Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ai Hiểu Được Lòng Em

Những người không thuộc về nhau dù cố níu kéo cũng chỉ là vô ích.  Dương Kỳ (Cuốn sách của tôi) "Nếu như giữa chúng ta cách nhau một trăm bước chân, chỉ cần em bước về phía anh một bước, anh tình nguyện bước chín mươi chín bước còn lại. Con người ta không ngại cố gắng nhưng cần nhất vẫn là đối phương đáp lại".  Ai hiểu được lòng em là một trong số ít những quyển sách khiến tôi phải từ bỏ thói quen đọc nhâm nhi, từ tốn của mình, bởi lẽ câu chuyện đã thành công trong việc thu hút tôi ngay từ những trang đầu tiên. Đó không chỉ là tình yêu sâu sắc lạ thường của nam nữ chính mà bên cạnh ấy là những câu chuyện đời rất thật khác về tình thân, tình bạn và tình người. Có thể ví quyển sách như một bức tranh đa chiều nhiều màu sắc về cuộc sống. Và bức tranh ấy được cất giấu trong chiếc hộp bí mật nhiều lớp, mỗi một lớp được mở ra lại cất chứa một tầng bí mật khác, cứ thế cuốn hút người đọc không thể bỏ xuống để tìm ra câu trả lời cuối cùng. Câu chuyện tình yêu của Giang Nhân Ly và Mạc Tu Lăng kéo dài hơn mười năm, từ thuở thiếu thời cho đến khi trưởng thành. Hai người đã có những lúc tưởng chừng sẽ lướt qua nhau nhưng cuối cùng sợi dây duyên phận lại đưa đẩy họ đi chung trên một con đường. Có thể nói, Giang Nhân Ly là một trong những nữ chính mà tôi tán thưởng nhất kể từ khi bắt đầu đọc tiểu thuyết đến nay. Không phải mẫu người nhu nhược, yếu đuối để mong đợi nam chính xót thương, cũng không phải cô bé lọ lem tội nghiệp trông chờ vào phép màu hạnh phúc mà Giang Nhân Ly là một cô gái hiện đại xinh đẹp, giỏi giang và trên hết, tôi khâm phục cô ấy ở ý chí sinh tồn mạnh mẽ, sự lạc quan và những tư duy sắc sảo nhưng rất chân thực về cuộc sống. Khi cô được sinh ra cũng là lúc chứng kiến cuộc hôn nhân của cha mẹ bị phá vỡ bởi những âm mưu, toan tính của kẻ thứ ba. Người chị gái ở lại bên cha, còn cô một mình đi theo mẹ, có lẽ vì vậy mà cuộc sống đã dạy cô cách trưởng thành sớm, kiên cường và mạnh mẽ hơn những cô gái cùng trang lứa. Một câu chuyện trong rất nhiều câu chuyện, đó là cảm nhận của tôi khi đọc quyển sách này. Bởi không chỉ ấn tượng với cuộc tình của Mạc Tu Lăng và Giang Nhân Ly mà đó còn là câu chuyện yêu, hận đan xen của Diệp Húc Đình và Trần Tư Dao, là sự thay lòng đầy hối tiếc của Ngô Vĩnh Diễn và Tần Ngải Ninh, là cuộc hôn nhân hoàng tử lọ lem đầy bí ẩn của Cố Diễn Trạch và Bùi Sơ Ảnh hay câu chuyện đời rất thật của hai gia đình Mạc gia và Giang gia. Tất cả như những mảng màu sáng tối khéo léo khắc họa nên một bức tranh đa chiều về cuộc sống. Ở đó, có niềm vui, có nỗi buồn, có những ngọt ngào, cũng lắm những đắng cay nhưng trên hết là tình yêu thương của con người dành cho nhau. Xin cảm ơn tác giả Lục Xu đã rất tài tình trong việc thổi hồn vào Ai hiểu được lòng em, đã gửi gắm những cảm xúc tuyệt vời qua một câu chuyện hay và cảm động thế này. Để chúng ta hiểu rằng, duyên phận là một điều gì đó rất kỳ diệu, những người không thuộc về nhau dù cố níu kéo cũng chỉ là vô ích, còn những người đã có duyên với nhau đi một vòng lớn lại tìm về bên nhau. *** Giang Nhân Ly xuất hiện tại Giang gia đã gây nên một trận kinh thiên động địa. Mạc Tu Lăng trong thoáng chốc nghĩ tới hồi học sơ trung (*tương đương cấp 2), thầy giáo vô số lần đã dùng một giọng sùng bái mà giảng “Hồng Lâu Mộng”, khi Tiết Bảo Thoa xuất hiện cũng chói mắt như vậy. Cô ta chiếm được cảm tình của tất cả mọi người trong quan viên, từ Giả lão phu nhân cho đến nha hoàn dường như đều có cảm tình tốt với cô. Cũng từ thời khắc ấy, số phận của Đại Ngọc dường như đã gặp trở ngại lớn. Từ một góc độ nào đó mà nói, Bảo Thoa có thể chính là khắc tinh của Đại Ngọc, cho dù cuối cùng là một cuộc hôn nhân có chút hoang đường, Bảo Thoa cũng chỉ là vai phụ cho tấn bi kịch của Đại Ngọc mà thôi. Mà Giang Nhân Ly , tựa hồ chính là sắm vai như vậy. Lúc cô có mặt ở chỗ này, cô mới chỉ có mười lăm tuổi, nhưng nháy mắt đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt. Cô mặc một chiếc váy màu tím mỏng manh, chiếc váy ngắn làm lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn nà. Ánh mắt cô đảo qua mọi người, sau đó chân thành đi về phía Giang Thánh Minh: “Cha!” Giang Thánh Minh nắm tay con gái nhỏ, tuyên bố: “Đây là con gái của ta, Giang Nhân Ly “ Một giây hoảng hốt, Mạc Tu Lăng đảo qua khuôn mặt mọi người trên bàn, bọn họ hiện tại đều đang thổn thức ngoài miệng khen con gái của Giang gia quả đúng là mỹ nhân. Giang Nhân Mạn trong lòng mọi người sớm đã là một mỹ nữ, không ngờ sự xuất hiện của Giang Nhân Ly đã trực tiếp khiến cho hai cô con gái của Giang Thánh Minh bị đem ra so sánh. Thế giới này mỹ nhân có nhiều, nhưng có thể liếc mắt khuynh thành như vậy nhất định là số ít. Mạc Tu Lăng dừng mắt trên người Giang Nhân Đình, sau đó liền mỉm cười với cô. Sau khi ăn xong, Giang Nhân Đình kéo tay Mạc Tu Lăng vào trong sân ngồi, “Bọn họ đều nói chị hai sau khi lớn lên nhất định sẽ là đệ nhất mỹ nữ, anh Tu Lăng, anh có thấy thế không ?” Mạc Tu Lăng xoa xoa đầu Giang Nhân Đình, “Một người đàn ông nếu như chỉ coi trọng vẻ bề ngoài của phụ nữ, nhất định là một người nông cạn. Hơn nữa, trong lòng anh Lăng, Đình Đình vẫn là xinh đẹp nhất.” ******* Mạc Tu Lăng bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, lúc này máy bay đang chuẩn bị hạ cánh. Anh day day trán, hóa ra chỉ là đang nằm mơ, trên trán còn vương lại chút mồ hôi. Tiếp viên hàng không thân thiện đưa cho anh chiếc khăn tay. Anh nhìn đối phương gật đầu tỏ ý cảm ơn rồi lau trán. Anh vẫn có chút cảm thấy váng đầu, một chuyến đi công tác chuyển máy bay liên tục khiến cơ thể vốn thiếu ngủ của anh càng không chịu nổi. Hết lần này đến lần khác đối tác bên kia xuất hiện nhiều chuyện lớn như vậy. Bây giờ trở về, anh nhất định phải nghỉ ngơi. Mạc Tu Lăng mới ra khỏi sân bay, chuẩn bị đi đến bãi đỗ xe thì thư ký Chương Tâm Dật gọi điện đến. Hôm nay có một bữa tiệc quan trọng không thể không đến dự. Sắc mặt anh sa sầm xuống, nhưng vẫn phải miễn cưỡng lấy lại tinh thần lái xe quay về công ty. Anh hoàn toàn không hay biết, có một người vẫn luôn chú ý mình. *** Giang Nhân Ly đang đứng bên móc treo quần áo, phân loại lại chúng. Một vài khách hàng thử trang phục xong mà tùy ý vứt lung tung khắp nơi, khiến cô lại một lần nữa phải sắp xếp lại. Lúc này đã đến giờ ăn trưa, không còn khách hàng nào nữa. Cô vừa mới nghĩ ra một ý, nên đi mua hay là thuê một cửa hàng nhỏ, thì Tần Ngả Trữ hùng hùng hổ hổ xuất hiện. “Đã về rồi sao? Đúng lúc quá, cùng đi ăn nhé!” Cửa hàng gần đại học C này là của Tần Ngả Trữ, nhưng mấy ngày nay cô đi du lịch Hongkong nên nhờ Giang Nhân Ly trông coi cửa hàng. Tần Ngả Trữ trong tay vẫn còn xách hành lý, vẻ mặt tỏ ra vô cùng vội vã, uống xong một cốc nước mới mở miệng: “Cậu biết mình trên máy bay đã gặp ai không?” Giang Nhân Ly liếc Tần Ngả Trữ một cái, “Vị học trưởng mà cậu từng thầm mến ngày trước?” Tần Ngả Trữ lườm cô một cái: “Chồng của cậu đấy” “Hả?” Giang Nhân Ly kéo dài âm cuối, lập tức bất bình mà kêu lên: “Cậu thực có phúc nha, vậy mà lại ngồi khoa hạng nhất!” Lúc trước chính là ai luôn miệng nói bên tai cô, nhất định phải tiết kiệm, nhất đinh phải tiết kiệm. Tần Ngả Trữ không nói gì, chỉ lặng lẽ xoa trán: “Giang Nhân Ly , chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi hả? Ngay cả chuyện trọng yếu mình muốn nói câu cũng không hiểu sao?” Kỳ thực không phải Giang Nhân Ly không rõ Tần Ngả Trữ muốn nói gì, mà là cô không cần thiết phải biết hành tung của Mạc Tu Lăng. Trước đây không cần biết, hiện tại càng không cần biết… Cô nếu muốn sống tốt, cần phải học cách không quan tâm quá nhiều chuyện. Người ta khổ sở cũng chỉ vì muốn biết nhiều chuyện, nhưng hết lần này đến lần khác ông trời không có tốt như vậy mà thỏa mãn ham muốn cá nhân của người ta. Về đến nhà, căn nhà vẫn như trước lạnh như băng. Cô cũng không hề ngạc nhiên, cô không biết chuyện Mạc Tu Lăng đi công tác, cũng không biết anh ngày đêm không về nhà thì làm gì ở đâu. Như vậy cũng tốt. Cô tùy ý nấu cơm, ăn qua loa cho xong bữa rồi ngồi ở sô pha xem ti vi. Cũng không phải có thứ gì hay để xem, chỉ là cô có quá nhiều thời gian, cô không muốn ngủ sớm, cũng không muốn ngày mai đến quá nhanh. Ngủ liền một lúc, đã là mười rưỡi. Trong quán bar “Không bao giờ ngủ” nổi tiếng của thành phố, Mạc Tu Lăng cùng một đám người nhậu nhẹt hỗn loạn. Đã định bàn bạc chi tiết cho hợp đồng, anh cố gắng giữ đầu óc tinh táo để tránh sai sót . Lúc anh tỉnh lại, đã thấy mình bị đặt trên giường trong khách sạn. Đầu anh không phải chỉ là bị choáng váng thông thường, nhưng vẫn có thể ý thức được. Một người phụ nữ đang cởi quần áo của anh, thấy anh tỉnh lại, cô ta dường như ngạc nhiên một chút, nhưng vẫn không dừng lại động tác. Anh chớp mắt, lúc này mới nhớ ra cô ả vừa rồi chính là người đã bồi rượu mình, cũng không có ngăn cản cô ta. Cô ả tựa hồ hiểu rằng đã được đồng ý ngầm, cũng tự mình cởi bỏ quần áo, nhẹ nhàng tựa lên người Mạc Tu Lăng. Mạc Tu Lăng nghiêng người, đem cô ả đặt ở dưới thân, môi anh cúi xuống tìm kiếm lỗ tai cô ta, vừa mới chạm tới, anh lập tức giật mình như tỉnh giấc mộng, “Cô đi đi!” Người phụ nữ nằm trên giường dường như cảm thấy không thể tin được. Mạc Tu Lăng tự mình mặc lại quần áo, nhìn cô ta bất động, cũng không nói gì chỉ lặng lẽ xoay người bỏ đi. Anh tin chắc ngày hôm nay người chiêu đãi nhất định đã trả tiền, hơn nữa anh lúc này cũng không cần phải tỏ ra hào phóng làm gì. Xe chạy với tốc độ cực nhanh, vận khí anh gần đây rất tốt, không có gặp phải bất kỳ cảnh sát giao thông nào. Giang Nhân Ly bị tiếng chuông cửa đánh thức, cô mặc áo ngủ, tóc rối bời đi ra mở cửa. Mạc Tu Lăng lại bắt đầu cảm thấy có chút ngà ngà, chếnh choáng. Anh dựa lưng vào tường: “Sao lâu vậy?” Giang Nhân Ly nhăn mặt, mùi rượu trên người anh cùng với mùi nước hoa phụ nữ hòa vào nhau khiến cô thực sự chán ghét. Cô không có tức giận nhưng ngay lập tức quay vào trong: “Lần sau muộn như vậy tốt nhất anh đừng về!” Cô vừa mới xoay người, anh liền kéo cô lại, quai hàm nhấc lên: “Cô có ý gì?” Cô không muốn nhiều lời với anh, đẩy cánh tay anh ra: “Anh nghĩ có ý gì thì là ý đó!” Mạc Tu Lăng trên mặt lộ ra ý châm chọc, nhìn cô hận không thể ngay lập tức bắt lấy tay cô: “Thế nào? Chán ghét tôi?” Cô cố hết sức vũng vẫy khỏi anh: “Tôi đi chuẩn bị nước cho anh tắm” Anh ôm chặt cô: “Tôi không làm.” “Anh muốn làm gì?” “Cô nói xem?” Giang Nhân Ly giãy giụa: “Buông ra!” “Cô chê tôi bẩn, cô cho rằng cô sạch sẽ lắm sao?” Mạc Tu Lăng cười lạnh tuyên bố. Giang Nhân Ly vì những lời này mà hoàn toàn cứng đờ người, thân thể anh còn đang run lên. Mạc Tu Lăng một tay ôm lấy cô trở lại, sau đó đi vào phòng, dùng sức đá lên cánh cửa. ... Mời các bạn đón đọc Ai Hiểu Được Lòng Em của tác giả Lục Xu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Giờ Đang Nơi Đâu - Duy Đao Bách Tích
Văn án: Sau khi mở cửa biên giới, tư tưởng thời đại mới ở châu Âu liên tục ùa vào trong nước. Thế gia vọng tộc trong nước dần dà cho con em trong nhà học tiếng Anh, múa ba lê, đàn dương cầm, vân vân. Mà lúc này, có một cô con gái ở một gia đình nọ không đọc hiểu thể văn cổ, không biết làm thơ, không biết thêu thùa thủ công, không biết lao động, cũng chẳng thể phân biệt ngũ cốc; Nhưng cô lại biết dùng bút máy viết chữ, dễ dàng trao đổi với người da trắng bằng sáu bảy ngôn ngữ trên thế giới, thậm chí còn có thể dùng chữ latin viết luận văn học thuật. Trong thời đại danh môn vọng tộc thường xuyên vang danh mỹ nữ kia, đột nhiên xuất hiện một luồng gió mới… Táo kết quả nở hoa trí tuệ Trăng xà cành quế, tình vùi dưới bia Chuyện phong nguyệt hợp nhau ta đến Có tình yêu khoa học thăng hoa Có tình yêu con tim thuần túy Đất trời bừng sáng, cõi lòng đảo lộn Sinh mệnh chân lí cùng quý như nhau Như gươm như hoa Như cái đẹp ấy. – “Núi xanh của em”, Cún dịch. *** Lâm Trí là nữ tiến sỹ sắp tốt nghiệp, do lao lực nghiên cứu học thuật quá độ nên ngỏm củ tỏi, xuyên không vào cô Ba nhà họ Lâm 9 tuổi tên Lâm Sở Vọng ở năm dân quốc 1924, cha không thương, mẹ qua đời, anh chị là con bà Hai, cả gia đình hầu như không ai quan tâm đến cô. Cha đi nhậm chức, gửi cô và chị Hai cho bà bác ở Hong Kong nuôi nấng, bà này ghét mẹ cô, thích bà vợ lẽ của cha cô hơn nên thiên vị chị gái cô mọi đằng, thậm chí bà này còn chặn thư từ vị hôn phu gửi cho cô nhằm chia rẽ hai người, đặng tạo cơ hội cho đứa cháu gái còn lại giành được tình cảm từ ảnh. Nữ chính sống trong cảnh ăn nhờ ở đậu, cô cũng biết hoàn cảnh của mình nên cố gắng tận dụng cơ hội kiếm tiền tự lập. Mục tiêu của cô vốn dĩ chỉ là kiếm đủ tiền nuôi sống bản thân, mua nhà ở cho thuê phòng, sống như phú bà, nhưng đặt mình trong hoàn cảnh nước nhà khi mà nơi thì bị nhường cho nước ngoài làm thuộc địa, chỗ thì bị liên quân sáu nước đặt Tô Giới, dân mình sống trên đất mình mà vị thế chẳng khác nào con sâu cái kiến, chính phủ lâm thời thì tiếp tay cho quân Nhật đàn áp người mình, nữ chính bắt đầu trăn trở suy nghĩ xem với tư cách một trí thức thì nên làm gì có ích cho đất nước. Tất nhiên cô không hoang tưởng đến mức cho rằng chỉ vì đến từ trăm năm sau, biết rõ lịch sử, bằng vào sức lực của bản thân là có thể thay đổi vận mệnh đất nước, nhưng thân là nhà khoa học, những gì cô có thể làm được đó là cố gắng phát triển chuyên ngành mà mình tinh thông, lôi kéo đầu tư vào Trung Quốc và vào lý thuyết bom nhiệt hạch để đổi lấy nhiều quyền lợi hơn cho dân tộc. Đồng hành với cô trong quá trình này có ba người đàn ông mà mỗi người đều để lại những ấn tượng đặc sắc đối với mình. Người thứ nhất là Tư Ngôn Tang, vị hôn phu từ tấm bé của nữ chính. Anh là nhân vật để lại nhiều tiếc nuối. Ngoại hình sáng, suy nghĩ tiến bộ, trong những năm tháng du học chẳng bao giờ quên viết thư gửi vị hôn thê ở quê nhà, không giống phần lớn trí thức hồi đó hễ ra nước ngoài du học trở về là chê bai, ruồng bỏ người vợ mai mối, ngoài vị hôn thê ra thì anh chỉ đau đáu vận mệnh đất nước. Đảm bảo rằng những ai yêu thích hình tượng trai vườn trường bát ngát thanh xuân cũng sẽ thích anh. Tiếc rằng đối với nữ chính thì anh chỉ là nhân vật lịch sử mà cô ngưỡng mộ, sùng bái, cảm mến chứ không có tình yêu. Người thứ hai là Từ Thiếu Khiêm, anh là người đầu tiên tinh tường khám phá ra xuất thân thật sự của nữ chính. Anh là nhà vật lý học, là thầy, là đồng nghiệp và cũng là người đặt ra câu hỏi cho cô, là một nhà khoa học thì nên làm gì có ích cho đất nước. Chính câu hỏi của anh đã khiến cô phải suy tư lại và dũng cảm theo đuổi mong ước thay đổi phần nào đó số phận nước nhà. Tình cảm giữa họ đơn thuần là tình bạn, sự trân trọng và thấu hiểu tài năng lẫn nhau, anh nâng đỡ sau lưng cô rất nhiều và chấp nhận hy sinh cho khoa học, cho dân tộc. Người thứ ba là nhân vật mà mình thích nhất, Tạ Trạch Ích (Zoe), nhân vật nam có xuất thân phức tạp, người luôn giãy giụa trong câu hỏi nguồn gốc của mình ở đâu, mình thuộc về nơi nào, mình sống để làm gì. Nhân vật này mình sẽ không nói nhiều mà để lại cho bạn đọc tự cảm nhận. Thông thường khi đọc truyện bạn có thể hay bắt gặp chi tiết nước Nhật hay con người Nhật bị các tác giả ngôn tình dìm, nói xấu thậm chí là hạ thấp. Mình cũng không khoái như thế nhưng cái cách miêu tả sự tàn ác và điên cuồng của quân Nhật ở truyện này thì sẽ giúp bạn thấu hiểu và thông cảm tại sao cho đến tận bây giờ dân Trung vẫn khó lòng nguôi ngoai, vẫn thù hằn tội ác của Nhật Bản trong quá khứ đến thế. Đặc biệt nữa là trong tình hình sủng ngọt chay lan tràn trên Tấn Giang mà vớ được quyển có thịt đã khó, thịt đậm đà ngon nước ngọt xương tận hai chương đặc tả ngọt ngào như này thì quá là hiếm đi. Với không nhiều những bộ dân quốc mà mình đọc được thì mình đánh giá bộ này khá cao, tuy là truyện ngôn tình nhưng có tư tưởng rõ ràng, bối cảnh chân thật. Nếu bạn cần tìm một quyển ngôn tình vừa có tình cảm đôi lứa, vừa mang trăn trở vận nước, vừa có không khí thời thế dân quốc, hội hè danh viện, lối sống pha trộn hiện đại truyền thống, vừa tồn tại mâu thuẫn gia tộc thì chắc chắn nên thử. Đề cử mạnh mạnh mạnh.   Mời các bạn đón đọc Giờ Đang Nơi Đâu của tác giả  Duy Đao Bách Tích.
Kinh Sơn Chi Ngọc (Anh Yêu Em Rồi Phải Không) - Giá Oản Chúc
Tình yêu tựa như tên trộm có lòng tham không đáy, không những đánh cắp sự quyến rũ* của tôi, mà còn đánh tôi đến mất hết can đảm. Kinh Mịch Ngọc kết giao với mười người bạn trai. Tên của bọn họ đều có chữ “Ngọc”. Yến Ngọc là mục tiêu thứ mười một của cô. Đây là một câu chuyện xưa không hề đơn giản. *nguyên văn là 千娇百媚, ý chỉ sự xinh đẹp động lòng người.  Với những bạn đã quen đọc ngôn tình thực tế, thì chắc hẳn đã nghe qua Giá Oản Chúc - một tác giả có phong cách viết truyện rất độc đáo. Kinh Sơn Chi Ngọc cũng vậy - vẫn rất đậm phong cách Giá Oản Chúc. Nữ chính Kinh Mịch Ngọc đã quen 10 người bạn trai, nhưng điểm đặc biệt là trong tên của họ đều luôn có chữ "Ngọc". Thời gian cô quen một người cũng không lâu, nhưng sau khi chia tay thì vẫn vui vẻ và làm bạn bình thường. Ví dụ như Tôn Nhiên (Ngọc) - người bạn trai thứ 9, hay Củng Ngọc Quán - người bạn trai thứ 6. Thực ra thì Kinh Mịch Ngọc vì nhiệm vụ của gia tộc nên mới có yêu cầu về tên của bạn trai mình. Nam chính Yến Ngọc chính là mục tiêu thứ 11 của Kinh Mịch Ngọc. Anh cao ráo, đẹp trai, người gặp người đổ, hoa gặp hoa tàn, anh có đôi mắt đào hoa là vũ khí siêu cấp của mình. Đi kèm với đó chính là tình sử dài lê thê của anh, đã qua 26 đời bạn gái. Mỗi cô mỗi kiểu, anh có đá người ta, cũng như người ta đội mũ xanh cho anh. "Vẻ ngoài này của anh ta, thích hợp nhất với việc vừa gặp đã yêu" Kinh Mịch Ngọc điều tra tư liệu về Yến Ngọc để "cua" anh một cách tự nhiên nhất, nhưng cô đâu ngờ được ở lần suýt tông xe ở đầu truyện của hai người là do anh tính kế. Lần gặp mặt tiếp theo của cả hai là ở quán bar, sau đó Kinh Mịch Ngọc bị bỏ thuốc mê, trốn vào nhà vệ sinh gọi cho anh gà bông Tôn Nhiên tới cứu mình. Tôn Nhiên tới không kịp nên đã nhờ Yến Ngọc tới trước giúp vì anh cũng đang ở trong quán bar. Lúc tỉnh dậy thì Kinh Mịch Ngọc đã ở nhà Tôn Nhiên, lại còn ăn tối cùng bạn trai kế nhiệm và bạn trai tiền nhiệm nữa chứ. "Ngồi ăn lẩu với bạn trai đời trước và bạn trai đời tiếp theo là một trải nghiệm như thế nào?" Với nam chính Yến Ngọc, lúc đầu anh tiếp cận chị Ngọc thực ra cũng là với mục đích thăm dò, còn là thăm dò gì thì mọi người đọc truyện nha. Anh không nói chuyện thì nhìn rất sát "gái", nhưng mỗi lần nói chuyện với nữ chính thì phải nói là mình ôm bụng cười muốn xỉu. Mới gặp con gái người ta có mấy lần mà lần nào cũng hỏi xem có muốn lăn giường cùng mình không. Đến xỉu với anh mất thôi.  Nam nữ chính không quen nhau từ đầu, nhưng vẫn đi chung như kiểu bạn bè ấy, ghẹo nhau, thả thính đầy đường luôn... Lúc này nếu gặp bạn của nam chính thì anh giới thiệu chị như thế này : "Cô ấy là bạn gái cũ của mấy người bạn của tôi". Về sau quen nhau tất nhiên là đổi cách giới thiệu nha. Hai người không quen nhau đã hợp rơ như vậy, về sau quen nhau thực sự là người đọc muốn xỉu hết vì hai người quá tình đi. Tuy là Kinh Mịch Ngọc có rất nhiều bạn trai nhưng Yến Ngọc lại không hề so đo. Vì với anh, quá khứ là nên cho qua, cái cần hướng tới chính là tương lai. Cho dù Kinh Mịch Ngọc trong quá khứ có như thế nào thì cũng không sao, nếu quá vướng bận thì hãy buông bỏ chứ đừng nên lãng quên, cái anh muốn chính là tương lai của hai người. Nói về câu chuyện bạn trai của nữ chính thì thực sự rất vui luôn. Quen nhiều nhưng chia tay cũng nhanh không kém. Chia tay xong thì vẫn qua lại như bạn bè bình thường, đã thế nữ chính còn rất đắc ý với đám gà bông của mình, luôn yêu thương với tình yêu của gà mái mẹ. Lúc đi ăn với mấy bé gà bông thì còn tự hào nói rằng bọn họ là do cô bao nuôi hết “Tôi nghèo, chỉ có thể sưu tập bạn trai thôi.” Yến Ngọc phải nói là biến thái từ nhỏ, mới có 3 tuổi mà đã tụt quần bé gái người ta, đã thế còn ví mông bé như trái đào trên cây nhà mình vậy. Tất nhiên là chả phải tự dưng mà tác giả lại đề cập tới chi tiết này cho nên mọi người hãy đọc truyện để rõ lý do nha!! “Đỏ bừng hệt như trái đào đang kết quả trên cây đào nhà tôi vậy!” Nói chung là hai người dây dưa một thời gian thì Kinh Mịch Ngọc quyết định phong Yến Ngọc thành con gà bông thứ 11 của mình, Yến Ngọc thì mua đủ 11 bông hoa hồng tặng cho bạn gái mình. Ừm,... sau đó thì lăn giường, nhưng mọi người đừng mong thịt làm gì vì nó chả đủ nhét kẽ răng đâu!!! Mạch truyện có hài, nhưng có những đoạn thực sự rất buồn, về "bệnh" của nữ chính, cũng như về những cơn ác mộng của nam chính. Nhưng không sao cả, vì bây giờ hai người sẽ luôn đồng hành với nhau, cùng nhau chia sẻ và vượt qua tất cả. Ở cuối truyện có plot twist, một cú lừa khá "..." về sự thật của việc tìm ngọc núi Kinh.  Mình quyết định đọc "Kinh Sơn Chi Ngọc" là vì cái tên nghe rất kêu và sang. Nhưng đọc truyện rồi mới thấy may mắn là mình còn đọc được một câu chuyện hay như vậy, hội đủ các yếu tố: bi, hài,... Dàn nhân vật thì có nam nữ chính rất "bá", team bạn trai cũ mỗi anh mỗi vẻ nhưng chả anh nào lẫn với anh nào mặc dù tên toàn "Ngọc" nên đọc hơi đau mắt xíu. Bên cạnh đó thì có ba mẹ nam chính rất "XỊN", không phải theo nghĩa đen đâu hihi. Về phần edit, bạn Xoài edit rất mượt, chú thích nhiều phần để đọc dễ hiểu hơn. Nói chung là mình rất thích  *** Mấy ngày hôm nay đã bắt đầu vào mùa mưa của Bắc Tú, dựa theo những năm trước thì cơn mưa này sẽ kéo dài đứt quãng tầm mười ngày, nửa tháng. Đây là lần thứ hai Điêu Tranh Kha đến OneFool. Bầu trời xám xịt, mây mù khắp nơi, nước bùn đọng lại sau cơn mưa bắn lên giày anh ta. Trong quán café vắng đến mức có thể giăng lưới bắt chim ngay trước cửa chỉ có độc một vị khách, là nam. Anh ta đang ngồi trên băng ghế dài. Trần nhà có treo một cái đèn lồng[1], chiếu xuống một vòng sáng hình bầu dục, ở bên mép bị ánh sáng của thủy tinh cắt qua. Ánh mắt của người đó ẩn trong những tia sáng nhỏ vụn, nhìn sang. Điêu Tranh Kha bước đến, “Yến tiên sinh.” Ánh sáng trong mắt Yến Ngọc lóe lên, “Ngồi đi.” Anh đẩy một ly espresso qua, “Tôi không am hiểu trà đạo như ba tôi, chỉ có thể mời cậu nếm thử thứ văn hóa tây phương này.” “Cảm ơn.” So với dáng vẻ lười biếng của Yến Ngọc thì tư thế ngồi của Điêu Tranh Kha có thể nói là nghiêm chỉnh. Thức uống của Yến Ngọc là một ly cafe breve[2], “Cậu nán lại ở Bắc Tú chắc cũng đã quen rồi nhỉ?” [2] Cafe Breve: Cà phê đen, hỗn hợp sữa và kem, bọt sữa. “Cũng tạm.” Lúc Điêu Tranh Kha nhận được điện thoại của Yến Ngọc cũng đã đoán được chuyện mà hôm nay Yến Ngọc muốn nói là gì. “Nói đi, ba tôi phái cậu làm chuyện gì?” Yến Ngọc lười phải rào trước đón sau. “Tôi nhớ là.” Điêu Tranh Kha mỉm cười, “Lúc Yến tiên sinh chơi game không thích hack, thậm chí ngay cả đánh oanh tạc hay cướp giật cũng không thèm nhìn đến, chỉ hưởng thụ quá trình một mình qua ải.” “Ừm. Thế nhưng cậu là phần mềm hack à? Hay là cướp?” Yến Ngọc giương cằm về phía ánh đèn, có một nhúm râu khá là rậm. “Trong mắt tôi, cậu chỉ là một nhân vật NPC ẩn giấu[3] mà thôi.”  [3] NPC là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được, có nhiệm vụ hỗ trợ người chơi cách thức và tính năng trong game. Trong những video game thì nhân vật được này được điều khiển bằng máy tính thông qua trí thông minh nhân tạo. Còn trong các trò chơi nhập vai thì chúng được điều khiển bởi những gamemaster hay trọng tài.  “Chuyện này… Có phải nên báo trước với tổng giám đốc Yến không?” Môi dưới của Điêu Tranh Kha bởi vì ấm ức nên hơi mím vào. “Lúc cậu sắp xếp tình sử của tôi thành tư liệu cũng không nghe cậu báo với tôi. Bây giờ tôi chỉ mời cậu uống ly cà phê mà còn phải đợi ba tôi phê chuẩn hay sao?” Yến Ngọc mỉa mai. Môi dưới của Điêu Tranh Kha càng mím vào hơn, lúc thấy như cả cánh môi đã thu vào trong thì liền nhả ra, “Yến tiên sinh, tiền lương mà tôi nhận là của tổng giám đốc Yến.” “Thật vậy à? Còn tấm danh thiếp quê mùa chịu không nổi kia của cậu thì sao? Văn phòng ở đó không phát tiền lương cho cậu hả?” Tấm danh thiếp kia Kinh Mịch Ngọc đặt dưới phần tư liệu tình sử của Yến Ngọc. Nền đỏ phối xanh lá, mười phần bắt mắt. Điêu Tranh Kha cười cười, “Sớm biết như thế đã học theo cậu, đi đến đâu cũng dùng cái tên giả Yến Tị. Là ai cũng không nhận ra cậu chính là thiếu gia của nhà họ Yến.” “Tôi không rảnh nghe những lời nói nhảm.” Ngón trỏ của Yến Ngọc gõ bàn một cái, nói. Điêu Tranh Kha suy tư một lát, nói, “Tới tới đi đi, thật ra tôi mới là người mơ mơ màng màng.” Yến Ngọc nở nụ cười nhạt, “Ồ?” ... Mời các bạn đón đọc Kinh Sơn Chi Ngọc (Anh Yêu Em Rồi Phải Không) của tác giả Giá Oản Chúc.
Tâm Ngứa - Thanh Cù
 Văn Án Từ khi sinh ra tới giờ, Lâm Cam không sợ ai cả. Cho đến một ngày, mọi người phát hiện số lần gây chuyện của cô ngày càng ít ỏi. Lâm Cam: “Gây chuyện không có ý nghĩa.” “Ý cậu là gì?” Lâm Cam nhìn bóng dáng thẳng tắp của Chu Viễn Quang phía trước, nói từng chữ: “Vì có ‘ánh nắng’ rồi!” * Lâm Cam trả lời日光 – [rìguāng] là ánh nắng, chơi chữ với tên 远光 – [yuǎnguāng]: Viễn Quang. Ngày nọ, cô đang học ở thư viện cùng Chu Viễn Quang thì nhận được tờ giấy trả lời: “Chớ khiêu khích anh, anh sẽ đau đầu phát sốt. Có lẽ em chỉ muốn nắm tay, nhưng thân thể em khiến anh dục hỏa đốt người.” Cô cho rằng anh chỉ là một chú mèo nhút nhát, không ngờ lại là một con sói đuôi dài.  Văn Án Mang bên mình số mệnh đơn độc, anh chưa từng cầu nguyện với thượng đế. Cho đến khi gặp Lâm Cam, anh lại trở thành người mộ đạo nhất. Nói như vậy là bởi: Nếu thượng đế ban cho anh “món đồ” gì, thì đó chỉ có thể là Lâm Cam. ***  Dạo này mình học hành hơi vất vả nên đi tìm truyện thanh xuân vườn trường đọc giải stress, ai dè "Tâm Ngứa" làm quá tốt nhiệm vụ của mình. Mình bị dìm trong bể đường ngóc đầu lên không nổi luôn huhu...  Nam nữ chính gặp nhau lần đầu ở lớp học thêm. Chu Viễn Quang hỏi Lâm Cam đường tới lớp học thêm. Ấn tượng ban đầu của Chu Viễn Quang với Lâm Cam không tốt mấy đâu. Vì chị trang điểm khá đậm lại còn đang hút thuốc. Khá là bad girl và đại tỷ =)) Chu Viễn Quang lọt thẳng vào mắt xanh của Lâm Cam từ ánh nhìn đầu tiên. Mặt đẹp, body ổn, đã thế còn cao ráo. Haizz, đại tỷ Lâm Cam cũng là người phàm thôi nên chị rung động cái rụp )  Lớp học thêm của Lâm Cam là do thầy Trương Cương dạy, đồng thời thầy cũng là chủ nhiệm lớp của Lâm Cam luôn. Vô lớp cái chị chuyển luôn lên bàn đầu để tiện ngắm bạn học Chu. Cả lớp thì hú hồn một phen vì tự dưng một ngày đẹp trời chị đại lại từ bàn cuối phi lên luôn bàn đầu nghiêm túc học tập?!!?? Rồi chị cũng ngựa ngựa thể hiện một tí để ghi điểm với bạn học Chu. Xung phong lên bảng làm bài với anh, mà vậy thôi thì có gì đặc biệt đâu, chị ghẹo anh luôn cho nó máu  • "Tôi đâu có ăn thịt cậu?" • "Ăn tôi không ngon."  Đó vậy thôi, rồi Lâm Cam sốc khi phát hiện ra bạn học Chu là cháu trai của thầy Trương Cương =)) Sau khi chị thân với anh hơn rồi thì cũng nói là sáng có thầy quản, tối rồi thì lại gặp cháu trai thầy quản. Miệng thì nói vậy thôi chứ lại hớn hở ra mặt (Ôi bà chị không có tiền đồ này).  Từ các chương đầu, Chu Viễn Quang thể hiện mình là một người ít nói. Anh học giỏi nhưng tính tình khá trầm lặng, hướng nội. Vì hồi nhỏ từng là một đứa bé mập mạp và bị bạn bè bắt nạt, sau này anh ép bản thân giảm cân rồi gặp chứng chán ăn. Nhưng Lâm Cam như tia nắng thanh mát xông vào cuộc sống quạnh quẽ của anh vậy. Lúc đầu anh nghĩ chị như dân giang hồ nhưng khi bắt gặp cảnh chị đi giải vây cho bạn thân Tiết Giai Kỳ của mình thì anh nhận ra mình sai rồi. Vì Lâm Cam vốn là một cô gái có lòng nhiệt thành và tốt bụng vô bờ bến. • "Lưu Hân Tĩnh, không có ai trời sinh đã kiêu ngạo hơn người, cậu đừng cậy mạnh mà phán xét hay bắt nạt người khác. Vì thế tôi cũng không đánh cậu thêm nữa, cậu đàng hoàng một chút cho tôi. Nếu còn ngấm ngầm bắt nạt Tiết Giai Kỳ nữa, đừng mong tôi lại tha cho cậu."  Nhìn tag truyện nữ truy là tự động hiểu luôn. Lâm Cam năng suất lắm, truy là truy tới cùng. Chị ráng sửa thói xấu của mình. Lười nhưng vẫn ráng dậy sớm hơn vì sợ bạn học Chu chờ. Ghẹo anh muôn nơi, nói chuyện thì luôn có hơi thở lưu manh. Haha nhưng chia buồn với chị vì chị không phải sói xám trong câu chuyện "Cừu vui vẻ và sói xám" đâu. Chị là cừu đội lót sói, còn con sói thật thì đang lẳng lặng làm cừu non ngây thơ kia kìa   Truyện rất ngọt, ngọt từ lúc cà cưa tới lúc yêu nhau đến khi cưới về nhà luôn. Lúc còn đi học thì hai người giúp nhau học. Hai bạn đều học giỏi hết, Chu Viễn Quang thì ra sức phụ đạo môn tiếng Anh cho Lâm Cam. Chứ cái tài viết văn tiếng Anh của Tâm can nhi thật sự không nỡ nhìn thẳng. Từ đơn thì không có, chỉ biết dùng phương pháp ghép từ. Bài văn viết về ước mơ thì viết ước gì mình có bông hoa bảy cánh, mỗi cánh một điều ước, cánh cuối cùng ước thêm một bông khác  Tham deso luôn á :v  Nhà Lâm Cam thì có bame cực phẩm lắm, nhưng sau này mẹ chị thay đổi suy nghĩ đi thì đã tích cực hơn nhiều rồi. Còn ca của ba Lâm Cam khó quá bỏ qua, mọi người đọc truyện là biết. Thực ra vì tình trạng ích kỷ của ba mẹ Lâm mà Lâm Cam đã lỡ mất môn tiếng Anh trong kỳ thi đại học. Nên chị quyết định học lại một năm. Thi xong thì tới học cùng trường với học trưởng Chu thôi.  Tới đại học thì mình sốc nhẹ vì tính cách của Chu học trưởng quay ngoắt 180 độ. Chính xác là bắt đầu lộ nguyên hình là con sói xám còn hay ghen tuông. Mặc dù cái hũ giấm to đùng đó đã phát tác từ hồi cấp 3 rồi :v. Có người tặng nước trái cây cho mình cũng sợ Lâm Cam hiểu lầm nên vội đi giải thích. Nói chung là anh đáng yêu dữ lắm   Các đoạn phía sau thì không ngược chút nào hết. Phải khẳng định là các tình tiết đầu ngược cẩu F.A nặng luôn. Yêu nhau, sống chung, tốt nghiệp, kiếm việc làm, kết hôn, có con,... Rất viên mãn.  Mình cảm động về bức thư ở cuối truyện mà Chu Viễn Quang viết cho Lâm Cam vào mùa đông 2016, khi Lâm Cam chạy tới trấn Phần để tìm Chu Viễn Quang trong khi mình thì chưa hết sốt. *** Lâm Cam luôn cảm thấy mặc áo cưới vào ngày hè ít nhiều cũng có chút không thoải mái. Chu Viễn Quang luôn cưng chiều cô lần này thái độ lại rất kiên định. Chọn ngày chỉ là hình thức tượng trưng để gia trưởng tham khảo, thực chất vẫn do anh quyết định. Tới tối, Lâm Cam nằm trên giường nhìn ảnh tiệm áo cưới gửi đến: "Nếu không em lùi lại ngày nhé, mùa hè nóng quá." Chu Viễn Quang bỏ sách trong tay xuống bàn bên cạnh, đưa tay kéo cô vào ngực mình: "Ra cửa là vào xe, xuống xe là nhà hàng, nóng không tới người em." Lâm Cam tìm vị trí thoải mái trong ngực anh, vùi đầu vào dụi dụi. Cô đưa tay nắm góc áo anh nghịch nghịch, nói chuyện thờ ơ: "Em mà vã mồ hôi, lớp trang điểm nhòe đi thì xấu lắm." Chu Viễn Quang cười khẽ, các ngón tay khớp xương rõ ràng gõ nhẹ vào trán cô, sau đó cúi đầu hôn một cái, giọng mang vẻ dụ dỗ và cưng chiều: "Em có thế nào cũng xinh đẹp." Lâm Cam không vui, mặt xịu xuống, tay theo bản năng lần từ mép áo thăm dò vào trong, không ngừng vuốt ve vòng eo gầy gò của Chu Viễn Quang. Cảm giác tốt đẹp này khiến cô thỏa mãn híp mắt lại. "Xinh đẹp cũng phải so sánh với gì chứ? Lúc nào em xinh đẹp nhất, lúc nào khó coi nhất?" Chu Viễn Quang vểnh môi cười, giả bộ suy nghĩ. Lâm Cam nhướn mày: "Nghĩ một lúc, có phải phát hiện lúc nào em cũng xinh đẹp không." Chu Viễn Quang bật cười, đưa tay với lấy kính để ở bàn bên cạnh đeo lên, sau đó nhìn Lâm Cam chằm chằm. Bị ánh mắt của anh nhìn tới thẹn thùng, Lâm Cam vùi đầu, nói chuyện cũng có chút buồn bực: "Anh nhìn gì?" "Anh nhìn xem vợ nhà ai mà mặt dày như thế, không biết thẹn thùng chút nào." Lâm Cam híp mắt nhìn anh, tay ôm eo anh, nghe thấy câu này thì bật cười. Chu Viễn Quang để kính xuống bàn, ôm cô chui vào chăn. Đèn bị tắt đi, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ánh từ bên ngoài vào. Anh đỏ mắt, cô phải khóc lóc cầu xin như đêm cầu hôn đó. Cuối cùng, vào khoảnh khắc phóng thích, Chu Viễn Quang cắn rái tai cô, đầu lưỡi đưa ra liếm môi mỏng, giọng khàn khàn hấp dẫn: "Em lúc này, là đẹp nhất." Lâm Cam mơ màng chìm vào giấc ngủ, vẫn tha lỗi cho anh vì bắt nạt cô tới sức cùng lực kiệt. Ai bảo anh luôn nói những lời ân ái như thế chứ. Hôm sau, vào lúc Lâm Cam rời giường, Chu Viễn Quang đã chuẩn bị xong bữa sáng đơn giản. Hai người có giao hẹn, anh làm bữa sáng, cơm trưa hai người ăn ở bên ngoài, cơm tối do Lâm Cam làm. ... Mời các bạn đón đọc Tâm Ngứa của tác giả Thanh Cù.
Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu - Ôn Tam
Văn án:   Một câu chuyện tình yêu giữa người và tiên, một cuộc gặp gỡ vô tình khi chàng còn là một đứa bé đáng yêu khiến cho nàng thần sông không kiềm chế được mà chọc ghẹo.   "Cậu bé đáng yêu ơi, xin hỏi món đồ mà cậu đánh rơi là kẹo hạt vừng, hay là kẹo quả mơ, hoặc giả là..."   Lời còn chưa dứt, đứa bé trên cầu đá bật khóc thét lên: "Mẫu thân, có yêu quái!"   Mười năm sau...   "Thiếu niên anh tuấn ơi, xin hỏi món đồ mà cậu đánh rơi là bút bạc, hay là bút đồng, hoặc giả là..."   Lời còn chưa dứt, thiếu niên trên cầu đá đưa tay: "Đồ tiểu gia đánh rơi là vàng, trả lại đây."   Lại mười năm sau...   Tri phủ Ngô Châu muốn thành thân, bái tế ông trời, lạy cả vùng đất, khua chiêng gõ trống, nói muốn cưới hà bá (thần sông) kia làm thê tử.   Chậc, mê tín. *** “Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu” cho nên Hà Bá ở truyện này không nhặt rìu rồi hỏi là rìu gì, Hà Bá ở truyện này nhặt kẹo trêu chọc trẻ con, ai ngờ lại chọc trúng đứa nhỏ phiền toái vô cùng.   Tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc – Hoắc Dần từ khi sinh ra đã bệnh yếu liên miên, đạo sĩ nói thiếu gia là người có tiên duyên, vùng đất phía Nam mới là đất lành của thiếu gia, vì thế cả nhà dời một phần sản nghiệp đến Ngô Châu.   “Ngô Châu là nơi được nước bao quanh, sông Hoàn Thành vây bảy tòa thành của Ngô Châu ở bên trong, các nhánh sông nhỏ chảy vào thành, nuôi cả dân Ngô Châu, mà Thẩm Miểu, chính là Hà Bá của sông Hoàn Thành này.”   Thẩm Miểu là Hà Bá, ngoài Hà Bá thì còn những tên khác hoa mỹ hơn là Thần Sông hay Hà Thần, nhưng tác giả cứ thích gọi là Hà Bá, nghe ác bá ghê luôn.   Nàng là một cô nương với vẻ ngoài mười sáu mười bảy, ngày ngày ở trong sông chơi đùa cùng lũ tôm cua cá tép sông Hoàn Thành, có lúc lại ngồi vắt vẻo trên cầu trêu ghẹo trẻ con, làm một thần tiên an nhiên tự tại.   Cho đến một ngày Thẩm Miểu lại ngựa quen đường cũ trêu một đứa trẻ đáng yêu, ai dè lại chọc trúng tiểu thiếu gia Hoắc Dần.   “Trên cầu có một cục đá nhỏ, Hoắc thiếu gia nhìn thấy trong sông có cá, vì vậy đá cục đá nhỏ muốn trêu chọc cá nhỏ, kết quả mình không đứng vững vấp ngã, tất cả kẹo trong tay đều rơi xuống sông.   Lúc ấy Thẩm Miểu ở đáy sông nhìn thấy hắn mím môi, mắt to ướt nhẹp, như sẽ khóc lên ngay lập tức, bên trên đôi tay nhỏ bé còn bị trầy mấy chỗ, trong bụng lập tức mềm nhũn, vì vậy từ từ nổi lên trên mặt nước.   Nàng cảm thấy nụ cười của mình không tệ, tay trái tay phải đưa ra quay một vòng trên không trung, xuất hiện hai bọc khăn lụa có kẹo bên trong, Thẩm Miểu cười hỏi: "Cậu bé đáng yêu ơi, xin hỏi món đồ mà cậu đánh rơi là kẹo hạt vừng, hay là kẹo quả mơ, hoặc giả là..."   Lời còn chưa dứt, Hoắc thiếu gia đã bị dọa sợ, ngửa mặt lên trời cất giọng sữa hô to: "Mẫu thân, có yêu quái!"   Hai tay Thẩm Miểu chống nạnh, rất không hài lòng: "Tỷ tỷ, không phải là yêu quái, là Hà Bá!"”   Năm ấy Hoắc thiếu gia vừa được 3 tuổi.   Nghiệt duyên cứ như vậy được gieo xuống, Hoắc Dần lớn dần thì Thẩm Miểu càng chịu nhiều phiền toái, từ khi tên nhóc ngày ấy lớn lên thì đã không còn đáng yêu nữa rồi.   Hoắc Dần lúc sắp mười ba tuổi cưỡi ngựa quất roi chạy khắp cả thành, trực tiếp hóa thành Hỗn thế ma vương làm người người đau đầu.   “Hoắc thiếu gia càng ngày càng lớn, mười năm, từ viên thịt nhỏ tròn vo trưởng thành thành thiếu niên tuấn tú cao lớn, mặc tơ lụa, ăn sơn hào hải vị, tính tình cũng không yếu đuối dễ bắt nạt nữa.   Không biết bắt đầu từ khi nào, từ Thẩm Miểu kêu gào với một đám con nít hư hỏng đang chỉ vào Hoắc thiếu gia: "Không được bắt nạt hắn." từ từ biến thành kêu gào với Hoắc thiếu gia đang chỉ vào một đám con nít: "Không được bắt nạt bọn họ."   Càng lớn, càng vô lại.”   Ngày mà tên vô lại ấy lên kinh thi cử, Thẩm Miểu vui đến mức leo lên bờ đốt pháo ăn mừng, lại vô tình làm áo Hoắc Dần thủng một lỗ to, Hoắc thiếu gia ghi thù!   Nhưng vui không được mấy năm, Hoắc Dần làm quan lại xin về lại Ngô Châu, gây ra khủng hoảng to lớn trong nội bộ tôm cua cá tép trong sông Hoàn Thành, Thẩm Miểu lại đau đầu.   “Hoắc thiếu gia muốn trở về." Một con cá nhỏ chui ra khỏi mặt nước, nói.   Nữ tử nhíu mày, có chút bực mình nói: "Biết rồi, hai ngày nữa sẽ về."   Con cá kia lắc lắc thân mình: "Chúng ta trốn sao?"   Nữ tử trừng mắt nhìn con cá: "Trốn? Ngươi có thể theo dòng nước nhỏ đi tới sông lớn, ta có thể trốn tới nơi đó à?"   Con cá ngoắc ngoắc cái đuôi: "Ai bảo trước kia ngài bắt nạt người ta, mấy năm trước người ta vào kinh đi thi, ngài còn đặc biệt ra ngoài đốt pháo pháo ăn mừng, lúc này xui xẻo chưa? Cả Ngô Châu đều đang đốt pháo nghênh đón hắn trở lại đấy!"   Sau khi nữ tử nghe xong, ném tất cả đá vào trong sông, hai tay gẩy gẩy tóc trên trán, mang theo chút sụp đổ nói: "Ai bảo khi đó hắn đáng yêu như vậy..."”   Trên đây chỉ mới là mở đầu về hai nhân vật chính của truyện mà thôi. Nội dung chính xuyên suốt của truyện là quá trình Hoắc Dần mang nhiệm vụ diệt trừ sơn phỉ mà triều đình giao cho. Nhất là khi Hoắc Dần biết được Thẩm Miểu trước kia từng là người, bị giết chết và có tiên duyên mới trở thành Hà Bá, từ đó truyện còn ẩn thêm nhiều âm mưu sâu xa hơn nữa.   Hoắc Dần dù có cà lơ phất phơ vô lại thì khi làm việc vẫn vô cùng ngầu, vô cùng khác xa khi chọc ghẹo Thẩm Miểu.   Nhưng làm việc là làm việc, giả vờ đứng đắn chòng ghẹo Thẩm Miểu vẫn không bỏ được. Nàng đóng giả phu nhân của ta đi. Không chịu? Vậy ta lấp sông! Thực tế là đối với Hà Bá, uy hiếp lấp sông là chiêu hiệu quả vô cùng :v giống như “không chịu thì ta đốt nhà nàng”. Nàng ở lại đi, đừng về sông chơi với lũ cá tôm đó nữa. Không chịu? Ta kêu ngư dân thả lưới bắt hết chúng lại đấy!   Vô lại!!!   Không như những truyện khác hai người phải trải qua thiên kiếp luật trời mới đến được với nhau, ở đây con đường tình yêu của hai người vô cùng suôn sẻ, chắc chắn nên cảm ơn Nguyệt lão nát rượu trong truyện đã gắn hai người lại với nhau. Có duyên trời tác hợp, có nguyệt lão se duyên, kết cục của truyện chắc chắn là hai người hạnh phúc bên nhau rồi.   Bên cạnh Thẩm Miểu đáng yêu ngây thơ và Hoắc Dần tâm cơ vô lại, truyện còn có bốn chàng thị vệ của Hoắc Dần, theo thứ tự Giáp Ất Bính Đinh vô cùng hài hước, luôn tự chủ trương giúp đại nhân theo đuổi Thẩm Miểu, dù cách thức thì vô cùng ngớ ngẩn, thôi thì có lòng là được. Còn hai người nữa chính là Thổ địa Ngô Châu và Nguyệt lão, với vai trò như ông như cha, là chỗ dựa vững chắc của Thẩm Miểu, luôn quan tâm và săn sóc Thẩm Miểu đầy yêu thương.   Nếu các bạn thắc mắc người và tiên có hạnh phúc bên nhau mãi được hay không khi mà con người còn phải trải sinh lão bệnh tử, thì mình sẽ nói ở “Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu” hai người sẽ ở mãi bên nhau. Như đã nói Hoắc Dần có tiên duyên, kết truyện là Hà thần với Sơn thần ở bên nhau, tuyệt phối phải không?   Truyện phù hợp cho nhưng bạn thích kiểu nam chính bên ngoài đứng đắn bên trong nhiều tiền lại vô sỉ, cũng phù hợp cho các bạn thích nữ chính chưa hiểu chuyện đời nên ngây ngốc đáng yêu, à không phải ngu ngơ đâu nha. Truyện cũng phù hợp cho các bạn thích đọc phá án điều tra, tuy nhiên thích hợp nhất vẫn là đọc giải trí á =)) _______________   " ": Trích từ truyện Review by #Hạ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Khi vào cuối thu, hoa ở hậu viện phủ nha Tri phủ đã tàn, lá cây cũng rơi xuống đầy đất, một gia đinh một tỳ nữ đang khom lưng quét sân, nghe được một tiếng thở dài, vì vậy nhìn về phía đình nghỉ mát cách đó không xa. Trong lương đình có một người con gái, tuổi còn trẻ, cũng không ăn mặc như phụ nhân, một tay chống cằm, trên tay kia cầm bút, ấn đường nhíu chặt, dáng vẻ như đang đối đầu với kẻ địch. Tỳ nữ nháy mắt với gia đinh: “Phu nhân chúng ta lại bị ép luyện chữ nữa à?” Gia đinh gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói là đại nhân bảo ngài ấy tới đó, nói không luyện xong một bảng chữ mẫu sẽ không cho đi.” Tỳ nữ chậc chậc miệng lắc đầu: “Đáng thương, ta dọn dẹp đống chữ phu nhân luyện ấy thật sự như thần vẽ bùa vậy, xem cũng xem không hiểu.” Gia đinh còn muốn nói điều gì đó, chỉ thấy hộ vệ Đinh đang xoải bước đi tới nhìn bọn họ, bèn vội vàng quét lá vào trong sọt, kéo tay áo tỳ nữ muốn đi. Hộ vệ Đinh đứng ở ngã rẽ đường đá, nhìn về phía Thẩm Miểu trong đình, vốn vẻ mặt nghiêm chỉnh lập tức lộ ra áy náy, mím môi, nháy nháy mắt, khẽ nói: “Phu nhân, là thuộc hạ có lỗi với người. . . . . .” Thẩm Miểu bị Hoắc Dần ép tập viết, nguyên nhân xét đến cùng là trách hộ vệ Đinh. Phải nói đến mấy tháng trước, hộ vệ Đinh ở Quý gia cứu Thẩm Miểu và Quý gia công tử, sau đó Thẩm Miểu có tự mình viết một phong thư để hộ vệ Đinh mang đến kinh thành cho Hoắc Dần. Lúc ấy hộ vệ Đinh thấy chữ viết của Thẩm Miểu, cũng không đọc ra được bèn để tự mình viết, sau khi Thẩm Miểu nói mình viết xong một phong thư, lại len lén mang theo cả phong thư chữ được chữ không do Thẩm Miểu tự viết đi luôn. ... Mời các bạn đón đọc Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu của tác giả Ôn Tam.