Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tỏ Tình

Nam nữ chính: Châu Kinh Trạch & Hứa Tùy (Phi công x Bác sĩ ngoại khoa) Thể loại: Hiện đại, tình yêu đặc biệt, chuyên gia trong ngành, thiên chi kiêu tử, yêu thầm, hoài bão, tự do, TRA NAM x GÁI NGOAN. Người dịch: Giang Hạ Số chương: Hơn 100 chương Văn án: 1. Hồi còn học đại học, Châu Kinh Trạch và Hứa Tùy là hai cá thể hoàn toàn đối lập, khác nhau một trời một vực, hai người họ vĩnh viễn sẽ không xuất hiện cùng lúc. Một người tùy hứng phóng đãng, luôn được đám đông vây quanh sùng bái. Còn một người lại vô cùng yên tĩnh ngoan ngoãn, dễ dàng bị phớt lờ đi sự tồn tại. Cô ở thư viện miệt mài làm đề thi thử, trong lúc vô tình đã nhìn thấy anh cùng người khác tình cảm mập mờ. Cô cũng tận mắt thấy anh đổi hết người bạn gái này đến người bạn gái khác. Một lần bạn bè tụ tập, Hứa Tùy uống say, ngay tại chỗ đông người khích lệ bản thân đi tỏ tình. Châu Kinh Trạch sửng sốt, sau đó anh rướn khóe môi, hờ hững nói: "Xin lỗi nhé, cậu ngoan quá rồi." ❤❤❤ 2. Gặp lại nhau, anh vẫn giống trước kia kiêu căng ngạo mạn. Vô số lần cố ý vô ý chạm mặt nhau, Hứa Tùy đều đã che giấu thật kỹ những suy nghĩ vốn không nên có trước đó và giữ khoảng cách với anh. Nhưng anh lại từng bước từng bước ép sát khiến cô không còn nơi trốn tránh. Hứa Tùy bị anh ép lên tường, cô thấp giọng nói: "Tại sao lại là tôi?" Châu Kinh Trạch cúi đầu sát lại bên tai, hơi thở ấm nóng, ngữ khí xấu xa: "Chẳng tại sao cả, lúc trước là do anh mắt mù!" ... "Biết rõ cách một khoảng trời không, nhưng vẫn đem lòng mến mộ ngày ngày gửi gắm vào trong thư." - Thư hồi âm của Keanu Reeves - ... Vào một thời điểm nào đó, ước mơ sẽ trở thành hiện thực! *** Sáu giờ sáng, con chim sẻ đậu trên cây cột điện 'phành phạch' đôi cánh đập tan sự yên tĩnh trong ngõ. Do tối hôm trước vừa mới đổ một trận mưa nên hoa quế rơi lả tả xuống dưới giống như hộp mật ong bị đánh đổ lênh láng lên trên mặt đất ướt sũng. Không khí ẩm thấp luồn qua khe cửa sổ vào bên trong, Hứa Tùy nằm bò trên bàn, bả vai bất giác co rúm lại vì lạnh, cô nhấc đầu lên một cách khó khăn, giơ tay xoa mặt để bản thân tỉnh táo hơn một chút. Tối hôm qua Hứa Tùy vừa mổ xong, cộng thêm lúc nửa đêm bệnh viện triệu tập cô có chuyện gấp, đợi tới lúc bận xong thì trời đã sắp sáng rồi, cô nằm bò thẳng luôn xuống dưới bàn chợp mắt một lúc, lông mi đen dài cũng chẳng che giấu được mệt mỏi nơi mí mắt. Trong nhà vệ sinh, Hứa Tùy ngậm nước súc miệng vị bạc hà trong miệng, mở vòi nước vốc một nắm nước lên rửa mặt để chuẩn bị đi làm ca sáng. Bảy giờ năm mươi phút, người trong khoa dần dần đông lên, mọi người chào buổi sáng với nhau. Hứa Tùy tranh thủ thời gian giải quyết một phần bánh sừng bò, cà phê đen đặt ở bên cạnh, có người nhấc lên thay vào đó một hộp sữa. Hứa Tùy ngẩng đầu, là bác sĩ thực tập mới đến, chàng trai ngại ngùng nói: "Bác sĩ Hứa, chị suốt ngày uống cà phê không tốt cho sức khỏe đâu ạ." "Cảm ơn." Hứa Tùy mỉm cười, cô nhìn thời gian, "Đi thôi, đến giờ kiểm tra phòng bệnh rồi." Bệnh nhân của khu nội trú hầu như ai cũng thích bác sĩ Hứa đến kiểm tra phòng, cô vừa dịu dàng vừa có tính kiên nhẫn, lại còn rất biết lắng nghe những lời oán trách thỉnh thoảng của bọn họ. Một vài bác sĩ thực tập theo sau Hứa Tùy, cô kiểm tra từng phòng một, ống tay áo hất lên một góc, theo ánh mắt nhìn sang bên ngực trái là bảng hiệu chứng nhận màu xanh lam: Hứa Tùy, bác sĩ ngoại khoa bệnh viện Phổ Nhân. Lúc kiểm tra tới một cô gái, hai hôm nay người bệnh nhân này vừa mới mổ ruột thừa, Hứa Tùy dặn dò kỹ cô ấy phải ăn kiêng và điều chỉnh lại giờ giấc sinh hoạt cho phù hợp. Tuổi tác của cô gái vẫn còn nhỏ, phẫu thuật xong chưa được bao lâu đã khôi phục lại dáng vẻ lanh lợi như cũ, ngước đôi mắt to tròn long lanh nói bản thân mà còn ăn những đồ ăn bừa bãi như thế nữa thì kiểu gì cũng sẽ chết. "Bác sĩ Hứa, em có thể uống trà sữa không ạ?" Cô gái hỏi một cách dè dặt. Hứa Tùy cầm bút ký tên dừng lại trên tập tài liệu màu xanh, ngước mắt đối diện với cặp mắt long lanh đó, nói nhẹ nhàng: "Một chút thôi." "Tại sao ạ? Em muốn uống Yihetang hơn cơ." Cô gái làm mặt đau khổ. "..." Bác sĩ thực tập đứng đằng sau không nhịn được bật cười thành tiếng, Hứa Tùy mặt không cảm xúc, thanh âm còn mang theo chút tàn nhẫn: "Bây giờ đến cả 'một chút thôi'* em cũng không được uống nữa đâu." *Trung Quốc có một hãng trà sữa là 一点点: Yidiandian (một chút thôi) Cô gái phản ứng lại một cách muộn màng, hối hận đáp: "Bác sĩ, em sai rồi!" ... Kiểm tra phòng xong, Hứa Tùy đút hai tay vào trong túi áo quay về phòng làm việc, trên hành lang đụng phải thầy giáo kiêm chủ nhiệm khoa ngoại vẫn luôn dẫn dắt mình. Chủ nhiệm khoa tới có việc, đúng lúc tóm được cô: "Tiểu Hứa, vừa kiểm tra phòng xong à?" "Vâng." Hứa Tùy gật đầu, nhìn chủ nhiệm khoa như có điều gì muốn nói, cô chủ động hỏi: "Thầy, thầy có chuyện gì vậy ạ?" "Dạo gần đây em là người liều mạng nhất trong khoa đấy, đúng là có dáng vẻ của thầy năm xưa rồi." Bác sĩ Trương mỉm cười, nét mặt hiền từ, "Nhưng cũng phải chú ý điều tiết hòa hợp, mẹ em đã gọi điện thoại tới cho thầy rồi đây này, bảo thầy phải lo lắng cho chuyện trọng đại của em." Hứa Tùy ngẩn người, không ngờ hậu quả của nhiều lần từ chối đi xem mắt là mẹ lại tìm đến chủ nhiệm khoa để gây sức ép cho cô. Cô vựng lại tinh thần: "Thầy, thầy có biết mơ ước sau khi qua tuổi trung niên của mẹ em là gì không ạ?" "Là gì?" "Là làm bà mai mối, lôi em ra luyện tập trước." Hứa Tùy dùng ngón tay chỉ vào người vô tội là chính mình. "Cái đứa nhóc này." Chủ nhiệm Trương bật cười, ngữ khí bất lực, ngay sau đó chuyển chủ đề, "Ở trong tiểu khu chỗ thầy ở có một chàng trai cũng được lắm, điều kiện cũng tốt..." Đôi mắt của Hứa Tùy liếc điên đảo lên người ông, đánh lạc đề: "Thầy, sao em ngửi thấy mùi thuốc lá ở trên người của thầy vậy? Nồng lắm ạ." Người trong bệnh viện Phổ Nhân đều biết y thuật chữa bệnh của bác sĩ Trương vô cùng xuất xắc, uy tín vang danh khắp nơi, nhưng cũng là một người sợ vợ chính hiệu. Vợ của bác sĩ Trương là y tá trưởng của khoa nhi, thường xuyên tới đây kiểm tra. Lần nào bà ngửi thấy mùi thuốc trên người thầy là lại tuyên bố nếu không phải kiêng dè hai tay của ông vẫn còn có thể dùng để chữa bệnh cứu người, thì bà đã bẻ gãy tay của ông đi lâu rồi. "Hôm nay thầy đã kịp hút điếu nào đâu, chắc là bị ám mùi từ người nhà của bệnh nhân." Bác sĩ Trương kéo cổ áo lên ngửi, khuôn mặt lo lắng: "Thôi không nói với em nữa, thầy đi rửa tay đã." ... Bận bịu cả ngày trời, cuối cùng Hứa Tùy cũng kết thúc công việc. Cô về nhà ngủ bù, ngủ tới lúc trời đất tối sầm mới tỉnh dậy, phía xa xa là những ánh đèn neon sáng lấp lánh. Cô cứ tưởng thời gian đã trôi đi rất lâu rồi, nhưng thật ra mới chỉ ngủ được có ba tiếng. Hứa Tùy đờ đẫn một lúc rồi ngồi dậy đóng cửa sổ, dùng bluetooth của di động kết nối với loa mở một bản nhạc rock, cả người giẫm lên trên thảm mát xa thư giãn. Mọi người phần lớn đều cho rằng đứng ở trên thảm mát xa sẽ rất đau, nhưng đối với Hứa Tùy mà nói, nó là một loại phương thức giải tỏa stress tốt nhất. Di động kêu lên một tiếng 'ding', trên trán Hứa Tùy đổ một chút mồ hôi, cô trực tiếp ngồi phịch xuống dưới thảm mát xa cầm di động lên xem. Mẹ Hứa gửi một loạt tin nhắn đến, ý tứ là muốn cô đi xem mắt. Gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ: [Chàng trai lần này thật sự rất được, lớn hơn con hai tuổi, người ta còn là chủ quản phòng ban của một công ty lớn đấy, không những là người thành đạt, lại còn đẹp trai, người giới thiệu nói cậu ta là một chàng trai vừa ưu tú vừa có trách nhiệm.] Gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ: [Ngày mai đi gặp nhé? Đừng viện cớ nữa, mẹ biết tối mai con không phải trực ban.] 'Gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ' chuyển tiếp cho cô danh thiếp của một người, Hứa Tùy nhấn vào ảnh đại diện, phản bác: [Cái kiểu chụp ảnh khoanh hai tay trước ngực thế này, con thấy không giống người thành đạt, giống đa cấp thì có.] Mẹ Hứa thấy Hứa Tùy đánh trống lảng là biết ngay cô lại muốn lừa bịp để qua cửa như mọi khi, thái độ chắc chắn có vấn đề. Mẹ Hứa hơi tức giận, bà chán chả buồn gõ tin nhắn nữa, gửi luôn một loạt voice chat khủng bố qua cho cô. Gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ: [Năm nay con sắp sửa 28 rồi, sắp thành bà cô già rồi đấy, sao lại chẳng có tí gấp gáp nào thế hả?] Hứa Tùy trả lời: [Mẹ, bây giờ con vẫn chưa muốn kết hôn lắm.] Chí ít thì suy nghĩ trước mắt là như vậy, một mình vừa thoải mái vừa tự do tự tại, cộng thêm công việc của Hứa Tùy lại bận, kỳ thực chẳng còn sức lực để nghĩ đến chuyện này nữa. Gió thôi phất phơ, mây trôi lững lờ: [Vậy con muốn làm gì?] Hứa Tùy còn chưa kịp trả lời, 'gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ' đã lại gửi tiếp một tin nhắn nữa đến: [Có phải con muốn đi làm ni cô không?] Hứa Tùy phì cười, đang muốn trả lời thì màn hình đột nhiên nhảy ra một tin nhắn nhắc nhở, cô nhấp vào, cách nhiều năm vậy rồi mà vẫn có người nhấn thích bình luận đó của cô, lại còn trả lời lại nữa. Câu hỏi đó là: Việc buồn cười nhất mà bạn đã làm trong thời kỳ yêu thầm khi còn là học sinh là gì? Lúc đó Hứa Tùy nhiệt huyết dâng trào nên đã trả lời ẩn danh: "Năm lớp mười một, có một bộ phim điện ảnh nước ngoài được công chiếu, tôi vô cùng thích nó, thế là đã mua một chiếc áo T-shirt màu xanh lam ở gần rạp chiếu phim. Ngày đầu tiên mặc nó đến lớp, bỗng phát hiện cậu ấy cũng mặc chiếc áo T-shirt màu xanh lam đó, mặc dù áo mà cậu ấy mặc chỉ là loại bình thường đến mức không thể bình thường hơn, nhưng tim tôi lại đập lên thình thịch một cách rõ ràng, âm thầm cho rằng bọn tôi mặc đồ đôi với nhau. Có lẽ ông trời thấy tôi yêu thầm khổ quá, nên đã cố ý tặng tôi một sự trùng hợp ngọt ngào. Từ đó về sau, tôi thường xuyên mặc chiếc áo đó. Thậm chí vào tối hôm trước tôi còn hoang tưởng liệu cậu ấy có mặc chiếc áo T-shirt đó vào ngày thứ hai hay không. Cậu ấy ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên, còn tôi ngồi hàng hai từ trên xuống. Mỗi ngày lên lớp vì để được nhìn cậu ấy nhiều một chút, tôi còn cố ý đi vào từ cửa sau, giả vờ không để ý đi lướt qua người cậu ấy, thỉnh thoảng đáy mắt sẽ liếc thấy cậu ấy lười biếng tựa vào khuỷu tay, mái tóc rối tung, khi mà thứ nhô ra khỏi xương bả vai mảnh khảnh là bóng hình màu xanh lam ấy, tim tôi sẽ đập nhanh một cách khác thường, không hiểu sao lại vui vẻ suốt cả một ngày trời. Kết quả sau này tôi biết được chiếc áo đó là chiếc áo T-shirt 9,9 tệ mà bạn gái cậu ấy lúc đi siêu thị mua đồ tính hóa đơn đã tiện tay mua thêm. Một chàng trai bất cần như vậy mà lại ngày ngày mặc nó không hề để ý chút nào. Lúc đó tôi như bừng tỉnh, hình như đã hiểu ra được một chuyện: Có lẽ cậu ấy vĩnh viễn cũng sẽ không nhìn thấy tôi." ... Số lượt thích bình luận của Hướng Dụ được xếp thứ nhất, thậm chí còn có rất nhiều người để lại lời nhắn: Chẳng buồn cười chút nào cả, sao tôi lại thấy chua xót thế nhỉ. Ôm ôm cô gái bé nhỏ. Hứa Tùy ngẩn người, nhìn lại vào bình luận nhiều năm trước đây của chính mình, lúc đang chuẩn bị ẩn đi thì có một bình luận mới nhảy ra: Vậy bây giờ bạn còn thích người đó không? Đáy mắt tối dần đi, Hứa Tùy ngồi trên thảm mát xa, cũng chẳng biết bị sao mà khắp người truyền đến cơn đau nhức tê dại từ tay chân, cô hít thở có chút khó khăn. Hứa Tùy không trả lời, thoát khỏi app, cô trả lời lại tin nhắn của mẹ: [Vâng.] ... Hôm sau, Hứa Tùy trang điểm qua một chút, cô theo địa chỉ mà mẹ gửi xuất hiện ở trong một nhà hàng, đối phương đã ở đó đợi từ lâu. Đối phương tên là Lâm Văn Thâm, hiện tại đang làm việc tại một công ty mạng, ấn tượng để lại cho Hứa Tùy so với trong ảnh tốt hơn rất nhiều, ngũ quan vẫn coi như đứng đắn, đối nhân xử thế cũng khiêm tốn nhã nhặn. Hai người trò chuyện cũng không đến nỗi nào, sau khi ăn cơm xong, Lâm Văn Thâm đề nghị đi dạo ở gần đó, Hứa Tùy thầm nghĩ dù sao cũng đã đến xem mắt rồi, không cần phải ra vẻ làm gì nữa, cuối cùng cô gật đầu đồng ý. Mười giờ tối, ánh trăng sáng ngời. Hứa Tùy và Lâm Văn Thâm vai kề vai đi sát bên nhau, hai người chốc chốc lại nói đôi ba câu, bầu không khí cũng khá thoải mái, đi mãi đi mãi đi đến tận con phố bán đầy đồ ăn vặt. Trên phố ăn vặt, những tấm mành xanh đỏ đan xen lẫn nhau xếp thành một hàng, trên vỉ nướng dùng giấy bạc để đựng cà tím, ông chủ phết một lớp bột thì là, nướng dưới lớp lửa dầu phát ra những âm thanh 'tí tách', cá thu đao nướng than ở bên cạnh màu sắc vàng ruộm, mùi thơm tươi ngon bay ra khắp xung quanh. Bóng đèn treo trên đỉnh đầu hắt xuống dưới những tia sáng mờ ảo nhỏ vụn. Thành Vưu bưng một đĩa xiên nướng tới ngồi xuống trước mặt người đàn ông, hai người uống chút rượu, bắt đầu trò chuyện câu được câu chăng với nhau. Thành Vưu đưa cho anh một xiên thịt bò, ngữ khí có phần dè dặt: "Lão đại, anh đừng có áp lực quá, lần này... anh coi như là nghỉ ngơi đi." Châu Kinh Trạch đang nhai thịt xiên, nghe vậy, nâng mí mắt lên nhìn anh ta, thấp giọng cười khẽ: "Anh thì có áp lực gì." "Không có thì tốt rồi." Thành Vưu thở hắt ra một hơi. Châu Kinh Trạch ngồi đối diện Thành Vưu, chân giẫm bừa lên trên thanh xà dưới bàn, anh mới ngồi xuống chưa được bao lâu đã thu hút rất nhiều ánh nhìn của những cô gái ở mấy bàn bên cạnh. Nhưng anh cũng chẳng buồn nâng mí mắt lên, kẽ ngón tay kẹp điếu thuốc, khói thuốc chầm chậm bay lên cao, vừa đẹp trai vừa lãnh đạm. Thành Vưu ngồi cùng anh đã cảm nhận được vô số ánh nhìn chăm chú từ bốn phương tám hướng, tự hào không thôi, cộng thêm anh ta hễ rượu vào là lời ra, mấy lời nhảm nhí đầy cả một đống: "Haiz, lão đại, mấy năm nay làm phi công ở trên trời bay đi khắp thế giới, thật sự vẫn chưa cẩn thận ngắm nhìn, nếu tính nơi nhiều người đẹp nhất thì có lẽ vẫn là ở thành phố Bắc Kinh của chúng ta." "Uầy, anh nhìn người đẹp chân dài kia đi." Thành Vưu cảm thán. Châu Kinh Trạch không nhìn, cười lạnh một tiếng: "Còn nhìn nữa anh sẽ nói với vợ em." Thành Vưu hậm hực thu lại ánh mắt, giữa chừng, con ngươi như phát quang, đẩy cánh tay của anh: "Lão đại, anh nhìn người con gái xinh đẹp phía đối diện đi, vừa nhìn tướng mạo là biết ngay người phương Nam." Nghe thấy hai chữ 'phương Nam', Châu Kinh Trạch theo bản năng ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu hút liếc qua, sau đó có phần sửng sốt. Tướng mạo của đối phương quả thật là người phương Nam điển hình, da trắng, mắt hạnh long lanh, mặc một chiếc váy liền màu mơ, hai quai váy bé nhỏ để lộ ra bả vai trắng ngần. "Có bạn trai rồi, nhưng nhìn hai người này vừa nhìn là biết ngay vừa mới quen, có lẽ là đang xem mắt, có điều khí chất của hai người đều rất lịch sự văn hóa, cũng hợp lắm." Thành Vưu đưa ra đánh giá. Thành Vưu nói xong câu đó, cảm thấy không khí xung quanh chớp mắt lạnh hẳn đi, anh ta có hơi hoảng hốt, vừa liếc nhìn thì thấy anh trai của anh ta không nói lời nào tay không bẻ gãy một thanh tre. Hứa Tuỳ không chú ý tới động tĩnh ở bên này, cô sát vai Lâm Văn Thâm đi qua con phố ăn vặt, mắt nhìn thấy sắp tới điểm dừng thì ở đầu ngõ truyền đến tiếng tranh chấp. Có một bà lão bán kẹo bị một đám côn đồ nát rượu bao vây, bọn chúng lấy lý do kẹo khó nuốt nên muốn đập nát sạp hàng của bà lão. Hứa Tuỳ vốn dĩ chẳng muốn lo chuyện bao đồng, nhưng tiếng kêu cứu khốn khổ của bà lão vang lên chớp mắt giống hệt như bà nội của cô vậy. Hứa Tuỳ đang muốn đi qua đó, Lâm Văn Thâm giữ cô lại, ngữ khí tỉnh táo: "Cô ngàn vạn lần đừng có đi qua đó vào lúc này, lỡ như bị đám côn đồ hoặc bà lão đó lừa bịp thì thảm đấy." "Tôi thích bị người khác lừa." Hứa Tuỳ cong khoé môi, sau đó nhìn vào cánh tay đang giữ mình lại của Lâm Văn Thâm, đối phương ngượng ngập buông tay ra. Bà lão bị tên cầm đầu đẩy ngã xuống dưới đất, Hứa Tuỳ đi đến đỡ bà dậy, thanh âm bình thản: "Bao nhiêu tiền, tôi đền." Mắt của tên côn đồ nhuộm tóc đỏ nhìn thấy Hứa Tuỳ thì sáng rực lên, một cánh tay gác lên trên phần da thịt bị lộ ra ở bả vai của cô: "Nếu em gái đã cầu xin thì chuyện này coi như bỏ đi, uống rượu với anh đây, thế nào?" "Anh đừng có... đừng có làm bừa, có chuyện gì thì từ từ nói... anh... anh buông ra..." Lâm Văn Thâm đẩy gọng kính, căng thẳng tới mức không nói ra được một câu hoàn chỉnh. Mấy tên côn đồ thấy Lâm Văn Thâm chỉ là một tên yếu ớt, khua khua cây gậy sắt trong tay, hỏi: "Sao hả, muốn đánh nhau à?" Lâm Văn Thâm lùi ra sau một bước, liếc nhìn Hứa Tuỳ, anh ta thế mà lại cắn răng chạy mất thật. Tay của tên côn đồ đặt trên vai Hướng Dụ còn cố tình vuốt ve sờ mó. Không đến một giây, Hứa Tuỳ vặn ngược tay của hắn ta ra đằng sau, phát ra tiếng kêu 'rắc rắc'. "Con mẹ... nhà mày nữa..." Tên tóc đỏ đau đớn vội buông tay, mặt tối sầm lại, hắn ta nâng cánh tay lên muốn tát vào mặt Hứa Tuỳ, thì đột nhiên trong không trung có một cánh tay thon dài, từng mạch máu từng khớp xương rõ ràng giữ chặt lại nắm đấm của hắn ta. Là Châu Kinh Trạch. "Ông đây lại còn tưởng là tay của phụ nữ, vừa mềm vừa không có tí sức lực nào." Lời này của anh chẳng khác nào đang khiêu khích, đối phương quơ một cánh tay qua, Châu Kinh Trạch nghiêng người tóm gọn cánh tay của tên tóc đỏ, quật cả người hắn xuống dưới đất, tên tóc đỏ gào lên một tiếng kêu đau đớn thảm thiết. Mấy người vây lại một chỗ, bắt đầu đấm đá túi bụi. Hứa Tùy ngồi xổm xuống đỡ bà lão dậy, giúp bà thu dọn đồ đạc, không nói tiếng nào đưa bà rời khỏi đó. Một trận đánh nhau lộn xộn đến nhanh mà đi cũng nhanh, Châu Kinh Trạch dựa vào một đánh bốn, mấy tên côn đồ sợ hãi chạy mất dạng. Châu Kinh Trạch đứng dưới đèn đường, bóng anh kéo dài tới tận trước mặt cô. Bấy giờ Hứa Tùy mới ngước mắt tỉ mỉ quan sát anh. Châu Kinh Trạch mặc một chiếc áo khoác bomber phi công, vóc dáng cao lớn, chiếc cổ thẳng tắp mang một loại cảm giác áp bức, mắt một mí, tóc ngắn, đường cong gương mặt sắc nét phân biệt rõ ràng, dưới cằm vẫn còn lưu lại một vệt máu đỏ, cặp mắt đen sắc bén đang nhìn chằm chằm vào cô. Hứa Tùy bị Châu Kinh Trạch nhìn đến mức trái tim co rụt lại, vô thức lùi ra sau một bước. Ngay giờ phút này có một cơn gió thổi qua, lá cây bên vệ đường cùng túi rác bị thổi bay lên giữa không trung. Châu Kinh Trạch nhìn dáng vẻ quen thuộc đó của cô, khóe môi rướn lên bật ra một tiếng cười. Người đàn ông nghiêng đầu nhổ một bãi máu vào trong thùng rác, lúc xoay người anh rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc ra, kẽ ngón tay thon dài của anh kẹp lấy đầu lọc thuốc, cúi đầu ngậm điếu thuốc vào trong miệng, chiếc bật lửa bằng bạc phát ra tiếng 'tách'. Vẫn là bộ dạng cợt nhả, ung dung thản nhiên như thuở nào. Anh đang đợi Hứa Tùy lên tiếng trước. Hứa Tùy di chuyển ánh mắt, ngữ khí không ngờ lại trở nên xa cách: "Tối nay cảm ơn nhé, mình đi trước đây." Nói xong trong lòng Hứa Tùy tự sửng sốt, cô từng tưởng tượng ra vô số khung cảnh gặp lại của hai người họ, nhưng không ngờ khi thật sự xảy ra, bọn họ đến cả một câu hàn huyên cũng chẳng nói ra được. Hứa Tùy xoay người muốn rời đi, Châu Kinh Trạch ép tới gần, mùi thuốc lá trên người anh rất rõ, hơi thở lạnh lẽo khiến người ta không thể động đậy nổi. Nhìn từ dưới đất, bóng của anh phút chốc vây kín lấy cô. Anh cụp mắt xuống, dưới ánh đèn chiếu rọi trải ra một khoảng mờ, giọng điệu như nghiến răng nghiến lợi: "Cậu đang xem mắt sao?" Mời các bạn mượn đọc sách Tỏ Tình của tác giả Ưng Chanh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi của tác giả Cửu Lộ Hà: Một thiên kim tiểu thư ngậm muỗng vàng sinh ra nhưng vị sự cố ôm nhầm mà phải trải qua cuộc sống khốn khổ. Cô gái bình thường lại nhân đó được hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý. Nhưng khi Hàn Băng Nhi, thiên kim chân chính trở về gia đình ruột thịt của mình, cha mẹ cô lại muốn cô thay cho cô thiên kim giả kết hôn với một người thực vật tên Lục Hạo Thiên Thiên kim giả là người trọng sinh, cô ta biết Lục Hạo Thiên sẽ không tỉnh lại, hơn nữa không bao lâu sau nhà họ Lục sẽ phá sản. Thế là cô ta thiết kế để đẩy hôn ước với Lục gia cho Hàn Băng Nhi. Không có ai biết được, Lục Hạo Thiên trong suốt năm năm hôn mê vì tai nạn xe đã xuyên qua vô số thế giới. Ở mạt thế tàn khốc chém giết, làm nên cơ nghiệp ở thời cổ đại khắc nghiệt. Cuối cùng luyện thành một thân đầy kỹ năng. Khi trở về thế giới hiện thực, lại được tin anh có một người vợ. Hàn Băng Nhi ban đầu gả cho Lục Hạo Thiên là vì trả ơn. Đợi khi anh tỉnh lại, nhìn thấy anh càng lúc càng lớn mạnh, cô cảm thấy đã đến lúc phải rời đi rồi. Kết quả, một đêm kia Lục Hạo Thiên lại tìm đến cô, hèn mọn bắt lấy cô không buông, khàn khàn giọng: ".. Đừng rời xa anh." *** Tóm tắt Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào và lãng mạn giữa Hàn Băng Nhi, một cô gái bình thường, và Lục Hạo Thiên, một tổng giám đốc giàu có nhưng bị hôn mê. Hàn Băng Nhi là một cô gái bình thường, sống trong một gia đình nghèo khó. Một ngày nọ, cô được cha mẹ cho biết mình là thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có. Tuy nhiên, cô cũng được biết rằng mình đã bị tráo đổi với một cô gái khác khi còn nhỏ. Cô gái được cho là thiên kim tiểu thư thực sự, tên là Hàn Tuyết Nhi, đã sống trong gia đình giàu có suốt 20 năm qua. Cô ta là một người kiêu ngạo và ích kỷ, và cô ta đã lợi dụng vị thế của mình để đối xử tàn nhẫn với Hàn Băng Nhi. Khi Hàn Băng Nhi trở về nhà họ Hàn, cô được cha mẹ ép buộc kết hôn với Lục Hạo Thiên, một tổng giám đốc giàu có nhưng bị hôn mê sau một tai nạn xe. Hàn Băng Nhi ban đầu chỉ đồng ý kết hôn với Lục Hạo Thiên vì muốn trả ơn cha mẹ. Tuy nhiên, khi cô ở bên Lục Hạo Thiên, cô dần dần nảy sinh tình cảm với anh. Lục Hạo Thiên, trong suốt năm năm hôn mê, đã xuyên qua vô số thế giới. Ở mạt thế tàn khốc, anh đã rèn luyện thành một chiến binh mạnh mẽ. Ở thời cổ đại, anh đã trở thành một thương nhân thành đạt. Khi trở về thế giới hiện thực, anh đã trở thành một tổng giám đốc thành đạt. Lục Hạo Thiên cũng đã yêu Hàn Băng Nhi. Anh ghen tị với Hàn Tuyết Nhi khi cô ta được ở bên Hàn Băng Nhi. Anh cũng biết rằng Hàn Băng Nhi sẽ rời xa anh khi anh tỉnh lại. Cuối cùng, Lục Hạo Thiên đã tỉnh lại. Anh đã cầu hôn Hàn Băng Nhi, và cô đã đồng ý. Review Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào và lãng mạn. Câu chuyện có những tình tiết thú vị và hấp dẫn, và các nhân vật được xây dựng khá tốt. Hàn Băng Nhi là một cô gái mạnh mẽ và độc lập. Cô không ngại đứng lên bảo vệ chính mình và những người cô yêu thương. Lục Hạo Thiên là một người đàn ông mạnh mẽ và ấm áp. Anh yêu thương Hàn Băng Nhi vô điều kiện. Câu chuyện có một kết thúc có hậu, với Hàn Băng Nhi và Lục Hạo Thiên hạnh phúc bên nhau. Dưới đây là một số điểm cộng của câu chuyện: Câu chuyện có cốt truyện hấp dẫn và lôi cuốn. Các nhân vật được xây dựng khá tốt, với những tính cách và hoàn cảnh riêng biệt. Câu chuyện có nhiều tình tiết lãng mạn và ngọt ngào. Dưới đây là một số điểm trừ của câu chuyện: Một số tình tiết trong câu chuyện có phần hơi phi logic. Một số nhân vật phụ được xây dựng khá mờ nhạt. Nhìn chung, Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào và lãng mạn. Câu chuyện sẽ là một lựa chọn giải trí thú vị cho những ai yêu thích thể loại này. *** Khi Hàn Băng Nhi tỉnh lại, ý thức của cô vẫn còn mơ hồ, vừa quay đầu liền nhìn thấy một người đàn ông mặt mày tái nhợt nằm ở bên cạnh mình. Chuông báo thức trên điện thoại không ngừng reo vang, mà người chồng trên danh nghĩa đang nằm bên cạnh cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy. Trong phút chốc, cô tỉnh táo lại. Cô vội vàng tắt chuông điện thoại, căn phòng cuối cùng cũng khôi phục lại sự yên tĩnh. Đêm qua là đêm tân hôn của cô, cô nhìn người đàn ông tuy rằng đã ngủ say nhưng vẫn có thể nhìn ra được khí độ bề ngoài của anh không giống người thường. Cô thất thần, nhớ tới một sự kiện hồi cô còn học đại học. Khi đó bạn thân của cô bận rộn yêu đương, trốn học lại gặp giáo viên điểm danh, bạn cô đã năn nỉ cô thay mình lên lớp. Cô thật sự đã chạy đến khoa kinh tế quản lý nghe giảng.. Khi buổi học sắp kết thúc cô giáo đã đưa ra một đoạn video ngắn. Trong đoạn video đó, nam thanh niên mặc đồ vest đi giày tây, khí phách hăng hái khiến tất cả sinh viên trong khán phòng đều khao khát. Đó là Lục Hạo Thiên, người thừa kế của tập đoàn Lục Thị. Khi còn du học ở nước ngoài anh đã cùng với bạn hợp tác hoàn thành một dự án lớn. Trên các tạp chí kinh tế tài chính cũng đưa tin về sự tích của anh. Giới truyền thông đã đánh giá rất cao về anh, thậm chí còn nói rằng một khi anh tiếp quản quyền lực từ tay cha mình, anh sẽ đưa Lục Thị lên một tầm cao mới, nói anh sẽ làm thay đổi toàn bộ hướng gió trên thương trường. Năm mười tám tuổi, anh tốt nghiệp đại học, sau đó tiếp tục học lên cao. Hai mươi tuổi tự thân thành lập nên một công ty có tương lai vô cùng triển vọng. Một người như vậy, nói anh là con cưng của ông trời cũng không quá lời. Anh là niềm tự hào của Lục Thị, cũng là đối thủ của rất nhiều người. Thậm chí trên thương trường lúc bấy giờ, một ông trùm trong giới sắp nghỉ hưu cũng coi anh là mối đe dọa lớn nhất đối với sự phát triển của tập đoàn. Thế nhưng trên đời vạn sự biến hóa vô thường. Vào năm Lục Hạo Thiên hai mươi hai tuổi, chiếc xe mà anh và anh cả đang đi gặp tai nạn trên đường cao tốc. Anh cả của anh chết ngay tại chỗ, mà anh thì bất tỉnh nhân sự suốt năm năm. Năm đó ba Hàn chính là dựa vào ba Lục đã qua đời mà làm giàu, ba Lục có ơn với ba cô, hai nhà nói là thế giao cũng không quá. Trước khi Lục Hạo Thiên xảy ra chuyện, hai nhà Lục Hàn đã định ra hôn ước tạo nên thế liên thủ. Sau này nhà họ Lục xảy ra chuyện, họ Hàn liền có ý nghĩ muốn hủy bỏ hôn ước này nhưng cũng sợ bị người khác nhìn vào mà mắng. Càng đừng nói mẹ Lục là một con người đanh đá, ai ở trong tay bà giở trò cũng đừng mong được yên ổn. Ba Hàn là người rất sĩ diện, để ý đến thanh danh. Mặc dù bây giờ Lục Hạo Thiên đã trở thành người thực vật vẫn một mực đem con gái gả qua. Mọi người đều nghĩ Hàn Băng Nhi nhất định sẽ phải lấy nước mắt rửa mặt. Hàn Băng Nhi lại cảm thấy như thế này cũng rất tốt. Cô rửa mặt xong rồi liền kéo ra màn cửa, để Lục Hạo Thiên có thể tắm nắng. Cô bước ra khỏi phòng ngủ, bước chân nhẹ nhàng, không muốn làm mẹ chồng và cháu trai thức giấc. Phòng bếp vốn đã nhỏ, đồ đạc lại còn bày bừa lộn xộn khiến cho căn phòng càng trở nên chật chội hơn. Nhà họ Lục nay đã khác xưa, không còn ánh hào quang năm nào. Kể từ khi xảy ra sự việc lớn vào năm năm trước, ba Lục mất đi người con trai yêu quý của mình bỗng chốc đã già đi hẳn, chưa đến hai năm thân thể ông đã suy yếu. Ba Lục không có người thừa kế, trong tập đoàn cũng dần mất đi quyền lực, Lục Thị bắt đầu suy tàn. Sau này càng lúc càng xuất hiện những thiếu hụt lớn hơn. Sau hai năm cố gắng tồn tại, cuối cùng Lục Thị phải tuyên bố phá sản, tập đoàn đổi chủ. Ba Lục năm ngoái được chuẩn đoán mắc ung thư gan, qua đời cách đây vài tháng.   Mời các bạn mượn đọc sách Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi của tác giả Cửu Lộ Hà.
Lương Đa Giả Vờ Ngủ
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Lương Đa Giả Vờ Ngủ của tác giả Tần Tam Kiến: Lương Đa, 28 tuổi, tự mở một phòng khám nhỏ, hàng ngày lướt mạng nhâm nhi trà, bệnh nhân đến thì bận rộn làm việc. Người ngọt ngào tâm lương thiện, trong phòng treo đầy cờ thưởng. Lương Đa gặp ai cũng tươi cười, tất cả mọi người đều thấy con người Lương Đa chắc hẳn rất dễ theo đuổi, mà đâu ai hay rằng nguyên tắc sống của Lương Đa là —— Đừng yêu tôi, không có kết quả đâu. Anh là một người theo chủ nghĩa độc thân tuyệt đối, tận hưởng cuộc sống đơn độc. Ấy thế mà Tưởng Hàn xuất hiện dạy cho anh một đạo lý: Trên đời này không có cái gọi là “tuyệt đối”. Tưởng Hàn, 23 tuổi, tự nhận là mẫu đàn ông tỏa nắng, đến phòng khám đối diện trường học chích một mũi xong chớm yêu, phải lòng anh bác sĩ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Để đối phó với anh bác sĩ cứng đầu cứng cổ thì chỉ có cách nhõng nhẽo ỉ ôi. Cậu thấy thật ra Lương Đa thích cậu, chẳng qua là mạnh miệng không thừa nhận thôi. Tưởng Hàn: Em đã hiểu vì sao người ta hay nói sẽ không bao giờ đánh thức được người giả vờ ngủ. Lương Đa: Ngại ghê, tôi không hề giả vờ ngủ, tôi ngủ thật, không tin cậu nghe đi, tôi còn ngáy khò khò đây này! Giới thiệu tóm tắt: Không một ai có thể kháng cự được bé chó săn! Dàn ý: Trên con đường trưởng thành giúp đỡ nhau cùng chín chắn, đôi bên đều trở thành người tốt hơn nữa! *** Tóm tắt: Lương Đa là một bác sĩ 28 tuổi, độc thân và theo chủ nghĩa độc thân. Anh sống một cuộc sống bình yên, êm đềm trong phòng khám nhỏ của mình. Một ngày nọ, Tưởng Hàn, một sinh viên đại học 23 tuổi, đến phòng khám của Lương Đa để chích thuốc. Tưởng Hàn ngay lập tức phải lòng Lương Đa và bắt đầu theo đuổi anh. Lương Đa ban đầu từ chối Tưởng Hàn nhưng dần dần anh bắt đầu rung động trước sự chân thành của Tưởng Hàn. Review: "Lương Đa Giả Vờ Ngủ" là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, ngọt ngào. Nhân vật Lương Đa là một bác sĩ ấm áp, tốt bụng. Anh không giỏi thể hiện cảm xúc của mình nhưng anh lại rất yêu thương và quan tâm đến Tưởng Hàn. Tưởng Hàn là một chàng trai trẻ trung, năng động và luôn tràn đầy sức sống. Anh không ngại ngần theo đuổi Lương Đa và giúp anh mở lòng đón nhận tình yêu. Câu chuyện xoay quanh hành trình theo đuổi và chinh phục của Tưởng Hàn. Tưởng Hàn không hề nản lòng trước sự từ chối của Lương Đa. Anh luôn ở bên cạnh Lương Đa, quan tâm và chăm sóc anh. Sự chân thành và kiên trì của Tưởng Hàn cuối cùng cũng đã khiến Lương Đa rung động. Ngoài câu chuyện tình yêu, "Lương Đa Giả Vờ Ngủ" còn là câu chuyện về sự trưởng thành. Lương Đa từ một người theo chủ nghĩa độc thân đã dần mở lòng đón nhận tình yêu. Anh cũng học cách bày tỏ cảm xúc của mình và trân trọng những người thân yêu. Đánh giá chung: "Lương Đa Giả Vờ Ngủ" là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, ngọt ngào và đáng yêu. Câu chuyện mang đến cho người đọc những giây phút thư giãn và những suy ngẫm về tình yêu và cuộc sống. Ưu điểm: Câu chuyện nhẹ nhàng, ngọt ngào và đáng yêu. Nhân vật Lương Đa và Tưởng Hàn đều được xây dựng tốt, có tính cách và cá tính riêng biệt. Câu chuyện mang đến những thông điệp ý nghĩa về tình yêu và cuộc sống. Nhược điểm: Một số tình tiết trong câu chuyện hơi cường điệu. Kết luận: "Lương Đa Giả Vờ Ngủ" là một câu chuyện tình yêu đáng đọc. Câu chuyện sẽ mang đến cho bạn những giây phút thư giãn và những suy ngẫm về tình yêu và cuộc sống. *** Sáng nay lúc Lương Đa xem tử vi, bên trên nói rằng: Thích hợp cưới gả, thích hợp trang trí giường, thích hợp kết thiện duyên. Tránh ra ngoài, tránh chuyển nhà, tránh nhận lời mời. Màu sắc may mắn: màu bạc. Hướng đi may mắn: hướng Nam. Vì thế nên trước khi ra ngoài, Lương Đa còn đặc biệt phối thêm cặp kính gọng bạc đã mua từ tám đời, anh cũng quyết định phải nói chuyện với bệnh nhân nhiều hơn nhưng sẽ từ chối tất cả lời mời. Trước đây Lương Đa không phải kiểu người xem tài hạn mỗi ngày. Với tư cách một bác sĩ, theo lý thì Lương Đa nên ngoan ngoãn thờ phụng khoa học mới đúng, nhưng đã là con người thì cũng có this có that, mặc dù là bác sĩ nhưng anh sợ ma, tự nhiên gần đây lại còn bắt đầu quan tâm tới vận may rủi dựa trên cung hoàng đạo, đương nhiên không tới mức mê tín, chẳng qua anh cảm thấy mấy thứ gọi là “siêu hình” này có thể khiến cuộc sống mình vui vẻ và thú vị hơn. Có điều nói tới nói lui, đối với Lương Đa thì dù bói bài tarot hay coi tử vi, xác suất bói chuẩn là cực nhỏ. Anh cũng chẳng mong cuộc đời mình bị người ta “tính toán” , “suy diễn” , chỉ coi cho vui, tìm cái giải trí mà thôi. Lương Đa ra ngoài, lúc xuống lầu còn đứng lại cảm thán về sắc trời mùa thu, người cũng rất có tinh thần. Một năm bốn mùa, anh thích nhất là mùa thu, vào khoảnh khắc mùa thì cả đất trời bỗng chốc như mát mẻ hẳn, không còn nóng bức oi ả như ngày hè nữa. Lương Đa đứng ở cửa lớn biếng nhác duỗi eo, hít thật sâu để bản thân hấp thu tinh hoa của đất trời, hít đủ “dương khí” , thần sắc sẽ trở lên sáng láng hơn. Thời tiết hôm nay thực sự rất tốt, anh quyết định sẽ không lái xe ô tô mà đi tới cổng khu chung cư, quét mã rồi tự đạp xe đến phòng khám. Giảm thiểu lượng cacbon là trách nhiệm của mọi nhà. Tám giờ sáng, bác sĩ Tiểu Lương mặc một chiếc áo khoác ngoài bằng len với quần bò mới mua, lưng đeo chiếc balo mà năm ngoái anh dùng một “số tiền lớn” để hốt về, đạp xe như bay trên con đường vào ngày đầu thu. Một phiến lá nhẹ nhàng rơi xuống giỏ xe, anh nhìn về phía nó huýt sáo, coi như chào buổi sáng tốt lành. Một người sắp ba mươi tuổi lại ăn mặc như sinh viên đại học. Lái xe mất một tiếng, đạp xe chỉ cần bốn mươi phút. Đừng hỏi tại sao lái xe đi làm lại tốn thời gian hơn đạp xe, lỗi tại tắc đường đó. Lương Đa tới phòng khám vào lúc tám giờ bốn mươi phút, trễ mười phút so với giờ mở cửa. Phòng khám là của anh, bác sĩ hay y tá đều là anh. Mặc dù thông báo với bên ngoài giờ mở cửa là tám rưỡi sáng đến tám rưỡi tối, vậy nhưng chẳng ngày nào đúng giờ cả, đến muộn về sớm là chuyện rất bình thường. Mở cửa, vào phòng, thay quần áo. Lương Đa cởi áo khoác len móc lên cây treo đồ trong phòng làm việc, cầm chiếc áo blouse được giặt sạch sẽ, khử khuẩn đàng hoàng lên phẩy mấy cái rồi đứng trước gương mặc vào. Anh nâng gọng kính trên sống mũi, nhìn bản thân trong gương nở nụ cười, hở ra tám cái răng trắng đều rang như bắp. “Đẹp trai ghia.” Lương Đa tự khen bản thân, sau đó xoay người chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc. Phòng khám này được mở bên ngoài khu chung cư khá cũ. Người ở khu này đều là gia đình thuộc tầng lớp tri thức, đa số là người có tuổi, hoặc cháu trai, cháu gái của họ. Mấy chú dì đó thường hay tới chỗ anh để khám vài ba bệnh lặt vặt, lúc không bị bệnh gì cũng thích tới, chủ yếu là để tặng cho bác sĩ Tiểu Lương vừa đẹp trai ngất trời vừa nhiệt tình này vài quả trứng gà, miếng bánh hoặc chút đồ ăn vặt. Tính cách của Lương Đa rất tốt, nhiệt tình với tất cả mọi người lại còn biết ăn nói, nên dỗ cho ai nấy đều vui vẻ. Tốt nghiệp xong anh có làm trong bệnh viện vài năm nhưng về sau cảm thấy không phù hợp, bèn ra ngoài mở một phòng khám của riêng mình. Bây giờ vơ phải một mớ rắc rối, cụ thể là cứ lâu lâu lại có người muốn giới thiệu cho anh cô bạn gái. Bạn gái thì không cần, bởi vì Lương Đa là đồng tính. Nhưng bạn trai cũng không cần lắm, vì Lương Đa là người theo chủ nghĩa độc thân. Anh thích cảm giác tự do, một mình không bị gò bó, cũng chưa từng cảm thấy cô đơn lạnh lẽo. Những lúc có nhu cầu về vấn đề kia, anh còn có một ngăn tủ “dụng cụ” để giúp anh giải quyết, tự chơi một mình thích vãi loằn. Đi ra ngoài phòng nghỉ, bác sĩ Tiểu Lương bắt đầu duỗi thân vận động. Bình thường giờ này không có ai tới, anh sẽ tự nghĩ cách giết thời gian. Trong lúc vận động, Lương Đa tiện thể xem lại bảng tin buổi sáng trên điện thoại. Mặc dù anh chẳng mấy quan tâm đến việc trong nước, ngoài nước đang xảy ra chuyện to nhỏ gì, nhưng mấy thứ này đều là những chủ đề mà các chú dì tới chỗ anh hay nói chuyện, vì vậy anh bắt buộc phải có thông tin để tiếp lời. Lương Cao nhìn về phía cửa phòng khám, hướng này là hướng Nam, hướng may mắn của anh hôm nay. Đang khởi động thì cửa bị đẩy ra thật. Chín giờ sáng, có một anh đẹp trai bước vào. “Ấy? Ai đây ta?” Lương Đa nở nụ cười, “Mới sáng sớm đã đến phòng khám của tao, có gì chỉ bảo thế?” Người đến tên là Quản Tiêu, bạn tốt nhiều năm của Lương Đa. “Tối qua tao ở chỗ anh Trần của mày, nên tiện đường ghé qua thăm mày thôi.” Quản Tiêu đứng ở cửa, không hề có ý bước vào trong. “Buổi tối đi ăn không?” “Gì thế?” Trong lòng Lương Đa dấy lên một hồi chuông cảnh báo: “Sinh hoạt thầm kín của mày với anh Trần không hài hòa nên muốn để tao tư vấn hả?”   Mời các bạn mượn đọc sách Lương Đa Giả Vờ Ngủ của tác giả Tần Tam Kiến.
Ánh Trăng Có Người Tròn Một Nửa
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Ánh Trăng Có Người Tròn Một Nửa của tác giả Kiều Diêu: Bạn đang đọc truyện Ánh Trăng Tròn Bằng Một Nửa Người của tác giả Kiều Diêu. Không ai nghĩ đến cô và người nặng 70kg của 2 năm trước là một.  Lúc này, cao lãnh chi hoa của khoa phát thanh Hình Ý Bắc ngồi trên sân thể dục nhìn thấy Khương Tư Tư được mọi người vây quanh, cuối cùng cũng đem cô hợp lại với người hai năm trước đã "bội tình bạc nghĩa" anh. Cao lãnh chi hoa:???? Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Trò Chơi Sớm Chiều hay Nuôi Sói Trong Nhà: Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi! *** #REVIEW: ÁNH TRĂNG CÓ NGƯƠI TRÒN MỘT NỬA Tác giả: Kiều Diêu Thể loại: Hiện đại Review bởi: Gaulph ---- Truyện này cùng tác giả với truyện thầy trò phía trên, nam nữ chính là bạn học cấp Ba lên đến Đại học. Điểm đặc biệt của truyện là … nữ chính béo. Béo cho nên gặp đủ vấn đề của người béo, bản thân tự ti, bị trêu chọc, bị kỳ thị, giảm cân không được,… Cô béo này có một anh sứ giả hộ hoa chân chính là nam chính. Cũng như tất cả mọi nam chính trên đời, anh này ngoại hình học hành đều là số một, nhưng bị cái là độc miệng. Thật sự thì mình chẳng thích anh nam chính này, vì mình thấy cách anh ta yêu nữ chính không thể khiến nữ chính trở thành một người tốt hơn cô ấy lúc đó. Mình cảm thấy tình yêu của nam chính không được khỏe mạnh, nó có vẻ giống… tình mẫu tử hơn lol. Mình quan niệm người đàn ông mà bạn yêu phải khiến bạn thấy tốt hơn và muốn mình trở nên tốt hơn chứ không phải một ngừoi cứ vùi đầu bạn vào đôi cánh của anh ta để anh ta che chở và để anh ta nói Không khi bạn muốn làm gì đó… Truyện này mình thấy tình tiết rất cũ, chẳng có gì mới.  Một là cô béo này như mọi cô béo khác, đều tự ti và tính cách y chang thế. Hai là trong phòng ký túc xá có một con bạn rất hãm và chính nó đã bơm cho truyện một mớ máu chó =)) Truyện này tác giả vẫn đang viết, mình thấy phần sau nữ chính biến gầy sau khi đi du học hai năm có vẻ tính cách ổn hơn, mạnh mẽ và tự lập hơn rất nhiều so với trước đây nên mình cũng có ý định theo dõi truyện nhưng mong là mấy ngày nữa không quên khuấy mất =)). *** Cơn gió đầu thu vẫn chưa kịp thổi bay cái khô nóng cuối hạ, trận mưa nhỏ mang theo những giọt nước tí tách tranh nhau đáp xuống sân trường Đại học Duẫn Hòa. Đám sinh viên đang xếp hàng chỉnh tề như những khối mạt chược vuông vức liền tản vội dưới tiếng còi chói tai. Người mang dù thì thong dong thả bộ về tòa nhà ký túc xá, người không mang dù thì vội vã kéo thấp vành mũ chạy như bay tìm chỗ trú mưa. Khương Tư Tư và Lâm Tiểu Viên kéo tay nhau, nhắm chuẩn mái hiên ngay cạnh Học viện Truyền thông, xông thẳng qua đấy. Không ít những bước chân mau lẹ khác đã sớm chiếm lĩnh chỗ trú mưa tốt nhất, Khương Tư Tư và Lâm Tiểu Viên chỉ có thể cẩn thận nhón nhón từng chút đứng nép vào một bên bậc thềm. Cho dù là như vậy, vẫn sẽ đụng trúng người khác, họ quay đầu lại nhìn với vẻ mặt vô cùng khó chịu. “Chậc, chen gì mà chen!” Là một người mập mạp, ở một nơi xa lạ thường sẽ nhận được kiểu đối xử như vậy. Khương Tư Tư quen rồi, Lâm Tiểu Viên cũng quen rồi, dù sao vừa mới khai giảng năm học mà hai người đã có thể dính với nhau như sam thế này, nhất định là có cái lý của nó. Trở thành tri kỷ của nhau không nhất thiết là vì cùng chung hứng thú sở thích, mà cũng có thể là vì cùng chung một bước đường lưu lạc. Khi phòng ký túc xá nữ 420 xuất hiện hai cô mập nặng một trăm bốn mươi cân*, bị mọi người đặt cho cái danh phòng ký túc “hạng nặng” , Khương Tư Tư và Lâm Tiểu Viên đã được định sẵn phải là bạn tốt của nhau rồi. *140 cân = 70 kg Mưa mùa thu cứ tầm tã không ngớt, dường như còn chẳng có xu hướng ngừng lại, nhiều người đợi mãi mà phát bực mình, trực tiếp đội mưa chạy về, mái hiên bé tẹo này cuối cùng cũng thoáng hơn được một chút, Khương Tư Tư và Lâm Tiểu Viên không phải khoanh tay bó gối sợ chen chúc người khác nữa, có thể đứng một cách thoải mái rồi. “Không biết đến bao giờ mới tạnh, hay là chúng mình cứ đội mưa về đi.” Lâm Tiểu Viên ngẩng đầu nhìn màn mưa, “Nếu không chắc phải đợi đến khi trời tối mất.” Khương Tư Tư không dám, “Tớ vừa mới khỏi ốm, bây giờ mà dầm mưa về nói không chừng lại phải nhập viện đấy.” Lâm Tiểu Viên gật gù: “Cũng phải.” Nói rồi liền cúi đầu lướt điện thoại. Khương Tư Tư cũng nhấn vào wechat, tìm cửa sổ trò chuyện được đính ở trên đầu. Cuộc trò chuyện dừng lại từ cách đây một tuần, đối phương trả lời một chữ “Ồ” đầy hờ hững. Nhưng tiếc là bây giờ cô còn đang mắc kẹt dưới mái hiên, không thể không cúi đầu hạ mình. [Khương Tư Tư] : Xin chào? Anh đẹp trai có đó không? Học muội bị cơn mưa vây khốn dưới tòa nhà Học viện của cậu rồi, có thể tốt bụng mang giúp học muội một cây dù không? Đại ân đại đức, suốt đời khó quên. Đối phương trả lời rất nhanh, mà khoảnh khắc nhìn thấy câu trả lời ấy, Khương Tư Tư lại chìm trong tuyệt vọng. [Lão đại] : Hello? Chúng ta quen nhau à? Tắt điện thoại, cô cạn lời ngẩng đầu lên nhìn trời. “Đợi tạnh mưa đi, tớ nghĩ nhiều nhất nửa tiếng sau sẽ tạnh, tin tớ, không sai đâu.” Lâm Tiểu Viên: “Được thôi.” Mà chỉ năm phút sau, chậu cây bonsai trước cửa Học viện Truyền thông bị mưa gió quật ngã. Khương Tư Tư: “…….” Lâm Tiểu Viên: “…….” Đúng lúc này, giọng nói xa lạ của một nam sinh vang lên từ sau lưng hai người. “Khương Tư Tư là ai vậy?” Khương Tư Tư quay đầu, thấy một nam sinh cao gầy đeo cặp kính gọng đen, trong tay cầm theo một cây dù, đang nhìn ngó tứ phía. Cô giơ tay vẫy: “Là em!” Nam sinh đeo kính dựa theo âm thanh nhìn về hướng Khương Tư Tư, trong nháy mắt lộ ra biểu cảm thất vọng tràn trề. Nhưng anh ta che đậy rất tốt, chớp mắt hai cái đã có thể khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, “Em là Khương Tư Tư à, đây, gửi cho em đấy.” Đặt cây dù vào tay Khương Tư Tư, nam sinh kia vội quay đầu đi mất, giống như không muốn ở lại nói thêm với cô dù chỉ là một chữ. Nhưng có không hỏi thì cô cũng tự biết là ai đưa dù cho mình. Cô lấy điện thoại ra, gửi cho “Lão đại” một meme cảm ơn, đối phương cũng chẳng trả lời. Khương Tư Tư và Lâm Tiểu Viên đi dưới mưa vẫn không tránh khỏi bị ướt. Mặc dù cây dù mà nam sinh kia đưa đã là loại rất to, nhưng cũng không cách nào che chắn hoàn toàn cho hai cô mập được. Lâm Tiểu Viên cởi chiếc mũ tai bèo trên vai xuống, hỏi Khương Tư Tư: “Ai đưa dù cho cậu vậy?”   Mời các bạn mượn đọc sách Ánh Trăng Có Người Tròn Một Nửa của tác giả Kiều Diêu.
Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh
Tóm tắt, Review và Đánh giá sách Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh của tác giả NSFM: Truyện Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh của tác giả NSFM kể về Nguyệt Minh là chủ tịch của công ty, công việc bề bộn, thường xuyên phải đi công tác. Nhưng mà cô không ngờ được thế sự biến đổi khôn lường như vậy, mới tối hôm trước còn gặp chị mình, thế mà giờ đây âm dương cách biệt. Cô không thể tin được những gì bác sĩ thông báo với cô, cô không chút suy nghĩ mà tung một cú đấm vào bác sĩ. Vẫn không nhận được đáp án nào khác ngoài việc chị cô đã chết, cô tức điên Nắm đấm thứ hai vừa tung ra thì cả sảnh cấp cứu chợt ồ lên một tiếng... Mọi người đều bất ngờ, nhưng bất ngờ nhất vẫn là Nguyệt Minh... - Hành hung bác sĩ vì không chấp nhận sự thật? Đây là phong cách của nhà lãnh đạo sao? - Biến, tôi không đánh con gái, khôn hồn thì tránh sang một bên! - Cô như thế này, có khiến chị cô sống lại không? Hay chỉ làm cho cô ấy trên thiên đường lo lắng thêm cho cô? *** Tóm tắt Nguyệt Minh là một nữ tổng giám đốc thành đạt, có vẻ ngoài xinh đẹp, lạnh lùng. Cô có một người chị gái tên là Gia An, hai chị em rất yêu thương nhau. Một ngày nọ, Gia An gặp tai nạn và được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Nguyệt Minh vội vàng từ công tác trở về, nhưng khi đến bệnh viện, cô đã được thông báo rằng Gia An đã qua đời. Nguyệt Minh không thể chấp nhận được sự thật này, cô đã đánh bác sĩ. Trong lúc Nguyệt Minh đang hoảng loạn, một người phụ nữ xuất hiện và nói rằng cô ấy là Gia An. Nguyệt Minh không tin vào mắt mình, cô cứ ngỡ là mình đang gặp ảo giác. Nhưng rồi cô nhận ra rằng người phụ nữ này thực sự là chị gái mình. Gia An đã được cứu sống nhờ một phép lạ. Cô đã trải qua một cuộc phẫu thuật thay đổi giới tính, và giờ đây cô là một người phụ nữ. Nguyệt Minh rất vui mừng khi được gặp lại chị gái mình, nhưng cô cũng cảm thấy có chút bối rối. Cô không biết phải đối mặt với Gia An như thế nào, khi mà cô vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật rằng chị mình là một người đồng tính. Review Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh là một câu chuyện tình yêu đồng tính ngọt ngào và cảm động. Tác giả NSFM đã xây dựng hai nhân vật chính Nguyệt Minh và Gia An một cách rất thành công. Nguyệt Minh là một nữ tổng giám đốc thành đạt, nhưng cô cũng là một người phụ nữ ấm áp và yêu thương chị gái của mình hết mực. Gia An là một người phụ nữ xinh đẹp, mạnh mẽ và luôn yêu thương Nguyệt Minh. Câu chuyện xoay quanh quá trình Nguyệt Minh chấp nhận tình yêu của chị gái mình. Ban đầu, Nguyệt Minh cảm thấy khó chấp nhận sự thật rằng Gia An là một người đồng tính. Nhưng rồi cô dần dần hiểu và yêu thương chị gái của mình hơn. Câu chuyện có nhiều tình tiết cảm động, khiến người đọc phải rơi nước mắt. Đặc biệt là đoạn kết của câu chuyện, khi Nguyệt Minh và Gia An cuối cùng cũng được ở bên nhau. Đánh giá Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh là một câu chuyện tình yêu đồng tính đáng đọc. Câu chuyện có nội dung hấp dẫn, nhân vật được xây dựng tốt và có nhiều tình tiết cảm động. Nếu bạn yêu thích thể loại truyện tình yêu đồng tính, thì đây là một câu chuyện mà bạn không nên bỏ qua. Điểm cộng Nội dung hấp dẫn, lôi cuốn Nhân vật được xây dựng tốt Có nhiều tình tiết cảm động Điểm trừ Đôi khi có một số tình tiết hơi phi logic Kết thúc hơi vội vàng Kết luận Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh là một câu chuyện tình yêu đồng tính đáng đọc. Câu chuyện có nội dung hấp dẫn, nhân vật được xây dựng tốt và có nhiều tình tiết cảm động. Mời các bạn mượn đọc sách Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh của tác giả NSFM.