Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chiết Tẫn Xuân Phong

Thể loại: Cổ đại, HE “Người khắp thiên hạ đều nói nàng không tốt, ta cũng sẽ nói nàng tốt!” *** Đây là câu chuyện về một tiểu cô nương vì có người cha quá khốn nạn nên đâm ra có cái nhìn lệch lạc về tình yêu, chỉ tin vào tiền bạc mà không tin đàn ông, cuối cùng bị một gã nào đó uốn nắn lại quan điểm tình yêu lệch lạc kia. *** Dịch giả: Giới thiệu thế thôi, chứ truyện này loạn lạc, gia đấu cung đấu sơ sơ, ai thích nữ chính thông minh cơ trí thì mời nhập hố ^^ *** [Review] CHIẾT TẪN XUÂN PHONG – THỊ KIM By: Quỳnh Văn - rimiejung.wordpress.com Đây là truyện cùng tác giả với “Mỹ nhân nan giá” và “Ba con uyên ương một đôi lẻ”, mình thì hơi bị thích bộ Mỹ nhân nan giá nên nghe thấy Thị Kim là lao vào đọc ngày. Quả nhiên bộ này không làm mình thất vọng, 77 chương, 2 ngoại truyện, không quá dài để nhâm nhi trong ngày nghỉ cuối tuần.  Đây là câu chuyện về một tiểu cô nương vì có người cha quá khốn nạn nên đâm ra có cái nhìn lệch lạc về tình yêu, chỉ tin vào tiền bạc mà không tin vào đàn ông, cuối cùng bị một gã nào đó uốn nắn lại quan điểm lệch lạc kia. Vừa vào đọc giới thiệu đã muốn té ghế, tò mò đọc hết bộ truyện thì thấy… đúng thế thật :))). Truyện có một chút gia đấu, một chút cung đấu, lại có một chút nhuốm màu chính trị tranh quyền đoạt vị, nhưng nói chung vẫn là một bộ truyện tình cảm hài, và nói thật ra là chẳng có chút “ngược” nào hết. Bối cảnh truyện được đặt vào thời loạn lạc (không rõ triều đại), tiên đế băng hà, tiểu hoàng đế mới 6, 7 tuổi đã lên ngôi dưới sự chấp chính của ông ngoại thừa tướng Úy Trác, ngoài ra còn có Tần Vương, Ngô Vương và nhiều thế lực tranh đoạt ngôi vương, trong đó có Vân Định Quyền – châu mục Kinh Châu, cha của nữ chính Vân Phỉ. Vân Phỉ là một tiểu cô nương thông minh cơ trí, tính tình khá tinh quái và có chút quật cường, có lẽ vì có một người cha khốn nạn, vâng, thật sự khốn nạn, nên mới hình thành tính cách quật cường và yêu tiền như mạng như vậy. Từ nhỏ Vân Phỉ đã nhận thấy cha mình chẳng hề yêu thương mẹ cùng em trai, sau này được ông ngoại hé lộ bí mật về người cha lợi dụng tiền tài của mẹ, càng lớn nàng càng nhận ra bản chất thật sự của người cha bề ngoài được ca tụng là yêu thương gia đình hết lời kia.  Cha nàng – Vân Định Quyền từ nghèo khó mà đi lên, dã tâm cùng tham vọng rất lớn, ông ta cưới Tô Thanh Mai mẹ Vân Phỉ, sau đó lợi dụng tiền tài nhà họ Tô mà từng bước đi lên, đến nay đã là Châu Mục của Kinh Châu. Để từng bước bước lên cái hoàng vị mà mình mong muốn, ông ta không tiếc coi vợ con gia đình là bàn đạp, đến khi hết lợi dụng được, ông ta trở mặt, tiếp tục tìm những cái bàn đạp khác. Đã có lúc Vân Phỉ vẫn còn hy vọng, nàng vẫn muốn cha mình có thể đoạt được ngôi vương, rồi mẹ nàng cùng em trai có thể sống trong sung sướng, nhưng hết lần này đến lần khác, cha nàng không tiếc thậm chí cả tính mạng con của mình để leo từng bước từng bước cái ngai vàng kia.  Vì vậy đàn ông vốn không đáng tin, nhất là loại đàn ông giống như cha nàng. Ông ta ngày xưa thề non hẹn biển với mẹ nàng ngọt ngào như thế nào thì sau khi hết lợi dụng được ông làm tan nát cõi lòng bà như thế ấy. Mẹ hai, mẹ ba, mẹ tư lần lượt vào cửa, đến con trai trưởng còn lớn tuổi hơn cả nàng. Sự thật luôn là trần trụi như vậy, đàn ông không đáng tin, chỉ có tiền tài là chân thật nhất. Vân Phỉ luôn nghĩ như vậy, ngay cả khi gặp được Úy Đông Đình, người luôn dành cho nàng tình yêu ngọt ngào không chút giấu giếm.  Bởi vậy toàn bộ bộ truyện là hành trình gian nan nhưng cũng ngọt ngào để sửa đổi quan niệm sai lệch của Vân Phỉ của Úy Đông Đình. Thật ra nam chính trong bộ này khá ít đất diễn, được cái là xuất hiện đúng lúc, biết kéo biết đẩy, đủ mặt dày để đeo bám, cuối cùng cũng khổ tận cam lai mà lừa được nữ chính tới tay.  “Lòng ta cứng như đá, yêu tiền như mạng, ngoại trừ khuôn mặt có hơi dễ nhìn một chút thì không có chỗ nào tốt cả, tại sao chàng lại thích ta?  “Ở trong lòng ta, nàng như thế nào cũng đều tốt.Cho dù người khắp thiên hạ có nói nàng không tốt thì ta cũng sẽ vẫn nói nàng tốt.” Vân Phỉ yêu tiền như mạng, vừa vặn, Úy Đông Đình vàng bạc không thiếu. Vân Phỉ không tin vào tình yêu, Úy Đông Đình cho nàng một thứ tình cảm ngọt ngào nhất, ấm áp nhất. Vân Phỉ không tin vào đàn ông, Úy Đông Đình luôn luôn xuất hiện để làm “anh hùng cứu mỹ nhân”, làm chỗ dựa vững chãi nhất của nàng.  Úy Đông Đình từ từ đi vào lòng nàng như thế.  Cuối cùng, nàng không phải là công chúa tôn quý mà trở thành hoàng hậu duy nhất của Úy Đông Đình. Nàng vẫn yêu tiền như vậy, cũng ghét thề non hẹn biển. Không sao, Úy Đông Đình dùng cả đời mình để tỏ rõ với nàng. ~oOo~  Về tuyến nhân vật phụ cũng có nhiều điều đáng nói, đặc biệt là từ nam chính đến các anh nam phụ đều đáng yêu cả. Nếu như Úy Đông Đình thật đáng yêu – cộp mác “thê nô” chính hiệu thì Lục Nguyên, Tống Kinh Vũ hay Triệu Sách đều đáng yêu không kém. Lục Nguyên là công tử nhà giàu chính hiệu, gia tài bạc vạn còn nhiều hơn cả quốc khố, có được lợi thế vượt trội như vậy nhưng rất tiếc chỉ là người đến sau. Tống Kinh Vũ gặp nữ chính sớm nhất, cũng ở bên nàng nhiều năm nhưng lại không đủ mặt dày để đeo đuổi như ai kia. Triệu Sách – thế tử Tần Vương từ kẻ thù trở thành bằng hữu với Vân Phỉ, nhưng rất tiếc lúc này nàng đã gạo nấu thành cơm, trở thành Úy Phu nhân của ai kia rồi. Bộ truyện cũng cũng khắc họa thật trần trụi về cuộc đời của những người phụ nữ bị dùng làm bàn đạp để tranh quyền đoạt lợi. Ví như Tô Thanh Mai, bà đã dâng cả tuổi thanh xuân, tình yêu và gia sản của cha cho người đàn ông bà yêu nhất, nhưng cuối cùng những gì bà nhận lại là sự thật tan nát cõi lòng. Anh Hồng Tụ, người vợ đầu tiên của Vân Định Quyền cũng thế, bà ta chấp nhận làm một người vợ trong bóng tối để đưa chồng lên bục tối cao nhưng cũng không thể bằng cô quận chúa trẻ tuổi xinh đẹp Triệu Hiểu Phù. Lâm Thanh Hà thì bị anh trai gả, cuối cùng kết quả của cuộc hôn nhân chính trị đó bị giết hại khi chưa thành hình. Vòng xoáy danh lợi xoay vần cuộc đời Vân Định Quyền, cũng đạp đổ hạnh phúc của những người phụ nữ ấy. Một bộ truyện hay, không quá dài, rất thực tế, cũng nhuốm màu sắc tươi vui và một chút hài hước. Nhảy hố sẽ không phải thất vọng! *** #Review CHIẾT TẪN XUÂN PHONG  Tên Xb: Thâu trọn gió xuân Tác giả: Thị Kim Thể loại: Cổ đại, trạch đấu, nữ tham tiền, nam nhiều tiền, sủng, hài, HE Độ dài : 77 chính truyện + 2 ngoại truyện  Tình trạng: Hoàn - đã xb --------------- Úy Đông Đình lần đầu tiên gặp Vân Phỉ, hắn trêu chọc nàng vì thấy tiểu cô nương này rất thú vị. Lần tiếp theo gặp mặt, hắn cảm thấy, có lẽ hắn đã thích tiểu cô nương đó mất rồi… Thế nhưng để theo đuổi nàng thật là khó… Nàng là một thiếu nữ mạnh mẽ cơ trí, chưa bao giờ phụ thuộc vào ai: “Nàng nói nàng không phải là kẻ mềm yếu, mà là cái nĩa bằng sắt. Ta sợ cái nĩa sắt nàng chọc ta thủng mấy lỗ.” Nàng là một người yêu tiền hơn mạng: “Đợi nàng gả cho ta rồi, mỗi năm sinh nhật nàng ta đều tặng nàng những đĩnh vàng, được không?” Nàng không tin vào nam nhân hay tình yêu: “Năm ấy ông từng thề thốt với mẹ ta rằng vĩnh viễn cũng không nạp thiếp.” “Ta sẽ không thề thốt, ta sẽ hành động cho nàng thấy.” Khi cha nàng nắm quyền đã phong Vân Phỉ làm Công chúa, không sao cả, khi hắn lên ngôi, hắn sẽ phong nàng làm Hoàng hậu: “Vậy thì nàng hãy bước vào lòng ta đi.” Cuối cùng, sau bao nhiêu khó khăn, Úy Đông Đình và… tiền của hắn cũng được nàng tiếp nhận. “Ta thích nhất là tiền. Nếu chàng luôn cho ta rất nhiều tiền thì có lẽ ta sẽ luôn thích chàng. Nếu ta không thích thì giàu ngang quốc khố cũng vô dụng. Nếu thích thì… cửu ngũ chí tôn cũng không sao.” (P/S cửu ngũ chí tôn là hoàng đế đó… :v)  -------------- Vân Phỉ là một cô nương xinh đẹp và thông minh. Nàng có một người mẹ hiền hậu và một người cha rất mực yêu thương gia đình. Cuộc sống của Vân Phỉ cứ diễn ra êm đềm như thế cho tới một ngày, nàng phát hiện ra, dùng từ “êm đẹp” để miêu tả gia đình nàng, quả là một “sự châm biếm”. Vân Định Quyền - hình ảnh người cha thương con, người chồng yêu vợ bấy lâu nay của ông chỉ toàn là giả dối. Ông xuất thân nghèo khó nhưng lại có dã tâm và tham vọng lớn. Vì vậy đã lừa gạt tình cảm và toàn bộ tài sản không những của mẹ nàng mà còn cả những người phụ nữ đáng thương khác. Vân Định Quyền chưa bao giờ thực sự yêu thương ai, trong mắt ông chỉ có vinh quang quyền lực và ngôi vị mới là thứ đáng giá. Trước tấm gương của cha mình, Vân Phỉ quyết định, chỉ có tiền bạc là đáng tin, nam nhân chỉ là chó má.. Nhưng Úy Đông Đình lại xuất hiện trong cuộc đời nàng. Hắn là nam nhân, lại là nam nhân có quyền cao, hơn nữa hắn còn có rất nhiều tiền… Vân Phỉ nên làm sao bây giờ? … “Lòng ta cứng như đá, yêu tiền như mạng. Ngoại trừ khuôn mặt hơi dễ nhìn một chút thì không có chỗ nào tốt cả, tại sao chàng lại thích ta?” Úy Đông Đình siết chặt tay nàng, nói: “Ở trong lòng ta, nàng thế nào đều tốt. Cho dù người khắp thiên hạ đều nói nàng không tốt thì ta cũng sẽ nói nàng tốt.” ---------- Thật ra đây là truyện đầu tiên tôi đọc của tác giả Thị Kim và phải nói là ấn tượng đối với nó là “không phải dạng vừa đâu.” :v Tôi rất thích Vân Phỉ, nàng là một nữ cường nhân chính hiệu, thông minh, tài giỏi và đầy mưu kế, từ khi chưa trưởng thành đã biết chăm lo cho mẹ và em trai. Nhưng lí do lớn nhất tôi thích nàng là vì cái tính tham tiền của nàng - giống y như tôi vậy, chỉ là tôi còn chưa đạt đến cảnh giới như nàng, đến đặt tên con cũng phải thêm chữ gì đó liên quan đến tiền cho được :v  Nam chính thì không phải nói, mỗi lần anh xuất hiện lại để lại một ấn tượng “đủ sâu sắc”, chỉ tiếc đất diễn của anh chưa được nhiều cho lắm. Không kém cạnh nam chính, các nam phụ trong truyện cũng rất đáng yêu đấy nhé! TT-TT Nếu bạn đang tìm đọc một bộ truyện đặc sắc mà không kém phần hài hước, đừng bỏ qua sự lựa chọn này! ____________ " ": Trích từ truyện Review by Tuệ tần Bìa: #Hy Tần - lustaveland.com *** Reviewed by Dạ Vũ - davu308blog.wordpress.com Truyện lấy bối cảnh là một triều đại không rõ lịch sử, tiền đế băng hà, tân hoàng đế mới chỉ là đứa con nít ốm yếu 7 tuổi. Chính bởi vậy mà có rất nhiều thế lực nhăm nhe muốn tranh quyền đoạt vị, trong đó có Vân Định Quyền, một người đàn ông tâm cơ hung hiểm, cũng là cha của nàng. Nữ chính Vân Phỉ có tính cách rất đặc biệt, thông minh cơ trí, tinh ranh lắm trò nhưng đều bị nam chính lật tẩy và “gậy ông đập lưng ông”. Nàng có một người cha hết sức khốn nạn, bội tình bạc nghĩa. Mẹ nàng dốc cả trái tim lẫn gia tài để giúp cho con đường sự nghiệp của hắn, chỉ mong hắn mãi mãi thủy chung với mình. Nhưng ngờ đâu, từ đầu tới cuối hắn chỉ lợi dụng nàng, khi đã từng bước đạt được danh vọng thì hắn vứt bỏ nàng, nạp hết thiếp này đến thiếp khác. Từ nhỏ Vân Phỉ đã thấy được dã tâm và sự bội bạc của cha mình, nàng biết đàn ông không đáng tin, nhất là loại đàn ông đầy tham vọng giống như cha nàng. Nàng vô cùng quật cường, nàng luôn cố gắng nhẫn nhịn người cha và những người “mẹ” của mình, âm thầm tính kế để một ngày có thể đòi lại tất cả những gì vốn thuộc về ba mẹ con nàng. Nàng chỉ yêu vàng, bởi chỉ có nó mới thật, sờ được thấy được, cũng có tác dụng rõ ràng. Ngay cả khi đối mặt với Úy Đông Đình, một đại tướng quân trẻ tuổi anh tuấn, hàng ngày được hắn dành tặng những nụ hôn ngọt ngào, nàng cũng quyết khép trái tim mình lại, từ trong thâm tâm luôn bài xích với tình cảm của hắn, bởi nàng không muốn đi trên vết xe đổ của chính mẹ mình. Nàng năm lần bảy lượt chạy trốn khỏi hắn, cũng như chạy trốn khỏi mối hôn ước giữa hai người, nhưng rồi cuối cùng vẫn trở về tay hắn. Chính tình yêu ngọt ngào không chút giấu giếm của Úy Đông Đình đã khiến trái tim ngây ngô của nàng dần hướng về hắn, đáp lại hắn. Nàng yêu vàng, hắn lại vừa vặn có rất nhiều vàng. Nàng không tin vào đàn ông, hắn luôn xuất hiện vào thời điểm khó khăn để làm chỗ dựa cho nàng. Nàng không tin vào tình yêu vĩnh hằng, nên hắn không thề non hẹn biển, hắn dùng hành động cả đời để chứng minh cho nàng thấy. Nhưng ngay khi nàng từng bước đặt hắn vào trong tim, những hiểu lầm lại liên tiếp xảy đến. Hắn từng có một mối hôn ước xưa cũ, rồi có một đứa con không biết từ đâu ra. Nhưng hắn chỉ nói một câu rằng, từ trước đến nay, hắn chưa làm điều gì có lỗi với nàng. Cuối cùng mọi hiểu lầm được hóa giải, con đường chinh phục trái tim mỹ nhân của hắn cũng có một ngày khổ tận cam lai. Truyện có nhiều nhân vật phụ, mỗi nhân vật đều có một cuộc đời mang màu sắc riêng của họ. Nam phụ ai cũng dễ thương hết, tiếc là trong mắt nữ chính của chúng ta chỉ có vàng và Úy Đông Đình @@ Về nam chính Úy Đông Đình thì theo mình thấy, anh này có tính cách rất hay, yêu là nói yêu, không dây dưa lằng nhằng, nhưng mà anh “hiền” quá, biết bị chị gạt mà vẫn chấp nhận, toàn bị chị bắt nạt rồi phải ăn giấm chua liên tục. Tác giả ưu ái nữ chính Vân Phỉ nên đất diễn của anh hơi ít, nhưng anh toàn xuất hiện vào thời khắc mấu chốt cùng với tình yêu dịu dàng nên cũng đủ để nữ chính và độc giả si mê anh. Truyện có một ít cung đấu và gia đấu, hợp lí logic, không phức tạp quá nên đọc dễ chịu.   Mời các bạn đón đọc Chiết Tẫn Xuân Phong của tác giả Thị Kim.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thê Tử Ngốc
Thể loại:cổ đại, điền văn, trùng sinh, huynh muội luyến, sạch, siêu sủng   ~~~ Editor: Di Phong, Trang Ngọc Nguồn convert:Rich92 - TTV Trước khi sống lại, Người nàng mãi mãi yêu chính là ca ca của nàng, nhưng nàng lại làm thiếp cho kẻ nàng không thương.  Mãi cho đến khi chết, nàng mới biết được, thì ra nàng không phải muội muội ruột của chàng, chẳng qua, nàng chỉ là một con cờ để người lợi dụng.  Sau khi sống lại, Bài trừ hết thảy khó khăn, nàng nhất định sẽ làm thê tử của ca ca. *** "Tiểu thư, chúng ta thật sự phải làm như vậy sao? Thiếu gia ngài..." Nha hoàn Lan Xuân vẻ mặt khó xử, ai chẳng biết Khâu di nương chính là bảo bối trong lòng của thiếu gia, mặc dù lúc này thiếu gia không thường đến phòng nàng, nhưng không có nghĩa là nàng thất sủng! Nếu tiểu thư thực sự động đến nàng, khi thiếu gia trở về, không biết sẽ thu thập các nàng như thế nào đây? Tiểu thư thật sự rất thiếu kiên nhẫn, chẳng lẽ không thể chờ đến khi thiếu gia hoàn toàn vô tâm với Khâu di nương, thì động thủ lần nữa không tốt sao? "Ngươi đi làm là được, hắn biết thì đã có sao? Hắn còn dám hưu ta sao?" Gả cho Hàn Thiếu Quân năm năm, nàng đối với nam nhân kia cũng coi như hiểu một chút . Trong lòng hắn chỉ có quyền lợi mới là quan trọng nhất, mà đối với tiện nhân Khâu Tiểu Ninh kia, hắn là để bụng một chút thôi, nhưng tuyệt đối sẽ không thể cao hơn sự dụ hoặc của quyền lợi mà hắn muốn, chẳng lẽ chỉ vì muốn thân cận với một nữ nhân mà hắn xem nhẹ quyền lợi sao? Vì vậy mà hắn cố ý lãnh nhạt Khâu Tiểu Ninh vài ngày, muốn nàng bỏ qua cơ hội lần này, không động thủ với Khâu Tiểu Ninh sao? Không thể nào, Khâu Tiểu Ninh phải chết, nàng tuyệt đối không cho phép một tiện nữ sống tốt hơn so với nàng. Khương Ưu Tuyền nàng là chính thê, Khưu Tiểu Ninh là thiếp, nàng muốn toàn bộ người trong Hàn Phủ biết, không có người nào có thể uy hiếp đến vị trí của nàng.. Lan Xuân thấy tiểu thư như vậy, cũng không dám nhiều lời,theo phân phó của Khương Ưu Tuyền mà đi làm. Trong khi đó ở Khâu gia, Viên thị mang vẻ mặt căm hận, nhìn Khâu Tiểu Ninh, hỏi: "Nghe nói thiếu gia đi Lệ Thành vài ngày nữa sẽ trở về, mà nhiều ngày trước cũng không đi đến phòng của ngươi?" Thiếu gia không phải thích nha đầu này sao? Vì sao nhiều ngày như thế lại không đến phòng của nha đầu này?. Nàng còn tưởng nha đầu này vì thiếu gia sinh trưởng tử sẽ giúp đỡ Khâu gia bọn họ. Đến lúc đó, đợi Thông nhi tên đề bảng sẽ không ai dám nói gì nữa. Khâu Tiểu Ninh hai tay để phía sau lưng, giống như một hài tử làm sai, ngoan ngoãn nghe Viên thị nói. Cúi đầu, vốn gương mặt ngây thơ đã tràn đầy nước mắt, nàng không thương người kia, chẳng lẽ còn muốn cho nàng cùng với nữ nhân khác tranh sủng ái của Hàn Thiếu Quân sao? Hơn nữa, hiện tại nàng không làm cái gì mà thiếu phu nhân đã hận nàng thấu xương, nếu thực đi tranh tình cảm giống như nương nói, nàng sợ sớm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Viên thị thấy Khâu Tiểu Ninh như vậy, nghẹn uất một hơi, làm sao mà bà lại nuôi ra một đứa con gái không biết tranh tình cảm? Quả thật không phải thân sinh, mới có thể không có lòng thay con trai bà suy nghĩ. Càng nghĩ càng tức, hung hăng nhéo trên người Khâu Tiểu Ninh vài cái: “Trở về tốt nhất nghĩ cách như thế nào để tranh thủ tình cảm của thiếu gia cho ta, nếu thiếu gia còn không đến phòng của ngươi, thì cửa Khâu gia ngươi cũng đừng nghĩ bước vào. Đi đi đi, còn có, ngươi không được quấy rầy ca ca ngươi học bài.” Từ phòng đi ra, nha hoàn Lục Cầm mà Hàn Thiếu Quân vì nàng sắp xếp bước tới: “Di nương, người làm sao vậy?” Tuy giọng điệu có phần lo lắng, nhưng Khâu Tiểu Ninh không cần nhìn cũng biết trong mắt nàng ta toàn sự khinh bỉ dành cho nàng. Cầm khăn tay khô lau nước mắt, Khâu tiểu Ninh nhìn Lục Cầm, nói: “Lục Cầm, ngươi đợi ta ở cửa, ta sẽ lập tức tới liền.” Nàng muốn nhìn đại ca một chút, dù không thể đứng trước mặt đại ca, nhưng thấy y cũng tốt rồi. Lục Cầm nhíu nhíu mày, gật gật đầu: "Nô tỳ đã biết, nhưng di nương làm ơn nhanh chút, bằng không trời sắp tối rồi." Thật không biết thiếu gia anh tuấn phi phàm nhà nàng sao lại để ý một nữ nhân như thế này, nàng so với nữ nhân này còn tốt hơn không biết bao nhiêu. (*Di Phong: đúng là chủ nào tớ đó, ta chém chém….) Lục cầm rời đi, Khâu Tiểu Ninh liền đi tới trước cửa phòng đại ca Khâu Minh Thông.    Mời các bạn đón đọc Thê Tử Ngốc - Phượng Vân.
Hầm Táo Ký
Thể loại: Ngôn tình cổ đại, 3S, huyền huyễn, tu tiên, sư đồ luyến,  ngọt ngào, hài. Chuyển ngữ: Khuynh Tiếu Edit + Beta: Lãnh Diễm Tuyền Số chương: 81 chương + 5 ngoại truyện Cuộc đời Đường Táo có lúc vui vẻ nhưng cũng có bi kịch. Vui vẻ chính là nàng đã gặp được một sư phụ quyền cao chức trọng, không lo ăn mặc, càng có người chống lưng cho nàng. Bi kịch chính là, mỗi ngày nàng tỉnh dậy đều nhìn thấy trong mắt sư phụ không muốn che dấu việc muốn ăn nàng... [Một câu tóm tắt] Ấm áp sủng ngọt, thầy trò văn. *** #Review HẦM TÁO KÝ Tác giả: Mạt Trà Khúc Kỳ Thể loại: Cổ đại, sư đồ luyến, nam chính mặt dày, cực đánh đá, nữ chính ngốc manh, sủng, sắc, hài, HE Độ dài: 81 chương - 5PN Tình trạng: Hoàn edit. *** Tiểu Táo vốn chỉ là một quả táo trên đỉnh Phượng Ngự Sơn, bởi vì cơ duyên xảo hợp mà được biến thành người. Dẫu vậy, với tu vi kém cỏi của mình, Tiểu Táo mỗi ngày chỉ dám loanh trong trong rừng đào, dựng nhà trúc, vui vẻ nấu ăn, lẩn tránh đảm yêu quái vẫn muốn đem nàng về hầm canh ngoài kia. Một ngày nọ, trong lúc đi bắt cá, Tiểu Táo tình cờ nhặt được một nam nhân. Người này mặc trường bào trắng muốt, mặt mũi đẹp đẽ, trên người tỏa ra linh khí, là cực phẩm hiếm gặp có thể giúp nàng nhanh chóng tu tiên. Vì thế, Tiểu Táo quyết định... ăn hắn. Thế nhưng, nàng vừa mới kịp động miệng, người kia đã tỉnh lại, đảo khách thành chủ, chớp mắt đe dọa muốn đem nàng nuốt vào bụng. May mắn nàng nhanh trí, giả bộ đáng thương, còn dâng lên một bàn đồ ăn ngon mới khiến ý định ăn nàng của người kia tạm thời biến mất. “Bảo bối” Đường Táo nhặt được kia, mặc dù tính tình có chút thất thường, nói chuyện cũng không biết nể mặt, nhưng một thân trường bào trắng muốt, thực sự mang dáng vẻ tiên phong, đạo cốt. Hơn nữa, người đó pháp thuật còn rất cao cường, phất tay một cái liền có thể đánh cho tên nhãn yêu muốn ăn thịt nàng trở về nguyên hình. Vậy nên, Đường Táo cảm thấy người này nhất định là “tiên nhân”, còn không quên tranh thủ ôm chân gốc đại thụ lớn này, nhanh nhảu nhận hắn làm sư phụ. Chỉ có như thế, tiểu táo yêu là nàng mới có thể ngày ngày “cọ” tiên khí, mau chóng tu luyện thành tiên, không còn sợ bị những yêu quái khác “ăn thịt”. Đường Táo luôn cảm thấy việc nhận sự phụ này thật sự lãi to rồi. Sư phụ nàng không những đẹp mắt, tâm địa còn rất tốt, đối với nàng vô cùng dịu dàng, chiều chuộng. Việc nàng cần làm mỗi ngày chỉ đơn giản là ngoan ngoãn nấu cơm cho sư phụ, cẩn thận hầu hạ sư phụ tắm rửa, đi ngủ, còn lại cái gì cũng không cần lo, ngay cả chuyện “tu tiên” cũng có sư phụ nàng lo luôn rồi. Thế nhưng, càng lúc Đường Táo càng cảm thấy ánh mắt sư phụ nhìn nàng có cái gì sai sai, giống như thật sự có ý định “ăn” nàng vậy. Đường Táo thật muốn khóc, nàng chỉ là một quả táo yêu nho nhỏ, nếu thực sự sư phụ muốn đem nàng hầm canh, nàng cũng chỉ đành chấp nhận số phận mà thôi. Ấy thế mà, đến lúc sư phụ thực sự “ăn” nàng hoàn toàn không giống như nàng tưởng tượng. Hơn nữa xem ra, cái việc bị “ăn” này không chỉ một lần, từ nay về sau, Tiểu Táo chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận sư phụ nhà mình mỗi ngày đem nàng ra “ăn” mà thôi *** Đường Táo là một tiểu táo yêu tu vi kém cỏi, lại ngốc nghếch nhát gan. Trong một lần tình cờ cứu được “sư phụ”, cho dù muốn đem chàng “ăn” để tăng cường tu vi, nhưng cũng được coi là ân nhân cứu mạng, lại không hiểu vì sao, sau một hồi lại lưu lạc đến mức trở thành đồ nhi của người. Nàng là một tiểu cô nương ngốc nghếch, ngoan ngoãn, lấy việc hầu hạ sư phụ làm mục tiêu, bởi chỉ có như thế chàng mới không đem nàng hầm canh, còn giúp nàng tu tiên nữa. Tiểu Táo cho dù ngày thường là một tiểu đồ đệ nhu thuận, lại rất nghe lời, nhưng lúc cần xù lông sẽ xù lông, còn biết giận dỗi. Nàng là một cô nương đơn thuần, dễ lừa gạt nhưng một đôi mắt to linh động, cùng dáng vẻ nhu thuận, đáng yêu của nàng thực sự khiến người gặp người thích, càng khiến sư phụ muốn giữ nàng làm của riêng, không cho bất kỳ kẻ nào mơ tưởng đến. Trọng Vũ - sư phụ của Đường Táo vốn là ma tôn cao cao tại thượng. Không hiểu sao một lần uống rượu say lại lưu lạc tới Phượng Ngự Sơn, còn bị quả táo nhỏ kia sờ sờ, nắn nắn còn liếm qua một vòng. Nàng chỉ là một táo yêu nho nhỏ, nhưng linh khí tràn đầy, ăn vào vừa hay có thể giúp hắn trị thương. Thế nhưng, quả táo nhỏ ngốc này nấu ăn rất ngon, còn rất biết cách hầu hạ, khiến chàng cảm thấy giữ lại nuôi thêm một chút rồi ăn cũng không muộn. Quả táo nhỏ kia cứ tưởng mình thông minh, cho rằng chàng là tiên nhân liền muốn nhận chàng làm sư phụ, mà chàng cũng lười giải thích, xét thấy tiểu Táo mềm mại, hiểu chuyện lại biết nấu ăn liền miễn cưỡng thu nhận nàng. Nhưng, vài năm nuôi tại bên người khiến Trọng Vũ có thói quen được nàng hầu hạ, thấy nàng cùng Phù Yến tươi cười, trong lòng chàng liền ghen tị. Nàng còn nói muốn lập gia đình, khiến Trọng Vũ càng thêm tức giận, trong lòng càng thêm khó chịu. Rõ ràng người do chàng nuôi, lẽ nào lại để cho kẻ khác “ăn” thịt? Thế nên, Trọng Vũ quyết định, trước ra tay, đem tiểu đồ nhi kia nuốt vào bụng, bất kỳ kẻ nào cũng đừng mơ tưởng động đến nàng. Trọng Vũ là một lão xử nam ba vạn năm tuổi, còn là “ma tôn” con nhà nòi. Từ nhỏ chàng đã ở trên cao, hỉ nộ bất thường lại còn kiêu ngạo. Chàng đối với mọi vật đều lạnh nhạt, duy chỉ khi đối mặt với đồ nhi kia với lộ ra vẻ dịu dàng, nhẫn nại. Trọng Vũ nhìn có vẻ lạnh lùng, thành thục nhưng thực ra chỉ là một kẻ lơ mơ trong tình cảm. Chàng đối với Đường Táo là để tâm, thế nên, chàng sẽ ghen khi thấy nàng thân thiết với người khác, đặc biệt là Phù Yến cùng “cây trúc” thanh mai trúc mã kia. Trọng Vũ là một lão ma đầu ngây thơ, lại thích giận dỗi, nhưng chàng cũng là người rất rõ ràng, thích một người sẽ nói ra, sẽ hết lòng che chở người chàng yêu. Chàng là ma tôn, ba vạn năm cô đơn, mới nhặt về được một quả táo khiến chàng vừa lòng. Dẫu sao người cũng do chàng nuôi ra, vậy thì quả táo kia cũng phải thuộc về chàng, không một kẻ nào có quyền động đến. *** Mạt Trà Khúc Kỳ đối với tớ quả thực là một người quen không thân. Tớ đã từng đọc một số tác phẩm của tác giả này, cũng có ấn tượng rất tốt. Giống như những bộ truyện khác, “Hầm táo ký” mang một vẻ tưng tửng, dễ thương, mang vị táo ngọt dịu khiến người đọc vô cùng dễ chịu. Nội dung không quá phức tạp, cốt truyện chủ yêu xoay quanh tháng ngày “nuôi” táo của ma tôn Trọng Vũ, xen lẫn là một vài âm mưu, ân oán giữa ba giới yêu - ma - tiên. Lối viết nhẹ nhàng, hành văn dí dỏm, đáng yêu, các tuyến nhân vật không lớn, nhân vật phụ vô cùng nhây. Tớ đặc biệt có ấn tượng với Phù Yến, một nam nhân dịu dàng, nhã nhặn ôm mối tình không thể nói ra cùng Phù Nguyệt rực rỡ như lửa, dám yêu dám hận lại không tham lam. Nếu bạn đang buồn, nếu bạn vừa bị bồ đá, cần lấy lại tinh thần hay những kẻ cô đơn đi tìm kiếm giấc mơ tình yêu hường phấn, thì đây chính là nơi dành cho bạn. Tớ đảm bảo Đường Táo ngốc nghếch, Trọng Vũ mặt dày, Phù Yến nhiều mưu mẹo cùng Phù Nguyệt cô nương mạnh mẽ sẽ cho bạn một trải nghiệm vô cùng thú vị. Muốn biết lão xử nam ba vạn năm tuổi “hầm táo” ra sao, mời bạn nhảy hố để biết thêm chi tiết nhé. ___________ Review by #Gian_Thần - fb/ReviewNgonTinh0105   Mời các bạn đón đọc Hầm Táo Ký của tác giả Mạt Trà Khúc Kỳ.
Xấu Phi
Nếu bạn thích đọc truyện, nhất là thể loại truyện ngôn tình hẳn bạn sẽ thích thú với câu chuyện đầy những điều bất ngờ này, có vui cũng có buồn lại có cả những thăng trầm. Câu chuyện thời cổ đại, câu chuyện diễn ra trên chốn cung đình với nhiều điều thú vị, truyện Xấu Phi rồi sẽ kết thúc ra sao ??? Người sợ nổi danh heo sợ mập, chính là nói về nàng! Ông trời cho nàng khuôn mặt đỏ ửng xấu xí có thể hù dọa trẻ con khóc. Nàng lại dựa vào " Thuật phối đồ " vô cùng kỳ diệu làm ra thành tựu lớn. Còn thuận lợi vào trong cung giúp các nữ nhân của Hoàng Đế thay hình đổi dạng, lo lắng trở thành mục tiêu trong cung đấu? Yên tâm! Nàng căn bản không có sợ. Nhưng loại thái độ lạc quan này sau khi gặp phải Hoàng Đế Trư ca không có nhân tính, ngay lập tức liền bị nàng vứt xuống trong Địa ngục luôn rồi.... Trong cung tùy tiện bắt một cung nữ thì cũng sẽ thuộc loại tuổi trẻ, yểu điệu lại xinh đẹp cũng không biết thần kinh của hắn bị cái gì, thế nhưng đối với nữ nhân xấu xí như nàng lại có hứng thú. Nhưng mà cả ngày nhìn khuôn mặt giống "Cố nhân" như đúc của hắn, chuyện không vui nhớ lại giống như nước sông cuồn cuộn từ trong mặt đất xông đến liên miên không dứt, làm cho nàng mỗi lần nhìn thấy hắn, tâm tình đều rất không tốt! Đã nói gần vua như gần cọp, hắn giống như là đến "Thời kỳ mãn kinh" khó trị lại biến thái! Một khắc trước vẫn còn mỉm cười với nàng, một khắc sau lại có thể mặt không đổi sắc trở mặt với nàng, muốn ở trên giường dạy quy củ của hậu cung? Hừ! Nàng trực tiếp một cước đạp hắn lăn xuống giường. Việc làm rất bất kính này đổi lấy 20 đại bản, đánh cho cái mông của nàng thiếu chút nữa là nở hoa. Đáng ghét! Đợi đến khi lại trực thuộc địa bàn của hắn, nàng chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ mất.... Đến cuối cùng của truyện, mọi thứ sẽ ngã ngũ thế nào, còn điều gì ở phía trước nữa. Rồi đây nàng có tìm ra cách gì trị được hắn hay không, có gì vui vẻ chăng, có chẳng rất mệt mỏi, liệu có mỹ mãn hay không, đến cuối cùng sẽ ra sao ??? Bạn cũng có thể theo dõi những truyện khác cùng thể loại như: Công Tử Sờ Sợ, Mỹ Nhân Ốm Yếu,... *** Tác giả: Trinh Tử Thể loại: cổ đại, xuyên không Hiên Viên Sơ x Lý Mạt Nhi Nữ chính xuyên vào người có vết đỏ trên mặt, rất xấu xí, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài ở hiện đại của nàng, nhưng nàng không đã vượt qua “định kiến”. Nàng dùng kiến thức hiện đại (phối đồ) để phụ giúp cha nương của nàng. Tuy mình hơi thấy tác giả làm quá chi tiết này. Thời trang (quần áo, kiểu tóc…) tuy quan trọng thật nhưng từ “gái ế” đổi đời thành “phu nhân”, có hơi khiên cưỡng… Mình hiểu trang điểm có thể giúp người ta đẹp hơn nhiều, nhưng đó là ở hiện đại có dụng cụ thích hợp, ở cổ đại làm sao bằng, mà lại không có chi tiết nữ chính “sáng tạo” ra công cụ. Từ “phối đồ” hơi nhỏ, bao gồm cả trang phục, phụ kiện, cả trang điểm mà dùng “phối đồ” không bao hàm được hết. Còn nếu chỉ trang phục, phụ kiện thôi thì lại thành ra tác giả làm quá @@ Truyện bù lại khúc Mạt Nhi dùng kiến thức y học – hô hấp nhân tạo của hiện đại để cứu Hiên Viên Sơ. Đoạn cuối có tí xíu ngược, do Hiên Viên Sơ thấy có người đưa ra công chúa giả nên tương kế tựu kế, đoạn này Mạt Nhi hiểu lầm đôi chút nên ngược nhẹ. Cuối cùng, hoá ra Lý Mạt Nhi mới là công chúa Vĩnh Lạc của tiền triều (cái này dân ngôn khá dễ đoán). Còn phát hiện ra Hạ thái y (thân tín của Tiền hoàng hậu) là người hạ độc Hoàng thượng (lý do là vì thấy Hoàng thượng ức hiếp Mạt Nhi, lúc này Hạ thái y đã biết thân phận của Mạt Nhi). Nhưng mà chi tiết này lại hơi thiếu logic, Hạ thái y trông không giống muốn giết Hiên Viên Sơ, nhưng lại nói không thấy mạch đập của hắn (ý là sắp chết đó), không biết để làm gì. Cũng có thể là Hạ thái y cho thuốc độc hơi quá liều. Thà rằng cho người khác làm kẻ ác còn tốt hơn. Thứ 3, việc đem Khuyết Tiền – anh cùng cha khác mẹ (không nhớ rõ, không phải anh ruột) của Mạt Nhi ở hiện đại giống với Khuyết Vương gia ở cổ đại chẳng để làm gì. Truyện chỉ là đoản văn 15 chương thôi, nhưng có nhiều lỗ hổng quá. Mình cho truyện này 1.5/5 điểm thôi. *** "Không cho phép đụng vào ta!" Cái nam nhân bắt cá hai tay ích kỷ này! "Không cho phép? Vậy ngươi cho phép người nào đụng vào ngươi? Những thiếu niên ở Thái Y Viện kia sao?" Hắn trợn to đôi mắt hổ, bàn tay nắm lấy cằm của nàng. "Ai cũng có thể! Chỉ có ngươi là không thể!" Lý Mạt Nhi cực kỳ tức giận hướng về phía mặt của hắn rống lại Hình như đến lúc này, Hiên Viên Sơ mới hoàn toàn bị nàng chọc giận. Trên mặt của hắn không hề còn một chút thả lỏng, chỉ còn lại vẻ mặt đóng băng hiếm thấy. "Xem ra Trẫm còn chưa để cho ngươi biết rõ, có thể đụng vào ngươi, chỉ có một mình Trẫm mà thôi." "Đừng!" Bị hắn lật người lại giống như con chó con nằm sấp ở trên giường, nàng không ngừng giãy giụa gào thét, nhưng mà nàng làm sao có thể chống lại sức lực của một nam nhân? Dĩ nhiên chỉ có thể cực kỳ nhục nhã mặc cho hắn định đoạt. Hắn nhanh chóng vén làn váy của nàng lên tới thắt lưng, một phen kéo quần lót của nàng xuống. . . . . . . Cứ như vậy không biết đã trải qua bao lâu, hắn cuối cùng cũng chịu buông nàng ra, không giống lúc trước ôm nhau lưu luyến, lần này hắn không nói một câu đã đi xuống giường, lưu lại một mình nàng ở trên giường, giữa hai chân đã nhễ nhại không chịu nổi. "Rốt cuộc phải làm sao ngươi mới bằng lòng thả ta ra?" Nàng lẳng lặng hỏi Đế Vương đang mặc lại quần áo. Nàng thật sự yêu hắn, nhưng nàng không có biện pháp cùng các nữ nhân khác cùng hưởng hắn. "Nếu như chỉ có một con đường chết, ngươi cũng muốn thử sao?" Hiên Viên Sơ trầm mặc một chút, sau đó giọng điệu vô cùng lạnh lẽo quẳng xuống những lời này. Đợi đến khi tiếng bước chân càng lúc càng xa, Lý Mạt Nhi đang co rúc ở trên giường cuối cùng cũng nghẹn ngào khóc rống. Sau lần đó Hiên Viên Sơ cũng không có xuất hiện qua lần nào nữa, Lý Mạt Nhi cũng không hề bước chân ra khỏi sương phòng lần nào nữa. Ở bên ngoài cửa phòng của nàng chẳng những có thị vệ đóng giữ trong mọi thời tiết, trong phòng lại còn có ít nhất ba cung nữ theo sát ở bên cạnh. Đối đãi như vậy thật sự là giống như giam lỏng khiến cho Lý Mạt Nhi không biết nên có cảm tưởng như thế nào. Nàng không biết Hiên Viên Sơ làm như vậy là bởi vì không bỏ được nàng, hay là thuần túy không cho phép nàng khiêu chiến tôn nghiêm của hắn? Hẳn là cái sau đi. Ngày hôm trước nghe lén hai cung nữ trông chừng nàng tán gẫu, nàng mới biết được trong ngoài Hoàng Cung đều đang chuẩn bị cho Hôn Khánh của Hoàng Đế và Công Chúa Vĩnh Lạc. Nghe thấy cái tin tức này, nàng mới biết thì ra bản thân đối với chuyện Hiên Viên Sơ sẽ cưới người con gái khác đã từ rất có cảm giác trở thành hoàn toàn không có cảm giác, hoàn toàn chết lặng. Nàng chỉ không hiểu là rốt cuộc hắn đang có ý đồ gì, nếu như hiện tại chuyện hắn cố chấp đối với nàng truyền vào trong tai Công Chúa Vĩnh Lạc, nàng ấy sẽ có cảm tưởng gì đây? Sợ rằng sẽ muốn giết nàng mất? Đường đường là một Công Chúa lại phải chia sẻ trượng phu với nàng một nữ nhân xấu xí như vậy. . . . . . "Công Chúa Vĩnh Lạc giá lâm!"   Mời các bạn đón đọc Xấu Phi của tác giả Trinh Tử.
Viễn Cổ Y Điện
Thể loại: Xuyên không tiền sử, sủng, điền viên…. Nhân vật chính: Mộc Thanh, Ly Mang ……   Mộc Thanh bị sét đánh đến tiền sử vạn năm trước. Bắt đầu thời gian chung sống với người tiền sử. Bọn họ kiên trì vì họ đơn thuần, bọn họ nguyên thủy nhưng tràn đầy tình cảm. Bọn họ hết sức cơ trí, đang chờ đợi khai phá. *** Mộc Thanh 25 tuổi, đang làm hướng dẫn viên du lịch cho một công ty du lịch. Ngày hôm nay cũng giống như những ngày bình thường khác. Cô và một người đồng nghiệp mang một đoàn du khách đến chỗ tham quan trong rừng rậm nguyên thủy nào đó. Chưa tới mấy năm, mà phần ven rừng đã bị khai phá làm đường đi để phục vụ du lịch. Khi đặt mình vào trong rừng, dưới chân giẫm phải lá rụng trên thềm rêu xanh mềm mại, mũi ngửi thấy hương thơm ẩm ướt trong không khí, tai nghe tiếng lá thông reo và tiếng chim hót, gió núi rừng hoang vu quất trên người, trong mắt nhìn thấy cây rừng xanh tốt, quần tụ giống như đi vào một thế giới khác, có mấy người hô to tình nguyện xây một cái nhà gỗ để ở lâu dài, không bao giờ quay trở về đô thị toàn thép, xi măng kia nữa. Sau khi Mộc Thanh nghe thấy thì khẽ cười. Đối với tình huống này cô đã sớm tập thành thói quen rồi. So với mấy vị kia, trên thực tế nếu như có thể lựa chọn, cô tình nguyện bây giờ mình đang ngồi trên ghế ở quảng trường trong thành thị, nhàn nhã nhìn xem mấy con bồ câu đứng ở giữa mái vòm thủy tinh trong sân rộng lớn kêu to. Mộc Thanh mệt mỏi cả ngày, buổi tối trở lại lữ quán ở ven rừng rậm, dường như thân thể muốn rã ra. Đi tắm rửa, làm khô tóc xong vừa nằm xuống chưa được một lát, thì đã thấy có người ngoài cửa đang gõ. Trong đoàn có một bà già mang tới một thằng cháu trai, đứa trẻ đó lén chuồn đi, đến bây giờ còn chưa thấy trở về. Bà già lo lắng đến độ nước mắt lưng tròng. Mộc Thanh lập tức gọi điện thoại báo cho biên phòng tuần tra ở phụ cận rừng rậm. Dùng tất cả vốn liếng để an ủi bà già, nói nhất định sẽ không có chuyện gì đâu. “Không phải là cháu trai của cô nên cô không lo lắng.” Một câu của bà già kia làm cô nghẹn không thở nổi. Cô cảm thấy mình cũng nên đi ra ngoài tìm, không có biện pháp nên đành phải đi mặc quần jean, đeo balo của mình rồi cùng đi, đồng thời cô an ủi những đoàn viên khác, nói trời tối không nhìn rõ đường, thì đừng tùy ý đi ra ngoài, miễn cho lạc đường càng tăng thêm phiền toái. Trong ba lô của cô ngoại trừ túi tiền, điện thoại, chỉ có đèn pin bằng năng lượng mặt trời, còi cứu mạng, một con dao quân đội của Thụy Sĩ, tuy thân thể hơi nhỏ, nhưng thị lực là 10/10. Những đồ vật này cô luôn để trong balo, có khả năng chỉ dùng đến đèn pin nhưng theo thói quen cô vẫn mang tất cả đi. Mộc Thanh quanh năm dẫn đội nên hết sức quen thuộc đường đi. Cùng với bà già tìm một hồi thì đụng phải đội viên tuần tra, đằng sau dắt theo một đứa trẻ, đúng là cháu trai của bà già kia, nói là nghịnh ngợm chính mình vụng trộm chạy đi chơi. Thấy bà già cứ ôm cháu trai yêu quý mà gọi, Mộc Thanh cũng thở dài. Đang muốn đi về thì thấy mấy tia sét xẹt qua chân trời, vòng quanh rừng rậm, lập tức tiếng sấm rầm rầm nặng nề vang lên. Vốn là mùa hè thường xuyên có cơn dông, huống chi nơi này là khu vực rừng rậm. Mộc Thanh thấy đám người bà già đã đi về phía trước, mà chính mình cũng muốn chạy về lữ quán, tự dưng có một tia chớp chói mắt như u linh chụp xuống đỉnh đầu, đợi khi Mộc Thanh nghe được thanh âm quỷ dị thê lương y hệt như không khí bị xé rách thì đã muộn. Tia chớp nện xuống mặt đất, biến mất ngay sau đó. Nghe thấy tiếng sấm thì đội viên tuần tra và bà già đồng thời ngây ra như phỗng. Mộc Thanh biến mất rồi, Giống như giọt nước bốc hơi theo tia chớp kia. Mộc Thanh khôi phục lại ý thức. Cô bị tia chớp đánh trúng và hiện tại đã tỉnh. Cô mạnh mẽ mở mắt ra, lần đầu tiên nhìn thấy không phải là cái đèn tuýt trên trần nhà của phòng bệnh trong bệnh viện mà là bầu trời. Bầu trời màu xanh lam ở trên cao. Màu lam quỷ dị, màu xanh da trời không mang theo một tia tạp chất. Lại vô cùng cao, dường như cao đến mức tận cùng của vũ trụ. Hơn nữa , cô đang là ếch xanh ngồi dưới đáy giếng. Mộc Thanh chậm rãi ngồi dậy, nhìn xuống tình cảnh vây khốn chính mình, đường kính của đáy giếng dài không đến hai mét, xem bộ dạng tường đất thì càng giống như người móc ra làm bẫy dùng để bắt thú, miệng giếng lấp đầy bụi cỏ dại. Coi như cô may mắn, thợ săn không có cắm cọc sắt nhọn ở dưới đáy giếng, nếu không hiện tại cô sẽ không ngồi thư thái như vậy. Cô cúi đầu kiểm tra chính mình, ngoại trừ áo sơ mi và quần có mấy lỗ rách bị đốt cháy , đúng là trên người lông tóc không có hao tổn gì, ngay cả lông mi cũng không mất một sợi. Đúng là kỳ lạ. Cô bị sét đánh, hiện tại lông tóc vô thương mà ở trong đáy giếng tỉnh lại. Mộc Thanh không có sức dựa vào vách giếng, động đến balo ở sau lưng thì mới nhớ vội càng gỡ balo ra. Balo làm từ vải bạt rất bền, nhưng mặt ngoài lại có dấu vết cháy xém. Mộc Thanh móc điện thoại ra. Điện thoại vẫn hoàn hảo như cũ, có điện nhưng không có tín hiệu. Mộc Thanh chưa từ bỏ ý định, đóng mở mấy lần, vẫn không có sóng. Cô ném di động đi, lấy còi cứu mạng, đưa vào môi, nhẹ nhàng thổi, tiếng còi bén nhọn liền truyền ra ngoài. Còi cứu mạng chỉ là cái huýt sáo quân dụng, nhưng lại là đồ tốt. Người bình thường nếu có ý định dùng tiếng kêu khiến cho nhân viên cứu viện chú ý đến thì tối đa mười lăm phút sau sẽ khàn cả giọng. Nhưng một cái còi nhựa nho nhỏ này chỉ cần một hơi có thể thổi ra âm thanh so với tiếng người còn truyền đi xa hơn. Mộc Thanh lấy mật mã SOS của tiếng còi. Cô thổi thật lâu nhưng không nghe thấy bên ngoài có bất kỳ phản ứng nào, ngay cả tiếng gió cũng không có. Mộc Thanh miệng đắng lưỡi khô, cô bắt đầu hối hận tại sao không nhét bình nước vào trong balo. Cô tựa vào thành giếng, còi huýt dần dần trở nên lúc có lúc không. Thời gian trôi qua thật lâu, lâu đến mức quỷ dị. Mộc Thanh vừa rồi nhìn xuống đồng hồ trên điện thoại di động, đang làm mười hai giờ trưa. Cô nhớ không nhầm hiện tại đã ba giờ trôi qua. Cô huýt còi yếu dần, cuối cùng thì im lặng. Từ bầu trời ban ngày màu xanh lam biến thành màu xám của buổi tối, đồng hồ trên điện thoại di động của cô đã hiện 6h tối rồi. Điện thoại di động không có điện, tự động tắt nguồn. Bụng của Mộc Thanh rất đói, cái này còn có thể chịu được, không thể… chịu được nhất chính là khát nước. Cô thật cảm thấy mình khát muốn chết rồi, khổ sở muốn nghĩ cầm dao găm Thụy Sĩ cắt tay mình. Uống máu của mình, không biết có thể đỡ khát hay không. Rốt cục cô vẫn phải bỏ qua, không hạ thủ tàn nhẫn được. Mộc Thanh nắm cái còi kia, nhét vào trong miệng, hai mắt nhắm nghiền, dùng hết toàn bộ khí lực, lần nữa liều mạng thổi lên. Khi cô cảm giác cái tai của mình sắp bị đâm thủng bởi âm thanh bén nhọn này, thì đột nhiên từ miệng giếng bay xuống cái đồ gì đó, va phải đầu của cô, phốc một tiếng mà rơi xuống đất. Là khối bùn. Mộc Thanh chợt ngẩng đầu, thấy phía trên miệng giếng, lại là khuôn mặt của một người đàn ông đang thò vào nhìn. Người đàn ông này có mái tóc rất dài, thắt lại chung một chỗ rủ xuống miệng giếng, trên mặt có chòm râu rất dầy, căn bản không thấy rõ bộ dáng, chỉ còn lại có một đôi mắt nhìn Mộc Thanh , nháy mắt cũng không nháy mắt. Mộc Thanh cảm thấy đàn ông này hết sức xấu, chẳng những xấu, hơn nữa còn rất quái dị. Nhưng mà giờ phút này, người vừa xấu vừa quái dị ở trong mắt cô cũng giống như vị thần từ trên trời giáng xuống . Cô không biết lấy sức ở đâu, nhảy lên một chút ngửa đầu quơ tay, hưng phấn hét lớn: “Cứu tôi, mau cứu tôi đi ra ngoài!” Đàn ông kia sửng sốt, trong miệng không biết phát ra cái âm thanh gì, thoáng cái liền biến mất. Mộc Thanh ngây dại, lấy mảnh bùn vừa rồi của người nọ bỏ lại, dùng sức ném đi ra ngoài, cao giọng nói: “Nè, anh đừng đi, anh mau trở lại!” Một hồi lâu không có động tĩnh. Trong tuyệt vọng đột nhiên dần hiện ra hi vọng, nhưng hi vọng này rồi lại trong nháy mắt tan biến, đả kích như vậy càng tàn khốc hơn. Mộc Thanh yếu ớt ngã ở đáy giếng, trong lòng đã đem gã đàn ông xấu xí lôi thôi kia nguyền rủa một vạn lần. Trong lúc cô hoàn toàn tuyệt vọng, thì đột nhiên từ trên miệng giếng thõng xuống một sợi thừng. Nghiêm khắc mà nói, cũng không phải là dây thừng ni lông chuyên dùng cho leo núi mà bình thường Mộc Thanh hay nhìn thấy, thậm chí không phải là sợi dây. Đó là dây thừng dùng vỏ cây xoắn lên, xem dấu vết trên vỏ cây, giống như là mới cắt đi rồi xoắn tạm thời. Cái đầu của người đàn ông mới vừa rồi lại thò vào dò xét, há mồm nói mấy câu với cô. Hẳn là hắn ta đang nói chuyện với cô. Nhưng mà Mộc Thanh căn bản nghe không hiểu, không phải là tiếng Trung, không phải là tiếng Anh , cái gì cũng không phải là, hoàn toàn một chuỗi ký hiệu xa lạ . Mộc Thanh bất chấp tất cả, nhanh chóng lấy balo của mình, đeo lên trên vai, hai tay nắm chặt lấy dây thừng. Vốn đang có chút bận tâm người đàn ông kia có đầy đủ sức lực để kéo mình lên hay không , nhưng mà dường như chỉ một chớp mắt, cô đã ra khỏi miệng giếng, thoáng một phát ngã ở trên mặt đất. Mộc Thanh ngồi dậy, ngẩng đầu vội vàng nói cám ơn với đàn ông kia, chỉ là lời nói còn không có ra khỏi miệng, thì bị sợ đến ngây người. Dùng sợ đến ngây người để hình dung một chút cũng không có khoa trương. Giờ phút này người đàn ông đang đứng ở trước mặt cô , tạm thời xưng là đàn ông đi, vì đầu rất lớn, cao đến nỗi cô phải ngước nhìn lên, toàn thân xích – lõa, lộ ra da thịt màu rám nắng vô cùng rắn chắc, bộ ngực và bụng dưới giăng đầy bộ lông màu đen rất đậm, ở hạ thể có che bằng khối da thú. Những thứ này vẫn còn tốt, cũng không đến mức làm cô kinh ngạc đến ngây người. Chân chính hù sợ cô là tay của hắn, bàn tay vô cùng thô dày, móng tay nhọn hoắc trên năm ngón tay dày sắc bén như cái móc sắt, phía trên còn sót lại một chút vỏ cây . Mới vừa rồi cái dây thừng vỏ cây kia, chính là người đàn ông này dùng móng tay tướt từ trên cây xuống sao . Ánh mắt Mộc Thanh theo dõi hắn, một hồi lâu cũng không thu ánh mắt trở về. Đây là địa phương nào, tại sao sẽ xuất hiện một người quái dị như thế? Người đàn ông kia khẽ cúi người xuống, vươn cái tay giống hệt như quạt hương bồ ra, dễ dàng vác cô lên đầu vai của mình rồi cực kỳ nhanh chóng chạy về phía trước. Bụng Mộc Thanh bị bả vai cứng rắn của hắn chạm đến cơ hồ muốn nôn mửa, khó chịu nhắm hai mắt lại, bên tai đều là tiếng gió vù vù, khi hắn rốt cục nặng nề đặt cô xuống mặt đất , thì sắc trời đã hoàn toàn đen lại. Mộc Thanh nhìn xuống bốn phía, thấy mình đã bị người đàn ông kia dẫn tới trong rừng rậm, ngồi ở trên lá rụng và cành cây mục phủ kín mặt đất. Trăng là trăng rằm, ánh sáng xuyên thấu qua bóng cây chiếu xuống, hoàn toàn có thể nhìn thấy mọi vật. Bên cạnh khắp nơi đều là cây không biết tên, trong đó một cây lớn cần năm sáu người trưởng thành hợp lực mới có thể ôm hết, một đoạn chạc cây phân nhánh, dựng lên một cái chóp nhìn như dùng vỏ cây và đầu gỗ xây dựng qua loa tạo lên nhà gỗ đơn sơ. Người đàn ông kia bỏ lại Mộc Thanh, rồi tự mình rời đi. Hai tay Mộc Thanh chống đất, từ từ bò dậy trên mặt đất, nhìn bốn phía một vòng. Mặc dù người đàn ông kia bắt cóc cô tới đây, nhưng trước mắt tạm thời, không có ý muốn tổn thương cô. Nên thừa dịp cơ hội này chạy trốn sao? Mộc Thanh đang có chút ít do dự, thì nhìn thấy người đàn ông kia đã từ phía sau đại thụ vòng trở lại, trên tay ôm một đống củi cùng mấy lá cây to để gói đồ. Sau khi để xuống, thì dùng tay đào lỗ trên mặt đất, bỏ mấy cái đồ được gói trong lá cây to vào trong lỗ, đắp lên một tầng đất thật mỏng, sau đó xếp củi đã mang từ trước đó thành hình chữ thập. Tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, thò tay vào trong hốc cây của cây cổ thụ phía sau móc ra một đồ vật làm bằng cỏ khô, chồng cái đám củi hình chữ thập vào chính giữa lỗ, dùng hai khối đá lửa ở trong tay đánh vào nhau, tia lửa văng khắp nơi, đụng phải vài chục cái, đống cỏ khô kia liền kêu một tiếng rồi cháy lên. Người đàn ông cúi đầu xuống, cẩn thận thổi lửa, rất nhanh đống lửa liền hừng hực thiêu đốt . Đốt ước chừng mười phút đồng hồ , liền thấy hắn dùng cành cây đem đống lửa dời qua một bên, hất ra khỏi lỗ. Chờ hơi nguội chút ít, liền đem mấy bao nướng này đưa đến trước mặt Mộc Thanh. Mộc Thanh nghe thấy được một mùi thịt khét lẹt. Căn bản cô không có khẩu vị. Trước mặt mấy cái bao đồ bày ra, một khối lớn đen thui, phía trên còn lưu lại một tầng của bộ lông bị nướng cháy , một đống nhìn giống như là con giun sâu lông. Mộc Thanh chỉ muốn uống nước. Cô ngẩng đầu, thấy đàn ông kia đang gắt gao nhìn mình chằm chằm. Mộc Thanh khua lên dũng khí, làm động tác uống nước . Đàn ông sững sờ một lát, rất nhanh liền đứng dậy, chờ hắn trở lại, trên tay có thêm mấy đồ tròn trịa. Giống như là cây dừa, nhưng có thể khẳng định không phải là cây dừa. Người đàn ông dùng sức một cái, vật kia liền nứt ra khe hở, sau đó đưa tới trước mặt cô. Mộc Thanh vội vàng nhận lấy, từng ngụm từng ngụm mút lấy nước chảy từ trong khe hở , hơi có chút ngây ngô, nhưng không sao. Cô quá khát, một hơi hút ba bốn trái, lúc này mới thở ra thật dài. Người đàn ông chỉa về mấy bao đồ phía trước mặt cô, ý bảo cô ăn. Mộc Thanh bất chấp bị bỏng tay, cầm khối thịt nướng nhỏ, bỏ vào trong miệng từ từ ăn lên, mặc dù cô căn bản không muốn ăn. Cũng may, so với mới vừa rồi cảm giác khát nước muốn chết, hiện tại thứ gì cô đều có thể nuốt xuống. Người đàn ông giống như là hài lòng, lúc này mới tự mình quơ lấy khối thịt lớn còn lại ở trước mặt, rất nhanh liền ăn sạch, rồi cầm lấy một đống côn trùng nướng chín, đưa đến bên miệng cô. Mộc Thanh vội vàng lắc đầu, chỉ chỉ mình bụng, tỏ vẻ ăn no. Đàn ông nhìn cô một cái, cũng không còn miễn cưỡng, tự mình hơi ngửa đầu, đem mấy cái đống đồ kia đều nhai nuốt xuống. Đứng dậy đi tắt lửa. Mộc Thanh có chút lo sợ , không biết kế tiếp hắn muốn làm cái gì. Nhưng rất nhanh cô cũng biết. Người đàn ông liền vứt cô lên lưng của mình, tứ chi bám lên cây cổ thụ, rất nhanh bò tới nhà gỗ. Mộc Thanh lần nữa bị đặt trong một cái ổ dùng cỏ khô và lá cây trải lên trên mặt đất. Trong nhà gỗ rất tối, phải chốc lát, Mộc Thanh mới nhìn thấy hình dáng của người đàn ông này . Dường như hắn đối với cô có chút ngạc nhiên, quỳ gối trước mặt cô chăm chú nhìn một lúc lâu. Mộc Thanh ngừng thở, không nhúc nhích. Hắn rốt cục không hề nhìn nữa, chỉ dùng sợi dây trói chặt tay chân cô lại, còn mình nằm chết dí bên cạch cô. Tiếng ngáy rất nhanh vang lên. Mộc Thanh rốt cục thở phào một cái thật dài, chỉ thấy phía sau lưng có chút toát mồ hôi. Mời các bạn đón đọc Viễn Cổ Y Điện của tác giả Thanh Ca Nhất Phiến.