Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kiếm Sống Nơi Hoang Dã

Thể loại: Xuyên không, thú nhân Coverter: ngocquynh520 Editor: ChieuNinh Số chương: 98 chương + 3 ngoại truyện Vì sao? Rốt cuộc vì sao? Lỗ Đạt Mã kêu rên.. Tại sao người người xuyên qua đều mang thân phận dòng chính nữ gả cho Vương gia đến lượt nàng xuyên qua thì lại bị ném tới thời đại Man Hoang mặc áo da thú sống qua ngày??? Được rồi, ai bảo cha mẹ đặt cho nàng cái tên nghe thật "viễn cổ" xui xẻo này chứ! Nhưng mà vì sao, vì sao, vì sao? Người ta xuyên đến viễn cổ không phải là gặp người nguyên thủy khỏe đẹp đem về nuôi thì cũng là có manh thú bầu bạn, tại sao đến lượt nàng lại gặp phải con ma bệnh. Ngó ngó Dã Nhân huynh xương gầy như que củi nằm ở bên cạnh, ừ, đống xương sườn này có thể coi như ván giặt đồ, nhưng, than bùn hả, quần áo rách nát có thể giặt rửa sao? Lỗ Đạt mã bốn mươi lăm độ nhìn trời, đây thật là ưu thương rõ ràng mà... Đây là một người đang tắm giữa chừng, bởi vì bồn tắm mát xa bị rò điện, bất hạnh xuyên qua đi tới thế giới không biết. Đây là chuyện xưa của cô nương xui xẻo cùng với một con hắc báo đáng yêu nhưng có JQ (gian tình). Ta có thể nói, ta viết chính kịch sao, là chính kịch ̣sao? *** KIẾM SỐNG NƠI HOANG DÃ Tác giả: Tiêu Dương Thể loại: Xuyên không, thú nhân, sạch, sủng, HE, đã hoàn Giới thiệu: Vì sao, vì sao, vì sao hả!!! Lỗ Đạt Mã kêu rên. . . Vì sao người ta xuyên qua làm dòng chính nữ gả Vương Gia, nàng xuyên qua thì bị ném tới thời đại Man Hoang mặc da thú sống qua ngày này? Được rồi, ai kêu cha mẹ không đáng tin đặt cho nàng cái tên xui xẻo giống như người Viễn Cổ này, nàng nhận. Nhưng mà, vì sao, vì sao, vì sao hả! ! ! Vì sao người ta xuyên qua Viễn Cổ, có thể được người nguyên thủy khỏe đẹp khiêng về nhà nuôi nhốt, có thể có manh thú làm bầu bạn, mà nàng lại gặp phải một con ma bệnh nửa sống nửa chết! Ngó ngó Dã Nhân huynh xương gầy như que củi nằm ở bên cạnh, ừ, đống xương sườn này có thể coi như ván giặt đồ, nhưng, than bùn hả, quần áo rách nát có thể giặt rửa sao? Lỗ Đạt mã bốn mươi lăm độ nhìn trời, đây thật là ưu thương rõ ràng mà. . . Đây là một người đang tắm giữa chừng, bởi vì bồn tắm mát xa bị rò điện, bất hạnh xuyên qua đi tới thế giới không biết. Đây là chuyện xưa của cô nương xui xẻo cùng với một con hắc báo đáng yêu nhưng có JQ (gian tình). Ta có thể nói, ta viết chính kịch sao, là chính kịch ̣sao? ***P/s: Lời của editor: Truyện này có một bạn đăng convert trên wattpad mình có mail xin cv để edit nhưng không thấy bạn ấy trả lời. Nói thật vì rất yêu thích truyện này nên mới nhờ ngocquynh520 tìm truyện convert lại cho mình edit. Cũng không biết thể loại nhân thú này có ai thích đọc không, dù sao mình cũng muốn chia sẻ. Mình còn mấy hố đang lấp dần, hôm nay đào hố này để đây sau khi lấp hết hố kia sẽ tăng tốc lấp hố này. Nếu có bạn nào yêu thích giống như mình thì “ngoi lên” báo danh đừng “lặn” nha! Để cho mình biết là cũng có người đang ủng hộ để mình có động lực tăng tốc. Thân chào và hoan nghênh lọt hố!!! Táo truyện nhân thú, thực ra mình thấy truyện này cấu trúc, motip, cốt truyện đều giống truyện THÚ, nhưng không hay và cuốn hút bằng Thú, cũng có thể do Thú là truyện nhận thú đầu tiên mình đọc, nên hiện nay vẫn chưa có truyện nào vượt qua được . đang giai đoạn đói ké, nên cứ có truyện là nhai thôi *** Lỗ Đạt Mã nhắm mắt lại, mở ra, nhắm lại nữa, mở ra nữa. . . . . . lặp lại mấy lần như vậy, cảnh vật trước mắt cũng chưa thay đổi chút xíu nào. Nàng nâng cánh tay của mình lên, hung hăng cắn xuống một cái, "tê" đau, đây là sự thật không phải là mộng. Lỗ Đạt Mã quyết định đối mặt với thực tế. Nàng thật sự đã xuyên qua rồi, còn xuyên thủng một chỗ dường như là viễn cổ. Ngay tại hai giờ trước, nàng còn vui vẻ ngâm mình ở trong bồn tắm lớn có trang bị máy mát-xa mới, nhưng thật xui xẻo bồn tắm vậy mà bị rò điện. Một trận tê dại do dòng điện đánh qua toàn thân, nàng liền cảm thấy nước ấm áp trong bồn tắm đang từ từ tạo thành dòng xoáy. Vì vậy trong lúc trời đất xoay chuyển, nàng mở mắt ra lần nữa, đã đến Đại Thảo Nguyên mênh mông bát ngát này đây. Ngọn cỏ xanh xanh vàng vàng cực kỳ cao, so với nàng đứng dậy còn cao hơn rất nhiều. Lá cỏ rất dầy rất rộng, có cạnh thô ráp xù xì giống như răng cưa. Không cẩn thận là có thể cắt qua cánh tay của nàng. Đối mặt với một nơi hoang vu và thế giới xa lạ như vậy, khi đó Lỗ Đạt Mã từ khiếp sợ, đến muốn thét chói tai, rồi đến bắt đầu hoảng loạn sợ hãi, nước mắt không tự chủ được liền chảy ra ngoài, thế nào cũng khống chế không được. Khi sợ hãi lúc đầu dần tản đi một chút, Lỗ Đạt Mã không ngừng tự nói với mình phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo, có lẽ, nàng có thể tìm được đường về nhà. Lỗ Đạt Mã đứng lên, dùng một trong hai tài sản duy nhất của nàng bây giờ —— khăn tắm, quấn chặt lấy cơ thể một chút. Nàng còn một tài sản khác là dây chuyền thủy tinh Swarovski mang trên cổ, thiết kế màu trắng trong suốt hình giọt nước, là quà sinh nhật hai mươi tuổi của mẹ cha không đáng tin của nàng hai tháng trước đi khảo cổ thì đưa nàng. Ai, cũng không biết lúc nào thì bọn họ mới phát hiện không thấy mình nữa. Có lẽ một ngày nào đó bọn họ sẽ nghiên cứu là hài cốt hoá thạch của nàng nói cũng không chừng. Vẻ mặt Lỗ Đạt Mã đau khổ, cố gắng xua đi ý nghĩ không tốt, bắt đầu ở trên đất xoay quanh tìm kiếm. Nơi này trừ cái gì cũng lớn hơn rất nhiều lần so với thế giới cũ của nàng, thì không tìm ra cái gì đặc biệt hay địa phương có thể mang nàng đưa trở về, nàng có chút lạnh tâm. Thất vọng đánh úp tới trong lòng, nàng co ro ngồi xuống, chờ chết. . . . . . , "Chết", không, nàng không muốn chết, nàng muốn sống, cho dù là đang ở thế giới xa lạ này, nàng cũng muốn tiếp tục sống, đây là bản năng của con người mà thôi. . . . . . Lỗ Đạt Mã đi sang bên cạnh, ngồi xổm xuống, đưa tay thử cái trán Dã Nhân huynh ở bên cạnh, nóng phỏng tay, hắn vẫn còn đang phát sốt. Thật ra thì đây cũng không phải là Dã Nhân huynh, mà là một nam nhân Viễn Cổ, còn là đặc biệt Viễn Cổ, đỉnh điểm của chủng loại chưa khai hóa..., ngươi hỏi vì sao? Tên kia là trạng thái trần truồng không mảnh vải che thân, tóc dài bù xù, râu ria kéo dài không nhìn ra diện mạo chân thật. Lúc Lỗ Đạt Mã tỉnh lại ở cái thế giới này thì an vị ở trên người của hắn. Mới đầu cho là mình đập hắn hôn mê, nhưng mà, đánh ngất không thể nào phát sốt, khi Lỗ Đạt Mã phát hiện hai dấu răng nơi bả vai Dã Nhân huynh thì sáng tỏ, người này bị rắn cắn rồi, nhưng mà coi như may mắn, máu trong vết thương chảy ra là màu đỏ, con rắn kia không có độc. Nhưng mà nàng phải nghĩ biện pháp hạ sốt cho hắn. Nếu như ở hiện đại đối với nàng là sinh viên năm ba viện y học mà nói, hạ sốt cho bệnh nhân là không có một chút vấn đề nào, nhưng bây giờ, nàng rất vô lực. Lỗ Đạt Mã nghĩ, thật ra thì mình có thể không cần phải để ý đến hắn, nhưng, ở nơi này trong cái thế giới không biết, theo bản năng nàng cần một đồng bạn. Dù "đồng bạn" này là một "ma bệnh" nửa chết nửa sống, nàng cũng không muốn buông tha. Ít nhất nàng có thể tự an ủi mình, nàng cũng không cô độc, bên cạnh nàng còn có một "người". Có lẽ cứu tỉnh cái "người" này, hắn sẽ dẫn nàng trở về bộ lạc của hắn, như vậy nàng không cần ở nơi trên đại thảo nguyên hoang vắng này chờ chết. Lỗ Đạt Mã cố gắng ném từ "chết" này ra khỏi đầu của mình, tận lực không để cho sợ hãi và nôn nóng khống chế nội tâm của mình. Nàng nghĩ phải sống sót, nàng cũng nhất định có thể sống sót. Bản năng cầu sinh nguyên thủy nhất của con người khích lệ nàng. Nhìn về phía chân trời, mặt trời đã ngã về tây rồi, rất nhanh trời sẽ tối, ở trong tri thức có hạn của nàng về dã ngoại, rất nhiều mãnh thú ăn thịt to lớn đều đi săn mồi vào ban đêm. Đầu óc Lỗ Đạt Mã suy nghĩ thật nhanh, nàng không muốn trở thành thức ăn ngon trong miệng dã thú, không muốn bị phân giải ở trong dạ dày bọn nó, cuối cùng biến thành phân và nước tiểu bị bài xuất ra ngoài cơ thể, lại trở thành phân bón thấm vào một nơi nào đó trên thảo nguyên này. Lửa, nàng cần lửa, động vật đều sợ lửa. Nhưng lửa từ đâu tới đây? Lỗ Đạt Mã nhìn một chút toàn thân từ trên xuống dưới của mình chỉ bọc một cái khăn tắm, không có lấy vật dẫn lửa. Dùi gỗ? Nơi này cũng không tìm được một cây, nói gì đến "gỗ"? Lúc gần tối côn trùng có cánh đã lắc lư bay ra từ chỗ nó đậu, Lỗ Đạt Mã cảm thấy ở cổ vừa đau vừa ngứa, vỗ xuống một cái tát, một con muỗi cỡ ngón trỏ bị đánh hết dính vào lòng bàn tay, còn mang theo máu của mình. Thật không ngờ một con muỗi lại to lớn như vậy. . . . . . Lỗ Đạt Mã không khỏi rùng mình một cái, nỗi sợ hãi đối với cái thế giới không biết đang từng chút từng chút xâm chiếm nội tâm của nàng. Trên cổ chỗ bị con muỗi cắn qua có chút ngứa, giơ tay lên gãi gãi, sờ tới sợi dây chuyền thủy tinh, trong lòng Lỗ Đạt Mã dâng lên niềm hi vọng, có lẽ nàng có thể. . . . . . Dưới ánh mặt trời trước khi còn chưa trở nên quá yếu, Lỗ Đạt Mã thu thập rất nhiều cỏ khô, còn có một chút chạc cây khô thật nhỏ có lẽ là bị gió mạnh thảo nguyên thổi tới. Dọn dẹp ra một mảnh đất trống, tận lực kéo một khe rãnh lớn một chút vật dễ dẫn lửa, khiến chúng dễ bắt lửa. Sau đó gỡ xuống thủy tinh treo lủng lẳng trên cổ, điều chỉnh góc độ, nàng cầu nguyện ánh mặt trời lúc chạng vạng tối đủ mạnh mẽ đến có thể dẫn lửa đốt cháy. Trong khi nàng nhìn chằm chằm thủy tinh treo lủng lẳng cho đến khi nhìn thấy có hai điểm sáng không ngừng nhảy loạn ở phía trước mắt thì rốt cuộc, từng sợi li ti nhẹ nhàng mọc lên, lửa được nhóm rồi. Lúc này nàng thấy hết sức may mắn, cha mẹ nhà khảo cổ học của nàng dạy cho nàng rất nhiều kiến thức sinh tồn dã ngoại, tuy chỉ là lý luận, nhưng bây giờ đối với nàng mà nói, đã có được ích lợi không nhỏ. Mời các bạn đón đọc Kiếm Sống Nơi Hoang Dã của tác giả Tiêu Dương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thê Vi Thượng
Thê cao nhất, xã tắc thứ hai, phu xếp yếu. Chinh chiến một đời, chiến công hiển hách,cuối cùng trở thành kẻ vắt chanh bỏ vỏ; Sủng thiếp diệt thê, uổng là phu quân, cuối cùng người không rời không bỏ hắn, chỉ có vị nam thê đã bị lãng quên suốt mười mấy năm này… Được một lần trọng sinh, Cảnh Thiều quyết định hối cải triệt để, làm lại từ đầu, nhưng mà… Lúc phải ôm gối đầu đứng trước cửa nhìn trời,Cảnh Thiều nắm chặt tay, bổn vương nhất định phải trọng chấn phu cương! Thế là đập cửa nói: “Quân Thanh, ta biết sai rồi mà, cho ta vào đi mà!” *** TẬP 1: Tam hoàng tử Cảnh Thiều, một đời chinh chiến cho non sông, tay nắm trọng binh, chưa tròn hai mươi đã được phong vương, trong tay là vô hạn vinh quang. Nhưng chỉ vì quá ương ngạnh, mà đặt niềm tin lầm chỗ, chẳng phân biệt được kẻ ám hại, người tri kỷ. Năm Hoành Chính thứ hai mươi bốn, vinh quang ấy kết thúc bằng cái chết tủi nhục chẳng được toàn thây, hối tiếc đã muộn, chỉ mong có kiếp sau để được chuộc lại lỗi lầm. Nhưng lại được ban cho cơ hội quay lại phía đầu con đường, đâu là tương lai mà Cảnh Thiều sẽ giành lấy, là quyền lực tối thượng, là trả thù, hay những tháng ngày an bình không gió tanh mưa máu bên người đã luôn ở bên cạnh mình đến hết những giây phút cuối cùng cuộc đời. TẬP 2: Một lòng phò trợ huynh trưởng lên ngôi, bù đắp lỗi lầm khi xưa, trùng sinh mang đến cho hắn một lần kinh nghiệm, giúp hắn đâu thắng đó, mũi tên khi khi xưa suýt lấy mạng nay chẳng còn đáng lo, nhưng liệu như thế đã đủ? Biến số không tồn tại hay chỉ đang ẩn mình chờ thời điểm. Đời trước, Hoài Nam Vương là đối thủ mà hắn tán thưởng, nay, Hoài Nam Vương là… nghĩa huynh? Ngày vị nghĩa huynh ấy vào kinh, sẽ là muôn vàn sóng gió hay thêm một trợ thủ đắc lực. Bình định giặc ngoài, khải hoàn về kinh còn phải tiếp tục đối phó loạn trong. Hai đời mang nỗi ấm ức đứa con không được thương yêu, vị phụ hoàng hai đời không thể hiểu ấy, có thật không hề yêu thương đứa con ngốc nghếch chẳng biết nói lời dễ nghe? *** Review: #RinBaBa Thế nào nhỉ! Tui rất ấn tượng bộ này và phải gọi là bao hay. Bên Owlbooks đã phát hành full bộ thành sách rồi. Nói chung hồi nhận được sách có standee thì cực kỳ thích luôn. Đây là bộ mà tui nhiệt liệt đề cử bà con đọc. Vì điểm chấm có thể lên đến 8.5/10. Một câu chuyện cấu tứ vừa vặn với những yêu cầu của tui: trọng sinh, vương đấu, sủng thụ, HE và đặc biệt tác giả còn bonus thêm một couple phụ khá là thú vị. Tui sẽ spoil một chút nhé! Tình hình là bạn công Cảnh Thiều đời trước ôm bạn thụ Quân Thanh (Mộ Hàm Chương) nhảy xuống vực sâu. Đến lúc chết mới ngộ ra nhiều thứ và hiểu được chân tình. Sống lại, trở về trong đêm tân hôn, từ đó về sau sống và làm việc theo đạo “Đội vợ lên đầu là trường sinh bất lão”. Mộ Hàm Chương từ nhỏ thông minh, tư chất con nhà võ nhưng lại bị thằng anh khác mẹ cùng đám em họ đẩy xuống nước nên không thể luyện võ được nữa. Ẻm theo đuổi con đường văn nhân học sĩ, nhưng vì là thứ tử nên cuối cùng bị gả cho Thành vương Cảnh Thiều. Nói chung Cảnh Thiều cũng chả vui sướng gì khi phải cưới một nam thê, điều đó đồng nghĩa với việc ảnh sẽ không thể kế vị. Tất cả đều là tác phẩm của bà kế hoàng hậu vì muốn con mình là Tứ hoàng tử đăng cơ mà tiêu diệt dây mơ rễ má từ từ. Nhưng sống lại một kiếp, Cảnh Thiều nhìn rõ nhiều thứ. Và đặc biệt với sự giúp đỡ, chỉ dẫn và tin yêu của Mộ Hàm Chương mà Cảnh Thiều đã giúp được anh ruột cùng mẹ cùng cha của mình là Cảnh Sâm lên ngôi hoàng đế. Nói về Cảnh Sâm thì anh này trầm ổn, đẹp, thông minh, có đầu óc và sau này ảnh phát sinh một đoạn nghiệt duyên với Cố Hoài Khanh (Hoài Nam Vương của đất phong phía Nam, tên Phượng Tịch). Nếu tác giả viết thêm về couple này thì thật hay. Chỉ bằng mấy cái phiên ngoại nhỏ bé thì thật sự không thỏa mãn. Anh Cố Hoài Khanh đúng chuẩn là một anh chàng sẽ có thể tạo ra một hệ liệt ngon lành cành đào đấy. Thật sự là những toan tính triều đình rất vi diệu. Người thông minh, kẻ cao tay, vây cánh và những tham quan nơi hoàng triều. Dân thì chỉ mong sống bình yên, thiên hạ thái bình. Ai làm vua mà lo cho dân thì họ yêu họ quý. Thế thôi! Cảnh Thiều không chọn làm vua vì biết bản thân không thể trở thành một minh quân. Anh chọn giúp anh mình, từ bỏ con đường nắm quyền thiên hạ để chọn sống bên người mình yêu. Anh Thiều là công sạch nha. Trước Mộ Hàm Chương ảnh chưa đụng qua cô nào cả vì quanh năm đi đánh giặc. Thật sự đọc bộ này thì tui thích mấy kế sách, tính toán của Mộ Hàm Chương còn hơn là đọc H. Cách ẻm kiếm tiền, cách ẻm giúp chồng trị quân… thú vị lắm. Mặc dù 30% đầu của bộ này làm tui hơi khó chịu vì tác giả viết có phần tạo ra một Mộ Hàm Chương khá yếu đuối và không bộc lộ được hết khả năng. Nhưng càng về sau thì Mộ Hàm Chương càng mạnh và trở thành cường thụ. Có lẽ tác giả đã cố tình tạo ra sự đối lập để Mộ Hàm Chương bùng nổ và trở thành một đóa pháo hoa rực rỡ trên bầu trời. Tui cực kỳ cực kỳ thích cường – cường. Những tình tiết tiếp nối, mâu thuẫn và nút thắt bất ngờ làm tui bị thu hút thức sáng đêm để đọc cho đã. Tác giả viết không phải thuộc dạng dữ dội nhưng lại có cao trào và tình huống bất ngờ xen kẽ những tình cảm yêu thương và yếu tố hài hước. Viết mà không tạo cảm giác ức chế nhưng vẫn làm người đọc không thể rời mắt. Nhiệt liệt đều cử nhé! *** Nếu bạn thích đọc ngược, ngược thân, ngược tâm, ngược lên bờ xuống ruộng, ngược từ ngày này qua ngày khác, năm này qua năm nọ, ngược cẩu huyết máu chó, ngược âm u lạnh lẽo, ngược quạnh quẽ hiu hắt, ngược từ chính tới phụ từ công tới thụ từ cuối lên đầu, túm cái váy lại là ngược không chừa bố con thằng nào, thì xin lỗi, ở đây chúng tôi chỉ cung cấp dịch vụ ngược cẩu độc thân mà thôi = ))) Một câu chuyện ngọt mà không ngấy, kể về một tên ngốc nghếch, dùng mười năm để sống trong oán hận, sau đó dùng cả đời để bù đắp cho người mình yêu. —– Cảnh Thiều là tam hoàng tử, sinh ra trong nhung lụa, sống một đời cao cao tại thượng, đứng ở đỉnh mà nhìn người dưới chân, tuy hắn không phải kiêu ngạo nhưng cũng rất tôn quý. Năm đó kế hậu ép hắn cưới một nam thê, trong lòng hắn biết rất rõ, kế hậu là muốn tước quyền kế thừa ngai vị của hắn, điều này không sai. Bất quá, Cảnh Thiều trong suy nghĩ đó vô tình kéo thêm cả nhị ca và nam thê Mộ Hàm Chương vào, kết quả, sống một đời thù hận lạnh nhạt. Mãi đến khi hắn ở trong đại lao tối tăm ẩm ướt, hắn mới ngẫm ra, mười năm qua bản thân rốt cuộc có bao nhiêu sai lầm. . “Quân Thanh, ngươi có từng hận ta?” “Sao lại không hận? Nếu không phải vì ngươi, ta đã sớm vang danh bảng vàng, bước vào triều đình làm quan rồi.” Nguyên lai, tam bái, hắn mất quyền thừa kế đế vị, người này cũng mất đi hoài bão của mình. Nguyên lai, người này cũng chịu thiệt. “Nếu có kiếp sau, ta nhất định đối xử tốt với ngươi, dùng cả đời bù đắp ngươi…” Năm Hoành Chính thứ mười ba, hắn vừa đánh đuổi Hung Nô trở về, được phong vương sớm nhất trong các hoàng tử. Năm Hoành Chính thứ mười ba, hắn và con thứ của Bắc Uy Hầu thành hôn. Số mệnh, thế nhưng thực sự cho hắn trọng sinh, cho hắn một lần nữa sửa chữa sai lầm của mình. . Nhưng mà, Thành Vương a Thành Vương, ngươi vì một cái đế vị mà cốt nhục tương tàn, sủng thiếp diệt thê, người nào ngươi không được tổn thương ngươi đều đã tổn thương, người nào ngươi cần tín nhiệm ngươi đều không tín nhiệm. Chấp niệm của ngươi, sâu đậm đến thế. Sai lầm của ngươi, biết lấy gì để lấp đầy đây? . “Ngươi đừng sợ.” “Nào, ta bôi thuốc giúp ngươi.” Này này, không phải Thành Vương là tên cơ mặt co rút, ít nói ít cười, hở ra là tức giận sao? . “Chúng ta đã là phu thê, ngươi sợ cái gì?” “Eo khó chịu sao? Ngươi dựa vào ta, ta xoa bóp cho ngươi.” Không đúng không đúng, lời thiên hạ đàm tiếu đặc biệt không đáng tin! Cái gì mà mặt đen quanh năm, tính tình tệ hại, cơ bản chỉ là một tên ngốc manh quấn lấy y, làm nũng với y, cơ bản chỉ là một tên ngả ngớn vô hại! . Được rồi, Quân Thanh thấy biến không hoảng, còn ta đối với một vị vương gia soái khí kiêu ngạo nào đó triệt để hết hi vọng rồi. Tìm nữa tìm mãi cũng chỉ bới ra tên thê nô Cảnh Thiều thôi! . Đường rất ngọt, đặc biệt ngọt, phi thường ngọt, không bao gồm hỗn hợp thủy tinh. . “Đời người còn rất dài, sai lầm của quá khứ, sai lầm của hiện tại, sai lầm của tương lai, ta nguyện dùng cả đời để đổi, dùng cả đời để bù đắp.” Đây mới chỉ là một góc khởi đầu rất rất nhỏ trong hành trình rải đường ngọt ngào của đôi phu phu trẻ, đời người còn rất dài, ngược tâm của quá khứ, ngược tâm của hiện tại, ngược tâm của tương lai, Cảnh Thiều Quân Thanh nguyện dùng cả đời để bù đắp, dùng cả đời để tung hường. Ở đây không có máu chó, không có ‘hồng hạnh vượt tường’, không có tiểu tam. Ở đây buôn đường bán mật, ăn bắp rang bơ xem Mộ bảo bảo xử trí bạch liên bông, nhìn Vương gia cao cao tại thượng sủng thê lên trời. Ở đây nói không với gương vỡ lại lành, nói không với lề sách tình ca, nói không với tiên hôn hậu ái. Ở đây chúng tôi chỉ có Thê Vi Thượng. Nhắc lại lần cuối, đây là truyện ngược, ngược, ngược, siêu siêu ngược. Ngược cẩu độc thân. Xin vui lòng cân nhắc trước khi xem!!! Note: Một chút đường bất đắc dĩ của cặp phụ Cảnh Sâm – Cố Hoài Khanh siêu quắn quéo Mời các bạn đón đọc Thê Vi Thượng của tác giả Lục Dã Thiên Hạc.
Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh?
Đã 7 năm trôi qua kể từ ngày Lâm Hoan Hỉ theo đuổi Cảnh Dịch  Ngày thứ hai sau khi cưới, cô bị tai nạn giao thông, toàn bộ ký ức đều dừng lại ở tám năm trước. Lâm Hoan Hỉ: Vị tiên sinh này, tôi không biết anh. Cảnh Dịch::) *** Review bởi: Tú Quỳnh Nguyễn - fb/hoinhieuchu Văn Án : Lâm Hoan Hỉ theo đuổi Cảnh Dịch 7 năm. Ngày thứ hai sau khi cưới, cô bị tai nạn giao thông, toàn bộ ký ức đều dừng lại ở tám năm trước. Lâm Hoan Hỉ : Vị tiên sinh này, tôi không biết anh. Có một người, luôn là hậu phương vững chắc của bạn, luôn đồng hành che mưa chắn gió cho bạn, theo đuổi bạn 7 năm cho đến ngày tu thành chính quả, lĩnh được giấy đăng ký kết hôn. Có một người, luôn yêu thương bạn dù tim có đau đến thế nào đi nữa, luôn đầy năng lượng xông lên phía trước mà chẳng hề dựa dẫm gì vào bạn cả, yêu bạn dù phải trả bất cứ giá nào. Một người như ngọn lửa luôn sưởi ấm trái tim ấm áp của bạn, bỗng một ngày hoá thành núi băng, không quen biết bạn, không nhớ bạn là ai và luôn nghĩ bạn là "thầy chủ nhiệm", ký ức của người ấy vĩnh viễn ở lại năm 17 tuổi, một cô nàng hoa cúc ngây thơ chưa từng quen biết bạn bao giờ. Đó hẳn là hai thái cực hoàn toàn trái ngược, là vị đắng mà không ai muốn cảm nhận trong cuộc đời này, thế mà Cảnh Dịch lại có "may mắn" được nếm thử. Cuộc hôn nhân của anh và Lâm Hoan Hỉ mới chỉ được 1 ngày tuổi, và cô vợ nóng bỏng luôn sáp vào anh, luôn bám đuổi anh như hậu vệ kèm tiền đạo đối phương, luôn lung lạc anh bằng mọi cách trên mọi mặt trận từ giường tới nhà tới weibo bỗng dưng trở thành một cô nàng thiếu nữ 17 tuổi - chưa từng yêu ai - chưa từng quen anh chỉ sau một tai nạn. Thậm chí cái người dính anh còn hơn keo da chó kia còn đòi ly hôn với anh ???????????? Thế này là cái chuyện quái quỷ gì xảy ra? Phải chăng anh xài hết vận may ứng trước nên giờ mới bị "ngược luyến tàn tâm"? Phải chăng hạnh phúc cũng như dòng sông, những ký ức đã trôi qua không thể nào lặp lại? Phải làm thế nào để cô có thể yêu lại anh - từ đầu, khi mà những năm tháng qua, trong tình yêu anh chỉ là người hưởng thụ?  Cô - 18 tuổi đã từng mê đắm anh vì bộ phim "Thiếu niên thành thị", nhưng cô - 17 tuổi lại chê anh quê mùa, tạo hình xấu, đầy "mùi vị cặn bã của đất" cũng trong bộ phim ấy.  Cô - 25 tuổi từng ghét cay ghét đắng cậu bạn thân vì sợ bị cướp chồng, nhưng cô - 17 tuổi lại rất có cảm tình với cậu bạn ấy.  Cô - 25 tuổi chỉ suốt ngày dụ dỗ anh hôn, nhưng cô - 17 tuổi lại sẵn sàng vung tay tát anh một phát vào má :))  Cô - 25 tuổi là một nữ cường nhân, nhưng cô - 17 tuổi chỉ rối ren như một chú mèo bị người khác bắt nạt, ngơ ngác, đáng yêu.  Cô - 25 tuổi rất ít khi chảy nước mắt trước mặt anh, nhưng cô - 17 tuổi yếu đuối nằm trong lòng anh khóc đến ướt cả áo anh, khiến lòng anh bỏng rát.  Cô - 25 tuổi trước mặt anh là một mảnh rực rỡ, sáng chói, cô của 17 tuổi lại là một phiên bản yếu đuối đến mong manh.  Cô - 17 tuổi còn hiên ngang: "trước đây tôi chưa mất trí thì đúng là mắt mù mới thích anh". Tất cả đều nói cô mất tám năm trí nhớ, nhưng Lâm Hoan Hỉ lại nghĩ... Cô đã đánh mất tình cảm chân thành mà mình đã từng có. Bởi vậy, con đường tìm về ký ức đó, dẫu gian khổ mấy cũng phải đi, và có đi, anh mới nhìn về cùng một hướng với cô, mới thấy được những gì 7 năm qua anh chưa thấy, hoặc thấy nhưng xem nhẹ. "Cảnh Dịch thừa nhận, lần đầu tiên thấy Lâm Hoan Hỉ, anh đã bị cô hấp dẫn. Khi đó toàn thân Lâm Hoan Hỉ toả ra nhiệt huyết của tuổi trẻ, cô như ánh dương rực rỡ, không thể khiến người ta ngừng đưa mắt nhìn cô. Cảnh Dịch nhìn cô từ hạt bụi nhỏ bé nở rộ thành đoá hoa hồng chói mắt, nhìn cô đối mặt với phóng viên từ khi không biết xử lý như thế nào cho đến khi thành thạo, nhìn cô từng bước trở thành sự ủng hộ lớn nhất của anh. Nhưng mà Cảnh Dịch chưa từng hỏi cô: Là sao lại muốn trở thành người đại diện, hay là... chỉ vì muốn ở bên cạnh anh". Cảnh Dịch yêu cô vì cô là ánh dương rực rỡ của anh, nhưng rốt cục cũng biết, phía sau mặt trời luôn có những đám mây. Cảnh Dịch từng không biết anh yêu cô và cô yêu anh nhiều đến như thế nào, rốt cục cũng đã biết. Cảnh Dịch vẫn luôn tin rằng coi mãi mãi ở đó, bên cạnh anh, rốt cục cũng đã hiểu không có gì là mãi mãi, nếu mất đi cô, cái anh còn lại chỉ là ký ức mà thôi. Câu chuyện truy thê hơi có tí ngược nam, cốt truyện khá, edit đến chương 43 (phần còn lại mình đọc wikidich - bản cv dễ đọc), tốc độ ra chương mới khá nhanh, mỗi tội thi thoảng lại có pass ????????????, nàng nào muốn nhảy một hói showbiz không chỉ có showbiz thì nhảy hố nhá ???? *** Nếu không có cái icon “:)” kia trong văn án thì có khi mình đã “next” thẳng qua một bộ truyện khác rồi… Rõ ràng văn án đang nói đến một câu chuyện sặc mùi “ngược luyến”, nữ theo đuổi nam, sau khi nữ sử dụng mọi thủ đoạn để lấy được nam chính thì bị tai nạn mất trí nhớ, bấy giờ nam chính mới nhận ra mình yêu nữ chính, diễn một màn “đuổi tình tình chạy, chạy tình tình theo”. Nhưng không, tuyệt đối không! Văn án bao giờ cũng lừa người! Càng đọc càng thấy, rõ ràng đây là một bộ ngược nam !!! Ảnh đế Cảnh Dịch kết hôn được hai ngày, ngày thứ hai sau khi cưới, vợ anh bị tai nạn giao thông, mất đi ký ức tám năm, cũng tiện thể quên luôn anh, người bị cô bám hơn cả keo da chó trong suốt bảy năm trời. Lâm Hoan Hỉ trước khi mất trí nhớ là một cô gái mạnh mẽ, bản lĩnh, rạng rỡ như ánh mặt trời, cô mặt dày theo đuổi anh, suốt ngày làm trò mèo xung quanh anh, cho dù có bị lạnh lùng thế nào cũng không buông, một đường từ người hâm mộ, bạn diễn chung, làm người đại diện, từng bước bò lên giường anh, sau cùng cũng được như ý nguyện, trở thành vợ hợp pháp của Cảnh ảnh đế. Đáng thương, người luôn nhận được tình yêu nhiều như Cảnh ảnh đế, cuối cùng cũng bị “phản dame”, cô vợ luôn thích bám lấy anh tỉnh dậy liền quên anh sạch sành sanh, lại còn tự nhận là mình 17 tuổi! Rồi từ đấy con đường theo đuổi vợ đầy gian nan xen lẫn ngọt ngào của Cảnh ảnh đế bắt đầu: “Tiểu tiên nữ 17 tuổi” của ảnh đế nói bản thân thích loại con trai cười rộ lên ấm áp, đáng tiếc, Cảnh ảnh đế quá già rồi, có so như thế nào thì cũng như “thầy chủ nhiệm” của cô mà thôi. “Tiểu tiên nữ” ngày xưa mê đắm anh từ bộ phim đầu tay, vậy mà giờ đây vừa ngoảnh mặt đã chê anh tạo hình quê mùa cũng ngay trong bộ phim ấy. “Tiểu tiên nữ” của anh ngày xưa luôn xem anh như bảo bối, giấu anh như “mèo giấu cứt”, luôn bài trừ cậu đàn em Trang Phong vì cho rằng cậu ta quá thân thiết với anh, thế mà giờ đây lại “rất thân thiện” với cậu ta, lại còn thân thiết đến mức không ngờ. Cảnh ảnh đế đáng thương, chuyện không hề có nữ phụ, mà chỉ có hàng tá các anh nam phụ, hết anh này đến anh khác. Cô gái của anh giờ đây không còn yêu anh, không còn nhớ anh, thậm chí còn đòi ly hôn với anh… Sau khi Lâm Hoan Hỉ mất trí nhớ, Cảnh Dịch mới nhận ra trước đây mình không hề hiểu người bên gối như cô hiểu anh. Cảnh Dịch yêu Lâm Hoan Hỉ, nhưng anh không thể hiện tình yêu của mình quá cuồng nhiệt như cô, vì yêu mới cưới, Cảnh Dịch đã nhận định ai là nhận định một đời. Lâm Hoan Hỉ không nhớ anh nữa, Cảnh Dịch nhận ra trước đây mình luôn hưởng thụ tình yêu của cô, vô tâm làm cho cô nghĩ tình yêu của mình chỉ đến từ một phía. Cô đã bỏ ra quá nhiều cho tình yêu của bọn họ, vậy thì bây giờ đến lượt anh bảo vệ tình yêu ấy, cô không nhớ anh cũng không sao, anh sẽ làm cho cô lại yêu anh một lần nữa, mặt dày thì có thế nào, chỉ cần đem được vợ về nhà bao nhiêu chuyện mất mặt anh cũng có thể! Trước khi mất trí nhớ, cuộc sống của Lâm Hoan Hỉ lúc nào cũng xoay quanh Cảnh Dịch. Cô nỗ lực vì anh, phấn đấu vì anh, cô luôn tỏ ra mình vô tư, hướng ngoại, tạo một lớp vỏ bọc mạnh mẽ để che dấu nội tâm tự ti của mình. Cô không rạng rỡ như ánh mặt trời, Lâm Hoan Hỉ luôn sợ anh sẽ bỏ rơi cô, luôn sợ mình không xứng với anh, chính Cảnh Dịch mới là ánh mặt trời của Lâm Hoan Hỉ. Một lần nữa làm một cô gái 17 tuổi, Lâm Hoan Hỉ không nhớ rõ những chuyện đau lòng trước kia nữa, lại làm một cô gái vô tư, vô lo, lắm lúc làm “ông chồng đột nhiên từ trên trời rơi xuống” đau đầu. Cô vừa cảm thấy xa lạ với Cảnh Dịch, vừa cảm thấy thân quen, cơ thể cô quen thuộc với vòng tay của anh, tâm hồn cô quen thuộc với những ấm áp mà anh mang lại. Rồi Lâm Hoan Hỉ dần dần nhớ lại những ký ức cũ, xen lẫn những ký ức ngọt ngào của hai người là cảm giác tự ti, sợ bị bỏ rơi, và cả những ký ức đau lòng trước khi gặp Cảnh Dịch. Lâm Hoan Hỉ không nhớ lại tất cả ký ức, nhưng cô biết mình đã lại yêu anh, luôn yêu anh. Nút thắt được cởi bỏ, lại có tình yêu luôn ở bên cạnh ủng hộ, bảo vệ, Lâm Hoan Hỉ từng bước bước ra khỏi vỏ ốc của bản thân, nỗ lực thực hiện ước mơ của chính mình, để xứng với Cảnh Dịch bằng chính cô tốt nhất. Năm nay là thời đại của truyện showbiz hay sao mà hàng loạt truyện được chọn edit. “Nghe nói tôi là vợ anh?” thật ra cũng chỉ có một số yếu tố showbiz mà thôi, nhưng truyện cũng khắc họa được phần nào sự khắc nghiệt của giới giải trí. Nhưng “no problem”, nam chính độc miệng lại mặt dày, đường hoàng là Ảnh đế không thể đạp đổ cân tất =))). Truyện này tớ thích cả nam nữ chính, thích cả anh nam phụ “có đầy đủ tố chất của một nam chính” chỉ được lóe lên gần cuối truyện. Truyện đáng eo, cute, hường phấn, bản chuyển ngữ có tâm, vừa đúng guu của tớ. Nhân đây đội ơn bạn chuyển ngữ LaStella, hi vọng sớm ra 4 ngoại truyện để tớ bớt hóng, hiuhiuhiu… Mời các bạn đón đọc Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh? của tác giả Cẩm Chanh.
Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu
[Cố chấp hung ác nham hiểm lưu manh công x lạc quan thích đoán lung tung thụ]  Đúng nghĩa yêu thầm, ngụy gương vỡ lại lành, hư cấu. Úc Tử Hựu và Chung Uyển, hai người trung thành với hai chủ thượng khác nhau. Đã từng thưởng thức tài nghệ của nhau, cũng từng đối chọi gay gắt. Bối cảnh câu chuyện diễn ra ở thời cổ đại, vương triều là nơi tranh giành gay gắt nhất vị trí cửu ngủ chí tôn. Sức lực không đủ lớn mạnh làm chó Chung Uyển đoạt ngôi thất bại đành phải chạy trốn, lại mang theo bên mình ba tiểu hài tử của chủ thượng tới Nam Cương. Vì sống sót, y ỷ vào y và Úc Tử Hựu thời niên thiếu từng có giao tình, trong người còn một ít đồ vật của hắn, bịa đặt ám chỉ này nọ để cho người khác cảm thấy Úc Tử Hựu cùng y có tình cảm sâu sắc. Úc gia quyền khuynh triều chính, nhờ tầng quan hệ này mà mỗi ngày của Chung Uyển quả nhiên tốt hơn rất nhiều, hắn bịa chuyện xưa cũng càng ngày càng giống như thật. Những chuyện diễm tình này truyền xa ngàn dặm, xa tới Úc Tử Hựu đang ở kinh thành rốt cuộc cũng nghe thấy nợ phong lưu này của mình mà buồn vui lẫn lộn, Úc Tử Hựu sống sờ sờ bị tẩy não suốt bảy năm, hoảng hốt trong thoáng chốc mà tin rằng, có lẽ năm đó  hắn cùng Chung Uyển hình như đúng thật là có một đoạn thời gian như vậy...... *** Trước đây đọc biết bao ngọt văn, tiểu bạch văn, sảng văn của Mạn Mạn Hà Kỳ Đa rồi, khen cũng không ít. Thế mà đến Năm đó vạn dặm tìm đường phong hầu này ta thực sự phải rửa mắt nhìn bả bằng con mắt khác! Mạn Mạn tốt nhất đừng viết mấy cái thể loại ngốc bạch ngọt bàn tay vàng nghịch thiên nữa, thật đó!!! Viết chính kịch tốt như vậy, nếu dứt khoát chuyển mình khẳng định có thể vững vàng trên cấp bậc đại thần ahhh!!! Năm đó vạn dặm tìm đường phong hầu, nhưng đến nay giấc mộng bái tướng phong hầu đã tan rã tựa khói mây. Chung Quy Viễn mười sáu tuổi, xuất thân cao quý, thiên tư hơn người, hưởng hết thảy vinh quang. Chung Quy Viễn hai mươi tư tuổi, thân rơi vào nô tịch, lưu lạc ở vùng đất xa xôi chó ăn đá gà ăn sỏi. Thảng có những đêm thao thức không nguôi, y có từng oán trách người, oán trách đời đen bạc? Đẩy một thiếu niên vô tội vào ngục lao, tước khỏi tay y tự tôn cùng kiệt ngạo, chặt đứt con đường cho y hiển lộ tài năng, sải cánh chim hồng? Có lẽ không, bởi lẽ bảy tám năm qua, Chung Uyển còn đương chật vật tìm kế sinh nhai, thanh danh cũng vứt cả rồi, mặt mũi đâu mà oán hờn thiên tử. Bảy năm bịa chuyện phong lưu, tiện tay kéo cả thanh danh Úc Xá xuống bùn. Y thành công rồi, không đến bảy năm, những lời đồn đại hoang đường về chuyện phong hoa tuyết nguyệt giữa y và Úc tiểu vương gia đã bay khắp Giang Nam Bắc Mạc. Đến nỗi Úc tiểu vương gia ở kinh thành xa xôi cũng phải rít gào tự hỏi: Ta có mất trí nhớ một đoạn thời gian nào không? Sao lại có một đoạn gian tình cả thiên hạ biết chỉ có ta không biết??!! Tiểu Úc Xá đáng thương, giữa hai người năm đó quả thực trong như nước cất. Cuốn Kinh thi để ngỏ, tư tình chẳng dám trao. Rõ ràng đã quen biết từ thuở thiếu thời, giáp mặt lại như người xa lạ. Úc Xá, Úc Tử Hựu, Úc tiểu vương gia. Phong phạm quân tử, cốt cách thanh cao. Cha là thân vương, mẹ là công chúa, vừa sinh ra đã được đích thân hoàng đế phong làm thế tử. Người như thế vốn nên hưởng phú quý cả đời. Thế mà Chung Uyển vừa đi, cuộc sống của hắn liền đảo lộn. Cha không phải cha, mẹ không phải mẹ, bác không phải bác, anh em cũng chẳng phải anh em. Nếm kịch độc, ra biên thùy, thời thời khắc khắc tìm đường chết. Thời khắc hắn đau khổ nhất, lại chẳng có Chung Uyển kề bên. Thứ gì đã tàn phá một thiếu niên quân tử thành kẻ điên, thời thời khắc khắc đều chực chờ phát bệnh? Thứ gì đã tàn phá một Tử Hựu khiêm khiêm như ngọc, tâm tính thiện lương, thành một kẻ điên chỉ muốn hủy diệt cả thế giới này? Nếu năm đó Chung Uyển còn ở lại, phải chăng Tử Hựu đã chẳng bị người ta hại cho thảm đến thế, đã chẳng vì Hồn Thực Tán mà hóa điên? Có lẽ không, đó là kiếp nạn của hắn, không ai có thể thắng thiên cải mệnh. Từ khi sinh ra, hắn đã phải gánh chịu tội nghiệt của đời trước, con đường này, đã định sẵn phải chông gai. Là Chung Uyển đã kéo hắn trở về từ vực thẳm. Hắn muốn cái gì sao? Hắn hiện giờ chỉ muốn sống sót, cùng Chung Uyển sống sót. Nhưng nếu như mình phải thú người khác, lại cùng người đó có hài tử, vậy còn có thể xem như cùng Chung Uyển sống sót sao? Không. Phải sống chung với thê thiếp, lại còn có một mưu sĩ không danh không phận vô cùng kỳ quái kè kè bên cạnh, thứ quỷ đó mà gọi là sống sót? Nếu thật phải như thế, không bằng mình và Chung Uyển đồng quy vu tận, sớm đi đầu thai làm một đôi dã uyên ương. Hắn muốn đường đường chính chính, cùng Chung Uyển, nắm tay nhau, dẹp yên giông bão hoàng quyền. “Từ đầu đến cuối, ta vẫn không nghĩ tới chuyện muốn ngôi vị hoàng đế này, điều duy nhất ta muốn…” “Tử Hựu, chỉ muốn dùng hết khả năng của mình, đem bánh răng hùng vĩ đã sai lệch hai mươi năm trước kia, đẩy trở lại vị trí vốn có của nó.” Lật lại án oan, phơi bày chân tướng. Hóa ra Úc Tử Hựu từ trong cốt tủy vẫn là người quân tử đường đường chính chính. Những kẻ rắp tâm bẩn thỉu chỉ có thể hủy hoại thần chí thiếu niên, mà chẳng thể vấy bẩn sơ tâm lương thiện. Ngay từ văn án, ta đã biết Năm đó vạn dặm tìm đường phong hầu sẽ rất khác, rất rất khác bất kể quyển nào Mạn Mạn từng viết trước đây. Ngay cả Thiên hoàng quý trụ cũng có cung đấu, báo thù như thế kia, vẫn là rất khác. Thế mà đọc đến cuối lại kìm lòng không đậu, sợ Tử Hựu lên ngôi hoàng đế, sợ Mạn Mạn lại quen bút cho hắn một bàn tay vàng nghịch thiên, để rồi bao đau khổ hắn nếm trải qua đều trở thành vô nghĩa. Rất may là Mạn Mạn đã không làm thế. Rất may, Mạn Mạn đã giữ cho Tử Hựu một mệnh số cô khổ đến tận cùng. Bởi một Tử Hựu trải qua gió sương, đã từng sa ngã, đã từng phát điên, mới là một Tử Hựu đầy đủ tính người nhất, “người” hơn tất cả những nhân vật quá đẹp đẽ đến một màu chị từng thành thạo vẽ. Cả Chung Uyển cũng vậy, bước đường từ một thiếu niên kiêu ngạo, khinh thường đường ngang ngõ tắt, đến một kẻ chấp nhận cúi trên luồn dưới, xu nịnh thành quen, cũng sống động và chạm đến cõi lòng hơn bao giờ hết. Ta đã từng thích Mạn Mạn của những câu chuyện vẹn tròn ấm áp trước đây, thế nhưng ta càng thích Mạn Mạn của một Đương niên vạn lý mịch phong hầu đầy những vết cắt và đổ nát. Bởi qua những vết cắt và đổ nát đó, ta thấy hiện lên một triều đại từng sóng gió. Ta thấy hiện lên những mảnh chân tâm bị dối lừa, tình thân biến thành nghi kỵ, chân thành chỉ là vỏ bọc của âm mưu. Ta thấy những con người giãy giụa không nguôi trước cuộc đời và tội nghiệt từ đời trước, những con người với đủ hình hài dáng dấp, chứ không phải chỉ là nhân vật một màu trong văn. Và hơn hết, ta thấy được cái tình của họ. Một điểm yếu trong văn Mạn Mạn, đó là lối viết quá an toàn. Quá an toàn, cho nên chữ tình mới gượng, phải lòng nhau dường như chỉ vì tác giả bảo họ phải yêu nhau. Thế nhưng trong đây, ta đã thấy được những ngây ngô vụng dại thiếu thời. Thấy được những quyến luyến xót xa phải kiềm nén sau bảy năm gặp lại. Thấy được thế nào gọi là thiên tác chi hòa, không phải y thì không được. Thấy được cả những trân trọng trong từng chi tiết nhỏ ngẫu nhiên. “Ngươi quen làm loại sự tình này, không phải là lý do để ta có thể giày xéo ngươi.” “Ta, ngoại trừ huyết thống hoàng thất bất chính này, còn có chỗ nào hơn y sao?”  “Y xuất thân vọng tộc, huyết mạch tôn quý, khi còn bé được thân vương dưỡng dục, được đế sư dạy dỗ, tài tình, danh vọng, quân tử chi đức… ta nửa điểm cũng không bằng y.” “Ta và y, vốn là môn đăng hộ đối!” “Người đã quên rồi sao? Người đã quên y là bị ai hủy hoại sao?” Có lẽ câu chuyện này không phải là không có lỗ hổng. Nhưng ta sẽ tôn trọng cả những khiếm khuyết này, bởi lẽ chính kịch không dễ viết, càng không dễ khiến người ta yêu mến, plot twist không phải cứ dụng tâm là sẽ thành công. Với ta mà nói, plot twist còn sạn cũng không phải là vấn đề to tát, mà điều quan trọng là tam quan có hợp hay không. Một câu chuyện khiến ta tin tưởng vào sự tốt đẹp của lòng người, vậy thì cũng xứng đáng để ta tin tưởng tác giả sẽ còn cho ra đời nhiều thiên truyện còn hay hơn nữa. *** Chung Uyển thờ Ninh vương, Úc Xá là cháu Tân đế. Hai kẻ đã định trước thủy hỏa bất dung, chỉ có thể âm thầm ngưỡng mộ tài hoa của nhau. Biến cố xảy ra, Chung Uyển phải theo ba đứa con của Ninh vương tới Nam Cương chịu tội. Giữa cảnh khắc nghiệt, y đành vin vào một đoạn thời gian cả hai ở chung mà “nổ” rằng mình và Úc Xá có quan hệ sâu sắc, yêu nhau tha thiết để dựa hơi Úc vương thế tử. Chung Uyển bịa chuyện nhuần nhuyễn đến mức thiên hạ đều tin, sách về chuyện tình của y và Úc Xá nhiều đến mức chất đầy mấy kệ. Tới nỗi… khi cuộc đời Úc thế tử khốn cùng, mắc bệnh thần kinh, đôi lúc cũng lẩn thẩn mà tưởng rằng họ từng yêu nhau như thế. Quét mìn: Đừng nhìn anh điên mà sợ, anh điên một cách rất quyến rũ! Truyện cực hay! Cốt truyện và xây dựng tính cách nhân vật đều tốt. Công thụ yêu nhau vô cùng, tình cảm ngọt tới tim. Ngược do thân thế của công, tác giả cài bí mật đủ nặng để dẫn đến công shock quá hóa điên. Btw, điểm đặc sắc nhất là công quân tử vô cùng, đòi cưới nhau về mới H. Thụ dụ hoặc tới mức độc giả đỏ mặt rần rần mà vẫn bình tĩnh bắt người ta chép kinh tĩnh tâm. Nhìn thụ bày đủ chiêu níu kéo mà đứa từ lâu chả ham muốn xôi thịt như mình cũng thèm chén một bữa no nê. *** Là một bộ truyện của tác giả Mạn Mạn Hà Kỳ Đa nên mình nghĩ các bạn sẽ không hề thất vọng khi lọt hố. Xuyên suốt truyện là hành trình “tìm đường phong hầu”, là hành trình tìm lại mục đích sống của Chung Uyển và Úc Tử Hựu. Theo bản thân mình nghĩ có thể dùng câu “ở lâu trong cái khổ nên đã quen khổ rồi” để định nghĩa số phận của cả hai. Chung Uyển may mắn được Ninh Vương nhận nuôi. Lớn lên là người thông minh, tương lai hứa hẹn. Y cũng đã từng trải qua sung sướng nhưng sóng gió ập đến khi Ninh Vương bị hãm hại, khiến Chung Uyển bị bắt giam, sau này mang thân phận nô tịch lại phải đèo bồng thêm ba đứa con nhỏ Ninh Vương để lại. Cuộc đời của Chung Uyển, theo y định nghĩa chính là sống vì người không sống vì mình. Úc Tử Hựu là đứa con trai duy nhất của An Quốc trưởng công chúa và Úc Vương gia. Hắn cũng đã từng được hạnh phúc, nhưng liệu nó có kéo dài? Tất cả đã kết thúc kể từ lúc hắn phát hiên ra thân phận thật sự của mình, phát hiện ra mình chỉ là một quân cờ chính trị không hơn không kém, phát hiện ra hằng ngày hằng giờ vô số người hận không thể giết hắn. Đã vậy thì hắn quyết định thành toàn. Có người bình thường nào mà luôn nghĩ đến cái chết, người bình thường nào mà ăn hàn thực tán cả nửa năm trời? Hắn điên. Hắn bị chốn hoàng cung đầy rẫy thị phi bức đến điên. Hai con người không thèm quan tâm đến sự sống chết của bản thân lại như hai tâm hồn đồng điệu, tìm đến nhau, sưởi ấm cho nhau, cùng nhau tìm ra lẽ sống cuộc đời. Một lần nữa trỗi dậy, cùng nhau tìm đến những kẻ hại hai người ra cơ sự thế này. Thầm mến nhau khi vẫn còn là những thiếu niên non nớt, trong sáng, ưu tú chưa hiểu mùi đời. Nhớ về nhau trong những tháng ngày đoạn trường khổ đau. Xa cách bảy năm trời, vạn vật biến chuyển nhưng tình yêu vẫn vẹn nguyên. Họ về bên nhau là lẽ tất yếu phải xảy ra, sát cánh cùng nhau tìm lại con đường công danh ngày ấy đánh mất, đòi lại những điều bản thân đáng được nhận. Khi đọc “Năm đó vạn dặm tìm đường phong hầu” mình đã trông chờ vào những trang viết sủng ngọt đến mềm tim như trong “Bạo Quân” hay “Thiên Hoàng Quý Trụ” nên đã hơi hụt hẫng. Giữa Úc Tử Hựu và Chung Uyển khi gặp lại vẫn có những giằng xé. Úc Tử Hựu cảm thấy bản thân là kẻ mang tội lỗi, không xứng với Chung Uyển, luôn lo được mất. Còn đối với Chung Uyển mặc dù Úc Tử Hựu không còn là thiếu niên với vẻ ấm áp, ôn như như là gió xuân trước kia thì y vẫn yêu, vẫn luôn muốn quan tâm che chở cho hắn. Mình rất thích lời của bạn edit: “Nếu Úc Tử Hựu không coi trọng mạng mình, thì Chung Uyển sẽ coi trọng mạng hắn”. Ấn tượng nhất với mình có lẽ là khi Úc Tử Hựu nghĩ Chung Uyển bỏ mình mà rời đi nên đã phát điên, mang những chiếc lá trà do chính tay Chung Uyển lựa cho ra mà gặm nhấm. Nhưng hăn chỉ ăn đúng một lá. Truyện thật sự không có những cảnh ngọt ngào đến mềm nhũn, không ngược nhau đến tâm can phế liệt nhưng rất thật, rất thấm. Người ta bảo đọc “Năm đó vạn dặm tìm đường phong hầu” thì sẽ ấn tượng với bạn Úc Tử Hựu nhiều hơn nhưng mình không nghĩ như vậy. Bản thân mình rất yêu mến Chung Uyển. Yêu Úc Tử Hựu nhưng vì chịu ơn với Ninh Vương nên phải ra đi, bỏ lỡ nhau 7 năm trong Chung Uyển có bao nhiêu nuối tiếc chứ? Để rồi bảy năm sau khi gặp lại Úc Tử Hựu, Chung Uyển mới quyết định lần đầu sống cho chính bản thân mình, kéo Úc Tử Hựu ra khỏi bùn đen toan tính. Và khi cả hai có tất cả thì cùng nhau quyết định bỏ hết công danh lợi lộc, bởi vì họ – chỉ cần có nhau là đủ. Nói về cặp chính thì cũng nên có vài đôi câu về cặp phụ, mà mình xin mạn phép gọi là tình yêu chiếc bẫy (lí do ra sao thì bạn hãy đọc truyện để tìm hiểu thử nhé). Đây là chuyện tình giữa anh thị vệ Lâm Tư và anh Hoàng tử Tuyên Cảnh với trí thông minh khó ai có thể địch lại được. Chỉ đáng tiếc là má Mạn viết về cặp này ít quá, ít đến đáng thương. Bởi theo mình cả hai đều rất đáng yêu và đáng khai thác. Ước mong sẽ có những bộ má Mạn viết nhiều một xíu về các cặp phụ. Tóm lại, như review Năm đó vạn dặm tìm đường phong hầu, theo bản thân mình là một truyện hay, không ngọt ngào, nó đầy những cay đắng về số phận của Úc Tử Hựu và Chung Uyển nhưng đáng để đọc. Thưởng thức nó và mình nghĩ bạn sẽ không hối hận. Mời các bạn đón đọc Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu của tác giả Mạn Mạn Hà Kỳ Đa.
Manh Hậu
Mộ Dung Khuê mới lên ngôi vua, đến mộ mẹ đẻ Đỗ Thị tế bái, ước nguyện:" Nếu mẫu hậu còn sống, trẫm nguyện…” Tiếng nói chưa dứt, bỗng một luồng sáng xẹt qua, Đỗ Mạn Thanh xuyên qua rơi vào ngực hắn,mặt đối mặt nhìn nhau. Các quan viên đều ngạc nhiên nhìn Đỗ Mạn Thanh, từ tướng mạo đến trang phục, cùng với Đỗ Thị đã qua đời đều chênh lệch không bao nhiêu. Mộ Dung Khuê nghênh đón “mẫu hậu” trời ban Đỗ Mạn Thanh hồi cung phụng dưỡng, nuôi nuôi, rồi biến nàng từ “Mẫu hậu” trở thành Hoàng hậu. *** Truyện này nói về nữ chính xuyên không về cổ đại, vì có ngoại hình rất giống với mẫu hậu của nam chính và vì chị xuyên vào lúc anh đang ở trong từ đường cúng bái mẫu hậu của mình nên lúc đầu anh cứ nghĩ chị là mẫu hậu. Sau đó anh phát hiện ra chị không phải mẫu hậu nên quyết định học làm bếp để vỗ béo chị, không cho chị quay về hiện đại. Cách anh yêu chị cực kỳ dễ thương. Tiếc là không có ngoại truyện. *** Nam Chu quốc,niên hiệu Cảnh Long,năm thứ hai,tháng ba,cái lạnh đầu xuân dần dần qua,đương lúc có gió mát. Tân hoàng đế Mộ Dung Khuê bắt tay vào xử lí công văn,hai mắt hướng về phía cửa sổ,dừng lại ở một gốc cây đầy hoa,mắt thấy nhiều bông bị gió thổi bay,hoa ở cành đầu có hơi lung lay,bỗng thấy có chút cô đơn như nụ hoa đầu cành ấy,hai hàng mi dần dần khóa chặt lại. Lạc Công Công hầu hạ đứng bưng trà bên cạnh,mắt thấy dáng vẻ trầm tư suy nghĩ của Mộ Dung Khuê,ông không dám quấy rầy,chỉ lẳng lặng đứng yên. Mộ Dung Khuê trầm lặng trong phút chốc,lúc này mới đưa tay tiếp nhận ly trà từ Lạc Công Công,phân phó:” Truyền Đỗ thị trung đến gặp ta” “ Dạ” – Lạc Công Công vội vàng vâng mệnh,đi ra ngoài cửa điện truyền gọi. Đỗ Thị trung trong miệng Mộ Dung Khuê vốn tên là Đỗ Bá Ngọc,là em ruột của Đỗ Thị-mẹ đẻ Mộ Dung Khuê.Xét về thân thích,Đỗ Bá Ngọc là cậu ruột của hoàng đế. Năm đó, tiên đế Mộ Dung Khuông đi tuần ở phía Nam,đến vùng Giang Nam thiên nhiên tươi đẹp,lại gặp Đỗ Thị nhan sắc mặn mà, rồi sủng hạnh nàng. Mười tháng sau, Đỗ Thị sinh hạ nhi tử là Mộ Dung Khuê. Đỗ Thị sau khi sinh không được chăm sóc chu đáo,dung nhan tiều tụy làm Mộ Dung Khuông cảm thấy chán ghét rồi vứt bỏ. Mộ Dung Khuê được bế đến cho Khương hoàng hậu nuôi dưỡng,mẹ đẻ chàng buồn bực sinh bệnh mà mất. Khương hoàng hậu không có con, tự nhiên xem chàng như con đẻ mình mà đối đãi,gắng sức bồi dưỡng.Tiên đế thấy Mộ Dung Khuê thông minh,hiền tuệ,lại được hoàng hậu nuôi dưỡng yêu thương,liền lập chàng làm thái tử. Năm ngoái Mộ Dung Khương băng hà, Mộ Dung Khuê thay thế cha ngồi lên đế vị, sửa quốc hiệu là Cảnh Long,đại xá thiên hạ, đồng thời hạ chỉ lập từ đường cho Đỗ Thị, mong rằng an ủi linh hồn mẫu hậu trên trời có linh thiêng. Trong việc lập cho mẫu hậu,Mộ Dung Khuê tự muốn gặp Đỗ Bá Ngọc hỏi mấy câu. Đỗ Bá Ngọc năm nay đã ngoài 30, ông xuất thân khoa cử, lúc trước trên con đường làm quan gặp nhiều sóng gió, không thể cống hiến sức lực, đến khi Mộ Dung Khuê lên ngôi ông mới may mắn được vào triều làm quan. Mặc dù chức quan phẩm cấp không cao nhưng do thân phận là cậu ruột của hoàng đế nên cũng được mọi người coi trọng. Ngay lập tức Đỗ Bá Ngọc có mặt ở Dưỡng Tâm Điện,quỳ xuống hành lễ:” Tham kiến hoàng thượng. Trong lòng ông cảm khái ngàn lần, tỷ tỷ chết quá sớm, nếu nàng còn sống thì gia tộc họ Đỗ có lẽ đã được vinh quang,thật đáng tiếc! Mộ Dung Khuê liếc qua Đỗ Bá Ngọc,khoát tay: “Đứng lên nói chuyện” Sau khi ban ngồi,Mộ Dung Khuê liền nói: “Mẫu hậu lúc còn sống trẫm đã không phụng dưỡng được người,cũng không nhớ nổi tướng mạo hình dáng của người. Hôm nay vì người mà lập từ đường,cũng muốn làm tròn chữ Hiếu. Chỉ là mẫu hậu qua đời quá sớm,cũng không để lại chân dung của Người. Nếu muốn đúc tượng theo tướng mạo người trước kia thì cần một bức họa vẽ Người .Ngươi mau về nhớ lại, họa một bức tranh hình dáng của Người rồi trình lên.” Đỗ Thị đã mất hơn hai mươi năm,nói thật, Đỗ Bá Ngọc cũng không còn nhới rõ dung mạo của bà.Nhưng hoàng đế đã nói như vậy,ông lại không thể từ chối,suy nghĩ sau khi về nhà làm sao tìm họ hàng thân thích hỗ trợ hoàn thành. Đỗ Bá Ngọc nói chuyện một lúc,khi đã bớt hồi hộp,to gan liếc nhìn tướng mạo Mộ Dung Khuê. Tân đế lông mi rậm,mắt phượng hẹp dài,giống như Tiên đế đến chín phần, ít giống với người của Đỗ gia, không khỏi buồn buồn vô cớ. Sau khi Đỗ Bá Ngọc lui xuống,Mộ Dung Khuê triệu kiến học sĩ Nghiêm Thừa Ân. Nghiêm Thừa Ân vốn là bạn học của Mộ Dung Khuê. Tuy bây giờ hai người là quan hệ quân thần nhưng vì lớn lên bên nhau,lại hay gặp mặt nên tình nghĩa chưa hề giảm xuống. Nghiêm Thừa Ân được gọi tới,chỉ hơi hành lễ liền cười nói: “ Không biết hoàng thượng muốn gặp thần có gì phân phó? “   Mời các bạn đón đọc Manh Hậu của tác giả Cống Trà.