Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Khúc Kim Tích xuyên thành sao nữ vô danh trong một cuốn sách. May mắn thay, sao nữ có ông chồng bí mật: Siêu sao Thẩm Thính. Chết nỗi là, sao nữ suýt thì đã cắm sừng Thẩm Thính. Để tránh khỏi kết cục bi thảm của bản thân, Khúc Kim Tích chủ động đề nghị ly hôn. Chẳng ngờ đúng ngày ly hôn gặp tai nạn xe, cô biến thành một con mèo con, bị cảnh sát xách về đồn. Cùng đường bí lối, Khúc Kim Tích vươn móng viết mấy chữ như giun bới: Bố cháu là Thẩm Thính, số điện thoại xxxxx. Cảnh sát: “Anh Thẩm đúng không, phiền anh tới đồn cảnh sát xx đón… con gái anh về.” Thẩm Thính: “???”            Fan đều biết Thẩm Thính không thích động vật, cho đến một ngày, phát hiện bên cạnh anh thế mà lần lượt xuất hiện đủ loài động vật. Tất nhiên họ không biết rằng, đó đều là Khúc Kim Tích biến thành. Thẩm Thính nuôi riết thành nghiện chọc chọc nhím nhỏ Khúc Kim Tích: “Lần sau, biến thành gấu trúc thử?” Ngày hôm sau, Khúc Kim Tích biến thành một bé gấu trúc. Khúc Kim Tích: “…”                    Kịch nhỏ: Hiện trường hoạt động, Khúc Kim Tích biến thành bạch tuộc hồng không cẩn thận rơi tõm vào ly rượu. Không lâu sau, sao nữ tép riu Khúc Kim Tích đột nhiên hiện hình, ôm Thẩm Thính cọ tới cọ đi, miệng gọi: “Bố!” Hiện trường chết máy. Hôm sau, weibo Thẩm Thính tung ra chứng nhận kết hôn: Tôi không có đứa con gái lớn như thế. Toàn cầu: !!!                Note: Mặc dù thích truyện có não nhưng có vẻ blog này chỉ hợp đào truyện không não rồi (có cái truyện nhiều não nhất thì bị đào rồi bỏ xó). Truyện này kiểu nhẹ nhàng ngốc nghếch dễ thương, coi thể loại với giới thiệu là biết nó thuần giải trí, tiểu bạch văn rồi ha, khuyến cáo đọc không nên mang não. Chọn truyện này thứ nhất vì bạn nữ chính, trời đất ơi sao bạn ấy lại có thể cưng và moe tới vậy, cưng lắm lắm, đặc biệt những khi biến hình, có thể nói những cảnh biến hình chính là điểm sáng nhất của truyện. Thứ hai, đấy là truyện không bôi đen nguyên chủ, tức người bị nữ chính nhập vào. Bạn nguyên chủ truyện này, tuy là ban đầu bạn ấy có một vài hành động hơi nữ phụ, nhưng khi đọc, dần dà lại thấy hành động của bạn ấy là có nguyên do và có thể hiểu được, chỉ là hơi ngốc với hơi dại dột tí, và sau cùng tác giả đã cho bạn này một cái kết trọn vẹn. Thứ ba thì, là vì tác giả đã cho một lời giải thích về việc xuyên không của nữ chính và cả việc bạn ấy liên tục biến hình thành đủ loại động vật, đồ đạc, và với tớ thì lời giải thích này là đủ thuyết phục. Chúc các bạn đọc vui. *** “Mau nhìn kìa, cô ta lại còn dám đến?” “Nom bộ đồ cô ta mặc kia, dám phải nhặt từ hàng vỉa hè ấy chứ, cũng dám gọi là lễ phục?” “Đi thảm đỏ cùng với loại người này, đúng là mất mặt.” “Bỏ tiền vào ké tiếng chứ gì.” Tỉnh lại giữa những tiếng xoi mói móc mỉa, Khúc Kim Tích mở bừng mắt, quét toàn diện cảnh tượng trước mắt: Đây là một căn phòng rất rất rộng, có rất nhiều người, trai xinh gái đẹp, xung quanh còn có không ít ống kính. Khu hậu trường thảm đỏ. Năm con chữ bật ra trong óc. Nói cách khác, trong phòng này, mười người thì có chín là nghệ sĩ ngôi sao, đang đợi đi thảm đỏ. Lúc này, trong não tự động nảy ra một hình ảnh. Trong hình, cô đang trao đổi với một nhân viên chương trình: “Chị Hồng, làm ơn đi, em đưa chị năm mươi ngàn, chị cho em tham gia đêm weibo, dù chỉ ngang qua thảm đỏ lộ mặt thôi cũng được.” Nhân viên chương trình: “Tám mươi ngàn.” “Dạ được!” Khúc Kim Tích: “…” Chuyện quái chi đây? Không được, cô phải thăm dò tình huống cho rõ. Dò hỏi một người trông như là nhân viên nhiếp ảnh, biết được vị trí của nhà vệ sinh, Khúc Kim Tích mải mốt chạy đi. Trên đường còn nghe có người nhỏ giọng châm chích, chẳng biết là nhân viên trong đây hay mấy nghệ sĩ vẻ ngoài lộng lẫy bóng bẩy kia. “Không mặt mũi ở lại rồi?” “Mặt dày đi đu bám Thẩm Thính, đáng kiếp.” “Lần đó cô ta cố tình trượt ngã, ngã ngay vào Thẩm Thính, fan tăng lên cả triệu đó.” “Ha ha, toàn là người mắng chứ gì.” … Vào phòng vệ sinh, Khúc Kim Tích nghĩ bụng cái tên Thẩm Thính này sao nghe quen quen, hình như đã nghe đâu đó rồi. Song ngay khi nhìn thấy người trong gương, cô ngưng bặt. Trang điểm đậm kiểu Âu Mỹ phối với cái đầm ngắn màu vàng trẻ trung, giày ống đen gót cao, kiểu phối đồ khiến người ta khó thở này… Thực ra trang điểm nom cũng được, hiềm nỗi phối màu đậm quá, hoàn toàn không phù hợp với bộ đồ và đôi giày này mới gây hiệu quả thị giác khiến người ta dè sợ. Váy ngắn trẻ trung thì phải phối cùng kiểu trang điểm nhẹ nhàng tươi trẻ chớ, trang điểm đậm vầy là muốn hù ai chết tươi đây. May mà trong tay có túi xách, bên trong là dụng cụ trang điểm đơn giản, còn có một gói bông tẩy trang. Khúc Kim Tích gỡ mi giả trong tâm trạng cạn lời, mở gói bông tẩy trang, định bụng lau sạch lớp trang điểm. Cánh cửa phản chiếu trong gương đột ngột bật mở, một thanh niên trẻ tuổi mặc vest, đi giày da bước vào. Khúc Kim Tích: “???” Cô nhìn sang bên cạnh theo phản xạ, chắc chắn đây là phòng vệ sinh nữ. “Sợ rồi à?” Nom anh chàng độ chừng hăm bốn, hăm lăm tuổi, gương mặt điển trai khôi ngô, khóe môi nhếch cong, hé ra nụ cười mỉm hút hồn. Khúc Kim Tích ngắm anh chàng mất hồn. “Trưng bộ mặt không quen biết anh làm gì, từ bao giờ diễn xuất lại tốt thế rồi?” Anh ta vươn tay riết quanh eo cô, kéo cô lại gần, bàn tay phủ trên lưng cô trượt lên mờ ám. Khúc Kim Tích nổi da gà kín tay, đẩy phắt anh ta ra. Người đàn ông vẫy cái tay bị bộp đau, đôi mày quặp xuống: “Khúc Kim Tích, em nổi điên gì vậy?” “Hay là…” Phút chốc lại rộ cười, “Em đổi kịch bản rồi?” Đầu Khúc Kim Tích kêu lên ong ong, bất giác làm theo lời anh ta, chắp tay để trước người, cảnh giác lại xa lạ: “Anh là ai?” “Chơi mất trí nhớ à.” Chàng trai khẽ cười. Khúc Kim Tích vờ ra vẻ không vui khi bị lột trần, sau đó lại trở về xa lạ cảnh giác. Quả nhiên, người đàn ông càng đoan chắc cô đang chơi trò “mất trí nhớ”. Anh ta đi lên, nét mặt nặng tình tha thiết, nắm chặt tay Khúc Kim Tích: “Tích Tích, em quên rồi ư? Anh là Mạnh Thiên Hạo, người em yêu nhất đây.” “Mạnh Thiên Hạo?” Sao cả cái tên này cũng quen tai thế?! “Được rồi, đừng quấy nữa, sắp phải đi thảm đỏ rồi, còn chơi tiếp thì sẽ lỡ giờ mất.” Anh ta ra chiều muốn hôn cô, cặp mắt chứa chan tình tứ, “Nếu em muốn chơi, đợi đi thảm đỏ xong anh sẽ từ từ chơi với em.” Khúc Kim Tích lùi một bước về sau. Đáy mắt Mạnh Thiên Hạo vụt lướt qua vẻ chán ghét, tiện đà buông cô ra, bỏ lỡ vẻ không dám tin chợt hiện trên mặt cô rồi vụt biến mất. Thẩm Thính, Mạnh Thiên Hạo, đi thảm đỏ… Một loạt sự việc cuối cùng khiến Khúc Kim Tích chợt bừng tỉnh, những người trong này, hoàn toàn ăn khớp với một cuốn sách cô từng đọc trước đó. Cuốn sách bạn giới thiệu cho cô, nói bên trong có một nữ phụ làm nền tên giống hệt tên cô, còn nói kết cục cuối cùng của nữ phụ bi thảm đau xót, gợi khiến cô tò mò, không nhịn được mới lướt lướt cuốn sách nọ. Trong sách, nữ phụ tên Khúc Kim Tích là một sao nữ vô danh tép riu, mơ mộng trở thành siêu sao tầm cỡ, ngồi ôm vô số trai tơ trẻ măng, chẳng ngờ chó ngáp phải ruồi kết hôn với siêu sao Thẩm Thính. Nhưng Thẩm Thích không thích cô ấy, không chạm vào cô ấy, không cho cô ấy công khai quan hệ giữa họ ra bên ngoài. Trừ một tờ đăng ký kết hôn, hai người chẳng khác gì hai kẻ xa lạ. Khúc Kim Tích không cam tâm, bắt đầu tìm đường chết, phát hiện không giành được hồi đáp từ Thẩm Thính thì dứt khoát ngoại tình, tìm một gã tình nhân, cuối cùng thành công khiến Thẩm Thính đưa ra đề nghị ly hôn. Cô nàng chẳng phải kẻ hiền lành dễ đuổi, đưa ra yêu cầu, ly hôn thì được thôi, nhưng phải có một nửa tài sản của Thẩm Thính. Đoán chừng bản thân tác giả cũng không thể chấp nhận nhân vật dưới ngòi bút của mình tác quái nhường ấy, bèn tặng cô nàng một sự cố bất ngờ — quay phim rơi xuống vách núi, xương cốt bầy hầy. Lúc ấy Khúc Kim Tích đọc thấy nữ phụ cùng tên với mình chết thảm thiết như vậy, trong lòng loáng thoáng khó chịu nên không đọc tiếp, ai mà ngờ bản thân lại xuyên vào trong cuốn sách này! Tên Mạnh Thiên Hạo trước mắt này, chính là tên tình nhân mà chủ cũ thân thể này léng phéng. Trong sách Mạnh Thiên Hạo là tên ăn bám dựa vào đàn bà để leo lên. Khúc Kim Tích kết hôn với Thẩm Thính, lợi ích duy nhất là mỗi tháng sẽ nhận được một khoản tiền tiêu vặt từ họ Thẩm, con số rất khả quan. Chút tiền này không thể giúp cô ấy tạo dựng mạng lưới quan hệ trong giới giải trí, tuy thế nuôi một gã mặt trắng vô danh khỏe mạnh cũng muốn vào giới giải trí thì kể vẫn đủ. Cầm tiền của Thẩm Thính đi nuôi tình nhân… Dẫu Thẩm Thính có làm từ gỗ, nếu biết được cũng sẽ tức thành củi khô phừng lửa thôi. Huống hồ, anh ta còn chẳng phải khúc gỗ. Cứ nghĩ tới kết cục của nguyên chủ trong sách, Khúc Kim Tích lại rợn lạnh toàn thân.   Mời các bạn mượn đọc sách Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ của tác giả Đường Hoàn Hoàn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kế Hoạch Tự Sát - Satoh Sai
Đây là câu chuyện của một cô gái gọi là Nakazawa Nim.  Cô gái này là một phần tâm hồn tôi, chính là dùng một phần thanh xuân của tôi, viết thành.  Nếu các bạn yêu mến cô ấy, yêu thích câu chuyện này, tôi liền cảm thấy mãn nguyện lắm.  Vì thanh xuân của tôi, cũng sẽ có người nhớ tới đi. Trong truyện, không có rào cản giới tính hay giới hạn của con người. Tôi muốn viết một câu chuyện như vậy, người ta có thể yêu và làm việc mình thích Như Izumi và Keita, hai người con trai vẫn kiên cường ở bên nhau, cùng nhau chống lại sự bài xích của thế giới. Như Nim và Akira, cách biệt mười năm, vẫn trở về với nhau.  Takane, Chitose, Yukiko, những người bỏ lỡ tình yêu. Nhưng tôi vẫn muốn họ được hạnh phúc. Ai cũng đã trưởng thành.  Và rất nhiều nữa.  "Tôi nhìn thái độ của cậu ta, sau mới giật mình hỏi, lẽ nào từng ấy năm, cậu... Từng ấy năm cậu luôn đứng từ xa theo dõi Keita sao.  Takane cười, lịch sự hỏi : -Tôi hút thuốc được chứ ? Nhận được sự đồng ý của tôi, cậu ta rút thuốc ra và châm lửa. Làn khói nhàn nhạt phả ra che khuất biểu cảm của Takane. Thật lâu sau, Takane mới nói. Nim, cô biết không. Những người như chúng tôi, khi sinh ra đã là một mảng khiếm khuyết. Nếu không tìm được mảnh ghép thích hợp, cả đời sẽ mãi mãi là một điểm thiếu sót.  Cậu ấy là mảnh ghép phù hợp với tôi, nhưng còn là thích hợp với người khác nữa. Tôi đi lâu như vậy, các tổ chức, câu lạc bộ dành cho gay cũng tham gia không ít. Thế nhưng nếu không phải là Keita, thì không được. Vì thế đời này của tôi, phải là khiếm khuyết rồi." *** Tôi gọi là Shindo Akira. Trước năm mười sáu tuổi, tôi là một kẻ hư hỏng. Nhuộm tóc, hút thuốc, đánh nhau... chưa việc gì chưa từng thử qua. Tôi chỉ muốn gây sự chú ý với một ông bố lúc nào cũng tất bật với công việc và một bà mẹ sống cả đời với nỗi ám ảnh về những vụ ngoại tình của chồng. Đáng tiếc, dù tôi có cố gắng huỷ hoại bản thân thế nào, cũng chẳng ai quan tâm. Mọi chuyện cứ xoay vòng hàng ngày, như một giai điệu nhàm chán của đĩa nhạc rè. Quá tẻ nhạt, tôi cũng chẳng buồn nghe, lo lắng, hay làm phiền cái giai điệu êm đềm mà họ tấu lên nữa. Một mình trong căn hộ lớn, tiền bạc được chu cấp đầy đủ, cái tôi cần làm chỉ có duy nhất một việc, tiêu tiền. Tôi không khóc, cũng chẳng nghĩ ra được lí do gì để khóc. Tôi từng tức giận, to tiếng với bố mẹ, nhưng đó cũng là chuyện rất lâu về trước. Tôi bắt đầu qua lại với đám yakuza, quên luôn vị trí của mình và lí do vì sao bố lại đào tạo tôi khắt khe từ thuở bé. Tôi trốn tiết, gây gổ, đánh nhau. Ngày bố đột nhiên về thăm căn hộ của tôi, tôi đã biết ông mang đến tin tức không mấy vui vẻ. Tại nhà hàng đồ Nhật, ông cười và nắm tay người phụ nữ trước mặt tôi. Còn người ấy hiền lành nói, Akira, sau này nhờ cháu giúp đỡ nhé. ... Mời các bạn đón đọc Kế Hoạch Tự Sát của tác giả Satoh Sai.
Dù Đến Rồi Đi - Đào Hiếu
Đào Hiếu (sinh năm 1946), tên khai sinh: Đào Chí Hiếu. Các bút danh khác: Biển Hồ, Đào Duy. Hiện ông là hội viên Hội nhà văn Việt Nam. Đào Hiếu, sinh ngày 10 tháng 2 năm 1946 tại Tây Sơn, tỉnh Bình Định. Ông sớm gia nhập phong trào sinh viên cách mạng tại Quy Nhơn. Năm 1968 ông gia nhập Đảng Cộng sản Việt Nam. Năm 1970 ông bị bắt quân dịch và trở thành binh nhì sư đoàn 22 Quân lực Việt Nam Cộng hoà. Sau sáu tháng, ông trốn vào Sài Gòn bắt liên lạc với Tổng hội sinh viên hoc sinh để tiếp tục hoạt động chống Mỹ đến ngày 30 tháng 4 năm 1975. Ông tốt nghiệp cử nhân văn chương trước 1975 tại Sài Gòn. Từng làm phóng viên báo Tuổi Trẻ và Nhà xuất bản Trẻ. Hiện Đào Hiếu sống và viết tại TP. Hồ Chí Minh. Truyện dài Giữa cơn lốc, Nhà xuất bản Thành phố Hồ Chí Minh, 1978. Một chuyến đi xa, Nhà xuất bản Măng Non, 1984, nxb Trẻ 1994. Qua sông, Nhà xuất bản Văn Nghệ, 1986. Vùng biển mất tích, Nhà xuất bản Đồng Nai 1987. Vượt biển, Nhà xuất bản Trẻ 1988, 1995. Vua Mèo, Nhà xuất bản Trẻ 1989. Người tình cũ, Nhà xuất bản Văn Nghệ 1989. Kẻ tử đạo cuối cùng, Nhà xuất bản Trẻ 1989. Thung lũng ảo vọng, Nhà xuất bản Trẻ 1989. Hoa dại lang thang, Nhà xuất bản Văn Học 1990. Trong vòng tay người khác, Nhà xuất bản Tác phẩm Mới 1990. Kỷ niệm đàn bà, Nhà xuất bản Văn Nghệ 1990. Nổi loạn, Nhà xuất bản Hội Nhà Văn 1993. Lạc Đường (tự truyện), Nhà xuất bản Giấy Vụn 2008, Nhà xuất bản Kim Thư Production USA 2008. Tuyển tập Đào Hiếu (tập 1 và tập 2) Nhà xuất bản Kim Thư Production USA 12. 2009. Mạt lộ, Nhà xuất bản Lề Bên Trái (tự xuất bản)[1], 03. 2009. Người Đàn Bà Trên Đồi Cỏ Vua Mèo Nữ Quái Dù Đến Rồi Đi ... Truyện ngắn và tạp văn Bầy chim sẻ, Nhà xuất bản Văn Nghệ 1982. Những bông hồng muộn, Nhà xuất bản Trẻ 1999. Tình địch, Nhà xuất bản Trẻ 2003. Thơ Đường phố và thềm nhà, Nhà xuất bản Trẻ 2004. *** C hỉ có hai người trong phòng nhưng họ không nói gì nhau cho đến khi Chương khoác áo gió lên vai, Thục bảo: - Chiều nay anh phải ở lại dự tiệc. Chương do dự giữa căn phòng rộng bề bộn sách vở quần áo đang ủi dang dở. Thục lại nói: - Anh ngồi nghe nhạc đợi anh Quang. Thục bấm máy. Nhạc nhẹ các nước. Chương bỏ ra đứng ngoài hành lang. Tiếng nhạc dồn dập đuổi theo chàng. Con hẻm rộng, nhà cửa san sát nhau, nhà nào cũng trồng cây kiểng, hoa giấy và mận. Nhà Thục có thêm một cây cao su xanh tốt cao vừa tầm mắt. Cây cao su ấy Chương xin của một người bạn làm đồn điền ở Xuân Lộc. Thục bảo rằng nàng rất thích nó vì lá nó mượt. Dưới hẻm có tiếng reo cười của mấy đứa nhỏ đang chơi cầu lông, chúng đánh đôi, vừa chạy vừa la hét. Chương không xua được nỗi băn khoăn trong lòng và cái ý muốn hôn Thục lại lởn vởn trong đầu… Giọng Thục hát phảng phất giọng Khánh Ly, âm thanh đục. Chương ngắt một cái lá cao su và quay lại. Tiếng hát dứt nửa chừng. Thục hỏi: - Mấy giờ rồi? - Gần năm giờ. Chương trả lời và đến cạnh cô gái. Chàng đặt cái lá cao su xuống bàn ngay sát ngón tay út của Thục. Thục cầm cái áo cụt màu đỏ tía lên. - Em đem cái áo này đi giặt. Chương nói: - Mai tôi đi rồi. Thục không có gì để nói với tôi sao? Thục làm thinh, đầu hơi cúi xuống. Chương nói: - Em cho anh xin cái áo này nhé? Thục cười hồn nhiên: - Sẽ có quà, nhưng không phải cái này đâu. Chương nắm lấy chiếc áo Thục đang cầm, hai bàn tay chạm nhau. Chàng nắm mấy ngón tay: - Anh rất cần một chút hơi hướng của em để ra đi. Có thể anh sẽ không bao giờ trở về nữa. ... Mời các bạn đón đọc Một Chuyến Đi Xa của tác giả Đào Hiếu. Mời các bạn đón đọc Dù Đến Rồi Đi của tác giả Đào Hiếu.
13 Lý Do Tại Sao
Từ trường trở về nhà, Clay Jesen phát hiện một bưu kiện kỳ lạ đề tên mình nằm trước hiên nhà. Bên trong cậu phát hiện những cuộn băng cassette ghi âm giọng nói của Hannah Baker - bạn học cùng lớp và là cô gái Clay thầm mến. Hannah đã tự sát hai tuần trước đó. Hannah giải thích rằng có mười ba lý do khiến cô ấy quyết định chấm dứt cuộc sống của mình. Clay là một trong những lý do đó. Nếu cậu ấy nghe những cuốn băng, cậu ấy sẽ hiểu vì sao. Clay đã trải qua cả một đêm đi khắp thị trấn theo chỉ dẫn của Hannah. Cậu trở thành người đầu tiên chứng kiến nỗi đau của Hannah và khám phá được một sự thật về bản thân mình - một sự thật mà cậu không bao giờ muốn đối diện… *** Thưa quý khách?", cô nhân viên bưu điện nhắc lại. "Quý khách muốn chuyển bưu phẩm này trong thời gian bao lâu ạ?"    Tôi day mạnh hai ngón tay lên lông mày trái. Nhịp tim trở nên nhanh hơn.    Tôi nói: "Điều đó không quan trọng".    Cô nhân viên cầm gói hàng. Chiếc hộp đựng giày đó đã được đặt ở hiên nhà tôi cách đây chưa đầy hai mươi tư tiếng; giờ nó đã được gói lại trong một chiếc túi giấy màu nâu có dây buộc kín y như khi tôi nhận được nó. Nhưng giờ địa chỉ ghi trên đó là một cái tên mới. Cái tên tiếp theo trong danh sách của Hannah Baker.    "Một tá của Baker", tôi lầm bầm. Rồi tôi cảm thấy rùng mình khi nghĩ đến nó.    "Xin lỗi?"    Tôi lắc đầu hỏi: "Bao nhiêu tiền vậy cô?"    Cô nhân viên bưu điện đặt chiếc hộp lên một chiếc đệm cao su rồi bấm một loạt số trên bàn phím. ... Mời các bạn đón đọc 13 Lý Do Tại Sao của tác giả Jay Asher.
Một Ý Niệm Khác Về Hạnh Phúc - Marc Levy
KHI CUỘC SỐNG BÌNH THƯỜNG TRỞ NÊN BẤT THƯỜNG... Philadenphia. Vào một ngày đầu xuân năm 2010, Agatha rời nhà tù, nhưng không phải bằng cửa chính. Ba mươi năm ngồi sau song sắt , bà chỉ còn vài năm nữa là mãn hạn. Vậy sao bà phải trốn trại? Tại một trạm xăng gần khu học xá đại học, Agatha trèo lên xe lửa của Milly rồi lôi cô vào cuộc chạy trốn mà không tiết lộ tình trạng của bản thân. Agatha đã phá vỡ nếp sinh hoạt tẻ nhạt thường nhật của Milly. Cách biệt nhau ba mươi tuổi, nhưng trong suốt chuyến đi, hai người phụ nữ cùng nhau chia sẻ quá khứ và khơi lại ngọn lửa tình yêu vốn đã tắt lụi. Năm ngày đi oto xuyên nước Mỹ...Mỗi chặng dừng, mỗi cuộc gặp với một nhân vật là mỗi lần bí mật của Agatha lại dần hé lộ. Trong cuộc hành trình hấp dẫn đó, Marc Levy giúp ta tìm câu trả lời cho những câu hỏi lớn : Chúng ta phải đi đến tận đâu trong cuộc tìm kiếm hạnh phúc vô độ này? Vì sao không bao giờ được từ bỏ ước mơ? *** Marc Levy (sinh ngày 16 tháng 10 năm 1961, tại Boulogne-Billancourt, nước Pháp) là nhà văn người Pháp gốc Do Thái. Ở tuổi 18, ông gia nhập Hội Chữ Thập Đỏ ở Pháp, nơi ông đã dành 6 năm hoạt động. Trong cùng thời gian, Ông học ngành quản lý máy tính ở trường Đại học Paris-Dauphine và sau đó sinh sống tại Hoa Kỳ từ năm 1984 đến năm 1991. Tại đây, ông đã đặt nền tảng cho hai công ty - một đặt cơ sở tại California và một ở Colorado - chuyên về đồ họa tin học. Vào năm 1991, ông hợp tác lập ra một công ty thiết kế và xây dựng ở trong nước mà sau này đã trở thành một trong những hãng kiến trúc dẫn đầu ở Pháp. Marc Levy viết quyển tiểu thuyết đầu tiên của mình với tên Và nếu như chuyện này là có thật... vào năm 1998. Ông viết cuốn sách này cho con trai mình, khi đã là một thương gia thành công. Năm 1999, sau khi bán bản quyền phim Et si c'était vrai... cho hãng Dreamworks, ông kết thúc công việc ở hãng kiến trúc để theo đuổi sự nghiệp viết văn của mình. Năm 2001, ông cho xuất bản quyển sách thứ hai, Em ở đâu?, tiếp theo là quyển Bảy ngày cho mãi mãi... vào năm 2003, Kiếp sau vào năm 2004 và quyển Gặp lại vào năm 2005. Năm 2005 cũng là năm trình chiếu bộ phim Just like Heaven của hãng Dreamworks - phỏng theo tiểu thuyết Et si c'était vrai... bởi các diễn viên chính: Reese Witherspoon và Mark Ruffalo. Xuyên suốt sự nghiệp viết văn kéo dài gần 20 năm của mình, nhà văn người Pháp Marc Levy sáng tác được tổng cộng 14 quyển tiểu thuyết. Trong số đó có 13 tác phẩm đã được dịch ở Việt Nam. Điểm thu hút trong văn chương của Marc Levy nằm ở chỗ lãng mạn, ngọt ngào. Ông bao giờ cũng khai thác những câu chuyện tình yêu ở khía cạnh tròn trịa và hấp dẫn nhất. Bên cạnh đó, vì tiểu thuyết của Marc Levy bao giờ cũng kết thúc bằng "happy ending" nên nó được xem là "kinh thánh" của những tâm hồn đang yêu. Và ngay cả những người đã mất lòng tin ở tình yêu cũng sẽ dễ dàng có lại được niềm tin đó ở sách của Marc Levy. Một số tác phẩm đáng chú ý: Nếu em không phải một giấc mơ, Gặp lại, Em ở đâu, Mọi điều ta chưa nói…   Các tác phẩm của Marc Levy đã được xuất bản tại Việt Nam: Nếu Như Được Làm Lại - Marc Levy Chuyện Chàng Nàng - Marc Levy Mạnh Hơn Sợ Hãi - Marc Levy Nếu Em Không Phải Một Giấc Mơ - Marc Levy Mọi Điều Ta Chưa Nói - Marc Levy Bảy Ngày Cho Mãi Mãi - Marc Levy Em Ở Đâu - Marc Levy Gặp Lại - Marc Levy Kiếp Sau - Marc Levy Đêm Đầu Tiên - Marc Levy Ngày đầu tiên - Marc Levy Những Đứa Con Của Tự Do - Marc Levy Bạn Tôi Tình Tôi - Marc Levy Chuyến Du Hành Kỳ Lạ của Ngài Daldry - Marc Levy Người Trộm Bóng - Marc Levy .... *** Ông cầm cuốn nhật ký trên tay, ngấu nghiến những dòng chữ bà viết trên giấy, cố gắng nhận ra dáng dấp của mình trong nhân vật này hay nhân vật kia, tiếng vọng từ những buổi chuyện trò giữa họ trong các quán cà phê ở Greenwich Village, một thời kỳ bị đánh cắp khỏi thời gian. Mỗi khi sang trang, ông lắng nghe tim mình đập, nghẹn ngào bởi một mối tình mà kỷ niệm về nó đã bị xóa nhòa như những bước chân của kẻ bộ hành cứ xa dần trên tuyết.   Trong khi màn đêm dần buông, ông vẫn tiếp tục đọc, một mình ngồi bên chiếc bàn trong căn phòng duy nhất của ngôi nhà, chẳng bận tâm gì đến bữa tối cũng như thời gian đang đưa ông vào màn đêm. Ở nhà ông chẳng thừa thứ gì, nhưng cũng chẳng thiếu thứ gì cần thiết để có thể sống sót. Khi những tia sáng đầu ngày len lỏi qua khe cửa chớp, ông gấp cuốn nhật ký lại, và, hai tay đặt trên đầu gối, ông hít một hơi thật sâu để cố kìm dòng nước mắt.   Bà đã kể lại cuộc đời mình mà không một lần gọi tên ông, không lời ám chỉ dù nhỏ nhất đến vai trò ông từng giữ cũng như lựa chọn mà ông đã làm vì bà, và ông tự hỏi phải chăng đây là kết quả của thái độ thờ ơ từ phía bà hay của mối oán hận mà thời gian chưa kịp xoa dịu. Ông đi tới bồn rửa, nhìn khuôn mặt mình trong chiếc gương rạn nứt móc vào một cái đinh mà không nhận ra những đường nét của người đàn ông đã ám ảnh ông khi đọc cuốn nhật ký. Có lẽ đó chính là lý do khiến Hanna xóa bỏ ông khỏi quá khứ của bà. Kỷ niệm thật kỳ quặc, ông tự nhủ trong lúc vỗ làn nước lạnh băng lên mặt. Có những người nuôi dưỡng kỷ niệm như thể có sợi dây níu giữ chúng tồn tại giúp họ tránh xa cái chết; những người khác lại xóa bỏ chúng để quãng thời gian còn lại tươi sáng hơn.   Ông chuẩn bị bữa sáng. Một ly cà phê kèm vài quả trứng đảo cùng dải thịt ba chỉ xông khói cháy xèo xèo trong chảo gang trên bếp. Bà hẳn đã để lại một dấu hiệu, một câu trả lời cho câu hỏi mà sự biến mất của bà đã đặt ra, một manh mối nào đó. Nếu không, hẳn bà sẽ đốt những trang viết này hoặc sẽ mang chúng theo bên mình.   Ông đặt dĩa vào bồn rửa rồi trở lại ngồi bên bàn. ... Mời các bạn đón đọc Một Ý Niệm Khác Về Hạnh Phúc của tác giả Marc Levy.