Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Another S/0 (Tiếng Việt)

Another S/0 là bộ truyện gồm hai cuốn: tiểu thuyết Another S và manga Another 0, lần lượt nằm vào hai thời điểm sau và trước Another. Lấy điểm rơi là lúc Sakakibara đã tìm ra đối sách để chấm dứt “hiện tượng”, trả kẻ đã chết về cho Thần Chết, Another S dõi theo bước chân của Misaki đến biệt thự bờ biển cách đó khá xa. Tưởng đã được nghỉ ngơi sau một năm sóng gió bị xung quanh coi là người cõi âm, nào ngờ ở đây cô lại gặp một tiền bối khóa trên, người đã tháo chạy khỏi Bắc Yomi để trốn tránh tai ương, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được vệt loang định mệnh. Rốt cuộc thì bàn tay đen của “hiện tượng” Bắc Yomi có thể lan xa đến đâu, sau khi đã sống lâu đến hai mươi mấy năm như thế? Another 0 lại chọn điểm rơi là trước ngày Sakakibara đến Bắc Yomi, đặt chân vào mạng nhện tai ương của trường, với các chi tiết đậm tính báo hiệu điềm gở, từ một góc nhìn mà sau này ta mới nhận ra là rất đáng thương. Another 0 vốn là phần không xuất bản riêng ở Nhật, mà được đính kèm đĩa anime Another, nay được IPM in gộp vào bộ S/0 này để độc giả có cái nhìn hoàn chỉnh về ba thời điểm trước/trong/sau của vở bi kịch vô tình mà thành tội tình của các học sinh Bắc Yomi, khi cố níu kéo người đã chết ở lại thế giới không còn phù hợp với họ. Đầy tính chiêm nghiệm và điềm báo, Another S/0 còn mở đường cho Another 2001, khi tai ương trở lại với Bắc Yomi vào năm 2001… *** Introduction “Tôi kể cho cậu nghe nhé.” Misaki Mei nói, những ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt miếng băng trắng trên mắt trái, “Để tôi kể cậu nghe, Sakakibara. Về câu chuyện mùa hè cậu chưa từng biết đến.” Tôi bất giác nghiêng đầu, “Hử?” “Về một ‘Sakaki khác’. Cậu muốn nghe chứ?” Chúng tôi đang ở khu phố Misaki, cụ thể là ở hiệu búp bê “Đôi mắt xanh trống rỗng. Dưới ánh chiều tà của Yomi”. Trong không gian quen thuộc, tức là vẫn cứ mờ tối như buổi hoàng hôn, nụ cười của Mei trông thật gượng gạo. Cô có vẻ do dự, dù chính cô là người chủ động gợi chuyện. “Nếu cậu hứa không nói với bất kỳ ai, tôi sẽ kể cho mà nghe.” “Chuyện về một Sakaki khác.” “Không phải Sakaki của cậu đâu. Người này tên là Sakaki Teruya.” Cô cho biết, Sakaki Teruya viết theo Hán tự là “Hiền Mộc Hoảng Dã”[1]. Đây là lần đầu tôi nghe thấy cái tên này. “Trước buổi dã ngoại với lớp vào tháng Tám, tôi đã rời Yomiyama khoảng một tuần, nhớ không?” “À… Cậu cùng gia đình đến căn biệt thự ở bờ biển nhỉ.” “Tôi gặp vào lúc ấy đấy.” “Gặp Sakaki Teruya?” “Nói sao nhỉ? Tôi gặp hồn ma của anh ấy.” “Hả?” Tôi lại bất giác nghiêng đầu. “Hồn ma…” “Sakaki qua đời vào mùa xuân năm nay. Anh ấy chết rồi. Vì vậy, thứ mà tôi gặp hồi mùa hè là hồn ma của anh ấy.” “Hừm, vậy là…” “Không liên quan gì đến ‘hiện tượng’ ở Yomiyama đâu. Không giống ‘kẻ đã chết’ hồi sinh ở lớp 9-3.” Mei chậm rãi chớp con mắt bên phải, “Hồn ma thật đấy.” Bởi con mắt búp bê dưới băng gạc của Mei có thể nhìn thấy “màu của cái chết”. Vậy nên, việc cô thấy thứ đó… Giữa bầu không khí lắng đọng và lạnh lẽo thường trực trong phòng trưng bày dưới tầng hầm, tôi đảo mắt nhìn quanh, cảm thấy câu chuyện này rất đáng ngờ. Từ đêm dã ngoại hồi tháng Tám, “hiện tượng” của năm nay đã dừng lại, kỳ nghỉ hè kết thúc, học kỳ hai cũng bắt đầu. Hạ tuần tháng Chín, tiết trời chuyển sắc thu rõ rệt. Hôm ấy là ngày thứ Bảy thứ tư của tháng, buổi chiều, chúng tôi được nghỉ học. Tôi vừa ghé bệnh viện thành phố ở Yumigaoka để kiểm tra hậu phẫu xem phổi hồi phục đến đâu, và lúc này đang trên đường trở về nhà. Nói mới nhớ, khá lâu rồi tôi chưa tạt vào Dưới ánh chiều tà của Yomi. Tiếc thay, phòng trưng bày tầng một lại đóng cửa. Tôi băn khoăn không biết có nên gọi vào điện thoại bàn nhà Misaki ở tầng trên không, nhưng rốt cuộc lại thôi. Đang định rời đi, di động trong túi áo bỗng đổ chuông. Là Misaki Mei. “Sakakibara? Cậu đang ở trước cửa nhà tôi phải không?” “Sao cậu biết?” Tôi hết sức bất ngờ. Trước sự kinh ngạc của tôi, Mei chỉ lạnh lùng đáp, “Tình cờ thôi. Tôi vô tình nhìn ra ngoài.” “Vô tình nhìn ra từ cửa sổ tầng ba á?” Tôi bối rối ngước lên, thấy một bóng đen thấp thoáng sau dãy cửa sổ tầng ba. “Cậu gọi… bằng di động à?” “Ừ. Tôi có lưu số điện thoại của cậu.” Sau buổi dã ngoại đó, Mei kể rằng đã ném di động xuống sông. Nhưng cô cũng bảo, dù có ném đi, Kirika sẽ lại bắt cô dùng máy mới ngay thôi. “Hôm nay phòng trưng bày đóng cửa nhỉ?” “Ừ, một chuyện hiếm, bà Amane đột nhiên đổ bệnh.” “Ồ!” “Cậu không vào à?” “Vào được không?” “Lâu rồi cậu mới đến. Kirika… mẹ tôi cũng ra ngoài rồi. Tôi xuống mở cửa cho cậu đây. Chờ một chút nhé.” Phải tầm hai tháng rồi. Nếu nhớ không nhầm, lần gần nhất tôi ghé thăm Dưới ánh chiều tà của Yomi là ngày 27 tháng Bảy. Hôm ấy là ngày giỗ mẹ tôi. (Mẹ đã sang thế giới bên kia từ mười lăm năm trước, gần như ngay sau khi tôi chào đời.) Cùng ngày, tôi có hẹn với Teshigawara ở quán cà phê Inoya. Hẹn xong ra về thì vào hiệu búp bê. Hình như chính hôm đó tôi được biết Mei cùng gia đình sắp đi nghỉ ở biệt thự bên bờ biển. Bố tôi vừa về. Dứt lời, trông Mei có vẻ khá ưu phiền. Muốn cùng hai mẹ con tới biệt thự của gia đình. Tôi chẳng ham, nhưng trước giờ vẫn thế, nên không thể từ chối. Nhà cậu có biệt thự à? Ở đâu? Gần biển. Đi ôtô từ đây thì mất cỡ ba tiếng. Không thuộc Yomiyama chứ? Ừ. Ở Yomiyama làm gì có biển, đúng chưa nào? Sau khi đứng đợi lâu hơn “một chút”, tôi được mời vào cửa hiệu không bóng người. Tiếng chuông cửa leng keng vang lên. Misaki Mei xuất hiện trong chiếc váy dài liền thân, vạt váy điểm những mũi khâu màu xanh rải rác trên nền vải đen, mắt trái vẫn là miếng băng gạc thường ngày. “Cậu vào đi.” Cô nói gọn rồi bước về góc phòng, theo cầu thang đi xuống tầng hầm. Tôi bước sau Mei, chợt nhận ra cô đang kẹp dưới cánh tay một quyển ký họa. Quyển sổ khổ tám[2], bìa màu xanh ô liu. Phòng trưng bày dưới tầng hầm trông có phần giống kho chứa đồ, la liệt toàn búp bê và các bộ phận cơ thể. Cách bài trí vẫn y như lần tôi ghé hai tháng trước, trừ chiếc bàn tròn sơn đen và hai chiếc ghế bành bọc vải đỏ mới được kê thêm ở góc phòng. “Cậu ngồi đi.” Mei nói, và chỉ chiếc ghế. “Hay cậu muốn nói chuyện ở chỗ khác?” “À, không sao đâu.” Tôi ngồi xuống, tay để ngang ngực, hít thở sâu. “Có lẽ tớ quen rồi.” “Hôm nay cậu cũng vừa từ viện về à?” “Sao cậu biết?” “Lần trước cậu có nói.” “À. Có nói sao?” Nhờ trời, quá trình hồi phục khá suôn sẻ. Bác sĩ phụ trách còn phấn khích động viên rằng, bởi tôi quyết định phẫu thuật nên nguy cơ tái phát bệnh chắc chắn sẽ giảm đi nhiều. Mei ngồi vào ghế đối diện, nhẹ nhàng đặt lên bàn quyển ký họa lúc nãy. Tôi để ý đến số “1997” nhỏ xíu ở góc bìa màu xanh ô liu, và bất chợt lẩm bẩm, “Quả nhiên.” “Quả nhiên gì cơ?” “Quyển này có màu khác với quyển Misaki thường mang theo. Quyển kia màu nâu sẫm nhỉ? Với cả, trên bìa quyển này còn ghi số ‘1997’ nữa.” “Cậu tinh ý hơn tôi tưởng đấy.” “Đây là sổ vẽ năm ngoái mà, sao cậu lại đem nó theo?” Chẳng lẽ là cố tình à? “À. Tôi định cho cậu xem.” “Có bức tranh nào đặc biệt sao?” “Không hẳn,” Mei khẽ bật cười, rồi ngồi thẳng dậy, ngước mắt nhìn. “Nhưng mà, tôi nghĩ ít nhiều nó cũng có ý nghĩa.” Ít nhiều có ý nghĩa? Ý nghĩa gì cơ? “À ừm, vậy thì…” Tôi bỏ lửng câu nói, cũng không thể thẳng thắn đón nhận ánh nhìn trực diện của Mei. “Tôi kể cho cậu nghe nhé.” Misaki Mei nói, những ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt miếng băng trắng trên mắt trái, “Để tôi kể cậu nghe, Sakakibara. Về câu chuyện mùa hè cậu chưa từng biết đến.” Sakaki Teruya, một “Sakaki khác”. Mei gặp anh ta lần đầu vào mùa hè năm 1996, năm cô 13 tuổi. Kỳ nghỉ hè đầu tiên của cấp hai, như thường lệ, cô cùng gia đình đến căn biệt thự bên bờ biển… “Ở thị trấn Hinami. Không xa biệt thự có gia đình Hiratsuka, người quen của bố tôi. Hai nhà thường qua lại thăm chơi, đôi khi còn bày biện ăn uống kiểu tiệc tại gia.” Nếu bày biện ở nhà Misaki thì ai sẽ là người nấu nướng? Một thắc mắc nhảm nhí thoáng qua đầu tôi. Kirika có vẻ không giỏi bếp núc, khả năng gia chánh của Mei cũng chẳng hơn gì con số không. Vậy là, ông bố? Thật ra đó chỉ là thắc mắc tầm phào, nhưng Mei đã lên tiếng như thể nhìn thấu suy nghĩ của tôi, “Người ấy… bố tôi, chắc quen với nếp sống nước ngoài nên có vẻ thích tiệc tùng. Song hầu như chỉ tổ chức theo kiểu catering[3] thôi, đại loại vậy.” Ra thế. Cũng phải nhỉ! “Sakaki là em vợ ông Hiratsuka. Kỳ nghỉ hè năm ấy gia đình họ sang chơi, anh cũng đi cùng.” Mei lật bìa ký họa, lấy ra một tấm hình cỡ 2L[4] kẹp bên trong. “Đây là ảnh chụp hôm đó.” Nói đoạn, cô lặng lẽ chìa ảnh cho tôi. Tôi nghiêm nghị gật đầu và cúi xem. Hẳn là chụp trên hiên biệt thự, trong ảnh có Kirika và Mei. Dáng vẻ Mei hai năm về trước đã nhuốm màu bí ẩn rồi (chỉ khác là không đeo băng mắt). Ngoài hai mẹ con họ còn có năm người nữa, cả nam lẫn nữ. “Sao cậu không đeo băng mắt?” “Mẹ tôi bảo tháo ra vì có khách tới chơi.” Con mắt giả màu xanh thay cho bên mắt trái đã mất khi còn nhỏ của Mei là do bà mẹ nghệ nhân búp bê đặc biệt chế tác cho. Vậy mà Mei lại dùng băng mắt che nó đi, mẹ cô hẳn không khỏi đau lòng. “Người ngoài cùng bên phải là Sakaki, 24 tuổi vào thời điểm ấy.” “Bố của Misaki đâu?” “Người đó chụp ảnh, nên không có mặt trong hình.” Đôi nam nữ tầm tuổi trung niên này chắc là vợ chồng Hiratsuka, ngồi lọt thỏm giữa họ là một bé gái. Cách xa hai vợ chồng một chút, bên cạnh Sakaki Teruya, là một cậu bé nhỏ nhắn. Trừ Mei và Sakaki, mọi người trong hình đều cười tươi và nhìn thẳng vào máy ảnh. “Cậu bé cạnh Sakaki là So, con riêng của cô Tsukiho vợ ông Hiratsuka. Lúc đó cậu bé đang học lớp Bốn.” Tức là dưới tôi và Mei ba khóa. Da cậu bé rất trắng, nhưng không bằng Mei. Trông khá trầm tính. Nhìn thì rõ là mỉm cười, nhưng không hiểu sao cứ toát ra vẻ gì cô đơn. “Còn bé gái?” “Mirei. Bấy giờ cô bé mới được ba tuổi thì phải. Mirei là em gái khác cha của So.” “Vậy là…” “Cô Tsukiho tái giá với ông Hiratsuka rồi sinh bé Mirei. So là đứa con với người chồng trước. Ông ta mất sau khi So chào đời.” Ừm. Câu chuyện tuy hơi lắt léo, nhưng cũng không tới mức khó hiểu. “Nói chung,” Mei đặt hai khuỷu tay lên mép bàn, vừa đỡ cằm vừa rướn người nhìn vào tấm hình trên tay tôi. “Đó là lần đầu tôi gặp Sakaki. Anh sẽ đáp lại nếu có ai hỏi chuyện, nhưng không bao giờ chủ động mở lời. Ấn tượng của tôi về anh ấy là, một con người ít nói và khó gần.” “Trông hơi giống thầy Chibiki nhỉ?” “Chắc thế.” “Không phải là giống thầy Chibiki sôi nổi hoạt bát thời trẻ đâu. Cứ xem ảnh cũ của thầy thì thấy thời đó với bây giờ cứ như hai người khác nhau vậy. Ý tớ là Sakaki trông hơi giống thầy Chibiki trầm lặng của hiện tại ấy, nhưng chỉnh tuổi về lứa ngoài hai mươi. Nếu đeo kính có khi còn giống hơn nữa.” “Có vẻ cũng đúng.” “Anh này không sống cùng gia đình Hiratsuka à?” “Ừm,” Mei trả lời rồi lấy lại tấm hình. “Anh ấy sống một mình ở biệt thự bên hồ.” Cô đặt tấm hình sang bên, do dự một hồi lại với lấy quyển ký họa, mở đến trang giữa rồi nói “Đây này!” và cho tôi xem. Bức tranh vẽ một ngôi nhà. Dù ký họa bằng bút chì, nhưng có thể nói, khả năng của người vẽ vượt trội so với học sinh cấp hai bình thường. Viền sau ngôi nhà là một vạt rừng hay rặng cây. Nhìn qua cũng thấy nhà cửa khá lớn và bề thế. Có lẽ đây là “biệt thự bên hồ” mà Mei đang nói đến. Biệt thự gồm hai tầng, xây dựng theo kiến trúc phương Tây. Tường ốp ván gỗ. Cửa sổ cơ bản là kiểu cao hẹp, đóng mở bằng cách đẩy lên đẩy xuống. Mái nhà không mang hình tam giác thông thường, mà ở lưng chừng lại gập xuống, tạo thành độ nghiêng dốc hơn so với phía trên[5]. Ở phần tường sát mặt đất là một dãy cửa sổ nhỏ. “Trang tiếp theo cũng là căn biệt thự ấy.” Nghe Mei nói, tôi lật sang xem. Bức này thay góc nhìn. Khác với các cửa sổ còn lại, cửa sổ tầng hai khá độc đáo, có hình ô van cắt bỏ nửa dưới, rồi lại bổ dọc thành hai phần nằm đối xứng nhau. Cứ như đôi mắt vậy! “Hơi giống ngôi nhà Amityville[6].” Tôi buột miệng. “Đó là gì?” Mei nghiêng đầu. “Cậu chưa xem Chuyện rùng rợn ở Amityville[7] à? Ngôi nhà xuất hiện trong phim ấy đấy.” Hơn nữa, còn là một ngôi nhà cực kỳ ma quái. “Tôi không biết.” Mei đáp ngay, vẫn nghiêng đầu. “Ừm, bức này vẽ vào hè năm ngoái à? Vì ở góc phải bức tranh có nguệch ngoạc mấy số “8/1997”. “Giờ này năm ngoái, tôi cũng đến biệt thự bên bờ biển. Trong lúc đi dạo, tôi phát hiện ra ngôi nhà và bỗng muốn vẽ thử.” Mei trả lời, nhẹ nhàng gấp sổ lại. “Tình cờ nó lại là nhà của Sakaki.” “Nghĩa là năm ngoái cậu cũng gặp anh Sakaki đó?” “Gặp mấy lần.” “Trong lúc vẽ tranh?” “Lúc ấy cũng có gặp, nhưng gặp lại lần đầu là ở bờ biển cơ.” “Biển? Ban nãy cậu nói là ‘biệt thự bên hồ’ mà?” “À, thế hả? Chỗ này là hồ, mà cũng không lớn tới mức đó, có vẻ giống cái ao hơn.” Mei khẽ nheo mắt phải, “Ở đấy có biển, từ bờ biển đi xa khỏi khu rừng một lúc sẽ gặp cái ao. Tên nó là Minazukiko[8]… À, vậy đúng là hồ rồi.” Dù nghe giải thích, nhưng tôi không mường tượng nổi địa hình khu vực Mei đang miêu tả, nên vẫn chẳng hiểu gì cả. “Bấy giờ Sakaki đang chụp ảnh ở bờ biển. Chụp ảnh là sở thích của anh ấy thì phải. Sakaki đi cùng So, còn tôi thì đi một mình. Đấy là lần gặp mặt tình cờ đầu tiên sau một năm từ giã. Cậu cháu họ cũng nhớ chúng tôi từng gặp nhau vào năm kia.” “Ừm, vậy là hai người đã nói chuyện?” “Chút đỉnh.” Là chuyện gì? Tôi định hỏi nhưng lại thôi, cứ hỏi dồn hết câu này đến câu khác thì sớm muộn gì cô cũng nói “Tôi ghét bị hỏi nhiều” và từ chối trả lời cho mà xem. Thế nhưng, Mei vẫn tiếp tục kể, “Tự dưng Sasaki bắt chuyện với tôi, ‘Ồ! Em đeo băng mắt đấy à…’” Em là Mei phải không? Năm ngoái, chúng ta gặp nhau tại biệt thự nhà Misaki đúng chứ? Sakaki Teruya tiến lại gần, tay vẫn cầm chiếc máy ảnh cơ. Anh kéo lê chân trái, điệu bộ hơi mất tự nhiên. Anh bị thương ư? Mei hỏi. À, không… Sakaki đáp, nhưng lại khẽ gật đầu. Tôi gặp tai nạn, từ rất lâu rồi. Vết thương từ dạo ấy không hồi phục, đến tận bây giờ vẫn phải lê chân trái để đi. Tai nạn xảy ra khi Sakaki còn học cấp hai. Chiếc xe buýt của lớp bị xe tải đâm… “Hả?” Nghe chuyện, một ký ức trỗi dậy, tim tôi run rẩy đến lạnh toát cả người. “Tai nạn xe buýt trường cấp hai?” Ban nãy Mei có nói, vào thời điểm trong hình, Sakaki Teruya 24 tuổi. Tức là năm nay anh ta 26 tuổi, thời anh ta còn học trung học cơ sở, là hơn mười năm về trước. “Lẽ nào…” Tôi lẩm bẩm, rồi hít một hơi thật sâu. “Cái người tên Sakaki đó, ngày xưa cũng ở Yomiyama? Anh ta từng học trường Bắc Yomi, lớp 9-3, lẽ nào lại như vậy?” “Tai nạn thảm khốc năm 87 nhỉ?” Mei gật đầu lặng lẽ. “Tôi cũng từng nghĩ như vậy. Khi bắt đầu thực hiện ‘đối sách’ cho năm nay, trong lúc nghe thầy Chibiki kể chi tiết những câu chuyện về tai ương ngày xưa, tôi chợt nhớ đến chuyện của Sakaki.” Mười một năm trước, mùa xuân năm 1987, tai ương ập đến với lớp 9-3 trong buổi du lịch ngoại khóa. Xe buýt riêng của lớp xuất phát từ Yomiyama hướng đến sân bay ngoại thành, tai nạn xảy ra giữa đường đi. Một chiếc xe tải từ làn đường bên kia đâm thẳng vào xe buýt do tài xế ngủ gật… Tính cả học sinh và giáo viên phụ trách, có tất cả bảy người thiệt mạng. Sự cố khiến Sakaki Teruya mang thương tật bên chân trái, lẽ nào lại là vụ việc ấy? “Vì vậy, mùa hè năm nay,” Mei lặng lẽ cất lời. “Tôi định sau khi đến biệt thự ở biển sẽ đi gặp anh Sakaki để xác nhận chuyện này. Giá biết thêm thông tin gì đó hữu ích thì tốt quá, nhỏ nhặt thôi cũng được.” Ầy, thật tình! Tôi nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Mei. Cô ấy cứ im ỉm hành động là sao, chí ít cũng nên nói một tiếng cho tôi biết chứ. Dù sao thì, tôi buộc phải công nhận đây đúng là một biểu hiện rất Misaki Mei của Misaki Mei. Không bận tâm đến những suy tư của tôi, Mei tiếp tục, “Thế nhưng khi tôi đến gặp Sakaki thì anh ấy mất rồi, mất vào mùa xuân vừa qua, đâu tháng Năm.” Mei khẽ vén tóc mái, thở dài. “Cuối cùng tôi chỉ gặp được hồn ma Sakaki… Sao, Sakakibara? Cậu có muốn nghe tiếp không? Hay là chúng ta dừng ở đây, để tránh gợi lại những ký ức cũ buồn đau?” “À…” Tôi chau mày, ngón cái ấn vào thái dương bên phải. Cùng lúc, tôi cảm nhận được âm thanh trầm thấp nặng nề, yếu ớt vang lên đâu đó trong đầu. Ùng, ùnggg… “Tớ muốn nghe chứ, tất nhiên rồi.” Mei mím chặt môi, gật đầu, “Sakaki đã chết vào mùa xuân năm nay. Nhưng không thấy thi thể đâu cả. Anh ấy biến thành hồn ma để tìm kiếm xác mình.” Mời các bạn mượn đọc sách Another S/0 (Tiếng Việt) của tác giả Yukito Ayatsuji & Trang Phạm (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bản Thảo Bằng Đá
Tên ebook: Bản Thảo Bằng Đá (full prc, pdf, epub) Tác giả: Luis García Jambrina Thể loại: Best seller, Kỳ bí, Tiểu thuyết, Trinh thám, Văn học phương Tây   Dịch giả: Phạm Triệu Lập - Phạm Thủy Hương Nhà xuất bản: NXB Dân Trí Công ty phát hành: Nhã Nam Số trang: 400  Giá bìa: 74.000 đồng  Nguồn: Romance Book Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Bìa sách Bản Thảo Bằng Đá - Luis García Jambrina Giới thiệu: Cuối thế kỷ XV, Fernando de Rojas, sinh viên luật của trường Đại học Salamanca, được trao nhiệm vụ điều tra vụ giết hại một giáo sư Thần học. Và từ đó Rojas bước vào cuộc điều tra kỳ bí, trong đó tình trạng của người Do thái và người cải đạo, những cảm xúc sâu sắc, những lý thuyết phi tôn giáo, tính nhân văn nổi bật, được miêu tả sắc nét. Một Salamanca ngầm ẩn tích, cùng lịch sử và truyền thuyết hấp dẫn của một thành phố trong một thời kỳ đầy biến động, đã dần hiện ra. Trong quá trình điều tra, Rojas đã lần lượt khám phá ra nhiều bí ẩn, vượt qua nhiều cạm bẫy để tìm ra điều ẩn giấu đằng sau vẻ giản đơn bề ngoài. Anh đã dấn thân vào một cuộc phiêu lưu cam go, thông qua một mê cung đầy bất ngờ và nguy hiểm, nơi cuộc điều tra của anh trở thành cuộc mạo hiểm đầy sáng tạo đượm chất nhân văn, với kết quả vô cùng bất ngờ, kịch tính   Bản thảo bằng đá thuộc thể loại tiểu thuyết dã sử, trinh thám, bí hiểm, đồng quê... nhưng đã vượt lên trên tất cả các thể loại đó nhờ chất biểu tượng hiếm có cùng những nhân vật không bao giờ trôi vào quên lãng. Luis García Jambrina  sinh năm 1960, là giáo sư văn học Tây Ban Nha tại trường Đại học Salamanca. Ông còn là tiến sĩ triết học, chuyên viết kịch bản phim và truyền hình. Ông có nhiều bài viết và một số sách bình luận về văn học, đã biên soạn và xuất bản tuyển tập về các nhà thơ lớn của Tây Ban Nha. Trong số những phần thưởng cao quý, ông đã nhận Giải bình luận văn học Fray Luis de Leon  năm 1999 và Giải truyện ngắn của tờ Công báo khu vực năm 2006 . Ông còn là nhà bình luận thơ cho tờ phụ san ABCD về Mỹ thuật và Văn học. Là tác giả của những tập truyện ngắn như Đối lập với nhà xác và những thanh toán (1995) và Những xác chết S.A.  (2005). Sách của ông được dịch ra nhiều thứ tiếng khác nhau. Bản thảo bằng đá là tiểu thuyết đầu tay của ông. Cuốn tiểu thuyết tuyệt hay này khiến người ta nghĩ tới Tên của đóa hồng của Umberto Eco. ― José Maria Pozuelo Yvancos   Mời các bạn đón đọc Bản Thảo Bằng Đá của tác giả Luis García Jambrina .
Quả Cam Luân Hồi
AudioBook Quả Cam Luân Hồi Tên ebook: Quả Cam Luân Hồi (full prc, pdf, epub) Tác giả:  Hồng Nương Tử Thể Loại: Hài hước, Kinh dị, Giả tưởng, Trinh thám, Tiểu thuyết, Văn học phương Đông Dịch giả: Thanh An Dạng bìa: Bìa mềm Số trang: 336 Khổ sách: 13 , 5x21 cm Ngày phát hành: 31/10/2012 Công ty phát hành: Quảng Văn Nhà xuất bản: Văn học Giá bìa: 79.000 VND Chụp pic: Thuyduong Le Type: Thùy Dương, Nguyễn Thị, Ha Huyen, Phuong Minh, Huong Nguyen, Tiểu Tú Tú, Koibito Yo Nguồn: luv-ebook.com Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Bìa sách Quả Cam Luân Hồi - Hồng Nương Tử    Giới thiệu:     Quả Cam Luân Hồi là tiểu thuyết kinh dị nhưng vô cùng hài hước và hấp dẫn, bởi đọc xong nó bạn sẽ sởn tóc gáy và cười đau bụng! Nếu bạn muốn tìm đọc một cuốn tiểu thuyết kinh dị nhưng vẫn không thiếu những tình huống hài hước khiến bạn cười lăn lộn thì Quả Cam Luân Hồi chính là lựa chọn dành cho bạn. Hạ Thi Đình là một cô nhân viên bình thường, có phần ngô nghê, ngốc nghếch. Bình thường là thế nhưng cô lại có một số phận không bình thường chút nào bởi bát tự (ngày giờ sinh) đặc biệt của mình. Cô làm bạn với ma rồi bị ép học đạo, trở thành đạo cô của giáo phái Đường môn, một giáo phái đã bị tuyệt diệt từ lâu. Sứ mệnh của cô là chống lại tên ác ma Vương Bác Du, ngăn cản hắn tìm được quả cam luân hồi, vật dẫn để hồi sinh người chết. Chặng đường đó ngập tràn gian nan nguy hiểm nhưng cũng không thiếu những pha hài hước dở khóc dở cười bởi sự vụng về và ngây thơ của chính cô   Hồng Nương Tử  là nữ nhà văn trẻ của Trung Quốc, hiện đang sống ở Thâm Quyến. Là một nhà văn viết truyện kinh dị xuất sắc. Truyện của cô vừa đa đoan kỳ ảo nhưng cũng lắm khi thê lương mà huyền bí. Ngôn từ sử dụng tinh túy mà duy mỹ vẽ nên những cung bậc khác nhau trong lòng mỗi độc giả. Có người đọc truyện của cô thấy sợ hãi, có người cảm thương, có người lại buồn bã. Cô sử dụng một phong cách rất độc đáo mà tạo nên những câu chuyện rất riêng của mình. Cô được biết đến với biệt danh là  “Nữ hoàng kinh dị”  của Trung Quốc.   Các tác phẩm kinh dị tiêu biểu:    -         Hồng đoạn  (Tấm vải đỏ),  -         Huyết sắc diện cụ   (Mặt nạ máu), -         Nghiệt oán tóc xanh , -         Chanh tử  (Quả cam luân hồi), -         Lục môn  (Cánh cửa xanh),  -          Thất bộ kiều   (Cầu bảy bước)   Mời các bạn đón đọc Quả cam luân hồi của tác giả Hồng Nương Tử.
139 eBook Trinh Thám - Kinh Dị hay [PRC]
Đây là 1 số ebook mình sưu tầm được. Mời các bạn đón đọc.   Danh sách:   1. Ăn kiêng và chết - Wenzell Brown 2. Ân Oán Của Người Ăn Mày - Fernando Sorrentino 3. Bá tước Dracula 4. Bàn Tay Của Người Đồng Tính Luyến Ái Nilsen - Trần Hải 5. Bàn Tay Định Mệnh - Guy Der Cars 6. Bản thảo tìm thấy trong chai - Edgar Allan Poe 7. Bảy đêm quái đản. 8. Bên bờ nước - Robert Bloch 9. Bí mật tông đồ thứ 13 - Michel Benoit 10. Blaze 11. Bóng tối và cô đơn - Paul Kenny 12. Bông Uất Kim Hương đen - Alexandre Dumas 13. Bùa Lỗ Ban ... thực hư ... thiện ác - Thiên Hùng 14. Bức chúc thư bằng mật mã - Paul Jacques Bonzon 15. Bức họa chết người - Agatha Christie 16. Bức tranh quái dị - Erckmann- Chatrian 17. BƯỚM TRẮNG - Walter Mosley 18. Các xác không đầu – Topa 19. Cái bẫy - Actua Pôtgié 20. Cai rìu, cây đàn Koto và cánh hoa cúc (Seshi Yokomizo) 21. Cái hôn của tử thần 22. Cạm Bẩy Hồng Nhan - Jean Louis Viot 23. Căn Nhà Trên Đường An Địa - Bồ Giang Tuyết Điểu 24. Cánh cửa mở - Edmond J.Lane 25. Cảnh sát và thám tử tư - Dorothy McFalls 26. Chiếc áo bùa ma - Dino Buzzati 27. Chiếc áo da báo - Jean Francois 28. Chiếc áo dị kỳ - Dino Buzzati 29. Chiếc ghế đa tình – Edogawarampo 30. Chiếc măng - tô trắng kẻ ô vuông - Kazimierz Korkozowicz 31. Chỗ Hẹn - Jonh Christophe 32. Chúng Đớp Đấy - Anthony Soucher 33. Chuyện trại Fear 34. Chuyen xay ra tren duong tau toc hanh phuong đong 35. Cô gái có hình xăm rồng 36. Con chồn hôi ma quỷ - “Saki” (H. H. Munro) 37. Con quạ - Edgar Allan Poe 38. Con quỷ áo xanh - Walter Mosley 39. Con Quỷ Truyền Kiếp - Jessie D. Kerruish 40. CORALINE - NEIL GAIMAN 41. Cửa địa ngục - James Dawson 42. Cuộc so tài - Joen Vatsek 43. CUỘC TÌNH CUỐI CỦA CHÀNG CẢNH SÁT - Jerry Cotton 44. Dao kề gáy 45. Đảo kinh hoàng - Dennis Lehane 46. Dark Water 47. Đầu giáo sư Dowel - A. R. Beliaev 48. Đau thương đến chết - Phan 1 Van Kiep 49. Đau thương đến chết – Phan 2 Luân hồi 50. Đề thi đẫm máu - Loi Me 51. Death Notes LA BB Murder Cases 52. Đêm đen - David Morrell 53. Đia đồ di cốt 54. Dia nguc tang thu 19 55. Điệp Viên Giữa Sa Mạc Lửa - Nhị Hồ 56. Điều lệnh thứ mười một - Jeffrey Archer 57. Điệu Nhảy Thầy Tu - Jarson Dark 58. Đợi chờ - John Le Carré 59. Gia tộc ma cà rồng 60. Giấc Mơ – Bachim 61. Giai Điệu Dưới Tầng Hầm - John Trinian 62. Gói thuốc lá - Thế Lữ 63. HÃY ĐẶT NÀNG LÊN TẤM THẢM HOA - James H. Chase 64. Hồn ma hải tặc Râu Đen - Ben Stahl 65. Hồn Ma Trong Biển Máu - Nguyễn Lê Quan 66. Jerry Cotton - Truy Lùng Tên Sát Nhân 67. Kẻ chết giả - Dino Buzzati 68. Kẻ kế vị - Richard Carduis 69. Ke Tam Xuong - Jeffery Deaver 70. Khu vuon xuong 71. KIEP NAN TROI DINH 72. Kiếp Nào Yêu Nhau - Đinh Lâm Thanh 73. Kinh Hoàng - C.B. Gilford 74. Kỳ án ánh trăng 75. Lâu đài ma quỷ - Kotoko 76. Lều số 13 77. Liêu trai chí dị 78. Độc giả thứ 7 79. Ám hà 80. Luật im lặng - Mario Puzo 81. Lưỡi dao bị nguyền rủa 82. MẶT CHÓ SÓI - Katharina Fischer 83. Mạt cưa mướp đắng - Villi Breinholst 84. Mắt mèo 85. Mặt nạ máu 86. Mật thám thiếu niên 87. Một hai ba những cái chết bí ẩn 88. Mụ phù thủy 89. Mũi tên thứ tư - Jean-Francois Nahmias 90. Mưu Trí - Phillips M. Margolin 91. Ngày hành quyết – RisacKhaduic 92. Người đàn ông vận đồ đen 93. Người vô tội - Harlan Coben 94. Nhạc vương - Huỳnh Dị 95. Những con chim - Daphne Du Maurier 96. Những người đàn ông có vấn đề - Donald Honig 97. Những vụ án nổi tiếng thế giới - Phương Hà, Vĩnh Hồ 98. NIGHTMARE - Nguyễn Đại. 99. Nỗi đau đom đóm. 100. Nụ cười của người đã chết - Robert Arthur 101. OAN NGHIỆT - Peter Robinson 102. Ông già mù và con chó què 103. Phát súng trượt - Stuart Woood 104. Phép lạ lúc bốn giờ - Price Day 105. Quán trọ hoang thôn 106. Quỷ ám 107. Bảy ngôi làng ma 108. Resident Evil 1 109. RING - Vòng Tròn Ác Nghiệt - Suzuki Koji 110. ROBOT nói láo - Isaac Asimov 111. Rực lửa miền băng tuyết - John Gadner 112. Sáu ngày của Condor - James Grady 113. Tấm mạng - E.E 114. Tấm vải đỏ 115. Tên của đóa hồng - Umberto Eco 116. Thần đang nhìn ngươi đấy 117. Thanh toán - Robet Atonio 118. Thay Hồn Đổi Xác - Thu Nga 119. The Alibi man 120. Thi nhân và sát nhân 121. Thời hạn - Dino Buzzati 122. Thùng rượu Amontillado - Edgar Allan Poe 123. Tiếng súng từ đêm tối - Avram Davidson 124. Tình Yêu Và Tội Lỗi - Siphrit Vanhon 125. Trai Hoa Do - Di Li 126. Trái tim thú tội - Edgar Allan Poe 127. Trang nhật ký đẫm máu - Mary Higgins Clark 128. Trên Chuyến Bay Đêm - Ken Follett 129. Tượng Đài Thương Tiếc - Mặc Nhiên 130. Vành đai khí độc 131. Vết bớt màu cà phê sữa 132. Vô hạn khủng bố 1-17 133. Vô hạn khủng bố 18 134. Vô hạn khủng bố 19 135. Vũ điệu của thần chết 136. Vũ điệu quỷ 137. Vụ giết người trên sân Goft 138. Xâu chuỗi ngọc màu nâu - H.H Munro 139. Xử án trong tu viện - Robert van Gulik
Vụ Án Ngôi Cổ Mộ ở ngoài thành Bắc Kinh
Tên ebook: Vụ Án Ngôi Cổ Mộ ở ngoài thành Bắc Kinh (full prc, pdf, epub) Tác giả: Tương Dương Thể loại: Kinh dị, Ma quái, Tiểu thuyết, Trinh thám, Văn học phương Đông Nhà xuất bản: NXB Tổng hợp Đồng Nai Đánh máy: : hcm_bluerose Nguồn: e-thuvien.com Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Bìa Vụ Án Ngôi Cổ Mộ ở ngoài thành Bắc Kinh - Tương Dương Giới thiệu: Tác giả Tương Dương gửi đến bạn đọc một truyện trinh thám pha lẫn yếu tố truyện ma đầy bí ẩn và thu hút. Lạc vào câu chuyện là lạc vào một thế giới mới, lạc vào truyện là lạc vào vòng xoay mới, vòng xoay của những gì còn ẩn chứa, có phải hay không có lời nguyền phủ bụi lên tất cả, có phải hay không tất cả đều nhuốm màu thời gian, có phải hay không, tất cả chỉ là dàn dựng, có hay không sự thực sau lời đồn đại. Tất cả sẽ làm bạn không thể thoát ra khỏi câu chuyện ly kì Vụ Án Ngôi Mộ Cổ Ở Ngoại Thành Bắc Kinh. Vụ Án Ngôi Mộ Cổ Ở Ngoại Thành Bắc Kinh là hành trình tìm kiếm những bí ẩn cất giấu đằng sau những thứ tưởng chừng như bình yên. Đọc truyện mới thấy được hết những điều này, có đi, trải qua những gì tác giả đề cập đến mới thấy được hết những đặc sắc của tác phẩm. Lối kể chuyện mộc nhưng không nhàm chán, cách xây dựng nhân vật giản dị nhưng không tầm thường, mỗi cái một nét riêng, đặc trưng. Sau Phụng Tiên Tự độ 500 – 700m có hai ngôi mộ cổ nằm cạnh nhau trên một ngọn đồi thông. Nhưng hai ngôi mộ đó theo những chuyện xa xưa kể lại thì một Hoàng tử triều Mãn và Công chúa út của Sùng Trinh Hoàng đế đã cầm gươm báu giết chết đại Công chúa và những người con gái khác của ông để khỏi bị quân Mãn Châu làm nhục rồi ngài tự vẫn ngay trong cung điện. Tuy nhiên một cung phi có mang bốn tháng đã thoát khỏi hoàng cung mang theo một giọt máu của Sùng Trinh Hoàng đế. Bào thai này chính là con gái út của ngài. Sau này khi lớn lên nàng gặp và yêu thương một Hoàng tử triều Mãn. Khi chết hai người được chôn gần nhau. Dân chúng trong vùng quen gọi là mộ ông Hoàng Mãn bà chúa Hán. Tôi chỉ biết câu chuyện này có vậy thôi. Không biết có đúng là Uyên Ương mộ không. Nếu Dương tiến sĩ cần biết thêm tôi sẽ tra cứu thêm và trả lời sau. Quan Linh Phụng mải mê với những tình tiết cô đang kể không nhận ra từng nét đổi thay trên gương mặt của ông Dương. Đôi mắt ông ta lóe lên những ánh mắt thật lạ, môi ông run run như định nói điều gì nhưng xúc động không nói lên được và mồ hôi đã rịn trên trán ông ta rằng mùa xuân ở Bắc Kinh nhiệt độ đang từ 10 – 15 độ C. Bí mật đằng sau tất cả là gì, còn gì ẩn giấu nữa, mời bạn đón đọc truyện để tìm ra cái kết. Mời các bạn đón đọc  Vụ Án Ngôi Mộ Cổ Ở Ngoại Thành Bắc Kinh của tác giả Tương Dương.