Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

MẠT THẾ CHƯỞNG THƯỢNG THẤT TINH Tác giả: Nguyệt Hạ Kim Hồ Thể loại: tang thi mạt thế, trọng sinh, dị năng, không gian tùy thân, tu chân tiên hiệp, lãnh đạm thụ x bá đạo hắc báo công, nhân thú, cường cường, 1x1, HE (nhân thú nhưng không có màn nhân thú đâu đừng mơ hão =))) Tình trạng bản gốc: Hoàn 2 quyển +2 phiên ngoại Tình trạng edit: Hoàn VĂN ÁN Tổ tiên Trương gia là truyền nhân của Chính Nhất Phái* đạo gia, đến đời Trương Thư Hạc đã suy tàn. (* hay còn gọi là Chính Nhất Đạo, lấy Thiên Sư Đạo làm đại biểu, bao gồm các phái như Mao Sơn, Linh Bảo, Thanh Vi, Tịnh Minh.) Ngày diệt vong giáng lâm, thực vật hút máu bất minh, hoạt tử nhân bất tử, y dựa vào chút phù thuật còn lại, kéo dài hơi tàn mười năm trong những tà vật đó, cuối cùng chết thảm dưới huyết đằng (dây đằng hút máu). Lại không ngờ rằng sẽ trở lại mười năm trước, một khắc khi sống lại, chuyện đầu tiên y làm, chính là bật dậy khỏi sô pha, xông vào phòng chứa đồ, tìm kiếm món đồ của đạo gia duy nhất còn lại trong nhà, pho tượng Linh Bảo Thiên Tôn phủ đầy bụi bị ném trong góc kia. . . Ps: Viết cho những ai có từng biết về bộ này thắc mắc rằng ‘Không phải bộ này có 1 quyển và rất nhiều phiên ngoại sao? Sao giờ lại là 2 quyển và 2 phiên ngoại!?’ Xin trả lời rằng sau quyển 1 tác giả tính đặt là phiên ngoại nhưng lại quá dài, thành một thiên truyện luôn, nên đã đổi những chương đó thành quyển 2, thế thôi ╮(╯▽╰)╭ CẢM NHẬN + Quyển 1: MẠT THẾ ~ Trương Thư Hạc sống lại một đời, có thời gian một năm chuẩn bị cho mạt thế đến, việc cấp bách là tìm về bảo vật gia truyền cùng với học tập phù chú vì đây là thứ bảo mệnh. Tiếp sau là chuẩn bị vật tư, và trong lúc vô tình nhặt được báo con bị giết chết thê thảm đem về luyện chế phó thú, mục đích là có thêm sự trợ giúp cho bản thân vượt qua mạt thế, và thật không ngờ rằng phó thú này lại sẽ gắn bó và ảnh hưởng đến cả quãng đời còn lại của em thụ, vì đây chính là anh công Kim Trảm Nguyên. Thụ trong truyện vì đã trải qua tận mười năm mạt thế, nếm đủ tang thương cùng tàn khốc nên kiếp này mang tâm tình nguội lạnh nhìn đời, không màng tất cả, một lòng dốc sức rèn luyện để bảo vệ mạng sống. Tính cách có phần trầm tĩnh, điều làm tôi thích nhất ở nhân vật này là thụ cực kỳ lý trí, biết mình muốn gì và cần phải làm gì rõ ràng, cộng thêm tính kiên trì bền bỉ khiến người nể phục. ~ Kim Trảm Nguyên thân là một con báo bình thường bị giết hại tàn nhẫn, được em thụ dùng tinh hoa của hung thú viễn cổ cùng tinh huyết bản thân làm sống lại. Anh công có thể nói là cực kỳ mạnh mẽ, vì đã dung hòa được tinh hoa của hung thú viễn cổ cộng thêm tính tình hung tàn nên không gì là không làm được, cộng thêm tính chiếm hữu cực kỳ cao, bất chấp loài người, bất chấp thời thế, chỉ muống chiếm em thụ làm của riêng, và chỉ có em mới có thể quản giáo được con báo hung hãn là anh đây ~ Một số nhân vật phụ như Ngụy lão lớn tuổi nhưng khí khái, thập phần yêu thương Trương Thư Hạc; Lưu Hải tính tình tuy nông nổi nhưng là người chính trực; Nữu Nữu tuổi nhỏ nhưng có dị năng, cũng là người rất kính trọng Trương Thư Hạc. Đây là ít ỏi những người mà em thụ còn thân cận, và cũng là sợi dây duy nhất liên kết thụ với thế giới này. Một nhân vật à không là một con vật tôi rất thích nữa là Kim Điêu, là con đại bàng thụ và công nuôi từ nhỏ, rất cute và cực trung thành. Đoạn cuối diễn tả cảnh hai nhân vật chính ra đi và em đại bàng này đã bay trên trời kêu ba ngày ba đêm như than khóc quả thật xót xa ghê gớm ;(( + Quyển 2: TU TIÊN. Đây là một thế giới hoàn toàn khác, nếu bạn nào không thích thể loại này thì có thể dừng ở quyển 1 cũng được nhé. Trương Thư Hạc đầu thai chuyển kiếp vào thế giới tu tiên mang tên là Trần Hạc. Sinh ra làm một tán tu bình thường có ngũ linh căn thấp kém trong giới tu tiên cá lớn nuốt cá bé đầy dẫy nguy hiểm, thụ một lần nữa sống thấp điệu, tận lực tìm kiếm bảo vật khắp nơi để nâng cao phẩm chất linh căn, với hy vọng tiến xa hơn trên con đường đắc đạo. Còn anh công đời này cũng bắt đầu từ thân thể một con báo con luôn và em thụ phải lặn lội kiếm tiền kiếm đồ ăn ngon nuôi chồng từ bé :)))Trải qua muôn vàn khó khăn nguy hiểm, còn vài lần suýt chết đến cuối cùng thì cũng thành công giúp chồng hóa hình trở về thành Kim Trảm Nguyên, rồi hai người về lại chốn cũ nơi mọi thứ bắt đầu. Còn vì sao hai người lại đi đến thế giới này các bạn đọc truyện rồi biết nha. + Điều nổi bật trong truyện mà sau khi đọc tôi cảm nhận được chính là tình cảm của anh công dành cho thụ, một người mặc dù tính cách vô cùng ngang tàn có phần độc ác, ra tay tàn bạo nhưng tình cảm lại cực kỳ sâu sắc, bảo vệ ai kia bất kể ngày đêm, vì mong ước của ai kia mà liều mình đánh nhau cùng bản thể huyết đằng. Cho đến khi chết rồi tình cảm vẫn được thể hiện bằng thần thức, vẫn kiên trì chờ đợi người xưa đầu thai chuyển kiếp, vì mong muốn gặp lại một lần mà chờ đợi trăm năm. Chi tiết này trong đoạn Trần Hạc lấy lại ký ức kiếp trước ấy, cảm động vô cùng :((( ĐÁNH GIÁ + Bộ này dài, dài lắm, đôi lúc có cảm thấy hơi ngán nhưng là một bộ hay đáng để đọc. Đây cũng là một trong những bộ mà tôi tâm đắc cho nên là 10/10 cho tác phẩm này. + Nhà edit rất tốt, văn phong ổn, không có lỗi gì cả. Tôi đánh giá cao công sức bạn editer lắm nên cũng 10/10 cho bạn luôn. + Có một nhà khác cũng đang edit bộ này nhưng chưa hoàn là nhà Thần Phong Các, các bạn có thể vào ủng hộ nhà cho bạn ấy có động lực tiếp tục nhé. *** Vô số người chết mà sống lại, tuôn ra với các loại động tác mà người bình thường không cách nào làm được, chết lặng đi lại, bò sát. Trong lỗ đen máu tanh, hủ đằng* đỏ thẫm khô quắt không ngừng bò ra, trong nháy mắt, che trời lấp đất, bên tai tràn ngập tiếng kêu thảm kinh hoảng chói tai của đồng bạn, mặt đất âm lãnh ẩm ướt từ từ bị màu máu bao phủ. (*dây đằng hôi thối) Tấm phù vàng cuối cùng trong tay đã cháy thành tro, phù bảo mệnh duy nhất đã không còn nữa. Không, phải chạy trốn... Một khắc khi xoay người, y nghe thấy thanh âm sởn tóc gáy khi gai nhọn chui vào máu thịt, đau đớn khiến viền mắt y mở lớn, tiếp đó là trái tim bị đâm rách, huyết quản bị xé rách, máu phun ra, sống không bằng chết... *** Trương Thư Hạc mồ hôi đầm đìa bật mở mắt, không ngửi thấy mùi máu tươi, cũng không thấy hủ đằng đỏ thẫm, thân thể càng không có cảm giác đau đớn cực lớn trước đó, chuyện xảy ra ban nãy dường như chỉ là một cơn ác mộng... Khi ánh mắt y thấy chiếc laptop sáng màn hình tiết kiệm trên bàn bên cạnh, nhất thời “vù” ngồi dậy. Không đúng, cho dù là ác mộng, y cũng không nên ở đây... Lập tức cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, thế nhưng nhìn xong, lại dần dần nghi hoặc. Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách hơn bốn mươi mét vuông trước mắt, lúc này trông vừa xa lạ vừa quen thuộc, ánh mắt y chần chừ dừng lại ở mỗi một chỗ cảm thấy nhìn quen mắt. Dán trên bức tường dối diện là tấm áp-phích lớn của minh tinh ca sĩ nào đó, mà hơn mười năm trước y thích nhất, trong phòng là chiếc bàn rất cũ, cúi đầu nhìn, mặc trên người là chiếc T shirt vải bông cũ với chiếc quần đùi, ngồi dưới thân là bộ bao sô pha vải bông màu quýt được giặt đến mức có chút bạc, bên phải là ban công, nhìn qua ánh nắng rực rỡ, ngoài ban công còn phơi hai chiếc giày chơi bóng màu trắng nửa cũ được giặt sạch sẽ. Nếu như nhớ không lầm... Nơi đây hẳn là nơi ở mà y sinh sống hơn mười năm trước, khi đó mình vẫn là một thực tập sinh mới tốt nghiệp, một tháng cầm mấy trăm đồng tiền lương, làm tổ trong căn nhà thuộc tòa chung cư cũ sắp tháo dỡ dời đi mà cha mẹ để lại cho mình, ngày ngày kêu khổ. Kế đó đường nhìn lại dời về phía nửa bát mì Sư Phụ Khang vị cay chưa ăn xong trên bàn, cổ họng nhất thời đói khát nuốt xuống. Hơn mười năm trước, đây là thức ăn vặt, nhưng ở mạt thế, lại ngay cả một gói mì ăn liền không hề có dinh dưỡng như thế, cũng là thức ăn xa xỉ, thậm chí còn phải vì nó mà trả giá sinh mệnh. Ánh mắt gần như nóng cháy dính trên nửa bát mì bị ngâm đến mức có chút trương đó, nước miếng không được khống chế bắt đầu phân bố lượng lớn, bất quá y không tùy tiện vươn tay đi lấy, mà đột nhiên nhắm mắt, răng cắn vị trí đầu lưỡi. Đau đớn bén nhọn nhất thời khiến tinh thần y rung lên, trong miệng truyền đến mùi máu tươi quen thuộc, nhưng tuyệt không có cảm giác tê, cũng không có hiện tượng váng đầu. Nói cách khác, cảnh vật trước mặt hiện tại, không phải là ảo cảnh do độc tố của huyết đằng đâm vào thân thể sinh ra, mà là tồn tại chân thật, thay lời khác lý giải chính là, y... đã trở về mười năm trước? Ý nghĩ này thực sự có chút khó tin... Vì xác định, ánh mắt Trương Thư Hạc gian nan dời đi khỏi bát mì ăn liền kia, chậm rãi đứng dậy đến chỗ cửa sổ, do dự vươn tay, sau cùng mở cửa sổ ra. Phả vào mặt không phải sự âm lãnh, không phải ảo cảnh, cũng không phải hắc ám, lại càng không phải tiếng thét chói tai khủng hoảng khiến người ta hít thở không thông, mà là ánh mặt trời mang theo sự ấm áp chiếu trên mặt, cùng với gió mát khô ráo nhè nhẹ trong không khí, bên tai nghe thấy tiếng ầm ĩ người đến người đi trong khu chợ nhỏ dưới lầu, vẫn còn nhộn nhịp như hơn mười năm trước. Tim Trương Thư Hạc chậm rãi đập từ thong thả trở nên dồn dập, cả người trong nháy mắt dường như sống lại. Sau khi y chậm rãi lui ra phía sau một bước nhỏ, trấn định đóng cửa sổ, trái tim trong lồng ngực đã đập điên cuồng không thôi, trong mắt cũng bắn ra thần thái. Sau khi đứng nửa phút, mới xoay người, lần nữa về lại sô pha, sau đó tay run rẩy mở ra ngày tháng trên máy vi tính, ánh mắt cứ xác nhận một lần lại một lần, thẳng đến ba phút trôi qua, mới thả con chuột ra, tâm trạng cũng dần dần lãnh tĩnh lại. Nếu tất cả điều này là thật, nếu thời gian là đúng, như vậy, mình đích xác đã về lại một năm trước khi bắt đầu mạt thế, y chưa rõ đây là một BUG* mà ông trời thiết lập, hay là một cơ hội có thể tẩy bài một lần nữa. (*lỗi kỹ thuật, từ thường dùng trong công nghệ thông tin hay trong các bộ võng du) Nguồn: Nhưng mặc kệ như thế nào, đối với y mà nói, có thể sống lại đều là một kinh hỉ cực lớn... Còn chưa đợi tâm tình chấn kinh bình phục, nghĩ đến một chuyện, liền trực tiếp bật dậy khỏi sô pha, xông về gian phòng chứa đồ lặt vặt bên cạnh. Nói là đồ lặt vặt, đều là một số vật cũ mà thường ngày không dùng đến. Dựa vào ký ức có chút mơ hồ, rốt cục cũng lục ra được một pho tượng Linh Bảo Thiên Tôn từ dưới đáy thùng giấy dày trong góc. Cao ước chừng một thước* rưỡi, vào tay cực nặng, toàn thân là dùng đá điêu khắc thành, bên ngoài quét sơn màu đồng, trong mấy kẽ hở đều bị tắc dầu mỡ bụi bặm, có vẻ bẩn hề hề, hiện tại cho dù vứt nó ở ven đường, chỉ sợ cũng sẽ không ai để ý nhiều. (1 thước bên Trung = 1/3 mét) Trương Thư Hạc lại hiện rõ vẻ kinh hỉ. Tượng đá cầm trong tay tương đối nặng, trước đây y vẫn luôn tưởng là tượng đặc ruột, thẳng đến về sau ngẫu nhiên mới phát hiện, hóa ra trong đó có một chỗ rỗng cỡ bằng bàn tay, chỉ tiếc năm đó khi tìm được nó, đã bị đập nát, vật trong chỗ rỗng đại thể đã bị đốt cháy, chỉ moi ra được một hạt đào cỡ bằng ngón cái trong một khối vỡ hoàn chỉnh. Cũng chính là hạt đào đó, khiến y may mắn sống sót được mấy năm. Pho tượng Linh Bảo Thiên Tôn trong tay này, khi còn nhỏ Trương Thư Hạc đã thấy cha thường xuyên cung phụng. Theo như lời cha, tổ tiên Trương gia thuộc Cổ Linh Bảo nhất phái, am hiểu phù thuật, chẳng qua truyền tới đời ông, đại thể đã hoang phế, đến đời Trương Thư Hạc lại càng không thể phân biệt được đầu phù chân phù, đến giờ vật di lưu của Cổ Linh Bảo nhất phái cũng chỉ còn lại một pho tượng đá này. Trương Thư Hạc hồi thần, đặt pho tượng đá này lên mặt đất, tìm một lần khắp toàn thân, lại tìm không ra được cửa có thể mở ra chỗ rỗng bên trong. Nếu không có cửa, vậy thứ trong đó làm sao có thể được bỏ vào? Nghĩ đến điểm này, lại không từ bỏ tìm thêm hai lần nữa, kết quả vẫn hoàn toàn không có thu hoạch. Lúc này nếu cương quyết đập tượng đá ra, sợ rằng sẽ đập hư đồ bên trong, mà ý nghĩ tìm người hỗ trợ, thì ngay cả nghĩ y cũng không nghĩ. Đang khi đưa tay không ngừng tìm kiếm đầu mối trên thủ thế, với biểu cảm của pho tượng, đột nhiên phát hiện chỗ đáy bệ có mấy điểm đen, trông cực kỳ quen mắt, đếm đếm vừa vặn bảy chỗ, thoáng nhìn thì như mấy lỗ nhỏ được tạo thành khi di chuyển va chạm, nhìn kỹ thì rìa mép mỗi một lỗ cực giống nhau. Nếu đặt ở trước đây, có thể y sẽ không nghĩ gì về nó, nhưng Trương Thư Hạc mười năm sau, lại như có điều cảm giác, giơ lên tay trái nhìn về phía bàn tay. Chỉ thấy vị trí của bảy điểm nốt ruồi nhỏ trong lòng bàn tay trái, giống như đúc với vị trí phân bố của bảy điểm trên bệ. Sau chút do dự, liền đưa bàn tay tới chỗ bảy điểm trên bệ, đối diện tương hợp, sau một lúc lâu liền nghe thấy trong tảng đá truyền đến một tiếng vang nhỏ, nơi bảy điểm tương liên dưới bệ đá đã nứt ra, lộ ra chỗ rỗng tối om bên trong. Trong lòng Trương Thư Hạc nhất thời mừng cực, lại tìm được một chiếc đèn pin trong thùng, soi vào lỗ rỗng đó. Lọt vào tầm mắt trước tiên, tựa hồ là một miếng vải, lấy ra thì là một tấm lụa xưa cũ, được xếp lại cỡ bằng một viên đường phèn, khi giở ra lại có năm thước vuông, bên trên tràn ngập những chữ cực nhỏ rậm rạp. Vội vã nhìn lướt qua, tựa hồ là phương pháp vẽ phù. Kế đó lại lấy ra một món đồ cỡ bằng trứng vịt, vừa lấy ra thì đột nhiên thấy tanh hôi vô cùng, hình dạng mềm êm không dính tay, màu sắc đen đục, còn thối hơn cả trứng vịt thối. Rơi vào đường cùng đành phải tạm thời đặt qua một bên. Sau cùng lấy viên hạt đào kia ra. Năm đó khi y lấy nó ra từ trong mảnh đá vụn, đã vỡ, chỉ còn lại nhân đào bên trong, trong lúc đói khát khó nhịn đã ăn mất nó, sau đó liền có được một gốc chồi non, trong mười năm, Trương Thư Hạc vô số lần dựa vào ăn lá chồi, đói no sinh sống. Lúc này đồ bên trong tượng đá Linh Bảo Thiên Tôn đã được lấy ra toàn bộ, y cầm ba món đồ đó trong tay lên chiếc bàn gần chỗ ban công đầy đủ ánh sáng. Sau chút do dự, đầu tiên giở ra tấm lụa năm thước vuông, xem có giới thiệu có quan hệ đến ba món vật phẩm này hay không. Xem sơ qua, bên trên tấm lụa này dường như ghi chép phương pháp chế tạo của một loại Thất Tinh phù. Thoạt nhìn dường như rất phiền phức, trước tiên cần phải tu tập một loại phương pháp hô hấp Thổ Nạp (hít vào thở ra), khiến ‘tinh, khí, thần’ ba thứ no đủ, ngưng tụ trên bàn tay, sau đó mới có thể vẽ phù. Tất cả những thứ như giấy, bút mực, chu sa dùng để vẽ phù, đều phải cực kỳ chú ý. Tổng cộng có bảy tấm. Dù là y có chút căn cơ, cũng chỉ hiểu sơ giữa những câu chữ, nhưng có hai loại trong đó, khi còn nhỏ từng bị cha buộc học qua phù cùng loại, cũng chính là hai loại phù đó, đã khiến y mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết. Trong lòng Trương Thư Hạc đã biết đây là phù thuật bảo mệnh, trịnh trọng cất vào. Kế đó nhìn về phía viên trứng vịt tanh tưởi đen đục, chỉ lấy ra chốc lát, trong phòng đã mùi thối ngập trời. Chỉ đành nín thở, vùi đầu nghiên cứu nửa ngày, vẫn xem không hiểu thứ này tới cùng là gì, đành tìm chén nước rỗng cất nó vào, đậy nắp tạm thời phong bế. Sau cùng cầm lấy viên hạt đào kia, ngắm nghía sau một lúc lâu. Y nhớ trước đây khi tìm được nó, tượng đá đã vỡ chia năm xẻ bảy, mà viên hạt đào này cũng bị bể nứt ra hai vệt. Không biết trải qua bao nhiêu lần lửa cháy hun sấy, vỏ ngoài đã là màu cháy đen, cách biệt một trời với màu sắc hơi ửng đỏ trong tay lúc này. Thất Tinh phù không phải chế tạo một ngày là có, viên trứng vịt không có nửa con giòi bọ lại tanh tưởi vô cùng kia thì còn chưa làm rõ được công dụng, chỉ có hạt đào trước mặt y coi như có hiểu rõ một chút. Kế đó liền mang dao với công cụ mũi nhọn tới, chuẩn bị cậy vỏ lấy nhân, kết quả cậy nửa ngày, lại hoàn toàn không có thu hoạch. Vỏ ngoài hạt đào, ngay cả chút vết tích cũng không hề bị để lại, Trương Thư Hạc lại ở một bên bận bịu ra mồ hôi đầy đầu. Đồng thời trong lòng cũng hoảng sợ, tuy y biết viên hạt đào này không phải vật phàm, nhưng ngay cả lấy búa dùng sức đập cũng không thể đập nó ra được, đây tới cùng là thứ gì? Mời các bạn đón đọc Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh của tác giả Nguyệt Hạ Kim Hồ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tấm Ảnh Cũ
Năm ấy, chàng trai xinh đẹp Triệu Mộ 16 tuổi cõng theo chiếc violon gõ cửa sổ nhà Lê Vũ, gõ luôn vào trái tim cậu. Một nhịp dài, một nhịp ngắn, là giai điệu tình yêu riêng của hai người, là câu nói "Anh yêu em". 11 năm sau, khi chỉ còn nằm một mình trên chiếc giường đôi, Lê Vũ lại nghe thấy giai điệu tình yêu ấy trên cửa sổ, vẫn nhịp dài nhịp ngắn như thế nhưng ngoài cửa sổ chàng trai năm đó đã không còn vẻ mặt ngây thơ non nớt, chỉ còn sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt xám ngoét. Anh vừa gõ theo nhịp vừa nói "Anh yêu em". Cậu thì thào đáp lại "Em cũng yêu anh"... Đây là câu chuyện về tình yêu của một kẻ thần kinh - một tình yêu vặn vẹo, chiếm hữu đến điên cuồng. Khi còn sống anh sẵn sàng giết hết tất cả những người đến gần cậu, chết rồi anh vẫn là một con quỷ độc chiếm không cam lòng để cậu quên đi mình. Cậu yêu anh, nhưng cậu có thể yêu anh bao lâu? 10 năm? 20 năm? Thời gian vẫn luôn là viên thuốc hữu hiệu nhất, bởi vậy, anh không thể cho phép cậu uống viên thuốc này... *Đánh giá truyện: 8/10 - An Jing - *** Triệu Mộ và Lê Vũ là người yêu, sống chung với nhau. Họ ngoài tính yêu, cái gì cũng không có; chỉ là hai người cô độc nhưng yêu nhau hết lòng nương tựa lẫn nhau trong cảnh nghèo túng. Triệu Mộ thích âm nhạc. Anh đàn cho Lê Vũ nghe rất nhiều, cũng hy vọng âm nhạc của mình có thể làm cho cuộc đời cả hai trở nên sung túc. Thế nhưng đáng tiếc, đây lại là hiện thực. Triệu Mộ say mê với cây đàn của mình, còn Lê Vũ lại phải làm những công việc thật nặng nhọc để chăm lo cho cuộc sống của mình và Triệu Mộ. Ước mơ bị hiện thực tàn nhẫn đập nát. Cuối cùng Triệu Mộ ra ngoài hát rong. Tính khí cũng trở nên không tốt. Cái duy nhất không thay đổi chính là, anh rất yêu rất yêu Lê Vũ. Thế nhưng Lê Vũ mệt mỏi. Cậu muốn rời xa Triệu Mộ. Mặc dù chính bản thân cậu biết rằng, cậu yêu người này tới độ muốn khắc sâu tình yêu đó vào tận xương tủy. Nếu như bạn muốn tìm một câu chuyện mà tiểu công là đại thiếu gia nhà giàu, đi đến đâu cũng có người lấy lòng, phất tay một cái tiền bay đầy trời; tiểu thụ yếu đuối đáng yêu sau khi gặp tiểu công một bước lên mây thì mình nghĩ rằng “Tấm ảnh cũ” không phải là tác phẩm phù hợp với bạn. Bởi vì trong truyện này cả hai đều rất rất rất nghèo. Tuy có chút yếu tố thần bí, nhưng lại cực kì thực tế. Mình quyết định nhảy hố bởi vì Triệu Mộ được giới thiệu nằm trong mẫu hình tiểu công mình rất thích - độc chiếm điên cuồng công. Và quả thực mình đã không phải thất vọng. “Tấm ảnh cũ” chỉ dài 7 chương, nhưng tác giả viết rất tốt, giọng văn edit cũng mượt, không có cảm giác “làm quá” về phần tình yêu của hai người, cũng không có cảm giác diễn biến nhanh. Mặc dù rất thương cho cuộc tình này, nhưng khi đọc tới đoạn độc chiếm của Triệu Mộ, mình vẫn có cảm giác thõa mãn khó nói thành lời. :v Trích chương 2: “Lê Vũ vẫn rời đi, cậu từ công nhân bốc vác chuyển tới một bar gay làm phục vụ. Làm phục vụ tuy thoải mái ung dung, nhưng cậu trước đây không dám làm — Triệu Mộ là một bình giấm chua, cậu lại không nỡ để Triệu Mộ có chút uất ức nào. Còn bây giờ? Cậu vốn là cong, mà cũng không thấy điều kiện ở đây kém lắm, đôi khi có hai ba vụ ẩu đả của mấy thanh niên trẻ tuổi cậu cũng mặc kệ, cậu chỉ là người phục vụ, chỉ cần bưng rượu đến, nhưng tiền lương lại gấp hai lần so với công việc bốc vác trước đây. Cơ bắp của cậu rắn chắc, dáng người cao gầy, tướng tá điển trai, mỗi ngày đều làm cho một đám tiểu 0 phải rít gào. Mỗi ngày Triệu Mộ đều trốn nằm sấp trên cửa kính ở ngoài bar để quan sát bọn đàn ông làm điệu làm bộ với Lê Vũ, ánh mắt anh gần như chất chứa sự oán hận. Bọn nó là cái thá gì chứ!! Lê Vũ là của anh!! Anh!! Một ngày rồi một ngày, nỗi đau đớn ăn mòn trái tim anh. Lê Vũ không đáp trả bọn chúng, có lúc thậm chí còn lộ ra vẻ mặt phiền chán, nhưng Triệu Mộ vẫn không chịu được, anh đố kị đến phát điên. Anh không chịu được, ngộ nhỡ A Vũ của anh thật sự thích người khác thì anh phải làm sao bây giờ? Giết chết? Phân thây? Quá tiện nghi cho kẻ đó rồi. Anh cầm theo con dao xông vào bên trong quán bar nhìn bốn phía xung quanh tìm Lê Vũ, người khách đang nhận ly rượu Lê Vũ đưa đến chợt bị đâm tới. “Mẹ kiếp mày dám chạm vào em ấy hả!!!” Anh như phát điên mà xông vào. Một tiếng vang dội lại, khách khứa hoảng sợ nhìn Triệu Mộ với cặp mắt đỏ chót, may mà người đó kịp thu tay lại, con dao đáng lẽ cắm trên tay người khách kia nay lại phách lối găm lên mặt bàn, găm sâu đến 1 cm… Triệu Mộ đang cười, anh chậm rãi quay người lại, tựa sát lên Lê Vũ đang cứng đờ người… “A Vũ… thân yêu, đừng để ý đến loại hàng này.” Anh cố gắng tựa dính lên người Lê Vũ, trên mặt Triệu Mộ đều là mị sắc quái dị, “Cứ coi như chỉ là trò chơi chó má gì đấy, thì anh chẳng phải vẫn đẹp hơn sao?” Ánh mắt nham hiểm đến gần như muốn giết người, anh quay đầu lại đối với người khách đang sợ hãi không ngừng kia lộ ra một nụ cười khoe khoang xán lạn.” Để tag là HE, nhưng thực ra cuối cùng Triệu Mộ chết. Chỉ còn lại Lê Vũ. Nhưng mà Triệu Mộ yêu Lê Vũ đến phát điên, vì thế làm sao có thể dễ dàng buông tha? Cho nên, “dù thành quỷ cũng không tha cho Lê Vũ”. Triệu Mộ trở về qua bức ảnh Lê Vũ tìm được ấy, sau đó “ám” Lê Vũ, ý đồ muốn kéo cậu đi cùng mình. Thực ra mình cho rằng đây là kết cục tốt nhất rồi, HE rất xứng đáng. Thử nghĩ xem, Lê Vũ vì Triệu Mộ mới gắng gượng được từng ấy năm sống trong thế giới đầy rẫy bất công này. Cậu chỉ có Triệu Mộ làm bạn, làm chỗ dựa. Thế nhưng bây giờ Triệu Mộ mất rồi, cậu phải dựa vào cái gì để sống tiếp đây? Lúc đọc truyện mình luôn có một suy nghĩ rằng, mục đích sống của Triệu Mộ chính là Lê Vũ mà Lê Vũ cũng vậy. Lê Vũ cố gắng đi bốc vác nặng nhọc ở công trường để bữa cơm có thêm chút thịt, thì Triệu Mộ cũng cố gắng biến ước mơ thành hiện thực để cải thiện cuộc sống của cả hai đó thôi. Nói chung, kết theo mình là rất thỏa đáng và “Tấm ảnh cũ” rất là đáng đọc nhé. Nhiệt liệt đề cử. ““Anh đến rồi.” Triệu Mộ nói, ôm lấy Lê Vũ gầy đến trơ cả xương, lưu lại một nụ hôn lên trán Lê Vũ, “Xin lỗi, đã để em đợi lâu rồi.” Lê Vũ yên lặng lắc đầu, Triệu Mộ liền ôm cậu đi đến chỗ tấm ảnh. Anh bước từng bước chậm rãi, đủ để Lê Vũ cáo biệt với thế giới này. Lê Vũ cố gắng quay đầu lại liếc mắt nhìn, cơ thể cậu vẫn còn đang nằm trên giường, cậu chợt hiểu rõ — mình đã chết rồi. Triệu Mộ đến đón cậu. Triệu Mộ rốt cục cũng đến đón cậu. Lê Vũ nhếch môi. “Chúng ta đi cùng nhau,” Triệu Mộ dừng bước, anh mỉm cười nhìn Lê Vũ, “A Vũ, đây mới là kết cục không thay đổi được.”” Review by #Ám Dung Hoa Mời các bạn đón đọc Tấm Ảnh Cũ của tác giả Nhị Bức Nham Tế Bào.
Ta Và Hoàng Thượng… Cùng Phe
Với nội dung cả hai nhân vật chính cùng xuyên không về cổ đại, truyện mang một motip khá lạ so với mặt bằng chung của ngôn tình. Câu chuyện bắt đầu bằng một sự kiện làm thay đổi cuộc đời của hai người - nữ chính Thương Lâm theo cô bạn thân đi hỏi tội bạn trai và nam chính Dịch Dương là bạn của người bạn trai đó, sau hồi tranh chấp cả hai người "ngoài cuộc" này vô tình rơi từ lầu 4 xuống đất và xuyên về một triều đại không hề có trong lịch sử. Dịch Dương vốn là “chú bộ đội”, về cổ đại trở thành Từ Triệt - một vị vua sa đọa, thân thể hư nhược, một kẻ vô dụng chỉ là bù nhìn để ngoại thích tiếm quyền. Nếu bạn hỏi sạch hay không thì sẽ là: Dịch Dương thì sạch nhưng Từ Triệt thì không - đơn giản vì thân xác Từ Triệt là vua mà. Còn Thương Lâm của chúng ta lại xuyên vào Hạ Lan Tích - Đức Hinh công chúa của Yến Quốc, hoàng hậu Ngụy Quốc, một hoàng hậu có danh không phận, thân thể yếu ớt, bị ghẻ lạnh và hãm hại. Hai người vô tình trở thành hoàng đế hoàng hậu Ngụy quốc, nhưng chờ đợi họ không phải nhung lụa xa xỉ, vui vẻ hành lạc mà là đao kiếm chớp loé nguy hiểm trùng trùng. Cả hai người đều gặp phải hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, thực quyền không có lại phải lo bảo hộ cái mạng nhỏ bé của mình trong triều đình lăm le ăn thịt người. Khi cả hai gặp lại đồng hương trong thân phận mới, Thương Lâm mang đủ mọi tâm trạng, vừa mừng vì gặp người quen, vừa lo vì sợ người quen ghi thù không nhận mặt (vì kéo theo người ta rơi xuống lầu mà). Dần quen với tình huống hiện tại, Dịch Dương lập ra kế hoạch thoát khỏi tình cảnh khó khăn, vì chỉ khi anh giành lại quyền lực mới đủ khả năng bảo vệ cho cô gái phiền phức Thương Lâm kia. Nhưng nói Thương Lâm phiền phức thật oan ức vì thật sự cô rất thông minh, độc lập. Cô quyết đoán nhưng giàu tình cảm và dễ xúc động, là hậu phương to lớn cho Dịch Dương. Nam thì giả vờ “trẫm vẫn vô dụng như xưa” trước mặt bọn gian thần nhưng lại ngầm gây dựng thế lực của mình; nữ thì giả vờ “bổn cung vẫn ngu ngốc và yếu đuối như xưa” trước mặt hậu cung, nhưng chiêu trò chỉnh người ngấm ngầm thì không thiếu. Cả hai thật xứng đáng cho giải thưởng nam nữ diễn viên xuất sắc nhất. Nếu hỏi điểm nổi bật của Dịch Dương là gì thì chắc chắn là anh rất độc miệng, không thương tiếc mà thi triển võ mồm đánh Thương Lâm tan tác. Đây là độc miệng kiểu nói thật và thấm chứ không phải dạng đọc vào vô duyên khó chịu. Thương Lâm luôn bị ép vào tình thế ‘cạn lời’, nhưng khi Dịch Dương không độc miệng cô lại thấy xa lạ. Mình rất thích tiến triển tình cảm của hai người, tình yêu của họ bắt nguồn từ tình đồng chí gắn bó, hai kẻ xa lạ ở cùng nhau trong một thế giới xa lạ trở nên thân thuộc. Hơn một nửa mạch truyện là tình cảm nhẹ nhàng nhưng hiển hiện trong từng cử chỉ hành động, không đợi họ phải nói ra thì người đọc đã biết họ yêu nhau rồi. Mạch truyện càng về hồi kết càng "phấn khích", nếu như cho thang điểm đánh giá thì truyện này mình dễ dãi cho 9.9/10 vì nó rất dễ thương, không cẩu huyết ngập đầu và cái kết hoàn hảo khi cả hai quay về hiện đại tiếp tục sến súa ngọt ngào yêu nhau. Còn cách quay về hiện đại thì các bạn tự đọc sẽ thấy hấp dẫn hơn đó. Truyện thích hợp với những bạn thích hài sủng và một tình yêu đơn giản - đơn giản chứ không qua loa tùy ý đâu, rất tình cảm sâu sắc đó. --------------------------- Trích đoạn: "Tuy Hạ Lan Tích yếu đuối một chút nhưng dù sao cũng vẫn bình thường, không có bệnh gì đáng ngại, không giống anh..." cô nhướng mày nhìn Dịch Dương và cười trên nỗi đau của người khác "Thế nào, có cảm thấy dương khí...không đủ không" Từ Triệt này tuy đẹp trai đến lóa mắt nhưng lại quá phóng túng, làm cơ thể suy yếu. Bây giờ Dịch Dương xuyên vào thân thể hắn, chắc ít nhiều cũng sẽ cảm nhận được cảm giác khó nói ấy. "Không ngờ cô cũng am hiểu nhiều quá nhỉ?" --- Nhưng một lát sau cô không nhịn được mà nhìn Dịch Dương rất tội nghiệp "Anh nói xem cô ta có biến thành quỷ rồi đến tìm tôi không. Cô ta đập đầu chết nếu biến thành quỷ thì nhất định sẽ rất ghê, tôi sợ..." Dịch Dương: "cô có phải là sinh viên thế kỉ 21 không vậy? Ngay cả 9 năm phổ cập cũng chưa hoàn thành sao?" "Chúng ta đã có thể xuyên không thì còn chuyện gì là không thể nữa chứ" Thương Lâm nói rất hùng hồn "Đừng nghĩ là anh chưa thấy thì chuyện ấy không thể xảy ra, như thế là quá thiển cận." Dịch Dương nhìn đôi mắt đen láy của cô biết đằng sau những lời chăm chọc ấy là nỗi sợ hãi vô biên nên những lời trào phúng đang nghẹn trong cổ họng cũng không nói ra nữa. Im lặng ít lâu, hắn nói :" Cô đừng sợ, tôi ngủ ở bên ngoài nếu có quỷ thì chắc chắn sẽ lấy mạng tôi trước". --- "Tôi có thể xem thử không?" "Xem cái gì?" Dịch Dương ngạc nhiên. "Vết thương trên người anh..." Thương Lâm cắn cắn môi "tôi muốn xem xem." Mặt Dịch Dương không chút biểu cảm, Thương Lâm tưởng hắn không muốn nên hơi ấm ức "Nhìn một chút thì có sao đâu chứ, đừng có làm như tôi muốn sàm sỡ anh vậy" Dịch Dương đặt tay phải lên vai cô, cười rất ôn hòa "Đúng là nhìn một chút thì không mất gì, tôi cũng không ngại để cho cô xem. Nhưng... thân thể này là của Từ Triệt. Tin tôi đi, trên người tôi từ trên xuống dưới không có vết sẹo nào đâu" Thương Lâm "....." Review by #Hạ_Tịch Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Thích kiểu truyện xuyên không như vầy lâu rồi, từ khi bộ "Ông xã chúng ta cùng xuyên không" bị ngừng thì mình chẳng tìm ra truyện nào tương tự. Ai biết kiểu nam nữ 9 cùng xuyên thì mách Hoaban với nha! Nói chung truyện này ko xuất sắc nhưng hay, hài khá duyên, tình cảm cũng tinh tế và dễ thương. Truyện dịch, chất lượng bản kịch rất tốt, đọc thực dễ chịu ^^ Nói chung truyện thuộc tuýp nhẹ nhàng, diễn biến mạch lạc, chưa hoành tráng dữ dội nhưng cao trào đầy đủ. Đáng khen là tác giả giữ được phong độ cho tới lúc cuối, ko bị đầu voi đuôi chuột, kết cũng hợp lý và mới mẽ... Truyện đáng xem, ko nhồi máu cơ tim, ko nhạt nhẽo buồn chán! Nàng và hoàng thượng cùng phe! Bởi vì họ là đồng hương mà lị (==) Thương Lâm và Dịch Dương trong trận đánh ghen của cô bạn Cao Tiểu Thi đã đồng vu quy tận, từ lầu cao tòa nhà chung cư ngã xuống, thế rồi nắm tay nhau xuyên không! Hai con người vốn chẳng quen biết nhau, khổ nỗi hoàn cảnh xa lạ và nguy hiểm rình rập chốn thâm cung buộc họ phải kề vai sát cánh. Nàng là công chúa Yến Quốc gả đến Ngụy Quốc làm Hậu, bỏ lại phía sau mối tình đầu thơ mộng với thanh mai trúc mã. Hắn là Ngụy đế bị phản thần khống chế trong tay, ngoài hèn yếu nhu nhược và hoang dâm vô độ thì ko có sở trường gì... Từ khi Thương Lâm và Dịch Dương đến, số phận thê thảm của công chúa Yến quốc và Ngụy hoàng đã viết sang trang mới... Dịch Dương bằng tài trí và sự cẩn trọng của mình cố gắng sinh tồn giữa chốn hoàng quyền trái có hổ, phải có sói. Thương Lâm ko giỏi thích nghi như anh nhưng cô vẫn chăm chỉ học tập, gặp cái khó ló cái khôn, trông cô nàng ngốc ngốc nhưng ko hề vô dụng! Cuộc sống bỗng thình lình đổi thay, xã hội nhân quyền văn minh ko còn, tại cái thế giới mạng người mong manh, cường quyền đàn áp, mỗi đường đi nước bước đều suy tính cẩn thận. May mắn là Thương Lâm có Dịch Dương che chở và Dịch Dương có Thương Lâm sẻ chia, họ là chiến hữu, là đồng bọn, là.... MỘT PHE! Hoàn cảnh là tác nhân quan trọng khiến tình yêu chớm nở nhưng nam nữ chính phát triển rất hợp lý và chậm rãi, từ thấu hiểu đồng cảm đến ỷ lại bảo bọc nhau... Số mệnh đưa họ đến thế giới này, bắt đầu viết một khúc tình sử nhiều nụ cười cũng lắm nước mắt. Trong kế hoạch của Ngụy hoàng, giết Hoắc Hoằng, đoạt quyền lực, chỉnh đốn giang sơn... mỗi dự tính tương lai đều bao gồm Hoàng hậu. Dịch Dương có tài nhưng ko đến mức siêu phàm, cũng có lúc anh thất thế, cũng có lúc rơi vào bẫy. Nam chính được xây dựng hợp lý, độc mồm độc miệng, nhìn xa trông rộng, chung thủy và tỉnh táo. Thương Lâm thì mềm mại dịu dàng, nàng là đóa hồng có gai, bình thường luôn dựa dẫm vào Dịch Dương nhưng một khi buộc phải tự lực cánh sinh thì kiên cường và nhanh trí... Ở nơi đất khách quê người ấy, chỉ có họ nhìn thấu cõi lòng của nhau, tin tưởng tuyệt đối, sống thật không cần lớp mặt nạ, phó thác sinh mệnh và trái tim cho đối phương. Nhìn chung đây là một câu chuyện ấm áp ngọt ngào, không máu chó, không thánh mẫu, không não tàn, không yy, kết hợp lý, đọc rất thoải mái!   Mời các bạn đón đọc Ta Và Hoàng Thượng… Cùng Phe của tác giả Hồi Sênh.
Sống Lại Về Một Nhà (Trọng Sinh Chi Thông Gia)
Nội dung câu chuyện có nhiều tình tiết nhẹ nhàng kể về quá trình cả hai đến với nhau chỉ vì đám hỏi, lại cùng nhau thực hiện ước mơ của mình bước chân vào giới giải trí. Hàn Duyệt ở đời trước bị người nhà họ Hàn hại chết thảm thương, cho nên sống lại Hàn Duyệt quyết định không bao giờ chờ mong thứ tình thân không cần thiết đó nữa. Nhưng thoát khỏi vũng bùn không phải là chuyện dễ dàng như vậy, nghĩ mãi thì cũng chỉ có thể nhảy lên chiếc thuyền lớn là nhà họ Chu này mà thôi. Chỉ có điều Hàn Duyệt – kiêm tác giả viết tiểu thuyết mạng không ngờ rằng, đến bữa tiệc xem mặt thế nhưng lại phát hiện cậu ba nhà họ Chu mới ra tù lại là độc giả trung thành của mình. *** Ánh sáng của cả hội trường lớn tối sầm xuống, sau đó màn hình lớn phía trước xuất hiện đoạn clip mở đầu của lễ trao giải, lễ trao giải chính thức bắt đầu. Bài hát mở màn là do một vị thiên hậu năm năm trước đã từ sân khấu lui về hậu trường diễn xướng, sau khi bài hát kết thúc, bèn ở lại trên sân khấu cùng một MC nam lên bục bắt đầu chủ trì buổi lễ trao giải, nói vài câu vui đùa, thì bắt đầu hồi tưởng quá trình đã qua nhiều năm của giải Kim Kê một cách đầy cuốn hút. Hàn Duyệt ngáp một cái, hôm qua vốn đã không ngủ ngon giấc, buổi chiều lại không có nghỉ ngơi, giờ ngồi ở đây, tuy rằng kích động, nhưng cơn mệt mỏi cũng không kìm được mà trỗi dậy. “Mệt ư?” Chu Bác Nghị nắm lấy tay cậu xoa xoa, “Mệt thì ngủ một giấc đi, anh kêu mẹ nói một tiếng với bên đạo diễn, sẽ không quay trúng em đâu.” Hàn Duyệt lắc đầu, xoa huyệt thái dương nói: “Ngủ không được, có chút khẩn trương.” Chu Bác Nghị cười cười, hôn lên tay cậu nói: “Đừng lo, giải thưởng lớn đêm nay chắc chắn thuộc về em.” “Anh đừng nói tự mãn như thế.” Hàn Duyệt có chút thần kinh thác loạn mà dùng móng tay của tay kia cấu vào lòng bàn tay. Đây là lần đầu cậu được đề cử giải thưởng lớn đến thế, tuy địa vị của mẹ Chu trong giới giải trí có thể giúp cậu lấy được bất cứ giải thưởng gì cậu muốn, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng đối với chính mình và ước mơ, cậu vẫn rất đơn thuần mong lý do giành giải của mình phần nhiều chính là nhờ thực lực của bản thân, mà không phải bằng quyền thế của nhà họ Chu. Đối với suy nghĩ này của Hàn Duyệt, mẹ Chu đương nhiên rất thấu hiểu, đồng thời cũng rất tán thành. Thanh niên khi còn trẻ thì nên vấp ngã vài lần, có thể trải đường cho cậu, cũng không thể thay cậu bước đi. Vì thế sau khi biết được Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị được đề cử giải Kim Kê lần này, mẹ Chu cũng không có tham gia vào công việc bình chọn khen thưởng phía sau. Đúng lúc này, một anh quay phim chuyển máy quay về phía hàng ghế khán giả, nhìn thấy sắp xoay về hướng của bọn họ. “Tiểu Duyệt, cười nào.” Chu Bác Nghị nhắc nhở, đợi tới khi máy quay quét tới, bèn bên thì nhìn ống kính vẫy vẫy tay, bên lại hôn một cái lên đầu ngón tay Hàn Duyệt. Trên mặt Hàn Duyệt duy trì mỉm cười, chân ở dưới thì đá anh một cú, đợi ống kính quay đi mới trừng anh một cái. Chu Bác Nghị chìa tay xoa xoa mặt cậu, lấy trán đụng vào trán cậu, khẽ nói: “Được rồi, được rồi, nếu thật sự căng thẳng, chi bằng nghĩ thử xem lát nữa lên sân khấu nhận thưởng thế nào.” ... Mời các bạn đón đọc Sống Lại Về Một Nhà (Trọng Sinh Chi Thông Gia) của tác giả Thủ Bản Kỳ Tử.
Quá Trình Tự Vả Của Hoàng Đế
Văn án: Kỳ Huy phong Trần Uẩn Ngọc làm hậu chỉ là kế hoãn binh. Nhưng chàng lại không ngờ sẽ có ngày chàng sủng nàng đến nghiện, không thể kiềm chế được. Chú ý: 1. Kiều nữ đáng yêu ngốc nghếch x hoàng đế phúc hắc. 2. Thân thể hoàng đế ốm yếu, sau này sẽ khỏe lại *** Hôm trước đọc được review Hồ Lô Yêu Phi trong hội nên ghé Hoa Tuyết Sơn Trang, trong khi chờ đợi Hồ Lô Yêu Phi thì mình quyết định đọc bộ này, cũng cùng tác giả. Thái hậu là mẹ ghẻ của nam chính Kỳ Huy, muốn đoạt quyền và điều khiển nam chính nên gả cháu gái bà con xa của mình là nữ chính cho nam chính. Nam chính Kỳ Huy là hoàng đế, ốm yếu bệnh tật thật sự, không có thực quyền trong tay nên giả vờ làm hôn quân ăn chơi sa đọa, sa đọa ở đây tức là thích đá gà và luyện tiên đan, không màng chuyện triều chính  Vì để đóng tròn vai nên chàng đồng ý cưới nữ chính Trần Uẩn Ngọc, dù rất bài xích. Đọc đến đây hẳn truyện sẽ ngược lắm, kiểu lấy con gái kẻ thù mà, nhưng không, Kỳ Huy tuy ban đầu ghét Trần Uẩn Ngọc thật nhưng Trần Uẩn Ngọc cũng không mong được thương yêu gì, chỉ muốn sống an phận trong cung, thế nhưng vì thái hậu thúc đốc nên nam nữ chính phải chung đụng, thế là lâu ngày sinh tình. Trần Uẩn Ngọc vốn lương thiện nên dù "cẩu hoàng đế" Kỳ Huy rất hung dữ với nàng, nhưng nàng vẫn mềm lòng khi thấy chàng đau bệnh, vẫn hoảng sợ lo lắng khi thấy chàng bị thích khách ám sát. Vì người đời đồn chàng là hôn quân nên ban đầu nàng rất sợ hãi, thế nhưng chàng không hề làm gì xấu, còn đối xử rất tốt với nàng. Thế là dần dần, nàng sợ chàng chết, thường hay sợ hãi không dám ngủ, thức suốt đêm để kiểm tra hơi thở của chàng. Kỳ Huy vốn ẩn mình để chờ thời cơ đoạt quyền, chàng vốn không sợ gì cả, nhưng khi biết trên đời vẫn có một người sợ mình chết, chàng lo nếu chàng thật sự không còn thì làm sao nàng sống được trước sự âm hiểm trong cung. Thế là chàng dần trân trọng sức khỏe của mình, tìm danh y chữa bệnh, tìm cơ hội trở mình. Rồi một ngày kia, Trần Uẩn Ngọc thấy tên "hôn quân" tướng công ốm yếu nhà mình tắm máu hoàng cung, khởi binh đoạt quyền, nàng rất chi là không quen, không quen thấy chàng chăm chỉ đến mệt mỏi, không quen thấy chàng vất vả đi sớm về muộn. Nhìn chung truyện này không thú vị bằng Hồ Lô Yêu Phi (cùng tác giả), không cao trào và giải quyết vấn đề quá đơn giản. Nhưng được cái sủng ngọt nhẹ nhàng, ngược phản diện, đọc mà hả dạ, tính cách và chuyện về tuyến nhân vật phụ cũng khá thú vị. Truyện có pass, may mà mình đến kịp thời nên vẫn được cho pass, chứ 2 tuần nữa là trễ rồi. bạn nào thích kiểu nhẹ nhàng thế này thì tranh thủ nhé *** Ai cũng nói đương kim hoàng đế Kỳ Huy là một tên hôn quân chỉ biết chơi bời, tuy dung mạo tuấn tú nhưng thân thể lại ốm yếu, không sống được bao lâu. Ai cũng khen Ngô thái hậu tuy không phải mẹ ruột của hoàng đế nhưng lại yêu thương hoàng đế như con ruột, quan tâm lo lắng, lại tự mình chấp chính mấy chục năm, đúng là một người phụ nữ tài giỏi nhân hậu. Ai cũng nói Trần gia đại tiểu thư Trần Uẩn Ngọc thật đáng thương, trẻ tuổi xinh đẹp là thế nhưng lại bị thái hậu chọn trúng, phải gả cho một tên hôn quân, chắc chẳng mấy chốc sẽ trở thành quả phụ thôi. Có điều, từ xưa đến nay, có được mấy lời đồn là tuyệt đối chính xác đâu. Từ ngày “bị” chọn phải trở thành hoàng hậu của một tên hôn quân trong miệng người đời, Trần Uyển Ngọc đã chuẩn bị tinh thần sống cô đơn buồn chán trong cung cấm cả đời. Thế nhưng khi vào cung, Trần Uyển Ngọc phát hiện thật ra đồ ăn trong cung rất ngon, hoàng đế phu quân của nàng cũng khá đẹp trai, ừm cuộc sống như thế cũng không tệ lắm. Lại qua một thời gian, Trần Uyển Ngọc phát hiện thật ra tên hôn quân Kỳ Huy rất đáng thương, sức khỏe yếu ớt, còn bị mấy tên đạo sĩ lừa gạt luyện đan dược vô bổ, tuy có lúc hắn rất hung dữ nhưng đối xử với nàng rất tốt. Rồi một ngày kia, Trần Uyển Ngọc phát hiện phu quân tốt của mình khỏi binh đoạt quyền, lật đổ thái hậu, tự mình chấp chính, mà thái hậu cũng không thật sự hiền từ như nàng biết. Tuy Trần Uyển Ngọc có hơi hoang mang, nhưng từ đó, sức khỏe của Kỳ Huy ngày một tốt hơn, lại càng yêu thương nàng hơn. Dù mỗi lần Kỳ Huy làm việc gì cho nàng cũng bắt mình hôn trả ơn, nhưng chung quy chỉ cần nàng “trả ơn” thì việc gì Kỳ Huy cũng sẽ chiều nàng. _______________ Kỳ Huy trúng độc từ khi còn trong bụng mẹ nên sức khỏe vô cùng yếu ớt, chàng sống ẩn nhẫn dưới lốt một hôn quân ham chơi mê đan dược để chờ ngày đoạt lại hoàng quyền, trả thù người đã hại mình và cha mẹ ruột. Thái hậu muốn nắm quyền, Kỳ Huy giả vờ không có hứng thú với triều chính, tỏ vẻ chỉ thích chọi gà, luyện đan. Thái hậu muốn chàng cưới cháu họ của bà – Trần Uyển Ngọc, Kỳ Huy vì đại cục, cũng phong Trần Uẩn Ngọc làm hoàng hậu. Nhưng chàng lại không ngờ sẽ có ngày chàng sủng nàng đến nghiện, không thể kiềm chế được. Từ đó, “hôn quân” Kỳ Huy sống trong chuỗi ngày tự vả Kỳ Huy biết mình chẳng còn sống được bao lâu, khi chưa yêu Trần Uẩn Ngọc, tâm nguyện của chàng là bảo vệ giang sơn của Kỳ gia trước lúc lìa đời, nhưng sau khi yêu cô hoàng hậu ngốc nghếch của mình rồi, Kỳ Huy lại không đành lòng chết. Kỳ Huy chỉ bị thương nhẹ, Trần Uẩn Ngọc đã lo sợ mất ngủ cả đêm để chăm sóc chàng. Biết Kỳ Huy ốm yếu, nên nhiều đêm, Trần Uẩn Ngọc lại len lén kiểm tra hơi thở của chàng. Trần Uẩn Ngọc sợ chàng sẽ đột ngột ra đi. Kỳ Huy sợ chết sẽ làm Trần Uẩn Ngọc đau lòng. ___________ Còn thái hậu thì sao? Bà cả đời sống vì tình yêu. Bà dốc hết lòng vì giang sơn xã tắc mà người bà yêu để lại. Bà buộc mình phải quên đi những tổn thương trong tình yêu. Bà sợ hãi bị phản bội, rồi điên cuồng vì yêu… Để rồi bà hại cả người mình yêu thương vì quá yêu người đó. Đối với Kỳ Huy – con trai của người bà yêu và người phụ nữ khác, bà từng thật lòng yêu thương, cũng vô cùng căm hận. Cứ thế, thái hậu yêu cả đời, sai cả đời, mệt mỏi cả đời, sau cùng lại chẳng được gì. ___________ Về nội dung, ‘Quá trình tự vả của hoàng đế’ không quá phức tạp, truyện nhẹ nhàng, sủng sạch, thịt thà đầy đủ, có chút âm mưu tranh đoạt, thích hợp cho những bạn có trái tim hường phấn. Tuy truyện không phải là một bộ cung đấu gây cấn hồi hợp nhưng lại khiến người đọc chìm đắm trong sự ngọt ngào, tươi vui, rất thích hợp để giải trí. Khác với những nam chính khỏe mạnh có thể ‘đại chiến 800 hiệp’ khác, nam chính Kỳ Huy của chúng ta thật sự rất yếu, nhưng hoàng hậu của chàng lại quá xinh đẹp, nên rất nhiều lần Kỳ Huy sút ‘chết dưới hoa mẫu đơn”.  Nữ chính Trần Uẩn Ngọc thì là một nàng tiểu thư được cha mẹ cưng chiều từ nhỏ nên tính tình đơn thuần ngây thơ và có khả năng thích nghi rất cao, trước đó nàng nhanh chóng sống hòa thuận với một ‘Kỳ Huy hôn quân’, về sau lại phút chốc thích ứng với một ‘Kỳ Huy minh quân’. Cũng chính vì sự ngây thơ và lương thiện đó, nàng mới có thể chiếm trọn trái tim của Kỳ Huy, một thường thiếu thốn tình cảm từ bé và rất cần sự chân thành. ____________ Đoạn trích 1: -Trần Uẩn Ngọc: Hoàng thượng, tối nay chàng không thể thức thời canh ba đâu…Thiếp không muốn lại phải kiểm tra hơi thở của chàng nữa đâu. -Kỳ Huy: Kiểm tra hơi thở? Trần Uẩn Ngọc đặt tay dưới mũi hắn: “Chính là thế này này, xen thử chàng có còn thở không.” Đôi mắt thanh tú của nàng nhíu lại, bờ môi chu chu. Kỳ Huy cười rộ lên…xem ra nàng thật sự rất sợ mình chết. Trên đời còn có người sợ mình rời đi, cảm giác này thật tốt, cho nên, bây giờ hắn không thể chết được, nếu không chắc nàng sẽ rất đau lòng. Kỳ Huy xoa tóc nàng nói: “Được, tối này sẽ ngủ sớm, bây giờ sẽ lập tức về Diên Phúc cung ngủ với nàng.” Đoạn trích 2: Kỳ Huy: “Trẫm có từng khen nàng đẹp chưa?… A Ngọc thật xinh đẹp, có duyên gặp được nàng, kiếp này trẫm đã mãn nguyện.” Mời các bạn đón đọc Quá Trình Tự Vả Của Hoàng Đế của tác giả Cửu Lam.