Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Người Trong Tủ Quần Áo

Văn án Gia Bảo vô tình gặp Trần Đồng Chu, từ đó cuộc sống của cậu chìm trong cảm giác yêu thầm chẳng muốn ai hay. Nhưng cuối cùng cậu cũng đến được với người mình yêu dù rằng cách thức đôi chút bất ngờ. Chỉ là một câu chuyện thầm yêu thành thật mà thôi ***   Tui đang ở trong tủ quần áo nè. Gì cơ? Bồ vừa kêu làm gì có chuyện người ở trong tủ á? Vậy tui hỏi bồ nha, có người ở gầm cầu đúng không? Có người ở trong công viên nữa? Còn có người thì ở vỉa hè phải hông? Ơ thế nếu người ta có thể ở những nơi không phải là “nhà” thì cớ gì tui lại không thể ở trong tủ quần áo? Bồ không trả lời được rồi đó! Nếu bồ chịu thua thì tui kể tiếp hén, tui đang ở trong tủ quần áo của Trần Đồng Chu. Trần Đồng Chu là ai ư? Anh ấy, anh ấy là người tui thầm yêu nè. Là người đẹp trai siêu cấp vũ trụ luôn nè. Sao lại thích ảnh hả? Ể, sao tui phải kể với bồ chứ? Tui mạn phép không nói nha. Á, sao bồ đẩy tui? Đừng đẩy đừng đẩy nữa mà, đẩy nữa đầu tui lắc tới lắc lui mất, tui nói, tui nói là được phải hông! Buông ra mau! Bồ ngó lại coi, kéo nhàu cả quần áo tui rồi, mà đây là cái sơ mi tui thích nhất đó. … Khụ khụ, lắng tai nghe này, để tui kể bồ nghe về chuyện giữa tui và Trần Đồng Chu. Lần đầu tui gặp anh ấy là khi ảnh đi gửi hàng chuyển phát nhanh cho công ty ảnh. Khi ấy tiền sinh hoạt của tui cạn rùi, nên tui làm thêm ở công ty chuyển phát. Nhắc tới lại thấy khéo thiệt, ông anh chuyên phụ trách cho công ty ảnh tạm thời có chuyện, giao lại cho tui cả đống đống việc. Lúc đó tui cũng rảnh rang, lại còn kiếm thêm chút đỉnh nên khỏi cần nói nhiều, tui đồng ý đi luôn. Giờ ngẫm lại mới thấy đúng là duyên trời đã định. Ngày đó thời tiết rất đẹp, bầu trời trong xanh cao vòi vọi, khi ấy tui đang trông cái thùng bự đứng chờ thang máy, còn nghịch nghịch tán cây cau cảnh bên cạnh, thì Trần Đồng Chu xuất hiện từ trong thang máy. Anh ấy bước ra khiến tui tròn xoe cả mắt, đơ người tại chỗ hệt như khúc gỗ, quên cả tán cau cảnh đang nghịch trong tay. Vì sao ấy hả? Bởi vì Trần Đồng Chu quá đẹp đó, hơn hai mươi năm trên cõi đời này tôi chưa gặp ai đẹp hơn ảnh luôn. Mũi ảnh rất cao, sống mũi còn nâng một chiếc kính nhỏ rất hợp gương mặt. Có lần tui lấy ra coi, mới biết đó là kính thường, khi ấy Trần Đồng Chu mới bảo tôi hay, ảnh sợ mắt ảnh sắc sảo quá mức… Mà sắc sảo là chi? Tui chẳng hiểu lắm, nhưng ảnh nói sao thì tui biết vâỵ… Ảnh sợ ánh mắt của ảnh quá sắc sảo nên dùng kính thường che đi chút chút. Tay ảnh trắng lắm, trông qua thì như bị bệnh, ai mà không biết còn tưởng ảnh ốm cũng nên. Môi ảnh cũng mỏng như cánh hoa đào, vừa đỏ vừa mềm nổi bật trên nước da trắng. Ảnh mà hé môi là tui chỉ muốn nhào vô hun thôi… Đừng có cười! Cười nữa tui ngừng kể đó! Khụ khụ… Thực ra mấy thứ tui vừa mới kể không quan trọng lắm, quan trọng nhất là, khóe mắt Trần Đồng Chu có một nốt ruồi lệ đường(1). Bồ đã gặp người đàn ông nào có nốt ruồi lệ chưa? Chưa đúng không? Tui tả bồ nghe, nốt ruồi lệ của Trần Đồng Chu đẹp cực kì luôn, không hề nữ tính tẹo nào, khi ảnh nói chuyện như được sống lại, tui nhìn một lần liền không rời mắt, hồn bay phách lạc một lúc thiệt lâu. (1)Nốt ruồi Lệ Đường là điềm báo cho khổ đau vì tình, cuộc đời bất hạnh, thất bại trong tình yêu hoặc dễ nảy sinh tình cảm nam nữ rắc rối, đi ngoại tình hoặc bị kẻ thứ ba xen vào giữa cuộc hôn nhân. Giời ạ, lại còn diện sơ mi trắng quần nâu cà phê, phẳng phiu không một nếp nhăn. Về sau tui mới biết Trần Đồng Chu có vô số sơmi trắng y xì nhau, chẳng có ngày nào mặc trùng. Nói nhỏ bồ hay, ảnh thuộc cung Xử Nữ đó nên bồ hiểu chưa, hì hì… Lại nói tiếp về Trần Đồng Chu. Lúc ấy tay ảnh cầm tập hồ sơ, nghiêng đầu trò chuyện với người đứng cạnh. Trông ảnh nói chuyện ánh mắt lấp lánh, như thể trời sao, thêm chiếc áo sơ mi trắng khiến cả người ảnh phát sáng. Tui vừa ngắm ảnh vừa tự coi lại bản thân mồ hôi đầm đìa bốc mùi hôi rình, áo quần hai ngày chưa thay, mất hết thể diện vì bẩn đành phải lùi bước qua bên, định nhân lúc ảnh còn chưa chú ý thì trốn luôn. Ai ngờ vừa lùi một bước ảnh đã thấy tui. Ngay khi bốn mắt nhìn nhau ảnh hơi sững sờ, nhưng lúc lấy lại tinh thần ảnh liền cau mày, nhỏ giọng nói gì đó với người đứng cạnh, mạ ơi vẻ mặt lúc cáu cũng đẹp mún chớt luôn. Nói dứt lời ảnh quay lại vẫy tay gọi tui. Tim tui muốn vọt ra ngoài luôn ấy, bất ngờ chưa, ảnh vẫy tay gọi tui thiệt đó. Tui quệt quệt mồ hôi trán, cả người hóa đá chân cẳng cứng đờ di chuyển ra đứng trước mặt ảnh. Lúc tui đối mặt với Trần Đồng Chu, hít thở cũng thiệt từ từ, chỉ sợ thở mạnh một cái thì hù ảnhchớt. Cơ mà hình như Trần Đồng Chu chẳng phát hiện ra, ảnh còn vỗ vai tui, cúi xuống dịu dàng hỏi: “Cậu giao hàng chuyển phát nhanh à?” Giọng nói êm tai siêu cấp, còn cả mùi hương cỏ cây chẳng biết từ đâu bay tới. Tui ngẩng đầu lên, Trần Đồng Chu cao hơn tui đó, nhìn thẳng vô nốt ruồi lệ ở khóe mắt ảnh, vô thức gật đầu. Cổ họng bỏng rát như bị lửa thiêu, chỉ muốn chết quách đi luôn, chả biết phải trả lời ảnh thế nào nữa. Trông thấy phản ứng của tui ảnh chỉ cười cười, khóe mắt xuất hiện một nếp uốn nho nhỏ khiến nốt ruồi lệ bay tới bay lui: “Tôi là người nhận hàng.” Trời ơi sao lại trùng hợp dữ vầy, thực sự quá là bất ngờ. Tui nghe ảnh nói xong, ngoài mặt vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng đang có cả đám người lùn nhảy nhót sung sướng tới độ muốn nhào hết ra ngoài. Sao tui dám để ảnh biết mình đang mở cờ trong bụng chứ, nên tui giả vờ bình tĩnh đáp một câu “À”. Nói xong chỉ hận không thể tát mình một cái, thái độ kiểu gì vậy hả! Bồ bảo lúc ấy tôi bị chập mạch đúng không?! Nhưng hối hận cũng muộn rồi, lời đã ra vọt khỏi miệng, may mắn nhất là Trần Đồng Chu không hề bận tâm. Ảnh cười cười dẫn tui tới phòng làm việc, đưa một cốc nước cho tui và kêu tui ngồi sô pha nghỉ ngơi xíu đã, đoạn ảnh ngồi phía đối diện xong hỏi bao nhiêu vấn đề, tất cả đều xoay quanh tui, như là em nhiêu tuổi rồi, đang học trường nào vậy, sao lại đi làm nhân viên chuyển phát nhanh. Ảnh hỏi kĩ càng như vầy, ngay cả nhà tui hiện có mấy người cũng hỏi. Nếu như không phải con trai, nhất định là tui sẽ thấy ảnh đang để mắt tới mình. Hức, tiếc là không phải. Lúc ảnh nói chuyện, tui chỉ dám nhìn cốc nước trong tay, sợ hãi đến độ cả hai đầu gối lập cà lập cập, cuối cùng đánh ợ một tiếng. Văn phòng lớn thế lại chỉ có tui với Trần Đồng Chu, thành ra nghe rõ mồn một. Khi ấy ảnh còn bật cười, thực sự mắc cỡ muốn chết. Có điều ảnh ngưng mau lẹ, chắc hẳn thấy tui không được tự nhiên. Ảnh ho khan một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh, kéo lấy tay tui. Bàn tay Trần Đồng Chu vừa to vừa rộng, còn có một lớp chai tay rất mỏng. So với ảnh thì tay tui như của con nít, lọt thỏm trong cái nắm tay thật chặt của anh. Trần Đồng Chu chậm rãi nói: “Gia Bảo, em vất vả rồi.” Câu nói tựa như không khí chầm chậm bay vô tai tui, làm mặt tui đỏ rần rần. Không vất vả đâu, thâm tâm tui lên tiếng, vất vả là cái gì chứ, em nhận việc này đúng là trúng số độc đắc, nếu không phải đi giao hàng thì sao em gặp được anh chứ hả. Tay tui để nguyên không rút về, liếc mắt ngắm ảnh, nhỏ giọng đáp: “Không cực đâu ạ.” Qua một lúc lâu, Trần Đồng Chu xoa xoa đầu tui như thể đã vuốt miu nhỏ. Ảnh bảo còn việc cần phải giải quyết nên tui cứ ngồi nghỉ thêm, có gì thì gọi, sau đó ảnh cười híp mắt ngồi xuống bàn làm việc. Cơ hội tốt thế sao tui có thể bỏ qua! Nhân lúc uống nước tôi liền lén lút ngắm ảnh từ đầu đến chân. Tui phát hiện nhá, ngón tay của Trần Đồng Chu đẹp quá trời luôn, ngón dài rõ từng đốt tay, nhưng lại không chút gầy yếu mà trông rất có lực. Nếu như ánh mắt tỏa ra nhiệt độ thì tui chắc chắn cái nhìn của tui lúc đó nóng rực, nhưng Trần Đồng Chu chẳng hề phát giác, ảnh vẫn tập trung vào việc, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn tôi. Ngẩn người ngắm một lúc lâu tự thấy bản thân như kẻ biến thái, xí hổ hết sức nên tui vội viện lý do còn đơn phải giao, quắn đít trốn tiệt mất. Khi cửa thang máy khép lại tui còn thấy ảnh đang vẫy tay chào, hình như tui còn ngửi thấy cả hương thơm từ người ảnh nữa. Tui bước ra cửa công ty đầu ócchoáng váng, trên đường về trường còn không thể phân biệt nổi phương hướng. Về tới nơi tui quyết định kêu ông anh kia đổi khu vực phụ trách. Từ đó về sau chỉ cần là đồ chuyển phát của Trần Đồng Chu, tui đều lưu đơn cuối cùng hòng kiếm thêm nhiều cơ hội trò chuyện với ảnh   Mời các bạn đón đọc Người Trong Tủ Quần Áo của tác giả Túy Chu Chi Phúc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Tiêu Thất Gia
Ở thời hiện đại thì Vân Lạc Phong nổi danh là thiên tài y học Trung Hoa. Tuy nhiên ngoài ý muốn lại chết đi,  linh hồn nhập vào đại tiểu thư phế vật của phủ tướng quân ở đại lục Long Khiếu. Phế vật này chẳng những văn không được võ cũng chẳng xong, lại thêm ngực to não như trái nho, ngang ngược kiêu ngạo tuỳ hứng, có vị hôn phu hoàn mỹ như thái tử còn chưa đủ, lại đi cướp đoạt mỹ nam giữa đám đông, dẫn đến dưới cơn giận dữ thái tử huỷ bỏ hôn ước. Nhưng phế vật không chịu nổi kích thích này, cuối cùng thắt cổ chấm dứt cuộc đời. Lần nữa mở mắt, nàng đã không còn là đại tiểu thư phế vật ngày xưa. Khế ước thần điển (*), ôm ấp không gian Linh Dược, cải tử hồi sinh, y tuyệt thiên hạ! Từ quý tộc hoàng tôn cho đến thế gia thương nhân, không ai không thi nhau nịnh bợ nàng, ngay cả thái tử điện hạ từ hôn trước đó cũng tìm tới cửa muốn hoà hợp lại lần nữa. (*): Sách thần. Đối với chuyện này, nam tử thần bí nào đó rốt cuộc không thể nhịn được nữa: "Nếu ai quấy rầy nữ nhân của ta nữa, ta liền làm cho kẻ đó có đi mà không có về!" *** "Ngươi uy hiếp ta?" khóe môi Bạch Túc gợi lên một độ cong, mang theo một tia nguy hiểm. Hắn ta dựa toàn bộ cơ thể lười biếng vào lưng ghế, tà khí nhướng mày: "Dung Tâm, ngươi hình như đã quên mất một việc, ngươi sợ người Lạc Phong Các, nhưng Bạch gia ta thì không! Hơn nữa ngươi đừng quên, hoàng tộc các ngươi cũng chỉ là một con chó do Bạch gia nuôi mà thôi! Ngươi lấy tư cách gì uy hiếp ta?" Nội tâm Dung hoàng hậu hoảng sợ, sao bà ta lại quên mất, trong mắt người thường thì Lạc Phong Các không thể trêu chọc, nhưng đối với con quái vật khổng lồ như Bạch gia, Lạc Phong Các dù mạnh nhưng cũng không đỡ được một kích của Bạch gia! "Bạch thiếu gia, ta...." Dung hoàng hậu khẩn trương, muốn giải thích thì lại bị giọng nói tà khí của Bạch Túc cắt ngang: "nha đầu Bạch Linh kia cũng họ Bạch, chỉ tiếc là không phải người Bạch gia! Bạch Túc ta luôn cao ngạo, người ta không có, người khác cũng đừng hòng có được. Cho nên ta mới giúp ngươi hủy hoại Bạch Linh!" Nam nhân này bề ngoài nhiều nhất cũng chỉ hơn hai mươi, nhưng hắn ta luôn miệng gọi Bạch Linh là nha đầu, nghe thật quái dị. "Bất quá..." Bạch Túc dừng lại một chút con ngươi tà khí liếc nhìn Dung hoàng hậu: "ngươi cùng Bạch Linh đúng là không thể so sánh, Diệp Đổng coi trọng Bạch Linh cũng là chuyện dễ hiểu! Chỉ vì ghen ghét mà cầu xin Bạch gia ta giúp ngươi giết chết cô ta." Sắc mặt Dung hoàng hậu hiện giờ đã trắng đến không còn một giọt máu. Sự ghen ghét đối với Bạch Linh một lần nữa lại dâng lên. Tất cả mọi người đều cho rằng bà ta không thể so sánh với Bạch Linh, nhưng Bạch Linh kia ngoại trừ gương mặt ra thì còn có cái gì nữa chứ? Dựa vào đâu mà ai ai cũng tán dương ả? Bà ta chính là nhìn con hồ ly tinh kia không mắt! Nhưng con hồ ly tinh kia lại như âm hồn bất tán. Đã chết rồi mà còn để có nữ nhi của mình chạy đến đây. Quả nhiên cả hai mẹ con đều không phải thứ tốt lành gì! Nhưng bà ta tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ ai làm lung lây địa vị của bà ta hiện tại. ... Mời các bạn đón đọc Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng của tác giả Tiêu Thất Gia.
Ngụy Kiều Hoàng - Dương Quan Tình Tử
Ngôn Tuyên Nhi rất muốn khóc, vì cứu người rơi xuống nước xuyên qua đến cổ đại đã đủ xui xẻo, Cư nhiên lại cùng nữ hoàng trao đổi thân phận?! Làm ơn, nữ hoàng bề bộn nhiều việc, Trên vai gánh vác an nguy sinh kế dân chúng cả nước, nàng làm sao có thể đảm nhiệm? Vấn đề là, muốn làm một hôn quân, còn phải hỏi ý kiến vị hôn phu buông rèm chấp chính có chịu hay không, Sợ nàng làm loạn quốc, hắn mỗi ngày dậy sớm đưa nàng vào triều, cùng đến ngự thư phòng phê tấu chương, Nếu nàng không cẩn thận vào lúc thượng triều ngủ gật, phải để ý sợ bị hắn “Ám toán”,( ý chị là sợ bị anh trừng phạt thôi chứ không phải là giết người đâu nha ) Tấu chương thượng phê chỉ thị càng không thể loạn viết, nếu không sẽ chờ bị hắn dính chặt như con rện, Tối giận thật là, cung nữ thái giám lấy lời nói của hắn làm thánh chỉ, mà nàng nói liền tất cả đều là không khí Làm nữ hoàng như thế thật sự uất ức, nàng đơn giản ám chỉ muốn ngôi vị hoàng đế nhường ngôi cho hắn, Mà nàng, cam nguyện làm tiểu nữ nhân sau lưng hắn mà thôi, ai ngờ hắn nghe xong không vui lại phát giận, Vì trừng phạt nàng không chịu thụ giáo, hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép , Nhưng lại quyết định trực tiếp giúp nàng “Chuyển đại nhân”….. *** Bất quá, kế hoạch luôn không cản nổi biến hóa. Ngay khi Thái Hậu mới kêu lan tuyển chọn ra một ngày hoàng đạo, Quân vương được cơ sở ngầm trong cung tiếp ứng, mang binh sát tiến hoàng cung, hơn nữa vào thẳng tẩm cung của nữ hoàng. Thị vệ trong cung ra sức chiến đấu, mà nguyên bản binh lực Quân Vương dẫn theo khi nhìn thấy Nghiêm Luân dẫn quân cùng nữ hoàng từ trong tẩm cung giết ra thì cảm thấy không đúng. “Ta chờ ngươi thật lâu.” Nghiêm Luân cười lạnh một tiếng, một đao chém qua, không giết hắn, mà là một đao giết chết Thụy Tân bên người hắn. “Đây là thay Phúc Khang báo thù. Kẻ kế tiếp,chính là ngươi.” “Đáng giận! Giết! Giết hết cho ta!” Quân vương đột nhiên hiểu được, đối phương lần này lấy dật đãi lao, mà hắn thế nhưng ngốc nhếch mấy tháng nghĩ đến bọn họ đã mất cảnh giác,đã muốn tổ chức đại hôn nên mới trực tiếp dẫn quân mưu phản. Tằng Tử Tuyền cũng dẫn binh gia nhập chiến cuộc. Người của hắn đều là giang hồ nhân sĩ, họ đều là công thần khi tìm ra được hành tung của Quân Vương. Trong khoảng thời gian ngắn, đao quang kiếm ảnh, chiến cuộc kịch liệt, nơi nơi đều là máu tươi, song phương ngươi tới ta đi, chém giết thảm thiết! Quân Vương đầy tay máu tươi, trên người máu bắn tung tóe, cả người xem ra dữ tợn vô cùng. Bỗng dưng, một đao phen bén nhọn trực tiếp đặt ở sau gáy hắn. Hắn rút khẩu khí lạnh, kinh ngạc trừng mắt nhìn Nghiêm Luân. Người đi đầu bị bắt, những người khác biết đại thế đã mất, đều vứt bỏ đao kiếm trên tay. Bọn thị vệ lập tức tiến lên bắt lấy bọn họ. “Ngươi muốn thế nào?” Quân Vương oán hận trừng Nghiêm Luân. “Những lời này để nữ hoàng đáp lại ngươi. Bất quá, cư nhiên mang binh phát động chính biến, ta nghĩ chỉ có một đường có thể đi, phải không?” Nghiêm Luân lạnh lùng trừng lại hắn,“Người tới, trói hắn lại.” Thị vệ lập tức tiến lên, dùng dây thừng buộc chặt hắn. ... Mời các bạn đón đọc Ngụy Kiều Hoàng của tác giả Dương Quan Tình Tử.
Tham Luyến - Nghê Đa Hỉ
Văn án: Không ai không biết Hàn Triệt mắt cao hơn đầu, vậy mà cuối cùng lại thua trong tay một cô nhóc. Chú Tề nhớ mấy ngày trước qua nhà Hàn Triệt lấy đồ, cô bé mặc váy màu trắng, ngồi xổm trên sàn nhà chơi với cún con. Hàn Triệt xoay người bế cô bé, đi lên lầu, "Nói bao lần rồi, mặt đất lạnh, lần sau đừng có kêu đau bụng với anh nha." Cô nhóc quàng tay ôm eo anh, giọng nói có chút cậy sủng mà kiêu: "Bụng đau đã có anh xoa cho em." Cô gái ngọt ngào, xinh xắn đáng yêu ở trấn nhỏ vs tổng tài bị ăn sạch không còn chút nào. *** Tình yêu của em, chính là trong một buổi chiều mùa hạ, lướt qua dòng người tấp nập, lướt qua những cơn gió mềm mại, lướt qua những bông hoa đang nhẹ rơi… và rồi lạc lối trong đôi mắt anh. Lần đầu tiên khi Hạ Đàn nhìn thấy Hàn Triệt là ở trong trấn nhỏ nơi mình đang sống. Anh cô đơn đứng ở bên kia đường, gương mặt nhìn nghiêng vào mặt hồ gợn sóng. Lúc đó, như có hàng vạn bông hoa lê trắng muốt xinh đẹp rơi vào thế giới của Hạ Đàn. Một thoáng gặp gỡ liền định trước là rung động khó có thể chối từ. Hạ Đàn khi ấy chỉ là một cô chủ nhỏ 18 tuổi ngày ngày phụ việc ở khách sạn của bố mẹ. Cô đáng yêu xinh đẹp và tràn đầy sức sống mới. Vì thế, cô gái nhỏ mang theo sự nhiệt tình của người bản địa nơi đây mà chạy đến muốn được giúp đỡ anh trai xa lạ kia. Thì ra, anh trai đó muốn tìm người. Mà vô tình người anh tìm kiếm cũng chính là người mà cô vô cùng thân quen. Duyên phận chính là một sợi dây kì diệu như vậy, cứ từng vòng từng vòng rơi xuống, kết nối những mối nhân duyên đầy bất ngờ. Những ngày ngắn ngủi Hàn Triệt ở trấn Thiệu này có lẽ là những ngày không thể quên được của Hạ Đàn. Mảnh đất cổ kính xinh đẹp nơi đây, cô đã từng dẫn anh đi khắp nơi. Họ ngang qua những dãy nhà nho nhỏ nép mình bên dòng sông dịu dàng. Họ đi dưới những hàng cây thay lá rụng đầy mặt đường. Họ băng qua cánh đồng lúa, lấp lánh nắng vàng dưới ánh mặt trời. Và họ đã từng ngồi chung với nhau tại một quán rượu nhỏ bên kia cầu… Nhưng, tất cả sẽ chỉ là ký ức đẹp với Hạ Đàn mà thôi. Bởi vì, anh cũng như những vị khách du lịch đến đây. Vô tình đi ngang qua, có cô làm bạn dẫn đường một thời gian ngắn ngủi. Anh sống ở thành phố phồn hoa xa xôi, anh còn công việc ở đó, anh cũng tìm được bà nội của mình và đưa bà trở về rồi… Cuối cùng, anh sẽ chẳng nhớ đến một cô nhóc ở trấn nhỏ từng vì anh mà vui vẻ chạy nhảy và muốn dẫn anh đi khắp mảnh đất này. Anh rồi cũng sẽ quên thôi… Mối tình đầu của Hạ Đàn cứ thế như bông tuyết đầu mùa, chưa kịp rơi đã tan vào gió mất rồi. Thế nhưng khi Hạ Đàn lên thành phố học Đại học, trong một lần đi chơi cùng bạn, cô thế mà lại thấy anh ở dưới lầu. Anh vẫn là anh, lạnh nhạt xa lạ với thế giới xung quanh. Anh bước đi thật nhanh, cô gái nhỏ chẳng thể theo kịp. Thế là bất chấp trời lạnh như thế nào, Hạ Đàn vẫn ngốc nghếch đứng ở cổng chờ anh đi ra. Từng giây từng phút, gió thổi tung mái tóc rối, làm đỏ hồng gò má nhỏ, vậy mà Hạ Đàn vẫn không rời bước. Và chính sự kiên trì của cô đã mang lại một kết quả tốt đẹp. Nhờ mối quan hệ thân thuộc với bà nội anh khi còn ở trấn mà cô được bà mời đến nhà anh chơi, được gặp lại anh vài lần… Mặc dù vậy, mối quan hệ của cả hai cũng chẳng tiến triển được bao nhiêu. Dường như, chỉ có Hạ Đàn là thích và dành sự quan tâm đặc biệt cho anh mà thôi. Đáng lẽ, Hạ Đàn vẫn còn có thể dũng cảm theo đuổi anh cho đến khi hết hy vọng. Nhưng sau một hiểu lầm nho nhỏ, Hạ Đàn cứ nghĩ rằng anh rất chán ghét mình. Thế nên, dù rất đau lòng thì cô vẫn quyết định từ bỏ đoạn tình cảm đơn phương này. Chỉ là, Hạ Đàn không biết, bông tuyết lúc trước, ở khoảnh khắc cô không ngờ nhất đã rơi xuống tim Hàn Triệt rồi. Hàn Triệt là một tổng giám đốc lạnh lùng, trầm tĩnh. Với anh thế giới chỉ có những sắc màu đơn điệu và tẻ nhạt. Hạ Đàn bước vào cuộc sống của anh, như một tia nắng ấm bất chợt đi ngang qua mảnh đất lạnh giá ấy. Thế nhưng, anh lại không thể cảm nhận được cô đã có vị trí như thế nào trong trái tim mình. Cho đến khi trong một lần vô tình gặp lại, Hàn Triệt thấy Hạ Đàn đang bị thương rất nặng bên kia đường. Vẫn là cô gái nhỏ gầy đáng yêu đó nhưng giờ anh thấy giọt nước mắt cô rơi, như những mảnh vỡ cứa qua tim anh. Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy đau lòng đến vậy. Anh vẫn còn nhớ rõ, nụ cười rạng rỡ xinh đẹp của cô khi còn ở trấn nhỏ. Và cả những khi anh bắt gặp vội vã cô trong ngôi nhà của mình. Thế mà, cô cứ thế biến mất một thời gian dài. Mà ngày gặp lại, lại trong hoàn cảnh đáng thương như vậy. Đến lúc này Hạ Đàn mới biết, thật ra Hàn Triệt chưa bao giờ từ chối cô, tất cả chỉ là hiểu nhầm và đã được tháo gỡ. Vậy thì, cô lại tiếp tục theo đuổi anh thôi nhỉ? Do chân Hạ Đàn bị thương rất nặng, Hàn Triệt liền đưa cô về căn hộ của mình chăm sóc. Mỗi ngày có cô ở bên cạnh đều là những ngày thật bình yên ấm áp. Cô sẽ đợi anh về cùng ăn tối. Tiếng cô nói, tiếng cô cười dịu dàng xuyên qua tim anh. Căn nhà có cô liền trở thành nhà thật sự, nơi anh sau mỗi ngày mệt mỏi đều muốn trở về. Bởi vì anh biết, cô sẽ luôn đợi anh ở đó và mỉm cười hỏi anh đã ăn gì chưa? Từng chút một rung động đã biến thành yêu thương trong lòng Hàn Triệt lúc nào không hay. Anh chợt nhận ra, mình muốn chăm sóc cho cô gái nhỏ này, đưa cô đi khắp nơi, nhìn cô mỗi ngày đều căng tràn nhựa sống và nở nụ cười hạnh phúc nhất trên đời. Hạ Đàn, là em từng theo đuổi anh trước. Bây giờ, anh tình nguyện vì em đi qua hết quãng đường dài này để có thể bên nhau. Sau đó, chính là những tháng ngày chìm trong yêu đương ngọt ngào đến mức tan chảy của Hàn Triệt và Hạ Đàn. Anh lớn hơn cô 8 tuổi, trưởng thành và chín chắn rất nhiều. Vì thế, anh luôn yêu thương sủng ái cho cô gái nhỏ đến mức người khác vô cùng ghen tị. Bởi không ai biết, có lẽ vào khoảnh khắc khi cô băng qua đường ở trấn nhỏ chạy đến bên anh thì ông trời đã sắp đặt cô chính là định mệnh tình yêu của anh rồi. “Nếu không phải em, anh sẽ không biết thế nhưng chính mình cũng sẽ tham luyến nhân gian tình ái.” *** Hạ Đàn từ bên ngoài trở về, trong tay xách theo hai con cá, là tây thôn Lưu nãi nãi đưa nàng. Lưu nãi nãi là cái goá bụa lão nhân, không có con cái. Hạ Đàn cảm thấy nàng một người lẻ loi, ngày thường không có việc gì liền đi nhà nàng bồi nàng tán gẫu, giúp nàng làm điểm việc nhà. Lưu nãi nãi niệm nàng hảo, mỗi lần tổng tìm mọi cách muốn đưa vài thứ cho nàng. Này hai con cá đó là ngạnh đưa cho nàng, đẩy đều đẩy không xong, không thu liền không cho nàng đi thăm nàng. Hạ Đàn xách theo hai con cá vui mừng mà về nhà. Nhà nàng ở tại Giang Nam trấn nhỏ, vùng này là trứ danh du lịch khu, mỗi ngày đều có rất nhiều người tới du lịch, cùng đoàn, tự do hành, có ba năm kết bạn, cũng có một mình một người. Hạ Đàn gia ở trong trấn khai một nhà khách điếm. Dù sao cũng là nhân khí thực vượng du lịch cảnh khu, hơn nữa khách điếm hoàn cảnh cùng phục vụ đều thực không tồi, cho nên vẫn luôn không lo sinh ý. Đương nhiên, nhà bọn họ khách điếm thuộc về kinh tế thoải mái hình, cùng cách vách con phố năm sao cấp khách sạn cũng không thể so. Hạ Đàn xách theo hai con cá trở lại khách điếm, Tiểu Trương cùng thanh thanh đứng ở cửa, hai người hết sức chuyên chú mà nhìn bên ngoài, biểu tình còn hơi có chút kích động. Tiểu Trương là trong tiệm quét rác, thanh thanh là đài đăng ký, đều là hai mươi mấy tuổi cô nương. Này hai người ngày thường cũng không khác yêu thích, liền thích đánh vọng soái ca. Hạ Đàn cười tủm tỉm thò lại gần, tay đắp thanh thanh bả vai, theo các nàng hai tầm mắt ra bên ngoài nhìn xung quanh, “Lại phát hiện cái gì cái gì soái ca lạp?” “Bờ sông, nhìn đến kia chiếc chạy băng băng xe không?” Thanh thanh giơ tay chỉ hạ, “Chạy băng băng xe bên cạnh cái kia.” Kỳ thật không cần thanh thanh chỉ, Hạ Đàn liếc mắt một cái liền thấy được. Đó là một người ăn mặc màu đen tây trang nam nhân, vóc dáng rất cao, vai rộng chân dài, dáng người so TV thượng nam mô còn hảo. Quan trọng nhất chính là gương mặt kia, ngạnh lãng đường cong, thâm thúy đôi mắt, cao thẳng mũi, hơi nhấp môi mỏng. Hắn đang ở gọi điện thoại, ấn đường nhíu lại, tựa hồ có chút không vui. Hạ Đàn xem vào mê, nàng lớn như vậy chưa từng thấy quá dài đến như vậy đ ... Mời các bạn đón đọc Tham Luyến của tác giả Nghê Đa Hỉ.
Người Trong Lòng
Năm nay Chu Duyên Xuyên ba mươi tuổi. Từ khi xuất nghệ đến giờ, anh chưa từng truyền ra tai tiếng gì quá khích, có tiếng là người khiêm tốn, nhã nhặn trong giới giải trí. Vì tài năng và sự cố gắng, nỗ lực của bản thân, anh trở thành ảnh đế, người theo dõi hâm mộ hàng vạn... Công thành danh toại, nhân phẩm không thể chê, con người thành thục, mị lực toả ra khắp nơi. Biết bao cô gái xem anh như ông xã trong mơ. Nhưng không ai biết trong lòng anh đã có một hình bóng. Cả đời này của anh không cầu mong gì, chỉ mong cho cô gái trong lòng mình một đời bình yên. Chu Duyên Xuyên: Năm nay tôi ba mươi tuổi. Tôi yêu một người, cô ấy nhỏ hơn tôi bảy tuổi. Nói cách khác, khi tôi học đại học, cô ấy mới chỉ là học sinh sơ trung, tôi dùng mười tám năm để chờ cô ấy xuất hiện, dùng năm năm để cùng cô ấy trưởng thành, dùng bảy năm để chờ cô ấy quay lại. Sau đó dùng cả đời để đưa tay che chở cô ấy, yêu thương cô ấy. Một thân hào quang thì sao, hàng chục ngàn người chú ý thì sao, chỉ cần em không thích, anh có thể vì em mà từ bỏ. ______________ Nhân vật chính: Chu Duyên Xuyên - Hà An Nhiên Nhân vật phụ: Quần chúng ăn cẩu lương  *** Đây là câu chuyện tình giữa nam diễn viên Chu Duyên Xuyên cùng nữ họa sĩ Hà An Nhiên.  Mẹ của Chu Duyên Xuyên – Triệu Ức Từ và mẹ của Hà An Nhiên - Thẩm Bội Tuệ là hai người bạn thân, vì không có thời gian chăm sóc cho Hà An Nhiên nên bà gửi cô ở nhà người bạn của mình nhờ chăm sóc dùm. Và từ đó trở đi, sau lưng Chu Duyên Xuyên luôn có một cái đuôi bám theo. Hà An Nhiên cùng Chu Duyên Xuyên và hai người bạn của anh là Tề Nghiễm Ninh và Hà Tùng Nghị cứ như vậy cùng nhau lớn lên. Vì nhà chỉ có một người con trai duy nhất là Chu Duyên Xuyên, không có con gái nên cha mẹ anh hết mực cưng chiều Hà An Nhiên và Chu Duyên Xuyên cũng không ngoại lệ. Bất giác anh cưng chiều cô, sủng cô từ lúc nào không hay, anh đối xử cô khác với mọi người, ánh mắt anh nhìn cô khác với nhìn mọi người. Nói thế nào nhỉ? Ôn nhu, trìu mến. Điều này khiến có người thầm yêu anh – Hà Tụng Nghị cảm thấy vô cùng ghen tỵ với Hà An Nhiên và trong lúc không kiểm soát được cảm xúc, cô đã làm một điều khiến cho gia đình Hà An Nhiên biến mất khỏi thế giới của Chu Duyên Xuyên và gia đình anh. Năm đầu tiên sau khi cô biến mất, Chu Duyên Xuyên điên cuồng tìm kiếm cô nhưng kết quả nhận được vẫn là con số không, anh chỉ biết lao đầu vào công việc, thật nổi tiếng, để cô có thể nhìn thấy anh.  7 năm sau, trong lúc hộ tống bạn thân là Tống Trân thử vai cho một bộ phim, Hà An Nhiên đã vô tình gặp lại Chu Duyên Xuyên. Cũng không thể nói là vô tình được, sau khi nghe bạn thân Tề Nghiễm Ninh gặp Hà An Nhiên ở hành lang ngồi chờ, anh đã đi ra đó gặp cô. Lần này Chu Duyên Xuyên thề sẽ không để mất cô nữa, anh tìm cách lấy được địa chỉ nhà cô, xâm nhập vào thế giới của cô.  Nam chính rất yêu nữ chính, vì muốn cô có thể yêu đương công khai, không bất cứ áp lực gì từ công chúng, anh nguyện từ bỏ sự nghiệp diễn xuất của mình, quay về tiếp quản công ty cha mình để đứng phía sau cô, bảo vệ cô, che chở cho cô.  Ngoài chuyện tình giữa nam nữ chính ra, bên cạnh còn có chuyện tình của Tề Nghiễm Ninh và Trình Trăn cũng không kém phần đáng yêu. Nữ phụ Hà Tụng Nghị không đáng ghét như mọi người nghĩ, cô ấy cũng rất đáng thương. Bên cạnh đó còn có nam phụ Từ Diễm và người yêu nam phụ - Bùi Nhạc cũng đáng thương không kém.  Thứ mình không thích ở truyện này là mối quan hệ Chu Duyên Xuyên và nữ phụ Hà Tụng Nghị, nữ phụ cứ mập mờ, Chu Duyên Xuyên thì biết cô ấy thích mình nhưng hình như lại không muốn phá vỡ đi tình bạn bao nhiêu năm, cho tới tận khi Hà An Nhiên quay trở lại, chuyện năm xưa khơi dậy, anh mới đi điều tra, lúc này anh mới thẳng thắn đối mặt với Hà Tụng Nghị nói rõ ràng. Nói tóm lại, ngoài trừ yếu tố đó ra thì mình cảm thấy đây là một câu truyện có thể đọc giải trí được, nhẹ nhàng, không cẩu huyết, truyện không quá dài cũng không quá ngắn. *** Trong văn phòng vang lên tiếng “rầm” do đồ đạc rơi xuống đất cùng với tiếng quát tháo điên loạn của Đường Giai. Thư kí đứng bên ngoài văn phòng với gương mặt khủng hoảng, ông chưa từng thấy giám đốc tức giận đến mức này. Đường Giai cầm ly nước trên bàn ném xuống đất, tiếng “choang” của thủy tinh vỡ vang lên, mảnh vụn rơi đầy đất. “Chu Duyên Xuyên, tao nhất định sẽ khiến mày phải hối hận!” “Một ngày nào đó, mày sẽ phải hối hận về những gì mày đã nói với tao hôm nay!” Đường Giai vừa ném đồ vừa hung ác nói. Vương Bách nhìn Đường Giai đang nổi cơn thịnh nộ, cẩn thận mở miệng: “Đường tổng, vậy bây giờ ngài phải làm sao bây giờ?” Đường Giai dần dần bình tĩnh lại, bà ta ngồi trên ghế, tay nắm chặt tay vịn. Một lát sau, dường như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, khóe môi bà ta nhếch lên một nụ cười, Vương Bách nhìn mà lạnh người. “Hà An Nhiên, tôi không động vào được, nhưng người bên cạnh cô ta mà tôi còn không dám động vào sao?” “Đường tổng, ý ngài là…” “Đưa iPad cho tôi.” Bà nói với ông ấy. Vương Bách nhanh chóng cung kính đưa iPad cho bà ta, Đường Giai bấm vài cái trên iPad, sau đó đưa lại cho ông ấy. Vương Bách không hiểu lắm nhưng vẫn nhận iPad, sau đó ông liền tỉnh ngộ. Trên màn hình là một cô gái, với một đôi mắt đào hoa xinh đẹp. “Điều tra cô ta cho tôi, nhớ kỹ, tôi cần thật chi tiết, hiểu chưa?” “Tôi hiểu.” “Ừ, đi làm đi, còn có, tìm người dọn dẹp nơi này đi.” “Vâng.” Sau khi Vương Bách ra ngoài, tâm tình Đường Giai tốt lên kì lạ, nếu bà không thể động vào Hà An Nhiên, vậy chỉ có thể xui cho bạn của cô ta. ... “Gần đây Tống Trân giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, gọi điện thoại không nghe, nhắn tin cũng không trả lời.” Tôn Duyệt cảm thấy kì lạ, hỏi Hà An Nhiên. “Nghe trợ lý cậu ấy nói, hình như là ở đoàn làm phim thì phải.”   Mời các bạn đón đọc Người Trong Lòng của tác giả Tống Cửu Cận.