Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa?

Nếu ai từng xúc động tới từng tế bào trong tim với Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Từng Theo Đuổi hoặc khóc nức nở vì nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ nông nỗi nhất qua Năm Tháng Vội Vã, ắt hẳn, một lần nữa chúng ta sẽ lại trào dâng kỷ niệm về thời thanh xuân tươi đẹp ấy qua tiểu thuyết Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa? của Băng Kỳ Lâm. Được đánh giá là một trong những truyen teen hay nhat, tiểu thuyết này chắc chắn sẽ không làm bạn thất vọng. Chuyện tình yêu trong sáng và đẹp đẽ trong Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa? chắc chắn sẽ lay động trái tim độc giả. Thanh xuân của ai cũng chứa đựng đủ đầy những dư vị ngọt ngào khiến người ta bâng khuâng và ghi nhớ. Đó là những giờ cúp học với bạn bè, là bóng lưng của chàng trai thầm thương trộm nhớ, là giây phút chia xa mà lời chưa kịp nói. Còn với Triều Khắc Hàn, mọi điều đẹp đẽ, thanh thuần và trong sáng nhất của thời hoa niên ấy đều gói gọn bằng ba chữ: Mộc Lạc Hi. Bằng ngôn từ nhẹ nhàng, giàu tình cảm, tác giả Băng Kỳ Lâm đã mang đến cho chúng ta một tình yêu tuổi trẻ thật đẹp đẽ biết bao với cái tên bạn thân 17 năm giờ yêu được chưa. Cả hai vốn dĩ là thanh mai trúc mã sát vách từ nhỏ. Duyên phận hình như đã cố tình sắp đặt cho cuộc tao ngộ giữa Triều Khắc Hàn và Mộc Lạc Hi khi họ sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ cách nhau một giờ . Hai nhà vô tình làm hàng xóm thân thiết càng khiến cho tình duyên của hai người thêm gắn bó hơn. Họ cùng nhau chứng kiến đối phương lớn lên, cùng mình sát cánh qua biết bao trò nghịch phá. Những nụ cười, nước mắt lẫn mọi buồn vui của họ đều có nhau. Cùng nhau đi học, cùng nhau bày trò phá bĩnh,…tất cả đều là kỷ niệm đẹp đẽ của Triều Khắc Hàn và Mộc Lạc Hi. Vì quan hệ giữa hai gia đình vô cùng tốt, nên cậu thường xuyên chạy sang nhà cô ăn chực. Cậu mặt dày tới mức cô có đuổi bao nhiêu, cậu vẫn tỉnh bơ ăn hết bát này đến bát khác. Còn cô thì luôn bày đủ trò tra tấn để lôi cậu rời xa cái giường mỗi sáng để đi học đúng giờ. Giữa hai người, không còn tồn tạ khoảng cách nam – nữ mà xem nhau như người thân, như một phần máu thịt thực sự của nhau. Chỉ cần một cái liếc mắt của người này, người kia cũng thừa sức hiểu trong đó ẩn chứa mưu đồ gì. Chỉ cần có người theo đuổi cậu, cậu liền đem cô ra làm bia đỡ đạn. Ngược lại có người tỏ tình với cô, chẳng cần nhờ, hắn tự động chen vào làm bia đỡ đạn, không cần biết cô có thích hay không. Độc giả ắt hẳn sẽ nhiều lần bật cười thích thú như nhìn thấy hình ảnh ngây ngô, nghịch ngợm của mình của những ngày tháng cũ qua cách miêu tả gần gũi, sinh động mà lại hấp dẫn của Băng Kỳ Tâm. Sự kỳ diệu ở ngòi bút ấy đã đưa chúng ta quay ngược thời gian, trở về năm chúng ta mười bảy tuổi, nông nổi, bồng bột và con tim nhạy cảm vô ngần. Thời điểm mà mỗi người đều từng trải qua cảm giác yêu thầm đầy đẹp đẽ. Khi mọi cậu trai đều từng tương tư một cô gái trong lớp, đi qua tháng ngày với những trò nghịch ngợm hoang đường không tên để tạo sự chú ý. Cô gái kia lại ngẩn ngơ và cứ đứng dõi theo bóng áo trắng của chàng trai lớp bên, nhìn ngắm nụ cười tỏa sáng cả một khoảng trời rồi chần chờ không kịp bày tỏ. Triều Khắc Hàn và Mộc Lạc Hi cũng như thế. Không biết tự bao giờ, những cái nắm tay thân thiết của Khắc Hàn đã làm trái tim Lạc Hi run rẩy. Cô chưa từng nghĩ, bàn tay ấy lại ấm áp và vững chãi như thế. Mỗi ngày ngồi sau bóng lưng ấy, để nhìn thấy từng giọt mồ hôi thấm ướt lưng áo khi hì hục chở cô đi học, Lạc Hi đều thấy run rẩy và ngọt ngào trong tim. Mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười hay từng trò trêu ghẹo của Khắc Hàn, không biết tự bao giờ, lại in dấu sâu đậm trong cõi lòng thiếu nữ của cô đến như vậy. Cô có thể ngờ vực tình yêu trong sáng ấy chỉ là tình cảm thân thiết lâu ngày mà cô dành cho cậu. Nhưng với Khắc Hàn, từ lâu, trong tim đã tràn ngập tiếng cười và khuôn mặt ngây thơ của Lạc Hi. Ấu thơ của cậu, thanh xuân của cậu, vốn dĩ chỉ gói gọn trong ba chữ Mộc Lạc Hi mà thôi. Cậu không biết mình yêu cô từ bao giờ, cậu chỉ biết, mỗi khi gần Lạc Hi, trái tim cậu luôn loạn nhịp. Từng chút, từng chút một của cô gái ấy, đã trở thành máu thịt trong cậu. Cậu yêu cô bằng tình đầu trong sáng nhất, ngây ngô nhất mà cũng ngọt ngào nhất. Sự chân thành, đáng yêu và đẹp đẽ của thứ tình cảm thuần khiết ở năm tháng thanh xuân ấy mà họ dành cho nhau, chắc chắn sẽ khiến trái tim độc giả run lên từng nhịp, vì bắt gặp hình ảnh của chính mình những ngày còn trẻ dại. Cái hay, cái tài của Băng Kỳ Tâm là ở đó, mỗi câu chữ đều ẩn chứa những rung động tinh tế nhất. “Tớ đã từng muốn chinh phục cả thế giới. Nhưng đến cuối cùng khi quay đầu nhìn lại, thế giới này, từng chút một đều là cậu”. Tình cảm đầu đời của họ có thể được gói gọn qua lời bài hát đó. Họ từng trốn tránh, từng dằn vặt và khổ sở vì sợ mình ngộ nhận, sợ đánh mất đi tình bạn thanh mai trúc mã đẹp đẽ. Nhưng trái tim 17 tuổi, vốn dĩ tràn đầy dũng cảm, chưa biết sợ là gì. Nên Khắc Hàn và Lạc Hi đã thành thật vô cùng, đáng yêu vô cùng khi bày tỏ tình cảm cho đối phương biết. Để rồi vỡ òa trong hạnh phúc vì biết trái tim có nhau. Ngọt ngào đến thế, giản dị đến thế, mà lại khiến độc giả mỉm cười không thôi. Người ta từng nói, lời hứa bên nhau thời thanh xuân là lời hứa đau thương và bi kịch nhất. Bởi lẽ, những năm tháng trưởng thành luôn đầy sức mạnh và quyền năng mà chặt đứt đi cái nắm tay ấy. Nhưng lại không đủ mạnh để xóa đi hồi ức ấy. Khắc Hàn và Lạc Hi, họ cũng phải đối diện với rất nhiều mối nguy hiểm bủa vây. Những áp lực từ gia đình, từ nhà trường cùng bao hiểu lầm vụn vặt, ghen tuông vô cớ của tuổi trẻ ấy, liệu sẽ giúp họ nắm chặt tay nhau vượt qua, để cập bến hạnh phúc hay để lại trong lòng họ một vết sẹo dài, cứ trở trời là nhức nhối. Vết sẹo của tình yêu non dại mà đẹp đẽ. Tất cả sẽ được giải đáp một cách chân thực, xúc động và ngọt ngào, khiến độc giả bất ngờ cho cái kết của chuyện tình thanh xuân ấy. Một câu chuyện tình yêu trong sáng, đưa chúng ta đi từ cung bậc cảm xúc này đến cảm giác khác. Một câu chuyện mà dù có lựa chọn cái kết thế nào, Triệu Khắc Hàn và Mộc Lạc Hi có thực sự ở bên nhau mãi mãi hay không, thì tình yêu thanh xuân đẹp đẽ mà họ dành cho nhau ấy, luôn khiến trái tim chúng ta đồng cảm và run lên thổn thức khi xem truyen. “Cám ơn cậu, vì đã từng thích mình. Vì đã từng là thanh xuân đẹp đẽ và nguyên sơ nhất trong trái tim mình”. Cám ơn Khắc Hàn và Lạc Hi, tình yêu của hai cậu đã giúp cho chúng tôi – những kẻ tiếc nuối thời gian, được một lần nữa đắm chìm trong cơn mưa mùa hạ tháng sáu năm ấy. Nơi có nụ cười, nước mắt, cái cầm tay của người chúng tôi thương năm mười bảy tuổi… *** Truyện Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa? là tác phẩm teen nổi bật với lối văn phong độc đáo và nội dung gần gũi khơi gợi những cảm xúc trải nghiệm mà chúng ta đã từng đi qua. Mở đầu đầu khi doc truyen teen là nhau nhưng định mệnh trêu đùa chỉ hơn kém nhau một giờ đã quyết định họ mãi khắc nhau. Mộc Lạc Hi – nữ nhân vật chính, hoạt bát hiếu động và tràn đầy tình cảm. Triều Khắc Hàn – nam chính, anh tuấn thông minh, yêu nữ chính hơn cả sinh mạng mình Số phận đã để cho tình yêu thay thế cho tình bạn theo tháng năm. Làm sao để ngăn yêu khi 2 trái tin đã hoà nhịp. Dù mọi bất hạnh và đau khổ anh đã gây ra vì mong người yêu hạnh phúc thì em vẫn luôn quay đầu tìm kiếm bóng hình anh, dù kí ức nhạt nhoà nhưng tình cảm vẫn còn. Nữ chính đã dành  tình yêu với tất cả chân thành trái tim,  tâm hồn đã trao tất cả cho nam chính : không phải vì anh quá xuất sắc, không phải vì anh xứng đáng, đơn thuần chỉ  là cảm giác an toàn, ý niệm vì anh làm tất cả. Những cảm giác đó ngày càng lớn và nữ chính biết … tâm nàng đã dành tặng cho anh mất rồi! Mời các bạn cùng theo dõi truyện Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa để khám phá những bí ẩn tình yêu qua ngòi bút miêu tả sinh động của tác giả JingWen_Yoon để xem những người trẻ đã và sống trong tình yêu thế nào? Bởi vì yêu một người không phải là so đo tính toán, mà yêu là bất chấp cho đi… *** Tháng 11 giá lạnh, những con phố tràn đầy hoa tuyết trắng xóa. Bệnh viện Thiên Ân vào tầm khuya bỗng nhốn nháo hơn hẳn. Bác sĩ thay nhau ồ ạt ra vào phòng sinh, nghe nói, phu nhân nhà này khó sanh. Đồng hồ điểm 12 giờ khuya! Oaoaaoa.. Tiếng khóc lại được truyền đến, bên cạnh là nụ cười mãn nguyện của người mẹ. Mộc gia cuối cùng cũng có được một cô tiểu thư sau vị thiếu gia nghịch ngợm, cô ấy - Mộc Lạc Hi. Một giờ trước. Oaoaaoa Tiếng khóc chào đời của một tiểu tinh linh bé nhỏ, là một bé trai. Triều gia sau này, sẽ do hắn - Triều Khắc Hàn nắm quyền thừa kế! Phòng hồi sức 4 Một người phụ nữ khác được y tá đưa vào, vẫn còn vì mệt mà ngủ thiếp đi. Giường bên cạnh cũng có một người khác, ngủ mê man. Căn phòng vì thế mà chìm trong im lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đặn. Buổi sáng hôm sau, Hải Yên tỉnh dậy sau một hồi sinh mệt mỏi, dáo dác tìm bóng dáng chồng mình, Hoắc Luân vừa hay bước vào, lên tiếng: - Em tìm anh à? - Không tìm anh thì tìm ai? - Cô liếc anh. - Được được, cháo đây, ăn đi. Anh đổ cháo ra chén, đưa trước mặt cô, còn nhiệt tình thổi rồi đút cho cô. Trên môi cô vô tình lộ ra nụ cười hạnh phúc. - Anh xem vợ chồng người ta. Tiểu Huyên ngồi trên giường chán nản nhìn chồng mình, rồi đưa mắt ngưỡng mộ nhìn bọn họ. - Vợ chồng son. - Châu Khải chép miệng. - Thế hai ta thì cưới được bao nhiêu năm rồi chứ?! - Cô hậm hực. - Gần năm thứ bảy rồi, già rồi. - Anh cầm đồ điều khiển vừa chuyển kênh vừa lẩm bẩm. - Anh.. - Cô tức nghẹn họng. - Không thèm để ý anh. Nói rồi trùm chăn quay vào trong nhắm mắt ngủ, vợ chồng Triều nhìn họ rồi bụm miệng cười trộm, vợ chồng nhà này thật đáng yêu mà. Một khắc sau, Châu Khải quay lại, tay cầm chén cháo, lay nhẹ vợ: - Dậy đi cô, ăn cháo! Tiểu Huyên nghe gọi lập tức ngồi dậy, cô biết mà, anh chỉ là khẩu xà tâm phật, anh thương nhất cũng chỉ có cô. Đến khi cô ăn xong, Hải Yên vui vẻ ngồi lại bắt chuyện, hai ông chồng cũng bàn với nhau chuyện trên trời dưới đất. Biết được cả bốn người đều cùng tuổi, chỉ là vợ chồng Mộc cưới sớm hơn một năm. Hai cô vợ đều vừa mới sinh con, vừa hay lại một trai một gái. Càng nói thì càng thân thiết, họ nói rằng nếu sau này có duyên gặp lại, sẽ cho hai đứa con một đường tình duyên thật đẹp. Duyên phận, là do trời, mà một phần, cũng do chính bản thân tự nắm bắt. Hai tháng sau, Tiểu Huyên nghe tin, căn biệt thự kế bên có người chuyển đến. Khi cô ra vườn tưới cây, vô tình bắt gặp xe chuyển nhà dừng trước ngôi biệt thự kế bên. Cô tò mò ló đầu qua xem, dù gì cũng là hàng xóm, trước sau cũng phải thân thiết thôi. Là vợ chồng Triều! Không thể nào, sao lại trùng hợp đến thế? - Huyên. Nhà cậu ở đây?? - Hải Yên thấy cô đứng ngẩn ngơ liền hỏi. - Ừ. Nhà tớ. Cậu chuyển đến đây sao? - Oa, chúng ta thật có duyên nha. Yên cười, mừng rỡ ôm lấy cô, họ có duyên, con họ cũng rất có duyên. Từ khi hai nhà gần sát nhau, hai đôi vợ chồng càng ngày càng thân thiết, gần như một gia đình. Mộc Lạc Hi và Triều Khắc Hàn, từ nhỏ đã dính nhau như sam, một chút thói quen tách rời cũng không có. Trái lại, hai gia đình lại vô cùng thích như thế, Triều gia rất thích Hi nhi, mà Mộc gia cũng rất ưng Khắc Hàn. Câu chuyện của họ, từ đây sẽchính thức bắt đầu! Mời các bạn đón đọc Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa? của tác giả Băng Kỳ Lâm.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tuyết Thảo - Cửu Lộ Phi Hương
Không có bắt đầu sẽ không có kết thúc, trời cao nhân từ đối với Tô Mặc, lại tàn nhẫn đối với Tuyết Thảo. Tiết Tử           Tuyết Thảo lại nhìn thấy Tô Mặc ở dưới tán cây già trong rừng sâu núi thẳm.           Quần áo trắng tinh của hắn đều thấm máu, đầu cúi xuống, làn tóc tán loạn phủ xuống bờ vai. Mặt Tuyết Thảo không chút thay đổi bước về phía trước, không chút khách khí đá hai chân hắn, người Tô Mặc bị bị đá nghiêng sang phía bên cạnh, lộ ra đôi mắt nhắm chặt và hai má trắng bệch —— thoạt nhìn như người đã chết.           Tuyết Thảo lành lạnh cười: “Ngươi cũng có ngày hôm nay.”           Nàng quay đầu đi, tiếp tục tiến sâu vào núi thẳm tìm kiếm thảo dược. Cho đến khi hoàng hôn mới trở về nhà, lại đi ngang qua gốc cây già kia, Tô Mặc vẫn ngồi ở chỗ kia như cũ, máu trên mặt hắn đã ngưng kết thành khối, đủ loại côn trùng bay tới bay lui quanh người hắn, Tô Mặc cao cao tại thượng, chưa từng chật vật như vậy.           Bước chân dừng lại bên cạnh hắn một chút, Tuyết Thảo nhìn thấy dưới làn tóc bay rối, bờ môi của Tô Mặc còn hơi vẽ lên một đường cung, xem ra, hắn chết thật sự như ý hắn quá. Nghĩ thấy kẻ kia đến chết vẫn còn thoải mái như vậy, trong lòng Tuyết Thảo càng cảm thấy vô cùng chán ghét.           Nàng xách áo hắn lên, thô bạo kéo hắn về nhà giống như kéo một xác chết. Tuyết Thảo cảm thấy, người như vậy không nên chết thoải mái, hắn nên chết thảm một chút. . . . . .           Thảm hại hơn một chút. *** Hôm sau Tuyết Thảo lại về nhà, trong nhà còn lại một mảnh vắng lặng, căn nhà lộn xộn nhắc nhở nàng lúc trước nơi này đã xảy ra chuyện gì, Tô Mặc đi đâu rồi? Tốt nhất là chết đi. Nét mặt Tuyết Thảo lạnh lùng cười không chút thay đổi. Nàng bắt đầu quét tước nhà cửa, nhặt đồ dùng trong nhà lên, nhặt dược liệu lên phân loại lại. Cho đến lúc chạng vạng, mới làm cho căn nhà khôi phục lại nguyên trạng. Ban đêm, Tuyết Thảo muốn tắm rửa sạch sẽ một chút, nàng nấu xong nước, lúc cởi quần áo, cây trâm gỗ đột nhiên rơi xuống đất. Tuyết Thảo nhặt cây trâm gỗ lên, hình dáng cây trâm cực kỳ đơn giản, ở đuôi trâm dùng lưỡi dao tinh tế khắc bốn chữ “Tô Mặc Tuyết Thảo”, chữ nhỏ như vậy nhưng khắc vô cùng đẹp, người đó nhất định dùng hết mười phần tâm tư để khắc. Tuyết Thảo sửng sờ một chút, trong chớp mắt đầu óc chỗ trống, hình như đột nhiên nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, nàng giật mình hiểu ra, chắc chắn Tô Mặc sẽ không bao giờ … trở về nữa. Ngày hôm sau, Tuyết Thảo vẫn như thường ngày lên núi hái thuốc, kiếm củi, về nhà bổ củi, nấu xong cơm, Tuyết Thảo theo thói quen bới hai chén cơm, mang vào trong nhà, đặt ở trên bàn, Tuyết Thảo ngồi xuống, lấy cho mình một đôi đũa, đưa một đôi đũa khác ra nhưng vẫn không có người tiếp nhận. Tuyết Thảo ngây người hồi lâu, giương mắt lên nhìn, trong ánh phản quang của mặt trời buổi ban chiều hình như có người ngồi xuống, mỉm cười với vẻ mặt hạnh phúc nhìn nàng, nhưng khi nàng chớp mắt một cái, đâu còn người như vậy nữa. Tuyết Thảo cắm chiếc đũa xuống, giống như tấm bia trong bát cơm. Nàng vùi đầu ăn cơm, lại nếm thấy vị chua xót từ khóe mắt mình chảy xuống. Chua xót càng lúc càng nhiều, Tuyết Thảo chưa từng hận Tô Mặc như thế, mặc dù ba năm trước đây, khi hắn đẩy nàng xuống vách núi cũng chưa từng hận hắn như thế. Tô Mặc còn có bản lĩnh như vậy, hắn ngốc nghếch đến độ mỗi nơi đều lưu lại dấu vết của hắn, ăn cơm, trang điểm, hái thuốc, xuống núi, khắp nơi đều là những hồi ức. Vì sao phải gặp lại, vì sao trong căn phòng này đều lưu giữ ký ức về hắn, nếu như ngay từ đầu bọn họ là người xa lạ, thì thật tốt biết bao. ... Mời các bạn đón đọc Tuyết Thảo của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Tử Cầm - Cửu Lộ Phi Hương
Mộc Cẩm Không biết là lần thứ mấy nửa đêm nằm mộng mơ về chuyện cũ, cuối cùng luôn có một giọng nói thỏ thẻ bên tai y “Sư phụ” “Sư phụ” Tiếng gọi khiến lòng y tràn ngập yêu thương, nhưng phút chốc liền trở nên chua xót. Trăm năm trôi qua trong lặng lẽ cô đơn, trên Thanh Trúc Phong chỉ còn lại một gốc cây đào sắp chết khô, cùng một cây đàn gãy. Ngày qua ngày vẫn bế quan, chuyên tâm tu luyện thuật pháp, đều không phải vì mình đã từng chịu trọng thương, nhưng vì sao phải cố gắng như vậy, đến cả bản thân y cũng không rõ. Y muốn chờ đợi, muốn che chở người kia, nhưng có thể sẽ không bao giờ gặp lại. Thắp đèn ngồi bên bàn đọc, y đề bút muốn vẽ gì đó, cuối cùng lại cảm thấy mình không vẽ được, chỉ đành bỏ bút xuống, im lặng đi ra khỏi phòng, nhìn gốc hoa đào cùng cây đàn gãy chẳng biết là đang nghĩ chuyện gì. Y cứ đứng như vậy một ngày một đêm chẳng hề hay biết. “Ai nha, phong thái đúng là thanh thoát bất phàm.” Một tiếng cảm thán bỗng dưng vang lên tại Thanh Trúc Phong, Mộc Cẩm đưa mắt nhìn lại, là một nam tử mặc áo lam tay cầm quân tử phiến (quạt). Hắn vô cùng thích thú quan sát Mộc Cẩm, “Nhìn tu vi của ngài đã có thể thành tiên, vì sao còn muốn ở lại hạ giới.” Mộc Cẩm nghi hoặc: “Ngài là?” “Tiểu thần Ngao Tín, lúc nãy đi ngang qua nơi đây, cảm giác hạ giới có một cổ thanh tuyệt khí, nhất thời hiếu kỳ liền đến xem. Không ngờ lại để tiểu thần gặp được một người thú vị.”  Mộc Cẩm gật đầu chào hắn: “Thần Quân có muốn vào nhà ngồi không?” . Ngao Tín quan sát Mộc Cẩm từ trên xuống dưới: “Ta cảm thấy lạ vì sao chỉ có một phàm nhân ở đây, thì ra là chưa độ kiếp phi thăng! Lấy năng lực của ngài phi thăng thành tiên không phải việc khó, không lẽ là do ngài tìm không ra kiếp số của mình?” Mộc Cẩm cười cười, khẽ lắc đầu. “Ngài và ta đã có duyên gặp nhau, vậy tiểu thần sẽ chỉ điểm cho ngài một chút.” Ngao Tín bấm ngón tay tiên đoán, bỗng nhiên nở nụ cười, “Kiếp số này thì ra rất có hàm ý, ngài chỉ cần đem cây đàn đó hủy đi liền có thể độ kiếp.” Ngao Tín nói xong, còn lẩm bẩm nói thầm một câu, “Cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua kiếp số đơn giản như vậy.” . Mộc Cẩm vẫn lắc đầu. Ngao Tín kỳ quái nhìn y. Mộc Cẩm nói: “Kiếp này không độ cũng được.” “Hắc!” Ngao Tín nở nụ cười, “Ta đúng là lần đầu gặp một người giống như ngài. Vì một cây đàn mà không chịu phi thăng. Xem bộ dáng hiện tại của ngài, nếu không độ kiếp, nhiều lắm cũng chỉ có thể sống thêm hai mươi năm nữa.” Mộc Cẩm ngây ngốc nhìn cây đàn trả lời: “Thà hủy ngàn năm tu vi, thà không phi thăng làm tiên, nhất định không hủy đàn.” Thấy thần sắc của Mộc Cẩm, Ngao Tín nao nao, nhất thời không đoán ra được y nói vậy rốt cuộc là vì không muốn hủy đàn hay không muốn dứt tình. “Ý tốt của Thần Quân, Mộc Cẩm tâm lĩnh, chỉ là… Nếu ngài muốn ở lại, Mộc Cẩm chỉ có thể chiêu đãi chén nước chè xanh, nếu ngài còn có chuyện phải đi, thứ Mộc Cẩm không thể tiễn.” Ngao Tín nhíu mày buồn bực phẩy tay áo bỏ đi: “Không biết tốt xấu!” . Không biết tốt xấu… Có thể, nhưng đó là bởi vì bọn họ đều không biết đối với y cái gì là tốt, cái gì là xấu mà thôi. Mời các bạn đón đọc Tử Cầm của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Tang Ca - Cửu Lộ Phi Hương
“Tang Ca! Tang Ca” “Tang Ca, ta thả cho nàng một chiếc hoa đăng.” Hoa đăng - đợi chờ... Tang Ca là tên nữ chính, tiếng gọi “Tang Ca” là âm thanh ám ảnh tớ xuyên suốt câu chuyện, đó là tiếng gọi trong nhớ nhung khắc khoải và hối hận tột cùng của An Tử Vụ - phu quân của Tang Ca. Khi Tang Ca còn sống, Trường Dạ Hầu An Tử Vụ vì lo nghiệp lớn mà nhàn nhạt đối xử với nàng, nói đúng hơn là tương kính như tân. Nhưng tớ cảm thấy tác giả tả hơi mâu thuẫn, nếu đã nhàn nhạt vậy sao lại lo lắng cho nàng như thế. Khi chàng tạo phản, Triệu đế bắt Tang Ca làm con tin, trước mỗi lần ra trận điều An Tử Vụ lo lắng không phải sẽ thua, chàng lo khi thắng trận Tang Ca lại bị hành hạ tra tấn như thế nào, có đau khổ có gọi tên chàng trong bất lực hay không? Lần cuối cùng An Tử Vụ nhìn thấy Tang Ca là ngày nàng chết, nàng bị Triệu đế bắt lên tường thành để uy hiếp An Tử Vụ đầu hàng. Đời này của Tang Ca cuối cùng đã đổi được thoáng do dự trong mắt An Tử Vụ, vậy là đủ. Trước hàng vạn tướng sĩ, Tang Ca ôm cánh tay bị thương kéo Triệu đế cùng rơi xuống tường thành, nàng không thể để An Tử Vụ thua khi chỉ còn bước cuối cùng. "Trường Dạ Hầu, non sông vạn dặm chàng muốn, chỉ còn một chút thôi chàng sẽ có được nó. Để ta giúp chàng một lần cuối, thành toàn cho tâm nguyện cả đời chàng, cũng tránh cho chàng bị người đời thóa mạ là lòng dạ sắt đá.” An Tử Vụ đăng cơ, lấy niên hiệu Vĩnh Ca, chấn hưng thiên hạ, làm một đấng minh quân nhưng hậu cung của chàng không có lấy một người. Chàng nói giang sơn này là Hoàng hậu dùng mạng mình đổi lấy, nếu chàng là vua, nàng sẽ mãi là hậu. “Nhưng trẫm sợ Hoàng hậu sẽ ủy khuất.” “Chỉ cần Hoàng đế là An Tử Vụ, Hoàng Hậu vẫn chỉ là Tang Ca. Ai muốn tiến nhập hậu cung, cứ dựa theo quy củ hoàng thất, trước phải hỏi xem Hoàng hậu có đồng ý hay không.” Tang Ca đã chết, nhưng nàng không đi đầu thai vì không ai đến dẫn nàng đi, họ nói nàng còn chấp niệm. Nàng du đãng ở nhân gian, người ta gọi đó là Quỷ, nàng không biết nên đi đâu may mà nàng còn có phu quân để đi theo. Tang Ca ở bên nhìn chàng đăng cơ lập quốc, nhìn chàng tổ chức hậu sự cho mình, nhìn chàng đau khổ hằng đêm mà khắc khoải gọi “Tang ca!” Chấp niệm của Tang Ca là An Tử Vụ, nàng không nhận ra vì có chấp nhất nên luôn chờ đợi, ngày ngày tháng tháng bên cạnh bầu bạn sớm tối, đến khi An Tử Vụ lìa xa nhân thế. Chấp niệm của An Tử Vụ là Tang Ca, chàng không tin thuật pháp nhưng vẫn tin, chàng muốn chiêu hồn, chàng mong gặp được nàng một lần nữa - An Tử Vụ chỉ thực sự nhận ra mình yêu Tang Ca sau khi nàng đã không còn nữa, khi xa mới biết quý trọng. Cả truyện là thái độ vô tư điềm nhiên của Tang Ca, lời nàng không bi lụy dù nàng phận bạc mệnh mỏng, cảm giác như nàng không để tâm cái chết kia, như nàng không phải là một oán hồn không siêu thoát. Nhưng trái với Tang Ca, An Tử Vụ sau khi mất đi Tang Ca là một cái xác rỗng, khi không ở cương vị là vua chàng như mất đi tất cả bình tĩnh và lí trí, lời nói của chàng về đêm luôn như quán tính mà da diết gọi “Tang Ca!”, có thể nói lòng An Tử Vụ sắp điên rồi, nhớ nhung dằn vặt đến phát điên. Tất cả chấm dứt sau hơn 10 năm An Tử Vụ dằn dặt trong tỉnh tỉnh mê mê, chàng gặp được Tang Ca, dưới gốc hoa đào nhớ về mưa bụi Giang Nam nơi cả hai lần đầu gặp gỡ. “ “Tang Ca.” Chàng nói, “Ta đã về.” Vĩnh Ca tháng ba năm thứ mười, Hoàng đế băng hà.” --- “Tang Ca” thật sự rất ngắn, nhưng ngẫm ra đó là câu chuyện dài cả một cuộc đời, hai kẻ yêu nhau nhưng lại chia xa bởi ranh giới âm dương, vấn vương nhau ở chấp niệm, ở chữ tình và họ chỉ gặp được nhau lần nữa khi cả hai cùng đặt bước ở hoàng tuyền. ______________________ “ “ : trích dẫn từ truyện Review by #Hạ Dung Hoa - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Tang Ca của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Tam Sinh, Vong Xuyên Bất Tử - Cửu Lộ Phi Hương
am Sinh là tinh linh từ hòn đá Tam Sinh bên bờ Vong Xuyên hóa thành. Nàng cứ tưởng rằng sẽ vĩnh viễn ở bên bờ Vong Xuyên cho tới lúc chết. Cũng không ngờ một hồi tình kiếp lại phá hỏng mọi dự đoán tương lai của nàng. Lần đầu tiên gặp nam tử ôn nhuận như ngọc, giống như ánh nắng tươi sáng ở nhân giới chiếu rọi con đường Hoàng Tuyền tràn ngập Bỉ Ngạn hoa. Hắn hứa cho nàng tự do ba kiếp… Nàng ở nhân giới tìm hắn ba kiếp… Nhưng cuối cùng… Tình kiếp của nàng, rốt cuộc là nằm trong ba kiếp của nàng, hay là đời này chuyên phá rối Mạnh Khê… ***  Bộ này chắc có rì viu rồi nhưng hôm nay vừa cày xong nên nổi hứng ngoi lên viết vài dòng .  Một hòn đá Tam Sinh sống ở cạnh bờ Vong Xuyên ở Minh Giới, thời gian trôi qua đá Tam Sinh trở thành linh vật có linh hồn có hỉ nộ ái ố. Tam Sinh cứ ngày ngày trải qua cuộc sống bình thản cho đến khi chiến thần Mạch Khê lịch kiếp, khi Mạch Khê đi ngang qua bờ Vong Xuyên thì tình kiếp của Tam Sinh cũng bắt đầu.  Một lần gặp gỡ, Tam sinh đã đuổi theo Mạch Khê tận ba kiếp chàng luân hồi. Mạch Khê cũng thật may mắn khi được Ti Mệnh Tinh Quân viết cho số mệnh của ba kiếp đều là máu chó.  Kiếp thứ nhất không được ở bên cạnh người mình yêu: Mạch Khê yêu Tam Sinh nhưng cuối cùng Tam Sinh cũng lấy thân chắn kiếp cho Mạch Khê giúp chàng hoàn thành một kiếp.  Kiếp thứ hai phải ở bên cạnh người mình không thích: Lần này Mạch Khê là người tu tiên, Tam Sinh bị xem như yêu quái. Cuối cùng Mạch Khê vô tình giết chết Tam Sinh.  Kiếp thứ ba muốn mà không có được: Lần này hai người vẫn yêu nhau nhưng không phải Tam Sinh chết mà là Mạch Khê tử nạn.  Tuy ba lần lịch kiếp Mạch Khê đều quên mất Tam Sinh nhưng cả ba lần chàng đều rất yêu Tam Sinh.  Một hòn đá vô tâm vô phế, một chiến thần vì bách tính thiên hạ mà không quan tâm tới thất tình lục dục cuối cùng lại vì yêu đối phương mà nguyện hy sinh bản thân.  Truyện của Cửu Lộ Phi Hương thì chắc ai cũng biết rồi, trong bi có hài. Truyện này thì nhẹ nhàng hơn mấy bộ như Hộ tâm hay Chiêu Diêu rất hợp cho ai thích huyền huyễn nhưng sợ bị hack não với mấy môn phái tu chân hoặc tình tiết máu chó. *** Review Tình Kiếp Tam Sinh (Tam Sinh Vong Xuyên Bất Tử) Chuyện kể rằng, một chuyện kì lạ xảy ra, hòn đá vô tri bên bờ Nại Hà hoá tinh linh, lại kéo theo một chuyện kì lạ hơn nữa, tinh linh muốn “quyến rũ” Chiến Thần. Các tiểu Giáp chỉ còn biết dung ánh mắt “hết thuốc chữa” nhìn Tam Sinh ngốc ngếch loạn ngôn. Xin quý danh người ta mà hành đại lễ quá mức, đến nỗi máu đầm đìa toàn thân. Thấy “chàng rất đẹp” cho nên “em muốn quyến rũ chàng”. Nữ nhân gì mà lại không biết xấu hổ như thế chứ? Cơ mà Tam Sinh của tôi là đá, một hòn đá hoá tinh linh. Chẳng thể “mọc tóc”, chứ đừng nói “nếp nhăn” và cũng không biết đến “động lòng”, nên đừng bàn đến “xấu hổ”. Vậy mà câu chuyện của tôi, lại nói về “tình kiếp” của đá, Tình Kiếp Tam Sinh. Chiến Thần Mạch Khê lịch kiếp ba vòng luân hồi, Tam Sinh được tự do ba kiếp. Tự do vui chơi nàng lại không thích, khăng khăng lao thân vào lịch kiếp của người ta. Vô tâm vô tính trở thành kẻ chắn kiếp nạn, che chở cho Mạch Khê tránh khỏi đau thương và khổ hạnh của lịch kiếp. Vô tâm vô tính nhận hết xót xa về mình. Minh vương nói nàng “chó ngáp phải ruồi”, chuẩn nhưng vẫn cần chỉnh. Ba vòng lịch kiếp Chiến Thần Mạch Khê không thoát khỏi tay nàng, bị nàng quyến rũ thành công, “ruồi ngáp phải thịt” mới đúng. Chiến Thần trong lòng chỉ có thiên hạ, sao có thể chứa đựng tư tình nữ nhân. Tư tình nữ nhân thì không chứa nổi. Nữ nhân thật phiền, lạnh lùng lãnh đạm là có thể đá văng. Tư tình của đá thì chàng ta sao mà đá đi đây. Tam Sinh không phiền, mà vô cùng phiền, chàng ta đá không nổi. Nàng ta vô cùng cứng đầu, kiếp đầu thì vô duyên xông vào đoạn duyên tình của chàng với người khác, kiếp thứ hai lại không biết cao thấp đối đầu với chàng, kiếp thứ ba lại rất ngu ngốc, tự diệt bản thân vì chàng. Thật là khiến chàng đau cả đầu. Hận không thể lấy lại ba kiếp tự do đã cho nàng ta Nàng ta vô cùng lưu manh, kiếp đầu gặp chàng lúc chín tuổi, đòi làm nương tử của chàng, kiếp thứ hai, công khai tỏ rõ tư tình với chàng trước mặt một đứa trẻ, trói chàng lại một đêm, đòi phải “chịu trách nhiệm”, kiếp thứ ba, ăn đậu “hũ” của chàng khiến chàng đỏ rần cả mặt, lại còn chê bai chàng da mặt “quá mỏng”… Nàng ta còn vô cùng ngu ngốc, kiếp đầu chịu chết trong đau đớn chỉ để mở rộng con đường quan trường vì dân cho chàng, kiếp thứ hai vì cứu người của chàng mà bị lưỡi kiếm của chàng xé rách cơ thể, kiếp thứ ba, vì muốn giành lại công bằng cho chàng, mà nhập ma. Nàng ta còn vô cùng chấp nhất không hiểu chuyện, kiếp đầu chàng chỉ cần có nàng, vậy mà nàng lại dám coi thường sinh mệnh, nhận lấy cái chết đau đớn, kiếp thứ hai lại ngốc ngếch hứng trọn mũi gươm của chàng, không một lời oán than, chỉ hi vọng chàng gọi tên nàng một lần, kiếp thứ ba, chàng không đổi Tam Sinh, không cần ngôi vị, phải chịu ức hiếp, nàng nhập ma, ,muốn diệt sạch những kẻ làm tổn thương Mạch Khê của nàng. Nàng ta còn là một nữ nhân không hiểu chuyện, nàng ta chỉ biết có Mạch Khê, chỉ biết nghĩ cho Mạch Khê. Kiếp nào kiếp nấy chỉ chăm chăm bảo vệ, che chở và mang lại thứ tốt nhất cho chàng. Không muốn chàng phải chịu một chút tổn thương dù là nhỏ nhất. Nàng nghĩ, dù sao kiếp này của nàng cũng chẳng quan trọng, dù sao nàng cũng chưa bao giờ là “Sống”, nhưng tại sao nàng không nghĩ, kiếp sống này của Mạch Khê chỉ là lịch kiếp, dẫu sao, chàng cũng vẫn là “thần”. Một “hòn đá chết” gắng sức bảo vệ, giữ gìn một “vị thần”. Tôi nghĩ nên để nàng ta bị Chiến Thần đạp thành bột mịn, giống hòn đá cứng gấp trăm lần nàng ta bị liên luỵ do nàng ta chạy trốn trước ấy. Sao mà có người ngốc như thế? Sao lại có thể nguyện ý như vậy? Sao Tam Sinh là đá, lại nặng tình đến thế? Nàng nói: “Nếu kẻ khác bắt nạt nàng, nàng sẽ trả gấp mười, nhưng Mạch Khê bắt nạt nàng, nàng chỉ có thể để cho hắn bắt nạt. không thể buông tay” Chẳng phải người ta vẫn nói, kẻ nặng tình là kẻ thua sao? Nàng “động tâm” với hắn, chỉ đành bất lực để hắn “bắt nạt”. Có đấu cũng không lại, bởi vì không nỡ. Không nỡ làm tổn thương đến chàng, dù chỉ một chút. Thật khó hiểu, vì sao nàng làm việc tốt, chàng là tức giận như thế. Thật đúng là lấy oán báo ơn mà. Nàng tủi thân muốn chết. Mạch Khê thật đáng ghét! Nhưng nàng lại chẳng thể ghét, chẳng thể buông tay Để rồi cuối cùng, trở về vòng luân hồi, chàng vẫn luôn là Chiến Thần Mạch Khê, còn nàng vẫn là hòn đá hoá linh bên bờ Nại Hà. Vẫn biết là thế, vậy mà sao vẫn chấp nhất không để chàng phải chịu thiệt thòi. Không hiểu chuyện như vậy đáng nhận phạt. Một hòn đá hoá linh bé nhỏ không chút sức mạnh vậy mà dám náo loạn trần giới, che chắn lịch kiếp cho Chiến Thần. Đã bị “Moi tim”, lại còn vẫn cứng đầu nói “Không hối hận”. Vậy nàng ta còn định thế nào mới biết nói hai chữ “hối hận” đây? Tôi uất ức quá. Tôi muốn xem trái tim của hòn đá kia có phải cứng như nguyên thân của nàng ta không? Nhưng có lẽ, trái tim ấy ấm nóng và mềm mại lắm. Đập những nhịp đập của tình yêu, thổn thức cùng “động lòng”, hi sinh trọn vẹn đến vậy, làm sao có thể cứng lạnh như hòn đá vô tri. Một mình lê thân với lồng ngực trống rỗng, đau đớn lui vào tảng đá dưỡng thương. Vậy là thời gian vô tình trôi qua. Mọi chuyện trở thành một kỉ niệm thuần khiết trong lòng nàng. Cứ nghĩ, chẳng thể rung động. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng ấy, cái tên “Mạch Khê” được phát ra cùng với sự ê ẩm nơi hốc mắt. “Lúc này ta mới hiểu được, hóa ra không phải ta không nhớ, mà là tự ép chính mình không được nhớ. Sợ rằng nhớ lại những kỉ niệm không thể có lại.” Có lẽ trái tim của nàng và nguyên thân của nàng là hai hình ảnh đối lập nhau chan chát. Thế mới biết không thể đánh giá linh hồn qua vẻ bề ngoài được. Một hòn đá, ai có thể nghĩ nổi nó sẽ biết “tư tình”, ai nghĩ được nó sẽ biết “hi sinh”, ai mà ngờ được nó lại là người con gái đang ôm xác người mình yêu, rơi nước mắt và nói: “Ta thích, bởi vì được gặp chàng”. Bởi vì có chàng nên ta mới yêu mới nhớ, không có chàng, chẳng có gì đáng để mong chờ. Một người con gái như vậy liệu có “quyến rũ” được Chiến Thần Mạch Khê! Và tình yêu đã nở hoa từ Đá, đoá hoa mai đó sẽ chẳng bao giờ tàn lụi. Nó được chăm tưới bằng máu, nước mắt của Tam Sinh. Và sẽ được Chiến Thần gìn giữ trân trọng. Câu chuyện vừa bi vừa hài với một kết thúc HE. Tôi đã khóc đến nỗi sưng vù cả mắt. Khóc vì buồn, vì thương, vì cảm động, vì hạnh phúc. Tình yêu trong truyện trải qua quá nhiều những mất mát, nhưng đổi lại một tương lai vĩnh hằng. Tình kiếp Tam Sinh – Lịch Kiếp Chiến Thần. Duyên phận thật diệu kì. Cám ơn Ti Mệnh vì những tình tiết cẩu huyết của nàng ta. Cảm ơn số phận đã mỉm cười với sự ăn may của Tam Sinh. Cám ơn tình yêu của nàng đã khiến cho Chiến Thần rung động. Cám ơn sự hi sinh vì nhau của hai người, đã khiến cho tôi được cùng khóc cùng cười và hạnh phúc cùng họ. P/S : Truyện đã đọc rất lâu rồi. Đọc đi đọc lại n lần rồi, nhưng giờ mới viết nổi bài cảm nhận >”< Mời các bạn đón đọc Tam Sinh, Vong Xuyên Bất Tử của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.