Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Con Quái Vật Sau Những Nụ Hoa - Jason Dark

Jason Dark khởi đầu sự nghiệp viết văn của mình vào năm 1966 với một tiểu thuyết giả tưởng. Sau đó, ông tiếp tục viết một vài tiểu thuyết hình sự và Western, cho tới khi sáng tác ra nhân vật John Singlair, một chàng thám tử tại London, nhân viên của Scotland Yard. Đối tượng theo dõi, diệt trừ của John không phải là những tội phạm bình thường. Cùng các bạn bè, cây thánh giá thần và khẩu Beretta bắn đạn bạc, John Singlair là một chuyên gia đuổi ma diệt quỷ. Thành công của những chuyến phiêu lưu mà John thực hiện đã đẩy sáng kiến thành một loạt truyện với số lượng độc giả không ngừng tăng.  Jason Dark sử dụng tất cả mọi “ngóc ngách” của thế giới bí hiểm, từ những huyền thoại cổ đại bao trùm châu lục như quỷ Medusa, ma cà rồng, cương thi... những câu chuyện của đạo Thiên Chúa, đạo Phật, đạo Hồi, các nhóm đạo Á, Mỹ, Âu, những truyền thuyết của từng địa phương cụ thể, trộn lẫn với những lý thuyết khoa học viễn tưởng hết sức hiện đại như trường thời gian, các trường vật chất, dòng điện sinh học cực mạnh... Chất huyền thoại được tác giả dùng để “xử lý” những vấn đề thời sự nóng bỏng theo một nhân sinh quan dương bản: bảo vệ môi trường, giữ gìn nền tảng gia đình, giữ gìn lòng tin vào cái thiện...  Trong mỗi một tiểu thuyết, tác giả cho người anh hùng của mình ra trận tại một địạ điểm cụ thể tại các nước châu Âu và kể cả các địa điểm tại châu Phi, châu Mỹ. Những yếu tố đặc thù trong những huyền thoại của địa phương được sử dụng làm nền tảng cho một cuộc đụng đầu quyết liệt giữa cái tốt và cái xấu. Mạch chuyện nhanh gọn là sức thu hút chính. Những nét miêu tả tuy thoáng qua song sắc sảo về phong cảnh, tập tục của địa phương cũng tạo nên một khía cạnh hấp dẫn khác. Một điểm cần nhấn mạnh trong loạt truyện John Singlair là giới hạn tuân thủ Luật Bảo vệ Thanh Thiếu niên của nước Đức được tác giả Jason Dark luôn luôn giữ vững: rất hấp dẫn, song không quá đẫm máu, không quá căng thẳng, không quá nhiều xác chết. Cái tốt, cái dương bản luôn vượt lên, luôn chiến thắng bản thân mình, đạt tới những đỉnh cao mới. *** Một số tác phẩm đã được dịch ra tiếng Việt do NXB Thanh Niên phát hành trong Tủ sách Lâu đài xanh hầu hết nằm trong series Geisterjäger John Sinclair hơn 300 cuốn lận: - Hòn đảo bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #002 - Die Totenkopf-Insel) - Bàn tay gã đao phủ (Geisterjäger John Sinclair #248 - Gatanos Galgenhand) - Điệu nhảy thầy tu (Geisterjäger John Sinclair #270 - Geistertanz der Teufelsmönche) - Câu đố bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #640 - Das Blut-Rätsel) - Nhóm đạo Wyang (Geisterjäger John Sinclair #688: Der Kult) - Điệu Tango bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #718: Tango Fatal) - Con quái vật sau những nụ hoa (Geisterjäger John Sinclair #731 - Die Blüten-Bestie) - Lưỡi dao bị nguyền rủa (Geisterjäger John Sinclair #740: Todesgruß der Templer) - Bi kịch người sói (Geisterjäger John Sinclair #759 - Werwolf-Wahnsinn) - Thiên tài bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #791 - Diondra, einfach mörderisch) - Bức tường đá kinh hoàng (Geisterjäger John Sinclair #865 - Auf ewig verflucht) - Con quỷ đất (Geisterjäger John Sinclair #879 - Das Erdmonster) - Con gái quỷ Medusa (Geisterjäger John Sinclair #1778 - Das Wappen der Medusa) - Lạc vào cõi ma - Đội quân ánh sáng - Dàn máy tính quỷ ám Các bản dịch tiếng Việt thường ghi nhầm tên tác giả là Jarson Dark. *** Tiến sĩ Fairmont, tiến sĩ Fairmont! Cô ấy tỉnh lại rồi! Làm ơn đến cho, làm ơn đến ngay cho! - Cô y tá vừa la hét vừa nhảy bổ vào phòng. - Ai tỉnh dậy? - Dorothy Mainland, thưa bác sĩ. Lúc bấy giờ, cái đầu đang cúi xuống đống giấy tờ của vị bác sĩ mới ngẩng phắt dậy. Ông gạt cô y tá sang một bên rồi nhanh bước sang phòng bệnh. Dorothy Mainland đang ngồi trên giường. Hoàn toàn tỉnh táo! Cô đã nằm yên suốt hai mươi hai năm trời, vị bác sĩ thầm rên... Mười phút sau đó là mười phút hoảng hốt, hấp tấp. Tiến sĩ Fairmont, bác sĩ trưởng và đồng thời là chủ nhiệm khoa, ra lệnh cấm tất cả những người có mặt không được lộ bất kỳ một lời nào ra ngoài. Sự kiện y học kỳ lạ này phải được giữ kín trong những bức tường bệnh viện. Không được cung cấp bất cứ tin tức nào ra ngoài, không được lộ với cánh báo chí dù chỉ một lời. Đám phóng viên nhất định sẽ coi vụ Dorothy Mainland thức dậy là một quả bom giật gân giúp họ kiếm cả núi tiền. Ngày trước, đám báo lá cải cũng đã viết không ít về vụ việc này. Cuối cùng, hai bác sĩ và ba y tá đứng lại quanh giường Dorothy. Mặc dù toàn người trong ngành, nhưng gương mặt của họ cũng chỉ thể hiện duy nhất một sự ngạc nhiên đến hoang mang. Họ nhìn qua chiếc giường, nhìn về phía cửa sổ, nhìn qua làn kính cửa sổ ra một trời khoảng trời mùa đông nhợt nhạt, đang hắt xuống nền phòng một dải sáng nhờ nhờ. Dorothy Mainland ngồi trên giường. Cứng nhắc, nhìn xung quanh hơi có vẻ ngạc nhiên. Làn da nhợt nhạt, đôi môi mỉm cười nhẹ nhẹ. Cô ta vẫn chưa nói lời nào. Cả bây giờ cô ta cũng im lặng, chỉ có ánh nhìn từ đôi mắt màu xanh là từ từ bao quát khung cảnh xung quanh. Chính cô ta đã tự tay dứt cơ thể mình ra khỏi những dây dẫn, những bộ máy y học đã mang lại cho cô ta sự sống trong suốt hai thập kỷ qua. Không một ai trong số những người có mặt dám nghĩ đến chuyện ép cô gắn những chiếc máy trở lại. Chậm rãi, thật chậm rãi, bàn tay trái của cô gái vuốt lên mái tóc. Tóc của cô có màu vàng nhạt và phủ xuống im lìm như một lớp vải mỏng trên đầu. Suốt hai mươi năm qua, mái tóc của Dorothy đã được các y tá đều đặn cắt ngắn, nhưng thiếu bàn tay chăm sóc của một chuyên gia làm đầu. Đuôi tóc Dorothy vì vậy không đều, nhiều chỗ trông lởm chởm. Bàn tay từ trên trán vuốt xuống, rồi vuốt dọc hại con mắt, như thể cô ta đang muốn vén một tấm màn vô hình trước mặt sang bên. Cuối cùng, bàn tay dừng lại trên bức chăn phủ giường. Mười con mắt đổ dồn lại. Khuôn mặt của các bác sĩ và y tá vẫn còn nhợt nhạt. Không một ai hiểu nổi sự tỉnh dậy đột ngột này. Dorothy Mainland đã bất tỉnh, mê man suốt hai mươi hai năm trời, để rồi hôm nay cô ta ngồi đây như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Yếu tố khiến họ ngạc nhiên hơn cả là người phụ nữ này không hề già đi trong suốt khoảng thời gian đó. Tuổi của Dorothy bây giờ là trên bốn mươi, nhưng gương mặt cô vẫn là gương mặt của cô gái hai mươi hai tuổi. Một hiện tượng huyền bí, một câu hỏi chưa có câu trả lời y học. Cho tới giờ, vẫn chưa ai nói lời nào. Người ta dành cho Dorothy Mainland lên tiếng. Đôi làn môi cô thật mỏng, hầu như chìm vào da mặt. Dorothy mở miệng, lên tiếng. Với giọng nói vô cảm, cô ngỏ ý: - Tôi khát... Không một ai chuyển động. Ai cũng gắng sức lắng tai nghe những âm thanh đó. - Tôi khát. - Dorothy nhắc lại và đập nhẹ bàn tay xuống mặt chăn. Tiến sĩ Fairmont phản ứng. - Hãy lấy ngay cho bệnh nhân một cốc nước, Kathy. - Kathy là cô y tá đã gọi ông lại đây. - Thưa vâng, bác sĩ. Lập tức, Kathy biến ra phía sau tấm bình phong. Rồi tiếng nước chảy vang lên, làm át đi tiếng thở của những người có mặt. Dorothy Mainland hít thật sâu nhiều lần, cứ như thể cô phải thở bù. - Tôi không hiểu nổi! - Một bác sĩ trẻ mới đến khoa được một năm bật kêu lên - Tôi không hiểu nổi! Đầu óc tôi không thể nào chấp nhận! Tiến sĩ Fairmont nhún vai. Ông cũng đâu có khác gì anh bạn trẻ. Ông cũng không tìm được lời giải thích. Việc này cần phải được trao đổi với giám đốc bệnh viện. Kathy quay trở lại. Đó là một cô y tá da màu. Làn da của cô nâu sẫm. Cô phục vụ ở khoa này đã trên mười năm nay. Khó có gì có thể khiến người đàn bà dày dặn kinh nghiệm này hoảng sợ. Vậy mà bây giờ cái cốc đang run rẩy trong hai bàn tay cô, khi Kathy ngập ngừng tiến từng bước chân vụng về lại gần giường và đưa cốc về phía Dorothy. Dorothy chìa tay về phía Kathy. - Cám ơn! - Cô ta nói, rồi cầm lấy cốc. Không một ai phải giúp cô. Với một cử động tự tin và chính xác, cô gái đưa chiếc cốc lên miệng và uống một ngụm nhỏ. Vừa uống, mắt cô vừa nhìn ngước qua miệng cốc. Rồi cô ta uống ngụm thứ hai, cốc cạn. Y tá Kathy đón lấy cốc từ tay cô ta. - Nước ngon lắm! - Dorothy mỉm cười. Tiến sĩ Fairmont gật đầu. - Thế thì rất hay, cô thấy ngon là rất hay, Dorothy. Vẫn còn loay hoay tìm cách xử lý sự kiện giật gân này, ông hỏi tiếp: - Cô có đói không, Dorothy? Cô gái cười. Mắt sáng lên. - Có, thưa bác sĩ, tôi thấy đói. - Tốt, tốt lắm. - Tiến sĩ Fairmont ngạc nhiên - Thế thì... hừm... cô muốn ăn gì nào? Dorothy cân nhắc. Cô ta đưa lưỡi liêm bờ môi như một con mèo sau khi ăn. - Thế thì, - Cô ta nói sau một hồi suy nghĩ - tôi muốn ăn cá và chip tôm. Ngày trước tôi rất thích món này. ... Mời các bạn đón đọc Con Quái Vật Sau Những Nụ Hoa của tác giả Jason Dark.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Âm Phủ Thần Thám
Trên thế giới này, mỗi ngày đều sẽ có những vụ án quỷ dị phát sinh. Quán bánh bao làm ăn khấm khá nhưng nhân của nó lại làm bằng thịt người. Rất nhiều biệt thự hào nhoáng đều xuất hiện hiện tượng kỳ bí Bức tường đổ máu. Hoa khôi trường đại học chết đi, mỗi khi đến ngày giỗ chắc chắn sẽ quay lại lấy đi một mạng người.. Truyền thuyết về những đứa trẻ cương thi trong Tòa nhà 7 của bệnh viện liệu có phải sử thật? Kẻ truyền thừa Ngỗ tác cuối cùng của Trung Hoa, sử dụng phương pháp khám nghiệm tử thi đã được lưu truyền trong ba nghìn năm, sẽ dẫn dắt bạn đến với những vụ án ghê rợn,truy lùng kẻ sát nhân: Thế gian vốn không quỷ, diệu thủ rửa oan khuất. Những kẻ giết người hàng loạt, những kẻ tà dâm, hút máu người, bệnh hoại tử, đám đông ma quỷ, những vụ án kỳ lạ của sở công an đều được giải mã đầy đủ! *** **Quyển 1: Tàn Kiếm Giang Bắc Chương 1: Thiên thần phán xét** Ngươi đã bao giờ gặp một lão bản kỳ quái, đem khách hàng băm thành thịt vụn để làm nhân bánh bao chưa? Ngươi đã bao giờ gặp một bác sĩ kỳ quái, đem tình địch của mình biến thành một con lợn, rồi đem nuôi như gia súc ở trại chăn nuôi chưa? Ngươi đã bao giờ gặp một đứa trẻ mồ côi kỳ quái, được dơi nuôi dưỡng, hút máu người mà sống chưa? Ta đã nhìn thấy tất cả. Ta gọi là Tống Dương, hiện đang là tham mưu trưởng cho một Sở Công an ở tỉnh H, nhưng thân phận thực sự của Ta là một gã làm Ngỗ tác. Nếu như có ai thắc mắc, Ngỗ tác là làm cái gì? Ngỗ tác chính là một nghề có từ thời Trung Quốc cổ đại gọi là nghiệm thi quan, một Ngỗ tác giỏi chẳng những có thể khám nghiệm tử thi, mà còn tinh thông một bộ tuyệt kỹ mà không ai biết. Bọn hắn thường có thể sử dụng rượu gạo, ngân châm (kim châm bạc), dù đỏ, nhựa thông và các loại vật phẩm sinh hoạt trong dân gian để cạy miệng người chết và bắt kẻ giết người. Trong suốt ba mươi năm làm việc trong Sở Công an, Ta đã sử dụng những kỹ năng gia truyền của mình để phá vô số vụ án lớn gây chấn động cả nước. Có biến thái, có đáng sợ, có tàn nhẫn, còn có những vụ chỉ nhắc qua thôi đã khiến người nghe lạnh cả sống lưng. Để mọi người biết đến sự kỳ diệu của nghề này, Ta quyết định đem những trải nghiệm mà Ta đã trải qua kể cho mọi người nghe. Tuy nhiên, đối với nguyên tắc bảo mật của Sở Công an, cho nên tên các thành phố và nhân vật Ta đều sử dụng tên giả, mong mọi người thông cảm, được rồi, quay trở lại với câu chuyện thôi! Ta sinh ra ở một huyện thành nhỏ phía Nam, từ bé Ta đã không được gặp cha mẹ của mình, Ta sống với Gia gia trong một ngôi nhà cổ được truyền từ đời xưa để lại. Tuy rằng không có cha mẹ, nhưng tình yêu của Gia gia dành cho Ta vượt lên trên tất cả. Cả đời Ta, Gia gia chỉ nghiêm khắc dạy Ta một lần: "Thiếu Dương, con phải nhớ rằng khi con lớn lên, Ta sẽ không cản con làm bất cứ việc gì con muốn. Duy chỉ có ba loại nghề nghiệp là con không được chạm vào: Một là quan chức, thứ hai là cảnh sát, và thứ ba ... là pháp y! " Lúc đó, Ta còn nhỏ, thậm chí còn không biết pháp y là gì, Ta chỉ biết gật đầu. Nhưng khi lớn lên, Ta dần nảy sinh một cảm giác kỳ lạ rằng thân phận của Gia gia chắc chắn không đơn giản! Sở dĩ Ta cảm thấy như vậy là bởi vì gia gia mỗi ngày đều ăn không ngồi rồi chẳng bao giờ thấy làm việc, nhưng lúc nào ông cũng có tiền mua cho Ta những món ngon và chẳng bao giờ thiếu gì trong việc học hành. Hơn nữa, cách một đoạn thời gian lại có các vị lãnh đạo lớn cùng một đám cảnh sát nhỏ đến thăm, thái độ thập phần cung kính, còn thường xuyên mang theo một số quà tặng như rượu Mao Đài, thuốc lá gấu trúc gì gì đó.... Bọn họ thường cùng gia gia ở trong phòng nói chuyện rất lâu, ngắn thì một giờ, dài thì mấy giờ, có đôi khi thậm chí có thể từ sáng sớm cho tới khi chạng vạng. Mà cứ mỗi khi mấy vị lãnh đạo rời đi chưa được mấy ngày, sẽ lại có tin một vụ án lớn trong tỉnh vừa được phá, chẳng hạn như vụ tiền âm phủ ở nhà hàng món cay ở Tứ Xuyên, và vụ xác chết trường đại học Tây Nam. Những vụ án này đều gây oanh động cho cả nước, cho nên ở tại tiểu huyện thành ta cũng có thể nghe thấy. Ta lờ mờ cảm thấy rằng việc những vụ án này được triệt phá chắc chắn có mối liên hệ chặt chẽ với gia gia, nhưng ông ấy không bao giờ tiết lộ với Ta dù nửa lời! Dựa vào mối quan hệ của gia gia, toàn bộ gia tộc đều thơm lây, công việc kinh doanh bên ngoài của cô cô (dì) Ta rất suôn sẻ, có một lần cô cô bị mất xe tải trên đường cao tốc, cảnh sát đã phải mất một ngày để tìm sau đó còn cung cung kính kính đưa xe đến. Thậm chí, khi thi vào cấp 3, Ta còn thiếu cả chục điểm, nhưng cuối cùng Ta vẫn trúng tuyển vào một trường trung cấp trọng điểm như nguyện vọng. (COCC có khác) Năm Ta mười hai tuổi, huyện thành chuẩn bị xây đường cái, tình cờ con đường đó phải đi ngang qua ngôi nhà cũ của nhà họ Tống, hàng xóm xung quanh không chịu nổi sự quấy rầy của văn phòng giải tỏa mà lần lượt dọn đi. Chỉ có gia gia là không chịu từ bỏ ngôi nhà cổ do tổ tiên để lại, và hắn quyết tâm làm ' hộ bị cưỡng chế '. Chủ thầu đảm nhận xây dựng con đường này cũng không phải đèn cạn dầu, thấy mềm không được, trực tiếp lái hai máy xúc đất chạy đến trước cửa nhà Thúc thúcng Ta, ầm ầm húc đổ một bức tường, rõ ràng là muốn lập uy! Cảnh tượng lúc đó làm Ta sợ đến phát khóc. Gia gia khẽ thở dài, cầm điện thoại bấm một dãy số, bâng quơ nói vài câu, ai ngờ vài phút sau, chiếc máy xúc vội vã rời đi. Hơn nữa đến sáng sớm hôm sau, nhiều lãnh đạo và vị chủ thầu kìa đã đích thân đến xin lỗi, vị chủ thầu cũng đích thân móc ra mười vạn tệ để bồi tội. Đây là một số tiền lớn đối với một thị trấn nhỏ, nhưng gia gia chỉ nhẹ nhàng xua tay mà từ chối. Tất nhiên, con đường chính vẫn tiếp tục được sửa chữa, nhưng trước cửa nhà Thúc thúcng Ta lại có một ngã rẽ lớn, sự việc này đã chôn vùi một trí tò mò mạnh mẽ trong tâm trí non nớt của Ta. Gia gia cuối cùng là làm gì mà lại có mặt mũi to lớn đến thế? Khi Ta mười lăm tuổi, Ta vô tình tìm thấy hai cuốn sách không còn nguyên vẹn trong một cái rương ở ngôi nhà cũ, một cuốn có tên là "Rửa oan tập lục", được viết vào năm thứ bảy của triều đại Nam Tống, tác giả là Tống Từ. Tác phẩm còn lại được gọi là "Thiên thần phán xét", và không có tên tác giả trên đó. Với trình độ Hán ngữ cổ của Ta lúc đó, hiểu được hai cuốn sách cổ còn khó hơn lên trời, Ta chỉ có thể miễn cưỡng hiểu được những con người nhỏ bé được vẽ trong hai cuốn sách, đó là về sơ đồ cấu tạo con người, xác chết, v.v. Không hiểu sao hai cuốn sách này lại có ma lực phi thường đối với Ta, sau khi mở ra thì Ta không thể nào dứt ra được nữa. Ta liền quyết định giấu gia gia, phát huy tinh thần kiến tha lâu cũng đầy tổ quyết tâm “gặm” hết 2 quyển sách tối nghĩa này. Với Ta, hai cuốn sách này dường như là một cánh cửa dẫn đến một thế giới mới, mặc dù cuốn sách có đề cập đến chức nghiệp Ngỗ tác, loại nghề nghiệp được sử dụng trong thời cổ đại để khám nghiệm tử thi để tìm manh mối. Nhưng Ta không cảm thấy đáng sợ Thúc thúct nào, ngược lại, Ta cảm thấy nó mới mẻ, thú vị, tràn ngập tính khiêu chiến. Khi Ta mười sáu tuổi, lần đầu tiên trong đời, Ta có cơ hội áp dụng những gì đã học. Lúc ấy đúng là ngày nóng bức, gia gia từ lúc sáng sớm có việc đã ra ngoài, rảnh rỗi không có việc gì, dùng một cây cây gậy trúc để dán keo lên cây, lúc này một chiếc ô tô Volkswagen Jetta màu đen đột ngột phanh gấp. Và dừng lại trước cửa ngôi nhà cổ của nhà họ Tống với một tiếng 'bá'. Từ trên xe bước xuống là một người đàn ông to cao vạm vỡ, khuôn mặt chữ điền, mày rậm, mắt to, nước da ngả màu đồng, đi vào sân một cách thô bạo. Ta đã nhận ra anh ấy là một cảnh sát đã đến thăm ông Ta vài lần trước đây, ta nhớ hình như hắn họ Tôn. Tôn cảnh sát hôm nay không có mặc cảnh phục, mà là một chiếc áo sơ mi ngắn tay, trong tay kẹp một bao công văn, mồ hôi nhễ nhại, trên đầu toát ra từng sợi nhiệt khí, vừa nhìn thấy Ta hắn liền hỏi: “Tiểu quỷ, gia gia người có nhà không?” “ Không, ông ấy đi ra ngoài. ” Tôn Cảnh Quan nhíu mày, nhấc cổ áo liên tục quạt lên, lẩm bẩm:“ Thời tiết này quả thực nóng chết người.” Ta vội nói:“ Thúc thúc vào nhà ngồi đi. Để ta rót cho Thúc thúc một ly nước lạnh. " “Hảo, thật hiểu chuyện!” Tôn Cảnh Quan có phong cách rất táo bạo. Hắn ta sau khi đi vào phòng khách liền tùy tiện với đại một chiếc ghế để ngồi xuống, và tiếp lấy ly nước Ta rót cho hắn. Sau khi làm một hơi hết ly Coca, hắn vui vẻ lau miệng, rồi châm thuốc và hỏi Ta: “Tiểu quỷ, học cấp 3 à?” “Mới học cấp ba thôi.” Ta đáp. “Thành tích thế nào?” “Cũng ổn.” “Có bạn nào trong lớp bắt nạt ngươi không?” “Không.” “Nếu có thằng nhóc nào đui mù dám chọc ngươi, hãy nói với Thúc thúc, Thúc thúc sẽ giúp con tác động vật lý thằng đó!” Nói rồi Tôn Cảnh Quan bật cười thành tiếng. “Thúc thúc, mối quan hệ của Thúc thúc với gia gia là gì?” Ta nghĩ đây là cơ hội tuyệt vời để tìm hiểu về bí mật của gia gia. "Gia gia ngươi, hắn thật sự là một cao nhân trăm năm khó gặp. Đáng tiếc hắn trời sinh tính tình cũng là kiểu khó gặp trăm năm, không biết mấy năm nay có bao nhiêu lãnh đạo tới mời hắn ra khỏi núi. Hắn sống chết đều không chịu. Năm ngoái một bộ trưởng đã gặp hắn và ra điều kiện. Chỉ cần hắn làm việc cho cảnh sát một năm, hắn sẽ được nghỉ hưu và nhận lương hưu năm vạn tệ một tháng. Điều kiện tới mức này mà vẫn không động tâm, ta cũng coi như là phục! Cho nên không có biện pháp, bọn ta đành phải lấy một loại khác phương thức gọi là hợp tác.” Tôn cảnh sát thở dài nói. “Hợp tác? hợp tác gì?” Ta hỏi. Tôn Cảnh Quan vừa muốn trả lời, chợt nhận ra mình lỡ miệng, vội vàng che bụng nói: "Ôi, sao đột nhiên đau bụng thế? Chắc là do uống nhiều đồ lạnh rồi, nhà vệ sinh ở đâu?" “Ở sân sau.” Ta chỉ tay. Tôn Cảnh Quan ôm bụng, tựa như một trận gió chạy về phía sau, ngay sau đó truyền đến một trận âm thanh rối tinh rối mù. Nút của chiếc cặp mà Tôn Cảnh Quan ném trên bàn bị bung ra, và một bức ảnh trượt ra khỏi nó, với một số thứ màu đỏ, xanh lá cây và xanh lục trên đó, điều này đã khơi dậy sự tò mò mạnh mẽ của ta! Thừa dịp bốn bề vắng lặng, ma xui quỷ khiến thế nào ta lại lấy tay đưa tới, trong lòng lại bồn chồn như thế có hàng vạn con ngựa đang chạy trong lồng ngực. Theo suy nghĩ của ta, việc xem trộm tài liệu mật của cảnh sát là phạm pháp, thậm chí có thể bị đi tù, nhưng ta thực sự muốn xem nó. Thế là ta thuyết phục chính mình, chỉ liếc mắt, liền chỉ liếc mắt một chút thôi, sau đó sẽ trả ngay về chỗ cũ. Ta lấy tấm ảnh từ trong cặp ra, quả nhiên là một xác chết, mặc dù ta đã thấy rất nhiều người chết trong phim nhưng suy cho cùng tất cả đều là giả, khác xa so với những xác chết thật. . Trong hình là xác của một nam giới trưởng thành, mặc một bộ âu phục, áo trắng phía trong đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, gục đầu và ngồi trước một chiếc két sắt mở với một cặp kính trên tai phải. . Có một vết thương dài và sâu trên cổ họng, máu từ đó mà chảy ra. Mà xung quanh thi thể tiền mặt rơi vãi khắp nơi, trên đó cũng dính vào không ít vết máu. Ánh mắt của ta bị thu hút bởi những chi tiết trong hình, ta gần như không cảm thấy đáng sợ, thậm chí ẩn ẩn có một sự phấn khích không thể nào kiểm soát được, thật giống như kẻ đói nhìn thấy mỹ thực, sắc lang nhìn thấy mỹ nữ, mặc dù loại ví von này có chút không thỏa đáng, người chết nên được tôn trọng. Nhưng ta chỉ cảm thấy phấn khích không cách nào mà giải thích được! Chính lúc ta đang xem đến nhập thần, đột nhiên phía sau duỗi ra một bàn tay lớn, bỗng nhiên cướp đi bức ảnh trong tay ta. Ta quay đầu nhìn lại, Tôn Cảnh Quan đang đứng sau lưng ta, dùng một loại ánh mắt nghiêm túc trừng lên ta. "Tiểu quỷ, ai cho phép ngươi nhìn lén tài liệu của ta? Nhìn lén tài liệu của cảnh sát, là phạm pháp biết không?" Tôn Cảnh Quan cả giận nói. "Ta chỉ là ... Ta chỉ nhìn thoáng qua ... Thật sự ..." Ta sợ tới mức nói năng lộn xộn. Tôn Cảnh Quan híp mắt, khóe miệng đột nhiên lộ ra nụ cười giảo hoạt, nói ra: "Không bằng như vậy, ta khảo sát ngươi, ngươi nếu như đáp đúng, chuyện này coi như xong; nếu như ngươi không trả lời được, thì đừng trách ta không khách khí, mời ngươi đi đồn công an tỉnh ngủ lại mấy ngày." Hắn vừa nói như vậy, ta trái lại an tâm, bởi vì ta đại khái đoán được hắn muốn khảo thí ta cái gì! Quả nhiên không ngoài sở liệu, ta gật đầu đồng ý sau đó Tôn Cảnh Quan liền hỏi ta: "Ngươi nói xem, người đàn ông này là bị hung khí gì giết chết?" "Đưa bức ảnh cho ta." Ta tiếp nhận bức ảnh, lại nhìn lướt qua, thập phần khẳng định nói: "Vết thương ở cổ họng là vết thương chí mạng. Xét về hình dáng vết thương, đó là vết thương do vật sắc nhọn, có góc cạnh. Nhưng nếu là hung khí giết người như dao găm, ta nghĩ ngươi đại khái cũng sẽ không cố ý hỏi ta vấn đề thế này, cho nên hung khí nhất định rất đặc biệt!" Tôn Cảnh Quan bắt đầu hứng thú: "Có thể ah, tiểu tử ngươi nói rất thuận miệng, nhưng ngươi có thể nói ta nghe, Hung khí giết người là cái gì? " Ta đưa bức ảnh qua: "Hung khí liền ở trong tấm hình này." Tôn Cảnh Quan nhìn chằm chằm bức ảnh, trừng mắt nhìn nói: "Hung khí liền ở trong hình? Ngươi không phải là nói bậy nói bạ đi, vụ án này là ta tự mình tham dự điều tra, hiện trường trong ngoài đều tìm khắp một lượt, cũng không tìm được hung khí, kỳ thực hung thủ cũng đã bắt được, nếu không phải là bởi vì hung khí ..." Hắn đột nhiên ngừng lại câu chuyện, khặc một tiếng: "Đừng nói nhảm, nói mau hung khí là cái gì!" "Chính là tiền mặt trên đất!" Ta trả lời thẳng thắn: "Nói đúng ra, là những tờ tiền mặt này." Tôn Cảnh Quan kinh ngạc chớp mắt: "Tiền mặt? Không đúng, điều này sao có thể?" "Tại sao không thể, dùng một xấp tiền mặt mới tinh bó thật chặt cùng nhau, trình độ sắc bén các cạnh đủ để cắt ra vết thương sâu và dài như vậy, sau đó lại đem thanh tiền đó tản ra, rơi vãi tại án mạng hiện trường, như vậy 'Hung khí' liền biến mất không dấu vết." Ta đáp. Tôn Cảnh Quan hít vào một ngụm khí lạnh, hướng ta giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại, không hổ là cháu trai của Tống Triệu Lân." Kỳ thực đây cũng không phải là ta nghĩ ra được, trong số những vụ án ly kỳ được ghi lại trong "Thiên thần phán xét", từng có vụ án đao giấy giết người, khi nhìn thấy những tờ tiền dính máu vương vãi khắp bức ảnh, ta bất giác nghĩ đến câu chuyện trên. Từ những gì Tôn Cảnh Quan vừa nói có thể phán đoán, vụ án này hẳn là bắt được hung thủ, lại không tìm được hung khí nên không có cách nào định tội, cho nên mới đặc biệt hướng gia gia cầu cứu. "Được rồi, đa tạ ngươi, chuyến này cuối cùng cũng coi như là không phí công chạy, khi nào đến tỉnh thành chơi, thúc thúc mời ngươi ăn KFC. Đúng rồi, ta còn có một nữ nhi, cũng lên cấp ba, hai ngươi nhất định chơi hợp nhau đấy." Tôn Cảnh Quan cười đem bức ảnh thu hồi vào trong bao, tự nhủ: "Tống Triệu Lân lão tặc này, một mực nói với ta Tống gia từ nay về sau sẽ không bao giờ xuất hiện Ngỗ tác, nguyên lai vẫn luôn đang âm thầm tài bồi ngươi, xem ra Tống gia có người kế nghiệp, thật sự là quá tốt.” "Tôn Lão Hổ, ngươi đang nói cái gì có người kế nghiệp?" Nhưng vào lúc này, một thanh âm từ ngoài cửa truyền tới, ta quay đầu lại nhìn thấy gia gia đứng ở nơi đó, nhất thời sợ đến rùng mình một cái. Bởi vì gia gia chưa bao giờ cho phép ta tiếp xúc những thứ đồ này, càng không biết ta nhìn lén hai bản sách cấm kia. Gia gia đem ánh mắt âm trầm từ trên người Tôn Cảnh Quan chậm rãi chuyển hướng ta, tựa hồ đã minh bạch cái gì, một khắc đó ta thực sự là sợ hãi tới cực điểm! Mời các bạn đón đọc Âm Phủ Thần Thám của tác giả Đạo Môn Lão Cửu.
Trừng Phạt (Punishment)
Thể loại: Tâm lý, giết người, giáo dục trẻ em, tình cảm... Số chương: 10 chương + extra full "Đối với trẻ em, người lớn rất quan trọng." Cái chết của ba nhân mạng khiến dư luận phẫn nộ, gọi tên sát thủ là một kẻ bệnh hoạn biến thái, hung thủ là một kẻ tri pháp lại phạm pháp - một nam sinh khoa Luật năm nhất. Một vụ mất tích bí ẩn xảy ra, nạn nhân là cô giáo cấp II Một viên cảnh sát trẻ tìm kiếm sự thật về cái chết của em trai. Ba nạn nhân là những nam sinh mười ba tuổi, ngoan ngoãn lẫn hiền lành. Và cuối cùng, một bí mật chấn động đằng sau tất cả mọi chuyện... Cùng một tình yêu bao dung ấm áp của 2 con người. "Luật dành cho trẻ vị thành niên" đã "bảo vệ" những kẻ thủ ác nhỏ tuổi. Vậy, công lý sẽ được thực thi như thế nào? *** Võ Anh Thơ sinh năm 1991, hiện sinh sống và viết văn tại TP.HCM. Anh Thơ bắt đầu sáng tác từ năm học cấp 2, tới nay là tác giả của nhiều tiểu thuyết như: Hạ tuyết, Mang thai tuổi 17, Nữ hoàng tạo mẫu tóc, Gái xấu công sở, Người mẹ được gửi từ thiên đường, Lời hứa thủy chung... cùng một số tập truyện vừa, truyện ngắn in chung khác. Tác phẩm: Hạ Tuyết Nhật Ký Mang Thai Tuổi 17 Nữ Hoàng Tạo Mẫu Tóc Lời Hứa Thủy Chung Gái Xấu Công Sở Người Mẹ Được Gửi Từ Thiên Đường Làm Dâu Nhà Ma Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970) Chú Hãy Ngủ Với Tôi Gặp Anh Là Điều Đẹp Nhất Của Thanh Xuân - Stay With You 2003 Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802) Tâm Ý Thành Từ Bi Khúc Trừng Phạt (Punishment) Bướm Báo Thù (Điệp Tử) Án Tử Một Tình Yêu - The Death Of A Love Đời Bình An (1972) ... ***   Đó là câu chuyện của mười lăm năm trước, khi tôi còn làm trong ngành cảnh sát. Cuộc gặp gỡ với người tội phạm Vũ Thanh đã để lại trong tôi rất nhiều suy nghĩ cũng như nhận ra vài điều thú vị mới mẻ về cuộc sống. Sau vụ án của Vũ Thanh, tôi xin rút ra khỏi ngành cảnh sát. Không vì cái gì cả chỉ đơn giản tôi muốn mình có một hướng đi mới. Có thể bạn nghĩ tôi nặng lòng về việc làm sai trái của Lưu Vinh, hoặc cũng là do câu hỏi sau cùng từ chàng thanh niên trẻ năm ấy: “Luật pháp có thật sự công bằng?”. Dù là vì lý do gì đi chăng nữa thì tôi vẫn rời ngành. Bạn hỏi tôi chuyển qua làm gì ư? Tôi xin làm tài xế taxi. Không ngờ nhỉ? Đôi khi một công việc đơn giản bình thường lại giúp tôi tìm thấy niềm vui sống. Chí ít, lòng được nhẹ nhõm hơn khi không phải ngày nào cũng đối mặt với hàng tá vụ án lắm “bi ai”. Hai năm sau cái chết của Lưu Vinh, ba mẹ tôi bất ngờ gặp tai nạn giao thông và qua đời. Vụ án của cô giáo Dương Đan cũng như tội lỗi Lưu Vinh gây ra đã dằn vặt họ suốt thời gian dài. Tôi đã trải qua thời kỳ tồi tệ khi người thân lần lượt rời xa... Nhưng, chỉ sau đó một năm tôi tình cờ gặp điều tuyệt diệu nhất đời mình. Phụ nữ của đời tôi! Cô ấy xinh đẹp, dịu dàng và luôn quan tâm lo lắng cho người khác. Tính cách đó phù hợp với nghề mà cô ấy đang làm - giáo viên cấp I. Định mệnh sắp đặt cho chúng tôi gặp, yêu rồi kết hôn. Tôi rất yêu cô ấy và tôi biết, cô ấy cũng thế. Hai năm sau, món quà kỳ diệu khác Thượng Đế ban tặng cho tôi - đứa con trai đáng yêu như thiên thần. Tôi đã vô cùng hạnh phúc khi lần đầu tiên ôm con vào lòng rồi đặt cái tên Lưu Thiện. Tôi mong nó sẽ là một con người lương thiện. Lưu Thiện rất hiểu chuyện dù còn nhỏ tuổi. Thằng bé thích đọc sách và nghe những câu chuyện tôi kể hệt như người lớn quan tâm đến những thứ họ say mê. Tôi và vợ cố gắng dành nhiều thời gian để bên cạnh chăm sóc nó. Tôi muốn mình trở thành người ba tốt để có thể dạy con vô số điều mới mẻ thú vị lẫn tốt đẹp trong cuộc sống. Và vì câu nói năm nào từ Vũ Thanh vẫn mãi tồn tại trong ký ức tôi. “Đối với trẻ em, người lớn rất quan trọng...” Tôi hiểu điều quan trọng nhất đối với Lưu Thiện bây giờ chính là ba - mẹ của nó. Mỗi buổi chiều chủ nhật, tôi thường đưa vợ cùng con trai đi dạo chơi. Khoảng thời gian yên ả thanh bình mà cả gia đình có được khi bên nhau là điều không gì thay thế được. Tôi tin rằng đấy sẽ là những khoảnh khắc nhiệm màu nhất khi tôi hồi tưởng lại lúc bản thân đã về già. Tôi mong mình sống không nuối tiếc... Thỉnh thoảng tôi vẫn thường kể chuyện về Vũ Thanh cho Lưu Thiện nghe. Và nhớ nhất lần nọ, khi kết thúc xong lời kể tôi liền nhẹ nhàng hỏi con trai: “Con nghĩ gì về câu nói của người tội phạm họ Vũ: Luật pháp có công bằng không?” Đối diện Lưu Thiện mới mười ba tuổi, chống cằm bằng hai tay, đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại liên tục hệt như suy nghĩ điều gì rất sâu xa. Thằng bé luôn có dáng vẻ đáng yêu ấy mỗi lần nghĩ ngợi về một câu hỏi khó khăn... Hít sâu một hơi, Lưu Thiện nhìn tôi rồi đáp lời bằng nụ cười tươi đầy nghịch ngợm: “Trong sách có câu: Công bằng ở tại lòng người! Luật pháp cũng đã trừng trị những kẻ đáng bị trừng trị. Ba à, không có gì là công bằng tuyệt đối và có những thứ con người không thể dễ dàng quyết định. Thế nhưng quan trọng hơn hết - theo con - chúng ta phải sống như thế nào để về sau không hối hận.” Thoáng bất động trong vài giây, tôi chợt nhận ra mình muốn khóc. Gật đầu, tôi nhẹ nhàng ôm con trai vào lòng với nỗi xúc động dâng trào... Cuộc sống là một quá trình học hỏi không ngừng nghỉ. Và nó còn là quá trình rèn luyện - trưởng thành - đối mặt - lựa chọn. Mỗi ngày qua đi, bạn vẫn khoẻ mạnh, vẫn hạnh phúc và không nuối tiếc thì đó đã là điều tuyệt vời nhất. Nếu bạn sống tốt - nghĩa là bạn thật sự dũng cảm. Hãy sống can đảm. Đừng trốn chạy. Đừng làm tổn thương người khác. Bởi, tâm hồn họ cũng có sự yếu đuối - như bạn. - ------------------------------------------------------------- ☘Đôi lời của tác giả: Khi viết tác phẩm này tôi chỉ ngoài hai mươi, cái tuổi rất trẻ và khờ lắm nên truyện sẽ còn những thiếu sót, chẳng hạn quá trình điều tra vụ án có vài điều chưa được phù hợp, và có thể Lưu Quang sẽ không được phép tham gia vào cuộc điều tra khi có người thân là nạn nhân... nhưng nếu sửa chữa thì sẽ đứt gãy mạch truyện nên đành để vậy, dù sao cũng không quá sai lệch. Truyện này viết khá lâu, khác với "Án tử một tình yêu" hoàn thành gần đây được tôi tìm hiểu kỹ lưỡng hơn. Nên mong các cô chú, các anh chị em khi đọc truyện thì thông cảm châm chước cho tác giả. Câu chuyện "gai góc" này tôi lấy cảm hứng từ Điều 12 Bộ Luật Hình sự 2015 - Luật dành cho trẻ vị thành niên, là khi trẻ em phạm tội thì sẽ thế nào. Tôi không báng bổ hay lên án bất kỳ ai, đơn giản chỉ là vẽ lại một góc tối nào đó về xã hội. "Luật pháp có thật sự công bằng?", chẳng phải tôi phê phán luật pháp mà đó chính là câu hỏi trăn trở trong tôi khi nghĩ về thứ được gọi là công bằng - nhân quả ở đời.:)Nhưng tôi chắc rằng ai rồi cũng sẽ nhận lấy sự "trừng phạt" thích đáng dành cho mình nếu làm chuyện sai trái. Cảm ơn những ai đã đọc đến tận dòng cuối này, hi vọng câu chuyện về Vũ Thanh sẽ mang đến những điều đáng để bạn suy ngẫm. Võ Anh Thơ   Mời các bạn đón đọc Trừng Phạt (Punishment) của tác giả Võ Anh Thơ. 
Con Quỷ Truyền Kiếp
Bên cạnh nỗi ám ảnh về lời nguyền là tham vọng muốn chiếm được vật báu bằng tà thuật với thanh gươm và bàn tay danh vọng chặt từ cái xác một người bị treo cổ, tất cả đã tạo thành một con “quái vật truyền kiếp” bao đời xô đẩy người thuộc dòng họ Hammond phạm vào những tội ác đẫm máu, để sau đó lại sa vào niềm hối hận triền miên đến phải kết liễu đời mình để chuộc lỗi. Bí mật qua từng thế kỷ lại dày đặc thêm ấy chỉ được soi rọi qua ánh sáng của khoa học hình sự và phân tâm học hiện đại, không những đã giải mã được những câu đố bí hiểm xa xưa mà còn mang lại thăng bằng cho tâm hồn con người khi tìm thấy điểm tựa của lương tâm. Chỉ có tình thương mới cứu rỗi được cho con người, phải chăng đó là điều mà nhà văn J.D. Kerruish muốn nói với chúng ta qua tiểu thuyết Con Quỷ Truyền Kiếp. *** Truyền thuyết về ma sói và tín ngưỡng đa thần giáo Bắc Âu, đã được bọn cướp biển Viking, mũ trụ đè lên bím tóc vàng, mang gươm đồng, mang đến nước Anh trên những chiếc tàu buồm đầu mũi khắc hình quái vật từ mấy năm trước công nguyên. Đến xứ sở bị sương mù bao phủ này, nó lại quyện chặt với những ký ức lịch sử thời chiến tranh Hai Hồng và thời Mary Tuder, thiêu sống những kẻ phản đạo trên dàn củi, sau khi nhúng thân thể họ vào thùng hắc in nấu lỏng… Mùi hắc in nấu lỏng không những đã để lại những nhiễm sắc thể trong “gien” di truyền của giòng họ Hammond qua bao thế hệ, mà còn gây những cảm giác và phản xạ về sinh lý cho những người thuộc dòng họ này mãi đến thời đại văn minh của chúng ta ngày naỵ Bên cạnh nỗi ám ảnh về lời nguyền là tham vọng muốn chiếm được vật báu tà thuật với thanh gươm và bàn tay danh vọng chặt từ cái xác một người bị treo cổ, tất cả đã tạo thành một con “quái vật truyền kiếp” bao đời xô đẩy người thuộc dòng họ Hammond phạm vào những tội ác đẫm máu, để sau đó lại sa vào niềm hối hận triền miên đến phải kết liễu đời mình để chuộc lỗi. Bí mật qua từng thế kỷ lại dày đặc thêm ấy chỉ được soi rọi qua ánh sáng của khoa học hình sự và phân tâm học hiện đại, không những đã giải mã được những câu đố bí hiểm xa xưa mà còn mang lại thăng bằng cho tâm hồn con người khi tìm thấy điểm tựa của lương tâm. Chỉ có tình thương mới cứu rỗi được cho con người, phải chăng đó là điều mà nhà văn C.Kerruish muốn nói với chúng ta qua tiểu thuyết Con quỷ truyền kiếp. Để đi vào thế giới nửa hư nửa thực, pha trộn giữa không khí tâm linh và màu sắc khoa học này, may mắn chúng ta có một người dẫn đường thông thạo, đó là dịch giả Thế Lữ, cũng là nhà văn đã sáng tạo nên những tiểu thuyết truyền kỳ – hiện thực Việt Nam như Vàng và máu. Bên đường thiên lôi, Trại Bồ tùng Linh, Tiếng hú hồn của mụ Ké… và là người mở đầu cho thể loại tiểu thuyết trinh thám Việt Nam. Qua bao nhiêu năm đi “học đạo” với thầy Thế Lữ, có lần tôi đã hỏi ông về ý nghĩa của Con quỷ truyền kiếp, ông nheo mắt cười bảo: “Mỗi tác phẩm bao giờ cũng là một câu đố, chờ đợi những lời giải thông minh”. Thể theo ý nhà văn, muốn bạn đọc tham gia vào trò chơi giải đố, nên tôi không dám dài dòng thêm về nội dung cuốn sách này, và chỉ nguyên một cái tên dịch giả: Thế Lữ, cũng đủ đảm bảo cho giá trị của tác phẩm. Mời các bạn đón đọc Con Quỷ Truyền Kiếp của tác giả Jessie D. Kerruish.