Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Ngốc manh thật may mắn khi có phụ thân vô cùng cường hãn và một người mẫu thân chuyên bao che khuyết điểm. Đệ đệ quần là áo lụa luôn muốn lấy chính phòng. Dù bị người từ hôn ba lần nhưng vẫn bình tĩnh. Y phục hoa lệ, thắt lưng nạm vàng. Là người có tiền có quyền sao có thể ế phu? ***   Mùa thu tháng chín, vốn dĩ thời tiết rất tốt, nhưng Tĩnh Đình Hầu lại ở trong thư phòng đập mấy thứ đồ sứ, miệng thì không ngừng hùng hùng hổ hổ, quả thật có chút không giống một Hầu gia, ngược lại rất giống một tên lưu manh ngoài chợ. “Địa phận Kinh Thành này, dám đắc tội người của ta, lão tử giết chết hắn!” “Phụ thân, ngài đừng nóng giận, nhi tử ra ngoài tìm người đánh hắn một trận.” “Con gọi người đánh hắn, ta tìm Hoàng Thượng trị tội hắn!” “Náo đủ chưa?” Âm Thị đá văng cửa thư phòng, nhìn hai người kia đang hăm he hằm hè, lạnh lùng quát to nói: “ Cảm thấy những chuyện bên ngoài đồn đại còn chưa đủ hay sao?” Tĩnh Đình Hầu và nhi tử cùng nhau im lặng, Tĩnh Đình Hầu bỏ chân đang giẫm lên ghế xuống, Thế Tử Ban Hằng của Tĩnh Đình Hầu phủ tháo ống tay áo đang vén lên ra. Trời tháng chín, Âm Thị miễn cưỡng dùng quạt quạt mới kiềm nén được tức giận trong lòng, bà nhìn cũng không thèm nhìn mảnh sứ vỡ trên đất, đi thẳng tới ghế ngồi xuống, để cho nhóm nha hoàn ba tử sau lưng ba chân bốn cẳng dọn dẹp. Tiếng mảnh sứ vỡ kêu tới kêu lui khiến tức giận trong lòng bà càng nặng, hung hăng trừng hai cha con một chút, vỗ mạnh lên mặt bàn một cái, ly trà theo đó nhảy lên. “Chỉ là một tên quê mùa, thi đậu khoa cử lại đòi hủy hôn, còn bày ra bộ dạng Hầu phủ chúng ta ép hôn hắn khiến hắn không thể chối từ, đây là tình huống quái quỷ gì?!” “Mẫu thân “ Ban Hằng bước đến trước mặt Âm Thị, cười nói: “ Ngài đừng tức giận, trên đời này Thiềm Thừ ba chân khó tìm, nhưng nam nhân hai đùi khắp nơi đều có, nhà chúng ta muốn thu thập hắn, chỉ cần mở miệng một chút thôi, đừng khiến bản thân tức giận.” “Thật ra ta không muốn tức giận, nhưng con nhìn đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đảm nhiệm vai trò là mẫu thân đặt trên tim nữ nhi, bị người khác từ hôn ba lần, trong lòng vui không nổi. Dưới gối bà có một nhi tử và một nữ nhi, Hầu Gia mặc dù hoang đường lười nhác, nhưng không phải dạng người tham ô háo sắc, nên trong nhà không có chuyện tìm thị nữ làm ấm giường, cái này cũng xem như là ưu điểm của ông ấy. Trước khi nữ nhi ra đời, bà định cùng một người bạn khuê phòng định mối quan hệ thông gia từ bé, nào biết được đứa bé kia sống đến năm ba tuổi thì bị đậu mùa rồi chết. Năm nữ nhi mười ba tuổi, cùng Thứ Tử phủ Trung Bình Bá Tạ Khải Lâm đính hôn, ai mà biết được, Tạ Khải Lâm đột nhiên tìm được “Chân ái”, cùng “Chân ái” bỏ trốn. Làm hại bên ngoài đều đồn cô nương nhà bà là bao cỏ, ngay cả một nha hoàn cũng không sánh nổi. Đường đường là công tử của thế gia lại tuyên bố thà bỏ trốn theo một nữ nhân chả ra gì, cũng không chịu lấy nữ nhi của bà? Sau đó Tạ Khải Lâm bị bắt về, nhưng hôn sự hai nhà đã thất bại, từ đó người hai nhà cũng không còn lui tới, thiếu chút nữa đã thành kẻ thù. Chuyện lần này lại càng thêm hoang đường, Trầm Ngọc là chi thứ của Thẩm Thị ở Đông Châu, miễn cưỡng coi là vọng tộc, đến Kinh Thành vừa gặp đã yêu nữ nhi nhà họ, khóc lóc xin cầu hôn bảy tám lần, kết quả nhà bọn họ vừa đáp ứng, hắn lại lật lọng. Thời điểm từ hôn, mặt ngoài nói không xứng nhà họ, bên trong lại ghét bỏ nữ nhi nhà bà có sắc nhưng không có trí, là kiểu người xa xỉ lười nhác, không phải nhân duyên tốt. Trước khi ngươi thi đậu Thám Hoa sao không thấy nói như vậy? Ngược lại bây giờ chê nữ nhi ta xa xỉ, Tĩnh Đình Hầu phủ bọn họ có tiền, nguyện ý để nữ nhi nhà mình xa xỉ thi thế nào. Ba người trong Sương Ban tức giận nuốt không trôi, bên kia chính chủ bị từ hôn vẫn đang ngủ say. Ban Họa đang nằm mơ, giấc mơ này rất dài, dài đến lúc nàng tỉnh lại, căn bản không phân biệt được đây là thực hay mộng cảnh. Khi nàng ngồi dậy, nhìn màn trân châu bên ngoài, mới giật mình hiểu ra, mới vừa rồi là nằm mơ. Ế, ban nãy nàng mơ thấy cái gì vậy? Hình như nàng vừa bị từ hôn, ai làm Hoàng Đế, phụ thân nàng mạo phạm tân đế, bị phế tước vị, sau đó cả nhà trải qua khoảng thời gian vất vả. Trời ạ, không thể cùng người khác "đọ" đồ trang sức, "đọ" y phục thời thượng đáng sợ đến mức nào? Không thể nhìn những người kia mắng sau lưng nàng, mặt ngoài lại không thể không khuất phục cung kính nàng, cuộc đời sẽ trở nên nhàm chán thế nào? Giấc mơ này thật xúi quẩy, tốt nhất nàng nên sớm quên đi. “Hương Quân” Nha hoàn vừa khóc sướt mướt vừa lau nước mắt bước đến: “Trầm Thám Hoa vậy mà đến từ hôn.” Ban Họa vặn eo đứng lên: “Từ hôn?” Xong, ác mộng thành sự thật! Phụ thân nàng không phải Tĩnh Đình Hầu, đệ đệ nàng không phải là thế tử, nàng cũng không còn là Hương Quân được đương kim thánh thượng ngự phong, về sau sao nàng có thể sống phóng túng, đánh ngựa dắt chó ngắm hoa đây? Đời người khổ nạn, chẳng lẽ nàng chỉ có mấy năm ngắn ngủi để hưởng lạc thôi sao? Giấc mơ kia nàng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ lúc mình không còn là Hương Quân có bao nhiêu thảm. Nhớ đến đây, nỗi buồn chực trào trong lòng, giày còn chưa mang, y phục còn chưa thay đã chạy đến chính viện. “Hương Quân, tóc của ngài!” May mắn hạ nhân ở Tĩnh Đình Hầu phủ đều kín miệng, nếu không ngày mai, tiêu điểm trong kinh sẽ biến thành “ Đích nữ Tĩnh Đình Hầu phát cuồng vị bị từ hôn, quần áo không chỉnh tề đã chạy loạn trong nhà.” Trên thực tế, đây cũng là ý nghĩ đầu tiên của Tĩnh Đình Hầu khi nhìn thấy nữ nhi. “Con gái ngoan” Tĩnh Đình Hầu nhìn thấy nữ nhi tóc tai bù xù, quần áo không chỉnh tề xuất hiện tại thư phòng, lập tức gào khóc: “Nữ nhi ngoan, ta sẽ không gả con đi nữa, ngày mai phụ thân mua vài nam kỉ về cho con, văn võ lẫn dáng dấp đều tốt, con thích ai thì chọn người đó.” Nam nhân trong thiên hạ đều không tốt, làm hại nữ nhi ông thành dạng này. Vào lúc này, Tĩnh Đình Hầu đã đem mình ra khỏi phạm vi là nam nhân. Ban Hằng liếc xéo tỷ tỷ một cái, hắn ngay cả một nha hoàn ấm giường còn chưa có, cũng không ai sắp xếp cho hắn một người, trời tối người người đến Hồng Tụ Thiêm Hương, cũng phù hợp vô cùng. “Đừng mơ tưởng.” Âm Thị trừng nhi tử: “Con ngoan ngoãn ở nhà đọc sách đi.” “Con, con có nghĩ gì đâu.” Ban Hằng cảm thấy mình rất ủy khuất, rõ ràng hắn không làm gì, sao khi không lại bị mẫu thân mắng chứ. “Con từ bụng ta sinh ra, con ngươi của con đảo một vòng, ta liền biết con nghĩ gì “ Âm Thị nhìn thấy bộ dạng này của nữ nhi, tim đã mềm ra phân nửa, hận không thể tự tay xé xác tên Trầm Ngọc kia. Nhưng bà lo lắng tâm tình của mình sẽ ảnh hưởng đến nữ nhi, đành phải dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên bảo. “Mấy lời vừa rồi của phụ thân con đều là hồ đồ, nhưng...” Âm Thị vỗ nhẹ lưng nữ nhi, cảm thấy nàng không ngừng run rẩy, nhỏ nhẹ nói: “ Nam nhân tốt trên đời này không còn nhiều nữa, tìm không thấy cũng không sao, ruộng đất, cửa tiệm, thôn trang trong nhà đều là của con, con vừa có tiền vừa có quyền, còn sợ gì.” Ban Họa cọ xát lên người Âm Thị, nhỏ giọng nói: “Không phải con khổ sở vì bị từ hôn, mà vì mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, nên mới sợ hãi.” “Mơ thấy gì rồi?” Âm Thị thấy nữ nhi không để ý chuyện từ hôn, lén thở ra. “Tân đế đăng cơ, hắn ta phế tước vị của phụ thân...” “Phế tước vị?!” Cả người Ban Hằng như bắn lên “Tân đế là ai, hiện tại chúng ta bẫy chết hắn.” “Ta không nhớ rõ “ Ban Họa nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày: “Nhưng hắn hẳn là một người rất lợi hại.” “Tỷ không nhớ rõ người đó là ai, vậy mà lại nhớ người ta có bao nhiêu lợi hại à?” Ban Hằng ngừng một chút: “Thật không thể tin mà.” “Giấc mơ có thể thành sự thật, không lợi hại sao có thể làm hoàng đế chứ?” Âm Thị gõ lên lưng Ban Hằng một cái, không để hắn nói linh tinh nữa: “Đừng sợ, đừng sợ, mơ là giả, nhà chúng ta không phải đang rất tốt sao?” “Tổ mẩu con là trưởng công chúa, ai dám đụng đến chúng ta chứ?” Âm Thị khiêng ra chỗ dựa lớn nhất là Trưởng công chúa Đức Ninh ra trấn an nữ nhi: “Không sợ bị tổ tông mắng?” “Thế nhưng tân đế không phải họ Tưởng.” Ban Họa nháy mắt, cặp mắt mỹ lệ mang theo tầng sương mù, nhìn điềm đạm đáng yêu vô cùng: “Người đăng cơ kia, là một triều thần dụng ý khó dò.” “Hả “ Âm Thị hít sâu một hơi, mắt nhìn ra ngoài cửa, nha hoàn bà tử đã lui ra, hiện tại trong phòng chỉ có một nhà bốn người họ: “Lời này không thể nói ra lung tung.” Ban Họa biết mẫu thân sẽ không tin giấc mơ này của mình, trên thực tế ngay cả chính nàng còn bán tín bán nghi với giấc mơ này: “Trong mơ con bị người ta từ hôn, kết quả vừa rồi con tỉnh giấc, tên họ Trầm kia đã từ hôn thật. Cho nên... Nếu thành hiện thực thì phải làm sao đây?” “Chuyện này, phải làm sao bây giờ?” Từ nhỏ đến lớn Ban Hoài đều sống trong cảnh giàu sang nên lo lắng nhìn về phía Âm Thị: “Phu nhân, hay là chúng ta lén tìm nơi giấu vàng bạc châu báo đi?” “Phụ thân, sao người người có thể tin tỷ tỷ, tỷ ấy bị từ hôn nhiều lần, vì thế mà tin là sự thật, nghe thật buồn cười “ Ban Hằng khoát tay áo: “Tỷ, tỷ nghĩ kĩ lại một chút, trong mơ còn xảy ra chuyện lớn gì không?” “Hỏi ngu!” Ban Họa đưa ngón tay chọc và ót Ban Hằng, vòng tay huyết ngọc giá trị liên thành trên tay nàng sáng rỡ làm lóe mắt hắn. “Để ta nhớ lại “ Ban Họa thu tay lại, vò đầu tóc rối như tổ quạ của mình: “Để ta nghĩ lại xem.” Ban Hoài khẩn trương nhìn nữ nhi nhà mình, trong lòng vạn phần hi vọng giấc mơ này là giả. “Đúng rồi, con nhớ trong mơ còn xảy ra một sự kiện, con bị từ hôn không lâu, Tạ Khải Lâm bị mù một con mắt.” Xét thấy đối phương cùng người khác bỏ trốn, khiến mình mất mặt, nên Ban Họa nhớ chuyện này rất rõ ràng. Hả giận nha. “Không hổ là con gái của Ban Hoài ta, đắc tội người của ta, cả trong mơ cũng không để hắn sống tốt.” Ban Hoài hài lòng sờ râu trên cằm: “Tên họ Tạ xấu xa đó không tốt lành gì!” “Đúng!” Ban Hằng ở một bên phụ họa nói: “Con gặp hắn một lần, sẽ gây phiền cho hắn thêm một lần.” Âm Thị cười lạnh nói: “Nhưng mỗi lần người chịu thiệt đều là con đó.” “Tên Tạ Khải Lâm đó đọc sách nhiều, một bụng ý nghĩ xấu, mỗi lần đều có thể nói đen thành trắng, sao con nói lại hắn đây.” Ban Hằng hậm hực nói: “ Nhưng mà con cũng không mất mát gì, dù hắn có mồm mép lợi hại hơn nữa, con cũng không thương không ngứa, con đánh hắn một quyền hắn vẫn đau đấy thôi.” Bên trong thế giới ‘hòa hợp’ của Ban Hằng, bị người ta mắng không tính là thiệt thòi, bị người đánh mới gọi là thua thiệt, đối với thanh danh, hắn là tiểu gia Ban gia mà nói, đó là mây bay chân trời. “Con gái ngoan, trong mơ con thấy tên Tạ xấu xa kia bị mù khi nào?” Ban Hoài và Ban Hằng, căn bản không để ý đến thanh danh, họ từ nhỏ đến lớn, chưa được nghe mấy người khen qua. “Ngày thứ hai Trầm Ngọc từ hôn.” “Vậy chính là ngày mai rồi?” Mời các bạn đón đọc Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế của tác giả Nguyệt Hạ Điệp Ảnh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thần Y Ngốc Phi - Đường Mộng Nhược Ảnh
AudioBook Thần Y Ngốc Phi   Chẳng phải ngốc tử là không được yêu sao, là kẻ bị khinh ghét thì không có quyền lực chọn ư? Đâu ra cái quy luật ấy, nàng ta cũng là người mà. Không biết thì xem như không có chuyện gì nhưng là cô đã xuyên qua mượn thân thể này để sống vậy thì há chẳng phải thọ ơn giúp đỡ người này một chút sao. Mạnh Phất Ảnh - nữ chính trong truyện xuyên không đặc sắc này là một bác sĩ đang trên đường tới bệnh viện làm phẫu thuật, không may gặp tai nạn nàng lại xuyên không trở thành một nữ tử ngốc nghếch. Vừa hoàn hồn là sắp bị mưu sát, xem ra cô nương này thực quá bị oan ức rồi. Từ hôm nay mọi chuyện sẽ đổi khác, cô ra sức từ hôn với kẻ trước đây thân xác này sống chết theo đuổi, khôn ngoan, tinh ranh trừng trị kẻ đã hãm hại mình trước đó. Mọi chuyện một tay cô sẽ giải quyết hết, tự điều chỉnh lại cuộc sống nhưng chính là không ngờ được mình lại rơi một tình huống khác... Dường như nàng đã gặp được nam nhân thực sự yêu thương mình. Truyện được tác giả Đường Mộc Nhược Ảnh xây dựng với những tình tiết hết sức hài hước, vui nhộn; nữ chính thực rất tinh ranh, nam chính phúc hắc điển hình, thu hút người đọc; diễn biến truyện hết sức tự nhiên lại làm người đọc thỏa lòng, mời bạn đón đọc truyện Thần Y Ngốc Phi để trải nghiệm điều này rõ hơn. Mời các bạn đón đọc Thần Y Ngốc Phi của tác giả Đường Mộng Nhược Ảnh.
Đồn Đại Hại Chết Người Ta - Nhĩ Nhã
Sống trong thời đại của “Đồn đại hại chết người ta”, ngay khi sinh ra phải biết buôn chuyện, muốn giải trí có buôn chuyện, làm ăn nhất thiết cần buôn chuyện, yêu đương lại càng phải buôn chuyện. Cả ngày ngồi hóng tin mỹ nam, mỹ nữ, cuộc sống còn gì sung sướng bằng!   Chào mừng bạn tới thế giới “loạn lạc” do Nhĩ Nhã sáng lập. Trải nghiệm những giây phút hoảng loạn vì sợ “rớt hàm”, choáng ngợp vì dàn anh hùng, mỹ nhân “cực phẩm”, rong chơi vui vẻ hết tin đồn A lại qua tin đồn B. Nhĩ Nhã cùng Đồn đại hại chết người ta xin đảm bảo: “Không cười lăn lộn, không thu tiền!”.   Thiên hạ thái bình, rảnh rỗi nhàn hạ, người ta sẽ làm gì? Đương nhiên là buôn chuyện rồi! Chuyện mọi người tò mò nhất là đệ nhất tài tử Bạch Hiểu Phong, người mở thư viện Hiểu Phong. Người trong thiên hạ đều cố chen chân vào cho bằng được.   Khoan, khoan đã... nói vậy Bạch Hiểu Phong là...   Không, không! Chẳng phải nói “Đồn đại hại chết người ta” sao! Đại tướng quân Sách La Định, giỏi võ ghét văn, tự do, thô lỗ, không ai ưa mới là người cần quan tâm. Sách La Định làm nội ứng ở thư viện Hiểu Phong để điều tra tin đồn, tiện thể tác hợp Tam công chúa và Bạch phu tử, cũng là dịp để hắn học lễ nghi phép tắc. Người “quản thúc” hắn lại là muội muội thông minh, xinh đẹp của Bạch Hiểu Phong, tên gọi Bạch Hiểu Nguyệt.   Bạch cô nương hoàn mỹ, toàn tài phải “dạy dỗ” Sách tướng quân tiếng xấu khắp nơi chẳng phải rất thiệt thòi hay sao!? Lẽ nào mọi người đều quên “Đồn đại hại chết người ta” rồi!? “Thiệt” hay không, chỉ người trong cuộc mới biết nha! Mời các bạn đón đọc Đồn Đại Hại Chết Người Ta của tác giả Nhĩ Nhã.
Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần
Bạn có biết Thổ thần phải làm gì không? Là thần canh giữ một phương? Hay là tiên chuyên trừ ma diệt quái! Sai! Thổ thần chính là người chuyên đi lo chuyện bao đồng, làm đủ những công việc nặng nhọc nhất, là chức thấp nhất trong giới tiên... Ta vốn là một Hồ yêu trẻ tuổi, dung mạo xứng đáng với bốn chữ hoa nhường nguyệt thẹn, vất vả lắm mới tu luyện thành tiên, cuối cùng thì phải nhậm chức Thổ thần nhỏ bé, bổng lộc thì chẳng được bao nhiêu nhưng việc gì cũng đến tay. Ta không làm nữa! Ta sẽ lên thiên đình tìm Ngọc Đế nói hết lý lẽ! Cái gì cơ? Chưa đến lúc nghỉ hưu thì không được lên thiên đình sao? Lẽ nào ta phải trông coi những người phàm này cho đến khi Thổ thần mới kế nhiệm?... Ta... ta... ta muốn thăng chức! *** Một câu chuyện tưởng chừng đơn giản, nhẹ nhàng, đáng yêu, ấm áp xoay quanh nàng công chúa hồ ly Tang Chỉ ở xứ sở thần tiên. Công chúa Hồ Ly được sinh ra, mọi người đều mừng vui chúc tục. Nàng lớn lên trong sự yêu chiều của bộ tộc, bộc lộ thiên phú, lại còn nghịch ngợm khắp nơi làm các cụ ông lão bà cũng phải nhăn trán vì sự tinh nghịch cũng như đáng yêu của nàng. Thế rồi nàng Tang Chỉ đáng yêu lại dính vào mối quan hệ với Tuấn Thúc ca ca, một người nàng gọi là ca ca nhưng luôn làm nàng bối rối, nổi giận rồi luôn vạch mặt hắn đòi lẽ công bằng. Tuấn Thúc thậm chí còn dụ dỗ nàng trở thành Thổ Thần khổ cực tìm cách lên chức mỗi ngày. Tuấn Thúc nham hiểm, kì lạ, hay chòng ghẹo Tang Chỉ, còn Tang Chỉ ngây thơ cứ bị hắn lừa suốt. Hai người này được vận mệnh trói buộc lại bên nhau, tạo nên bao nhiêu tình huống dở khóc dở cười làm cả xứ thần tiên cũng phải đau đầu. Dần dà, thế giới cũng rộng mở hơn, những sự biến xảy ra, và chuyện tình yêu cũng bắt đầu. Trong thế giới những câu chuyện huyền huyễn Trung Hoa, Thổ Thần muốn thăng chức không thể vượt qua những cái bóng lớn của Đường Thất Công Tử với bộ ba kiếp v.v.. nhưng cũng có cho mình một hướng đi riêng đặc biệt. Trong tác phẩm này, tác giả đã xây dựng một bối cảnh thế giới cực kì chặt chẽ, có liên kết rõ ràng với các truyền thuyết, huyền thoại dân gian Trung Hoa, gần như có thể trở thành một cuốn tư liệu phiên bản tiểu thuyết dành cho những ai muốn tìm hiểu về đề tài này. Mọi chi tiết truyền thống và các câu chuyện dân gian được sử dụng đều được khai thác hợp lý nhằm bật lên nét đẹp Trung Hoa mà vẫn thể hiện tốt được nội dung truyện. Nữ chính Tang Chỉ được xây dựng rất dễ thương, đáng yêu, tựa như cả cái câu chuyện ấy cũng đáng yêu theo nàng. Nam chính của nàng thì thú vị hơn, không được xây dựng như những soái ca hoàn hảo, sức mạnh tuyệt thế chi phối cả giới thần tiên mà được nhấn mạnh vào vẻ đẹp bề ngoài, đạo đức và nhân cách đáng quý. Tình cảm trong truyện được thể hiện ở nhiều dạng và nhiều mức độ khác nhau, không chỉ có tình yêu. Tình mẫu tử thiêng liêng khiến người ta xúc động, tình anh em bồi hồi êm ái, tình bạn chân thành nhiệm màu … đều tạo nên một thiên truyện ấm áp, dịu dàng nhẹ nhàng, không xoắn vặn nhưng vẫn phong cách vô cùng. Đặc biệt là truyện vô cùng trong sáng, tuổi nào cũng đọc được. *** Mèo Lười Ngủ Ngày Người Thành Đô, Tứ Xuyên. Là người ham ăn, ham ngủ, yêu cuộc sống. Là tác giả, nhà biên kịch toàn thời gian, văn phong hóm hỉnh, dễ thương, phóng khoáng với nhiều tình tiết bất ngờ, thú vị. Nhiều tác phẩm của tác giả được xuất bản bằng ngôn ngữ giản thể, và đã bán quyền ngôn ngữ phồn thể và bản quyền làm phim tại Trung Quốc. Các tác phẩm của Mèo Lười Ngủ Ngày do Amun ấn hành: Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần Boss Đen Tối Đừng Chạy Trúc Mã Là Sói Kế Hoạch Mai Mối Hủ nữ Gaga Hàng đã nhận, miễn trả lại *** Thổ thần – Mở đầu Tang Chỉ chống tay mạng sườn, đứng trong lùm cỏ xanh tốt, nhìn chăm chú vào căn nhà gỗ cách đó không xa. Lúc này đang là đầu tháng Ba, sắc xuân dạt dào, vùng quê nhỏ được bao phủ trong một lớp sương trắng mỏng manh của buổi sáng sớm, cây lá xanh tươi, hoa nở kiều diễm, sự bình yên, tĩnh lặng không lời nào miêu tả được… Trong khung cảnh đẹp đẽ, tĩnh mịch, Tang Chỉ ngẩng đầu hú một tiếng, phá tan sự yên tĩnh, khiến cho chú gà trống vẫn còn chưa tỉnh giấc cũng giật mình cất tiếng gáy sớm. Lấy lại dũng khí, xông đến căn nhà gỗ trước mặt, Tang Chỉ đạp cửa bước vào, chẳng chút do dự cất tiếng mắng: “Tuấn Thúc, ngươi ra đây cho ta!” “Đừng tưởng trốn rồi thì sẽ không sao!!” “Tên phượng hoàng chết tiệt! Phượng hoàng thối tha! Phượng hoàng cao ngạo! Phượng tộc các người chẳng có thứ gì tốt đẹp cả! Lừa gạt ta đi làm Thổ thần. Đáng ghét, Thổ thần cái gì chứ? Chỉ là hội của mấy bà thím trong thôn! Ta không làm nữa! Ngươi ra đây cho ta!!” … Tang Chỉ gào thét, mắng chửi xong, thấy trong phòng chẳng có động tĩnh, không kìm được, hơi cau mày, cố lấy lại nhịp thở bình thường, sau đó lại nghe thấy tiếng nước chảy ào ào. Trong lúc tò mò, Tang Chỉ vòng qua bức bình phong, nghiêng đầu nhìn, người bỗng cứng đờ. Sau bức bình phong, hơi nước lượn lờ, khói trắng mịt mờ, cảnh tượng tuy có khác so với bên ngoài căn nhà gỗ nhưng ảo diệu như nhau. Trong chiếc bồn tắm bằng gỗ rộng rãi, tấm lưng khỏe khoắn mà săn chắc của người con trai mờ mờ ảo ảo giữa làn hơi nước mỏng. Trong tình cảnh này, Tang Chỉ cảm thấy máu nóng đang ào ào dâng lên não. Bình thường, trông con phượng hoàng cao ngạo này áo xống gọn gàng, điển trai, cởi mở, không ngờ thân thể bên trong lớp quần áo của hắn cũng… như thế. Nghĩ đến đây, Tang Chỉ đỏ ửng mặt, liếc sang một bên, nhưng vẫn không quên chuyện chính, hai hàm răng va vào nhau lập cập: “Ngươi… ngươi mặc quần áo vào… Ta… ta có chuyện muốn hỏi ngươi!” Tuấn Thúc cười híp mắt, ngón tay thấm đầy hơi nước xoa xoa đuôi tóc, giọng điệu lười biếng vẻ mờ ám: “Sợ gì chứ? Ngươi chẳng phải là chưa từng nhìn thấy.” Khóe miệng Tang Chỉ co giật, nhìn chằm chằm vào con mắt trong veo và ngũ quan tinh tế của Tuấn Thúc, tận đáy lòng chỉ còn lại một suy nghĩ: “Yêu nghiệt! Kẻ này nhất định là yêu nghiệt!” Chỉ vào chóp mũi của yêu nghiệt, Tang Chỉ tức giận giậm chân: “Ngươi nói láo! Ai đã nhìn con phượng hoàng thối tha như ngươi tắm chứ? Ai đã nhìn? Ai thèm nhìn chứ?” Tuấn Thúc khẽ cười, cặp môi nhếch lên khinh bỉ, khuôn mặt vốn đã hại nước hại dân đó trong màn sương trắng mờ ảo càng đẹp đến mê người: “Haizz! Hóa ra không phải công chúa Tang Chỉ nhìn, vậy chắc là bản Phượng quân ta nhớ nhầm rồi. Phù…” Tuấn Thúc chống cằm, dáng vẻ trầm tư, thỉnh thoảng lại liếc Tang Chỉ: “Ta còn nhớ hôm đó, bản Phượng quân đang tắm ở Thanh Ngô cung thì đột nhiên một con hồ ly xông vào, ta bắt và trói nó lại, rồi tính kế dụ dỗ nó. Quả nhiên không ngoài dự tính, con hồ ly háo sắc trúng kế, không chỉ nghe theo lời ta, còn ngốc nghếch tự tiến cử làm Thổ thần.” Ánh mắt Tuấn Thúc đưa qua đưa lại: “Haizz! Đáng tiếc, đáng tiếc! Những chuyện yên ổn, tốt đẹp thì công chúa chẳng làm, lại đi làm Thổ thần gì đó. Bưng trà, rót nước cho người phàm, còn phải làm mai mối cho người ta, đứng ra hòa giải mấy vụ đánh nhau gì đó… Đáng thương quá! Nhưng mà công chúa Tang Chỉ, ngươi nói xem, sao con hồ ly này lại ngốc nghếch như vậy, nói dối như thế mà nàng ta cũng tin?” “Ngươi…” Tang Chỉ bực bội, quả nhiên là mình trúng kế của con phượng hoàng cao ngạo này. Nhưng bây giờ, tên đầu sỏ còn tỏ ra lương thiện, nhìn chằm chằm rồi nói mấy lời châm chọc, khiến người ta vô cùng bực bội. “Phượng hoàng chết tiệt! Phượng hoàng thối tha! Ta và người không thù không oán, vì sao ngươi lại muốn hại ta?” “Không thù sao?” Mắt phượng của Tuấn Thúc giật giật, lườm Tang Chỉ một cái sắc lẹm. Không khí xung quanh bỗng lạnh toát, trong nháy mắt, gió lạnh ào ào, mặt cũng sầm sì, Tuấn Thúc nghiến răng nói: “Không phải không có thù, có điều, người không nhớ thì thôi vậy.” Nói xong, Tang Chỉ nghe thấy tiếng “bùm” cực lớn. Trong cơn thịnh nộ, Tuấn Thúc đập vỡ thùng tắm. Tang Chỉ không kìm được, cúi xuống nhìn, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến nàng kinh hãi không thốt nên lời. Tuấn Thúc thấy vậy, mỉm cười nói: “Thêm lần này nữa, công chúa Tang Chỉ đã nhìn trộm tại hạ hai lần… Công chúa thấy có đẹp không?” “…” Tang Chỉ bịt miệng không nói gì, Tuấn Thúc từ trong màn hơi nước đi ra, áo quần đã chỉnh tề, mái tóc đen buộc phía sau, toát lên vẻ phong nhã, hào hoa vô hạn. Hắn nhẹ nhàng bước đến trước mặt Tang Chỉ, kề sát tai nàng, ám muội nói: “Nhưng mà công chúa biết đấy, lén nhìn mỹ nam tắm là phải trả giá đó.” Hơi thở ấm nóng của hắn phả vào tai nàng. Tang Chỉ nghiêng đầu, nhìn thẳng vào cặp mắt sâu không thấy đáy, chớp chớp mắt, đột nhiên thấy nóng ở mũi, vô thức đưa tay lên sờ, chảy máu mũi rồi, thật là mất mặt quá đi! Trong chốc lát, Tang Chỉ nước mắt tràn trề. Đúng là lén nhìn mỹ nam tắm chẳng có kết quả gì tốt đẹp. Nhưng mà… cái giá này có phải hơi lớn rồi không? Á… á… ! Tang Chỉ thực sự đã từng nhìn phượng hoàng Tuấn Thúc thối tha tắm, nhưng hai chữ “nhìn trộm” lại có rất nhiều ẩn tình. Tất cả chuyện này… phải bắt đầu từ chuyện bạo lực gia đình mấy tháng trước. Vốn là, Tang Chỉ chính là con cáo chín đuôi tu luyện năm trăm năm, nhà ở bắc cốc cư của Triều Dương, cô con gái duy nhất của Thiên Hồ Đế quân – Tang Dục của Thanh Khâu quốc. Bởi vì tiểu hồ ly Tang Chỉ khi sinh ra, toàn thân lấp lánh ánh vàng kim, chiếu rọi khiến tất cả những người trong phòng sinh đều không thể mở mắt. Ánh hào quang rực rỡ này còn bao phủ Thanh Khâu quốc ba ngày ba đêm, do vậy từ khi vừa sinh Tang Chỉ ra đã nhận được sự quan tâm rất lớn. Phụ vương nàng chính là Thiên Hồ linh lực mạnh nhất của tộc cáo chín đuôi. Con gái vừa ra đời, chưa cần nói đến chuyện kế thừa linh lực của phụ mẫu, bộ lông màu vàng kim trên người mà chúng tiên chưa từng được nghe, chưa từng được thấy kia đã cho thấy tương lai của tiểu công chúa Thanh Khâu quốc này thật không thể coi thường. Than ôi! Chúng tiên đoán đúng rồi, công chúa Tang Chỉ thực sự không thể coi thường. Ra đời được hai trăm năm, hoàng hậu Thanh Khâu quốc – công chúa Họa Thường nhọc lòng, thiết tha dạy dỗ con gái yêu: “Chỉ Nhi ngoan, nào, làm giống như mẫu hậu dạy con, biến thân cho các bá bá, mẫu mẫu xem.” Tiểu hồ ly lông vàng đang ngồi ngay ngắn trên mặt đất, nghe thấy vậy liền vẫy vẫy tai, cặp mắt đen sáng lấp lánh nhìn nhìn chiếc đùi gà trên tay mẫu thân, khẽ kêu “hức…” một tiếng rồi lăn tròn trên mặt đất. Các trưởng lão của Hồ tộc đến xem tiểu công chúa Tang Chỉ linh lực siêu mạnh, thông minh lanh lợi biến thân đều mở to mắt nhìn, chỉ thấy tiểu công chúa đang lăn dưới mặt đất hết vòng này đến vòng khác, cho đến khi chúng hồ ly hoa mắt, tiểu công chúa mới lăn quanh bàn trở về chỗ cũ, giật giật vạt áo của mẫu thân, kêu “hức” một tiếng nữa để lấy lòng. Các trưởng lão của Hồ tộc: -_-||| Hóa ra tiểu công chúa Tang Chỉ vừa lăn chứ không phải biến thân, chẳng qua là đang… làm nũng mẫu thân. Ra đời được ba trăm năm, cuối cùng công chúa Tang Chỉ cũng học được phép biến thân. Dáng vẻ nhỏ nhắn, hoạt bát, môi hồng, răng trắng, trên đầu tết hai búi tóc đáng yêu giống như tai hồ ly, chiếc chuông vàng buộc ở thắt lưng phát ra tiếng kêu “ting tang”, rất đáng yêu. Đừng thấy công chúa tuổi nhỏ mà coi thường nhé! Tuy linh lực cao nhưng lại vô cùng khiêm tốn, trước đây, bất luận là tiểu yêu, tiểu tiên ở đâu đến khiêu chiến, nàng đều cười mà không nói, từ chối xuất chiêu. Chẳng mấy chốc, lời đồn công chúa Tang Chỉ của Thanh Khâu quốc từ nhỏ đã kế thừa khí thế của phụ thân là Thiên Hồ Đế quân được lưu truyền rộng rãi trong tam giới, đã truyền đến tai Ngọc Đế. Ngọc Đế thục thử[1] bề ngoài điềm tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng tò mò, nghe tin đồn liền tức đến hơn nửa năm, cuối cùng không nhịn được, một hôm đến thăm tiểu công chúa thần bí này. Nhưng Ngọc Đế lại sợ người ta biết mình là thục thử kỳ quái, liền hạ thấp bản thân, biến thành một tiểu tiên đồng đi thỉnh giáo, quả nhiên bị khước từ ngoài cửa. Nhưng Ngọc Đế ngài là ai chứ, đương nhiên ngài không thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Sau khi bị từ chối thì bất ngờ tập kích, kết quả… Ngọc Đế lẻn vào phòng tiểu công chúa Tang Chỉ, thấy tiểu công chúa đang ngủ say khò khò… Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần của tác giả Mèo Lười Ngủ Ngày.
Tướng Công 14 Tuổi - Mạnh Cầm
Đây là câu chuyện nói về tình yêu của chàng tướng công vị thành niên 14 tuổi người cổ đại và một cô gái đã trưởng thành 26 tuổi sống ở hiện đại. Số tuổi chênh lệch như thế liệu có thể nảy sinh được một tình yêu bắn ra lửa hay không? Đây không phải là thể loại NP, nữ chính cũng không phải người vạn năng, các bạn muốn xem một nhân vật nữ chính xuyên không cường hãn đánh bại quái vật Stars thì xin lỗi đây không phải là mô típ đó ^^! Mà hãy đón xem, nam nữ chính phải đối mặt trước sóng to gió lớn, chông gai ghập ghềnh như thế nào, rồi từ đó tạo ra một khúc nhạc tình yêu say đắm đến khắc cốt ghi tâm…… Mời các bạn đón đọc Tướng Công 14 Tuổi của tác giả Mạnh Cầm.