Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hái Trăng

Bạn đang đọc truyện Hái Trăng của tác giả Trúc Dĩ. Ngày mà Vân Ly quyết tâm từ bỏ việc theo đuổi người con trai kia, đôi mắt cô đỏ hoe, lặng lẽ xóa phương thức liên lạc cũng như những thứ liên quan đến anh. Sau này, một ngày nọ, khi Vân Ly và Phó Thức Tắc đã chính thức trở thành một cặp… Vân Ly vốn không giỏi đối nhân xử thế, do dự một hồi, cân nhắc có nên xóa phương thức liên lạc của một anh chàng gần đây có một số thái độ, hành vi không rõ ràng với mình hay không. Phó Thức Tắc đang dựa vào sofa ngồi ngay kế bên, lười biếng liếc nhìn cô, đột nhiên bật cười, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt: “Được đấy.” Vân Ly ngẩng đầu: “?” “Xóa WeChat của anh thì nhanh lắm.” “…” *** Reviewer: AI_Dưa Trong cuộc thi nào đó, một cậu thiếu niên điển trai, dong dỏng cao, mặc đồng phục đội Unique màu đen, trên tay còn đeo một chiếc huy hiệu hình Mặt Trăng, khuôn mặt lạnh lùng, trầm tĩnh, ít nói ít cười, tập trung điều khiển máy bay không người lái.   Khi công bố đội chiến thắng, mấy người đồng đội bên cạnh nhảy dựng lên hoan hô. Sau đó, một người trong đó dùng sức ôm lấy cậu, cậu nhíu mày giãy giụa vài cái, cuối cùng không kìm được mà cười rộ lên.   Đó là Phó Thức Tắc, Thủ khoa Đại học khối Khoa học Tự nhiên khoá 8 của Thành phố Nam Vu.   Hình ảnh khinh cuồng, nhiệt huyết đó đã trở thành động lực, khát khao, thành một tồn tại đặc biệt trong lòng Vân Ly năm lớp Mười hồi ấy.   Khi ấy thành tích của cô ở mức trung bình, may mắn thi đậu trường cấp ba tốt nhất ở Tây Phục. Cô hướng nội, ít nói, chăm chỉ, cần cù nhưng năng lực có hạn, bị các bạn học trời sinh thông minh, ưu tú cùng lớp ép tới mức thở không nổi. Nhưng ai chẳng có khát vọng trong mình tồn tại tài năng thiên phú, trở thành một con người đặc biệt và phi thường. Nhân gian vẫn tồn tại Mặt Trăng, cớ gì cô lại cam nguyện chịu làm một kẻ tầm thường.   Nhưng biết bao nhiêu cố gắng của cô cũng không thể đổi được sự ghi nhận của ba mình. Ba cô luôn coi cô là một cô con gái không có năng lực lo cho bản thân, không có khả năng làm bất cứ điều gì. Dù cô biết ba yêu thương lo lắng cho mình, nhưng sự kiểm soát độc đoán đó luôn bủa vây lấy cô, không để cho cô được một ngày dễ chịu.   Cô muốn thoát ra, muốn chứng minh bản thân mình, muốn tạo dựng một khung trời riêng. Cô chọn một việc làm phản nghịch nhất trong cuộc đời, đó là đăng ký học cao học ở một thành phố phương Nam xa xôi. Trong vô thức, thành phố Nam Vu xuất hiện trong lòng cô vì có lẽ nơi ấy cất chứa Mặt Trăng mà cô luôn mong ngóng.   *   Khi một lần nữa nhìn thấy Mặt Trăng năm ấy, anh vẫn cao ráo, lạnh lùng, ít nói và trầm tĩnh như thế. Nét thiếu niên nhiệt huyết đã chẳng thấy đâu, chỉ còn lại sự thờ ơ, sa sút.   Sâu bên trong cái vẻ ngoài lạnh lùng khắc nghiệt đó là một trái tim ấm áp và cẩn thận. Những hành động quan tâm chăm sóc dù rất nhỏ và kín đáo của anh khiến Vân Ly không kiềm chế được mà sa vào lưới tình.   Con người sợ xã hội, luôn yếu đuối, thụ động như cô lại bắt đầu chủ động theo đuổi anh. Người ta nói nữ theo đuổi nam chỉ cách một tầng sa, nhưng sao đến khi cô theo đuổi anh thì lại cách xa như khoảng cách từ Trái Đất đến Mặt Trăng vậy.   Khi tình cảm nảy nở và lớn dần lên trong lòng cô, cô tiến về phía anh không chút e dè. Nhưng quá nhiều lời từ chối khiến cô chùn bước. Chính cô lặng lẽ bắt đầu cũng là người buộc bản thân mình phải từ bỏ tình cảm đó trong im lặng.   Cô không biết rằng, dù tình cảm của cô không nóng như lửa nhưng lại dịu dàng như dòng nước, gội rửa, xoa dịu và khiến trái tim anh mềm đi. Nhưng một người không có tương lai, không đáng được yêu thương như anh thì làm sao có thể đón nhận thứ tình cảm nồng nàn ấy.   Hai người ở bên nhau không chỉ có mỗi hạnh phúc mà còn ẩn chứa biết bao sóng ngầm. Khi cô nghĩ tình cảm của anh đối với cô không đủ lớn, cô luôn lo được lo mất cần anh phải chứng minh. Còn anh những tưởng cô yêu anh vì ánh hào quang ngày đó, nên với con người u ám, thất bại như lúc này của anh, thật sự anh không dám níu kéo khi cô buông lời chia tay.   Trong đêm tối tăm nơi bệnh viện ấy, con tim Vân Ly nát tan trong cảm xúc bàng hoàng, đau khổ, cô mong mỏi Phó Thức Tắc có thể bay đến bên cô như Doãn Vân Y. Cô không hề hay biết rằng khi cô đang mong anh từng giây từng phút, người đàn ông cô yêu ấy cũng vừa mới mất đi người thân yêu nhất, kiệt quệ và gục ngã, nằm trong phòng phẫu thuật.   Chia tay không phải bởi vì hết yêu, chỉ vì một người quá xúc động, quá mệt mỏi khi liên tục phải cắm đầu bước về phía trước, một người lại không dám níu kéo khi anh chẳng có gì trong tay. Cô xứng đáng có được một người hoàn mỹ hơn bản thân anh lúc này.   Hai năm xa nhau, Vân Ly học cách vật lộn với cuộc sống, cố gắng bươn chải, tự lập nơi đất khách quê người. Cô học cách giao tiếp với xã hội, học cách đối nhân xử thế, cũng đồng thời học cách quên đi một người.   Trong hai năm đó, Phó Thức Tắc quay lại trường, ép bản thân nở nụ cười, tìm lại ánh hào quang ngày đó.   Sau hai năm, tự lập, xã giao Vân Ly đều đã học được, Phó Thức Tắc cũng đã tìm lại được ánh hào quang. Nhưng Vân Ly vẫn không học được cách quên Phó Thức Tắc. Anh vẫn không thể nào nở nụ cười thật tâm khi không có cô bên cạnh.   Cô biết, chỉ cần gặp lại người đàn ông này, cô sẽ lại yêu anh.   Cô không thể tưởng tượng ra bất cứ mối quan hệ nào khác giữa hai người mà không phải là người yêu cả.   Phó Thức Tắc cũng thế.   Vân Ly dùng tình yêu của mình để tìm lại nụ cười chân thành cho Phó Thức Tắc, giải quyết khúc mắc trong lòng anh, để chàng thiếu niên trong sáng năm ấy vẫn tiếp tục vững tin vào bản thân mình. Để khi bên anh không còn người anh em tốt, không còn người bà hết mực yêu thương thì anh vẫn không cô đơn vì có cô ở đó.   Phó Thức Tắc dạy Vân Ly biết cách sống với người khác, cũng đồng thời để cô được sống đúng với bản thân mình. Vân Ly chỉ cần ở bên cạnh anh, những mối quan hệ của cô anh sẽ giúp cô gắn kết cho hoà hảo. Ba cô sẽ nhìn thấy được một Vân Ly không bị bắt nạt, một cô con gái đã tỏa sáng từ lúc nào không cần đến cái lồng bảo vệ của ông nữa, cô cũng không cần phải đau khổ vì chứng minh giá trị bản thân mình với bất kỳ ai.   *   Chín năm trước, em nhìn thấy anh, anh là Mặt Trăng của bao người, xa ngoài tầm với nhưng là tồn tại đặc biệt nhất trong lòng em.   Bảy năm trước, anh nhìn thấy em nhưng em không hề biết. Trên đường đua màu đỏ, một cô gái chăm chú điều khiển chú robot ngốc nghếch không từ bỏ cuốn hút tầm mắt anh.   Cũng cùng năm đó, cô gái nhỏ trông mong mấy tuần, đến xem anh thi đấu, anh lại nghĩ cô đến vì anh bạn thân của mình.   Hai năm trước, anh và em gặp nhau, bên nhau, đúng người, đúng thời điểm nhưng chưa biết cách yêu để rồi làm tổn thương nhau.   Bây giờ, anh đã gặp lại em, anh sẽ không để em rời khỏi anh thêm một lần nào nữa.   Lúc này, em đã hái được vầng trăng trên cao kia cho riêng mình rồi.   *   “Hái Trăng” là một câu chuyện nhẹ nhàng, đầy cảm xúc của Trúc Dĩ. Cũng như những bộ truyện khác đã từng làm mưa làm gió của tác giả, “Hái Trăng” có sự trưởng thành về mặt nhận thức và tình cảm của các nhân vật từ thời cấp ba, đại học cho đến sau này. Thông qua quá trình cọ xát, va vấp và trưởng thành, những vết thương sẽ được chữa lành cho liền sẹo bằng những tình cảm đáng trân quý.   Trong truyện Trúc Dĩ thường không có nhân vật phản diện, chỉ là cách những con người bình thường cùng nhau vượt qua những khó khăn, vướng mắc của bản thân để trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình. Giọng văn nhẹ nhàng, cốt truyện đơn giản nhưng kèm những tình cảm sâu lắng, là một tách trà nhiều dư vị cho một buổi chiều mát mẻ. Hi vọng mọi người thích bộ truyện này.   _____   *Trong bài viết có trích dẫn nhiều đoạn trong bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Bản edit của team Kẻ cướp mặt trăng (All In Letters), có điều chỉnh một vài chỗ cho phù hợp với bài review.   *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Trời đêm vẫn còn đang chìm trong giấc mộng, sét đánh mãi cũng không chịu tỉnh. Dưới màn mưa tầm tã thì bên trong sân bay Nam Vu mọi thứ vẫn yên bình như Thái Sơn, ánh đèn sáng choang, ấm áp. Giống như một chiếc hộp khổng lồ, nhốt được cả ban ngày dù đã kết thúc ca làm việc. Lúc này mới hơn hai giờ sáng nhưng người đi lại không ít. Du khách ra bắc vào nam tấp nập không ngừng, Vân Ly đứng một mình một góc, thỉnh thoảng liếc nhìn màn hình điện thoại di động. Đây là lần thứ hai cô tới Nam Vu. Lần trước là đầu xuân năm nay, cô đến để tham gia cuộc thi của Đại học Khoa học Tự nhiên dành cho Nghiên cứu sinh vòng hai, ở chưa được mấy ngày đã phải vội vã rời đi. Còn nguyên nhân chủ yếu của chuyến đi này là lời mời từ trung tâm Công nghệ thực tế ảo EAW. (*) (*) Thực tế ảo, tên tiếng anh virtual reality (Viết tắt là VR) là công nghệ giúp con người có thể “cảm nhận” không gian mô phỏng một cách chân thực hơn nhờ vào một loại kính nhìn 3 chiều (kính thực tế ảo). Môi trường 3D ảo này được tạo ra và điều khiển bởi một hệ thống máy tính cấu hình cao. EAW là trung tâm trải nghiệm VR đầu tiên do Ưu Thánh Technology ra mắt. Thời gian mở cửa dự kiến vào cuối tháng sau . Trước đó trung tâm đã cho thử nghiệm trong ba ngày nhưng hiệu quả không mấy khả quan, vì thế rất nhiều blogger và các bên truyền thông được mời tới trải nghiệm, nhằm mục đích tuyên truyền và quảng bá rộng rãi trước thềm khai trương. Vân Ly là một trong số đó. Thông qua trao đổi email, Vân Ly đã làm quen với một cô gái họ Hà. Vé máy bay và chỗ ăn ở đều do ban tổ chức bao trọn gói, trước đó cô Hà cũng thông tin sẽ sắp xếp người đến đón Vân Ly sau khi cô hạ cánh đến sân bay. Không ngờ thời tiết đột ngột thay đổi, chuyến bay của cô bị delay hơn 3 tiếng đồng hồ. Biết được thời gian hạ cánh mới của cô, cô Hà bày tỏ sẽ bố trí người đến tận nơi đón Vân Ly. Sau khi xuống máy bay, Vân Ly lại hỏi thăm lại lần nữa. Đối phương nói tài xế đã xuất phát, nhắn cô kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng cho đến hiện tại vẫn không thấy bóng dáng người nào, mà cô Hà cũng không trả lời tin nhắn. Vân Ly khuỵu chân, ngồi tựa vào vali, gương mặt căng lên, nghiêm túc soạn tin nhắn gửi cho đối phương. Gõ xong cô lại cẩn thận kiểm tra một lượt từ đầu đến cuối xem có sai sót gì không. Rất ổn. Không có câu nào thô tục. Giọng điệu bình thản nhưng không mất khí thế. Trình bày rõ ràng sự thất trách của đối phương. Tuy thế, dù nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, cuối cùng Vân Ly vẫn không hạ được quyết tâm ấn nút gửi đi. Hừm. Mời các bạn mượn đọc sách Hái Trăng của tác giả Trúc Dĩ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khí Nữ Nghịch Thiên: Phúc Hắc Thái Tử Phi - Tố Tố Tuyết
Hỏi: Ngày đại hôn tân lang cùng nam nhân khác tranh giành tân nương thì nói thế nào? Đáp: Tân nương nhất định là đại mỹ nữ, sức quyến rũ thật lớn a! Hỏi: Nếu người tân lang muốn cướp cũng không phải tân nương của mình, mà là tân nương của người khác đâu? Đáp: …….O__O” Tô Ý Nhan đến nơi nào cũng được người ta hoan nghênh? Được xưng tụng là người dạy mị thuật giỏi nhất tổ chức sát thủ, nghe đồn người nàng dạy dỗ đều là mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, khiến người ta cam tâm tình nguyện dâng tính mạng lên. Càng có nhiều lời đồn về tư thái của nàng, dung nhan mị hoặc say lòng người, mỉm cười một cái liền đoạt hồn người ta, diễm danh vang xa, khiến cho những nam nhân bản thân là nhiệm vụ của nàng đều cảm thấy được tôn sùng, thật vinh quang, mặc dù nàng ra tay tuyệt đối không người nào sống sót. Hỏi: Nữ nhân xuyên qua trở thành nữ nhân đầu tiên bị chồng ruồng bỏ của Trung Tử quốc thì phải làm sao? Đáp: Làm ra hành động nghịch thiên! Dựa vào, xuyên qua thành tân nương bi ai nhất trong sử sách, ngay cả hưu thư tân lang cũng không đưa, tra nam như thế nếu không trừng phạt thì thiên lý không tha a! Sau khi xuyên qua, nhiệm vụ đầu tiên phải hoàn thành chính là trọng chấn diễm danh! *** Võ công của hắn cao cường, nhất định không có việc gì, ngươi không cần lo lắng cho hắn,! "Y Diễm lạnh lùng nói, đôi mắt một mảnh trong suốt. Thịnh Y Diễm bị thất sủng nhiều năm ở trong phủ, Tử nhi không rời không khí, cố chấp, kiên trì cùng trọng tình của nàng có thể thấy được rõ ràng, nghe vậy, ngay sau đó nàng liền quỳ xuống, nói : "Tiểu thư, vị công tử kia cứu nô tỳ, hiện tại lại bị ngất, nô tỳ sao có thể bỏ mặc, huống chi công tử cũng coi như có ân với phủ Thái Phó, trước mắt mọi người nhìn chằm chằm, nếu như là đuổi hắn, điều này đối với thanh danh của phủ Thái Phó... " Tử nhi nhớ lại những điều trước đây, Y Diễm xoa cái trán trực tiếp đầu hàng, nàng nói : "Tùy ngươi đi, bị lừa cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. " Tử nhi thoáng cái cười vui vẻ đứng lên, nhân tiện nói: "Vị công tử kia chỉ sợ bị trọng thương, vậy nô tỳ đem hắn đỡ lên xe ngựa, miễn cho khí lạnh nhập vào cơ thể, tổn thương cơ thể công tử." Trong xe ngựa chủ tớ hai người nói chuyện một chữ cũng không xót đều rơi vào lỗ tai Đế Tu, nha đầu Tử nhi này quả nhiên không có làm cho hắn thất vọng, chính là nữ nhân kia cũng quá nhẫn tâm rồi! Dù tốt xấu thế nào bọn họ đều có da thịt chi hôn, hắn vì giúp nàng mới bị thương, nàng lại tuyệt tình như vậy, quả thật là nữ nhân ác độc, càng xinh đẹp càng tuyệt tình, hừ! Bên này trong lòng hắn, bên kia Tử nhi đã kêu hai người hộ viện đến, hai người cao lớn thô kệch nhất trong nhóm người, một người xách bả vai, một người túm lấy cái chân Đế Tu bước đi, đến trước xe ngựa, xoay tròn cánh tay liền đem Đế Tu ném lên lưng ngựa. ... Mời các bạn đón đọc Khí Nữ Nghịch Thiên: Phúc Hắc Thái Tử Phi của tác giả Tố Tố Tuyết.
Em Mù Mới Yêu Anh - Bàn Lật Tử
Truyện 3s, hài sủng, showbiz, tổng tài cực chảnh, không tiểu tam không máu chó, hoàn HE, 65 chương.  Truyện kể về tình yêu của một vị tổng giám đốc cái gì không thiếu chỉ có khiêm tốn là không có =)) và một diễn viên có tiếng đi đến đâu công ty phá sản tới đó.  Truyện ngọt ngào dễ thương, hai người cũng hay cắn nhau như cho với mèo nhưng hay lên mang ngược cẩu ( độc thân bên TQ gọi là single dog). Dàn diễn viên phụ trong này cũng rất bá đạo *** Trực trong đồn công an là người cảnh sát lần trước. Anh ta để thanh niên áo đen bị đánh chảy máu rửa sạch mặt trước, sau đó đưa ra mấy miếng dán vết thương. "Người theo dõi cô tên là Khiêu Nhậm Cường, trước kia vô cùng hèn hạ, dâm ô với phụ nữ tới nỗi bị kiện." Cảnh sát nói với Bùi Anh: "Theo khai báo, anh ta trong lúc vô tình nhìn thấy cô, ban đầu cũng không biết cô là minh tinh, chẳng qua chỉ cảm thấy cô dáng dấp xinh đẹp nên có ý xấu. Lần trước, sau khi cô báo cảnh sát cậu ta cũng có chút sợ, đã thu lại chút, sau đó nhìn tin tức về cô trên weibo lại không nhịn được." Một bên anh paparazi đập bàn: "Loại người không biết hối cải này phải xử phạt thật nặng! Phạt nặng!" Cảnh sát nhìn anh ta: "Nên xử lý như thế nào chúng tôi sẽ dựa vào luật pháp, nhưng tiểu tử anh ra tay thật độc ác, đập đầu anh ta thành lỗ lớn như vậy." ... Mời các bạn đón đọc Em Mù Mới Yêu Anh của tác giả Bàn Lật Tử.
Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt
Sống lại nông gia thành một đứa bé, chuyện nhà nhiều thị phi. Nhà nghèo ít bạc bị người khi dễ? Không sợ! Có cha có nương có đại ca! Một nhà đồng lòng thật ấm áp, xem ta mang theo người nhà làm giàu. Phu quân? Khụ khụ, nhà còn nghèo nào đâu nghĩ lựa chọn... *** Tàn thu bắt đầu mùa đông, mỗi ngày một lạnh hơn. Người ta đã mặc áo bông. Trong thời gian ngắn, thành bắc đã dấu hiệu mới. Đường lớn lát đá uốn lượn, đã không còn cảnh một cơn gió nổi lên là một thân bụi đất. Hiện tại trời có nổi gió đổ mưa cũng có thể thong dong đi. Muốn nói đến trước đây thì nên nói như thế nào, mang guốc gỗ, khoác áo dầu, tư thái càng thêm lả lướt. Vừa vặn hôm nay trời đổ mưa, Hoàng bà mối thành bắc đã sớm ra cửa. Trên mặt bôi phấn tỉ mỉ, mặc vào áo màu đỏ tía, vẻ mặt rất vừa lòng trang phục và đạo cụ của mình. Nhìn trời mưa, tự tay chỉnh sửa lại áo vải dầu trên người, cố kéo cho ngay ngắn, có chút hối hận lúc trước mình thu gọn lại phần eo trên áo mưa, bước đi trên đôi guốc gỗ, hai ngón tay nhè nhẹ cầm lấy cái khăn màu mật thơm nức, xong xuôi mới đi ra cửa. ... Mời các bạn đón đọc Điền Viên Cốc Hương của tác giả Thẩm Duyệt.
Bình An của Anh - Tích Hòa
Lúc cô bé nói: Em là tiểu Hoa, nội rất thương em. Anh đáp: Cái thứ hoa dại ven đường như mày thì ai thèm thương. Sau khi nội qua đời rồi, em trai được sinh ra, đúng là chẳng còn ai thương em. Nhưng sau này lớn lên, đóa hoa dại bướng bỉnh kiên cường này lại đâm rễ cắm cọc thật sâu trong lòng anh. Anh nói: Hứa Bình An, anh đưa hết tiền mừng tuổi cho em, em đi mua máy trợ thính được không? Cô nói: Không cần, em nghe rõ mà. ~~> Nói đơn giản, thì đây là chuyện tình chung thủy của cậu thiếu niên với cô bé Hứa Bình An. Nhân vật chính: Hứa Bình An, Thẩm Hi Tri *** Khác với nữ sinh, bình thường nam sinh đăng kí chạy 3000m đều là người giỏi thể thao, tham gia thi đấu đều là những nam sinh cao to, được các nữ sinh chào đón. Mà hội trưởng hội học sinh năm nào cũng thi chạy 3000m, nên phần thi này lại càng được các nữ sinh mong chờ. Đại hội thể dục thể thao ngày cuối cùng thi chạy bền 3000m, nữ thi trước nam, lúc Tiểu Hoa đứng trong hàng ngũ khởi động thì bé Hứa Đống được anh hai đón đến trường. Với học sinh tiểu học thì cấp 2 và cấp 3 giống như cái gì đó xa xôi không thể chạm đến, cậu bé kéo tay anh hai sợ hãi, còn Bạo Bạo nghênh ngang đi theo sau, nó chẳng sợ gì hết, thỉnh thoảng lại cắn bông hoa chiếc lá, có khi còn đuổi theo các nữ sinh mấy bước mới chạy về. Bé Hứa Đống vừa vào trường liền bám lấy Thẩm Hi Tri hỏi: “Chị ở đâu rồi?” Thẩm Hi Tri nhìn cậu bé cười, chỉ hướng sân vận động đông đúc. Hứa Đống bé nhỏ lấy trong cặp ra một chai sữa, nói để cho chị uống, chị uống rồi có thể chạy về nhất. Thẩm Hi Tri sờ đầu cậu: “Em ở đây là chị có thể chạy về nhất thôi.” ... Mời các bạn đón đọc Bình An của Anh của tác giả Tích Hòa.