Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phùng Thanh

Cái đêm định mệnh của Triệu Phùng Thanh và Giang Tấn có cả bi lẫn hỉ. Bi là cuộc đời trong trắng của cô cứ thế mà bị mất rồi. Hỉ là cô có thể kể cho mọi người về thời thanh xuân từng yêu một kẻ cặn bã. Đây là một câu chuyện của một cô gái lông bông và một anh chàng con nhà người ta. *** Review bởi: Las - fb/hoinhieuchu Đây là câu chuyện của một cô gái lông bông và một anh chàng con nhà người ta. - Những năm cấp 3 của bạn, có từng theo đuổi ai chưa? Phùng Thanh thì có rồi đấy. - Kết quả thế nào? Còn thế nào nữa, một là thành đôi, hai là kết thúc như một kỷ niệm oanh liệt thời cấp 3 thôi chứ gì! Còn Phùng Thanh thì sao nhỉ? Với Phùng Thanh, đó là cơn ác mộng ám ảnh cô suốt 12 năm trời. Cho đến khi gặp lại Giang Tấn. Phùng Thanh là một cô gái hư nửa mùa. Cô hút thuốc, cô bỏ học, cô đàn đúm với một đám học sinh hư hỏng. Nhưng đó là do cô đang đến thời kỳ phản nghịch thôi, Phùng Thanh vẫn biết tránh xa những thứ xấu xa. Thế mà cô lại chẳng biết tránh xa bạn học Giang Tấn. Tấn trong Vương Tiến Tấn - người xấu xa nhất trong những người xấu xa. Phùng Thanh cũng như bao đứa con gái tuổi mới lớn, mê cái đẹp. Mà quả thật cái đẹp của bạn học Giang cũng có thể mài ra kiếm tiền được đấy chứ. Thế là mấy năm cấp 3 của cô nàng Triệu chỉ để theo đuổi bạn Giang Tấn. Miệt mài, cần mẫn nhưng đổi lại chẳng được cái liếc mắt, thậm chí còn tự gây cho mình vết thương lòng mãi chẳng nguôi ngoai. Thích một người, khổ nhỉ? Nhưng nếu hỏi lại Triệu Phùng Thanh 32 tuổi, liệu bạn có theo đuổi Giang Tấn như năm 18 tuổi không? Chắc chắn cô nàng chẳng ngần ngại mà gật đầu một cái. Chẳng vì yêu, mà vì Giang Tấn là màu sắc rực rỡ nhất trong bức tranh thanh xuân của Phùng Thanh. Mà cũng không đúng lắm, là do cô nàng Phùng Thanh mê trai thì có! Thế nên khi gặp lại sau 12 năm xa cách, hai người lại ràng buộc nhau bởi 1 bản hợp đồng tình nhân. Trong nửa năm, không tình yêu, không lên giường, anh cho tôi 2 căn nhà, một trong thành phố, một bên bờ biển. Quyết định vậy đi! Bạn học Giang lúc này mừng hết lớn, nhưng lại phải giả bộ thanh cao, băng lãnh, ngạo kiều =))))) Đúng là yêu đương rất khổ. Giang Tấn phải giả vờ ghét người mình yêu sâu đậm, giả vờ "đóng phim vận động" để khiến cô ghen, giả vờ "không cứng được", chiều chuộng cô lên trời, không dám mua giày cho cô vì sợ cô đá, làm đến mức sẵn sàng biến bản thân mình nghèo rớt để thỏa mãn lòng bao nuôi hư vinh của cô. Ai nói chứ, Giang Tấn rất yêu Phùng Thanh. Chỉ là cậu không biết cách thể hiện nó. Giang Tấn có bệnh tâm lý, Phùng Thanh cũng có bệnh. Thế là vừa vặn một đôi. Điểm sáng của truyện chính là phơi bày trần trụi hiện trạng một số gia đình hiện nay. Sinh con ra nhưng không chăm sóc đầy đủ cho con về mặt tâm lý lẫn thể chất. Phùng Thanh may mắn vì có một gia đình luôn yêu thương cô nhưng Giang Tấn không được như vậy. Mẹ mất sớm, bố không thương. Cậu bị quăng cho một tiểu hầu. Cô ta đã dụ dỗ cậu tiếp xúc với những thứ dơ bẩn ngay từ rất nhỏ, khiến cho tâm lý của Giang Tấn mới vặn vẹo như vậy. Có lẽ Giang Tấn sẽ cứ mãi sống cuộc đời u ám, tối tăm như thế nếu không gặp Triệu Phùng Thanh. Cô là nốt nhạc trong trẻo nhất trong bản nhạc buồn bã của đời cậu, chỉ vì chưa thoát khỏi bóng tối nên cậu đã tổn thương cô trong giai đoạn đầu họ gặp nhau. Thế nên, bạn học Giang nguyện sẽ bù đắp cho cô hết phần đời còn lại. Gặp nhau lúc đầu đúng người sai thời điểm, vậy thì hãy gặp lại nhau khi chúng ta đều đã trưởng thành. Nhìn chung, mình rất thích tính cách của Phùng Thanh, cầm lên được bỏ xuống được, mạnh miệng nhưng lại dễ mềm lòng; bạn nam chủ thì lạnh như tảng băng di động, rất "có bệnh" ý =))) Dàn nhân vật phụ toàn là oanh yến của bạn học Giang, làm nền để nổi bật sự ma mãnh của con sói xám trong việc bắt con hồ ly ngốc về. Điều mình tiếc nhất là cặp phụ Lị Lị và Viên Táo, yêu nhau nhưng lại bỏ lỡ nhau. Editor biên tập rất ổn, chú thích rõ ràng. Đây là cuốn đầu tiên mình nhảy của Giá Oản Chúc, cảm thấy không tệ. Đánh giá: 4.5/5 ~~~ hoan nghênh nhảy hố!! *** Thuở thiếu niên, Triệu Phùng Thanh đem lòng yêu Giang Tấn.  Tấn – viên đá đẹp như ngọc, cái tên này thật sự rất phù hợp với ngoại hình tuấn tú của anh. Lạnh lùng mà trong trẻo, tao nhã và thanh cao, Giang Tấn thu hút Phùng Thanh ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ. Ngày đó, trong phòng giáo vụ, ánh nắng từ cửa sổ hắt vào sườn mặt anh, khiến những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt ấy bỗng trở nên thật dịu dàng. Sau lần gặp gỡ ngắn ngủi hôm ấy, Phùng Thanh tìm cách dò hỏi bạn bè về thông tin của Giang Tấn, rồi không ngần ngại mà bắt đầu hành trình theo đuổi anh.  Giang Tấn có học lực xuất sắc, là con cưng của các giáo viên trong trường. Anh được rất nhiều nữ sinh trong trường ngưỡng mộ nhưng bởi anh quá lạnh lùng, nên rất ít người có đủ can đảm để tiếp cận với anh. Trái ngược với Giang Tấn, Phùng Thanh dù mới chỉ là học sinh cấp ba nhưng đã nhuộm tóc lòe loẹt, tai trái đeo sáu chiếc khuyên tai, nghịch ngợm, phá phách, học hành kém cỏi, là cái gai trong mắt các thầy cô giáo. Phùng Thanh có khuôn mặt rất xinh, da trắng nõn, sống mũi thanh tú, môi đỏ mọng và đôi mắt hồ li hút hồn. Dù tuổi còn nhỏ, nhưng cô toát ra khí chất quyến rũ ít người có được, vì thế thu hút vô số nam sinh. Nhưng trong số những người đó, chẳng ai lọt vào mắt cô cả. Phùng Thanh không thích những cậu con trai mới lớn học đòi làm đại ca, cho dù cô biết rằng bản thân cũng chẳng hơn gì bọn họ. Phùng Thanh thích những chàng trai học giỏi và lễ phép, sạch sẽ, thanh cao, mà Giang Tấn vừa hay đáp ứng tất cả những điều kiện đó. Cả trường đều biết chuyện Phùng Thanh theo đuổi Giang Tấn.  Và cả chuyện Giang Tấn luôn ghét bỏ Phùng Thanh, không bao giờ liếc mắt nhìn cô, dù chỉ một lần. Nếu anh thử một lần nghiêm túc nhìn cô, anh sẽ thấy trong đôi mắt vốn luôn hờ hững của cô gái ấy chỉ chứa đựng bóng hình của riêng anh.  Nếu anh thử dừng chân cảm nhận một chút, anh sẽ biết rằng tình yêu của cô gái ấy dành cho anh có bao nhiêu nhiệt thành. Phùng Thanh là học sinh cá biệt, nhưng chưa từng dính đến chuyện yêu đương. Ngay cả nụ hôn đầu cô cũng muốn dành riêng cho Giang Tấn, vậy mà… Buổi sáng hôm đó, sau khi Phùng Thanh trao cho anh lần đầu tiên của mình, cô nhìn thấy vết máu đỏ in đậm trên ga trải trường, cảm thấy hóa ra lòng người cũng có thể nở hoa. Đó là minh chứng cho tình yêu của cô và anh, minh chứng cho sự chân thành của tình yêu thời niên thiếu.  Có điều, chỉ một lời nói của anh khi đó, đã đẩy cô từ thiên đường rơi xuống mười tám tầng địa ngục.  Anh nói: "Phẫu thuật màng trinh bây giờ cũng hiện đại nhỉ, giống y như thật." Một câu nói, trở thành một đòn trí mạng đánh thẳng vào trái tim cô, trái tim thành tâm mang đầy hy vọng, trái tim non nớt mới biết yêu lần đầu.  Hóa ra, trong mắt anh, cô chỉ là hạng người như vậy.  Hóa ra, thời gian qua là cô đang tự lừa mình dối người mà thôi. Hóa ra, trong câu chuyện tự kể của cô, anh là nam chính, nhưng trong câu chuyện của anh, cô chỉ là một kẻ qua đường xa lạ. Hóa ra, không phải cứ nếm trải đắng cay sẽ có thể nhận lại ngọt ngào. Câu chuyện tình yêu cô vì anh mà viết, bắt đầu bằng nhiệt huyết, kết thúc bằng tuyệt vọng và đau thương. Tình cảm đến từ một phía, gọi là tình yêu đơn phương. Mà đã là tình yêu đơn phương, thì vĩnh viễn không bao giờ có kết quả. Vậy nên, bây giờ cô phải dừng lại thôi.  Tự tay viết một dấu chấm tròn, kết thúc mối tình đầu trong chua xót.  Đau đớn, tổn thương, tan vỡ. Đó là cái giá phải trả cho một thời niên thiếu ngông cuồng. Có điều, cô sẽ không hối hận vì những việc cô đã làm, không hối hận vì mình đã từng yêu anh. Bởi vì có anh, thanh xuân của cô mới trở nên rực rỡ, cho dù đan xen trong bức tranh rực rỡ đó có cả những màu sắc xám xịt u buồn ****** Giang Tấn là một con người vô cùng mâu thuẫn. Từ bé không được quan tâm, lại phải trải qua những chuyện vô cùng kinh khủng, tâm lí của anh rất u ám và nặng nề. Trước khi lên cấp ba, Giang Tấn là một đứa trẻ ngang tàng và ngỗ ngược. Anh đối xử thô bạo với tất cả những người xung quanh, dùng bạo lực để giải quyết mọi vấn đề. Bởi vậy, nên không đứa trẻ nào dám tiếp xúc với anh, từ bé đến lớn anh cứ sống cô độc như thế, tự giam cầm bản thân trong thế giới tối tăm của riêng mình. Khi đó, anh đã bị cha đưa về sống cùng bà ngoại, theo học tại một trường trung học dành cho những đứa trẻ có vấn đề tâm lí. Ở đó, Giang Tấn được ở bên những người thật sự thấu hiểu và yêu thương anh, khiến anh thu lại vẻ bề ngoài gai góc, trở nên trầm lặng, an tĩnh, cho dù bão giông vẫn cuồn cuộn trong lòng. Khi lên cấp ba, anh khoác trên mình cái vỏ bọc của một học sinh giỏi giang, ngoan ngoãn, được thầy cô yêu quý và bạn bè ngưỡng mộ. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland) Không ai biết được rằng, ẩn sau vẻ ngoài đẹp đẽ ấy là một tâm hồn vô cùng u ám, giống như mặt trăng cô độc phát ra ánh sáng trong trẻo dịu dàng, nhưng đến gần mới thấy bề mặt của nó rất gồ ghề, không những thế còn chẳng hề phát ra chút ánh sáng nào cả. Con người Giang Tấn lí trí đến đáng sợ, mọi hành động của anh đều có tính toán, ngay cả việc kết giao bạn bè anh cũng chỉ chọn người có thể đem lại lợi ích cho anh. Anh vạch sẵn cho cuộc đời mình một kế hoạch hoàn chỉnh, mà trong kế hoạch đó, vĩnh viễn không tồn tại tình yêu.  Nhưng khi Phùng Thanh xuất hiện trong cuộc sống của anh, thì mọi chuyện hoàn toàn đảo lộn. Nhìn vào Phùng Thanh, Giang Tấn thấy được chính bản thân mình của ngày trước. Ngang ngạnh, phách lối, bất cần, cô gái đó trái ngược với gu thẩm mĩ của anh. Thế nhưng, mỗi lần nhìn thấy cô, trong lòng anh luôn có một cảm xúc không thể giải mã. Anh cảm thấy ghét bỏ nhưng lại không thể rời mắt khỏi cô. Anh muốn đẩy cô ra xa nhưng khi xa rồi lại cảm thấy lo lắng. Anh muốn bảo vệ cho cô nhưng lại sợ cô mang ơn mình, muốn "lấy thân báo đáp". Trước mặt cô, anh không thèm liếc mắt nhìn cô một cái, nhưng lại âm thầm chụp ảnh cô, rồi kẹp tấm ảnh ấy vào một cuốn sách, giữ bên mình suốt mười mấy năm trời. Giang Tấn kẹp tấm ảnh của Phùng Thanh vào trang 222 trong cuốn "The Birth of Tragedy" của Nietzsche, trong trang sách đó có một câu được anh tô rất đậm "rõ ràng là mâu thuẫn". Rõ ràng là mâu thuẫn. Bởi vì tình cảm anh dành cho cô bị giằng xé bởi quá nhiều mâu thuẫn, vừa ghét bỏ vừa yêu thương. Nên buổi sáng hôm đó, anh đã vô tình nói ra một câu nói phá hủy tôn nghiêm của cô, cắt đứt sợi dây kết nối giữa hai người. Lần tiếp theo anh và cô gặp lại, đã là chuyện của mười hai năm sau đó. Bây giờ, Giang Tấn không còn là cậu thiếu niên trong trẻo thuần khiết trong lòng Phùng Thanh, mà cô cũng không còn là thiếu nữ nghịch ngợm có nụ cười rạng rỡ, vô lo vô nghĩ như những năm tháng học trò. Phùng Thanh của bây giờ, bên ngoài luôn tỏ ra phóng khoáng, thản nhiên, nhưng nụ cười của cô vô cùng gượng gạo. Bởi vì trong lòng cô có một chướng ngại tâm lí, mà chướng ngại đó, là do Giang Tấn gây nên. Còn Giang Tấn của bây giờ, đã dám đối diện với bản thân, đối diện với trái tim của mình. Anh yêu Phùng Thanh, anh muốn ở bên cô ấy.  Trên người Phùng Thanh có đầy gai nhọn, nhưng thật ra cô lại có phần ngốc nghếch. Những điểm giao thoa trong cuộc sống của anh và cô rất ít, khi cô nói chuyện với anh, đề tài chỉ xoay quanh những vấn đề đơn giản trong cuộc sống. Cùng cô nói chuyện phiếm, cô chỉ có thể hiểu được ý nghĩa trên mặt chữ mà thôi.  Thế nhưng, ở bên cô, anh thấy hạnh phúc. Có cô bên cạnh, trái tim anh rất đỗi yên bình. “Triệu Phùng Thanh, anh rất thích ở cạnh em. Thích đến mức cả đời này chỉ muốn ở bên em.” Giang Tấn biết rằng bản thân đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng trong quá khứ. Vậy anh sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho cô. Anh muốn dùng tất cả ấm áp của bản thân, sưởi ấm cho người anh yêu nhất. Anh ân cần hỏi: "Có đau không em?"  Anh dịu dàng ôm cô, thì thầm bên tai, nhỏ giọng dỗ dành. Anh nói rằng, trước kia là do anh không tốt. Anh nói rằng, sau này anh sẽ tốt với cô. Phùng Thanh từng gặp một cặp vợ chồng, là Hứa Huệ Chanh và Chung Định. Nếu sự lạnh lùng của Giang Tấn giống như tuyết bay ngập trời, thì Chung Định lại mang theo cái lạnh của âm tào địa phủ, tỏa ra luồng khí lạnh tối tăm khiến người ta không khỏi sợ hãi. Nhưng khi Chung Định nhìn Hứa Huệ Chanh, tất cả u ám trong mắt anh ta đều hóa thành cơn gió tháng ba dịu nhẹ, tràn đầy sủng ái, nâng niu. * Phùng Thanh từng vô cùng ngưỡng mộ Hứa Huệ Chanh, nhưng cuối cùng cô cũng thấy được điều đó trong mắt Giang Tấn. Anh luôn dành cho người ta cái nhìn thờ ơ, hờ hững, nhưng khi nhìn cô thì ý cười đong đầy trong ánh mắt, sáng rực như sao trời.  "Cô vươn tay che đi đôi mắt hắn. Một giây sau thì lại thả ra. Triệu Phùng Thanh nở nụ cười tươi sáng rực. Cô đã từng hâm mộ người con gái của Chung Định thế nào cơ chứ. Mà nay, cô đã nhìn thấy điều đó trong mắt Giang Tấn rồi. Triệu Phùng Thanh vươn tay vòng qua cổ hắn: " Em thích anh nhìn em thế này." "Ừm, vậy anh sẽ luôn nhìn em thế này." Hắn vuốt nhẹ tóc cô." ****** Đọc những chương đầu của "Phùng Thanh", chắc chắn ai cũng như mình, vô cùng ghét nam chính Giang Tấn. Sau đó, khi biết rõ hơn về hoàn cảnh của anh, mình lại thấy rất đau lòng. Giang Tấn từng là một đứa trẻ đáng thương. Để có thể sống một cuộc sống bình thường như bao người khác, anh đã phải kìm nén và gắng gượng rất nhiều. Giang Tấn sinh ra và lớn lên mà không có được sự quan tâm của cha mẹ. Mẹ mất sớm, cha lại sa đọa, vô trách nhiệm với con cái, anh phải sống với một người bảo mẫu. Mà con người đó, lại mang trong mình những suy nghĩ kinh tởm đến đáng sợ.  Cô ta tiêm nhiễm vào đầu một đứa trẻ non nớt như anh những thứ văn hóa phẩm đồi trụy. Không chỉ có thể, cô ta dụ dỗ và lạm dụng một đứa trẻ mới dậy thì là anh làm chuyện người lớn, khiến anh tự cảm thấy ghê tởm bản thân mình, từ đó trong đầu hình thành nên tâm lí vặn vẹo và u ám.  Đôi ba dòng chữ không thể nói hết lên sự ác độc và dơ bẩn của một số loại người cùng những hệ lụy đi kèm phía sau khi một đứa trẻ ngây thơ phải trải qua những cơn ác mộng kinh hoàng như thế, nhưng dựa vào một dẫn chứng trong thực tế rằng có rất nhiều tên tội phạm hung ác từng là nạn nhân của vấn đề lạm dụng tình dục, có lẽ chúng ta cũng đã hiểu được phần nào những di chứng đáng sợ mà những kẻ bất nhân đáng kinh tởm đó để lại cho xã hội hiện nay. Mỗi đứa trẻ là một thiên thần nhỏ mà Thượng Đế ban tặng cho thế gian, những đứa trẻ đó khi lớn lên sẽ tiếp tục mang đôi cánh thiên thần hay trở thành tay sai của quỷ dữ, sẽ phụ thuộc vào rất nhiều vào sự nuôi dưỡng, dạy bảo của những người lớn xung quanh. Bởi vì kịp thời quay đầu lại, nên Giang Tấn may mắn không trở thành ác quỷ nhưng đau lòng thay, anh đã vĩnh viễn mất đi đôi cánh thiên thần. Nhưng thật may là Giang Tấn đã có bên mình một thiên thần của riêng anh. Cô sẽ giúp anh chiếu sáng những góc tối trong lòng, xóa mờ đi những vết nhơ trong quá khứ, cùng anh vẽ nên bức tranh tương lai tươi đẹp ngập tràn hạnh phúc, yêu thương. Anh và cô sẽ cũng nhau nuôi dạy và bảo vệ cho đứa con của hai người thật tốt, để đứa trẻ đó không còn phải khổ sở kìm nén, bất lực giãy giụa trong đêm đen chỉ mong tìm được chút ánh sáng le lói như anh đã từng. ****** “Ngày mai em lại có thể ngủ nướng rồi. Bão cấp độ mười bốn đấy, dân chúng cũng ít ra ngoài.” “Vậy ngày mai Cục Dân Chính không có nhiều người đâu.” Suy nghĩ của Giang Tấn có vẻ khác hẳn người thường, “Ngày thường anh bận, không có thời gian đi lấy giấy chứng nhận, không bằng chúng ta quyết định ngày mai đi. Có bão Đài Loan vào, đúng lúc anh xin nghỉ không cần đi làm.” Cô liếc xéo hắn, “Mưa bão cấp mười bốn mà anh định đi đăng k‎ý kết hôn à?” “Đúng” Hắn gật đầu, “Để chứng minh tình yêu chúng ta kiên cố không gì phá vỡ nổi.” ____ Chú thích: "...": Trích từ truyện *: Chung Định và Hứa Huệ Chanh là nhân vật chính trong truyện "Bạn Chanh" của Giá Oản Chúc, đây cũng là một tác phẩm rất đáng đọc. Review by #Thiên Dung Hoa - lustaveland Mời các bạn đón đọc Phùng Thanh của tác giả Giá Oản Chúc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Người Tình Trí Mạng - Ân Tầm
Nam chính lăng nhăng, bắt cá hai tay; nữ chính ngốc nghếch, bánh bèo Nhấn mạnh nghề nữ chính: Nhà tạo hương Hệ thống nhân vật: Lục Đông Thâm, Tưởng Ly, Thai Tử Tân, Tần Dịch, Nhiêu Tôn, Đàm Diệu Minh, Tưởng Tiểu Thiên, Tề Cương, Tả Thời, Phù Dung, Thanh Chi, Trần Du, Quý Phi, Vệ Bạc Tôn, Cảnh Ninh, Dương Viễn, Thương Xuyên, Cao Toàn, Julia, Đóa Á... *Nhà họ Lục: Lục Chấn Dương, Lục Chấn Danh, Lục Khởi Bạch. *Nhà họ Nhiêu: Nhiêu Nghị Chí, Nhiêu Cẩn Hoài, Nhiêu Cẩn Vũ, Nhiêu Tôn, Kiều Trân. *Nhà họ Hạ: Hạ Vận Thành, Hạ Trú. Cameo: Tố Diệp, Niên Bách Ngạn (Đừng để lỡ nhau), Lục Bắc Thần (Bảy năm vẫn ngoảnh về phương Bắc) Trên đời này có một thứ. Không nghe thấy tiếng, không nhìn thấy hình, nhưng lại tồn tại ở khắp mọi nơi trên trời đất này. Mùi hương. Nó có thể chữa bệnh cho người trong yên lặng, lại có thể giết chết người ta trong vô hình. Nó ẩn nấp dưới từng lớp da thịt, trở thành hơi thở của bạn, khiến cho bí mật của bạn không có chỗ trốn. Cô là một nhà tạo hương, vì sở hữu một khứu giác trời sinh nhạy cảm nên được mệnh danh là bậc thầy hương thơm hiếm có trên đời, thế nhưng vào lúc danh tiếng lẫy lừng nhất, cô bỗng bất ngờ mai danh ẩn tích... Anh là một doanh nhân của Lục Môn, vì những hành động quyết đoán và những mưu kế khôn lường, được mệnh danh là chiến thần của giới thương nhân, nhưng ngay vào lúc chuẩn bị ngồi lên đỉnh cao quyền lực thì bỗng rơi vào vòng khốn đốn, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc... Cô rong ruổi trên đại mạc, ẩn mình chốn cao nguyên. Anh tung hoành trên thương trường, thâm nhập vào nơi tận cùng của nhân tính. Gặp gỡ, tất cả đều không phải là ngẫu nhiên. Một bí kíp chế tạo mùi hương đã thất truyền ngàn năm bất ngờ tái xuất giang hồ, một tấm Giang sơn đồ ẩn chứa tà khí... Một cổ thành ngàn năm ẩn mình dưới nước sâu, một quan tài thần bí trôi nổi trong hang động. Gỗ tương tư của đôi trai gái si tình, một cô đào kép thật giả giả... Trùng trùng lớp lớp những sự kiện ly kỳ trông có vẻ chẳng hề dính líu tới nhau, kỳ thực đều gắn chặt với mùi hương. Người không thể trốn tránh mùi hương, thế nên, tôi có thể kiểm soát người trong thinh lặng. *** Từ đầu bộ truyện đến giờ là chuyên sâu về lĩnh vực mùi hương, nếu như ngược dòng thời gian về với "Dụ tình" thì mình nhớ có một nhân vật phụ là một nhà điều chế hương, nếu như khi đó chỉ là một nhân vật phụ thì bây giờ Ân Tầm đã nâng chủ đề mùi hương thành nhân vật chính khi nữ chính của chúng ta Hạ Trú (đầu truyện là Tưởng Ly) là một nhà sáng tạo mùi hương. Đề tài này là một đề tài chưa hẳn hiếm nhưng cũng khá mới lạ trong giới ngôn tình. Hiện tại bộ truyện đã đi được một phần ba chặng đường với lối viết quen thuộc nhưng cách dùng từ luôn đổi mới và sáng tạo của Ân Tầm làm các bạn độc giả ruột nhà Tầm phấn khích và hào hứng.   Mời các bạn đón đọc Người Tình Trí Mạng của tác giả Ân Tầm.
Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng) - Chân Lật Tử
Xuyên qua thành cung phi không được sủng ái? Tiết Bích Đào quyết tâm: Tranh đấu! Đương nhiên phải tranh đấu! Học hỏi tinh thần người bán dầu rong, Nàng đem kỹ năng tranh thủ tình cảm này luyện tới mãn cấp, cuối cùng tạo thành tuyệt kỹ kinh thế: Độc bá hậu cung! Nguyên Trưng đế [Mặt không cảm xúc]:  Trẫm là cái hồ lô* đó sao? Tiết Bích Đào [Cười nịnh nọt]: Đương nhiên không phải! Hoàng thượng ngài chính là cái nắp đồng tiền của hồ lô, giá trị rất lớn nha! * Lời người edit: Hồ lô ở đây chắc là cái hồ lô đựng dầu của người bán hàng rong =)) Triều đại không có thật trong lịch sử, những đọc giả thích thực tế xin cân nhắc trước khi đọc ~ Nhân vật chính: Tiết Bích Đào/ Nhân Vật phụ: Tiểu Tiểu Giới thiệu của editor: Tiết Bích Đào trong khi đang chơi game thì vô tình đắc tội với NPC, nên phải nhận một nhiệm vụ đặc biệt: Xuyên qua một triều đại lạ, tiến cung làm hậu phi, dùng khả năng của mình và sự hỗ trợ của hệ thống để chiếm được sủng ái của hoàng đế. Nếu bạn thích nữ chính thông minh, thích nữ chính được sủng sinh kiêu, thích coi nữ chính phát huy cái gọi là sủng phi thì mời ghé vào =)) *** Ta còn một nhũ danh là Sủng nhi. Phụ hoàng từng nói, ta là con cưng của toàn bộ triều Đại Nguyên. Nhưng mà từ khi mình bắt đầu ghi nhớ được, ta đã cảm thấy phụ hoàng và mẫu phi rất thần bí. Cung nhân đều nói rằng hai người đã về cõi tiên, ca ca lại thường xuyên lén lút mang theo ta quanh đi quẩn lại, chạy đến rất nhiều chỗ đẹp trong cung ngoài cung, đi tìm bọn họ. Ta đoán, nhất định là bọn họ len lén chạy ra ngoài chơi, lại không muốn mang theo ta và ca ca. Bọn họ trông chẳng giống với người trong tranh - Dực Khôn cung có một bức họa, ca ca nói rằng gọi nó là "Ảnh gia đình". Trong bức họa kia, ta vẫn còn nhỏ, được mẫu phi ôm vào trong ngực, nhìn trông thật nhỏ - thế nhưng ta có thể cảm giác được, bọn họ chính là phụ hoàng và mẫu hậu. Có lẽ là vì ánh mắt bọn họ nhìn ta rất ấm áp. Hì hì, hoàng thúc từng khen ta, nói cảm giác của ta cũng nhanh nhạy như thúc ấy. Hoàng thúc thật là tự luyến quá đi!   Mời các bạn đón đọc Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng) của tác giả Chân Lật Tử.
Hiền Hậu Thực Nhàn - Nhất Thụ Anh Đào
 Nhắm mắt mở mắt một cái đã biến thành Hoàng hậu, xung quanh là lão công hoa tâm, bà bà hung hãn, phụ thân cặn bã, mẫu thân vô dụng, còn có một tên Vương gia cữu cữu phúc hắc thích nhảy vào giữa chừng.      Đột nhiên cảm thấy lạnh người, bản cung chỉ muốn những ngày nhàn nhã sao lại khó đến vậy?      Kỳ thật đây là một câu chuyện về nữ chiến sĩ sau khi xuyên qua tranh đấu với đủ loại người cực phẩm, cải tạo đám vô dụng, dốc lòng vì sinh mệnh Đại Tề. *** Hoàng hậu Triệu Yên Dung bị người khác hãm hại, vu tội trù yếm hoàng thượng mà bị giam lỏng tại cung Chiêu Dương điện của mình. Tất cả nô tài trong Chiêu Dương điện đều bị người khác mua chuộc hòng khiến cho Hoàng hậu sống không bằng chết ở đây. Lúc hoàng hậu đang ngoi ngóp thì nữ chính chúng ta xuyên vào. Chị là cảnh sát hay đặc công gì gì đấy, bị máy bay rơi nên xuyên về đây. Sau khi hoàng hậu tỉnh lại (nữ chính đã xuyên vào) thì bắt đầu xử lí bọn nô tài, tát cho sủng phi của hoàng đế một bạt tai rồi tìm cách giảng hòa với hoàng đế. Trước khi nữ chính xuyên về, hoàng hậu là cháu của cửu cửu kiêm luôn bạn hoàng đế, anh hoàng đế này lúc chọn chị làm hậu cũng muốn có một người vợ có thể giúp đỡ mình. Nhưng xui cái là vào đêm tân hôn, chỉ vì một câu nói của chị mà mối quan hệ giữa thái hậu, Ngụy thái phi và hoàng đế căng thẳng. Thế là chị chả được lòng ai từ hoàng đế, Chương thái hậu và Ngụy Thái phi. Sau này khi nữ chính chúng ta đã xuyên vào thì bắt đầu công việc vỗ mông hoàng đế, đấu trí với thái hậu và dàn sủng phi. Về nữ chính – Triệu Yên Dung: chị này được cái tỉnh táo và mồm mép không ai dám đụng )). Lúc đối mặt với hoàng thượng chị ấy luôn biết mình chỉ là cấp dưới phải làm theo lời boss là hoàng đế mà thôi, chứ mãi về sau mới có tình cảm. Đọc truyện thích nhất mấy màn đấu trí với Thái hậu với xử lí mấy em phi. Chị này muốn đi trên con đường hiền đức nên chỉ hiền lắm, ai đụng vào chị thì chị trả lại 10 thôi, lát sau còn lập cả một bàn mạt chược với mấy em phi tần. Nam chính – Lý Duệ: sau khi gặp lại nữ chính thì anh mới bắt đầu để ý chị vì anh cảm thấy đây mới đúng là cô vợ mà anh cần tìm, có thể đấu trí với thái hậu, phối hợp ăn ý với mình, còn gì hơn nữa chứ. Dần dần thì bị chị thu hút, anh ấy còn nhận mình bị chị bẻ “cong” nữa kìa, không hề đụng vào mấy em phi tần khác luôn. À điểm trừ cho anh này chính là đặt niềm tin sai người, rõ ràng là anh ấy biết rõ nhưng cứ cố tình trốn tránh, chính vì thế mà suýt mất đi đứa con gái đầu lòng của mình. Hừ. Về mấy nhân vật phụ, trong truyện có Bùi Hầu vô cùng bao che khuyết điểm người nhà, dì nữ chính vì muốn chăm sóc cháu mình mà chịu thiệt gả cho anh rể để mẹ chồng chèn ép, yêu thiếp cưỡi lên đầu, chồng thì cướp hết của hồi môn của mẹ mình để lại, Vinh Vương một lòng một dạ, Ngụy cô nương thông minh đáng yêu. Truyện này nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần gay cấn. Nhưng mà cuối cùng thì người có lòng đều đến với nhau, kẻ ác thì gặp quả báo. Nhẹ nhàng thế nào, gây cấn thế nào thì mời các bạn tự trải nghiệm nhé, một đứa cuồng ngọt sủng như em vẫn nuốt được mà nên yên tâm ạ. Truyện cung đấu em đọc chưa được một bàn tay nên không biết truyện này đã đủ chuẩn cũng đấu chưa. Nghe nói bộ này giống với bộ Thế nào là hiền thê, mà em chưa đọc bộ đó nên không biết như thế nào. Lần đầu em viết review nên chả ra cái ôn gì cả, xin các bác thứ tội  :( ________________ “Thái hậu thấy không nên nói thêm gì nữa, chỉ có thể đổi đề tài. “Phụ thân thân sinh của người cư nhiên vì một kĩ nữ mà tranh chấp với người khác ở ngoài phố, thật là buồn cười. “Đúng vậy.” Hoàng hậu nhưng thật thoải mái thừa nhận điều này, “Phẩm hạnh phụ thân trong chuyện này quả thật không đúng, cho nên mẫu thân ta mới cùng phụ thân cùng cách. Phụ thân chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, mới có thể bị người khác đánh mất mặt như vậy, nếu đổi là phụ thân của mẫu hậu, chính là ngoại tổ phụ của chúng ta, xuất râ một phen đao giết heo, đừng nói là vài nam tử nhàn hạ,cho dù có đến mười hai mươi cũng không làm gì được.” Chương Thái Hậu tức giận đến chút nữa ngất xỉu.”   Mời các bạn đón đọc Hiền Hậu Thực Nhàn của tác giả Nhất Thụ Anh Đào.
Bình Hoa - Khốn Ỷ Nguy Lâu
Đằng sau cái vẻ ngoài hoa lệ đến choáng ngợp của giới giải trí này, lại chỉ toàn là chông gai và cạm bẫy. Những cạm bẫy xấu xa và bẩn thỉu ấy sẵn sàng bóp nghẹt những nghệ sĩ non trẻ, ngây thơ, lại không có vai vế, không người chở che như Cố Ngôn. Bởi vậy, Cố Ngôn đã lựa chọn con đường thực tế nhất - chấp nhận sự giúp đỡ của ông chủ Tần Trí Viễn, làm một bình hoa ngoan ngoãn biết nghe lời. Cười lúc nên cười, nói lúc nên nói, và giả ngốc giả đần lúc cần thiết.  Dù là đối phó với dư luận, hay với những lời đường mật nửa thật nửa giả của đàn ông. Bình hoa vô tâm, kim chủ vô tình, tiền trao cháo múc. Cố Ngôn khẽ nhếch khóe miệng, vẽ nên một nụ cười hoàn hảo. Cả đời này cậu chỉ diễn tốt một vở kịch duy nhất. Đó là giả bộ không yêu người ấy. *** Khốn Ỷ Nguy Lâu là một tác giả tôi rất thích. Lối hành văn gọn gàng, thong dong, song ẩn dưới tầng tầng lớp lớp câu từ, có khi là sóng gió, có khi là đau đớn xé lòng, cũng có khí, là dịu dàng ấm áp. Cố Ngôn có thể vì Tần Trí Viễn mà rào trước đón sau, cùng anh chơi một ván cờ cược lấy tình yêu. Nhưng khi phát hiện ra anh chưa buông bỏ được người cũ, cậu lại kiên quyết ra đi. Đây là một điểm tôi rất thích ở Cố Ngôn. Cậu không yếu đuối, mà rất quyết đoán, mạnh mẽ.  Cố Ngôn bị gọi là bình hoa, là loại diễn viên phải lên giường cùng kim chủ mới có thể sống được. Thế nhưng tôi lại cảm thấy, trong câu chuyện này, Cố Ngôn là người duy nhất kiểm soát được cuộc sống và mong muốn của mình. Về Tần Trí Viễn. Anh là một người tốt. Anh dịu dàng và quan tâm Cố Ngôn, đối với cậu tốt lắm. Không thể trách anh chuyện có người trong lòng, vì dù sao đó cũng là tình cảm thuộc về cá nhân. Nghe ở phía trên thì chắc sẽ có người cảm thấy Tần Trí Viễn hơi “tra” nhỉ? Thực ra không phải. Nếu như tra đến vậy, anh đã không run rẩy khi nghe thấy thương thế của Cố Ngôn, cũng không cứng rắn theo đuổi cậu lại từ đầu. Cậu luôn ở bên anh khi anh cảm thấy mệt mỏi, anh lại có những năm tháng đẹp nhất của cậu. Cậu là người dạy anh cách chấp nhận và buông bỏ, đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Chỉ tiếc rằng, Tần Trí Viễn nhận ra hơi muộn, nên khi anh thực sự muốn cùng Cố Ngôn nói chuyện trăm năm, cậu đã dứt áo ra đi rồi. Tần Trí Viễn rốt cuộc nhận ra, anh yêu Cố Ngôn biết mấy. Vì thế anh bèn trút bỏ thân phận kim chủ, trở về là một chàng trai bình thường, đuổi theo tình yêu khiến mình say đắm. “Bình hoa” là một truyện hay, nhưng cách viết kết của Khốn Ỷ Nguy Lâu vẫn thế, kiểu úp mở phần cuối khiến độc giả không biết đâu mà lần. Rõ ràng hai người đã về bên nhau, nhưng phần cuối lại hé lộ những sóng gió (và có thể là bi kịch nữa) có thể phát sinh trong tương lai. Cơ mà bỏ qua tất cả những điều đó, nếu bạn thích cường thụ và ngược luyến thì không nên bỏ qua “Bình hoa” đâu ạ. ^^   Mời các bạn đón đọc Bình Hoa của tác giả Khốn Ỷ Nguy Lâu.