Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mạnh Có Kiếp Thiên Thiên - Lục Xu

Trước kia 18 tuổi, nếu có người hỏi cô tình yêu là cái gì, cô nhất định sẽ nghĩ thật kỹ rồi nói cho đối phương biết, ở trong mắt cô, tình yêu là tình cảm đẹp nhất trên thế giới, khiến hai người trong biển người gặp nhau rồi hiểu nhau và yêu nhau cuối cùng bên nhau. Mà bây giờ, nếu có người hỏi cô tình yêu là cái gì, cô chỉ biết cười, tình yêu chỉ đúng là đồ chơi mà những người ăn no mặc ấm không có chuyện gì để làm. *** Mười năm chưa từng có tuyết rơi thì giờ lại có bão tuyết, tất cả đường phố đều bị che phủ bởi tuyết, cây cối cũng không nhìn ra, trên tin tức đều thông báo về tổn hại của trận bão tuyết này, đã có người bỏ mạng, nhắc nhở người dân không nên tùy ý ra đường. Trên đường phố công nhân vệ sinh đang dùng máy dọn tuyết, mặt đường lộ ra một góc mới. Lương Vĩnh Như đứng trên ban công bệnh viên, trong đầu tất cả đều là lời bác sĩ thông báo Mạnh Vĩnh Xương đã qua đời. Đầy lần bà nguyền rủa người đàn ông kia chết không tử tế, nguyền rủa ông rời khỏi bà thì sau sẽ chết không tử tế, Thượng đế rốt cuộc nghe lời khẩn cầu của bà, tới nhanh như vậy. Bà còn từng thề, tuyệt đối không vì người đàn ông kia mà chảy một giọt nước mắt. Nhưng hôm nay trong mắt bà chảy ra cái gì? Bà đưa tay sờ, phát hiện khóe mặt lại là một mảnh băng mỏng. Bà nhìn khung cảnh trắng xóa trước mắt, lần đầu tiên thấy thế giới này rỗng tuếch, mà bà không còn có vật cần tìm nữa. Chị em gọi điện thoại tới, hỏi bà Mạnh Vĩnh Xương đã chết chưa, để cho bà chú ý nhiều hơn một chút, giữ tài sản thật tốt, chớ để mẹ con tiểu tam kia cướp đi, bảo bà nhanh chóng đoạt lại công ty….. Bà cứng ngắc nghe, cuối cùng để tay ra ngoài ban công, điện thoại cũng thế mà rơi xuống. Bà quen biết Mạnh Vĩnh Xương hơn 40 năm, sống hơn nửa đời người, nhưng hôm nay Mạnh Vĩnh Xương đã ra đi, bà cảm thấy cuộc sống của mình cũng kết thúc. Bà còn nhớ rõ, lúc bọn họ còn chung sống với nhau thì có lần Mạnh Vĩnh Xương nói với bà, ‘tên của em có một chữ Vĩnh, tên của anh cũng có một chữ Vĩnh, xem ra chúng ta sinh ra là một đôi, vĩnh viễn ở cạnh nhau’. Vĩnh viễn ở cạnh nhau….. Nhưng cái gì khiến cuối cùng bọn họ không phải cãi vã mà là chiến tranh lạnh? Là cái gì khiến bọn họ nói một câu bình thường cũng không được? Là cái gì khiến ông nói mệt mỏi, muốn ly hôn? Bà cùng ông cùng nhau gây dựng sự nghiệp, thời gian khổ nhất, một gói mì ăn liền ăn thành hai bữa, nấu một nồi nước sôi, dùng làm canh ăn no bụng. Mạnh Vĩnh Xương ôm lấy bà, thề kiếp này sẽ cho bà sống tốt, quyết không phụ bà. Sau đó cuộc sống của hai người ngày càng tốt, cũng có một đứa con trai khéo léo, sau đso bà phát hiện thời gian ông về nhà ngày càng muộn, phát hiện quần áo ông thỉnh thoảng có mùi nước hoa, để cho bà không chấp nhận được chính là ban đêm có người phụ nữ gọi điện cho bà….. Bà có thể tiếp nhận cùng nhau vượt qua cuộc sống khổ với ông, nhưng tuyệt đối không chấp nhận sự phản bội của ông, sau đó bà biết một đám chị em tốt, cùng nhau nghiên cứu xem làm sao không bị đàn ông vứt bỏ, có lúc còn tập trung một chỗ nói chuyện, thay mình nghĩ ra phương pháp. Bà nghe ý kiến của chị em, cùng tiến vào công ty, để mình không hề rỗng tuếch, đồng thời cũng muốn cho Mạnh Vĩnh Xương thấy năng lực của bà. Bà đã nỗ lực như thế, vì sao vẫn bị Mạnh Vĩnh Xương vứt bỏ? Bà không cam lòng, tại sao người phụ nữ kia có thể, chỉ bằng khuôn mặt thanh xuân kia? Chỉ nhờ gương mặt đó, mà có thể khiến Mạnh Vĩnh Xương kính trọng cô ta? Bà ở cạnh ông hơn 40 năm, xoay người lại thành chồng người khác, mỗi lần bà nhìn mình trong gương, nếp nhăn ngày càng sâu, đều nhắc nhở bà thua thảm hại thế nào. Lương Vĩnh Như thở dài. Truyền đến sau lưng là tiếng bước chân, Hạ Chi Tình đứng trước mặt Lương Vĩnh Như, trong ngực ôm một đứa bé, giờ phút này đang dỗ. Lương Vĩnh Như liếc mắt nhìn đứa bé kia, tay siết chặt, sau đó nhìn về phía Hạ Chi Tình, chính là người phụ nữ này, đã đoạt đi chồng bà. Hạ Chi Tình dỗ con trai xong, mới ngẩng đầu lên nhìn Lương Vĩnh Như, trên mặt cô không chút vẻ đau đớn vì chồng mất, hoàn toàn không phải một người vợ hợp cách, “Ông ta đã chết, tôi cho là cô sẽ cười, thế nào lại khóc.” Hạ Chi Tình lắc đầu một cái. Lương Vĩnh Như quay mặt sang, không muốn tức giận, đã thua đủ rồi, không muốn tư thái cuối cùng của mình còn xấu như vậy, người cũng đã chết rồi, còn tranh giành cái gì? Hạ Chi Tình cau mày, lấy ra một bức thư, đưa ra trước mặt Lương Vĩnh Như, “Ông ấy để lại cho bà.” Lương Vĩnh Như chậm rãi quay đầu lại, nhìn lá thứ này, tay không ngừng run rẩy. Hạ Chi Tình thấy bà cầm thư, liền ôm con trai ra ngoài. Lương Vĩnh Như cầm thư, cảm giác như nó nặng ngàn cân, rõ ràng không dán kín, nhưng lúc bà lấy thư thì như thể cố hết sức. Bà cất thận bóc thư ra, mới chậm rãi mở thư. Nhìn chưa đến phần mở đầu, ánh mắt của bà đã mông lung. Tiểu Như….. Chỉ có ông mới gọi thé, bà hờ tưởng tượng bộ dạng ông gọi bà, nhếch miệng lên, mang theo nụ cười, không ngờ, trong lòng bà cũng tan nát, đứng trên ban công khóc lớn, ngoài trời lạnh thấu xương, nhưng bà không thấy lạnh, cả người đau, tất cả như chết lặng. Mạnh Vĩnh Xương nói, hiện tại anh thường nhớ tới lúc anh còn trẻ, khi đó anh đứng trên đường cái nhìn bảng hiệu chỗ tắm công cộng kia, nói một ngày bà nhất định cũng muốn đi vào tắm, nhưng lúc đó chúng ta không đủ tiền, anh ở trong lòng hạ quyết tâm, anh nhất định phải cho em một cuộc sống tốt, để cho tất cả mọi người hâm mộ vì em đã gả cho anh, để cho chúng ta không phải ra bờ sông tắm nữa. Ngày đó, thật la vui sướng, mặc dù nghèo khó, nhưng chúng ta cho tới giờ không một câu oán trách, một câu cũng không có…… Sau thì thế nào, chúng ta bắt đầu có tiền, bố mẹ em nói bây giờ chúng ta có tiền, nên đổi một căn nhà lớn hơn, anh cắn răng tiết kiệm tiền để mua phòng, em nói bây giờ chỗ ở cách xa chỗ làm của em, mỗi ngày đi xe buýt khó chịu, anh liền vay tiền bạn để mua xe cho em….. Bạn em vay tiền,anh đầu tư không cầm về được, em nói anh hẹp hòi, khiến em mất mặt trước mặt bạn bè, đêm hôm đó anh tràn trọc, ảo não vô cùng, nếu như anh có năng lực, để em có mặt mũi với bạn bè mới đúng…. Sau hôm đó, anh bận rộn hơn. Mỗi ngày anh chạy công trình, tự mình tới công trường, dù mệt mỏi, chỉ cần nghĩ có em ở trong nhà, cũng sẽ nhớ nhà….. sau đó, chúng ta lại có thêm tiền, lại càng không suy sướng. Anh với em nói qua chuyện công ty, em lại kì lạ nói đàn ông có tiền liền trở nên xấu xa, ai đó ở bên ngoài đang nuôi người tình. Một lần, trong công ty có chuyện lớn xảy ra, anh bận rộn mới trở về, vất vả mới vượt qua được, sau khi trở lại, em lại lạnh lùng nhìn anh, nói anh lại đi chơi gái về à? Anh nói cho em biết công ty có chuyện, nói khoảng thời gian khó khăn này cho em biết, muốn em suy nghĩ nhiều, mỗi ngày anh đối mặt nhiều người mệt mỏi như vậy, muốn để em biết, thật ra anh không cần em an ủi, chỉ cần em cho anh một cái ôm ấm áp là đủ rồi….. Nhưng em chỉ đánh giá anh bằng hai chữ: Lấy cớ. Đêm hôm đó anh khóc, anh nhớ tới hồi đại học, anh với bạn học đi vay tiền đầu tư, khi đó hăng hái như thế, anh lại thất bại, một mình anh ngồi trong rừng cây trường học, em tìm thấy anh, mang theo hộp canh em tự làm, để cho anh bớt khó chịu,em còn nói, bất kể anh mệt mỏi thế nào, em vĩnh viễn sẽ để bờ vai cho anh. Anh chưa bao giờ ăn bát canh ngon như vậy, cả đời này cũng không có, dù em nói em cho thêm muối, mùi vị rất mặn. Anh về nhà ngày càng muộn, vì không muốn gương mặt lạnh lùng của em, không muốn gương mặt chê cười của em. Nhưng em, lại thuê thám tử tư điều tra hành tung của anh, mỗi ngày kiểm tra điện thoại của anh, mỗi ngày thấy số điện thoại lạ, cũng hỏi liên tục, cho dù ngày mai anh có cuộc họp quan trọng….. Trong khi em nói chuyện, luôn là phụ nữ thế này thế nọ, sau đó châm chọc nói anh, lại ngấm ngầm ám chỉ cái gì…. Ánh mắt của em, luôn khiến anh thấy lạnh lùng. Anh đang suy nghĩ, sao chúng ta lại biến thành như vậy chứ? Người vợ khéo hiểu lòng người đâu rồi? Nhiều lần anh muốn nói chuyện với em, em nghe từ đám bạn kia, nói hành động của anh là chột dạ, để cho em lại chịu đựng. Xuất ngoại liền mở ra mười cuộc học, trên đường về quá mệt mỏi, lái xe gặp tai nạn xe, gọi cho em, em một lần lại một lần không nhận…… Sau đó chúng ta lại cãi vã, anh nói chuyện công ty, em nói chuyện đồng nghiệp của em nuôi người tình bên ngoài, anh nói công ty xảy ra vấn đề, em nói tám phần người ta lấy tiền đi nuôi tình nhân, anh khen phụ tá anh có thể làm, em nói dung mạo của cô ấy tương đối có thể làm…. Em nói em, anh nói anh…… tại sao chúng ta lại biến thành như vậy? Em cầu xin muốn tiến vào công ty, anh đồng ý, anh cho là em muốn hòa hoãn mối quan hệ vợ chồng của chúng ta, sự thật là em ở đây kéo bè kéo phái, anh mắt nhắm mắt mở, làm như không thấy, bởi vì công ty này không phải của một mình anh, mà là của chúng ta,của chúng ta….. là tâm huyết chung của chúng ta. Anh thừa nhận anh không có năng lực lớn, công ty huy hoàng được một thời gian lớn, nhưng sau này càng thất bại, anh uống rượu với đám quyền quý kia, hi vọng có thể được trợ giúp, một lần uống tới mức dạ dày chảy máu vào bệnh viện, em đã đến, anh lại quên mất chúng ta vừa cãi nhau, muốn ôm em vào trong lòng khóc một lúc, anh mệt quá. Mà cuối cùng em vào phòng bệnh, lạnh lùng nói: Mạnh Vĩnh Xương, chậc chậc, sao người tình của anh không tới thăm anh? Xem đi, tôi ngu mới tới đây, tôi cho anh biết, đừng hi vọng tôi thương anh, tôi chỉ nói cho anh biết, đáng đời. Ngày đó ánh mắt của em, cả đời anh vẫn nhớ, lạnh như vậy, để cho lòng anh cũng lạnh đi. Cảnh ngộ của công ty có nguy cơ lớn, họp hồi đồng quản trị, em lại giúp đối thủ cạnh tranh của anh ra phiếu chống….. Vợ chồng hơn 30 năm, lại kém so với cái đám phụ nữ em suốt ngày nghiên cứu cùng kia, còn kém hơn sự hoài nghi của em, cuối cùng, anh tới bước đường cùng, em lại đá cho anh một cú, còn đem tất cả cổ phần trong tay cho người khác, muốn dạy dỗ anh…. Lúc mọi người đi hết, mình anh ngồi trong phòng họp, ngơ ngác nhìn vị trí em ngồi đó, cười. Lương Vĩnh Như, cả đời anh có lỗi với người khác, nhưng tuyệt đối không có lỗi với em. Lòng của anh ngày càng lạnh, cuối cùng không còn gì với em. Anh không biết thế giới này thay đổi em, thế giới này còn thay đổi vô số người, nhưng anh không thay đổi, anh vẫn là Mạnh Vĩnh Xương năm đó, cho tới bây giờ cũng không có lỗi vỡi em. Em có thể nghi ngờ mọi người, nhưng em không nên nghi ngờ anh, anh là người bên gối với em, là người thân mật nhất, cho dù bên cạnh mọi người bảo ly hôn với em là để cưới người tình về, cũng là chuyện người khác, cho tới bây giờ không liên quan, anh là người bên gối em….. Cuối cùng, anh đối với em thật sự không có tình yêu, thứ duy nhất còn lại chính là trách nhiệm với tiểu Đình. Lương Vĩnh Như cầm bức thư kia, nghẹn ngào không nói nên lời, ông nói ông không thương bà, không thương, không thương….. Bạn bè nói cho bà biết, người đàn ông có tiền liền trở nên xấu xa, nhất định phải nhìn kĩ. Chị em nói vô số ví dụ, phụ nữ đi theo chồng gây dựng sự nghiệp,cuối cùng bị vứt bỏ…. bà nghe thấy lại càng nghi ngờ, càng ngày thấy cuộc sống mình thất bại, lại quên mất, cuộc sống của người khác là của người khác….. Rốt cuộc thế giới này thay đổi chúng ta, hay chúng ta thay đổi thế giới này? Coi như không thay đổi được thế giới này, hãy nhớ không cần thế giới này thay đổi. Hãy đối xử tử tế với người bên gối mình, nếu như tin, hãy kiên định. Bà để thư trong tay bay đi, rơi vào trong tuyết, không nhìn rõ giấy với tuyết, bà từ từ ngồi xổm người xuống, khóc lớn. ... Mời các bạn đón đọc Mạnh Có Kiếp Thiên Thiên của tác giả Lục Xu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Huyền ảo Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản của tác giả TeamFbTCPS. Bạn đang đọc truyện Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản của tác giả TeamFBTCPS. Trời đã về đêm đen, treo vắt ánh trăng bán nguyệt rực rỡ, tựa hồ chuốm sáng cả dãy núi Anpơ kiêu hùng. Quang minh Thánh Thành chi trấn vẫn tọa an nguy nga ở một góc phía Tây khu vực. Chỉ nhưng hôm nay, nó khác lạ, nó phảng phất hiện hữu sắc cam ngọc nôn nóng thay vì vàng hợp kim thường thấy. Dày đặc lớp nhài trang trí cũng đã được các thánh quan giáo vụ tháo xuống, họ mong muốn nhìn thấy Mặt trời ngày mai chiếu rọi nhất nhất phải là ưu đàm hoa phật, đại biểu thành bông cát đài. Mảnh sân góc khuất phía sau, Michael đứng ở bên bể cá, phóng tầm mắt nhâm nhí ánh trăng kia đang vẫy bóng vào mặt nước. Trong hồ, một con cá bơi lội cũng không có, tuyệt đối tĩnh lặng. Mà nội tâm Michael cũng tương tự, không hẳn có một chút dao động đi. “Soạt soạt ~~~” Đột ngột, mặt nước dao động, từng gợn sóng nhảy nhót gấp gáp, thể bảo có người đi tới. “Biến sinh biến, chuyện này thực giống muốn vượt khỏi tầm kiểm soát chúng ta” Đại thiên sứ Remiel tiến đến bể thủy sinh khó khăn mở lời. Bên cạnh đó còn có những truyện cùng thể loại như cạm bẫy của hồ ly hay Sói Tới Rồi! *** Tóm tắt "Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản" là một tiểu thuyết huyền ảo, kể về hành trình tu luyện của Phàm, một thanh niên hiện đại xuyên không đến thế giới của pháp sư. Phàm vốn là một người bình thường, không có gì đặc biệt. Một ngày nọ, anh bị một chiếc vòng pháp thuật rơi trúng đầu và xuyên không đến thế giới của pháp sư. Tại đây, anh được biết rằng mình đã nhập vào thân xác của Phàm, một học sinh của Học viện Pháp thuật Quang Minh. Phàm nhanh chóng nhận ra rằng cuộc sống ở thế giới mới này không hề dễ dàng. Anh bị coi là kẻ thấp hèn, không được coi trọng. Tuy nhiên, với sự kiên trì và nỗ lực của mình, Phàm đã dần khẳng định được bản thân. Anh bắt đầu tu luyện pháp thuật, dần dần trở nên mạnh mẽ. Phàm cũng đã gặp được những người bạn đồng hành, cùng nhau vượt qua những khó khăn, thử thách. Đánh giá "Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản" là một tiểu thuyết có cốt truyện hấp dẫn, lôi cuốn. Tác phẩm kể về hành trình tu luyện của Phàm, một thanh niên hiện đại xuyên không đến thế giới của pháp sư. Nhân vật chính Phàm được xây dựng khá tốt. Anh là một người kiên trì, nỗ lực, luôn cố gắng vươn lên trong cuộc sống. Phàm cũng có một trái tim nhân hậu, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác. Tác phẩm cũng có những cảnh hành động, đánh nhau được miêu tả khá hấp dẫn. Đọc truyện, người đọc sẽ cảm thấy như đang được hòa mình vào thế giới của pháp sư, cùng Phàm trải qua những trận chiến cam go, quyết liệt. Tuy nhiên, tác phẩm cũng có một số hạn chế. Một số tình tiết trong truyện khá phi lý, khó tin. Ngoài ra, tác phẩm cũng có phần hơi lan man, thiếu tập trung. Nhìn chung, "Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản" là một tiểu thuyết huyền ảo đáng đọc dành cho những ai yêu thích thể loại này. Tác phẩm sẽ mang đến cho bạn những giờ phút giải trí hấp dẫn và thú vị. Điểm cộng Cốt truyện hấp dẫn, lôi cuốn Nhân vật chính được xây dựng tốt Cảnh hành động, đánh nhau được miêu tả hấp dẫn Điểm trừ Một số tình tiết phi lý, khó tin Tác phẩm hơi lan man, thiếu tập trung So sánh với tác phẩm gốc "Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản" là một bản dị bản của tiểu thuyết "Toàn Chức Pháp Sư" của tác giả Loạn. Tuy nhiên, tác phẩm có một số điểm khác biệt đáng chú ý: Trong bản gốc, nhân vật chính là Mạc Phàm, một học sinh của Học viện Sư Tử, còn trong bản dị bản, nhân vật chính là Mạc Phàm, một học sinh của Học viện Pháp thuật Quang Minh. Trong bản gốc, Mạc Phàm là một người bình thường, nhưng trong bản dị bản, Mạc Phàm là một người có năng khiếu pháp thuật thiên phú. Trong bản gốc, Mạc Phàm được sự giúp đỡ của nhiều người, trong đó có Tiểu Vũ, còn trong bản dị bản, Mạc Phàm chủ yếu tự mình vượt qua khó khăn, thử thách. Với những điểm khác biệt này, "Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản" mang đến cho người đọc một trải nghiệm mới mẻ, hấp dẫn.   Mời các bạn mượn đọc sách Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản của tác giả TeamFbTCPS.
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình của tác giả Thanh Thanh Thùy Tiếu. Quý Noãn bị hạ thuốc độc, trước khi chết, cô mơ hồ nhìn thấy bóng người đàn ông cao lớn đến trước cửa phòng giam, người ấy không phải ai khác, chính là Mặc Cảnh Thâm – người chồng mà mười năm trước cô đã từng dùng cái chết để ép ly hôn. Khi tỉnh lại, Quý Noãn bất ngờ phát hiện bản thân đã xuyên về mười năm trước, khi ấy cô vẫn là bà Mặc – là người phụ nữ xinh đẹp nhất Hải Thành, kiêu ngạo, cá tính, coi thường người khác và đặc biệt căm ghét cuộc liên hôn giữa hai nhà Mặc – Quý. Trong quá khứ, cô đã tự cắt cổ tay để ép Mặc Cảnh Thâm ly dị, ép anh phải thề không được xuất hiện trước mặt cô, để rồi sau đó, nhà họ Quý sụp đổ, cô lang thang phiêu bạt, bị bọn buôn người bắt đi, bị vu oan rồi chết trong nhà giam, còn Mặc Cảnh Thâm trở thành người đứng đầu Tập đoàn Shine, giữ đúng lời hứa, mười năm không một lần quay lại Hải Thành. Vận mệnh cho Quý Noãn cơ hội được sửa chữa sai lầm, bởi vậy, cô không thể bỏ lỡ. Cô ra sức níu giữ cuộc hôn nhân đã từng bị chính mình đẩy đến bờ vực đổ vỡ, cô tìm cách kiên cường, độc lập, trả thù những ai từng muốn hại cô và nhà họ Quý. Đối với Mặc Cảnh Thâm, cô lại càng trân trọng, bởi khi tĩnh tâm nhìn lại, cô mới nhận ra Mặc Cảnh Thâm chính là người đàn ông luôn đứng sau bảo vệ mình, dù cô ngông cuồng, bất chấp lý lẽ, anh vẫn sẽ dịu dàng, che chở và bao dung mọi thứ. *** Tóm tắt Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình là một tiểu thuyết ngôn tình ngược tâm của tác giả Thanh Thanh Thùy Tiếu. Câu chuyện xoay quanh nhân vật nữ chính Quý Noãn, một cô gái kiêu ngạo, cá tính, căm ghét cuộc hôn nhân liên hôn giữa hai nhà Mặc – Quý. Cô đã từng dùng cái chết để ép chồng mình là Mặc Cảnh Thâm ly hôn, dẫn đến nhà họ Quý sụp đổ, bản thân cô thì lang thang phiêu bạt, bị bọn buôn người bắt đi, bị vu oan rồi chết trong nhà giam. Mười năm sau, Quý Noãn bất ngờ xuyên về quá khứ, khi ấy cô vẫn là bà Mặc. Cô quyết tâm sửa chữa sai lầm của mình, níu giữ cuộc hôn nhân đã từng bị chính mình đẩy đến bờ vực đổ vỡ, kiên cường, độc lập, trả thù những ai từng muốn hại cô và nhà họ Quý. Review Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình là một tiểu thuyết ngôn tình ngược tâm nhưng không quá bi lụy. Câu chuyện có nhiều tình tiết hấp dẫn, lôi cuốn, khiến người đọc không thể rời mắt. Nữ chính Quý Noãn là một cô gái xinh đẹp, kiêu ngạo, cá tính. Cô có một quá khứ đau thương, bị gia đình ép gả cho Mặc Cảnh Thâm. Ban đầu, cô không yêu Mặc Cảnh Thâm, thậm chí còn căm ghét anh. Nhưng dần dần, cô nhận ra Mặc Cảnh Thâm chính là người đàn ông yêu thương, bảo vệ cô nhất. Nam chính Mặc Cảnh Thâm là một người đàn ông lạnh lùng, ít nói nhưng vô cùng thâm tình. Anh yêu Quý Noãn từ cái nhìn đầu tiên, nhưng vì không muốn cô bị tổn thương nên anh đã luôn che giấu tình cảm của mình. Câu chuyện của Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm là một câu chuyện tình yêu đầy trắc trở, sóng gió. Nhưng cuối cùng, họ cũng đã vượt qua tất cả để đến được với nhau. Một số điểm nổi bật của tiểu thuyết Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Câu chuyện hấp dẫn, lôi cuốn: Câu chuyện có nhiều tình tiết hấp dẫn, lôi cuốn, khiến người đọc không thể rời mắt. Từ những âm mưu, thủ đoạn của những kẻ muốn hãm hại Quý Noãn và nhà họ Quý, đến những nỗ lực của Quý Noãn để sửa chữa sai lầm, níu giữ cuộc hôn nhân, trả thù những kẻ đã hại cô… tất cả đều khiến người đọc không thể đoán trước được diễn biến của câu chuyện. Nhân vật được xây dựng chân thực, ấn tượng: Các nhân vật trong truyện đều được xây dựng chân thực, ấn tượng, có cá tính riêng. Nữ chính Quý Noãn là một cô gái xinh đẹp, kiêu ngạo, cá tính nhưng cũng rất đáng thương. Nam chính Mặc Cảnh Thâm là một người đàn ông lạnh lùng, ít nói nhưng vô cùng thâm tình. Tình tiết ngược tâm nhưng không quá bi lụy: Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình là một tiểu thuyết ngôn tình ngược tâm nhưng không quá bi lụy. Câu chuyện có nhiều tình tiết khiến người đọc rơi nước mắt, nhưng cuối cùng, Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm cũng đã vượt qua tất cả để đến được với nhau. Nhìn chung, Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình là một tiểu thuyết ngôn tình ngược tâm đáng đọc. Câu chuyện có nhiều tình tiết hấp dẫn, lôi cuốn, nhân vật được xây dựng chân thực, ấn tượng và tình tiết ngược tâm nhưng không quá bi lụy. Mời các bạn mượn đọc sách Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình của tác giả Thanh Thanh Thùy Tiếu.
Mắt Giai Nhân
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Ngôn tình Mắt Giai Nhân của tác giả Hạ Thu. Chưa đêm nào vũ trường "Nhất Dạ Vương" đông khách như là đêm nay cả. Phải mở cửa, cúi đầu chào số lượng khách đông kỷ lục từ chiều đến giờ, anh bồi Hải Tâm nghe cơ thể rã rời. Mệt bở hơi tai! Theo cách nói của dân miền Bắc. Mười giờ đêm, số lượng khách vắng dần. Tựa lưng vào cây cột đá lát men lạnh toát, anh đưa tay che miệng, kính đáo ngáp một cái dài rồi vặn vẹo người những khớp xương kêu răng rắc. Thật... sảng khoái! Lại có khách! Thấy một cô gái xăm xăm bước vềcổng vũ trường, Hải Tâm bật thẳng người lên, niềm nở với nụ cười chuyên nghiệp: - Cô cho soát vé. - Tôi không có vé và tôi cũng không đến vũ trường đâu. Giọng cô gái êm êm đầy ấn tượng. Không có vé, không đến vũ trường! Hải Tâm tròn đôi mắt. Bây giờ anh mới nhận ra cô gái trước mặt mình không giống người đến vũ trường để vui một chút nào. Cô mặc chiếc áo thun cộc tay màu trắng và chiếc quần Jean ôm sát người đã bạc màu. Chân đi đôi dép da mòn xẹp lép và tay thì cầm theo ổ bánh mì. Gương mặt cô cũng thế, chẳng điểm phấn son và mái tóc ngang bồng rối bù lên. Như thể cô đã phải chạy trong gió một quãng đường dài. Tôi nói thật đó, anh cho tôi vào trong một phút thôi. Tôi cần tìm gấp một người - Giọng cô gái cắt ngang dòng suy luận của Hải Tâm. Ngẩng đầu lên anh nhẹ lắc đầu: - Rất tiếc, tôi không thể cho cô vào trong được. - Vì sao thế? - Cô gái ngây ngô hỏi: - Sợ tôi vào luôn rồi không ra hả? Cũng có ý đó, nhưng Hải Tâm lịch sự: - Không có, chỉ vì cách ăn mặc của cô không đáp ứng theo qui định của vũ trường. khách đến đây buộc phải ăn mặc đẹp và... đặc biệt không được mang dép. Đưa mắt nhìn lên bảng nôi qui, cô gái nhẹ thở ra: - Đành vậy rồi, nhưng tôi đến có phải để khiêu vũ đâu. Tôi đến tìm người rồi đi ngay. - Không được - Hải Tâm vẫn cương quyết lắc đầu: - Là đệ nhất vũ trường, tôi làm sao cho một người ăn mặc xuềnh xoàng như cô chạy tới chạy lui làm náo loạn vũ trường được chứ? - Nếu vậy thì... - Cắn nhẹ môi cô gái nói: - Anh vào tìm giúp dùm tôi. Chuyện gấp lắm, không chần chừ được. - Chuyện gì mà gấp? - Hải Tâm nhìn đôi mày cô gái, nói nhanh: - Mẹ nó đang hấp hối. - Hả? - Hải Tâm giật bắn mình - Chuyện lớn thế thật ư? Cô gái gật đầu thiểu não: - Đúng như vậy. Mẹ nó đang hấp hối trên giường bệnh. Chờ được nhìn thấy nó lần cuối rồi nhắm mắt. Anh vui lòng giúp dùm chọ Tên nó là... Như Nguyện. - Được, được... Tôi đi ngay - Hải Tâm không dám chần chừ, quay lưng bước vội. Được mấy bước, như chợt nhớ, anh quay lại: - Cô đứng đây, hễ có khách là mở cửa giùm tôi nhé. Như thế này này... - Không cần phải dạy đâu. Cắt lời anh, cô gái xua tay: - Lúc nãy tôi đã thấy anh làm rồi. Có phải thế này không? - Vừa kéo tay mở cửa vừa cúi đầu chào cung kính. - Phải rồi. Hải Tâm gật đầu, trao cho cô chiếc nón: - Đội lên đi cho giống. - Được, Anh đi đi... Hải Tâm chưa đi khỏi, cô gái đã bật lên cười thành tiếng, lè lưỡi và soi bóng mình trong tấm gương. Cô biết chắc, thế nào cũng bị nhỏ Như Nguyện chửi chọ Dám trù mẹ nó hấp hối, sắp chết đến nơi... thật ra... cô cũng có phần quá đáng. Nhưng nếu không nói thế... liệu anh bồi có giúp không? Túng thế tùng quyền. Gia Cát Khổng Minh đã dạy rành rành trong binh pháp. Hơn nữa... chuyện này... cũng vì cứu nó mà ra. Ai biểu thằng Tài em nó đem tin trễ quá làm gì. Báo hại cô chạy đến hụt hơi mà chiếc xe đạp đâu rồi nhỉ? Lúc nãy vội quá, cô quăng đại trên thềm sân vũ trường. Hỏi biết có còn hay mất? Giật mình chợt nhớ, cô dán mắt vào cửa kính nhìn ra, bất chợt la lên một tiếng. - Ái chà! Có một đôi mắt khác, ngoài cửa kính cũng đang nhìn cô chăm chú. Ai vậy nhỉ Một phút trôi qua, cô mới đoán được đó là khách đến vũ trường. -Mở cửa! Bàn tay gõ nhẹ vào khung cửa. Gật đầu, cô đưa mắt nhìn chăm chăm vào người mới đến đẹp trai không thể tưởng. Tựa diễn viên Hồng Không^ng vậy. - Mở cửa! - Thấy cô cứ ngẩn ra để ngó mình. Chàng trai cau đôi mày lại. - Dạ! - Chợt tỉnh, cô vội đưa tay lên mở cửa. Nhưng đẩy ra hay kéo vào đây? Sao bỗng dưng... cô không nhớ vậy. Càng kéo vào càng chốt cứng. - Sao vậy cưng? - Tự tay kéo mở cửa ra, chàng trai nhướng mày nhìn cô khôi hài, hỏi: - Sững sờ vì thấy anh quá đẹp trai. Có phải không? Bị nói đúng tim, má Kỳ Duyên đỏ bừng xấu hổ. Hất mặt lên, cô thẹn thùng chống chế: - Không dám dẹp trai đâu. Tại tôi... thấy lạ... nên ngó vậy thôi. - Lạ chỗ nào? - Nhướng một con mắt lên, chàng cười trêu: - Nói thử coi. Có phải... nụ cười của anh làm em nhói tim không? Quả không sai. Tim Kỳ Duyên đang đập ầm lên xao xuyến trước nụ cười quá đẹp, quá "trơ" của hắn đây. Tránh không nhìn vào đôi mắt long lanh sáng rực của hắn, Kỳ Duyên đáp lạnh lùng: - Tại sao phải nhói tim: "anh đẹp hay xấu can hệ gì tôi chứ?" - Tốt! - Búng chóc ngón tay, hắn gí mặt mình sát mặt cô: - Biết thân, biết phận vậy sẽ tránh được nỗi khổ thất tình. Bởi... báo cho em một tin buồn... Tôi sắp phải cưới vợ rồi... một nàng vừa đẹp lại vừa giàu. Tuyệt vời chưa... Khều nhẹ mũi cô một cái, hắn cười khì rồi bước đi nhanh. Điên khùng! Đưa tay lên mũi, phủi chỗ ngón tay hắn chạm vào, lòng Kỳ Duyên bỗng nao nao một cảm giác lạ lùng. Nó nửa như bực mình, nửa như hốt hoảng? Mà bực mình, tức giận chuyện gì? Vì câu nói của hắn? Có mà điên lên được... mới gặp mặt một lần, mấy phút thôi... lẽ nào... hắn đào hoa đến thế? Có thuật thu hồn bắt vía? Sao mình phải ngẩn ngơ, ngơ ngẩn? Quả thật có vấn đề! Nhảm nhí, nhảm nhí thôi! Kỳ Duyên bật lên cười lớn. Cô chẳng thể nào phải lòng gã con trai ấy được. Chỉ tổ khổ thân, thiệt mình không ra tích sự gì. Đám con trai ngu ngốc ấy... không đáng một xu. Nghĩ đến chuyện cặp bồ, tim Kỳ Duyên lại nhói đau. Vết thương năm nào lại bật ra rỉ máu. Bốn năm rồi... bốn năm rồi cô vẫn chưa quên... Cạnh bên nhà, lại chung bàn, suốt mười hai năm dài cùng học, nên Kỳ Duyên thân Như Nguyện lắm. Nó cũng vậy... dù hoàn cảnh gia đình hai đứa trái ngược nhau. Như Nguyện giàu sung sướng bấy nhiêu thì Kỳ Duyên nghèo khó, vất vả bấy nhiêu. Ngày ngày, trong lúc Như Nguyện ở không, ăn sung mặc sướng được kẻ hầu người hạ thì Kỳ Duyên phải còng lưng phụ ba đẩy xe ba bánh viên chiên khắp nẻo đường để bán. Bữa đói, bữa nọ Dễ có thể gặp nhau trò chuyện, Như Nguyện đã phải đến nhà phụ Kỳ Duyên băm thịt, vò viên. Bao kỷ niệm vui buồn... hai đứa xem nhau như ruột thịt, miếng bánh cắn đôi. Vậy mà năm đó... chỉ vì một gã con trai... hai đứa suýt đã giận nhau. Chuyện xảy ra vào cuối năm lớp 12, khi Như Nguyện và Kỳ Duyên, hai đứa bước vào tuổi trăng tròn mười tám. Như Nguyện đẹp lắm, đẹp nhất trường cấp III thị xã. Đẹp đến nỗi... ai cũng nói, nếu thi hoa hậu, nó sẽ đoạt giải ngaỵ Còn Kỳ Duyên... cô chưa nghe ai khen mình đẹp, mỗi lúc soi gương. Thật đó, cô thấy mình đẹp chán. Tuy không mặn mà sắc sảo như bạn, cô thấy mình có nét đẹp ngầm, đầy ấn tượng. Thanh Nhân là lớp trưởng của cộ Anh cao ráo, đẹp trại, thanh tú. Ăn nói đàng hoàng, chững chạc kèm theo nụ cười rất có ấn tượng. Nên... từ lâu... anh đã là thần tượng của các cô gái trẻ. Trong đó có cả Kỳ Duyên và Như Nguyện. Hai đứa cùng ngưỡng mộ và... để ý anh... mà... không dám nói... Cho đến khi... Nguyện lọt vào mắt của anh. Để tiếp cận người đẹp, anh gián tiếp thông qua Kỳ Duyên. Nhờ cô làm trung gian, mai mối. Không hiểu được ý đồ, chiến thuật của anh, Kỳ Duyên đã ngộ nhận một cách sai lầm. Cô ngỡ mình là trung tâm mà anh theo đuổi. Mừng đến phát điên lên, cô quay cuồng như chong chóng. Bao nhiêu tiền ba cho, dành dụm mua bộ đề cương tốt nghiệp, cô dốc hết vào mớ son phấn, áo quần. Tối ngày lo chưng diện khoe mẽ như con công điệu đàng, xí xọn: - Chà, nhỏ Kỳ Duyên dạo này dọn quá! Có mùa xuân rồi hả - Mấy nhỏ bạn ngồi bàn dưới thầm thắc mắc. - Không sai! Lòng ngập đầy hưng phấn và hạnh phúc. Kỳ Duyên khoe ngay không giấu giếm: - Cho tụi bây hay, anh Nhân lớp trưởng đang theo tao đó - Cái gì? - Những đôi mắt mở tròn xoe rồi những chiếc miệng bật lên cười lớn. Kỳ Duyên tức tối: - Thật đó. Tụi bây không tin sao? Dạo này anh Nhân thân với tao dữ lắm. - Thân với mày... nhưng yêu Như Nguyện. Một đứa tài lanh đã nói, cả bọn thích thú nhìn mặt Kỳ Duyên tái đi. - Yêu Như Nguyện. Ai nói với tụi mày? - Cần gì ai nói, nhìn qua là biết ngay - Nhún vai tụi nó tỉnh queo. Còn tàn nhẫn phán một câu đầy tự ái: - Nhỏ Như Nguyện đẹp như vậy không chọn, hỏng lẽ chọn được một đứa xấu như mày. Thiệt... không biết nghĩ chút nào. Tội nghiệp chưa! Rồi bọn chúng rành rành, chắc ăn như bắp, nhưng Kỳ Duyên vẫn không tin. Tối đó, cô quyết gặp anh hỏi cho ra lẽ. - Đúng vậy! - Anh gật đầu ngay, không hay mình làm tổn thương trái tim cô: - Anh yêu Như Nguyện, em giúp anh nhé! Rõ rồi! Trái tim thắt đau trong lồng ngực. Không muốn anh nhìn thấy nước mắt chảy tràn xuống má mình. Kỳ Duyên vụt chạy thật nhanh. Nghe đất trời đảo lộn. Chuyện phút chốc tới miệng mấy con xí xọn, đồn lan khắp cả trường. Để mỗi lần nhìn thấy mặt cô, tụi nó đứa nào cũng bụm tay che miệng cười khúc khích. Chúng thầm đặt cho cô một biệt danh: "Đỉa đeo chân hạc". Xấu hổ, xấu hổ tột cùng, cô bỗng giận lây luôn Như Nguyện. Bạn thân cái quái gì. Giữa lúc cô khổ đau bị thất tình, bị mọi người châm chọc, nó cứ ung dung hạnh phúc cặp bồ với Thanh Nhân. Về còn hí hửng kể cô nghe, được anh thế này, được anh thế nọ... - Cậu yêu Thanh Nhân? Chuyện đó có thật không? - Một hôm Như Nguyện bỗng hỏi câu ấy - Thật thì sao? - Điên tiết lên, Kỳ Duyên vùng hét lớn. - Cậu đã là người chiến thắng, còn sợ gì nữa chứ? Tớ không giành của cậu đâu mà có giành cũng chẳng được nào. Cậu là thiên nga, tớ là vịt trời xấu xí. - Kỳ Duyên đừng nói vậy? - Vụt ôm cứng lấy cô, Như Nguyện lắc đầu: - Tớ xin lỗi, tớ không biết gì cả. Lúc nãy... vừa mới nghe nhỏ Hoa kể lại thôi. Cậu đau khổ lắm phải không? Bị chạm đến nỗi đau, Kỳ Duyên tủi thân oà khóc. Như Nguyện tự trách mình: - Tớ thật tệ, chẳng biết gì mà cũng tại cậu thôi. Chuyện lớn như vậy mà sao không kể mình nghe? - Kể làm gì? - Kỳ Duyên cay đắng: - Cậu có nhường Thanh Nhân cho mình không? Mà nhường, chưa chắc gì anh ta chịu. Ảnh chỉ yêu cậu thôi. - Mình không nhường cũng chẳng thể bởi Thanh Nhân yêu cậu. Nhưng mình có thể không cặp bồ với anh ấy nữa. - Như Nguyện nói nghiêm trang. - Sao lại không cặp bồ nữa chứ? Kỳ Duyên ngơ ngác: - Chẳng phải cậu... cũng đã yêu sao? - Đúng, tớ đã yêu! Như Nguyện gật đầu: nhưng tình yêu đó không bằng được tình bạn của tụi mình đâu. Nếu yêu mà mất cậu, tớ thà không yêu. Như Nguyện, cậu tốt với tớ vậy sao? Nghe sóng mũi cay xe, Kỳ Duyên rưng rưng dòng lệ. Như Nguyện nhẹ mỉm cười: - Thì cậu cũng tốt với mình vậy. Thôi từ nay đừng nhắc tới Thanh Nhân, đến tình yêu nữa. Tụi mình còn nhỏ, lo học là chính có phải không? Không đáp, Kỳ Duyên gật đầu. Đôi bạn lại trở nên thân thiết. Thời gian trôi qua, chuyện xưa trở thành dĩ vãng. Chút tình lãng mạn học trò đã chẳng còn đọng lại gì trong lòng Như Nguyện. Mỗi lần nhắc đến, nó chỉ cười. Còn Kỳ Duyên cô biết mình không quên được. Trong thâm tâm lúc nào cũng cảm thấy mình thiếu Như Nguyện một món nợ ân tình. Cô nhủ lòng sẽ đáp lại khi có dịp... Và... cũng từ đó... cô không còn niềm tin vào sắc đẹp, vào sức hấp dẫn của mình với phái nam. Một lần vấp ngã, đã làm cô mất niềm tin với tình yêu. Như con chim một lần bị tên, thấy cành cong đã sợ. Cô co mình lại, sống khép kín, âm thầm trong tình thương của cha mẹ, của bạn bè. - Là cậu sao? Từ xa, Kỳ Duyên nhận ra cộ Như Nguyện kêu to, lạ lẫm. - Sao cậu biết tớ ở đây mà tìm chứ? Mẹ tớ làm sao hả? Giật mình chợt tỉnh ngẩng đầu lên, không kịp cảm ơn anh bồi tốt bụng, Kỳ Duyên kéo tay bạn ra xa: - Mẹ cậu không sao cả, tớ chỉ gạt anh bồi thôi. - Hú vía! - Đưa tay chặn ngực, Như Nguyện thở phào Kỳ Duyên lại nói: - Cậu về đi, hôm nay hắn sẽ lén đến coi mắt cậu đấy. - Lén coi mắt mình sao? Như Nguyện tròn đôi mắt: - Sao hắn biết mình là ai chứ? - Hắn không biết cậu là ai, nh+ng cái này sẽ chỉ cho hắn đấy - Vừa nói, Kỳ Duyên vừa đưa tay chỉ vào cái cài áo hình kim tự tháp trên ngực Như Nguyện. - Cái này ư? - Như Nguyện cúi đầu xuống áo mình rồi hỏi: - Cậu thấy nó đẹp không? Tớ chẳng thích chút nào, nhưng nể tình mẹ tặng cho, tớ mới cài lên đó. - Chẳng phải của mẹ cậu đâu Vừa nói Kỳ Duyên vừa cởi chiếc cúc ra khỏi ngực bạn: - Của hắn đấy. Thằng Tài bảo hắn đã mua cái này từ Ai Cập. Không có cái thứ hai đâu. - Thật vậy ư? Như Nguyện lo lắng hỏi: - Vậy là hắn đã thấy mặt mình rồi. Tính sao đây? Không nghe lời Như Nguyện nói, Kỳ Duyên tập trung hết tinh thần vào chiếc rốb, đẹp làm sao? Chiếc kim tự tháp này tinh tế y như thật. - Kỳ Duyên. Cậu nói đi, tớ phải làm sao hả? - Hả? Bị lay mạnh, Kỳ Duyên ngẩng đầu lên ngơ ngác - Tớ làm sao biết được? Vừa nghe thằng Tài nói tớ vội chạy đến đây ngaỵ Hy vọng trong ánh đèn chớp tắt, hắn không nhìn rõ cậu. Bằng không cậu sẽ tiêu đời... Ai bảo cậu đẹp quá làm gì cho khổ... - Còn cười được nữa - Như Nguyện nhăn nhó mặt: - Mau liệu cách cứu mình đi. Tớ không thể làm vợ hắn, tớ không xa Duy Thành được, tớ thà... - Biết rồi, biết rồi - Sợ Như Nguyện lại ca bài ca muôn thưở, Kỳ Duyên vội xua tay: - Để đó, từ từ tớ tìm cách chọ Bây giờ kiếm cái gì ăn đã, tớ đói bụng quá rồi. - Bột chiên có được không? - Như Nguyện nôn nóng: - Hay há cảo, hay bò bía? Toàn món ăn cậu khoái. - Há cảo - Kỳ Duyên gật đầu rồi chià tay trả lại chiếc rốb cho Như Nguyện: - Đẹp thật đấy. - Cậu thích thì lấy đi - Khóat tay, Như Nguyện bất cần. - Kỳ Duyên không khách sáo: - Vậy thì cảm ơn cậu nhé! Tớ đi trước đây. Nói xong, cô bỏ chiếc rôb vào túi quần Jean nhảy lên chiếc xe đạp cỦa mình: - Quán há cảo ở đường Võ Văn Tần phải không? - Phải. Như Nguyện gật đầu lơ đễnh, rồi lững thững bứơc ra xe. Chiều bạn thôi. Chứ giờ này... có ăn vàng cô cũng nuốt chẳng trôi. Chuyện tình thơ mộng của cô và Duy Thành sắp gặp phong bạ Liệu... Kỳ Duyên... có cứu được không? Sao lòng cô đầy bất ổn... Có rất nhiều quán há cảo dọc theo con đường Võ Văn Tần, nhưng Kỳ Duyên và Như Nguyện chỉ thích dừng chân ở một địa chỉ mà thôi. Không bày trí sang trọng, kiểu cách, quán há cảo của dì Út thu hút khách bằng món nước chấm tuyệt vời và bằng thái độ thân mật và cởi mở. Đi đến ăn một lần rồi, thật khó mà quên được nụ cười đôn hậu của bà chủ quán. - Cho con một diã há cảo đi dì. Quán đông khách, nhưng Kỳ Duyên vẫn tìm được một bàn trống cho mình. Để tránh phải nuốt nước bọt, cô ngẩng đầu lên ngắm chiếc quạt trần, thầm nghĩ cách giúp giùm cho Như Nguyện. Không phải bây giờ, mà từ hai ngày trước, khi vừa nhận được tin cô đã điên đầu, nát óc tính kế hộ nó rồi. Chuyện chẳng có gì là ầm ĩ. Đơn giản là mẹ Như Nguyện muốn gả chồng cho nó. Một chàng trai vừa du học từ nước ngoài về. Nghe nói rất đẹp trai, cao ráo. Còn là con trai duy nhất của tổng giám đốc Hiểu Vinh. Người đứng đầu ngân hàng thương mại cổ phần Nam Á. Tuổi tên từng lẫy lừng ai nghe qua cũng kiêng dè, nể phục. Thời buổi này, khối cô mơ được lọt vào mắt anh tạ Đừng nói chi ai, Kỳ Duyên đây, tuy mặt lạnh lùng, hỏng nói ra chứ lòng cũng đầy ganh tỵ, nhỏ Như Nguyện ấy sao mà tốt phước. Đã đẹp lại giàu, lắm người mê mệt. Trong lúc mình một chút tình lận lưng khoe cùng thiên hạ cũng không có nữa. Như Nguyện không chê ý trung nhân cha mẹ chọn cho cô một điểm nào. Bởi... đến tận giờ, cũng mới nghe phong phanh qua miệng thằng Tài, chớ thấy mặt bao giờ đâu. Sợ hãi, lẩn trốn, chẳng qua nó muốn chung tình với Duy Thành, với tình yêu đẹp nhất đời của nó. Hai dĩa há cảo được đem ra. Đói quá, Kỳ Duyên không chờ bạn, cho vội các gia vị vào diã, cô múc nhai ngấu nghiến. Duy Thành với cô cũng chẳng lạ lùng gì. Nói đúng ra, mối tình này cũng nhờ cô mà có. Nhớ ngày tám tháng ba năm đó, hai đứa cô đơn chẳng được ai tặng hoa cho, buồn quá, rủ nhau ra công viên dạo một vòng. Duy Thành lúc đó là sinh viên năm cuối trường mỹ thuật. Anh đang mải mê ngắm cảnh hoàng hôn tìm nguồn cảm hứng thì bị ngay hai cô gái án trước mặt mình. Bực mình, anh đến nhờ cô gái tóc dài đứng yên cho mình mượn vẽ mẫu tranh... Như Nguyện chẳng bằng lòng, sau nhờ Kỳ Duyên nói mãi, nó mới chịu cho. Một ngày, hai ngày rồi ba ngày... tình yêu bừng nở trong trái tim chàng hoa. sĩ. Nhưng... khi biết mình kém hơn người đẹp những hai tuổi, Duy Thành đâm nhụt chí, không thể thốt thành lời. Anh trải tâm sự buồn lên mặt giấy thành thơ, những dòng lãng mạn của anh, một lần nữa làm Kỳ Duyên phải động lòng. Cô đã vun đắp cho mối tình Như Nguyện - Duy Thành với tất cả nhiệt thành. Để rồi từ chỗ dửng dưng lạnh cảm, Như Nguyện đã dám lén Kỳ Duyên qua mặt cô một mình trốn đi chơi với Duy Thành. Như Nguyện có người yêu, Kỳ Duyên vừa mừng cho bạn, vừa nghe buồn hụt hẫng. Từ nay, thế gian này... chỉ còn lại mình cô, duy nhất là kẻ cô đơn... - Mẹ Ơi, chị kia một mình ăn hết hai dĩa há cảo to. Giọng đứa bé chợt vang, cắt ngang dòng suy tưởng. Giật mình nhìn xuống, Kỳ Duyên mới hay mình ăn hết hai dĩa há cảo từ lúc nào. Còn Như Nguyện... sao mãi đến giờ vẫn chưa đến? Kỳ Duyên cảm thấy lo lọ Cô đứng dậy, đến bên điện thoại dì Út xin gọi nhờ cho bạn: - Ờ, gọi đi con - Mỉm cười dì đon đả - Mỗi cuốc hai ngàn thôi. Mời các bạn mượn đọc sách Mắt Giai Nhân của tác giả Hạ Thu.
Sáng Thế Chí Tôn
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Xuyên không Sáng Thế Chí Tôn của tác giả Thạch Tam. Một cục gạch có thể hiện ra thần phật, nửa câu kinh văn có thể hàng phục thánh hầu, xuyên qua thiên địa bám thân trở thành Hồng Vũ. Hoàng Triều, Thần Ma, hào cường tranh hùng, giảo chạy bằng khí vân. Ngẩng đầu vọng tinh hỏi nguyệt, vùng thế giới này ai là Chí Tôn? Một cái từ Địa cầu xuyên qua mà đến trạch nam, tay cầm cấm vật mở hai mắt ra nháy mắt! Truyền thuyết bắt đầu từ đó... *** Tóm tắt Tiểu thuyết Sáng Thế Chí Tôn kể về câu chuyện của Hồng Vũ, một người bình thường vô danh ở thế giới hiện đại. Hồng Vũ xuyên qua thế giới tu tiên, trở thành một trạch nam không có gì đặc biệt. Tuy nhiên, Hồng Vũ lại có một cục gạch thần kỳ. Cục gạch này có thể hiện ra thần phật, nửa câu kinh văn có thể hàng phục thánh hầu. Nhờ có cục gạch thần kỳ này, Hồng Vũ dần dần trở nên mạnh mẽ hơn. Hồng Vũ bắt đầu cuộc hành trình tu luyện của mình. Trên đường đi, Hồng Vũ gặp gỡ nhiều người, nhiều thế lực khác nhau. Hồng Vũ cũng trải qua nhiều khó khăn, thử thách, nhưng nhờ vào sự kiên trì và nỗ lực, Hồng Vũ dần dần trở nên mạnh mẽ hơn. Cuối cùng, Hồng Vũ đã trở thành một trong những người mạnh nhất trong thế giới tu tiên, trở thành Sáng Thế Chí Tôn. Review Sáng Thế Chí Tôn là một tiểu thuyết tiên hiệp có nội dung hấp dẫn, lôi cuốn. Tiểu thuyết có nhiều tình tiết kịch tính, gay cấn, khiến người đọc không thể rời mắt. Cốt truyện của tiểu thuyết được xây dựng logic, chặt chẽ. Các nhân vật trong tiểu thuyết được xây dựng có tính cách rõ ràng, đặc trưng. Tiểu thuyết có nhiều tình tiết hài hước, dí dỏm, khiến người đọc cảm thấy thoải mái, thư giãn. Tuy nhiên, tiểu thuyết cũng có một số điểm trừ như: Một số tình tiết trong tiểu thuyết hơi phi logic, không hợp lý. Một số nhân vật trong tiểu thuyết được xây dựng hơi một chiều, thiếu chiều sâu. Nhìn chung, Sáng Thế Chí Tôn là một tiểu thuyết tiên hiệp đáng đọc. Tiểu thuyết có nội dung hấp dẫn, lôi cuốn, chắc chắn sẽ khiến người đọc hài lòng. Điểm cộng Nội dung hấp dẫn, lôi cuốn Tình tiết kịch tính, gay cấn Nhân vật có tính cách rõ ràng, đặc trưng Nhiều tình tiết hài hước, dí dỏm Điểm trừ Một số tình tiết phi logic, không hợp lý Một số nhân vật một chiều, thiếu chiều sâu Đánh giá chung 4/5 sao Một số ý kiến đánh giá khác về tiểu thuyết Sáng Thế Chí Tôn "Sáng Thế Chí Tôn là một tiểu thuyết tiên hiệp khá hay. Tiểu thuyết có nội dung hấp dẫn, lôi cuốn, chắc chắn sẽ khiến người đọc hài lòng." "Sáng Thế Chí Tôn là một tiểu thuyết tiên hiệp có nhiều tình tiết hài hước, dí dỏm, khiến người đọc cảm thấy thoải mái, thư giãn." "Sáng Thế Chí Tôn là một tiểu thuyết tiên hiệp có một số tình tiết hơi phi logic, không hợp lý. Tuy nhiên, nhìn chung tiểu thuyết vẫn đáng đọc." Bạn có ý kiến gì về tiểu thuyết Sáng Thế Chí Tôn? Mời các bạn mượn đọc sách Sáng Thế Chí Tôn của tác giả Thạch Tam.