Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tình Này Đành Hẹn Với Gió Đông - Hoa Thanh Thần

Tư Hành Phong là Bình Viễn Hầu gia quyền lực khuynh đảo triều chính, thế nhân chỉ biết đến dung mạo tuyệt sắc vô song của ngài nhưng lại không hề biết ngài là một ác quỷ nhào ra từ địa ngục trần gian. Ngài có thể chôn vùi nhân tính, bỉ ổi vô sỉ, ngài có thể bán rẻ tất cả mọi thứ mà không chút tiếc nuối. Mục đích sau cùng của ngài chỉ vì muốn báo thù rửa hận. Hạ Phẩm Dư là một cung nữ bình thường như bao cung nữ khác, chỉ còn hơn nửa năm nữa là có thể xuất cung. Mười năm sống trong cung cấm, khiến nàng trở thành một người "vừa câm vừa điếc", không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, chỉ cúi đầu lặng lẽ làm việc của riêng mình. Cho nên, tất cả mọi người đều mắng nàng là con người không máu thịt, không nước mắt, không biết thế nào là đau khổ. Trong hoàng cung, Hoàng thượng lấy xuân dược để giày vò Tư Hành Phong, và Hạ Phẩm Dư lại chính là đối tượng trong trò chơi đáng sợ đó. Tại điện Ngọc Hoa, Hoàng thượng khâm điểm hai người cùng hộ tống cống phẩm về hoàng triều Kim Bích, rồi bọn họ gặp thích khách truy sát giữa đường, bị thương, chạy trốn, ở cạnh bên nhau, không hề rời xa, đồng cam cộng khổ… Vào khoảnh khắc sinh li tử biệt, ngài đột nhiên nhận ra một điều, ngài tuyệt đối không thể buông tay nàng được. Còn nàng, khi ngài thể hiện tình cảm dịu dàng, ấm áp của bản thân, cũng dần dần lún sâu trong tình yêu sâu đậm dành cho ngài… *** Cơn gió dịu nhẹ đùa giỡn, bao quanh những cành cây xanh mướt, tươi tắn, khắp nơi tràn ngập tiếng chim chóc thánh thót reo ca, lại đến mùa xuân ấm áp, muôn hoa đua nở. Trong vườn khắp nơi chất đầy dược liệu, một thân hình gầy guộc đi ra đi vào, bận rộn không ngừng, trên trán lấm tấm đầy mồ hôi. “Hu hu… hu hu…” Đột nhiên tiếng khóc của ai đó vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng, tĩnh mịch ở nơi đây. Nàng vừa mới phơi dược liệu xong, quay đầu lại liền thấy con gái nãy giờ một mình chơi đùa trong vườn, lúc này đang ngồi bệt xuống mặt đất, khóc lóc thảm thương. Nàng vừa định kêu con đứng dậy lại thấy một người khác y phục màu vàng đứng phía trước mặt con gái mình. Nàng bất giác ngước mắt nhìn lên, đôi môi mỏng khẽ cong, tiếp tục công việc đang làm. Người mặc y phục màu vàng kia nắm chặt tay lại, nói với con gái nàng bằng giọng vô cùng rành rọt “Này, này, này, Tư Tùng Ngạn, tại sao cứ động một tí là muội lại khóc thế? Lúc nãy quả nhân chẳng qua chỉ bất cẩn kéo bím tóc của muội thôi mà, đâu có đau đớn gì chứ?” Con gái nàng không thèm để ý đến tiểu Hoàng thượng, tiếp tục ngồi bệt dưới mặt đất khóc lóc thảm thương. Tiểu Hoàng thượng cuối cùng chẳng thể nào chịu đựng nổi tiếng khóc này nữa liền lên tiếng “Thôi, được rồi, được rồi, đừng có khóc nữa. Cùng lắm là quả nhân cưới muội về, lập muội làm hậu, sau này muội muốn kéo bím tóc của ai cũng được hết.” Nghe thấy vậy, Tư Tùng Ngạn liền ngưng khóc, nước mắt cũng nhanh chóng khô luôn, đôi mắt sáng trong linh lợi nhìn tiểu Hoàng thượng đầy hoài nghi, giọng nói vẫn còn nức nở “Có thật thế không? Muội muốn kéo bím tóc của ai cũng được hết hả?” “Điều đó là đương nhiên. Quả nhân lúc nào chẳng nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy.” Tiểu Hoàng thượng quay đầu như kiểu thi nhân, tỏ vẻ uyên bác, thâm sâu. Tư Tùng Ngạn liền nắm lấy tay tiểu Hoàng thượng, còn tiểu Hoàng thượng thì kéo cô bé từ dưới đất dậy. Ai ngờ, đột nhiên lại nghe thấy tiếng tiểu Hoàng thượng thét lên một tiếng “Tư Tùng Ngạn, muội ăn gian.” Thì ra vào lúc tiểu Hoàng thượng kéo Tư Tùng Ngạn lên, cô bé liền tóm lấy tóc của ngài kéo mạnh khiến ngài thét lên thảm thiết. “Là chính ngài đã nói mà, muội kéo bím tóc của ai cũng được còn gì. Hưm, ai bảo ngài kéo bím tóc của muội, đáng đời ngài!” Cô bé gái nhìn tiểu Hoàng thượng thè lưỡi trêu ngươi, mặt mày hân hoan, cười đùa hớn hở, chẳng còn chút bộ dạng đau lòng khi nãy. “Lại đây này, lại đây mà bắt muội, lại đây.” Tư Tùng Ngạn đã chạy ra ngoài vườn, còn tiểu Hoàng thượng đang nhiệt tình đuổi theo. “Hưm, Tư Tùng Ngạn, muội mà để cho quả nhân bắt được thì quả nhân nhất định sẽ cạo trọc tóc trên đầu muội, rồi đưa đến am ni cô làm tiểu ni cô.” “Hưm, lúc nãy không phải ngài nói sẽ lập muội làm Hoàng hậu sao? Nếu ngài cạo trọc tóc trên đầu muội thì người trong toàn thiên hạ này sẽ cười chê ngài có một Hoàng hậu trọc đầu.” Cô bé gái vừa lùi về phía sau vừa cười chê tiểu Hoàng thượng, ai ngờ lại đâm trúng vào một người khác. Tiểu Hoàng thượng thấy thân hình cao to phía trước liền quay người định chạy trốn. ... Mời các bạn đón đọc Tình Này Đành Hẹn Với Gió Đông của tác giả Hoa Thanh Thần.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sự Nhầm Lẫn Tai Hại - Bộ Vi Lan
Truyện Sự Nhầm Lẫn Tai Hại của tác giả Bộ Vi Lan là truyện ngôn tình lãng mạn, hài hước với nhân vật chính là một cô gái “sắp ế”.  Cũng chỉ vì một phút nhất thời cô lỡ lời mà anh chàng người yêu của cô được đặt theo biệt danh mới ““Tống Bọ Hung”.  Anh không vì điều này mà lấy làm bực tức mà ngược lại anh luôn trêu chọc cô, câu chuyện của họ diễn ra thật ngọt ngào và đầy hài hước. *** Thấy lão Tống bảo cô đợi anh, chẳng hiểu sao Tâm My thấy yên tâm và tâm trạng phấn chấn hơn hẳn. Cô ngồi xuống vẫn kiểu rượu uống bát lớn thịt chén miếng to, đôi mắt không ngừng liếc nhìn ra ngoài cửa mong ngóng chờ đợi. Khi bóng hình quen thuộc xuất hiện trước tấm bình phong ngay phía cửa quán Củng Hương, cô cất tiếng chào với người đang ngồi trên ghế dành cho khách, hí ha hí hửng chạy ra đón Tống Thư Ngu. ... Mời các bạn đón đọc Sự Nhầm Lẫn Tai Hại của tác giả Bộ Vi Lan.
Đích Nữ Nhị Tiểu Thư - Tình Đa Đa
Tiểu thư Tướng phủ không có dung mạo khuynh thành, cũng không có phẩm hạnh của nữ tử. Ghen tỵ trưởng tỷ, ám hại di nương, bất kính với tổ mẫu. Kẻ ít học, thô tục không chịu nổi, không chút tài nghệ. Mai kia vô tình gặp được Âu Dương Thế tử, trái tim thiếu nữ bao lần rung động. Lại bị hồng nhan tri kỷ của Thế tử hãm hại, rơi xuống sông bỏ mình. Hơn nữa còn dính phải tiện danh hãm hại người ta mà không biết. Sau khi tỉnh lại, kinh ngạc mở mắt, hoàn cảnh xa lạ, linh hồn lạ lẫm. Vốn định an nhàn hết ăn lại ngủ ngồi chờ chết. Chung quy lại có người không muốn nàng được sống dễ chịu, nếu nàng không thoải mái kẻ khác cũng đừng mơ tưởng an tâm mà sống. Di nương hãm hại? Không sao, đưa bà ta tới gặp Diêm Vương. Thứ tỷ gây chuyện? Thứ muội người người xảo trá? Lý tưởng của nàng là làm một con sâu gạo, không ngờ lại bị một tên phúc hắc yêu nghiệt coi trọng. Trích đoạn ngắn: "Kiếp này nàng chỉ có thể là của ta, kẻ nào dám coi trọng nàng, ta nhất định sẽ khiến y máu nhuộm ba thước." Người nào để ý đến ngươi, đang chuẩn bị dọn dẹp quần áo bỏ trốn, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy một tên yêu nghiệt đang dựa người đứng đó. Nở nụ cười như họa: "Hôm nay ánh trăng thật đẹp, muốn cùng ta ra ngoài ngắm trăng sao?" Im lặng ngẩng đầu nhìn trời, ánh trăng em gái ngươi! Trùng sinh xuyên không, nhị tiểu thư Tướng phủ, nhìn nàng dạo chơi cổ đại như thế nào! Ở dị thế, ánh hào quang sáng rỡ thuộc về nàng. *** Ngâm Cầm che miệng cười, trêu ghẹo nói, "Tiểu thư, đoán chừng hai người bọn họ bị dọa sợ không nói được." Vân Lãnh Ca cười nhạt cúi nhẹ đầu, buông lỏng tay hai người. Hai người thở nhẹ ra, Vận Nhi hơi đỏ mặt sẳng giọng, "Tiểu thư, bọn em là nô tỳ, như vậy không hợp, bị người khác thấy thì làm sao." Ngâm Thư đứng một bên cũng gật đầu, đồng ý với cách nói của Vận Nhi. Vân Lãnh Ca bất đắc dĩ cười khổ, cũng không rối rắm với đề tài này, dù sao đây là ở cổ đại, tôn ti rõ ràng. "Ngâm Cầm, có phải Thương Lãnh Uyển có người tới làm khách hay không?” Vân Lãnh Ca chuyển đề tài, nhàn nhạt hỏi. "Tiểu thư, ngài nói rất đúng, sau khi ngài đi, nô tỳ đã phát hiện…" Ngâm Cầm sốt ruột, khó nén muốn nói rõ từ đâu đến cuối, vậy mà nói đến một nửa, Vân Lãnh Ca nhìn nàng ý bảo trở vào trong rồi hãy nói, chặn ngang nàng lại. Vận Nhi không rõ nên nghi ngờ theo sau lưng Vân Lãnh Ca cùng đi vào trong. Vân Lãnh Ca rũ mi mắt, ánh sáng lạnh chợt lóe lên rồi biến mất, khá lắm Nhị Di Nương, một chiêu tiếp một chiêu, muốn đánh cho nàng trở tay không kịp sao? ... Mời các bạn đón đọc Đích Nữ Nhị Tiểu Thư của tác giả Tình Đa Đa.
Chiến Hoả - Tâm Thường
Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, con người dù mạnh mẽ đến đâu, trong tim cũng có chỗ mềm yếu, dù họ gan cường đến mấy, họ cũng sẽ vì điều họ muốn bảo vệ mà khuất phục Lệ Chiến nổi tiếng vì khả năng đánh đấm xưng hùng xưng bá của anh trong đại viện quân khu một, cô gái thắt hai bím tóc xinh xắn ở đại viện quân khu hai. Hai đứa nhóc vậy mà lại là oan gia cho tới lớn. Hiểu lầm chỉ một chút, trả giá là mười mấy năm căm hờn, là sự trả thù ngây thơ của hai kẻ trưởng thành, và cả tình cảm vốn nên nảy mầm đã bị đóng băng nhiêu năm Trời mới biết thế sự trêu người thế nào, bao năm không gặp lại, hình ảnh đối phương cũng chẳng thể nào xóa nhòa trong tâm trí. Cả cô và anh đều hiểu rõ đối phương, hơn cả chính bản thân mình, vì vậy chẳng thể nào nhìn ra được tình cảm của chính mình với người đó đã sâu đậm đến mức nào... *** Mọi người luôn nhận thấy Lệ Chiến và Hoả Đình Đình có vướng mắc với nhau. Sau sự việc “cấp dưới mạo phạm cấp trên” ngoài bãi tập, họ càng chắc chắn quan hệ giữa hai người không hề đơn giản. Sau khi Lệ Chiến biết lý do Hoả Đình Đình hận mình, anh buồn phiền vô cùng. Hoả Đình Đình nhất định không cho anh cơ hội giải thích. Từ lúc đó Lệ Chiến biến thành một ông già khó tính. Ngoài Nhan Trạch Tích ra, không ai dám đến gần anh. Mà Nhan Trạch Tích lại không muốn để ý đến anh. Lần đầu tiên anh ta biết đàn ông nói nhiều còn đáng sợ hơn phụ nữ. Lệ Chiến ôm một bụng ấm ức tìm Nhan Trạch Tích xả giận, anh mắng luôn cả Lệ Túc: “Mẹ kiếp, chắc kiếp trước mình nợ Lệ Túc! Nợ cả ả Mộc Vãn, nên bây giờ hạnh phúc của anh đây mới hỏng trong tay hai kẻ xấu xa đó!” Nhan Trạch Tích nhún vai tỏ vẻ không có ý kiến, anh ta nghe Lệ Chiến nói tiếp, “Trước kia, mình cũng giúp anh hai với Đường Tâm, nhưng Đường Tâm cùng lắm cũng chỉ làm loạn vặt vãnh. Không giống ả Mộc Vãn thâm hiểm thích giả bộ thánh thiện. Mẹ nó chứ! Nhìn ả mà buồn nôn, chẳng trách ngày xưa Lệ Túc cứ lẩn trốn!” .. Mời các bạn đón đọc Chiến Hoả của tác giả Tâm Thường.
Bản Sonata Đào Hôn - Bản Lật Tử
Mễ Quang vì phản đối hôn nhân thương mại, do gia đình sắp đặt mà trốn nhà đi. Nhưng cũng đồng nghĩa với việc cô gặp phải thảm cảnh: Thẻ bị ngừng sử dụng, tiền thì bị trộm, tiền mặt còn khoảng một triệu đồng. Tại thành phố xa lạ không quen biết ai này, Mễ Quang bỗng bắt gặp một tấm quảng cáo. CĂN HỘ 100 MÉT VUÔNG, GIÁ THUÊ CHỈ 700.000Đ/THÁNG, NẾU CÓ NHU CẦU VUI LÒNG LIÊN HỆ: ANH TIẾU, SỐ 138XXXXXXXX! Lập tức, Mễ Quang chạy ngay tới địa chỉ này. Tiêu Cố nhìn cô gái đứng ở trước mặt, hơi nhíu mày, anh dán quảng cáo cho thuê phòng khi nào vậy không biết?! *** Lâm Tĩnh Dung đi theo sau Tiêu Cố bước về phía cầu thang: "Hay là để em giúp cô ấy bôi thuốc cho."    "Không cần đâu." Bước chân Tiêu Cố không dừng lại, anh chỉ quay đầu nhìn Mễ Tinh vẫn còn ngây người tại chỗ, "Còn đứng đấy làm gì?"    "À." Mễ Tinh đáp lại rồi bước nhanh lên cùng.    Lâm Tĩnh Dung nhìn theo bóng hai người họ biến mất khúc rẽ cầu thang, cô xoay người tiếp tục xuống dưới tầng tiếp khách.    Khu nghỉ của nhân viên nằm bên cạnh phòng thay quần áo, diện tích không lớn nhưng đủ kê thêm hai chiếc ghế sofa nho nhỏ, khi nào mệt thì có thể ngủ luôn.    Mặt bàn đặt trước ghế sofa còn vương vãi ít quà vặt chưa ăn hết, Tiêu Cố bảo Mễ Tinh ngồi xuống rồi cầm hòm thuốc tới để trên mặt bàn.    Hòm thuốc nhỏ này được Tiêu Cố đặt ở trong phòng nghỉ, lần đầu tiên Mễ Tinh nhìn thấy nó còn cảm thán không thôi, trông anh đúng là ông chủ tốt. ... Mời các bạn đón đọc Bản Sonata Đào Hôn của tác giả Bản Lật Tử.