Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ - Đông Bôn Tây Cố

Câu chuyện tình yêu giữa Tiêu Tử Uyên, chàng sinh viên khoa cơ khí và Tùy Ức, cô sinh viên khoa y. Truyện đơn giản, nhẹ nhàng, thích hợp để đọc thư giãn và hoài niệm về thời sinh viên (với những ai già như mình). Tiêu Tử Uyên là con trai của Tiêu gia, cha và ông nội đều giữ chức cao trong chính trường. Anh yêu Tùy Ức vì vẻ ngoài nhìn có vẻ an tĩnh, dịu dàng, luôn mỉm cười thản nhiên nhưng bên trong lại tinh quái của cô. Tùy Ức từ nhỏ sống với mẹ, cha cô là Tùy Cảnh Nghiêu, vì muốn có con trai mà chấp nhận cho ông bà nội Tùy Ức ép mẹ cô phải để người phụ nữ khác sinh cho ông. Mẹ Tùy Ức không đồng ý, cùng cha cô ra nước ngoài chữa trị, rốt cuộc sinh cho ông một người con trai, sau đó dẫn Tùy Ức rời nhà đi. Từ đó, Tùy Ức luôn tâm niệm phải đối xử với mẹ thật tốt, cô cũng không bao giờ tin vào tình yêu nữa. Cũng vì thế mà con đường theo đuổi Tùy Ức của bạn học Tiêu rất gian nan. Tính cách hai người rất giống nhau, luôn mỉm cười thản nhiên giống nhau, gặp việc gì cũng lạnh nhạt. Nhưng Tùy Ức còn lạnh nhạt hơn rất nhiều nữ chính khác, bạn muốn tiến một bước, cô ấy lùi một bước, vĩnh viễn duy trì khoảng cách không gần không xa. Tuy Tiêu Tử Uyên cũng không phải hiền lành gì, mặt cũng dày vừa đủ, nhưng muốn kéo gần khoảng cách với cô, cũng mất vài năm. *** “Quay lại mỉm cười, bắt đầu JQ” là một bộ truyện rất đáng giá để đọc sách free. Nó là bộ truyện của thanh xuân vườn trường an tĩnh nhất mà tôi từng đọc. Ai bảo cuộc đời không có bão tố thì sẽ không hấp dẫn chứ? Tác phẩm được mở đầu rất nhẹ nhàng, không dài dòng hay trình bày thứ tự đầu cuối. Chỉ đơn giản như một buổi chiều thu mát lành, họ chợt nhìn thấy nhau, cái nhìn bình thường như mấy năm ròng đều đã trải qua, nhưng bỗng một khắc đó, hai cặp mắt lại giao nhau hữu tình hữu ý. Về nhân vật chính: Truyện có hai nhân vật chính là Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức. Số nhân vật phụ xung quanh rất nhiều, mỗi người đều có nét đặc sắc riêng dù chỉ được khắc họa rất ít. Tiêu Tử Uyên là con trai trưởng trong một gia đình chính trị gia có thế lực đã lâu, tương lai của anh vốn đã rộng mở và chắc chắn sẽ theo con đường của gia tộc, từ nhỏ anh được đào tạo để gánh vác giang sơn sau này. Tuy rằng học kỹ thuật nhưng Tiêu Tử Uyên không phải người cứng ngắc, lạnh lùng. Anh vốn có tài hoa, còn là tài hoa hơn người về nhiều mặt như đàn violin, thư pháp. Tùy Ức là một cô gái nhìn bề ngoài thì thanh tú, giản dị nhưng mọi thứ trong cô e rằng còn sâu hơn biển rộng. Tùy Ức là cháu ngoại duy nhất của một bậc thầy Nho học Trung Quốc, là tiểu thư của Tùy gia nhưng ngay từ nhỏ đã theo mẹ sống bên ngoài do bố mẹ cô gặp khúc mắc mà ly hôn. Tùy Ức được hưởng sự thanh cao, tao nhã và sự dạy dỗ của ông ngoại nên đã có cốt cách và khí chất của dòng dõi thư hương danh giá. *** Review Lâm Thái Y fb/ReviewNgonTinh0105: Đọc câu chuyện tình yêu của những người thông minh, hai chữ thôi, thật “sảng khoái". Họ không vờ vĩnh, không đoán ý, không giận hờn vu vơ, không vờn nhau đến kiệt sức. Thích chính là thích, còn có bắt đầu hay không, lại là chuyện khác. Tiêu Tử Uyên và Tuỳ Ức đều là người thông minh. À không, phải là rất thông minh mới đúng. Vì anh thông minh cho nên rất nhiều năm không có đối thủ, một mình chiếm ngôi đại thần từ trung học đến đại học. Vì cô thông minh cho nên mới có thể khiến anh giữ mãi tấm thẻ dự thi của cô đến tận 14 năm. Rất nhiều người nói Tiêu Tử Uyên quá hờ hững. Điều này không sai, nhưng sự hờ hững của anh có hai giai đoạn, một là trước khi gặp Tuỳ Ức, không ai đủ ấn tượng để khiến anh bỏ xuống vẻ ngoài bình thản ấy. Hai là sau khi gặp được cô, cho dù lúc ấy chưa biết cô là ai, nhưng sự thông tuệ của cô đã khiến rất nhiều năm sau, Tiêu Tử Uyên chẳng thể ấn tượng với ai được nữa. Cho nên, nói là duyên phận, chi bằng nói rằng trời sinh một đôi. Lúc Tuỳ Ức gặp Tiêu Tử Uyên, anh vừa là đàn anh khoá trên được cô ngưỡng mộ, vừa là bạn thân cùng phòng với một người anh trai thân thiết của cô. Sự hiểu biết và được giáo dục cẩn thận từ trong cốt tuỷ đã luôn nhắc nhở Tuỳ Ức rằng, anh là “thần", chỉ để ngưỡng vọng, không được có bất cứ cảm giác nào khác. Chính vì như vậy, cơ hội tiếp xúc nhiều, ẩn ý của anh với cô cũng nhiều, nhưng anh cứ tiến, thì cô lại lùi. Không đậm không nhạt, họ đã như vậy 2 năm. Trong lúc Tiêu Tử Uyên càng ngày càng hiểu rõ cảm giác của mình thì Tuỳ Ức lại càng mù mịt. Ánh mắt đó của anh nhìn cô là sao? Cái nắm tay dưới gầm bàn đó là sao? Nụ hôn bất ngờ trong cơn say đó lại là sao? Chắc không phải… anh thích cô đâu nhỉ? Nếu không thích thì còn tốt, nếu mà thích, thì cô phải làm sao? Đừng nói gia cảnh nhà cô phức tạp như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh sau này, bản thân cô cũng có gì đặc biệt để khiến anh phải để mắt đâu? Tuỳ Ức mông lung trong cuộc bao vây tấn công như gần như xa của đàn anh cao tay Tiêu Tử Uyên, cùng với sự giúp đỡ nhiệt tình của ba cô bạn thân cùng phòng và ba anh bạn thân của anh. Cuối cùng,... không có cuối cùng nào cả. Hai năm đại học bên nhau đó đã thay anh nói lên tất cả rồi. Anh không để ý đến ai, chỉ để ý đến em, anh không dành thời gian cho riêng mình, nhưng sẽ cố gắng dành thời gian cho em. Anh không tham gia hội nhóm, nhưng nếu có em thì bận mấy anh cũng sẽ đi. Bao nhiêu đó còn chưa đủ rõ ràng hay sao Tuỳ Ức? Rõ ràng, rất rõ ràng. Không phải em không biết những đặc biệt mà anh dành cho em, mà là cố gắng không để mình biết, không phải em không thích anh, mà là không dám thích. Anh ưu tú như vậy, con đường dành cho anh tốt đẹp như vậy, đã định sẵn anh là của mọi người, em đâu thể ích kỷ dành lấy anh cho riêng mình? Nhưng vậy thì sao? Tuỳ Ức vùng vẫy và trốn chạy, nhưng vẫn không thoát được. Từng nỗi băn khoăn của cô, Tiêu Tử Uyên từng bước giải quyết hết. Khoảng cách hoàn cảnh gia đình? Vai vế xã hội? Tương lai? Bởi vì cô chính là Tuỳ Ức, là điều duy nhất mà anh muốn cho riêng mình, anh đương nhiên phải cố gắng để giành lấy. Tình yêu là chuyện của hai người, nhưng cũng chưa bao giờ chỉ là chuyện của hai người. Có những số phận sinh ra đã định sẵn con đường mà họ phải đi, gánh nặng mà họ phải vác. Giống như Tiêu Tử Uyên, trên vai anh là gánh nặng gia tộc, là trách nhiệm với xã hội. Điều này anh vốn không thể thay đổi được, có chăng chỉ là thay đổi cách thức để đi đến đích mà thôi. Bởi vì trên con đường của anh đã có thêm một Tuỳ Ức độc nhất vô nhị mà anh không muốn bỏ lỡ. Tuỳ Ức không giống như anh, cô sinh ra trong sự không mong muốn của người lớn, từ nhỏ đã không có hơi ấm gia đình. Nếu như bình thản của Tiêu Tử Uyên là bình thản được mài giũa cho tương lai, thì bình thản của Tuỳ Ức là bình thản được tôi luyện từ quá khứ. Cô không được yêu thương, cho nên rất hiểu chuyện, sẽ không phiền luỵ ai, nhưng sẽ cố gắng là người giỏi nhất, để không ai xem thường cô và mẹ cô nữa. Cho đến ngày gặp được anh, chính anh đã nói cho cô biết, cô tốt đẹp đến mức nào, xứng đáng để anh yêu ra sao, Tuỳ Ức mới có thể từ từ thả lỏng bản thân, chui ra khỏi vỏ ốc. Câu chuyện tình yêu rất nhẹ nhàng, có sắc lạnh của mùa đông khi hai trái tim mãi vẫn không dám đập cùng nhịp, có màu nắng ấm của mùa xuân khi xương rồng cuối cùng cũng nở hoa, có sự nóng bỏng đầy nhiệt huyết của mùa hè sôi động sau cánh cổng trường đại học, có hơi thở mát lành của mùa thu mỗi khi năm học mới bắt đầu. Họ gặp nhau vào những năm tháng trẻ trung nhất, tươi đẹp nhất, cùng những người bạn tốt trải qua những thăng trầm và vấp ngã đầu tiên của cuộc đời, cùng với những ước mơ dang dở hoặc đã hoàn thành và… cùng với nhau. Không có những màn tranh đấu kịch tính, là gia đình trâm anh thế phiệt nhưng không có sự áp đặt vô lý lên thế hệ sau, câu chuyện nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa rất nhiều bài học của cuộc sống. Mỗi một người được sinh ra đều phải có trách nhiệm của riêng mình, lỗi lầm của cha mẹ không bao giờ được đặt lên mình con cái, có thể trải đường nhưng đi như thế nào hãy để bọn trẻ tự quyết định. Ai là bạn đồng hành, ai là người sẽ nâng niu con mình như vật báu, hãy để trái tim bọn trẻ tự lên tiếng. Họ chỉ đứng bên cạnh, giúp con mình nhìn một chút, đánh giá một chút và trao gửi một chút. Chỉ cần như thế thôi, hạnh phúc sẽ mỉm cười. … Giống như đã nói ngay từ lời đầu tiên, đây là câu chuyện tình yêu giữa những người thông minh. Rất nhẹ nhàng, rất ngọt ngào. Không chỉ là chuyện tình yêu giữa Tuỳ Ức và Tiêu Tử Uyên, còn có những câu chuyện tình yêu bên lề của những cô gái chàng trai trẻ tuổi đầy nhiệt huyết. Mỗi người một tính cách, mỗi người một hoàn cảnh, có những chuyện dang dở, cũng có những chuyện đến được hồi kết, nhưng trải nghiệm của họ đều rất đáng quý. Một câu chuyện về tình bạn, tình yêu, trách nhiệm và tình cảm gia đình đầy cảm xúc. Người lớn có câu chuyện của người lớn, thương nhân có câu chuyện của thương nhân, chính khách có nỗi khổ của chính khách, nhưng sau tất cả, cho dù bạn là ai, bạn làm công việc gì, thì cuối cùng, gia đình chính là nơi để trở về. Tiêu Tử Uyên, thời niên thiếu, anh có thứ gì “mong mà không được” không? Anh có mong và cũng đã có được rồi. Chính là em. _____ " ": trích từ truyện Mời các bạn đón đọc Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ của tác giả Đông Bôn Tây Cố.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Em Là Định Mệnh Của Đời Anh - Tiếu Giai Nhân
Chân Bảo là bông hoa xinh đẹp của một ngôi làng nhỏ tại vùng núi sông hẻo lánh. Bỗng một ngày, có người tên Phó Minh Thời mặc âu phục xuất hiện tự xưng là vị hôn phu từ bé của cô. Thế là Chân Bảo lơ mơ đi cùng anh đến thành phố lớn, rồi chợt phát hiện ra rằng vị hôn phu eo nhỏ chân dài này lại... Vô cùng có tiền! Nam là tổng giám đốc, nữ là bác sĩ thú y *** Chân Bảo bị Vương Tú kích động đến chảy nước mắt, tới cũng nhanh đi cũng nhanh, giống như một trận bão, chỉ để lại dấu vết mắt sưng vì khóc. Rửa mặt xong đi ra, trông thấy Phó Minh Thời đang đứng ngoài phòng vệ sinh, mắt đen lo lắng mà nhìn cô. Chân Bảo cúi đầu, còn chưa nghĩ ra nên nói gì, Phó Minh Thời đã giang hai cánh tay ra bước tới, vững vàng ôm lấy cô. Ban nãy áo sơ mi của anh đã bị cô khóc ướt nhẹp, đổi một bộ quần áo trắng, phía trên tràn đầy hơi thở của anh, sạch sẽ lại khiến người ta an tâm. "Khiến anh thêm phiền sao?" Chôn trong ngực anh, Chân Bảo nhỏ giọng hỏi. Mục đích vợ chồng Vương Tú đến Thủ Đô chủ yếu là vay tiền, Chân Bảo sợ bọn họ suy nghĩ những biện pháp khác dây dưa với Phó Minh Thời. "Bọn họ còn chưa có bản lĩnh này.”Cằm di chuyển lên đỉnh đầu cô, goọng Phó Minh Thời trầm trầm nhưng khí phách vô cùng. Chân Bảo cười, đưa tay ôm eo anh,sau một lát mới rầu rĩnói:"Về sau bất kể họ muốn ở anh thứ gì, anh đừng quan tâm đến." Cô không nợ Vương Tú, Phó Minh Thời càngkhông nợ bà ta, Phó Minh Thời đối với côtốt như vậy, đến bây giờ cô vẫn không có ý định muốnPhó Minh Thời chuyển tiền cho mình, Vương Tú dựa vào đâu mà hùng hồn muốn Phó Minh Thời chuyển tiền để làm quen chứ? Vì hai đứa em cùng mẹ khác cha kia sao? Nghĩ đến trong mắt Vương Tú, con gái bà ta chăm sóc không được đi du học đó là uất ức, trong lòng Chân Bảo đã chết héo rồi. Cô không quan tâm Vương Tú có nhận cô không, nhưng tại sao mỗi lần gặp mặt bà ta lại khó chịu với mình như vậy? "Nếu em vẫn chưa yên lòng, thì anh sẽ đưa hết tiền cho em quản, mỗi tháng cho em đưa anh một ít phí sinh hoạt là được." Vị hôn thê vừa đơn thuần lại không biết đoán ý người khác, Phó Minh Thời thở ra một hơi trêu chọc cô. ... Mời các bạn đón đọc Em Là Định Mệnh Của Đời Anh của tác giả Tiếu Giai Nhân.
Bình An Trọng Sinh - Dư Phương
Cô phát hiện chồng mình đang nuôi dưỡng tình nhân bên ngoài, vì thế cô liền hạ quyết tâm ly hôn cũng không ngờ lại bị hãm hại... Sau khi trùng sinh, trong thâm tâm cô thề rằng, nhất định phải đem kẻ từng phản bội, từng bán đứng, từng lợi dụng cô ra dẫm nát dưới chân! Cô không cần, cũng không muốn một lần nữa lại làm một đóa hoa yếu đuối, vô dụng, và ngay từ lúc này đây, cô phải trở thành một "nữ vương" tỏa sáng. *** Nữ chính tên Bình An trước khi trùng sinh cô được sống trong sự bảo bọc của cha mình nên được ví như đóa hoa sống trong nhà kính. Bình An từng theo đuổi Lê Thiên Thần và sau đó lấy Lê Thiên Thần làm chồng. Tuy nhiên, cô lại bị chính chồng mình và bạn gái của cha mình bức tử cả cô lẫn cha. Vì thế sau khi trùng sinh Bình An cố gắng bước ra khỏi sự bảo bọc của cha, lại từng bước, từng bước một làm cho bản thân mình mạnh mẽ hơn và chính mình sẽ là người kế thừa gia nghiệp để trả thù những kẻ hại cô lúc trước. *** Nam chính là Nghiêm Túc. Trong truyện nhân vật này lớn hơn Bình An 10 tuổi, là người đứng đầu tập đoàn Nghiêm Thị. Nghiêm Túc nhiền tiền, anh tuấn... và tất nhiên không thể nào 'sạch' được. Lúc đầu, Nghiêm Túc được miêu tả như một lãng tử. Thế nhưng từ lúc gặp được Bình An thì "thủ thân như ngọc". Mức độ sủng mà Nghiêm Túc dành cho Bình An thì khỏi chê. *** “Anh đồng ý cũng được, mà không đồng ý cũng thế. Anh phản bội tôi mà giờ còn muốn tôi tiếp tục sống với anh? Lê Thiên Thần, anh làm cho tôi ghê tởm. Tôi sẽ nói rõ với ba chuyện này...” Lê Thiên Thần kinh ngạc nhìn Phương Bình An, nghe cô đòi ly hôn bằng một giọng kiên quyết xưa nay chưa từng có thì không hiểu sao trong thâm tâm lại thấy kích động. Nhưng nghĩ lại, đây chẳng phải là kết quả mà hắn vẫn hằng chờ mong đấy sao? Chẳng phải hắn đã mong sớm được giải thoát khỏi cô công chúa suốt ngày cứ bám dính lấy mình này mà sống một cuộc sống thật sự của riêng mình đó sao? Hắn còn đang do dự nên không kịp ngăn cản, Phương Bình An đã tông cửa ra khỏi nhà. Ly hôn... Lê Thiên Thần từ từ ngồi xuống sofa. Lúc này còn chưa phải là thời điểm để ly hôn! Phương Hữu Lợi chắc chắn sẽ không để cho con gái mình chịu uất ức, đến lúc sự việc lòi ra thì chắc chắn hắn sẽ không còn được trọng dụng, nói không chừng còn có thể bị đuổi ra khỏi Tập đoàn Phương Thị! Không thể ly hôn! Lê Thiên Thần lập tức lấy di động ra gọi cho Đỗ Hiểu Mị, “Hiểu Mị, Bình An biết chuyện anh có tình nhân, nhưng còn chưa biết là ai. Em điện cho cô ấy, khuyên cô ấy đừng kích động. Hiện tại anh chưa thể ly hôn. Chưa phải lúc!” Lúc đó, Đỗ Hiểu Mị đang ngay gần biệt thự của họ, đã tận mắt thấy Phương Bình An lái xe phóng đi. Ả cười nói với Lê Thiên Thần, “Yên tâm, cứ giao cho em!” Giờ chưa phải lúc ly hôn, thế thì khi nào? Ả đợi bao lâu nay chẳng phải chỉ chờ một ngày như thế này đó sao? Không phải lúc thì làm cho nó đúng lúc! Lê Thiên Thần nghe Đỗ Hiểu Mị nói vậy liền thở một hơi dài nhẹ nhõm, bắt đầu không ngừng gọi điện thoại cho Phương Bình An. Nhưng cô không chịu tiếp điện thoại của hắn. Cho tới nay, Bình An vẫn sống ỷ lại vào hắn, giờ đột nhiên xảy ra chuyện này chắc chắn là chịu không nổi rồi. Liệu cô có về nhà không? Lê Thiên Thần tự mình chạy tới Phương gia, lại biết được Bình An hoàn toàn không về đây. “Các con có chuyện gì thế?” Phương Hữu Lợi vừa nghe nói con gái trễ thế này mà còn một mình chạy ra ngoài thì mặt lập tức sầm xuống, cực kỳ lo lắng cho cô. Lê Thiên Thần áy náy cúi đầu, hắn đương nhiên là không dám nói ra sự thật rồi, “Tụi con... cãi nhau một trận, cô ấy giận nên chạy ra ngoài.” “Con cãi nhau với nó!” Phương Hữu Lợi quát, “Giờ là mấy giờ rồi, bộ con không nhịn nó chút được à?” “Con xin lỗi, ba.” Lê Thiên Thần càng thêm áy náy, mặt lộ vẻ lo lắng. “Sao còn không đi tìm!” Phương Hữu Lợi tức giận muốn mắng hắn, nhưng nghĩ lại giờ có nói gì cũng vô dụng, nên nhanh chóng tìm ra Bình An cái đã. ... Mời các bạn đón đọc Bình An Trọng Sinh của tác giả Dư Phương.
Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh - Ngưng Huy Tuyết Đọng
Cuộc sống luôn rất áp bức và cực khổ. Sau khi chết thảm,mới phát hiện bản thân nàng chỉ là  nữ phụ trong một quyển sách mà nàng còn là một nhân vật hi sinh phụ trợ nữ chính với vai trò là một nữ phụ ác độc! Bạch Thanh thổ lộ: ta thật sự rất ủy khuất. Chết đi lại trùng sinh vào thời điểm nàng sắp cập kê, Lúc này nàng còn chưa có gả cho hắn! Nàng còn kịp thay đổi số mệnh. Nàng thề! Tuyệt đối không để người khác an bài số phận. Sử dụng mọi thủ đoạn chỉ để sinh tồn mà thôi.  *** Thấy nàng đột nhiên chủ động, Tiếu Túc có chút ngẫn người ngây ngốc. Cúi đầu nhìn nàng tự động dâng hiến, đôi môi mềm mại chà xát môi hắn, bộ dạng nàng lại e lệ xấu hổ. Hắn nhịn không được tim đập thình thịch, sao hắn có thể cự tuyệt nàng đây, chuyển khách thành chủ đè ép nàng xuống hôn thật sâu. Bàn tay to lớn như đốt lửa trên người nàng, vuốt ve tấm lưng bóng loáng nhẵn nhụi, từ từ xoa nhẹ lên phía trước, đột nhiên tập kích đôi hồng đào no đủ của nàng. Nhẹ nhàng ma sát, nhẹ nhàng vân vê, khiến thân thể nàng run rẩy không ngừng, từ mặt đến chân, toàn thân đều nổi lên màu phần hồng mê người. Tiếu Túc lửa nóng đốt người, dừng ở trên nụ hoa, màu hồng phấn đang run rẩy của nàng. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng vẫn nhắm chặt hai mắt, khẽ cắn môi, đôi môi hé mở truyền ra tiếng rên rỉ nho nhỏ. Đôi tay hắn nóng bỏng vuốt ve thân thể nàng, bàn tay di chuyển trên thân thể nàng. Đến vùng bụng bằng phẳng, từ từ trượt xuống, một tay tách chân nàng ra, một tay sờ vào nơi mềm mại ngượng ngùng tư mật của nàng. Bạch Thanh giật mình kẹp chặt hai chân, vội vàng kêu lên: -Đừng, đừng..... Cũng kệ nàng nói cái gì, đôi tay giữ chặt chân nàng, ở giữa hai chân không ngừng miết nhẹ. Đâm nhẹ vào hoa nguyệt, thấy nàng ưỡn người kép chặt chân, lại rời đi, rồi đâm nhẹ. Trong lòng Tiếu Túc vui sướng, trêu đùa nàng: -Đừng thế nào? Đừng dừng lại, thật không? Nói xong, ngón tay miết nhẹ bờ thịt phấn hồng mềm mại, khiến Bạch Thanh nhịn không được mà than nhẹ một tiếng. Tiếu Túc, trân trọng nàng, rõ ràng cả người ướt đẫm mồ hôi, mà vẫn cố gắng làm nàng thả lỏng, giữ lời hứa hẹn sẽ không làm đau nàng. Nam nhân như vậy, sao nàng có thể không động tâm, sao nàng có thể không yêu đây? Cảm giác đôi bàn tay hắn đang đốt lửa trên người nàng, đôi tay mò mẫn trên thân thể nàng. Cảm giác xa lạ rung động, khiến Bạch Thanh mềm nhuyễn như nước. Nàng lặng lẽ mở to mắt, nhìn hắn vùi đầu vào ngực nàng cố gắng lấy lòng nàng, đôi tay đang gắt gao nắm chặt, rốt cục cũng thả lỏng, đón nhận hắn, ôm cổ hắn. Tiếu Túc ngẩn người, ngẩng đầu lên, nhìn nàng đang ngượng ngùng, đôi mắt là chứa đầy tình ý. ... Mời các bạn đón đọc Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh của tác giả Ngưng Huy Tuyết Đọng.
Ái Sanh Nhật Ký - Quảng Lăng Tán Nhi
Ký ức của cô không còn nguyên vẹn do một tai nạn, ấy thế mà trong mắt mọi người cô lại có một cuộc sống gần như hoàn hảo. *** Sáng sớm, trên bàn cơm Trịnh gia vẫn bày đủ các loại bữa sáng Trung Quốc hoặc Âu Tây, thỏa mãn nhu cầu và thói quen hai thế hệ khác nhau. Giữa bàn có một chiếc đĩa thủy tinh đựng hoa quả tươi ngon mọng nước, trái nho màu nâu mã não, ô mai đỏ tươi xinh đẹp, cam quýt vàng chói rực rỡ... Tản ra từng đợt mùi thơm ngát mê người, ai ngửi thấy tinh thần đều sáng láng. Trịnh Thái và Trịnh Duyệt Nhan ngồi hai bên bàn, một người hai chân bắt chéo, đọc một tờ báo, thỉnh thoảng bưng ly sữa đậu nành lên uống một hớp, lại bảo trì tư thế ngồi ưu nhã như trước, một người lật xem tạp chí kinh doanh, nhấm nháp uống cà phê. Một chuỗi tiếng bước chân từ xa đến gần vội vội vàng vàng, phá vỡ an tĩnh trong phòng ăn, bà Trịnh nhận một cuộc điện thoại, hoảng hốt đến. - Chị và anh rể gọi điện thoại tới, nói Tòng Y thật sự mất tích rồi, tìm không ra! Tối hôm qua họ ở chỗ con bé trông một đêm, cũng không thấy bóng dáng, giờ họ gấp vô cùng, sợ con bé và bác sĩ kia đi đâu, không trở lại nữa, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Giọng nói bà cũng lộ ra hoảng hốt, gấp đến đi vòng vòng, thế nhưng hai cha con ngồi trên bàn ăn lại như không nghe thấy lời của bà, hai người hầu như không lay chuyển, chuyên chú đọc sách báo trong tay. Bà Trịnh nhìn thấy, không khỏi nóng giận: “Tối hôm qua tôi và hai người nói chuyện này, hai người không có phản ứng gì! Chuyện gì xảy ra đây? Là an tâm mặc kệ chuyện này? Được, được! Chị ấy là chị ruột tôi, cha con mấy người mặc kệ, tôi quan tâm!” Trịnh Duyệt Nhan thấy bà phát giận, lúc này mới không chút hoang mang ngẩng đầu lên: “Mẹ, bình tĩnh một chút, họ chỉ đi du lịch thôi.” - Du lịch? Đi đâu? - Bà Trịnh có chút sững sờ: “Làm... Làm sao còn biết?” ... Mời các bạn đón đọc Ái Sanh Nhật Ký của tác giả Quảng Lăng Tán Nhi.