Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tình Yêu Của Thịnh Hạ

Tên khác: Thịnh Hạ Chi Luyến Tác giả Mộng Tiêu Nhị hẳn là khá quen thuộc với các bạn đọc truyện hiện nay. Có bộ được đánh giá cao, có bộ không, tuy nhiên cá nhân mình cảm thấy tác phẩm “Tình yêu của Thịnh Hạ” và quyển trước của nó là “Mãi yêu em như vậy” của tác giả viết thực sự chắc tay. Nam chính là cậu ba nhà họ Nhậm - Nhậm Ngạn Đông chính là nam phụ trong bộ “Mãi yêu em như vậy”, người đã từng yêu đơn phương sâu sắc một cô gái khác, đến khi cô ấy kết hôn, anh buông tay.  Nữ chính Thịnh Hạ biết anh từ nhỏ, là hàng xóm của anh. Nhưng đến khi cô 5 tuổi, bố mẹ ly hôn, cô chuyển đi nơi khác. Lớn lên gặp lại anh, cô yêu thầm, rồi theo đuổi và tỏ tình. Bất ngờ thay, anh lại đồng ý! Hai người ở bên nhau hòa hợp và trầm lặng. Không cuồng nhiệt nhưng cũng không mâu thuẫn, không yêu đến chết đi sống lại nhưng cũng chẳng muốn rời nhau… Cô nghĩ vậy là đủ. Anh nghĩ vậy hơn cả đủ, anh sẽ cầu hôn cô. Nhưng rồi Thịnh Hạ phát hiện ra mối tình đơn phương nhiều năm sâu sắc của Nhậm Ngạn Đông. Là anh Ba lạnh lùng của cô đã từng nhất kiến chung tình, dâng cả tâm can cho một cô gái khác. Là khi hai người họ đã ở bên nhau nửa năm nhưng trong lòng anh vẫn còn vương vấn người ấy. Là cô, chỉ là thế thân, vì tên cô và cô gái đó trùng nhau một chữ “Hạ”. “Cô không phải.” Anh đã nói vậy, nhưng cô không tin, vì anh đã giấu cô rất nhiều chuyện, nên cô không tin anh nữa rồi.  Cô dứt khoát buông bỏ. Anh có đuổi theo không? Đuổi theo được đến đâu? Anh lạnh lùng như một núi băng như vậy, cô kiêu ngạo như một công chúa như vậy, đến cuối cùng, tình yêu của Thịnh Hạ có phải Nhậm Ngạn Đông? *** Nói cho đúng thì vấn đề giữa Thịnh Hạ và Nhậm Ngạn Đông không phải là mối tình đơn phương của anh hay hiểu lầm thế thân, mà là những chuyện vụn vặt và sâu xa hơn rất nhiều. Nhậm Ngạn Đông lạnh lùng ít nói, có chuyện gì cũng chỉ lẳng lặng đi làm cho cô, anh không giải thích vì nghĩ rằng không cần làm cô bận tâm thêm nữa. Còn cô lại là tiểu công chúa Thịnh Hạ của Thịnh thị, nữ thần violin đầy fans hâm mộ. Cô kiêu ngạo là thế, nhưng thật ra trong lòng luôn rất tự ti và thiếu cảm giác an toàn do không ở bên cha mẹ từ nhỏ.  Anh không thể hiện, cô không thể biết anh có thực sự yêu cô hay không. Anh không nói gì, cô thấy đúng là giữa bọn họ không có chủ đề chung, không thể nói chuyện ríu rít không rời như những cặp tình nhân khác.  Cô có thể làm được gì? Cô có xuất thân cao, học thức giỏi, vẻ ngoài cực xinh đẹp, tài năng hơn người, tính tình lại khá tốt. Vùng vẫy thay đổi cái gì bây giờ? Anh cũng là hào môn thế gia, đẹp trai siêu cấp, tài giỏi trong kinh doanh, tiền đè chết người, sống quy củ chuẩn mực không có thói hư tật xấu. 34 tuổi, anh phải thay đổi bản thân ra sao đây? Những khoảng im lặng giữa hai người như những hạt cát nhỏ, chậm chạp, len lỏi mà cào xước trái tim và tình yêu của Thịnh Hạ. Cho đến ngày tình yêu ấy vỡ tan.  Thì ra, Nhậm Ngạn Đông lạnh lùng là thế, Thịnh Hạ cô không nắm bắt được là thế, nhưng với một cô gái khác đã từng nồng nhiệt vô cùng, lao tâm khổ tứ, không tiếc công tiếc lòng.  Và chuyện này ai cũng biết, trừ Thịnh Hạ. Trừ tiểu công chúa ngây thơ sống ấm êm trong tòa lâu đài, cười mê man hạnh phúc cạnh chàng vương tử. Mà không ngờ rằng những người bên cạnh đang thầm thương xót cô. Thịnh Hạ không phải chỉ là một “bình hoa” như mọi người đều gọi, tình cảm này cô đặt vào cả mười phần trái tim và suy nghĩ. Vậy nên cô càng đau đớn.  “Em không thể tưởng tượng nếu tiếp tục ở bên anh ấy, mỗi ngày em sẽ như thế nào. Em sẽ nghĩ, được anh yêu là cảm giác gì? Được anh đặt ở trong lòng là sẽ có bao nhiêu hạnh phúc? Nếu ở bên người phụ nữ anh ấy yêu chắc chắn sẽ có những chuyện mà họ có thể nói không ngừng nhỉ? Anh ấy ở bên em, có phải vì em thích hợp làm vợ không, mang theo ra ngoài có chút thể diện? Em còn sẽ trở thành một người phụ nữ đa nghi, mỗi lúc anh ấy ra ngoài sẽ nghĩ xem anh đi đâu, gặp ai? Không chừng em còn có ý bới móc, cùng anh ấy thường xuyên cãi vã, xảy ra những mâu thuẫn không thể cứu vãn. Em không muốn mình biến thành một người phụ nữ thần kinh như vậy.” Thịnh Hạ là nàng công chúa kiêu ngạo. Thế nên, cô dứt khoát chia tay, để lại một Nhậm Ngạn Đông ngỡ ngàng sửng sốt. Bởi vì, ba ngày nữa, anh sẽ cầu hôn cô. Đoạn tình cảm cũ ấy anh đã buông tay lâu rồi, từ ngày gặp lại Thịnh Hạ anh đã chỉ còn nhìn thấy ánh sao trong mắt cô.  Nhưng hình như những người khác không cho là vậy. Vì anh lạnh lùng quá, động tâm một lần đã khó tin nổi, lại còn có lần thứ hai? Lại còn với một cô công chúa kiêu ngạo tùy hứng như vậy?  Thế nhưng, không ai hiểu, Thịnh Hạ là hơi ấm trong cuộc sống vốn cô độc lạnh lẽo của anh, là ánh sao trong đêm khuya ở New York, là cô gái của từng dòng suy nghĩ, từng nhịp đập nơi trái tim anh.  Anh có một cuộc sống quy củ, tính cách lạnh nhạt, chỉ có cô mới có thể chen vào làm rối lên quy luật ấy, chỉ có cô mỗi lần tùy hứng nói một câu mới có thể làm anh nghẹn lời đến nửa ngày. Không nói nhiều thì sao, không cuồng nhiệt thì sao, tình yêu của Nhậm Ngạn Đông, dù lạnh lùng đến đâu, cũng là dành cho Thịnh Hạ. Anh không buông tay, anh sửa lại từng vết vỡ trong tình yêu của Thịnh Hạ. Cô yêu anh đến vậy, cô dần dần sẽ mềm lòng… Nhưng không đơn giản như thế được đâu anh trai à. Anh giấu Thịnh Hạ nhiều chuyện như vậy, lâu như vậy, đến lúc anh phải trả giá rồi. *** Có lẽ số phận của những truyện mà nam phụ ở truyện khác lên làm nam chính là đều bị hắt hủi vài phần. Độc giả thích anh là nam phụ, thích anh yêu (đơn phương) nữ chính truyện kia, nhưng khi bước vào bộ truyện mới có anh làm nam chính thì lại tỏ vẻ không thích vì anh đã từng yêu người khác, không thích nhìn anh bên nhân vật nữ chính mới.  Vì thế “Tình đầu của Thịnh Hạ” khi được tác giả bắt đầu viết và cho ra mắt độc giả đã gặp phải rất nhiều ý kiến trái chiều và phản ứng dữ dội. Thế nhưng, qua từng con chữ, từng chương truyện, Mộng Tiêu Nhị đã dần chinh phục khán giả với một Nhậm Ngạn Đông và Thịnh Hạ chân thật cùng đáng yêu như vậy. Cá nhân mình thì rất thích truyện này. Bởi từ khi đọc “Mãi yêu em như vậy” mình đã thấy anh Nhậm là một người quá tốt, vượt chuẩn nam phụ 1000 lần, anh cần có một bộ riêng của chính anh, có một cô gái thuộc duy nhất của anh. Và cô gái ấy cần đủ tốt nữa. Và Thịnh Hạ cực tốt – đúng mẫu nữ chính yêu thích của mình luôn đó ạ.  Thêm nữa là tác giả viết khá chắc tay, nhiều chi tiết nhỏ mà tinh tế, giọng văn tự sự đều đều rất thấm thía. Hơn cả là không cẩu huyết linh tinh, không khóc lóc bỏ đi, điên cuồng hiểu nhầm này nọ, mà hai người họ đều cư xử trưởng thành, nói chia tay cũng rõ ràng, theo đuổi lại cũng minh bạch. Một bộ truyện được dụng tâm như thế, hy vọng mọi người đừng vì thành kiến mà ghét bỏ. Nội dung mình review có vẻ mang chút ngược nhưng mà mọi người yên tâm là vẫn sủng ngọt đến tận trời nhé. Hơn 10 chương đầu mình chỉ mong chị phát hiện ra nhanh nhanh điều anh che dấu mà ngược anh, ngược chết anh đi ý. Thế rồi, cũng đến lúc anh bị chị đá, rất hả hê. Khi anh theo đuổi lại chị thì một bầu trời hường phấn luôn á.  Mà từng suy nghĩ, hành động của anh khi muốn quay lại với chị rất thực tế và liên quan đến mâu thuẫn của hai người, chứ không phải theo đuổi kiểu ‘tặng hoa tặng quà lúc nào cũng ở bên em’ đâu. Mọi người gọi đó là sủng ngọt, nuông chiều, anh thì chẳng có khái niệm đó. Với anh, đó chỉ là những việc anh làm cho chị, chị cần gì, chị thích gì, anh làm cái đó. Nên kiểu như anh Ba càng làm mình thổn thức. Vì vậy, mong mọi người hãy ủng hộ truyện này thật nhiều để nhà nào đó có động lực edit hoàn nhé. Nhất là mấy phiên ngoại dễ thương lắm lắm ý.  _____   “ “: Trích từ truyện.   RV: Thương Tú Nữ - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Giờ giải lao giữa buổi trình diễn chỉ khoảng mười phút, chuyên viên trang điểm lập tức tranh thủ dậm lại phấn cho Thịnh Hạ. Từ lớp kính hóa trang, Thịnh Hạ thấy người đại diện Mẫn Du đang hấp tấp đi đến. Vừa vội vàng một đêm, Mẫn Du cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi chút, cô dựa vào một bên kính hóa trang chụp cho Thịnh Hạ vài tấm hình, chuẩn bị cấp phúc lợi cho fan. "Cái người gì đâu mà môi mọng anh đào, đẹp tựa như tranh, thật muốn đoạt hồn nam nhân, không có người đàn ông nào có thể trụ vững." Mẫn Du chỉ thuận miệng khen một câu. Thịnh Hạ: "Tam ca có thể." Thợ trang điểm còn đang đứng đây nên Mẫn Du không tiện tranh cãi. Cô tiếp tục xem các bức ảnh vừa chụp. Tam ca, Nhậm lão tam, Nhậm Ngạn Đông. Mẫn Du từ nhỏ đã không hòa thuận với anh. Hiện tại cô cũng không ưa gù người đàn ông này, cô thường có câu cửa miệng để nói về tam ca: mình đây lúc nhỏ sao không đánh chết cậu ta? Tuy cô nể tình Thịnh Hạ đang quen anh ta, cô cũng không muốn nói xấu nhiều, chẳng qua cô vẫn giữ thành kiến như lúc nhỏ. Thịnh Hạ hỏi tiếp: "Anh ấy không tới à?" Mẫn Du bỗng chớp mắt một cái: "tới" Câu nói dối thiện ý không muốn để Thịnh Hạ bị phân tâm, ảnh hưởng đến buổi biểu diễn đàn, nhưng cái nháy mắt chần chờ này đã bị Thịnh Hạ thu hết vào mắt. Cô tham gia đợt lưu diễn đàn độc tấu trong thời gian một năm rưỡi, trải dài tổng cộng mười quốc gia, 29 thành phố, 30 sân khấu lớn nhỏ. Từ trạm thứ nhất là Bắc Kinh, đến lúc kết thúc cũng là Bắc Kinh. 30 lần biểu diễn, Nhậm Ngạn Đông đến cổ vũ cô chỉ có 2 lần. Lần thứ ba là ở New York. Hôm nay là buổi diễn cuối trong đợt lưu diễn này, anh cũng không muốn đến. Còn năm phút nữa bắt đầu buổi biễn diễn, Thịnh Hạ nhìn lại mình trong gương, xem kỹ trang phục chỉnh tề, cô đem điện thoại giao cho Mẫn Du giữ và xoay người đi về hướng sân khấu. "Tam ca nhắn tin cho em." Mẫn Du cầm nhìn xuống di độngtrong tay. Thịnh Hạ dừng bước, xoay người: "Anh ấy nhắn gì?" Mẫn Du đọc tin nhắn: "Anh đến rồi." Thịnh Hạ: "Không cần trả lời." Mẫn Du làm dấu tay 'ok', "Bảo bối cố lên" Tư thế xoay người của cô vẫn mang nét kiêu ngạo, tự tin hướng về phía cầu thang sân khấu. Thịnh Hạ biểu diễn trước nay đều không cần người MC dẫn. Cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay, sau đó là dần dần an tĩnh. Một mình Thịnh Hạ đứng trên sân khấu, như chìm vào thế giới của riêng cô với tiếng đàn độc tấu. Trước mắt cô tựa như là một mảnh trời trống trải, một đại dương mênh mông cùng thảo nguyên bát ngát, nhưng đôi lúc là sa mạc hoang tàn. Thịnh Hạ vừa chiêu đãi cho cả khán phòng một bữa tiệc âm nhạc. Khi tiếng đàn vừa kết thúc cô bước về phía khán thính giả chào cảm tạ sau màn biểu diễncuối cùng kéo dài trong hai tiếng . Lúc này Mẫn Du ngồi ở dãy ghế cuối, bước nhanh về phía hậu trường ôm Thịnh Hạ, "30 buổi biểu diễn, hôm nay em đã đàn ở trạng thái tốt nhất." Cô trả lại điện thoại cho Thịnh Hạ. Điện thoại vừa lúc rung báo tin nhắn đến, là Nhậm Ngạn Đông: "anh còn tiệc xã giao, chắc đến khuya mới về, em về thì ngủ trước." Mẫn Du đang muốn hỏi cô có phải là NNĐ vừa nhắn tin, thì phía cửa bên hậu trường có người đi đến. Là mẹ của Thịnh Hạ, nhà báo Hạ (Hạ nữ sỹ), trong tay cầm một bó hoa hồng thật to. "Mẹ" Thịnh Hạ liền nhấn tắt màn hình điện thoại. Hạ nữ sĩ: "Là Ngạn Đông tặng con, cậu ta đang bận tiếp đãi một đoàn khách thương vụ. Lúc giữa tiệc cậu ta chạy ra cổ vũ cho con đến khi vừa kết thúc thì đã vội vã quay lại." Thịnh Hạ tiếp lấy bó hoa, đặt trên bàn trang điểm. Hạ nữ sĩ nhìn đồng hồ: "Cũng không còn sớm, con và Mẫn Du về nhà trước đi. Mẹ cũng phải trở về để chuẩn bị cho buổi tọa đàm tài chính kinh tế ngày mai." Thịnh Hạ thuận miệng hỏi tiếp: "Tạp chí kinh tế tài chính phỏng vấn mẹ à?" Hạ nữ sĩ: "không phải, là buổi talk show của kênh tạp chí kinh tế." Sau đo, bà hàn huyên với cô vài câu rồi vội vã rời đi. Mẹ cô là tốt nghiệp đại học tài chính, tiếp đó là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn tự trị. Cả cha mẹ cô đều rất bận, cô cũng hình thành thói quen độc lập từ sớm, không cảm thấy quá mất mát. Mẫn Du đưa áo khoát đến cho Thịnh Hạ: " Chị đưa em về." Thịnh Hạ phản đối: "Em tự về với tài xế được, chị cũng về sớm đi." Mẫn Du cùng cô cũng không quá khách khí, liền gọi điện thoại cho tài xế. Thịnh Hạ vừa về đến nhà đã là rạng sáng, tắm rửa qua loa, lên giường chuẩn bị ngủ thì tiếng điện thoại vang lên, Mẫn Du gọi đến, cô chưa tỉnh hẳn, loáng thoáng không nghe rõ Mẫn Du nói gì. "Thịnh Hạ?" Mẫn Du không nghe lời đáp từ đt, cô đành phải cúp máy. Thịnh Hạ đang trong giấc mơ, mơ thấy nữ diễn viên nổi tiếng Thương Tử Tình đoạt lấy người đàn ông của cô. Với tính cách của cô, cô liền mang theo 50 người thủy quân*, 25 người đi thu thập Thương Tử Tình, 25 người thì theo cô trực tiếp băm Nhậm Ngạn Đông. Nhưng trong giấc mơ cô rất đau khổ, thương tâm mà nhìn NNĐ. Tin tức trong tài khoản WeChat nhấp nháy liên tục, làm cô bừng tỉnh khỏi ác mộng. Cô trợn mắt, đá một chân về phía bên cạnh trống không. Cô thức dậy trong hoảng hốt, chớp chớp mắt vẫn chưa thấy NNĐ về. Vừa rồi trong lúc nằm mơ, cô đã khóc rất nhiều, đưa tay lên sờ mặt vậy mà không phải khóc thật. Tuy nhiên giấc mộng như chân thật, cô tỉnh rồi mà cái đau thương vẫn còn vương vấn tâm trạng. Hôm nay quá mệt mỏi, cô vừa tắm xong đã leo lên giường ngủ, một nữa thân người không kịp phủ chăn. Cô sờ sờ góc chăn một bên vẫn cảm thấy lạnh lẽo như di chứng từ ác mộng. Cô ngẫm nghĩ về giấc mộng này, hiện thực là Thương Tử Tình vừa tranh cướp quyền phát ngôn kem dưỡng da, đại diện quảng cáo dù cô vừa mới ký hợp đồng xong, đến phút cuối lại thay đổi người. Mời các bạn đón đọc Tình Yêu Của Thịnh Hạ của tác giả Mộng Tiêu Nhị.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tiểu Noãn Đông
Thể loại: Cổ đại. Edit: Yunchan. Thượng: Dịch thiếu gia chính là hắn,là chủ nhân đứng đầu trong kinh thành. Hơn nửa người dân trong thành kiếm sống đều nhờ hắn. Từ nhỏ tới lớn, ai ai cũng đều nâng niu hắn, nuông chiều hắn. Tôn hắn thành tiểu bá vương trong thành. Nhưng có ai ngờ, sơ ý một chút đã gặp phải đồ đầu đậu hũ như cô. Vì ơn cứu mạng của cô mà buộc lòng phải dạy cho cô đọc sách viết chữ. Xuân đến thu đi như chỉ qua chớp mắt, nụ cười của cô đã sưởi ấm đáy lòng. Tới khi hoàn hồn lại hắn mới nhận ra, từ bao năm trước hình bóng cô đã lạc vào tim. Nhưng sao cô chỉ ngốc nghếch coi cả hai là bằng hữu. Mắt thấy kẻ xa lạ sắp đoạt mất, hắn không thể làm gì khác hơn là giở ra thủ đoạn hạ lưu. Thừa lúc cô chưa nở hoa tình, đã dụ dỗ cưới cô vào cửa. Còn tưởng đâu có thể để cô từ từ giao trái tim ra. Ai ngờ lại gặp phải vu nữ ngàn năm quấy rối… *** Hạ: Cô là một người bán đậu hũ, chỉ là một người bán đậu hũ bình thường. Cũng chẳng dám có ý nghĩ đèo bòng với thiếu gia ở tít trên cao. Lúc nhỏ cô chỉ dám xem hắn là bằng hữu, chỉ có thể làm bằng hữu. Nhưng dù chỉ làm bằng hữu thôi cô cũng hài lòng. Cô đã biết từ lâu hắn tốt với cô chỉ vì lòng thương hại và thông cảm. Một lần nữa cô nhắc nhở bản thân, nhưng vẫn không tránh nổi lâu ngày sinh tình, động tâm vì hắn. Ai ai cũng thấy cô không tốt, chỉ mình hắn thấy cô có giá trị. Lúc hắn mở lời muốn cô gả cho hắn, cô biết sớm muộn gì hắn cũng sẽ hối hận. Nhưng cô vẫn không tài nào kháng cự lại cái gật đầu đồng ý, thầm mong được ở gần bên hắn. Cuộc sống trôi qua từng ngày, cô cẩn thận cất giữ từng khoảnh khắc hai người bên nhau. Ngay cái lúc cô ngây thơ cho rằng có thể dắt tay hắn đến già. Không ngờ lại phát hiện ra, thứ ngăn trở hai người không phải là họ hàng rầy rà của hắn, cũng không phải mẫu thân của hắn. Mà là lời nói dối của chính cha mẹ cô năm xưa… *** Giới thiệu về hệ liệt Ma ảnh mị linh Thể loại: Huyền huyễn, linh dị thần lực, kiếp trước kiếp này, tình thâm ý trọng, 1×1, HE, có ngọt có ngược. Danh sách các quyển và thứ tự đọc: Tương tư tu la (Hoàn, đã edit) Bỉ ngạn hoa (Hoàn, đã edit) Thao thiết luyến (Hoàn, đã edit) Quỷ dạ xoa (Hoàn, đã edit) Đồ mi hương (Hoàn, đã edit) Ngân quang lệ (Hoàn, đã edit) Bạch lộ ca (Hoàn, đã edit) Tiểu noãn đông (Hoàn, đã edit) Chiến lang (Hoàn, đã edit) Kỵ sỹ của ma nữ (Hoàn, đã edit) Ôn nhu bán lượng (Hoàn, đã edit) Thiếu gia (Đang ra) Thực ra các bạn không cần quá quan trọng thứ tự đọc, mỗi quyển đều có nội dung riêng biệt, chỉ móc xích với nhau 1 chút. Dù không đọc quyển trước bạn vẫn hoàn toàn có thể hiểu quyển sau. Nhớ hồi đó mình bắt đầu hệ liệt Ma ảnh mị linh từ bộ Chiến lang và bị ấn tượng mạnh bởi cách xây dựng nhân vật của Hắc Khiết Minh. Hồi đó còn ít người biết đến má Hắc lắm, đặc biệt là hệ liệt này. Gần như không có nhà nào edit, mà lúc đó mình không đủ trình làm. Cả 1 thời gian dài chỉ gặm convert. Đọc riết rồi hiểu được hết. Hệ liệt quyển nào cũng hay và cảm động. Đọc truyện khiến một đứa độc thân như mình muốn yêu đương. Muốn tìm một người mà chỉ liếc mắt là biết mình đang muốn gì. Hai người bên cạnh nhau, không giàu sang nhưng nhưng ấm áp. Có sai lầm, có đau khổ nhưng luôn sẵn lòng bao dung đối phương. Review Hệ liệt Ma ảnh mị linh của Hắc Khiết Minh  Cả bộ truyện có một nhân vật trung tâm – A Linh – Bạch Tháp vu nữ có sức mạnh của thần bị chính anh trai của mình (vương của đất nước) hiến tế cho ma quỷ. Cô ấy bị hạ một lời nguyền bất tử và trở thành thức ăn cho ma quỷ. Niềm tin bị phản bội, phải chịu nỗi khốn khổ bị giam cầm và nỗi đau róc xương xẻ thịt mỗi ngày, sống không được mà chết không xong. A Linh mang trong mình nỗi oán hận thấu trời, cô ấy đã lên kế hoạch trộm được quyển sách Ám chi thư và cứu được bản thân. Từ đây bước trên con đường trả thù đầy đau thương. Phải làm sao để Linh dừng tay, hóa giải lời nguyền. Số phận của những người xung quanh cô ấy sẽ như thế nào? Hãy đọc từng cuốn trong hệ liệt Ma ảnh mị linh để cảm nhận nhé các bạn. *** #REVIEW: TIỂU NOÃN ĐÔNG Tên truyện: Tiểu Noãn Đông Tác giả: Hắc Khiết Minh. Thể loại: Cổ đại, sủng, HE. Tình trạng: Hoàn. Review bởi: Trúc Quỳnh - fb/hoinhieuchu —— ???? Dịch Viễn là thiếu gia và cũng là người thừa kế của tiệm giấy lâu đời. Gia thế hiển hách, giàu có, Dịch Viễn không khác gì nắm cả thành trong tay. Đông Đông chỉ là cô gái bán đậu hũ ven đường đã thế lại còn ngốc ngếch, tai bị tật. ???? Cả hai tưởng chừng như ở hai thế giới khác biệt , như 2 đường thẳng song song thế nhưng hai đường thẳng ấy lại cắt nhau nhờ một lần Đông Đông cứu Dịch Viễn. ???? Tình cờ phát hiện ra Đông Đông không phải ngốc nghếch như mọi người nói, chỉ là tai không nghe thấy được nên cô trở nên phản ứng chậm chạp hơn người bình thường thôi. Xuất phát từ sự tò mò, Dịch Viễn dần bước vào thế giới của Đông Đông, ở bên cạnh cô và từng bước đặt Đông Đông vào tim mình. ???? Bắt đầu từ sự ngạc nhiên, rồi đến thương hại sau đó là tri kỷ cuối cùng là nốt chu sa nơi đầu tim. Cả hai cùng trải qua thời thanh xuân cùng nhau rồi cùng nắm tay nhau chờ ngày bạc đầu để làm được điều đó họ đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn. Từ đấu tranh với bản thân để nhận rõ được trái tim mình, đến dần thấu hiểu, suy nghĩ lo lắng cho đối phương, bỏ qua cái nhìn, sự dị nghị của mọi người và sự hà khắc của gia đình Dịch Viễn, những tưởng họ sẽ yên bình ở bên nhau, nhưng sóng gió bỗng dưng ập đến khi thân phận thật của Đông Đông dần được tiết lộ. Phải chăng hai người sẽ phải rời xa nhau hay là cùng nhau vượt qua giông bão chờ ngày mưa tan. ???? Ai cũng nói Đông Đông trèo cao khi được gả cho Dịch Viễn. Nhưng chỉ có ai từng tiếp xúc nhiều với Đông Đông mới biết rằng Dịch Viễn may mắn nhường nào để được ở bên cạnh Đông Đông. Có thể nói trên thế giới này, người hiểu rõ Dịch Viễn nhất là Đông Đông cũng như chỉ có Đông Đông là ở cạnh chàng mà không mưu cầu toan tính gì. Chính nàng là người góp phần không nhỏ tạo nên một Dịch Viễn chín chắn tài năng như ngày hôm nay. ???? Nữ chính trong truyện thông minh hiền dịu. Vì bị tật từ nhỏ nên nàng luôn dè dặt nhưng bù lại nàng có một trái tim rất ấm áp. Chính sự dịu dàng và lương thiện của nàng đã cho nam chính một chốn trở về. Có thể nói nơi nào có Đông Đông, nơi đó là nhà của Dịch Viễn. Đông Đông hiểu được rằng Dịch Viễn sống trong nhung lụa nhưng cũng không dễ dàng gì. ???? Nam chính Dịch Viễn thuở nhỏ tuy là một tiểu bá vương, quậy phá khắp mọi nơi nhưng chàng cũng là một người có trái tim vô cùng ấm áp. Chính chàng là người dạy cho Đông Đông biết đọc, biết viết, mang lại cho Đông Đông một thế giới tươi đẹp hơn. Ai cũng nghĩ lấy đc Dịch Viễn là do Đông Đông ham tiền nhưng thật ra Dịch Viễn biết, Đông Đông ở cạnh chàng chỉ vì chàng chính là chàng mà thôi. Tình cảm và sự trân trọng của chàng giành cho Đông Đông thật sự vô cùng lớn. ???? Bên cạnh đó dàn nhân vật phụ của truyện cũng rất thú vị Từ một Tô Tiểu Mị đa năng luôn quan tâm lo lắng cho nữ chính như người thân của nàng, cũng như kiêm luôn chức sư phụ cho nam chính. Người ảnh hưởng rất nhiều đến Dịch Viễn. Sự thành đôi của nam nữ chính không thiếu vai trò của Tô Tiểu Mi. ???? Từ một Tống Ứng Thiên tài năng, đóng một vai trò mắt xích quan trong trong truyện. Có một tài năng thiên bẩm về thuật pháp nhưng chàng luôn sống trên một hòn đảo kỳ lạ cùng với một A Linh có một thân thế bí ẩn, luôn tỏ vẻ khó chịu nhưng luôn âm thầm quan tâm Đông Đông. A Linh và Tống Ứng Thiên chính là cánh cửa mở ra thân thế bí ẩn của của nữ chính. Chuyện tình của hai người này cũng rất hấp dẫn. Không biết tác giả có truyện riêng nào giành cho cặp này không. Cá nhân mình rất thích đôi này. ???? Tình cảm của nam nữ chính trong truyện rất nhẹ nhàng mà ấm áp, hai người cứ ở bên nhau như thế, quan tâm lẫn nhau từ những điều nhỏ nhặt nhất, làm mình đọc mà cứ tủm tỉm cười không thôi. ???? Tác giả viết chắc tay, người edit truyện cũng rất mượt, truyện đã hoàn nên hoan nghênh các bạn nhảy hố nhé. Toàn truyện chỉ là sủng thôi nên các bạn cứ yên tâm đọc nhé. Nam nữ chính sạch kin kít nhé, truyện cũng có chút thịt thà nữa. Mời các bạn đón đọc Tiểu Noãn Đông của tác giả Hắc Khiết Minh.
Ngân Quang Lệ
Quyển thượng Nàng là ánh sáng mà hắn không thể nào chạm tới, Là nguồn sáng duy nhất dẫn lối cho hắn trong bóng đêm mịt mùng. Nhưng sự tồn tại của hắn chỉ làm tổn thương nàng mà thôi. Hắn chạy trốn, lo sợ có một ngày mình sẽ mất khống chế mà đả thương nàng. Nhưng vì không thể tài nào buông bỏ nên hắn cứ hết lần này tới lần khác quay lại bên cạnh nàng. Hắn thừa nhận mình là quỷ nhát gan, muốn yêu mà không dám yêu. Dù không cam lòng, dù cơn ghen khiến hắn muốn phát điên. Khiến hắn luôn cố nén cơn xúc động đưa nàng đi xa tận chân trời… Vì muốn tốt cho nàng hắn đã dựng lên một bức tường vô hình giữa cả hai. Chặn nàng ở bên ngoài bất kể nàng làm cách nào cũng không tới gần được. Những tưởng rằng nàng sẽ từ bỏ, ai ngờ đâu khi ngoảnh lại cô nhóc ngốc nghếch này vẫn làm mình đau vì hắn… *** Quyển hạ Hắn là giấc mộng mà nàng luôn nguyện cầu. Là hắn khiến cho nàng hiểu thế nào là động tâm. Cho nàng nếm thử mùi vị ghen tuông và khát vọng. Nàng thích hắn, sùng bái hắn, tưởng hắn là của mình. Tưởng rằng hắn sẽ ở bên cạnh nàng trọn đời trọn kiếp. Nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng của một mình nàng thôi… Biết rõ hắn ao ước tự do, nhưng nàng cứ muốn dùng tình yêu để trói buộc hắn. Dùng hết mọi cách để hắn quên đi khoảng trời mênh mông bên ngoài kia. Nhưng dù có cưỡng cầu thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng cứ kiên quyết chẳng cần nàng. Chỉ coi nàng là một loại phiền phức, là một cô em gái không thể không để tâm. Nàng nhủ lòng rằng mình có thể chịu được nỗi đau mất hắn. Mãi tới ngày hắn thật sự ra đi, mãi mãi không trở lại. Lúc ấy nàng mới hiểu đó chỉ là những lời dối trá của mình mà thôi… *** Giới thiệu về hệ liệt Ma ảnh mị linh Thể loại: Huyền huyễn, linh dị thần lực, kiếp trước kiếp này, tình thâm ý trọng, 1×1, HE, có ngọt có ngược. Danh sách các quyển và thứ tự đọc: Tương tư tu la (Hoàn, đã edit) Bỉ ngạn hoa (Hoàn, đã edit) Thao thiết luyến (Hoàn, đã edit) Quỷ dạ xoa (Hoàn, đã edit) Đồ mi hương (Hoàn, đã edit) Ngân quang lệ (Hoàn, đã edit) Bạch lộ ca (Hoàn, đã edit) Tiểu noãn đông (Hoàn, đã edit) Chiến lang (Hoàn, đã edit) Kỵ sỹ của ma nữ (Hoàn, đã edit) Ôn nhu bán lượng (Hoàn, đã edit) Thiếu gia (Đang ra) Thực ra các bạn không cần quá quan trọng thứ tự đọc, mỗi quyển đều có nội dung riêng biệt, chỉ móc xích với nhau 1 chút. Dù không đọc quyển trước bạn vẫn hoàn toàn có thể hiểu quyển sau. Nhớ hồi đó mình bắt đầu hệ liệt Ma ảnh mị linh từ bộ Chiến lang và bị ấn tượng mạnh bởi cách xây dựng nhân vật của Hắc Khiết Minh. Hồi đó còn ít người biết đến má Hắc lắm, đặc biệt là hệ liệt này. Gần như không có nhà nào edit, mà lúc đó mình không đủ trình làm. Cả 1 thời gian dài chỉ gặm convert. Đọc riết rồi hiểu được hết. Hệ liệt quyển nào cũng hay và cảm động. Đọc truyện khiến một đứa độc thân như mình muốn yêu đương. Muốn tìm một người mà chỉ liếc mắt là biết mình đang muốn gì. Hai người bên cạnh nhau, không giàu sang nhưng nhưng ấm áp. Có sai lầm, có đau khổ nhưng luôn sẵn lòng bao dung đối phương. Review Hệ liệt Ma ảnh mị linh của Hắc Khiết Minh  Cả bộ truyện có một nhân vật trung tâm – A Linh – Bạch Tháp vu nữ có sức mạnh của thần bị chính anh trai của mình (vương của đất nước) hiến tế cho ma quỷ. Cô ấy bị hạ một lời nguyền bất tử và trở thành thức ăn cho ma quỷ. Niềm tin bị phản bội, phải chịu nỗi khốn khổ bị giam cầm và nỗi đau róc xương xẻ thịt mỗi ngày, sống không được mà chết không xong. A Linh mang trong mình nỗi oán hận thấu trời, cô ấy đã lên kế hoạch trộm được quyển sách Ám chi thư và cứu được bản thân. Từ đây bước trên con đường trả thù đầy đau thương. Phải làm sao để Linh dừng tay, hóa giải lời nguyền. Số phận của những người xung quanh cô ấy sẽ như thế nào? Hãy đọc từng cuốn trong hệ liệt Ma ảnh mị linh để cảm nhận nhé các bạn. *** Mời các bạn đón đọc Ngân Quang Lệ của tác giả Hắc Khiết Minh.
Quỷ Dạ Xoa
Quyển 1  Hắn không nên đến gần nàng. Hắn là ma quỷ ẩn sâu trong lòng bóng tối, Hèn mọn, đê tiện, dơ bẩn. . . . Vì trốn tránh, hắn đã quyết định quên đi tất cả . . . . Cho đến khi gặp nàng, Nàng giúp hắn tìm lại sự tự tôn, tìm lại được niềm vui, Trong vực sâu u ám không đáy kia, chỉ có nàng là tất cả. Nếu là vì nàng, cho dù bị ánh mặt trời chói chang đốt cháy, hồn bay phách tán, hắn cũng cam lòng. Hắn muốn có được nàng, bảo vệ nàng, độc chiếm nàng, Bởi vậy hắn khát vọng sức mạnh, tin vào lời mê hoặc của Vu nữ. Ai ngờ, khi hắn có được sức mạnh, lại mất đi nàng. . . . Nam chính của chúng ta, từ 1 con quỷ sai vặt thành quỷ vương. Nhưng cái giá phải trả là chính tay moi đi trái tim của người con gái hắn yêu. Quyển 2 Nàng không nên tiếp xúc với hắn, Tại thôn Vu Hịch, nàng là người bảo vệ Thủ hộ phong ấn kết giới, là trách nhiệm của nàng… Nàng vẫn thực cô đơn, cho đến khi gặp được hắn Vẫn biết người và quỷ khác biệt, không nên làm bạn Nhưng nàng nhịn không được, đưa bàn tay cho hắn Trong cuộc sống đơn độc của mình, hắn là người duy nhất trên thế giới này thực sự quan tâm nàng Quãng thời gian trong rừng rậm sương mù ấy tốt đẹp mà đơn thuần, chân thật lại phức tạp, Nàng muốn được ở bên hắn, nhưng không được Vì cứu hắn, nàng quyết định để hắn đi, mặc dù điều đó có nghĩa rằng nàng sẽ phải cô độc cả đời.. Reveiw Quỷ dạ xoa – Hắc Khiết Minh Truyện được chia theo dòng thời gian QUÁ KHỨ VÀ HIỆN TẠI. Quỷ dạ xoa – Hắc Khiết Minh quyển 1 – Quá khứ đau thương của ngàn năm trước Nữ chính Tử Kinh là người bảo hộ của thôn Vu Hịch. Nàng ấy mồ côi, được thầy mo nhận nuôi và lựa chọn để canh giữ khu rừng (nơi giam giữ ma quỷ). Nam chính của chúng ta – Dạ Ảnh trong quyển 1 này chỉ có thể dùng từ thảm để hình dung. Không đẹp trai – không tài giỏi – không có gì hết. Hắn xấu xí, dơ bẩn, hèn mọn… Cơ duyên khiến 2 người gắp gỡ, làm bạn và trở thành tri kỷ trong cuộc sống đơn độc, khổ sở của nhau. Nhưng số phận đã định sẵn, người và yêu ma quỷ quái không thể ở với nhau. Hắn không thể bảo vệ nàng, thậm chí còn để nàng đánh đổi cả cuộc đời, chịu kiếp sống cô đơn để hắn được tiếp tục sống – sống hèn mọn như bao lâu nay. Hắn chôn giấu tính cảm nồng cháy trong trái tim nhưng vẫn luôn nhớ đến nàng. Hắn những tưởng cả đời sẽ như vậy, nhưng có người muốn giúp hắn. Nàng ta là vu nữ Bạch Tháp, có dòng máu của thần, bị yêu ma quỷ quái bắt về uống máu ăn thịt. Hắn sợ hãi nhưng lời của nàng ta quá mê hoặc. Hắn phải thoát khỏi đây, bảo vệ Tử Kinh, chăm sóc cho nàng ấy. Và rồi hắn thành công, biến từ 1 con quỷ đê hèn, dơ bẩn thành kẻ có sức mạnh. Nhưng cái giá phải trả quá lớn. Hắn đã quên rồi, quên đi cô gái dịu dàng như đóa hoa, quên đi lời hứa của bản thân phải bảo vệ nàng. Để rồi, chính tay hắn – bóp vỡ trái tim nàng… Ghi chép Ma ảnh mị linh  ” A Tháp Tát Cổ Dạ Ảnh Là hoàng thân của vương quốc A Tháp Tát Cổ xưa kia. Muốn soán ngôi huynh trưởng nhưng lại bị bạn bè phản bội, bị huynh trưởng hiến cho yêu ma, trở thành nô lệ của yêu ma. Bị chà đạp, không phải người cũng chẳng phải yêu. Được người giữ cửa – nữ pháp sư Tử Kinh giúp đỡ, tìm lại được tự tôn nhưng lại bị Linh mê hoặc, phạm phải sai lầm kinh khủng. Tử Kinh Người thờ phụng đồng thời cũng là người giữ cửa của Mê Vụ Sâm Lâm. Ngay từ nhỏ đã được các pháp sư dạy chú thuật, pháp trận, là đồng môn với Linh. Biết điều khiển người đá Thượng Cổ, có khả năng phong ấn. Trên đường dâng tinh hồn trấn áp yêu ma đã quen biết Dạ Ảnh. Vì bảo vệ Dạ Ảnh không bị các pháp sư giết chết đã tự nguyện ở lại bảo vệ Mê Vụ Sâm Lâm, cô độc cả đời. “ P/s Đọc xong quyển 1 mà nước mắt mình rơi đó các bạn ạ. Đắng quá trời là đắng nhưng thật sự tác giả viết quá chắc tay. Bị cuốn theo tình tiết và tiếc thương thay cho các nhân vật. Ấn tượng nhất với mình là cảnh cuối cùng:  ” Trong rừng lại trở nên yên tĩnh. Cô đứng nguyên tại chỗ, nhưng sau đó xoay người. Cô gái đã chết vẫn nằm đó, đôi mắt không nhắm vẫn còn vương nước mắt. “Nhìn xem, đây là váy tỷ tặng ta.” Linh giơ ống tay áo màu đen lên, xoay một vòng, khoe với cô gái đã chết, mỉm cười, nói: “Rất đẹp đúng không? Vốn là màu trắng nhưng nhuộm máu của ta, nhuộm đỏ, nhuộm đỏ, nhuộm đỏ, cuối cùng đã trở thành màu đen rồi. Màu đen cũng rất đẹp.” Nhìn cô gái chết không nhắm mắt, nụ cười của cô trở nên vặn vẹo, trở thành thù hận, “Tỷ có biết, hắn đã từng nói nếu như ta còn là người thì đừng làm liên lụy đến tỷ.” Cô nhìn người bạn tốt trước đây, cười ha hả. “Đáng tiếc, ta đã không còn là người, không còn, không còn, ha ha ha ha! Ha ha ha ha!” Linh cười điên cuồng, bay lên trời, rời khỏi rừng rậm. Trong rừng rậm một lần nữa quay về với sự tĩnh lặng. Sương mù âm u lặng lẽ lan ra. Cô mở to mắt, vẫn luôn mở to mắt. Gió làm khô nước mắt cô, thổi lá rụng xuống. Lá rơi vô tận dần dần bao phủ đất, bao phủ người bảo vệ, bao phủ yêu và hận bị người quên lãng. Còn có… Tử Kinh…” Quỷ dạ xoa – Hắc Khiết Minh quyền 2: Hiện tại – Cứu vớt những linh hồn đau khổ  Cả nghìn năm, Dạ Ảnh đã trải qua trong cô độc. Quyền lực, sức mạnh, những cuộc tàn sát… đã không còn gây hứng thú cho hắn nữa. Hắn sống không có mục đích, chán chường, cô liêu. Hắn không nhớ gì về quá khứ, nhưng hắn biết hắn phải tìm 1 người. Một người rất quan trọng. Tử Kinh của chúng ta – cô gái bị bạn bè lừa dối, bị người mình tin phản bội – chết không nhắm mắt kiếp này có một số phận cũng không tốt hơn – Đông Thu Nhiên. Cơ duyên khiến 2 người lần nữa gặp gỡ. Kiếp này hắn mạnh mẽ, đẹp trai, nhiều tiền, có tất cả. Kiếp này cô gặp gia đình tồi tệ, bị đánh đập, sống đau khổ, mệt mỏi… Cuối cùng hắn có thể bảo vệ được cô. Dù cho không nhớ gì nhưng nhận ra linh hồn cô. Dù cho kiếp này cô lạnh lùng, khắc nghiệt, hắn vẫn nhìn thấy sự dịu dàng quen thuộc Tử Kinh của hắn – mong nàng cứ như vậy, đừng biết gì hết mà ở bên cạnh hắn. Đừng nhớ về quá khứ đau thương kia để rồi biến mất. Nhưng dẫu hắn có che dấu thế nào cũng không được, xung quanh hắn toàn yêu mà quỷ quái, hắn cứu được nàng nhưng điều đó đã thức tỉnh ký ức kia. Nàng không tin hắn, không cần hắn, cũng không yêu hắn nữa… Nàng trốn vào ngôi nhà đó – cấm địa của quỷ Dù sợ hãi nhưng hắn không thể mất nàng Dù bị lửa thiêu đến thịt nát xương tan hắn cũng cần được nhìn thấy nàng bình an… P/s: Hôi mình không spoil thêm nữa đâu! Hãy cùng đọc Quỷ dạ xoa – Hắc Khiết Minh và chia sẻ cảm nghĩ nhé *** Giới thiệu về hệ liệt Ma ảnh mị linh Thể loại: Huyền huyễn, linh dị thần lực, kiếp trước kiếp này, tình thâm ý trọng, 1×1, HE, có ngọt có ngược. Danh sách các quyển và thứ tự đọc: Tương tư tu la (Hoàn, đã edit) Bỉ ngạn hoa (Hoàn, đã edit) Thao thiết luyến (Hoàn, đã edit) Quỷ dạ xoa (Hoàn, đã edit) Đồ mi hương (Hoàn, đã edit) Ngân quang lệ (Hoàn, đã edit) Bạch lộ ca (Hoàn, đã edit) Tiểu noãn đông (Hoàn, đã edit) Chiến lang (Hoàn, đã edit) Kỵ sỹ của ma nữ (Hoàn, đã edit) Ôn nhu bán lượng (Hoàn, đã edit) Thiếu gia (Đang ra) Thực ra các bạn không cần quá quan trọng thứ tự đọc, mỗi quyển đều có nội dung riêng biệt, chỉ móc xích với nhau 1 chút. Dù không đọc quyển trước bạn vẫn hoàn toàn có thể hiểu quyển sau. Nhớ hồi đó mình bắt đầu hệ liệt Ma ảnh mị linh từ bộ Chiến lang và bị ấn tượng mạnh bởi cách xây dựng nhân vật của Hắc Khiết Minh. Hồi đó còn ít người biết đến má Hắc lắm, đặc biệt là hệ liệt này. Gần như không có nhà nào edit, mà lúc đó mình không đủ trình làm. Cả 1 thời gian dài chỉ gặm convert. Đọc riết rồi hiểu được hết. Hệ liệt quyển nào cũng hay và cảm động. Đọc truyện khiến một đứa độc thân như mình muốn yêu đương. Muốn tìm một người mà chỉ liếc mắt là biết mình đang muốn gì. Hai người bên cạnh nhau, không giàu sang nhưng nhưng ấm áp. Có sai lầm, có đau khổ nhưng luôn sẵn lòng bao dung đối phương. Review Hệ liệt Ma ảnh mị linh của Hắc Khiết Minh  Cả bộ truyện có một nhân vật trung tâm – A Linh – Bạch Tháp vu nữ có sức mạnh của thần bị chính anh trai của mình (vương của đất nước) hiến tế cho ma quỷ. Cô ấy bị hạ một lời nguyền bất tử và trở thành thức ăn cho ma quỷ. Niềm tin bị phản bội, phải chịu nỗi khốn khổ bị giam cầm và nỗi đau róc xương xẻ thịt mỗi ngày, sống không được mà chết không xong. A Linh mang trong mình nỗi oán hận thấu trời, cô ấy đã lên kế hoạch trộm được quyển sách Ám chi thư và cứu được bản thân. Từ đây bước trên con đường trả thù đầy đau thương. Phải làm sao để Linh dừng tay, hóa giải lời nguyền. Số phận của những người xung quanh cô ấy sẽ như thế nào? Hãy đọc từng cuốn trong hệ liệt Ma ảnh mị linh để cảm nhận nhé các bạn. *** Mời các bạn đón đọc Quỷ Dạ Xoa của tác giả Hắc Khiết Minh.
Thao Thiết Luyến
Từng, Nàng là người vợ hắn yêu chân thành. Hai người vốn nên hạnh phúc lâu dài. Lại bởi vì hắn quá mải theo đuổi tôn nghiêm cùng vinh dự mà không tiếc đáp ứng đúc binh khí nên mới đưa đến bất hạnh. Lửa tham vọng che mờ hai mắt hắn, cũng dần dần xóa đi nụ cười, hạnh phúc và cả máu thịt của người vợ mà hắn yêu thương. Cuối cùng khi hắn tỉnh ngộ thì bốn phía chỉ còn lại đất đai khô cằn trải dài đến vô tận … *** Nay, Hắn là người đàn ông đầu tiên nàng yêu. Cảm giác được hắn che chở giống như một giấc mộng ngọt ngào. Nàng yêu hắn nhưng lại cũng cảm nhận được rõ ràng nỗi đau xót hắn giấu ở trong lòng đang cắt nuốt tương lai của hai người. Người đàn ông của nàng, mang theo trí nhớ và linh hồn từ xa xưa khiến cho nàng muốn tìm hiểu đến cùng. Lúc này nàng lại phát hiện ra bí mật đang tra tấn hắn giống như hổ rình mồi chờ hủy diệt nàng … *** Giới thiệu về hệ liệt Ma ảnh mị linh Thể loại: Huyền huyễn, linh dị thần lực, kiếp trước kiếp này, tình thâm ý trọng, 1×1, HE, có ngọt có ngược. Danh sách các quyển và thứ tự đọc: Tương tư tu la (Hoàn, đã edit) Bỉ ngạn hoa (Hoàn, đã edit) Thao thiết luyến (Hoàn, đã edit) Quỷ dạ xoa (Hoàn, đã edit) Đồ mi hương (Hoàn, đã edit) Ngân quang lệ (Hoàn, đã edit) Bạch lộ ca (Hoàn, đã edit) Tiểu noãn đông (Hoàn, đã edit) Chiến lang (Hoàn, đã edit) Kỵ sỹ của ma nữ (Hoàn, đã edit) Ôn nhu bán lượng (Hoàn, đã edit) Thiếu gia (Đang ra) Thực ra các bạn không cần quá quan trọng thứ tự đọc, mỗi quyển đều có nội dung riêng biệt, chỉ móc xích với nhau 1 chút. Dù không đọc quyển trước bạn vẫn hoàn toàn có thể hiểu quyển sau. Nhớ hồi đó mình bắt đầu hệ liệt Ma ảnh mị linh từ bộ Chiến lang và bị ấn tượng mạnh bởi cách xây dựng nhân vật của Hắc Khiết Minh. Hồi đó còn ít người biết đến má Hắc lắm, đặc biệt là hệ liệt này. Gần như không có nhà nào edit, mà lúc đó mình không đủ trình làm. Cả 1 thời gian dài chỉ gặm convert. Đọc riết rồi hiểu được hết. Hệ liệt quyển nào cũng hay và cảm động. Đọc truyện khiến một đứa độc thân như mình muốn yêu đương. Muốn tìm một người mà chỉ liếc mắt là biết mình đang muốn gì. Hai người bên cạnh nhau, không giàu sang nhưng nhưng ấm áp. Có sai lầm, có đau khổ nhưng luôn sẵn lòng bao dung đối phương. Review Hệ liệt Ma ảnh mị linh của Hắc Khiết Minh  Cả bộ truyện có một nhân vật trung tâm – A Linh – Bạch Tháp vu nữ có sức mạnh của thần bị chính anh trai của mình (vương của đất nước) hiến tế cho ma quỷ. Cô ấy bị hạ một lời nguyền bất tử và trở thành thức ăn cho ma quỷ. Niềm tin bị phản bội, phải chịu nỗi khốn khổ bị giam cầm và nỗi đau róc xương xẻ thịt mỗi ngày, sống không được mà chết không xong. A Linh mang trong mình nỗi oán hận thấu trời, cô ấy đã lên kế hoạch trộm được quyển sách Ám chi thư và cứu được bản thân. Từ đây bước trên con đường trả thù đầy đau thương. Phải làm sao để Linh dừng tay, hóa giải lời nguyền. Số phận của những người xung quanh cô ấy sẽ như thế nào? Hãy đọc từng cuốn trong hệ liệt Ma ảnh mị linh để cảm nhận nhé các bạn. *** Đó là một buổi sớm mùa xuân. Ánh mặt trời theo cửa sổ hướng đông rơi vào bên trong cung điện, chiếu sáng một pho tượng thần màu vàng. Trong không khí phiêu tán mùi hoa. Những phiến đá lạnh lẽo hai bên gắn đầy những bông hoa rực rỡ màu cầu vồng. Khi hắn bước vào cửa lớn của cung điện nguy nga thì thấy ở phía trước có một vu nữ trông giống như một vị thần. Nàng đeo một cái mặt nạ màu vàng, đứng ở trên đài cao. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của người con gái ở bên cạnh, đạp lên ánh mặt trời mà tiêu sái tiến lên phía trước đài cao. Đợi đến khi hắn đến gần, vu nữ hướng hắn gật đầu. Mặc dù hắn không nhìn thấy biểu tình đằng sau mặt nạ của nàng nhưng lại thấy ý cười trong mắt nàng. Hắn không tự giác lộ ra nụ cười, sau đó quay đầu nhìn người con gái đang đứng bên cạnh, khẩn trương nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng. Khuôn mặt nàng nhỏ nhỏ, trắng noãn bởi vì khẩn trương mà hơi phiếm hồng. Trên người nàng là giá y của tân nương thêu hình hoa cỏ, chim chóc. Đây là bộ giá y mà nàng tự tay thêu đừng đường kim mũi chỉ. Nàng đem mái tóc dài đen bóng xinh đẹp của mình búi lệch một bên theo kiểu bàn thành kế, cài trâm hoa rồi để lại một lọn tóc dài vắt ở một bên người. Nàng vô cùng xinh đẹp khiến hắn không tự giác mà nắm chặt tay nàng. Nàng nâng đôi mắt, lén liếc nhìn hắn rồi lại nhanh chóng rũ mắt xuống, nhưng khuôn mặt xinh đẹp bởi vì hưng phấn và e lệ mà càng thêm hồng. Đúng lúc này, một thị nữ bưng một chậu nước đầy tiến đến. Vu nữ lúc này mở miệng cất tiếng hát vang vang, rồi lại lấy hai tay vốc nước trong chậu, dòng nước theo kẽ ngón tay nàng rơi xuống. Ánh mặt trời xuyên thấu qua dòng nước mà tạo thành cầu vồng bảy sắc. Trong cung điện chỉ có tiếng hát thanh lệ của vu nữ và tiếng nước chảy đan xen với nhau. Khi bài hát kết thúc, vu nữ cầm lấy thanh đao bằng ngọc có gắn đá quý từ tay một thị nữ khác, đi xuống cầu thang và đến trước mặt hai người. Vu nữ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi chuyển hướng sang tân nương xinh đẹp, ôn nhu hỏi. “A Ti Lam, cô có nguyện trở thành thê tử của Ba Lang, kính trọng và thương hắn, cho đến thiên trường địa cửu cũng không rời xa không?” “Ba Lang, ngươi có nguyện trở thành phu quân của A Ti Lam, bảo hộ nàng và yêu nàng, cho đến thiên trường địa cửu cũng không rời xa không?” “Ta nguyện ý.” Hắn gật đầu. Vu nữ hướng A Ti Lam vươn bàn tay ra, nàng liền để bàn tay nhỏ bé trắng noãn của mình vào tay vu nữ. Vu nữ dùng ngọc đao bén nhọn cắt một đường nhỏ trong lòng bàn tay nàng. Sau đó vu nữ cũng hướng hắn vươn bàn tay ra. Hắn cũng để tay mình vào tay vu nữ để nàng cũng cắt một đường trong lòng bàn tay hắn. Máu đỏ tươi theo vết thương trong lòng bàn tay hai người chảy ra. Vu nữ đeo mặt nạ đem ngọc đao bỏ lại vào chậu. Đôi mắt đen thâm thúy của vu nữ nhìn nàng và hắn sau đó đem lòng bàn tay hai người gắt gao nắm cùng một chỗ sau đó cất giọng thanh thúy mà nói: “Từ giờ trở đi, máu của nàng ấy chính là máu của huynh, mà máu của huynh cũng chính là máu của nàng ấy. Ta lấy tên chư thần, lấy thiên địa làm chứng, tuyên bố Ba Lang cùng A Ti Lam, kết làm vợ chồng. Dù cho sinh lão bệnh tử cũng không rời không bỏ, thiên trường địa cửu, mãi chẳng chia lìa.” Giọng nói của vu nữ rất nhẹ rất nhẹ, lại rõ ràng quanh quẩn ở bên trong cung điện rộng lớn. A Ti Lam khẩn trương ngẩng đầu lên nhìn hắn, mở miệng lặp lại lời thề kia: “Từ giờ trở đi, máu của chàng chính là máu của ta. A Ti Lam lấy tên chư thần, lấy thiên địa làm chứng, nguyện cùng Ba Lang, kết làm vợ chồng. Dù cho sinh lão bệnh tử cũng không rời không bỏ, thiên trường địa cửu, mãi chẳng chia lìa.” Hắn nhìn nàng nhỏ bé đáng yêu, ngực đột nhiên co rút. Hắn thở sâu, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, mở miệng nói ra lời thề chân thành từ trong tâm, đem sinh mệnh của nàng và hắn liên kết cùng một chỗ. “Từ giờ trở đi, máu của nàng chính là máu của ta. Ba Lang lúc này lấy tên chư thần, lấy thiên địa làm chứng, nguyện cùng A Ti Lam, kết làm vợ chồng. Dù cho sinh lão bệnh tử, không rời không bỏ, thiên trường địa cửu, mãi chẳng chia lìa.” Nàng bởi vì hắn nói ra lời thề mà nở nụ cười vui vẻ. Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn vì tươi cười mà sáng lên, tỏa sáng, sưởi ấm lòng hắn. Cặp mắt xinh đẹp của nàng soi bóng hắn. Nếu có thể, hắn muốn vĩnh viễn ở lại nơi đó, ở lại trong tầm mắt nàng, ở trong lòng nàng. Hắn biết hắn vĩnh viễn sẽ không quên nụ cười của nàng và ngày hôm nay. Vĩnh viễn. *** Lần đầu tiên nàng gặp hắn là vào một buổi sáng sớm mùa xuân ở Khởi Lệ. Lúc ấy, hắn mười bốn tuổi, nàng mới mười tuổi. Nàng vừa mới vào Bạch tháp làm thị nữ, việc gì cũng không biết. Ngày hôm đó trời quang mây tạnh. Mặt trời đã lâu không thấy, chiếu ánh sáng khắp đất trời. Bầu trời trong xanh như được tẩy rửa. Đêm hôm trước vừa mới mưa nên đã gột rửa năm tầng cao của Bạch tháp như mới, khiến chúng tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Tòa tháp giống như chiếc thang đang vươn lên trời. Một thị nữ già tên là Mỗ Lạp dắt A Ti Lam cùng nhau mang những rương vải lụa cùng quần áo ra sân phơi nắng. Vải dệt trân quý đựng trong năm rương lớn khiến các nàng phải đi tới lui để mang từ hầm đến sân phơi nắng. Đi lại tổng cộng năm lần mới chuyển hết được số vải đó. “A Ti Lam, ngươi hôm nay trước hết đem toàn bộ chỗ vải này phơi trên sào trúc, giống như thế này. Lấy lên, mở vải ra, rồi lấy gậy trúc bên này để treo vải lên. Nhớ là phải treo lên mặt trúc nhẵn bóng nếu không sẽ làm rách vải. Sau đó người đem dây buộc chặt gậy trúc lại.” Mỗ Lạp tự mình làm mẫu cho nàng xem, sau đó nói: “Phơi hết chỗ này thì người phải ở lại trông coi. Chú ý nếu thấy mây đen tụ lại thì phải nhanh chóng thu vải lại, đừng để mưa ướt, có biết hay không?” “Vâng, cháu biết.” Nàng khẩn trương gật gật đầu. “Biết là tốt rồi. Đây là tơ lụa dùng cho hiến tế và may đồ làm lễ, rất trân quý. Nếu làm hỏng rồi thì có bán cả hai chúng ta đi cũng không đủ bồi thường đâu đấy.” Mỗ Lạp liếc mắt xem nàng rồi mới nói: “Được rồi, ta còn phải về hỗ trợ, ngươi nhanh chút làm việc đi.” Nói xong, Mỗ Lạp liền để nàng lại một mình rồi xoay người rời đi. A Ti Lam nhìn tấm vải lụa được treo ở kia, lại nhìn sân phơi nắng rồi cầm lên một cái gậy trúc. Khối vải mà Mỗ Lạp treo lên làm mẫu kia có thêu hoa văn tinh tế, khi gió thổi qua, hoa văn liền theo tơ lụa lay động, dưới ánh mặt trời thật sinh động. Không cần Mỗ Lạp cảnh cáo, nàng cũng hiểu được những khối tơ lụa này quý đến dọa người. Nàng chưa từng có thấy vải cùng quần áo đẹp như vậy. Chúng còn vừa mềm vừa nhẹ, màu sắc rực rỡ. Có cái còn mỏng đến nỗi có thể nhìn thấy cảnh vật xuyên qua. Nàng thật cẩn thận đem chúng từ trong rương ra phơi trên sào trúc. Nhưng, công việc này rất là buồn tẻ. Ngay từ đầu nàng còn nhìn ngắm vải dệt cùng hoa văn thêu trên đó. Nhưng rất nhanh khi nàng treo xong khối vải thứ nhất, nàng phát hiện ra động tác của mình quá chậm. Nếu tiếp tục như vậy thì đợi đến lúc nàng phơi hết đống này, mặt trời dũng xuống núi rồi. A Ti Lam nghĩ nghĩ, sau đó quyết định một lần đem tất cả vải trong một rương đều mắc lên sào trúc, rồi sau đó mới đem toàn bộ sào trúc treo lên. Làm như vậy nàng có thể tiết kiệm thời gian chạy tới chạy lui. Chỉ chốc lát sau, nàng đã đem vải trong cái rương thứ hai treo hết lên. Hô, xem ra, cái phương pháp này mau hơn. A Ti Lam nhìn những tấm tơ lụa, nhẹ nhàng thở ra. Đang lúc nàng tự cho mình là thông minh, chuẩn bị đem vải dệt treo trên sào trúc cố định lại thì bỗng dưng một cơn gió thổi lên. Cơn gió kia tới vừa nhanh vừa bất ngờ, không hề có báo hiệu trước liền thổi bay khăn trùm đầu để che nắng của nàng. “Nha!” Nàng kinh hô ra tiếng, ngẩng đầu lên định bắt lấy khăn trùm đầu thì lại nhìn thấy một phiến ti sa thuần màu trắng bay lướt qua đỉnh đầu nàng. Nhìn thấy nó, nàng trừng lớn mắt, đột nhiên quay đầu lại thì thấy những tấm lụa vừa mềm vừa nhẹ đang phơi trên sào trúc đều bị gió thổi bay lên. Trời ạ! Thảm! Trái tim A Ti Lam nhảy lên một cái, vội vàng chạy tới bắt lấy khối lễ y, nhưng một khối vải khác lại bị thổi bay. Khắp nơi đều và tơ lụa thượng hạng bị thổi bay tứ tung. “Đừng thổi! Đừng thổi nha!” Nàng tâm hoảng ý loạn hô lên, ngửa đầu ở trong gió đuổi theo một khối lụa màu tím nhưng bởi vì không nhìn đường nên bị vấp ngã. A Ti Lam nằm úp sấp té trên mặt, mắt thấy khối vải xinh đẹp sắp bị gió thổi bay đi mất mà nàng lại không thể làm gì. Trong lúc nhất thời hoảng loạn nàng không biết phải làm như thế nào, gấp đến độ nước mắt đều rơi xuống. Đúng lúc này, một cậu thiếu niên da ngăm đen đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng. Cậu thiếu niên kia, đột nhiên xuất hiện làm nàng quên cả phản ứng. Nàng chỉ thấy hắn cầm lấy một cây gậy trúc mà khua múa sang trái, sang phải, chỉ hai ba chiêu là đã đem tơ lụa đang bay đầy trời thu lại. Hắn đem vải dệt thả xuống bên trong giỏ trúc. Nàng vội vàng đứng lên muốn cám ơn hắn. Nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng thì hắn lại quay đầu đem vải rơi trên mặt đất nhặt trở về. Nàng khẩn trương xoa hai tay, xấu hổ không thôi, chỉ phải cuống quít chạy đến giúp một tay. Thật vất vả mới đem đống tơ lụa thu lại, nàng lại hoảng loạn nhìn hắn. Nàng rất sợ hắn đi nói cho người khác là nàng thiếu chút đã gây họa lớn. Thế nhưng hắn chỉ trầm mặc giúp nàng đem đống vải một lần nữa phơi nắng. Toàn bộ quá trình hắn không thèm liếc nhìn nàng một cái. Trên mặt hắn có hình xăm màu đen, mày rậm mắt to, mũi rất cao, môi mỏng, phía sau đầu là một bó tóc đen đã hơi dài. Nàng chưa từng gặp hắn nhưng nhìn hình xăm trên mặt thì lại nhận ra hắn. Thương lữ lui tới kinh thành rất nhiều, ngẫu nhiên cũng sẽ có người của dị tộc nhưng lại không có ai ít nói như hắn. Nàng có nghe nói qua về cậu thiếu niên này. Hắn được sư phó A Kỳ của xưởng đúc đồng nhặt được khi ông tới khu vực khai mỏ. Hắn chính là đứa bé người sói được ông tìm thấy ở trên núi. Nghe nói khi A Kỳ sứ phó nhặt được hắn, bên cạnh còn có mấy con chó sói. Không biết vì sao, sói mẹ không ăn thịt đứa trẻ còn chưa đủ ba tuổi như hắn mà lại đem nuôi như con mình. Hắn chính là con của chó sói. Trong thành mỗi người đều biết về hắn. Nàng có nghe Mỗ Lạp đề cập qua, hắn hiện tại đã ở xưởng đúc đồng làm việc. Bạch tháp là cấm khu, trừ bỏ vu nữ và thị nữ của nàng thì người bình thường không được tự ý ra vào. Nhất định là A Kỳ sư phó bảo hắn đến truyền lời cho vu nữ. Vẻ mặt của hắn lạnh lùng, cứng rắn, lại luôn trầm mặc nên nàng cũng không dám mở miệng mà chỉ có thể ở một bên phơi vải dệt. Chính là lần này, nàng cũng không dám làm nhanh mà mỗi khối vải bố, mỗi kiện lễ y đều được nàng cẩn thận vắt lên sào trúc rồi sau đó lấy dây buộc cố định lại thật tốt. Nghĩ đến việc này bị người khác biết được thì nàng nhất định không thể ở lại Bạch tháp nữa, nước mắt của A Ti Lam liền rơi xuống. Năm trước cha nàng vừa mới mất, trong nhà khó khăn đến không thể sống nổi. Nương nàng tuổi đã cao lại bệnh tật quanh năm nên mới tốn hết sức để đưa nàng đến Bạch tháp làm thị nữ. Nếu nàng bị đuổi khỏi Bạch tháp thì không chỉ nàng không có cơm ăn mà nương nàng cũng sẽ phải chịu đói. Nàng lấy dây tuyến quấn cố định vải vào sào trúc, mà trong lòng lại càng ngày càng hoảng loạn, nước mắt theo đó mà rơi không ngừng trên khuôn mặt. Đang lúc nàng cắn môi, không tiếng động rơi lệ thì cậu thiếu niên kia không biết từ lúc nào đã đi đến trước mặt nàng, đứng ngay đằng sau tấm vải trắng mỏng manh trong suốt. Nàng bối rối lấy tay lau nước mắt, nhưng không cách nào ngăn nhặn nước mắt theo trong hốc mắt không ngừng tràn ra. A Ti Lam cảm thấy vừa thất bại vừa khổ sở, chỉ có thể đứng đó run run cắn môi, sợ hãi khổ sở mà rưng rưng nhìn hắn. Gió lại nổi lên làm bay tấm lụa trắng khiến nàng có thể nhìn thấy rõ hoa văn hình hổ màu đen trên mặt hắn cùng đôi mắt sáng ngời hữu thần. “Đừng khóc.” Nàng ngây ngẩn cả người, như thế nào cũng không nghĩ tới, hắn mở miệng không phải để trách cứ, mà là để an ủi nàng. “Ta sẽ không nói cho người khác biết chuyện này.” Hắn cúi đầu nhìn nàng, chậm rãi nói: “Cho nên, ngươi đừng khóc.” Giọng hắn có chút khàn khàn, có chút phức tạp, nhưng lại thập phần ôn nhu. Nàng khễ nhếch phấn môi, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn thiếu niên trước mắt, nhất thời có chút không biết nói gì. Một lúc sau nàng mới chần chờ bất an hỏi một câu. “Thật sự?” “Ân.” Hắn gật đầu. Ngực đang co rút bỗng như được buông lỏng, nước mắt cũng không rơi nữa. Nhưng nàng vẫn lo lắng, hoảng sợ mà xác định lại một lần nữa, “Thật sự?” Hắn nhìn hốc mắt vẫn hàm chứa nước mắt của nàng, nghiêm chỉnh mở miệng cam đoan, “Thật sự.” Nước mắt nàng lại trào ra, nhưng lần này là bởi vì có thể nhẹ nhàng thở ra. Nàng vội lau nước mắt. Gió lại nổi lên, thổi khô nước mắt của nàng. Nàng sợ hãi, ở trong gió nín khóc mỉm cười. “Cám ơn huynh…… Cám ơn……” Không biết có phải nàng gặp ảo giác hay không nhưng trong nháy mắt, gương mặt ngăm đen của hắn dường như đỏ lên. Nhưng sau đó hắn không nói gì mà rất nhanh liền xoay người sang chỗ khác, động tác gọn gàng lưu loát giúp nàng tiếp tục phơi vải. Nàng lau khô nước mắt, một bên làm việc, một bên vụng trộm nhìn hắn. Với sự giúp đỡ của hắn, nàng nhanh chóng đem số vải và y phục phơi hết lên trên sào trúc. Tất cả theo gió mà lay động dưới ánh mặt trời. Năm cái rương lớn bây giờ đều trống không. Hắn giúp nàng xếp những cái rương lại gọn gàng rồi nói: “Ta phải về đây.” Thấy hắn xoay người định đi, nàng cất tiếng gọi hắn. “Đợi chút……” Nàng đỏ mặt, cố lấy dũng khí nói: “Muội…… Muội gọi là A Ti Lam, còn huynh?” Hắn tựa hồ rất kinh ngạc khi thấy nàng hỏi tên mình. Trong chốc lát hắn mới mở miệng. “Ba Lang.” Nàng ôm cái giỏ trúc, ngượng ngùng nhìn hắn nói: “Cám ơn huynh, Ba Lang.” Hắn không được tự nhiên vội vàng gật đầu, liền đi. Nhưng đến trước cửa, A Ti Lam thấy hắn lại quay đầu nhìn nàng một cái. Nàng nhịn không được nâng cánh tay lên vẫy rồi cười với hắn nói hẹn gặp lại. Hắn tựa hồ nhếch khóe miệng lên cười nhưng vì khoảng cách quá xa mà hắn lại nhanh chóng quay đầu nên nàng không thể xác định có phải hắn thực sự đã cười không. Nhưng cả một ngày này, nàng đều nghĩ đến hắn. Mỗi lần nghĩ đến cái liếc mắt của hắn trước khi đi đều khiến nàng mặt đỏ tim đập, không tự giác ngây ngô cười (Amber: trời ơi, cô nàng này mới có mười tuổi. Sức mạnh của soái ca thật là khủng khiếp :))). *** Vu nữ là một đứa trẻ còn nhỏ hơn nàng ba tuổi. Lần đầu tiên nhìn thấy vu nữ, A Ti Lam khẩn trương vô cùng. Đứa nhỏ kia mặc quần áo đẹp đẽ, quý giá. Nàng còn có sự ổn trọng cùng bình tĩnh không hợp với tuổi của mình. Nhưng rất nhanh, nàng liền phát hiện vu nữ có một giọng hát tuyệt đẹp, cùng tài múa siêu phàm. Nếu nàng không có năng lực siêu phàm thì với những tài năng đó nàng cũng sẽ vô cùng nổi bật. “Ta gọi là Linh, ngươi về sau có thể kêu ta là A Linh.” Lần đầu tiên gặp mặt, tiểu vu nữ liền mở đôi mắt to đen thùi, nhìn nàng cười nói. Nàng đối với vị vu nữ được vạn người sùng kính, nhưng lại rất bình dị gần gũi này cảm thấy kinh ngạc cùng cảm động. Có lẽ bởi vì tuổi tác tương đương nhau, cho nên Linh thích ở bên cạnh nàng chứ không thích ở bên cạnh những thị nữ lớn tuổi khác. Linh thường hay kêu nàng làm thư đồng hoặc các công việc vặt khác. Nàng cũng thường xuyên được nhờ đi ra ngoài chuyển lời hoặc làm thị nữ theo Linh tiến cung. Bởi vì nàng tuổi trẻ, thể lực cũng tốt hơn, nên nhóm người Mỗ Lạp cũng vui vẻ nhường nàng chơi với Linh để các nàng không phải suốt ngày chạy theo tiểu vu nữ hiếu động. Cứ như vậy, cảm tình giữa nàng và Linh càng ngày càng tốt. Rất nhanh, một năm, hai năm trôi qua, nàng cũng chậm chậm quen với cuộc sống ở Bạch tháp. Ở trong Bạch tháp, mỗi ngày cuộc sống đều là bề bộn công việc. Sáng tinh mơ sau khi rời giường, nàng cùng những thị nữ sẽ quét tước trong ngoài, sau đó các nàng mới đi ăn cơm. Phần còn lại của buổi sáng là đi dọn dẹp tại điện thờ. Ở đó các nàng phải lau tượng thần cùng dụng cụ làm lễ. Buổi chiều các nàng cùng đám tiền bối học về dược thảo, âm luật cùng với các nghi lễ hiến tế. Buổi tối là thời gian tắm rửa và giặt quần áo. Theo từng mùa, các nàng còn phải thừa dịp có ánh nắng mặt trời mà đem vải vóc, y phục đi giặt tẩy và phơi nắng. Có những thời điểm nhất định còn phải lên núi hái thuốc, phơi thuốc bởi vì những mùa khác nhau lại có những loại thuốc khác nhau. Đương nhiên, đại lễ hiến tế cho bốn mùa là không thể thiếu. Mỗi khi đến dịp đại lễ hiến tế, thì công việc lại càng nhiều hơn. Mọi người vì những vấn đề sinh lão bệnh tử đều đến Bạch tháp tìm vu nữ. Vu nữ phải làm một thì các nàng phải làm gấp mấy lần. Bởi vì tối hôm qua không ngủ đủ cho nên hôm nay trong lúc đang đánh dụng cụ làm lễ bằng đồng, A Ti Lam nhịn không được đánh cái ngáp nho nhỏ. “A Ti Lam!” Đang lúc nàng thiếu chút nữa đã ngủ gục thì tiếng Linh liền vang vọng cả điện thờ lớn. Nàng sợ tới mức liền tỉnh lại, nhanh chóng lau chùi dụng cụ. Nàng rất nhanh nhìn thấy tiểu vu nữ đi đến. Vu nữ càng lớn thì càng trở nên xinh đẹp. “Đừng lau nữa, tỷ giúp ta đến xưởng chế tác ngọc và xưởng đúc đồng truyền lời đi.” “Vâng.” Vừa nghe đến có thể đi xưởng đúc đồng, nàng cầm lấy khăn lau ở trong tay, nhảy dựng lên. “Tỷ đến xưởng chế tác ngọc và xưởng đúc đồng chuyển lời mời hai vị đại sư phụ đến đây, đại vu nữ muốn gặp bọn họ.” Đại vu nữ? Nàng rùng mình, lập tức gật đầu nói: “Đã biết, ta lập tức đi ngay.” Đại vu nữ tuổi tác đã cao, ở tại tầng cao nhất của Bạch tháp. Bình thường bà rất ít xuống dưới. Nàng đến đây đã hai năm cũng chỉ ở những đại lễ lớn mới nhìn thấy bà vài lần. Trước kia Linh còn nhỏ tuổi thì rất nhiều việc trong Bạch tháp đều do đại vu nữ xử lý. Nhưng hai năm nay, nghe nói bởi vì ánh mắt đại vu nữ không còn tốt nên Linh từ từ tiếp quản Bạch tháp. Đại vu nữ cơ hồ không còn quản lý nhiều nữa. Đại vu nữ nếu có điều cần phân phó thì đều là những việc quan trọng. Mà trên khuôn mặt của Linh cũng ánh lên nỗi sầu lo hiếm thấy. Sợ làm lỡ việc lớn, nàng vội buông khăn lau, chạy đến thông báo cho hai vị đại sư phụ đến Bạch tháp. Hai vị đại sư phụ được thông báo cũng không dám chậm trễ mà lập tức ngừng việc đi đến Bạch tháp. A Ti Lam đứng ở cửa xưởng đúc đồng thở phì phò nhìn thân ảnh A Kỳ sư phó biến mất ở cuối phố. Mặc dù nàng có chút lo lắng không biết là chuyện gì xảy ra nhưng khi nàng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia xuất hiện trước mặt thì rất nhanh tim nàng lại nhảy bùm bụp mấy cái.   Mời các bạn đón đọc Thao Thiết Luyến của tác giả Hắc Khiết Minh.