Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tường Nam Ngoảnh Hướng Bắc

Cô vốn là tường nam anh chưa đụng* là chưa có ý định từ bỏ, lại vì được anh dùng bàn tay dịu dàng nhất xoa dịu vết sẹo cũ năm xưa, lặng yên ngoảnh về hướng bắc. Đây là câu chuyện của chờ đợi và chữa lành, mong anh và cô đều được năm tháng đối xử dịu dàng. Mong chúng ta đều có thể tin tưởng vào tình yêu. *Có câu “Chưa đụng phải tường nam thì chưa quay đầu”, ý chỉ người cứng đầu cứng cổ, chưa bị bón hành nên là chưa thấy cay mắt.   Tag: Tình yêu duy nhất Keywords: Chính: Bùi Dương, Bạch Cẩn ┃ Phụ: Lộ Kiêu, Hoàn Tử, Hiểu Tĩnh ┃ Khác: Một câu giới thiệu vắn tắt: Tình tiết không khúc chiết chỉ có chuyện cuộc sống thường ngày rất ấm áp Couple: Bà chủ quán cà phê x chàng luật sư Truyện nhạt, phi logic ở 1 vài chi tiết, ai ngại thì dừng ở đây luôn hen. Truyện nam truy nên em đào đó mọi người, ai đó cản em lại đi TT. Chắc em lấp đến già mất (ノω・、). Nhưng mà truyện nhẹ nhàng (thì nhạt) iu thương lắm, thích hợp đọc vào một buổi hoàng hôn khi ta không còn cái deadline chít tịt nào mà chỉ muốn lofi cực chill đồ đó.  Bài này hợp vibe của anh nam chính chờ đợi 10 năm để gặp lại nữ chính vô cùng, nghe đi mọi người bao giờ mọi người hát hay như anh ca sĩ này thì em đăng truyện ha chịu không nè :v *** Trong quán cà phê bàn tròn sành điệu, âm nhạc dịu dàng êm tai, nơi thế này rất phù hợp để các cặp đối xì xào bàn tán. Nhân viên phục vụ mặc quần áo Tây tôn dáng bưng đĩa đi tới đi lui, song cũng không bối rối, có thể thấy là mọi chuyện ở đây đều nhàn nhã mà có trật tự. Mấy cô gái nhân viên quán lủi sang một bên nhìn một cái bàn nơi góc, chỗ đó có một khách hàng kỳ quái, đương nhiên đây không phải trọng điểm mà họ chú ý, trọng điểm là, chị sếp xinh đẹp của họ giờ cũng cùng ngồi với vị khách kia. Người khách mặc đồ vest chỉnh tề dáng dấp thẳng thớm, vì là đưa lưng về phía sau nên nhìn không thấy mặt, nhưng chỉ vẻn vẹn một cái bóng lưng thôi là có thể thấy rằng khí chất người này xuất chúng, chắc hẳn mặt mũi cũng không tồi. Bạch Cẩn không biết đám nhân viên nữ dưới tay mình đang có suy nghĩ đen tối với mối tình đầu của mình. Tư thế cô ngồi vẫn tản mạn lười biếng như mười năm trước, so với Bùi Dương đối diện ngồi đoan chính nghiêm túc y như sắp đi tham dự một phiên toà thẩm vấn thì hình thành sự đối lập rõ ràng. Bạch Cẩn cầm cái thìa nhỏ buồn bực ngán ngẩm khuấy cà phê, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt này, nghĩ bụng lúc trước anh cũng đâu có đường đường chính chính như bây giờ, tối thiểu ở trước mặt mình vẫn là một người rất hoạt bát, quả nhiên là thời gian trôi mau nhỉ? À, song cân nhắc đến việc bây giờ anh đã là luật sư top đầu ngành, Bạch Cẩn cũng sáng ra. Bùi Dương nhìn động tác nhỏ cô song cũng không nói gì, anh biết, thế này là cô hơi mất kiên nhẫn rồi. Bùi Dương cũng không ngờ mình hiểu Bạch Cẩn rõ như vậy, từ một ánh mắt một tư thế của cô liền biết cô đang suy nghĩ gì, cho dù mấy năm nay không gặp, anh vẫn nhớ tinh tường một vài động tác quen thuộc của cô. Vì không để cô phí đầu óc tìm lý do chạy trốn, Bùi Dương ho nhẹ một tiếng nói: “Nói vậy, mấy năm nay em vẫn độc thân à?” Bạch Cẩn hơi đơ —— thế là định nói chuyện phiếm à? Nhưng từ trước đến nay cô không muốn làm tay sát thủ các cuộc chuyện phiếm, đành “Ơ” một tiếng nói, “Cũng không tính thế, cũng hẹn hò mấy người, chỉ là đều không hợp.” “Thế à?” “Ừm. Anh biết mà, em tương đối khó tính.” Bạch Cẩn nhẹ cười. “Thế có sao, người đẹp có quyền khó tính.” Bùi Dương cũng mỉm cười, chỉ là cũng không quá chân thành, có lẽ chỉ là một động tác lễ phép, anh lại làm đến là mười phần tự nhiên. Bạch Cẩn thoáng hơi kinh ngạc —— Bùi Dương cũng học được cách trêu ngươi rồi à? Ôi là trời. Nhớ cậu thiếu niên xấu hổ năm kia, thì thầm câu “Anh thích em” mà mặt đỏ đến tận mang tai, giờ cũng sẽ dùng giọng điệu này nói chuyện với mình. Xã hội à xã hội —— Bạch Cẩn nghĩ như thế. Nhất thời Bạch Cẩn cũng không tìm thấy lời đáp lời đi, ha ha cười “Nào có nào có” rồi cũng an tĩnh uống cà phê. Bầu không khí lập tức trở nên xấu hổ. Lúc này đang bật một hát cũ rất nhẹ nhàng – “Close to you”. Âm nhạc chậm rãi chảy xuôi, theo ngoài tiếng mưa tí tách tí tách ngoài cửa sổ, thoáng qua lòng người xưa, không khỏi nhớ lại một vài câu chuyện cũ rất xa xăm lại đẹp đẽ. Bùi Dương yên lặng nhìn cô gái đối diện, đôi bàn tay trắng nõn như ngọc, vô ý thức nắm cái muôi sứ, màu da lại xấp xỉ như men trắng, đôi mắt mặc dù là nhìn chất lỏng trong chén, ánh mắt lại lơ lửng không cố định, khiến người ta đoán không ra cô đang suy nghĩ gì. Nhưng mà Bùi Dương lại biết, cô đang nhàm chán. Bạch Cẩn buông muôi sứ, đổi tư thế ngồi, ưu nhã vắt hai chân, trong đầu suy nghĩ làm thế nào để “Tiễn khách” một cách lễ phép ——Rất khuya rồi?Hay làmưa nhỏ hơn rồi?Mặc kệ là gì, tóm lại cô muốn rời trận, màn ôn chuyện nhiều năm không gặp này khiến cô có phần không muốn ứng phó. Bạch Cẩn đang toan mở miệng, Bùi Dương lại dường như biết cô muốn nói gì, cướp lời trước nói: “Nếu như bây giờ em vẫn chưa có bạn trai... Có thể cân nhắc anh thử không Mời các bạn mượn đọc sách Tường Nam Ngoảnh Hướng Bắc của tác giả Vạn Phi Ngư.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh
Âu Dương thần --- Tổng giám đốc mặt lạnh của tập đoàn Âu thị, từ nhỏ trầm mặc ít lời, lại có năng lực hơn người, 22 tuổi tiếp nhận tập đoàn Âu thị, bằng vào thủ đoạn buôn bán phi thường đã sáng lập ra vương quốc buôn bán của chính mình, anh đẹp trai bức người, là đối tượng theo đuổi của các cô gái khắp cả nước, nhưng anh không gần gũi với bất kỳ người nào, bề ngoài lãnh khốc chỉ có tình cảm với cô, Lăng Phỉ Tuyết, cô là ánh sáng duy nhất trong anh, nhưng khi bọn họ thề non hẹn biển lại bỏ anh mà đi, về sau, trong sinh mệnh Âu Dương Thần không còn có ánh mặt trời, mãi đến khi cô xuất hiện... Lam Hân Nhi từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, chịu đựng sự lạnh nhạt, nhưng được Thạch Phong che chở mà vui vẻ lớn lên, cô cho rằng Thạch Phong là hoàng tử của mình, khi cô bị ức hiếp hắn sẽ bảo vệ cô ở phía sau, lúc cô cô đơn thì làm bạn cô, lúc cô vui vẻ sẽ chia sẻ niềm vui cùng cô, cô cho rằng đời này cô nhất định sẽ gả cho hắn, làm cô dâu của hắn, nhưng mà, hiện thực lại tàn khốc, lúc đẩy cửa phòng kia ra, thấy hoàng tử trong sinh mệnh cùng cô công chúa kia hai thân thể đang quấn lấy nhau, cô biết rõ, cô chỉ là Cô bé lọ lem, lại không biết, hoàng tử chân chính đang lặng yên không một tiếng động đi về phía cô. . . . *** "Chị Hân Nhi, tạm biệt", nhìn vẻ mặt lưu luyến của bọn trẻ Tiểu Bàn Tiểu Tề, trong lòng Hân Nhi vẫn xúc động cùng thương cảm, Đúng vậy a, mình đã từng ở cô nhi viện này từng bước một lại một anh trai chị gái chú gì, bọn họ đều nói sẽ trở lại thăm, trên thực tế, đã đi liền đi luôn, phần lớn mọi người đều không trở về thăm bọn họ, một lần lại một lần chờ mong, cuối cùng Hân Nhi cũng đã hiểu. Cô ngồi xuống, ôm bọn họ: "Tiểu Bàn Tiểu Tề, đừng buồn, tuần sau, chị Hân Nhi nhất định sẽ trở lại thăm của các em, còn mang cả bánh quy Micky nữa ..." "Có thật không? Chị Hân Nhi". Nhìn ánh mắt mong đợi của Tiểu Bàn, Hân Nhi xoa mặt Tiểu Bàn, "Đương nhiên là thật, chị Hân Nhi có khi nào đã lừa gạt các em chưa". A….. giọng nói hưng phấn của bọn nhỏ làm cho Hân Nhi nở nụ cười vui vẻ, cô nói với chính mình nhất định không thể để cho bọn nhỏ thất vọng, cô không muốn chúng nó thất vọng giống mình khi còn nhỏ. Hân Nhi đi trên đường phố, bất tri bất giác, đi tới một cửa tiệm, trong tủ kính bày bộ âu phục thật sự rất đẹp, cô tin mặc ở trên người Thạch Phong nhất định cực kỳ khôi ngô tuấn tú, anh Thạch Phong đi làm ở công ty mới được một thời gian, cực kỳ cố gắng, ông chủ cũng khen ngợi hắn, hắn nhất định có rất nhiều trường hợp cần phải mặc tây trang khóe léo, mà ngày mai chính là sinh nhật hắn, cắn môi dưới, cô đẩy cửa tiến vào, "Tiểu thư, cô khỏe, xin hỏi cần tôi giúp gì không? "   Mời các bạn đón đọc Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh của tác giả Hạ Thủy Liên Y.
Vợ Ngốc
Trong căn phòng tối, vang lên tiếng điện thoại chờ đã lâu mà không có người bắt máy. Một người đàn ông cầm ly rượu đã cạn từ lâu, cả thân thể anh đang dựa vào chiếc giường, nhếch miệng, anh bấm gọi lại một lần nữa. Khác với lần gọi trước, đầu dây bên kia đã có người bắt máy nhưng chỉ có một khoảng trống im lặng kéo dài. Anh lên tiếng hỏi thẳng: "Em yêu anh ta?" Thời gian chậm rãi trôi qua, đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nói dịu dàng mang theo sự đau thương: "Cha mẹ em đã quyết định, em không thể từ chối, em xin lỗi" --- Anh ngồi thật lâu, ly rượu không vẫn trên tay, một bộ dáng trầm mặc trong đêm tối, có lẽ lúc này không ai hiểu được suy nghĩ trong anh. Phải qua thời gian rất lâu, khi anh ngẩng mặt lên, đôi mắt bỗng nhiên bình thản không chút gợn sóng, anh thì thào: "Được, nếu như em đã quyết định thì anh chúc phúc cho em" ---- Trong một ngôi nhà ở một  khu phố khác cách  đây đến một ngày đêm đi đường, có một cô gái mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt đang ngồi trên giường nhìn về phía chiếc đồng hồ hình con gấu. Kim giây cứ nhếch dần nhếch dần, 5 phút sau kim đồng hồ chỉ đúng 7h30, cô từ từ đứng dậy, đi về chiếc tủ nhỏ, giở hộc tủ lấy ra một cuốn đĩa hoạt hình yêu thích rồi ra phòng khách. Lại từ từ đi về phía chiếc tivi, không quan tâm nó đang chiếu gì, bỏ đĩa vào, đi về chiếc ghế sa lông ngồi xem. Cũng không nhìn quan tâm đến hai người đang ngồi bên cạnh mình giờ này, ông bà Nhạc, ông đang đọc báo, bà đang cắt dưa hấu cho cả nhà. Ông bà cũng đã quen thuộc những tình huống thế này đã 18 năm trời, xung quanh nhà ông ai chẳng biết ông bà có cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại ngốc, ai chẳng tiếc thương cho đứa cháu của ông bà mồ côi cha mẹ từ nhỏ nhưng lại không bình thường. Ngày xưa nghe thấy cũng rất phiền muộn nhưng càng ngày càng không sao. Cô có ngốc cũng là cháu gái vàng cháu gái bạc của hai ông bà. Trách thì trách trên đời này có chứng bênh tự kỉ thì đúng hơn.  Ông đọc báo thấy tin tức một cô gái bị chồng đánh đập dã man, thấy tin tức thú vị liền trò chuyện với bà, bà lắc đầu ai oán thế giới muôn ngàn vạn trạng mà, tránh sao khỏi, Tiểu Ân nhà ta... Bà nói đến đó thì ngừng tay, quay qua ông nói:" Tiểu Ân nhà ta rồi cũng sẽ lấy chồng, chúng ta cũng sẽ có ngày không còn lo được cho nó nữa, nó như vậy thì làm sao bây giờ? ". Một câu hỏi khiến ông cũng nghẹn ngào. Cháu gái ngốc của ông ơi. --- ----- Anh với tính cách lạnh lùng, vô cảm, luôn luôn một thái độ thờ ơ với mọi thứ, thêm đoạn tình vừa dang dở. Cô bị chứng tự bế bẩm sinh, khác biệt với người bình thường. Hai con người quá khác nhau đến như vậy, không tìm được nữa điểm tương đồng, lại bị ép đến với nhau, cuộc đời hai người sẽ thế nào đây??? *** Review by Âu Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105: Những bộ truyện tôi từng đọc trước đó, đa phần đều lựa chọn ngẫu hứng. Duy chỉ có bộ "Vợ ngốc" của A Bối là do nghe “dụ dỗ” mà nhảy vào. Không phải kỳ thị, phàm những truyện có chữ “ngốc” tôi đặc biệt dị ứng, sa chân vào bao nhiêu bộ liền không nuốt trôi mà bỏ cuộc giữa chừng. Cũng may lần này lương tâm bạn tôi đột nhiên trỗi dậy, giới thiệu một bộ truyện xứng tầm cực phẩm. Dù đã đọc lần thứ nhất, thứ hai hay thứ hai mươi thì cảm xúc vẫn như lúc đầu… … Thành phố A, nhắc đến Diệp gia thì già trẻ gái trai ai ai cũng biết. Nhà họ Diệp nổi tiếng giàu có, tiền bạc nhiều không đếm xuể, muốn hô mưa gọi gió là chuyện dễ như trở bàn tay. Thế nhưng, người xưa vốn có câu “nhà nghèo có cái khó của nhà nghèo, nhà giàu có nỗi khổ của nhà giàu”. Nam chính Diệp Hạo chính là “nỗi khổ” của nhà họ Diệp. Thân phận Nhị thiếu gia chưa được công bố, cô đơn trong chính ngôi nhà của mình… Hơn 20 năm sống như “chiếc bóng” điều chờ đợi Diệp Hạo lại chính là một cuộc hôn nhân sắp đặt. Đối với người chỉ 3 ngày nữa sẽ chính thức trở thành vợ của mình, ngoài việc biết cô ấy vừa tròn 18 tuổi, tên Nhạc Ân… Diệp Hạo được ông nội của mình “tặng thêm” một món quà cưới nữa. Nhạc Ân mắc bệnh tự kỷ từ nhỏ, không thích nơi đông người. Thế giới của cô ấy chưa từng có người lạ xuất hiện. Người lạ… Vậy mối quan hệ giữa anh và cô ấy nên tính thế nào đây? … Người đàn ông này là ai? Nhạc Ân không biết. Ấn tượng ban đầu mà Diệp Hạo để lại cho cô chính là hình ảnh một người đàn ông xa lạ, hung dữ, hết đánh mông cô lại sẵn sàng cướp những món đồ chơi mà cô xem như báu vật. Khi ấy, Nhạc Ân ngờ nghệch không hề biết rằng, sự xuất hiện của Diệp Hạo đã khiến cuộc sống của cô có thêm màu sắc khác. Từ ngày có Diệp Hạo, Ân Ân từ một cô bé không biết nói trở thành người luyên thuyên không ngừng nghỉ… Từ ngày có Diệp Hạo, Ân Ân từ một người chẳng để ai trong mắt trở thành cô nàng dễ thương lượng. Chỉ cần cho cô gấu bông, cô liền nghe lời ăn cơm. Chỉ cần cho cô bánh gato, cô liền ngoan ngoãn bám theo anh. Diệp Hạo dạy cô nói, dạy cô ăn, dạy cô gọi tên người khác… Diệp Hạo dạy cô khóc, dạy cô cười, dạy cô biết ghét, biết yêu, biết chờ đợi nhớ nhung… Diệp Hạo chỉ cho phép một mình cô gọi anh là Andy… Andy là chồng của cô nha… Từ giờ trở đi, Andy ở đâu, Ân Ân ở đó… … Đọc ngôn tình nhiều năm, tất nhiên tôi cũng có sự “kén chọn” riêng của mình. Có lẽ thuộc tuýp người sống thiên về nội tâm nên tôi đặc biệt có cảm tình với những tác giả “lời ít ý nhiều”. A Bối chính là một người như thế. Hiếm có một tác giả nào khiến tôi ưng ý về văn phong đến vậy. Nếu thử làm một bảng xếp hạng những tác giả mà tôi yêu thích nhất, tác giả A Bối đứng vị trí thứ 3 chỉ sau Lâm Địch Nhi và Mạc Oanh. Ngay từ những chương đầu, từ nội dung cho đến motif nhân vật của bộ truyện này đã khiến một người nổi tiếng soi mói như tôi chính thức buông giáp đầu hàng. Yêu đương, oán hận, cam chịu và mất mát… Mỗi nhân vật là một câu chuyện, mỗi tính cách một lối hành xử riêng. Không một sơ hở, không một chi tiết thừa thải… ngay cả đến những nhân vật “Ất – Giáp – Bính – Đinh” qua đường góp mặt phản diện ở một vài phân đoạn trong truyện cũng khiến tôi không tài nào ghét được. Trong bộ truyện này, người bị bệnh là Nhạc Ân, có điều dưới góc nhìn của tôi thì người bị tự kỷ thật sự lại chính là Diệp Hạo. Kể từ ngày mẹ anh mất đi, bước chân vào nhà họ Diệp thì tình thân cũng trở thành thứ xa vời, rõ ràng nhìn thấy nhưng không sao nắm bắt được. Anh không cho ai bước vào cuộc sống của mình cũng không tùy tiện để mình góp mặt vào cuộc sống của một ai khác. Thế nhưng, vì một mối hôn ước được truyền lại từ đời ông nội, anh đã vứt bỏ đi quy tắc vốn có của mình. Mọi người đều cho rằng Diệp Hạo giúp Nhạc Ân khỏi bệnh nhưng tôi lại cho rằng Nhạc Ân mới chính là liều thuốc giúp Diệp Hạo rũ bỏ mọi nỗi đau trong quá khứ và đón nhận hạnh phúc gia đình mà từ lâu anh đã đánh mất. Rất nhiều phân đoạn, tôi cùng khóc cùng cười với hai người bọn họ; thậm chí ở phân đoạn Diệp Hạo khụy chân ngồi bệt xuống nền nhà chỉ để cắt móng chân cho cô vợ ngốc của mình cũng khiến tôi đột nhiên có chút ảo giác, cứ như thể người ở bên cạnh Diệp Hạo khi ấy không phải Ân Ân mà chính là tôi vậy. Ở một nơi nào đó, có một người vì một người mà tồn tại. Có những mối nhân duyên, từ khi bắt đầu đã định sẵn bên nhau trọn kiếp. Câu chuyện của hai người bọn họ thật đúng với những lời trên. Bỗng nhiên tôi lại có chút ngưỡng mộ với Ân Ân. Ngốc có khi là phúc chứ không phải họa. Nếu ngốc một chút mà có thể tìm được chân ái như cô nàng này, tôi tình nguyện giơ cả hai tay để đồng ý…. *** Review by Trang Mèo - fb/hoinhieuchu: Người ta hay nói gặp nhau là duyên, ở bên nhau và yêu nhau là phận, chẳng ai biết trước bản thân mình là mảnh ghép cuối cùng của ai đến khi cả hai cùng nhắm mắt nắm tay ở khoảnh khắc cuối đời. Có những người bạn yêu nhất, nhưng chưa hẳn là thích hợp nhất, lại có những người đơn giản chỉ là một màu sắc khác biệt, nhưng lại là sự thiếu hụt mà một người đang tìm kiếm. Vậy nên việc của số phận là sắp đặt, và việc của chúng ta là cố gắng vì sự sắp đặt đó được trở nên hoàn mỹ. Truyện kể về cuộc gặp gỡ số mệnh của Nhạc Ân - một cô bé mười tám tuổi bị mắc chứng tự bế, và chàng trai đã đi hơn một phần ba quãng đời với những sóng gió chông gai, một người từng nhận rõ sự ấm lạnh lòng người, đã muốn khép lòng lại với thứ gọi là yêu thương - Diệp Hạo. Nhạc Ân mất cả cha và mẹ do một tay ông bà Nhạc nuôi lớn, ngoại trừ việc không thể tư duy như một người trưởng thành và tự lập chủ động thì Nhạc Ân vẫn có những thói quen xử sự lành mạnh tự chủ: như cô sẽ đúng giờ đi ngủ, đúng giờ ăn cơm, tự xử lý việc cá nhân theo nếp sinh hoạt có sẵn... Diệp Hạo là con riêng của Diệp gia, một người đàn ông rắn rỏi tự vươn lên bằng đôi bàn tay của mình, anh có thể có được tất cả những thứ anh muốn, nhưng anh lại chỉ muốn những thứ anh cần từ chính anh tạo nên. Diệp Hạo cưới Nhạc Ân vì lời hứa của ông Diệp và ông bà Nhạc, hôn lễ đơn giản, cuộc sống trống vắng. Một người đàn ông bận rộn đi sớm về khuya và một cô bé tự kỉ, luôn sinh hoạt trong thế giới của bản thân lại có sự giao thoa, cộng hưởng. “Vợ Ngốc” - Nhạc Ân có lẽ là ngốc về lý trí, nhưng lại sáng tỏ về tâm hồn. Tác giả thành công phác hoạ lên một cô bé với đôi mắt ngây thơ tinh khiết, tâm hồn trong veo chưa hề bị vẫn đục. Trong thế giới của nữ chính chỉ có cô và những người đang yêu thương cô. Vì cô yêu họ, nên họ yêu cô, vì họ yêu cô, nên cô cũng yêu họ. Nữ chính làm mình vừa yêu vừa tiếc, vì sự dễ thương, trong sáng mà cô đang có, lại tiếc vì xã hội ngày hôm nay sẽ rất khó để tìm kiếm những mối tình đơn thuần chỉ vì đồng nhịp của hai con tim như vậy. Xã hội là cơm-áo-gạo-tiền, có những điều vốn rất đẹp, nhưng lại bị hoen ố bởi những thứ xung quanh. Một cô bé bị “bệnh”, liệu có gặp được một chàng trai bao dung như thế. Duyên phận giữa họ chỉ có thể dùng hai từ “kỳ diệu” để hình dung, vì nó bước ra từ “sách”. Nam chính là một kiến trúc sư bình thường, không phải dạng cao phú soái thường gặp. Nhưng lại được tác giả mang đến những gam màu đa dạng khác nhau, anh có sự lạ, cũng có sự quen của một nam chính ngôn tình nên có. Sự quen của nam chính thể hiện ở việc Diệp Hạo là mẫu đàn ông hoàn hảo “trong mơ”, có thể lên được phòng khách, xuống được nhà bếp. Nam chính có sự tỉ mỉ của một người làm nghệ thuật, bằng việc anh tự may những con búp bê cho nữ chính, có sự thông minh của người kinh doanh, khi anh biết dùng ưu thế của bản thân và nhược điểm của Nhạc Ân để rèn luyện cho cô, từng bước dẫn dắt Ân Ân bước ra khỏi thế giới phong bế của bản thân mà chạm tay vào cuộc sống bên ngoài, chạm tay vào tình yêu của những người quanh mình. Diệp Hạo yêu Nhạc Ân khởi đầu không bằng sự chung đụng của nam và nữ, mà bắt nguồn từ trách nhiệm, từ sự khao khát chở che, từ tấm lòng bao dung của người đàn ông vốn khát vọng về gia đình. Nhưng không vì thế mà nam chính của chúng ta được tác giả buff chói sáng, anh vẫn có những tính cách của một người bình thường. Có do dự, có hoài nghi, có ghen tuông, có bốc đồng, và có những thời điểm dở dở ương ương như chàng thiếu niên tuổi mới lớn. Chi tiết Diệp Hạo ghen vì Nhạc Ân thân thiết với các anh của mình mà quên mất Diệp Hạo khiến mình vừa bực vừa buồn cười. Bực vì rõ ràng Ân Ân của chúng ta chỉ là một “đứa trẻ”, chỉ vì lý do vớ vẩn lại trốn tránh cô, ai cũng hiểu, nhưng sao một người yêu cô nhất, đau cô nhất, sủng ái cô nhất giây phút này lại quên đi điều đó, để cuối cùng cả người xem và người trong cuộc đều đau lòng khi Nhạc Ân phát bệnh vì không tìm được AnDy. Lại buồn cười vì chàng trai “già đời” như nam chính lại dễ dàng giận dỗi như thế. Đây cũng là chi tiết đệm sáng cho cả bộ truyện. Câu chuyện mở đầu từ sự nhận biết của hai nhân vật, đến va chạm, quen thuộc, chấp nhận, yêu nhau, lệ thuộc vào nhau, đó là một quá trình ngọt ngào nhưng dễ gây nhàm chán. Giống như người ta thường nói, thông quá đôi khi lại tuột, nên chi tiết “ngược nhẹ” của hai nhân vật như vị cay cân bằng lại cả bố cục. Diệp Hạo nhận ra người vợ anh đang yêu thương dù có “trưởng thành” thì vẫn là một cô bé, Ân Ân cần anh che chở, cưng chiều, chăm sóc. Ân Ân của anh không là người bình thường, nhưng cô tuyệt vời hơn cả những điều tầm thường mà anh đang có. Câu chuyện là một hành trình ngọt ngào, đáng yêu, diễn biến chậm, đều đều nhưng ít gây nhàm chán, vì sự trùng điệp giữa tâm hồn của hai nhân vật chính. Truyện theo đúng motif 3S sạch-sủng-sắc. Nhưng chắc vì ngay từ đầu mình đã tiếp nhận nữ chính là một cô bé mặc váy xoè, thắt hai bím tóc, mang giày nơ và ôm búp bê, nên chi tiết “thịt” của hai nhân vật chính khiến mình hơi khó tiêu, có cảm giác con sói xám đuôi to đang dụ dỗ cô bé vị thành niên ngây ngốc vậy. Tác giả viết khá chắc tay, tình tiết hơp lý, các phân đoạn gắn bó chặt chẽ. Một điểm mà mình cũng không biết nên khen hay chê là nếu không phải do tình cờ xem được ở đâu đó A Bối là tác giả Việt Nam thì không-đời-nào mình có thể nghĩ được đây là một câu chuyện Việt, từ cách đặt tên nhân vật, đến lời thoại, bối cảnh,... Sự góp mặt của các nhân vật phụ được hình thành tương đối mang tính chất phụ trợ, chưa hoàn toàn được bộc lộ riêng biệt nhưng cũng không tạo thành nét bút hỏng cho cả tác phẩm. Tình yêu của nam nữ chính nhìn như đơn giản là duyên phận giữa hai con người, nhưng kỳ thật lại là sự cố gắng đồng điệu, sự thấu hiểu của hai trái tim bị thiếu khuyết. Vì Nhạc Ân đủ cố gắng, nên cô mới có thể bước ra, vì Diệp Hạo đủ bao dung, nên anh mới có thể bước vào, và vì cả hai cùng dùng sự chân thành nhất của bản thân để đối đãi với người còn lại, nên họ mới có thể bù đắp sự thiếu khuyết của nhau. Đánh giá: 8/10 điểm Mời các bạn đón đọc Vợ Ngốc của tác giả A Bối.
Tận Kiếp Phù Du
Nội dung cốt truyện dựa theo Tận kiếp phù du trong Hoa Tư Dẫn của Đường Thất Công Tử. Giới thiệu nhân vật: Tống Ngưng, Thẩm Ngạn. Lời tác giả: À, trước tiên xin gửi lời xin lỗi đến tác giả Đường Thất Công Tử và các dịch giả, editor của Hoa Tư Dẫn, bởi vì câu chuyện mình sắp viết tới đây là câu chuyện chế biến lại của Tống Ngưng và Thẩm Ngạn, tất cả vì niềm đam mê, xin tất cả các fan của Hoa Tư Dẫn thông cảm, và bỏ qua cho. Hehehe Lưu ý: Ai muốn mang sang trang web khác đề nghị mọi người hỏi ý kiến tác giả rồi mới được mang đi, thông tin liên hệ với tác giả thì mọi người cứ nhấn vào link Zing Forum ở phía trên hỏi ý của nàng ấy. Tránh trường hợp mang truyện đi nơi khác mà không hỏi ý kiến của tác giả. Chân thành cảm ơn.  ^^ *** Một cô gái hiện đại đam mê tiểu thuyết ngôn tình, dạo này lại đắm chìm trong quyển Hoa Tư Dẫn của Đường Thất, cô đau đớn khóc sướt mướt sau cái chết của Tống Ngưng trong chuyện, khóc riết rồi ngủ thiếp đi, đến lúc tỉnh lại thì thấy mình đang sinh con mà đứa con đó lại chính là Thẩm Lạc con trai Thẩm Ngạn, còn mình trở thành một nhân vật trong sách Tống Ngưng. Liệu cuộc đời cô có giống như trong sách đã viết, cả đời đau thương chồng không yêu con chết yểu để rồi chết đi trong mộng ảo do Quân Phất dệt cho? Tất cả sẽ được giải đáp. *** “Phu quân, em trao Tống Ngưng cho chàng, trao hết cho chàng, chàng hãy trân trọng.” Câu nói đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, dưới lớp khăn voan đỏ tôi đã mong chờ chàng đến dường nào, chỉ đợi chàng nhấc khăn voan tôi sẽ mỉm cười thật ngọt ngào nói với chàng “Phu quân, em trao Tống Ngưng cho chàng, trao hết cho chàng…” Ấy vậy mà tôi lại không có cơ hội đó, khi chàng nhắc chiếc khăn voan đỏ lên, tôi mỉm cười ngọt ngào với chàng để đổi lại là 1 ánh mắt lạnh lùng cùng giọng nói lạnh như băng : “Chắc cô biết người ngồi trên chiếc giường này đêm nay vốn là ai chứ?” Tôi ngỡ ngàng ngẩng đầu hỏi : “Sao?” Đôi mắt chàng vẫn lạnh như băng : “Tôi nghe nói, đại huynh của cô thỉnh cầu Lê vương, muốn tôi cưới cô. Tại sao lại là tôi? Chỉ bởi một lần tôi từng thắng cô ở chiến trường ư? Tống Ngưng, lẽ nào trước đây cô chưa nghe nói, tôi đã có vị hôn thê?” Tôi lắp bắp không thành tiếng: “Nhưng chàng đã nói muốn lấy tôi.” Chàng cười lạnh lùng: “Rút cuộc tôi cũng chỉ là phận bề tôi, chủ lấy tính mạng ra để ép tôi. Sao tôi có thể không nghe. Có điều tôi không muốn được gì từ cô. Cũng phiền cô đừng yêu cầu gì ở tôi.” “Tôi không mong được gì từ chàng, chỉ là…” Chàng không nghe tôi nói, chàng ngắt lời tôi: “Vậy thì tốt.” Chàng nói rồi phảy tay áo bước khỏi phòng tân hôn, mắt đất trước giường đầy ánh trăng vỡ vụn. Mời các bạn đón đọc Tận Kiếp Phù Du của tác giả Chanh Ngọt.