Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ban Biên Tập Đêm Khuya - Thảo Đăng Đại Nhân

[Tử bất ngữ] là một tạp chí chuyên về đề tài kinh dị, những câu chuyện hư hư thật thật, tuy mơ hồ nhưng lại khiến người đọc lạnh gáy. Từ khi hợp tác với [Tử bất ngữ], An Dạ lúc nào cũng đau đầu về chuyện tìm đề tài cho tác phẩm. Biên tập mới đến, Bạch Hành, lại là người cứng mềm đều không ăn, khiến cho mấy chiêu bài trốn deadline của cô đều không có đất dụng võ. Quá đáng hơn cả, cô muốn đi thực tế lấy tư liệu cho truyện, anh ta cũng một mực đi theo giám sát. An Dạ ôm tâm trạng hậm hực xách ba lô lên và đi, chỉ không biết rằng, chuyến đi này sẽ kéo cả cô và anh chàng tổng biên đẹp trai vào những vòng lặp kì bí không có điểm dừng. Nơi An Dạ đặt chân đến đầu tiên là một căn hộ chung cư cũ kĩ, người từng sống ở đây đều chết trong những vụ thảm án kì lạ. Đây cũng là nơi cô lấy cảm hứng để đặt bút viết những chương đầu tiên trong "Khe hở". *** "Cho dù tôi không mở mắt ra nhìn, cũng biết cô ta có mặt khắp nơi. Có lẽ cô ta đang vươn hai ngón tay trắng xanh, đốt tay nhỏ dài, giống như hai chiếc đũa trúc bám vào khoảng giữa vách tường và mặt bên ngăn tủ. Trong khe hở kia, một đôi tay đang từ từ vươn ra, toàn bộ thân mình đều chậm rãi chui ra từ cái khe chật hẹp đó, từng chút một. Tôi không cách nào bịt kín cái khe hở ấy lại, nhất là khi bên trong có người phụ nữ đáng sợ đó. Cùng với tiếng cười điên dại thưa thớt của cô ta, tôi luống cuống chân tay giãy giụa. Tất cả đều rơi vào trong mắt cô ta, nơi đồng tử sâu thẳm mà thần bí khôn lường." * Khi loay hoay phá giải những uẩn khúc trong căn hộ ma ám này, An Dạ phát hiện ra mình là người có sức hút kì lạ với những chuyện ma quỷ, còn Bạch Hành lại có con mắt âm dương, có thể nhìn thấy những thứ không thuộc về thế giới này. Có anh ở bên cạnh 'bảo kê', cô cũng an tâm phần nào, chuyên tâm tiếp tục "tìm tư liệu" viết truyện. Rời khỏi căn nhà bị ám, sau khi đã giải được bí mật về "khe hở" thật sự, An Dạ và Bạch Hành lại tiếp tục hợp tác trong một tác phẩm mới: Búp bê. Hiện nay trên mạng đang hot chuyện một nữ sinh nghe thấy búp bê nói chuyện. Cô nữ sinh này còn đăng cả clip lên mạng, An Dạ cũng tò mò nghe thử, sau đó có ý tưởng chắp bút viết "Búp bê". Nhưng ông trời lại không muốn giúp cô, tác phẩm mới vào lúc sắp hoàn thành thì lại xảy ra sự cố. Cô nữ sinh trên mạng kia bị phát hiện đã chết trong phòng kín, thời điểm tử vong cô ta nằm trên giường, yết hầu bị một con búp bê gỗ bóp chặt. Giống như là, bị búp bê bóp cổ tới chết... Mà quan trọng hơn là, cái chết này giống hệt như câu chuyện của An Dạ đang viết. Lẽ nào, hung thủ đang theo dõi cô hằng ngày? Rất nhanh, An Dạ đã biết được đáp án. Hai người tác giả và biên tập lần theo manh mối ít ỏi, tìm đến một thị trấn nhỏ nơi chế tác những con búp bê gỗ này. Người dân quanh vùng đều nói đây là búp bê quỷ đồng, dùng để câu hồn trẻ em. Chủ xưởng sản xuất búp bê xưa cũng đã chết bất đắc kì tử, gia đình li tán, nghe nói là lời nguyền của ma quỷ. Manh mối đứt gãy, hai người đành quay lại thành phố trong sự thấp thỏm không yên lòng. Lời đồn về búp bê giết người càng ngày càng xôn xao dư luận, An Dạ lúc nào cũng cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình. Cho đến khi, cô phát hiện ra thật sự có một con búp bê trong ngăn tủ. Lẽ nào cô sẽ trở thành nạn nhân kế tiếp? Bạn có tin vào ma quỷ không, búp bê thật sự có thể giết người, hay là con người lợi dụng búp bê làm công cụ thực hiện tội ác của mình? Kết truyện có thể làm bạn thở phào nhẹ nhõm vì nhân vật chính đã an toàn, nhưng lại cũng để lại trong ta những dấu hỏi, về bản chất của con người, điều gì đã biến họ trở thành những "ác quỷ" thực sự. Ngay từ khi đọc những chương đầu của câu chuyện này, tớ đã nhận ra một điều, rằng ma quỷ đáng sợ, nhưng bản chất con người còn có thể độc ác hơn rất nhiều. Sợ ma, không bằng nói rằng sợ tâm ma trong những người xung quanh mình. Nữ chính là một tác giả viết truyện kinh dị, nhưng lại cũng "sợ" những thứ kì quái ấy. Chẳng hiểu duyên số run rủi thế nào mà những chuyện đen đủi đều đổ ập hết lên đầu cô. Đi thực tế gặp ma đã đành, viết truyện ma thì bị người ta ăn cắp ý tưởng để giết người, đi chơi công viên thì gặp chiếc máy ma ám, đi giúp bạn thì chính mình lại bị rơi vào không gian song song... Nam chính lại là một người hết sức bí ẩn, công việc chính là biên tập nhưng lại có con mắt âm dương, biết những kiến thức về điều tra và phá án. Thân phận của anh được hé lộ ra theo từng chương truyện, nhưng phải đến gần cuối chúng ta mới hiểu rõ hết được. Chỉ biết rằng, anh và nữ chính An Dạ đã biết nhau từ rất lâu về trước. Nhưng những kí ức ấy, cô đều đã quên mất. Anh quay lại là để bảo vệ cô, cũng là để trốn chạy khỏi quá khứ. Vì là truyện dán mác kinh dị nên bạn yên tâm, ma quỷ trong sách cũng là hàng thật giá thật. Tuy nữ chính hơi yếu đuối vô dụng nhưng được cái nam chính mạnh mẽ luôn xuất hiện đúng lúc để giúp đỡ cô. Nam chính thật sự rất sủng cô, tuy ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng. Duy chỉ có điều làm mình hơi bực là nam nữ chính tình trong như đã mặt ngoài còn e, thích nhau thả thính thậm chí sống chung nhà với nhau bao lâu mà vẫn tỉnh bơ như không. Mối tình chậm tiến này bạn phải đọc gần hết truyện mới manh nha phát triển thêm, nên đừng hi vọng nhiều phân cảnh hôn hít abc xyz gì đó :v. Về phần logic trinh thám thì thật sự bạn không nên đặt hi vọng nhiều vào những tác giả ngôn tình viết thể loại này. Truyện không đến mức dở nhưng đối với con mọt nghiền trinh thám kinh dị như mình thì không thấm vào đâu cả, đọc giải trí vui vui thì được. Tặng các bạn một trích đoạn nhỏ trước khi kết thúc rv nha: "Cô đang định chậm rãi rút thắt lưng của anh ra, Bạch Hành đã tỉnh lại, bình tĩnh nhìn cô, cổ họng đột nhiên hơi khô. An Dạ hỏi: “Muốn uống nước sao?” Bạch Hành gật đầu, ánh mắt vẫn dừng lại trên người An Dạ. Ánh mắt ấy làm lưng An Dạ như kim chích, không dám nhúc nhích. Hiện tại Bạch Hành giống như con báo hoang dã săn mồi, lúc nào cũng có khả năng tấn công, đáy mắt rục rịch cảm xúc, không phải sát ý, mà là thần sắc mê mang. An Dạ xoay người vừa định rời đi, lại bị đối phương kéo lên trên giường. Nước trong tay cô rớt đầy đất, mà ánh đèn lại bị Bạch Hành tắt đi, căn phòng lập tức chìm trong bóng tối. An Dạ có thể nghe được tiếng thở dốc của Bạch Hành, từng hơi nặng nề, một chút dừng ở trên lưng cô. Đột nhiên, Bạch Hành đem cả người cô đặt dưới thân, một tay ôm cổ, một tay từ từ di chuyển xuống bụng cô. “Bạch… Bạch Hành…” giọng nói của An Dạ mang theo một chút run rẩy. Bởi vì một tay Bạch Hành cứng rắn ôm lấy cổ, khiến cho An Dạ ngửa đầu, nửa người nâng lên, vạt áo mở rộng ra, gió lạnh lùa vào, cô nhịn không được đè thấp thân mình. “Ừ...” Bạch Hành trầm thấp hừ một tiếng, không rõ ý vị. Bạch Hành xoa nhẹ cổ cô, thân mật ôn nhu giống như che chở một đóa hoa. An Dạ nhịn không được kêu lên một tiếng, nhắm mắt lại. Cô bị Bạch Hành ôm trọn cả người, chân anh chen vào giữa mông cô, làm như nhịn không được, nhẹ nhàng cọ xát, cảnh cáo người dưới thân người không cần hành động thiếu suy nghĩ. An Dạ mang theo ý xấu liếm liếm cánh tay Bạch Hành, xúc cảm ấm áp khiến cho người phía sau run lên. Bạch Hành rốt cuộc không nhịn được, trực tiếp lật người cô lại, mạnh mẽ cường áp, lấy môi dán chặt môi." * *** Lòng An Dạ vẫn còn sợ hãi, cô đi cùng Lý Duyệt và ông chú đầu hói đến nhà ăn mà bọn họ vẫn hay ăn bữa khuya. Bây giờ, nhà ăn này hầu như đã trở thành căn cứ tụ họp bí mật của bọn họ, mỗi khi giải quyết xong một chuyện, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng đi đến đây, gọi vài món ngon để bù đắp lại cho chính mình. Người còn thức trong khách sạn vẫn khá nhiều nhưng hầu như không một ai biết họ phải đang tham gia một trò chơi chạy trốn cái chết đầy tàn khốc. Bọn họ theo lệ cũ uống bia nói chuyện phiếm vào đêm khuya, nhàn hạ tắm suối nước nóng, hưởng thụ kỳ nghỉ vui vẻ. An Dạ thở dài một hơi, đối lập với trạng thái lơi lỏng thoải mái của những người khác, cô có vẻ thật bất hạnh và đáng thương. Thế nhưng cô lại không thể làm gì, ai bảo cô xui như vậy, bị Slender quấn lấy. "An Dạ, An Dạ." Cô đi được vài bước bỗng nhiên từ sau lưng truyền đến giọng nói của Bạch Hành. "Bạch Hành?" An Dạ vừa ngừng lại, Lý Duyệt và ông chú đằng trước đã quẹo qua lối khác, không thấy đâu nữa. Cô không biết nên tăng tốc đuổi theo họ hay là dừng lại chờ Bạch Hành thì mới tốt. "An Dạ, An Dạ, An Dạ, An Dạ." Bốn phía thật yên tĩnh, chỉ có tiếng gọi dồn dập của Bạch Hành. Có thể là vì An Dạ đã trải qua trận chiến sinh tử kia nên một khi thoát khỏi hiểm cảnh, cô bắt đầu rất nhớ rất nhớ Bạch Hành, muốn tìm anh bộc lộ nỗi lòng, thậm chí là dựa dẫm vào anh. Cô ngẩn ngơ, nghe thấy giọng nói quen thuộc của Bạch Hành, theo bản năng muốn đuổi theo. "An Dạ, An Dạ, An Dạ, An Dạ." Tiếng gọi thầm thì kia vọng đến liên tục từ nơi cuối con đường, phía sau lưng An Dạ. An Dạ giống như bị dụ dỗ, cô tựa như một con thuyền nhỏ bé lạc trên mặt biển khơi, rơi vào sương mù, khi không có ngọn hải đăng dẫn lối chỉ có thể đi theo tiếng hát của hải yêu, mặc kệ phía trước có thể là vực sâu vạn trượng. "An Dạ, An Dạ." Nếu nghe kỹ lại, thật ra có thể cảm thấy sự khác biệt trong giọng nói kia. Thường ngày, khi Bạch Hành gọi tên cô đều sẽ có loại cảm giác lưu luyến không thôi, âm tiết phát ra được kéo dài, vừa thô ráp vừa khàn khàn; nhưng bây giờ thì lại khác, tiếng gọi này vang lên giống như máy móc, cứ lặp đi lặp lại một cách dồn dập. Vậy mà An Dạ nhịn không được phải đến gần nơi phát ra giọng nói ấy, trong vô thức, cô không nghĩ đến những gian dối của con người, cũng không muốn hoài nghi giọng nói Bạch Hành. Cô nhớ rõ mình đã từng nói sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng anh. Bây giờ Bạch Hành đang đến đón cô, vì sao cô lại không thể đi theo anh ấy? An Dạ mệt mỏi nhắm mắt lại, suýt chút nữa đã té xỉu trên mặt đất. Vẫn chưa được phép ngủ, Bạch Hành vẫn còn đang chờ cô. An Dạ hơi hé đôi mắt, giơ tay về phía trước, nói thầm trong lòng: Em đến rồi đây, Bạch Hành.... Không được! An Dạ nhanh chóng mở to mắt, thở dốc từng ngụm từng ngụm. Cùng lúc đó, giọng nói kia biến mất trong nháy mắt. An Dạ bất giác tỉnh táo lại, cô theo bản năng chạy về hướng ngược lại, muốn một lần nữa đuổi theo ông chú đầu hói và Lý Duyệt. Lách tách. Lách tách. Răng rắc, răng rắc. Răng rắc, răng rắc. Mối nguy hiểm vẫn chưa hoàn toàn giải trừ, tình huống bây giờ giống như An Dạ gặp phải một ác mộng thật dài, tỉnh giấc thức dậy, đi uống một ngụm nước, vốn tưởng rằng có thể yên tâm nhưng bỗng nhiên cảnh tượng trong mộng lại xuất hiện rõ mười mươi ngoài đời thực. An Dạ đang rất mệt mỏi nhưng lại có tình huống bất ngờ khiến cô phải xốc lên tinh thần, phải trốn chạy một lần nữa. Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy chỗ chân tường có một cánh tay trắng nõn cùng với khớp hàm siết chặt vang lên âm thanh "răng rắc răng rắc", theo đó còn có tiếng gọi thật nhỏ, mơ hồ có thể nghe ra là đang gọi "An Dạ." Bị một sinh vật xa lạ gọi tên cùng với ý đồ dụ dỗ cô nhảy vào vực sâu, tình huống này thật khiến người ta buồn nôn khó chịu. Tuy rằng An Dạ biết rõ không thể tin tưởng tiếng gọi kia nhưng cô cũng biết mình không nhất định có thể thoát khỏi hiểm cảnh như vậy. Trên tay An Dạ không còn vũ khí nào, cô chỉ còn đường chạy trối chết, nhìn chân tường dần dần xuất hiện thêm cánh tay, một cái lại một cái, cứ liên tiếp không ngừng bám lên tường thành một dãy. Tuyệt đối là Slender! Cô không biết Slender đang định làm cái quỷ gì nhưng chờ đến khi cô chạy đến chỗ rẽ, định thoát khỏi đây thì đột nhiên bị một sức lực cổ quái kéo ngược về phía sau, hút vào trong một căn phòng nào đó có cánh cửa đang mở rộng nơi góc tường. "Rầm!" Khoảnh khắc cửa bị đóng lại, hình như Slender đã thành công bắt An Dạ nhốt vào căn phòng này. Đôi mắt An Dạ bị quáng gà nên cô hầu như không thể thấy rõ bất cứ thứ gì trong bóng tối. Trong căn phòng tối đen, cả cơ thể cô mê mang hỗn loạn, ý thức tan rã. Ngay tại lúc cô sắp ngủ, trong phòng bỗng nhiên có một ngọn nến sáng lên. Ánh lửa của ngọn nến thật nhỏ, lung la lung lay, chiếu sáng lên gương mặt người đó. Vậy mà là.... ông chú đầu hói? Gương mặt ông chú có màu đỏ nhàn nhạt, hình như đã uống một ít bia, trông có vẻ hơi say. An Dạ bị Slender nhốt nhầm vào phòng ông chú này ư? Cô vừa muốn lên tiếng nhắc nhở lại bất ngờ bị ngắt lời, ông ta cười ha hả, nói: "Có phải cô muốn kêu tôi chạy mau hay không?" Cách nói chuyện thế này có gì đó sai sai. An Dạ chần chừ, gật gật đầu. "Đây là lần thực nghiệm đầu tiên của tôi." Ông chú đầu hói ông nói gà bà nói vịt, ông ta đang ngồi trên giường, đáy mắt toàn là cô đơn. "Thực nghiệm?" An Dạ có một dự cảm bất an. "Lần đầu tiên gặp các người, tôi đã từng nói mình cảm thấy rất hứng thú đối với côn trùng, đặc biệt là con nhện." Ông ta run rẩy móc từ trong tay áo ra một tiêu bản nhện Tarantula(*), thật cẩn thận soi nó phía trên ngọn nến, quan sát tỉ mỉ. (*)Nhện Tarantula được xem là một trong những loài nhện độc nhất hành tinh với vũ khí lợi hại là nọc độc và búi tơ của nó. Ánh lửa của ngọn nến thật sáng, đủ để rọi ra rành mạch từng sợi lông tơ nhỏ nhất của con nhện. Hình dáng nó bị phóng đại lên trần nhà, hoá thành một con nhện tám chân thật lớn. Khoan đã. An Dạ ngẩng đầu nhìn kỹ lại trên trần nhà, cô sắp hỏng mất rồi. Trời ạ, cái gì với cái gì vậy má! Trên trần nhà vậy mà lại có một con Slender thật lớn đang bò! Đó chính là gương mặt mà cô đã từng thấy qua, là Mộc Thâm, là Đỗ Tư Tư hay vẫn là Hà Lị?! "Mặt của nó...." Ông chú đầu hói nói một cách quyến luyến: " Đây là con Slender duy nhất trên thế giới, nó thật là đẹp, có phải hay không? "Gớm muốn chết." "Nhưng mà nó đã chết rồi." "Chết rồi?" Ông ta tiếc hận nói: "Tôi đã từng nghĩ cách làm cho nó sống lại, để Slender sinh sôi nảy nở một lần nữa nhưng mà không được, cô thấy rồi đó, tôi đã thất bại." "Nghĩa là sao?" An Dạ vẫn cứ như lọt vào sương mù. Tiếp theo đó, ông ta dời con nhện ra khỏi ngọn nến, cái bóng Slender trên trần nhà cũng biến mất tăm mất tích. Ông ta lật qua lật lại vài lần, con Slender kia thật giống như rối gỗ trên tay ông ta, cùng nhau đùa nghịch, khi thì bò sát, khi thì nằm yên. Con Slender này như con rối bị ông ta khống chế, nếu không có chủ nhân điều khiển thì nó chỉ là một khối gỗ, vốn chẳng có sức sống. An Dạ xem như hoàn toàn hiểu rõ rồi. Bây giờ cô đang buồn nôn muốn chết, không biết nên nói những kết luận của mình như thế nào cho phải. Lúc ban đầu thì Slender cũng chỉ có một con, chính là tiêu bản trên tay ông chú đầu hói, nhưng sở dĩ gọi là tiêu bản bởi vì nó không có sự sống nữa, chỉ còn là hình thái vật lý. Mà Slender thì lại khác, nó tương đối đặc biệt hơn, tuy rằng đã mất đi sự sống nhưng vẫn còn hình thái vật lý và khả năng hoạt động. Đó cũng chính là dị năng, trong đó gồm có theo dõi, hành động tự nhiên và thậm chí là nhiều tay. Lúc ông ta điều khiển nó, nó vẫn sẽ có những bản năng như lúc còn sống, đó là bản năng nhân giống và ăn thịt đồng bạn. Nhưng những dị năng đó đều vô dụng một khi ông ta bỏ nó xuống khỏi ngọn nến, cũng chính là tắt đi công tắc dị năng, nó sẽ biến mất ngay lập tức, trở thành một vật chết, chỉ còn là một con nhện tiêu bản bình thường. Thế nên nhiều lúc Hà Lị sẽ rất bình thường, giống như một con người, có đôi khi lại biến thành Slender. Bởi vì tiêu bản Slender chỉ có một nên dù có sinh sôi nảy nở như thế nào thì đều mang theo hình thái của tiêu bản, đều cùng một khuôn mặt. Hà Lị cũng vậy, Mộc Thâm cũng thế, cả Đỗ Tư Tư nữa, đều là một khuôn mặt, cùng là Slender. Mời các bạn đón đọc Ban Biên Tập Đêm Khuya của tác giả Thảo Đăng Đại Nhân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hôm Qua Vui Vẻ
Trước khi đến với câu chuyện này, chúng ta cần tìm hiểu một khái niệm khá mới lạ trong hôn nhân là DINK. Đây là một từ được viết tắt từ cụm từ Double Incomes No Kids, có nghĩa là “gấp đôi thu nhập, không con cái”, ý muốn chỉ những cặp vợ chồng kết hôn nhưng không có con hoặc không muốn có con. Khái niệm này khá phổ biến ở phương Tây, nhưng đối với văn hóa châu Á vẫn còn mới lạ.   Tại sao chúng ta cần biết khái niệm này trước khii tìm hiểu nội dung câu chuyện? Bởi vì mọi vấn đề phát sinh trong cuộc hôn nhân của Đới Hiến và Đinh Tam Tam đều xoay quanh vấn đề này.   Đới Hiến là sĩ quan quân đội, là con nhà tông chính hiệu, ngoại hình vô cùng anh tuấn, mạnh mẽ rắn rỏi và cực kỳ nam tính. Đinh Tam Tam là bác sĩ chuyên khoa ngoại thần kinh, dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ, năng lực chuyên môn xuất sắc, khí chất hơn người.   Cuộc hôn nhân của họ là mơ ước của biết bao người. Thế nhưng, chỉ sau 2 năm gắn bó, họ lại ly hôn.   Người bên ngoài không hiểu nguyên do, ngay cả Đới Hiến cũng không biết, bởi vì lý do Đinh Tam Tam đưa ra chính là, cô không chịu được áp lực phải sinh con từ gia đình hai bên.   Ban đầu, Đới Hiến cho rằng, chỉ là cô bướng bỉnh ngang ngược mà thôi, chiều cô một chút, sau này thông suốt rồi thì ráp lại là xong, anh tự tin cho rằng, sẽ không có một ai yêu cô hơn anh, cũng sẽ chẳng có ai phù hợp với cô hơn anh.   Nhưng dường như Đới Hiến đã lầm. Sau khi ly hôn, Đinh Tam Tam vô cùng dứt khoát chặt đứt tơ tình, không cho hai người bất cứ cơ hội nào. Cho nên Đới Hiến cũng không có cách nào khác, đành phải rời đi. Cho cô thời gian, cũng là cho bản thân anh một cơ hội.   Một lần rời đi này, mất hai năm. Không biết Đinh Tam Tam thế nào, nhưng Đới Hiến thì vẫn vậy. Ngoài mặt anh xem như không có gì, nhưng trong lòng vẫn dậy sóng. Cuối cùng, trong lúc bị thương khi làm nhiệm vụ, anh kiên quyết phải chữa trị tại bệnh viện mà cô đang công tác. Mọi chuyện lại lần nữa bắt đầu, hay nói đúng hơn là bây giờ mới chính thức bắt đầu.   Đới Hiến hiểu rõ bản thân, cũng hiểu rõ cô. Hai năm sống cùng nhau, anh đã dành hết yêu thương trong cuộc đời mình cho cô gái lạnh lùng này. Anh cam chịu làm một anh chồng “thê nô”, ban ngày anh dũng chiến đấu, tối về lăn lộn giặt giũ nấu cơm.   Quan điểm của anh chính là đôi tay của cô là vàng là ngọc, chỉ dùng để cầm dao mổ cứu sống bệnh nhân, còn bản thân anh thô lỗ cục súc, cầm dao làm bếp cũng như cầm súng, đều là chém giết thì có gì khác nhau.   Chính vì sự “phục vụ" vô cùng tận tâm đó, Đinh Tam Tam dù cho trong lòng có tiếc nuối, cũng không thể nhẫn tâm níu kéo anh. Anh tốt như vậy, anh xứng đáng có một cuộc hôn nhân trọn vẹn.   Ai cũng cho rằng, Đinh Tam Tam quá lạnh lùng, gen của cô và Đới Hiến tốt như vậy, cớ gì lại cứ không muốn sinh con? Không ai hay biết, để làm ra được quyết định như vậy, cô đã dằn vặt đến thế nào. Bản thân cô có tư tưởng tiến bộ, cô muốn DINK là chuyện dễ hiểu, Đới Hiên cũng rất thông hiểu cho cô.   Nhưng hoàn cảnh gia đình anh truyền thống như vậy, rất khó thuyết phục người lớn. Nếu chỉ là vấn đề về tâm lý, ai cũng hy vọng đến một lúc nào đó Đinh Tam Tam sẽ thay đổi. Nhưng bản thân cô biết là không thể, bởi vì cô không muốn có con, vừa là tâm lý, vừa là sinh lý. Cơ thể cô và Đới Hiến, không phù hợp để có con.   Đinh Tam Tam muốn giải thoát cho anh, bằng lòng thử một mối quan hệ mới. Nhưng rất tiếc, cho dù lý trí tỉnh táo đến mức nào thì trái tim vẫn luôn thành thật. Khi Đới Hiến bắt được một khoảnh khắc cô lén lút đau lòng cho anh, anh đã không thể buông tay được nữa.   Giống như thời điểm bắt đầu, Đới Hiến lại lần nữa theo đuổi cô, mặt dày vô sỉ còn hơn ngày xưa. Tất nhiên, Đinh Tam Tam vốn không có năng lực cự tuyệt anh, lại lần nữa rung động vì người đàn ông này.   Tình huống bây giờ đã khác xưa, họ có 2 năm sống cùng nhau, 2 năm chia xa để hiểu sự quan trọng của đối phương trong lòng mình và thêm một bí mật được hé lộ. Cuối cùng, Đới Hiến cũng đã hiểu tại sao ngày đó bóng lưng của cô lại có thể lạnh lùng như vậy. Là bởi vì anh không nhìn thấy phía trước, chính là khuôn mặt đầm đìa nước mắt của cô.   Những khúc mắc được giải toả, Đới Hiến bằng sự kiên trì và quyết tâm của mình, một lần nữa mang Đinh Tam Tam về bên cạnh mình. Tuy rằng quãng đường vô cùng gian nan trắc trở, nhưng anh chính là một quân nhân quả cảm, thấy chết không sờn, thấy Đinh Tam Tam không sợ.   Vì anh biết rõ, sự lạnh nhạt của cô chỉ là vỏ bọc, cô gái này có một trái tim vô cùng nóng bỏng, sẽ vì anh mà đau đớn một mình, sẽ vì anh mà chấp nhận nhìn anh hạnh phúc bên người mới.   Nhưng cuối cùng, Đinh Tam Tam lại nhận ra, cô không có cách nào rời bỏ người đàn ông này. Cho dù tỷ lệ chỉ là 25%, cô cũng muốn cho bản thân một hy vọng.   Chồng à, nếu như trên đời này còn có người nào tốt hơn anh, vậy thì đó chỉ có thể là giấc mơ mà thôi.   “Vợ ơi, sau này em phải đối xử tốt với con giống như với anh nhé.”   “Em không làm được.”   “Sau này bé con sẽ tìm được người yêu nó giống như em yêu anh, tình yêu độc nhất vô nhị này sẽ do người đó trao cho nó.”   “Tình yêu em trao cho anh không giống với bất kỳ ai, bao gồm cả bé con này.”   Đây chính là tình yêu của Đinh Tam Tam dành cho Đới Hiến, không nồng nhiệt, không thể hiện, nhưng có thể len lỏi vào từng tế bào. Yêu một người không khó, nhưng từ bỏ quan điểm sống của bản thân, chấp nhận bào mòn bản thân để trở thành là một phần trong cuộc đời của ai đó, cần có một trái tim dũng cảm như Đinh Tam Tam và Đới Hiến. ____   " ": Trích từ truyện   Review by #Lâm Thái Y - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Thành phố B, Bệnh viện Nhân Dân số 1, trong phòng phẫu thuật số 3 của khoa ngoại [1] đẩy vào một bệnh nhân đặc biệt. [1] Khoa ngoại: là phân ngành trong y khoa liên quan đến điều trị bệnh hoặc tổn thương bằng phẫu thuật. Phẫu thuật là các thủ thuật dùng trong ngoại khoa để chữa bệnh hoặc chẩn đoán bệnh. Người bị thương là một bé trai ba tuổi tên là Đậu Đậu, bởi vì lúc chơi đùa không cẩn thận cầm một chiếc đũa dài 11 cm xuyên qua lỗ mũi bên phải cắm vào xương sọ, ban đầu phụ huynh không chú ý, chỉ cho rằng đứa bé bị chảy máu mũi, mãi đến đêm hôm đó nảy sinh chuyện đi tiểu không thể khống chế và hôn mê nông [2], mới đưa vào bệnh viện. Chụp CT [3], phát hiện trong đầu đứa bé có vật lạ, vật lạ từ lỗ mũi bên phải tiến vào trong đầu, mãi cho đến đỉnh hộp sọ. [2] Hôn mê nông: không phản ứng trên hành vi, chỉ khi bị kích thích mạnh mới tỉnh lại, ngừng kích thích thì bệnh nhân trở về trạng thái không phản ứng nhưng đồng tử không biến đổi, các phản xạ đều tồn tại, sinh mệnh ổn định. [3] Chụp CT (CT - Scanner): là kỹ thuật dùng nhiều tia X-quang quét lên một khu vực của cơ thể theo lát cắt ngang phối hợp với xử lý bằng máy vi tính để có được hình ảnh 2 chiều hoặc 3 chiều của bộ phận cần chụp. Bác sĩ phẫu thuật chính là một người phụ nữ cao gầy, cô mặc trang phục phẫu thuật, đi xong găng tay, nhìn kỹ phim chụp CT treo trên tường, hỏi, "Thợ cắt tóc đến chưa?" "Anh ta vẫn chưa đến." Phụ tá nói. "Không đợi được nữa, tự chúng ta ra tay đi." Bác sĩ nữ đi tới nói. Bác sĩ nữ này tên là Đinh Tam Tam, năm nay 28 tuổi, là Phó giáo sư trẻ nhất trong bệnh viện, trình độ nghiệp vụ hạng nhất, luận văn nhiều lần được đánh giá xuất sắc, đề tài y học nghiên cứu trước đó cũng thu được không ít sự quan tâm ở trong và ngoài nước, là một ngôi sao mới đang lên của giới y học. "Cô giáo Đinh." Cửa phòng phẫu thuật bị đẩy ra, một cô gái tươi sáng có mái tóc ngắn đứng ở cửa, cô ấy mặc trang phục phẫu thuật, sắc mặt hơi hoảng hốt. (T không thích để Đinh lão sư nên chuyển thành cô giáo Đinh) Mời các bạn đón đọc Hôm Qua Vui Vẻ của tác giả Hà Cam Lam.
Nhật Ký Mối Tình Đầu Ở Italy
Nếu là fan của những tác phẩm cùng thể loại như “All in love” hay “Anh không thích thế giới này, anh chỉ thích em”, thì bạn không nên bỏ qua bộ truyện này.   “Nhật kí mối tình đầu ở Italy” là những mẩu truyện ngắn xoay quanh cuộc sống thường ngày của cô nàng Thảo Đăng và người đàn ông của đời mình - Linh kun.   Khi còn học cấp hai, cô gái nhỏ Thảo Đăng theo gia đình sang Ý sinh sống và tại đất nước hình chiếc ủng lãng mạn bình yên ấy, Thảo Đăng gặp được chàng trai coi cô là người con gái xinh đẹp nhất thế gian này.   “Tôi nói với Linh kun: "Em rất hâm mộ những cô gái xinh đẹp!"   "Xinh giống em sao?" Linh kun hỏi.   "Xinh hơn em."   "Không thể nào." Linh kun nói chắc như đinh đóng cột.   "Cái gì cơ?" Tôi ngẩng phắt đầu lên nhìn anh ấy.   "Anh nói, trong thế giới này vốn không tồn tại người xinh đẹp hơn em."   Ngày đầu tiên nhập học ở Ý, Thảo Đăng vô cùng ngượng ngùng và bối rối. Trong lúc cô đang mải mê suy nghĩ xem làm thế nào để hiểu được những từ ngữ nước ngoài kia, thì Linh kun cứ thế xuất hiện trước tầm mắt cô.   Anh mặc chiếc quần jeans và áo dài tay màu trắng, tay chống lên khung cửa, thở dốc nói rằng: “Xin lỗi, tôi đến trễ.”   Bởi vì ngược sáng, nên Thảo Đăng không thấy rõ được khuôn mặt anh, nhưng giọng nói dễ nghe ấy đã khiến cô ấn tượng cho đến đến mãi sau này.   Khi còn học cấp ba, Linh kun vốn là một học sinh xuất sắc. Nhưng khi kì thi đại học đang đến gần, thì gia đình anh lại ép anh thôi học để sang nước ngoài giúp đỡ họ làm ăn.   Linh kun nhất quyết muốn theo đuổi ước mơ nên quyết định học lại cấp ba ở Ý. Khi đó cha mẹ anh nổi giận, cắt hết chi phí sinh hoạt của anh, thế nên anh phải vừa học vừa làm kiếm tiền trang trải cuộc sống.   Đó là khoảng thời gian khó khăn nhất với anh.   Không có phương hướng, không có mục tiêu, cũng không có người thân ở cạnh. Anh giống như người bị trượt chân vào vũng bùn lầy nhưng không được ai giơ tay cứu giúp, càng cố gắng lại càng tuyệt vọng, càng vùng vẫy lại càng lún sâu.   Điều tốt đẹp nhất trên cuộc đời này, là gặp được đúng người và yêu người đúng lúc.   Vào đúng khoảng thời gian u ám nhất cuộc đời đó, Linh kun đã gặp được Thảo Đăng.   Ban đầu, Linh kun chỉ coi Thảo Đăng như em gái mà thôi. Cô là một con mèo nhỏ ngốc nghếch ngây thơ, dễ dàng bị người ta lừa gạt. Thế nên, anh giống như một người anh trai, quản lí và bảo vệ cô rất kĩ càng.   Cứ tưởng rằng giữa hai người chỉ là tình cảm anh em đơn thuần trong sáng, nhưng bỗng có một khoảng thời gian trước khi đi ngủ anh luôn nhớ tới Thảo Đăng, không được ở cạnh cô liền cảm thấy trong lòng trống vắng.   Có lần Linh kun đã tự hỏi bản thân rằng: “Có phải mày thích cô ấy rồi không.” Sau đó anh thực sự phát hiện ra, đúng là anh đã động lòng rồi.   Cô không chê anh kém cỏi, không trách anh cứng đầu. Cô luôn coi anh là người giỏi nhất, luôn dành cho anh ánh mắt khích lệ, động viên. Cô luôn lười biếng dựa dẫm vào anh, trao cho anh tình yêu đơn thuần và trong trẻo. Khi đó, chỉ có mỗi cô tin tưởng anh, vậy thì từ nay về sau, với anh, cô là duy nhất.   "Nếu em không từ bỏ anh trong khoảng thời gian anh đang đau khổ nhất, thì sau này, dù là chân trời góc biển, dù gian nan hiểm trở đến mấy anh vẫn sẽ mãi ở cạnh em."   Thảo Đăng đã phải chịu nhiều thiệt thòi từ bé, gặp được Linh kun là sự bù đắp tốt đẹp nhất của ông trời. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Có nhiều khi, Thảo Đăng không ngừng tự hỏi rằng bản thân mình có gì tốt, mà lại gặp được một người đàn ông lại yêu cô sâu đậm như thế, sâu đậm đến đau lòng.   Sâu đậm đến mức, Linh kun vốn lạnh lùng lại có thể chỉ vì một câu chia tay của Thảo Đăng mà rơi nước mắt.   Sâu đậm đến mức, Linh kun sẵn sàng từ bỏ ước mơ từ bé của bản thân chỉ vì không muốn Thảo Đăng phải đợi chờ.   Trước khi gặp Linh kun, Thảo Đăng là một cô gái sống rất khép kín, nhút nhát, rụt rè, luôn tự nhốt mình trong thế giới u buồn của chính bản thân.   Cô sợ phải nghe thấy âm thanh, điện thoại luôn ở chế độ im lặng, nghe nhạc hay xem phim cũng không dám bật âm lượng lớn, sự trầm lặng đó trái ngược hoàn toàn với sự năng động hoạt bát của Linh kun.   Anh là vầng dương, chiếu vào tâm hồn cằn cỗi của cô những tia nắng chan hòa rực rỡ, bảo vệ cô thật kĩ, giấu kín cô cho riêng mình. Anh gánh thay cô mặt trái của xã hội, chọn lọc tin tức để kể cho cô nghe, ngày lo cho cô ba bữa ăn bổ dưỡng, theo dõi sức khỏe và cả chu kì sinh lí của cô.   Anh vừa là một người chồng, cũng vừa giống một người cha. Ở trong vòng tay ấm áp của anh, Thảo Đăng sẽ chẳng cần phải lo sợ bất cứ điều gì cả. Bởi vì người đàn ông ấy, nhất định sẽ đem đến cho cô những điều tốt đẹp nhất, nhất định sẽ không để cô chịu ấm ức thiệt thòi.   Linh kun từng oán trách ba mẹ vì năm đó đã ép anh xuất ngoại, nhưng bây giờ anh lại thấy đó là một điều may mắn. Bởi nếu năm đó anh ở lại Trung Quốc học đại học, thì có lẽ sẽ không thể gặp được cô.   Quãng thời gian sau này dù có gian nan đến mấy, chỉ cần được ở cạnh cô, thì tất cả vất vả khó khăn đều sẽ hóa hạnh phúc đong đầy.   "Độc giả của em vừa mới khoe cô ấy được hẹn hò với nam thần của mình, ai da, hâm mộ quá đi!"   "Vậy thì chắc cô ấy hâm mộ anh lắm."   "Tại sao?"   "Bởi vì...anh cũng được hẹn hò với nữ thần của mình." ______   Review by #Thiên Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** 6.1.2017 Mối tình đầu của tôi tên là Linh kun (1), yêu đương thắm thiết đến nay cũng đã được sáu năm. Từ thuở thiếu thời đến khi tôi thành niên, từ cái tuổi ngây ngô không biết yêu là gì đến khi đủ lông đủ cánh, biết thế nào là cái nóng lạnh của đạo lý đối nhân xử thế. (1) Kun: Cách gọi thân mật trong tiếng Nhật, kun là hậu tố sau tên con trai. Giống F kun trong truyện Anh không thích thế giới này anh chỉ thích em của tác giả Kiều Nhất. Sở dĩ gọi là Linh kun vì trong tên anh có mẫu tự L, con người lại đơn thuần như một tờ giấy trắng, biệt danh là Zero. Tôi còn nhớ lần đầu gặp Linh kun là tại lớp tiếng Ý. Khi ấy còn chưa quen với cuộc sống ở nước ngoài, cũng chưa thạo tiếng nên mới đặc biệt tham gia lớp học bổ túc ngôn ngữ. Lớp học bổ túc do các nữ tu và cha xứ yêu văn hóa Trung Hoa mở, các thầy cô là người Ý, cho nên sẽ mời thêm những người Trung Quốc am hiểu tiếng Ý làm trợ giảng phiên dịch, Linh kun là một trong số những người đó. Ngày đầu tiên đi học gặp một giáo viên người Ý, tôi lập tức cảm thấy bối rối. Trong lúc đang suy nghĩ nên làm thế nào để hiểu mấy từ ngữ nước ngoài kia, Linh kun cứ thế xuất hiện trong tầm mắt tôi... Tôi nhớ láng máng anh mặc áo tay dài màu trắng, quần jeans, một tay chống lên khung cửa thở dốc: "Xin lỗi, tôi đến trễ." Vì ngược sáng nên tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của Linh kun, chỉ là giọng nói của anh rất dễ nghe, ấn tượng cho đến tận bây giờ. 1, Sức khỏe tôi không được tốt, nhẹ thì đau đầu ho khan, nặng thì sốt cao liệt giường. Vì thế Linh kun vô cùng khắt khe về phương diện ăn uống của tôi... Ví dụ như tuyệt đối không được ăn nhiều đường, bây giờ cũng có rất nhiều người trẻ tuổi bị bệnh tiểu đường, nhất định phải uốn nắn ngay từ nhỏ, hoặc ví dụ như không được ăn quá nhiều snack và uống nước có ga, dạ dày tôi không được tốt, rất dễ bị viêm dạ dày, nếu tiếp tục thì sẽ biến thành ung thư cũng không chừng, còn thực phẩm ướp muối thì cấm tiệt, những loại đồ ăn như mì xào tương đậu bỏ vỏ dứt khoát không được ăn. Cho nên tuổi già của tôi... À không, là tuổi trẻ của tôi khá thảm thương, mỗi giây mỗi phút đều phải ăn kiêng. Có lần, tôi ăn cơm ở nhà Linh kun, vì tôi thích ăn chua cay nên dè dặt kéo áo Linh kun, thỏ thẻ: "Em muốn thêm một ít giấm." "Em cảm thấy mình có thể ăn không?" Hôm qua tôi vừa đến gặp bác sĩ gia đình mua thuốc đau dạ dày, chắc hẳn Linh kun cho rằng vì sao tôi còn có mặt mũi để lên tiếng nên giận dữ cười khẩy. "Thì chút xíu, một xíu xiu thôi." Tôi lại cúi gằm mặt lên tiếng. Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Mối Tình Đầu Ở Italy của tác giả Thảo Đăng Đại Nhân.