Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngoảnh Lại Mỉm Cười

Trái tim Tùy Ức xốn xang, vô thức nép sát người anh, “Thời niên thiếu anh có thứ gì mong mà không được không?” Tiêu Tử Uyên đắc ý, “Anh có mong, và cũng có được rồi.” Tùy Ức sửng sốt, mở to mắt nhìn anh. Tiêu Tử Uyên đan mười ngón tay vào tay Tùy Ức, ngoảnh nhìn cô, giọng từ tốn trầm thấp vang lên trong đêm vô cùng động lòng người, “Anh tính rồi, từ lần đầu tiên biết em đến giờ, anh đã yêu em mười bốn năm.” *** Tác phẩm được mở đầu rất nhẹ nhàng, không dài dòng hay trình bày thứ tự đầu cuối. Chỉ đơn giản như một buổi chiều thu mát lành, họ chợt nhìn thấy nhau, cái nhìn bình thường như mấy năm ròng đều đã trải qua, nhưng bỗng một khắc đó, hai cặp mắt lại giao nhau hữu tình hữu ý. Truyện có hai nhân vật chính là Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức. Số nhân vật phụ xung quanh rất nhiều, mỗi người đều có nét đặc sắc riêng dù chỉ được khắc họa rất ít. Tiêu Tử Uyên là con trai trưởng trong một gia đình chính trị gia có thế lực đã lâu, tương lai của anh vốn đã rộng mở và chắc chắn sẽ theo con đường của gia tộc, từ nhỏ anh được đào tạo để gánh vác giang sơn sau này. Tuy rằng học kỹ thuật nhưng Tiêu Tử Uyên không phải người cứng ngắc, lạnh lùng. Anh vốn có tài hoa, còn là tài hoa hơn người về nhiều mặt như đàn violin, thư pháp. Tùy Ức là một cô gái nhìn bề ngoài thì thanh tú, giản dị nhưng mọi thứ trong cô e rằng còn sâu hơn biển rộng. Tùy Ức là cháu ngoại duy nhất của một bậc thầy Nho học Trung Quốc, là tiểu thư của Tùy gia nhưng ngay từ nhỏ đã theo mẹ sống bên ngoài do bố mẹ cô gặp khúc mắc mà ly hôn. Tùy Ức được hưởng sự thanh cao, tao nhã và sự dạy dỗ của ông ngoại nên đã có cốt cách và khí chất của dòng dõi thư hương danh giá. *** Họ quen nhau đã vài năm kể từ khi Tùy Ức bước chân vào ngôi trường này do một đàn anh chung của hai người giới thiệu, nhưng mối quan hệ giữa họ vẫn chỉ là sự lạnh lùng, khách sáo của đàn em và đàn anh trong trường. Họ biết trong lòng họ có đối phương, nhưng chẳng ai chịu nhấc chân đi về phía đối phương cả. Đến năm cuối đại học của Tử Uyên, anh cứ cho rằng mình có thể điềm đạm đợi xem đối phương làm gì, nhưng thoắt cái đã không chờ đợi nổi. Tiêu Tử Uyên bước đến đầu tiên, “thả thính” với Tùy Ức về tình cảm của anh một cách mạnh mẽ. Tuy rằng cô gái thanh cao đó còn nhiều góc tối trong tim, một lòng muốn học xong để trở về quê nhà phụng dưỡng mẹ nhưng vẫn không tránh nổi sự tấn công tuy trầm lặng mà mạnh mẽ của đàn anh Tử Uyên. Trái tim cô đã dần dần rung động. Dù có gặp anh hay không, dù ở gần hay xa, trong thế giới của cô, anh vẫn luôn hiện hữu. Cô do dự, do ban đầu hiểu lầm cô nên Tử Uyên cũng ngần ngại. Họ nghĩ rằng có duyên nhưng con đường của cả hai quá xa cách thì sẽ chẳng có cách nào ở cạnh nhau. Biết trước không có kết quả nên họ chẳng dám bắt đầu. Thế nhưng, trăm sông ngàn biển cũng chẳng ngăn cách được tiếng gọi trái tim. Tiêu Tử Uyên hiểu rõ lòng mình, anh hiểu rằng sẽ không thể để cô chạy thoát khỏi anh, không để Tùy Ức trốn chạy tình cảm của hai người. Tử Uyên đi du học. Nhưng giữa anh và Tùy Ức không bao giờ là kết thúc. Chỉ bằng một món quà gửi về, một chiếc chìa khóa nhà và lời dặn dò chăm sóc hai chậu cây cảnh, Tử Uyên đã rất rõ ràng: Cô sẽ không bao giờ xa rời anh được nữa. Giữa hai nhân vật không có nữ phụ, nam phụ. Không có gian truân do người thứ ba vì cả hai đều có lực sát thương cực mạnh mẽ với đối phương. Với những người không muốn liên quan, họ nhẹ nhàng chặt đứt quan hệ, không để dây dưa hay điều tiếng hiểu lầm. Trắc trở duy nhất giữa họ chính là bóng tối sợ hãi tình yêu trong lòng Tùy Ức và chuyện gia đình của Tiêu Tử Uyên. Từng bước, từng bước một, mọi thứ đều được đại sư huynh tài giỏi dần dần giải quyết. Anh về Giang Nam thuyết phục cô và mẹ. Anh để cô có niềm tin vào ngày mai của hai người. Anh nhờ bạn bè xây dựng viện dưỡng lão ngay chính quê hương của Tùy Ức, để cô có thể yên tâm về người mẹ của mình. Anh thuyết phục gia đình tin vào việc anh có thể gánh vác sự nghiệp và chăm lo cho cô. Anh cho cô thời gian, đồng thời cũng cho bản thân thêm cơ hội để hoàn thành mọi thứ, để cô có một bầu trời riêng tự do quyết định chuyện tình cảm của mình. Cuối cùng, anh đã thành công lôi cô ra khỏi chiếc vỏ ốc dè dặt, tự mình bước đến bên anh và trao cho anh tình cảm thuần khiết nhất của cô. Giữa họ, vốn đã định trước một cái kết vẹn toàn. “Bao nhiêu năm sau Tùy Ức cũng không nhớ rõ tại sao Tiêu Tử Uyên lại nhìn trúng cô, nhưng cô lại nhớ anh đã từng trịnh trọng ở bên tai nói với cô những câu nói thâm tình: “A Ức, anh muốn giữ em ở bên cạnh anh, cho em sống ngang ngược cả đời.” Nhận xét truyện: Điều khiến bộ truyện này trở lên hấp dẫn có lẽ là sự an tĩnh và bình yên trong từng câu chữ của tác giả. Trung Quốc vốn là một đất nước coi trọng nhân khí và cốt cách con người. Các nhân vật trong truyện đều thể hiện rất rõ sự coi trọng đó. Không cần có tài sắc vẹn toàn, không cần quyền lực và tiền bạc, khí chất con người là điều quan trọng nhất. Tùy Ức là một cô gái mang hơi thở thời đại đậm nét như vậy. Ngoài hai nhân vật chính, các nhân vật phụ như bộ ba cô bạn cùng phòng của Tùy Ức: Hà ca tomboy cá tính, Tam Bảo ngốc nghếch và luôn mạnh miệng một cách đáng yêu, Yêu Nữ dám yêu dám từ bỏ vì lý tưởng của mình. Những nhân vật khác như từng người trong gia đình của Tiêu Tử Uyên, bà Thẩm Sàn – mẹ của Tùy Ức, hay hội nam thần cùng phòng của đàn anh họ Tiêu. Họ đều có một khoảng không  khác của mình để thể hiện cá tính. Chỉ bằng một vài nét chấm phá, họ đã thể hiện được bản thân mình rất rõ ràng, đáng nhớ. Truyện đọc rất phù hợp với các bạn đang ở lứa tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống. Không có nhiều sóng gió, không có nghịch cảnh đối chọi. Đây là một tác phẩm hữu ích khi bạn đọc muốn đọc sách free, đem lại lời cổ vũ tốt nhất dành cho tương lai của mọi người: Hãy cứ sống hết mình khi bản thân còn có thể, tuổi trẻ là đặc ưu duy nhất của họ để sống cuộc đời viên mãn đó. Kết cục có thể gian truân đến đâu, chỉ cần bản thân chưa từng hối hận, vậy là đủ! *** Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, cán bộ cao cấp, hài hước, nhẹ nhàng, sạch bong kin kít, HE Độ dài: 74 chương + 10 ngoại truyện Tình trạng: Hoàn edit ___________ "Cậu đang làm gì đấy?" "Đang làm." Đang làm. . . . . . Đang làm. . . . . . Làm. . . . . . * * * * * Trước tiên hãy để tôi tiết lộ với các bạn ba điều quan trọng. Thứ nhất, người đưa ra câu trả lời bá đạo như trên không phải nam chính mà là nữ chính cool ngầu của chúng ta. Thứ hai, tôi khẳng định với các bạn khi soạn dòng tin nhắn trên, nữ chính tuyệt đối không “đang làm”. Và cuối cùng, đến với "Quay lại mỉm cười, bắt đầu JQ:, bạn sẽ thường xuyên gặp phải những tình huống cười muốn đập giường đập chiếu. Với ngoại hình xinh xắn, mỏng manh điển hình kiểu con gái Giang Nam, ấn tượng ban đầu của mọi người với Tuỳ Ức là một cô gái thông minh, dịu dàng, ngọt ngào. Nhưng đến khi tiếp xúc nhiều hơn, bất cứ ai cũng phải “ngã ngửa” bởi những phát ngôn gây sốc của cô. Khiếu hài hước của Tuỳ Ức thường đến rất ngẫu nhiên, tuỳ hứng, có chút thâm sâu và chẳng mấy khi trong sáng, trái ngược hoàn toàn với hình tượng “con gái nhà người ta” mà mọi người hình dung. Điều đặc biệt nhất là Tuỳ Ức có thể thốt lên những câu bông đùa với gương mặt điềm nhiên, lạnh nhạt. Quả thực ngay cả những người bạn thân thiết nhất cũng chưa từng thấy Tuỳ Ức kích động vì bất kỳ điều gì. Cô vừa hoà đồng nhưng cũng vừa xa cách, vừa thân thiện nhưng cũng rất lạnh nhạt. Không có niềm vui đặc biệt cũng chẳng có nỗi buồn sâu sắc. Càng không có ai có thể làm Tuỳ Ức rung động. Không một ai, ngoại trừ Tiêu Tử Uyên. Tiêu Tử Uyên là đàn anh của Tuỳ Ức trong trường Đại học. Anh đẹp trai, lịch lãm, thông minh và giỏi giang. Anh là người tình trong mộng của biết bao nữ sinh trong trường. Mỗi người trong số họ đều muốn tới gần anh hơn một chút, hoặc thậm chí chỉ cần được ngắm nhìn anh lâu hơn cũng đủ bổ mắt rồi. Nhưng Tuỳ Ức lại là ngoại lệ. Mỗi lần gặp mặt dù chỉ là thoáng qua trên sân trường hay trong những lần cùng làm dự án, cô đều muốn trốn tránh Tiêu Tử Uyên. Có lẽ bởi cô thấy được ở anh sự lạnh nhạt, xa cách rất giống với chính cô. Có lẽ bởi những tin đồn đoán về gia thế hiển hách của anh khiến cô tự ti. Hoặc cũng có thể, ngay từ rất sớm cô đã cảm nhận được sự nồng nhiệt mà anh chỉ dành riêng cho cô. Những lời đoán về gia thế của Tiêu Tử Uyên không hoàn toàn vô căn cứ. Anh thực sự xuất thân từ danh môn thế gia nhưng cũng chính vì thế mà so với các bạn cùng lứa, tính cách Tiêu Tử Uyên có phần thâm trầm hơn. Anh che giấu những tính toán trong lòng bằng nụ cười điềm đạm. Anh dùng vẻ lịch sự, nhã nhặn để che đi sự lạnh lùng của bản thân. Tương lai và sự nghiệp của anh đã được sắp đặt sẵn từ những ngày còn mới chập chững bước đi. Xáo trộn duy nhất chính là sự xuất hiện của Tuỳ Ức. Ngay từ lần gặp đầu tiên, Tiêu Tử Uyên đã bị ấn tượng bởi nụ cười trong sáng và vẻ đẹp duyên dáng Giang Nam của Tuỳ Ức. Anh cũng cảm nhận được Tuỳ Ức đang trốn tránh anh, thậm chí có phần sợ anh. Bản thân Tiêu Tử Uyên cũng đã cố gắng kìm nén tình cảm của mình trong nhiều năm bởi hơn ai hết, anh hiểu rõ thân phận của anh không cho phép anh tuỳ tiện kết giao, nhất là với những người có gia thế đặc biệt như Tuỳ Ức. Nhưng tình cảm không phải là vòi nước, xoay một chiều có thể chảy ào ạt, xoay ngược lại là có thể khoá chặt. Khi biết được câu chuyện gia đình và những tổn thương mà Tuỳ Ức đã và đang phải chịu đựng, Tiêu Tử Uyên quyết tâm trở thành bến đỗ vững vàng cho cô cả đời này. Tiêu Tử Uyên và Tuỳ Ức là hai con người giống nhau đến kỳ lạ nhưng đồng thời, người này cũng chính là mảnh ghép còn thiếu của người kia. * * * * * Đây là lần đầu tiên tôi đọc một tác phẩm của Đông Bôn Tây Cố. Thành thật mà nói, xét về nội dung hay văn phong thì "Quay lại mỉm cười, bắt đầu JQ" không quá ấn tượng đối với tôi. Nhìn chung, bộ truyện không có nhiều sóng gió hay cao trào mà tập trung khai thác diễn biến tình cảm của hai nhân vật chính. Các tình tiết và hình tượng nhân vật mang tính “hường phấn” và hoàn mỹ nhiều hơn là thực tế. Thế nhưng sau nhiều bộ truyện dài và khá nặng nề, tôi lại rất tận hưởng không khí tươi mát, nhẹ nhàng và trẻ trung mà bộ truyện này đem lại. Đặc biệt, nói tới điểm đặc sắc của bộ truyện này thì không thể không nhắc tới nhân vật phụ Tam Bảo. Nếu như nhân vật chính Tuỳ Ức khiến tôi ngưỡng mộ thì Tam Bảo mới là cô gái khiến tôi tâm đắc và say mê. Xin dùng một đoạn trích về nhân vật này làm minh chứng và chúc các bạn một tối thứ 6 và cuối tuần vui vẻ! * * * * * Hà Ca lại sáp lại, “A Ức, đề thi chiều nay ấy, tên khoa học của Dolantin là gì, lúc ấy tớ nghĩ sao cũng không ra được.” “Pethidine” Hà Ca mặt ủ rũ, “Aizz, tớ viết sai rồi, Tam Bảo, cậu có đúng không?” Tam Bảo đang trong giai đoạn hưng phấn, cô có nhận thức sâu sắc và chính thức về chỉ số thông minh của mình, “Tớ làm sao mà viết đúng được, chỉ nhớ có ba chữ, tùy tiện viết ba chữ lên giấy.” "Cậu viết cái gì?" Tùy Ức có loại dự cảm không lành. Tam bảo cười bỉ ổi nói, trả lời rành mạch, “Smecta.” … Tam Bảo che giấu ho khan một tiếng, "Đưa tay ra, để tôi bắt mạch." Tam Bảo vừa bắt mạch vừa nói, "Ở đâu không thoải mái à?" Cô gái chỉ vào khuôn mặt bị đậu mùa, "Nội tiết mất cân đối." Tam Bảo vẻ mặt uyên thâm gật đầu một cái. Cô gái lại hỏi, "Bác sĩ kê cho tôi một liều thuốc bắc để uống với." Vị giáo sư từ phòng dược trở về đang định đẩy cửa đi vào thì đúng lúc nghe được Tam Bảo trả lời, ngay tức khắc vẻ mặt hiện lên hai vạch đen. "Cô gái, cô không phải thiếu thuốc, mà thứ cô thiếu là một người đàn ông." ________ " ": trích dẫn từ bộ truyện, có chỉnh sửa để phù hợp với nội dung bài review Review by #Linh_Hy Tần - lustaveland.com Mời các bạn đón đọc Ngoảnh Lại Mỉm Cười của tác giả Đông Bôn Tây Cố.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tẩu Hôn - Lão Tam
Tình yêu là một khái niệm trừu tượng. Người ta yêu vì con tim bảo thế, hoàn toàn cảm tính. Một tình yêu đích thực thì ít khi mang dấu ấn của lý trí, chẳng ai lý giải được vì sao tự dưng mình yêu, cũng không ai giải thích được tại sao lại tự dưng hết yêu, cũng không ai bắt mình hay người khác yêu được. Tình yêu và hôn nhân là hai vấn đề hoàn toàn trái ngược. Hôn nhân, đó là một khái niệm cụ thể, là quy ước của con người nhằm giữ ổn định và cân bằng xã hội, đồng thời thể hiện quyền sở hữu nên nó thường xuất phát từ cái đầu. Kết hôn có thể không cần đến tình yêu nhưng để duy trì hôn nhân, tình yêu là một yếu tố không thể thiếu. Bàn về đời sống hôn nhân của giới trẻ bằng một giọng kể nhiều suy tư và đầy ý thức, Tẩu Hôn là câu chuyện về những cặp đôi trong xã hội Trung Quốc hiện đại, với những buồn vui, băn khoăn, lo lắng, bên cạnh những phút giây ngọt ngào, đắm say. Mỗi cuộc hôn nhân đều ẩn chứa trong nó nhiều rủi ro mà người trong cuộc nếu không đủ tỉnh táo thì có thể đi đến phá vỡ những quy ước ban đầu của cả hai. Truyện hoàn toàn không đưa ra bất cứ thông điệp gì quá sâu xa bởi bản thân mỗi câu chuyện trong đó đều chỉ rõ được cái thực tại mà chúng ta đang hoặc sẽ phải đối mặt, còn quyết định thế nào, lựa chọn ra sao, đó là tùy thuộc vào chính bản thân mỗi người... Tóm tắt nội dung (spolier - có thể biết trước nội dung) Cẩm Tú - biên tập viên chuyên mục “Tâm tình” và Kỷ Viễn - ông chủ quán bar, đã kết hôn nhưng không tổ chức lễ cưới. Đôi vợ chồng trẻ chưa có nhà ở, giữa họ chỉ gắn kết với nhau bằng tình yêu. Họ gặp nhau vào mỗi dịp cuối tuần, sống cuộc sống “tẩu hôn”. Cô bạn thân của Cẩm Tú - Tả Thi Giao đột ngột lấy chồng. Căn nhà xa hoa của Thi Giao khiến Cẩm Tú đố kỵ nhưng cô đâu biết lão Hắc - chồng Thi Giao có điều bí mật riêng, anh ta chỉ muốn dùng cuộc hôn nhân này để che mắt thiên hạ. Hàng tuần lão Hắc chỉ về nhà một lần, đó cũng là một cuộc sống “tẩu hôn”. Cô nàng Tô Gia Văn - với vẻ ngoài phóng khoáng, thường xuyên tâm sự với Cẩm Tú về những đau khổ, sự mất mát cả tình và nghĩa trong cuộc hôn nhân của mình. Cô thổ lộ, chính mẹ chồng cô đã xen vào giữa vợ chồng cô và gây ra tất cả những điều bất hạnh. Đôi vợ chồng trẻ đều khó xử, họ gần như sống như ly thân, họ đã tự cứa sâu thêm những nỗi đau trong nhau. Từ cuộc hôn nhân với hai bàn tay trắng rồi tới tẩu hôn, đó là vũ khí kỳ diệu để giữ ấm tình yêu, hay là thủ đoạn để che đậy sự phản bội? Chuyện tình cảm của ba cô gái, sự tranh đấu của ba chàng trai... khi sự thật về những cuộc hôn nhân được phơi bày, liệu tình yêu thực sự giữa họ còn tồn tại, vẹn nguyên và đẹp đẽ hư xưa hay không? ”... Cẩm Tú khiến Kỷ Viễn nổi giận, đó là sự đáp trả, sự phản công, và điều đó là điều đương nhiên. Cô đã giữ thái độ bình tĩnh, nhưng chàng trai này lại không biết giữ phép tắc, lại đặt tay lên bàn tay cô, khiến cô nổi da gà, cô không thể nhẫn nhịn, chỉ có thể chịu đựng trong giây lát, rồi tìm cách thoát khỏi bàn tay ấy. Cẩm Tú cười: “Mình là người không ham hư vinh, gả cho người lắm tiền nhiều của thì có tác dụng gì? Mình cũng đâu có phân biệt được những thứ đắt tiền, đâu phân biệt được tốt xấu, thử rượu cũng không biết chúng ngon hay dở. Mình thế này, không quen ở biệt thự. Đôi chân mình không được đi bộ, chỉ ngồi ô tô thì đảm bảo chỉ cần ba ngày là mình trở thành kẻ bị liệt. Cậu nói xem, một cô gái nhà quê như mình thì liệu có chàng hoàng tử bạch mã nào thích không? Mình không thể hầu hạ chàng hoàng tử đó được, nên đành để “suối vàng” chảy về nơi khác vậy. Mảnh đất khô cằn này chỉ thích hợp để trồng hành mà thôi.” Đôi mắt Cẩm Tú đột nhiên nhòa lệ. Cô nhớ tới Tô Gia Văn, nhớ tới Tả Thi Giao, nhớ tới những người con gái không có được cuộc sống hạnh phúc, những cuộc hôn nhân bất hạnh trong chuyên mục tâm tình của cô. Đột nhiên cô nghĩ, vì sao chuyên mục của cô không thể bày tỏ tâm sự của những cô gái hạnh phúc , và những cuộc hôn nhân tuyệt vời? Câu chuyện của cô và Kỷ Viễn có thể xem như một chuyện tình hạnh phúc được không? Cô đã thổ lộ suy nghĩ của mình với Kỷ Viễn. Kỷ Viễn trả lời: “Tùy em thôi”...” *** Tống Đoạt lật đi lật lại bức ảnh trên tay mình, cuối cùng đặt tấm ảnh lên bàn. Trong bức ảnh là hình Tống Đoạt cầm dao cứa vào chân của Kỷ Viễn Khi bức ảnh này được gửi tới cho Tống Đoạt thì đồng thời lúc đó Tống Đoạt cũng nhận được tin nhắn từ điện thoại: “Đây không phải là nhà của các ngươi, mà sẽ là mồ chôn của các ngươi” Miệng Tống Đoạt ngậm một điếu thuốc, Tống Đoạt bật lửa định châm thuốc nhưng bật lửa không lên. Tống Đoạt vò nát điếu thuốc trong tay. Mắt Tống Đoạt hừng hực lửa giận nhưng không biết trút lên đầu ai. Tống Đoạt đang ở ngoài ánh sáng, còn kẻ thù lại ở trong bóng tối, làm thế nào bây giờ? Tống Đoạt gọi điện cho lão Hắc nhưng lão Hắc tắt máy. Từ trước đến giờ chưa bao giờ có chuyện như thế này, Tống Đoạt lại lái xe tới nhà lão Hắc, chiếc xe vòng vòng bên ngoài khu nhà ở của lão Hắc, hết vòng này đến vòng khác, nhưng cuối cùng Tống Đoạt vẫn không dừng xe Mưa rồi gió cuốn lá rơi xuống mặt đất thành từng vòng, cảm giác hoang mang lạnh lẽo. Miệng Tống Đoạt ngậm một điếu thuốc nhưng Tống Đoạt không châm thuốc lên, đôi mắt u sầu như thể sắp trào nước mắt. Lúc đó lão Hắc cũng đã bị một vố giội xuống đầu, nếu trút được giận thì mọi chuyện sẽ êm xuôi, nhưng nếu không nó sẽ bùng nổ Bên trên đã bắt đầu cử người xuống điều tra những khoản vay nợ của lão Hắc, điều tra về thuế, lại còn điều tra về việc ăn hối lộ, đút lót của lão hắc. Nhưng tất cả những điều này không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là lão Hắc cảm thấy bão táp đã tới, có người đã muốn rat ay với lão Hắc, hoặc có thể nói có người đã rat ay với lão Hắc. Dù sao thì biến cố cũng đã tới, không để cho lão Hắc có thời gian trở tay nữa. Việc Tống Đoạt thuê người sử dụng thuốc nổ để tháo dỡ, di dời dân và cả việc đánh người tới bị thương cũng đủ cho lão Hắc lĩnh hậu quả. Lão Hắc không trách Tống Đoạt, chỉ trách bản thân. Nếu như thông thường, những việc như thế này có thể biến từ chuyện lớn thành bé, nhưng bây giờ không được nữa rồi. Nếu có người muốn giết bạn, đâm một dao là chết, đâm mười dao cũng thế, dù sao cũng như nhau cả thôi. Cho dù kết quả như thế nào, bây giờ chỉ cần an ủi mấy tên thuộc hạ, rồi an ủi người trong gia đình. Lão Hắc không có người thân. Bây giờ bên cạnh anh chỉ có Tả Thi Giao – cô vợ trên danh nghĩa “không biết an phận”. Còn lúc đó Tả Thi Giao lại đã nói với anh rằng cô đã có bầu. “Lại có bầu à?” Lão Hắc tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng lại không nói ra miệng. ... Mời các bạn đón đọc Tẩu Hôn của tác giả Lão Tam.
Tầng Phía Dưới Bầu Trời - Hàn Ni
Trên thế gian này, mỗi con người đều sống dưới một lớp mặt nạ giả tạo, thế nhưng nếu bạn không chạm vào tôi, tôi không chạm vào bạn, thì sự giả tạo đó có tổn hại đến ai chăng? Bạn xem một bài báo, nghe một lời đồn, qua những cái nhìn phiến diện đó lại tùy tiện cho một người là người xấu. Bạn nhìn thấy một người luôn cười niềm nở với bạn, liền khẳng định anh ta là người tốt. Thế nhưng bạn không phải là anh ta, chưa từng trải qua những gì anh ta đã trải qua, làm sao bạn có thể khẳng định chắc nịch như thế? Cuộc sống có muôn hình vạn trạng, có người tốt đương nhiên sẽ có kẻ xấu. Thế nhưng kẻ xấu khi vừa sinh ra cũng chưa hẳn đã xấu. Cái xấu không tự nhiên đến, đôi khi chúng chỉ hình thành khi linh hồn đã trải qua những tổn thương về mặt thể xác lẫn tinh thần, lạc lõng giữa dòng đời nhưng lại không được ai cứu rỗi. Cũng có những con người, cho dù trưởng thành trong mưa giông gió rét, dù bị hắt hủi ghẻ lạnh nhưng trái tim thiện lương của họ vẫn không bị vùi lấp. Đó mới là sự lương thiện thật sự. Quyển sách này của tôi chính là nói đến những số phận như thế. Ở mỗi chương truyện, chúng ta sẽ đứng trên khía cạnh và thế giới quan của mỗi nhân vật để quan sát cuộc sống này, qua đó hiểu sâu xa hơn về cuộc đời họ, và lý do họ trở thành những con người như hiện tại. Tôi không dám đảm bảo bạn sẽ tìm thấy điều gì bên trong quyển sách, là niềm tin vào những giá trị bất diệt của tuổi trẻ, hay tin tưởng vào tình yêu, tình bạn, sự tha thứ và tính bổn thiện của mỗi con người. Nhưng tôi tin là, những gì bạn nhìn thấy cũng chính là những thứ bạn hằng tin tưởng. Bên dưới bầu trời này, cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn, từng số phận sẽ đi theo những con đường khác nhau. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, tôi vẫn tin bản chất của con người là tốt đẹp. Chỉ cần chúng ta không vượt qua những quy tắc làm người của bản thân mình. Một chút nhẹ nhàng, ngây ngô của tuổi trẻ, nhưng ẩn chứa trong đó lại là những toan tính thị phi của kẻ trưởng thành. Một chàng trai mười mấy năm bám vào mối thù gia tộc mà sống, một cô gái bao năm vẫn thủy chung đợi chờ lời ước hẹn thuở ban đầu. Trong vòng xoáy oan nghiệt đó, là ai sẽ cứu rỗi ai? Có lẽ tất cả sẽ được giải đáp trong‘Tầng phía dưới bầu trời.’ *** Thật sự, từ lúc cứu Hân ra, tôi đã mơ hồ cảm thấy Dĩnh Hân mà tôi yêu trước đây đã thật sự chết rồi. THIÊN LUÂN Tôi đứng ở một góc, khoanh tay nhìn Khả Vi đang băng bó cho Khải Nam và Đường Phi. Trong thành phố này chúng tôi vốn không có người quen biết nào, chỗ ở của tôi và Phi cũng đã bại lộ, vì vậy chúng tôi không còn cách nào khác hơn là cầu cứu Khả Vi. Cô ấy dù sao cũng là bác sĩ, lại là bạn thân của Nam, có cô ấy chữa trị vết thương cho bọn họ cũng an tâm hơn. Mấy ngày sau khi rời khỏi khu nhà chung, tôi đã đến tìm Phi thay vì trực tiếp liên lạc với tổ chức. Thật ra Phi cũng giống tôi, cho rằng việc bị lộ tẩy thế này chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Mục đích của kẻ đứng sau này thực chất là muốn đẩy chúng tôi ra khỏi vòng chiến, đồng thời tăng thêm sự tin cậy cho kẻ cầm đầu thật sự. Có điều, chúng tôi mất vài ngày để tra xét lại vẫn không tài nào phát hiện ra kẻ đó là ai. Cho đến hôm qua, chúng tôi lại bất ngờ bị tập kích một lần nữa. May nhờ hai chúng tôi hợp lực nên có thể đẩy lui tình hình của tổ chức, nhưng đồng thời, cũng mơ hồ nhận ra kẻ lên kế hoạch đã bắt đầu hành động. Vì thế, chúng tôi quay trở lại biệt thự, vừa lúc cứu được Dĩnh Hân và Khải Nam khỏi vòng nguy hiểm. Thế nhưng, điều chúng tôi không ngờ nhất, kẻ phản bội thật sự hóa ra lại là một người tôi không bao giờ nghĩ đến. Chí Bân ư? Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên gặp cậu ta, một thanh niên sành điệu đúng kiểu các cậu choai choai bây giờ. Dĩ nhiên tôi cũng không ưa dạng con nít ranh như thế, nhưng sống lâu ngày dần nảy sinh cảm tình. Có lúc tôi xem cậu ấy như em trai mình, dù thế nào vẫn cố bảo vệ trong phạm vi có thể. Ấy vậy mà… Khả Vi sát trùng cho Nam và Phi xong rồi tự kê toa. Cô ấy bảo muốn ra ngoài mua thêm ít thuốc. Vốn cô là bác sĩ tâm lí chứ không phải trị thương, ở nhà không có sẵn các loại thuốc giảm đau thông thường. Tôi tiễn cô một đoạn, lúc về đã nhìn thấy Hân đang tỉ mỉ thu dọn lại cuộn băng và vết máu loang lổ. Đôi mày cô nheo lại thành một đường thẳng, có chút trầm tư. ... Mời các bạn đón đọc Tầng Phía Dưới Bầu Trời của tác giả Hàn Ni.
Nhập Nhầm Xác, Yêu Đúng Người - Tựu Mộ
Hạ Tiểu Mễ, vừa mới tốt nghiệp, theo đuổi Tiền Chấn Hựu bốn năm, nhưng tình yêu dành cho anh không được đáp lại, trong một lần đi dự đám cưới bị tai nạn giao thông, linh hồn của cô nhập vào vị hôn thê của Tiền Chấn Hựu. Cô bị sao thế này, thể xác của cô đâu, cô phải kết hôn với anh sao, người đàn ông cô yêu? Tiểu Mễ không dám tin, cô tìm cách bỏ trốn trước khi hôn lễ diễn ra, trong quá trình đào hôn cô đã gặp Lâm Hạo Hải, một người đàn ông độc mồm độc miệng, nhưng lại hết lòng giúp đỡ cô. Họ đã gây ra biết bao tình huống dở khóc dở cười và đến cuối cùng họ nhận ra đây mới chính là một nữa đích thực dành cho mình. Thượng đế luôn luôn công bằng, ngài đóng cánh cửa này sẽ mở cho bạn cánh cửa khác, cái quan trọng là bạn có muốn bước qua cánh cửa đó không mà thôi. *** Nghe tôi chửi tục, anh ta cũng chẳng có tí phản ứng nào. Rõ ràng trừ khi tôi nói chuyện liên quan đến thân phận mình, còn không anh ta cũng chẳng quan tâm. "Tôi, tôi quả thật không phải Lư Dĩ Sương." Tôi vò vò đầu, kéo kéo váy, cuối cùng cũng vô lực thốt một câu. "Ừm?" Anh ta cười cười. "Nhưng, cho dù tôi có nói tôi là ai thì chắc anh cũng chẳng biết." Tôi lại chỉnh chỉnh váy, "Tôi nói tôi là Trương Tiểu Nha, Lý Tiểu Miêu, Hạ Tiểu Mễ, Triệu Tiểu Thiên... anh biết được chắc?" "Hạ Tiểu Mễ?" Lâm Hạo Hải bất ngờ nhíu mày, cất tiếng. "Í?" Sao anh ta lại chọn được đúng cái tên này chứ? Chậc, chắc vì đó là cái tên nghe có vẻ bình thường nhất trong đám vừa rồi chăng? Tôi vỗ tay: "Ha ha, quả không hổ danh là người yêu của Lư Dĩ Sương, đoán cái trúng luôn!" ... Mời các bạn đón đọc Nhập Nhầm Xác, Yêu Đúng Người của tác giả Tựu Mộ.
Hạnh Phúc Không Ngừng - Mộc Phạn
Trên thế giới này, có những người vô tình lướt qua một con phố cũng có thể tìm thấy tình yêu cho riêng mình, bên cạnh đó cũng có những người phải dùng cả tuổi thanh xuân và sức sống của tuổi trẻ chỉ để chạy theo một tình yêu. Phùng Ẩn Trúc chính là một cô gái như thế. Cô đã gặp và yêu một Ngô Dạ Lai quá đỗi trầm lặng, quá đỗi cách xa mình. Nhưng cô luôn cho rằng trên đời này không có việc gì mà con người ta không làm được, chỉ cần cô kiên trì, nỗ lực, rồi sẽ một ngày anh phải quay đầu lại nhìn cô. Nhưng khi cô đã chính thức trở thành vợ của anh chàng quân nhân Ngô Dạ Lai ấy, cô mới biết rằng cuộc hôn nhân này đối với cô mà nói không phải là thành quả của một quá trình cố gắng trong kiên trì bền bỉ mà chỉ là một sự thử thách mới, một trải nghiệm mới cho những khát khao về một bến bờ hạnh phúc của cô mà thôi. Hôn nhân không tình yêu chính là như vậy, hay nói cách khác, tình yêu chỉ đến từ một phía chính là như thế, một người cứ dõi theo bóng một người trong nỗi cô quạnh trống trải không ai có thể hiểu được. Chính vì thế, Phùng Ẩn Trúc quyết định tìm một lối thoát mới cho riêng mình, có lẽ quyết định ấy lại là một cột mốc mới cho những trang sử của cuộc đời cô. Được sự giúp đỡ cùng cất nhắc của cấp trên Tiêu Ly, cô rời nhà đến thành phố J làm thư ký cho anh. Kể từ đây, cuộc đời của cô đối mặt với rất nhiều cái mới. Cô bất ngờ phát hiện ra tình cảm của Thẩm Quân Phi - một người bạn thân thiết cùng cô đi qua bao năm tháng của tuổi trẻ, vẫn luôn âm thầm chờ đợi, chăm sóc và che chở cho cô mỗi khi cô yếu đuối nhất. Rồi sau đó lại phát hiện ra tấm hình của người con gái mà chồng mình đã thầm mến trước kia vẫn luôn được anh lưu giữ cẩn thận trong máy tính, sự việc ấy chính là giọt nước tràn ly để Phùng Ẩn Trúc quyết định ly hôn. Liệu rằng cô còn có thể có được một khởi đầu nữa hay không? Liệu rằng cô còn có đủ dũng khí để tìm thêm cho mình một bến đỗ nữa hay không khi cô có đến ba sự lựa chọn? Một người là người chồng cô đã thầm yêu suốt những năm tháng tuổi trẻ, cô cứ mải miết chạy theo anh mà chẳng còn nhìn thấy được ai khác, sau khi ly hôn anh lại nhận ra mình vẫn yêu cô, muốn níu giữ cuộc hôn nhân ấy. Một người là vị cấp trên ưu tú xuất sắc mà cô vẫn luôn ngưỡng mộ. Một người là người bao năm qua cũng giống như cô, hy sinh cả tuổi trẻ, hy sinh hết sức sống thời thanh xuân tươi đẹp để chờ đợi trái tim cô. Trong ba người ấy, ai sẽ là một chỗ dựa cho mảnh đời còn lại của cô gái Phùng Ẩn Trúc? Tác giả Mộc Phạn đã gửi gắm vào tác phẩm Hạnh phúc không ngừng con đường tình yêu đầy những gian nan và trắc trở của Phùng Ẩn Trúc để nhắn nhủ với mỗi chúng ta thông điệp rằng: Hạnh phúc không nên vay mượn hay ngóng trông từ bất cứ ai, mỗi một người hãy học được cách tự mang lại hạnh phúc cho chính mình. *** Dù có được suy nghĩ lại, sự nuối tiếc mãi mãi khi không được ở bên nhau cùng với sự đổ vỡ thê thảm sau một thời gian ở bên nhau, vẫn làm cô phải phân vân, không biết nên lựa chọn thế nào. Thi thử, điền nguyện vọng, thi tốt nghiệp, đợi kết quả, công bố kết quả...hàng nghìn hàng vạn người đều trải qua những việc ấy, nhưng cảm nhận của mỗi người lại hoàn toàn không giống nhau. Phùng Ẩn Trúc không biết nên diễn tả chính xác cảm giác đó thế nào, nhưng nhìn vào bảng công bố kết quả điểm thi ở trường thì cảm giác đó như trời đất sụp đổ. Với thành tích học tập của Ngô Dạ Lai, anh hoàn toàn có thể trở thành hạt giống của các trường đại học lớn như Đại học Bắc Kinh hay Thanh Hoa rồi! Cô không thể ngờ được rằng các thầy cô giáo lại bỏ qua anh, để anh đăng ký học Đại học Kỹ thuật Hàng không. Thành phố đó cách Bắc Kinh hơn mười mấy giờ đi xe, thật không hiểu nổi, bản thân cô phải lao tâm khổ tứ, tốn biết bao nhiêu sức để thi vào Bắc Kinh còn có ý nghĩa gì nữa. Sau kỳ thi, Ẩn Trúc không thể liên lạc được với Ngô Dạ Lai, cô lại không biết chính xác địa chỉ nhà anh. Vào ngày đến trường nhận bảng điểm, vì phải qua nhiều kênh thông tin khác nhau mới biết được điểm thi, nên cô cứ hai ba lần đến trường rồi lại về. Chắc là cô đến muộn nên chờ tới tận chiều mà vẫn không gặp được Ngô Dạ Lai. Buổi công bố điểm của nhà trường hôm nay lại giúp cô gặp được anh. "Cậu ghét mình đến thế sao, giấu mình cả nguyện vọng đăng ký, lại còn đăng ký vào một trường gần như không chiêu sinh nữ giới nữa.", Ẩn Trúc nói đến đây thôi, hai tròng mắt đã bắt đầu đỏ, cô đưa tay lên quệt ngang qua mặt, "Cậu chắc sớm đã biết là đỗ rồi, còn đến xem cái gì nữa?". Ngô Dạ Lai nhìn Phùng Ẩn Trúc, lòng thầm nghĩ: "Mình đến để xem cậu có thi đỗ hay không". Trường mà Phùng Ẩn Trúc đăng kí thi cứ hai ba ngày lại thay đổi một lần, cuối cùng, Ngô Dạ Lai cũng không dám chắc chắn trường mà cô đăng ký là trường nào nữa. Anh đọc báo và đã biết điểm của cô, thành tích ấy so với trường mà cô chọn là hơi thấp. "Tôi đến lấy giấy thông báo nhập học", anh giơ tờ thông báo nhập học trên tay lên nói tiếp, "Phùng Ẩn Trúc, nhìn trường mà cậu đăng ký đi, không ngờ cậu lại tự đánh giá mình cao như thế, thật không hiểu cậu lấy đâu ra sự tự tin đó." ... Mời các bạn đón đọc Hạnh Phúc Không Ngừng của tác giả Mộc Phạn.