Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mi Ngôn

Bách Dận có gia cảnh tốt, ngoại hình ưa nhìn, từ trước đến nay chỉ làm việc khiến mình vui vẻ. Từ góc nhìn của hắn, trên thế gian này không có việc gì quan trọng hơn chính mình, cũng không có gì cần phải lấy lòng hơn chính mình. Cho đến khi hắn gặp Ma Xuyên, ngôn quan tiếp theo của tộc Tằng Lộc. Bách Dận: “Cái tên Ma Xuyên này có ý nghĩa sâu xa gì tại tộc Tằng Lộc của các anh không?” Ma Xuyên: “Ma Xuyên, âm Phạn là mamaka^ra, nghĩa là “thuộc về tôi’, nghĩa là tất cả mọi thứ ngoài thân thể tôi ra. Tôi và những gì thuộc về tôi là cả thế giới.” Ban đầu, Bách Dận cảm thấy cái tên này khá ngầu, sau đó mới biết đó chẳng qua là một cái gông xiềng mà người Tằng Lộc dành cho vị thánh tử núi tuyết này. Tôi và những gì thuộc về tôi, nếu đã có được rồi thì không nên tham nhiều hơn, tận tâm tận lực phụng dưỡng thần linh, truyền đạt thỉnh cầu của tộc nhân, vô dục vô cầu. Họ gọi anh là “Tần Già”, kính anh yêu anh, tôn anh làm bề trên, nhưng họ cũng buộc lên chân con chim truyền âm này những xiềng xích nặng nề, làm anh có cánh nhưng khó mà bay liệng. Ngôn quan cấm dục trên núi tuyết x nhà thiết kế trang sức trong thành phố Ma Xuyên (Tần Già) x Bách Dận [Dân tộc giả tưởng, bối cảnh giả tưởng] *** Chiếc xe lắc lư, tôi ngủ mơ màng. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, suy nghĩ của tôi lại nhảy múa trong các loại cảnh tượng kỳ lạ, một giây trước tôi đang đi tàu lượn siêu tốc trong công viên giải trí, giây tiếp theo tôi đã ở trên bề mặt của mặt trăng.   Lại một giây nữa, nóng lạnh giao nhau, tôi đứng trước cửa núi, nhìn "Chùa Kích Trúc" xinh đẹp cổ kính trên tấm bảng trên đầu, bên tai nghe thấy giọng nói đan xen của các nữ tu trong chùa.   Những âm thanh đó già trẻ đều có, âm điệu chậm rãi nhưng tất cả đều lặp lại cùng một câu một cách cứng nhắc và thờ ơ: "Sư phụ Huyền Đàm không tiếp khách, mời thí chủ trở về."   Hương nghiêm kích trúc (1), cắt đứt mọi tà kiến (2), do đó có tên là Chùa Kích Trúc.   (1) 香严击竹: Hương nghiêm kích trúc: Một điển cố Phật giáo kể về câu chuyện của thiền sư Zhixian của chùa Xiangyan, người đột nhiên giác ngộ Đạo giáo thông qua âm thanh gạch vụn va vào tre.   http://thuongchieu.net/index.php/chuyende/thiensutrunghoa/1635-hng-nghiem-tri-nhan   (2) Một thuật ngữ Phật giáo, chỉ những cách nhìn nhận thiếu hiểu biết hoặc sai trái.   https://baike.baidu.com/item/%E9%82%AA%E8%A7%81/18484595   Khi tôi tám tuổi, Giang Tuyết Hàn phá vỡ hồng trần, xuất gia trở thành một ni cô, không còn là một người mẹ, một người con gái mà chỉ là một người xuất gia bình thường trong Chùa Kích Trúc.   Trong lòng tôi đã hết hi vọng từ lâu, ngơ ngác quay đầu lại, trong nháy mắt trở lại kỳ nghỉ đông năm tôi mười một tuổi.   Trong kỳ nghỉ đông năm đó, tôi và bố con Nghiêm Sơ Văn đi một quãng đường dài, mất trọn hai ngày để đến một nơi gọi là Thố Nham Tung dưới chân núi tuyết Thương Lan.   Ở đó ánh nắng lóa mắt, bầu trời trong xanh, tường nhà trắng như sữa, mọi người đều mặc những chiếc áo choàng kỳ lạ hoàn toàn khác với người Hạ, nói một thứ ngôn ngữ kỳ lạ mà tôi không thể hiểu được.   Cha của Nghiêm Sơ Văn là giáo sư Đại học Dân tộc, hết lòng nghiên cứu văn hóa dân gian, năm đó ông đưa sinh viên của mình đến Thố Nham Tung để khảo sát, được châu trưởng tiếp đón nồng nhiệt, không chỉ đích thân chào đón chúng tôi mà còn sắp xếp chuyên gia đưa chúng tọi đi đến làng trại của tộc người Tằng Lộc ở Thố Nham Tung để tham quan du lãm.   Đối với nhóm khảo sát, đây là một cơ hội hiếm có để tìm hiểu về dân tộc thiểu số Tằng Lộc nên đương nhiên họ rất trân trọng. Một nhóm người tụ tập lại với nhau, tranh dán tường người ta dán trên cửa thôi cũng có thể thảo luận nửa ngày.   Từ nhỏ Nghiêm Sơ Văn đã được nghe và tiếp xúc nên cũng thích những thứ này, nghe đến say sưa. Tuy nhiên, tôi thì lại không biết gì về phong tục dân gian, nghe mà nhức đầu. Thấy không có ai để ý đến mình, tôi dứt khoát rời khỏi đoàn, đi lung tung trong thôn.   Người hướng dẫn đưa chúng tôi đi tham quan đang sống ở ngôi làng đó sử dụng tiếng Hạ sứt sẹo nói cho chúng tôi biết rằng ngôi làng đó được gọi là "Bằng Cát", có nghĩa là "nơi gần bầu trời nhất", là ngôi làng lớn nhất trong tộc Tằng Lộc. Mà điểm cao nhất của ngôi làng, tòa nhà với những bức tường trắng ngói vàng, là "miếu Lộc Vương" của họ, nơi nhiều thế hệ "Ngôn quan" chuyên phụng sự các vị thần đã từng sinh sống.   Giáo sư Nghiêm rất quan tâm đến Ngôn quan, hy vọng được gặp người đó để thực hiện một cuộc phỏng vấn ngắn. Nhưng người dẫn đường lại là một người Tằng Lộc sùng đạo, dẫn bọn tôi đi tham quan làng trại thì không sao nhưng lại không dám tùy ý mang người ngoài vào quấy rầy sự thanh tịnh của Ngôn quan. Giáo sư Nghiêm thăm dò mấy lần cũng chỉ được câu trả lời như nhau, cuối cùng đành phải tiếc nuối bỏ cuộc.   Khi còn bé, tôi rất nghịch, càng không cho đi tôi càng muốn đi, lắc qua lắc lại trèo lên trên cầu thang thật dài kia.   Cả thôn làng đều được xây trên núi, từng lớp từng lớp dốc lên, trên đỉnh núi chỉ có một tòa nhà, chính là nơi của thần miếu.   Cổng chính mở, trong viện vắng lặng, không thấy bóng người, tôi chần chừ một chút rồi mới bước vào trong miếu.   Tò mò nhìn xung quanh, tôi đi vòng quanh tòa nhà cao tầng, trong lòng phân biệt sự khác biệt giữa nó và chùa Kích Trúc, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng gõ cửa trầm đục bên tai.   "Cộc! Cộc!"   Âm thanh rất kỳ lạ, tôi lặng lẽ tìm kiếm sân sau nơi phát ra âm thanh. Rẽ qua một góc, tôi liền thấy hai bóng người một đứng một quỳ ở dưới gốc cây bách cao ở hậu viện.   Người đàn ông đang đứng mặc áo choàng trắng, trông khoảng bốn mươi tuổi, gò má gầy, vẻ mặt giận dữ, trên tay cầm một cây gậy to và dài, giáng vào lưng cậu bé đang quỳ.   Cậu bé trạc tuổi tôi, nước da trắng trẻo, nét mặt rắn rỏi không giống người Hạ, chỉ mặc độc một chiếc áo trong mùa đông lạnh giá. Mắt nhắm nghiền, nghiến răng chịu đựng những trận đòn roi liên tục, dù thái dương chóp mũi đều đã rịn mồ hôi mà hắn cũng không thốt ra tiếng nào.   Mà hắn càng bướng bỉnh thì khuôn mặt của người đàn ông trung niên càng trở nên lạnh lùng, hung dữ chửi mắng câu gì đó rồi lại quất roi liên tục.   Thắt lưng thiếu niên sụp xuống, hai tay chống trên mặt đất, suýt nữa thì bị đánh ngã xuống đất.   Tôi là một đứa trẻ thành phố được giáo dục trong thời đại mới, luôn thực hành khái niệm bình đẳng và tự do, có khi nào gặp phải những chuyện này đâu? Tôi không nhịn được hít vào một hơi, lùi một bước trên con đường quay trở lại.   Cũng vào lúc này, dường như cậu bé đã cảm nhận được điều gì đó, bất chợt ngước mắt lên nhìn về phía tôi.   Ánh mắt đó toát lên vẻ đau đớn không chịu nổi nhưng cũng vô cùng hung dữ, giống như một con sói con vô tình sa vào cạm bẫy, cho dù rơi vào thế bất lợi, bị trọng thương vẫn phải tự trang bị cho mình móng vuốt, răng nanh sắc nhọn, không bao giờ cho phép người khác đánh giá thấp mình.   Tôi bắt gặp đôi mắt đen láy ấy rồi trong nháy mắt, từ từ tỉnh lại.   Chung quanh đâu còn là thần miếu thần bí trang nghiêm của tộc người Tằng Lộc nữa, rõ ràng là chiếc xe bán tải cũ nát của Nghiêm Sơ Văn.   Tôi còn đang mơ màng, thì ra là Nghiêm Sơ Văn vô tình lái xe qua một ổ gà lớn, dưới thân cái xe bán tải bị vấp, dù đã thắt dây an toàn nhưng mông và ghế cũng tách rời nhau được tròn hai giây.   Không có gì ngạc nhiên khi tôi lại mơ về tàu lượn siêu tốc...   Lần này tôi hoàn toàn tỉnh táo, lặng lẽ nắm lấy tay vịn phía trên.   "Không đùa chứ... Bây giờ tớ mở một bài DJ thần khúc là hai đứa mình có thể nhảy được cả bài mà không cần đứng lên luôn đấy, cậu tin không?" Tôi nhìn đồng hồ. Nghiêm Sơ Văn nói rằng từ sân bay Sơn Nam đến Bằng Cát sẽ mất hai tiếng, giờ mới chỉ được nửa lộ trình, tôi không nhịn được hỏi: "Tiếp theo đây chỉ toàn đi con đường này à?"   Nghiêm Sơ Văn dành thời gian liếc nhìn tôi: "Bị lắc tỉnh rồi à? Địa phương nhỏ là vậy đấy, chắc chắn không thể so sánh với Hải Thành, nhưng cũng đã rất tốt rồi. Cậu có nhớ lúc còn nhỏ chúng ta đến đây không? Đường xá còn kém hơn nữa, ở trong xe lắc hơn một ngày, nửa số người trong xe đều nôn ra."   Tôi liếc nhìn những tảng đá xám vàng hai bên đường ngoài cửa sổ, giọng ngái ngủ nói: "Quên rồi."   Nghiêm Sơ Văn mỉm cười nói tiếp: "Trước đó kêu cậu tới mà cậu lúc thì đau đầu lúc thì phải ra nước ngoài, tớ còn nghĩ lúc nhỏ cậu bị lắc đến mức sinh ra bóng ma tâm lý rồi, không thích nơi này nữa, không ngờ cậu nói đến là đến, đột nhiên như thế."   Tôi im lặng hồi lâu, xấu hổ không dám nói cho cậu ta biết lý do thực sự, chỉ nói là lâu quá rồi không nghỉ ngơi, muốn có một kỳ nghỉ dài cho bản thân.   Nghiêm Sơ Văn là một người thậm chí còn không có cả weibo chứ đừng nói là lướt TikTok, vì vậy cậu ta dễ dàng tin tôi, không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào.   Có rất ít chuyến bay từ Hải Thành đến Sơn Nam nên tôi đặt vé rất gấp, 9 giờ sáng mới đặt được máy bay, 6 giờ đồng hồ báo thức reo, tôi giãy dụa đến 6 giờ rưỡi mới dậy, đổ cho mình một ly Americano không đường rồi kéo hành lý đi ra sân bay. Sau đó ở trên máy bay, tôi bị cơn buồn ngủ nặng nề và cafein trong máu cùng nhau tấn công, ngủ rồi lại tỉnh, không được an bình.   Thật vất vả mới đi đến được Bằng Cát, Nghiêm Sơ Văn đậu chiếc xe bán tải của mình bên ngoài Viện Phong tục Dân gian. Tôi xách vali của mình, tất cả những gì tôi muốn là vào phòng rồi nằm xuống ngủ. Nhưng Nghiêm Sơ Văn lại vô cùng nhiệt tình, bắt đầu từ bảng hiệu của "Viện nghiên cứu phong tục dân gian", đi đến đâu là giải thích đến đó, nghe mà mặt tôi xanh như tàu lá, đầu óc càng ngày càng choáng váng.   "Tạm thời ở đây chỉ có tớ và đàn em, thuê thím trong thôn nấu cơm ngày ba bữa, nhưng địa phương nhỏ mà, vật dụng thiếu thốn, món ăn cũng đơn giản, cậu chịu khó nha..."   Tường sân làm bằng đá xám nhưng chỉ cao một mét, trong góc có một cái hiên, bên trên có một dây tử đằng rất to, đáng tiếc lúc này đang là mùa đông, thực vật đã ngủ đông từ lâu, chỉ có cành khô chứ không có lá.   Con chó nhỏ màu vàng nằm trong sân là do đàn em của Nghiêm Sơ Văn – Quách Thù mang về. Khi cô đến thăm nhà dân làng thì đúng lúc con chó trong gia đình nọ sinh được một lứa chó con tròn trịa dễ thương, dân làng nhìn thấy cô thích bèn cho cô một con.   "Nó tên là Nhị Tiền." Nghiêm Sơ Văn chỉ vào con chó con lười biếng dưới ánh mặt trời: "Lúc đầu nó không được gọi như vậy đâu, sau đó khi nó được ba tháng tuổi, có hôm thừa dịp bọn tớ không để ý đã nhảy lên bàn nuốt hai mao tiền xu do Quách Thù để bên trên. Hai ngày sau đó hai bọn tớ đều phải kiểm tra phân của nó để xem nó có thải dị vật hay không, sau đó đành đổi tên nó thành Nhị Tiền, coi như là một bài học."   Nghiêm Sơ Văn giới thiệu với tôi mọi thứ và dẫn tôi lên tầng hai, mở cửa một căn phòng gần nhất ra cho tôi vào.   "Nghỉ ngơi trước đi." Nghiêm Chu Văn giơ tay liếc nhìn đồng hồ, nói: "Lát nữa có muốn ra ngoài tản bộ không?"   Tôi vừa định từ chối lại nghe đầu dây bên kia tiếp tục nói: "Thần miếu cách đây không xa, nếu muốn đi thì chúng tôi có thể đi bộ đến đó."   Tôi mím môi nuốt lại những lời vừa nghĩ ra.   "Được, đợi tớ năm phút."   Tôi nhanh chóng rửa mặt bằng nước lạnh, hất tóc trước gương, sau khi thu dọn xong, tôi gặp Nghiêm Sơ Văn ở tầng dưới rồi cùng nhau đi đến thần miếu trên đỉnh núi.   Bằng Cát nằm trong núi sâu, lại cao hơn mực nước biển nên lạnh hơn nhiều so với Hải Thành, ngay cả khi tôi quấn khăn quanh cổ và mặc áo khoác dày thì vùng da hở ra ngoài vẫn bị lạnh.   "Cậu đến đây đúng lúc thật. Vài ngày nữa sẽ là lễ hội thu hoạch mùa đông, là lễ hội lớn thứ hai ở đây sau sinh nhật Lộc Vương. Cầu mong năm sau mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu. Trước thần miếu sẽ phát cháo, cậu có thể đi đến tham gia náo nhiệt một chút."   "Ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ hay là tiêu trừ bách bệnh?" Từ kẽ răng tràn ra sương trắng, tôi lạnh đến không nói nên lời.   "Cũng không được đâu, lấy điềm tốt thôi." Nghiêm Sơ Văn cười nhẹ.   Trong những năm đầu, giao thông ở Thố Nham Tung không thuận tiện, nghèo nàn khép kín, trong châu có ít người Hạ, trong những năm gần đây chính phủ đang thực hiện mạnh mẽ công tác xóa đói giảm nghèo, xây dựng đường sá, kết nối Internet và phát triển du lịch, mặc dù số lượng người Hạ đến đây vào mùa đông vẫn chỉ là số ít nhưng đã không còn thu hút ánh mắt kinh ngạc của người Tằng Lộc nữa.   Hai cô gái trẻ đeo đủ loại trang sức cườm trên ngực, mặc trang phục nhiều lớp màu đen đi ngang qua chúng tôi, dường như họ có quen Nghiêm Sơ Văn, khi đi ngang qua thì mỉm cười gật nhẹ đầu với cậu ta.   Vào mùa đông rất lạnh, họ đội một chiếc khăn choàng dày màu đen trên đầu, hai bên trai phải có thêm hai đầu khăn quàng thật dài vòng quanh cổ rồi rũ xuống sau lưng, khi họ bước đi, những chiếc chuông bạc buộc trên chóp khăn* phát ra âm thanh nhỏ bé. Mời các bạn mượn đọc sách Mi Ngôn của tác giả Hồi Nam Tước.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bông Cúc Nhỏ - Lạc Tâm
“Bông cúc nhỏ” - nguyên tác của “Đấu ngư – Những ngã rẽ cuộc đời” bộ phim truyền hình về tuổi thanh xuân nổi tiếng khắp Đài Loan và Trung hoa Đại lục một thời, chính thức được xuất bản tại Việt Nam vào tháng 8/2019. “Bông cúc nhỏ” kể về quãng thanh xuân của một nhóm bạn trẻ trung học vào đời với số phận và tính cách khác nhau. Cô nữ sinh ngây thơ, thánh thiện được các bạn đặt tên là “Bông cúc nhỏ” đem lòng yêu Lý Hoa Thành, chàng nam sinh có nụ cười và ánh mắt khiến trái tim mọi thiếu nữ xao động, nhưng cũng là thủ lĩnh của học sinh trong trường. Dù hoàn cảnh gia đình rất nhiều khác biệt nhưng chính sự chân thành của Lý Hoa Thành đã khiến Bông cúc nhỏ - cô gái nhỏ được cha mẹ yêu chiều - chấp nhận rời xa vòng tay gia đình để đi theo anh, dấn thân vào cuộc sống đầy gai góc và hiểm nguy của anh. Lựa chọn một thời tuổi trẻ để lại những tiếc nuối, xót xa với cả nhân vật chính và độc giả, nhưng đọng lại nơi sâu thẳm tâm hồn mỗi chúng ta khi đọc tác phẩm này là vẻ đẹp, sự hi sinh của tình yêu, tình bạn, tình huynh đệ đáng quý. Từng câu từng chữ trong truyện đều rất chân thật và giàu tính hình ảnh, vì vậy, với nhiều người, “Bông cúc nhỏ” là bài ca của những tháng năm thanh xuân khó quên, mà trong đó ai cũng thấy mình được sống, hơn nữa còn sống rất ý nghĩa trong câu chuyện. *** Tình yêu là gì mà khiến ta đau buồn, nhung nhớ, hạnh phúc đến thế? Duyên phận là gì mà khiến ta day dứt mãi không quên? Sau khi đọc xong "Bông cúc nhỏ", tâm trí tôi không ngừng đặt ra những câu hỏi như vậy. "Bông cúc nhỏ" - cái tên thật đúng với con người cô: Thanh cao, trong sáng. Mọi việc có lẽ sẽ không xảy ra nếu như Bông cúc nhỏ không bất chấp nguy hiểm mà cứu Lý Hoa Thành - thủ lĩnh nhóm học sinh của một trường trung học. Nhưng không có nếu như, cô cứu anh, còn anh, anh đã tự tay hái đi bông cúc hoạ mi trắng trong cô... Anh từng bước bước vào cuộc sống của Bông cúc nhỏ, khiến trái tim ngây thơ, không chút phòng ngự của cô lạc nhịp. Cô thích gì, anh sẽ làm điều đó, cô ghét gì, anh sẽ cố tránh, trừ một thứ: Anh không bao giờ gọi tên cô, chỉ gọi cô là Bông cúc nhỏ. "Bông cúc nhỏ, em là của anh, hiểu không?" Nụ hôn đầu của cô đã bị anh cướp mất. Anh là người con trai cô yêu, là người cô không nên yêu, nhưng cô đã yêu. Bị chia cắt khỏi anh, Bông cúc nhỏ như một cái xác vô hồn: khóc lóc, gào thét, đập phá đồ đạc, giam mình trong căn phòng u tối. Cô quyết tâm bỏ nhà đi tìm anh. Năm 15 tuổi ấy, Bông cúc nhỏ từ bỏ gia đình, cùng Hoa Thành chạy trốn, đi tìm hạnh phúc. Lý Hoa Thành bảo vệ Bông cúc nhỏ vô cùng chặt chẽ, luôn ở bên cô nhiều nhất có thể. Hoa Thành không có nhược điểm, nhưng giờ anh có rồi, đó chính là Bông cúc nhỏ. Niềm hạnh phúc mới chỉ là khởi đầu, những đen tối đang kéo dần tới. Cái gì gọi là đen tối? Thế giới của anh là đen tối. Cô đã dẫm vào một vòng xoáy thật sâu, thật đen nhưng không thể ngoái đầu, cô yêu anh biết bao. Nhận thức được mình là gánh nặng của Thành, cô lột xác, thay đổi bản thân. Năm 18 tuổi, Bông cúc nhỏ là người đàn bà của Lý Hoa Thành. Trên lưng cô ngang dọc những vết sẹo mà chính cô cũng quên chúng có từ bao giờ. Cái hôn của anh nhạt dần, không còn như xưa nữa. Đối mặt với người tình nhỏ bé của Thành - cô gái mang hình bóng của mình năm nào, Bông cúc nhỏ bình thản nói: "Cô nhìn tôi đi, trước ngực bị chém 3 dao. Đây là vết bỏng bị đầu thuốc là cháy dí vào. Đây, đây là một chai bia vỡ đập vào đầu. Kinh ngạc chưa? Đau đớn không phải là từ những vết sẹo đó, mà là từ trái tim. Cô biết tôi đã đi theo Lý Hoa Thành bao lâu nay không? 5 năm, không nhiều không ít. Suốt 5 năm bị truy sát, bị truỵ thai, lại còn... đã từng bị cưỡng hiếp. Nếu cô cảm thấy ngai vị này rất hấp dẫn, tôi nhường cho cô đấy, tôi đã mệt mỏi rồi." Trái tim lạnh giá, chiếc môtô ngược chiều, tiếng còi cực đại, ánh đèn chói mắt, trong đầu cô hiện lên nụ cười khinh mạn của Thành thời tuổi trẻ và nói của anh: "Bông cúc nhỏ, em là của anh, hiểu không?" Nước mắt hoà vào máu, trải đầy trên con đường. Thật may, Bông cúc nhỏ vẫn giữ được tính mạng mong manh của mình. "Tôi đã gặp con bé đó, anh yêu nó chứ? Nếu thích thì, mang nó về đây...dù sao cũng là đứa con gái trong sạch." "Vì sao lại nói thế? Em không giận?" "Em không muốn trở thành gánh nặng cho anh, nếu anh thích, anh cứ đi." "Vì sao? Vì sao em trở nên thờ ơ như thế?" "Vì sao? Tôi vì sao á? Tôi vì sao mà lại để tôi trở nên như thế này? Tôi vì sao nhuộm tóc, tôi vì sao mà đục mười mấy cái lỗ trên tai? Tôi vì sao mà ăn mặc cho tôi thành hình người này? Tôi là vì anh đấy, Lý Hoa Thành, anh hiểu chưa? Vì anh đấy! Vì tôi quá yêu anh, quá yêu anh, không muốn trở thành gánh nặng cho anh...không muốn một mình anh gánh vác trách nhiệm...không muốn làm anh mệt mỏi..." "Anh không hề yêu nó một tí nào, anh chỉ nhớ em...Bông cúc nhỏ, anh nhìn nó, anh tiếc nhớ em năm đó...Anh...rất nhớ...rất tiếc...em của hồi đó...Chính là anh đã hại em...anh lại...không dám đối mặt...anh chỉ chạy trốn, càng chạy trốn càng bế tắc." Hai người họ đã từng đổ máu cùng nhau, giờ đây, lệ của họ cũng đan vào nhau, hoà làm một. Trong một lần thất thủ, anh trở một dao, chắn cho cô một cú chí mạng. Anh nhìn cô trong khoảnh khắc, rồi thân hình ngã xuống, máu tuôn xối xả. "Bông cúc nhỏ...xin lỗi...anh vẫn luôn yêu em...yêu em...yêu em..." "Lý Hoa Thành, anh còn nợ em một mạng sống! Quên à? 6 năm trước, anh bảo anh nợ em một mạng sống..." "Thôi để kiếp sau...anh trả mạng sống...cho em..." Cô bước đi cùng đứa con trong bụng, rời xa 6 năm ân oán, rời xa 6 năm yêu hận tình sâu. "Bông cúc nhỏ" đã để lại cho tôi một ấn tượng không thể phai nhoà. Từng tình tiết hấp dẫn lôi cuốn tôi theo những giọt nước mắt tuôn dài từ đầu tới cuối truyện. Giá như Thành hoàn lương, bỏ cuộc thì đâu có bi kịch đau buồn này? Nhưng không thể, người giang hồ, thân đâu nào là của mình. Dẫu biết kết truyện SE là tất yếu, song tôi vẫn tha thiết mong chờ có sự bất ngờ, may mắn với cả hai nhân vật. Tôi mong rằng Bông cúc nhỏ sẽ đi qua quá khứ, nắm lấy tương lai bởi lúc này, bước đi cùng cô là em bé trong bụng-kết tinh của tình yêu giữa hai người. Mời các bạn đón đọc Bông Cúc Nhỏ của tác giả Lạc Tâm.
Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em (Một Đời Chỉ Cần Có Em) - Hốt Nhiên Chi Gian
Khi một sinh mệnh sinh ra lại có một sinh mệnh ra đi... Một quy luật của tự nhiên, rất đõi bình thường, như việc cái cũ không đi sao cái mới tới. Chỉ là đây là một sinh linh bé bỏng, chưa kịp nhận yêu thương lại vội vã xa rời Cả anh và cô vì một thời bồng bột, mà trả giá cả yêu thương, đổi lại là đau lòng, là dằn vặt Ai cũng lựa chọn một con đường riêng cho mình, người chọn cách trốn tránh, người chọn cách ra đi Nhớ lại thuở nhỏ, cô lúc nào cũng theo đuôi anh nhưng anh lại không đếm xỉa tới Vậy mà khi thiếu thời, anh ngược lại bá đạo muốn giữ cô làm của riêng, chỉ tham lam đôi mắt cô con tim cô và tâm hồn cô đều chỉ chứa mình anh Ai cũng ngỡ đối phương không yêu thương mình, ai cũng ngỡ mình chẳng bao giờ còn có thể gặp lại nhau được nữa, cũng ngỡ rằng nỗi đau khôn nguôi ấy sẽ mãi khắc ghi và tình yêu từ thuở bé mãi chẳng còn cơ hội nối liền hai con tim tan vỡ Có lẽ tuổi trẻ dại khờ, nhưng hôm nay, không phải yêu thì là gì? Hai người vốn yêu nhau, lại chỉ có thể yên lặng chờ đợi. Họ yêu nhau sâu đậm như vậy, lại không có cách nào đến gần đối phương. Có thể hay không, cho họ gần lại một chút, có thể hay không, cho họ nhận ra trái tim nhau. Có thể hay không, khi nhìn nhau, không hề là mộng ước, có thể hay không, vứt bỏ tất cả, không trói buộc, không có gông xiềng. Không có tình yêu nào là thuận buồm xuôi gió, tình yêu đẹp phải qua quá trình tôi luyện. Con người ta nhiều người vô tình bỏ qua nhau, nhưng cũng vô cùng nhiều sự trùng hợp. Họ đã từng bỏ lỡ mười năm, nhưng duyên phận họ, từ lúc đó đã bắt đầu. Còn lại, là họ mười năm sau…. Nước chảy thành sông. Cho dù nước chảy thành sông nhưng đường chảy thật sự rất dài. Bôn ba trong tình yêu, thỉnh thoảng nhìn lại nhau, lướt qua một ngọn núi cao thăm thẳm, nhất định sẽ đến được hạnh phúc. *** Mạnh Tường ơi anh thật ngốc, đời người có mấy lần cái 10 năm anh có biết không, vì một người không đáng mà anh chờ đợi 10 năm chỉ để lấy một lần quay đâu của cô ta. Đọc hết truyện tôi chỉ tự hỏi mình là Chung Tình có thật sự yêu anh không, có thể nói là khi bên người cô ta không còn ai nữa thì cô ta mới nhớ đến anh, như nồi cháo nấu cho Chu Minh khi nhập viện, vì nấu nhiều nên mới có phần anh. Anh luôn tự bao biện rằng anh là đàn ông, có nghĩa vụ phải che chở cho người con gái mình yêu thương, nhưng thật sự là cô ta có đáng để anh thương yêu không nữa. Đọc xong câu truyện tôi chỉ có cảm giác cô ta quá ích kỉ, và không hề có chút tình cảm nào với anh cả, trong suốt câu chuyện tôi chỉ thấy bóng dáng anh luôn đi theo cô ta, nhưng từ đầu đến cuối cô ta không hề coi anh là cái gì cả, giúp vì số tiền kia ư, ân tình đó không bằng một phần vạn những gì anh dành cho cô ta, chỉ chút việc nhỏ nhoi đó thôi cũng làm anh cảm động rồi, Anh có nghĩ hay không nếu Chu Minh không hề hủy hôn thì cô ta liệu có chịu chú ý đến anh không, hay là lại tiếp tục làm anh đau khổ. Đọc truyện này tôi chỉ ước rằng Mạnh Tình sẽ tìm được một người thực sự yêu thương anh, một người luôn quan tâm anh từng ly từng tý chứ không phải là con người chỉ biết dựa dẫm ỷ lại, tình yêu của anh với cô ta là không hề mong hồi báo, chỉ cần được nhìn thấy cô ta là anh đã vui rồi, nhưng anh có biết không, khi con người ta dễ dàng có được một cái gì đó thì sẽ không bao giờ biết trân trọng và giữ gìn nó. Tình yêu của anh đối với cô ta chỉ là một loại gánh nặng, là thứ mà cô ta hưởng thụ lúc cô đơn mà thôi,  cô ta không phải trả bất cứ thứ gì để được tình yêu đó, anh có nghĩ đến một lúc nào đó khi gặp chuyện tương tự cô ta lại đổ hết lên đầu anh và chạy trốn để mặc anh với gánh nặng đó là vết thương trong lòng Anh luôn nghĩ là “Năm đó, anh luôn miệng nói người anh yêu nhất là cô, nhưng khi cô rơi vào tình trạng khốn khổ tự tra tấn mình, anh lại bị sự tức giận làm mờ mắt, không thể đối diện với cô, hận cô không biết tự ái, hận cô kéo thiên sứ trong lòng anh vào địa ngục. Đến mấy năm nay anh mới hiểu, nếu lúc ấy anh bao dung hơn một chút, có lẽ sẽ nhận ra sự thống khổ trong lòng cô, có thể tìm được cách cứu cô ra. Nhưng anh đã không làm vậy, anh cũng giống như những người khác, cảm thấy cô gieo gió gặt bão, anh hận cô, rời khỏi cô, tiếp tục đẩy cô vào bóng đen mịt mờ.” Nhưng anh có biết không tại sao không phải là cô ta tự mình vượt qua được bóng đen chứ, cô ta đã làm anh đau lòng bởi những lời nói tàn nhẫn của mình để rồi giờ đây thay vì trách cô ta đã làm tổn thương mình thì anh lại ngồi trách mình đã không bao dung cô ta. Khi anh đau lòng muốn tìm cô ta thì mọi người lại tàn nhẫn nói với anh là cô ta đang cần yên tĩnh, đã có ai từng suy nghĩ cho anh chưa, Chung Tình luôn tự nhận rằng cô yêu Mạnh Tường, nhưng tôi nghĩ cô ta chỉ chỉ yêu chính bản thân mình mà thôi, cô ta luôn tìm cớ cho những việc làm của mình, rằng cô ta thiện lương, thuần khiết, yêu Mạnh Tường nên khi anh ốm cô ngồi trông ở bệnh viện một đêm ư, hay là cô giúp anh vay tiền? Thật ra nếu vì xét đến mối quan hệ giữa 2 nhà là thâm giao, Mạnh Tường đối với cô từ nhỏ đến lớn quan tâm chăm sóc thì những việc cô làm là thiên kinh địa nghĩa hoàn toàn không chứng tỏ được cái gì, chỉ tại Mạnh Tường ngốc thôi haizzzzzzz Không biết ngoại truyện có kéo lại được gì hơn về Chung Tình không nhưng mình cũng không còn hứng thú đọc nữa rồi. Mình không có hứng đi tìm hiểu cô ta còn lấy cái gì đã ngụy biện cho chính cô ta nữa. Mình cũng biết là mình quá bức xúc rồi, đọc hoài truyện nam chính đi ngược nữ chính đủ kiểu thì không sao, vẫn muốn hai người đến được với nhau nhưng đọc truyện nữ chính ngược nam chính thì lại bức xúc đến điên lên thế này, vừa đọc vừa khóc thương cho Mạnh Tường. Có lẽ là mình hoàn toàn không hợp với thể loại ngược tâm mà, tốt nhất là quay về ôm mấy cái truyện ngược thân cho đỡ phải nghĩ (vừa được coi H nữa chứ (_ _”)!! tự khinh bỉ mình trong một phút) đọc truyện là giải trí trong những lúc đầu óc không tốt (hình như đầu óc mình chả lúc nào tốt cả) vậy mà càng đọc càng điên. Có lẽ nên về ôm truyện của Rùa Mạn đọc lại cho bớt ức chế ^^truyện của ss ấy đọc mãi mà không chán được, lại nhẹ nhàng, … Cám ơn bạn Lạc Bối Bối đã dịch truyện này, giọng dịch của bạn rất mượt mà, những lời bình dưới mỗi chap  truyện rất hay và ý nghĩa, rất may mắn là mình đã không theo dõi truyện ra từng chap nếu không mình đến điên mất với cái truyện này, hic, không biết tâm trạng mình không tốt (hay cái tính mình nó thế ^^!!) nên mình có cái nhìn đen tối về truyện này thế, hic, *** Tác giả Hốt Nhiên Chi Gian thích dùng những từ ngữ đơn giản, mượt mà để biểu đạt nội tâm với những cảm xúc mãnh liệt, ngòi bút và lối viết của cô như bày ra trước mắt chúng ta những câu chuyện tràn ngập ấm áp và hạnh phúc, khiến chúng ta thêm quý trọng những gì mình đang có.   Các tác phẩm tiêu biểu:  Mờ Ám Xem Như Anh Lợi Hại Đồ Xấu Xa Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em (Một Đời Chỉ Cần Có Em) Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét) Thâm Thâm Lam Tình Yêu Judo ... Mời các bạn đón đọc Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em (Một Đời Chỉ Cần Có Em) của tác giả Hốt Nhiên Chi Gian.
Mờ Ám - Hốt Nhiên Chi Gian
MỜ ÁM – có phải trong cuộc đời bạn cũng từng có một người nào đó, và một lúc nào đó… rất MỜ ÁM??? Tình yêu vốn rất đơn giản nhưng nếu trái tim hai người không hướng về nhau thì tình yêu chỉ như một trò chơi... Gia đình của hai chị em Vu Lâm và Vu Tiệp cùng gia đình của anh chàng Tấn Tuyên là thâm giao lâu đời. Vu Lâm từ nhỏ đã yêu thích Tấn Tuyên nhưng không có gan theo đuổi anh, chỉ biết đứng ngoài ghen tỵ với các cô gái của Tấn Tuyên, và châm chích, khích bác Vu Tiệp vì Tấn Tuyên tỏ ra rất thích chọc ghẹo cô em mình. Vu Tiệp lại có tính cách lạnh lùng, thờ ơ, luôn căm ghét Tấn Tuyên vì anh chỉ mang lại phiền phức và bày ra trăm phương ngàn kế chọc cô tức điên lên, cộng với những thú vui “quấy rối” rất MỜ ÁM của anh! Vu Tiệp ở trường cũng được một nam sinh tên gọi Trịnh Phong – đẹp trai, hiền lành – yêu thích. Cứ tưởng Vu Tiệp và Tấn Tuyên mãi mãi là “kẻ thù” của nhau, không ngờ những biến cố xảy ra đã đẩy họ lại gần nhau hơn… *** Tác giả Hốt Nhiên Chi Gian thích dùng những từ ngữ đơn giản, mượt mà để biểu đạt nội tâm với những cảm xúc mãnh liệt, ngòi bút và lối viết của cô như bày ra trước mắt chúng ta những câu chuyện tràn ngập ấm áp và hạnh phúc, khiến chúng ta thêm quý trọng những gì mình đang có.   Các tác phẩm tiêu biểu:  Mờ Ám Xem Như Anh Lợi Hại Đồ Xấu Xa Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em (Một Đời Chỉ Cần Có Em) Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét) Thâm Thâm Lam Tình Yêu Judo ... Mời các bạn đón đọc Mờ Ám của tác giả Hốt Nhiên Chi Gian.
Mây Che Mù Mịt Biết Là Đi Đâu - Cố Tây Tước
Về tựa truyện "Mây che mù mịt biết là đi đâu": Đây là một câu trong bài thơ "Tầm ẩn giả bất ngộ" (Tìm ẩn sĩ không gặp) của nhà thơ Giả Đảo thời Trung Đường, phiên âm Hán Việt là "Vân thâm bất tri xứ". Tựa đề bản edit được tham khảo từ bản dịch thơ của Tản Đà. Mặt khác, "Vân Thâm"cũng là tên nam chính trong tác phẩm, nên nhan đề trên cũng có thể hiểu là "Vân Thâm không biết đi đâu". Nói cách khác, đây có thể coi như lối chơi chữ của tác giả, nên chúng ta có hai cách hiểu. *** Năm 1967, Đoan Ngọ. Đứa con đầu tiên của Đường Tranh và Đàm Vân được sinh ra. Là con trai, bọn họ đặt tên cho cậu bé là Mục Lãng. Đường Vân Thâm và Trương Khởi Nguyệt cùng đi chúc mừng, nói ra cũng thật kỳ lạ, đứa nhỏ này vừa nhìn thấy Trương Khởi Nguyệt vậy mà lập tức cười khanh khách. Đàm Vân nói nhất định là cậu bé vô cùng thích Khởi Nguyệt. Nhưng vui mừng không được bao lâu, tai họa lại giáng xuống một lần nữa. Lần này, Đường Tranh là đối tượng chính. Mỗi lần khi xét xử Đường Tranh, Đường Vân Thâm và một thầy giáo khác họ Trương cũng sẽ bị kéo theo cùng. Trước ngực mỗi người bọn họ đều bị treo lên một tấm thẻ khác nhau, rồi sau đó ngồi "Hình thức bắn khí"(*) diễu phố thị chúng. (*) Raw là "喷气式", các bạn search google hình ảnh sẽ thấy được cái hình phạt này, nói trước là mấy cái hình phạt dính đến chính trị tra tấn tinh thần và thể xác kinh khủng, các bạn cân nhắc rồi hãy xem nhe. Tính tình Đường Tranh mạnh mẽ can trường, lần nào cũng bị thương thảm nhất. Đường Vân Thâm đã trải qua một lần trước nên cũng lạnh nhạt hơn nhiều. Mỗi lần xét xử xong đều tự mình về nhà, tấm thẻ trước ngực "Ngưu Quỷ Xà Thần" (*) không được tháo xuống. Dọc đường đi, còn có người đi theo phía sau giễu cợt, hô lớn "Đả đảo người có địa vị học theo phản động". Anh chỉ có thể cố gắng dùng sức nắm lấy Đường Tranh, cố gắng hết sức khuyên nhủ anh ấy một chút. (*)Ngưu Quỷ Xà Thần: yêu ma quỷ quái, đầu trâu mặt ngựa. Mời các bạn đón đọc Mây Che Mù Mịt Biết Là Đi Đâu của tác giả Cố Tây Tước.