Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngân Hà Lặng Thinh (Ngân Hà Tĩnh Lặng)

Ở Đông Thành, không ai không biết đến dã tâm của đứa con thứ ba nhà họ Yến – Yến Bắc Thần, dựa vào sức lực của bản thân, anh đã tranh giành quyền thừa kế tập đoàn nhà họ Yến từ hai người anh trai. Khi An Hạ được chọn làm trợ lý riêng cho Yến Bắc Thần, người tiến cử nói cho cô biết, bảo cô nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng tùy tiện chọc giận anh. Bị màn giới thiệu của người tiến cử dọa sợ, An Hạ – Người chưa từng gặp Yến Bắc Thần cứ tưởng anh là một hung thần ác độc, tính tình nóng nảy, là ông vua Tu la tính cách khó đoán. Ai ngờ được, khi cô ngồi bên bàn ăn, lặng lẽ xử lý chút tỳ vết trên gạch lát nền, một người đàn ông cao lớn với nước da trắng trẻo lạnh lùng và vẻ ngoài tuấn tú ngồi trước mặt cô. Đôi mắt hoa đào của anh hấp háy, đảo mắt nhìn cô đầy hứng thú, hỏi cô: “Cô là em bảo mẫu bọn họ vừa tuyển cho tôi đó hả?” —- An Hạ không biết nói chuyện, cô được lựa chọn làm trợ lý cho Yến Bắc Thần cũng là vì cô không nói chuyện. Nhưng cô không biết vì sao, Yến Bắc Thần nói thích giọng nói của cô, bảo cô nhất định phải thốt ra âm thanh. Cô bé nữ chính dịu dàng điềm tĩnh không thể nói chuyện x Tổng giám đốc ngang tàng thâm độc phúc hắc. Nữ chính là một cô gái câm, nguyên nhân do tâm lý, sau này sẽ nói được. Ngọt văn, sủng văn, 1v1, SC. *** “Tôi ngang qua thế gian Đi qua đêm tối tăm Biển người dần vơi Em ở nơi pháo hoa bên ấy…” (*) “Cô nhóc giúp việc” An Hạ yên tĩnh bước vào cuộc đời Yến Bắc Thần như làn gió, nhẹ dịu mang theo hương hoa vỗ về trái tim anh. Còn với An Hạ, “cậu chủ” không chỉ là ân nhân, mà sau khi anh tới, cả đời của cô dường như mới chính thức bắt đầu. Ngay từ giây đầu gặp gỡ, cuộc sống của họ đã như dây tầm xuân xanh biếc buộc chặt cùng nhau. An Hạ chưa học xong cấp ba đã phải nghỉ học giữa chừng, sau đó cô được người giới thiệu vào làm giúp việc cho nhà họ Yến, cụ thể là giúp việc riêng cho cậu út, Yến Bắc Thần. Một cô gái không nói được như An Hạ làm công việc này quả là thách thức, chẳng ai nghĩ cô sẽ được cậu chủ chấp nhận. Thế nhưng, Yến Bắc Thần lại tỏ ra vô cùng hứng thú với cô. Lần đầu gặp gỡ, Yến Bắc Thần nhìn thấy “cô nhóc giúp việc” đang tỉ mỉ lau một vết bẩn nhỏ trên sàn. Cô gầy nhỏ và mỏng manh, cũng không biết nói, nhưng lại có đôi mắt trong sáng khó quên. “Cô chính là cô nhóc giúp việc mà họ tìm cho tôi?” An Hạ từng tưởng tượng vô số cảnh gặp mặt “cậu chủ” trong đầu, nhưng cô chưa từng nghĩ hình tượng “cậu chủ” là như thế. Đẹp trai đến nghịch thiên, làn da trắng quá mức và nụ cười luôn treo bên miệng, “cậu chủ” trông không giống một người dã tâm quyền lực cho lắm mà lại giống một thiếu gia vô công rỗi nghề hơn. Dù vậy, anh vẫn là người trả tiền lương cho cô, anh muốn cô làm gì cũng được. Sau khi làm giúp việc cho Yến Bắc Thần một thời gian, An Hạ phát hiện cậu chủ nhà mình vô cùng kỳ lạ. Anh không những không chê một người câm như cô, mà còn hiểu thủ ngữ, giao tiếp cùng cô như thể không có giới hạn gì. Anh thích làm những chuyện không hợp lẽ thường, thích nói đùa, thích trò chuyện với cô, dù An Hạ chẳng thể thốt ra bất cứ thanh âm nào. “An Hạ: Đây là lần đầu tiên em uống trà sữa.” “Vậy sao? Đi theo tôi, sau này tôi sẽ cho em trải qua thật nhiều lần đầu tiên hơn nữa.” Nói là làm, Yến Bắc Thần thực sự đưa An Hạ đi nhìn ngắm thế giới, thực hiện tất cả “lần đầu tiên” của cô. Anh đưa An Hạ đi dạo bờ biển, mua hoa mơ trân châu mà cô thích trồng quanh sân, đưa cô đi công viên giải trí. Anh mở ra những màu sắc mà An Hạ chưa từng nhìn thấy. An Hạ không biết vì sao “cậu chủ” lại dành cho cô dịu dàng và quan tâm nhường ấy, nhưng Yến Bắc Thần lại vô cùng hiểu những gì mình muốn. Bởi vì, anh nhìn thấy ánh sáng trên người An Hạ. Rõ ràng cô chỉ là một cô gái trẻ mười chín tuổi, nhưng cơ thể nhỏ nhắn mảnh khảnh ấy lại như đã gánh chịu nỗi bất hạnh của cả đời người. Nhưng không vì vậy mà An Hạ oán trách số phận, cô không nhắc đến khổ đau hay mong ước của mình, vĩnh viễn lặng lẽ đón nhận tất cả mọi điều dù là con người hay vận mệnh. Trong mắt An Hạ dường như chứa đựng ánh dương vô tận, khao khát được sống của cô giản dị mà ngoan cường. Đây là một loại sức mạnh tinh thần Yến Bắc Thần vẫn luôn tìm kiếm, bởi thứ thiếu khuyết duy nhất trong đời anh chính là niềm tin vào cuộc sống. Ở bên An Hạ, anh lây nhiễm niềm tin nơi cô, như cái cây đang chết dần được ánh sáng chiếu soi sau nhiều năm u uất, Yến Bắc Thần rốt cuộc cũng đã tìm lại được con đường để tiến về phía trước. An Hạ không biết quá khứ của “cậu chủ”, cô chỉ nghe người khác nói anh là con riêng của ông chủ nhà họ Yến, anh là một kẻ máu lạnh vô tình không kiêng nể bất cứ ai. Thế mà khi ở bên cô, Yến Bắc Thần lại chỉ như một cậu chàng lớn xác. Anh ngủ dậy sẽ hơi cáu kỉnh nhưng nếu được ăn đồ ngọt sẽ dịu lại ngay, tuy là chủ tịch một tập đoàn lớn nhưng anh không thích đi làm, thường xuyên trốn việc đưa An Hạ đi chơi, anh cũng rất thích đồ ăn cô nấu,... Vô lo vô nghĩ là vậy, nhưng An Hạ biết dưới vẻ ngoài nhẹ nhõm ấy là vô số vết sẹo vĩnh viễn không cách nào khép vảy. Ai cũng biết anh là một đứa con riêng của người phụ nữ câm điếc, chỉ vậy thôi đã đủ hiểu được tuổi thơ của Yến Bắc Thần khổ sở nhường nào. Nhưng không ai biết Yến Bắc Thần là đứa con riêng do bố anh đã cưỡng ép mẹ. Sau khi Yến Bắc Thần ra đời, mẹ anh chìm vào bệnh tật tinh thần, chịu đựng nhiều năm, ở với anh đến khi anh mười mấy tuổi thì bà nhảy lầu t ự s át ngay trước mặt anh. Hồi ức chậm rãi lăng trì Yến Bắc Thần đến tê dại mất tri giác. Mỗi phút mỗi giây, anh đều sẽ nhớ lại, trải qua loại cảm giác thống khổ ấy. Dù vẫn đang sống, nhưng dường như linh hồn Yến Bắc Thần vẫn kẹt lại trong quá khứ xám đen. “Giống như tôi tận mắt trông thấy một ly trà rơi vỡ ở ngay trước mặt mình, nước trà bắn khắp người, nhiệt độ bỏng rẫy của nó lưu lại trên da tôi, vị đắng dừng bên môi tôi. Tôi có thể nhìn rõ thân chén bị vỡ lộ ra sắc nhọn. Tất cả những giác quan như xúc giác, khứu giác, thị giác đều khắc sâu vào trong đầu tôi. Tôi không quên nổi, cũng không thoát ra được.” “Sẽ có người lau sạch cho cậu.” “Sẽ có người lau đi nhiệt độ nóng bỏng mà trà để lại, lau đi vị đắng của trà, sau đó, sẽ rót cho cậu một chén trà mà cậu thích.” Một vị đạo sĩ từng nói như vậy với Yến Bắc Thần, nên anh tin là ông trời đem An Hạ đến bên anh, xoa dịu và cứu rỗi anh. Cô như loài cỏ dại, không rực rỡ nhưng lại có sức sống bền bỉ, cắm rễ sâu vào lòng anh, khiến anh không cách nào rời xa cô được nữa. Người khác sẽ cho rằng An Hạ ở bên Yến Bắc Thần giống như nàng lọ lem cưới được hoàng tử, thế nào cũng đáng giá, thế nào cũng là cô được hời. Nhưng cả hai người trong cuộc đều hiểu, mối quan hệ này là bình đẳng. An Hạ và Yến Bắc Thần đã trải qua quá nhiều khổ sở tuyệt vọng nên tiền tài danh vọng không phải thứ cả hai mong cầu. Thứ họ muốn là những buổi chiều dạo quanh bờ biển, vị trà sữa ngọt thấu tim, đêm đêm ngắm trăng bên triền núi nhỏ, là cuộc sống đơn giản đạm mạc khi biết vẫn có người đang chờ đợi mình. Kết thúc câu chuyện tại đây, reviewer có khá nhiều điều muốn chia sẻ về “Ngân hà lặng thinh”. Trước tiên phải nói đến là cách tác giả xây dựng hình tượng Yến Bắc Thần và An Hạ vô cùng lý tưởng. Một cô bé yên tĩnh nhưng đầy nội lực, dưới bề ngoài mềm mại, nhu mì của cô là một trái tim mạnh mẽ khao khát tự do với sức sống ngoan cường. Một Yến Bắc Thần trải qua quá nhiều sóng gió, nhưng vẫn cố gắng tiến về phía trước không từ bỏ. Quả thực, cuộc đời cả hai đều đáng buồn, nhưng cách họ sống và chiến đấu với nỗi sợ của mình đều đáng quý theo những cách riêng. Tiếp theo phải nói đến không khí được Tây Phương Kinh Tế Học tạo nên trong “Ngân hà lặng thinh” phù hợp một cách hoàn hảo với cốt truyện và ý nghĩa mà tác giả muốn truyền tải. Yến Bắc Thần và An Hạ gặp nhau khi tất cả tổn thương của cả hai đã lùi về sau, cuộc hạnh ngộ này giúp họ tìm lại được dũng khí để chiến đấu với chính mình. Vậy nên, dường như không hề có sóng gió quá lớn nào xuyên suốt truyện ngoài những lật mở không vui về thân thế của Yến Bắc Thần hay quá khứ của An Hạ. Đến cách cả hai đến với nhau cũng nhẹ nhàng và tự nhiên như đã định sẵn từ lâu. Và dù trầm lặng và yên bình, nhưng “Ngân hà lặng thinh” vẫn được chấm phá bằng những cuộc đối thoại thú vị giữa Yến Bắc Thần và bạn thân, giữa Yến Bắc Thần và tình địch, giữa Yến Bắc Thần và đối thủ trên thương trường,... khiến câu chuyện không hề nhàm chán (nếu không muốn nói là hài hước vô cùng :v) Cuối cùng, cũng là điểm sáng nhất của “Ngân hà lặng thinh” chính là sự thiêng liêng của tình cảm gia đình. Người chị vì bảo vệ em mà đẩy bản thân vào vực thẳm, em gái vì bảo vệ chị mình mà nguyện câm lặng suốt đời, còn có người mẹ tuy chịu nhiều nỗi đau nhưng vẫn vô cùng dịu dàng yêu thương con. Tình cảm gia đình được tác giả khắc họa một cách chân thực và thực sự có chiều sâu, khiến độc giả vô thức cùng sống, cùng vui buồn hân hoan với nhân vật. “Ngân hà lặng thinh” là một câu chuyện ý nghĩa hiếm gặp, không chỉ vậy, truyện còn đẹp như một thước phim điện ảnh quay chậm qua cuộc sống yên bình và đầy niềm hy vọng của An Hạ và Yến Bắc Thần. Thật hy vọng họ có thể sống mãi trong câu chuyện cổ tích ấy, sống mãi trong lòng độc giả, bình đạm mà hạnh phúc bên nhau. “Đồng hồ tíc tắc mãi chẳng ngừng Tôi cũng dựa vào bờ vai em Hai ta sẽ chẳng thể chia lìa … Bởi lẽ tôi tin rằng tôi đã yêu em rồi Chân tình sẽ tự nhiên nảy mầm Là tôi ở cạnh bên em Cùng em trải qua tháng năm đằng đẵng.” (*) _____ (*) Lời bài hát “Pháo hoa” - Châu Thâm (bản dịch của Ambrosia) “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Team Mâm Đa Quả *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Đầu tháng ba, Nam Thành đã vào xuân. Bảy giờ sáng, ánh nắng ban mai còn mờ nhạt, trong dinh thự nhà họ Yến đã bận rộn từ lâu. An Hạ đi trên hành lang kiểu Trung Quốc, bên tai là tiếng máy cắt cỏ, trong không khí mang theo chút ẩm ướt và hương cỏ tươi, phiêu đãng trong ánh ban mai. "Ở đây nhất định phải lanh lợi một chút, nghe lời, chịu khó, thành thật. Không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên nói cũng đừng nói, biết chưa?" Trong hành lang kiểu Trung Quốc đằng trước, một người phụ nữ hơi mập, tóc búi cao, mặc quần áo người giúp việc chỉnh tề vừa đi vừa nói. Nói xong, bà quay đầu lại nhìn An Hạ. An Hạ đối diện với tầm mắt của bà, gật đầu. Thấy An Hạ gật đầu, trong mắt người phụ nữ lóe lên một tia cảm xúc không xác định. Bà không biết việc đưa An Hạ tới nhà họ Yến có được hay không, nhưng lại cảm thấy vẫn nên thử một chút. Nghĩ tới đây, người phụ nữ quay đầu đi tiếp, nói: "Theo kịp dì." Người phụ nữ nói xong, An Hạ đi theo sau. - Hai người đi dọc theo hành lang kiểu Trung Quốc một lát là tới nhà chính của dinh thự nhà họ Yến. Cổng lớn mở ra, bên trong phả ra chút mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt. Nhà chính là sự kết hợp điển hình của thiết kế Trung Quốc và phương Tây, với phong cách nặng nề và vững chãi cùng bầu không khí trầm lắng. Hiện giờ đang sáng sớm, là lúc dinh thự bắt đầu bận rộn, nhưng bởi vì không có chủ nhân ở đây, buổi sáng chỉ là những việc quét dọn nho nhỏ. Quản gia đang sắp xếp công việc, dì Vương đi đến bên cạnh ông, gọi một tiếng: "Quản gia Lâm." Quản gia Lâm là quản gia lâu đời của nhà họ Yến, đã làm việc ở đây hơn ba mươi năm, tới nay cũng sắp sáu mươi tuổi. Không giống với quản gia của những gia tộc lớn phổ thông, quản gia Lâm không hề nghiêm khắc, thậm chí có chút dễ gần. Sau khi dì Vương gọi ông, ông quay đầu lại nhìn bà hỏi: "Có chuyện gì?" "Lần trước có nói với ông, giúp việc riêng của cậu chủ, tôi đưa tới rồi đây." Dì Vương nói, ánh mắt nhìn về phía An Hạ. Quản gia Lâm theo ánh mắt của bà nhìn qua, thấy một cô gái đang đứng ở đó. Cô gái thoạt nhìn khoảng 18-19 tuổi, làn da trắng nõn, mái tóc đen như mực, đôi mắt đen nhánh. Dáng người cô nhỏ nhắn yếu ớt, mặc áo xanh lá ngắn tay và chiếc quần vải satanh dài sẫm màu, mắt cá chân lộ ra dưới ống quần trắng muốt, trông có vẻ bình thản và yên tĩnh. Dáng vẻ cô không tính là xinh đẹp, ngũ quan hơi tẻ nhạt, nhưng trên khuôn mặt tẻ nhạt là đôi mắt đen láy rất thu hút sự chú ý của người khác, đen như mực, trong suốt như hồ. Khi quản gia Lâm nhìn qua, cô gái lịch sự khom người. Quản gia Lâm gật đầu, hỏi dì Vương: "Bao nhiêu tuổi rồi?" "Hai mươi." Quản gia Lâm hỏi tuổi của An Hạ, có lẽ lần đầu tiên thấy đã vừa ý, dì Vương trả lời xong lại vội vàng nói hết ưu điểm của An Hạ ra. "Con bé tay chân rất nhanh nhẹn, làm việc nghiêm túc cẩn thận. Trước đây đã từng làm người giúp việc, còn từng chăm sóc mấy học sinh, làm rất tốt. Hơn nữa con bé có văn hóa, đã học đến cấp ba, bởi vì nhà không có tiền mới không thể học đại học..." Nói hết ưu điểm của An hạ xong, giọng điệu của dì Vương chậm lại, do dự một lúc, nhìn quản gia Lâm nói: "Chỉ có một điểm không tốt, con bé không thể nói chuyện." Dì Vương nói xong, hiển nhiên quản gia Lâm bị câu nói này của bà làm cho kinh sợ, ông nói: "Vậy chắc chắn không được." Quản gia Lâm lập tức từ chối, nét mặt của dì Vương lập tức nóng vội, bà vội vàng kéo quản gia Lâm nói: "Quản gia Lâm, ông châm chước đi. Mặc dù Tiểu Hạ không thể nói chuyện, nhưng con bé biết thủ ngữ(*), giao tiếp với người ta không vấn đề gì. Đứa bé này thực sự đáng thương, từ nhỏ đã không cha không mẹ, lớn lên cùng chị gái. Vốn muốn học hành thật tốt, kết quả con của chị gái bị bệnh nặng, hiện giờ không thể đi học được nữa, phải đi làm thuê. Nhưng bây giờ công việc khó tìm, con bé là một người câm lại càng khó hơn. Ông xem nếu không cứ giữ con bé lại trước, đợi cậu chủ trở về lại nói sau. Nếu quả thực không được thì tôi đưa con bé trở về, được không?" (*) Thủ ngữ: Ngôn ngữ của người câm điếc, dùng tay ra hiệu. Dì Vương dùng hai ba câu nói ra gia cảnh của An Hạ, quản gia Lâm nghe vậy thì liên tục nhíu mày. Thân thế của cô bé quả thực đáng thương, nhưng nhà họ Yến cũng không phải nơi cứu trợ. Thế nhưng sau khi nghe xong, quản gia Lâm cũng khó tránh nảy sinh ra lòng trắc ẩn. Ông ngẩng đầu nhìn An Hạ, trầm ngâm một lát, nói: "Tối nay cậu chủ về ăn cơm, để cậu chủ nhìn thử rồi quyết định đi." "Được được, cảm ơn quản gia Lâm." Dì Vương kích động nói. Mời các bạn mượn đọc sách Ngân Hà Lặng Thinh (Ngân Hà Tĩnh Lặng) của tác giả Tây Phương Kinh Tế Học.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo - Xảo Linh
Một vụ buôn bán làm ăn, cô chấp nhận làm người phụ nữ của anh! Vốn cho là anh chán ghét thân thể cô, liền thả cô! Thật không nghĩ đến, người đàn ông này là ác ma! Không chỉ chiếm đoạt thân thể cô còn muốn cả trái tim của cô! "Lục Minh Hiên, tôi sẽ không yêu anh! Buông tha tôi đi!" "Em cho rằng tôi sẽ thả em dễ dàng đến thế sao? Càng là mặt hàng không chiếm được, tôi càng phải giành được! Sẽ có ngày em chịu phục tùng tôi, dù là trói chặt cả đời, tôi cũng không buông tha cho em. . . . . ." *** "Lúc bác sĩ nói với em là em mang thai, em rất lo lắng, bởi vì em uống thuốc tránh thai mà còn phát hiện mang thai, đứa bé có thể bị dị dạng. . . Em sợ đứa bé sinh ra không được khỏe mạnh, nhưng lại không đành lòng phá thai. . ." "Thật may là em không có làm vậy!" Lục Minh Hiên trách cứ, trợn mắt nhìn tôi: "Sau này bất kể có làm ra quyết định gì thì cũng phải hỏi ý kiến của anh trước, có biết không?" "Biết rồi, sau này em nhất định sẽ làm vậy! Nhưng lúc đó em thật sự rất sợ đứa bé sẽ bị tật nguyền dị dạng, trước đó em đã uống rất nhiều thuốc tránh thai. . . Nhưng mà cũng thật kỳ lạ, em uống nhiều thuốc tránh thai như vậy, sao vẫn có thể mang thai được chứ?" Vấn đề này, tôi vẫn chưa suy nghĩ thông suốt! Rõ ràng lần nào tôi cũng có uống thuốc tránh thai, sao vẫn có thể trúng thưởng được? Chẳng lẽ tinh trùng của anh ta thật sự rất lợi hại sao? “Muốn biết tại sao không?" Lục Minh Hiên cười thần bí với tôi. "Anh biết nguyên nhân sao?" Tôi tò mò tiến lại gần: "Là tại sao vậy?" "Em hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em biết!" Tôi không do dự hôn anh ta một cái! "Nói thêm một câu em yêu anh nữa!" "Em yêu anh em yêu anh, em yêu anh chết đi mất! Mau nói cho em biết đi!" Lục Minh Hiên hài lòng gật đầu: "Ừ, nguyên nhân chính là. . ." "Sao?" "Thuốc tránh thai của em, sớm đã bị đổi thành vitamin rồi, chỉ là do em ngu ngốc nên vẫn chưa có phát hiện thôi. . ." ". . ." Mời các bạn đón đọc Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo của tác giả Xảo Linh.
Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp - Thư Ca
Xuyên qua?! Lại trở thành chính phi của Nam Dương Vương! Còn là một chính phi không được sủng ái! Bên trong Nam Dương phủ, trắc phi nắm quyền, tiểu thiếp hoành hành ngang ngược, từng người một đều như muốn bay lên trời! Vị trí chính phi, bên trong Nam Dương phủ lớn như vậy, cũng chỉ để nhìn cho đẹp mắt mà thôi! Nàng từ trước đến nay luôn là người không đụng ta ta không phạm người, nhưng đám tiểuthiếp của Nam Dương Vương đến cửa tìm nàng đều bị nàng ngược còn bị đùa bỡn thảm hại! Cũng không nên trách nàng a, do cuộc sống này quá nhàm chán, luôn có người thích làm trò chơi của nàng, mà ai bảo nàng từ trước đến giờ luôn thích giúp người làm niềm vui chứ! Hơn nữa, nàng còn là người biết thương hoa tiếc ngọc, thiệt không thể chối từ mà,... Chỉ có thể miễn cưỡng xem bọn họ là con kiến nhỏ để nàng đạp cho vui thôi! YD! Vương gia ngươi muốn có bao nhiêu thiếp đều được! Đừng tưởng rằng lão nương ta sẽ ghen nhá! Thật sự không có vui gì đâu, đừng tự dày vò mình, cứ cho nàng hưu thư đi! Từ nay về sau nàng sẽ được tiêu dao tự tại. *** Thời cổ đại, nam nhân ai cũng năm thê bảy thiếp, chính thê thì chỉ có một nhưng lại dắt díu theo cả đàn thiếp thất. Chính thê quanh năm đầu tắt mặt tối lo chuyện gia đình, hiếu kính phụ mẫu, chăm sóc nhi tử, còn phải quản cả đám tiểu thiếp tối ngày ầm ĩ. Qua thời gian, chính thê lo nghĩ nhiều ngày càng già xấu, thiếp thì chỉ có việc ăn ngủ và quyến rũ nam nhân lại càng đẹp. Các vị trượng phu giữa một bên là chính thê khô khan và một bên là tiểu thiếp trẻ trung mơn mởn, chẳng cần hỏi cũng biết chọn ai. Nhà nào có chính thê mạnh mẽ một chút thì còn có thể lấy uy chấn áp đám thiếp, còn phần nhiều là ngậm ngùi chịu thiệt, để cho bọn "hồ ly tinh" trèo lên đầu lên cổ ngồi. Nữ tử thời đại ấy đâu có quyền đứng lên giành công bằng cho bản thân, tất cả đều phụ thuộc vào trượng phu. Số may mắn thì lấy được người tốt, đen đủi thì vớ phải người thích trăng hoa, mấy chục phòng thiếp lớn nhỏ là chuyện thường tình. Thậm chí có người còn sủng thiếp diệt thê, cùng cách, đuổi chính thê khỏi nhà. Vì vậy nên khi Lộ Hiểu xuyên qua vào thân thể Mộ Dung Thư - vương phi Nam Dương Vương phủ, nàng chỉ biết ngẩng đầu ai oán với trời cao. Đường đường một phụ nữ thế kỉ 21 sống giữa sự bình đẳng giới tính, một vợ một chồng, ai có thể chấp nhận cảnh chung chồng với một đám "tiểu thiếp" cơ chứ. Mộ Dung Thư vốn là đích nữ duy nhất của Trấn Bắc tướng quân Mộ Dung Thu. Mẫu thân nàng là chính thê lại chỉ có duy nhất một nữ nhi, bị thiếp thất chèn ép, sống trong sự lạnh nhạt của phụ thân Mộ Dung Thu. Sau khi lên kiệu hoa vào phủ, mặc dù Nam Dương Vương Vũ Văn Mặc làm người chính trực lại có quyền thế, nhưng không thể tránh khỏi việc nuôi dưỡng một đám tiểu thiếp. Nguyên chủ thân thể Mộ Dung Thư là một tiểu thư tính cách nóng nảy, lại không có tâm cơ gì, bị thiếp thất của vương gia đùa nghịch trong lòng bàn tay, lâu ngày khiến Vũ Văn Mặc chán ghét. Trong một lần tranh chấp với nhị phu nhân (thiếp của vương gia gọi là phu nhân), Mộ Dung Thư ngã đập đầu bất tỉnh và linh hồn của Lộ Hiểu nhập vào thân thể này. Ở thế kỉ 21, Lộ Hiểu là một người bản lĩnh trong giới kinh doanh, ở thời cổ đại vô danh, Mộ Dung Thư chỉ là một vương phi trên danh nghĩa - trượng phu không yêu, phụ thân không thương, đến quyền quản gia cũng chẳng được nắm trong tay. Lão vương gia và phu nhân đã qua đời, trong phủ chỉ có Vũ Văn Mặc nắm quyền lớn nhất. Do Mộ Dung Thư trong quá khứ quá mức ngu ngốc chanh chua, khiến hắn không hài lòng nên giao hết quyền quản gia cho Thẩm trắc phi. Nói đến vị trắc phi này cũng là một truyền kì. Thẩm trắc phi là nhị tiểu thư dòng chính phủ Thẩm tể tướng, tỷ tỷ là Thẩm quý phi đang được sủng ái trong cung. Vốn dĩ với thân phận của mình, gả vào phủ Nam Dương Vương làm trắc phi đã là thiệt thòi cho Thẩm Nhu, nhưng nàng ta nhất kiến chung tình với Vũ Văn Mặc, không phải hắn thì không gả. Từ lúc lấy Vũ Văn Mặc, nàng giành hết sự sủng ái của hắn, còn có thực quyền hơn vị vương phi trên danh nghĩa Mộ Dung Thư. Nhưng Mộ Dung Thư hiện tại chán ghét tất cả những thứ đó. Nàng ghét cuộc sống tù túng của nữ tử cổ đại, ghét đám nam nhân năm thê bảy thiếp, ghét những luật lệ hà khắc ràng buộc. Từ lúc xuyên qua, nàng đã hạ quyết tâm sẽ rời khỏi phủ Nam Dương Vương bằng mọi giá. Nhưng bước đầu tiên trong kế hoạch là phải dẹp sạch đám tiểu thiếp của Vũ Văn Mặc, chuẩn bị tiền bạc nuôi thân sau này. Trong lúc lơ đãng, nàng đã lộ ra sự sắc bén của mình, dần dần hấp dẫn ánh mắt của Vũ Văn Mặc. Vốn dĩ Vũ Văn Mặc chỉ có năm người thiếp, đối với một vị vương gia là quá ít ỏi. Hắn làm người lạnh lùng quyết đoán, nắm quyền lực lớn trong triều nên mọi người nể sợ, hoàng đế thì nghi kị. Bề ngoài Vũ Văn Mặc sủng ái Thẩm trắc phi, nhưng nội tình bên trong chỉ có một mình hắn biết. Hắn vốn không có tình cảm với đám nữ nhân trong phủ, chỉ đến khi Mộ Dung Thư "xuất hiện", trái tim hắn mới bị lay động. Nàng thông minh, khôn khéo, lại luôn có những ý tưởng kì quái vượt qua sức tưởng tượng. Ở bên cạnh nàng, hắn bị thu hút lúc nào không hay. Hắn lạnh lùng muốn nàng tránh xa khỏi vũng nước đục trong việc tranh đấu quyền lực triều đình, nhưng lại không thể cản nổi bản thân mình yêu nàng, tiến gần đến nàng hơn. Còn Mộ Dung Thư, từ một người đứng bàng quan bên ngoài quan sát, khi tiến gần hơn vào cuộc sống của Vũ Văn Mặc, nàng mới nhận ra nhiều điều về hắn. Từ cảm giác chán ghét ban đầu, nàng dần cảm thông hơn, nhưng vẫn không tài nào chấp nhận cảnh chung phu quân với một đám tiểu thiếp. Nàng ngoài mặt cứng rắn, nội tâm lại mềm, chỉ có duy nhất ranh giới cuối cùng đó là không thể vượt qua được. Cũng vì lí do đó, sau khi giải quyết đám tiểu thiếp trong phủ, cuối cùng Mộ Dung Thư cũng quyết định rời đi. Nàng nhận ra mình đã có tình cảm với Vũ Văn Mặc, vì vậy phải mạnh mẽ chặt đứt. Ngày nàng bỏ đi, Vũ Văn Mặc lần đầu tiên trong đời đổ bệnh nặng, không thể gượng dậy. Hắn âm thầm bảo vệ nàng, vậy mà nàng lại chẳng biết, vô tình đến thế. Trải qua nhiều phen sóng to gió lớn, hiểu lầm giữa hai người tưởng chừng được xóa bỏ thì hết khó khăn này đến khó khăn khác lại ập đến. Vũ Văn Mặc nắm giữ bí mật của tiên hoàng, trở thành mục tiêu phải diệt trừ của lão hoàng đế. Liệu hắn và Mộ Dung Thư có thể bình an đi đến cuối con đường với nhau, trong khi nguy cơ trùng trùng bên cạnh và chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể chia rẽ họ mãi mãi? Nữ chính, cũng như trong nhiều câu chuyện xuyên không khác, là một người hết sức đặc biệt, mạnh mẽ quyết đoán, thu hút rất nhiều ánh nhìn của người khác. Vài người trong số đó trở thành "tình địch" không thể khinh thường của Vũ Văn Mặc. Nhưng điều tôi không thích nhất ở nhân vật này là nàng quá lí trí, đến mức chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, nàng sẵn sàng bỏ rơi Vũ Văn Mặc chạy lấy người, vì không muốn trái tim mình bị tổn thương. Cuối cùng, người chịu nhiều ngược nhất lại là nam chính Vũ Văn Mặc. Hắn vừa phải gánh vác trọng trách lớn trong người, vừa si tình yêu đến cuồng mê, lúc nào cũng canh cánh về Mộ Dung Thư. Ngoài ra truyện còn có hai nam phụ sạch tâm sạch thân, tài đức cũng đủ cả, nhưng vì là số nam phụ nên không thành với nữ chính, đáng tiếc. Truyện hơi dài, mô típ xuyên không kinh điển có hơi phóng tác về nam nữ chính. Quá trình nam nữ chính yêu nhau cũng hơi ngược chút xíu, nhưng về cuối sẽ sủng ngọt dài dài. Nam chính từ khi có nữ chính cũng giữ gìn thân mình, chung thủy với một mình nàng. Truyện thích hợp để giải trí nhẹ nhàng, không có quá nhiều mưu cao kế sâu phải đau đầu suy nghĩ, nhưng cũng đủ hấp dẫn lôi kéo độc giả. Review by #Huyên Tần   Mời các bạn đón đọc Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp của tác giả Thư Ca.
Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ - Nhân Sinh Giang Nguyệt
Không phải là con trưởng, không phải là con dòng chính càng không phải là đứa con út được cưng chiều, bên trên có đích mẫu khuôn mặt hiền từ nhưng lòng dạ độc ác, bên dưới còn có ấu đệ gào khóc đòi ăn thời khắc cần che chở, còn có bao nhiêu tỷ muội tốt minh tranh ám đấu. Một thiếu nữ của thế giới hiện đại, vì cứu người mà xuyên đến triều đại không biết tên, trở thành thứ nữ sau cánh cửa đại viện thâm sâu, che chở ấu đệ cùng nhược mẫu trôi qua cuộc sống khó khăn... *** "Tứ cô nãi nãi và Biểu thiếu gia, Biểu tiểu thư trở lại!" Nghe được tiếng kêu của hạ nhân, tay Chu thị run lên, nắm khăn thật chặt, hơn sáu năm, từ lần trước Tứ tỷ nhi trở lại đã hơn sáu năm! Sáng sớm sắc mặt Đại phu nhân âm trầm khóe miệng kéo lên một nụ cười, "Các ngươi cũng trở về đi thôi, ta cùng Tứ tỷ nhi trò chuyện!" Đại thiếu phu nhân vào cửa đã nhiều năm, lại vì Tào gia sinh Đích trưởng tôn, địa vị đã không dễ dàng dao động, mấy năm trước, sau khi Đại thiếu gia ra ngoài nhậm chức mãn nhiệm kỳ hồi kinh, Đại phu nhân làm bộ làm tịch giao việc bếp núc trong phủ cho Đại thiếu phu nhân chủ trì. Tào Ngọc Di đã có thân phận Hầu tước phu nhân Nhị phẩm, lần này Tào Ngọc Di trở về phủ, đương nhiên là Đại thiếu phu nhân tỉ mỉ an bài một phen, khắp nơi không chênh lệch với khi Tào Ngọc Linh trở về phủ, trong lòng Đại phu nhân dĩ nhiên chán ghét. Chu thị đè xuống lo âu trong lòng đi theo Lý thị, Trần thị cùng nhau đáp lại, sau khi hành lễ xong đi ra ngoài. "Tứ cô nãi nãi tốt lành!" Ở hành lang, đoàn người vừa vặn gặp được Tào Ngọc Di, mấy vị di nãi nãi rối rít hành lễ. Tào Ngọc Di nghiêng nghiêng thân thể, chỉ nhận nửa lễ, lại khẽ uốn gối hoàn nửa lễ, "Mấy vị di nương đi thong thả!" Thoáng qua hai hàng người Chu thị cố ý rơi ở phía sau mấy bước, len lén quan sát Tào Ngọc Di, thấy Tào Ngọc Di sắc mặt đỏ thắm, giữa lông mày đều giản ra, mới thoáng buông lỏng tâm. Tào gia sau khiLão thái gia đi rồi, Đại thiếu gia lại có nhiều con cái, Đại lão gia lên tiếng để cho cả nhà trên dưới sửa lại cách gọi, Đại phu nhân bây giờ nghiêm chỉnh là Lão phu nhân, Chu thị cũng đã thành Thái di nương, ngay cả tiểu nhi tử Lưu thị sinh sau này, năm nay mới sáu tuổi, cũng là Thất lão gia. Mời các bạn đón đọc Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ của tác giả Nhân Sinh Giang Nguyệt.
Cô Nàng Hotboy - Ngải Khả Lạc
Bạn đang đọc truyện Cô nàng hotboy của tác giả Ngải Khả Lạc trên website đọc truyện online. “Cô Nàng Hotboy” - nhan đề cuốn tiểu thuyết đã gợi cho bạn đọc sự tò mò, liên tưởng đến một cô nàng xinh đẹp, trẻ trung cá tính, và đi cũng với nó cũng là những tình huống oái oăm, dở khóc, dở cưới trong cuộc sống mà cô gặp. Tiểu thuyết kể về câu chuyện tình yêu của ba nhân vật chính với tình huống là vì tấm vé xem quần vợt quốc tế mà ông con gái mình giả làm con trai đến câu lạc bộ của một trường học, mục đích giúp trường đó đoạt giải cao trong cuộc thi quần vợt quốc tế. Tuy nhiên, khi đến học ở trường thì cô lại phải ở chung phòng với một chàng trai cao to nam tính, cô gặp k ít khó xử. Là con gái nhưng lại phải đi vào phòng vệ sinh nam? Là bác sĩ thú y nhưng lại bị bắt đi phẫu thuật cho người? Là chuột xám nhưng lại bị đưa vào phòng thí nghiệm? Là đầu bếp nhưng lại bị bắt ép làm giáo viên mầm non? …..và biết bao nhiêu tình huống hoang đường mà cô gặp phải trong cuộc sống ở ngôi trường đó. Và cũng chính trong thời gian này cô nhận, bản thân có một thứ tình cảm đặc biệt đối với anh chàng cùng phòng. Vì giữ kín thân phận mình, cô đã giấu lòng. Cô quen với một anh chàng khác cũng đẹp trai, cũng tài hoa song lại có một hoàn cảnh hết sức đặc biệt. Và theo quy luật của tình cảm, người ta có thể giấu bất cứ ai chứ không thể nào lừa dối lòng mình. Khi con tim lên tiếng, là lúc cô biết rằng mình phải đi tìm lại tình yêu đích thực của bản thân. *** Đồ đạc của tôi được chuyển lên xe, ngoảnh đầu nhìn lại ký tức nam mà tôi đã ở trong một thời gian không dài nhưng dường như lại rất dài. Tôi cười, nụ cười thật bi thương. “Hiểu Ưu, mau lên xe thôi”. Giọng nói dịu dàng của Hạ Dạ Hàn đánh thức tôi lúc ấy đang ngây người nhìn ký túc nam. Tôi chậm chạp bước lên chiếc xe của Hạ Dạ Hàn. Khi cánh cửa từ từ đóng lại, khi chiếc xe từ từ lăn bánh, những ký ức về ngôi trường này hiện lên trong đầu tôi giống như một bộ phim vậy. Bị bố hãm hại bắt đến ngôi trường này…….. Lần đầu tiên đến trường……… Vào câu lạc bộ quần vợt nam….. Ở cùng ký túc với Hàn Thành Nam….. Thích Hàn Thành Nam……. Hiểu lầm với Hàn Thành Nam……. Hàn Thành Nam níu kéo…….. …….. Đột nhiên phát hiện ngôi trường này để lại cho tôi quá nhiều quá nhiều hồi ức. Chiếc xe từ từ tăng tốc, gió luồn qua cửa kính vào xe, mát lạnh. Gió muốn tiễn tôi sao? Tôi thầm nghĩ. “Minh Hiểu Ưu….Minh Hiểu Ưu…” Chiếc xe từ từ tăng tốc, gió rít lên tên tai tôi, dường như đang gọi tên tôi. Tôi đúng là kẻ ngốc, làm sao gió có thể gọi tên người được? Hơn nữa tiếng gọi ấy lại giống với tiếng gọi của Hàn Thành Nam đến thế. Tôi thấy chắc chắn là mình bị điên rồi. Tôi tự cười chế nhạo, sau đó khẽ lắc đầu, muốn loại bỏ những suy nghĩ viển vông chất chứa trong đầu. “Minh Hiểu Ưu…Minh Hiểu Ưu…” Gió vẫn rít lên, âm thanh mới mệt mỏi làm sao, ẩn chứa trong vẻ mệt mỏi là chút gì đó lo lắng. Gió sẽ mang theo lo lắng và mệt mỏi sao? Đột nhiên, tôi nhìn thấy hình bóng của Hàn Thành Nam qua gương chiếu hậu. Anh….. Tôi thò đầu ra, muốn nhìn anh. Anh phóng xe đạp như bay, gần như bằng với vận tốc của ô tô. Anh….. “Minh Hiểu Ưu, đừng đi”. Dường như anh nhìn thấy tôi thò đầu ra, anh cố hét thật to về phía tôi. Anh muốn níu kéo tôi sao? Anh…… Lúc tôi vẫn chưa kịp suy nghĩ điều gì thì đột nhiên chiếc xe tăng tốc. Ngoảnh đầu nhìn Hạ Dạ Hàn đang ngồi ở khoang lái, khuôn mặt của anh toát lên vẻ buồn thương không thể diễn tả thành lời. Anh ấy và anh…. “Minh Hiểu Ưu….” Hình bóng của Hàn Thành Nam nhỏ dần, gần như sắp biến mất khỏi tầm mắt của tôi. Cuối cùng thì xe đạp không thể sánh được với xe ô tô. Tôi nên nghĩ thế nào về sự xuất hiện đột ngột của Hàn Thành Nam đây? Tôi nên có thái độ như thế nào đây? Tôi không biết, tôi chỉ biết rằng khoảnh khắc nhìn thấy anh, tôi thực sự rất muốn lao xuống xe. Tôi rất vui vì anh đã giữ tôi lại, rất vui vì anh đã xuất hiện lúc mà tôi sắp rời đi. Nhưng…..Dù sao thì đây không phải là phim thần tượng, tôi cũng không phải là nhân vật nữ chính. Cho dù anh có đuổi kịp thì sẽ thế nào đây? Cho dù anh có níu giữ tôi thì cũng sẽ thế nào đây? Hạ Dạ Hàn đột nhiên tăng tốc thực ra là muốn nhắc nhở tôi, tôi nên từ bỏ. Tuy anh không nói gì qua nét mặt của anh, cử chỉ của anh, tôi có thể thấy được anh thực sự để ý đến điều đó. Tuy nhiên, khi Hạ Dạ Hàn biến mất khỏi tầm nhìn của tôi thì đột nhiên Hạ Dạ Hàn phanh kít một cái rồi đỗ xe bên đường. Vì cái phanh kít ấy mà gần như mặt tôi tiếp xúc “thân mật” với cửa kính ô tô. Ack….rốt cuộc Hạ Dạ Hàn đang làm gì? Tôi bực tức nhìn anh. Phải biết rằng cú phanh gấp như thế này có thể hại chết người. “Cậu đi đi…..” Đột nhiên anh nói ba tiếng ấy, giọng nói có chút run rẩy. Tay anh nắm chặt vô lăng, dường như để nói được ba tiếng ấy anh đã phải hạ quyết tâm lớn như thế nào. “Cậu đi đi….” Anh muốn tôi ra đi sao? Tôi nhìn anh bằng ánh mặt hoài nghi. “Cho dù có giữ cậu lại bên cạnh mình thì sẽ thế nào chứ? Có lẽ hôm nay đưa cậu đi khỏi nơi đây, cậu sẽ không thể cười như trước đây, không thể cười hạnh phúc như lần đầu tiên gặp cậu. Vì thế, cậu đi đi”. Anh……. Mời các bạn đón đọc Cô Nàng Hotboy của tác giả Ngải Khả Lạc.