Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cái Chết Từ Trên Trời - James H. Chase

Truyện hình sự với khá nhiều án mạng, hung thủ là một ông trùm xã hội đen. Nhân vật chính diện là cảnh sát Conrad, lần này không phải là một anh hùng hào hoa đẹp trai với các cô nàng vây quanh, cũng không phải là một tay thám tử cừ khôi bách trận bách thắng. Nữ chính là nạn nhân, được nam chính bảo vệ nhưng không yêu nam chính. Vì không phải nam chính bách trận bách thắng nên kết thúc là không bảo vệ được nữ chính. Nàng chết. Hung thủ không bị bắt. Và kẻ chiến thắng là một tên sát thủ cừ khôi. *** Tiếng chuông điện thoại réo gắt vào lúc Janey Conrad đang bước vội xuống cầu thang. Cô mặc chiếc áo dạ hội vừa may màu xanh da trời, kiểu mới nhất. Tiếng chuông khiến cô dừng phắt lại, nét mặt đang hân hoan vụt trở nên cau có, thay đổi thật đột ngột như khi ta bấm vào một nút điện. Cô cất giọng lạnh lùng và bình tĩnh thường có vào lúc nổi giận. — Paul, chớ có trả lời! Chồng cô từ phòng khách bước ra. Anh khoảng ba mươi lăm tuổi, cao lớn và rắn chắc, mặc bộ smoking, tay cầm chiếc mũ dạ mềm. Lúc Janey mới quen, cô ngạc nhiên thấy anh giống kép James Stewart quá chừng và chính vì thế mà cô đồng ý lấy anh. — Nhưng anh phải trả lời, biết đâu họ cần đến anh, - anh nói với giọng dịu dàng kéo dài. Paul bước về phía điện thoại và cầm ống lên. Anh mỉm cười với vợ và giơ tay ra dấu im lặng. — Alô! — Paul đấy à? Bardin đây! Câu nói của viên thanh tra vang lên trong tai Paul và vọng ra ngoài khoảng im vắng của phòng chờ. Vừa nghe được giọng nói đó, Janey nắm chặt tay lại. Bardin tiếp: — Anh phải nhập cuộc rồi. Một cái lò sát sinh nơi biệt thự “Ngõ Cụt” của June Arnot. Xác ngập đến cổ, trong đó có cả nàng tiên kiều diễm June. Trời ơi! Một vụ sôi động! Bao lâu thì anh đến được? Conrad nhăn mặt và liếc nhìn Janey. Anh thấy bước chân cô cứng nhắc tiến về phía phòng khách. Anh nói: — Được rồi, tôi đến ngay. — Tốt. Tôi sẽ không để ai đụng chạm gì trước khi anh đến. Tôi cần anh trước khi bọn nhà báo nhao nhao đến quấy rầy. — Tôi đi ngay, - Conrad nhắc lại rồi cúp máy. — Cứt! - Janey nói nhỏ. Cô đứng trước lò sưởi quay lưng về phía anh. — Xin lỗi Janey, anh phải đi ngay. — Cứt! Cứt! - Janey nói mà không lên giọng. - Lúc nào cũng chỉ có chừng ấy chuyện thôi, với mấy thằng khốn thám tử của anh. — Nào! Janey. Thật đáng tiếc nhưng biết làm sao. Anh hứa là tối mai sẽ đưa em đi. Janey nghiêng mình về phía trước và vung tay gạt văng mớ đồ đạc, ảnh lồng khung, cả cái đồng hồ trên mặt lò sưởi. Conrad nhào vào phòng. — Janey! Đủ rồi! — Anh đi đi! - Janey vẫn một giọng trầm lặng. (Cô nhìn hình Conrad trong gương, mắt sáng lên vẻ thù ghét). - Anh cứ chơi cái trò bắt cướp đi. Không cần phải lo đến tôi nhưng đừng hy vọng thấy tôi lúc trở về. Từ nay về sau, tôi sẽ đi chơi một mình. — Này Janey, June Arnot vừa bị ám sát đấy. Anh phải đến đó ngay. Em nghe đấy, mai anh sẽ dẫn em đi đến nhà hàng Quốc Tế. Chịu không? — Chừng nào mà còn cái điện thoại chết tiệt trong phòng thì chúng ta không thể nào còn đi chung với nhau được nữa, - Janey nói giọng chua chát. - Paul, tôi cần tiền. Anh nhìn cô: — Nhưng mà, Janey... — Tôi muốn lấy tiền ngay tức khắc! Nếu anh không đưa thì tôi mang đồ đi cầm và chắc chắn không phải là thứ của tôi đâu. Conrad nhún vai. Anh lấy tờ 10 đôla đưa ra. — Được rồi, Janey. Nếu em quyết định như thế thì... Sao em không gọi điện cho Beth? Đi chơi một mình thật là ngốc. Janey cất tiền, ngước mắt nhìn anh rồi quay lưng đi. Conrad hoảng kinh khi nhận ra ánh mắt của vợ thật dửng dưng. — Anh chớ lo cho tôi. Cứ việc lo tới cái vụ giết chóc quái quỉ này đi. Một mình tôi cũng đủ rồi. Conrad định nói nhưng kịp ngừng lại. Một khi cô tỏ thái độ như thế thì khó mà nói chuyện phải trái được. Anh bình tĩnh hỏi: — Em đi đâu, tiện đường xe anh... — Ồ! Đi cho khuất mắt, - Janey chận lại và bước ra phía cửa sổ. Conrad mím chặt môi, bước ra ngoài phòng chờ, đẩy cửa lớn và đi nhanh về phía xe. Trong lúc lướt mình ngồi vào sau tay lái, anh cảm thấy một mối lo âu đến nghẹn lời. Anh không chịu chấp nhận dẫu biết rằng giữa anh và Janey đang nảy sinh rạn nứt. Hai người lấy nhau bao lâu rồi? Anh nhíu mày và ấn vào nút phát động xe. Gần ba năm thôi. Năm thứ nhất thật êm đẹp. Nhưng vào lúc đó anh chưa phải là điều tra viên chính thức của phòng Biện lý. Anh làm việc theo giờ giấc và tối nào cũng có thể đi chơi với Janey được. Khi anh được lên chức, cô đã rất hân hoan. Chỉ một sớm một chiều, lương anh tăng gấp đôi và hai vợ chồng rời căn hộ ba gian ở đường Wentworth để dọn đến căn nhà xinh xắn bungalow ở đất Hayland trong một khu sang trọng. Nhưng rồi Janey không còn hài lòng khi nhận thấy anh có thể bị gọi đi bất cứ sớm tối. Cô nói: — Anh là điều tra viên chính thức mà cứ hùng hục làm như một tên cớm hạng bét. — Nhưng anh là thám tử, thám tử đặc biệt cho biện lý cục khi xảy ra vụ việc quan trọng, lẽ tất nhiên anh phải có mặt, - Conrad kiên nhẫn giải thích với vợ như thế. Lúc đầu thì Paul không cho những lời cằn nhằn ấy là quan trọng vì mấy cú điện thoại bất ngờ làm hỏng cuộc vui buổi tối, nếu cô giận thì cũng là tự nhiên thôi. Tuy thông cảm nhưng Conrad vẫn mong cô vợ biết điều hơn. Nhưng Janey không chịu. Các vụ cằn nhằn ấy chuyển dần qua cãi vã lớn tiếng làm anh đâm ngán. Nhưng đây là lần đầu tiên Janey đòi anh đưa tiền để đi chơi tối một mình. Hơn bao giờ hết, Conrad lo ngại về tình hình mới xuất hiện này, Janey nom ngon mắt quá, đi chơi một mình không được. Conrad biết tính vợ mình dễ nhẹ dạ sinh chuyện. Có nhiều lúc vô ý, cô thốt những lời lẽ khiến anh biết trước kia cô đã từng qua những thời kỳ sống buông thả. Anh đã quyết không coi quá khứ của cô là quan trọng nhưng bây giờ khi nhớ lại những lời vợ kể vanh vách những cuộc vui, tên một vài người bạn cũ mà cô vung ra trong những lúc tức giận, anh lại thấy hơi khó chịu và cứ tự hỏi không biết cô có lại tìm thú đi hoang nữa không. Janey chỉ mới 24 tuổi, luôn luôn đòi hỏi, mà anh thì cái việc chăn gối chỉ ở mức trung bình. Với đôi mắt lá răm, mái tóc vàng óng, làn da nõn nà, chiếc mũi thon dài, Janey có thể quyến rũ bất cứ gã đàn ông nào. — Thật cứt! - Conrad thở dài lặp lại lời của vợ mà không hay biết. Và anh mở máy. *** Ba năm nay, June Arnot là một ngôi sao màn bạc lừng danh và tiếng đồn cô ta là người giàu nhất Hollywood. Cô cho xây một tòa nhà lộng lẫy trên ngọn đồi, cách thành phố Pacific vài cây số và cách Hollywood khoảng mười lăm cây số. Đây là một dinh thự sang trọng, kiêu sa mà June Arnot với tính hài hước sẵn có, đặt tên nó là “Ngõ Cụt”. Conrad dừng xe trước ngôi nhà nhỏ của người gác cổng có dây nho chằng chịt. Khách đến thăm phải ghi tên ở đây trước khi bước trên một lối đi dài cả cây số mới tới biệt thự. Bóng hình to bè của thanh tra Sam Bardin thuộc đội hình sự vụt hiện lên giữa bóng tối. Thấy Conrad, ông nói: — À, ông tá! Chẳng cần phải nôn nóng như thế. Cả đời anh chỉ có mỗi việc này mà thôi. Conrad mỉm cười: — Tôi đang định đi chơi với bà xã. Rồi đây cả tuần nhà tôi biến thành địa ngục cho mà xem. McCann có ở đây không? — Rủi quá, anh ta đi San Francisco rồi, mai mới về. Chuyện lộn xộn lắm, may mà có anh, Paul ạ. Chúng tôi cần một tay thiện nghệ mới mong giải quyết được vụ này. — Ta bắt đầu ngay đi. Anh kể xem anh biết những gì. Rồi sau đó, ta đi liếc sơ qua một chút. Bardin lấy khăn tay thấm mồ hôi trên khuôn mặt to tướng đỏ bầm và hất chiếc mũ ra sau. Ông ta to con, nặng nề, lớn hơn Conrad 11 tuổi nghĩa là khoảng 45. — Lúc 8 giờ rưỡi, chúng tôi nhận được một cú điện thoại của Harrison Hedor, ông bạn của cô Arnot. Ông có hẹn làm việc với cô ta tối nay. Khi đến nơi, ông thấy cánh cổng sắt mở ra. Lạ đấy vì thường thường là cửa khóa kỹ. Ông bước vào nhà người gác cửa, thấy hắn lạnh tanh với một viên đạn bắn vào đầu. Ông bốc điện thoại ở đấy gọi vào nhà nhưng không thấy ai trả lời. Tôi đoán là ông ta đã hoảng lên. Nhưng ông nói với chúng tôi là không dám vào sâu trong nhà và vội gọi chúng tôi. — Bây giờ ông ta ở đâu? — Đang ngồi trong xe tìm cách lại hồn bằng whisky, - Bardin toét miệng cười. - Tôi không có thì giờ hỏi kỹ ông ta nên bảo ngồi yên đó. Tôi đi xem xét. Năm người giúp việc đều bị hạ sát bằng một viên đạn. Tôi tưởng cô Arnot ở đâu đó vì có hẹn nhưng cô ta không có mặt trong nhà. - Ông rút bao thuốc mời Conrad và lấy cho mình một điếu - Tôi thấy cô nơi hồ tắm. (Ông nhăn mặt) - Có kẻ nào đấy tò mò mổ bụng cô ta coi chơi và cắt béng cái đầu không biết dùng để làm gì. Conrad gừ gừ: — Đó là hành động của một kẻ mất trí. Bây giờ thì sao? — Nhân viên đang làm việc trong nhà và nơi hồ tắm. Nếu có gì tìm được thì họ sẽ tìm ra. Anh có muốn đi một vòng ngó qua không? — Có chứ! Anh chàng y sĩ có thể cho ta biết giờ chính xác không? — Lão đang lo vụ đó. Tôi đã dặn lão chớ xê dịch cái xác chết trước khi anh đến. Chắc lão sẽ cho ta biết ngay. Bây giờ ta vào nhà người gác. Conrad theo ông ta vào một căn nhà nhỏ có cái bàn, cái ghế, cái divan đệm và bàn điện thoại. Trên bàn có quyển sổ ghi chép người đến thăm đang được mở ra. Người gác mặc đồng phục xanh ôliu, giày bốt đánh vécni, nằm gập mình trên bàn, đầu loang trong một vũng máu đỏ bầm. Hắn bị bắn đúng giữa mặt. Conrad nhìn vào quyển sổ. Bardin nhạo: — Không chắc có ghi tên sát nhân trong đó. Với lại người gác biết mặt hắn nên mới mở cổng. Conrad nhìn trang giấy còn trắng một nửa: «15 giờ. Ông Jack Belling, đường Lennox số 3 Có hẹn. Cô Rita Strange, 14 Crown Court. Có hẹn. 19 giờ. Cô Frances Coleman. 145 đường Glendale.…» — Anh nghĩ sao? - Conrad hỏi. - Cô gái Coleman này có mặt ở đây sát với giờ xảy ra vụ tàn sát. Bardin nhún vai: — Chẳng biết. Lúc nào có thì giờ chúng ta sẽ dò hỏi. Nếu cô ta dính dấp gì đến vụ này thì đã xé ngay tờ giấy cho mất tang tích rồi. — Đúng vậy, trừ phi cô ta quên. Bardin phác một cử chỉ sốt ruột. — Được rồi, ta đi. Anh còn cả đống việc phải làm. Lên xe thôi. Đến khúc quanh thứ hai thì chậm lại. Người làm vườn bị giết ở đó. Conrad lái xe trên con đường viền những cây cọ khổng lồ và những cây nhỏ nở hoa. Khoảng 300 mét, Bardin báo trước: — Ngay chỗ quanh. Họ dừng bên một chiếc xe đậu sát đường. Bác sĩ Holmès và hai người nội trú mặc áo blu trắng cùng một cặp cảnh sát viên, vẻ mặt chán nản đang tụ tập trước xe, lưng quay phía đèn pha. Conrad và Bardin tấp vào nhóm, vây quanh một ông già Tàu mặt mày nhăn nheo nằm ngửa, các ngón tay màu vàng trông như các vuốt, co quắp người vì hấp hối. Phía trước chiếc áo blu xanh nhuộm một màu đỏ. Bác sĩ lên tiếng: — Chào Conrad. Anh đến xem trò tàn sát đấy à? — Chỉ thăm sơ qua thôi, - Conrad nói. - Lão chết bao lâu rồi? — Khoảng một tiếng rưỡi, không hơn. — Nghĩa là sau 7 giờ? — Gần gần như thế. — Cùng một vũ khí như với người gác? — Có thể. Tất cả đều bị giết bởi một khẩu 45. - Ông bác sĩ nhìn Bardin - Tôi thấy như là một công trình của một tay nhà nghề, ông thanh tra ạ. Tay đó thạo việc lắm. Bắn một phát là đủ rồi. Bardin thốt ra tiếng càu nhàu: — Như thế thì chẳng biết gì nhiều. Khẩu 45 mà bắn thì không ai thoát dù người bắn là dân nhà nghề hay tay mơ. — Ta lên nhà đi, - Coniad nói. Chiếc xe chở họ tới biệt thự sau ba phút. Đèn đã bật sáng khắp các phòng. Hai người cảnh sát gác cửa vào. Conrad và Bardin bước lên các bậc thềm vào khách sảnh nhỏ rồi bước xuống vào giữa nhà đến một sân trong lát gạch hoa. Các gian phòng quây ba mặt sân. Thanh tra O'Brien người cao nhưng gầy, mắt sắc, mặt đầy tàn nhang, từ phòng khách bước ra. Ông ta gật nhẹ đầu với Conrad, Bardin hỏi: — Anh tìm được gì không? — Chỉ có đầu đạn thôi, chẳng có dấu tay nào. Hình như kẻ sát nhân xộc vào giết hết rồi ra ngay không chạm vào vật gì cả. Conrad đến chân cầu thang ngước mắt nhìn lên. Ở các bậc cấp trên cao là xác một cô xẩm Trung Hoa. Cô mặc một áo ngắn trong nhà màu vàng, quần lụa có ren, màu xanh sẫm. Một vệt đỏ gớm ghiếc giữa hai bả vai. Bardin nói: — Hình như cô ta đang chạy trốn thì bị phơ. Anh muốn lại gần xem không? Conrad lắc đầu. Bardin nói tiếp: — Tang vật số 3 ở phòng khách. Ông dẫn Conrad vào một gian phòng bề thế, có bàn ghế, trường kỷ bọc da, đủ sức chứa từ ba mươi đến bốn mươi người. Gần cánh cửa ra vườn, người quản gia của June Arnot ngồi dưới đất, gập mình, lưng dựa vào thảm lót tường. Ông ta cũng bị một phát vào đầu. Bardin hỏi: — Anh muốn xem ở nhà bếp không? Còn hai người nữa ở đấy. Một đầu bếp Trung Hoa và một Philippines. Họ định chạy ra cửa nhưng không kịp. — Thôi đủ rồi, - Conrad nói. - Nếu có gì phải tìm thì nhân viên của anh sẽ thấy. — Ý kiến thâm thúy đấy. Ok! Ta xuống hồ tắm. Ông bước ra ngoài hành lang rộng. Trăng tròn đã lên tuôn làn sáng lạnh gắt xuống biển. Khu vườn thơm ngát hương hoa, một đài phun nước bóng loáng đằng xa tạo nên khung cảnh thần tiên. — Cô ta ưa thích ánh sáng và màu sắc phải không, - Bardin vừa nói vừa tiến về phía hồ tắm. - Nhưng cũng chẳng tới đâu. Kết quả cuộc đời phải nói là thê thảm: Đầu bị cắt, bụng bị phanh. *** Phía cầu nhảy cao 12 mét có mặt bác sĩ Holmès, hai người nội trú, một thợ ảnh và bốn cảnh sát viên. Họ đang nhìn về phía giữa hồ. Nước ở đó nhuộm màu đỏ tím, còn lại là một màu xanh tuyền. Khi Conrad và Bardin bước tới chỗ lát gạch xanh vây quanh hồ tắm, Bardin nói: — Tôi nhìn thấy một lần rồi và không muốn thấy lần thứ hai nữa. Họ họp với đám người kia dưới cầu nhảy. Bardin vung tay tiếp tục chỉ: — Trông kìa! Paul nhìn tấm thân trần truồng, bị cắt đầu, nổi bập bềnh. Bụng anh như thắt lại trước cảnh man rợ ấy. Anh quay mặt đi, hỏi: — Cái đầu ở đâu? — Tôi để nguyên chỗ đã tìm thấy. Trên bàn phòng mắc áo mũ. Anh muốn nhìn qua không? — Thôi cảm ơn. Có chắc là June Arnot không? — Chắc. Conrad quay sang bác sĩ Holmès. — Được rồi, ông thầy, tôi thấy đủ rồi. Ông bắt đầu công việc được đấy. Ông gửi bản sao báo cáo cho tôi chứ? Bác sĩ Holmès gật đầu. Bardin nói: — Này các bạn, móc cô ta lên. Chú ý nhẹ tay một chút. Ba người cảnh sát ngán ngẩm bước tới. Một người giơ cây sào tìm cách móc cái xác nổi. Conrad nói: — Trong lúc chờ đợi, ta đi nói chuyện với Fedor. Anh cho người gọi ông ta tới đây. Mọi người đi về phía ngôi nhà cùng với Conrad. Bardin hỏi: — Này, anh nghĩ thế nào? — Có vẻ như tay đó là khách quen nhà này. Đầu tiên là do người gác để hắn vào. Sau nữa hắn hạ sát tất cả gia nhân vì sợ bị nhận diện. — Trừ phi đó là một tên điên nổi cơn. — Nếu thế thì người gác không cho hắn vào. — Cũng có thể thế, tùy theo kẻ kia nói với người gác gì đó. Khi họ vào nhà, hai người cảnh sát vừa bước qua ngưỡng cửa, khiêng một cái cáng có phủ chăn lên xác người. Một anh cớm nói: — Hết rồi, sếp. Dọn sạch trơn. Bardin gừ gừ bước lên bậc cấp rồi xuống sân. — Theo anh thì Fedor không can gì vào đấy phải không? - Conrad ngồi xuống ghế hỏi. — Hắn không thuộc típ người làm nổi việc này. Cho dù đúng là hắn thì cũng phải có một cớ thật lạ. Vì cô ta là khách hàng duy nhất đã đem lại cho hắn một gia tài kha khá. — Một phụ nữ như cô ta tất phải có cả đống kẻ thù, - Conrad duỗi dài chân ra nói. - Kẻ nào làm cái cú này chắc phải nóng mũi lắm. — Hình như cô ta có liên hệ với khá nhiều kẻ không tốt, - Bardin đưa ra nhận xét. - Theo người ta nói, cô ta dính dấp với đủ thứ chuyện bê bối. Anh có nghe người ta đồn đại cô ta là bạn gái của Jack Maurer không? Conrad sững người chú ý. — Không, bạn gái là thế nào? Bardin mỉm cười: — Tôi nghĩ là anh nghe thì chú ý ngay. Tôi không có bằng cớ nhưng tiếng đồn thì nhiều. Cô ta không khoe nhưng người ta nói hai người là nhân tình nhân bánh của nhau. — Tôi muốn biết rõ chuyện này. Loại hành động như thế này đúng là gu của Maurer rồi. Hắn đủ sức tàn ác để xuống tay. Anh còn nhớ cú tàn sát hai năm trước đây không? Bảy người sắp hàng sát chân tường và thế là liên thanh bắn tằng tằng. — Chuyện đó không có gì chắc là của Maurer, - Bardin thận trọng nói. — Thế còn ai nữa? Bọn đó lấn quyền ông trùm, vậy là ông trùm xơi tái là có lý thôi. — Ông cảnh sát trưởng không tin. Ông ta nghĩ rằng đó là băng Jacobi đem trút tội cho Maurer. — Ông ta biết tôi nghĩ gì về cái luận cứ tồi tệ ấy rồi. Đúng là của Maurer và vụ này thì cũng có thể là của lão nữa... — Anh gầm gừ Maurer dữ quá, - Bardin nhún vai nói. - Chắc anh khoái thấy lão chui vô hộp lắm. — Không phải bị còng số 8 mà thôi đâu, - Conrad nói với vẻ hung dữ bất chợt. - Tôi muốn thấy lão lên ghế điện kia! Thằng chó chết ấy sống lâu quá rồi! Một cảnh sát viên bước vào sân. — Fedor đến rồi, sếp. Conrad và Bardin cùng đứng lên. Harrison Fedor, ông bầu của June Arnot đi tưng tưng bước vào sân. Đó là một con người mảnh dẻ, có cái nhìn sắc và trầm lặng, miệng như cái bẫy chuột chù và má hõm. Ông ta chộp lấy bàn tay Conrad lắc mạnh. — Ngọn gió lành nào đưa ông đến đấy? June có mạnh khỏe không? — Ngược lại thế kia, - Conrad bình thản trả lời - Cô ta bị giết rồi, cả đám gia nhân. — Trời! - Fedor nuốt nước miếng, mặt xịu xuống rồi gượng đến ngồi nơi chiếc ghế mây và nói tiếp. - Ông bảo cô ta chết rồi à? — Còn hơn là chết nữa! — Lạy Chúa! - Fedor giở nón ra và luồn các ngón tay vào mớ tóc lưa thưa. - Chết à? Khó tin quá! Ông ta nhìn sững Bardin rồi nhìn Paul. Cả hai không nhúc nhích, chờ đợi. — Lại bị giết! Yên lặng một chút, Fedor nói tiếp: — Chuyện chi lạ! Không biết tôi nên khóc hay nên cười đây? — Thế nghĩa là gì? - Bardin lầu bầu, mặt mày bất mãn. Fedor nhếch mép cười. — Ông không hiểu vì ông không làm việc với cô ta trong 5 năm như tôi. - Ông ta đứng lên, lấy ngón tay chỉ vào Bardin. - Tôi mà khóc được thì cứ treo cổ tôi lên. Có thể là tôi mất nồi cơm nhưng đỡ được gánh nặng. Con điếm ấy làm tôi đến mụ người. Có tôi thì không có nó, nó làm tôi nhức nhối vô cùng. Các ông không thể biết tôi phải chịu đựng như thế nào với con đĩ ấy. — Có ai đấy đã cắt đầu cô ta, - Conrad thong thả nói. - Rồi như chưa hả giận, hắn lại còn mổ bụng moi phèo ruột ra. Ông có biết ai có thể làm như thế không? — Cắt đầu! Trời ơi! Để làm gì vậy? — Cũng với lý do như mổ bụng: Kẻ đó thù hận cô ta. Ông có biết ai tức giận đến mức tàn ác như thế không? Fedor vụt ngoảnh mặt đi. — Không, tôi không biết. Trời! Báo chí biết chưa? — Không, họ chưa biết chừng nào mà tôi chưa tìm được gì chắc chắn để tiến hành công việc, - Bardin càu nhàu nói. - Này, nếu ông có biết ai có lý do làm như thế thì nên khai ra với chúng tôi. Hồ sơ sếp gọn nhanh chừng nào thì tốt chừng ấy cho mọi người, kể cả ông đấy. Fedor lưỡng lự rồi nhún vai: — Ông nói có lý. Ralph Jordan là thằng bồ hiện nay của cô ta. Tuy nhiên gần đây họ lại gấu ó nhau dữ dội. Cuộn phim hắn quay với June là cuốn cuối cùng. Hãng điện ảnh Thái Bình Dương phải xé hợp đồng với hắn. Họ chịu không nổi hắn nữa. — Tại sao vậy? - Conrad đốt thuốc hỏi. — Hắn phi cần sa sáu tháng nay rồi. Một khi hắn phê thì không gì ngăn hắn quậy. — Sao thế? — Hắn nổi điên - Fedor rút khăn tay thấm mồ hôi mặt. - Khoảng hơn tuần nay, hắn nổi lửa đốt sạch một phim trường. Và tuần qua, khi Laird tổ chức dạ hội nơi hồ tắm của ông ta, hắn làm trò nho nhỏ khiến Laird phải mất sạch tiền để dập tắt chuyện này. Jordan kiếm đâu ra được một chai axít đem rẩy vào áo tắm của các cô, thế là cả hơn ba mươi minh tinh nổi danh cứ tô hô như nhộng. Ban đầu chúng tôi còn khoái cười chí tử và được dịp rửa mắt nhưng sau thấy rằng cái chất lơ mơ đó không chỉ làm cháy áo tắm mà còn làm phỏng da nữa. Năm cô nàng phải vào bệnh viện, tình trạng thật thê thảm. Sáng hôm sau Laird xé hợp đồng với hắn. Conrad và Bardin nhìn nhau. Bardin gợi ý: — Tôi nghĩ là ta phải gặp ông bạn thích đùa dai ấy mới được. — Nhưng xin ông đừng nói tôi khai ra, - Fedor nằn nì. - Tôi đã khốn khổ về mấy chuyện ấy lắm rồi. — Ngoài Jordan, ông còn thấy ai có thể làm vụ này không? - Conrad hỏi. Fedor lắc đầu. — Không, phần lớn bạn hữu của June chẳng tốt đẹp gì nhưng chơi cái mảng này thì còn rét lắm. — Có phải là cô ta và Jack Maurer ngủ với nhau không? Fedor vội cúi mặt nhìn hai bàn tay. — Tôi không biết chuyện này. Conrad nhìn Bardin. — Thật kỳ diệu phải không? Hễ nghe đến tên Maurer là ai cũng nín khe. Hình như thằng cha đó không có trên cõi đời này. — Xin ông chớ phiền, - Fedor vụt chen vào. - Nếu biết chuyện gì thì tôi nói ngay, về Maurer thì tôi chỉ đọc trên báo chí thôi. — Cứ ca cái điệu ấy mãi, - Conrad chán nản nói. - Lúc nào gặp may, không biết chừng tôi sẽ tìm được một tay gồng mình không sợ Maurer lắm và biết được một chút gì đó. Nhưng có cái chán là chẳng biết khi nào. — Chớ nóng. Ông ta nói không biết thì hẳn là không biết thôi. - Bardin nói. Thanh tra O’Brien bước xuống sân. — Sếp, tôi có chuyện muốn nói. Bardin nắm tay ông ta đi vào phòng khách. Paul nói với Fedor: — Ông cứ ở đấy đi, - rồi anh theo hai người kia. — O’Brien tìm được súng lục rồi, - Bardin nói, nét mặt u ám của ông lúc này có dáng hân hoan. Ông giơ lên một khẩu súng 45 tự động. - Xem này! Conrad quan sát khẩu súng. Trên báng có khắc hai chữ viết tắt R.J, anh hỏi O’Brien: — Anh tìm ra ở đâu vậy? — Giữa bụi cây, cách cổng sắt khoảng 30 mét. Cá với anh trăm bạc là đúng rồi. Hết đạn, mới tác xạ không lâu và là một khẩu 45. — Tốt hơn là nên đi kiểm chứng, Sam ạ. Bardin gật đầu đưa khẩu súng cho O’Brien. — Mang về sở và đối chiếu với các đầu đạn anh vừa tìm được. - Rồi ông quay sang Conrad. - Chuyện trẻ con phải không? Có vẻ dễ dàng quá mà. Jordan chắc phải có chuyện nói với cánh ta. Đi chứ? *** Theo Fedor thì Ralph Jordan có một căn hộ trong chung cư ở đường Roosevelt. Hắn ta ở đấy không lâu sau khi June Arnot tống hắn ra khỏi biệt thự ở Hollywood và dù hắn còn giữ ngôi nhà sang trọng ở Beverley Hills nhưng hiếm khi hắn sống ở đó. Conrad ghé xe đậu vào một góc tối. Anh chú ý đến một chiếc Cadillac đen chui nửa thân trong nhà để xe. — Lái xe bạt mạng thật! Anh bước tới có Bardin theo sau. Cánh trái của chiếc Cadillac đâm vào vách làm vỡ miếng đèn pha nát vụn. Bardin mở cửa xe nhìn vào tấm thẻ đồng. — Đúng rồi. Xe của Jordan. Hắn sắp chết một cửa tứ rồi. — Ít ra là ta cũng biết chắc hắn đang có ở nhà, - Conrad nói. Rồi anh bước vào cửa, đẩy cánh cửa xoay, theo sát là Bardin. Một nhân viên to mập, hồng hào trắng trẻo, đôi tay nhỏ, trắng đặt trên chiếc bàn tiếp khách, ngước mắt kênh kiệu nhìn. — Ông cần gì? Bardin chồm tới trước, nhíu mày, nói oang oang. Khi muốn gây khó dễ thì ông cũng đủ sức để trả đũa. Tiếng ông rít lên: — Thanh tra Bardin. Cảnh sát thành phố. Jordan có ở đấy không? Hai bàn tay nhỏ nhúc nhích. — Chắc ông muốn hỏi về Ralph Jordan? Vâng, ông ta có ở đấy. Các ông muốn gặp? — Hắn về nhà lúc nào? — Sau 8 giờ một chút. — Lúc đó hắn có bình thường không? — Tôi không lưu ý. — Hắn ra đi khi nào? — Khoảng sau 6 giờ. — Hắn ở trên lầu chót phải không? — Thưa phải. — Được rồi. Chúng tôi lên đó. Anh muốn giữ sức khỏe thì chớ mó vào điện thoại. Tôi đến thăm bất ngờ đấy. Trên đó có ai ở cùng với hắn không? — Tôi không biết. Bardin đi thẳng đến thang máy bước vào. — Như vậy là hắn ra đi lúc 6 giờ, trở về 8 giờ, thừa đủ thì giờ để đến “Ngõ Cụt” làm điều cần làm. — Nên coi chừng hắn, - Conrad nói khi cửa thang máy khép kín. - Nếu nó cần hận thù thì nguy hiểm đấy. — Hắn không phải là tên điên đầu tiên tôi va chạm và chắc cũng không phải là tên cuối cùng. Khốn thật! Bardin ngừng lại trước cửa căn hộ. — Kìa! Cửa mở. Ông bấm chuông, đợi một lát rồi lấy chân đá cánh cửa mở toang, liếc mắt nhìn vào phòng chờ. Trước mặt là một cánh cửa khép hờ. Bardin đẩy ra, bên trong là một phòng khách lớn, đèn sáng choang. Ông rống lên làm rung cửa kính. — Ê! Có ai ở trong nhà không? Sự im lặng trả lời thật nặng nề và ngột ngạt, lạnh tanh. Hai người nhìn nhau. Bardin nói: — Ồ, anh có nghĩ là hắn nấp ở đâu đó không? — Có thể hắn ra phố rồi. — Lão dưới kia không nói mà! — Ta ghé mắt vào một tí đi. Conrad bước vào một gian phòng, gõ cánh cửa phía trái. Anh xoay tay nắm thấy một gian phòng lớn. Cũng không có ai. Họ mở cửa phòng tắm. Chưa bao giờ họ trông thấy một cảnh bài trí sang trọng đến thế nhưng họ chỉ chú ý ngay đến cái bồn tắm. Ralph Jordan nằm dài ra đó, đầu gập xuống ngực, mình mặc chiếc áo choàng màu cặn rượu vang, khoác ngoài bộ đồ ngủ xanh nhạt. Trên bờ bồn tắm và phần trước áo hắn có loang màu đỏ. Hắn nắm trong tay một lưỡi dao cạo có cán, máu loang như vệt mực trên tranh vẽ. Bardin sờ tay Jordan. — Lạnh như một khúc thịt bò bỏ tủ đá. Ông nắm tóc Jordan lôi đầu hắn lên. Gonrad nhăn mặt khi nhìn thấy vết thương mở toác ra, sâu đến tận một động mạch bị cắt tiện đứt đôi. Bardin lùi lại. — Đấy, thật đúng như tôi nói: Một vụ việc quá đơn giản. Hắn đến đằng kia giết cô gái rồi trở về nhà tự cắt cổ. Hắn có ý tứ lắm. Càng dễ cho tôi làm việc. - Ông hút thuốc phà khói vào mặt người chết. — Tôi nghĩ là bác sĩ có việc làm suốt đêm đấy. Conrad loanh quanh trong phòng tắm, anh tìm thấy một con dao cạo điện. — Lạ là sao hắn lại có dao cạo tay. Đời bây giờ phải chạy quanh mới lùng kiếm được thứ này và tôi không nghĩ là Jordan lại có nó trong nhà. — Anh chớ làm rối lên. Có lẽ hắn dùng để cắt chai chân, lưỡi dao đa dụng mà. Ông đẩy một cánh cửa và thấy một tủ áo thật đầy đủ sang trọng. Conrad đang bước qua phòng bỗng ngừng lại. — Sam, cho anh xem cái này chắc anh phởn lắm - Anh chỉ một vật dính máu nằm trên đất. Bardin bước lại gần. — Trời đất! Con dao phạng. - Ông quì xuống gần con dao lưỡi nhọn. - Cam đoan đấy là vũ khí giết người. Đủ để cắt cổ ai đó và mổ bụng như anh kéo fermeture vậy. — Bộ anh không thấy làm lạ là một gã như Jordan lại có một con dao rừng Nam Mỹ như vậy sao? Bardin ngồi chồm hổm. — Có lẽ hắn mang về làm kỷ niệm. Cam đoan là hắn có đi Nam Mỹ hay Antilles, chắc là Antilles thôi. Nhất định đúng là tang vật và dám đưa đầu cá với anh là máu dính ở đấy đúng là máu của June Arnot. Conrad lật qua lại áo quần vắt trên ghế. — Quần áo không có vết máu. Tại sao cắt đầu người khác lại không dính máu. — Ui, được rồi, - Bardin nóng nảy kêu lên. - Anh đâu có cần vặn vẹo từng li từng tí như thế. Có thể hắn mang áo khoác hay một thứ gì tương tự như vậy. Đâu có gì là quan trọng. Đối với tôi như thế là đủ rồi. Anh không chịu sao? — Tôi không biết, - Conrad nhíu mày. - Mọi sự gọn ghẽ quá nên tôi ngờ là một cuộc xếp đặt. Khẩu súng lục có chữ đầu tên Jordan, cái xe bị bẹp dúm, Jordan tự vẫn và bây giờ là vũ khí giết người được tìm thấy. Đẹp quá nên khó tin là thực. Theo tôi thì có chuyện gì đó xộc xệch trong này. — Chuyện không ăn khớp là vì anh tận tâm quá, - Bardin nhún vai trả lời. - Thôi hết chuyện rồi. Tôi tin thì Cảnh sát trưởng cũng tin. Anh cũng sẽ đồng ý như thế nếu trong đầu không bị ám ảnh bởi ý muốn đưa Maurer lên ghế điện. Phải không? Conrad trầm ngâm gãi gãi cánh mũi. — Có lẽ thế. Ok! Chắc là tôi xong việc rồi. Anh muốn tôi đưa anh về Sở không? — Tôi ở đây để gọi họ tới. Tôi muốn nhân viên lục lọi hết trong nhà này. Ngay sau khi cắt đặt xong công việc, tôi sẽ trở về “Ngõ Cụt” rồi thông báo cho báo chí. Anh về nhà à? Conrad gật đầu. — Hên thật! Không làm việc đêm, một căn nhà ấm cúng, nàng tiên bên cạnh. Sao, bà Conrad mạnh khỏe chứ? — Ồ, chắc là mạnh thôi, - Conrad trả lời mà buồn bã nhận ra rằng mình không thấy có hứng khởi. *** Conrad len qua các đường nhỏ để tránh các rạp cinema vừa vãn xuất hát. Anh lo lắng không biết Janey có thực hiện lời dọa đi chơi một mình và đã về chưa. Anh tấp xe để đốt thuốc. Khi ném que diêm qua cửa kính, anh đọc thấy tên bảng đường: Thông lộ Glendale. Mãi tới khi đến đầu đường, anh mới nhớ là cô gái có tên Frances Coleman đến thăm June Arnot lúc 7 giờ tối đã ghi địa chỉ số 145 Thông lộ Glendale. Anh vụt ghé sát lề và ngồi một lúc nhìn qua kính che gió con đường vắng và buồn. Bác sĩ Holmès đã nói June Arnot chết khoảng 7 giờ. Cô gái này có thể thấy được gì không? Anh bước xuống xe tiến đến số 145. Đây là một chung cư tồi tàn. Có vài cửa sổ còn sáng ánh đèn. Qua cánh cửa kính lối ra vào, Conrad nhìn thấy một tiền sảnh đèn mờ và một cầu thang tối thui. Đủ thứ mùi vị xông lên: Mùi tỏi phi, nước đái mèo và rác rưởi phân hủy. Anh hất ngược mũ, nhíu mày bước vào đến trước dãy hộp thư đặt sát tường. Hộp thư của cô Coleman sếp hàng thứ ba, cô ở lầu 3. Conrad lội bộ lên thang gác. Một tấm thiếp trắng ghi tên cô ghim vào cửa. Conrad định gõ cửa nhưng nhận thấy cửa mở hé. Anh gõ cửa, đợi một lúc rồi lùi lại, thủ thế. Tối hôm nay anh đã trông thấy sáu xác chết thê thảm, ghê gớm rồi. Gáy anh lạnh ngắt. Anh đốt thuốc nhưng nhận thấy tay mình không run. Anh mỉm cười, nghiêng mình tới, đẩy cửa nhìn vào bóng tối. — Có ai đấy không? Không có tiếng trả lời. Một sự yên lặng chập chờn cùng với một mùi hoa thuốc phiện California. Conrad bước tới mò mẫm tìm công tắc. Anh nín thở bật đèn và cứ tưởng nhìn thấy điều tồi tệ: nhưng thật ra không có xác chết, không có máu, không có thứ vũ khí giết người nào hết... đấy chỉ là một căn phòng nhỏ với chiếc giường sắt, tủ commos, vài cái ghế và chiếc tủ lớn. Trông thật sơ sài như chiếc giường đóng đinh của ông fakir Ấn Độ. Conrad đứng yên một lát rồi mở cửa tủ: không có gì hết. Anh gãi gáy rồi bước ra. Trên tường nơi tiền sảnh có bảng: Gác dan ở tầng hầm. “Nào có mất mát gì!” Anh nghĩ. Anh bước xuống một thang gác dơ bẩn tối om. — Có ai không? Cửa mở và ánh đèn làm anh chói mắt. Một giọng nói êm dịu, mơn trớn phát ra: — Không có phòng cho thuê đâu. Conrad nhìn vào. Một người to béo mặc áo ngắn, ngồi sau bàn. — Anh có một căn hộ trống trên lầu 3 phải không. Cô Coleman vừa dọn đi à? — Ai nói với ông thế? — Tôi vừa mới lên trên ấy. Phòng trống trơn. — Ông là ai? Conrad lên giọng: — Cảnh sát! Ông to béo nhăn mặt. — Cô ta đi vào lúc nào? - Conrad nghiêm giọng hỏi. — Tôi không biết cô ta đã dọn đi. Buổi sáng vẫn còn. Thế là may, tôi đỡ phải trục xuất cô ta vào sáng mai này. — Tại sao? — Thì cũng bấy nhiêu chuyện đó. Chưa trả tiền thuê ba tuần. — Anh biết gì về cô ta? Cô ta ở đấy từ bao giờ? — Độ một tháng nay. Hình như là một diễn viên phụ cinema. Cô ta không tìm được việc ở Hollywood. Cô thật ngoan. Tôi mà có con gái thì mong nó được như cô ta. Ăn nói mềm mỏng, người xinh, tính tình trầm lặng, thật là có giáo dục. - Ông nhún vai. - Nhưng lại không có tiền. Mấy con người khá thì lại không kiếm ra tiền. Tôi đã khuyên về quê đi nhưng cô ta không nghe. Cô ta nói rằng sáng nay trả tiền cho tôi. Chắc lại không kiếm ra chứ gì. — Chắc vậy, - Conrad nói. Anh bỗng cảm thấy mỏi mệt vô cùng. Một cô phụ diễn đang thất nghiệp lại đến thăm June Arnot thì có mục đích nào khác hơn là hỏi vay tiền. Loại cô ta chắc không qua được nhà người gác. Khó tin rằng June Arnot chịu tiếp cô ta. Anh nhìn đồng hồ, đã quá nửa đêm. — Cảm ơn. Tôi chỉ cần biết bấy nhiêu thôi. Ông to béo hỏi: — Sao? Cô ta không gặp lôi thôi gì phải không? — Không đâu. Conrad quay trở ra. Bardin đã nói rằng chính Jordan làm cú đó. Sáng mai ông sẽ nói chuyện với ông Biện lý. Giá như anh biết rõ June và Maurer có cặp bồ với nhau nhỉ! Nếu họ đã ngủ với nhau thì có nhiều khả năng Maurer đã tổ chức cuộc tàn sát, mà cũng có thể chính Maurer ra tay. “Ui, kệ mẹ Maurer!”, Conrad nghĩ trên đường vào cổng nhà. “Mình không quên hắn được lấy 5 phút. Thật cực hơn là cảnh một gã si tình trồng cây si trước nhà người yêu”. Anh mở khóa bước vào phòng chờ tối thui. Khung cảnh vắng lặng. Anh mở cửa phòng ngủ và bật đèn: Chiếc giường đôi nằm trơ vơ. Janey quả đã đi hoang chưa về.   Mời các bạn đón đọc Cái Chết Từ Trên Trời của tác giả James H. Chase.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cận Kề Tổ Ấm
Một tác phẩm của Robert Dugoni, người được Tạp chí Providence mệnh danh là “vị vua của dòng văn học trinh thám pháp lý” và được cho là “người kế vị ngai vàng văn học của John Grisham”. Khi điều tra một vụ xe hơi gây tai nạn rồi bỏ chạy, nữ điều tra viên Tracy Crosswhite và các cộng sự nhanh chóng xác định nghi phạm là một binh sĩ hải quân. Vụ án những tưởng nhanh chóng được xét xử thì bất ngờ đi vào bế tắc khi bằng chứng quan trọng nhất đột nhiên mất tích, nghi phạm được thả tự do. Cảnh sát đã thực sự xác định đúng nghi phạm chưa? Phải chăng đang có một thế lực nào đó can thiệp để làm thay đổi hoàn toàn vụ án? Liệu còn có tòng phạm nào khác không? Trong khi đó, các vụ án mạng tại thành phố Seattle đang ngày một gia tăng. Các ca tử vong do sốc ma túy ở Seattle khiến cả sở cảnh sát lao đao. Nhưng khi Tracy dấn thân để đi đến cùng trong hành trình phá án, cô chưa lường trước những hiểm nguy sẽ phải đương đầu. *** Bộ sách Tracy Crosswhite gồm có: Căn Hầm Tối Hơi Thở Cuối Cùng Trảng Đất Trống Mắc Kẹt Cận Kề Tổ Ấm Đam Mê Đắt Giá *** Robert Vincent Dugoni là một tác giả người Mỹ hiện đang sống ở Seattle, Washington. Tiểu thuyết của ông đã giành được những vị trí trên New York Times, Wall Street Journal, BookSense và danh sách bán chạy nhất của Amazon. Chúng được bán trên toàn thế giới tại hơn 25 quốc gia. Tác giả Robert Dugoni khởi đầu trong mảng truyện trinh thám khá muộn (mãi 43 tuổi mới bắt đầu viết sách, còn trước đó ông làm phóng viên và luật sư thực tập), nhưng đã chứng minh cho độc giả thấy ‘gừng càng già càng cay’ là có thật. Tác phẩm ký sự đầu tay của ông viết về điều tra bất công, The Cyanide Canary, đã được bình chọn là cuốn sách phi hư cấu hay nhất năm 2004 của tờ Washington Post. 10 năm sau, ông trở lại với đề tài này một lần nữa thông qua nhân vật nữ cảnh sát Tracy Crosswhite trong cuốn Căn hầm tối. *** Cậu nhóc da đen D’Andre Miller 12 tuổi, đang trên đường về bị một chiếc xe hơi tông phải rồi chạy mất. Trong quá trình điều tra, Tracy Crosswhite và các cộng sự của mình nhanh chóng xác định được nghi phạm là một binh sĩ hải quân. Vụ án tưởng chừng nhanh chóng được xét xử thì chứng cứ quan trong nhất đột nhiên mất tích. Phải chăng đang có một thế lực nào đó định thay đổi vụ án? Cùng lúc đó, Del và Faz cũng điều tra về vụ sốc thuốc của cô cháu gái Allie và phát hiện nhiều điểm nghi vấn… CẬN KỀ TỔ ẤM   Điểm cộng của truyện là án lồng trong án, hai vụ án tưởng chừng không hề có một chút liên quan nào đến nhau nhưng ẩn giấu những bí mật làm mình khá bất ngờ. Bối cảnh các vụ kiện tụng không chỉ xảy ra ở toà án dân sự như những cuốn trước, mà đã được đưa sang cả ở toàn án quân sự – nơi những điều luật mới đặc thù ít người biết đến. Ở tập này, đất diễn của Tracy khá ít tập trung chủ yếu cuối truyện, và cô cũng không gặp nhiều khó khăn hay nguy hiểm như những cuốn trước. Thậm chí ở cuốn này, cô có phần khá may mắn trong việc tìm chứng cứ. Tuy vậy, màn trình diễn của các nhân vật phụ lại quá tuyệt vời. Đặc biệt là cô luật sư Leah Battles. Câu chuyện đã lên án tác hại của ma tuý. Những kẻ vô lương tâm lợi dụng ma tuý để trục lợi kiếm sống, mặc kệ ảnh hưởng của nó tới những người khác, đặc biệt lứa tuổi thanh thiếu niên khi sự tò mò của họ là rất lớn. Không chỉ có vậy, cuộc sống của rất nhiều gia đình lương thiện, tử tế cũng tan nát theo “cái chết trắng”. Như thường lệ truyện trinh thám Đinh Tị vẫn giữ đươc chất lượng trong khâu dịch và biên tập cẩn thận. Và nếu bạn nào thích tìm hiểu về pháp lí thì đây là một cuốn không thể bỏ qua. Điểm: 7,25/10 Minh Sơn *** CẬN KỀ TỔ ẤM Tác giả: Robert Dugoni. Dịch giả: Khánh An Thể loại: Trinh thám pháp lý Thứ tự đọc những cuốn trinh thám pháp lý của tác giả Robert Dugoni đã xuất bản tiếng Việt là “Căn hầm tối”, “Hơi thở cuối cùng”, “Trảng đất trống”, “Mắc kẹt”, “Cận kề tổ ấm”. Mỗi cuốn là những vụ án khác nhau, đều có nhân vật chính là cô điều tra viên / cảnh sát Tracy Crosswhite. Tuy đọc riêng từng cuốn vẫn hiểu được cốt truyện nhưng nếu đọc theo thứ tự Biển vừa liệt kê bên trên thì sẽ hiểu rõ hơn về diễn biến cuộc đời của Tracy Crosswhite. “Cận kề tổ ấm” mở đầu với cảnh cậu bé da đen 12 tuổi đang trở về nhà sau khi tập bóng rổ ở CLB thì bị một chiếc xe đâm chết người rồi bỏ chạy. Đội A thuộc Ban Tội phạm Bạo lực TP Seattle nhận trách nhiệm điều tra vụ án. Vốn là một trong các điều tra viên đầu tiên đến hiện trường và sau đó đã tìm được chiếc xe gây án, Tracy Crosswhite trở thành nhân chứng trong phiên tòa tiền thẩm nơi kẻ tình nghi đang chờ phán quyết tiếp theo. Cuộc điều tra tiến triển không suôn sẻ do vấp phải sự kháng án mạnh mẽ từ phía Hải quân. Bên cạnh công việc quá mức kiệt sức của cảnh sát, bản thân Tracy cũng đang ở trong hoàn cảnh hoang mang và thất vọng: vì tuổi tác nên có thể cô sẽ không mang thai được một cách tự nhiên. Tuy nhiên, Daniel O’Leary – chồng của Tracy – vẫn hết lòng yêu thương và chung thủy với mình cô. Delmo Castigliano – đồng nghiệp của Tracy trong Ban Tội phạm Bạo lực – lại đang đối mặt với quãng thời gian giận dữ và đau buồn khôn xiết vì cháu gái của anh vừa qua đời do sốc ma túy. Sau khi đọc vài review khác về “Cận kề tổ ấm”, Biển chưa hứng thú lắm với cuốn này nên đã ngâm một thời gian không ngắn trước khi đọc, nhưng khi đọc được vài chục trang thì Biển nhận ra văn phong quen thuộc của Robert Dugoni mà mình từng rất ưa thích, do đó dù diễn tiến nửa đầu truyện hơi chậm nhưng Biển vẫn kiên nhẫn theo đến cùng, càng về sau càng có nhiều điều bất ngờ nên Biển thấy công sức đọc của mình được đền đáp xứng đáng. So với “Căn hầm tối” và “Trảng đất trống” thì “Cận kề tổ ấm” không kịch tính bằng, nửa đầu truyện nhàn nhạt với rất nhiều thuật ngữ pháp lý phức tạp có thể khiến một số bạn đọc bị buồn ngủ, nhưng Biển cho rằng độc giả nữ nói chung và những ai đã từng làm mẹ nói riêng sẽ cảm nhận sâu hơn về những thông điệp mà tác giả muốn truyền đạt qua quyển sách này. Đến trang 130+1, độc giả sẽ hiểu tại sao tựa đề của quyển sách này là “Cận kề tổ ấm”. Nhưng ngoài ý nghĩa hiển hiện rõ ràng của bốn từ “cận kề tổ ấm”, Biển suy diễn rằng cụm từ này còn gián tiếp nói đến việc những đứa trẻ / những thành viên trong các gia đình lương thiện vẫn có thể bị lôi kéo mãnh liệt và rơi vào vòng xoáy chết người của ma túy. Có một câu được nhắc lại nhiều lần trong cuốn này là “rất nhiều con nghiện là những đứa trẻ ngoan xuất thân từ những gia đình tử tế”. Vì đoạn trên đã nhắc đến “ma túy” nên Biển xin nói luôn rằng vấn đề xuyên suốt trong cuốn sách này là việc buôn bán ma túy, cách những người trẻ không thể cưỡng lại lời rủ rê và sa chân vào con đường nghiện hút vạn kiếp bất phục, cuộc chiến trường kỳ không khoan nhượng giữa cảnh sát và người thân của các con nghiện với bọn tội phạm buôn bán ma túy… Trước đây, Biển rất ngưỡng mộ tác giả Jeffery Deaver vì hầu như trong mỗi cuốn trinh thám ông đều đề cập đến một lĩnh vực mới, và đề cập một cách rõ ràng thành thạo, chứng tỏ ông rất nghiêm túc nỗ lực trong việc sáng tác. Giờ sau khi đọc “Cận kề tổ ấm”, Biển nhận ra rằng Robert Dugoni cũng đang trở nên “giống” Jeffery Deaver, tức là đang bắt đầu đưa thêm những lĩnh vực khác vào dòng sách trinh thám pháp lý của ông, hay là ông đã viết về nhiều lĩnh vực từ lâu rồi nhưng Biển chưa đọc nên chưa biết? “Bây giờ giá heroin còn rẻ hơn giá một gói thuốc lá. Không chỉ vì việc hợp pháp hóa cần sa. Các nhà nghiên cứu còn truy ra được một nguyên nhân nữa khiến số lượng con nghiện gia tăng đột biến, đó là sự thay đổi trong quan niệm chữa bệnh. Ngày nay các y bác sĩ bắt đầu chú trọng đến việc làm dứt cơn đau của bệnh nhân hơn là điều trị tận gốc căn bệnh. Điều đó dẫn đến sự gia tăng việc sử dụng các loại thuốc giảm đau nhóm opioid”. “…các tổ chức buôn bán ma túy đang phá bỏ những cánh đồng cần sa và trồng những cánh đồng anh túc…” Nếu Biển tiết lộ về khía cạnh tình cảm trong truyện trinh thám thì không phải spoil đâu nhỉ. Nếu trong cuốn “Mắc kẹt”, độc giả nữ sẽ vỡ òa với cảnh cầu hôn giữa Daniel O’Leary và Tracy Crosswhite, thì đến “Cận kề tổ ấm”, anh Dan vẫn giữ nguyên hình tượng là chàng luật sư hoàn hảo ngọt ngào, có “khả năng suy xét mọi thứ để tìm ra điều gì đó dẫu không tích cực thì ít nhất cũng lạc quan”. Theo Biển thấy, giữa hai người họ không có ai là người “đứng sau” người kia, họ vừa bình đẳng vừa là điểm tựa vững chắc cho nhau. Tuy dòng trinh thám pháp lý của Robert Dugoni dường như chú trọng hướng đến đối tượng độc giả nữ nhưng trong truyện không hề có những cảnh tình cảm lãng mạn quá mức như truyện của Nicolas Sparks. Tuy vậy, người đọc vẫn cảm nhận rõ được tình cảm khăng khít trìu mến và sự hòa hợp giữa Tracy và Dan. Cuốn này cũng có nhắc đến món sở trường mà anh Dan thường làm là enchilada (bánh ngô cuộc thịt, rau và nước xốt). Anh Daniel O’Leary của Biển quá là tài hoa mà. Không thể quên kể đến nhân vật phụ Đại úy Leah Battles trong cuốn này. Đây là một nữ luật sư làm việc trong Hải quân, sự xuất hiện ban đầu của cô có thể sẽ gây ác cảm với các độc giả ít kiên nhẫn, nhưng Biển thấy tác giả cố ý dẫn dắt cảm xúc của người đọc. Tuy ở vào thế đối đầu với Tracy nhưng Leah thể hiện rõ bản thân là một phụ nữ tài giỏi kiên cường, có thể đứng vững và tự bảo vệ mình dù đang ở giữa tâm bão (mưa bão thời tiết và cả giông bão cuộc đời). Tuy Biển cho rằng Leah là nhân vật phụ nhưng cô ấy đóng vai trò quan trọng trong truyện, “đất diễn” cũng như “kết cuộc” của nhân vật này sẽ đem lại nhiều hứng thú cho độc giả. Trong “Cận kề tổ ấm” có khá nhiều đoạn triết lý hay về cuộc sống khiến Biển muốn ghi chép lại (và đã ghi chép lại), nhưng nếu viết hết vào thì review sẽ rất dài, nên Biển chỉ chọn trích lại một đoạn truyền cảm hứng cho người đọc, đây là lời người cha quá cố của Tracy thường dặn dò cô trước những cuộc thi bắn súng: “Nếu con bước vào cuộc thi với ý nghĩ rằng con sẽ thua, vậy thì con đã thua rồi đó. Nếu con bước vào cuộc thi với ý nghĩ rằng con sẽ thắng, vậy thì con sẽ thất vọng nếu bị thua. Vì vậy, cứ bước vào cuộc thi với ý nghĩ rằng con sẽ chiến đấu hết mình, dù sao đi nữa, đó là tất cả những gì con có thể kiểm soát được”. Cuối sách có Lời Cảm Ơn khá dài do chính tác giả Robert Dugoni viết, Biển đã chăm chỉ đọc hết và càng có thiện cảm hơn với tác giả này. Lời Cảm Ơn cho thấy nỗ lực học hỏi của ông trong quá trình sáng tác. “Cận kề tổ ấm” có nội dung không quá mới lạ nhưng vẫn đủ lôi cuốn, chất trinh thám vừa đủ, chút cao trào ở cuối sẽ giúp cộng thêm điểm cho truyện. Sách được dịch thuật và biên tập RẤT TỐT, không có lỗi chính tả hoặc lỗi in ấn nào. Bìa sách nhìn qua thì thấy không có gì đặc sắc nhưng nếu đã đọc 1/2 truyện và nhìn kỹ bìa thì sẽ thấy bìa thể hiện khá rõ nội dung vụ án. Tuy Biển định không tiếp tục theo loạt truyện về Tracy Crosswhite (cuốn sắp tới là “Đam mê đắt giá”) nhưng vì tin tưởng rằng truyện về Tracy Crosswhite chắc chắn sẽ hay (không hay lắm cũng không sao) + có thiện cảm với tác giả nên Biển vẫn sẽ mua đọc. (Sea, 4-6-2020) Cáo Biển Non Xanh Có rất nhiều lý do để mình yêu thích quyển Cận kề tổ ấm này. Không chỉ là một tác phẩm trinh thám mà đọc xong thật sự thấm thía thế nào là “Cận kề tổ ấm”. Mới đầu khi thấy cái tên mình không hình dung được vì sao lại đặt tên như vậy, nhưng đọc xong mình đã hiểu và thích cái tên này. D’Andre đang trên đường về nhà. Nhưng khi cách nhà không còn bao xa thì cậu bé da màu 12 tuổi bị một chiếc xe hơi gây tai nạn và thiệt mạng. Nghi phạm gây tai nạn và bỏ trốn nhanh chóng được xác định. Anh ta là một binh sĩ hải quân. Những tưởng vụ án nhanh chóng được xét xử thì bất ngờ đi vào bế tắc khi bằng chứng quan trọng của vụ án đột nhiên mất tích, nghi phạm được thả tự do. Chẳng lẽ có một thế lực nào đó can thiệp làm thay đổi vụ án? Nhưng vụ tai nạn giao thông chỉ là cái cớ. Cái mà Dugoni muốn đề cập tới là ma tuý. Thật sự lúc đầu mình rất bàn quan với vấn đề này. Nó như cái gì đó xa xôi ở đâu đâu chứ không phải là vấn đề nhức nhối cần quan tâm. Nhưng khi đọc xong Cận kề tổ ấm mình đã thực sự bị giật mình và nhìn nhận lại vấn đề. Chất bột trắng như bóng ma len lỏi làm đảo lộn, tan nát rất nhiều “tổ ấm”. Biết bao người tóc bạc bàng hoàng đau khổ, không cam tâm mà vẫn phải tiễn kẻ đầu xanh bởi kẻ đầu xanh lìa đời do sốc thuốc vì sử dụng quá liều. Số người trẻ chết do sốc thuốc ngày càng nhiều, trở thành vấn đề đáng báo động. Và biết bao nhiêu hệ luỵ do ma tuý và các chất gây nghiện gây ra. Nó là một cuộc chiến không hề yên lặng như bấy lâu nay mình vẫn tưởng. Rất thích lối kể chuyện của Dugoni trong Cận kề tổ ấm. Không quá căng thẳng hay nghẹt thở mà là lối viết tình cảm, thấu hiểu, chia sẻ và rất thấm. Cú plost twist cuối truyện cũng rất đặc sắc. Nếu như ở Căn Hầm Tối mình ấn tượng với đoạn tranh tụng trên toà của Dan và thắc mắc những phần sau của series Tracy không có phần tranh tụng trên toà thì đến Cận kề tổ ấm tác giả đã đưa phần tranh tụng đúng kiểu trinh thám pháp đình trở lại rất ấn tượng. Những thủ tục tố tụng, bằng chứng gián tiếp hay bằng chứng trực tiếp cái nào có thể được toà chấp nhận được đề cập rất rõ. Đề cập tới cả xét xử dân sự lẫn quân sự. Dan quả không hổ danh là soái ca, không phụ lòng tin tưởng yêu thương của mình dành cho anh. Trong Cận kề tổ ấm anh vẫn hết sức dịu dàng, tỉ mỉ, tinh tế, yêu thương, an ủi chia sẻ những khó khăn của Tracy trong cuộc sống cũng như công việc. Cuộc đời chệch hướng của Tracy có lẽ may mắn và an ủi nhất là được gặp Dan. Và “hãy cẩn thận với những gì mình mơ ước”. Đừng quá tham lam, hãy hài lòng với những gì mình đang có, hãy để mọi việc diễn ra một cách tự nhiên, đừng gò ép, chuyện gì cần đến chắc chắn sẽ đến, vậy thôi. Mình có cảm tưởng Tracy ở phần này ít đất diễn hơn nhưng bù lại, tuyến nhân vật phụ lại rất ấn tượng nhất là cô luật sư cá tính ở hải quân. Đánh giá chung: hay, đáng đọc, tình cảm và nhân văn. Binh Boog Mời các bạn đón đọc Cận Kề Tổ Ấm của tác giả Robert Dugoni & Khánh An (dịch).
Đóa Hồng Quỷ Quyệt
Phần tiếp theo của loạt series trinh thám ăn khách bậc nhất Vườn Bướm Đêm Được độc giả đánh giá bằng những cảm xúc chân thật nhất: lôi cuốn, ám ảnh đến nghẹt thở. Bốn tháng sau vụ nổ ở Vườn, nơi giam giữ những người phụ nữ trẻ được biết đến với cái tên Bướm Đêm, các đặc vụ FBI Brandon Eddison, Victor Hanoverian và Mercedes Ramirez vẫn kiên trì giải quyết hậu quả, giúp những người sống sót trong quá trình thích nghi với cuộc sống bên ngoài. Khi mùa đông sắp kết thúc, những nàng Bướm Đêm có thời gian chữa bệnh dài và ấm áp hơn ở phía trước. Nhưng đối với các đặc vụ, khi băng tuyết tan có nghĩa là một điều khủng khiếp sẽ xảy đến: một lời đảm bảo ớn lạnh rằng ở nơi nào đó trên đất nước này, một phụ nữ trẻ khác sẽ chết trong một nhà thờ với vết rạch cổ họng và cơ thể được bao quanh bởi hoa. Em gái của Priya Sravasti đã trở thành nạn nhân của kẻ sát nhân nhiều năm trước. Bây giờ cô ấy và mẹ cô ấy chuyển nhà vài tháng một lần, hy vọng vào một khởi đầu mới. Nhưng khi cô ấy sa vào cái bẫy của kẻ điên, cuộc đi săn diễn ra theo chiều hướng mới. Chỉ với sự giúp đỡ của Priya, kẻ sát nhân mới có thể bị vạch trần, nhưng liệu hy vọng mãnh liệt có thôi thúc cô ấy đặt cuộc sống của mình vào tình thế hiểm nguy? *** Dot Hutchison là tác giả cuốn A Wouned Name (tạm dịch: Cái tên bị thương tổn), một tiểu thuyết về người trẻ dựa trên tác phẩm Hamlet của Shakespeare, và tiểu thuyết trinh thám người lớn Vườn Bướm Đêm. Với kinh nghiệm làm việc tại một trại Hướng đạo sinh nam, một cửa hàng đồ thủ công, một hiệu sách và một Hội chợ Phục hưng 9vowis tư cách là một quân cờ người), Hutchison tự hào mình luôn giữ được niềm vui như thiếu nữ trong nội tâm của mình. Cô yêu các cơn bão, truyện thần thoại, lịch sử và các bộ phim có thể và nên được xem đi xem lại. *** Tên nàng là Darla Jean Carmichael và nàng là mối tình đầu của anh. Nhưng anh thật sự vẫn chưa biết gì về nàng đâu. Điều duy nhất mà anh biết, trong ngày xuân tươi đẹp này, chỉ là dường như ngay cả Chúa cũng dốc tâm dốc sức làm nàng trở nên lộng lẫy hơn. Nàng là vẻ đẹp thuần túy, chân thật, không giả tạo cũng chẳng phô trương; và đó là lý do vì sao anh yêu nàng. Mái tóc vàng óng ả của nàng đổ những lọn sóng xuống tấm lưng và nàng đang mặc lại chiếc váy trắng Phục sinh kiểu cổ của mình, thậm chí còn mang găng tay đăng ten và đội mũ kết đăng ten. Anh đã từng chiêm ngưỡng một tuyệt tác nào đẹp đến dường này chưa? Thuần túy tới dường này chưa? Và ngay cả thiên nhiên hôm nay cũng đồng ý với anh. Dọc hai bên con đường đầy bụi và không một bóng cây dẫn tới nhà thờ, cỏ mọc xanh rì lẫn với những bụi thủy tiên cả vàng cả trắng, như thể chúng không hề có ý định vươn cao hơn để với tới Darla Jean. Kể cả những đóa cúc đại cũng chỉ mang hai sắc vàng, trắng, và từ bấy đến nay chúng chỉ như những dải ruy băng tô điểm cho hoa oải hương tím nhẹ nhàng chạy xuyên qua những cánh đồng. Nhưng năm nay chỉ có Darla Jean mà thôi. Ngoại trừ… đó không hoàn toàn là Darla Jean. Tay nàng vòng qua cánh tay của một gã trai trẻ, bấu lấy khuỷu tay gã như thể tay nàng thuộc về nơi ấy, nhưng thật sự nó không dành cho nàng. Bàn tay nàng không thuộc về nơi đó vì gã kia không phải anh. Darla Jean là của anh. Nàng luôn là của anh. Nàng chưa từng cần anh nói với nàng điều này, bản thân nàng luôn biết nàng là của anh, theo cách mà nàng nên thế, bởi hai người sinh ra là dành cho nhau, bất kể người khác có nói gì nếu biết về điều này. Giận dữ, tan nát, anh theo họ tới nhà thờ nhỏ xây bằng gạch, tựa lưng vào hằng hà sa số những cây hoa đang thì rực rỡ, khiến cho nhà thờ trông như một mũi kim. Bằng cách nào đó, mặc dù cảm xúc đang chạy đua dồn dập trong hai tai anh như một nhịp tim khác, anh vẫn có thể cảm nhận được những điều khác. Bàn tay còn lại của gã trai kia cầm một cái lẵng chứa những kỷ vật mà mẹ nàng muốn nàng mang tới lễ đường, mỗi món được gói lại cẩn thận để bán nhằm quyên góp cho nhà thờ xây lại phần ngói mới trước khi mùa bão tới. Hắn cứ tựa vào nàng mỗi khi nàng cười. Còn nàng thì đang cười rất nhiều. Nhưng những thanh âm đó là của anh, giống như mọi thứ thuộc về nàng, chúng là của anh, làm sao nàng lại có thể chia sẻ chúng với một người khác cơ chứ? Tiếng cười ấy đã luôn vỗ về anh, xoa dịu cơn giận dữ đang bùng nổ trong anh. Nhưng giờ đây mỗi khi nghe thấy tiếng cười của nàng - lanh lảnh và mềm mại, tựa như những ngọn gió trên mái hiên nhà sau - anh đều cảm thấy đau nhói trong lồng ngực, một vọng âm nhói cả óc. Họ cùng tiến vào lễ đường và chỉ một hai phút sau, anh đã tìm thấy một ô cửa sổ nơi anh vừa có thể nhìn thấy họ rõ ràng, vừa tránh bị phát hiện. Nàng không nên biết anh đang ở đó để chứng kiến nàng đã nợ anh những gì và lẽ ra nàng nên cư xử như thế nào. Bên trong lễ đường, những mảng tối sáng của ánh mặt trời rực rỡ ngoài kia đan vào nhau tạo nên một khoảng không mơ hồ khiến anh không thể biết điều gì đang diễn ra trong đó. Nhưng rồi anh nhận ra. Tất cả những gì anh thấy là máu. Gã đang hôn nàng, hay nàng đang hôn gã, hai gương mặt nghiêng về phía nhau, còn cơ thể hai người chỉ cách nhau có một gang tay. Đó có lẽ là nụ hôn đầu của gã. Anh biết đó là nụ hôn đầu của nàng. Nụ hôn mà lẽ ra phải thuộc về anh - nụ hôn anh đã đợi chờ suốt những năm tháng qua. Nhưng thật kỳ lạ, anh lại đang chúc phúc cho nàng, bởi anh biết rằng nàng quá thuần khiết, quá trong sáng và không đáng bị những hờn ghen vớ vẩn bôi nhọ. Nàng quả thật quá thuần khiết. Quá trong sáng. Anh trượt xuống bức tường bao ngoài nhà thờ, những mảnh gạch ngói thô ráp cào xước và xuyên qua áo quần, đâm vào da thịt anh đau nhói. Anh rùng mình - có lẽ anh đang khóc. Làm sao nàng có thể? Làm sao nàng có thể làm điều đó cho chính nàng, và cho anh? Làm sao nàng có thể để chính mình bị bôi nhọ? Bây giờ nàng chẳng có giá trị gì, chẳng khác chi những cô gái điếm ngoài kia, lúc nào cũng phô bày cơ thể, nụ cười cùng ánh mắt vừa độc ác vừa lọc lõi của mình. Thế mà, anh những tưởng đã có thể tôn thờ nét tinh khôi của nàng cho tới hơi thở cuối cùng. Nhưng anh vẫn yêu nàng. Làm sao anh có thể vẫn yêu nàng cơ chứ? Tình yêu anh dành cho nàng đủ lớn để cứu rỗi nàng, ngay cả khi anh phải cứu nàng khỏi chính nàng. Anh nghe thấy tiếng cậu bé rời đi, một lời xin lỗi buột khỏi đôi môi cậu - cậu phải rời đi để giúp những người anh em chuẩn bị sẵn sàng. Anh nghe thấy tiếng cha xứ vui vẻ chào Darla Jean. Cha nói với nàng rằng cha phải vào thị trấn để mua cốc đựng nước chanh - và hỏi liệu nàng sẽ ổn khi ở một mình chứ. Đương nhiên nàng sẽ ổn. Nàng lớn lên trong chính nhà thờ này. Nơi đây là mái ấm an toàn của nàng. Nàng chẳng thể tưởng tượng ra thế giới ngoài kia, nơi không phải lúc nào mọi thứ cũng thật, cũng đúng. Trong khi nhìn theo bóng cha xứ đi xuống phía con đường, xa dần, xa dần, anh bỗng nghe thấy nàng cất tiếng hát. Những bài hát của nàng cũng là của anh và không ai khác có thể nghe chúng lúc này. Nàng chào anh bằng một nụ cười thành tiếng khi anh đi vào lễ đường, đôi mắt nàng bừng sáng. Anh không thể gọi đó là chân thật. Không còn chân thật nữa. Không hề chân thật khi mà giờ đây nàng đã mất đi sự trong sáng. Nụ cười của nàng trở nên ngượng ngùng khi anh tới gần. Nàng có đủ dũng khí để hỏi anh rằng vấn đề ở đây là gì. Anh biết anh chẳng có nhiều thời gian - từ đây vào thị trấn chỉ chưa tới hai dặm và cha xứ thường xuyên đi bộ tới đó - nhưng anh có đủ thời gian để nói cho nàng nghe. Anh sẽ nói cho nàng nghe mọi điều. Anh đã hứa sẽ ở bên nàng cả cuộc đời, anh sẽ luôn ở đó khi nàng cần. Anh đã hứa cho nàng cả thế giới. Nhưng nàng đã ném lời hứa đó đi. Đó hoàn toàn là lỗi của nàng. Anh đã bỏ chạy thật nhanh, trong lòng vẫn sục sôi những tổn thương và phản bội. Darla Jean ở lại phía sau, nằm dài trên tảng đá, chiếc váy Phục sinh tan tác và rách vụn, như vừa được lôi lên từ một bể nước đỏ. Những đóa thủy tiên anh ngắt cho nàng - một món quà và hãy xem nàng đã làm gì với nó kìa - đang nằm la liệt xung quanh nàng. Đôi mắt nàng mở to và trống rỗng, một tiếng vang của nỗi hoang mang, và anh đã trao cho nàng một nụ cười nham nhở mà nàng có thể chia sẻ cho cả thế giới nếu nàng muốn. Nàng không thể cười, không thể hát, không thể phá hủy những thứ là của anh nữa. Nàng không thể làm gì nữa. Có lẽ đây không phải là điều anh mong muốn. Có lẽ lưỡi dao săn mồi của anh đã trượt khỏi tay và đâm quá sâu. Có lẽ anh đã quên rằng có quá nhiều máu gần với bề mặt. Có lẽ anh đã hành động đúng như những gì anh mong muốn. Sau tất cả nàng cũng chỉ là một cô gái điếm. Giờ đây Darla Jean đã chết. Anh không hề biết nàng là mối tình đầu của anh. Có điều này anh chưa biết, nàng cũng không phải là người cuối cùng của anh. Mời các bạn đón đọc Đóa Hồng Quỷ Quyệt của tác giả Dot Hutchison & Hoài Thu (dịch).
Vườn Bướm Đêm
Vườn bướm đêm là một cái tên mỹ miều chỉ một biệt thự biệt lập nằm giữa một khu vườn tuyệt đẹp. Giữa hoa cỏ và cây cối xanh tươi là một chốn kinh hoàng giam giữ các phụ nữ trẻ, những loài "bướm quý" được tạo ra bởi một người đàn ông tàn bạo, quái gở, có sở thích sưu tầm mẫu vật. Khi khu vườn bị phát hiện, một người sống sót được đưa đi thẩm vấn. Hai nhân viên điều tra FBI Victor Hanoverian và Brandon Eddison dấn thân vào một vụ án hãi hùng nhất trong sự nghiệp của họ, nhất là khi cô gái được đưa đến - Maya chứng minh bản thân mình là một câu đố hiểm hóc. Từng chút một, câu chuyện về Vườn bướm đêm được hé lộ, nhưng Maya càng chia sẻ nhiều điều, hai thanh tra càng nghi ngờ rằng phải chăng còn một bí mật kinh khủng khác đang được che giấu? *** Dot Hutchison Là tác giả cuốn A Wouned Name (tạm dịch: Cái tên bị thương tổn), một tiểu thuyết về người trẻ dựa trên tác phẩm Hamlet của Shakespeare, và tiểu thuyết trinh thám người lớn Vườn Bướm Đêm. Với kinh nghiệm làm việc tại một trại Hướng đạo sinh nam, một cửa hàng đồ thủ công, một hiệu sách và một Hội chợ Phục hưng 9vowis tư cách là một quân cờ người), Hutchison tự hào mình luôn giữ được niềm vui như thiếu nữ trong nội tâm của mình. Cô yêu các cơn bão, truyện thần thoại, lịch sử và các bộ phim có thể và nên được xem đi xem lại. *** [Review sách] VƯỜN BƯỚM ĐÊM – Cơn ác mộng kinh hoàng trong khu vườn địa đàng cùng hai vấn nạn nhức nhối của xã hội hiện nay – Tác giả: Dot Hutchison Thể loại: Tiểu thuyết (Tâm lý học tội phạm) —— Vườn bướm đêm là một cái tên mỹ miều chỉ một biệt thự biệt lập nằm giữa một khu vườn tuyệt đẹp. Ở đó có thác nước chảy rì rào và sủi bọt bên ngoài, những bông hoa sặc sỡ nở rộ trên nền lá và cây um tùm, từng đàn bướm dập dờ lượn quanh. Thác nước đổ vào một con suối nhỏ uốn khúc dẫn ra một cái ao thả hoa súng, những lối đi rải cát trắng đánh dấu đường qua vườn cây tới những cái cửa khác. Không gian rộng lớn, thơ mộng, gần như gây choáng ngợp ngay từ lần nhìn đầu tiên. --------- Cơn ác mộng kinh hoàng trong khu vườn địa đàng Song đó không đơn giản chỉ là một khu vườn rợp bóng cây, ngát hương hoa đơn thuần mà tại đó còn tồn tại nhiều loài bướm quý và đặc biệt: những nàng Bướm với đôi cánh được xăm trổ vô cùng tinh vi trên lưng dọc xuống eo tương ứng với tên của từng loài bướm quý trên thế giới, tựa các tiên nữ. Giữa hoa cỏ và cây cối xanh tươi, đó là chốn kinh hoàng giam giữ các phụ nữ trẻ bị bắt cóc, tất cả được giám sát bởi một người đàn ông tàn bạo, quái gở, có sở thích sưu tầm các mẫu vật, thường được gọi với cái tên Thợ làm vườn (Gardener). Tuy nhiên, như chúng ta biết, vòng đời của loài bướm trong tự nhiên rất ngắn, chỉ tồn tại vài tháng ngắn ngủi. Thật là đáng tiếc! Và Thợ làm vườn cũng vậy – mong muốn rằng một phép lạ phi thường như vậy sẽ ở với hắn mãi mãi, chiếu sáng cuộc sống của hắn với sự hồi hộp của đôi cánh được vẽ bằng tất cả các màu sắc của cầu vồng do hắn một tay tạo nên. Chính vì lẽ đó, để các nàng Bướm của mình tồn tại vĩnh cửu, để có thể ở bên hắn suốt đời, thì cứ đến sinh nhật lần thứ 21 của bất kì nàng Bướm nào, nàng ấy sẽ được thay y phục màu (khác so với ngày thường chỉ mặc màu đen), chải chuốt xinh đẹp rồi được Thợ làm vườn đưa vào bể kính đổ đầy nhựa và ở trong đó mãi mãi. --------- Phản ánh hai vấn nạn nhức nhối của xã hội hiện nay: nạn bạo hành phụ nữ và nạn ấu dâm Qua lời kể của một trong những người sống sót sau khi khu vườn bị phát hiện – Maya – từng chút một, câu chuyện kinh hãi về Vườn bướm đêm dần được hé lộ, đồng thời bí mật kinh khủng đằng sau những con người có vẻ bề ngoài nho nhã, đạo mạo ấy cũng bị lật tẩy. 1. Cơn ác mộng của các thiếu nữ không bao giờ muốn tỉnh lại Chỉ việc buộc các cô gái hóa thân thành những chú bướm xinh đẹp rồi ở bên Thợ làm vườn mãi mãi thì chưa đủ sự biến thái, kinh tởm và tàn bạo của hắn. Có thể xem “Vườn bướm đêm” là một câu chuyện về bạo lực và bạo hành của đàn ông đối với phụ nữ. Các cô gái sau khi bị bắt cóc chịu bạo hành tập thể cả về thể xác lẫn tinh thần, bị kiểm soát chặt chẽ bởi hệ thống camera 24/24 mọi lúc mọi nơi, kể cả trong lúc ngủ hay khi tắm, và thậm chí bị đánh đập dã man không thương tiếc… Hơn thế nữa, Avery – con trai cả của Thợ làm vườn với tâm lý biến thái, quái gở, thường xuyên xâm hại tình dục cùng những sở thích, ý tưởng điên rồ, bệnh hoạn. Điều này đã khiến cho các cô gái ấy bị tổn thương, sự phản kháng trong họ dần trở nên yếu ớt, muốn trốn tránh thực tại khủng khiếp. Họ hành xử giống hệt nhiều nạn nhân bị bạo hành ở ngoài đời thật. “Thế nhưng nếu có hi vọng bay xa trong một đêm, hay một ngày, hay vô tận, liệu có vì thế mà nó bay đi ít hơn? Mọi thứ chúng ta thấy hay tưởng mình thấy vốn chỉ là một giấc mơ trong giấc mơ.” —— 2. Nỗi đau của những đứa trẻ và gia đình có con cái bị xâm hại tình dục Gần cuối câu chuyện, tác giả Hutchison đưa thêm nhân vật Keely – một cô bé 12 tuổi, tạo nên sự đỉnh điểm để đập tan sự hèn nhát, do dự của người con trai út Thợ làm vườn – Desmond. Còn gì đau đớn và ám ảnh hơn đối với một đứa trẻ đang đón sinh nhật lần thứ mười hai cùng gia đình và bạn bè tại trung tâm thương mại thì bị bắt cóc, xâm hại tình dục dã man rồi nhốt ở một nơi mà em biết không thể về lại quê nhà, về lại với bố mẹ. Nỗi đau cả thể xác lẫn tinh thần ấy liệu thời gian có chữa lành? Đây cũng là một hồi chuông cảnh tỉnh đối với các bậc cha mẹ trong xã hội hiện đại ngày nay, ngoài việc quan tâm cái ăn, cái mặc của con hằng ngày, bố mẹ nên hướng dẫn cách con tự bảo vệ mình, bảo vệ bản thân khỏi những người xấu, cũng như khắc phục sự hạn chế trong nhận thức của trẻ về các hình thức xâm hại tình dục, sự tò mò khám phá về giới tính. Bởi một khi sự việc đã xảy ra, hậu quả để lại là nỗi đau thắt lòng không chỉ riêng con cái mà chính bậc làm cha, làm mẹ ấy cũng phải gánh chịu. Điều này làm mình liên tưởng đến bộ phim Hope (Hy vọng) của Hàn Quốc được công chiếu vào năm 2013 dựa trên vụ án ấu dâm có thật gây rúng động cả Hàn Quốc và thế giới. --------- Ra đời vào năm 2016, nội dung câu chuyện của Vườn bướm đêm được Dot Huchison lồng ghép một cách khéo léo dựa trên những vụ án có thật nhằm phản ánh thực trạng phũ phàng của xã hội hiện nay. Cách phân tích tâm lý, suy nghĩ của các nhân vật chính diện hay phản diện và cách câu chuyện được kể bởi một trong các nạn nhân – Maya, nàng Bướm thuộc họ Western Pine Elfin xinh đẹp có sở thích đọc sách – được xem là khá hấp dẫn. Người đọc sẽ cảm thấy rùng mình, sợ hãi và thậm chí kinh tởm khi Maya thuật lại vô cùng chi tiết việc mình bị bắt cóc rồi bị giam cầm trong Vườn, cũng như khi cô tận mắt chứng kiến các cô gái khác khi tròn 21 tuổi vĩnh viễn ở trong bể kính được trưng bày tại sảnh của Vườn, hoặc như việc một cô gái nào sẽ bị giết nếu không may mang thai sau khi bị lạm dụng tình dục bởi hai cha con Thợ làm vườn, hay cơ thể bị viêm nặng, sưng tấy không lành lại được khi xăm cánh trên lưng,… Quả thật, trong khu vườn đó, Thợ làm vườn là người toàn quyền quyết định sự sống chết của các cô gái. Tuy nhiên, vấn đề gây tranh cãi nhiều nhất đó chính là sự thiếu phản kháng mạnh mẽ của gần hai mươi cô gái bị giam cầm trong Vườn. Họ quá yếu đuối, trở nên thụ động và không dám phản kháng lại hai cha con Thợ làm vườn. Các cô gái ấy chấp nhận sống ngày này qua ngày khác tại đó, chấp nhận chờ đến khi sinh nhật 21 tuổi và rồi đau đớn kết thúc cuộc đời mình trong bể kính. Ngoài ra, nhân vật Desmond - con trai út của Thợ làm vườn – nhận ra được sự khủng khiếp, sai trái trong hành động của cha và anh mình nhưng lại quá thụ động đến mức hèn nhát, không dám báo cảnh sát, cũng chấp nhận để các cô gái và người mình yêu – Maya – sống một cuộc đời như loài bướm. “Chần chừ đủ lâu sẽ giết chết tất cả. Có lẽ hèn nhát là trạng thái tự nhiên của chúng ta nhưng nó vẫn là một lựa chọn.” ---------- Tạm kết, mặc dù cái kết đến chóng vánh, cú twist chưa đủ mạnh do kết cục đã được đưa ra từ đầu (khu vườn bị phá hủy toàn bộ), nhưng câu chuyện của các nạn nhân cùng hậu quả đến từ trải nghiệm hãi hùng mà họ đã trải qua trở thành tâm điểm nóng, đòi hỏi sự quan tâm của độc giả. Bởi lẽ rằng các nạn nhân đã được giải thoát không có nghĩa là họ đã hoàn toàn thoát khỏi ám ảnh ấy, đó là một cơn ác mộng mà họ không bao giờ muốn tỉnh lại, cần thời gian và sự kiên nhẫn để các cô gái có thể hòa nhập với cuộc sống bình thường. Sự giam cầm qua nhiều năm đã khiến các cô gái ấy trở nên yếu đuối, không đủ sức chống chọi với xã hội tàn khốc ngày nay, họ sợ những câu hỏi của cánh nhà báo, ánh đèn flash của đám phóng viên, lời dè bỉu của vài người “máu lạnh”… Chính vì thế, yêu cầu bức thiết đặt ra là xã hội cần “dang rộng đôi tay” để giúp đỡ, tạo điều kiện mở ra một cuộc sống mới cho các cô gái sau khi bị bạo hành, tạo một khởi đầu mới để xóa đi ám ảnh kinh hoàng trong Vườn bướm đêm. —— Thank you for reading! Review & Photo by @Thu Hồng Hoàng. Mời các bạn đón đọc Vườn Bướm Đêm của tác giả Dot Hutchison & Orkid (dịch).
Kim Cương Đoạt Mạng
"Không thể tin được... Jeffery Deaver lại mang đến một cuốn sách bùng nổ nữa trong loạt sách về Lincoln Rhyme... Deaver chính là một bậc thầy... Sẽ chẳng ngạc nhiên khi chúng ta thấy Kim cương đoạt mạng xuất hiện trong rất nhiều danh sách những cuốn sách hay nhất năm." - Suspense Magazine Buổi sáng cuối tuần tĩnh lặng ở khu phố 47, quận Kim cương bỗng chốc bị khuấy động bởi tin tức về vụ thảm sát ba mạng người tại một tiệm trang sức. Nạn nhân là một nghệ nhân cắt kim cương có tiếng cùng một đôi uyên ương đang sắp sửa trao nhau chiếc nhẫn thề hẹn trăm năm. Số kim cương trị giá cả nửa triệu đô-la trong cửa tiệm vẫn còn nguyên vẹn trong khi các nạn nhân bị tra tấn cho đến chết. Đây chắc chắn không phải một vụ án cướp của giết người thông thường. Vậy mục đích thực sự của tên sát nhân là gì? Tên sát nhân vẫn âm thầm, lạnh lùng và kín kẽ đi trên con đường của riêng hắn, cẩn thận xóa bỏ mọi dấu vết và giấu giếm chấp niệm trả thù bệnh hoạn của mình trong khi đầu mối mơ hồ duy nhất mà thanh tra Rhyme cùng cộng sự của anh có được là cậu trai đang học việc tại tiệm trang sức. Tuy nhiên, đối tượng này lại luôn thoát khỏi tầm tay của họ, kể cả lúc tưởng như đã sa lưới mai phục tới nơi… *** REVIEW “KIM CƯƠNG ĐOẠT MẠNG” “Đây là nơi đất gặp nước trong cảnh sắc đẹp bình dị mà choáng ngợp. Đây là nơi đá khoác lên mình bố cục, sự lấp lánh và tương phản của nghệ thuật. Đây là nơi mà bụi rậm và cây cối chìa ra dọc theo các mỏm đá với vẻ duyên dáng của làn khói. Đây chính là nơi thích hợp để chết cho một người đã dành toàn tâm toàn ý cho đất mẹ.” Bối cảnh chết chóc của quyển này diễn ra ở một tiệm trang sức. Đơn thuần ban đầu thì người ta sẽ suy đoán rằng kẻ sát nhân muốn giết người cướp của. Tuy nhiên, mọi chuyện không đơn giản như vậy khi chẳng có một viên kim cương nào mất đi. Chỉ có các nạn nhân là bị hành hạ đến chết, trong đó đáng tiếc là có một cặp nạn nhân đang trong quá trình chuẩn bị nhẫn cưới cho cuộc hôn nhân trọn đời của mình. Động cơ của tên sát nhân là điều gây tò mò cho cả vụ án này. Người ta càng tò mò cực độ khi các cặp đôi vừa đính hôn liên tiếp bị sát hại thương tâm. Kẻ thủ ác phải chăng có thù với sự hạnh phúc hay tình yêu của người khác? Tất cả đều là dấu chấm hỏi mà tác giả đặt ra cho bạn đọc trong suốt quá trình khám phá cái kết thật sự của “Kim cương đoạt mạng”. Sự tinh vi trong thủ pháp, sự cẩn thận trong việc xóa đi chứng cứ gây án của kẻ thủ ác đã gây ra nhiều trắc trở, khó khăn cho công cuộc điều tra của Rhyme. Bài toán khám phá tâm lý của tên sát nhân trong vụ này tưởng như giản đơn nhưng hóa ra lại phức tạp vô cùng. Các quan hệ dây mơ rễ má được tác giả miêu tả có phần mơ hồ, cả nhân chứng và vật chứng cũng vậy, mọi thứ như một phủ lên một lớp sương mờ ảo khiến người đọc cứ nghĩ sắp tỏ tường thì cuối cùng lại mất hút hoặc đảo ngược. Jeffery Deaver vẫn duy trì được cách viết riêng biệt trong “Kim cương đoạt mạng”, đặc biệt là thủ pháp xây dựng nhân vật phản diện rất đặc trưng. Qua bao nhiêu quyển mình đã đọc thì đến quyển này, tài năng và sự điên loạn của kẻ thủ ác luôn được khắc họa sâu sắc ở nhiều góc độ. Tâm lý có, thông minh có và đặc biệt ở quyển này là sự biến đổi nhanh chóng trong cách hành động của nhân vật. Một điểm đáng lưu ý khác mà nếu là bạn đọc trung thành của Deaver cũng sẽ phát hiện ra chính là kiến thức đa dạng của tác giả ở nhiều lĩnh vực. Ở mỗi quyển, tác giả sẽ đưa ra nhiều kiến thức hay ho, hữu ích thuộc về các chuyên ngành khác nhau. Nếu ở “Dữ liệu tử thần” hay “Sát nhân mạng”, tác giả đề cập lĩnh vực mạng viễn thông, internet; ở quyển “Lưới điện tử thần” là những đồ điện gia dụng; ở “Búp bê đang ngủ” là những kiến thức về nghệ thuật điều tra tội phạm qua ngôn ngữ cơ thể thì ở “Kim cương đoạt mạng” chính là những khái niệm, cách đánh giá, tìm tòi và đẽo gọt kim cương. Bạn đọc nào có hứng thú về trang sức sẽ đánh giá cao các thông tin mà Jeffery Deaver đã đề cập. Hai nhân vật chính vẫn giữ vững và phát huy phong độ ở quyển này. Sự thông minh của Lincoln và sự gan dạ của Sachs vẫn khiến cho mình nể phục. Ấn tượng không quá tốt của mình đối với quyển này chính là plot twist chưa đủ tầm với câu chuyện. Tuy nhiên, tất cả các tình tiết gộp lại để đưa ra đáp án cuối cùng không bị phi logic nên tổng thể vẫn khiến mình thích thú, hài lòng và chấp nhận được các cú lật của tác giả đưa ra. Có một câu mà mình rất thích trong quyển này chính là: “Đôi khi bạn kết thúc một vụ án nhờ AND và các bằng chứng từ dấu vết hiện trường. Đôi khi nhờ một cái nháy mắt và một giọt mồ hôi.” Có thể nói Deaver luôn có một công thức chung cho các quyển sách của mình và may mắn thay, mỗi cuốn luôn mang đến sự hồi hộp khác biệt và giữ được sự hấp dẫn đối với độc giả đến khoảnh khắc cuối cùng. Sự điên rồ của kẻ ác chưa bao giờ tương đồng trong mỗi tác phẩm của ông, đây là điều mà mình cực kỳ thích khi đọc truyện trinh thám của Jeffery Deaver. Thế giới của khoa học pháp y qua các trang viết của “Kim cương đoạt mạng” có phần hơi nghiệt ngã, hơi bí bách bởi các nước đi của kẻ giết người. Mình ví quyển này như một chuyến đi khám phá trang sức đầy màu sắc và cũng đầy căng thẳng bởi sự tàn nhẫn của kẻ sát nhân. Máu có thể chảy trên kim cương, ngón tay có thể bị cắt đứt rời và cái chết có thể nhấn chìm tình yêu – tất cả đều được gói gọn trong “Kim cương đoạt mạng” khiến bạn thỏa mãn đến giây phút cuối cùng của câu chuyện. (Trần Nguyễn Phước Thông, FB Trần Thông, 04-02-2021) *** Kim cương đoạt mạng – thêm một tuyệt phẩm trinh thám nữa của Jeffery Deaver Với những độc giả khó tính, Kim cương đoạt mạng có thể không phù hợp với các bạn bởi lẽ thật khó để đi đến những trang sách cuối cùng mà không ngủ gật giữa chừng. Tuy nhiên, phần thưởng của Jeffery Deaver đem đến cho những ai đủ kiên nhẫn đọc hết có lẽ sẽ khiến họ phải gật gù, wow, lại thêm một tuyệt phẩm trinh thám mà suýt chút nữa đã lại bị bỏ qua Hồi hộp, kịch tính hay nghẹt thở là…những tính từ không có trong cuốn sách này Không thể phủ nhận rằng Jeffery Deaver viết sách theo một lối mòn, thậm chí tất cả các cuốn sách của ông đều có kết cục tốt đẹp cho mọi nhân vật chính trong toàn bộ series của chúng ta. Nếu đọc nhiều, bạn sẽ chẳng bao giờ phải toát mồ hôi hột cho những nhân vật chính, thậm chí có ở trong một tình huống nghẹt thở, bạn cũng chỉ gật gù, à ừ, giả vờ vậy thôi, vài phút nữa anh ấy hoặc cô ấy sẽ lại vượt qua mọi khó khăn thôi mà. Trở lại với nội dung chính của cuốn sách này, nếu bạn chưa đọc bất kỳ cuốn nào của Deaver thì bạn sẽ ngủ gật giữa chừng dù có kiên nhẫn đến mấy, vì thực sự dành riêng cho những độc giả yêu thích kim cương thì nó khá hay, nhưng những người ngoại đạo thì có thể chán ngắt với mấy cái thông điệp của các nghệ sĩ khoan cắt. Với những người yêu thích tác giả này, mọi việc thậm chí còn tồi tệ hơn. Cuốn sách có thể khiến họ thất vọng nhiều lần. Lại giết người hàng loạt biến thái à, lại hành động rượt đuổi bắt tội phạm à, lại dày hẳn 600 trang nhưng ở ngay mấy chương đầu, kẻ thủ ác đã suýt lọt lưới rồi lại trốn thoát bất ngờ à, ây dà Deaver ơi ông định lừa chúng tôi đến bao giờ nữa đây. Sức chịu đựng của những độc giả trung thành cũng có hạn, đừng bẻ cua khét lẹt mà ảo lòi nữa có được không? À tất nhiên là điểm cộng cho cuốn sách, nó không nhàm chán kiểu rượt đuổi như phim hành động – một kiểu rất Deaver trước đây – nay chỉ toàn là những chương sách nói về hành trình phá án của nhóm Lincoln Rhyme, cộng với những trường đoạn giết người quen thuộc của hung thủ. Nhưng thiếu sự kịch tính, quả thực cuốn sách là một cách tuyệt vời để ngủ ngon nếu đọc vài chương trước khi lên giường mỗi tối. Tựu chung lại, nếu những gì vừa nêu không khiến bạn chùn bước thì xin chúc mừng, rất có thể bạn rất phù hợp để đọc cuốn Kim cương đoạt mạng này, bởi vì ngoài những cái dở vừa nêu, nó tiềm ẩn những cuộc đấu trí cực hay, dù đôi lúc logic hơi hơi ảo lòi Cuộc đấu trí giữa 2 thiên tài – Nhà tội phạm học và gã Thợ đồng hồ chết chóc Như chúng ta đã biết, Thợ đồng hồ đã toi mạng trong tác phẩm Kẻ tầm da (số phận hắn sau đó như nào thì các bạn đọc đi sẽ biết, thiên cơ bất khả lộ!!!). Và lần này hắn đã đạo diễn toàn bộ những vụ án mạng, kế trong kế và án trong án, nhằm đạt được mục đích tối thượng của mình. Thật là mất hay nếu chia sẻ hết những bí mật được tiết lộ trong cuốn sách này. Thợ đồng hồ không cần phải ra mặt, nhưng suýt chút nữa đã lừa được nhà tội phạm học tài ba của chúng ta – Lincoln Rhyme. À nhưng mà đâu có dễ, tác giả Deaver luôn để Rhyme thắng cuộc vì công lý thế nên sau tất cả, dù dày công dàn bẫy, Hale vẫn mất toi 3 triệu đô bởi phi vụ cố vấn và lên kế hoạch dày công thực hiện series giết người hàng loạt của hắn đổ bể. Và sự thật đã diễn ra đúng như thế, nhưng thật vui là cuộc chiến giữa 2 người, đã đang và chưa có hồi kết. Deaver sẽ tiếp tục những cuốn sách nói về cuộc đấu trí thiên tài giữa 2 con người này và hy vọng Hale sẽ có ít nhất một lần qua mặt được Rhyme Sau tất cả, Kim cương đoạt mạng là một kho tàng kiến thức khổng lồ Jeffery Deaver nổi tiếng bởi những kết thúc ảo diệu cho những cuốn sách trinh thám của mình, nhưng đồng thời ông cũng để lại cho độc giả những kiến thức quý báu và vô cùng sâu rộng về một chủ đề xuyên suốt trong cuốn sách. Lần này là kim cương, là giá trị của những tinh thể các-bon có thể bị nhân lên nhiều lần nhưng đồng thời cũng có hàng trăm kẻ sẵn sàng giết người để bịt mọi khả năng làm kim cương rớt giá. Thông qua cuốn sách, bạn có thể sẽ hiểu thêm về nghề gọt đẽo kim cương, thậm chí là những vui buồn khó khăn trong ngành công nghiệp đầy hấp dẫn này. Cuốn sách cũng đề cập dù rất thoáng qua những nền văn hoá của người theo đạo Hồi hay Hindu, thậm chí cuộc sống của những gã Mafia xứ Mexico – nơi mọi người dân đều mơ ước trở thành một Walter White Heisenberg Chốt lại, nếu phải chấm điểm, Kim cương đoạt mạng xứng đáng với con số 7/10. Và dù muốn hay không, mọi độc giả đều sẽ phải ngả mũ với những kiến thức sâu rộng, với đề tài hấp dẫn và với một cách giải đáp phá án tuyệt vời của thương hiệu trinh thám đã được điểm chứng Jeffery Deaver. Mời các bạn đón đọc Kim Cương Đoạt Mạng của tác giả Jeffery Deaver & Orkid (dịch).