Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Dược Hương Trùng Sinh

Truyện kể về nàng Cố Mười Tám Nương. Khi xưa nàng yêu tha thiết một người, vì người đó mà bảy năm làm áo cưới, chỉ mong được một lần hắn gọi tên. Ấy thế nhưng đáp lại tình cảm ấy, hắn lại đi thú thê mới, chà đạp lên tình cảm của nàng. Uất ức nhìn đôi tân lang tân nương trước mặt, ngay trong đám cưới của họ, nàng rút đao tự vẫn. Trời thương cho nàng trùng sinh lại mười năm trước. Thân nhân vẫn còn sống, chưa đi ăn nhờ ở đậu. Vận mệnh chuyển sao một bước ngoặt mới, thù hận giúp nàng sống lại, có thể cải biến được vận mệnh hay không? Trước mặt người kiếp trước nàng yêu tha thiết, giờ trong lòng chỉ thấy hận thù. Liệu nàng có thể tìm được cho mình một hạnh phúc đích thực hay không? “Dược Hương trùng sinh” là một câu chuyện không mới nhưng lại gây cho người đọc nhiều cảm xúc khác nhau. Điều tôi thích ở tác phẩm này là nữ chính nhận ra thù hận có thể buông bỏ, để nàng thanh thản sống một kiếp sống mới. Tuy nhiên, điều làm tôi thất vọng là kết truyện có hơi hụt hẫng. Văn phong của tác giả cũng khá tốt, miêu tả được nội tâm nhân vật, cảnh vật,… Cách đưa những biến cố vào truyện cũng rất khéo léo, tinh tế, hầu như không bị dư thừa, thắt mở nút cũng rất hợp lí. Nữ chính Cố Nương Mười Tám là một nữ cường mà tôi bị ấn tượng bởi sự mạnh mẽ của cô ấy. Chẳng phải giỏi giang về võ công, cũng chẳng nằm trong giới hắc đạo, cô ấy hiện lên với tính cách quật cường và có đầy đủ những đức tính cần thiết của một công dân chuẩn mực. Và đặc biệt hơn, ở cô hiện lên một tấm lòng khoan dung, biết buông bỏ thù hận, sống lại một cuộc sống thanh thản hơn. Tín Triều Dương cũng không phải một nam chính quá nổi bật, có lẽ do sự cường đại của nữ chính nên anh bị lu mờ đi. Uy phong chấn vũ, tài giỏi,… đều có. Điều tôi thích ở nhân vật nam này là anh không xa cách, cái tôi nói ở đây không phải sự chân thực, không xa với đời sống mà là sự gần gũi, yêu thương nữ chính. Có thể anh không đồng hành với nữ chính trong suốt cả kiếp trước, không biết được những đau khổ cô phải trải qua nhưng anh luôn giúp đỡ và yêu thương. Có lẽ chính vì vậy mà tình cảm giữa hai người rất bền vững, dù mãi đến ngoại truyện chúng ta mới được chứng kiến đám cưới của họ nhưng qua những tình tiết truyện cũng đã đủ để mỗi nguời cảm nhận được tình yêu giwuax hai con người ấy. Nhìn chung, đây là một tác phẩm được, nhưng chưa thực sự có màu sắc mới, vẫn kém xa những tác phẩm khác của Hi Hành như “Kiều Nương Y Kinh” hay “Quân Cửu Linh”. *** Thiên Khải năm thứ ba, sau hai năm chinh chiến cuối cùng kết thúc kèm đặc phái viên song phương hạ xuống con dấu hòa thư, Đại Chu cùng Đại Kim lấy hoài thủy phân giới, không phân quân thần, mãi xưng huynh đệ. Tin tức truyền đi, nhân dân hai nước hoan hô chúc mừng, chỉ có người trải qua chiến tranh mới biết hòa bình trân quý biết bao nhiêu. Đại Chu, kinh sư Túc An, Vĩnh Ninh phố, dinh thự phủ Viễn công do hoàng gia ban cho, lúc này cờ màu tung bay, chiêng trống vang dội ngập trời. Phủ Viễn công, Thẩm Phác Văn là một trong những truyền kỳ của Đại Chu quốc. Hắn xuất thân thế gia, nhưng không dựa vào gia thế, mà lấy vị trí trạng nguyên tiến vào triều, nhiều lần đảm nhiệm chức vụ quan trọng, là tam triều nguyên lão, lúc Đại Kim xuôi nam, Long Khánh đế thân chinh xuất trận, bất ngờ gặp mai phục, là hắn bất chấp quên mình hộ giá, lấy chính thân mình đỡ bốn mũi tên của địch nên Long Khánh đế mới bình an vô sự. Khi Long Khánh đế băng hà, các hoàng tử hỗn chiến, là hắn hết lực ủng hộ lục hoàng tử lên ngôi, nên mới đạt được thành tựu như bây giờ. Lại nói, năm nay Đại Chu quốc có hai sự kiện long trọng, đầu tiên, tất nhiên là Đại Kim nghị hòa ngưng chiến, quốc gia không phải cúi đầu xưng thần đổi lấy việc ngưng chiến. Hai là, Phủ Viễn công rốt cuộc lựa chọn được con nối dõi. Nhân sinh không có vạn sự như ý, câu nói này ứng với Phủ Viễn công đức cao vọng trọng. Như vậy, nhân vật truyền kỳ, lại không có con ruột nối dõi, phu nhân phủ Viễn Công là người hiền lành, vì tướng công nạp vô số thê thiếp, cuối cùng không có nổi một mụn con.Phủ Viễn công bản tính rộng rãi, từ nay về sau cự tuyệt nạp thiếp.Trải qua nhiều năm lựa chọn, tại đại thọ bảy mươi tuổi rốt cuộc chọn một người trong tộc cho làm con thừa tự. Tất nhiên đối với người sắp làm con thừa tự kế thừa tước vị này, hắn thập phần hài lòng, lần đối chiến với Đại Kim cũng lập được chiến công hiển hách.Là một thanh niên trẻ tuổi, trong gia tộc họ Thẩm tuy vị trí trung thấp nhưng tính tính trầm ổn, từng bị tàn tật, khi mọi người thấy thanh niên bên cạnh Phủ Viễn công tất cả đều ngoài ý muốn mà chấn kinh.Không thể tranh luận, người trẻ tuổi này cũng sắp trở thành một truyền kỳ của Đại Chu. Ngày mười tám tháng bảy đẹp ngày cho việc xem cát, nghi, nạp thân. Bên ngoài phủ Viễn Công vô cùng náo nhiệt, từng nhóm người mặc cẩm bào không ngừng mang tới lễ vật, người tuyên xướng không kịp hít thở, cơ bản báo tên quan viên trong triều mấy lần, cho đến khi quà mừng của hoàng thượng đến không khí mới đạt tới cao trào. "Này...Thiên ân cuồn cuộn a.." Tên sai vặt ưỡn thẳng lưng, khuôn mặt không thể che lắp đầy ánh hào quang. Quân trong kinh thành giới nghiêm tất cả các ngã tư đường, nhưng không ngăn được dân chúng hiếu kỳ muốn xem náo nhiệt, pháo nổ, chiêng trống vang trời, con ngựa dẫn đầu đội ngũ đón dâu trở về. "Nhìn kìa...đó là Thẩm gia công tử.." Truyền kỳ xuất hiện kèm theo từng đợt huyên náo, cuộn trào mãnh liệt, dân chúng bị cấm quân chèn áp đến lảo đảo xiêu vẹo. Công tử ngồi trên ngựa một thân trang sức đỏ, dưới ánh mắt trời phát ra thần thái chói mắt khiến người xem không thể nhìn thẳng. Tại phía sau là bốn gã nâng hỉ kiệu, phía trước mặt đại hồng kiệu thêu chữ " Hỉ " bằng chỉ kim tuyến, bốn góc kiệu là banh vải nhiều màu sắc, lúc đung đưa sáng rỡ bắn ra bốn phía, các cô nương có mặt tại đây vừa hâm mộ vừa tức đến đỏ mắt. "Ta... nếu có thể ngồi trên một cái kiệu như vậy, chết cũng cam nguyện a..." Có cô nương hô to đưa tới một mảng tiếng cười. Tại trong tiếng cười có người phát ra thanh xuy, thanh âm mang mấy phần thê lương cùng không khí vui mừng thoáng chốc bất hòa. "...Chỉ nghe người mới cười, nào nghe người cũ khóc.." Một lão già vừa quơ quơ đầu đầy tóc bạc vừa u u thở dài.Người chung quanh nghe thấy, người biết nội tình thì nổi tâm trạng buồn rầu, người không biết thì vội vàng hỏi thăm. "Nói vậy, vị Thẩm công tử này đã thú qua vợ rồi?" Lời chưa nói xong, liền nghe bên kia một trận ồn ào, càng náo nhiệt, dân chúng tâm lại sôi trào lên. Tầm mắt mọi người đều hướng về phía trước cửa phủ Viễn Công, tất cả chấn kinh, đội đưa dâu đã rảo bước lên đại môn lúc này cùng dừng chân lại. Một nữ tử thân áo váy tố đứng trước đại môn, lưng quay về hướng mọi người, dân chúng không ai nhìn thấy dung nhan của nàng, chỉ thấy thân thể nhỏ bé và yếu ớt đang không ngừng đong đưa, tựa như nếu có trận gió thổi qua liền muốn ngã. Tân lang chinh chiến sa trường khuôn mặt thô ráp nay càng thô ráp hơn, chân mày cau lại, môi mỏng mím thành đường thẳng, hắn nhìn người nữ tử trước mắt, chậm rãi nâng cằm lên. "Cố thị, ngươi định như nào?" Giọng nói tân lang vang lên, tựa như đao kiếm trên chiến trường va chạm vào nhau, lạnh như băng không có một chút tình cảm. Mời các bạn đón đọc Dược Hương Trùng Sinh của tác giả Hi Hành.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vận May Đổi Đời
Truyện Vận May Đổi Đời của tác giả Vương Lãnh xoay quanh nhân vật chính Lý Thần, người đã làm việc trong ngành tài chính hơn mười năm, được tái sinh lại vào năm 2000 với ký ức của hai mươi năm trong tương lai. Nhận ra mình không thể sống kiếp trôi nổi trong mấy chục năm được nữa, Lý Thần đã thay đổi chính mình, thay đổi quá khứ, thực hiện ước mơ bỏ lỡ của mình. *** Ngày 12 tháng 9 năm 2000. “Tài khoản đuôi 2022 của bạn nhận được 19 tệ, số dư hiện tại là 19 tệ [Ngân hàng Công Thương]”. Lý Thần nhìn nội dung tin nhắn của ngân hàng gửi đến trên điện thoại di động, cuối cùng hít sâu một hơi, trên mặt không giấu được sự hưng phấn. Năm tháng trước, anh hồi sinh từ năm 2020 quay về hiện tại, kiếp trước đã uổng phí bốn mươi năm, ông trời cho anh cơ hội được quay lại lần nữa. Lý Thần, người đã làm việc trong ngành tài chính hơn mười năm, được tái sinh lại vào năm 2000 với ký ức của hai mươi năm trong tương lai. Nhận ra rằng mình không thể sống kiếp trôi nổi trong mấy chục năm được nữa, năm tháng trước Lý Thần đã ra tay! Dựa vào ký ức về sự việc năm 2000 thị trường hợp đồng kỳ hạn đậu xanh trong nước bùng nổ. Lý Thần dứt khoát thế chấp căn nhà duy nhất mà bố mẹ mua cho mình, cầm trong tay tám trăm nghìn tệ chen chân vào thị trường kỳ hạn với đòn bẩy gấp hai mươi lần. Sau thời gian năm tháng trời lo lắng và hồi hộp chờ đợi. Hôm đó, ngày giá đậu xanh tăng vọt trong trí nhớ của anh cuối cùng cũng đến, do đã tạo dựng được vị thế ở đáy trước năm tháng, sự bùng nổ dữ dội của giá hợp đồng kỳ hạn đậu xanh vào ngày này đã trực tiếp giúp tài sản cá nhân của Lý Thần vượt qua mười triệu tệ. Rõ ràng là làn sóng thị trường đậu xanh này hiện đã đạt đến đỉnh điểm, và tương lai sẽ sớm mở ra một làn sóng suy thoái kéo dài trong vài năm tới. Vì vậy, Lý Thần quyết tâm rút toàn bộ, sau khi trừ đi phí xử lý còn tới 13,66 triệu! Từ 800 nghìn lên 13,66 triệu, Lý Thần đã hoàn thành bước nhảy vọt về tài sản cá nhân mà cả cuộc đời một người bình thường cũng không thể làm được. “Sau khi trả lại gốc và lãi khoản vay, vẫn còn dư khoảng 12,8 triệu, lịch sử không hề sai lệch, đúng như những gì mình nhớ, vậy thì những cơ hội làm giàu tiếp theo cũng có thể nắm bắt, rất có thể 13 triệu này, rất nhanh sẽ biến thành… hàng trăm triệu, thậm chí hàng tỷ!” Sau khi đọc đi đọc lại những tin nhắn gửi đến, Lý Thần không nhịn được liền bật cười, kiếp trước nghèo túng nợ nần, mỗi ngày mở mắt ra đều là trả nợ, cuộc sống như vậy một ngày cứ ngỡ một năm, mà bây giờ, mọi chuyện đều đã thay đổi rồi. Kiếp trước nghèo khố rách áo ôm, kiếp này nhất định phải kiếm càng nhiều tiền càng tốt! Để bố mẹ có thể an hưởng tuổi già, bù đắp những tiếc nuối của kiếp trước! Nhưng bây giờ cũng chưa thể quá đắc ý được, 13 triệu này nói ít thì cũng không phải ít, nhưng nói nhiều, nếu như ở trước mặt một người giàu thật sự thì cũng chỉ là món tiền cỏn con! Mà trước khi trở nên thật sự lớn mạnh, cần phải nhẫn nại, từ từ phát triển, cất kỹ số tiền lời lãi này, giả vờ vẫn nghèo túng như trước. Khi Lý Thần đang suy nghĩ về những cơ hội kiếm tiền đã được sắp đặt sẵn trong tương lai, cánh cửa đột nhiên vang lên. “Anh Thần, mẹ bảo tối nay anh về nhà ăn cơm”. Nhìn cô gái xinh đẹp đứng ngoài cửa, nụ cười trên mặt Lý Thần dần biến mất, đây là bạn gái lúc này của anh, cũng là vợ tương lai của anh – Hồ Bích Bích. “Không có thời gian”, Lý Thần cứng rắn đáp. “Không có thời gian?” Hồ Bích Bích ngạc nhiên nhìn Lý Thần. Từ lúc mới quen, Lý Thần luôn phát cuồng vì cô, luôn luôn nghe lời cô, cho dù là yêu cầu gì cũng đáp ứng cho cô, mỗi lần gặp cô đều nói nói cười cười, vui mừng ra mặt, nhưng hôm nay như biến thành một người khác vậy. Vì đã quen với thái độ trước đây của Lý Thần đối với mình, sự thay đổi đột ngột này khiến Hồ Bích Bích rất bực mình, sắc mặt cô sầm xuống, nói: “Mẹ em bảo anh về nhà ăn cơm anh lại nói với em rằng anh không có thời gian?” Lý Thần cười lạnh một tiếng, trải qua những chuyện ở kiếp trước, anh sớm đã nhìn rõ bộ mặt thật của người phụ nữ này rồi. “Cái gì mà ăn cơm hay không ăn cơm, đừng tưởng tôi không biết, mẹ cô bảo cô gọi tôi tới, thật ra là muốn tôi mang tiền đến cho thằng em trai cô đúng không?” Sắc mặt Hồ Bích Bích lập tức thay đổi, thất thanh nói: “Sao anh biết?” “Tôi biết rất nhiều chuyện đấy! Tôi còn biết rằng em trai cô làm cho cô gái khác có thai rồi ép người ta đi phá, suýt chút nữa xảy ra án mạng, bây giờ bọn họ muốn nhà cô phải bồi thường ba trăm nghìn, đúng không?”, Lý Thần cười lạnh nói. Sắc mặt Hồ Bích Bích trông khó coi vô cùng, cô ta nói: “Nó là em trai em, chúng ta sắp kết hôn rồi, anh còn tính toán số tiền ít ỏi này với em à?” “Số tiền ít ỏi? Ba trăm nghìn đấy! Cô biết rõ hoàn cảnh của tôi, bố mẹ tôi chỉ là những người nông dân chất phác lương thiện, cực khổ cả đời mới tích góp được căn nhà cho con trai kết hôn, tôi cũng vừa mới đi làm, lấy đâu ra ba trăm nghìn tệ đưa cho em trai cô?”, Lý Thần nghiến răng nói. “Căn nhà cũ của bố mẹ anh ở dưới quê có thể bán được, mặc dù không đáng bao nhiêu tiền, nhưng ba trăm nghìn thì cũng đủ”, Hồ Bích Bích tự tin nói. “Cô điên rồi à?” Mặc dù ở kiếp trước cộng thêm hiện tại đã là lần thứ hai anh nghe thấy câu này, nhưng Lý Thần vẫn tức muốn nổ phổi. “Đó là nơi bố mẹ tôi nương tựa khi về già, bán căn nhà đó đi rồi thì họ sống ở đâu?” Ánh mắt Hồ Bích Bích xẹt qua, nói: “Có thể thuê nhà ở, hoặc là ở tạm với chúng ta một thời gian cũng được”. “Ở với chúng ta?” Lý Thần tức giận bật cười: “Cô nói thì hay lắm, năm ngoái bố tôi đến thành phố khám bệnh, bố mẹ tôi ở đây ba ngày, ngày nào cô cũng bắt mẹ tôi rửa chân cho cô, bố tôi nằm viện một tuần cô đi thăm ông được một lần, chưa được ba phút đã đòi đi, sao, sức khỏe của bố tôi còn không quan trọng bằng việc cô đi đánh mạt chược à?” Lý Thần càng nói càng tức, căm hận Hồ Bích Bích ở trước mặt, càng căm hận bản thân yếu đuối nhu nhược của kiếp trước. “Đủ rồi đấy Lý Thần!” Sắc mặt Hồ Bích Bích khó coi vô cùng, tức giận nói: “Không phải chỉ nhờ anh cho em trai tôi chút tiền sao, chẳng nhẽ anh định trơ mắt nhìn nó bị kiện ra tòa ra, nó là em trai tôi đấy!” “Mẹ nó là em trai cô chứ em trai tôi đéo đâu, liên quan gì đến tôi!”, Lý Thần gầm ngược lại. “Được lắm!” Hồ Bích Bích cười lạnh một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Quả nhiên lũ đàn ông đều chẳng tốt đẹp gì, hôm nay tôi đã nói rồi đấy, ba trăm nghìn này nếu anh không bỏ ra được thì chúng ta chia tay, cũng đừng nghĩ đến việc kết hôn nữa!”. Nghe thấy câu này, Lý Thần bật cười. Kiếp trước, cả gia đình Hồ Bích Bích không ngừng hút máu anh suốt mười năm sau kết hôn. Đặc biệt là em trai cô ta, từ sau sự việc phá thai càng lúc càng lộng hành, ăn chơi sa dọa, cá độ, cờ bạc, dấn thân vào tệ nạn mại dâm. Hồ Bích Bích không ngừng bắt anh phải đi vay tiền để trả nợ cho em trai, đây cũng chính là lý do khiến anh nghèo khố rách áo ôm ở kiếp trước. Mà Hồ Bích Bích này không hề có tình cảm gì với anh, hoàn toàn coi anh là một tấm vé ăn uống dài hạn. Trong tiệc cưới, chê bai bộ quần áo nhàu nát của bố mẹ anh nên không cho họ ngồi vào bàn, nhưng lại không nghĩ đến việc vì gom góp tiền để tổ chức buổi hôn lễ này, bố mẹ anh đã phải bán cả vật dụng trong nhà! Thậm chí Hồ Bích Bích còn không xuất hiện trong đám tang của bố anh. Thậm chí còn cãi nhau một trận ầm ĩ với anh, trước mặt đám đông tát anh vài cái, vì cho rằng đám tang của bố anh sẽ mang lại xui xẻo, còn để lại khoản mấy nghìn tệ tiền tiền thuê nhà chưa trả. Nghĩ lại những chuyện đã qua, Lý Thần nắm chặt hai tay, hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết. Ông trời cho anh cơ hội được sống lại một lần nữa, không chỉ để anh kiếm thật nhiều tiền và trở nên giàu có, mà còn để anh bắt đầu lại cuộc đời của mình! “Biến mẹ mày đi, cái loại mày trong mắt tao ba trăm tệ cũng không đáng, còn đòi ba trăm nghìn tệ? Cút!” Mời các bạn mượn đọc sách Vận May Đổi Đời của tác giả Vương Lãnh.
Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi
Thiên kim tiểu thư giàu có Thẩm Thiên Thiên và công tử hào phú Thịnh Lạc kết hôn được ba năm, và họ đã luôn diễn vai thâm tình thắm thiết cho đến khi, một ngày trước lúc "bạch nguyệt quang*"của Thịnh Lạc trở về Trung Quốc, sau khi hai người đồng ý ly hôn, Thịnh Lạc ra khỏi cửa thì bị xe đụng phải. *Ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Sau vụ tai nạn xe hơi, Thịnh Lạc trở thành con chó rách ven đường. Được vợ cũ Thẩm Thiên Thiên nhặt về nhà. Vì thế anh mới biết, người vợ cũ mà anh cho là bình hoa di động, lại có "cường đại nhất não", được xem là tác giả viết cuốn sách bán chạy nhất với một thu nhập hàng năm trên 100 triệu nhân dân tệ. Còn anh, đến cả các nhà đầu tư đứng sau nhóm nghiên cứu, anh thậm chí không thể xử lý được! Lúc này, tất cả những gì Thịnh Lạc có thể làm là nằm dài nhìn ra cửa, nhìn những người đàn ông khác mỗi ngày tiễn Thẩm Thiên Thiên về nhà. Cuối cùng thì, một người đàn ông bước vào phòng, ngay trước mặt anh, hắn ta đẩy vợ cũ của anh vào cửa và ôm hôn kịch liệt. Sau đó... đọc truyện đi rồi biết chứ do giới hạn chữ nên không viết hết tóm tắt được. *** Thịnh phu nhân nhất thời không thể chấp nhận được sự thay đổi thân phận như vậy, vì vậy Phó Từ Hành đã đưa Thẩm Thiên Thiên đi trước, còn phần giải thích thích để anh làm. Thẩm Thiên Thiên không khỏi có chút lo lắng: "Nếu như dì không chịu tiếp nhận thì sao?" "Em ở bên cạnh anh, bà ấy không tiếp nhận thì có làm sao?" Phó Từ Hành có trình tự nói: "Bố anh và ông nội đều đã tiếp nhận em rồi mà." Thẩm Thiên Thiên nghẹn thở: "Hả? Chuyện đó xảy ra khi nào vậy?" Cô vẫn còn nhớ trước đây vị Phó gia kia không thích dáng vẻ của cô lắm. Khi cô quyết định ở bên Phó Từ Hành, Thẩm Thiên Thiên đã chuẩn bị sẵn tinh thần không được gia đình anh chấp nhận. Cô thậm chí còn nghĩ về cách gây ấn tượng với bố và ông anh bằng... nhân cách con người cô. Nhưng bây giờ nghe những gì anh nói, Thẩm Thiên Thiên cảm thấy tất cả sự chuẩn bị tinh thần trước đây đều vô dụng. Cô thấy hơi lạc lõng. "Lần trước sau khi lão gia tới tìm em." Phó Từ Hành giơ tay kéo nàng vào lòng: "Anh đã đi nhắc khéo ông ấy, nếu ông lại quấy rầy em, sự nghiệp của Phó gia anh sẽ không quản nữa." Mời các bạn đón đọc Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi của tác giả Mộc Chi Diễm.
Chi Nông Tâm
Thể loại: Trùng sinh, ngôn tình cổ đại  Converter: ngocquynh520 Độ dài: 69 chương nha Editor: muanhobaybay Tử Lan không biết tại sao nàng lại may mắn như vậy. Có một lần lại một lần cơ hội. Nàng không thông minh, cũng không có dã tâm, chỉ muốn sống mỗi ngày thật tốt. Nếu kiếp trước chuyển kiếp thành một người luôn phấn đấu nhưng kết quả lại không tốt, vì thế đời này, Tử Lan chỉ muốn tìm một người chân thành. Hạnh phúc bình thường, cuộc sống có tình yêu ngọt ngào như mật. Chàng chàng thiếp thiếp, biến đổi nhiều lần, yêu bao nhiêu, nhiệt như lửa, đem một khối đất mềm, chàng vân vê, thiếp nhào nặn. Đem hai thứ đánh nát, dùng nước điều hòa, một lần nữa chàng vân vê, thiếp nhào nặn. Chàng trong bùn, có thiếp, thiếp trong bùn có chàng, thiếp với chàng sinh cùng một chăn, chết cùng một quách (quách = quan tài) (Đoạn này mưanho không hiểu nghĩa lắm, nên chém thui.) *** CHI NÔNG TÂM Tác giả: Cá Trong Nước Đá. Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, xuyên không, điền văn, sạch, sủng, HE. Tình trạng: Hoàn. Review bởi: Lê Trần Thanh Nhã từ Hội Nhiều Chữ. -----
Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng
Thể loại: Cổ đại, trùng sinh... Converter:Ngocquynh520 Editor: hoa hồng Nàng là thiên kim tướng phủ, nhất định không chịu làm thiếp. Đến khi được làm cả thì bái đường cùng nàng lại chính là một con gà trống. Nàng từ người chuyên phụ trách những chuyện gia đấu trở thành gia quyến của một tiểu tướng dũng mãnh trên sa trường. Nàng chính là không thể không cùng phu quân mà đánh quái vật... *** Hai mắt nhắm lại chợt mở ra một cách đột ngột, Thôi Uyển Như phát hiện mình sống lại.     Nhìn lại thời gian mười năm, chỉ thấy ngoài cửa sổ xuân ý dạt dào, bên trong phòng vẫn lạnh lẽo như hầm băng, nàng không thể không khuất nhục trải qua ngày xuất giá đó lần nữa.     Tương tự như lần trước, kế mẫu mặc trang phục hoa lệ ung dung chỉ huy vú già to con chế ngự đè Thôi Uyển Như vào tường, nước lạnh dội vào mặt cho tỉnh lại, nước lạnh thấm vào giá y màu xanh phối với màu đỏ óng ánh, chỉ là sau khi tỉnh lại cô nương Thôi gia đã thay đổi linh hồn.     “Người ngươi gã là người thô to vũ phu thì như thế nào? Hôn thư đã định, sính lễ đã thu cũng không thể đổi ý! Thôi gia nuôi ngươi mười sáu năm, dù sao cũng nên báo đáp chứ?” Kế mẫu thay đổi dáng vẻ hiền lành thường ngày không ngừng nhắc tới chuyện báo đáp, nốt ruồi đen bên trên cằm theo miệng bà ta lúc mở lúc đóng nhảy lên không ngừng, thấy vậy tân nương hoa mắt chóng mặt không thôi.     Đối mặt với việc đã định rồi, Thôi Uyển Như đang hồi hồn thích ứng im lặng không nói, mái tóc dài xõa xuống, cúi đầu nhìn chăm chú vào viên ngọc trai mã não được may trên mủi chân giày mà mất hồn.     Bên tai là những lời than trách kéo dài của kế mẫu Trương thị: “Cha ngươi bị chèn ép đưa đến biên cương làm Thứ sử Hạ Châu, có năng lực gì khiêu chiến với người đường đường là Uy vũ hậu? Chẳng lẽ đích tử của nhà Định Tây đô hộ còn ủy khuất ngươi? Cự hôn tuyệt thực muốn chết, đây là chuyện nữ tử thế gia có thể làm sao?!”     Hiện giữ chức Uy vũ hậu Định Tây đô hộ là Tiếu Duệ, đồng thời cũng là đại tướng quân Hoài Hóa. Thôi Uyển Như khe khẽ thở dài một cái, xem ra tân lang cũng không thay đổi, vẫn là thứ tử của Tiếu gia, tam lang Tiếu Dương.     Thôi Uyển Như nhớ lần trước mình đã hỏi tại sao muốn vội vã hứa hôn mình cho võ quan biên thùy, mà không phải ở lại kinh thành giao chuyện phối hôn cho tổ phụ thân là Tể Tướng làm chủ.     Kế mẫu trả lời: “Lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, ngươi không cần phải biết nguyên do.”     Cha trả lời: “Coi trọng gia cảnh và nhân phẩm của hắn.”     “Gia cảnh......” Thôi Uyển Như tiếp tục thở dài, không cần hỏi, đây chính là nguyên do.     Ba tháng trước, cha nàng sau khi bị buộc tội đã bị “đày đi” biên thùy làm quan, thời gian ba đến năm năm cũng không chừng, phải làm ra chiến tích ở bản địa mới có thể hồi kinh.     Biên thùy là nơi của dân man di, dân phong hung hãn, chiến sự thường xuyên, thân là Thứ sử chính ông còn phải kiêm quản quân sự, vị này nửa đời trước vẫn ở kinh thành làm quan văn thuần chủng không có sức để đối phó, sau mấy tháng nhậm chức không chỉ không thể làm tốt, còn liên tục bị cấp trên Đô đốc phủ khiển trách.     Đang lúc Thôi Thừa Vọng cần tìm gấp một người giúp đỡ một tay thì Định Tây đô hộ ở doanh trại bản địa đã ngoài ba mươi ném đến một cành ô liu ---- tam lang Uy vũ hậu câu hôn nữ nhi Thôi gia.     Người làm mai chân thành nhắn gửi: “Hôn sự nhất định thành, Tiếu gia sẽ phái người trợ giúp Thứ sử trấn an dân vùng biên giới.” Bởi vì chuyện này, hôn sự được định.     Nói cách khác, Thôi Uyển Như là bị cha ruột bán cho Tiếu gia, ban đầu trong nhà đang chuẩn bị làm mai trưởng nữ đến biên thùy kèm theo mục đích không thể cho ai biết này.     Nguyên nhân thật sự là kiếp trước sau khi biểu ca phân tích rõ Thôi Uyển Như mới biết, trừ lần đó ra, nàng còn biết một tin tức khác.     “Tiếu gia cầu hôn chính là..” Thôi Uyển Như phủi ống tay áo ngẩng đầu lên, một đôi mắt hạnh trong sạch mang theo ý miệt thị nhìn về Trương thị, từ đôi môi trắng bệch phun ra bí mật không muốn người biết, “Là hai tháng trước ở cửa thành một nữ tử áo hồng cởi ngựa vung roi —— bọn họ cần chính là một muội muội tiên y nộ mã, phong nhã hào hoa, không phải người luôn núp ở trong góc như ta đây.”     Năm đó, nàng hận nhất không phải bị bán đi, mà là thay thế muội muội bị bán, không có mẹ ruột quả nhiên không người thương, chỉ có thể mặc cho người khác chà đạp, ai bảo Thôi Uyển Lan là nữ nhi của kế mẫu.     “Muội muội ngươi còn chưa cập kê đấy.” Cả người Trương thị run lên, rồi sau đó trừng mắt cắn răng nói, “Hơn nữa, trên hôn thư là tên của ngươi! Hôm nay sẽ phải ra cửa —— Nguyên Nương chấp nhận đi.”     “Ta biết rõ, nhưng mà, ta muốn bồi thường” Thôi Uyển Như đưa ngón tay nhỏ nhắn vuốt sợi tóc trên thái dương, lông mày chau lại liếc xéo Trương thị thấp hơn mình nửa cái đầu, khẽ cười một tiếng, đưa ra điều kiện, “Nghe nói đồ mẫu thân trân quý nhất có hai hộp châu báu thương nhân người Hồ bán cho?”   Mời các bạn đón đọc Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng của tác giả  Mặc Ngư Tử 1123.