Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Hồng Tụ là một cô gái bình thường. Cô ấy không phải là cô bé lọ lem, bởi vì cô bé lọ lem chí ít cũng được ngồi xe bí ngô và có bà tiên giúp đỡ. Nhưng đây là tiểu thuyết Trong tiểu thuyết luôn xuất hiện kỳ tích, không phải sao? *** Hôm nay là thứ ba, Mạnh Tư Thành sẽ đến xem xét tình hình công ty mình mới thu mua cả một ngày. Ngay lúc anh thuần thục lái xe đỗ vào chỗ đậu xe chuyên dụng thì nhìn thấy một bóng dáng ở trong kính chiếu hậu. Lúc đầu anh không để ý, nhưng mấy giây sau khi ánh mắt dời đi, anh chợt ý thức được gương mặt của bóng dáng kia có phần quen thuộc, lúc đó, trong lòng anh giống như có một dòng điện chạy qua, anh vội vàng quay đầu nhìn lại. Ngoài cửa sổ xe, một cô gái bộ dáng hơi gầy yếu, mặc áo khoác dày kẻ ca rô, trên cổ quàng một chiếc khăn màu hồng, cầm túi xách đang chần chừ đứng ở nơi đó. Không sai được, Mạnh Tư Thành nhìn chằm chằm khuôn mặt của người kia, ở trong lòng khẳng định không phải ảo giác của mình, chắc chắn là cô ấy. Tô Hồng Tụ, đã mấy năm rồi, cái tên này không xuất hiện trong lòng anh nữa. Hôm nay thấy trong chớp nhoáng, giống như mở ra một cái hộp đã phủ bụi, làm anh nhớ lại những ký ức cũ. Khi đó, anh và cô đều từ thị trấn thi lên huyện học sơ trung. Trường huyện cách xa thị trấn, vì thế mỗi tuần bọn họ về nhà một lần, khi về nhà còn phải ngồi xe ô tô. Chỉ có điều hai người rất ít nói chuyện, sơ trung năm nhất thì vẫn là đứa trẻ nha, khi đó giữa nam và nữ có một ranh giới rõ ràng, giống như đường vĩ tuyến 38 phân cách Triều Tiên và Hàn Quốc vậy. Hai người học hết tiết ba của ngày thứ bảy, rồi vội vã mang theo cặp sách và ba lô chạy tới bến xe khách, đến bến chờ xe thì chia nhau ra một người đứng bên này, một người ở đứng đầu kia, ở giữa hai người là những người nông phụ đang nói chuyện ầm ĩ, và những người bán hàng rong. Cô không nói chuyện, lúc này luôn là hai tay cầm cặp sách thật chặt và ba lô thì đeo trên vai, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, không biết đang nghĩ cái gì. Về phần cô đang suy nghĩ gì, Mạnh Tư Thành không bao giờ biết, mà sau này anh cũng vĩnh viễn không cách nào nghĩ ra. Thật vất vả chờ xe đến, một đoàn nông phụ chen lấn lên trước, Mạnh Tư Thành cũng chen theo. Anh có sức khỏe lại không xấu hổ, nên luôn tìm được vị trí tốt. Tìm chỗ ngồi xuống, xếp gọn đồ đạc của mình, sau đó bao giờ anh cũng ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng của cô ở trong xe. Cô luôn là người cuối cùng đi lên xe, cẩn thận từng li từng tí nhìn bên trong xe, cuối cùng rất an phận ngồi xuống một cái ghế nhỏ. Cô để ba lô xuống, lại bị người ngồi bên cạnh lên tiếng ghét bỏ nói: "Ai u, cháu để đồ như vậy, thì đồ của ta để thế nào?" Cô bị nói thì ngại ngùng môi hơi mím lại, muốn di chuyển vị trí của ba lô, nhưng trong xe rất chật rồi, làm gì còn chỗ để chuyển nữa! Lúc này chủ xe xuất hiện để giữ trật tự, liền lớn tiếng quát: "Mỗi người nhường nhau một chút! Không phải một chỗ để đồ thôi sao, nhường một chút tranh thủ thời gian lái xe, cũng về nhà sớm hơn!" Nhưng người đầy xe không ai muốn nhường một không gian nhỏ cho cái ba lô kia, cái ba lô đáng thương bị mọi người ghét bỏ, không tìm được vị trí của mình. Thấy vậy, Mạnh Tư Thành chợt lớn tiếng nói: "Để cùng một chỗ với đồ của tôi đi." Nhất thời mọi người trên xe đều nhìn về phía anh, đương nhiên trong đó cũng bao gồm cả ánh mắt của cô. Ánh mắt đó hơi kinh ngạc, có chút cảm kích, lại có điểm ngượng ngùng. Chủ xe nghe được có người chịu học tập Lôi Phong làm chuyện tốt, tự nhiên rất vui vẻ, liền la hét: "Để đồ vào chỗ đấy nhanh đi!" Nhìn học sinh nữ này chậm chạp đem ba lô của mình đưa tới, ông ta lầu bầu nói: "Vẫn là học sinh tốt, đơn thuần!" Trên mặt Tô Hồng Tụ phiếm hồng, ngại ngùng đem đồ của mình đưa tới. Khi đó Mạnh Tư Thành không biết làm sao, còn là thiếu niên nên không được tự nhiên, gương mặt lạnh lùng nhận lấy, để xuống cùng chỗ đồ đạc của mình ở phía dưới chỗ ngồi. Tô Hồng Tụ nhìn dáng vẻ của anh như rất miễn cưỡng, liền càng thêm lo lắng, cắn môi cúi đầu. Cho đến lúc chủ xe bắt đầu thu tiền, trong miệng kêu lớn: "Một người một khối, có đồ đạc thu thêm năm xu." Tô Hồng Tụ nghe nói như thế, dường như sợ người ta thu sót mất mình, vội vàng từ trong túi xách lấy ra một ví tiền kiểu dáng đã cũ, mở ra, từ trong ví lấy ra một khối năm. Mạnh Tư Thành lạnh lùng liếc cô một cái, lên xe thì chậm giống như trâu con, ngược lại lấy tiền rất nhanh. Bị Mạnh Tư Thành nhìn, Tô Hồng Tụ rụt cổ, co rúm người lại, ngồi xuống cái ghế nhỏ của mình. Trên xe mọi người rối rít giao tiền, cũng thích chiếm món lời nhỏ, bắt đầu cò kè mặc cả hỏi bao đồ của mình nhỏ như vậy mà cũng thu tiền sao? Chủ xe kiêm tài xế dạng người nào cũng đã gặp qua, đã sớm hiểu những mánh khóe này, liền dừng lại nói đạo lý lại thêm đe dọa, rất nhanh, tất cả mọi người trong xe cũng giao tiền xong, hắn vỗ vỗ cái túi đeo bên hông rồi trở về chỗ ngồi của tài xế. Khi xe chạy, Mạnh Tư Thành nhìn mui xe, nhưng khóe mắt lại chú ý đến Tô Hồng Tụ. Cái ghế nhỏ rất mộc mạc đặt ở giữa hai chỗ ngồi, cô ngồi ở chỗ đó, hai tay khép lại, siết chặt lấy cặp sách của mình. Bóng dáng của cô hơi gầy yếu, ngồi giữa một nông phụ dáng người to béo và người bán hàng rong, dường như bị che lấp mất. Đi đường ở nông thôn hơi lắc lư, sườn xe lay động một cái, cô thiếu chút nữa muốn ngã sấp xuống, chỉ có thể vội vàng cầm cánh tay của người bên cạnh ghế ngồi. Nhưng bên cạnh là người phụ nữ to béo lúc nãy vừa gắt lên với cô, một đôi mắt vẩn đục nhìn chằm chằm chỗ bàn tay nhỏ bé của cô bám vào, rồi trừng mắt lên nhìn cô. Cô hình như cảm giác được, ngẩng đầu lên nhìn, vội vàng đem tay lùi về, ngồi ở chỗ đó càng thêm co quắp. Có rất nhiều lần, Mạnh Tư Thành muốn nói: "Chúng ta đổi chỗ ngồi đi!" Nhưng, anh không biết vì sao lại không nói ra khỏi miệng được? Trước mặt mọi người có vẻ thô lỗ ngồi đầy xe, cuối cùng chắc vì da mặt hơi mỏng, nên anh không thể nói ra câu nói kia? Nói ra sau đó sẽ như thế nào, mọi người tất nhiên là ánh mắt khác thường nhìn về phía anh, hoặc là ánh mắt mập mờ rồi cười phá lên. Lúc ấy cô sẽ nhìn anh như thế nào? Chắc là sẽ càng thêm kinh ngạc chứ? Sau này Mạnh Tư Thành nhiều lần cũng nghĩ tới chuyện đó, nếu lúc đó anh chủ động, thì kết quả sẽ như thế nào? Nhưng thời gian không thể quay trở lại, về sau lớn lên tính cách chín chắn hơn cảm giác mình có thể nắm tất cả trong tay, Mạnh Tư Thành không cách nào thay thế ngày đó tuổi còn trẻ không được tự nhiên, xen lẫn tự ti kiêu ngạo nên Mạnh Tư Thành đã làm ra quyết định đó. Mỗi lần, khi xe rốt cuộc cũng dừng ở đầu trấn thì mọi người xuống xe như ong vỡ tổ, chắc chắn cô lại là người cuối cùng xuống xe. Anh đứng lên, đem cái ba lô đưa cho cô, lạnh lùng nói: "Của bạn." Nàng kinh ngạc nhìn rồi nhận lấy, cầm hai tay, giống như có chút luống cuống. Chủ xe bắt đầu thúc giục: "Nhanh lên một chút, xuống xe đi!" Anh cúi đầu cầm lên đồ đạc của mình, cũng không nhìn cô một cái, đi qua bên người cô. Cô vội vã tránh ra thân mình, như chỉ sợ cản con đường của anh. Mạnh Tư Thành mỗi lần sau khi xuống xe, đi không xa, luôn giả vờ lơ đãng quay đầu lại nhìn. Luôn có thể nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh kia, đang cố hết sức khoác ba lô, cặp sách ôm thật chặt trước ngực, bước chân có chút khó khăn hướng nơi xa đi đến. Bọn họ ở cùng một thị trấn, nhưng không cùng một thôn. Về hoàn cảnh của cô, anh cũng có nghe qua. Cha cô bị ung thư, trong nhà cơ hồ táng gia bại sản để chữa bệnh, ban đầu điều trị có vẻ tốt lên, nhưng cuối cùng vẫn không qua khỏi. Trong nhà chỉ còn cô và mẹ, sống nương tựa vào nhau. Mạnh Tư Thành sau này nghĩ lại, không khỏi nghĩ, tại sao anh lại quan tâm đến cô, lại có tình cảm đặc biệt với một cô gái bộ dạng bình thường như vậy? Là vì đồng bệnh tương liên (cùng cảnh ngộ nên thông cảm) sao? Lúc Mạnh Tư Thành ba tuổi cha mẹ bị tai nạn xe cộ mà qua đời, được đối phương bồi thường một khoản tiền xem ra tương đối lớn. Lúc ấy hai bác trai của anh tranh được nuôi anh như tranh bảo bối vậy, vì thế còn kiện nhau ra tòa án, cuối cùng bác cả thắng, đắc ý đem anh về ở nhà họ. Mạnh Tư Thành chưa từng thấy cha mẹ mình lấy mạng để đổi lấy khoản tiền kia, trên thực tế khi anh có khái niệm đối với tiền, khoản tiền kia không biết đã được sử dụng vào mục đích gì rồi. Bác dâu cả liếc mắt nhìn anh một cái, oán trách nói: "Đây thật là đoạt oan gia về nhà." Mạnh Tư Thành lạnh lùng cúi đầu mài bắp ngô, tay cũng bị mài đỏ, nhưng anh không kêu đau một tiếng. Thời điểm đó Mạnh Tư Thành không cầu xin gì khác, chỉ cầu mình có thể nhanh chóng học xong cao trung mà thôi. Mời các bạn đón đọc Anh, Đã Lâu Không Gặp! của tác giả Nữ Vương Không Ở Nhà.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nước Cam Có Gas (Nước Soda Cam) - Nam Hề Xuyên
Khi còn nhỏ, bởi vì chai nước soda cam, Hạ Tang Tử trở thành người duy nhất có thể nói vài câu với Mạnh Hành Chu. Lúc thi đại học năm đó, Mạnh Hành Chu từ bỏ ngôi trường danh tiếng hàng đầu, nhờ vào thân phận thủ khoa mà gia nhập trường quân đội. Hàng xóm xung quanh đều xì xào ầm ĩ, Hạ Tang Tử cũng không nói một lời, chỉ là bỏ văn chuyển sang lý, tốt nghiệp ngành y. Lúc Mạnh Hành Chu tập huấn dã ngoại bị thương, cũng là Hạ Tang băng bó cho anh, trước sau cũng không nói một câu. Mạnh Hành Chu khó có khi nói nhiều: “Cô gái này cả người đều có y thuật, tất cả đều dùng trên người tôi.” Hạ Tang Tử buông tay, khom lưng, trán kề trán cùng anh, giọng nói đều không thiếu một chữ dừng ở tận sâu trong tim của anh. “Không dùng trên người anh, vậy em học y làm gì?” Sau này liên tục một tuần, trong đội đều đồn rằng ________ Đội trưởng Mạnh mặt lạnh bị tiểu thanh mai đùa giỡn, một tay che trán ngồi ở phòng y tế cả nửa ngày. -Váy trắng xe đạp, áo khoác bác sĩ rằn ri, những chú cá bay trên bầu trời xanh, tất cả đều là chúng ta. -Anh trai trúc mã dễ cáu giận x em gái áo bông tri kỉ nhà bên Nam chính có bệnh, nữ chính chuyên trị các chứng bệnh phức tạp như kiêu ngạo, khẩu phật tâm phi, hay ghen các loại. P/S: -Truyện sủng ngọt sâu răng aaa, không có sủng, chỉ có sủng hơn thoai – Nhảy hố đi, nhảy vào hố sâu không đáy này đi =))))) *** Nếu là lúc này ở đây là người xa lạ, Hạ Tang Tử nhất định sẽ không sốt ruột đi giải thích. Hiểu lầm thì hiểu lầm thôi, dù sao cũng không phải quen biết, muốn hiểu thế nào thì hiểu. Nhưng người này lại không phải người xa lạ, đáng sợ nhất, đây lại là người của Mạnh gia. Ở chỗ của Mạnh gia, bị người Mạnh gia thấy cô cùng Mạnh Hành Chu thật thật giả giả làm hành động thân mật, hơn nữa hành động này còn làm chú ấy hiểu lầm là tương lai của hai người còn phát sinh nhiều hành động thân mật hơn nữa, có thể giúp Mạnh gia có hậu. Hiểu lầm này đúng là hơi quá, nếu không giải thích rõ ràng, cô sao mà về đại viện đối mặt với vợ chồng già Giang Đông được, nha không đúng, đối mặt với trưởng bối hai nhà, sau đó cô phải đối mặt với nhiều cái miệng như vậy, sợ là nhảy sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch. Nghĩ đến đây, da đầu của Hạ Tang Tử tê dại, cô không kịp nghỉ nhiều, chỉ lo đuổi theo sau. Nhưng vị chú này, giống như đang nghĩ về giấc mơ đẹp "Mạnh gia sắp có hậu" không thể tự kiềm chế được, ôm cái dĩa đầy đủ hải sản bữa ăn khuya đầy hương sắc vị, trên chân giống như gắn động cơ, bưới đi mà cứ như bay. Sức của đôi bàn chân này, tốc độ này, thể năng này, chú à, chú chính là người đầy sức sống nhất trên thế giới này đấy. Hạ Tang Tử dùng toàn sức lực, miễn cưỡng mới đuổi kịp vị đại thúc đang tiêm máu gà này ở cổng lớn. Lại nói tiếp, cô cũng không biết xưng hô như thế nào, chỉ biết chú ấy là người phụ trách trại nuôi ngựa của Mạnh gia, cụ thể gọi là gì, ngay cả họ cô cũng không rõ ràng lắm. Đuổi theo sau mà không nói gì thì có chút không lễ phép, Hạ Tang Tử dừng một chút, quy củ nói, "Vị tiên sinh này, ngài hiểu lầm rồi, chúng cháu kì thật là....." Lão Trương quay đầu, vẫn nhiệt tình như cũ: "Đừng khách khí như vậy, chúng ta đều là người một nhà, cháu cứ theo Hành Chu gọi một tiếng Chú Trương là được rồi." Đầu Hạ Tang Tử có chút khó tiêu, dừng lại, đầu óc hỗn loạn nên nói lắp: "Trương....Chú Trương, chúng cháu vừa rồi không phải như chú nghĩ đâu, chú thật sự hiểu lầm rồi, cháu nói với chú này, chúng cháu chỉ là....." "Hừ-----, cô gái à, phải rụt rè chút." ... Mời các bạn đón đọc Nước Cam Có Gas (Nước Soda Cam) của tác giả Nam Hề Xuyên.
Kẹo Nổ Xoài Sầu Riêng (Cây Lựu Ngọt Như Đường) - Nam Hề Xuyên
Có một số chương có pass. Bản tin trường Trung học số 5 đưa tin, hôm ấy giao thông ở đường cao tốc vành đai ùn tắc, có vụ tông vào đuôi xe, trong đó một chiếc là siêu xe, một chiếc là xe second-hand cũ kỹ. Mạnh Hành Du bị thu hút bởi vẻ ngoài thần tiên của chàng trai ngồi sau, nhân cơ hội bắt chuyện: "Kết bạn Wechat đi, không cần bồi thường nữa." Trì Nghiên lạnh mặt ngồi trong chiếc xe nhỏ cũ kỹ, cả thân thể lẫn tâm hồn đều kháng cự, ra lệnh cho lái xe: "Mua xe của cô ta luôn đi." "..." Từng có thầy bói nói Mạnh Hành Du số trời sinh phú quý, không lo ăn mặc, chỉ thất bại về đường tình duyên. Mạnh Hành Du không tin, mãi cho đến khi gặp Trì Nghiên. Trước khi hết kỳ nghỉ hè, Mạnh Hành Du xóa nick Trì Nghiên, cũng thề trên trang cá nhân là trong vòng ba ngày nhất định sẽ tìm được niềm vui mới. Tối hôm ấy, Trì Nghiên dùng nick người khác bình luận vào bài viết của cô: "Quay lại đi, anh dạy em." Mạnh Hành Du tức không chịu nổi: "Sao? Em không thu phục được anh, chẳng lẽ không thu phục được người khác?" Trì Nghiên trả lời: "Anh sẽ dạy em cách thu phục anh." - Cô ấy bước vào tuổi mười sáu của tôi. Cô ấy cuồng nhiệt phóng khoáng, tôi bất ngờ chẳng kịp đề phòng. * Nhân vật chính: Trì Nghiên, Mạnh Hành Du *** Cô biết Trì Nghiên cũng không có ấn tượng tốt gì với mình. Mạnh Hành Du cảm thấy để bớt tổn hại, nếu đã không tốt cũng không nên để nó tệ đi. Nếu không mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, người khó chịu cũng là cô. Do đó, cả một tiết buổi sáng, Mạnh Hành Du không chủ động nói một chữ với bạn cùng bàn. Môn đầu tiên là Ngữ văn, Mạnh Hành Du cất sách tiếng Anh vào ngăn bàn, lấy sách Ngữ văn ra. Quyển sách này được phát vào hôm qua, tên còn chưa kịp viết, điền tên lên sách giáo khoa mới là một trong những niềm vui của Mạnh Hành Du. Mặc dù học không ra gì, nhưng nghi thức thì vẫn phải có. Thành tích tốt của một môn phải bắt đầu từ một chữ ký đáng yêu. Một chữ ký dễ thương luôn bắt đầu bằng một cây bút… Vậy túi đựng bút của cô đi đâu rồi, hả??? ... Mời các bạn đón đọc Kẹo Nổ Xoài Sầu Riêng (Cây Lựu Ngọt Như Đường) của tác giả Nam Hề Xuyên.
Ngộ Phật - Phù Hoa
Văn án Vừa xuyên không đã *beep* người xuất gia, Giang Trừng rất lấy làm áp lực. Đại sư bị cô *beep* có khuynh hướng Thánh, chẳng những không trách, còn lặng lẽ trở thành đùi vàng của cô. Cuộc sống tu chân bình thường ở thế giới khác của Giang Trừng – gái cường dịu dàng trong sáng kiểu Lỗ Trí Thâm* và bạn trai trâu bò. [*Một trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc. À thì nghe nói người ta có vẻ ngoài lực lưỡng, mặt tròn tai lớn, mũi thẳng mồm vuông…] Mục tiêu số một: Về nhà bình an! Mục tiêu số hai: Dắt đại sư về chung! Giang Trừng: Đệt mợ chờ đã, đại sư à, chàng rốt cuộc có bao nhiêu nhân cách vậy! Em hem chịu nổi xì tai từ Thánh đùng cái thành Quỷ đâu! [PS: Chuyến này tính viết truyện dài tu chân, không ngọt ngấy như dạo trước, sẽ chăm chút tình tiết tu chân hơn.] Nhãn: Xuyên không, đại lục khác, tiên hiệp tu chân, ngọt ngào Nhân vật chính: Giang Trừng, Thanh Đăng *** Để cân băng sau hai tháng đọc tu tiên nam chủ choáng váng đầu óc, tớ quyết định nhảy một hố ngôn tình tu chân (tu chân làm hàng thôi) hài hước bỉ bựa để đổi gió.  Đúng tiêu chí ngôn tình, truyện tu luyện 3 phần, yêu đương 6 phần, lâu nhâu 1 phần. Điểm nổi bật là giọng văn bỉ bựa hài hước, đông tây kim cổ kết hợp cả cúng, nhân vật nữ chính xuyên không nên toàn dùng tiếng lóng, tiếng mạng, tư duy logic cũng giật cục đá nhau chan chát với thời đại, phối hợp với một dàn nhân vật tưng tửng chập cheng trong cả truyện tạo thành một nồi lẩu thập cẩm.  Giang Trừng là một cô nhân viên văn phòng mẫn cán, ba mẹ li dị, hai chị em cô nương tựa nhau sống riêng. Vì tăng ca liên tục, một hôm nằm ngủ cô mệt quá mà nghẻo củ tẻo, để làm em dai thơ sống bơ vơ lạc lõng. Xuyên đến thời cổ đại, trong một thế giới tu chân, vừa mở mắt ra cô đã rơi vào tình cảnh vô cùng hiểm nghèo. E hèm, ấy là lúc nguyên thân bị chuốc thuốc đè nghiến một vị tăng nhân đắc đạo ra mà “beep”. À thì theo tag ngôn tình, ta có #419,#tình_một_đêm, #cường_thủ_đoạt_hào trong truyền thuyết, cơ mà phiên bản ngược. Sau đó hai người thoát khỏi kẻ gian, đại sư tuy bị cô “beep’ nhưng vẫn rất dịu dàng cưu mang cô về chùa chữa bệnh còn cô thì ngày ngày dằn vặt áy náy vì mình đã xấu lại còn “híp” một đại sư không vướng bụi trần như vầy.  Sau này đại sự còn giúp cô tìm một môn phái tu tiên để làm đệ tử, nhờ đó cô hòa nhập với thế giới này, cộng với thiên phú của thân thể này mà từng bước thăng cấp. Tại đây cô gặp được một vị sư phụ cà chớn thích xỏ lá đồ đệ, đại sư huynh shota ngoại hình 12 tâm hồn sói đói 30 có gian tình với sư phụ, nhị sư tỷ aka nhị sư huynh đẹp tuyệt trần nhưng tính tình chảnh chó độc miệng, tam sư tỷ dịu dàng ga lăng đốn tim bao thiếu nữ (ko nhầm đâu ạ, là thiếu nữ nhé) nhưng lại chung tình với gã ma ốm họ Hứa. Còn bản thân cô ấy hả, ngoại hình tuấn tú, tóc dài buộc lơi phất phơ tuấn láng, dung nhan sáng sủa hài hòa cười tựa gió xuân, đạo y trắng phấp phới, đảm bảo liếc cái thiếu nữ chỉ còn nước gục tim. Ấy chết, hình như có gì đó sai sai! Vâng, nữ chính của chúng ta hễ ra đường là các cô nương đỏ mặt, lại còn thêm vụ học tập tính tình tam sư tỷ nên phong độ cứ gọi là ngời ngời, thường xuyên giúp đỡ các em gái.  Nữ chính sống rất phóng khoáng, dễ hài lòng, suy nghĩ lạc quan, yêu người không yêu mình cũng không cảm thấy quá khổ sở, biết tự tìm niềm vui, biết nhìn vào điều tích cực. Chính vì tính cách lạc quan, thi thoảng lạc quẻ này mà trong truyện xảy ra biết bao tình huống dở khóc dở cười, cũng khiến cho nữ chính được nhiều người yêu mến.  Đọc đến đây chắc mọi người đoán được nam chính là ai rồi, vâng, chính là anh hòa thượng bị rape đầu truyện ))) Anh là Thanh Đăng đại sư nổi tiếng trong giới tu chân, là một đại sư chính hiệu, tấm lòng bao la nhân ái, bị rape cũng không oán than còn lấy ơn báo oán, đối xử chăm chút dịu dàng với nữ chính. Ý lộn, thực ra là anh cũng có tình cảm với chị đi, do anh bị rút phần “tình” trong bản thể cho nên cách thể hiện của anh với nữ chính nó cũng hơi khác lạ. Nam chính là kiểu mẫu chu đáo, ôn nhu, thể hiện bằng hành động chứ không phải lời nói. Tuy không nói ra lời tình cảm với nữ chính, lại thi thoảng mới xuất hiện một chập nhưng hành động của anh đong đầy ấm áp cưng chiều, rất ngọt ngào đáng yêu. Lần thứ 2 nữ chính bị chuốc thuốc (đến cô cũng phải thốt lên cẩu huyết vãi), anh đã không ngần ngại dâng hiến mình một cách dịu dàng nhất cho cô, ahihi, và thế là tèn ten, có bảo bảo ra đời.  Trải qua kiếp đại nạn của giới tu chân, tường tỏ tiền căn hậu quả kiếp trước kiếp này, cả hai người đã giải đáp được thân phận thực sự của đối phương cũng như đoạn duyên buộc họ với nhau từ kiếp trước. Lịch kiếp thành công, Thanh Đăng đã có được đáp án thực sự về chữ “tình” với Giang Trừng và về chính bản tâm của mình, để dệt nên cái kêt đẹp cho đôi lứa, để cuối cùng 1 nhà ba người cũng có thể hạnh phúc bên nhau, dù đội hình bây giờ có vẻ hơi sai sai (bố 12 tuổi, mẹ 7 tuổi và con gái đã thành thiếu nữ to đoành).  Ngoài dàn chính, truyện có các nhân vật vừa cute vừa bựa rất đặc sắc. Ví như sư tổ trong hắc thất dạy đồ đệ tu luyện “công kích vào chỗ nào mới khiến nam tu không cửng nổi”, “Làm thế nào để từ chối nam tu mạnh hơn mình”. Ví như sư phụ và đại sư huynh suốt ngày chim chuột nhưng thực ra còn chưa được ăn mặn do là đại sư huynh tuy 100 tuổi nhưng ngoại hình mới 12, sư phụ ra tay không nổi dù đại sư huynh cam kết nàng muốn to bao nhiêu cũng được. Ví như nam phụ aka em trai của nữ chính Hạc Kinh Hàn, nam thần mặt lạnh đằng đằng sát khí, idol của biết bao thiếu nữ thiếu nam ước mong rước về làm đạo lữ song tu. Thế nhưng đằng sau vẻ đẹp trai lồng lộn ấy chính là anh chàng stundere cuồng chị, chẳng là chàng ta cũng xuyên không, trước cả chị mình, từ bé đã ngờ ngợ 1 giấc mộng, sau này có cơ hội nhận chị thì lập tức biến thành chó béc giê, canh chị như canh xương. Anh chàng được ví như sát thần, cả đời coi kiếm như đạo lữ, cưới kiếm làm vợ, thế mà thấy chị trở về thì vứt kiếm đánh xoảng, vợ cũng ném sang 1 bên. Buồn cười nhất là màn nhận chị, nam thần mặt đơ bỗng vọt ra trước mặt nữ chính hỏi “how are you”, làm cô rớt quai hàm, thiên tài tu đạo Hạc tiền bối mà nói tiếng Anh á???? Sau này anh chàng rất là hằm hè với đại sư nam chính nhưng cũng ngấm ngầm giúp hai người được đoàn tụ, buồn cười cả mấy đoạn dân tình cứ đoán già đoán non Giang Trừng là nam tu, còn là người yêu Hạc Kinh Hàn.  Nói chung là truyện rất vui vẻ thoải mái, hài kinh khủng, vừa đọc vừa cười khằng khặc ))))) Mấy đoạn yêu đương rải thính đều đều, ngọt ngào kích thích phết, tình yêu cũng lạ, vì nam chính là nhà sư, tác phong cũng đường đường chính chính như đại sư chứ không phải sói đội lốt sư đâu. Mấy đoạn pha hài của truyện vừa bựa vừa duyên, truyện tu chân nhưng làm hàng thôi, tình tiết đơn giản lắm, chủ yếu vẫn là ngôn tình hường phấn. Nhiệt liệt đề cử chị em ủng hộ em Kéo dịch nốt nào! *** Giang Trừng về giường nướng một giấc đến chiều, mở cửa đón nắng hoàng hôn, thỏa thuê híp mắt vươn vai. Tịch dương mới đẹp làm sao ~ Bỗng một bóng đen trờ tới, che khuất ánh mặt trời trước mắt. Là Hạc Kinh Hàn, hắn đanh mặt đứng lặng nhìn cô. Giang Trừng đầy ngờ vực: Ấy? Gì thế, trông Hạc tiền bối như có hàng ngàn điều muốn nói với mình vậy? “Ơ, Hạc tiền bối? Anh có tâm sự à?” Giang Trừng ướm hỏi. Hạc Kinh Hàn lẳng lặng gật đầu. Giang Trừng tò mò đứng đợi, nhưng hắn vẫn mãi im lìm. Lòng hiếu kỳ của Giang Trừng đã chạm đỉnh, song Hạc Kinh Hàn không nói thì cô cũng chẳng thể lay hắn ép cung được, đành kiên nhẫn chờ. Rốt cuộc, khi tịch dương sắp khuất, Hạc Kinh Hàn buông lời. Hắn nói: “How are you?” Giang Trừng: “Fine thank you, and you?” Mà khoan, Giang Trừng vô thức trả lời xong mới thấy sai sai, Hạc nam thần… Hạc Kinh Hàn của Vô Cực đạo quán vừa mới xổ tiếng Anh? Tiếng Anh?! Giang Trừng bước lùi sập cửa, sờ cằm suy tư. Mình lại trúng mộng yểm của Yểm Ma rồi ư? Chứ sao Hạc nam thần biết nói tiếng Anh được ha ha ~ Mà giấc mơ này sai quá rồi ha ha ~ Giang Trừng vỗ tay cười nhạt cốc đầu mình, dạo này hay nghĩ tào lao, thành ra mơ cũng lạ lùng. Bỗng tiếng Hạc Kinh Hàn lại vang lên ngoài cửa, hắn bình thản nói: “Em là Giang Tầm… chị à.” Giang Trừng bỗng ngẩn ngơ, sau đó tung cửa, to giọng: “Gì cơ!” “Em là Giang Tầm.” “Em trai tôi?” Giang Trừng trợn mắt, rối trí ôm trán, “Không thể nào, sao anh lại là em trai tôi được, hai người chẳng giống gì nhau, cả thế giới đang sống cũng khác. Tôi biết tỏng rồi, Hạc tiền bối đừng đùa nữa. Hay tôi đang nằm mơ? Mộng cảnh của Yểm Ma?” “Không phải mơ, em là Giang Tầm.” Hạc Kinh Hàn bình tĩnh nhấn mạnh. Giang Trừng sắp bứt trụi dúm tóc mái tiêu soái phong lưu của mình rồi, “Nhưng sao cậu lại có thể là Giang Tầm? Cậu chứng minh mình là Giang Tầm tôi xem?!” Hạc Kinh Hàn ngập ngừng một lúc rồi đáp: “Nhà mình có bốn thẻ ngân hàng, mật khẩu theo thứ tự là 1****9, 4****7, 4****8, 2****6.” Giang Trừng: “Chẳng là tôi quên sạch mật khẩu mấy tấm thẻ đấy rồi, không chắc cậu đáp có chuẩn không.” Hạc Kinh Hàn: “Ngày 15 tháng 7 năm 2004.” Đó là ngày hai chị em bắt đầu sống cùng nhau, hằng năm cứ vào dịp này, cả hai sẽ nấu thật nhiều món ngon, làm tiệc linh đình. ... Mời các bạn đón đọc Ngộ Phật của tác giả Phù Hoa.
Châm Nương - Vĩ Ngư
◇ ĐÔI LỜI ◇ Cũng không có gì để nói luôn nên tớ quyết định dịch đôi dòng đối đáp của Cá tổng… Cá tổng: Cảm ơn mọi người đã bên mình từ tháng một đến tháng hai! (Chị ấy đăng truyện từ 30/1-1/2) 1. [+177] Hôm qua có người nổi tiếng bảo rằng một ngày chị chỉ gõ 700 chữ, chị nghĩ sao về chuyện này? (Chú thích: Đinh Mặc đăng weibo rằng, đang nản vì mỗi ngày gõ được có 2000 chữ, hỏi bạn, bạn bảo mỗi ngày bạn viết được 700 chữ thôi, thấy tự tin hẳn.) Trả lời: Vu khống! 700 chữ đâu ra, ví dụ như hôm nay chị còn chưa viết chữ nào… 2. [+137] Cá tổng xịn ghia ???????????????????????? Chị đăng chậm mấy ngày thì có phải bọn em bên chị từ năm chó đến năm heo không. Trả lời: Sao đồng chí không nói sớm! Hối hận-ing. 3. [+113] Từ tháng 1 đến tháng 2, nghe có vẻ dài ghê… Trả lời: Công nhận, chị nghĩ mình cần nghỉ ngơi 4-5 tháng gì đấy mới khôi phục được nguyên khí. 4. [+67] Chưa có truyện mới ạ, em nhớ Thần Côn của em… Trả lời: Thần Côn bảo Thần Côn không nhớ em. 5. [+61] Sợ hết hồn. Trả lời: Ơ mọi người làm sao thế nhỉ, đây là một câu chuyện hết sức ấm áp. 6. [+33] Cá tổng cá tổng, trả lời em đi, em bỏ bê học hành đọc truyện của chị bao nhiêu năm mà chị chẳng nỡ nhìn em một cái. Trả lời: ????. 7. [+18] Cá tổng cá tổng, đây chỉ là truyện ngắn thôi hay là preview của truyện dài vậyyyy. Trả lời: Nó có vận mệnh riêng của nó, phàm nhân như chúng ta sao có thể đoán được… 8. [+14] Đến giờ ăn trưa thấy có chương mới, em mừng đến độ có thể ăn thêm mấy thìa cơm! Trả lời: Có cần chị giúp em giảm cân hong? *** Mã Thủ trở dậy trong âm thanh ồn ã, náo nhiệt đặc trưng của buổi sớm. Ấy là một ngày đẹp trời với nắng vàng rực rỡ, một anh trung niên bê chậu rửa mặt đang khom khom nhìn gã: “Chú say sưa thế nào lại ngã ngửa trước cửa nhà tôi thế này?” Mã Thủ nghển cổ nhìn anh mà đầu hãy còn bùng nhùng. Hình như tối qua có chuyện gì đó, gã mang máng nhớ về một người đàn bà cao gầy, mặc trang phục cổ xưa. Chị ta cầm xẻng lật, xào một chảo sáng loáng những kim là kim, tiếng lạo xạo còn văng vẳng đâu đây. Huyệt Thái Dương giật thình thịch nhức nhối, Mã Thủ day day hai cái chợt biến sắc, ngồi phắt dậy, sờ soạng khắp đầu. Không vết thương, không vảy sẹo, thậm chí cả băng vải cũng không thấy tăm hơi… May! May quá đi mất! Mã Thủ quay lại, sau lưng gã là một cửa hàng nho nhỏ mở sớm, vẫn số 5, nhưng lại là phố Thái Lai. “Phố Thái Lai” mà xe buýt 981 rẽ vào từ đường Hải Ninh. Cái tên hay thật, qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai, mọi rủi ro, long đong đều tiêu biến. Gã lần túi áo, điện thoại vẫn còn đây nhưng ứng dụng “Tìm thầy bắt bệnh” đã biết mất. Nhưng kệ mẹ nó, Số 5 phố Bà Sa hay B36 Châm Nương gì gì, kệ xác! Có sức khoẻ là có tất cả, không sức khoẻ là không có gì. Mã Thủ cười ha hả như điên như dại, cười đến chán chê mới phủi mông nhổm dậy, đi ra đầu phố. Đã sang ngày mới, một ngày ngập tràn hy vọng để bắt đầu một cuộc đời mới, cuộc đời không còn băng vải, không vương mùi máu, không lổm ngổm bọ ruồi. ... Mời các bạn đón đọc Châm Nương của tác giả Vĩ Ngư