Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tiếu Ngữ Khinh Trần

Tiểu lâu truyền thuyết là một bộ truyện nhiều tập xung quanh bốn nhân vật: Phương Khinh Trần, Dung Khiêm, A Hán (Phó Hán Khanh), và Phong Kính Tiết. Truyện lấy bối cảnh con người ở thế kỷ 54, khi người ta đạt được cuộc sống vĩnh hằng, khoa học kỷ thuật không thể đột phá được nữa, người dần trở nên đạm mạc và sống rải rác trên các tinh cầu. Đề cho con người vẫn giữ được tình cảm, chính phủ đề quy chế đề sinh viên phải làm luận văn mà " trọng sinh xuyên không vào đời" - ở một thế giới khác, hành tinh khác với nền văn minh cũ.  Đây là một trong mười truyện hay nhất năm 2008. Tiểu Lâu Truyền Thuyết hệ liệt: Quyển 1 - Tiếu Ngữ Khinh Trần Quyển 2 - Thả Dung Thiên Hạ Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết Quyển 6 - Phong Vân Tế Hội *** Y được mọi người xem là một học sinh hư tùy hứng, quyết tuyệt trong mắt giáo sư; y, luân hồi vạn trượng hồng trần bốn đời chỉ vì tìm kiếm tình yêu hoàn mỹ trong suy nghĩ; y, kim điện moi tim để chứng minh sự trong sạch… Đời này, y là Sở quốc Trấn Quốc hầu, Phương Khinh Trần… Luận đề: Luận tình yêu hoàn mỹ của đế vương cổ đại. *** Tiểu Lâu, không hề là một tòa lâu. Tiểu Lâu là một sơn cốc nằm sau rừng rậm, sâu trong Vạn Sơn. Đó vốn là một nơi hoang vắng, non sâu rừng rậm, hầu như không người hay biết, chỗ non sâu nhất rừng rậm nhất, có một sơn cốc lớn như vậy. Hết thảy nguyên từ một trường truy sát cũ rích tột cùng. Võ lâm chính tà phân tranh, vô số cao thủ võ lâm vây tiễu một đại ma đầu nào đó, đại ma đầu trốn vào sâu trong núi rừng, cao thủ các phái liên thủ truy vào, sau đó không còn ra nữa. Các môn các phái hơn mười năm không ngừng phái người tìm kiếm, vô số tinh anh, tiến vào sâu trong núi rừng, đều như trâu đất xuống biển, không còn tung tích. Cho đến khi các đại môn phái không thể chịu đựng tổn thất nữa, lặng lẽ liệt chỗ núi rừng kia vào cấm địa. Rất nhiều rất nhiều năm sau, đại ma đầu bỗng nhiên xuất hiện trên giang hồ. Mọi người hỏi y việc năm đó, y chỉ mỉm cười đáp, những người đó quấy rầy sự yên tĩnh của Tiểu Lâu, cho nên không có cơ hội ra khỏi Tiểu Lâu nữa. Đại ma đầu rất nhanh chóng lại biến mất khỏi giang hồ, không ai có thể tìm được y, cũng như không ai biết vì sao sơn cốc kia tên là Tiểu Lâu, trong Tiểu Lâu rốt cuộc có bí mật gì, trong Tiểu Lâu, lại rốt cuộc có người nào? Qua vài can niên* nữa, lại là một trường truy sát cũ rích tột cùng, võ lâm ma trưởng đạo tiêu. Chính đạo cao thủ mất mát hầu như không còn, vài người sót lại liều chết xông vào rừng rậm, xông đến võ lâm cấm địa được gọi là Tiểu Lâu kia. Ma giáo ma công cái thế, Phích Lịch đường hỏa khí vô song, Đường môn thiện dùng độc dược và ám khí, tinh anh lên hết, liên thủ giết tới, tiếp đó liền im ắng không còn phần sau. Thế lực tà đạo vì vậy bị áp chế mạnh, giang hồ chính đạo thừa thế mà lên, cuối cùng xua hết tà ma. Vì thế, truyền thuyết về Tiểu Lâu, càng ngày càng huyền bí, càng ngày càng quỷ dị. Mọi người nói, Tiểu Lâu có vô số bí kíp tuyệt thế, bất cứ một người nào trong Tiểu Lâu ra đây, đều đủ để thiên hạ vô địch. Mọi người nói, Tiểu Lâu lấy hoàng kim lót nền, lưu ly làm ngói, tất cả bảo vật hiếm quý, đều tầm thường như ngói vụn cát bụi. Có người nói, Tiểu Lâu là nơi thần tiên thanh tu, phàm nhân xâm nhập, vốn nên nhận lấy trời phạt. Có người nói, tất cả nữ tử Tiểu Lâu, đều là mỹ nhân như tiên tử, thế gian khó gặp. Có người nói… Trong dòng năm tháng như nước, truyền thuyết về Tiểu Lâu càng ngày càng thần kỳ, càng ngày càng huyền diệu. Triều nào đó đời nào đó năm nào đó, tái ngoại man tộc ồ ạt xâm lược, triều đình Trung Nguyên ám nhược, vô lực chống trả, từng bước lùi lại, nửa bên non sông sa vào tay dị tộc. Đại quân man tộc vừa vặn đi đến bên ngoài Vạn Sơn, đế vương man tộc vừa vặn nghe nói chuyện về Tiểu Lâu, nghĩ đến vô số trân bảo minh châu, mỹ nữ lệ thù trong truyền thuyết, y cao giọng cười to, “Chỗ cô quăng roi, sông cũng phải ngừng chảy, huống chi dải núi rừng con con này.” Vì thế, mười vạn đại quân, xâm nhập sâu trong núi rừng, tìm kiếm Tiểu Lâu trong truyền thuyết kia. Sau đó, mười vạn sinh linh, lặng lẽ im tiếng biến mất khỏi nhân thế. Triều đình Trung Nguyên dễ như trở bàn tay thu hồi đất đã mất, phản công man tộc, man tộc tinh nhuệ mất sạch, mấy vương tử trong nước tranh vương vị đến tối sầm trời đất, vô lực chống cự bên ngoài, cúi đầu xưng thần nhận thua. Từ đó, đại sơn tùng lâm Tiểu Lâu sở tại, bị triều đình vạch làm thánh địa, đời đời tế bái. Thời gian trôi qua, thiên hạ hợp lâu mà phân, phân lâu mà hợp. Phân tranh bao nhiêu, căn nguyên không tuyệt. Cũng từng có đế vương anh vĩ, chinh phục tứ phương, cũng từng có một đời kiêu hùng, chấn nhiếp thiên hạ. Nhưng chỉ cần có hướng về, có không phục, có ý thăm dò với Tiểu Lâu thần bí kia, vậy thì bất kể họ cẩn thận cỡ nào, bất kể họ phái ra bao nhiêu nhân tài, kết quả đều chỉ có im tiếng biến mất. Có người từng châm lửa đốt núi, muốn đốt sạch toàn bộ khu rừng rậm yểm hộ Tiểu Lâu, xem thử chân diện mục Tiểu Lâu, nhưng ngay lúc nổi lửa, trời giáng mưa to, lửa tắt thì mưa ngừng, khi lửa cháy lại, mưa to lại hạ. Tuần hoàn lặp lại, vậy mà hơn một năm trời, tất cả quân đội, quan viên tham gia không ai không tin chắc có thần linh bảo hộ, thà rằng kháng chỉ cũng không dám phụng mệnh nữa. Có người từng phá núi dẫn nước, muốn lấy vạn trượng sóng cả dìm ngập Tiểu Lâu. Há ngờ được nửa đêm giang hà đổi dòng, mấy ngàn dặm đất màu, biến thành bưng biền. Từ sau đó, không ai dám nói hai chữ “Tiểu Lâu” nữa, không ai dám động tâm tư với Tiểu Lâu nữa. Cho dù là đế vương một phương, hào cường cái thế, chỉ cần hơi có tâm ngấp nghé Tiểu Lâu, trung bộc thuộc hạ thân nhân bên cạnh, không ai không liều chết lực gián, trên sử sách, thậm chí có đại thần vì ngăn Hoàng đế phái binh dò xét Tiểu Lâu, mà đâm chết trên kim giai. Từ đó, Tiểu Lâu, trở thành cấm địa của toàn thiên hạ. Không ai dám đến gần đại sơn nọ, không ai dám bước vào dải rừng rậm nọ. Mặc hồng trần biến ảo, nhân thế phân tranh, Tiểu Lâu lại cách biệt ngoài thế sự, yên lặng nhìn nhân gian bi hoan hỉ lạc, phân phân hợp hợp. Tiểu Lâu đại sự thời gian biểu Tiểu Lâu năm đầu, giáo sư Trang từ thế giới tương lai dẫn theo hai mươi học sinh sắp sửa tham gia mô phỏng khảo thí, ngồi trên máy thời không khổng lồ, đến thế giới này. Sâu trong Vạn Sơn, lấy cự hạm họ xuyên qua thời không làm căn cứ, kiến lập Tiểu Lâu. Tiểu Lâu năm 50, kỳ tu chỉnh chuẩn bị kết thúc, các học trò Tiểu Lâu trước sau lũ lượt vào đời. Tiểu Lâu năm 50, A Hán tại Ly quốc thác sinh làm con bần dân. Tiểu Lâu năm 53, có nhân vật chính đạo vây tiễu một ma đầu tà giáo, vào nhầm Vạn Sơn, từ đó mất tích. Tiểu Lâu năm 54, Kính Tiết thác sinh vào một nhà nhiều đời hành y ở Ly quốc. Tiểu Lâu năm 55, A Hán 5 tuổi, bị bán vào nam xướng quán. Tiểu Lâu năm 62, A Hán 12 tuổi, gặp được Địch Phi. Tiểu Lâu năm 63, Tiểu Dung lấy tên Dung Tu, thác sinh vào dân gian Cảnh quốc. Tiểu Lâu năm 66, A Hán 16 tuổi, tái ngộ Địch Phi, bởi vì thủ tín bảo hộ y mà bị hình cầu đến tàn phế. Tiểu Lâu năm 68, A Hán 18 tuổi, bị Địch Phi đưa cho Bạch Kinh Hồng, sơ tẩy mà chết. Tiểu Lâu năm 72, ma đầu tà giáo phục hiện nhân gian, tên của Tiểu Lâu bắt đầu được người đời biết đến. Tiểu Lâu năm 83, Khinh Trần đầu thai Khánh quốc nhà thế gia đại tộc, nhiều đời quan hoạn quyền quý, Phương gia xuất sinh. Tiểu Lâu năm 89, Kính Tiết 35 tuổi, hành y nổi danh, được Ly vương triệu làm Ngự y. Tiểu Lâu năm 92, Kính Tiết 38 tuổi, bị vu oan bỏ tù, bị độc chết trong ngục. Tiểu Lâu năm 93, Tu La giáo thành lập. Tiểu Lâu năm 94, Cảnh vương băng hà, Dung Tu (Tiểu Dung) 31 tuổi, nhận ủy thác trọng trách, nắm quyền cử quốc. Tiểu Lâu năm 96, cao thủ tà đạo vây tiễu tàn dư chính đạo vào Vạn Sơn, mọi người từ đấy mất tích. Tiểu Lâu năm 98, Khinh Trần 15 tuổi, cùng hoàng thái nữ Khánh quốc 12 tuổi thành thân. Tiểu Lâu năm 99, Trương Sở Thần làm Tể tướng Ly quốc. Tiểu Lâu năm 99, Hoàng đế Khánh quốc băng hà, hoàng thái nữ kế vị, Khinh Trần thành nam hậu Khánh quốc, lấy thân phận Tương vương lý chính. Tiểu Lâu năm 104, Tu La giáo bị vây quét, Địch Phi ra tay tương cứu, bị thương nặng mà chết, lập lời truyền thừa Tu La giáo. Ly vương băng hà, Trương Sở thần nhận ủy thác trọng trách, người đương thời song song luận y và Dung Tu, cùng xưng nam bắc Ám đế. Cùng năm, tại Khánh quốc dưới sự nghi kỵ của nữ vương, Phương Khinh Trần tuổi 21 uất ức mà chết. Tiểu Lâu năm 107, Dung Tu (Tiểu Dung) 43 tuổi, trả chính cho Cảnh đế, gặp phải sự loại trừ của quần thần và sự khắt khe của Hoàng đế. Tiểu Lâu năm 113, Trương Sở Thần soán vị đăng cơ thành Hoàng đế Ly quốc. Tiểu Lâu năm 114, Dung Tu (Tiểu Dung) 51 tuổi, tại nông thôn chết vì bần bệnh cô tịch. Đến đây, đời thứ nhất của mọi người trong Tiểu Lâu, lũ lượt trải hết quay về. Tiểu Lâu năm 128, A Hán một mộng sáu mươi năm, bị đánh thức, xem Địch Phi một màn, tiếp tục đi ngủ. Tiểu Lâu năm 178, A Hán lại ngủ 50 năm, tỉnh dậy. Kính Tiết, Khinh Trần, Tiểu Dung thiết kế dung mạo tuyệt thế cho y. Tiểu Lâu năm 200, A Hán lại vào đời, lấy thân tuyệt mỹ, làm đứa trẻ bị vứt bỏ xuất hiện giữa núi rừng. Tiểu Lâu năm 205, Tiểu Dung sinh ra tại Duyên quốc. Tiểu Lâu năm 206, Kính Tiết sinh ra trong dòng dõi thư hương Đạm quốc. Tiểu Lâu năm 210, Khinh Trần sinh ra tại dân gian phổ thông Khánh quốc. Tiểu Lâu năm 211, A Hán 11 tuổi, nhảy xuống vách núi mà chết. Tiểu Lâu năm 230, Khinh Trần gặp phải nữ vương Khánh quốc đi săn bị hành thích. Tiểu Lâu năm 231, Khinh Trần thành nam hậu Khánh quốc. Tiểu Lâu năm 232, Tiểu Dung 27 tuổi, tại Duyên quốc nhận mệnh ủy thác. Tiểu Lâu năm 233, Khinh Trần 23 tuổi, tự thiêu mà chết. Tiểu Lâu năm 235, Kính Tiết 29 tuổi, làm Khâm thiên giám. Tiểu Lâu năm 239, Kính Tiết 33 tuổi, bởi không chịu làm ngụy chứng chỉ chứng phế Thái tử mà bị giết. Tiểu Lâu năm 244, Tiểu Dung 39 tuổi, bị tiểu Hoàng đế mình nuôi nấng độc chết. Tiểu Lâu năm 247, Hoàng đế Duyên quốc mở quan tài lục thi Tiểu Dung, giết hết thân tộc. Tiểu Lâu năm 263, đế vương man tộc xâm lược Trung Nguyên phát mười vạn đại quân tấn công Tiểu Lâu, tất cả binh tướng toàn bộ mất tích, Tiểu Lâu được Trung Nguyên các quốc bái thành thánh địa. Tiểu Lâu năm 310, A Hán lấy thân tuyệt mỹ, sinh ra ở Đới quốc, làm trưởng tử của Đới vương. Tiểu Lâu năm 330, A Hán nhảy xuống thành tự tận. Tiểu Lâu năm 350, Kính Tiết thác sinh vào nhà đại nho Lỗ quốc. Tiểu Lâu năm 370, Kính Tiết 20 tuổi, lấy văn danh vào Hàn lâm viện Lỗ quốc. Tiểu Lâu năm 391, Kính Tiết 41 tuổi, do không chịu tham dự văn tự ngục mà bị liên lụy xử tử. Tiểu Lâu năm 410, Tiểu Dung thác sinh vào nhà danh sĩ Tài quốc. Tiểu Lâu năm 421, A Hán lấy thân tuyệt mỹ, sinh ra tại nhà trung lưu Động quốc. Tiểu Lâu năm 435, Khinh Trần sinh tại nhà cùng khổ Yên quốc, thân thiết với Yên Ly. Tiểu Lâu năm 436, A Hán cha mẹ đều mất. Tiểu Lâu năm 437, A Hán 16 tuổi, cứu Địch Tĩnh. Tiểu Lâu năm 438, A Hán 17 tuổi, bị Địch Tĩnh hút cạn nội lực, nhốt ở nơi không thấy mặt trời. Tiểu Lâu năm 440, A Hán 19 tuổi, Địch Tĩnh thất đạo bị diệt, ăn tươi máu thịt A Hán, tinh thần lực của A Hán mất khống chế, hóa thành tro bụi. Tiểu Lâu năm 444, Tiểu Dung 34 tuổi, được Tài vương ủy thác. Tiểu Lâu năm 457, Khinh Trần 22 tuổi, Yên Ly kim điện bị hành thích, Khinh Trần lấy thân bảo vệ, trọng thương mà chết. Tiểu Lâu năm 458, Tiểu Dung 48 tuổi, Tài vương 16 tuổi tự mình chấp chính, Tiểu Dung giao ra quyền bính, thoái ẩn núi rừng. Tiểu Lâu năm 459, Tài vương đem Tiểu Dung đã thoái ẩn một năm hạ ngục, tịch biên diệt tộc, chém ngang lưng giữa chợ. Tiểu Lâu năm 500, Kính Tiết sinh ra ở nhà võ tướng Ngô quốc. Tiểu Lâu năm 526, Kính Tiết 26 tuổi, bái chức Đại tướng quân. Tiểu Lâu năm 531, Kính Tiết 31 tuổi, do không chịu tham dự đoạt vị đảng tranh mà bị hại. Tiểu Lâu năm 540, A Hán lấy dung mạo trung bình, thác sinh trong nhà trung lưu. Tiểu Lâu năm 557, A Hán 17 tuổi, trở về Tiểu Lâu, mã hóa quá trình mô phỏng, ngoại trừ giáo sư thì không ai được biết. Tiểu Lâu năm 650, Kính Tiết thác sinh tại danh môn vọng tộc Vệ quốc. Tiểu Lâu năm 660, A Hán lấy dung mạo trung bình, thác sinh trong nhà trung lưu. Tiểu Lâu năm 699, A Hán 39 tuổi, trở về Tiểu Lâu, mã hóa quá trình mô phỏng, ngoại trừ giáo sư thì không ai được biết. Tiểu Lâu năm 695, Kính Tiết từng làm Tể tướng một nước bần bệnh cùng đến, chết ở nơi lưu đày. Tiểu Lâu năm 793, Tiểu Dung thác sinh vào nhà trọng thần Yên quốc, làm độc tử, cha mẹ mất sớm. Tiểu Lâu năm 795, Kính Tiết thác sinh tại sa mạc biên cảnh Trần Triệu, làm độc tử, cha mẹ mất sớm. Tiểu Lâu năm 799, Khinh Trần thác sinh nhà quan hoạn Sở quốc, làm độc tử. Tiểu Lâu năm 800, A Hán lại vào đời. Tiểu Lâu năm 815, Kính Tiết thành người giàu nhất Triệu quốc, dựng lâm viên, định cư Tế Huyện. Tiểu Lâu năm 817, A Hán 17 tuổi, được Địch Tuyệt ủy thác, thành Tu La giáo chủ. Phong Kính Tiết bất kham rước họa, lần đầu gặp Lư Đông Ly (Phong Kính Tiết 22 tuổi, Lư Đông Ly 23 tuổi). Tiểu Lâu năm 818, A Hán tuần tra thiên hạ, tại phủ Đại Danh gặp được Phong Kính Tiết đang bảo vệ bên cạnh Lư Đông Ly, tại kinh thành Yên quốc gặp được Tiểu Dung đã nhận sự ủy thác của Yên vương. Khinh Trần 19 tuổi, lần đầu gặp Sở Nhược Hồng 8 tuổi. Tiểu Lâu năm 819, Phương Khinh Trần vì bảo vệ Sở Nhược Hồng mà bị trượng trách, gần như mất mạng. Mời các bạn đón đọc Tiếu Ngữ Khinh Trần của tác giả Lão Trang Mặc Hàn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thức Nhữ Bất Đinh - Tô Du Bính
Đàm Dương huyện, nơi sinh ra những tụng sư nổi danh Huyện quan đến nơi đây nhậm chức luôn vội vội vàng vàng chuyển đi Có một ngày, lại một quan huyện xui xẻo nhậm chức —— Chính là người đã tốn năm nghìn lượng mua chức huyện quan. *** “Qua khỏi ngọn núi này là đến Đàm Dương huyện rồi.” Lão Đào rụt vai, cúi đầu bóc vỏ quýt, thờ ơ nói. Đào Mặc nhịn không được nhấc tấm vải mành lên. Gió đông lạnh lẽo lập tức vù vù thổi vào, bên ngoài một màu bàng bạc, cái gì cũng nhìn không thấy. Hách Quả Tử đang đánh xe quay đầu lại hỏi: “Thiếu gia có gì phân phó?” “Không có gì.” Đào Mặc bị cóng đến run cả người, liền vội vàng buông mành xuống. Lão Đào đem quýt đã bóc xong đưa cho hắn. Quýt để lâu, có chút khô lại, ăn vào trong miệng lại rất ngọt. Đào Mặc ăn liền mấy múi mới đưa phần còn lại vào tay lão Đào. Lão Đào cũng không khách khí, một hơi ăn hết. Đào Mặc vô thức tìm khăn hương trong ngực áo lau miệng, nhưng tay mới vừa luồn vào trong áo thì nhớ lại khăn hương trước đó đã bị chính hắn ném vào bếp lò đốt, trong lòng không khỏi có chút tiếc hận. Lưu luyến mùi hương nhiều năm như vậy, muốn giữ khăn hương kia làm kỷ niệm, không ngờ cuối cùng cũng không còn nữa. “Thiếu gia, lạnh không?” Lão Đào đem lò sưởi dịch lên phía trước một chút. “Không lạnh.” Đào Mặc tâm tình khó chịu, ngồi một hồi thiếu kiên nhẫn hỏi, “Nghe nói huyện Đàm Dương có nhiều phú hộ, sợ là không ổn lắm.” Lão Đào nói: “Người hiền lành sẽ bị kẻ khác ức hiếp. Nếu thiếu gia sợ bọn họ, bọn họ đương nhiên sẽ lấn đến cùng.” “Sao ta lại sợ bọn họ?” Đào Mặc hơi cao giọng, “Ta nhất định phải làm quan tốt!” Lão Đào buồn ngủ, mí mắt đã rũ xuống rốt cuộc lóe lên vài tia sáng, “Thiếu gia nhất định có thể.” Đào Mặc tựa hồ thấy cảnh tượng mình biến thành “Đào thanh thiên” bách tính sắp hàng hai bên đường đón chào, chợt cảm thấy tiền đồ một mảnh xán lạn. Thùng xe đột nhiên lắc mạnh một cái. Gáy Đào Mặc bất thình lình đánh lên vách xe, thân người ngã vào một góc thùng xe. Bởi lão Đào ngồi đối diện hắn, tình hình có tốt hơn một chút, ở thời khắc mấu chốt hai tay chống thành xe, không đến nỗi thảm hại như hắn. Hách Quả Tử nhấc tấm vải mành lên, ló đầu vào, vẻ mặt đưa đám nói: “Bánh xe hỏng rồi.” Gió thổi vào mãnh liệt. Đào Mặc ra sức rụt cổ, muốn rúc cả đầu vào sâu trong áo. “May là cách huyện Đàm Dương cũng không xa, chúng ta đi nhận chức.” Lão Đào nói với Hách Quả Tử, “Lấy hành lý buộc lên lưng ngựa. Xe này chờ thiếu gia vào huyện nha rồi sẽ phái người tới lấy.” Đào Mặc đành phải xuống xe. Hách Quả Tử nói: “Không biết Huyện lão gia trước đã đi chưa. Nếu chưa đi, e là chúng ta không có chỗ ở.” Lão Đào nói: “Ta nghe ngóng rồi. Huyện lão gia tiền nhiệm bị bệnh qua đời, người nhà sớm đưa ông ta tẩm liệm hồi hương rồi.” Hách Quả Tử làu bàu: “Cái này càng hỏng bét, ngay cả một người chỉ dẫn cho cũng không có.” Lão Đào nói: “Lo cái gì? Không có Huyện lão gia, Huyện thừa, Chủ bộ và Điền sử dù sao vẫn còn đó. Có thể còn có Sư gia, những người này càng thông thạo khôn khéo hơn so với Huyện lão gia nhiều.” Hách Quả Tử lúc này mới không ý kiến gì nữa, dứt khoát dỡ hành lý xuống, buộc lên ngựa. Đào Mặc đứng ở bên đường, thân người không ngừng run rẩy. Lão Đào lấy lò sưởi đưa hắn xách theo, “Nhiều ít cũng ấm hơn chút.” Đào Mặc miễn cưỡng vươn hai ngón tay ra khỏi tay áo nắm lấy. Nhóm ba người một ngựa lại lên đường. Băng tuyết sụt xuống tan ra rất trơn trượt, nhất là ở dưới chân. Hách Quả Tử ngã liền ba lần cuối cùng mới tìm ra cách đi. Đào Mặc vốn cũng suýt ngã nhưng đều được Lão Đào đỡ lấy. Chớ thấy lão lớn tuổi, trong ba người lão là người có bước chân vững vàng nhất. Cứ như vậy chầm chậm lê bước, cuối cùng cũng đến cổng thành. Đã đi lâu ở nơi núi rừng không người, đột nhiên nghe được tiếng người ồn ào huyên náo, ba người đều sinh ra cảm giác như chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Hách Quả Tử dụi dụi khóe mắt nói: “Về sau nơi này chính là nhà rồi.” Lão Đào nói: “Chưa hẳn là cả đời.” Hách Quả Tử trợn to hai mắt nói: “Lão nói thiếu gia sẽ bị bãi quan?” “Phi.” Lão Đào nhổ một bãi nước miếng lên mặt đất, đưa tay vỗ đầu hắn một cái, không vui nói: “Không thể là thăng quan sao?” Hách Quả Tử cười khan dẫn ngựa chạy lên phía trước. Đào Mặc và Lão Đào đi xa xa sau lưng hắn. Có lẽ là vì đã có khí người, Đào Mặc đầu óc mê man rốt cục cũng thanh tỉnh một chút. Hách Quả Tử theo đường cái phía đông, một đường tìm được cổng huyện nha, gõ cửa đưa thiếp. Chờ lúc Đào Mặc đến, người ở bên trong đã ra nghênh đón. “Quan văn nói quan gia phải qua tháng giêng mới đến, không ngờ năm cũ chưa qua đã đến rồi. Thật là không thể nghênh tiếp từ xa.” Người nọ thấy Đào Mặc tò mò nhìn hắn, liền tự giới thiệu mình, “Ta là hình danh sư gia của nguyên Huyện thái gia Trương Kinh Viễn, ta họ Kim, quan gia cứ gọi ta là Kim sư gia.” *hình danh sư gia: viên quan trông coi về hình sự thời Thanh, TQ Đào Mặc thành thành thật thật gọi một tiếng, “Kim sư gia.” Kim sư gia mắt sáng như đuốc, nhìn nhanh ba người một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Lão Đào. Lão Đào nói: “Tiểu nhân là thủ vệ theo đông gia đến.” Lão nói khiêm tốn, nhưng Kim sư gia lại nhìn ra được trong ba người, lão là người khó đối phó nhất, sau đó lại cười ha ha một tiếng: “Quan gia ngàn dặm đi nhậm chức, nên vào nhà nói chuyện. Xin mời.” Lão Đào thấy lời hắn nói thì khách khí, mặt mày thần tình lại hoàn toàn không hướng tới Đào Mặc lấy một lần, không khỏi âm thầm nhíu mày. Tiến vào nhị đường, Kim sư gia đột nhiên dừng chân, dẫn Đào Mặc đến ngồi ghế trên, tự mình ngồi ở dưới. Đào Mặc nghi hoặc nhìn về phía Lão Đào. Lão Đào nói: “Thiếu gia đã đi một ngày đường, rất mệt mỏi rồi. Sư gia vì sao không dẫn đến nội đường?” Kim sư gia cả kinh đứng bật dậy, vỗ trán nói: “Ta thực là hồ đồ. Nhưng lúc Trương đại nhân tiền nhiệm lâm chung, vẫn luôn vì chuyện không thể tự mình hoàn thành việc giao quan ấn cho Huyện lão gia tân nhiệm mà canh cánh trong lòng, cho nên quan gia nếu có thể cố gắng cầm cự, xin hãy lấy công văn nhậm chức ra để ta giao quan ấn cho đại nhân, hoàn thành trọng trách.” Hắn giáp thương đái côn, rõ ràng là không chừa đường sống cho người khác. Đào Mặc không thể làm gì khác hơn là lấy ra công văn nhậm chức đưa cho lão, sau đó cùng tiến vào thư phòng, tiếp nhận quan ấn. Kiên cường chống đỡ đến thời khắc này, hắn đã có chút không thể chịu được nữa, trên người từng đợt rét run, răng va vào nhau lộp cộp. Hắn sợ Lão Đào và Hách Quả Tử lo lắng, buộc lòng phải lui qua một bên, âm thầm nhẫn nại chịu đựng. Lão Đào thấy Kim sư gia xoay người đi, vội vã kêu: “Kim sư gia, đi đâu vậy?” Kim sư gia cười nói: “Chủ nhân ta là Trương đại nhân, giờ đây Trương đại nhân đã mất, việc ủy thác đã hoàn thành, đương nhiên sẽ không lưu lại nữa.” Lão Đào nói: “Kim sư gia sao lại nói như thế? Thiếu gia nhà ta mới nhậm chức, là cần người giúp sức.” “Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong.” Kim sư gia nhìn Đào Mặc, cười ha ha, “Tân quan gia đã quyên năm nghìn lượng cho chức quan huyện, có thể thấy được tài đại khí thô, không lo quan sĩ không nườm nượp kéo đến, chỗ nào còn dùng đến ta? Ta thấy, ở huyện Đàm Dương không dễ tìm một cáo trạng, tìm một thầy kiện hoặc sư gia, lại càng không đơn giản.” *Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong: Người vì lợi mà chết, chim vì ăn mà chết. Lão Đào còn muốn khuyên giải, Kim sư gia kia lại phất tay áo bỏ đi. Hách Quả Tử oán hận nói: “Người này tính khí thật nóng nảy.” Lão Đào nhìn về phía Đào Mặc, định trách hắn lúc ấy không nói một lời lại thấy mặt hắn tím tái, ánh mắt rã rời, lúc này mới lấy làm kinh hãi, đưa tay sờ trán hắn, thật là, vội vàng nói với Hách Quả Tử: “Đi, đi mời đại phu!” Hách Quả Tử đáp lại một tiếng, vội vã chạy ra ngoài. Lão Đào dìu Đào Mặc vào phòng. Bọn họ mang hành lý không nhiều, lại ném đi một vài thứ giữa đường, sau cùng chỉ giữ lại những vật quý giá, đáng tiền nhưng không thể chống lạnh. Lão Đào đành lục tung tìm những đồ vật cũ mà Huyện lão gia tiền nhiệm để lại, cuối cùng thực sự tìm ra hai cái chăn giường. Lão vội vã trải lên giường, để Đào Mặc nằm xuống, đốt lại lò sưởi đặt bên giường, lại tự mình đi nấu nước. Chờ lão nấu nước trở về, vẫn chưa thấy bóng dáng Hách Quả Tử, nghĩ là vì vừa mới đến, không quen đường tìm không được nơi cần đến. Lão lại nghĩ đến Đào Mặc xưa nay sợ nhất là lạnh, trước nay mùa đông luôn luôn cuộn mình trong chăn không chịu ra ngoài, lần này là muốn làm quan tốt, khăng khăng trước thời hạn đi nhậm chức, trong lòng không khỏi vừa mừng vừa lo. Lão đem nước nóng đi vào trong phòng, chợt nghe trên giường Đào Mặc mơ mơ màng màng gọi tên một người nào đó. Đi đến gần, mới nghe hắn gọi “Cha”. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Hách Quả Tử dẫn đại phu vào cửa. Lão Đào lui sang một bên, chờ sau khi đại phu bắt mạch kê đơn, dặn dò lão chú ý các việc, trong lòng nhất nhất ghi nhớ. Chờ tất thảy mọi chuyện đều ổn định, sắc trời đã xám lại. Bởi vì phu nhân của Huyện thái gia tiền nhiệm lúc đi đã mang theo đại đa số tôi tới trong huyện nha, chỉ lưu lại hai người trông cửa. Cho nên lão Đào trước hết chỉ có thể để cho Hách Quả Tử mua chút thức ăn bên ngoài về tạm ăn một đêm. Bất quá ngày mai thức dậy phải bận bịu quá nhiều việc. . Đào Mặc cả đêm ra mồ hôi, ngày hôm sau rời giường thấy thân thể còn có chút yếu nhưng tinh thần không tệ, liền đứng dậy khoác áo ra ngoài. Hách Quả Tử đem nước nóng sang, thấy hắn rời giường lấy làm kinh hãi: “Thiếu gia, sao người lại đứng lên?” “Đói bụng rồi.” Đào Mặc xoay người vào nhà, chậm rãi rửa mặt. Hách Quả Tử nói: “Sáng nay ta đã mua củi gạo, đang định nấu cháo đây.” “Cháo hoa ăn không ngon.” Đào Mặc vô thức nói. Hách Quả Tử híp mắt cười nói: “Lát nữa ta đi tửu quán trong thành tìm món ngon nhắm rượu.” Đào Mặc biến sắc, một lát mới thấp giọng nói: “Cháo hoa cũng có thể chấp nhận.” Hách Quả Tử nhỏ giọng nói: “Ta không cho Lão Đào biết.” Đào Mặc lắc lắc đầu. Hách Quả Tử thở dài, nhấc chậu nước lên, cúi đầu đi ra ngoài. Đào Mặc ở trong phòng xoay vòng, từ đầu đến cuối ngồi không yên, vừa lúc bên ngoài truyền đến tiếng người, liền mở rộng cửa đi về phía nhị đường. Huyện nha không lớn, phân tam đường. Nhất đường thẩm án, nhị đường tiếp khách, tam đường nội trạch. (nhà trong) Nhị đường lúc này đúng là có khách. Người nọ trông thấy Đào Mặc, ánh mắt sáng lên: “Đây là Đào đại nhân?” Đào Mặc gật đầu. “Tiểu nhân là Điền sử của huyện, Thôi Quýnh.” Ánh mắt hắn lia nhanh trên người Đào Mặc từ trên xuống dưới, cười nói, “Vốn là đêm qua đã muốn đến thỉnh an, nhưng Kim sư gia nói đại nhân đi đường mệt nhọc hình như có chút không khỏe, đành phải đổi lại sáng nay mới đến. Đại nhân không trách tội chứ?” Đào Mặc nhìn ra bên ngoài, hỏi: “Ngươi tự vào?” Thôi Quýnh hơi sửng sốt. Đào Mặc nói: “Sao không có ai thông báo?” ... Mời các bạn đón đọc Thức Nhữ Bất Đinh của tác giả Tô Du Bính.
Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa - Thương Hải Di Mặc
Vũ lịch năm thứ 17, sinh thần thứ buốn mươi của Hoàn Vũ Đế – Một đời minh quân. Chín châu thái bình, bốn biển hỉ hoan. Bách tính đồng lòng dựng lên một tòa bảo tháp chín tầng, mừng thọ hoàng đế. Hoàn Vũ Đế tại vị mười bảy năm, cải tổ triều chính, chỉnh đốn kỷ cương, nam bình Uy Nô, bắc dẹp man di, khai sáng một triều đại thái bình thịnh thế. Vạn dân ca ngợi, xưng tụng người đích thực Chân long Thiên Tử, vạn thế minh quân! *** Mùng năm tháng năm là sinh thần Hoàn Vũ Đế. Dưới chân bảo tháp, người thiết yến quần thần mừng thọ. Đàn sáo réo rắt, yến tiệc linh đình, rượu không ngừng chảy, trên tấm thảm nhung kiêu sa lộng lẫy, từng đoàn mỹ cơ (1) như những đàn chim sặc sỡ uyển chuyển bay múa, say sưa ca vũ, không khí tràn ngập thống khoái hân hoan. Hoàng đế vừa sang tuổi tứ tuần khẽ nâng ly rượu, hảo tửu sắc đỏ như máu, sóng sánh lay động theo nhịp tay đung đưa. Quần thần có người liếc trộm, bên trong chiếc long bào màu đen thêu rồng vàng kim tuyến hiện lên bóng dáng cao gầy, nét mặt trầm lặng như huyền ngọc, sóng mũi thẳng tắp như sóng đao cao ngạo, đôi mắt sáng quắc như điện chớp khẽ đảo tròng, không ai không khỏi cảm thấy toàn thân kinh động, không dám đối diện. Đôi mày kiếm thật dài xếch lên chạm vào tóc mai,  toát ra vẻ ung dung uy nghiêm vô thượng. Quần thần cảm thán: Bệ hạ tuấn mỹ vô song, khi còn trẻ không biết có bao nhiêu mỹ nhân trong thiên hạ vì người mà mê cuồng… Quần thần nâng chén chúc mừng: “Chúc bệ hạ vạn thọ vô cương!~~~~~~~” Hoàn Vũ Đế ngự trên ghế Cửu Long, hướng về phía quần thần gần xa đáp lễ, rồi đưa lên miệng một hơi uống cạn. Hào khí ngất trời! “Tuyệt!” – Quần thần tán thưởng. Yến tiệc đang lúc cao trào, Hoàn Vũ Đế hưởng ứng yêu cầu của bá quan, chậm rãi đứng dậy, bước lên chín tầng bảo tháp. Đỉnh tháp cao vút, gió lạnh thấu xương, gió phất long bào phần phật. Gió lồng lộng thổi, nguyệt quang ngời sáng lạ lùng, tựa dòng thủy ngân bàng bạc đổ xuống, dát lên đỉnh tháp một tầng lấp lánh. Hoàn Vũ Đế đứng lặng bên lan can hồi lâu, im lìm, lặng lẽ, tựa hồ không nghe hơi thở, tựa như người đã chờ đợi nỗi cô tịch thê lương này cả một đời người… “Khuynh Vũ…” – Đôi môi như tuyết lạnh khẽ mấp máy, run rẩy. Thanh âm rất nhỏ, lập tức tan biến giữa trời pháo hoa rực rỡ. Pháo hoa vút lên cao, bung xòe ra mọi hướng, như sương như tuyết, như hỏa thụ ngân hoa (2), bầu trời đêm trong một thoáng sáng rực như ban ngày, liên tục không dứt… Hoàn Vũ Đế hồi tưởng những năm tháng khinh cuồng tuổi trẻ, khóe miệng khẽ nhếch cười. Trong ánh trăng mông lung huyền hoặc, phảng phất bóng dáng một thiếu niên áo trắng đến cạnh – lạnh nhạt, cao nhã, tôn quý, giữa trán người nọ, điểm một vệt chu sa thắm đỏ, đang nhìn người ôn nhu cười, đẹp như tranh vẽ. “Khuynh Vũ, xem pháo hoa kìa!” – Hoàn Vũ Đế cao hứng reo lên… Thoắt ngoảnh mặt sang bên cạnh, nào có ai… Không khí đông cứng lại, lạnh băng, như đang đùa giỡn, cười nhạo nhà vua. Đúng vậy, nam tử áo trắng từng sóng vai cùng mình ngắm nhìn trời đất đã sớm không còn nữa. Còn đâu hơi ấm của y, còn đâu thanh âm lạnh nhạt, còn đâu ánh mắt băng khiết, bình thản của y… Chính là ta… Ta được cả thiên hạ, nhưng lại mất đi một người… Giữa không trung, pháo hoa xòe rực rỡ… Trên đỉnh tháp, cô độc bóng một người… Hoàn Vũ Đế đứng lặng lẽ, cô tịch, bóng dáng lộ ra vẻ thê lương tịch mịch trước nay chưa từng tỏ ra với bất kỳ ai. Nhớ lại ngày nào, nam tử ôn nhu trầm tĩnh ngồi trên luân y, trầm ngâm đối diện mình mà nói: “Trong cõi hồng trần mà thiếu vắng ngươi, Tiếu Khuynh Vũ tịch liêu biết bao nhiêu!” Lúc ấy, tuy khóe miệng y mỉm cười, nhưng lời nói ra hốt nhiên mang vẻ bi thương, không khỏi làm người sa lệ. Gió trên đỉnh tháp vốn lạnh như băng dường như cũng dịu đi, mơn man lay động, giữa trời đêm lặng lẽ ủi an, ve vuốt, tựa hồ muốn gửi đến một chút thâm tình lưu luyến từ chốn xa xôi. Ngày vui chóng tan, cảnh còn người mất, gió réo bi thương, người lặng bàng hoàng… Bỗng nhiên, người quay đầu nhìn lại, cả người bần thần ngẩn ngơ như đang nhìn thấy nam tử cao hoa tôn quý đang ngồi trên luân y, con ngươi đen láy trong suốt đang mở to, ôn nhu nhìn mình, chân mày khẽ nhếch, giữa trán, thoáng điểm một vệt chu sa đỏ thắm long lanh, như ẩn như hiện… Hoàn Vũ Đế hốt nhiên nhận ra, chính mình, lệ đã tuôn đẫm mặt! Ánh trăng đổ tràn trên tấm lưng run rẩy của Hoàn Vũ Đế. Tất cả mọi người không ai có thể nhìn thấy, nam nhân kiên nghị hoa quý trên đỉnh tháp kia, sát phạt dư đoạt, nói một không hai, tưởng chừng như vĩnh viễn không thể thay đổi, trong một thoáng chốc, trở nên giống một đứa trẻ…Thất thanh khóc rống …! Mời các bạn đón đọc Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa của tác giả Thương Hải Di Mặc.
Loạn Thế Vi Vương - Cố Tuyết Nhu
Một cuốn sách rung động tận tâm can về giai đoạn lịch sử hưng vong của Trung Nguyên, một khúc chiến ca thời loạn trải quả mười năm dài đằng đẵng. Thiên hạ ngập khói lửa, non sông bị tàn phá, vương đạo ở ngay trong lòng mỗi người. Liệu với đại nghĩa và thâm tình, con người ta có thể chiến thắng mọi khó khăn. Tập 1: Vốn là một cậu ấm mười sáu tuổi ăn sung mặc sướng, trước gia cảnh đột ngột thay đổi, Du Diểu chỉ còn mỗi sơn trang hoang vu do người mẹ quá cố để lại và người nô bộc Khuyển Nhung rất mực trung thành. Hoàn cảnh khó khăn quẫn bách khi lập nghiệp từ hai bàn tay trắng đã trở thành thử thách lớn lao đầu tiên trong đời cậu… Tập 2: Đến kỳ khoa cử, Du Diểu vào kinh dự thi, ngờ đâu bộ tộc phương Bắc xâm lược, thế như chẻ tre đánh thẳng xuống phía Nam, người Hán ồ ạt chạy nạn, khói lửa bốn bề, nước mất nhà tan, lang thang phiêu bạt không chốn lương thân… Tập 3: Du Hiểu và các huynh đệ kết nghĩa vượt qua cảnh ngộ lưu lạc cùng khốn, về đến Giang Nam dốc hết sức lực gầy dựng nửa mảnh giang sơn đã bị giày xéo dưới gót sắt quân thù… Tập 4: Cảnh đẹp khó tồn tại lâu dài, Nam Triều thoi thóp hơi tàn phải đối mặt với vô vàn âu lo hoạn nạn cả trong lẫn ngoài. Triều đình rối ren, quyền thần đấu đá, nhưng sau bao cơn sóng gió, ánh trăng nơi đại mạc vẫn vằng vặc sáng trong… Mời các bạn đón đọc Loạn Thế Vi Vương của tác giả Cố Tuyết Nhu.
Hắc Phong Thành Chiến Ký - Nhĩ Nhã
Hắc Phong Thành Chiến Ký là phần tiếp theo của Long Đồ Án Quyển Tập , bao gồm mười chiến dịch, địa điểm chủ yếu là Hắc Phong Thành ở Tây Bắc, đồng thời cũng có tình tiết phá án xen kẽ giữa các chiến dịch ~~ Sự xuất hiện của Ác Đế Thành phá vỡ bình yên của vùng Tây Bắc, trận chiến giữa chính và tà hết sức căng thẳng. Vụ án kết hợp với chiến dịch, toàn bộ nhân vật trong Long Đồ tiếp tục trải qua những câu chuyện truyền kỳ. *** Núi Hắc Phong nằm ở phía Nam của Thành Hắc Phong, đỉnh núi quanh năm tuyết phủ, sườn núi cây cối tốt tươi, chân núi có suối nhỏ đan xen, quả là một ngọn núi bốn mùa luân chuyển. Con đường quan đạo kéo dài từ biên giới Trung Nguyên cho tới Hắc Phong Thành do xe ngựa thường xuyên qua lại, cho nên vô cùng rộng rãi, mặt đất cũng vì vậy mà bằng phẳng. Bốn phía của quan đạo đều có núi bao phủ, chỉ cần vòng qua núi Hắc Phong là có thể trực tiếp đi thẳng tới cửa thành phía Nam của Hắc Phong Thành. Dưới chân núi có quân doanh của Triệu gia quân, một phần của đại quân Trung Lộc đóng ở đây, quân trướng kéo dài tới trăm dặm, tính từ cửa Nam của thành Hắc Phong cho đến núi Hắc Phong, tổng số quân lính lên tới mười hai vạn người. Phía Bắc Hắc Phong Thành giáp với núi Hắc Phong, phía Nam giáp Đại Tống, phía Tây Bắc lại giáp với một tòa thành hết sức phồn hoa - Tây Châu Phủ. Trên sườn núi phía Nam có rất nhiều chùa và miếu, có cả những ngôi chùa gần nghìn năm tuổi, hương khói rất vượng. Một ngày sáng sớm, tại một ngôi miếu gọi là 'Lưu Vân Tự' tọa lạc ở lưng chừng sườn núi phía Tây Nam của thành Hắc Phong, có hai vị tiểu hòa thượng mang theo cây chổi rơm, ngáp một cái rồi quét lá rụng trước cửa. Hai người vừa quét vừa trò chuyện, mấy ngày hôm trước quan tiên phong của Triệu gia quân là 'Hỏa Kỳ Lân' Âu Dương Thiếu Chinh mang theo kỵ binh trở về quân doanh, phỏng chừng nguyên soái Triệu Phổ cũng sắp dẫn binh mã quay về. Trong lúc trò chuyện, phía bên kia rừng truyền đến tiếng "xào xạc" khác thường, không giống tiếng gió thổi, cứ như đang có vật gì đó đang di chuyển vậy. "Ai nha!" Tiểu hòa thượng nhỏ tuổi chạy đến trốn phía sau lưng của tiểu hòa thượng lớn hơn, "Sư huynh, không phải là dã thú xuống núi đấy chứ?" Vị tiểu hòa thượng lớn hơn có chút bất đắc dĩ nhìn sư đệ của hắn, "Núi Hắc Phong làm gì có dã thú, nhưng mà hươu sao thì có rất nhiều đấy. Chúng không cắn người, ngược lại còn rất thú vị, đệ có mang theo bánh không? Nếu chúng chạy đến, chúng ta cho bọn nó ăn đi." Tiểu hòa thượng kia vừa mới nói xong chữ "đi", trong rừng cây liền "viu" một tiếng, một con Hắc Hổ cực lớn chui ra, bay qua đỉnh đầu của hai tiểu hòa thượng rồi nhảy vào khu rừng bên dưới núi. Hai tiểu hòa thượng vẫn duy trì tư thế há hốc miệng ngẩng đầu nhìn bầu trời. "Sư huynh, đó là hươu sao à?" Mãi một lúc lâu, tiểu hòa thượng túm lấy vị sư huynh đang trợn mắt há mồm, hỏi, "Nó có ăn bánh không?" Lúc này, trong rừng lại truyền đến một loạt tiếng động xôn xao, hai tiểu hòa thượng sợ tới mức ôm nhau thành một cục. "Viu viu" hai cái, trong rừng cây lại xuất hiện vài bóng người, chẳng qua hiện tại không phải hắc hổ mà là vài người thợ săn mang theo cung tên. "Tiểu hòa thượng!" Dẫn đầu là một thiếu niên cường tráng hỏi hai người, "Có thấy một con hắc hổ không?" "Cái này..." Hai vị tiểu hòa thượng cùng nhau gật đầu. ... Mời các bạn đón đọc Hắc Phong Thành Chiến Ký của tác giả Nhĩ Nhã.