Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mắt Mù

Chu An bị người ta hại khiến cả hai mắt đều bị mù, cô không có nhà để về, Phó Minh Sâm rủ lòng thương nên đã đưa cô về nhà. Cô biết anh ta bận bịu công việc nên tự nguyện làm một cô bạn gái điềm tĩnh dịu dàng, hiểu lòng người của anh ta. Mãi đến ngày sinh nhật của Phó Minh Sâm, Chu An vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa anh ta và bạn anh ta… Bạn bè: Cậu đang nuôi một người đẹp khiếm khuyết à? Giọng nói quen thuộc của người đàn ông vang lên, vừa cợt nhả vừa hời hợt: Hôm đó uống nhiều, sau đó rủ lòng thương nên nhặt về thôi. Dù sao trong nhà cũng có nhiều phòng, dành một phòng cho cô ta ở cũng không sao. Bạn bè: Rất xinh đẹp sao? Người đàn ông ngậm điếu thuốc cười cười: Đẹp thì đúng là đẹp, nhưng đáng tiếc lại bị mù, không thể dẫn ra ngoài được. Đáy lòng Chu An lạnh lẽo. Không bao lâu sao, Chu An biến mất. Căn biệt thự trống vắng, Phó Minh Sâm không tìm thấy người đẹp khiếm khuyết của anh ta đâu nữa, lúc này mới nhận ra tim mình giống như bị ai đó khoét một lỗ. Hai năm sau, lần đầu tiên chủ tịch điều chế hương liệu của TS lộ diện trước công chúng. Chu An mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt bằng tơ lụa, làn da trắng hơn tuyết, xinh đẹp động lòng người. Đặc biệt là đôi mắt long lanh như hồ nước mùa thu kia, chứa đựng cả ngân hà. Phó Minh Sâm nhìn đến đỏ cả mắt, An An của anh ta trở lại rồi, càng xinh đẹp hơn xưa. Anh ta vội vàng tiến lên giữ Chu An lại, trong mắt hiện rõ sự thâm tình. “…… An An, là anh.” Anh ta vừa mở miệng đã bị người đàn ông phía sau lên tiếng cắt ngang. Người đàn ông đó chính là người mà năm đó Phó Minh Sâm muốn bám vào để trèo lên cao, cũng chính là người thừa kế của Thẩm gia – Thẩm Chu Niên. Anh ôm eo cô vô cùng thân thiết, ánh mắt dịu dàng, mỉm cười hỏi cô: “Anh ta là?” Chu An lạnh nhạt liếc nhìn Phó Minh Sâm một cái, đáy mắt không chút gợn sóng: “Bạn trai cũ.” “Năm đó mắt bị mù, nhìn nhầm người.” Phó Minh Sâm đuổi theo bọn họ ra ngoài, thấy Chu An cùng với người đàn ông kia đi vào cùng một căn phòng. Ở trong đó cả một đêm. ——- Bạn trai cũ xuất hiện, Thẩm Chu Niên nổi cơn ghen, sợ cô sẽ quay lại với anh ta. Chu An: “Đang ở đâu thế? Em đến tìm anh.” Thẩm Chu Niên báo địa chỉ, ham muốn chiếm hữu nổi lên, giọng nói khàn khàn: “Nếu em tới, đêm nay đừng mong anh thả em đi.” Một lát sau, Chu An nhấn chuông cửa phòng anh, nhẹ giọng dụ dỗ: “Anh Thẩm, em tới ăn cỏ gần hang. Anh có cho không?” Hướng dẫn đọc: Chữa lành là chính Toàn văn không có nữ phụ độc ác Song C 2020.09.06 Tag: Đô thị tình duyên Thiên chi kiêu tử Tình yêu và hôn nhân Dốc lòng nhân sinh Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Chu An, Thẩm Chu Niên ┃ vai phụ: Phó Minh Sâm ┃ cái khác: Một câu tóm tắt: Cô ấy không cần anh nữa đâu. Lập ý: Nhân sinh không có NG, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. *** Tóm tắt: Chu An là một cô gái xinh đẹp, thông minh và tài giỏi. Tuy nhiên, cô lại bị người yêu cũ hãm hại khiến cả hai mắt đều bị mù. Không có nơi nương tựa, cô được Phó Minh Sâm, một người đàn ông giàu có, đưa về nhà chăm sóc. Ban đầu, Chu An chỉ coi Phó Minh Sâm là một người bạn tốt, nhưng dần dần cô nhận ra mình đã yêu anh. Tuy nhiên, Phó Minh Sâm lại không coi trọng tình cảm của cô, anh chỉ xem cô như một người phụ nữ khiếm khuyết cần được thương hại. Sau khi nghe được cuộc nói chuyện giữa Phó Minh Sâm và bạn bè, Chu An đã đau lòng rời đi. Hai năm sau, cô trở lại với tư cách là chủ tịch điều chế hương liệu của TS, một công ty lớn. Lúc này, Phó Minh Sâm mới nhận ra mình đã đánh mất người phụ nữ mình yêu. Review: Cốt truyện: Mắt Mù là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, lãng mạn nhưng cũng không kém phần sâu sắc. Câu chuyện xoay quanh hành trình chữa lành và tìm kiếm hạnh phúc của Chu An. Từ một cô gái yếu đuối, cô đã trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, tự tin và xinh đẹp. Nhân vật: Chu An là một nhân vật nữ chính đáng yêu và đáng ngưỡng mộ. Cô là một cô gái xinh đẹp, tài giỏi và có nghị lực phi thường. Dù bị mù nhưng cô vẫn không ngừng nỗ lực vươn lên trong cuộc sống. Thẩm Chu Niên là một nhân vật nam chính ấm áp, dịu dàng và yêu thương Chu An hết mực. Tình tiết: Tình tiết của truyện được xây dựng khá logic và chặt chẽ. Các tình huống trong truyện đều được sắp xếp hợp lý, tạo nên cảm giác tò mò và hấp dẫn cho người đọc. Chất lượng: Mắt Mù là một câu chuyện tình yêu hay và ý nghĩa. Câu chuyện mang đến cho người đọc những bài học sâu sắc về tình yêu, cuộc sống và ý chí vươn lên. Đánh giá: Mắt Mù là một câu chuyện tình yêu đáng đọc. Câu chuyện sẽ mang đến cho bạn những giây phút thư giãn và cảm xúc thăng hoa. *** Bảy giờ sáng, cả biệt thự Gia Ninh chìm chìm trong yên lặng. Chu An ôm chân ngồi trước cửa sổ sát đất nhìn tuyết rơi bên ngoài, chậm rãi chớp mắt. Nhắm mắt là một mảng đen tối, mở mắt cũng là một mảng tối đen. Bắt đầu từ một năm trước, thế giới của cô chỉ còn lại một mảng màu đen. Trương Phượng Khiết bước vào liền đứng trước tấm cửa kính có thể nhìn thấy Chu An.  Cô gái có làn da trắng như tuyết, mắt hạnh to tròn, mái tóc dài, đang ngồi yên lặng trên tấm thảm lông cừu màu trắng, bên cạnh là một con chó đang ngủ say, hình ảnh đẹp như một bức tranh sơn dầu. Thấy cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu trắng mỏng manh, Trương Phượng Khiết nhíu mày, bước nhanh tới cửa, chị ta đưa tay phủi sạch bông tuyết rơi trên áo rồi mới mở cửa bước vào. Chu An quay đầu nhìn về phía cửa, cười rộ lên nói: “Chị Phượng Khiết, chị tới rồi à?’’ Trương Phương Khiết cầm chiếc chăn len dày trên ghế sô pha rồi đặt nó vào trong lòng  Chu An, ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi: “Sớm thế này mà em đã ngồi đây làm gì, đang đợi anh Phó sao?” “Hôm nay anh ấy sẽ không đến đây.” Chu An lắc đầu, cầm lấy chăn đắp lên người, sau đó tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: “Em đang nghe âm thanh của tuyết rơi.” “Tuyết rơi còn có thể nghe được âm thanh sao?” Trương Khiết Phượng hơi kinh ngạc. Chị ấy nghĩ, có lẽ là do hai mắt không còn nhìn thấy được, nên các giác quan còn lại sẽ trở nên cực kỳ mẫn cảm. “Vâng.” Chu An nhẹ nhàng lên tiếng, dường như không muốn quấy nhiễu sự yên tĩnh của mùa đông. Lò sưởi trong phòng khách phát ra âm thanh tí tách, chim chóc trong sân thức dậy từ sớm để đi kiếm ăn cũng đã trở về, hót líu lo trên cành cây, bông tuyết rơi dày đặc dưới mái hiên. Trương Khiết Phượng nhìn Chu An, không khỏi có chút đau lòng. Vào năm mười tám tuổi, độ tuổi đẹp nhất của đời người, Chu An bị mù hai mắt. Các cô gái khác có thể đến trường hoặc đi đến những nơi mà mình thích, nhưng Chu An chỉ có thể ở một mình trong căn phòng trống rỗng, học những thứ chỉ dành cho người mù. Chu An rất thông minh, nhiều bài chỉ cần giảng một lần là cô đã hiểu, hơn nữa cô cũng đảm bảo với anh Phó sẽ thi đậu trường đại học thuộc khối 985, nên thành tích như thế cũng không có gì là lạ. *Trường đại học thuộc khối 985: là các trường đại học của Trung Quốc bao gồm các trường Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh, Đại học Khoa học Kỹ thuật Trung Quốc vv…. Việc mà Trương Phượng Khiết có thể làm chính là ở bên cạnh cô lúc anh Phó không có thời gian ở cùng cô. Vì công việc của anh Phó rất bận rộn, nên một tuần chỉ có thể ở bên cạnh cô một ngày. Nhưng Trương Phượng Khiết không nghĩ rằng anh Phó không thích cô ấy. Nếu không thích cô ấy thì sao có thể để cô ấy ở trong căn biệt thự Gia Ninh tấc đất tấc vàng này, sao lại phải sắp xếp người hầu kẻ hạ cẩn thận chăm sóc cho cô, sao lại phải tìm kiếm bác sĩ giỏi nhất để chữa khỏi mắt cho cô ấy cơ chứ. Hơn nữa, làm sao có thể không thích một người con gái xinh đẹp, mềm mại như thế này được chứ. Nói thẳng ra thì Trương Phượng Khiết rất ghét những kiểu con gái được bao nuôi, nhưng cô không thể nào ghét một con chim hoàng yến như Chu An được. Trương Phượng Khiết đứng dậy đi vào phòng bếp lấy một ly sữa đã được người giúp việc hâm nóng, ngồi xuống bên cạnh Chu An rồi đưa cốc sữa cho cô, nhẹ giọng nói: “Phải uống hết đó. Tám giờ rưỡi giáo viên sẽ qua dạy học cho em, chị sẽ học cùng với em.” Đồng hồ báo thức reo lúc bảy giờ rưỡi sáng, Chu An lấy chiếc điện thoại được chế tạo riêng ra, nói với trí tuệ nhân tạo: “Chào buổi sáng Tiểu Trí, tôi cần gửi voice chat cho anh Phó.” “Vâng thưa chủ nhân, voice chat ngài muốn gửi cho anh Phó đã được ghi lại.” Giọng nói mềm mại không che được vẻ vui mừng, Chu An cầm điện thoại nói: “Anh Phó, chào buổi sáng. Bây giờ Hạ Kinh đang có tuyết rơi đầu mùa, bên ngoài chắc là rất lạnh, anh nhớ quàng khăn quàng cổ nhé.” Vừa dứt lời, Chu An lại nghĩ thêm một chút: “Hình như gần đây áp lực công việc của anh Phó hơi lớn, không cần biết như thế nào, anh nhớ phải chú ý nghỉ ngơi, nếu có thể, em hy vọng anh có thể ít uống cà phê lại. Chúc anh có một ngày thật vui vẻ.~’’ Anh Phó bận rộn với công việc, thường xuyên không thể nghe điện thoại của cô, cô cũng đã quen với việc mỗi sáng gửi tin nhắn chào buổi sáng với Phó Minh Sâm, Phó Minh Sâm cũng thích kiểu trao đổi như thế này. Lúc anh có thời gian rảnh, nhất định anh sẽ trả lời lại cô. Ăn sáng với Trương Phượng Khiết xong vẫn còn chút thời gian. Cô chuẩn bị đầy đủ sách vở, ngồi ngay ngắn trong trong phòng học, hai tay nắm điện thoại, hơi căng thẳng chờ điện thoại của bà nội. Bà nội sống ở nông thôn, mỗi tuần sẽ gọi điện thoại cho cô một lần. Điều này khiến cô vừa mừng lại vừa lo. Mừng chính là vì cô có thể nghe được giọng nói của người nhà, nhưng lại lo lắng bà nội muốn gặp cô. Chừng nào mắt cô chưa nhìn lại được thì cô sẽ không thể trở về. Chương trình học buổi sáng kết thúc đã là mười một giờ. Bà nội vẫn chưa gọi điện thoại tới cho cô. “Chắc là bà cụ quên rồi thôi, An An, em gọi cho bà nhé.” Trương Phượng Khiết xoa đầu Chu An, giúp cô bấm gọi. Hơn ba mươi giây mới có người nhận, giọng nói già nua quen thuộc truyền tới: “Alo An An à, hôm nay sao cháu lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho bà thế, giờ này không phải cháu đang đi học sao?” Chu An cười rộ lên, giọng nói hơi mang ý làm nũng: “Bà nội, hôm nay là thứ sáu mà. Thứ sáu cháu chỉ cần học buổi sáng thôi.” “À à!” Bà nội nói: “Hôm nay đã là thứ sáu rồi sao, bà nội bận quá nên quên mất! Bà nghe TV nói nhiệt độ trong thành phố hai hôm qua đã giảm rồi, An An không bị lạnh chứ, có thế nào cũng không được bản thân bị lạnh đó biết chưa!” “Cháu không lạnh, trong nhà vẫn ổn chứ ạ? Đại Hoàng không có ở nhà, có phải Nhị Bạch đã quậy tung lên hết rồi không ạ?” Lúc nói chuyện với bà nội, Chu An không bao giờ thiếu chủ đề nói. Chỉ có những lúc như thế này, Trương Phượng Khiết mới có thể nhìn thấy sự ngây thơ của một cô gái 18-19 tuổi trong cô. Kiểu phụ thuộc này chỉ khi cô ấy ở chung với người nhà mới biểu lộ ra, Trương Phượng Khiết chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy tỏ ra như thế này trước mặt anh Phó. —— Một chiếc xe thương vụ đặc biệt đi tới tổng bộ tập đoàn Phó thị. Phó Minh Sâm ngồi trên ghế bọc da phía sau, nhanh tay lật xem báo cáo do các bộ phận nộp lên. Điện thoại bên cạnh rung lên hai cái, anh liếc nhìn tên người hiển thị trên màn hình, sau đó nhìn tài xế trước mặt, đeo tai nghe bluetooth lên, mở tin nhắn ra. Giọng nói mềm mại như sáp của người con gái Giang Nam vang lên, khuôn mặt lạnh lùng của Phó Minh Sâm cũng dịu dàng hơn một chút. Đoạn ghi âm dài hơn nửa phút phát hết, lông mày của Phó Minh Sâm giãn ra hoàn toàn. Lái xe nhìn thấy sự thay đổi này của anh, cũng âm thầm suy đoán một chút. Người mà ngày nào cũng đều kiên trì gửi tin nhắn đến cho sếp Phó nhỏ, lại có thể dễ dàng khiến tâm tình của anh trở nên tốt hơn thì chỉ có thể là cô gái ở biệt thự Gia Ninh kia thôi. Haiz, một cô gái xinh đẹp lương thiện như vậy, sao lại bị mù cơ chứ? Chưa cần bàn tới gia thế như thế nào, cô ấy chỉ bị mù thôi cũng không thể nào có cơ hội lọt vào mắt của ông Phó và bà Phó được. Cô gái này, nếu về sau Phó tổng kết hôn rồi, cô ấy phải làm thế nào bây giờ? Ô tô dừng trước cửa tập đoàn Phó thị, bóng của tòa nhà chọc trời đổ xuống bao trùm lấy chiếc xe khiến bầu không khí trong xe càng thêm áp lực. Phó Minh Sâm đột nhiên cảm thấy hơi khó thở, anh nới lỏng cà vạt, nhấn nút ghi âm của điện thoại, trầm giọng nói: “Chào buổi sáng, trời lạnh hơn rồi, em cứ ở trong nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai anh sẽ qua thăm em.” Trong văn phòng của Phó Minh Sâm, các quản lý cấp cao dưới trướng anh đã đứng thành một hàng, cúi người khi anh bước vào, bày ra bộ dạng nhận lỗi. Phó Minh Sâm lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ, đập bản kế hoạch vào ngực một người trong nhóm đó, lạnh lùng nói: “Cái tôi cần không phải là các người thừa nhận bản thân các người không có đủ năng lực, cái tôi cần chính là một bản kế hoạch đạt tiêu chuẩn. Không! Là phải thực hiện được 100%.” Phó Minh Sâm ngồi vào vị trí giám đốc, trừng mắt nói: “Nếu ngày mai còn không đạt tiêu chuẩn, tôi cũng không ngại đuổi việc tất cả các người đâu.” Tất cả thư ký giám đốc bên cạnh cũng bị dọa sợ, bưng cà phê đi vào cũng không dám thở quá mạnh. Phó Minh Sâm nâng cốc cà phê lên, vừa định uống một ngụm thì đột nhiên lại nghĩ tới gì đó, đặt cốc cà phê xuống. Trán thư ký đổ mồ hôi lạnh, hỏi: “Sếp Phó, ngài có cần làm nóng cà phê hơn một chút không ạ?” Phó Minh Sâm: “Đổi thành trà đi.” Trà mang lên còn chưa uống được ngụm nào, điện thoại của Phó Minh Sâm đã reo đến mức sắp nổ tung, người gọi đến là chủ tịch tập đoàn Phó thị, cũng chính là bố của anh, Phó Tấn Hoa. Tầng trên cùng của tòa nhà chọc trời này chính là văn phòng của Phó Tấn Hoa. Lúc Phó Minh Sâm vừa tới cửa văn phòng, đúng lúc gặp được Phó Minh Viễn đi từ bên trong ra –  anh ta ỷ vào thân phận con trai trưởng của nhà họ Phó mà đã gây không ít phiền phức cho Phó Minh Sâm. Phó Minh Viễn loạng choạng đi đến trước mặt Phó Minh Sâm, búng tay một cái, nheo mắt cười: “Này em trai, anh đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà bố giao phó rồi, không cần phải hâm mộ anh trai đâu. Năng lực của anh cũng không mạnh hơn em là bao, chỉ là do vận may của anh lớn hơn một chút mà thôi, chắc là do ông trời chiếu cố đứa con cả là anh đây đấy.” Phó Minh Sâm lười nói nhảm với người này, gõ cửa phòng xong lập tức mở cửa bước vào. Phó Tấn Hoa mặc đồ thể thao, đang chơi golf được xây dựng đặc biệt trong phòng, thấy anh đẩy cửa bước vào cũng không thèm ngước mắt lên nhìn. Phó Minh Sâm nhìn ông ta một cái, nghiêng người đứng sang một bên, cúi đầu, dùng kính ngữ báo cáo: “Bố, bọn con và Thẩm thị vẫn hợp tác theo đúng trình tự, không có vấn đề gì cả, xin bố cứ yên tâm.” Quả bóng được đánh trúng vào lỗ, Phó Tấn Hoa xoay xoay cây gậy trong tay, sau đó đập mạnh vào sau chân Phó Minh Sâm. Mặc dù Phó Minh Sâm có chuẩn bị từ trước, nhưng cũng không thể trụ được. Anh khụy thật mạnh chân xuống đất, mái tóc gọn gàng rũ xuống trán, trông cực kỳ chật vật. “Theo trình tự? Thẩm thị đã rất nhiều lần không hài lòng với phương án hợp tác, đây là theo trình tự mà anh nói sao?” Phó Tấn Hoa hừ lạnh một tiếng: “Nếu không làm được phương án đàng hoàng, anh không biết lén hẹn người phụ trách ra gặp mặt uống trà một bữa sao! Anh đó, vẫn nên học tập anh trai của mình đi, tuy rằng thủ đoạn không được tính là đẹp cho lắm, nhưng nếu không có bất kỳ hiệu quả gì thì cũng chỉ như không mà thôi!” Phó Minh Sâm im lặng hai giây, cắn răng đáp: “Vâng, con biết rồi thưa bố.” “Đừng chỉ nói miệng với ta.” Phó Tấn Hoa xoay người, nâng tay vỗ vỗ mặt Phó Minh Sâm: “Ta nghe nói người phụ trách lần này chính là người thừa kế tương lai của Thẩm gia, bám vào cậu ta, tập đoàn của chúng ta có thể bước lên một bậc thang mới. Bố cũng đã lớn tuổi rồi, con và Minh Viễn ai có thể đem lại nhiều lợi ích cho gia tộc nhất thì tương lai Phó gia sẽ là của người đó, chắc con cũng đã hiểu ý của bố rồi chứ? Con ra ngoài đi!” Huyệt thái dương của Phó Minh Sâm nổi gân xanh, đáp: “Vâng, con sẽ không khiến bố phải thất vọng.” Từ văn phòng chủ tịch đi ra, Phó Minh Sâm chỉnh lại cà vạt, há miệng thở hổn hển. Anh vội vàng trở lại phòng nghỉ trong văn phòng của mình, khóa trái cửa, việc đầu tiên anh muốn làm chính là gọi điện thoại cho Chu An. Lúc này, Chu An đang cùng Trương Phượng Khiết và Đại Hoàng đi dạo trong vườn hoa của biệt thự. Bầu trời sau khi tuyết rơi trở nên trong xanh hơn, ánh nắng cũng xua bớt đi phần nào sự lạnh lẽo của mùa đông. Chu An ngửi được mùi hoa mận trong gió, cúi đầu xoa xoa đầu Đại Hoàng hai cái, nhẹ nhàng nói: “Đại Hoàng, đi chậm một chút nha.” Đại Hoàng sủa hai tiếng, bước đi chậm hơn. Trương Phương Khiết kinh ngạc: “Wow, Đại Hoàng thật sự đã được huấn luyện thành chó dẫn đường rồi.” “Nó rất thông minh, hơn nữa còn lớn lên cùng với em, từ nhỏ đến lớn vẫn rất thân thiết với em.” Nói đến Đại Hoàng, Chu An cảm thấy có chút tự hào: “Chị, có phải bên cạnh có Hoa Lạp Mai vàng* không, mau dẫn em tới xem đi.” *Một loại hoa mai của Nhật Bản Trương Phượng Khiết: “An An, đến hoa như thế nào em cũng có thể đoán ra được, lợi hại thật đó. Đi nào, chị dẫn em đi qua đó xem hoa!” Chu An cười, một tay nắm dây xích của Đại Hoàng, tay còn lại nắm ống tay áo của Trương Phượng Khiết để cô dắt đi. Lúc Chu An đang sờ cánh hoa, điện thoại reo lên nhắn nhở: “Cô chủ, Anh Phó muốn call video với cô. “Anh Phó gọi điện tới rồi!” Chu An lập tức đưa dây xích cho Trương Phượng Khiết, lấy điện thoại trong túi ra, giơ điện thoại lên trước mặt: “Tiểu Trí, mau chấp nhận.” “An An.” Giọng nói của người đàn ông từ đầu dây bên kia điện thoại truyền đến, mang theo chút khàn khàn gợi cảm. Chu An hơi đỏ mặt, cô hơi mất tự nhiên đưa tay vén mái tóc bị gió thổi loạn ra sau tai, mím môi cười nói: “Anh Phó, lúc này anh lại gọi điện thoại cho em khiến em hơi bất ngờ. Anh ăn cơm trưa chưa?” Trên màn hình điện thoại là khuôn mặt thuần khiết không chút tì vết của cô gái, tuy rằng đôi mắt có hơi mờ mịt nhưng vẫn rất sáng, hai bím tóc rủ xuống hai bên có gắn thêm vài bông hoa mai vàng, giống như cảnh xuân đang nở rộ trong mùa đông bất tận, nhìn Phó Minh Sâm với vẻ mặt lo lắng. “Vẫn chưa, anh không đói bụng. Muốn nói chuyện với em một chút thôi.” Trên người Chu An có một loại cảm giác khiến người khác có thể trở nên bình tĩnh, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt và lắng nghe giọng nói của Chu An, Phó Minh Sâm có thể cảm thấy được an ủi phần nào. Phó Minh Sâm ngồi xuống bên giường, tùy ý cởi cúc áo vest. Chu An rất vui vẻ với yêu cầu này của Phó Minh Sâm. Cô bước chầm chậm tới chỗ cây mai, những đóa mai đang nở rộ bên cạnh cô. Chu An chụm ngón trỏ và ngón cái lại thành hình trái tim, giơ ra trước màn hình điện thoại, ngượng ngùng cười: “Anh Phó, màu vàng của hoa lạp mai vàng là màu vàng của ánh nắng mặt trời, cộng thêm trái tim của anh, hy vọng sẽ chiếu sáng gấp đôi cho anh. Mong anh sẽ quên hết những chuyện không vui, ăn cơm đầy đủ, cuộc sống xán lạn.” Phó Minh Sâm không biết tương lai có xán lạn hay không, nhưng giờ phút này, anh cảm thấy ánh nắng chiếu thật rực rỡ.     Mời các bạn mượn đọc sách Mắt Mù của tác giả Đông Bắc Bắc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sống Lại Về Một Nhà (Trọng Sinh Chi Thông Gia)
Nội dung câu chuyện có nhiều tình tiết nhẹ nhàng kể về quá trình cả hai đến với nhau chỉ vì đám hỏi, lại cùng nhau thực hiện ước mơ của mình bước chân vào giới giải trí. Hàn Duyệt ở đời trước bị người nhà họ Hàn hại chết thảm thương, cho nên sống lại Hàn Duyệt quyết định không bao giờ chờ mong thứ tình thân không cần thiết đó nữa. Nhưng thoát khỏi vũng bùn không phải là chuyện dễ dàng như vậy, nghĩ mãi thì cũng chỉ có thể nhảy lên chiếc thuyền lớn là nhà họ Chu này mà thôi. Chỉ có điều Hàn Duyệt – kiêm tác giả viết tiểu thuyết mạng không ngờ rằng, đến bữa tiệc xem mặt thế nhưng lại phát hiện cậu ba nhà họ Chu mới ra tù lại là độc giả trung thành của mình. *** Ánh sáng của cả hội trường lớn tối sầm xuống, sau đó màn hình lớn phía trước xuất hiện đoạn clip mở đầu của lễ trao giải, lễ trao giải chính thức bắt đầu. Bài hát mở màn là do một vị thiên hậu năm năm trước đã từ sân khấu lui về hậu trường diễn xướng, sau khi bài hát kết thúc, bèn ở lại trên sân khấu cùng một MC nam lên bục bắt đầu chủ trì buổi lễ trao giải, nói vài câu vui đùa, thì bắt đầu hồi tưởng quá trình đã qua nhiều năm của giải Kim Kê một cách đầy cuốn hút. Hàn Duyệt ngáp một cái, hôm qua vốn đã không ngủ ngon giấc, buổi chiều lại không có nghỉ ngơi, giờ ngồi ở đây, tuy rằng kích động, nhưng cơn mệt mỏi cũng không kìm được mà trỗi dậy. “Mệt ư?” Chu Bác Nghị nắm lấy tay cậu xoa xoa, “Mệt thì ngủ một giấc đi, anh kêu mẹ nói một tiếng với bên đạo diễn, sẽ không quay trúng em đâu.” Hàn Duyệt lắc đầu, xoa huyệt thái dương nói: “Ngủ không được, có chút khẩn trương.” Chu Bác Nghị cười cười, hôn lên tay cậu nói: “Đừng lo, giải thưởng lớn đêm nay chắc chắn thuộc về em.” “Anh đừng nói tự mãn như thế.” Hàn Duyệt có chút thần kinh thác loạn mà dùng móng tay của tay kia cấu vào lòng bàn tay. Đây là lần đầu cậu được đề cử giải thưởng lớn đến thế, tuy địa vị của mẹ Chu trong giới giải trí có thể giúp cậu lấy được bất cứ giải thưởng gì cậu muốn, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng đối với chính mình và ước mơ, cậu vẫn rất đơn thuần mong lý do giành giải của mình phần nhiều chính là nhờ thực lực của bản thân, mà không phải bằng quyền thế của nhà họ Chu. Đối với suy nghĩ này của Hàn Duyệt, mẹ Chu đương nhiên rất thấu hiểu, đồng thời cũng rất tán thành. Thanh niên khi còn trẻ thì nên vấp ngã vài lần, có thể trải đường cho cậu, cũng không thể thay cậu bước đi. Vì thế sau khi biết được Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị được đề cử giải Kim Kê lần này, mẹ Chu cũng không có tham gia vào công việc bình chọn khen thưởng phía sau. Đúng lúc này, một anh quay phim chuyển máy quay về phía hàng ghế khán giả, nhìn thấy sắp xoay về hướng của bọn họ. “Tiểu Duyệt, cười nào.” Chu Bác Nghị nhắc nhở, đợi tới khi máy quay quét tới, bèn bên thì nhìn ống kính vẫy vẫy tay, bên lại hôn một cái lên đầu ngón tay Hàn Duyệt. Trên mặt Hàn Duyệt duy trì mỉm cười, chân ở dưới thì đá anh một cú, đợi ống kính quay đi mới trừng anh một cái. Chu Bác Nghị chìa tay xoa xoa mặt cậu, lấy trán đụng vào trán cậu, khẽ nói: “Được rồi, được rồi, nếu thật sự căng thẳng, chi bằng nghĩ thử xem lát nữa lên sân khấu nhận thưởng thế nào.” ... Mời các bạn đón đọc Sống Lại Về Một Nhà (Trọng Sinh Chi Thông Gia) của tác giả Thủ Bản Kỳ Tử.
Quá Trình Tự Vả Của Hoàng Đế
Văn án: Kỳ Huy phong Trần Uẩn Ngọc làm hậu chỉ là kế hoãn binh. Nhưng chàng lại không ngờ sẽ có ngày chàng sủng nàng đến nghiện, không thể kiềm chế được. Chú ý: 1. Kiều nữ đáng yêu ngốc nghếch x hoàng đế phúc hắc. 2. Thân thể hoàng đế ốm yếu, sau này sẽ khỏe lại *** Hôm trước đọc được review Hồ Lô Yêu Phi trong hội nên ghé Hoa Tuyết Sơn Trang, trong khi chờ đợi Hồ Lô Yêu Phi thì mình quyết định đọc bộ này, cũng cùng tác giả. Thái hậu là mẹ ghẻ của nam chính Kỳ Huy, muốn đoạt quyền và điều khiển nam chính nên gả cháu gái bà con xa của mình là nữ chính cho nam chính. Nam chính Kỳ Huy là hoàng đế, ốm yếu bệnh tật thật sự, không có thực quyền trong tay nên giả vờ làm hôn quân ăn chơi sa đọa, sa đọa ở đây tức là thích đá gà và luyện tiên đan, không màng chuyện triều chính  Vì để đóng tròn vai nên chàng đồng ý cưới nữ chính Trần Uẩn Ngọc, dù rất bài xích. Đọc đến đây hẳn truyện sẽ ngược lắm, kiểu lấy con gái kẻ thù mà, nhưng không, Kỳ Huy tuy ban đầu ghét Trần Uẩn Ngọc thật nhưng Trần Uẩn Ngọc cũng không mong được thương yêu gì, chỉ muốn sống an phận trong cung, thế nhưng vì thái hậu thúc đốc nên nam nữ chính phải chung đụng, thế là lâu ngày sinh tình. Trần Uẩn Ngọc vốn lương thiện nên dù "cẩu hoàng đế" Kỳ Huy rất hung dữ với nàng, nhưng nàng vẫn mềm lòng khi thấy chàng đau bệnh, vẫn hoảng sợ lo lắng khi thấy chàng bị thích khách ám sát. Vì người đời đồn chàng là hôn quân nên ban đầu nàng rất sợ hãi, thế nhưng chàng không hề làm gì xấu, còn đối xử rất tốt với nàng. Thế là dần dần, nàng sợ chàng chết, thường hay sợ hãi không dám ngủ, thức suốt đêm để kiểm tra hơi thở của chàng. Kỳ Huy vốn ẩn mình để chờ thời cơ đoạt quyền, chàng vốn không sợ gì cả, nhưng khi biết trên đời vẫn có một người sợ mình chết, chàng lo nếu chàng thật sự không còn thì làm sao nàng sống được trước sự âm hiểm trong cung. Thế là chàng dần trân trọng sức khỏe của mình, tìm danh y chữa bệnh, tìm cơ hội trở mình. Rồi một ngày kia, Trần Uẩn Ngọc thấy tên "hôn quân" tướng công ốm yếu nhà mình tắm máu hoàng cung, khởi binh đoạt quyền, nàng rất chi là không quen, không quen thấy chàng chăm chỉ đến mệt mỏi, không quen thấy chàng vất vả đi sớm về muộn. Nhìn chung truyện này không thú vị bằng Hồ Lô Yêu Phi (cùng tác giả), không cao trào và giải quyết vấn đề quá đơn giản. Nhưng được cái sủng ngọt nhẹ nhàng, ngược phản diện, đọc mà hả dạ, tính cách và chuyện về tuyến nhân vật phụ cũng khá thú vị. Truyện có pass, may mà mình đến kịp thời nên vẫn được cho pass, chứ 2 tuần nữa là trễ rồi. bạn nào thích kiểu nhẹ nhàng thế này thì tranh thủ nhé *** Ai cũng nói đương kim hoàng đế Kỳ Huy là một tên hôn quân chỉ biết chơi bời, tuy dung mạo tuấn tú nhưng thân thể lại ốm yếu, không sống được bao lâu. Ai cũng khen Ngô thái hậu tuy không phải mẹ ruột của hoàng đế nhưng lại yêu thương hoàng đế như con ruột, quan tâm lo lắng, lại tự mình chấp chính mấy chục năm, đúng là một người phụ nữ tài giỏi nhân hậu. Ai cũng nói Trần gia đại tiểu thư Trần Uẩn Ngọc thật đáng thương, trẻ tuổi xinh đẹp là thế nhưng lại bị thái hậu chọn trúng, phải gả cho một tên hôn quân, chắc chẳng mấy chốc sẽ trở thành quả phụ thôi. Có điều, từ xưa đến nay, có được mấy lời đồn là tuyệt đối chính xác đâu. Từ ngày “bị” chọn phải trở thành hoàng hậu của một tên hôn quân trong miệng người đời, Trần Uyển Ngọc đã chuẩn bị tinh thần sống cô đơn buồn chán trong cung cấm cả đời. Thế nhưng khi vào cung, Trần Uyển Ngọc phát hiện thật ra đồ ăn trong cung rất ngon, hoàng đế phu quân của nàng cũng khá đẹp trai, ừm cuộc sống như thế cũng không tệ lắm. Lại qua một thời gian, Trần Uyển Ngọc phát hiện thật ra tên hôn quân Kỳ Huy rất đáng thương, sức khỏe yếu ớt, còn bị mấy tên đạo sĩ lừa gạt luyện đan dược vô bổ, tuy có lúc hắn rất hung dữ nhưng đối xử với nàng rất tốt. Rồi một ngày kia, Trần Uyển Ngọc phát hiện phu quân tốt của mình khỏi binh đoạt quyền, lật đổ thái hậu, tự mình chấp chính, mà thái hậu cũng không thật sự hiền từ như nàng biết. Tuy Trần Uyển Ngọc có hơi hoang mang, nhưng từ đó, sức khỏe của Kỳ Huy ngày một tốt hơn, lại càng yêu thương nàng hơn. Dù mỗi lần Kỳ Huy làm việc gì cho nàng cũng bắt mình hôn trả ơn, nhưng chung quy chỉ cần nàng “trả ơn” thì việc gì Kỳ Huy cũng sẽ chiều nàng. _______________ Kỳ Huy trúng độc từ khi còn trong bụng mẹ nên sức khỏe vô cùng yếu ớt, chàng sống ẩn nhẫn dưới lốt một hôn quân ham chơi mê đan dược để chờ ngày đoạt lại hoàng quyền, trả thù người đã hại mình và cha mẹ ruột. Thái hậu muốn nắm quyền, Kỳ Huy giả vờ không có hứng thú với triều chính, tỏ vẻ chỉ thích chọi gà, luyện đan. Thái hậu muốn chàng cưới cháu họ của bà – Trần Uyển Ngọc, Kỳ Huy vì đại cục, cũng phong Trần Uẩn Ngọc làm hoàng hậu. Nhưng chàng lại không ngờ sẽ có ngày chàng sủng nàng đến nghiện, không thể kiềm chế được. Từ đó, “hôn quân” Kỳ Huy sống trong chuỗi ngày tự vả Kỳ Huy biết mình chẳng còn sống được bao lâu, khi chưa yêu Trần Uẩn Ngọc, tâm nguyện của chàng là bảo vệ giang sơn của Kỳ gia trước lúc lìa đời, nhưng sau khi yêu cô hoàng hậu ngốc nghếch của mình rồi, Kỳ Huy lại không đành lòng chết. Kỳ Huy chỉ bị thương nhẹ, Trần Uẩn Ngọc đã lo sợ mất ngủ cả đêm để chăm sóc chàng. Biết Kỳ Huy ốm yếu, nên nhiều đêm, Trần Uẩn Ngọc lại len lén kiểm tra hơi thở của chàng. Trần Uẩn Ngọc sợ chàng sẽ đột ngột ra đi. Kỳ Huy sợ chết sẽ làm Trần Uẩn Ngọc đau lòng. ___________ Còn thái hậu thì sao? Bà cả đời sống vì tình yêu. Bà dốc hết lòng vì giang sơn xã tắc mà người bà yêu để lại. Bà buộc mình phải quên đi những tổn thương trong tình yêu. Bà sợ hãi bị phản bội, rồi điên cuồng vì yêu… Để rồi bà hại cả người mình yêu thương vì quá yêu người đó. Đối với Kỳ Huy – con trai của người bà yêu và người phụ nữ khác, bà từng thật lòng yêu thương, cũng vô cùng căm hận. Cứ thế, thái hậu yêu cả đời, sai cả đời, mệt mỏi cả đời, sau cùng lại chẳng được gì. ___________ Về nội dung, ‘Quá trình tự vả của hoàng đế’ không quá phức tạp, truyện nhẹ nhàng, sủng sạch, thịt thà đầy đủ, có chút âm mưu tranh đoạt, thích hợp cho những bạn có trái tim hường phấn. Tuy truyện không phải là một bộ cung đấu gây cấn hồi hợp nhưng lại khiến người đọc chìm đắm trong sự ngọt ngào, tươi vui, rất thích hợp để giải trí. Khác với những nam chính khỏe mạnh có thể ‘đại chiến 800 hiệp’ khác, nam chính Kỳ Huy của chúng ta thật sự rất yếu, nhưng hoàng hậu của chàng lại quá xinh đẹp, nên rất nhiều lần Kỳ Huy sút ‘chết dưới hoa mẫu đơn”.  Nữ chính Trần Uẩn Ngọc thì là một nàng tiểu thư được cha mẹ cưng chiều từ nhỏ nên tính tình đơn thuần ngây thơ và có khả năng thích nghi rất cao, trước đó nàng nhanh chóng sống hòa thuận với một ‘Kỳ Huy hôn quân’, về sau lại phút chốc thích ứng với một ‘Kỳ Huy minh quân’. Cũng chính vì sự ngây thơ và lương thiện đó, nàng mới có thể chiếm trọn trái tim của Kỳ Huy, một thường thiếu thốn tình cảm từ bé và rất cần sự chân thành. ____________ Đoạn trích 1: -Trần Uẩn Ngọc: Hoàng thượng, tối nay chàng không thể thức thời canh ba đâu…Thiếp không muốn lại phải kiểm tra hơi thở của chàng nữa đâu. -Kỳ Huy: Kiểm tra hơi thở? Trần Uẩn Ngọc đặt tay dưới mũi hắn: “Chính là thế này này, xen thử chàng có còn thở không.” Đôi mắt thanh tú của nàng nhíu lại, bờ môi chu chu. Kỳ Huy cười rộ lên…xem ra nàng thật sự rất sợ mình chết. Trên đời còn có người sợ mình rời đi, cảm giác này thật tốt, cho nên, bây giờ hắn không thể chết được, nếu không chắc nàng sẽ rất đau lòng. Kỳ Huy xoa tóc nàng nói: “Được, tối này sẽ ngủ sớm, bây giờ sẽ lập tức về Diên Phúc cung ngủ với nàng.” Đoạn trích 2: Kỳ Huy: “Trẫm có từng khen nàng đẹp chưa?… A Ngọc thật xinh đẹp, có duyên gặp được nàng, kiếp này trẫm đã mãn nguyện.” Mời các bạn đón đọc Quá Trình Tự Vả Của Hoàng Đế của tác giả Cửu Lam.
Quỷ Huynh
Văn án : Ngụy Hà lại mơ thấy anh. Anh  ngồi trên xe lăn,sắc mặt tái nhợt không hề có nhân khí,đôi mắt hẹp dài vô lực nhìn Ngụy Hà,năm ngón tay thon dài che miệng liên tục ho khan. Lúc ngẩng đầu lên, khóe mắt của anh ẩm ướt,hàng mi thật dài rũ xuống,che mất cảm xúc nơi đáy mắt. Trong nháy mắt, Ngụy Hà cảm thấy loại bệnh trạng yếu ớt này xinh đẹp đến mức chói mắt làm cho người ta đui mù. *** Ngụy Hà bởi vì nhận được tin anh trai Ngụy Thư của mình mất mà trở về Ngụy gia,nhưng chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi,Ngụy gia đã thay đổi rất nhiều,cái chết của Ngụy Thư không đơn giản như vậy,người cha Ngụy Thường Đức tựa hồ đang che giấu một bí mật nào đó. Đến khi Ngụy Hà gặp lại người anh trai Ngụy Thư đã chết hóa thành quỷ với thân hình tiêm dài, sắc mặt tái nhợt kia,tất cả mọi câu đố đều đồng loạt thổi quét về phía hắn,còn toàn bộ Ngụy gia cũng bị bao phủ trong một âm mưu cùng bí ẩn thật lớn… *** Đình là một đứa cực kì sợ ma lại rất thích đọc truyện ma. Đọc xong bộ này cả đêm không thể ngủ được vì hình ảnh anh công Ngụy Thư mặc áo trắng cứ lặp đi lặp lại trong đầu của Đình. Truyện có 44 chương cả ngoại truyện nhưng thời gian hai nhân vật chính ở bên nhau rât ít. Ban đầu chỉ có bạn thụ Ngụy Hà yêu đơn phương anh công Ngụy Thư. Nhưng hết 42 chương mình vẫn không cảm nhận được tình cảm của hai người này. Thậm chí Đình còn không chắc anh công có thực sự yêu Ngụy Hà không. Hay là tác giả viết yêu thì là yêu. Bạn thụ mấy chương đầu cứ nhắc đi nhắc lại là mình chỉ yêu Ngụy Thư. Nhưng Đình không thấy như thế, Đình thấy ẻm lắng nhăng. Tính cách lại đặc biệt không tốt ????) Đình thấy nhiều người khen truyện hay nhưng theo Đình thì tình tiết truyện rất thiếu logic. Có mấy đoạn đột nhiên xuất hiện kết quả mà không biết nó được bắt đầu như thế nào. Ví dụ đoạn Lão Ngụy chết hay việc Ngụy Thư “hồi sinh”. Về văn phong và cách dùng từ của chị editor, Đình không dám nhận xét vì chị dành thời gian edit cho mà đọc là đã tốt lắm rồi ^^ Tóm lại với một đứa giành cả tuổi thanh xuân để đọc đam kinh dị thì Đình nghĩ bộ này sẽ được 2/5. Và chỉ khi nào thừa thời gian lại hết truyện để đọc hoặc muốn thử cảm giác nhịn đái cả đêm thì mới nên đọc. Mời các bạn đón đọc Quỷ Huynh của tác giả Tạm Đao Gia Môn.
Quân Vi Hạ
Truyện lấy bối cảnh là một thời đại mỗi đế vương đều phải có nam hậu. Con cái sinh ra được giao cho nam hậu nuôi dưỡng và chỉ có con được nam hậu nuôi mới có quyền thừa kế. Lâu Cảnh là trưởng tử của An quốc công. Mẹ mất sớm, ông nội đại tướng quân vô cùng cưng chiều nên khiến chính cha anh sinh lòng ghen ghét. Nhân cơ hội triều đình tuyển thái tử phi, lão già tiến cử con trai, mục đích là để anh không còn quyền thừa kế quốc công phủ. Lâu Cảnh vốn là tướng quân tuổi trẻ đã lập chiến công hiển hách nên làm gì chịu được, nhưng vừa phản kháng thì bị cha đánh cho gần chết, thiếu điều phải dùng cáng đem gả vào thái tử phủ. Tiêu Thừa Quân là thái tử nhưng địa vị bấp bênh. Hoàng đế chuyên sủng quý phi nên mong muốn lập con thím này làm hoàng đế. Nam hậu và thái tử thì toàn bị hoàng đế nghi ngờ muốn giết vua đoạt vị. Ban đầu Lâu Cảnh muốn nhân cơ hội hợp tác, trở thành công thần của thái tử điện hạ. Cuối cùng lại vì Tiêu Thừa Quân quá ôn nhu quá chăm sóc mà nảy sinh ham muốn đè luôn con người ta. Truyện của Lục Dã Thiên Hạc vốn có điểm yếu là âm mưu tranh đấu đều sơ sài nhưng mặt tình cảm thì khó thể chê được. Công thông minh quyết đoán nhưng lại thích diễn trò mỹ nhân kế, thụ trầm ổn ôn nhu tuy nhìn ra vẫn cứ không nhịn được cưng chiều. Tim hồng phấp phới, không kẻ thứ ba. Vô cùng ấm áp, thích hợp cho những trái tim yêu nhẹ nhàng hoặc ai vừa coi ngược xong đọc cũng rất ổn. *** Văn án: Lâu Cảnh bị phụ thân đánh gần chết, một phát quẳng vào Đông Cung. Làm Thái tử phi chính là đoạt tước vị của y, vứt bỏ tiền đồ của y, việc Lâu Cảnh y có thể làm chỉ có, chỉ có … phò trợ Thái tử, bảo vệ tốt ngàn dặm non sông này… Vua nói: Hoàng hậu, ngươi đến cùng có biết cái gì là phu vi thê cương không hả? Lâu Cảnh ôm lấy người mặc long bào, cười nói: Biết biết, chính là thần ở long sàng tuyệt đối không làm Hoàng thượng mệt nha nha! Vai chính: Lâu Cảnh, Tiêu Thừa Quân Phối hợp diễn: Triệu Hi, Lâu Kiến Du và một đống nữa =v= Biên tập JJ đánh giá: Thế tử An Quốc công Lâu Cảnh đột nhiên bị tứ hôn, gả cho Thái tử thành Thái tử phi. Trước đêm đại hôn, Lâu Cảnh bị phụ thân đánh bán sống bán chết vứt vào Đông Cung. Tác giả vẫn theo phong cách nhất quán cũ, khúc dạo đầu có một xíu xiu ngược nhưng tổng thể chính là con đường tình ái ấm áp a. Lúc đầu là vậy, làm sao mà  Lâu Cảnh cùng Thái tử lại nắm tay nhau cùng đi, làm cho người ta chờ mong vô cùng. Mà phối hợp diễn có Hoàng hậu cũng có chút làm người chú ý, mưa gió biến hóa trên triều đình cũng là một điểm đáng xem. Mời các bạn đón đọc Quân Vi Hạ của tác giả Lục Dã Thiên Hạc.