Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bạc Áo Hào Hoa - Thẩm Thệ Hà

Bạc Áo Hào Hoa” là một cuốn tiểu thuyết mới xuất bản của Thẩm Thệ Hà, một trong những tác giả thuộc thế hệ 1945, thế hệ những Vũ Anh Khanh, Lý văn Sâm, Quốc Ấn. Thế hệ nhà văn kháng chiến. Đề tài của cuốn Bạc áo hào hoa là đề tài của tình yêu, của tuổi trẻ, của thác loạn. Những chương đầu của Bạc áo hào hoa, Thẩm Thệ Hà viết rất hồn nhiên, viết rất trôi chảy. Những nhân vật tiểu thuyết sống rất linh động, sống rất tình cảm, rất thời đại. Bản chất của văn chương là phải thật tự nhiên, thật trong sáng. Thẩm Thệ Hà không phải là không biết như vậy, nhưng ông là nhà văn có lý tưởng, ông là nhà giáo yêu nghề, ông muốn làm văn chương tải đạo. Ý hướng văn chương tải đạo là ý hướng tốt. Nhưng chất đạo đức, chất tư tưởng đòi hỏi một kỹ thuật văn chương tinh vi, tiếc rằng Thẩm Thệ Hà chưa đạt được cao độ, chưa đạt được sự tinh vi, nên để lộ cái ý muốn tải đạo ra. Nói như vậy không có nghĩa là văn chương của Thẩm Thệ Hà trong Bạc áo hào hoa không bay bướm, không tươi trẻ. Văn chương Thẩm Thệ Hà rất bay bướm, rất tươi trẻ, nhưng đó là vẻ bay bướm, tươi trẻ của nhà văn thế hệ 1945. Tóm lại, Bạc áo hào hoa là một cuốn tiểu thuyết viết về tình yêu tuổi trẻ chiến tranh, một cuốn tiểu thuyết của một tác giả danh tiếng và được tác giả sáng tác khá thận trọng. Kết luận, Bạc áo hào hoa là một tiểu thuyết đáng đọc, tác phẩm lành mạnh cho tuổi trẻ hôm nay nhận diện mình, nhận diện cuộc đời, nhận diện hiện tại và tương lai. Sự Thật - Số 125 (Ngày 23-5-1970) Truyện dài “Bạc áo hào hoa” diễn tả nỗi thống khổ và niềm khát vọng hòa bình của người dân quê yêu nước trong cuộc chiến tranh khủng khiếp, điêu tàn. Truyện được chia thành hai phần. Phần đầu lấy bối cảnh nếp sống của thanh niên ở thành thị chịu ảnh hưởng của chiến tranh, học đòi theo lối sống đợt sống mới, hyppies, bất cần tương lai chối bỏ hiện tại. Phần thứ nhì trình diện những nếp sống tinh thần và vật chất của thanh thiếu niên ở thôn quê, chịu ảnh hưởng trực tiếp và triền miên của chết chóc, của tàn phá chiến tranh đến không còn sức để chịu dựng. Và niềm khát khao chung của mọi người là hòa bình cho đất nước, hòa bình cho mọi người Việt Nam đã hơn hai mươi năm chịu đựng cuộc chiến khủng khiếp. Qua trọn nửa phần đầu quyển truyện, tác giả sẽ rước lấy thất bại nếu người đọc không đủ kiên nhẫn. Tác giả đã trình diện nếp sống tinh thần và vật chất của thanh thiếu niên chịu ảnh hưởng theo đợt sống mới. Mất tin tưởng về cuộc đời. Ích kỷ và chỉ biết hưởng thụ trong cuộc sống thác loạn. Ngược lại nửa phần sau, tác giả đã thành công dễ dàng trong việc lôi cuốn người đọc, đưa họ trở về thực trạng của chiến tranh: từng giờ từng phút, từng đêm từng ngày, không lúc nào là không có chết chóc. Chú Tư đầu xóm bị trúng đạn pháo kích chết không kịp ngáp. Cặp trâu của ông Năm bị trúng mảnh bom nằm ngay đơ trên bờ ruộng. Hai bên vừa đụng độ nhau ác liệt ở ngã ba, xác chết ngổn ngang, đầu một nơi, mình một nẻo máu nhuộm đỏ cả một quãng đường. Nhiều nhà tan hoang vì bom đạn. Chết chóc, tang tóc. Lầm than. Ngay cả lớp học đang dạy. Ngay cả đám trẻ đang ôm cặp vào lớp, đang chơi ngoài sân trường cũng bị chết tức tưởi vì chiến tranh. Chiến tranh tàn phá, giết chóc từ nhà này qua nhà khác, từ làng này qua làng khác. Bom đạn đào xới cả mồ mả của người mới chôn. Chiến tranh cướp hết tình người, giết chết hạnh phúc gia đình của người dân quê. Trong nỗi thống khổ tột cùng đó, mọi người dân thiết tha khát vọng hòa bình. Và truyện dài “Bạc áo hào hoa” của Thẩm Thệ Hà đã khơi bùng lên niềm khát vọng hòa bình đó của mọi người yêu nước quá thống khổ vì chiến tranh tàn phá. Hà Liên Tử (Tia Sáng 29-5-1970) *** Thẩm Thệ Hà sinh ngày 9 tháng 3 năm 1923 tại quê nội là làng Gia Lộc, huyện Trảng Bàng, tỉnh Tây Ninh. Thời niên thiếu, ông học ở Trảng Bàng rồi lên Sài Gòn tiếp tục học xong trung học ở đây. Từ năm 14 tuổi, ông đã làm Chủ bút tạp chí Bạn Trẻ quy tụ nhiều cây bút trẻ lúc bấy giờ như: Hường Hoa, Khổng Dương, Vân An, Đoàn Giỏi...Đến năm 1937, thì ông đã có nhiều sáng tác thơ (ký bút danh Thành Kỉnh) đăng trên các báo ở Sài Gòn và Hà Nội như: Phổ Thông bán nguyệt san, Đồng Thinh, Chúa Nhật, Thanh Niên, Điện Tín... Từ sau Cách mạng tháng Tám (1945), ông đổi bút hiệu là Thẩm Thệ Hà và tham gia Ban Điệp báo Sài Gòn-Chợ Lớn-Gia Định cho đến năm 1952. Cùng với Vũ Anh Khanh, ông sáng lập nhà xuất bản Tân Việt Nam. Năm 1953 đến 1975, ông hoạt động trong Ban Văn-Báo-Giáo Sài Gòn. Năm 1966, ông cùng với Tô Nguyệt Đình (tức Nguyễn Bảo Hóa) sáng lập nhà xuất bản Lá Dâu. Trước 1975, ông vừa dạy học, vừa làm biên tập viên cho một số tờ báo và tạp chí; sau 1975 ông vẫn tiếp tục dạy học và viết cho các báo và tạp chí như: Văn Nghệ Thành phố Hồ Chí Minh, Sâu Khấu Thành phố Hồ Chí Minh, Sài Gòn Giải Phóng Thứ Bảy... Ông là hội viên Hội Nhà văn Thành phố Hồ Chí Minh, hội viên Hội Văn nghệ Tây Ninh. Thẩm Thệ Hà mất tại Bệnh viện Sài Gòn lúc 13g45 ngày 20 tháng 6 năm 2009 vì bệnh già, hưởng thọ 86 tuổi. Sau đó, thi hài ông được đưa đi hỏa táng tại nghĩa trang Bình Hưng Hòa, Thành phố Hồ Chí Minh. *** Phượng mơ mộng nhìn xuống dòng nước lặng lờ. Gió nam phơ phất mái tóc nàng. Ánh trăng trải trên gương mặt nàng một màu sắc mơ buồn. Dòng sông mông lung huyền ảo. Con đường đêm mờ mờ tương phản với ánh đèn chói chang, rực rỡ từ Hội trường Diên Hồng chiếu xuống công viên. Phượng bỗng giật mình vì có ai nhè nhẹ nắm lấy tay nàng. Nàng ngẩng lên, giọng run run vì xúc động: - Cậu Hoàng! - Cháu Phượng. Bốn mắt nhìn nhau, im lặng. Một lúc lâu, Hoàng mới hỏi: - Phượng chờ cậu có lâu không? Phượng cúi đầu, đôi mi chớp chớp: - Phượng đợi cậu lâu thấy mồ. - Bao lâu mà gọi là lâu? Phượng nhoẻn nụ cười ý nhị: - Gần năm năm rồi, còn gì nữa. Hoàng mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc huyền của thiếu nữ. Chàng thấy Phượng vẫn mềm mỏng, khả ái như ngày nào. Chàng thấy lòng rộn rã niềm vui. Trên ghế đá cạnh một bồn bông đang độ nở hoa, một cặp nhân tình ngồi bên nhau tâm sự. Mái tóc óng ả của cô gái dựa vào vai thanh niên. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, tỏ sự mặn nồng của đôi lòng vừa chớm nhụy yêu đương. Hai bóng hình in xuống thảm cỏ, khắng khít như đôi uyên ương, đằm thắm như đôi chim bồ câu đang cùng nhau âu yếm. ... Mời các bạn đón đọc Bạc Áo Hào Hoa của tác giả Thẩm Thệ Hà.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tiếng Thời Gian Du Dương - Ngải Tiểu Đồ
Thẩm An Bình có cảm tình với Cố Bình An, nhưng Cố Bình An lúc nào cũng cự tuyệt tình cảm ấy. Khi Thẩm An Bình du học ở nước ngoài, vì quá nhớ nhung Cố Bình An nên đã đáp máy bay trở về gặp cô, không ngờ vừa đúng lúc chứng kiến cảnh thân mật giữa Tất Nhiễm và Cố Bình An trong vườn trường. Thẩm An Bình đau khổ buồn bã, uống một trận thật say rồi quyết định buông xõa, còn Cố Bình An thì không hề biết gì. Liệu, tình yêu lặng lẽ chưa kịp nói của Thẩm An Bình có ngày nảy mầm? Liệu, có lúc nào đó Cố Bình An tình cờ nhận ra? Liệu, trên con đường này, họ có mỗi người một phương? Nếu như gió ngừng đưa tiếng hát du dương, chỉ còn lưu lại dư vị nhàn nhạt, hồi ức đau buồn có phải cũng theo gió tĩnh lặng mà dừng lại? Nếu như hồi ức không lan theo thủy triều, chỉ để lại sự khô cạn, sự lưu luyến trong đáy lòng có phải cũng theo ký ức khô kiệt mà tiêu tan mãi mãi? *** Từng cơn gió lạnh buốt len lỏi qua từng kẽ hở trên cơ thể, hơi thở đông cứng nơi lồng ngực, có cảm giác trước mắt là vực thẳm hun hút không nhìn thấy đáy, chẳng thấy đường chân trời, cũng không thấy điểm cuối cùng nhưng anh vẫn cam tâm tình nguyện lao xuống. Khung cảnh mờ mờ ảo ảo, những âm thanh vỡ vụn, anh không thể nghe rõ tiếng kêu thất thanh lẫn với tạp âm, cũng chẳng thể nhìn rõ những hình ảnh náo loạn trước mặt, trong mắt anh, trong lòng anh lúc này chỉ có một người, người mà anh sẵn sàng dùng sinh mạng mình để đánh đổi. Dường như trong một cái chớp mắt, tất cả mọi thứ đều im bặt. Đỉnh đầu anh đau đến tê dại, một thứ chất lỏng ấm nóng không ngừng tuôn trào, toàn thân chẳng còn chút sức lực, anh chỉ còn biết dùng chút tàn hơi còn lại ôm chặt lấy người đang ở trong vòng tay mình, trong giây phút cuối cùng còn chút cảm giác mơ hồ ấy, anh chỉ kịp nói một câu: “Nhắm mắt lại, đừng sợ.” Trái tim cũng theo đó mà đau nhói, con người ngốc nghếch ấy chắc lại khóc rồi. Chỉ cần cô ấy khóc là trời sẽ đổ mưa. Dường như cả thế giới cũng trở nên đau buồn theo. Cơn đau khiến ảo giác trở nên rõ ràng hơn, từng khung cảnh diễn ra trong quá khứ chợt ào ạt ùa về, khuôn mặt tươi tắn như hoa ấy lại một lần nữa vụt qua. Đó là Bình An của anh. “Anh An Bình, sau này lớn lên em lấy anh nhé?” “Thẩm An Bình, sẽ có ngày nhất định anh phải hối hận!” “Thẩm An Bình, em không thể sống thiếu anh. Anh đừng qua lại với người con gái khác, em không thể chịu được việc anh cưới người con gái khác.” “Thẩm An Bình, chúng ta đừng đính hôn nữa, có được không?” ... Từng khung cảnh lần lượt hiện ra, ngọt ngào đến chẳng muốn phải tỉnh dậy cũng có, đau đớn đến chẳng muốn phải nhớ tới cũng có... Nghĩ mãi, nghĩ mãi, anh chỉ có thể mím môi mà mỉm cười nhạt nhẽo. Đến chính anh cũng không biết thực ra, anh yêu cô, yêu đến khắc cốt ghi tâm. Anh muốn thời gian dừng lại ở giây phút này biết bao, để anh có thể mãi ôm chặt lấy cô như lúc này, chỉ cần như vậy, mà đi hết cả đời này. ... Mời các bạn đón đọc Tiếng Thời Gian Du Dương của tac giả Ngải Tiểu Đồ.
Bí Mật Của Emma - Sophie Kinsella
Emma đang hỗn loạn, cô đang ngồi trên một chuyến bay - thứ mà cô luôn sợ! Thế là, như là lần cuối được nói chuyện, cô bắt đầu kể những câu chuyện thầm kín nhất của mình cho gã đàn ông - một người có thân hình khá nóng bỏng đang ngồi cạnh cô. Cô đọc kỹ đằng sau những cuốn sách trí thức và ra vẻ mình đã đọc chúng như thế nào. Cô làm kiểu tóc Công chú Leia trong phòng ngủ ra sao. Cô không chắc về việc mình có điểm G và dầu sao cũng không rõ bạn trai mình có thể tìm thấy nó hay chưa. Cô cảm thấy như một kẻ lừa gạt khi làm việc ra sao - mọi người sử dụng từ “thao tác” suốt ngày mà cô chẳng hề hiểu nó có nghĩa gì. Cà phê ở chỗ làm kinh khủng thế nào. Có lần cô đã vứt một hồ sơ khách hàng phiền phức vào thùng rác ra sao. Nếu đấy là một linh hồn trống rỗng thì đó là cô. Tất nhiên, cô sống sót sau chuyến bay, và sáng hôm sau ông chủ trứ danh của tập đoàn hùng mạnh mà cô đang làm việc tới thăm chi nhánh ở Anh. Khi anh ta đi qua, Emma nhìn lên và nhận ra... đó là người đàn ông trên chuyến bay. Anh ta sẽ làm gì với những bí mật của cô? Anh ta biết mọi thứ – nhưng cô thì không biết 1 tí gì về anh ta cả. Hay là... có? *** Lời giới thiệu của người dịch: 10 điều bí mật về cuốn truyện này: 1. Nếu bạn muốn tìm những công chúa, hoàng tử, những anh hùng, mỹ nhân, những tình yêu vĩ đại... trong cuốn truyện này, không nghi ngờ gì bạn sẽ thất bại. 2. Nếu bạn muốn tìm những con người cao đẹp, những thứ tình cảm lớn lao, những triết lý tầm vóc... bạn cũng sẽ thất bại. 3. Nếu bạn muốn tìm những tình tiết gay cấn, những thời khắc thót tim, những bí ẩn cần giải mã... bạn, chắc chắn cũng thất bại. 4. Nhưng tôi dùng từ “thất bại” mà không phải “thất vọng”, bởi tôi có lòng tin bạn sẽ không phải thất vọng về cuốn truyện này. 5. Nếu bạn muốn thư giãn, bạn thích hài hước, bạn hơi chút lãng mạn, bạn thích cười vui và tin tưởng vào cuộc sống... Đây là câu chuyện dành cho bạn. 6. Nếu bạn không hoàn hảo, không xinh đẹp, không nổi trội, không siêu phàm... Đây chắc chắn là câu chuyện dành cho bạn. 7. Nếu bạn có cả tỷ tật xấu, nếu bạn thất vọng với bản thân, nếu bạn gặp thất bại, nếu bạn ngờ vực với cuộc đời... Đây chính là câu chuyện dành cho bạn. 8. Đây là câu chuyện viết bởi một con người bình thường ngoài 40 tuổi với 1 ông chồng và 4 đứa con; viết về một con người bình thường 25 tuổi chưa lập gia đình, xuất thân và công việc đều khiêm tốn hạng trung; và viết dành cho tất cả những con người bình thường khác trên toàn Trái đất. 9. Emma Corrigan, nhân vật trung tâm của câu chuyện, có thể trong hình hài bất cứ ai, không có đặc điểm nổi trội, không miêu tả màu mắt, không màu tóc; gian lận điểm A trong hồ sơ CV, luôn e ngại làm mếch lòng người khác, che giữ cả tỷ bí mật nho nhỏ của mình, thất vọng về bản thân quá đỗi tầm thường và nhiều tật xấu. Emma Corrigan, luôn bị bao quanh bởi những người xinh đẹp, tài năng, giỏi giang, thành đạt, giàu có... liệu có thể tìm thấy chỗ đứng của mình trong cuộc đời? liệu có thể tìm thấy một chàng hoàng tử cưỡi limousin, toả sáng trong bộlê đắt tiền và tấm thẻ triệu đô trong tay? ... và liệu có thể tìm thấy... điểm G của mình? 10. Tôi sẽ không tiết lộ thêm bí mật thứ 10 của cuốn truyện. Bởi biết đâu bạn chính là người sẽ tìm ra nó? Mời các bạn đón đọc ​Bí Mật Của Emma của tác giả Sophie Kinsella.
Phụ Nữ Vạn Người Mê - Huyền Trang Bất Hối
Tôi viết những dòng đầu tiên của Phụ nữ vạn người mê vào một đêm Hà Nội oi bức. Đồng hồ đã chỉ 04:30. Trời sắp sáng, cũng là lúc tôi sắp ra sân bay. Tôi dự kiến sẽ ở Sài Gòn đến tháng Mười một. Theo đúng lịch trình, ngày tôi về, có lẽ Hà Nội đã lạnh. Cuốn sách đầu tay của tôi đã được phát hành. Và sáu ngày sau khi ra mắt cuốn sách đó, tôi bắt đầu viết cuốn sách thứ hai, Phụ nữ vạn người mê. Một cái tên kiêu hãnh, ngông cuồng và tự cao là thế nhưng những gì tôi viết trong cuốn sách này không hẳn là như vậy. Giống như một con người, chúng ta hoàn toàn không thể nhìn nhận chỉ bằng vẻ bên ngoài, hay với một người phụ nữ, khi nhìn vẻ bên ngoài chưa chắc bạn đã cảm nhận được trái tim họ. Vạn người mê? Vạn người mê thì sao chứ, chắc gì người mình muốn, mình cần, mình thích cũng sẽ yêu và thương mình? Trăm người cần thì sao chứ, lòng lại chỉ cần một người duy nhất! Phụ nữ vạn người mê tựa như tấm gương, bạn hãy soi mình vào đó, đắm mình vào những dòng chữ, để thấy bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả, bao nhiêu là dối trá, bao nhiêu là hoài niệm và bao nhiêu là hoang mang. Cuốn sách này tôi viết về những người phụ nữ không hoàn hảo. Họ xinh đẹp nhưng gia cảnh không tốt. Họ có thứ này nhưng không có thứ khác. Nhưng họ có thể tự biến mình trở nên hoàn hảo bằng cách này hay cách khác. Thứ họ đánh đổi là thanh xuân, là máu, là nước mắt, là niềm tin hay chính cả bản thân mình nữa. Tôi tự hỏi, những người phụ nữ trong Phụ nữ vạn người mê đến khi đạt được điều họ mong muốn, đến khi nắm được trong tay mộng tưởng của mình, ngoảnh đầu nhìn lại phía sau, họ có thật sự hài lòng và hạnh phúc hay không? Mỗi người đàn ông đi ngang qua cuộc đời của những "phụ nữ vạn người mê" đều là bàn đạp, đều là mấu chốt, đều là động lực để tạo ra những cô gái "vạn người mê". *** Đã là phụ nữ thì tuyệt đối đừng dung túng cho sự lười biếng của bản thân. Phụ nữ - không thông minh thì phải xinh đẹp, không xinh đẹp thì phải thông minh, chứ đã ngu lại còn xấu thì... Đàn ông thường đến bên cạnh người phụ nữ theo hai tiêu chí, một là dung mạo, hai là cốt cách. Phụ nữ xinh đẹp chỉ khiến đàn ông dừng chân, phụ nữ thông minh khiến đàn ông lưu luyến. Đừng lười biếng trau dồi trí tuệ, đừng lười biếng chăm sóc bản thân. Bạn xinh đẹp, bước đi của bạn sẽ thêm dễ dàng. Bạn thông minh, tin tôi đi, đường đi dù vô tình hay hữu ý đều sẽ gặp được nhiều tri kỷ. Trên đời này nên biết hài lòng với những gì đang có, nhưng không có nghĩa rằng chấp nhận chỉ có như vậy mà thôi. Cuộc sống là không ngừng đòi hỏi, chứ không phải cam chịu và chấp nhận. Nhớ nhé, xinh đẹp và thông minh là hai bánh xe đưa bạn đến thành công nhanh nhất. Dù quá trình bạn có điều khiển thế nào, người đời có chê bai ra sao, hãy nhớ kết quả luôn quan trọng hơn quá trình. ... Mời các bạn đón đọc Phụ Nữ Vạn Người Mê của tác giả Huyền Trang Bất Hối.
Hoa Hồng Đêm - Thái Trí Hằng
Cô đơn không giống như cô độc. Cô độc có nghĩa là cạnh mình không có ai, còn cô đơn lại là một loại trạng thái tâm lý. Nói cách khác, khi ở trong vòng taycủa những người thân quen, chúng ta không hề cô độc. Nhưng chưa chắc đã không cô đơn. Cảm giác cô đơn đó như thể một ngọn núi, mỗi người đứng trên một ngọn khác nhau. Chúng ta đều biết rõ ngọn núi của đối phương trông như thế nào, nhưng lại không nắm được hình dáng của ngọn núi mà mình đang đứng. Cuộc sống là một hành trình dài để những cá thể cô đơn tìm đến bên nhau. Hoa hồng đêm, hình ảnh của tình yêu, tinh khôi mà bí ẩn, tĩnh lặng mà ngàn lời, sẽ làm chúng ta chợt nhận ra, nơi nào đủ yêu thương, đó sẽ là “Nhà”, nơi chúng ta thuộc về. *** Tôi theo địa chỉ trên giấy, rẽ vào một ngõ nhỏ ở phía đông Đài Bắc. Sau bốn lần nhầm hướng, rốt cuộc cũng tìm được địa điểm chính xác. Ấn chuông điện của nhà C tầng 7, không ai nhận máy, nhưng hai giây sau cánh cửa đã đáp lời, mở ra. Trên cửa thang máy có tờ giấy ghi: “Thang máy hỏng, mọi người thứ lỗi. Đi thang bộ nhiều, lợi cho sức khỏe.” Đành phải đi vào cầu thang bộ chất đống tám cái thùng rác, leo từng tầng từng tầng một lên. Tới tầng 7, thấy ba căn hộ xếp hàng thẳng tắp, căn nhà ở giữa cửa hé chừng năm cm. Tôi bước tới chín bước, tới cửa, đẩy cửa ra, bước vào. Liếc mắt nhìn một cái, trên giàn sắt của ban công là sáu chậu cây. Ánh trời chiều từ phía tây nghiêng nghiêng chiếu xuống, cả vìa ban công cùng lá cây trên bồn hoa đều phủ đầy ánh vàng kim. Xoay người lại, rồi co người tháo đôi giày da, đi vào phòng khách. “Đã làm phiền rồi.” Tôi nói. Còn chưa kịp thấy rõ bài trí trong phòng khách, một con chó vàng đầy lông đã chồm về phía tôi. Tôi lập tức lấy hai tay che cổ, ngồi xổm xuống. “Tiểu Bì! Không được!” Bên tai vang lên tiếng quát của một cô gái. Sau đó, tôi cảm thấy con chó kia đang liếm liếm mu bàn tay phải mình. “Cậu đang làm gì vậy?” Cô gái hỏi tôi. Tôi từ từ buông hai tay ra, đứng dậy, vuốt nhẹ chú chó đang vẫy đuôi với tôi. Phòng khách có năm cái ghế sô pha màu xanh, trái phải mỗi bên một cái, ở giữa ba cái. Ghế sô pha tạo thành hình móng ngựa, quây quanh một bàn trà hình chữ nhật. Cô gái ngồi trên chiếc ghế sô pha chính giữa trong ba chiếc ở giữa, chân phải gác lên bàn trà, nhìn tôi. “Tự vệ.” Tôi trả lời. “Như vậy sao gọi là tự vệ?” Cô gái lại hỏi. “Chó bình thường đều khinh thiện sợ ác, nên rất ít khi chủ động tấn công.” “Thật không?” “Ừ. Thế nên khi chó đuổi theo sủa cô, cô quay lại tới gần nó, nó ngược lại lui lại.” “Nếu anh quay lại tới gần mà nó vẫn không lui lại, vậy phải làm sao?” “Hỏi rất hay. Vậy có nghĩa là cô gặp phải con chó hung ác, hoặc là chó dại.” “Vậy phải làm sao?” “Vậy cô chẳng thể làm gì khác hơn tôi vừa rồi, bảo vệ cổ, ngồi xổm xuống.” “Vì sao?” “Rất đơn giản. Ngoại trừ cổ không thể để bị cắn ra, chỗ nào khác cũng có thể cắn.” “Tên nhóc nhà cậu thật thú vị.” Cô ngồi thẳng dậy, thu lại chân phải đang gác trên bàn trà, nở nụ cười. “Tên nhóc?” ... Mời các bạn đón đọc ​Hoa Hồng Đêm của tác giả Thái Trí Hằng.