Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tổng Giám Đốc Lấy Nhầm Kịch Bản

Tên gốc: Tổng tài lấy sai kịch bản Số chương: 67 chương Ngày khai hố: 25/2/2020 Lịch đăng: 1 chương/1 tuần Thể loại: Hiện đại, đô thị, phản xuyên, hài, sủng, HE. Văn án Tổng giám đốc bá đạo xuyên vào một bộ truyện, nhưng lại hồn nhiên không hay biết. Hoắc tiên sinh lần đầu nhìn thấy Bạch Thanh Thanh - Thật đơn thuần, không ra vẻ, không giống với đám phụ nữ yêu diễm bên ngoài. Bạch Thanh Thanh trở tay tát anh một cái - Anh bị thiểu năng trí tuệ à? Hoắc tiên sinh:... Người phụ nữ này được lắm, chưa có ai dám đánh tôi, cô đã thành công khiến tôi chú ý. Ngụy tổng giám đốc bá đạo có tâm hồn thiếu nữ × đẹp trai ngất trời + giỏi toàn diện  Nam chính thông minh × Nữ chính biết chăm sóc 【 Lời trong lòng 】 Hoắc tiên sinh: Nói thật, tôi chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ bị một người phụ nữ dồn vào tường, hơn nữa lại còn thấy người ta hơi đẹp trai... *** Review bởi: Mộ Poster: LV Thú thật với các bạn, đây là lần đầu tiên mình đọc một cuốn tiểu thuyết đặc biệt như thế này. Từ motif truyện cho đến việc khắc họa nhân vật đều khiến tam quan của mình rối loạn. Hoắc Minh Châu xuyên ra từ trong một cuốn tiểu thuyết. Ở đó, anh là một tổng tài bá đạo với tính tình lạnh nhạt, vô dục vô cầu, có tài có sắc còn đặc biệt có tiền, tiền của anh có thể dùng để đập chết người. Có thể nói, Hoắc tiên sinh là người đàn ông mà mọi cô gái đều muốn gả cho. Nhưng xin thưa, đó là do kịch bản ghi vậy chứ thực tế thì anh nhà lại khác một trời một vực. Hoắc Minh Châu thực chất là một cậu bé ngây thơ, chưa trải sự đời nhưng lúc nào cũng phải cố gắng gồng mình thành một tổng tài bá đạo. Bạch Thanh Thanh là cô gái đầu tiên dám khiêu khích uy nghiêm tổng giám đốc của anh, đòi bao nuôi anh, mắng anh, đánh anh… đánh đến mức khiến tâm hồn thiếu nữ mỏng manh cũng lộ ra luôn. Chỉ cần ở trước mặt Bạch Thanh Thanh, anh sẽ giống như một nàng dâu nhỏ cực kỳ yếu đuối, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu và luôn cầu sự che chở. Ngược lại, trong câu chuyện này Bạch Thanh Thanh đóng vai trò như một soái ca ngôn tình. Chị ấy là đại phú bà, tiền còn nhiều hơn nam chính, cái gì chị ấy cũng giỏi nhưng tam quan hơi khác thường. Bạch Thanh Thanh là người có chính kiến, sống rất thực tế, bất kể làm gì cũng vẫn giữ được lý trí. Theo chị thì có tiền là có tất cả và sở thích của chị ấy là kiếm tiền và bao nuôi tiểu bạch kiểm. Ban đầu mình nghĩ Bạch Thanh Thanh thuộc tuýp người không nặng lòng với tình cảm. Chị ấy có rất nhiều mối tình, chủ yếu là bao nuôi tiểu bạch kiểm nhưng suy cho cùng cũng chỉ phung phí tiền của, coi họ như sủng vật mà bao dưỡng chứ chưa từng thật lòng yêu ai. Khi Bạch Thanh Thanh mới gặp Hoắc Minh Châu cũng vậy, thấy anh vừa mắt liền muốn bao nuôi anh, có được anh thì tốt mà không có cũng chẳng sao. Biết Hoắc Minh Châu đơn thuần nên lúc nào cũng chơi trò mèo vờn chuột với anh. Tình yêu của chị giành cho Hoắc tiên sinh không sâu đậm như của anh giành cho chị, điều đó khiến mình hơi hụt hẫng. Mặc dù vậy, Hoắc Minh Châu vẫn là người mà không ai có thể thay thế được trong lòng Bạch Thanh Thanh. Ngay từ đầu mình đã nói đây là một quyển tiểu thuyết có motif đặc biệt. Truyện thuộc thể loại xuyên sách, Hoắc tiên sinh xuyên từ trong sách ra ngoài đời và bản thân anh không hề nhận thức được việc đó nên anh không biết trước trong thực tế sẽ xảy ra chuyện gì nên đều là tuỳ cơ ứng biến, điều này hoàn toàn khác so với những bộ xuyên sách thông thường mà mình từng đọc. Bên cạnh đó, dường như nam nữ chính đã đổi vị trí cho nhau, nếu bạn muốn thấy một nam chính một tay che trời, mạnh mẽ bảo vệ nữ chính thì xin thưa là không có đâu. Đây cũng là lần đầu tiên mình thấy một nữ chính mạnh mẽ như Bạch Thanh Thanh, cường đến độ khiến nam chính phải nép vế sau lưng mình. Nhưng vì nam chính rất đáng yêu, tác giả lại đặc biệt quan tâm đến việc xây dựng tâm hồn thiếu nữ cho anh, điều đó khiến cho câu chuyện thêm phần hài hước. Đây sẽ là một quyển sách thú vị dành cho những bạn đang tìm kiếm sự độc đáo. Truyện này cũng khá nhẹ nhàng, không có quá nhiều cẩu lương nhưng cũng không ngược mà lại khá hài hước, không hề kén người đọc nên rất thích hợp để đọc giải trí. Còn ngại gì mà không nhảy hố nào ☺️ *** Hoắc tiên sinh bị tai nạn xe cộ. Hôm nay trợ lý luôn theo anh hiếm khi xin nghỉ, đúng lúc cần phải ra ngoài bàn chuyện với đối tác, trợ lý Trương đã tìm cho anh vài tài xế, nhưng Hoắc tiên sinh đều nhìn không vừa mắt, đành phải hạ mình tự lái xe đến khách sạn đàm phán. Ai ngờ đâu đã đậu xe xong hết, cửa sổ xe lại bị người ta đập nát bét. Đầu sỏ gây tội cũng không thèm chạy đi. Hoắc tiên sinh lạnh nhạt quay đầu nhìn, ánh mắt lạnh băng, khuôn mặt tuấn tú như bao phủ một tầng sương. Một cặp nam nữ có vẻ là người yêu đang cãi nhau đằng kia. "Quách Tử Minh, anh muốn tôi phải chỉ thẳng ra đúng không?" Bạch Thanh Thanh không kiên nhẫn nói: "Lúc trước chúng ta đã nói rõ ràng, một khi anh phản bội, tôi và anh sẽ ngay lập tức cắt đứt, anh muốn nhắc lại bao nhiêu lần?" "Nhưng, nhưng em không về suốt một tháng......" Quách Tử Minh nghẹn đỏ mặt, nói lớn: "Anh là đàn ông bình thường, cũng có nhu cầu sinh lý, hơn nữa chúng ta đã quen nhau lâu như vậy, vẫn... Vẫn chưa..." Bạch Thanh Thanh châm chọc nói: "Anh không quản được thân dưới của mình, chọn ai cũng được, đâu cần phải đi tìm bạn gái cũ?" "Không phải, là do cô ấy tự..." Giọng nói Quách Tử Minh nhỏ dần đến khi không thể nghe được, đến nỗi anh ta cũng không thể biết mình đang nói gì. Bạch Thanh Thanh không nghe rõ, cũng không có hứng nghe, kéo va li định xoay người rời đi, bị Quách Tử Minh kéo lại rất nhanh. "Thanh Thanh, anh cầu xin em, tha thứ cho anh đi, anh bảo đảm sẽ không có lần sau." Không biết anh ta nghĩ đến gì đó, lập tức buông tay Bạch Thanh Thanh ra, luống cuống rút ví tiền, lấy hết tiền, thẻ, cuối cùng lại đơn giản nhét hết cả ví lẫn tiền vào lòng Bạch Thanh Thanh: "Số tiền còn lại đều cho em hết, anh không cần gì hết, sau này cũng bỏ hết, đến lượt anh đi công tác, đổi lại, đến lượt anh nuôi em..." Một tiếng "bộp" vang lên, Bạch Thanh Thanh quăng lại hết những thứ đó, ví da đập thẳng lên mặt Quách Tử Minh làm anh ta lùi lại một bước, tiền ví gì đó đều rơi hết xuống đất. Cô liếc Quách Tử Minh một cái, kéo va li bước đi. Hoắc tiên sinh đang nghiêm túc tự hỏi, anh nên gọi trợ lý nào đến đây để xử lý chiếc xe cho mình mới thích hợp. Nghe được một âm thanh giòn giã, tạp âm quanh quẩn bên tai cuối cùng cũng không còn, không nhịn được nhìn qua hướng đó. Người phụ nữ đang đi về phía anh rất phổ thông, quần áo bình thường, chỉ có tướng mạo có vẻ không tồi, nhưng Hoắc tiên sinh mỗi ngày đều được đủ loại mỹ nữ bày tỏ tình cảm, không để ý điểm này, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua người cô, dừng trên một đống tiền giấy đang bay bên kia. Hoắc tiên sinh cũng không nghe đôi nam nữ kia nói chuyện, mỗi khi anh tự hỏi gì đó đều sẽ tự động xem nhẹ tiếng động xung quanh. Nếu anh đoán không sai, số tiền này được thảy cho người phụ nữ lúc nãy, ví tiền rơi trên mặt đất cũng là của nam, người đàn ông đứng bên kia ăn mặc hàng hiệu, chắc là phú nhị đại. *(phú nhị đại: thế hệ thứ hai của gia đình siêu siêu giàu có, là "cậu ấm cô chiêu"). À, theo đuổi thất bại. Hoắc tiên sinh lạnh nhạt thu mắt. Không nghĩ rằng người phụ nữ kia đang đứng trước mặt anh. "Tiên sinh, xe của ngài là do tôi làm hư." Bạch Thanh Thanh đưa một tấm danh thiếp cho anh: "Nếu ngài muốn truy cứu trách nhiệm thì hãy gọi vào dãy số này." Hoắc tiên sinh "Ồ" một tiếng, không nhận lấy: "Xe của tôi rất đắt." Phụ nữ bình thường như cô không đền nổi. "Tôi sẽ bồi thường theo giá." Bạch Thanh Thanh đặt phương thức liên hệ vào xe anh, hơi gật đầu với anh, xách va li rời khỏi bãi đỗ xe ngầm. Thú vị. Hoắc tiên sinh nhìn bóng dáng của cô, khóe miệng cong lên tà tứ. Một người bình dân không ham mê tiền bạc, còn muốn bồi thường xe, không giống với những người đàn bà anh đã từng thấy. Hoắc tiên sinh có chút hứng thú, khó có được một lần vươn tay cầm tấm danh thiếp bỏ vào túi. Lần gặp mặt thứ hai còn nhanh hơn Hoắc tiên sinh nghĩ, thậm chí còn vượt ngoài dự đoán của anh. Buổi tối, Hoắc tiên sinh đứng trước cửa sổ sát đất trong nhà mình, tay cầm một ly rượu vang đỏ, yên lặng đứng đó, quan sát cảnh đêm của thành thị phồn hoa này. Cửa kính trong suốt phản chiếu lại ảnh của anh, áo tắm dài màu trắng lỏng lẻo trên người, che đi tám khối cơ bụng như ẩn như hiện, Hoắc tiên sinh quan sát một chút, vừa lòng kéo chặt cổ áo lại. Hôm nay Hoắc tiên sinh vẫn tràn đầy lực hấp dẫn như trước, là một tổng giám đốc bá đạo đủ tư cách. Anh thoáng ngửa đầu nhấp một ngụm rượu, mí mắt hơi rũ, lông mi hẹp dài hơi run rẩy, khuôn mắt góc cạnh có bóng đêm làm nền dường như trở nên nhu hòa hơn, dưới ánh đèn rọi xuống, đôi môi bị rượu vang nhuộm đỏ tản ra ánh sáng mê người... "Rầm!" Một tiếng vang lớn. Hoắc tiên sinh hoảng sợ, cả người nhanh nhẹn như báo nhảy lên, khi phục hồi tinh thần lại, hành động thật nhanh ngồi lên sô pha gần đó, dùng gối che kín lại lỗ tai. "..." Trời ạ, hù chết bổn tổng giám đốc! Đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng động trong dự đoán, Hoắc tiên sinh ngẩn ngơ, thật cẩn thận ôm đầu chui ra khỏi cái gối, nhìn trái nhìn phải, thấy không có động tĩnh gì khác mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc ngồi thẳng dậy, thuận tiện sửa lại áo tắm dài đã bị hỗn loạn do động tác vừa nãy. Không phải động đất hay sấm sét trong tưởng tượng, âm thanh lúc nãy là gì? Tổng giám đốc lãnh khốc không cần nghĩ những thứ này, Hoắc tiên sinh phản ứng trong một giây, nhanh chóng dẹp đi vấn đề lúc nãy. Khóe mắt nhìn thấy tấm danh thiếp trên bàn, duỗi tay cầm lên. "Bạch Thanh Thanh" "1xxxxxxxxxx" Ngoại trừ tên và phương thức liên hệ thì không còn gì khác. Dân thất nghiệp lang thang. Hoắc tiên sinh phán đoán rất nhanh. Cho dù cuộc sống khốn khổ vẫn không dao động trước khoản tài sản kết xù, thậm chí còn nhất định phải bồi thường phí sửa xe cho anh. Hoắc tiên sinh nghĩ nghĩ, sắp sửa bị tình cảm vẽ ra trong đầu làm cảm động phát khóc. Mặt anh không biểu cảm siết chặt danh thiếp, làm bộ mình không có bộ dáng đỏ mắt. Tổng giám đốc Hoắc mỗi ngày đều làm việc tốt hạ quyết định, mình sẽ không bắt con người đáng thương kia phải chịu trách nhiệm. Hôm nay, Hoắc tiên sinh vẫn là tổng giám đốc bá đạo làm theo ý mình. "Rầm", lại một tiếng vang lớn. Mời các bạn đón đọc Tổng Giám Đốc Lấy Nhầm Kịch Bản của tác giả Thời Tam Thập.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại - Cuồng Tưởng Chi Đồ
Cửa lớn tập đoàn Vạn Vật mở Hoan nghênh đón khách từ bốn phương Nếu hỏi các vị từ đâu tới Chỉ nghe đặc trợ hét thảm thương …Boss lớn, cứu mạng, có yêu quái! QAQ *** Thước tam thiếu gia - nhà mặt phố bố làm quan, tuyệt đối là một cậu ấm trung nhị được cưng chiều không biết sự đời, thành phần ất ơ không lo ăn mặc, có tiền tiêu như nước thì ba đời cũng không hết.  Nhưng nói Thước Cần là phá gia chi tử thì cũng không đúng lắm. Số lần theo mấy tên thiếu gia nhà giàu ăn chơi cũng chẳng được bao nhiêu lần. Đơn giản vì một điều: Thước Cần quá lười, không có động lực để phá, chỉ thích ở nhà xem TV, lên mạng chơi game. Vì vậy, Thước Cần có thể coi là bé ngoan giữa đám hồ cẩu bằng hữu khác. Dưới sự yêu thương bao bọc của mọi người, 20 năm qua vô lo vô nghĩ mà lớn lên, Thước Cần chẳng biết cái gì gọi là khó khăn cuộc sống, đến việc học cũng đã được trải đường vào trường đại học tốt nhất nước rồi. Vậy cuối cùng thiếu gia Thước Cần của chúng ta đang làm gì? Đang lo nghĩ cho kế mưu sinh về sau. Tại sao ư? Thực ra đó bắt nguồn một câu chuyện rất bi thương rất bi kịch và cũng rất thối nát… Ngày qua ngày, cuối cùng đến một ngày nọ, Thước đại lão gia bùng nổ khi thấy đứa con thứ 3 của mình suốt ngày trốn học. Túm cổ được thằng con không còn từ gì để miêu tả của mình đang trốn tiết về nhà, Thước Cần lập tức bị lão già nhà mình dùng ba nghìn từ chửi bới giáo huấn, nào là không biết cầu tiến ăn không ngồi rồi, lại đến bại hoại gia phong là mất mặt gia đình, thậm chí còn cả cái gì mà làm ảnh hưởng đến phẩm chất dân tộc làm cho đất nước xấu hổ… đến chuyện kế thừa hương khói.  Thước Cần ngồi ngu ngơ nghe cha mình mắng mà lòng đầy dấu ???Từ khi nào sứ mệnh vĩ đại gánh vác vinh quang gia đình và danh dự dân tộc quăng lên vai cậu thế này? Vâng! Và trong một giây phút nông nổi, lời nói ra trước suy nghĩ, Thước tam thiếu gia của chúng ta đã thốt ra một câu nói có sức tàn phá 20 độ richter, khiến nhà cậu gà bay chó sủa: “Hiện tại con không có hứng thú với phụ nữ" < Ý của Thước Cần: Con bây giờ chỉ yêu bình trà nhỏ và kiếm Càn Khôn (trang bị trong game) thôi> Ý hiểu của Thước lão gia: Con mình không thích phụ nữ, con mình không thích phụ nữ, con mình không thích phụ nữ < điều quan trọng phải nhấn mạnh n lần >… CHA NÓ CHỨ, CON MÌNH THÍCH CON TRAI!!!!! Thế là trong khi bạn nhỏ Thước Cần của chúng ta chưa hiểu gì đã bị ông bố đang thay đổi sắc mặt như con tắc kè hoa, từ đỏ sang xanh, từ xanh sang đen xách cổ đuổi ra khỏi nhà với lời tuyên bố: "Từ hôm nay trở đi mày không còn là người của cái nhà này nữa, cũng đừng mong lấy được một đồng của tao! Cút ngay!” Bạn nhỏ Thước Cần từ nhỏ đã được mọi người trong nhà “nâng như trứng, hứng như hoa” chưa từng nói nặng một câu, hôm nay bị đuổi đi như thế, Thước Cần cũng cảm thấy uất ức vô cùng, không cam lòng gào lên: “Con không cần! Ba yên tâm, con sẽ không lấy một đồng nào của ba hết, cho dù về sau ba muốn cho con cũng không nhận đâu!”. Nói xong thì cậu hiên ngang xoay người đi ra khỏi cửa, lái xe rời đi. Nói cho oai thế thôi chứ 5 phút sau, đúng 5 phút sau, Thước tam thiếu gia đã hối hận, chỉ muốn tự đập nát đầu mình. Cậu vừa nói cái gì thế này? Không lấy một đồng nào? Có cho cũng không nhận? Sao cái loại khẩu khí như thằng ngu mắc bệnh trung nhị giai đoạn cuối lại xuất phát từ mồm cậu cơ chứ Orz… Hết tự kiểm điểm lỗi lầm cho đến việc ấu trĩ như thế này: Thước Cần quỳ xuống khấn: ”Đèn thần của Aladdin, vừng ơi mở ra, phật pháp mười phương phổ độ chúng sinh, làm ơn hãy ban cho con sức mạnh để con trở thành She-ra, nhầm rồi, trở thành He-man… Xin cho thời gian đảo ngược trở lại, để con có cơ hội sửa sai, con sẽ không bao giờ nói ra câu nói não tàn như phim truyền hình kia một lần nữa đâu QAQ” mà Thước Cần cũng làm được là đủ để hiểu bạn nhỏ này phụ thuộc vào người nhà ra sao rồi ha:v :v  Và tiếp theo vì cái gọi là lòng tự tôn của bản thân Thước Cần đành ngậm đắng nuốt cay, đau khổ trở lại căn hộ đứng tên mình, ăn hết một rổ nho, tâm hồn vỡ nát của Thước Cần mới cảm thấy được an ủi phần nào. Tiếp theo khi dây thần kinh phản ứng của cậu chạy xong 3 vòng Trái Đất, Thước Cần mới suy nghĩ ra tại sao lão cha của cậu đột nhiên nổi giận đuổi cậu ra khỏi nhà. Cậu bất đắc dĩ “bị” come out. Đến cái lúc cậu kịp phản ứng, muốn về nhà giải thích sự hiểu lầm thì khắp thành phố A đã lưu truyền mấy cái tin lá cải như: Thước tam thiếu gia sau khi come out với gia đình tuyên bố ra đi với hai bàn tay trắng, phỏng vấn người tình đồng tính bí mật của cậu..v..v hay đủ các kịch bản cẩu huyết khác. Tài khoản thì bị đóng băng, đám anh em tốt thì cười trên nỗi đau khổ mà không chịu cứu vớt, hai ông anh mắc chứng “đệ luyến” thì đang ở tít mù khơi nào đó, Thước Cần rất muốn bắt chước những nhân vật trong mấy bộ phim truyền hình cũ rích lúc 8h: quỳ xuống ngửa đầu lên trời hét dài: Tại sao? Tại sao ông trời lại đối xử với ta như vậy? Lục tung từng ngóc ngách của nhà lên moi ra được 2,5 vạn (~100 triệu), cuối cùng gà công nghiệp Thước Cần dù đã sống 1 cuộc sống “bình dân” nhưng cuối cùng lại tiêu hết vèo trong vòng 2 tháng. < Trích ngang: Nỗi niềm tâm sự của rv-er khi thấy mức chi tiêu hằng ngày của Thước tam thiếu là: “Muốn ném cho tên thần kinh này vài quả trứng thối và lá rau rồi đó nha~ * nghiến răng*” > Thế là Thước Cần không bằng cấp, không kinh nghiệm lại phải lăn vào tìm việc nếu không muốn trở thành ma đói. Đúng lúc ấy, thông báo tuyển dụng trợ lí đặc biệt của tập đoàn Vạn Vật với tiêu chí: “Không cần thông minh, không yêu cầu nghiệp vụ chỉ cần có tâm lí vững vàng, lương thỏa thuận” lọt vào tầm mắt của cậu khiến Thước Cần lập tức “hăng tiết gà” mà đi thử việc. Đây là màn tường thuật trực tiếp màn phỏng vấn của Thước Cần: “Sao cậu lại lựa chọn tập đoàn của chúng tôi?” “Hoạt động của tập đoàn Vạn Vật những năm gần đây rất phát triển, tương lai nhất định sẽ còn tiến xa trong nền kinh tế thị trường. Tôi hi vọng có thể trở thành một thành viên trong tập thể này, cùng công ty tiếp tục tiến lến.” “Tại sao lại muốn ứng tuyển vào vị trí này?” Thước Cần im lặng nghĩ, các người chỉ tuyển mỗi vị trí này, không ứng tuyển vào nó thì còn ứng tuyển vào đâu được nữa, ngoài miệng lưu loát trả lời, để phối hợp còn trưng ra vẻ mặt vô cùng sùng bái:  “Đi theo người đứng đầu một tập đoàn lớn như ngài là cơ hội để tôi được học hỏi trau dồi kinh nghiệm và kiến thức hạn hẹp của bản thân.” < Chí hướng cao cả này nếu cha già Thước Cần nghe được nhất định sẽ ngồi thắp hương trong từ đường ba ngày ba đêm!> “Vậy cậu có gì muốn hỏi tôi không?" “Không có.”  “Chúc mừng, cậu được nhận.” “…”  (Tiếng lòng của Thước Cần: Đến trình độ người ta cũng không hỏi, thực ra mấy người đi lừa đảo đúng không hả?? (╯‵□′)╯) Và cứ như thế, con thỏ Thước Cần đã bị vứt vào một chỗ mà ở đó ai ai cũng không phải người “phình phường”. Đến lúc phát giác ra: Thước Cần: “Lão tử muốn nghỉ việc, muốn đình công!!!!!” Vị chủ tịch nào đó nở nụ cười hắc hóa: “Cậu đã kí hợp đồng bán thân, không nghỉ được đâu. Nếu cậu nhất quyết muốn nghỉ, để bảo toàn bí mật, chúng tôi đành…” Thước Cần: "Đành..” Chủ tịch ý vị thâm trường: "Cậu chắc không muốn biết đâu ha~~” Thước Cần: “(╯‵□′)╯︵┻━┻. Tôi muốn kiện mấy người….” Thiều Khuynh Tri - chủ tịch của tập đoàn vạn vật, vẻ trầm ổn lịch lãm ưu nhã ung dung, người đàn ông giá trị hàng tỷ bề ngoài là như vậy. Sự thật ra sao?? Đây chính là câu trả lời:  Thứ nhất, phải nhấn mạnh rằng anh ta là boss trong cái đám mà Thước Cần cho là yêu quái, nên nếu không có gì thì đừng có đụng chạm gì đến vị này. Chết lúc nào không biết đâu ~~ Thứ hai, là một vị tổng tài, Thiều Khuynh Tri có đầy đủ tính cách để xứng với chức vị. Đó là: tư bản độc tài, chuyên hút máu của nhân viên “lương thiện” như Thước Cần, bề ngoài ôn thuận như ngọc nhưng bên trong thì hắc hóa, chuyên đi lừa đảo người khác, bóc lột sức lao động. Ví dụ như sau: Thiều Khuynh Tri: “Tiểu Thước Cần < phiên bản Thước Cần chibi bằng cỏ do ngài chủ tịch đính thân làm> tôi cho em em có giữ cẩn thận không?" Thước Cần: “Hình như….” Thiều Khuynh Tri: “Nếu không giữ cẩn thận, trừ tiền lương.” Hay như thế này: Thước Cần: “Ngài chủ tịch à, tôi chỉ là một người bình thường thôi, không phải so với đám thần thú của mấy người được. Đến đấy có lẽ hơi nguy hiểm, tôi sẽ chỉ làm vướng chân tay của ngài thôi. Ngài xem...” Thiều Khuynh Tri nhướng mày: “Tôi phải vất vả đi mà cậu dám không đi!” Thước Cần: “~~~ Đi, đi chứ ngài chủ tịch đi sao tôi không dám đi. Ha ha” Thiều Khuynh Tri: “Ngoan.” Thước Cần: *Lệ rơi đầy mặt* Và điều cuối cùng, người mà chủ tịch Thiều nhắm trúng, không ai có thể chạy thoát. Nếu rơi vào trường hợp như vậy, tốt nhất về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi chờ bị ăn đi là vừa :v :v ------ Trích đoạn:  “Tôi hỏi lại lần nữa, phải nói đúng lương tâm, tôi đối với em thế nào?” “…… Có thể bỏ qua vụ đúng lương tâm được không?” Thiều Khuynh Tri từ chối cho ý kiến. “Anh đối xử với tôi rất tốt, dạy tôi rất nhiều thứ, cho tôi môi trường để phát triển, rất tin tưởng tôi, lúc nào có nguy hiểm cũng xuất hiện cứu tôi...”  Nói xong, Thước Cần cảm giác hình như mình hơi bị có lương tâm quá đà, nhanh chóng bổ sung “Nhưng mà tôi gặp nguy hiểm cũng đều tại anh, thỉnh thoảng anh lại còn như phần liệt, dọa tôi sợ chết khiếp!” Thiều Khuynh Tri gật đầu: “Đoạn trước nhận xét rất tốt.” Thước Cần phát điên: “Đoạn sau mới là mấu chốt!” “Nhân thân thì sao?” “Khống chế cuồng, tự đại cuồng, phần tử bạo lực, phúc hắc, không phải người!” Thiều Khuynh Tri mặt không đổi sắc: “Tiếp tục.” “… Mặt mũi cho qua, năng lực cho qua, sự nghiệp cho qua, chỉ số thông minh cho qua nốt, nấu ăn coi như không tệ.” Thước Cần cực kỳ trái lương tâm nói. “Em thấy chưa, tôi diện mạo xuất chúng, tài hoa hơn người, sự nghiệp thành công, thông minh trí tuệ, còn biết làm việc nhà, biết bảo vệ em, em còn bất mãn cái gì?” “…” Thước Cần nháy mắt sợ ngây người. Cái anh này anh tự luyến cmnr à? Còn có thể quang minh chính đại bẻ cong sự thật hơn nữa hay không? --------- Trước đây tôi đã từng đọc một truyện của tác giả Cuồng Tưởng Chi Đồ và cảm thấy rất thích nên khi nhìn thấy tên truyện này tôi đã lập tức nhảy hố và cuối cùng nó cũng không làm tôi cảm thấy thất vọng. Truyện rất nhẹ nhàng hài hước có nhiều tình tiết dở khóc dở cười khiến cho người đọc có thể giải trí nên nếu ai muốn tìm một câu chuyện để thư giãn sau những ngày làm việc mệt mỏi thì hãy nhảy hố. Nhưng đặc biệt nhấn mạnh một điều: "Nếu ai đọc truyện này trông mong vào cái chân nhân của anh công thì tốt nhất từ bỏ ý định đi. Tại vì anh ấy trong dạng thần thú chỉ là một con cừu mà thôi ????????????.????????????.  ________ " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Huyền_Sắc Dung Hoa Bìa: #Vân Tiệp Dư *** Sống mấy ngàn năm, Yến đại giáo sư lần đầu tiên gặp phải vấn đề nan giải như thế này. Yến Tây Như hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào hay phải nói cái gì trong tình trạng bị người ta lột sạch quăng lên giường, trong lòng thậm chí còn cảm thấy sợ hãi. Thước Thừa Dụ nhìn thân thể người trước mặt, chỉ hận không thể một phát ăn luôn, nhưng nhìn đến vẻ mặt quẫn bách của Yến Tây Như lại không đành lòng. “Đừng căng thẳng, thả lỏng đi, anh sẽ cẩn thận.” Thước Thừa Dụ vừa dỗ người vừa hoàn thành công tác chuẩn bị, bắt đầu làm chính sự. Yến Tây Như khẽ rên một tiếng, cả người run lẩy bẩy. ... Mời các bạn đón đọc Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại của tác giả Cuồng Tưởng Chi Đồ.
Người Trong Ván Mê Tình - Lục Xu
Cô chỉ là mật thám được cài bên cạnh tam thiếu nhà họ Diệp… Hắn giữ cô lại, rốt cuộc là vì cô rất đặc biệt, hay là có ẩn tình nào khác? Khi cô phát hiện nguyên nhân cái chết của tam thiếu phu nhân, phát hiện tình yêu đích thực hắn bảo vệ và tất cả bí mật ẩn giấu sau lưng của hắn, cô sẽ có kết quả thế nào? Điều chờ đợi cô là người qua đường đều biết, để vỗ về tình yêu đích thực của mình, tam thiếu một cước đá chết đứa bé trong bụng cô, không chút do dự đuổi cô ra khỏi phủ… *** Một cơn gió thổi tới, cành lá khô ào ào rơi xuống, trên tấm thảm lá dày đặc này, Lâm Văn Trúc cứ trấn định nhìn người đối diện như vậy, sắc mặt bình tĩnh, không phải là đã hạ quyết tâm, mà là sự chờ mong với tín niệm kiên định nào đó, còn về việc hắn có hoài nghi cô hay không, đã không còn quan trọng từ lâu, điều quan trọng là cô đã làm chuẩn bị xong rồi.   Diệp Khuynh Lăng trầm mặc nhìn cô gái ở đối diện, tay vươn ra giữa không trung, nắm lấy một chiếc lá khô, hắn bóp vụn chiếc lá từng chút từng chút một, vụn lá bay đi theo gió, lúc này hắn mới đi đến trước mặt cô.   Lâm Văn Trúc vẫn cố chấp nhìn hắn.   Chính là hai đôi mắt lúc nhìn người ta như có cùng bản chất.   Không hiểu sao lòng Diệp Khuynh Lăng sinh ra thứ cảm giác phẫn nộ, còn chưa suy nghĩ, cơ thể đã hành động theo bản năng, tay hắn đã vươn vào trong cổ cô, kéo sợi dây màu đỏ đã sớm phai màu kia, bao gồm cả mặt dây chuyền, hắn cầm trong tay, cho dù vì đau mà sắc mặt cô nhăn nhó hắn cũng không buông tay, “Ta mặc kệ cô là ai, cũng mặc kệ cô có mục đích gì, bây giờ cút ngay cho ta”. ... Mời các bạn đón đọc Người Trong Ván Mê Tình của tác giả Lục Xu.
Người Tình Nguy Hiểm - Mạc Nhan
Cuộc hành trình đi tìm lại ký ức đầy gian nan của một cô gái chính là nội dung của truyện Người Tình Nguy Hiểm của tác giả Mạc Nhan. Lúc tỉnh dậy thì cô biết mình đã mất trí nhớ, cô không còn nhớ chuyện gì nữa và bên cạnh cô lúc này có khẩu súng. Cô cảm nhận được bản thân mình rất mạnh mẽ nên quyết định sang Đài Loan để tìm sự thật về bản thân mình thật sự là ai? Ở đây cô gặp một người đàn ông và người đàn ông đó nhận cô là người tình của hắn? Bản thân hắn rất yêu cô, nhận biết được nếu ở bên cạnh cô hắn có thể mất mạng bất cứ lúc nào... *** "Vậy vì sao.. . ." "Tha thứ anh hiện tại mới nói cho em có một số việc tạm gác lại thời điểm cuối cùng nói sau có vẻ tốt." Sự thật đích thực quá sức chịu đựng, trong khoảng thời gian ngắn làm cho cô không biết làm sao nói ra lời. "Đúng rồi, con chip kia —" nói trắng ra, xảy ra nhiều chuyện như vậy toàn bộ vì con chip kia gây nên, cô muốn biết nhất đúng là rốt cuộc con chip lưu lạc phương nào? Lôi Đình Lạc cười đến thần bí. "Đương nhiên là đặt ở chỗ an toàn nhất." Nói xong liền cầm lấy đồng hồ quả quýt ở ngực cô, không ai lường trước được đầu khác của thứ này ẩn dấu huyền cơ. ... Mời các bạn đón đọc Người Tình Nguy Hiểm của tác giả Mạc Nhan.
Ngươi Là Cái Tay Nải - Nhĩ Nghiên
Chuyện kể về một vu nữ mồ côi, từ nhỏ bị nhốt trong sơn động tích phúc cho vịnh Tấn Vân cùng với tên sát thủ máu lạnh lưu lạc. Thẩm Thế Liên sinh ra trong một vùng hẻo lánh, từ lúc sinh ra, ngoài trưởng vịnh, Tiểu Ngưu lang và một số người trong vịnh thì nàng chưa từng gặp một nam nhân nào khác. Ngày cô gặp Phượng Thất Thiềm, là ngày máu tươi nhuộm đầy vịnh, hắn cầm kiếm đứng ở đầu dốc giọng trầm thấp mà hờ hững nói :"trốn nhiều năm như vậy, sống cũng đủ rồi" làm lưng cô ướt đẫm mồ hôi. Nén lại sự sợ hãi trong lòng, nàng nói :"Tiên sinh, ta chỉ đi ngang qua thôi mà" *** Sau đó, Trương lão tà bị vạch mặt, nỗi oan mẹ ta phải gánh chịu nhiều năm rốt cuộc được giải bỏ. Còn ta thì xuất hiện trước con mắt mọi người với thân phận Thất phu nhân cùng thánh tế tân nhiệm của Phượng Minh Cô Thành. Ngày ta cùng Tiểu Phượng Tiên đưa Trương lão tà lên pháp trường, lúc được ngàn vạn thành dân vây quanh, ta trông thấy một bóng dáng quen thuộc trong biển người. Là Tiếu Tiếu. Hắn đi theo xe tù chở Trương lão tà, cho đến khi tận mắt nhìn thấy Trương lão tà bị chặt đầu, hắn mới bỏ đi, trước khi đi, hắn còn ngoái lại nhìn ta, sau đó cúi mình vái chào, rồi biến mất trong biển người đang vui mừng hò reo. Trong lòng ta không vui, đứng trên đài cao cho thành dân chiêm ngưỡng một lúc rồi quay về kiệu. Tiểu Phượng Tiên biết lý do ta buồn, chỉ ôm ta không nói một lời. ... Mời các bạn đón đọc Ngươi Là Cái Tay Nải của tác giả Nhĩ Nghiên.