Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tình Không Dao Động

Thể loại: Hiện đại, ngược tâm Dịch: Mon Độ dài: 51 chương Nam chính: Trùm ma túy Nữ chính: Nằm vùng Truyện kể về tình yêu của một trùm buôn bán ma túy và cô gái nằm vùng. Cả hai đều không phải là người thiện nam tín nữ, tuy ngược tâm nhưng lại không phải truyện cẩu huyết. *** Đọc truyện Tình Không Dao Động tôi thực sự rất nể phục tác giả, vì Sơ Hòa Sơ có một ý tưởng rất táo bạo, cũng can đảm khai thác cốt truyện này. Tuy dung lượng của truyện dường như không thể tải hết ý tưởng của tác giả, cũng chưa thể hiện trọn vẹn sự giằng xé trong nội tâm nhân vật, nhưng tôi vẫn đánh giá đây là một tác phẩm đáng đọc, đáng nghiền ngẫm. Kinh Phục Châu là trùm ma túy. An Nguyện là bạn gái của cảnh sát phòng chống ma túy đã chết dưới tay Kinh Phục Châu. Khi xây dựng hình tượng nhân vật truyện Tình Không Dao Động như vậy, tác giả đã ấp ủ một ý tưởng rất táo bạo, nhưng có lẽ Sơ Hòa Sơ đã tự đặt ra một thử thách cho mình. Mối quan hệ yêu hận tình thù nhiều giằng xé này, có lẽ phải đợi đến lúc bút lực của tác giả “chín” hơn chút nữa mới có thể truyền tải trọn vẹn. Hình tượng một ông trùm ma túy hơi quá sức với tác giả, trong vài tình tiết, cách khai thác tâm lý nhân vật của Sơ Hòa Sơ cũng chưa thỏa đáng. Ngoài ra, Kinh Phục Châu bị hấp dẫn bởi An Nguyện khá nhanh, người đọc có thể sẽ cảm thấy hụt hẫng và không thuyết phục. Nhưng có lẽ cũng có thể lý giải rằng, Kinh Phục Châu đã ngụp lặn trong địa ngục quá lâu, đơn côi trên đỉnh núi u ám quá lâu, khiến anh khao khát nhìn thấy tia sáng, khao khát chạm tới thiên đường hơn bất cứ ai. Mà An Nguyện – là người cho Kinh Phục Châu cảm nhận được thiên đường, cũng là người tự tay đưa Kinh Phục Châu trở về địa ngục. Bố mẹ An Nguyện qua đời vì dính dáng đến ma túy, bạn trai cô qua đời vì bị phát giác khi trà trộn vào đường dây buôn bán ma túy của Kinh Phục Châu. Cuộc đời tươi đẹp của An Nguyện bị hai chữ “ma túy” không ngừng hủy hoại. An Nguyện tiếp cận Kinh Phục Châu để trả thù cho bạn trai đã khuất, từ thời điểm bắt đầu xếp đặt kế hoạch này, trong lòng An Nguyện đã dựng lên một tín ngưỡng không thể lay chuyển. Tín ngưỡng của cô, là đưa Kinh Phục Châu vào địa ngục. An Nguyện từng bước quyến rũ Kinh Phục Châu, tựa như một chú hồ ly không ngừng khơi gợi sự tò mò nơi người đàn ông này. Tình cảm của nam chính biến chuyển khá nhanh, cho đến khi người đọc sực tỉnh, lại nhận ra anh đã yêu say đắm rồi, yêu đến mức không dứt ra được. Yêu đến mức, An Nguyện có thể dùng tình yêu của anh làm lá bài tẩy, làm quân cờ cuối cùng. Nhưng An Nguyện tính toán hết thảy, không ngờ lại trói buộc cả chính mình. Cô là người chí tình chí nghĩa như thế, nào có thể không rung động. Cô đã yêu, cô yêu rồi. Nhưng tình yêu cũng không thể đánh bại tín ngưỡng trong lòng cô. Chính nghĩa chẳng thể cúi đầu trước ái tình. Cô trằn trọc giữa yêu và hận, giữa tín ngưỡng và ái tình vị kỷ. Nhưng từ đầu đến cuối, dù có giãy dụa giữa những ranh giới, cuối cùng An Nguyện vẫn kiên định với lý tưởng ban đầu. Thực lòng cảm ơn tác giả, vì đã xây dựng một nữ chính giàu lòng can đảm và luôn nhất quán với tín ngưỡng trong lòng như thế. Nhưng tôi cũng thực lòng rất muốn trách tác giả, vì sao không để cô nhu nhược một chút, ích kỷ một chút? Vì sao không để An Nguyện vì mình một chút, vì tình yêu một chút? Vì sao, cứ phải để An Nguyện từ bỏ đứa con của mình và Kinh Phục Châu? Vì sao, cứ phải để An Nguyện tổn thương Kinh Phục Châu hết lần này đến lần khác? Bị phản bội hai lần bởi cùng một người con gái, bị đẩy xuống địa ngục hai lần, đều vào khoảnh khắc những tưởng đã chạm đến thiên đường. Tôi tự hỏi, Kinh Phục Châu có hận không? Tôi đã nghĩ, có lẽ là có. Nhưng hóa ra, chút oán hận cỏn con ấy, cuối cùng chẳng thể so được với tình yêu anh dành cho An Nguyện. Cả đời anh làm rất nhiều việc ác, nhưng tình yêu tựa như truyen ngon tinh của anh, lại tốt đẹp đến thế, tình yêu của anh, cũng chỉ đơn thuần là tình yêu thôi, tình yêu, vốn dĩ làm gì có lỗi! Anh là trùm ma túy, là người reo rắc cái chết trắng đã hủy hoại biết bao sinh mệnh. Nên anh chết cũng đáng, có phải không? Nhưng trong khoảnh khắc anh chết dưới súng của An Nguyện, trong đầu tôi đã thoáng qua suy nghĩ, nếu Kinh Phục Châu “rửa tay gác kiếm”, anh và An Nguyện, sẽ có kết thúc tốt đẹp chứ? Cả đời Kinh Phục Châu, kiếp nạn duy nhất là An Nguyện, thất bại duy nhất là An Nguyện. Anh cam tâm chết dưới tay cô, bởi vì chỉ duy với An Nguyện, anh thua hoàn toàn. Nhưng thậm chí đến lúc đưa khẩu súng vào tay An Nguyện, Kinh Phục Châu vẫn dặn cô đeo găng tay, sau khi nổ súng thì đặt khẩu súng vào tay anh, chỉ cần nói anh sợ tội tự sát, tương lai của cô, rồi sẽ lại xán lạn như những ngày tháng không có sự xuất hiện của cái tên “Kinh Phục Châu”. Kinh Phục Châu anh vốn đã nhơ nhớp bẩn thỉu, nhưng An Nguyện của anh thì khác, anh một lòng mong mỏi cô luôn tươi đẹp như thế. Anh làm biết bao việc ác, chết đi coi như đền tội. Nhưng An Nguyện của anh phải sống thật hạnh phúc, cô còn rất trẻ, sau này, rồi sẽ tìm được hạnh phúc đời mình. Anh có thể chết dưới súng của An Nguyện, có thể nghe thấy cô cất tiếng hát tỏ tình, có thể biết rằng ít ra cô đã yêu anh, có lẽ, Kinh Phục Châu không còn gì hối hận. Tình yêu và tín ngưỡng, tình yêu và thù hận, dù lựa chọn điều gì, cũng cần rất nhiều dũng khí. Ở đây, có một An Nguyện can đảm như thế. Ở đây, có một Kinh Phục Châu yêu hết lòng như thế. Họ yêu nhau, nhưng trên đời này, quy tắc và tín ngưỡng, đôi khi chẳng thể nào phá vỡ. Nếu Kinh Phục Châu không phải là Kinh Phục Châu, họ sẽ ở bên nhau chứ? Không đâu, vì nếu Kinh Phục Châu không phải là Kinh Phục Châu, An Nguyện sẽ không trăm phương ngàn kế tiếp cận anh như vậy, cũng sẽ chẳng có một đoạn tình cảm dai dẳng đến mãi sau này. Tình yêu này, từ lúc chưa bắt đầu đã định sẵn kết thúc không tốt đẹp. Tình yêu này, chỉ đành để lại hai chữ “tiếc nuối”. Người review: Vi Dung Hoa *** Đây đã là ngày thứ ba mươi mốt Kinh Phục Châu nhìn thấy cô gái ấy trước cửa Mộng Tử. Sở dĩ anh nhớ rõ số ngày như vậy là vì đã vẻn vẹn một tráng trời tính từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy. Một tháng trước, anh sai đàn em của mình là A Dương đến tra sổ sách, thu tiền, còn mình thì ngồi trong xe, thoáng nghiêng đầu qua liền nhìn thấy cô gái mặc quần jean và áo thun liền mũ màu xanh da trời ấy. Anh vẫn nhớ hôm ấy trời đang mưa, cô che một chiếc ô màu đen nhưng đầu tóc vẫn ướt mèm. Hôm nay lại đến ngày tra sổ sách. Một tháng nay, mỗi ngày cô đều đứng đó, ăn mặc như sinh viên, quần áo trên người khá rẻ tiền. Kiểu con gái như thế rất hiếm gặp ở những nơi thế này, cho nên thỉnh thoảng Kinh Phục Châu lại nhìn cô một cái khá chăm chú. Nhưng một tháng trôi qua, nhiều nhất anh cũng chỉ nhìn cô một cái mà thôi. A Dương tra sổ sách xong quay trở ra, thấy vậy nhìn theo ánh mắt của Kinh Phục Châu, đúng lúc cô gái ấy cũng nhìn về phía này, ánh mắt của hai người chạm vào nhau trong im lặng, ấy vậy mà A Dương lại né tránh trước. Đặt tay lên vô lăng, A Dương trêu ghẹo ông chủ của mình: “Biết đâu lại là em nào đó muốn một bước lên mây nên cố tình ăn mặc thanh thoát như vậy để ngày ngày đến đây đợi anh.” Kinh Phục Châu không lên tiếng, chỉ xuyên qua cửa kính nhìn về phía cô gái kia. Có lẽ vì A Dương bỗng nhiên nổ máy, xe phát ra tiếng động trong bãi đỗ xe yên tĩnh nên cô gái lại quay về phía này, ánh mắt rất thờ ơ, rõ ràng không có hứng thú gì với họ. Nhìn dáng vẻ của cô, hình như là đang đợi ai đó. Nhưng Kinh Phục Châu sẽ không rảnh đến mức bước tới hỏi một câu: Cô à, cô đang đợi ai sao? Thứ nhất, anh hoàn toàn không thiếu phụ nữ. Thứ hai, anh không có hứng thú với kiểu con gái mộc mạc thế này. Khi xe bắt đầu rời khỏi bãi đỗ xe, Kinh Phục Châu lơ đãng hỏi A Dương ở phía trước một câu. “Cô ấy bao lớn? Mười tám? Hai mươi?” “Anh Châu đổi khẩu vị à? Cô nhóc này nhìn có vẻ giống học sinh, chắc cũng chỉ mười tám, mười chín thôi.” A Dương vừa nói vừa nhìn qua kính chiếu hậu xem sắc mặt của Kinh Phục Châu, hỏi với vẻ thăm dò: “Nhưng nếu anh Châu muốn đổi khẩu vị, các anh em sẽ tìm cho anh một em học sinh sạch sẽ nha?” “Thôi đi, lô hàng gần đây thế nào rồi?” Kinh Phục Châu đưa tay xoa nhè nhẹ huyệt thái dương của mình. “Mấy ngày trước đi dâng hương, rút phải thăm hạ hạ(1), có dự cảm không lành.” A Dương nhếch miệng cười. “Sao anh lại mê tín như thế. Đừng nói là Quan Âm Bồ Tát, cho dù là Ngọc Hoàng Đại Đế thì anh cũng không biết sợ. Thằng cảnh sát tép riu nằm vùng hôm trước chỉ là chuyện ngoài ý muốn, sau này chắc chắn các anh em sẽ không để xảy ra sơ suất như vậy nữa, anh đừng để mãi trong lòng.” Xe chạy ngang qua cửa Mộng Tử, ánh đèn rực rỡ hai bên đường phố thênh thang chiếu vào trong xe, đậu trên lòng bàn tay của Kinh Phục Châu. Anh đưa tay nắm hờ một cái, ngắm đốm sáng trên móng tay mình, nhìn nó nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt. “Cũng đúng, người như tôi đi dâng hương, Bồ Tát cho tôi thăm hạ hạ đã là từ bi hỉ xả lắm rồi.” A Dương không biết phải nói tiếp thế nào nên cười gượng vài tiếng ra vẻ đáp lại. Kinh Phục Châu dựa vào lưng ghế, cảnh vật lướt nhanh qua ngoài cửa sổ bỗng khiến anh cảm thấy mệt mỏi. “A Dương, hôm nay không đến Cổ Lâu, đưa tôi về nhà.” “Dạ được.” Xe đánh một vòng, chạy về hướng ngược lại. Trên đường gặp đèn đỏ, ngay lúc xe vừa dừng lại thì A Dương đã cười hì hì rất vui vẻ: “Lại là cô nhóc ấy.” Kinh Phục Châu ngẩng đầu nhìn, quả nhiên lại thấy cô gái trong bãi đỗ xe lúc nãy đang kéo một cô gái khác băng qua đường. Trái với vẻ mộc mạc của cô ấy, cô gái còn lại ăn diện, trang điểm khá lòe loẹt. Hai người vừa trò chuyện vừa băng qua vạch dành cho người đi bộ, ánh mắt cô ấy khẽ liếc sơ qua bảng số xe, nét mặt không có gì thay đổi, do đó Kinh Phục Châu hiểu rằng một tháng nay, e là cô ấy hoàn toàn không chú ý đến anh, hoặc là xe của anh. Quả nhiên, loại người tội ác tày trời như anh và kiểu con gái như hoa như ngọc kia hoàn toàn không phải là người cùng đường. Nơi mà anh gọi là nhà chính là một căn biệt thự độc lập nằm ở ngoại ô thành phố Lăng Xuyên. Một năm, anh sẽ ở đây khoảng ba tháng, còn lại anh đều ở Cổ Lâu. Thành phố Lăng Xuyên nằm ở biên giới phía nam của Trung Quốc, là một thành phố không lớn không nhỏ. Nhắc đến Lăng Xuyên, chủ đề khiến người ta bàn tán nhiều nhất chính là Mộng Tử. Mộng Tử là tên của một hộp đêm. Năm năm trước Kinh Phục Châu đến đây, đích thân thành lập nó, từ đó về sau nơi đây trở thành nơi giải trí mua vui duy nhất của thành phố này. Trong Mộng Tử có một câu mà ai nấy cũng đều biết: Không cầu túy sinh, chỉ cầu mộng tử (2). Vì thế người ta đua nhau uốn éo trên sàn nhảy, triền miên trong phòng vip, thỏa sức phóng thích dục vọng trong tâm hồn mình. Chỉ có rất ít người biết rằng, giao dịch được thực hiện nhiều nhất trong Mộng Tử chính là mua bán thuốc phiện và cơ quan nội tạng. Hai năm trước Kinh Phục Châu bắt đầu giao Mộng Tử lại cho đàn em của mình kinh doanh, mỗi tháng sẽ dẫn A Dương đến lấy tiền. Ngoài sáng anh là người sáng lập đồng thời là cổ đông của hộp đêm này nhưng trong tối, anh chính là ông trùm thúc đẩy những giao dịch đen kia. Là một trong những ông trùm ma túy lớn nhất của khu vực Đông Nam Á, ở nước ngoài anh đã có vườn trồng thuốc phiện và xưởng chế biến của riêng mình, cùng với một lượng lính đánh thuê kha khá. Gần ba mươi tuổi đã leo đến vị trí này, đương nhiên tay anh không thể sạch sẽ. Cảnh sát vẫn một mực dòm ngó anh nhưng cũng một mực không tìm được chứng cứ. Anh làm tất cả mọi việc một cách kín kẽ, hoàn toàn không có sơ hở. Kiểu đàn ông như thế ắt hẳn sẽ không thiếu phụ nữ, huống chi anh lại có ngoại hình. Cổ Lâu chính là nơi bao nuôi khá nhiều cô gái. Các anh em lén nói với nhau, nói trắng ra Cổ Lâu chính là hậu cung của Kinh Phục Châu. Có điều cũng không hẳn là thế, bởi vì Kinh Phục Châu rất rộng rãi, các anh em vừa mắt cô nào trong Cổ Lâu, mặc kệ có phải gần đây vừa lên giường với mình hay không, anh đều hào phóng thưởng cho anh em chơi đùa. Nếu gặp quan chức nào cần hối lộ, anh cũng sẽ mời người đó đến Cổ Lâu, lúc đó trăm hoa yêu kiều, mặc sức mà chọn. Nhưng cũng có một người phụ nữ là không được chạm vào. Người phụ nữ này sống trong căn nhà ở ngoại ô, cũng chính là nơi mà anh gọi là nhà. Đèn chỗ cửa sáng lên, Kinh Phục Châu nhìn thấy đôi dép lê được đặt ngay ngắn trước cửa, anh lặng lẽ xỏ chân đi vào. Bây giờ là mười một giờ rưỡi, anh vào bếp rót cho mình ly nước trước, vừa quay lại liền nhìn thấy cô gái đang ngồi trên sô pha.   Mời các bạn đón đọc Tình Không Dao Động của tác giả Sơ Hòa Sơ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh
Tên eBook: Tổng giám đốc Anh thật là hư (full prc, pdf, epub, azw3) Tác Giả : Cơ Thủy Linh Thể loại: Hiện đại, Ngôn tình, Văn học phương Đông   Nguồn: diendanlequydon.com   Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - http://www.dtv-ebook.com Giới thiệu: Vì sinh mạng của cha , cô phải khuất phục trước âm mưu người mẹ kế . Với kế hoạch ‘chứng cớ xử nữ’ cô thuận lợi gả cho tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn Lạc Thị . Hôn nhân bất chấp , yêu thương chồng chất bởi vì ký ức năm xưa . Đến với nhau chỉ vì đôi bên có lợi , liệu mối tình này có được bền lâu ?! Đáng ra cô không nên cảm thấy đau lòng mới đúng . Hay do cô quá ngu ngốc . Vẫn biết kết cục là thế , nhưng cứ trơ mắt nhảy vào vòng xoáy . Mặc cho cơn đau tiếp tục tàn phá cơ thể của mình , lại không biết làm cách nào để thoát khỏi nó “Tình đầu như nước trà đầu tiên , chỉ để ngửi , để tận hưởng tất cả mùi thơm của nó và nhớ mãi . Nên ít ai thích thưởng thức nước trà đầu , vì nó đắng , chát , lại lẫn tạp chất” . Cô cần chọn bến đỗ kế tiếp , để đi đến con đường hạnh phúc , hay vẫn cố sức hàn gắn đau khổ , giày vò khi xưa ?! Mời các bạn đón đọc Tổng giám đốc Anh thật là hư của tác giả Cơ Thủy Linh.
Đá Quý Không Nói Dối - Tâm Doanh Cốc
Tên Ebook: Đá Quý Không Nói Dối (full prc, pdf, epub) Tác Giả: Tâm Doanh Cốc Thể Loại: Phiêu lưu, Hài hước, Hiện đại, Ngôn tình, Văn học phương Đông   Nhà xuất bản: Dân Trí   Nguồn: diendanlequydon.com   Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - http://www.dtv-ebook.com Bìa sách Đá Quý Không Nói Dối Giới thiệu: Khi một nhà giám định đá quý gặp một kẻ nói dối trời sinh, một mối tình thảm họa bắt đầu. Khi một chàng trai đem lòng yêu một cô gái, mối tình sâu nặng tưởng chừng như chẳng gì lay chuyển nổi. Kẻ nói dối sau khi ngỏ lời yêu, bỗng ra đi không một lời nhắn nhủ, ba năm sau đột ngột trở lại. Người si tình vẫn chờ đợi, sẵn sàng làm chỗ dựa cho người mình yêu. Ba năm sau, hai người yêu nhau trở thành đối thủ trên thương trường. Ba năm sau, một người phải chứng kiến đám cưới của người con gái mình yêu. Ba năm sau, tình yêu mà một người chờ đợi tưởng chừng như đã kết trái ngọt, nhưng bỗng tan biến, tất cả thời gian êm đềm bỗng trở thành gió thổi mây trôi. Ba năm sau, tình yêu tưởng chừng đã chôn chặt lại trỗi dậy, một người phải giằng xé giữa tình cảm và lý trí, yêu thương và trách nhiệm. Những viên đá quý chứa đựng vẻ đẹp huyền bí và những bí mật. Mời các bạn đón đọc Đá Quý Không Nói Dối của tác giả Tâm Doanh Cốc.
eBook Mẹ Đừng Đùa Với Lửa - Phồn Hoa Đóa Đóa full prc, pdf, epub [Ngôn Tình]
Tên eBook: Mẹ Đừng Đùa Với Lửa (full prc, pdf, epub) Tác giả: Phồn Hoa Đóa Đóa Thể loại: Hắc bang, Hiện đại, Ngôn Tình, Văn học Phương Đông   Nguồn: diendanlequydon.com   Editor: quacauphale   Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - http://www.dtv-ebook.com Bìa eBook Mẹ Đừng Đùa Với Lửa Giới thiệu: Nội dung Mẹ Đừng Đùa Với Lửa là về Trình Du Nhiên xuất thân trong gia đình y học cổ xưa, vốn học khoa y nổi tiếng, lại vì chưa kết hôn mà có con khiến cho tốt nghiệp muộn, sáu năm sau vẫn không như ý phải ở lại bệnh viện, chỉ vì một tấm bằng tốt nghiệp chính quy, nhưng kỳ thật, cô sớm đạt được một thân tuyệt học trở thành vua y tiếng tăm lừng lẫy trong chợ đen, thu tiền mới cứu mạng, tóm lại là cô rất đắt, không có tiền xin đừng quấy rầy yên tĩnh của cô và con trai. Trình Nặc – con trai Du Nhiên, thiên tài máy tính, sáu tuổi, bảo bối phúc hắc bề ngoài đáng yêu mười phần, mọi việc đều lấy mẹ làm đầu, nhưng có một ngày, sau khi người ba khủng bố kia xuất hiện, điều duy nhất cu cậu có thể nói chính là: tình thế nghiêm trọng, mẹ, đừng đùa với lửa. Cô là người mẹ chưa lập gia đình, có một con trai thiên tài phúc hắc. Cô là Vua Y chợ đen không để lộ tài năng. Không có tim, không có phổi, thu tiền mới cứu mạng, tóm lại là rất quý. Anh là vương giả hắc đạo nuôi dưỡng trong địa ngục, tàn nhẫn máu lạnh, lòng dạ độc ác vô tình. Gặp nhau, cuộc sống từ đó khuấy động đến mức làm cho người ta run rẩy cả người, hô hấp dồn dập làm cho người ta hít thở không thông. Nữ bác sĩ không để lộ tài năng + bảo bối hacker phúc hắc đáng yêu + lão đại hắc đạo máu lạnh vô tình. Mẹ Đừng Đùa Với Lửa là một tiểu thuyết Hắc bang, không ngược, một nhà ba người cùng chung sống chết, cùng chung hoạn nạn. Mời các bạn đón đọc Mẹ Đừng Đùa Với Lửa của tác giả Phồn Hoa Đóa Đóa.
Ta Là Chính Thê của Chàng
Ta Là Chính Thê Của Chàng là truyện xuyên không có lối văn thuật diễn đầy mê hoặc, da diết với tấm lòng bị dằn xé của người phụ nữ. Cuộc đời cô bị thay đổi liên tục, dù là trước khi sống lại hay sau khi sống lại cũng chẳng tốt hơn là mấy. Trước khi sống lại: Hắn nói với nàng: "U Nhiễm, Thái tử ca ca nhất định phải lấy được vị trí đó! Vì Thái tử ca ca, muội nhất định phải gả vào Sở gia!" Hắn nói với nàng: "Nương tử đã gả vào Sở gia, vi phu nhất định sẽ dùng tâm đối đãi, sẽ không thất hứa!" Sau khi sống lại: Hắn nói với nàng: "U Nhiễm, Thái tử ca ca nhất định phải lấy được vị trí đó! Nhưng là Thái tử ca ca tuyệt đối không đồng ý muội gả vào Sở gia!" Hắn nói với nàng: "Công chúa đã gả vào Sở gia, xin hãy ngồi vững vị trí đương gia chủ mẫu này!" Lần nữa bắt đầu cuộc đời, nàng nên ứng đối như thế nào? Khi vị trí Hoàng hậu dễ như trở bàn tay, khi phu quân muốn gả đã có đối tượng. Nàng lại nên làm thế nào để loại bỏ muôn vàn khó khăn, đạt được ước muốn? Trùng sinh ta là đường phân cách. Đọc Ta Là Chính Thê của Chàng để chiêm nghiệm và đắm mình vào những tình tiết gay cấn và kịch tính, bi thương và xót xa về phận người phụ nữ. Song,Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ và Thiên Ma cũng là những tựa truyện hay mà bạn đọc có thể thưởng thức. *** Review bởi: Phuong Anh Le - fb/hoinhieuchu —— Đây là một trong những truyện mà mình đọc lại nhiều nhất lúc nào mà bí không có gì đọc. Nữ chính là quận chúa, kiếp trước si mê thái tử vì hắn mà đồng ý gả cho nam chính nhưng sau đấy cũng không giành được tình yêu của mình. Sau đấy bị người hại chết linh hồn phiêu dạt mấy năm thì trùng sinh lại trước khi mọi chuyện bắt đầu. Kiếp này, nữ chính toàn tâm toàn ý theo đuổi nam chính, mặt dày nghĩ cách để tiếp cận. Có một số bạn nói không thích nữ chính nhưng cá nhân mình thì rất thích những nhân vật nữ chính kiểu này. Nàng là quận chúa cha thương mẹ yêu, có ca ca hết lòng bảo vệ nên kiêu ngạo là chuyện hiển nhiên. Nam chính là đương gia của dòng họ giàu nhất kinh thành, cũng là một chính nhân quân tử. Lúc đầu thì anh nhà cũng giữ lễ với chị nhà lắm cơ nhưng sau này xác định lòng mình rồi thì mới bộc lộ bản chất. Gia đình của nam chính từ lão thái thái, cha mẹ, anh em của nam chính đều sủng nữ chính lên trời, đọc đoạn nữ chính đến nhà nam chính làm khách mà thấy anh nam chính thật đáng thuương khi bị cả nhà hùa vào bắt nạt. Nói chung là truyện không dành cho những bạn sợ sâu răng vì quá ngọt. Nam phụ kiếp này thì theo mấy motip bình thường là về sau hối hận quay ra yêu nữ chính nhưng đã quá muộn rồi tự làm tự chịu thôi. Trong truyện có đủ thể loại tiểu tam nhưng đảm bảo không gây ức chế vì đều bị nam chính và nữ chính của chúng ta chỉnh cho gần chết, chính xác là phải dùng từ chỉnh luôn. Phần về sau của truyện thì có nói đến mấy vấn đề đấu đá ở phủ thái tử mình thấy không liên quan lắm nhưng đọc thì cũng không gây khó chịu. Khi thấy chị nữ chính quan tâm chuyện nhà thái tử thì anh nhà ta ghen ra mặt rất đáng yêu. Cuối truyện nam nữ chính có 2 người con một trai một gái đều được mọi người rất quý Gu của mình thường đọc mấy truyện nó nhẹ nhàng kiểu này không thích truyện quá nặng nề vì cuộc sống nhiều cái mệt mỏi nên không muốn đến lúc đọc truyện lại phải hại não nữa, bạn nào có truyện kiểu này đề cử cho mình với nha. Xie xie :x   Mời các bạn đón đọc Ta Là Chính Thê của Chàng của tác giả Văn Nhất Nhất.