Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trăng Trong Lồng

Trung Quốc, năm 1997. Trật tự các bang phái ở 3 thành phố lớn là Thượng Hải, Macau và Hồng Kong vừa được sắp xếp lại không lâu nhưng cũng chỉ là thế cục tạm thời. Người đứng đầu Trần Tông Nguyệt, là một người đàn ông 40 tuổi có vẻ ngoài anh tuấn cường tráng, trầm tĩnh như nước nhưng mức độ tàn nhẫn thì còn nổi tiếng hơn cả diện mạo. Trong một góc nhỏ của thành phố Thượng Hải, cô gái Hoàng Anh trẻ trung xinh đẹp chuẩn bị bước sang tuổi 20. Cha cô mắc nợ bị người ta chém chết, mẹ nghiện ngập đang ở tù. Nhưng hoàn cảnh như vậy, không ngăn nổi sự trưởng thành đầy khí chất của Hoàng Anh. Nhờ có người anh họ theo Trần Tông Nguyệt làm tay chân, cô quen được anh. Đối với một người ở trên cao như Trần Tông Nguyệt, Hoàng Anh hiểu rất rõ vị trí của mình. Trái tim thiếu nữ loạn nhịp trước sức hút quá lớn của anh nhưng cô cũng không có ý định kìm lại. Muốn gặp thì lập tức chạy đi gặp, tìm đủ mọi lý do. Muốn hỏi thì hỏi, đủ mọi chuyện trên đời. Trong lòng cô, cảm giác đối với anh chính là kính đến sinh tình. Vừa sợ vừa yêu, không thể không sợ mà cũng không thể không yêu.   Kỳ lạ thay, Trần Tông Nguyệt âm trầm lạnh lùng đó cũng rất kiên nhẫn với cô. Lúc chỉ có hai người, anh đôi khi còn tỏ ra một chút tùy hứng quan tâm, một chút cưng chiều ưu ái. Hoàng Anh nào có thể cưỡng lại được mật ngọt như thế này, không chút nghĩ ngợi chính thức xem anh là chỗ dựa. Bất cứ khó khăn uất ức gì dù là nhỏ nhất, cô cũng chạy đến tìm anh. Vậy nên, không nhanh không chậm, hai người cách nhau 20 tuổi hút chặt lấy nhau như hai thỏi nam châm. Trần Tông Nguyệt có được chỗ đứng trong bang hội như ngày hôm nay, đâu phải chuyện dễ dàng. Không nói tới ân oán ngày xưa, chỉ bằng vị trí của anh hiện giờ, nếu anh nói không, thì chắc chắn Hoàng Anh có tài giỏi đến đâu cũng không thể bước vào cuộc đời của anh nửa bước. Thế nhưng, anh lại cho cô vào để dần dần “được phép” hiểu về anh.  Ở nhà của Trần Tông Nguyệt, cô gặp được Lý Giai Hoàn. Theo như tin tức mà mọi người đều biết, cô ta chính là cháu nội của Chu lão gia Chu Trần Câu, cũng chính là cha nuôi của Trần Tông Nguyệt. Nói như vậy nghĩa là, cô muốn ở bên cạnh anh kiểu gì cũng phải giáp mặt cái cửa ải này. Mà quả thật, hoàn cảnh tạo nên tính cách. Cô nàng Lý Giai Hoàn, sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với Hoàng Anh, nhưng sống trong cảnh nhung lụa từ nhỏ khiến cô ta chẳng coi ai ra gì. Trong mắt cô ta, Hoàng Anh chỉ giống như đám phụ nữ rẻ tiền suốt ngày đeo bám Trần Tông Nguyệt. Suy nghĩ như vậy, thái độ đương nhiên không thể khác, cô ta không có lời nói nào sạch sẽ dành cho Hoàng Anh. Nhưng mà có điều, cô ta đánh giá sai đối tượng rồi. Hoàng Anh cho dù lớn lên trong bần hàn và những trận đòn từ sự oán hận không lý do của người mẹ nghiện ngập, cô cũng không phải là một cô gái dễ bắt nạt. Sự thật là mấy trò vặt của Lý Giai Hoàn chẳng làm gì được Hoàng Anh cả, thậm chí còn bị cô cắn ngược lại. Cũng chẳng còn cách nào khác, Lý Giai Hoàn chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay nhìn cô thoải mái ở bên cạnh Trần Tông Nguyệt. Nhưng đó chưa phải là tất cả, sở dĩ Lý Giai Hoàn phần nào e ngại Hoàng Anh còn bởi vì từ trên người cô luôn tỏa ra một loại khí chất mà không phải ai cũng có được. Cô không phải xinh đẹp nhất nhưng tuyệt đối là xinh đẹp, vừa có nét thanh thuần đáng yêu của một thiếu nữ đang dậy thì, lại có nét quyến rũ của một con hồ ly biết cách dụ hoặc đàn ông. Nhưng tất cả những mặt đó chỉ có Trần Tông Nguyệt được thưởng thức. Cho nên, dù mục đích ban đầu của anh có là gì đi nữa, dường như nó cũng đang dần thay đổi.  Bản thân Hoàng Anh cũng không biết tại sao mình lại được Trần Tông Nguyệt để mắt đến, cũng không biết sự tự tin của mình từ đâu mà có. Nhưng Trần Tông Nguyệt lại biết. Cốt cách của cô, chính là từ dòng máu chảy trong người. Không phải vô duyên vô cớ mà mẹ cô lại thường xuyên đánh đập cô, cũng không phải thần duyên số mỉm cười để cô đến bên Trần Tông Nguyệt. Tất cả mọi thứ đều có liên quan đến thân phận thật sự của Hoàng Anh, cũng là của Lý Giai Hoàn. Sự ích kỷ của một người cha không ra gì đã khiến cuộc đời của hai cô gái có duyên sinh cùng ngày, lại hoàn toàn thay đổi. Đúng vậy, Hoàng Anh mới chính là cháu gái ruột của Chu lão gia, ông trùm khét tiếng một thời.  Lý Giai Hoàn sống 20 năm trong cái nôi của băng đảng xã hội đen, dù cố hết sức bắt chước thì cũng chẳng thể nào có nổi phong cách ấy. Thế nhưng Hoàng Anh, dù sống ở khu ổ chuột thì sự ngông cuồng và bản lĩnh của dòng máu bang hội vẫn sục sôi trong người. Cho nên, người có thể đứng cạnh Trần Tông Nguyệt chỉ có thể là Hoàng Anh cô mà thôi. Hai con người vốn dĩ đã có suy nghĩ không giống với bình thường, ở cạnh nhau chính là phù hợp nhất. Trần Tông Nguyệt xuất phát từ thù hận năm xưa, cả gia đình anh bị Chu lão gia đuổi cùng giết tận mới tiếp cận Hoàng Anh. Kế hoạch ban đầu chính là khiến cho cô yêu anh, sau đó… không kịp có sau đó, thì anh lại yêu cô mất rồi.  Tình yêu của Trần Tông Nguyệt thật sự rất quái dị, bởi vì anh hận cô, nhưng lại không thể để cô chết. Bao nhiêu năm sống bằng thù hận, nếu cô chết rồi, anh phải sống tiếp thế nào đây?  Thế nên, cuối cùng Trần Tông Nguyệt lấy trái tim mình ra để đặt cược. Anh cược rằng, Hoàng Anh sau khi biết được thân thế của mình có phản bội anh hay không? Cô là con chim Hoàng Anh, có thể bị anh nhốt trong lồng nhưng anh lại không đủ tự tin có thể nắm giữ trái tim cô. Anh không giỏi cá độ, nhưng lần cược này anh thắng.  Hoàng Anh biết được thân thế, nhưng cô không hề mảy may quan tâm. Mối quan tâm của cô chưa bao giờ thay đổi. Anh là trời, là đất, là duy nhất, là tất cả. “Chỉ cần anh là Trần Tông Nguyệt, là Hollywood của cô, cô sẽ nguyện làm một ngôi sao xinh đẹp, vứt bỏ luân thường và đạo lý.” Ở vào thời đại đó, yêu một người đáng tuổi bố mình đã là vượt khỏi luân thường rồi. Nhưng Hoàng Anh không ngại, cô có một tình yêu chấp niệm đối với Trần Tông Nguyệt. Cô ích kỷ, cô chiếm hữu, một cách rất “xã hội đen”.  “Anh không yêu em cũng không sao, anh thương em là được, em sẽ yêu anh, sau này anh chính là người thân của em.” Có thể trong một hoàn cảnh khác, người con gái nói ra câu này sẽ nhận được không ít sự đánh giá. Nhưng đối với Hoàng Anh, suy nghĩ này lại hoàn toàn chấp nhận được. Cô lớn lên không có tình thương của cha, mẹ ở tù nhiều hơn ở nhà, về thì chỉ đánh cô đến chết đi sống lại. Lúc đó, người che chở cho cô chính là Trần Tông Nguyệt.  Rồi đột nhiên ở đâu bỗng xuất hiện một người muốn cô gọi bằng ông nội, muốn cô giúp ông ta ép chết anh. Con người không có tình thương thì lấy đâu ra thù hận? Đương nhiên cô không thể mà cũng sẽ không giúp. Cũng giống như việc cô chưa bao giờ bắt anh phải nói yêu cô, vì cô biết rằng, bắt anh thừa nhận tình yêu với kẻ thù cũng chẳng khác nào giết anh thêm lần nữa. Thật ra bản thân Hoàng Anh cũng đang đặt cược cho chính mình. Cô cược rằng, tình yêu của cô có đủ khiến Trần Tông Nguyệt quên đi rằng cô là cháu gái của kẻ thù, để có thể cho cô tiếp tục ở cạnh anh hay không?  Hoàng Anh đã đen đủi ngay từ lúc sinh ra cho đến ngày gặp được anh. Có lẽ tất cả vận may của cả đời đều dồn hết cho lần cược này. Nên, cô thắng. Trong ván bài của số phận này, Trần Tông Nguyệt và Hoàng Anh đều thắng. Những người gây ra tội ác năm xưa đều phải trả giá đắt. Đây không phải là câu chuyện của những nhân vật cổ tích, mà là hiện thực của xã hội thời bấy giờ. Có thù phải trả, muốn thắng phải mạnh.  Trần Tông Nguyệt tay nhuộm đầy máu tanh, đạp lên xác người để bảo toàn mạng sống. Hoàng Anh không vị nể máu mủ tình thân, chỉ quan trọng tương lai của cô và Trần Tông Nguyệt. Nói họ ích kỷ cũng được, nói xã hội không công bằng cũng không sai. Bởi vì vốn dĩ, ở tại thời điểm đó, cảnh sát và xã hội đen chính là bằng hữu, trắng đen không thể phân định rạch ròi. Pháp luật còn không minh bạch, thì công bằng xã hội có cần được nhắc đến không?  Đương nhiên, thời đại ấy qua rồi, cho nên chúng ta cũng không cần dùng đạo đức quá khắt khe để đánh giá, hãy coi như đang xem lại một bộ phim xã hội đen Hong Kong vào những năm cuối thập niên 90, để thấy được giữa sự nhiễu nhương của xã hội, đã có một cuộc tình lặng lẽ nở hoa. ____________ " ": trích từ truyện  Review by #Lâm Tần - Review Sách *** Ngoài cửa phòng trà Long Duyệt, Hoàng Anh vịn vào tay của tài xế, cúi đầu xuống xe, sau đó cô hơi quay cái đầu ngẩng cao sang một bên, cởi ruy băng màu lục vàng thắt dưới cằm ra, bỏ mũ cói xuống, quan sát bảng hiệu phòng trà. Vừa hay Tiền Thừa đang ở quầy lễ tân tầng một, từ khi chiếc xe ô tô ngoài cửa dừng lại trên con đường chật hẹp, anh đã nhìn thẳng vào vầng sáng khiến người ta loá mắt – thần thái và động tác của cô. Hoàng Anh cúi mặt xuống đi vào phòng trà, nở nụ cười với anh, cú điện thoại lần trước còn muốn anh đi chết đấy. Tiền Thừa hất cằm sang bên cạnh, ra hiệu cô lên tầng cùng. Chiều ngày hôm sau từ Hong Kong về, Hoàng Anh vứt bừa mũ sang một bên, ngồi lên chiếc ghế tựa rộng lớn ở tầng ba, liếc nhìn cái lồng chim treo trên cửa sổ, trong nhốt một con chim nhỏ màu hạt dẻ, nó đang lắc lắc đầu, chải chuốt lại lông mình. Tiền Thừa ngồi đối diện cô, thuận mồm hỏi, “Ăn gì?” Hỏi xong lập tức hối hận. Phòng trà bán trà và bánh ngọt, cô coi nơi này là quán rượu, không chỉ gọi đồ ăn nóng, xíu mại gan heo, bánh bao nước[1]nhân cua, còn đòi một cốc trà sữa uyên ương. Tiền Thừa giả vờ thân thiện, “Có muốn thêm đá không?” [1] Bánh bao nước (thang bao): là món ăn rất độc đáo ở Thượng Hải nói riêng và Trung Quốc nói chung, lớp vỏ bên ngoài là bột mì được cán rất vỏ mỏng nhưng bên trong là phần nhân đặc biệt. Đó là “thạch da lợn”. Khi hấp ở nhiệt độ cao, thạch sẽ tan ra, tạo thành một dung dịch nóng sốt, vừa miệng và ngon tuyệt hảo. Chiếc bánh sau khi hấp cũng sẽ “béo” hơn nhiều so với bánh bao thông thường. Khi ăn bánh, bạn sẽ phải dùng đến ống hút, sau khi hút xong nước, bạn có thể dùng đũa hay dĩa để ăn vỏ và phần nhân còn lại như một chiếc bánh thông thường. Hoàng Anh cười đáp, “Được đấy.” Anh lộ nguyên hình, “Được cái đầu mày! Xuống tầng rẽ trái trả tiền trà, đi thong thả không tiễn!” Tiền Thừa nghiêng người ngồi trên ghế, cong ngón tay lên gõ bàn một cái, cuối cùng vẫn đi xuống tầng lấy mấy lồng hấp trà bánh, một ấm Bích Loa Xuân lên. Hoàng Anh bận bịu kéo cái khay đựng sẵn tách trà đến, nhanh nhẹn nhấc hai tách đặt trên bàn. Lúc Tiền Thừa châm trà, cô đã gắp một cái bánh bao nước lên, lượn thìa múc, cắn một miếng, khá bỏng miệng, không kịp hút nước sốt chảy ra bên môi, ngón áp út cô quệt một đường, lại mút vào. Tiền Thừa ghét bỏ giật mấy tờ giấy ăn ra nhét cho cô. Hoàng Anh gẩy đũa một cái, cái bánh bao nước chỉ còn da nhân vào miệng, vừa quan sát kĩ người đàn ông trước mặt, có lẽ quá lâu không gặp, dường như Tiền Thừa cũng không cà lơ phất phơ như trước, mặc áo T-shirt đen, nom đứng đắn hơn chút. Mời các bạn đón đọc Trăng Trong Lồng của tác giả Đảo Địch.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mong Ước Lâu Bền - Trúc Âm
Một tình yêu tuổi trẻ cuồng nhiệt của đôi nam thanh nữ tú - giữa cô gái xinh đẹp thông minh, quyết đoán, có gia cảnh nghèo hèn với chàng trai tuấn tú, con cháu một gia tộc giàu có, nắm giữ những trọng điểm kinh tế và chính trị của Trung Hoa Đại Lục. Họ bị ngăn cản bởi tay một bà mẹ quyền lực, song luôn quyết tâm đến cùng cho dù sau này có chuyện gì sảy ra họ cùng sẽ ở bên nhau suốt đời. Không phải bởi tiền bạc hay quyền lực chi phối cô bé Lọ Lem đi tìm "con rùa vàng", thế mà cô đã bỏ đứa bé mới chưa đầy 2 tháng tuổi, ra đi với tấm vé du học Úc, không một lời từ biệt và chỉ để lại lời nhắn: " Sáu năm, đợi đến một ngày em có thể đứng ngang hàng với anh, em sẽ trở lại tìm anh!" 6 năm sau, Thừa Nghiệp - một doanh nghiệp lớn mới thành lập mở rộng thị trường tại Trung Hoa đại lục, nhanh chóng bứt phá, vượt qua những tập đoàn hùng mạnh nhất trong nước, chiếm lĩnh thị trường. Giới truyền thông không tìm ra bất cứ thông tin nào về tổng giám đốc của Thừa Nghiệp - họ chỉ biết đến bà tổng giám đốc dước cái tên Cherry, hành sự kín đáo, trước nay chưa từng xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, ngoài ra không ai biết gì hơn... Chàng trai vẫn đợi 6 năm, cho đến ngày cô trở về, thành một bà tổng giám đốc cao sang, quyền quý thì cũng là lúc anh chính thức nói lời chia tay cô. Nhưng cô không từ bỏ, quyết định theo đuổi anh đến cùng, thì tình cờ phát hiện anh đang ở bên "vợ và một đứa con trai"... Sáu năm cô đi đã sảy ra những chuyện gì, liệu mong ước ở bên nhau trọn đời liệu có còn là quá muộn? *** Hai người không nói chuyện nữa mà chỉ ngồi trầm ngâm. Nhân viên phục vụ đánh xe của Khả Nhi đến trước cửa. Khả Nhi hỏi: -Trên đường em về nhà có đi qua khách sạn của anh, tiện đường nên chúng ta cùng đi chứ? Dương Phàm không từ chối liền mở cửa xe cho Khả Nhi, lấy tay chặn nóc xe để Khả Nhi ngồi vào trong ghế lái rồi mới đi vòng lại và ngồi vào ghế bên cạnh. Vừa khởi động xe thì Khả Nhi nhận được điện thoại. Cô nhìn vào màn hình…là mẹ cô đang gọi. Khả Nhi lập tức nghe máy. -Khả Nhi…- Tần Tuyết Liên hốt hoảng: -Con mau vào bệnh viện nhân dân ngay! -Bệnh viện?- Khả Nhi giật mình, sốt ruột hỏi: -Mẹ làm sao thế? Có phải khó chịu ở đâu không? Bác sĩ nói thế nào?-Mẹ không sao, là Tương Vũ…- Tần Tuyết Liên thở dài: -Tương Vũ ngốc nghếch…nó cắt cổ tay tự tử con ạ! Vừa mới được đưa vào phòng cấp cứu, còn đang hôn mê. Cô chú Triệu gặp phải cú sốc này đã sụp đổ hoàn toàn. Còn cả Lập Lập nữa, nó mới có 4 tuổi… Khả Nhi kinh hoàng: -Tương Vũ tự sát? Con đến ngay đây!- ném điện thoại xuống, Khả Nhi hốt hoảng khởi động xe, bàn tay run rẩy dữ dội, phải khởi động xe mấy lần mới được. Dương Phàm nắm chặt lấy tay Khả Nhi: -Để anh lái xe cho. Em gọi điện cho mẹ hỏi cho rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? ... Mời các bạn đón đọc Mong Ước Lâu Bền của tác giả Trúc Âm.
Mở To Đôi Mắt Xinh Đẹp Của Em - Liễu Uyển Hồng
Mở to đôi mắt xinh đẹp của em là câu chuyện về một cô gái 8x xinh đẹp trên hành trình đến với nước Mỹ để tìm kiếm tình yêu đích thực. Tại thành phố náo nhiệt này, cô đã may mắn khi nhận được tình cảm cùng lúc từ hai người đàn ông và khiến cả hai phải lao vào một cuộc chiến kịch liệt để chinh phục hoàn toàn trái tim cô gái. Một bên là chàng trai người Mỹ lãng mạn ”đến tận xương tủy”, lúc nào cũng tràn đầy mê lực hấp dẫn người đối diện. Một bên là chàng trai người Trung Quốc - một con người luôn lặng lẽ chăm sóc cô, ân cần, tỉ mỉ, tinh tế, ấm áp đến tận đáy trái tim. Quyết định hoàn toàn thuộc về cô gái trẻ! Thế giới này đang dùng người phụ nữ Trung Quốc để làm trò tiêu khiển... Ở Las Vegas, phàm đã là yêu thì sẽ cháy đến tận cùng... Trong đường hầm tình yêu thêm một lần nữa diễn lại điều vô cùng lãng mạn... Kỳ thực, hôn nhân mới là tấm gương phản chiếu nhân cách con người... Trong cuộc đời, có một cảm giác lôi cuốn khiến cho đàn ông cảm thấy bội phản là có lý... Là người đàn ông chưa trưởng thành hay là cô gái quá ngây thơ? Một người đàn ông cao thượng đem đến cho cô niềm hy vọng. Trong cuộc chiến tình cảm này, trí tuệ Trung Quốc hoàn toàn chiến thắng! *** Buổi sáng hôm Ngô Vũ được thả, sau một đêm mưa bão điên cuồng, cành cây và lá nằm vương vãi khắp mặt đất. Cơn bão đã đi qua, không gian trở nên trong lành và thoáng đãng. Khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu xuống mặt đất, vạn vật bỗng chốc hồi sinh. Mùa hè ở Mi-chi-gân, sau những trận mưa bão dữ dội, nước trong các con sông chảy qua vùng nông thôn vẫn chưa rút đi hết. Nước lấn ra khỏi bờ, tạo nên những trận lũ có sức phá hoại lớn, khiến mọi người không kịp phòng bị. Dự báo thời tiết hôm đó đã thông báo có lũ tràn về. Nhưng khi đi ra ngoài, Tuyết Nhung nhìn lên trời, thấy trời xanh mây trắng, thời tiết có vẻ hiền hòa, nên cho rằng đài khí tượng có lẽ đã nhầm. Ngày hôm đó không chỉ là ngày Ngô Vũ ra tù, mà còn là ngày một tạp chí nổi tiếng của Mĩ xuất bản tập san của một tuần mới. Vài ngày trước, Tổng biên tập của tạp chí này đã gọi điện báo cho Tuyết Nhung biết cô đã được chọn vào danh sách năm mươi phụ nữ có sức ảnh hưởng lớn của năm, hơn nữa ảnh của cô còn được chọn làm trang bìa. Nhờ sự nỗ lực của Tuyết Nhung và hiệp hội của cô, hiện giờ đã có 102 trường cấp ba ở Mĩ đã đưa hoặc quyết định sẽ đưa những bài giảng về tình yêu và hôn nhân vào các tiết học, mười lăm trường đại học Mĩ đã coi môn học về tình yêu và hôn nhân là môn học bắt buộc. Tuyết Nhung cũng đã khiến xã hội Mĩ nhận thức được những khó khăn và đau khổ mà những phụ nữ trẻ phải đối mặt khi ly hôn. Cô cũng đang cùng cơ quan lập pháp thảo luận sửa lại luật ly hôn, nhằm đem đến sự bảo vệ nhiều hơn nữa cho những người phụ nữ. Khi nhận được tin này, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Tuyết Nhung là sẽ cho Ngô Vũ biết. Vậy nên, từ sáng sớm, cô đã lái xe đến hiệu sách ưa thích. Nhìn thấy tờ tạp chí có bìa là ảnh của mình trên giá, cô nhanh chóng lấy xuống rồi đi thẳng đến quầy thanh toán. Sau khi thu tiền xong, đưa lại tờ tạp chí cho cô, nam nhân viên phục vụ đột nhiên ngẩng đầu lên, hết nhìn cô rồi lại nhìn vào tờ tạp chí nói: “Tôi rất ủng hộ cuộc cách mạng của cô dù tôi là đàn ông!” Anh ta vừa nói dứt lời, cả hai người cùng bật cười vui vẻ. Sau đó, Tuyết Nhung hân hoan lái xe đến thẳng tòa án. ... Mời các bạn đón đọc Mở To Đôi Mắt Xinh Đẹp Của Em của tác giả Liễu Uyển Hồng.
Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng - Phạm Khuyết
Tranh sủng? Ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm sao? Khó khăn lắm mới xuyên không được một lần, lại còn trở thành hoàng hậu của một nước, đương nhiên ta phải tận hưởng cuộc sống áo dâng tận tay, cơm dâng tận miệng. Hơn nữa, chuyện tranh giành một người đàn ông cùng bao người phụ nữ là điều không thể tưởng tượng với một người phụ nữ hiện đại đến từ thế kỉ hai mốt, luôn tuân thủ chế độ một vợ một chồng như ta. Huống hồ, tam cung lục viện đó của hoàng thượng để trang trí sao? Chỉ nhìn thôi chứ không động tới chắc? Cho nên, cứ bình thản xem kịch hay, như vậy mới là kẻ khôn ngoan. Còn về phần hoàng thượng, thi thoảng cứ đưa lời chọc tức, đến một ngày nào đó nộ khí xung thiên, ngài phế bỏ hoàng hậu là ta rồi đuổi khỏi cung. Nếu như vậy thì ta được tự do rồi… *** Ngày hôm sau, khi ánh bình minh chan hòa khắp nơi, nắng vàng nhuộm thắm cả hoàng thành phồn hoa. Thẩm Tố Nhi một mình trong phòng, cảm giác ngọt ngào xâm lấn trái tim nàng. Bỗng, một bóng người vụt từ cửa sổ vào. Chẳng cần nhìn kỹ cũng có thể đoán ra, người đến là Tư Mã Lạc, với bộ y phục màu đen quen thuộc. Ngài lặng đứng gần bên cửa sổ, chăm chú nhìn về phía nàng, ánh mắt bình đạm pha lẫn cảm giác buồn đau khó nói. “A Lạc?” Thẩm Tố Nhi lặng người một thoáng rồi mỉm cười nói “Tại sao mới sơm vậy mà ngài đã tới đây?” “Sơ Tuyết bảo ta tới gọi nàng đi dùng bữa.” Giọng nói ngài vẫn đặc biệt dịu dàng. Thẩm Tố Nhi nhẹ mỉm cười, đáp “Những chuyện này cứ để người dưới làm là được, tại sao lại phiền ngài đến tận nơi này?” “Sao thế? Nàng không muốn thấy ta sao?” Tư Mã Lạc cau chặt đôi mày, tâm trạng hoàn toàn không vui chút nào. “Không đâu, chỉ là…” Thẩm Tố Nhi bỗng ngây người. Bởi vì ngay lúc sau, Tư Mã Lạc đã bay vụt tới, đứng ngay trước mặt nàng. Nhìn người phụ nữ quen thuộc trước mặt, ngài khẽ gọi tên “Tố Nhi…” Thanh âm lưu luyến mà thê lương, lẽ nào ngài vẫn chưa thể buông tay? “Tố Nhi, ta muốn làm phụ thân của Mục Nhi và Tình Nhi.” ... Mời các bạn đón đọc Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng của tác giả Phạm Khuyết.
Khi Ta Đi Lướt Qua Nhau - Dạ Dao
Luôn luôn khi mất đi rồi thì ta mới phát hiện ra những điều đã đánh mất, sự thức tỉnh muộn màng ấy liệu bạn có cam tâm tình nguyện hay không? Luôn luôn khi sao nhãng hay bỏ qua rồi thì ta mới phát hiện ra những điều sao nhãng hay bỏ qua ấy nhiều biết nhường nào, sự hối hận muộn màng ấy liệu bạn có cam tâm tình nguyện hay không? Cuộc đời mỗi con người là một chặng đường dài hoang vu, mải miết đến vô tận. Trong hành trình sống ấy, khóc và cười, yêu và hận đều không thể tiên đoán hết được. Biết bao nhiêu lữ khách độc hành đều đang cô đơn mải miết đi tìm, thế nhưng số người hạnh phúc thật sự trên cõi đời này thì lại chẳng có bao nhiêu. Trong cõi sinh mệnh đầy biến cố trắc trở, cơ hội để tìm thấy một người dựa dẫm được, che chở được cho mình có thể chỉ đến một lần duy nhất mà thôi. Hướng về phía tương lai mịt mùng xa xôi ấy chẳng bằng quay đầu nhìn lại những điều đã đi qua, có phải nơi ấy vẫn luôn có một cánh tay âm thầm dang rộng đợi chờ bạn, vẫn luôn có một bờ ngực để bạn dựa dẫm, nương tựa...? *** Khi xe về đến thành phố Nam Kinh thì cũng là lúc đồng hồ đã điểm sang sáng sớm ngày hôm sau rồi. Diệp Tri Ngã cứ tưởng rằng anh sẽ dẫn cô tìm một khách sạn nào đó bên đường để nghỉ ngơi, nhưng anh lại lái xe một cách thuần thục lướt băng băng trở về ngôi nhà nơi anh vẫn sống. Xe để trong gara dưới tầng hầm khu chung cư. Diệp Tri Ngã ngồi yên bất động đến vài giây liền rồi mới bước ra khỏi cánh cửa mà Kiều Thận Ngôn đã đứng sẵn bên ngoài mở ra cho cô, thế nhưng cô lại không đi cùng anh về phía có cầu thang máy đi vào trong tòa nhà. Kiều Thận Ngôn cau mày hỏi: “Làm sao thế?” Diệp Tri Ngã mỉm cười nói với anh: “Là, là, em không đi lên trên đó vậy, sáng ngày mai đến giờ được vào thăm bệnh nhân rồi thì em sẽ trực tiếp đến bệnh viện thăm Tiều Mẫn luôn anh ạ”. Kiều Thận Ngôn càng nhướn mày lên cao hơn, nhăn nhó hơn. Rồi Diệp Tri Ngã mĩm cười vẫy tay chào anh bước đi, tay cầm túi xách hướng về phía lối vào trong gara để xe. Những nơi chuyên dành để xe như thế này thường hoang vắng đến ghê rợn, những tiếng bước chân những tiếng ma trêu quỷ hờn lúc nào cũng văng vẳng vang lên như muốn trêu ngươi con người. Đằng sau bóng dáng cô cũng chẳng hề vang lên một tiếng ngăn cản của Kiều Thận Ngôn. Diệp Tri Ngã càng đi về xa càng trở nên thất vọng, chỉ còn biết tự cười và mỉm cười với chính bản thân mình, lấy hết sức bước đi thật nhanh hơn nữa. “Diệp Tri Ngã!” ... Mời các bạn đón đọc Khi Ta Đi Lướt Qua Nhau của tác giả Dạ Dao.