Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Số 10 phố Yên Đại Tà - Kiếm Tẩu Thiên Phong

Ta là soái ca: Sóc bông của tôi có thai!! Tình yêu 123: Chúc mừng ^_^ Ta là soái ca: Phải làm sao đây? Tình yêu 123: Màu gì? Ta là soái ca: Màu xám tro tiêu chuẩn, cả hai con luôn! Tình yêu 123: Cậu mua ở chỗ tôi khi nào? Ta là soái ca: A? Tôi không phải mua của anh! Hàng Hàng nhìn màn hình, mồ hôi to như hạt đậu lăn tròn trên trán... Cái người 'Ta là soái ca' kia vẫn tiếp tục oanh tạc cửa hàng trên taobao. Người này làm sao vậy? Không phải mua của mình, lại muốn tìm mình giải quyết. *** Nói chuyện với cậu ta, hiểu biết về tình hình sóc bông của cậu ta, Hàng Hàng nghĩ thôi thì quản một chút đi. Nếu cậu ta đã tìm được mình cũng xem như duyên phận, hơn nữa, bản thân cũng rất yêu thích sóc bông. Xem vị này cẩu thả, chỉ sợ thật sự không đối phó được với lần mang thai đầu tiên. Đã lỡ bất hạnh vướng vào rồi, Hàng Hàng không biết thì không sao, biết rồi thì rất khó chịu. Hơn nữa, cũng là một vị khách hàng tự động tìm tới cửa, thức ăn cho sóc bông, đồ ăn vặt vân vân, rồi lại đồ dùng linh tinh, đều rất có lợi nhuận. Tôi cũng không tin cậu sau này không mua ở chỗ của tôi. Đối phương hỏi địa chỉ, nghe nói là số 10 phố Yên Đại Tà liền liên tục trầm trồ khen ngợi, cậu ta nói cậu ta ở ngay Quốc Tử Giám, rất gần. Hàng Hàng nhìn tên ngốc đấy đăng xuất, lại ngồi trước máy tính thêm một chút, hôm nay việc làm ăn trên taobao khá quạnh quẽ. Chuông gió treo ở cửa vang lên, Hàng Hàng ngẩng đầu, quả nhiên là Chu tiểu thư và chú chó Bobtail (2) 'Siêu Nhân' của cô... "HI~~ Tôi tới đây." "Hôm nay cũng rất sớm a, mời cô ngồi, có thể làm đẹp ngay lập tức." Hàng Hàng mang cho Chu tiểu thư một ly nước đá, Bobtail ngồi bên cạnh cô, vô cùng hiền lành. "Tôi có thói quen đến đây trước tiên." Chu tiểu thư lấy một cuốn tạp chí mới từ trong túi xách, lại lấy ra chậu thức ăn của 'Siêu Nhân' rồi thả cho nó chút thức ăn vặt. "Xin chào." Chuông gió lại vang, người đẩy cửa là một cô gái tầm mười tám mười chín tuổi. "Xin chào, cô cần gì?" "Tôi muốn xem thức ăn cho chó." "Được, muốn hiệu nào?" "Pedigree (3) bao nhiêu tiền một cân?" "Loại có nhân hay là bình thường?" "Có nhân." "8 đồng." "A! Vẫn còn rất rẻ." "Phải. Lấy bao nhiêu?" "Ưm... Lấy cho tôi bốn cân, nhiều hơn tôi cầm không nổi đâu." "Được, chờ một chút. Có khát không? Trong máy nước uống có nước đá, ly ở bên cạnh." "Tốt quá, tôi vừa mới dọn đến chỗ này, có cửa hàng thú cưng rất tiện lợi." Cô gái cầm lấy ly rót nước, "Hôm nay nóng quá đi." "Phải, mùa hè mà. Cô ở đâu đến vậy?" "Ở Trung Hí." "A, vậy là rất gần." "Đúng vậy, sau này sẽ thường xuyên đến." Hàng Hàng đem ra hai túi bốn cân thức ăn cho chó: "Đây, thức ăn cho chó." "Được, để tôi đưa tiền cho anh." Cô gái nói xong tiến đến trước quầy thu ngân, "Đúng rồi, làm đẹp cho thú cưng bao nhiêu tiền a?" "Loại gì?" "Schnauzer!" (4) "Nếu chỉ tỉa lông thì 40, trọn gói 120." "Cũng không đắt lắm, tắm rửa thì sao?" "50." "Được." "Đây là tiền thối lại, tôi cho cô danh thiếp, có việc cần thì tư vấn." "Cảm ơn!" Lúc cô gái rời đi rất vui vẻ, chẳng những cửa hàng thú cưng gần như vậy, ông chủ lại đẹp trai, giá cả cũng hợp lý! Chắc chắn đến thường xuyên~~ Chu tiểu thư xem xong một bài báo, Hải Hồng từ trong phòng chuẩn bị đi ra. "Chị Chu, lại đến sớm rồi." "Mang 'Siêu Nhân' của chị đi đi." "Vâng. Nào, Siêu Nhân, đi thôi! Cùng chị đi tắm rửa sạch sẽ~" Chu tiểu thư nhìn 'Siêu Nhân' đi vào, tiếp tục cầm lấy tạp chí. Hàng Hàng hoạt động bả vai một chút rồi quay lại trước máy tính. Đây là một ngày trong cuộc sống bình thường của hắn. Đúng vậy, cuộc sống mỗi ngày của Hàng Hàng cơ bản đều là như thế, hắn có một tiệm thú cưng quy mô vừa phải, cung cấp cho những người yêu thú cưng nhiều loại thức ăn và dịch vụ, có hai nhân viên làm thuê, gọi là Lâm Hải Hồng và Thôi Doanh Doanh, là hai cô gái hoạt bát đáng yêu, có giấy chứng nhận bác sĩ thú y, nhiệt tình yêu thương động vật. Tiệm thú cưng của Hàng Hàng nằm ở số 10 phố Yên Đại Tà, là một sân trong độc lập, nhà hai tầng to theo kiểu cũ, phần tầng một và sân đều được xây dựng thành tiệm thú cưng, tầng hai là chỗ ở cá nhân của hắn. Sân nhà này là do cha hắn mua từ rất lâu trước đây, ngoại trừ ngôi nhà này bọn họ còn có một chỗ ở khác tại An Môn, đáng tiếc lại bỏ trống, vì cha mẹ đều làm ngoại giao, thường cư trú tại nước ngoài. Hàng Hàng mỗi ngày 10h rời giường, tiệm thú cưng đúng 10h30 mở cửa, thời gian buôn bán mỗi ngày là từ 10h30 sáng đến 10h30 tối. Hải Hồng và Doanh Doanh mỗi ngày 4h thay ca. Họ ở đây làm việc đã gần hai năm, quan hệ với thú cưng của khách hàng đều phi thường tốt. Hàng Hàng không có yêu thích gì đặc biệt, chỉ là thú cưng và du lịch. Thú cưng yêu nhất chính là sóc bông Ca Ca, giống đực, năm nay đã gần 4 tuổi, quan hệ của bọn họ đặc biệt thân thiết. Theo lý thuyết, trong cuộc sống của Hàng Hàng, cái gì nên có cũng đã có, chỉ duy nhất thiếu một người bạn, con người, yêu cầu cũng là giống đực. ^_^ . "Đúng vậy, từ An Môn đi tới cửa hàng này, cứ đi như vậy." Lương Trạch ngồi ở ghế sau xe taxi, bên cạnh là hai con sóc bông màu xám của cậu, nhị vị hiện nay đã bị cách ly – do yêu cầu giống cái khi mang thai sẽ cự tuyệt giống đực, cho nên tóm lại cũng không thể không cách ly. Lương Trạch nhìn hai cục cưng yêu dấu của cậu, có chút lo lắng, sợ có cái gì sơ suất. Trước khi ra khỏi nhà cậu đã xác định trên người mình có hơn 700, hẳn là đủ dể giải quyết vấn đề. Đương nhiên, lúc phát hiện tiền trong túi chỉ có hơn 700 cậu vẫn rất ảo não, ngày hôm qua lại đi uống lớn, đó là đương nhiên, nếu không túi tiền sao lại trống rỗng. Cả nhóm hồ bằng cẩu hữu đều thích uống rượu với Lương Trạch, cậu uống càng nhiều thì mọi người càng vui vẻ, bởi vì chỉ cần một khi cậu say, chuẩn là câu nói kia: "Ai tranh trả tiền với tôi là tôi cho người đó biết tay". Đối với Lương Trạch mà nói, lúc đó nhất định phải tranh trả tiền cho bằng được, nhưng mỗi khi tỉnh rượu cậu liền oán hận chính mình. Lương Trạch cảm thấy bản thân có thể là mê muội, như một quy định bất thành văn đã nhốt hắn vào tù: nhận tiền nhuận bút là mời mọi người uống rượu, hơn nữa mỗi lần uống đều tiêu hết tất cả tiền trong túi. = = Lương Trạch là một tác giả tự do, chủ yếu dựa vào văn kiếm tiền, thu nhập cố định mỗi tháng là viết bài cho tạp chí P, có chuyên mục của cậu, khoản thu vào này gần 1500 đồng, còn lại chính là viết bản thảo, cũng tương đối ổn định, ngoài ra cậu còn viết tiểu thuyết, năm trước phát hành một tiểu thuyết 'Manh' ở 'Cố sự', vinh quang nhận được một giải thưởng không nhỏ trong giới văn học, hiện nay đang cùng một nhà xuất bản nào đó ký hợp đồng, đang phấn đấu để phát hành bộ tiểu thuyết dài đầu tiên của cậu 'Hoa khai bất bại', đề tài được chọn là nói về ba người phụ nữ ở ba thời kỳ, cuộc đời của họ đã phải chứng kiến sự thịnh suy lên xuống của xã hội và gia tộc. Đúng vậy, Lương Trạch là một người nhìn thế nào cũng không giống tiểu thuyết gia văn học, nhưng lại là tiểu thuyết gia văn học... Tại sao lại nói cậu không giống? Dùng lời nói của bạn bè cậu – đầu óc của Lương Trạch bị giới hạn trong tác phẩm văn học của cậu. Phải, đây là lời nói thật. Cuộc sống của Lương Trạch rất lôi thôi, rất ngớ ngẩn, rất ngốc. Chúng tôi xin trình bày từng cái... Về lôi thôi... Lương Trạch sống một mình trong một căn hộ hai phòng ở Quốc Tử Giám, bởi vì lúc nhỏ cha mẹ bất ngờ qua đời, hơn nữa anh trai duy nhất cưới vợ sinh con, căn nhà chỉ còn lại một mình cậu. Phòng ngủ nhỏ được đổi thành phòng sách, đó là chỗ miễn cưỡng sạch sẽ duy nhất trong căn hộ. Phòng ngủ lớn quanh năm đều là chăn mền lộn xộn, quần áo tùy tiện thay, tiểu thuyết các quốc gia bừa bãi vân vân... Phòng khách lại vô cùng thê thảm, chất đầy các phế phẩm xa xỉ. Thật sự là phế phẩm, ví dụ như, có một cái gương, tên là: Ma gương Socrates, Lương Trạch dùng 7000 đồng (khoảng 25 triệu Đ) để mua nó, kỳ thực món đồ đó cái gì cũng không phải, đồ cổ còn không đúng, là một đại gia họ Phan lừa bán cho cậu; còn ví dụ như, trưng bày bên trên là một cái bình gốm màu đời Đường, nghe nói là từ trong cung thời nhà Thanh truyền ra, Lương Trạch mua 9000 (khoảng 32 triệu Đ), sau đó tìm người giám định: là sản phẩm năm 1999 ở trấn Cảnh Đức (một địa phương ở tỉnh Giang Tây nổi tiếng với nghề làm gốm); lại ví dụ như: gấu Teddy cao bằng nửa người, nghe nói là con gấu Teddy đầu tiên trên thế giới, Lương Trạch mua 5000 (khoảng 18 triệu Đ), theo khảo chứng thì là sản phẩm mô phỏng của Slovakia năm 95... Về ngớ ngẩn... Chuyện ngớ ngẩn của Lương Trạch nhiều lắm, thế nên bạn bè thân thiết đều gọi cậu là tên ngốc. Vài ví dụ. Một, về sóc bông. Lần đầu tiên Lương Trạch nhìn thấy sóc bông là đưa chị dâu đi cửa hàng thú cưng, lúc ấy chị dâu mang em chó Bắc Kinh (5)của cô đi tỉa lông, giữa rất nhiều động vật Lương Trạch đã nhìn thấy sóc bông. Khi đó Lương Trạch không biết rốt cuộc sóc bông là cái gì, cậu chỉ thấy một cục tròn vo béo lùn có hơi giống thỏ đang ngồi xổm quay mông về phía mình. Lương Trạch thò tay vào lồng sắt, không nói hai lời đã bị gặm một ngụm. Lương Trạch kêu to: Đây là cái gì vậy! Chủ tiệm nói: Sóc bông. Lương Trạch hỏi: Tại sao nó lại cắn tôi? Chủ tiệm nói: Bởi vì nó đang ăn. Lương Trạch hỏi: Khi nào thì nó không ăn. Chủ tiệm nói: Lúc nào cũng ăn. Sóc bông lúc này xoay mình một cái, Lương Trạch vừa thấy liền thích ngay. Cuối cùng hai bên thống nhất hai con sóc bông giá 5000 đồng. Chị dâu và chó Bắc Kinh đi ra hận không thể dùng ánh mắt giết chết chủ tiệm. Kỳ thật hai con kia giá trị chỉ khoảng 2000, vậy vẫn còn mắc. Hai, về được giải thưởng. Khi tiểu thuyết 'Manh' của Lương Trạch nhận được giải thưởng, biên tập của tạp chí 'Cố sự' thông báo trước cho cậu, khi đó Lương Trạch còn chưa tỉnh ngủ, tiếp điện thoại biết được tin này, cậu nói: A, được giải thưởng sao? Giỏi quá, tôi đã nói tôi là thiên tài! Một chút khiêm tốn cũng không biết, lão biên tập nắm điện thoại hận không thể bẻ cổ cậu. Ba, về bạn gái. Lương Trạch chỉ có một người thân, đó chính là anh trai cậu, anh trai yêu thương em trai là đương nhiên, nhưng em trai ngớ ngẩn thế thì anh trai phải nói ra: Em trai à, em đừng quen bạn gái, đừng quen nữa! Tại sao? Chậc, nói là việc lớn thì cũng không lớn, cứ cho là việc nhỏ đi... Bạn gái thứ nhất lừa Lương Trạch không ít tiền, bạn gái thứ hai lấy chuyện có thai buộc cậu kết hôn, kết quả phát hiện đứa bé không phải của cậu, người thứ ba, người thứ ba cũng được, chỉ là không phúc hậu cùng người khác bỏ trốn... Về ngốc... Tổng hợp hai điểm bên trên, cậu ngốc là chuyện tự nhiên không cần nhiều lời... Lương Trạch rất tịch mịch, chỉ có lúc viết văn là không tịch mịch, nhưng cuộc sống của cậu chung quy lại không có nhiều thời điểm viết văn. Sự tịch mịch của Lương Trạch chỉ có bọn nó có thể làm giảm – sóc bông. Đây là nguyên nhân cậu đấu đá lung tung cũng quyết tâm chạy đến số 10 phố Yên Đại Tà. Bọn nó không thể có chuyện, bọn nó có chuyện, cuộc sống của Lương Trạch cũng có chuyện theo... Nói về tìm được Hàng Hàng thật sự là ngẫu nhiên, chính là đêm hôm qua đã xảy ra đại chiến, con đực bị cắn đến không lành, Lương Trạch lên baidu, phát hiện có thể con cái mang thai. Chuyện này là đại hỉ sự a, lại có thêm một người bạn mới! Sau đó cậu vội vàng liên hệ tiệm thú cưng đã bán cho cậu, kết quả khi có người nghe máy, sáng sớm đã muốn giết người, cậu phát hiện chỗ đó đã đổi thành một quán ăn. Lương Trạch thật sự luống cuống, cậu làm sao đỡ đẻ cho sóc bông đây? Dưới tình thế cấp bách, cậu nhớ tới taobao, chọn đại một tiệm thú cưng, lại chính là của Hàng Hàng... . Chuông gió lại vang lên, Hàng Hàng quay đầu lại, là một chàng trai cao lớn, tuổi thoạt nhìn cũng xấp xỉ mình, cậu ta ôm một cái lồng to đựng sóc bông, dùng cả người ủi cửa mở ra y như lợn. Không cần phải nói, đây khẳng định chính là vị 'Ta là soái ca'. Hàng Hàng hứng thú đánh giá, dám xưng 'Ta là soái ca' bình thường có hai loại người: vừa mập vừa xấu, hoặc là bệnh tâm thần tự kỷ. Vị này diện mạo rất tốt, ngoại hình không tồi, hiển nhiên thuộc loại phía sau... "'Ta là soái ca'?" Hàng Hàng đứng dậy mỉm cười... Lương Trạch sửng sốt, trong lòng tự nói người này làm sao vậy a, anh đẹp trai, rất đẹp trai, tôi là đàn ông cũng phải thừa nhận anh đẹp trai, nhưng anh cũng không nên bắt tôi khen anh đẹp trai chứ? Trong lòng nghĩ như vậy, Lương Trạch ngoài miệng cũng không dám nói như vậy, được rồi, đây cũng không muốn đắc tội một người như anh ta làm gì, vì sóc bông của cậu và vì cục cưng sóc bông sắp ra đời... Nhịn! "Đẹp trai, anh rất là đẹp trai!" Lương Trạch thành khẩn gật đầu... "A?" Hàng Hàng suýt nữa thì hỏng mất. Tôi biết tôi rất đẹp trai, cũng biết căn nhà số 10 phố Yên Đại Tà này rất dễ bị người khác hiểu lầm, chính là... Khụ! Hàng Hàng trong lòng đảo ngược, hiểu rồi, cậu ta là hiểu lầm câu hỏi anh hỏi cậu ta có phải 'Ta là soái ca' không. "Anh hết sức đẹp trai, Brad Pitt (6) cũng không đẹp trai bằng anh, thiệt đó. Anh mau xem sóc bông dùm tôi đi, anh đẹp trai!" Lương Trạch đem lồng sắt đặt lên trên quầy thu ngân, thành khẩn khen ngợi Hàng Hàng... "Cậu em," Hàng Hàng thở dài một hơi, "Cậu không cần khen tôi đẹp trai, tôi chỉ là muốn xác định với cậu một chút, cậu có phải là 'Ta là soái ca' trên taobao kia không." "A! À! Ặc! Phải." Chỉ là một cái tên thuận cmn tay đặt ra, không có cách a, nhất định phải đăng ký, lúc đấy cũng không suy nghĩ gì nhiều, càng không nghĩ đến sau này mình lại trở thành sát thủ taobao. Lương Trạch có một cảm xúc cá nhất, đó chính là – yêu quý sinh mệnh, phải rời xa taobao thôi. = = "Chính là tôi! Anh mau xem giúp tôi, đây là mang thai bao lâu rồi?" "Tôi xem thế nào đây?" "Xem mạch." Cái mũi Hàng Hàng cũng muốn lệch sang một bên, từng nghe qua bác sĩ Đông y xem mạch cho phụ nữ, chưa từng nghe qua bác sĩ thú y xem mạch cho sóc bông... "Có cảm giác nó mang thai từ lúc nào?" Hàng Hàng như cũ duy trì nụ cười chuyên nghiệp. "Tối hôm qua." "..." Hàng Hàng hoàn toàn không nói gì. "Cậu thấy chúng nó xx?" "Không có." "Vậy... Làm sao cậu kết luận như thế?" "Này, anh đó, rất không chuyên nghiệp, tôi đã nhìn ra, mà anh còn xem không được?" "Xin lỗi tôi ngu dốt, cậu nhắc nhở một chút đi?" "Anh không thấy hai con tôi mang đến sao! Con đực bị con cái cắn bị thương." Hàng Hàng đương nhiên không muốn nghe cậu ta nói xằng, mở lồng sắt, dùng miếng khoai lang dụ một con đến. "Đó là con đực!" "Để tôi xem lỗ tai nó." Hàng Hàng nâng niu sóc bông trong lòng bàn tay, quan sát một chút vết thương không nghiêm trọng lắm. Sóc bông không quá thân quen với hắn, ăn hết miếng khoai lang thì quay lưng muốn trở lại lồng sắt, trong phút chốc đó, phần bụng quét qua trước mắt, Hàng Hàng xác nhận đó là con cái. "Đây là con cái a." "Không thể nào!" Hàng Hàng thả con đó xuống, lại lấy một con khác ra, xem xét xong – cũng là con cái. "Sóc bông của cậu tuyệt đối sẽ không mang thai." Hàng Hàng vui sướng nhìn Lương Trạch. "Làm sao có chuyện đó, không phải con cái đã cắn con đực sao?" "Hai con này – đều là con cái." "A?" "Là thật." "Không thể nào, người bán cho tôi nói đây là một đôi, một đực một cái!" Hầy! Người này quá thành thật. Hàng Hàng không hề nổi nóng, lật cái bụng sóc bông, chỉ cho Lương Trạch. "Nhìn này?" "Ờ." Lại lấy thêm con khác. "Thấy chưa?" "Ờ." "Cảm thấy có khác nhau không?" "Này... Bọn nó cũng không khác nhau mấy." "Xong!" Thật đúng là không gặp tường thành không quay đầu lại. "Cậu theo tôi lại đây," Hàng Hàng nói xong tiến đến chỗ Ca Ca. "Ca Ca, lại đây!" Lương Trạch nhìn Hàng Hàng tóm lấy một con sóc bông khác, lật cái bụng. "Lần này thì không giống." Phụt... Nước đá Lương Trạch vừa uống đến miệng toàn bộ văng ra. "Này này này..." "Cho nên ngài yên tâm, sẽ không mang thai. Bất quá đề nghị ngài tách ra nuôi, đây nếu là hai con đực, đã cắn nhau chết rồi." "Ặc..." Trao đổi với Hàng Hàng một lúc lâu, Lương Trạch cuối cùng cũng chịu đối mặt với hiện thực. Cậu nói muốn mua lồng sắt mới, Hàng Hàng giới thiệu cho vài loại. Lương Trạch cảm thấy lồng sắt của Hàng Hàng so với cái của mình tốt hơn như thế nào đấy, mọi người nói xem nếu chỉ mua một cái cho một con, con còn lại sẽ... Nghiến răng, mua hai cái! Không thể phân biệt đối xử. Cuối cùng giao dịch thành công – hai cái lồng xa hoa có trang bị bên trong, tặng thêm hai gói khoai lang vụn, hai gói cát tắm, hai gói đồ ăn, 750 đồng. Lương Trạch đem tất cả tiền trong túi đưa cho Hàng Hàng. Hàng Hàng thực thích vị khách hàng này nha, quả là chịu chi mạnh tay! Trước khi Lương Trạch đi, hai người trao đổi số điện thoại, Hàng Hàng nói với Lương Trạch có việc gì cần cứ gọi điện thoại, không tiện đến lấy có thể giao đến nhà. Đúng lúc này, cô giao cơm mang theo hai phần cơm đi vào, trực tiếp đặt ở trên quầy thu ngân. "Đến giờ cơm hả?" Lương Trạch vô hại cười. "Đúng vậy." "Cơm hộp?" "Ừ." Hàng Hàng gật đầu. "Nghe mùi rất thơm..." "Cậu đói bụng?" "A, vâng, ngày hôm qua uống nhiều rượu nên cả đêm đã nôn ra sạch sẽ." "Vậy nếu không... Cậu cũng ăn chút đi? Giờ này có thể kẹt xe..." Hàng Hàng thấy Lương Trạch đức hạnh như vậy, cảm thấy nếu hắn không nói như này thì hắn rất không tốt, vị kia rõ ràng nước miếng đều muốn dũng mãnh phun trào. = = "Được! Anh thât tốt!" "..." Đấy! Quả nhiên gãi đúng chỗ ngứa, thật là một con người... không... khách... khí. ... Mời các bạn đón đọc Số 10 phố Yên Đại Tà của tác giả Kiếm Tẩu Thiên Phong.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lấy Thân Báo Đáp
Văn Án Năm hai mươi tư tuổi, trong một lần làm nhiệm vụ, Khương Nghiêu Xuyên cứu được một cô bé. Cô bé không có nơi để về, anh đành mang về nhà, nhờ bố mẹ chăm sóc. Không lâu sau, Khương Nghiêu Xuyên ra ngoài nằm vùng, vừa đi là hẳn năm năm. Một buổi tối sau khi về nhà, chỉ thấy một cô bé nào đó đã chiếm mất phòng của anh. Cô gái nhỏ nói đúng lí hợp tình, “Ơn cứu mạng, nên lấy thân báo đáp.” . . . Năm năm trước, nhà họ Khương có thêm một cô con gái. Dáng vẻ, tính cách hoàn toàn trái ngược với đứa con trai ngạo mạn, mạnh mẽ nhà họ Khương. Mỗi lần mẹ Khương mang cô ra ngoài, mọi người nhìn thấy, đều khen nhà bà có cô con gái như hoa như ngọc. Mẹ Khương cười giải thích, “Đây là con dâu của tôi.” . . . Bộ đội đặc chủng cương nghị quả cảm VS Cô gái nhỏ một lòng muốn báo ơn Khương Nghiêu Xuyên mạnh mẽ, kiêu ngạo, một lòng tuân thủ quân quy. Nhưng mỗi khi đôi mắt đen láy của Hoắc Nhiễm nhìn anh… Con mẹ nó, tất cả quân quy đều biến đi đâu. *** “Lấy thân báo đáp”, nghĩa trên mặt chữ. Trong một lần thực hiện nhiệm vụ giải cứu con tin bị bắt cóc, Khương Nghiêu Xuyên cứu được Hoắc Nhiễm. Lúc đó, cô chỉ mới mười sáu tuổi, cả gia đình chỉ còn một mình cô sống sót. Không cần nói cũng biết, một người rơi vào tình cảnh nguy hiểm, sau một đêm biết được chỉ còn lại một mình mình trên đời, có bao nhiêu là đau đớn. Thế nhưng lúc đó, Hoắc Nhiễm không hề khóc. Từ lúc được cứu sống, cô luôn luôn yên lặng, không nói bất cứ một câu nào. Cho đến khi, Khương Nghiêu Xuyên hỏi cô có muốn về nhà cùng anh không, cô nói “Được.” Lúc đó Hoắc Nhiễm không biết gia đình họ Khương có bối cảnh thế nào, cũng không vì bất cứ lý do nào khác, chỉ vì trong giây phút cuối cùng cô buông xuôi tất cả, anh đã đến. Khương Nghiêu Xuyên ở trong lòng Hoắc Nhiễm chính là một vị thần, thế nên cô không sợ, cứ như vậy theo anh về nhà. Có điều, sau khi bàn bạc cùng cha mẹ, Khương Nghiêu Xuyên để Hoắc Nhiễm lại cho hai người chăm sóc, bản thân mình lại lên đường làm nhiệm vụ. Lần này đi, mất 5 năm. Gia đình họ Khương đột nhiên có thêm một cô con gái. Họ dồn tất cả tình yêu thương cho cô gái nhỏ tội nghiệp, nuôi nấng cô như con gái ruột. Nhưng Hoắc Nhiễm không dám nghĩ như vậy.  Suốt 5 năm, cô rất ngoan ngoãn, rất hiểu chuyện, luôn chừa cho mình một con đường. Sau khi bước vào giai đoạn thực tập, cô đã bắt đầu để dành tiền. Cô biết họ không cần số tiền ít ỏi này của cô, nhưng họ đã cho cô quá nhiều. Đó là tấm lòng, cũng là sự tự tôn của Hoắc Nhiễm. Đến lúc này, Khương Nghiêu Xuyên đã hoàn thành nhiệm vụ.  Thế nhưng trước khi về nhà anh đã gặp lại Hoắc Nhiễm. Cô đi lấy tin tức, một lần nữa được anh cứu. Có điều, Khương Nghiêu Xuyên không nhận ra cô. So với một cô gái gầy gò đáng thương của 5 năm trước, Hoắc Nhiễm bây giờ đã trưởng thành, xinh đẹp rực rỡ và hoạt bát hơn rất nhiều. Cô nhận ra anh trước. Bởi vì Khương Nghiêu Xuyên ngoài việc rắn rỏi mạnh mẽ hơn ngày đó, anh vẫn là một người đàn ông xuất chúng. Hoắc Nhiễm cũng không buồn. Anh không nhận ra cô cũng không sao, cô đã chuẩn bị cho ngày gặp lại này từ rất lâu rồi. Dù anh chưa từng về nhà, cô vẫn luôn dọn dẹp phòng của anh thật sạch sẽ, để đến một ngày, cô sẽ ở trên chính chiếc giường đó, báo đáp anh. Sau khi biết tâm niệm của cô gái nhỏ, Khương Nghiêu Xuyên cảm thấy thật bất đắc dĩ. Lúc anh cứu cô không hề có suy nghĩ như vậy, bây giờ lại càng không. Trong mắt anh ngày đó, cô là nhiệm vụ, còn bây giờ, ừm, là một cô gái xinh đẹp. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland) Sau khi Khương Nghiêu Xuyên quay lại, mọi chuyện dở khóc dở cười bắt đầu xuất hiện. Hoắc Nhiễm với chấp niệm nhiều năm, muốn lấy thân báo đáp cho anh, tìm mọi cách để thực hiện, thậm chí đến ngắt cầu dao cũng đã làm. Đương nhiên, Khương Nghiêu Xuyên chẳng thể nào nói rõ với cô, thời đại nào rồi còn giữ cái suy nghĩ ấu trĩ như vậy. Nhưng ngoài mặt thì thế, trong lòng anh lại dậy sóng không biết bao nhiêu lần. Đừng nói Hoắc Nhiễm bây giờ động lòng người như vậy, cán cân trong lòng Khương Nghiêu Xuyên đã không còn thăng bằng kể từ lúc anh mang cô về nhà, nhưng chính anh cũng không biết. Lần này về nhà, thời gian tiếp xúc nhiều, Khương Nghiêu Xuyên mới bắt đầu nhận ra một vài điều gì đó. Anh cảm thấy mình cưng chiều cô không chỉ vì cô giống như em gái, mà bản thân anh cũng không xem cô là em gái. Cha mẹ của anh, dường như cũng không hề nghĩ Hoắc Nhiễm là con gái, mà giống như... giống như nuôi cô lớn giúp anh vậy. Khương Nghiêu Xuyên thật sự đau đầu. Ngay vào lúc anh rõ ràng tình cảm của bản thân, thì cô gái nhỏ vẫn cứ lẩn quẩn trong vòng quay báo đáp của mình. Không được, cô báo đáp xong là đi sao? Làm sao có thể? Cuối cùng, bằng sự phối hợp nhịp nhàng của một nhà ba người, một người muốn vợ, hai người muốn con dâu, Hoắc Nhiễm thành công thực hiện lời hứa trong lòng mình, cũng thực hiện được mơ ước cả đời. Cô báo đáp được anh và được ở lại bên anh mãi mãi. Câu chuyện cổ tích tình yêu tới đây là kết thúc rồi. Mọi người ngủ ngon nhé. … Đùa một chút thôi, nhưng đây thật sự là một câu chuyện tình yêu cổ tích, hai người đến với nhau cực kỳ dễ dàng, được sự ủng hộ của tất cả mọi người. Nghề nghiệp của anh là bộ đội đặc chủng, nhưng không được miêu tả chi tiết, chỉ nói thoáng qua.  Nghề nghiệp của cô là phóng viên xã hội, có nhắc đến một số vấn đề nhạy cảm hiện nay, ví dụ như thái độ đối với nghề báo, hay cách đưa tin giật gân nói quá sự thật khiến dư luận bị dẫn dắt, nhưng không sâu sắc. Cha mẹ Khương là phụ huynh mơ ước của mọi gia đình, là hào môn nhưng lại bình dị và yêu thương con cái vô bờ bến. Đặc biệt ở cuối truyện, việc Khương Nghiêu Xuyên giải ngũ và trở về kế thừa sản nghiệp gia đình, trở thành Tổng giám đốc siêu đẹp siêu giàu, cưng vợ như trứng mỏng và việc Hoắc Nhiễm trở thành con dâu nhà họ Khương, sau một đêm trở thành tỷ phú cũng là một điều đáng mơ ước của mọi cô gái. Mặc dù với tính cách của Hoắc Nhiễm thì điều này cũng không quan trọng, quan trọng là cô được ở bên cạnh người đàn ông mà cô một lòng một dạ cả đời. 55 chương truyện không dài, thích hợp là một câu chuyện cổ tích trước khi đi ngủ cho các cô gái mộng mơ.  Mời các bạn đón đọc Lấy Thân Báo Đáp của tác giả Lê Tửu Nhi.
Cười Hỏi Họa Từ Nơi Nào Đến
VĂN ÁN Tại kinh thành có một vị nữ quan có tiếng là làm mai rất mát tay, dây tơ hồng đều được nối rất chuẩn xác. Chỉ là không ngờ sự nghiệp làm Nguyệt lão của nàng sau nhiều năm lại gặp một trắc trở... Bản tahan nàng gặp phải một mối nhân duyên cực kì khó tưởng tượng. - ---- Bà mối mặt than nổi tiếng mát tay VS Thái tử lưu manh nổi tiếng bát tự cứng rắn Nữ chính mặt than, độc miệng, ăn hàng như mạng. Nam chủ phúc hắc, trung khuyển, lưu manh. Tặng thêm dàn nhân vật phụ: Hoàng đế già mà không nên nết, Thái sư chỉ số thông minh có hạn, Vương gia đam mê nói nhảm, cùng với một đoàn Hoàng thân quốc thích không thể tín nhiệm được. Câu chuyện muốn nói lên - - Cái gọi là tình yêu, có quá nhiều biến hóa *** Aaaaaaaaa lâu lắm rồi mới đọc 1 bộ thỏa mãn như vầy Với cái đứa gần như hiếm khi hợp gu các tác giả nổi tiếng như tớ thì việc tìm đc chân ái giữa rừng ngôn tình là hết sức khó khăn Nhưng ơn giời cuối cùng tớ cũng tìm đc chân mệnh thiên tử =)) Đề cử, nhiệt liệt đề cử nhé Thật ra nhìn lượt view & đánh giá ngay từ đầu thì có thể tớ đã bỏ qua truyện này, vì trên Tấn Giang chỉ vỏn vẹn tầm 6 triệu view (mấy truyện nổi tiếng toàn phải tầm 50tr trở lên, bèo lắm cũng phải cỡ 20tr), tác giả cũng ko có tiếng mấy, cũng chưa có truyện nào nổi bật hay đc xuất bản. Nhưng có lẽ vì trong thời buổi đói khát truyện thuần cổ đại như vầy tớ quyết định làm liều. Với cả truyện này cũng ngắn, chưa đến 150.000 chữ. Nhưng với tớ truyện sủng thì ngắn vầy là đc rồi. Tớ rất ghét đọc truyện dài, trừ phi ngược tê tái hoặc chơi kiểu vén màn bí mật từ từ =)) Nói về nội dung & hệ thống nhân vật truyện này, chỉ có 1 chuyện: Điên =)) Tất cả đều điên, từ chính đến phụ =)) Đọc truyện này cảm giác cứ như đang xem “Hoàn Châu Công Chúa”, các nhân vật đều rất rảnh, tuy mang tiếng là hoàng thân quốc thích nhưng suốt ngày toàn bu lại làm trò mèo, kể cả ông hoàng thượng Thẩm Ngọc Chiếu là nữ quan chuyên đảm nhiệm việc mai mối trong hoàng thất, quý tộc. Cha nàng là công thần của triều đình, nhưng mất sớm, thế là từ bé nàng đc mang vào trong cung nuôi nấng, có thể xem như là thanh mai trúc mã của Thái tử Sở Mộ Từ & Ngũ vương gia Sở Văn Khanh. Ngọc Chiếu thầm cảm mến Ngũ gia dịu dàng nho nhã, nào có hay Thái tử cũng thầm thương trộm nhớ nàng Bề ngoài Thái tử là 1 kẻ độc miệng, suốt ngày kiếm chuyện với Ngọc Chiếu. Còn nàng thì cứ quy cho việc bát tự của mình & Thái tử ko hợp, nên cứ gặp nhau là như chó với mèo Câu chuyện bắt đầu khi nơi nàng ở trong cung phải tu sửa, & nàng đc đề nghị dọn đến ở chung với Thái tử. Tại đây đã xảy ra bao câu chuyện dở khóc dở cười của đôi oan gia này. Đến lúc Thái tử tuyển Thái tử phi, với cương vị là người mai mốt, Ngọc Chiếu đã chọn ra 1 đống tiểu thư xấu ma chê quỷ hờn đến cho Thái tử =)) Kể cũng thương, Thái tử có tiếng sát khí quá nặng, gái nhà ai né còn ko kịp chứ đừng nói đến chuyện chim chuột với anh này =)) Đây là nguyên nhân khiến vua cha hết sức đau đầu =)) NHÂN VẬT: – Nữ chính – Thẩm Ngọc Chiếu: mặt than, cứng rắn, tỉnh như ruồi =)) Lâu lắm rồi mới gặp đc 1 nữ chính khiến mình thích thú như vậy Nàng sống rất quy củ, ngay cả lúc động tình với Ngũ vương gia cũng đáng yêu hết sức. Trong cảm nhận của nàng, Ngũ gia là nam thần, còn Thái tử là ôn thần =))))) Nàng ngưỡng mộ Ngũ gia bao nhiêu thì oán hận Thái tử bấy nhiêu Nàng làm mai thành công cho bao nhiêu mối tơ duyên, còn với nhân duyên của mình, nàng lại bất lực. Mình thích đoạn chuyển biến tình cảm của Ngọc Chiếu, khi nàng nhận ra sự ngưỡng mộ mình dành cho Ngũ gia giống như lòng kính trọng, vì cha nàng mất sớm, mà Ngũ gia lại tạo cảm giác bảo bọc che chắn cho nàng, nên nàng thích, chứ ko hẳn là tình yêu. Nàng còn là 1 người biết xu nịnh vua =)) Mấy đoạn Ngọc Chiếu với hoàng thượng nói chuyện với nhau hoặc liếc mắt ra hiệu đáng yêu thôi rồi =)) 1 người đau đầu vì nhân duyên của con trai, một người muốn kiếm tiền 1 cách an nhàn, thế là giao dịch thành công =)) – Nam chính – Sở Mộ Từ: 1 từ thôi: Nhoi =)) Cứ lượn lờ trước mặt nữ chính, đúng là ôn thần Chuyên đi phá đám thế giới 2 người của Ngọc Chiếu & Ngũ gia, tạo nên câu chuyện 3 người hết sức oái oăm Kể cũng thương, Ngũ gia người ta ngọc thụ lâm phong bao nhiêu, Thái tử nhà ta dở hơi bấy nhiêu =)) Ko lo đi văn ôn võ luyện mà suốt ngày đi rình rập nữ chính có hẹn hò Ngũ gia ko để ta đi phá =)) Bình thường mình ko thích kiểu nam chính này đâu, nhưng có lẽ vì tác giả miêu tả Ngũ gia như chuồn chuồn lướt nước ấy, thế là mọi spotlight dồn lên người Thái tử Có lẽ ko có ai dạy cho anh biết yêu thương con gái là gì (mẹ anh này mất lúc sinh ảnh ra), nên cách thể hiện tình cảm của anh hơi vụn, nhưng rất đáng yêu. Mình thích mấy màn flirty của anh này, kiểu cứ xáp xáp vô ghẹo ghẹo mà nữ chính vẫn rất tỉnh =)))) Đôi này đúng là nồi nào úp vung nấy – Nam phụ – Sở Văn Khanh: Nam thần trong truyền thuyết là đây Thật ra xuyên suốt truyện tác giả ko tập trung vào nhân vật này, nhưng chính anh là người mở nút thắt ở cuối truyện. Bản thân tớ cũng ko ấn tượng mấy về Ngũ gia trong suốt 2/3 câu chuyện, vì ngoài 4 từ “dịu dàng nho nhã” ra tớ ko biết nói về anh này như thế nào. Anh ko có tham vọng, ko tiến cũng chẳng lùi. Tớ cứ thắc mắc là anh này biết rõ Ngọc Chiếu thầm thích mình nhưng ko có phản ứng gì. Xét về thân thế & địa vị, 2 người hoàn toàn xứng với nhau, vậy mà anh chẳng hề động tình, chỉ như một người bạn tri âm tri kỷ của Ngọc Chiếu, lắng nghe tâm sự của nàng, còn chủ động đẩy nàng về phía Thái tử. Đến cuối mới vỡ lẽ ra, & đây là điều khiến ấn tượng của mình về Ngũ gia vọt đến mức maximum luôn Ko còn là nam thần trong truyền thuyết nữa, mà lại là 1 nhân vật khác cũng trong truyền thuyết luôn =))) Ví như đằng sau 1 anh nam chính luôn có 1 cô biểu muội, thì đằng sau nữ chính luôn có 1… Ehehe, tự đoán nha (ko phải biểu huynh đâu ) – Ngoài ra truyện còn khá nhiều nhân vật khác, mà theo như lời văn án trong bản convert là: “Khác đưa tặng già mà không đứng đắn hoàng đế, chỉ số thông minh chuyết kế thái sư, đam mê nói lảm nhảm vương gia, cùng với một đoàn không tín nhiệm hoàng thân quốc thích.” Nói chung nhà đã dột từ nóc, Hoàng đế điên, Thái sư điên, Cửu Vương gia điên, Công chúa điên, 1 đám nô tài đều điên theo =))) Vì sao Hoàng đế điên? Đây là ông vua rảnh nhất quả đất, ngoại trừ chuyên đi hóng hớt chuyện yêu đương của con cái ra thì ko làm gì hết =)) Tỉ như có 1 đoạn anh Thái tử ngồi ghẹo Ngọc Chiếu: “Ta thích con gái của Tướng quân” (cha nữ chính là Tướng quân) Thế là lão cha ngồi phía sau chồm người ra: “Ta cũng thích con gái của Tướng quân” Thái sư điên, vì cũng toàn đi hóng hớt chuyện tình cảm của con mình =)) Con trai ông này với Công chúa là 1 đôi, cặp này sến chảy nước, nàng thì cứ Tô Tô, chàng thì cứ Huỳnh Huỳnh, khiến Ngọc Chiếu nổi hết cả da gà =)))) Cô Công chúa này cũng bựa thôi rồi, cứ như thù mấy kiếp với Thái tử, cùng team với Ngọc Chiếu Còn cặp của Cửu vương gia chuyên gia nói nhảm & nữ thái y Liễu Như Anh, 1 đôi nam truy nữ trong truyền thuyết khác =)) Nàng lạnh lùng già dặn, chàng mặt dày trẻ con. Nữ chính chơi thân với Liễu thái y nên suốt ngày lấy chuyện làm mai ra dọa anh Cửu gia =)) Mà đừng nhìn Liễu thái y vẻ ngoài lạnh lùng vậy, bản chất bên trong cũng đục ngầu ko kém cái đám hoàng thất kia, chỉ là chưa dò đúng tần số thôi ĐIỂM TRỪ: Đoạn cuối hơi ngược tẹo, cũng ko có gì bất ngờ nhưng tác giả xử lý chưa tới. Mà thôi cũng chấp nhận đc vì truyện này chủ yếu là sủng, làm căng quá thì lại mất hết hình tượng nhân vật Với cả lăng xê anh Ngũ gia như thế trong phút 90 của hiệp đấu là mình mãn nguyện rồi =)) Đoạn đầu hơi lan man, do phải kể cho đủ câu chuyện của 2 cặp phụ mới có cái hội bỉ bựa lúc sau, nhất là cái cặp của cô Công chúa, trời ơi nó sến đừng hỏi. Đoạn này hơi nản nhưng nhìn chung cũng ngắn nên nhanh thôi Nói chung truyện sủng hài thì mình ko yêu cầu cao lắm, miễn đừng dông dài & hài nhảm là được. Nếu đã điên thì tất cả phải điên theo =)) Chứ đừng để 1 mình nữ chính điên rồi ai cũng bị bả quay như chong chóng Truyện này thì ai cũng điên, trừ bạn Ngũ gia & nữ chính =)) Đọc xong tớ tính đào hố rồi, mà tra Google thì thấy đã có bạn edit, để tên gốc Hán Việt là “Tiếu vấn họa tòng hà xứ lai”, đến chương 4 mà dừng cũng tầm gần 4 tháng rồi, hi vọng là ko drop   Mời các bạn đón đọc Cười Hỏi Họa Từ Nơi Nào Đến của tác giả Nãi Hương Lưu Ly Tửu.
Vợ Tổng Tài Bá Đạo
Trình Ký Bình là một cô gái tài năng đến mức trên thương giới không ai là không biết đến. Nhưng họ lại không biết rằng để thành công như vậy ở tuổi mười tám thì cô phải trải qua bao nhiêu mất mát và đau khổ. Cô cũng đã lấy Tôn Hạo theo như nguyện vọng của mẹ trước lúc lâm chung, nhưng cô có thật sự hạnh phúc? *** 14h, ngày 20 tháng 7 năm 2016 "Chuyến bay số 108-BH chuẩn bị hạ cánh, xin hành khách chú ý an toàn." Tiếng cô tiếp viên hàng không nhẹ nhàng vang lên qua loa. 30p sau cánh cửa mở ra, một cô gái đẹp tuyệt vời xuất hiện trong bộ váy ngắn màu đỏ, khuôn mặt được che đi bằng chiếc kính bảng to, ai nhìn vào cũng có thể đoán được đó là một mỹ nhân tuyệt sắc nhưng lại toát ra hàn khí lạnh lùng và kiêu ngạo. Bộ váy màu đỏ được thiết kế rất đơn giản nhưng lại ôm sát từng đường cong quyến rũ trên cơ thể của cô. Trên tay còn bồng một tiểu công chúa khoảng 3,4 tuổi khuôn mặt khả ái, cực kỳ đáng yêu. Đi bên cạnh còn có hai tên vệ sĩ mặt đồ vest đen chỉnh tề đẩy hành lý. Cô bước đến đâu mọi người đều dõi mắt theo nhưng ai cũng có thể đoán được cô là một nhân vật không hề tầm thường. Vừa ra khỏi sân bay đã có 3 chiếc xe cực kỳ sang trọng chạy tới và ngừng lại ngay chỗ cô. Những người trong ba chiếc xe điều bước ra cúi chào một cách cung kính nhất. Cô chỉ gật đầu rồi bước về phía chiếc xe ở giữa, vệ sĩ thấy vậy liền chạy lại mở cửa xe cho cô. Chiếc xe Mercedes-Benz S-class cùng hai chiếc Jaguar XJ chạy băng băng trên đường làm ai cũng phải chú ý tới. Cô ngồi trên xe suy nghĩ miên man về cuộc sống. Nói thật ra cô chẳng muốn về nước tí nào, đã hai mươi năm rồi cô không về thành phố E. Ngày trước cô theo mẹ sang Anh sống lúc 6 tuổi, tới 18 tuổi thì cô qua Mỹ quản lý chi nhánh tập đoàn, mặc dù tập đoàn của cô rất lớn nhưng cô rất ít khi đầu tư hay lui về Thành Phố E. Nếu không vì di nguyện trước lúc lâm chung thì cô cũng không về làm chi. Nhưng nói thật mẹ cô cũng buồn cười thật, đến phút cuối cùng của cuộc đời lại bắt cô về nước lấy chồng. Một người mà cô không quen, không biết. Bà ấy lại giao cô cho một người con trai cô không quen chỉ vì lý do người đó là con trai của bạn mẹ cô. Đúng là đùa với cô mà. Cô thà ký 10 bản hợp đồng một lúc chứ chẳng bao giờ nghĩ tới những chuyện chồng con này. Cô là một người yêu công việc, yêu gia đình nhưng bây giờ thứ cô có chỉ là công việc và đứa trẻ đang ngồi dựa trên người cô này. Từ trước đến nay cô chưa từng tin vào tình yêu trai gái bởi vì nó quá xa xỉ với cô, thứ mà cô vĩnh viễn không có được. Nếu có cô đã không sống như đứa trẻ không cha từ lúc 6 tuổi và nếu có cô đã không mất đi người con trai mà cô yêu thương. Trái tim của cô nó đã khép kín và đóng băng lại rồi sẽ chẳng còn ai mở nó ra hay làm tan chảy nó được nữa cả. Cô vừa suy nghĩ vừa xoa đầu tiểu công chúa đang ngủ trên người mình. Thật sự mà nói những lúc cô cảm thấy có thêm niềm vui và nghị lực để sống tiếp điều là do cô công chúa nhỏ này cả. Không do cô sinh ra nhưng cô đã giành hết tình yêu thương của mình cho nó. Đang suy nghĩ miên man thì chiếc xe dừng lại. Cô theo phản xạ nhìn ra ngoài cửa kính. Xuất hiện trước mắt cô là một ngôi biệt thự lộng lẫy không kém phần tráng lệ. Cánh cổng màu đen cao vút hai bên còn có hai vệ sĩ canh giữ. Xe từ từ chạy vào căn biệt thự, dọc hai bên lối vào trồng rất nhiều hoa hồng, cỏ xanh được cắt tỉ mỉ, còn có rất nhiều cây lá phong. Điều làm cho cô nhớ nhất chính là hồ nước ở gần căn biệt thự, nước ở trong bức tượng phun ra khắp hồ nước tuyệt đẹp. Chiếc xe bắt đầu ngừng lại kế hồ nước, vệ sĩ liền bước lại mở cửa xe và cúi chào. Cô vừa bước xuống xe thì đã có hai hàng người hầu đứng chuẩn bị chào nhưng cô chỉ ra hiệu cho bọn họ im lặng rồi ôm tiểu công chúa còn đang ngủ xay bước vào và đi thẳng lên phòng. Người hầu thấy vậy liền giải tán đi làm chuyện của mình. Sau khi lên phòng cho tiểu công chúa của mình nằm ngủ yên ổn cô mới bước xuống phòng khách. "Tiểu thư. Cô có cần gì không ạ."-Một người hầu thấy cô bước xuống liền hỏi. "Khi nào cần tôi sẽ gọi. Cô đi làm việc của mình đi." Cô bước xuống ngồi vào ghế safa lạnh lùng nói. Cô người hầu thấy thái độ và lời nói băng lãnh của cô liền run rẩy nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh đi làm việc của mình. Vừa quay đi được hai bước thì một giọng nói băng lãnh vang lên: "Cô kêu quản gia Trương đến đây gặp tôi." Cô tựa người vào sofa nhắm nghiền mắt lười biếng nói. "Vâng ạ" cô người hầu lập tức chạy đi kêu Quản gia   Mời các bạn đón đọcVợ Tổng Tài Bá Đạo của tác giả Tôn Thiên Hạo.
Bạo Vương Liệt Phi
Thể loại: Ngôn tình cổ đại, Vương gia – Vương phi, ngược thân, ngược luyến tàn tâm, HE   Nàng, tuy cơ thể yếu đuối, mong manh nhưng lại thanh khiết, thông minh. Vì thành toàn cho người hữu tình mà thay người đó gả cho một nam nhân, theo truyền thuyết là kẻ bất khả chiến bại, giết người không chớp mắt, tàn bạo vô tình khiến cho người ta vừa mới nghe qua đã sợ mất mật — U Linh Vương. Nàng không hiểu tại sao phải gánh chịu hết tất cả nhục nhã này, từ tiến cung nghiệm thân (xem có còn trinh tiết không) cho đến bị vũ nhục trước mặt mọi người, rồi bị vứt bỏ ở lãnh cung, nhận hết đủ loại hình tra tấn sỉ nhục, mà nàng lại không biết bản thân đã làm sai chuyện gì? Nhưng nàng vẫn kiên cường sống sót, đơn giản là nàng không thể chết được… ‘Vân Yên, ngươi không cần dùng ánh mắt vô tội này nhìn ta, như vậy sẽ chỉ càng làm cho ta thêm ghê tởm, lẽ ra ta nên móc hai mắt của ngươi.’ Hắn dùng tay bóp chặt lấy cằm nàng, khóe môi gợi lên một nụ cười lãnh khốc, tàn nhẫn. ‘Được.’ Nàng không hề tỏ vẻ sợ hãi nhìn chằm chằm hắn, nói: ‘Nhưng hãy cho ta biết lý do, lý do khiến ngươi oán hận ta.’ ‘Bốp.’ Hắn tát nàng một cái, hung hăng tiến về phía trước, lấy tay dùng sức bóp lấy yết hầu của nàng, ánh mắt bắn ra tia nhìn như muốn cắn nuốt người khác ‘Còn muốn tiếp tục giả vờ vô tội trước mặt ta sao?’ “Ta vốn vô tội, cực kỳ vô tội.” Khóe miệng dính máu của nàng lộ ra một nụ cười châm chọc, chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể ngã xuống một bên… *** Review ntttrangvt.wordpress.com : Đây là một trong số ít những truyện mà tôi “cảm & phục” nữ chính hơn hẳn nam chính. Đọc truyện này cũng khá lâu rồi, nhưng thật sự, “điểm nhấn hoàn mỹ” trong “Bạo Vương Liệt Phi” vẫn chưa hề nhạt chút nào. Cái tôi muốn nói ở đây chính là nét “cường” của nữ chính. Khác với những truyện nữ cường mà tôi thường đọc, nét cuốn hút ở nữ chính không phải là sự cơ trí hoàn hảo như Mộc Thanh Dao (Thiên Giới Hoàng Hậu), cũng không giống với Thượng Quan Vãn Thanh (Thất Thân Làm Thiếp) ở sự mạnh mẽ. Cái tôi đề cập ở đây chính là chữ “TÌNH”. Chữ “TÌNH” tôi nói ở đây không phải là Tình Yêu, mà là Tình Thân. Tôi đã đọc rất nhiều truyện ngôn tình, nữ chính khi đã sa vào lưới tình, thường thì họ sẽ bênh vực người họ yêu hoặc bảo trì sự hòa bình, không tổn thương cả 2 bên. Nhưng nữ chính đây không như thế, dù yêu nhưng không quên trách nhiệm mình phải gánh vác, dù luyến tiếc nhưng vẫn phải gồng mình cố gắng vì “Tình thân đối với cô là vô giá”. Yêu thì sao khi “hắn là kẻ thù của quốc gia mình”, yêu thì sao khi “hắn là kẻ là giết cha” và yêu thì sao khi “hắn đã gây bao nhiêu tổn thương cho nàng”. Câu chuyện là cả quá trình dài xoay quanh sự thay đổi “hận” của nam chính và “tâm” của nữ chính. Hắn – U Linh Vương, quyền khuynh thiên hạ, cơ trí anh minh, võ học toàn tài nhưng vì một chữ YÊU sinh HẬN . Nàng – Vân Yên – mơ ước trở thành một tướng quân uy phong trên sa trường, nhưng mệnh trớ trêu, nàng cũng không thể thoát được bốn chữ “Sinh – Lão – Bệnh – Tử”. Hai con người tưởng chừng như cách xa nhau, nhưng dây tơ hồng lại quấn quanh họ, chỉ vì nàng chính là người sẽ tháo gỡ gút mắc trong tim nam chính. Có lẽ, tác giả đã xây dựng hình ảnh nữ chính quá hoàn hảo – hình mẫu mà tôi luôn tìm kiếm trong các truyện ngôn tình, nên dường như tôi trở nên thiên vị với nữ chính hơn. Nam chính – dám yêu dám hận, nhưng chàng vì ám ảnh xưa, vô tình làm tổn thương nàng đến tuyệt. Đọc đến 3 / 4, tôi cứ nghĩ mình sẽ tìm đc một cuốn truyện hoàn hảo, nhưng lúc nào cũng vậy, phút cuối là lúc tôi cảm thấy tình tiết đã trở nên “nhàm”. Tối ghét nam chính không phả vì sự lạnh lùng, nhẫn tâm, điều làm tôi bứt rứt ở nam chính khi đã đóng truyện chính là “Rốt cuộc ai mới là người mà nam chính yêu nhất?” die Chắc các bạn sẽ thấy lạ, phải, tôi thiên vị nữ chính nên cảm thấy tiếc thay cho nàng. Tất cả những điều mà nam chính làm, những câu nói thậm chí đến sắc mặt, khiến tôi cảm thấy bất công cho nữ chính bởi hắn vẫn còn quá yêu mối tình đầu. Nàng vì hắn chịu bao nhiêu dày vò tinh thần lẫn thể xác, nàng quan tâm, lo lắng cho hắn, nàng ước muốn có đc “hạnh phúc đơn giản” nhưng tôi tự hỏi đã bao giờ nam chính đã quan tâm những điều nhỏ nhoi ấy, hay hắn chỉ đang kiếm cớ “vì mối tình đầu đau khổ”. Liệu nếu cô gái xưa còn sống, hắn sẽ chọn ai? Mối tình đầu đau khổ nhưng tuyệt đẹp hay mối tình đầy gian nan nhưng thấm đậm lòng người? Tôi không muốn nam chính là người phụ bạc, có người mới liền quên người cũ, nhưng cách hắn “luyến tiếc” khiến tôi thật sự có ý nghĩ “Nữ chính xứng đáng có một tình yêu đẹp và một chàng hoàng tử yêu thương nàng thật sự” chứ không phải chỉ vì nàng là người tháo gỡ “nghiệt duyên xưa”. Cho dù phút cuối tác giả có bù đắp bằng sự chờ đợi của nam chính thì thế nào? Liệu sự chờ đợi đó có thể xóa đi “ĐIỂM TRỪ” trong lòng tôi. Câu trả lời là “CHƯA BAO GIỜ”. Có thể nói đây là nam chính duy nhất trong những bộ truyện VIP mà tôi không dành tình cảm nhiều, thậm chí là “không thích”! ***   Mời các bạn đón đọc Bạo Vương Liệt Phi của tác giả Ngạn Thiến.