Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhất Thế Khuynh Tình

Truyện Nhất Thế Khuynh Tình của tác giả Yên Thị là câu chuyện hòa thân thường được diễn ra ở chốn triều đại cổ xưa. Hoàng đế Tuyên triều là người hùng tài đại lược, văn võ song toàn, rồi lại bá đạo mãnh liệt. Y là tiểu vương tử Nguyệt tộc không thể chịu sủng, vì mượn binh cam nguyện nhập Tuyên triều làm chất tử. Một lần ngoài ý muốn, Tuyên triều hoàng đế cường thượng chất tử Nguyệt tộc. Ai ngờ chất tử nhìn như nhát gan  phản ứng lại ngoài dự kiến của hắn. Làm hắn không hiểu lý do chưa hết, muốn ngừng mà không được. Sớm chiều ở chung  hắn cũng  dần phát hiện ── y,người yếu đuối không lạnh không nóng , kỳ thật ôn nhuận như ngọc lại nội hàm cốt khí... *** Thể loại: + H văn, cổ trang, cung đình, cường thủ hào đoạt, có ngược có ngọt. + Đế vương bá đạo sủng thụ cường công. + Chất tử ôn nhu ngạo kiều thông minh cường thụ. Nội dung: Hoàn Ân là tiểu vương tử Nguyệt tộc, thường xuyên bị phụ hoàng đối xử lạnh lùng, thờ ơ. Vì thế mà khi đất nước của y cần mượn binh của nước Tuyên Hướng, y đã cam chịu đứng ra tự nhận là chất tử (con tin) sang Tuyên triều, mong muốn được vua cha để ý mà đối xử tốt hơn với y. Nào ngờ, vừa mới đặt chân sang nơi đất khách, vì một sự hiểu lầm, Hoàn Ân bị Dung Thành - đương nhiệm hoàng đế Tuyên triều - cường thượng y. Từ đó, Hoàn Ân sinh hận thù với hắn... Sau khi vào cung, Dung Thành thấy Hoàn Ân có ngoại hình cũng bình thường thôi, nhưng khí chất và tính cách của y lại nhẹ nhàng, ôn nhuận, hòa khí, làm hắn không thể không động lòng với người này. Hắn ngày đêm sủng Hoàn Ân lên tận trời, mà Hoàn Ân lại luôn nghĩ hắn chỉ đang chơi đùa với mình mà thôi, chơi chán rồi cũng sẽ vứt. Y cố để cho bản thân không rơi vào lưới tình với Dung Thành. Chiến tranh kết thúc, Hoàn Ân bỏ trốn về nước, mới phát hiện mình đã yêu người kia mất rồi. Sau đó, y không ngờ, Dung Thành thế nhưng dắt cả đoàn binh sang nước y, chỉ để đem y trở về. Y lại càng động lòng với hắn. Cho đến lúc hắn nhảy ra đỡ tên độc cho y, Hoàn Ân đã thực sự chắc chắn mình rất yêu người này. Hai người sống hạnh phúc bên nhao từ đó về sau. Chốt: Tui đọc bộ Ái Hậu Dư Sinh thấy (cảnh H) hay quá trời quá đất nên đã đi tìm một bộ khác cùng tác giả, và tèn ten! Một bộ cực phẩm lại được tìm ra rồi nà >< Truyện hay, nhẹ nhàng, mặc dù có ngược, vì cường cường mà, phải mất một thời gian hai anh mới đến với nhau, chưa kể trắc trở đủ đường vì công là hoàng đế một nước nữa. Cũng may em thụ cường nên không ầm ĩ nháo loạn gì cả, trừ vụ ẻm bỏ trốn về nước hoy, sau đó thì bị anh đè luôn trên ngựa ¬‿¬ Tóm lại là truyện rất hay đấy, mọi người nhớ đọc nhe. *** Trên quan đạo, xa xa giương lên bụi đất, tiếng vó ngựa đát đát liên tiếp truyền đến. Hai người thanh niên bộ dáng tướng lĩnh , thân mặc áo giáp khinh lượng, bên hông đeo trường kiếm, kỵ mã đằng trước, phía sau theo một chiếc mã xa ,mã xa do mộc chế , nhìn qua thực rắn chắc, nhưng bởi vì do không có đồ trang trí gì, có vẻ hơi chút đơn sơ. Trong mã xa ở bên cửa sổ cũng chỉ treo liêm tử (mành), trên xe phô chút nhuyễn điếm, chính giữa đặt một bộ ải kỷ (bàn con thấp), bày biện cực kỳ đơn giản. Một người công tử mặc áo xám đang tựa vào bên cửa sổ, mượn chính ngọ(giữa trưa) dương quang đọc sách, một bên khách sườn cửa sổ là một tiểu đồng nằm úp sấp ước chừng mười một hai tuổi, đang hất liêm tử ra bên ngoài xem. “Ai, đều đi mấy ngày rồi, sao còn chưa tới.” Tiểu đồng giận dỗi buông liêm tử xuống, nằm ở trên nhuyễn điếm sinh hờn dỗi. Hôi y(áo xám) công tử mỉm cười, nói:“Ngươi lại bắt đầu phiền chán . Vài ngày trước chúng ta đã vượt qua biên giới, hẳn là rất nhanh có thể đến Ung Kinh.” Tiểu đồng vẫn là khó chịu, ở trên nhuyễn điếm trằn trọc:“Điện hạ, ta thật không rõ ngươi tại sao phải đáp ứng chuyến đi này. Bệ hạ hắn thì không thể tùy tiện chiêu người, nhận thức làm nghĩa tử, đưa đi Tuyên Hướng sao?” Hôi y công tử thùy hạ mắt tiệp, thở dài:“Ở bên ngoài nhớ rõ bảo ta công tử, không cần kêu điện hạ. Còn như ngươi nói nhận thức nghĩa tử, Tuyên Hướng hoàng đế cũng không phải đứa ngốc, chẳng những sẽ không tán thành thế thân này, còn khả năng rất tức giận, chẳng những không mượn binh, còn thừa dịp cơ hội này lấy khi quân chi tội đối Nguyệt tộc phát động công kích.” Tiểu đồng bỗng chốc đứng lên, mở to mắt mắt:“Đáng sợ như thế?” “Sự vụ quốc gia cùng quốc gia trong đó chính là vậy, từng bước tính kế, phải cẩn thận chặt chẽ, bằng không bị người nắm được nhược điểm, sẽ gặp chuyện không may. Hơn nữa chúng ta lại đang ở thời khắc nguy cấp, càng thêm không thể thả lỏng cảnh giác.” Tiểu đồng ngu ngơ trong chốc lát, nói:“Ta cảm thấy bệ hạ chính là muốn tìm cái lý do đuổi ngươi ! người nào lại không biết tâm tư bệ hạ !” “Uyển Đồng, ngươi sao có thể nói bệ hạ như vậy……” Biết Uyển Đồng là thay mình căm giận bất bình, nhưng mình không được sủng ái là thật, hôi y công tử cũng cảm thấy có chút khổ sở. Sau khi y ba tuổi mới tiến cung, nghe nói là nhi tử phụ vương di lạc(lưu lại) ở ngoài. Nhưng không biết tại sao, phụ vương luôn xa cách y, từ khi y biết chuyện cũng rất ít ôm y, cũng rất ít ban thưởng, ngày thường cho y học đọc sách. Mấy người ca ca của y đều đã sớm bắt đầu học tập mang binh đánh giặc , nhưng phụ vương lại không có chút ý tứ nào muốn bồi dưỡng y, y thực sung túc mặc y tự sinh tự diệt. Lần này vì mượn binh đối kháng Bách Linh, đến Tuyên Hướng làm chất tử, chỉ sợ phụ vương cũng không để ý đến : Mắt không thấy tâm không phiền, có lẽ chết ở bên ngoài, cũng…… Uyển Đồng gặp hôi y công tử thần sắc trong đó có chút khổ sở, vội vàng đi qua cọ cọ y:“Công tử không cần khổ sở, lúc này ở Tuyên Hướng lập hạ công lớn, sau khi trở về bệ hạ nhất định nhìn công tử với cặp mắt khác xưa !” Hôi y công tử miễn cưỡng xả ra một cái tươi cười, nói:“Hy vọng vậy……” Ai biết có thể hay không lập hạ công lớn ? Nói không chừng y có một hành vi không hợp, Tuyên Hướng hoàng đế liền nhân cơ hội đối Nguyệt tộc phát động công kích, Nguyệt tộc vốn liền lọt vào xâm lược Bách Linh, ốc còn không mang nổi ốc mình , hơn nữa vừa lúc bên này lại bắt tội vương tử, phân thân thiếu phương pháp, ném chuột sợ vỡ đồ, Tuyên Hướng hoàng đế một ý niệm, chính là Nguyệt tộc nhất tộc tồn vong. Thôi thôi, có lẽ là y nghĩ nhiều . Phụ vương chỉ sợ trực tiếp sẽ bỏ qua y, chớ nói ném chuột sợ vỡ đồ. Còn nữa, y cũng nghe đến cung đình trong lúc đó truyền lưu bí văn, nói y cùng bệ hạ căn bản là không giống, hơn phân nửa “Di lạc tại ngoại nhi tử” Chính là ngụy trang, cho dù lập hạ công lao, trở về cũng là giống nhau . Càng nghĩ,y đi một lần này, thật là không hề giá trị, phá bình phá suất thôi. Bất quá, tài cán vì Nguyệt tộc tộc nhân làm một chuyện, coi như là hết bổn phận“Vương tử”. “Lần này đến Tuyên Hướng, cũng có thể nhân cơ hội hiểu biết rất nhiều phong thổ quốc gia khác, hẳn là hội rất thú vị ! ta nghe nói hoàng đế bên này trên đầu đều mang theo châu liêm(mành châu) ni !” Hôi y công tử xì một tiếng nở nụ cười:“Cái kia kêu miện lưu.” “Nga……” Uyển Đồng ngượng ngùng sờ sờ đầu. Bị hắn nháo như thế, hôi y công tử tinh thần cũng dần dần hảo lên, vỗ vỗ đầu hắn, lại đem ánh mắt rơi vào trên trang sách. Uyển Đồng nâng cằm cong lên miệng:“Lại đọc sách…… Lại đọc sách…… Trong sách có cái gì dễ nhìn , có mỹ nữ sao?” Hôi y công tử dở khóc dở cười, đang muốn khép lại thư đánh đầu hắn, chợt nghe được mã xa binh lính kéo rèm thấp giọng nói:“Vương tử điện hạ, nhanh đến , ta nhìn thấy đội ngũ nghênh đón.” Uyển Đồng hưng phấn đứng lên:“Đến Ung kinh rồi?” Quân đội tốc độ dần dần chậm lại, binh lính đánh xe “Hu” một tiếng mã xa dừng ở nửa đường. Một đội kỵ binh chỉnh tề ngăn ở trên quan đạo, quân mã đánh phát ra tiếng phì phì trong mũi rõ ràng có thể nghe thấy. Tướng quân dẫn đầu kỵ trứ con ngựa cao to, thắt lưng đeo bảo kiếm, mày rậm mắt to, hướng hai vị thanh niên tướng lĩnh Nguyệt tộc chắp tay ôm quyền:“Mạt tướng Trình Văn Viễn, phụng hoàng đế bệ hạ ý chỉ, xuất chúng thành mười dặm nghênh đón vương tử điện hạ.” Giọng to rõ ràng, thanh như hồng chung, một chữ không lậu truyền vào trong mã xa Hai vị thanh niên tướng lĩnh cũng chắp tay ôm quyền, đang muốn nói chuyện, trong mã xa bỗng nhiên truyền ra một tiếng thanh thúy non nớt “Đa tạ Trình tướng quân, đa tạ bệ hạ !” Thanh âm giống như oanh đề, làm người ta hoài nghi ngồi trong mã xa có phải hay không là tiểu đồng. Căn cứ thu được tin tức, Nguyệt tộc tiểu vương tử hẳn là hai mươi tuổi tả hữu thanh niên, sao thanh âm này lại giống tiểu hài tử? Trình Văn Viễn tuy là thiên tướng, nhưng cũng là gặp qua đại trường hợp , bất động thanh sắc quay đầu ngựa lại, hét lớn một tiếng, đội kỵ binh lập tức chia làm hai lộ, ở giữa làm ra một thông đạo cũng đủ mã xa thông qua. Trình Văn Viễn cao giọng nói:“Mạt tướng cấp vương tử điện hạ dẫn đường !” Dứt lời liền điều khiển ngựa tiến lên trong thông đạo. Nguyệt tộc sứ giả liền hiểu ý, theo quất roi, Tuyên Hướng một đội kỵ binh đợi bọn hắn đều thông qua sau, tự động hợp thành một cỗ, đi theo phía sau tiến lên. Hành động nhanh chóng, đâu vào đấy, làm cho hai vị thanh niên tướng lĩnh của Nguyệt tộc vô cùng thán phục. Đoàn người dần dần đi tới cửa thành Ung kinh , trên quan đạo người đi đường càng ngày càng nhiều, thanh âm cũng càng ngày càng ồn ào. Uyển Đồng nhịn không được ghé vào bên cạnh cửa sổ nhìn phía bên ngoài, như là phát hiện tân đại lục xoay người hướng hôi y công tử vẫy tay:“Công tử mau đến xem, cửa Ung kinh thành hảo cao lớn ! so với thủ phủ của chúng ta lớn hơn nhiều !” Hôi y công tử vén lên liêm tử nhìn thoáng qua bên ngoài, quả thật khí thế rộng lớn, nhìn ra tường thành ít nhất cao mười trượng, tất cả đều là thạch khối thật lớn hôi sắc đắp thành, trên cổng thành có binh lính tuần tra, cửa thành trên tường khảm thật lớn cẩm thạch khắc đá, thượng thư “Ung kinh” Hai chữ, không hổ là đại quốc Trung Nguyên khí phái đứng đầu . Vào kinh thành, trên đường ngựa xe như nước, đám người vai nối gót, kiến trúc san sát nối tiếp nhau, phồn hoa dị thường. Uyển Đồng kích động vô cùng, một đường đều ghé vào cửa sổ nhìn, hận mắt không thể dài hơn . Hôi y công tử bị hắn nháo đọc thư không được, cũng cùng nhau nhìn một lát.   Mời các bạn đón đọc Nhất Thế Khuynh Tình của tác giả Yên Thị.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thịnh Đường
Ở kiếp trước, Lý Kiến Thành vĩnh viễn không thể nào quên được sự việc đệ đệ Lý Thế Dân bắn mũi tên xuyên tim mình ở trước Huyền Vũ môn. Cho đến khi trước lúc nhắm mắt anh vẫn không thể hiểu nổi tại sao anh cùng nhị đệ của mình luôn luôn thương yêu thân thiết với nhau hà cớ gì lại đi đến bước này? Sống lại rồi, Lý Kiến Thành lần theo bước chân trong quá khứ, lại đi trên con đường xây dựng triều Đường. Kiếp này anh sẽ không dễ dàng tin vào tình cảm huynh đệ; binh đao tương kiến, anh sẽ không tiếp tục lơ là. Nhưng anh nào hay biết, nguyên nhân khiến Lý Thế Dân giương cung với mình lại là...... “Y là vị thái tử đầu tiên của Đại Đường, cũng là vị thái tử chân chính bị lịch sử bóp méo biết bao nhiêu năm. Thân là con trưởng dòng đích, Lý Kiến Thành đã lập biết bao công lao hiển hách vì triều Đường, để y kế thừa ngôi vị là điều không phải bàn cãi. Có thể nói nếu Lý Uyên không có Kiến Thành, sẽ rất khó trở thành Đường Cao tổ. Nói cách khác, có Lý Kiến Thành mới có đế quốc Đại Đường về sau. Thời kì đầu sáng nghiệp Đại Đường, y đã lập biết bao chiến công hiển hách, lại bị mấy tên sử quan đốn mạt xóa bỏ. Y chiêu hiền đãi sĩ, ôn hòa lễ độ, thường đưa ra kế hay để trị quốc, lại bị mấy tên văn nhân ngự dụng vô sỉ coi nhẹ. Y vẫn luôn được phụ hoàng tán thưởng, được triều đình lẫn dân chúng yêu mến, lại vì địa vị an ổn mà không mang tâm đề phòng, cuối cùng bị chính em trai mình sát hại...... —— Hà Mộc Phong 《 Thái tử Lý Kiến Thành: Hoàng đế chuẩn mực bị đệ đệ bóp méo》 (Nguyên văn tiếng Trung cho ai thích mày mò:”>) Tóm tắt nội dung: Sau chính biến Huyền Vũ môn, Lý Kiến Thành ôm theo nỗi bàng hoàng và oán hận mà chết, lại trùng sinh vào thời điểm Lý Uyên vừa dựng cờ khởi nghĩa, Lý Kiến Thành mang theo gia quyến từ Hà Đông đến Thái Nguyên. Trải qua sai lầm chết người của đời trước, đến đời này Kiến Thành không còn dễ dàng tin tưởng bất kì ai nữa, đối với Lý Thế Dân lại càng thêm cảnh giác bội phần, thậm chí còn muốn trả thù, sau khi lợi dụng Lý Thế Dân để đoạt giang sơn sẽ trả lại hắn một tiễn đã nợ mình kiếp trước. Lý Kiến Thành không sao ngờ được trong lòng Lý Thế Dân lại ôm ấp thứ tình cảm vượt qua tình anh em đơn thuần với mình, đến khi hiểu ra thì bản thân cũng đã bị cuốn vào mối tình oan nghiệt đi ngược luân thường ấy. Nhưng Lý Kiến Thành là người quyết tuyệt, yêu thì yêu, quyền thế và thù hận vẫn khó lòng buông bỏ. Trải qua rất nhiều sóng gió, âm mưu, tranh đoạt, cuối cùng cả hai lại gặp nhau nơi Huyền Vũ môn định mệnh. Lý Kiến Thành giương cung, mũi tên xé gió bay ra, kết thúc tất cả ân oán dây dưa qua hai kiếp và mở ra một tương lai mới cho Đại Đường… *** Lâu không về nhà, bụi đã bám được một tầng dày, hôm nay mình quay lại không phải để lấp hố cũ hay đào hố mới mà để tung hàng dụ thêm vài con thiêu thân cùng chết với mình cho đỡ lẻ loi (dù mình biết cái wp nhà mình xây chốn thâm sơn cùng cốc, có đặt bẫy ở đây cũng chẳng mấy ai mắc đâu, nhưng thôi cứ tung dụ được người nào hay người ấy :”>~) Truyện lấy bối cảnh sơ Đường, cp Dân Thành + vài trái tim bên lề, tác giả thông thạo lịch sử nên nội dung khá chặt chẽ và hợp lý, đặc biệt là khoản đấu mưu đấu trí. Truyện ngược cả tâm lẫn thân (ngược thân ở đây không phải là ết êm đâu đừng hiểu lầm:”>) may mà kết là HE, tác giả nói mình rất thích Lý Kiến Thành nên một đằng xây dựng hình tượng Kiến Thành không còn chỗ nào để chê, một đằng ngược Kiến Thành tơi tả còn Thế Dân chỉ ngược tâm nhẹ thôi, đúng là mẹ kế điển hình mà >”< Tóm tắt sơ qua nội dung thế này: Sau sự biến Huyền Vũ môn, Lý Kiến Thành ôm theo nỗi bàng hoàng và oán hận mà chết, lại trọng sinh vào thời điểm Lý Uyên vừa dựng cờ khởi nghĩa, Lý Kiến Thành mang theo gia quyến từ Hà Đông đến Thái Nguyên. Trải qua sai lầm chết người của đời trước, đến đời này Kiến Thành không còn dễ dàng tin tưởng bất kì ai nữa, đối với Lý Thế Dân lại càng thêm cảnh giác bội phần, thậm chí còn muốn trả thù, sau khi lợi dụng Lý Thế Dân để đoạt giang sơn sẽ trả lại hắn một tiễn đã nợ mình kiếp trước. Lý Kiến Thành không sao ngờ được trong lòng Lý Thế Dân lại ôm ấp thứ tình cảm vượt qua tình anh em đơn thuần với mình, đến khi hiểu ra thì bản thân cũng đã bị cuốn vào mối tình oan nghiệt đi ngược luân thường ấy. Nhưng Lý Kiến Thành là người quyết tuyệt, yêu thì yêu, quyền thế và thù hận vẫn khó lòng buông bỏ. Trải qua rất nhiều sóng gió, âm mưu, tranh đoạt, cuối cùng cả hai lại gặp nhau nơi Huyền Vũ môn định mệnh, chỉ khác vị trí đã đảo ngược: người tiến cung là Lý Thế Dân, còn người phục kích lại là Lý Kiến Thành. Lý Kiến Thành giương cung, mũi tên xé gió bay ra, kết thúc tất cả ân oán dây dưa qua hai kiếp và mở ra một tương lai mới cho cả hai… Đọc truyện này mình cực kì ấn tượng với Lý Kiến Thành, ấn tượng đầu tiên là tâm tư thâm trầm như biển, không ai nắm giữ được, không ai lí giải được. Gặp chuyện ngoài ý muốn mặt cũng không bao giờ đổi sắc, trái lại bình tĩnh đưa ra giải pháp hợp lý cứ như đã dự liệu từ đầu. Nhiều việc anh làm khiến người ta ngơ ngác không hiểu, mãi về sau mới biết nguyên do, ngược lại anh cứ như đi guốc trong bụng kẻ khác, nói câu nào trúng tim đen câu đấy :)) Cũng vì tâm tư quá thâm trầm nên tình cảm Lý Kiến Thành biểu lộ ra ngoài cũng mơ mơ hồ hồ, tưởng yêu mà chẳng phải yêu, tưởng hận mà không phải hận, khiến người ta lạc trong mê cung không biết đâu mới là suy nghĩ thật trong lòng ảnh. Ấn tượng thứ hai là Lý Kiến Thành trong đây cực kì lý trí, lý trí đến tàn nhẫn, gần như không để một tia tư tình xen vào; đặc biệt là khi giải quyết quốc gia đại sự thì đến an nguy của bản thân cũng không màng. Lý trí là thế nhưng anh vẫn có lúc mềm lòng, ai có ân nghĩa với mình đều ghi nhớ không quên, nếu không ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân thì anh cũng không đối xử quá đáng với người ta bao giờ (có thế mới có cái kết HE chứ) Anh đối nhân xử thế nhu hòa, khiêm tốn, lưu tình, nhưng ẩn dưới vẻ ngoài ôn hòa ấy lại là mười phần ngạo khí, không cho phép bất cứ ai coi thường mình. Trước đây ấn tượng của mình về Lý Kiến Thành cũng giống như trong sử sách chính thống đã ghi, nhưng Thịnh Đường đã khiến mình phải suy nghĩ lại, lật đật đi tìm hiểu về con người này và yêu luôn Lý Kiến Thành trong lịch sử từ lúc nào không biết ^^ Chi tiết mình thấy ấn tượng nhất trong truyện này là từ sau khi trọng sinh, Lý Kiến Thành mang theo chứng bệnh đau tim không sao chữa lành được, đó chính là di chứng của mũi tên Lý Thế Dân bắn xuyên qua ngực mình ở kiếp trước. Mỗi bận chứng đau tim phát tác đều phải dùng thuốc mới đỡ đi phần nào, cứ thế nhắc Lý Kiến Thành nhớ lại kí ức đầy máu của kiếp trước, muốn quên đi cũng không được. Nhắc y phải hận Lý Thế Dân, nhắc y phải tỉnh táo, phải đề cao cảnh giác không phút nào lơi lỏng, nhắc cho y biết con đường của đế vương xây nên bằng máu, nhân từ là tự hại chính mình… Có vài lần bệnh phát tác mà Kiến Thành lại không mang thuốc bên người, coi như ngược quằn quại cả tâm lẫn thân luôn. May mà đến cuối bệnh cũng được chữa khỏi, coi như tác giả vẫn chưa mất hết lương tâm :)) Còn Lý Thế Dân trong đây lại không gây nhiều ấn tượng lắm: Từ nguyên mẫu là một đế vương quyết đoán và tàn nhẫn, Lý Thế Dân lùi hóa thành trung khuyển công si tình, mấy lần liều mạng cứu Lý Kiến Thành, nguyện dốc cạn sức mình đoạt lấy giang sơn dâng lên ái nhân, lại nhiều lần bộc lộ tính tình nông nổi, đặt cạnh một Lý Kiến Thành cẩn trọng chín chắn, tâm tư thâm trầm như nước quả là tương phản một trời một vực. Về sau được Lưu Văn Tĩnh kích động, Lý Thế Dân mới công khai tranh đoạt ngôi vị với Lý Kiến Thành, mục đích là khiến Kiến Thành phải để mình trong mắt, nhưng thủ đoạn vẫn dưới cơ Kiến Thành. Nói thế không phải là mình thích hình mẫu Lý Thế Dân tàn nhẫn trong lịch sử, kiếp này Thế Dân yêu Kiến Thành hơn mạng mình mừng còn không hết, nhưng vẫn muốn hắn trở thành một đối thủ xứng đáng với Kiến Thành, dù không ngang tầm thì cũng đừng chênh quá xa để cuộc chiến tranh ngôi đoạt vị thêm phần hấp dẫn và khó đoán, chứ không phải nhìn qua là đoán trước được kết cục như thế này ^^ Cảnh H trong truyện phải nói là tương đối dày và khá nóng bỏng, nhưng cũng đầy cảm xúc và có tác dụng miêu tả tâm lý nhân vật khá tốt chứ không chỉ đơn thuần là thỏa mãn dục vọng. Ngoại trừ lần đầu tiên là rếp nên khá quằn quại thì những lần sau đều là hai bên tự nguyện, nói chung là đáng xem. Có một điểm làm Thịnh Đường trội hơn rất nhiều bộ trọng sinh khác đó là sau khi trọng sinh Lý Kiến Thành chỉ nhớ được phần kí ức liên quan đến chính biến Huyền Vũ môn, còn hầu hết kí ức trong kiếp trước hoặc là đã quên hẳn, hoặc chỉ để lại ấn tượng mơ hồ trong tâm trí, chứ không phải mọi chuyện đều nhớ như in, mọi đường đi nước bước đều thông thuộc làu làu như nhiều bộ trọng sinh khác. Cho nên lần này Lý Kiến Thành đã chủ động điều Thường Hà khỏi vị trí gác Huyền Vũ môn đồng thời cho người ám sát Uất Trì Cung ngay trước chính biến, nhưng có một số sai lầm vẫn mắc lại lần thứ hai, ví như vụ án Dương Văn Can tạo phản. Chính tác giả cũng nói nếu trọng sinh mà mỗi lần cầm quân đều biết đối phương điều binh như thế nào, gặp ai cũng biết trước đối phương sẽ nói gì làm gì thì khác nào thủ sẵn bí kíp mà chơi RPG :)) Nói chung đây đúng là một kiếp sống hoàn toàn mới của Lý Kiến Thành, không liên quan quá nhiều đến kiếp trước nên không gây nhàm chán cho người đọc ^^ Cái này mang tính cá nhân một chút: Trong truyện này mình đặc biệt thích nhân vật Hiệt Lợi Khả hãn Đốt Bật aka trái tim bên lề của Kiến Thành, thậm chí thích hơn cả Thế Dân. Ảnh là mẫu giai trưởng thành, ôn hòa chín chắn, dũng cảm thiện chiến, địa vị cao, tài năng càng không phải bàn, hơn nữa rất trân trọng Kiến Thành, so ra điểm nào cũng hơn bạn trẻ trâu Lý Thế Dân, chỉ tiếc ảnh thua cũng vì quá tử tế. Rất nhiều lần ảnh có cơ hội xơ múi và Kiến Thành cũng không hề tỏ ý chống cự, nhưng ảnh biết trong lòng Kiến Thành không có mình nên cũng không muốn miễn cưỡng, rốt cuộc để Thế Dân ra tay trước chiếm được tiên cơ. Ảnh mà bạo dạn hơn một chút thì chưa biết hươu chết về tay ai đâu :)) Tuy nhiên truyện này cũng có một số điểm mình chưa hài lòng, cứ kể hết ra đây kẻo có người dính lôi lại trách mình không báo trước :)) Một là truyện này xây dựng Lý Kiến Thành rất thành công, nhưng vô tình lại hạ thấp Lý Thế Dân thành trung khuyển công, si tình đến mức không màng quyền thế, nguyện dốc cạn sức mình đoạt lấy giang sơn dâng lên ái nhân. Lý Thế Dân là con người có tham vọng và dã tâm rất lớn, hắn đã yêu là phải dùng quyền lực và sức mạnh để đoạt cho bằng được, tuyệt đối không có chuyện cam chịu phục tùng để đối phương cảm động. Mình mong chờ một chuyện tình chấp chới giữa tham vọng, quyền thế và ràng buộc luân thường, đan xen giữa yêu và hận của cả hai bên hơn là một câu chuyện quá bằng phẳng như vậy, từ đầu đến cuối chỉ là hành trình Thế Dân chinh phục tình yêu của Kiến Thành. Nhưng mà có lẽ mình đã yêu cầu hơi cao ở một đam mỹ rồi :)) Kiến Thành trong đây đã hành sự quyết tuyệt, đến Thế Dân cũng không chịu nhường bước thì kết cục chỉ có thể là tái diễn thảm kịch Huyền Vũ môn đời trước thôi *thở dài* Thôi thì coi như Thế Dân đổi tính một tí là vui cả làng =)) Dù sao thì một triều Đường với Kiến Thành tọa hoàng vị, Thế Dân nắm binh quyền chinh phạt tứ phương cũng là mơ ước chẳng bao giờ trở thành sự thực của mình mà… Hai là truyện chỉ thuần miêu tả tình cảm của hai người, tịnh không đề cập gì đến vợ con của họ cũng như những mối quan hệ phức tạp trong hoàng tộc, thành ra lại hơi ảo. Nói câu này nghe không giống fangirl lắm, nhưng mình rất thích trẻ con và coi chuyện hôn nhân là hiển nhiên với nam giới thời xưa. Đọc đam mỹ mà không có bóng trẻ con chạy ra chạy vào cứ thấy trống trống :)) Ba là một số chi tiết nhỏ chưa hợp lý lắm, ví dụ như: – Đông cung của Kiến Thành lúc nào cũng có hơn ngàn người canh gác, thế mà trong đây Đông cung như chỗ không người, để Thế Dân tự tung tự tác thích vào là vào thích ra là ra, đã vậy cứ đến đêm Kiến Thành lại cho hạ nhân lui hết, như thế khác nào bắc loa gọi thích khách đến thịt mình ~.~ – Sự khác biệt tính cách của Lý Thế Dân ở đời trước và đời sau, tại sao đời trước Thế Dân cũng yêu anh mình nhưng vẫn nhẫn tâm xuống tay, còn đời này lại một lòng trung thành, tự tay dâng giang sơn cho anh? Chẳng lẽ Thế Dân đời trước và đời này không phải một người? Mình mạn phép suy đoán sự khác biệt đó là do Kiến Thành đời trước quá mức nuông chiều Thế Dân, ngược lại khiến Thế Dân không biết trân trọng tình cảm. Còn đến đời sau Kiến Thành đã cứng rắn hơn, hành sự cẩn trọng và cũng xa cách hơn, khiến Thế Dân càng sợ mất y; hơn nữa tình cảm giữa hai người đã tiến triển thêm một bậc, không còn là anh em đơn thuần nữa, nên sự gắn kết cũng sâu đậm hơn chăng? – Tình cảm của hai người tuy không tung hê lên cho cả thiên hạ biết, nhưng giấy không gói được lửa, lâu dần những người xung quanh như Lưu Văn Tĩnh, Ngụy Trưng, Lý Nguyên Cát hầu hết đều âm thầm phát giác ra cả. Thậm chí còn có một chi tiết là Dương Hựu đã mơ hồ nhìn thấy vệt hồng ngân trên cổ Kiến Thành khi Kiến Thành đến thăm ông ta, thế mà Lý Uyên là người thân cận nhất với cả hai lại không hề biết gì? Không có thằng hầu rảnh hơi rỗi việc nào đi mách lẻo cho ông ta biết sao? Kiến Thành lần đầu bị xâm phạm đã đóng cửa cáo ốm 3 ngày liền không tiếp ai, Lý Uyên là thân phụ cũng không đến thăm lấy một lần? Không thể hiểu nổi x.x Mình biết tác giả muốn đơn giản hóa vấn đề đi cho cốt truyện bớt rắc rối, với lại những chi tiết nhỏ như thế cũng không ảnh hưởng lớn đến nội dung truyện, chỉ là lúc đọc hơi gợn gợn một chút thôi >”< Lời cuối cùng muốn nói, đó là mình rất tiếc vì không thể tự tay edit truyện này, nếu cố ôm thì thế nào cũng biến nó thành một trong những cái hố đen vũ trụ không bao giờ hoàn trong bảng thành tích đào hố cực kỳ “vẻ vang” của mình. Do vậy mình tha thiết mong có ai đó đi ngang qua hãy rủ lòng từ bi cứu vớt cuộc đời mình bằng cách nhận edit bộ này, mình sẽ cảm kích vô cùng :(( Dưới đây là 2 trích đoạn mình khá thích trong truyện, mình đã tung nó lên fb để dụ bạn bè mình đọc và edit nếu thích, rất tiếc chả đứa nào mắc bẫy nên đành đem lên đây lừa tình tiếp xem có ai dính chưởng không :v   Mời các bạn đón đọc Thịnh Đường full của tác giả Lâu Thượng Hoàng Hôn.
Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!
Ám Quang sinh ra vào những năm sau tận thế sống cùng với tang thi, lúc còn nhỏ thì mẹ đã chết , nhiều năm lăn lộn trong thế giới cấp ba. Năm bốn mươi  lăm tuổi hắn từ dân chạy nạn đường phố trở thành cao thủ bậc nhất Hoa Họa. Hy sinh anh dũng trong trận chiến cuối cùng với tang thi,  cùng tang thi vương đồng quy vu tận, bóng tối bao trùm nhân loại gần bảy mươi năm chấm dứt, nghênh đón một tương lai mới. Lúc một lần nữa mở to mắt, thời gian đã qua ba ngàn năm. Lúc còn chưa rõ tình cảnh của chính mình thì bi kịch bị đóng gói mang tặng cho người ta. *** Biết bộ này lúc mới hoàn, đọc qua văn án, bookmark rồi bỏ xó. Tự nhiên hôm nọ lại lôi ra đọc thử. Thiệt tình hối hận vì đã không đọc sớm hơn, nếu vậy thì đã biết được một bộ hay như vậy sớm hơn rồi. Thiệt bộ này ban đầu đọc thì cũng tạm được thôi, thụ manh thì manh cơ mà thấy bố láo quá, công thì kiểu yêu chóng vánh, thấy không thực. Ờ cơ mà vẫn đọc tiếp, và may mắn là đã đọc tiếp! Càng về sau cách khai thác cốt truyện càng tốt, nói chung thì lỗi vẫn còn, cơ mà có thể xí xóa được. Thụ từ một trẩu tre bố láo dần có trái tim, có tình cảm, biết quan tâm đến gia đình, bạn bè, và hơn hết cả là tình cảm thụ dành cho công vô cùng sâu đậm. Càng về sau càng thương thụ, thương cho cái quá khứ lạnh lẽo của em, khóc vì ẻm muốn hết cuộn giấy. Hai chữ “ngây ngô” mà ẻm trưng ra thực ra chỉ để thả thính thiên hạ, chứ ẻm mạnh mẽ, quyết đoán và thậm chí đôi lúc tàn nhẫn vcl :))), bất quá tàn nhẫn vs ai chứ không phải với người ẻm thương yêu. Thích cái cách hai người họ bảo vệ nhau từng chút một, thích cái cách công cưng chiều thụ, thích cả cái cách thụ vì công mà làm hết thảy. Anh công thì chuẩn rồi, ôn nhu có, mạnh mẽ có, quyết đoán có, thê nô có, chiếm hữu dục cường cũng có :3. Tình tiết đánh nhau khá ổn, có máu me, nói chung thì vẫn bàn tay vàng lấp lánh thôi chứ chả có gì nhiều :)))). Couple phụ khá là cảm động, nhất là pháo hôi công và con nuôi của ẻm, chời ơi đau cái câu “Tôi chờ người ngàn năm …”. Couple bạn của thụ vs tra công cũng tội, lúc đầu ghét vcl tại vì thằng tra công, tới cái lúc tra công bị biến thành zombie mà vẫn không ăn thịt bạn của thụ thì tui ngồi khóc chục dòng sông ;_;. Nói chung thì lâu quá (2 tuần :)))) mới đọc lại đam thành ra khá dễ tính với bộ này, nếu không đã bỏ từ mấy chap đầu. Bộ này công thụ super hoàn hảo, bàn tay vàng lấp lánh, bug mấy chap đầu nhiều nhưng về sau càng ngày càng chắc tay, thể loại huyền huyễn nên đừng trông chờ nó thực thụ gì ở đây, nhưng hơn hết là nó cmn hợp gu của tui :3333 . Edit tốt, văn trôi chảy dễ đọc, dùng từ sinh động :))) (móa mấy đoạn phọt óc đọc rợn vcl) Sẽ đọc lại  Thật ra sau khi tui đọc cái review của tui và tui đi đọc lại bộ này thì … ôi thôi được rồi tui chỉ cần nhìn vào điểm sáng là tình cảm hai người cực kì mãnh liệt và tìm đọc mấy đoạn ngọt ngào của hai người là được rồi không nên quan tâm đến thứ khác đâu! ;_; Kiểu lúc này chắc đói đam dữ thần … Chấm điểm: 4,0 / 5 vì “một nắm khi đói bằng một gói khi no” :)))). Nói vậy chứ mấy thiếm có thể lướt bớt mấy chap đầu rồi đọc mấy chap sau thử xem, cũng hay mà, thật! Mời các bạn đón đọc Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi! của tác giả Diễm Quỷ Thất Nương.
Quỷ Tế
Lễ tế quỷ linh ẩn giấu dưới đáy biển sâu Chẳng qua chỉ bởi nhân tâm lan tràn quỷ kế mà ra. *** Đêm mưa như trút nước. Đây là một thôn trang nhỏ cạnh bờ biển, có đông đúc mấy cũng chỉ hơn 10 hộ gia đình, một khi đụng phải một buổi tối thủy triều dâng cùng mưa to xối xả này, mọi nhà lại càng đóng chặt cửa sổ. Ông Táo làng ở cửa thôn dưới cơn cuồng phong bạo vũ xâm nhập sớm đã bị đánh đến ngã trái ngã phải, mặt không chút thay đổi ngã nghiêng trên mặt đất, làm cho thôn vốn đã không hưng thịnh này càng tăng thêm phần cô quạnh. Trên thuyền chài cạnh biển, lưới đánh cá sợi đay rách mướp vung vẫy trong gió, thân lưới vốn đã không đầy đủ lắm bị mưa to vùi dập đến tả tơi, vài sợi chỉ đay bị hất che trên boong thuyền lem luốc, phảng phất như đang cười nhạo sự lạnh lùng của ông Táo làng. Có cụ già muốn ra ngoài nângông Táo làngdậy, ai ngờ vừa mở cửa chợt nghe được trong gió truyền đến trận trận gào khóc thảm thiết, trên con đường đất trong thôn đồ bằng tre cỏ mây trộn lẫn với lông gà hạt thóc bay loạn đầy trời, hơi chút không chú ý sẽ bị đập trúng. Thôn nho nhỏ tựa như mắc tội bị trời giáng cơn thịnh nộ vậy, trong khoảnh khắc âm tà đầy trời. Mời các bạn đón đọc Quỷ Tế của tác giả Hoàng Thành U Hỏa.
Cổ Thuật Phong Quỷ
Từ xưa đã có ba phái quỷ phong đó là ngự thú, cản thi, thầy phong thủy, thợ cản thi, người ngự thú, phái nào cũng có những năng lực khác nhau, họ đều là những người dẫn đầu trong nghề trộm mộ này. Thầy phong thủy là người chuyên dùng dị thuật đuổi quỷ trấn tà, bọn họ thời kính quỷ thần, tâm trí cơ linh, nhưng đã thoái ẩn hậu thế bấy lâu. Ngự thú là người thích huấn luyện mộ thú tương tự mèo đen, có câu chó hiểu tính người mèo hiểu tính quỷ, đó chính là lý do vì sao họ dùng mèo. Thợ cản thi họ chưa bao giờ để người khác nhìn thấy mình, bọn họ thường xuyên cản thi ngày đi ngàn dặm, chính là người thần bí nhất. Còn tôi chính là một người sinh viên bình thường, sau khi tiếp nhận thuật phong quỷ, cơ duyên xảo hợp mà kết bạn với một nhóm trộm mộ quái tài, cũng liên lụy đến sự kiện thần bí quỷ dị 70 năm trước. Nhân vật chính: Sở Dương, Đao Phong. Vai phụ: rất nhiều. Biên tập Tấn Giang đánh giá: Sở Dương vốn là một sinh viên tốt nghiệp đại học ăn không ngồi rồi, sau khi kế thừa thuật phong quỷ, có chút năng lực đối phó thánh vật thần quái. Ngày nào đó, trẻ con trong thôn chạy tới núi hoang khủng bố âm u không về, phụ huynh của đứa trẻ đến Sở gia cầu trợ, Sở Dương bị cha đá đi hỗ trợ. Trong khoảng thời gian đó, cậu không may bị mộ thú của trộm mộ cắn bị thương trúng độc, vì vậy bị bắt đi theo Đao Phong bắt đầu hành trình trộm mộ, mục đích chuyến này của họ đều có liên quan mật thiết đến sự kiện quỷ dị thần bí 70 năm trước...... Văn chương tràn ngập hơi thở thần quái, lời mở đầu giới thiệu tình tiết của thuật phong quỷ làm cho người ta cảm thấy hơi ớn lạnh, nhưng tác giả dùng ngôn ngữ khôi hài dí dỏm cho nhân vật chính hòa tan sắc thái khủng bố, làm cho người ta cũng có thể cười thoải mái. Tình tiết trộm mộ về sau càng hồi hộp đan xen, 70 năm trước tới cùng đã xảy ra chuyện. *** Tôi giơ đèn pin, khom lưng đi trên dốc Hoang Tước sau núi, hiện giờ đang là nửa đêm canh ba, bầu trời tối đen như mực ngay cả một ngôi sao cũng không có, trăng khuyết mờ mịt giấu trong mây, một chút ánh sáng cũng keo kiệt không chịu cho. Chung quanh gió lạnh từng trận, hoang vu yên tĩnh khiến cho lòng người ớn lạnh, tôi khép chặt quần áo, thầm nghĩ mau chóng đối phó việc này cho xong, về nhà lên mạng chơi game. “Tiểu Sở à, Tiểu Sở!” Chú Ngô cùng theo tôi đến đây rụt cổ đi phía sau tôi, trong miệng không ngừng kêu to, trên tay cứ mãi chọt sau lưng tôi. “Sùy.” Tôi không nhịn được trở tay vẫy ông ấy ra, lại bị ông ấy đưa tay chọt tới, thế nhưng tôi hiện giờ tập trung tinh thần cao độ, toàn bộ tâm tư đều đặt phía trước, căn bản không rảnh quay đầu lại nhìn ông ấy. “Chết tiệt! Tôi nói cho chú biết đừng chọt tôi nữa, còn chọt nữa tôi chọt thủng mắt chú đó.” Rốt cuộc bị ông ấy chọt đến trong lòng nổi lửa, tôi cau mày ngừng bước, con mắt tiếp tục nhìn bốn phía, sợ bỏ sót tí ti điểm khả nghi gì đó: “Chuyện gì, nói mau, nơi này không yên ổn đâu, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, không có thời gian chậm trễ nữa.” “Đó, đó là cái gì.” Chú Ngô dừng một chút, trong giọng nói lộ ra một tia run rẩy kỳ quái: “Tiểu Sở à, con làm ơn quay đầu lại xem liếc mắt xem giùm chú, sao chú cảm thấy phía sau có cái gì đó đang đi theo mình.” Cái gì ăn no rững mỡ không có chuyện gì làm đi theo dõi ông già bê như ông chứ? Trong lòng tôi khinh thường âm thầm phun ói, mặt ngoài lại bộ dáng lạnh lùng quay đầu lại: “Chỗ nào đâu, sao tôi không thấy.......” Còn chưa nói xong, cả người tôi đã cứng đờ tại chỗ, nào ngờ đâu sau lưng ông già Ngô thật sự có thứ gì đó, hơn nữa thứ kia xuất hiện vào loại thời điểm này, tuyệt đối có thể dọa người bình thường tè ra quần. Ông nội đã sớm nói với tôi, làm người phải để lại ba đường sống, hôm nay tôi xem như đã chân chính hiểu được đạo lý của câu này, sớm biết thế đánh chết tôi cũng không xem thường ông già bê này, ông bác này, con mẹ nó ông ấy thật là có bản lãnh có thể vẫy gọi được món hàng này tới đây.   Mời các bạn đón đọc Cổ Thuật Phong Quỷ của tác giả Hoàng Thành U Hỏa.