Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phượng Hoàng Trở Về - Minh Nguyệt Đang

Review bởi: Hami Phan ----- PHƯỢNG HOÀNG TRỞ VỀ quyển sách nói về một cô gái có tên là Lệnh Hồ Đồng Hề, cô là quý phi của Cảnh Hiên hoàng triều. Nàng có nhan sắc khuynh đảo chốn lục cung, tài hoa xuất chúng, thích tranh đấu ganh đua, vì không có đối thủ nên nàng cảm thấy những ngày tháng sống trong hậu cung vô cùng tẻ nhạt. Một ngày kia, vì chứng kiến cảnh tượng không nên nhìn thấy mà nàng buộc phải tự nguyện xin xuất gia. Nhưng trong thâm tâm, nàng biết sẽ có ngày nàng quay trở lại “chiến trường” của mình. Ba năm sau, Đồng Hề cuối cùng cũng có cơ hội trở lại hậu cung. Nàng hân hoan bước vào cuộc chiến mới. Đối thủ của nàng rất đáng gờm. Nàng ngày ngày diễn vở kịch “cuộc chiến chốn thâm cung”, nhưng lại không hề biết rằng, chính Hoàng đế mới là đối thủ mạnh nhất mà mình nên dè chừng. Đồng Hề luôn tự cho là mình tường tận mọi chuyện nhưng nàng chưa bao giờ hiểu được vị Thiên Chính Đế Hoàng Phủ Diễn quá đỗi lạnh lùng này. Lệnh Hồ Đồng Hề xuất thân từ con nhà gia giáo có địa vị cao, từ nhỏ thấm nhuần tư tưởng vào cung để trở thành mẫu nghi thiên hạ, nàng học theo lời của mẫu thân mình – mẫu người lý tưởng điển hình của nàng. Với mục tiêu ấy, nàng chưa bao giờ có ý nghĩ độc sủng mà trái lại còn phân sủng, vì bởi lẽ phần nào nàng rất sợ hoàng đế. Chỉ cần người chạm vào nàng là nàng lại không ngăn được cơn run rẩy, lạnh sống lưng. Có lẽ vì vậy, hoàng đế cũng chẳng quan tâm nàng nhiều. Nàng từng bước tìm đủ cách để khai chi tán điệp cho hoàng thất, song sẽ chẳng hề mong người đó là minh. Nàng chính là kiểu hiền phi tài đức vẹn toàn, một lòng chuyên tâm điều hành hậu cung, còn hoàng đế, có ra sao nàng cũng chẳng màng. Cho đến cái ngày nàng được hoàng đế xuất cung vi hành. Thời gian đó, người là gia của nàng, là phu quân của nàng, không còn là cửu ngũ chí tôn cao vời vợi nữa. Nàng từng bước thay đổi, thấy hạnh phúc vì mọi quan tâm lo lắng của người, thấy ghen tuông khi người sủng hạnh kẻ khác. Dần dà, vị Quý phi hiền hậu đến mức hoàng đế chỉ muốn bóp cổ cuối cùng cũng đã đặt người vào trong tim. Cảm nhận của mình: thực ra lúc đầu đọc, mình nghĩ sẽ viết cho nó một cái review thật hay ho. Trước nay luôn ngần ngừ vì cái tên Minh Nguyệt Đang – không phải chê dở mà chỉ là có nhiều cẩu huyết quá. Đến khi đọc bộ này, không ngờ thức tới 4h sáng để đọc, rồi lại thấy điên vì đọc mà không ngủ. Nữ chính đúng kiểu tiểu thư được cưng như trứng hứng như hoa, nàng ban đầu vốn không yêu hoàng đế nên việc phân sủng với nàng cũng chẳng có gì lạ. Mình tưởng chị sẽ giống nữ chính trong Nghề Làm Phi – ngoài mặt yêu nhưng tim thực chất chẳng chút rung động. Song, nó lại không như vậy. Truyện kể theo thị giác của nữ chính, nên nữ chính thật sự rất “hồn nhiên” đẩy hoàng đế ra xa mình chứ không hề chiêu trò lươn lẹo, nửa đầu đọc mà cố lòi mắt tìm cho được tí hint chứng minh anh hoàng yêu chị thì mới được an ủi tâm hồn nhỏ bé này. Thật sự phân khúc 2 người đi vi hành là phân khúc mình thích nhất truyện, vì đây là giai đoạn nữ chính thay đổi, nam chính cũng thể hiện yêu thương bảo vệ cho nàng thấy rõ. Nhưng từ sau khi quay về cung thì cảm giác mọi thứ cứ chưng hửng đến lạ. Không phải vì Đồng Hề yêu hoàng đế mà mình có cảm giác này, thậm chí mình còn thấy vui nữa. Nhưng rồi vui sao nổi khi ngó xuống thấy đã 80% truyện mà đâu vẫn chưa vào đâu. :) Thầm nhủ có khi nào kết vội không, y như rằng mỏ quạ. Kết thật sự rất khiến mình thất vọng, mọi thứ giải quyết quá chóng vánh, đầu mối để đó mà không cho mình lời giải đáp, nó là HE đấy, nhưng khi đến quá nhanh lại đỡ không nổi. Ví dụ như lí do vì sao Đồng Hề lại sợ hoàng thượng đến thế, tưởng sẽ có màn thâm cung bí sử gì, hóa ra chỉ đơn giản sợ là do sợ thật. :) Trong lúc đọc mình đã cap lại nhiều đoạn hint tình cảm của hoàng đế, định bụng viết review sẽ đưa vào. Nhưng giờ lại thấy không muốn đưa nữa. Con người hoàng đế cũng rất bất nhất, người chọn cách bảo vệ người mình yêu thương là đẩy người đó ra xa, hờ hững tỏ vẻ không quan tâm. Có lẽ vậy nên đoạn đầu Đồng Hề mới không thấy hoàng đế yêu mình cho nên mình cũng không cần yêu lại. Có điều cái kiểu thiết đặt nhân vật của tác giả làm mình thấy khó hiểu. Không hiểu sao tác giả cứ phải để hoàng đế thờ ơ với người mình yêu, trong khi lại cứ sủng người mình không yêu. Ừ thì có thể lý giải là vì muốn tốt cho nàng, rồi hậu cung tiền triều nó vậy. Nhưng đâu nhất thiết cứ phải người cũ người mới lần nào cũng đối xử vậy. Chỉ khi vi hành hoàng đế mới thể hiện tình cảm thấy rõ, khó hiểu. Người thích Đồng Hề nhưng chỉ âm thầm củng cố nàng chứ chưa từng thể hiện ra khi còn đang ở hậu cung, mình cảm thấy thật sự không cần thiết. Người là hoàng đế, sao có thể không bảo vệ nổi người con gái mình yêu? Ở đây lại còn là hoàng đế có thực quyền, biết điều hành triều chính, càng không có chuyện không bảo vệ được. Cho nên trong số rất nhiều nam chính là hoàng đế, mình vẫn rất thích Hạ Hầu Tử Khâm của Mệnh Phượng Hoàng nhất. Ngoài ra truyện hậu cung nhưng nếu gắn cho cái mác cung đấu thì khá gượng ép, vì thực ra cũng không đấu nhiều, còn không bằng một góc của Nghề Làm Phi. Mình cảm thấy ban đầu tác giả viết rất ổn, còn bụng bảo dạ sao lại có người hay chê Minh Nguyệt Đang viết cẩu huyết chứ. Hic nào ngờ 30 chưa phải là Tết, đọc xong mới cảm thấy nó không trọn vẹn tới mức để mình thức đến gần sáng để đọc. Mời các bạn đón đọc Phượng Hoàng Trở Về của tác giả Minh Nguyệt Đang.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nương Nương Lại Tìm Đường Chết
Chàng từng nói: “Nếu hoàng cung là một lồng giam, trẫm nguyện đem những thứ tốt nhất để xây thành. Bởi vì nhà giam này của trẫm, chỉ có một chú phượng hoàng nhỏ là nàng”*.  Nàng là Tô Hoài Cẩn, chàng là Tiết Trường Du vừa xứng một đôi “mỹ đức”**, vốn nên là một mối lương duyên, thế rồi kết cục lại là nước mắt rơi xuống nhuộm vạt áo, một ngọn lửa cắn nuốt cung Du Cẩn, cũng đem bọn họ từ nay âm dương cách biệt.  Đau khổ. Hối hận. Hiểu lầm. Tất cả đều theo ngọn lửa kia cháy thành tro bụi.    Vốn nên là người chết quên hết, kẻ ở lại ôm lấy bi thương, lại bởi vì duyên còn chưa dứt, đem phượng hoàng niết bàn, trở lại vạch xuất phát, khi tấn bi kịch kiếp trước còn chưa bắt đầu, khi trái tim còn chưa đi sai hướng.  Tô Hoài Cẩn nàng đã từng bước qua một kiếp, cũng đã nếm trải cái gọi là “vì tình mà đau, vì quân mà khổ”. Vậy nên nếu có cơ hội làm lại, nàng nhất định khiến cho những kẻ từng hãm hại nàng phải trả giá, càng quan trọng hơn là kiếp này, nàng không muốn cùng Tiết Trường Du kia trở thành một đôi “mỹ đức” nữa. Trùng sinh trở lại vốn đã nắm một nửa thiên cơ, thế nhưng Tô Hoài Cẩn lại phát hiện ra, lần niết bàn này bị trói định cùng “hệ thống” nằm trong chiếc vòng hồng ngọc mà tiên đế ban cho. Có được “hệ thống” vốn dĩ nên là một chuyện vui, thế nhưng có ai nói cho nàng biết vì sao cái hệ thống này lại gọi là “càng chết càng lợi hại” hay không? Nếu đã trốn không nổi, chạy không xong, vậy thì Tô Hoài Cẩn chỉ còn cách vừa phải đối phó với tiểu nhân, chống lại sự theo đuổi của “phu quân” cũ đồng thời nghĩ cách làm sao để có thể “tìm chết” mỗi ngày. *** Chàng là Tiết Trường Du, là Tứ hoàng tử được hoàng thượng sủng ái, còn trẻ đã được phong tước Yến Vương, sau lại trở thành hoàng đế của Tiết quốc. Từ nhỏ chàng đã được thái thượng hoàng tứ hôn với đích nữ phủ thừa tướng Tô Hoài Cẩn, dùng vòng ngọc cùng nhẫn ban chỉ làm từ cùng một khối để đính ước.  Vốn là một mối lương duyên, phu thê ân ái, lại bởi vì tiểu nhân phá hoại cùng hai chữ "ngu hiếu" dẫn đến những hiểu lầm, cuối cùng là âm dương cách trở. Ngày ngọn lửa lớn nhuộm đỏ cung Du Cẩn, cũng là ngày trái tim chàng đau đớn khôn nguôi.  Nếu có thể quay lại, Tiết Trường Du chàng nhất định sẽ đau sủng nàng, tin tưởng nàng, sẽ biến không chỉ hoàng cung này mà còn cả thiên hạ này trở thành lồng giam đẹp đẽ nhất, đặt dưới chân phượng hoàng nhỏ của chàng. Có lẽ, bởi vì tưởng niệm của chàng quá lớn, hoặc cũng có thể bởi chàng còn thiếu nợ nàng quá nhiều, hay giả như một mối tơ duyên còn chưa dứt, thế nên vòng ngọc đưa nàng ngược thời gian, thì nhẫn ban chỉ cũng cho chàng sống lại.  Bắt đầu từ giây phút lại gặp nàng năm ấy, lại lần nữa được ôm nàng trong vòng tay, rốt cuộc chàng đã hiểu được, dùng tính mạng để yêu một người là thế nào. Dù đã biết sẽ phải bước trên con đường “thê nô” không lối thoát, nhưng bởi vì đó là nàng, chàng cam tâm tình nguyện. Thế nhưng, hình như Cẩn Nhi của chàng có chút lạ, không những đối với chàng lạnh lùng, xa cách, còn năm lần bảy lượt muốn tìm chết, khiến trái tim chàng mỗi ngày đều lơ lửng treo cao. Tiết Trường Du thực sự muốn khóc, vì sao trùng sinh trở lại, mỗi ngày vì theo đuổi phu nhân mà phải ăn giấm chua còn chưa đủ, lại còn phải mọi lúc lo lắng đề phòng thê tử của chàng tìm đường chết như vậy? *** Tô Hoài Cẩn là đích nữ phủ thừa tướng, là thân muội muội của chấp trưởng đại nguyên soái Tô Hoài Chẩn, từ nhỏ đã có hôn ước với Tứ hoàng tử Tiết Trường Du. Sau khi Tiết Trường Du đăng cơ liền được phong Hoàng quý phi, cầm phượng ấn, chấp chưởng lục cung. Vốn là một đường phong quang vô hạn, thế nhưng đến cuối cùng lại bởi một chữ “hiếu” khiến “tình” này vỡ đôi, dùng một mồi lửa, đem tất cả yêu thương cùng thống khổ cháy rụi cùng cung Du Cẩn.  Thế nhưng, lưới tình còn chưa dứt, cho nàng sống lại năm nàng còn chưa gả cho Tứ hoàng tử. Một kiếp đau thương kia, nàng vì tình mà thu liễm, nghe theo phụ thân lấy phu làm trời, từng bước cẩn trọng đến mức bẻ gãy tính tình, chịu người ức hiếp, còn tính toán khiến nàng không thể sinh, cuối cùng là táng thân trong biển lửa.  Niết bàn trùng sinh, lại có thêm hệ thống hỗ trợ, Tô Hoài Cẩn quyết không nhẫn nhịn. Muốn tính kế nàng, phải xem có bao nhiêu bản lãnh, còn phải có gan chịu hậu quả. Kẻ nào muốn nàng chết, nàng còn vui mừng cảm tạ, bởi mỗi lần “chết” nàng sẽ trùng sinh trở lại càng thêm “mạnh mẽ” hơn. Sống lại kiếp này, Tô Hoài Cẩn vốn muốn đi trên con đường của riêng mình, rời xa hoàng cung toan tính, làm một phú bà tự tại.  Thế nhưng, số phận lại thích trêu ngươi, đem nàng cùng Tiết Trường Du buộc chặt, không những khiến cho “phu quân cũ” đuổi tới cửa, còn khiến chàng như miếng keo da chó, đẩy thế nào cũng không ra, chỉ có thể tiếp nhận. Từ này về sau, nắm mệnh phượng hoàng, độc sủng hậu cung, cùng quân một đời ân ái. Kiếp trước, Tiết Trường Du là Tứ hoàng tử được sủng ái, tính tình nóng nảy, thủ đoạn tàn nhẫn, còn là một phu quân gia trưởng. Chàng với Tô Hoài Cẩn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã có hôn ước, bởi vậy, đối với chàng thú nàng là lẽ dĩ nhiên.  Kiếp trước, chàng hưởng thụ tình yêu của nàng, lại quên đi cảm nhận của người cùng chàng kề vai chung gối. Chàng vì “ngu hiếu” khiến cho hiểu lầm giữa bọn họ ngày càng thêm sâu, đến cuối cùng, còn lại là một ngọn lửa đốt cháy cung Du Cẩn, cùng với nước mắt rơi trên tro bụi của tình yêu. Cho đến tận lúc chết đi, điều Tiết Trường Du hối hận nhất không phải là tin lầm nịnh thần làm mất nước, mà là đã không tin tưởng Tô Hoài Cẩn. Vốn cho rằng đã chẳng còn cơ hội bù đắp cho nàng, thế nhưng duyên trời chưa dứt khiến chàng quay ngược thời gian, trở lại lúc tất cả còn chưa quá muộn. Đi qua một kiếp đau thương, rốt cuộc Tiết Trường Du cũng hiểu được ai mới là người quan trọng.  Vì thế, kiếp này, Tiết Trường Du vẫn là Tứ hoàng tử được sủng ái, tính tình nóng nảy, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng trước mặt Tô Hoài Cẩn chính là một kẻ không tiết tháo, mặt dày, so với cao da chó còn bám dai hơn. Nàng là bảo bối của chàng, là đầu quả tim so với mệnh chàng còn quý giá hơn.  *** “Nương nương lại tìm đường chết” là một bộ truyện thú vị, không bởi vì tình tiết cung đấu hay mức độ “thê nô” của nam chính, mà ở cách tác giả cân bằng tính “hệ thống” của truyện. Lúc mới xem thể loại, tớ còn lo lắng mãi, chỉ sợ tác giả không nắm chắc việc xử lý “chức năng” của hệ thống và việc trùng sinh của nam nữ chủ, khiến cho truyện phát triển theo hướng máu chó, nữ chính mang bàn tay Thanos. Cuối cùng thì, “Nương nương lại tìm đường chết” quả thật vẫn đi trên con đường của máu cún, cơ mà là thứ cẩu huyết khiến người đọc thoải mái, vui vẻ.  Hệ thống được sử dụng không quá đà, đặc biệt là nữ chính phải “tìm chết” để nâng cấp kỹ năng của mình, hơn nữa phải nâng cấp từ từ, khiến cho hình ảnh nữ chính không bị “bàn tay vàng” hóa một cách tùy tiện, phù hợp với mạch truyện.  Nam nữ chính cùng trùng sinh, sửa chữa sai lầm. Có thể nói, kiếp trước bọn họ đều yêu nhau, chỉ là ở giữa có quá nhiều hiểu lầm mới dẫn đến kết cục đau thương, thế nên kiếp này, khiến cho bọn họ cùng cố gắng, cùng sửa chữa, loại bỏ hiểu lầm. Tớ luôn cho rằng, tình cảm phải có sự cố gắng từ hai phía, một mối quan hệ tan vỡ, là lỗi của cả hai bên, thế nên tớ thực sự thích cách tác giả để cả hai nhân vật trùng sinh, cũng như cách tác giả giải thích mối quan hệ kiếp trước của hai người. Dàn nhân vật phụ khá đồ sộ, muốn đáng yêu có đáng yêu, muốn đáng ghét có đáng ghét. Nhân vật nam không phải “chính” đặc biệt nhiều, khiến nam chính ăn dấm chua tương đối lớn. Sủng vật vô cùng ngầu, cũng không ít lần khiến nam chính điêu đứng trong hũ giấm.  Nếu bạn thích sủng, ngọt, nếu bạn thích máu chó vui vẻ, sảng khoái; nếu bạn mê nữ cường cùng với “trung khuyển” phu quân thì chúc mừng, bạn đã tìm thấy tổ chức. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ và hẹn gặp trong review tới.  ______________ Chú thích: * đoạn trích từ truyện do reviewer tự edit, đã có chỉnh sửa một số nội dung cho phù hợp. ** Du - Cẩn dịch ra là mỹ đức. Theo quan niệm người Trung Quốc xưa thì một nam một nữ có tên ghép lại như này thì được coi là mối duyên tốt đẹp.  Review by #Gian Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Nương nương! Nương nương! Việc lớn không tốt!” Một cái thị nữ biểu tình hoảng loạn, bước chân lảo đảo, từ ngoài điện nhanh chóng vọt vào tới, suýt nữa bị ngạch cửa tử vướng một ngã. Kia thị nữ một mặt hướng trong chạy, một mặt hô to: “Nương nương! Quý Phi nương nương, không hảo! Không hảo! Hoàng thượng tới……” Nguy nga trang nghiêm đại điện, sơn tiết tảo 棁, đan doanh toàn phượng, nguyệt lương liên miên, bạch quả phi tráo, vốn nên xa hoa cùng với, nhưng mà lúc này lại lạnh lẽo, quanh quẩn một cổ cuối mùa thu thê lương…… Cửa điện thượng một phương đại biển. Thượng thư —— Du Cẩn điện! Thị nữ vẻ mặt hốt hoảng, sắc mặt trắng bệch, trên trán lăn mồ hôi, nhanh chóng nhảy vào Du Cẩn điện, hô to: “Nương nương!” Đại điện bên trong, cũng là lạnh lẽo, không nửa điểm tiếng động, liền cái phụng dưỡng cung nhân đều tìm không thấy. Một cái người mặc tố y tuổi trẻ nữ tử ngồi ngay ngắn ở trong điện, nhìn đến hoảng loạn vọt vào điện tới thị nữ, vẫn chưa mở miệng, chỉ là nâng lên mí mắt liêu liếc mắt một cái, ngay sau đó lại cúi đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào trong tay màu đen quân cờ. “Đát ——” Tô Hoài Cẩn trắng nõn ngón trỏ ngón giữa nhéo hắc tử, một tiếng giòn vang, đã đem hắc tử dừng ở bàn cờ phía trên. Thị nữ kinh hoảng nói: “Nương nương! Hoàng thượng tới…… Hoàng Thượng tới……” Thị nữ nói tới đây, thanh âm dừng một chút, tiếng nói trở nên gian nan khàn khàn, run rẩy vài hạ, nước mắt đảo quanh nhi, cuối cùng thấp giọng nói: “Hoàng Thượng tới…… Tới ban chết nương nương……” “Đát!” Lại là một tiếng giòn vang, Tô Hoài Cẩn vẫn là không nói chuyện, sắc mặt cũng chưa từng thay đổi, vẫn cứ vững chắc ngồi ở ghế trên, nhìn trước mặt bàn cờ. Nàng hạ hai tử, liền nghe được “Đạp đạp đạp” tiếng bước chân, tựa hồ có đoàn người đang từ ngoài điện mà đến, kia cung âm dồn dập, liền phảng phất là một đạo…… Bùa đòi mạng. Theo “Đạp đạp” cung âm, quả nhiên có người đi nhanh từ ngoài điện đi đến, khai đạo chính là một bọn thị vệ thái giám, bao quanh vây quanh một cái minh hoàng long bào nam tử. Kia nam tử thoạt nhìn 30 có thừa, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ, hai mắt lược hiện hẹp dài, mũi cao thẳng, môi lược mỏng, hơi hơi híp mắt, một bộ minh hoàng long bào đem nam tử phụ trợ uy nghiêm trầm ổn, đúng là đương kim thánh thượng Tiết Trường Du. Tiết Trường Du vừa đi tiến vào, kia thị nữ vội vàng quỳ trên mặt đất, dập đầu nói: “Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng!” Mời các bạn đón đọc Nương Nương Lại Tìm Đường Chết của tác giả Trường Sinh Thiên Diệp.
Chân Lý Thuộc Về Tay Ai
Chân Lý có thể là điều mà người khác có thể dùng cả đời để theo đuổi. Có lẽ lúc đặt cho cô cái tên này, ba mẹ cô, hoặc ít nhất là mẹ của cô đã hy vọng như vậy. Bà là một nhà nghiên cứu khoa học, bà muốn con gái của mình cũng sẽ đi theo con đường đầy chân lý như vậy. Đáng tiếc, mục đích thì đúng, nhưng cách làm lại sai rồi. Chính vì sự cưỡng ép của bà, Chân Lý đã phát triển hoàn toàn chệch hướng. Mặc dù trước đó, cô luôn là một đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện. Chân Lý là một cô gái cực kỳ thông mình xinh đẹp, nhưng có lẽ bị gò bó quá lâu, khiến cô bộc phát nổi loạn. 15 tuổi đã vào đại học, nhưng học 8 năm thạc sĩ vẫn chưa thể tốt nghiệp. Cô đã hoàn toàn vùng thoát khỏi quỹ đạo của người mẹ nghiêm khắc. Trí não của người làm khoa học rất tỉnh táo, Chân Lý “ăn chơi sa đoạ" nhưng luôn có điểm dừng, bởi vì điều mà cô cần chỉ là giải toả sự bức bối mà thôi. Trong một lần đến quán bar với mục đích như vậy, Chân Lý gặp được Tuỳ Ngộ.   Lúc đó, Tuỳ Ngộ chính là người đàn ông độc thân kim cương mà ai cũng muốn chiếm làm của riêng. Đẹp xuất sắc, lấp lánh, sắc bén và vô cùng cứng rắn. Chân Lý cũng không ngoại lệ, có một cô bạn thân vô cùng phóng khoáng như Tô Cách Cách luôn đốc thúc bên cạnh, cô chẳng thể nào “đứng đắn" trước “miếng mồi ngon". Nhưng đáng tiếc, ấn tượng của Tuỳ Ngộ lúc ấy chỉ là, cô gái này rất xinh đẹp và quyến rũ, còn có chút ranh mãnh, nhưng cũng chỉ như thế thôi. Người đàn ông như anh, không thiếu phụ nữ. Tuy nhiên, điều mà Tuỳ Ngộ không ngờ tới chính là, anh và cô lại có duyên như vậy. Gặp nhau vài lần là tình cờ, vài lần là cố ý. Nhưng ấn tượng của Tuỳ Ngộ đối với Chân Lý cũng chẳng tốt lên bao nhiêu, cho đến một ngày, Tuỳ Ngộ trở thành người đàn ông đầu tiên của cô. Thật bất ngờ, anh những tưởng rằng, cô gái phóng khoáng như cô, còn thường xuyên bọc bên ngoài một lớp vỏ cao ngạo kiêu kỳ, ắt hẳn sẽ là một tay lão luyện trong chuyện nam nữ. Thế nhưng hoàn toàn ngược lại, cô chỉ là một con thỏ đội lốt cáo mà thôi. Phát hiện được điều này, Tuỳ Ngộ bắt đầu cảm thấy hứng thú. Con người thật sự của cô là như thế nào? Những lời nói dối nửa đùa nửa thật kia là muốn che đậy điều gì? Ánh mắt lơ đãng cô độc kia có nguyên nhân từ đâu? Anh muốn biết tất cả. Hành trình theo đuổi Chân Lý của Tuỳ Ngộ đã bắt đầu như vậy. Có rất nhiều điều mới mẻ đối với cả hai. Tuỳ Ngộ chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình phải bỏ ra nhiều công sức để đạt được tình cảm của một ai đó đến vậy. Còn Chân Lý, tình sử yêu đương của cô chỉ là một trang giấy trắng, kinh nghiệm chỉ là góp nhặt từ người bạn thân không cùng quan điểm sống. Nhưng trái tim vốn có tiếng nói riêng của nó. Mặc dù chênh vênh, nhưng Chân Lý vẫn muốn thử. Thử rồi lại nghiện. Giống như tất cả các cô gái ở lứa tuổi đôi mươi khác, cho dù Chân Lý tỉnh táo và lạnh lùng cỡ nào, khi yêu rồi, trái tim vẫn mỏng manh như vậy thôi. Tuỳ Ngộ ở tuổi ba mươi coi trọng sự nghiệp, mà sự nghiệp của anh lại là ở đất Mỹ xa xôi. Những lần bay đi bay về gấp gáp không đủ thoả mãn sự nhung nhớ của cô gái nhỏ, Chân Lý rơi vào trạng thái lơ lửng không an toàn. Muốn có anh bên cạnh, nhưng lại không muốn bị xem là một cô bạn gái phiền phức, cũng không muốn theo anh sang Mỹ rồi đánh mất giá trị bản thân. Giọt nước tràn ly chính là việc Tuỳ Ngộ vì muốn đưa Chân Lý đi cùng, mới ngăn cản ước mơ mà cô đã kháo khát từ nhỏ. Mẹ cô cũng vậy, mà cả anh cũng vậy. Hậu quả tất yếu, là chia tay trong mệt mỏi và tổn thương. Nhưng cả hai đều quá kiêu ngạo, không ai chịu nhún nhường trước đối phương, mà có lẽ, Tuỳ Ngộ là không có thời gian nhún nhường, còn Chân Lý, là không đủ kiên định để nhún nhường. Hai người đường ai nấy đi. Bảy năm. Trong suốt thời gian đó, cả hai cũng không hề có ý muốn quay lại tìm nhau, cả hai đều có những bước tiến trong cả sự nghiệp lẫn tình cảm. Những tưởng rằng, cuộc sống cứ như vậy trôi qua trong yên bình, nhưng không phải. Họ yên bình là bởi vì không ai từng xuất hiện trong cuộc sống của đối phương, bởi vì sợ hãi, cũng bởi vì muốn che giấu nội tâm thật sự. Vậy thì, sự thật là gì? Chính là, chỉ cần gặp lại nhau, tất thảy đều trở về ban đầu. Xúc cảm của trái tim và những mong muốn thuở ban đầu, tất cả đều nhẹ nhàng tỉnh giấc. Thế nhưng, họ đã không còn là những người trẻ tuổi của 7 năm trước nữa. Chân Lý không còn ham muốn giữ lấy người đàn ông khó nắm bắt như Tuỳ Ngộ nữa, mà anh, hiện tại cũng đã bị ràng buộc bởi những mối quan hệ mới. Chỉ có điều, Chân Lý trước sau vẫn ngây thơ như vậy, cô đã đánh giá thấp năng lực và độ vô sỉ của Tuỳ Ngộ rồi. Tuỳ Ngộ của năm 30 tuổi có lẽ quan tâm nhất là sự nghiệp, nhưng mà Tuỳ Ngộ của năm 40 tuổi lại quan tâm nhất là Chân Lý. Anh không nói với cô, suốt những năm qua, anh không dám nhớ đến cô, chỉ sợ lòng mình lại rối loạn, anh không nói chỉ cần nghe ai đó gọi tên cô trên phố, anh có thể bỏ rơi mối quan hệ còn chưa kịp hình thành của mình, anh cũng không nói, anh muốn bù đắp tất cả những lỗi lầm của ngày xưa. Nhưng anh đã làm vậy, theo cô rong ruổi trong hành trình thiện nguyện khổ cực, ở bên cô trong những lúc cô yếu mềm nhất. Tuỳ Ngộ chờ đợi một cơ hội, Chân Lý chờ đợi bản thân mình gục ngã, lại một lần nữa có thể tin tưởng tình yêu của anh. Tất nhiên, người có tình lại còn có lý thì ắt sẽ về bên nhau. Hành trình tuy có chút phức tạp, nhưng ít ra họ đã thực sự có những giây phút vô cùng vui vẻ. Câu chuyện viết về cuộc sống hào môn, đều là những thành phần tinh anh trong xã hội, có tiền, có quyền, có ý thức xây dựng xã hội. Tuy rằng cách thức yêu đương có hơi phóng khoáng và rối loạn, nhưng giữa Tuỳ Ngộ và Chân Lý vẫn giữ được tình yêu đơn thuần. Rất nhiều người dùng cả đời mình để theo đuổi Chân Lý. Tuỳ Ngộ cũng dùng cả đời mình để theo đuổi Chân Lý. Chân Lý mà mọi người theo đuổi thuộc về khoa học, không thuộc về riêng ai cả. Nhưng Chân Lý mà Tuỳ Ngộ theo đuổi, chỉ thuộc về một mình anh. ____ Review by #Lâm Thái Y - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Reng, reng, reng.” Tiếng chuông điện thoại lỗi thời vang lên trong phòng đọc tạp chí của thư viện đại học A. Chân Lý chuyển sang chế độ yên lặng rồi mới cầm điện thoại ra ngoài nghe máy.   “Chân Lý, hôm nay mẹ về nhà ăn cơm tối, con đừng đi đâu đấy.” Giáo sư Lương chỉ dặn dò một câu ngắn gọn liền cúp máy.   Chân Lý vô cùng thông cảm cho giáo sư Lương vì lúc nào cũng phải tranh thủ từng giây từng phút. Cô thậm chí nghi ngờ giữa giáo sư Lương và người cha Hiệu trưởng của cô chỉ làm chuyện ấy đúng một lần trong đời, thế là sinh ra cô rồi thôi. Sở dĩ câu nói “giao hợp không mang mục đích sinh sản thì chẳng khác nào đang lãng phí thời gian” được đặt trong ngoặc kép là bởi vì Chân Lý suy luận ra dựa theo tính cách của giáo sư Lương.   Chân Lý bất đắc dĩ day huyệt thái dương bằng ngón trỏ tay phải, còn tay trái thì nhanh nhẹn bấm điện thoại: “Alo, Cách Cách à, hôm nay giáo sư Lương về nước rồi, tối mình không đi được, các cậu chơi vui vẻ nhé.”   “Chân Cục, đừng nói thế chứ? Xui xẻo vậy à? Khó khăn lắm mới có được thiệp mời 818, thế mà cậu lại không đi được. Mình thấy thương cho cậu lắm đấy, người chị em ạ.” Đầu bên kia điện thoại, Tô Cách Cách cười khúc khích.   Chân Cục là biệt danh của Chân Lý. Tiên sinh Tiền Chung Thư đã từng viết trong quyển “Thành phố bị vây hãm” của mình rằng “Chân lý thì luôn trần trụi”. Còn Chân Lý mà mặc quần mặc áo thì cũng giống như quý cô S, chỉ có thể coi là một phần của chân lý. Thế nên biệt danh Chân Cục của cô đã ra đời như thế đấy. Nhưng quý cô S là vì khoe thân lõa lồ nên mới bị tẩy chay, còn Chân Lý lại không hề ăn mặc “thiếu vải” như vậy.   Chân Lý mặc váy trắng in hoa, mái tóc vừa đen dài vừa mềm mượt đến mức có thể quay quảng cáo dầu gội, chiếc kính cận gọng đen che hơn nửa khuôn mặt, toát lên vẻ thiếu nữ ngây thơ chất phác, trông vừa đơn thuần lại dễ theo đuổi. Tóm lại cô là mẫu con gái mà đám con trai yêu thích nhất.   Lúc cô gọi điện thoại, dáng vẻ “gái quê” không chút sức hút in lên mặt kính cửa sổ sát đất, cô quay đầu đi không muốn nhìn thêm phút nào nữa.   Thình lình một nam sinh vừa chạy từ cầu thang bộ lên, thở hồng hộc, “phanh” gấp ngay bên cạnh cô, vang lên tiếng ma sát giữa đế giày cao su và nền đất.   Chân Lý nói chuyện điện thoại xong thì quay lại chỗ ngồi đằng sau chiếc máy tính đặt gần cửa phòng đọc tạp chí. Có sinh viên mới vào quẹt thẻ ở chiếc máy bên cạnh máy tính, một tiếng “ting” vang lên rồi mà cô mãi vẫn không nghe thấy tiếng bước chân rời đi. Cô dời mắt khỏi điện thoại di động, vừa ngước lên đã thấy cậu nam sinh cao một mét tám hệt như chú nai con bị dọa thất kinh, tức khắc chạy đến kệ sách báo giả vờ tìm tạp chí. Thế nhưng cậu ta lại liên tục liếc mắt về phía cô, bộ dạng trông thật ngốc nghếch. Mời các bạn đón đọc Chân Lý Thuộc Về Tay Ai của tác giả Minh Nguyệt Đang.