Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tiểu Khoái Lạc Của Ngài Chỉ Huy

Truyện Tiểu Khoái Lạc Của Ngài Chỉ Huycủa tác giả Giai Nhân kể về Vương Thanh - một chỉ huy trưởng của tinh cầu X, một người hung bạo ngang tàn khiến cho người ta nghe thấy tên cũng phải khiếp sợ. Phùng Kiến Vũ là một tội đồ bị phán xét tử hình, bởi vì không muốn sớm kết thúc sinh mệnh của mình cho nên nghe theo lời của tiến sĩ Most đóng giả là một người máy ở bên cạnh Vương Thanh... Đến cuối cùng bị Vương Thanh phát hiện được liền sống tiếp với thân phận Tiểu Khoái Lạc ở bên cạnh hắn, đương nhiên khoảng thời gian trải qua tiếp theo đó cũng không phải đều hoàn toàn khoái lạc như vậy. Tóm tắt truyện đam mỹ: Công nguyên năm 2085 thế giới bùng nổ chiến tranh hạt nhân, số người càng ngày càng ít đi. Vì trật tự xã hội phải đổi mới, loài người quyết định kích hoạt "Người máy trí tuệ", một thế hệ người máy mới được ra đời... Vương Thanh là sĩ quan chỉ hủy trẻ tuổi nhất tinh cầu X, là người được sắp xếp để thử nghiệm và đánh giá kết quả của một người máy trí tuệ mang số hiệu [PK-V]. Căn phòng trống rộng hai mươi mét vuông, chỉ có duy nhất một chiếc bàn cùng một chiếc ghế. Khi Vương Thanh mở cửa bước vào liền nhìn thấy người máy PK-V kia, cậu ta thấp hơn hắn, nhìn qua quả thật không có gì khác thường cả, rất giống với con người. Vương Thanh nâng chân bước từng bước đi quyết đoán, đế giày cao su cứng vang xuống nền gạch men sứ trắng muốt tạo ra tiếng kêu lách cách đơn điệu. Vương Thanh bước đến nhìn PK-V một lượt, ánh mắt mang theo tia đánh giá rà soát kỹ càng. *** TIỂU KHOÁI LẠC CỦA NGÀI CHỈ HUY Giai Nhân dtv-ebook.com Chương 1: Pk-V Công nguyên năm 2085 thế giới bùng nổ chiến tranh hạt nhân, số người càng ngày càng ít đi. Vì trật tự xã hội phải đổi mới, loài người quyết định kích hoạt "Người máy trí tuệ", một thế hệ người máy mới được ra đời... Vương Thanh là sĩ quan chỉ hủy trẻ tuổi nhất tinh cầu X, là người được sắp xếp để thử nghiệm và đánh giá kết quả của một người máy trí tuệ mang số hiệu [PK-V]. Căn phòng trống rộng hai mươi mét vuông, chỉ có duy nhất một chiếc bàn cùng một chiếc ghế. Khi Vương Thanh mở cửa bước vào liền nhìn thấy người máy PK-V kia, cậu ta thấp hơn hắn, nhìn qua quả thật không có gì khác thường cả, rất giống với con người. Vương Thanh nâng chân bước từng bước đi quyết đoán, đế giày cao su cứng vang xuống nền gạch men sứ trắng muốt tạo ra tiếng kêu lách cách đơn điệu. Vương Thanh bước đến nhìn PK-V một lượt, ánh mắt mang theo tia đánh giá rà soát kỹ càng. Rất nhanh sau đó không gian vốn dĩ đang im lặng liền phát ra một tiếng rè rè nho nhỏ của máy móc, PK-V mở mắt nhìn người phía trước lên tiếng: "Xin chào, em là người máy PK-V, lần đầu tiên gặp" Vương Thanh xoay người tiến về phía chiếc ghế duy nhất trong căn phòng này ngồi xuống, cầm lên một tập giấy đã được in sẵn những thứ cần lưu ý cùng hướng dẫn sử dụng về PK-V. Hắn im lặng nhìn PK-V ở phía trước, ngũ quan cân xứng, màu da đồng lúa mạch, ánh mắt mở lớn có linh tính, khóe miệng không có nét cười nhưng nhìn sao cũng cho hắn cảm giác được PK-V này có điểm rất hoạt bát. Đúng lúc này tiến sĩ Most liền tiến vào, trên tay mang một ly cà phê khẽ cúi đầu ý chào hỏi Vương Thanh. PK-V xoay người, bước đi vô cùng tự nhiên tiến về phía tiến sĩ Most cầm lấy ly cà phê từ tay ông rồi mang đến chỗ Vương Thanh: "Cái này là cà phê của ngài" Vương Thanh có điểm bất ngờ, hắn vừa rồi đột nhiên nghĩ đến muốn uống cà phê, không ngờ PK-V đã mang đến cho hắn: "Cám ơn" Vương Thanh định cầm lấy ly cà phê kia đưa lên miệng uống thì PK-V đã nhanh hơn hắn một bước cầm lấy đưa đến trước miệng hắn, ý muốn cậu giúp hắn uống. Vương Thanh quả thật chậm rãi uống ly cà phê kia từ trên tay PK-V rồi buột miệng nói một câu: "Ngon lắm, em có muốn uống thử không?" PK-V nhìn chằm chằm Vương Thanh, ánh mắt mở lớn bình thản đáp: "Ngài quên em là người máy sao?" Vương Thanh giật mình, tiến sĩ Most đứng ở một bên bắt đầu giải thích: "PK-V là sản phẩm có mức độ hoàn mỹ cao nhất từ trước đến nay, hầu như tất cả các phản ứng của cậu ta đều giống như con người. Cho nên tôi muốn nhắc nhở ngài một điều rằng, PK-V chỉ là một bộ máy cảm xúc". Tiến sĩ Most cùng Vương Thanh trao đổi một vài câu rồi rời đi, Vương Thanh cảm thấy có chút đau đầu vì mấy ngày hôm nay quả thật vô cùng căng thẳng, hắn phải làm việc gấp đôi người bình thường để tìm ra cách giải quyết sau vụ chiến tranh hạt nhân kia. PK-V lại lên tiếng: "Ngài muốn em là gì cho ngài?" Vương Thanh nhìn sang bên cạnh, PK-V vừa mới hoàn thiện đã được đưa đến đây cho nên cậu hiện tại không mặc đồ, Vương Thanh im lặng một chút liền trầm giọng: "Lại đây, để cho tôi dựa vào một chút!" PK-V bước tới đứng im lặng ở ngay sát bên Vương Thanh, Vương Thanh tựa đầu vào bụng PK-V cảm giác quả thật ngoài sức tưởng tượng, không có bất cứ một tiếng máy móc nào, cũng không thô cứng giống như sắt thép, mà ngược lại chính là vô cùng mềm mại có độ ấm, quả thật rất giống với con người. Vương Thanh khẽ mỉm cười cùng PK-V nói vài câu, hắn muốn thử xem PK-V có phải thật sự được tạo ra hoàn mỹ không có chỗ nào là giống người máy hay không: "Làm người máy cũng tốt nhỉ, có phải là không bao giờ đau buồn, không bao giờ biết mệt mỏi?" PK-V rất nhanh đáp: "Không phải, em có thể cảm nhận được tâm trạng của ngài, tất cả..." Vương Thanh ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm PK-V ở trước mặt im lặng không nói. Hắn hiện tại chính là bị một người máy làm cho cứng miệng, không biết nên phải nói câu gì tiếp theo. Vương Thanh đứng dậy thở nhẹ một hơi: "Tôi dẫn em đi lấy quần áo" PK-V bước theo ở phía sau Vương Thanh, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn về hắn ở phía trước, một đường đi ánh mắt kia quả thật không một giây phút nào lơ đãng nhìn sang hướng khác. PK-V có thể tự mặc quần áo, tuy rằng động tác hơi chậm chạp không thuận, lúc mặc quần áo vào còn chưa thể thích nghi ngay được, đứng cũng có điểm lắc lư. Vương Thanh bước đến trầm giọng nhắc nhở: "Đứng vững nào, để tôi xem" PK-V đang mặc một bộ quần áo ngủ có điểm rộng, Vương Thanh khẽ lắc đầu bước tới lấy một bộ vest đen giúp cậu mặc vào. Vương Thanh giúp PK-V cởi bộ quần áo trên người kia ra, rồi lại giúp cậu mặc vào bộ vest hắn mang tới, sau đó từ phía sau cậu vòng tay qua eo giúp đóng vào chiếc cúc áo trước bụng. PK-V cúi đầu nhìn xuống chỗ tay Vương Thanh đang ở dưới bụng mình, rồi lại nhanh chóng ngẩng đầu lên nghe Vương Thanh nói: "Tôi thích em mặc vest hơn". Mời các bạn đón đọc Tiểu Khoái Lạc Của Ngài Chỉ Huy của tác giả Giai Nhân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Quán Cà Phê XY - Bình Quả Thụ
Hướng Vãn là nhân viên làm ca đêm tại một quán cà phê, là người rất dễ xấu hổ, về phương diện tình cảm lại cực kỳ thuần khiết, bởi vậy thỉnh thoảng cậu lại làm ra những việc rất ngốc nghếch khiến người khác khóc không được mà cười cũng không xong. Cùng làm với Hướng Vãn tại quán cà phê này còn có một nhân viên làm ca sáng. Người đó chính là Diệp Chiêu Ninh, một chàng trai với tính cách khoan dung, điềm tĩnh, tay nghề nấu ăn rất tốt. Bề ngoài nhìn cậu có vẻ rất hòa nhã, dễ nói chuyện nhưng Diệp Chiêu Ninh lại có những mặt vô cùng cố chấp. Do thời gian làm việc khác nhau mà Hướng Vãn và Diệp Chiêu Ninh chưa từng gặp mặt, mặc dù Hướng Vãn thường xuyên được ăn đồ ăn do Diệp Chiêu Ninh nấu để lại cho cậu làm bữa đêm. Và đúng là "con đường ngắn nhất dẫn đến trái tim người đàn ông là đi qua dạ dày". Bỗng một ngày đẹp trời, Diệp Chiêu Ninh được ông chủ quán cà phê nhờ làm thêm cả ca tối vì người làm buổi tối hôm đó có việc phải nghỉ. Có ai biết đâu rằng, người "có việc phải nghỉ" đó lại cố tình xin nghỉ và bất ngờ xuất hiện ở quán để gặp người mình "thầm thương trộm nhớ" bấy lâu... Được biết nhiều với tên gọi "Thụ làm ca sáng, công làm ca tối", câu chuyện của Hướng Vãn và Diệp Chiêu Ninh chắc chắn đã quen thuộc với nhiều bạn độc giả yêu thích tiểu thuyết đam mỹ. Tuy nhiên bản xuất bản này có một chút đặc biệt bởi tác giả cuốn sách đã có một số sửa chữa và viết thêm vào so với bản đăng trước đây. *** Mẹ Hướng cùng cha Hướng vừa mới xuống xe đã thấy con trai mình bộ dáng đau khổ đứng đợi ở bến. Mẹ Hướng lườm anh một cái: “Thật vô dụng!” Chuyện công đến Thanh Châu, bố mẹ anh cũng biết nhưng họ lại không ngờ rằng, đã hơn một tháng rồi mà đến mặt thụ công còn chưa thấy. Công mặt mày đáng thương nhìn mẹ mình: “Con nhớ Chiêu Ninh quá.” Cả nhà ngồi xuống ăn bữa cơm, công kể qua về tình huống hiện tại, mẹ Hướng vừa nghe vừa lắc đầu: “Không được, mặt không đủ dày, tay chân cũng bám không chặt lấy người ta gì cả.” Cha Hướng liếc mẹ Hướng một cái: “Hay là chúng ta đi một chuyến vậy. Phản ứng của bố mẹ Tiểu Diệp như thế cũng rất bình thường thôi”. Công vừa nghe thế đã lắc đầu quầy quậy: “Không được, không được, con gọi hai người đến là để làm cố vấn, đưa ra kế hoạch. Nếu cha mẹ tìm đến tận nhà thì không ổn đâu”. Mẹ Hướng: “Nếu Tiểu Diệp là nữ thì cái đoạn tình cảm này của hai đứa có đến gian đoạn nào, mẹ đây cũng không thèm quan tâm. Nhưng tình cảnh của hai đứa dù sao cũng hơi đặc biệt, cha mẹ chỉ hy vọng con sớm có thể ổn định lại. Yên tâm đi, cha mẹ lộ diện càng thể hiện chúng ta rất có thành ý à?” ... Mời các bạn đón đọc Quán Cà Phê XY của tác giả Bình Quả Thụ.
Phát Rồ - Thả An
Trở về với vết thương lòng và quyết tâm trả thù kẻ đã cướp đi gia đình mình. Cô xinh đẹp, kiêu ngạo mà ngây thơ chẳng ngờ bị anh cuốn vào dã tâm đó. Nếu nói tình yêu được đong đầy bằng niềm tin và sự bao dung, thì liệu có thể nói rằng cô đã từng có một tình yêu đích thực? Anh lạnh lùng rạch những vết dao lên tình yêu của hai người, lên trái tim cô, và lên cả trái tim anh... Có thể nào tha thứ? Có thể nào quên? Cô giằng xé, để rồi cuối cùng những bước chân lạnh lùng của lý trí cũng giẫm đạp lên dòng máu nóng chảy trong tim. Sau bao nhiêu toan tính, hận thù, dằn vặt và giằng xé, liệu họ còn có thể quay trở về bên nhau lần nữa? *** Tòa biệt thự này đã bao giờ lạnh lẽo như bây giờ chưa nhỉ? Trong ấn tượng của Hướng Phù Sinh dường như là chưa. Kể cả thời nhà họ Hướng lụi bại cũng vẫn rất náo nhiệt đó chứ. Căn biệt thự dù cho thiếu chủ, cũng chẳng bao giờ thiếu người làm. Nhưng tối nay, tất cả người làm đều đi cả, từ nhà bếp đến phòng khách, dưới tầng tới trên lầu, cả căn biệt thự chẳng còn chút hơi người. Không còn những bóng người đi qua đi lại, hoặc lặng lẽ đứng một bên chờ sai bảo nữa, chỉ còn những hành lang thật dài và bức tranh chân dung cô độc treo ở đó. ... Mời các bạn đón đọc Phát Rồ của tác giả Thả An.
Người Phiên Dịch - Kỷ Viện Viện
Câu chuyện kể về cuộc hành trình đi tìm hạnh phúc của hai nhân vật Trình Gia Dương và Kiều Phi. Trình Gia Dương là anh chàng thư sinh tài giỏi từng đi du học tại Paris ngành phiên dịch cấp cao, là thần tượng của tất cả các thiếu nữ trường đại học ngoại ngữ nơi Kiều Phi đang học, anh chàng này luôn phải chịu sự sắp đặt của gia đình - kể cả tình yêu. anh yêu thầm một người bạn hơn tuổi từ thủa nhỏ, nhưng cô lại lạnh lùng đi lấy chồng bỏ lại chàng trai tài giỏi trong công việc nhưng khờ khạo trong tình yêu. Còn Kiều Phi là cô gái có xuất thân nghèo khó luôn phải tự vươn lên trong cuộc sống, để có tiền trang trải học hành cô phải đi làm thêm ở quán rượu - Đây là công việc không tránh khỏi điều tiếng thiên hạ. Nhưng cô luôn tỏ ra mình là cô gái vững vàng và lạc quan. Thế nhưng điều không may đã xảy ra khi cô buộc phải bán mình để lấy tiền chữa chạy cho cha.....số phận cho 2 kẻ có duyên gặp nhau. Họ yêu nhau say đắm nhưng cuộc đời đâu chỉ có đẹp đẽ như tình yêu họ có? Lời đáp nào cho bài toán tình yêu này?... "Anh có biết không, em vùi đầu vào học hành rồi thực tập, mỗi ngày lại ngốc nghếch giả vờ rằng mình rất vui vẻ, nhưng thực ra đối với em tất cả những chuyện đó đều rất đau khổ. Điều gì đã khiến em có thể chống chọi được lâu như vậy? Ai đã khiến em có thể kiên trì, không bỏ giữa chừng? Chính là anh đấy, Gia Dương à. Chỉ có anh mà thôi, em muốn được ở bên anh, làm việc với anh và sống cùng anh, từ trước tới giờ em chưa hề có ước muốn nào khác..." *** Trình Gia Dương Tôi không nhớ đã đọc điều này ở đâu nữa, con người trước khi chết, não sẽ hoạt động với tốc độ gấp mười lần bình thường. Tất cả mọi hồi ức ẩn hiện trước mắt. Con người ta luôn sắp chết luôn bị kích động, sẽ đau đớn tới mức nước mắt, nước mũi trào ra. Trong tình cảnh hiện tại, tôi biết họ không nói chơi. Thế nhưng thật kì lạ, sao lòng tôi lại không hề có chút hoảng loạn nhỉ? Thậm chí tôi cũng không suy nghĩ vẩn vơ nữa. Rất nhiều chuyện, rất nhiều người, tôi đầu đã quên. Tôi chỉ cảm thấy mình đã sống rất vui vẻ. Cho dù khoảng thời gian ấy có ngắn ngủi, nhưng thật sự tôi đã từng sống rất vui vẻ. Trước khi hành hình, họ dùng vải đen bịt mắt tôi lại. Khoảnh khắc bị che mất ánh mặt trời, tôi thầm thì: “Phi à, tạm biệt em”. Kiều Phi Tôi bỏ micro ra, thở phào một tiếng, cảm thấy vai đau nhức, bèn đưa tay lên xoa bóp. Chị cùng phòng nói: “Phi Phi à, về nhà chị đi, hôm nay mẹ chồng chị hầm cá đấy”. ... Mời các bạn đón đọc Người Phiên Dịch của tác giả Kỷ Viện Viện.
Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương - Mộ Hạ
Tình yêu không thể diễn tả bằng lời, cũng không thể đo đếm được, những gì mắt thấy không nhất định là sự thực, chỉ khi cảm nhận bằng cả trái tim thì đó mới là tình yêu chân thực nhất... Khắc khoải qua rồi, gặp được một chàng trai như Kỷ Nghiêm, đó chính là điều đẹp đẽ nhất trong cuộc hành trình sinh mệnh của tôi, tất cả những buồn đau đều biến thành cây kẹo ngọt năm màu trước mặt người ấy. Ngậm nửa viên kẹo, ngọt ngào đến đau thương nhưng đó chính là tình yêu mật ngọt. *** Ánh mắt Kỷ Nghiêm dừng lại trên mặt tôi rồi lại từ từ chuyển sang cánh tay đang ôm ghì lấy tôi của Trần Tử Dật. Ánh mắt nhìn thẳng không thèm che đậy. Tôi muốn lên tiếng nói, nhưng ba chữ “trùng hợp quá” mắc nghẹn trong cổ họng không sao nói nên lời. Anh ấy chưa bao giờ nói với tôi rằng tôi là gì của anh ấy, giữa chúng tôi cho dù có thêm ai khác nữa thì cũng chẳng ai nợ nần ai, vậy mà chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy có tật giật mình. Cúi đầu xuống, tôi nhìn Nhan Khanh Khanh đang ôm cứng lấy cánh tay Kỷ Nghiêm không chịu buông ra, lòng chợt thấy buồn ghê gớm. Cảnh tượng trước mắt bị xé toang thành vô vàn mảnh vụn, Kỷ Nghiêm hút sâu một hơi, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm, tôi bất giác giãy giụa rút tay ra khỏi vòng tay ôm của Trần Tử Dật. Hai tay buông thõng xuống nắm chặt lại thành nắm đấm. ... Mời các bạn đón đọc Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương của tác giả Mộ Hạ.