, nhú một mầm non. Nằm trong dòng nước chảy xiết, cái mầm vẫn đứng đó, kiên cường, bất khuất. Như chữ tình mong manh, như chữ yêu nặng gánh… Thật sự khi đọc xong “Tế nương”, bản thân tôi vô cùng cảm động! Thạch Thao và Thiểng Thương vốn dĩ không cùng một thế giới. Thạch Thao đến với Thiểng Thương từ nhu cầu tìm kiếm một trái tim cho chính mình. Thiểng Thương chấp nhận ở lại bên Thạch Thao để đền đáp ơn cứu mạng. Họ như vô tình, cũng như cố tình khiến trái tim đối phương lạc nhịp, dần dần bước đến ước nguyện “ nắm tay người tới lúc đầu bạc răng long”. Thạch Thao chẳng có tim. Đến mãi khi Thiểng Thương chết hắn vẫn chẳng có một quả tim cho chính mình! Nhưng khi ấy, hắn đã chẳng quan tâm tới khát vọng của mình nữa… hắn không cần quả tim, hắn chỉ cần một người yêu thương hắn suốt đời suốt kiếp! Vậy nếu như Thiểng Thương đã nhắm mắt xuôi tay, hắn cũng đâu cần quả tim ấy làm gì? Tấm lòng yêu thương của Thiểng Thương thật rộng lớn biết bao! Bất hạnh là thế nhưng vẫn giữ trong mình một tâm hồn trong trắng, một trái tim trẻ đầy nhiệt huyết. Nàng đã yêu Thạch Thao bằng cả trái tim và tâm hồn của mình, đã đem đến cho hắn mùi vị của tình yêu, xót xa và li biệt…Chỉ là vận mệnh đã quá trớ trêu, mang đến cho nàng hạnh phúc nhưng cũng giật lại quá nhanh chóng… “Ai xui sông cạn đá mòn Bạch đầu giai lão vẫn còn là mơ Ai xui một kiếp bơ vơ Đêm nằm tỉnh giấc ngỡ tay còn người”. Thiểng Thương chấm dứt một kiếp đời. Thạch Thao cũng dứt một kiếp trầm luân. Chỉ còn tình yêu của họ là còn lại mãi mãi…Giai thoại tình ấy thật ra chẳng hề bị đứt đoạn, đó có lẽ mới chỉ là sự khởi đầu duyên tình cho một giai thoại tình sâu đậm khác! ____________ " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Hàm_Đan Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Sáo côi dìu dặt cõi lòng Nhớ cô hát ví trên dòng sông Dao Nhớ nàng dâu tế Thạch Thao Nhớ trăng òa khóc đêm nao tiễn người... Lão Rổng lết đi chậm chạp trên nền đá ẩm ướt, ánh trăng bạc len qua khe hở hang động tưới lên gương mặt hốc hác của lão những mảng tối u uẩn. Giọng hát đêm của dân chài mường dưới chẳng hiểu sao lại có thể nương gió nương mây dạt đến nơi này. Hòa vào đấy là tiếng mưa rơi rả rích, không gian trầm xuống một màu xanh quỷ dị. Hai trăm năm rồi, lão mới thấy lại một cơn mưa như vậy. Mưa dưới trăng rằm. Loài người gọi nó là, mưa tang thương. Bộ xà tích hai dây treo đầy chuông đồng bên hông lão theo mỗi nhịp bước lại rung lên nhè nhẹ, âm thanh thánh thót hòa vào tiếng mưa lẽ ra phải tạo cho người khác cảm giác thư thái, yên bình. Song sự lạnh lẽo toát ra từ thân chủ của nó lại nhấn chìm tất cả lẽ dĩ nhiên. Tồn tại ở hang Trâu này, rốt cuộc chỉ còn sự ma quái rợn người mà dân quanh vùng luôn hãi sợ. Bước chân dừng lại trước sinh vật nhỏ bé đang rấm rứt khóc, cạnh bên có lớp lớp chồng chồng chăn dệt và gối thêu sặc sỡ gọi là quà cưới, lão Rổng cất tiếng, giọng khô khốc, đứt quãng. "Đi thôi." Sinh vật giật nảy người ra sau, giương đôi mắt to tròn ngập nước tràn đầy sợ hãi tột độ lên nhìn lão - hệt như những sinh vật trước nó vậy. Lão Rổng chắp tay, nghiêng đầu, bắt đầu chờ đợi điều bản thân biết chắc sẽ đến. Hai khắc trôi qua, sinh vật nhỏ bé kia bắt đầu rụt rè đứng dậy, bàn tay trắng xanh đưa lên mặt gạt đi những giọt nước lóng lánh. Rèm mi dài khi mở lại, đã ngập tràn một loại cảm xúc xa lạ. Lão Rổng không biết nó là gì. Vì nó chưa hề xuất hiện trên những kẻ trước đó. Chưa kịp nghĩ sâu, khăn quần bị kéo đã lôi lại sự chú ý của lão, những lời tiếp theo toát ra từ sinh vật gầy gò ốm o kia, suýt nữa đã khiến cái chân mày đông cứng gần ngàn năm nay của lão nhướn lên. Thị hỏi, ông ơi, Thạch Thao khi ăn thịt tế nương của mình, là ăn đầu, chân hay tay đầu tiên? Mời các bạn đón đọc Tế Nương của tác giả Faithfair.