Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thiên Nhai Khách

Tên gốc: 天涯客 Tác giả: Priest Edit: Yển Thể loại: Đam mỹ, cổ trang giang hồ, 1×1, ấm áp, hài, HE Thiên Song, nơi phàm là người sống có miệng có thể nói đều không ra được. Tuy nhiên kẻ đứng đầu nơi này lại muốn thoát ly, trở lại “làm người” Quỷ cốc, nơi cực ác người ăn thịt người, quỷ cắn quỷ. Kẻ đứng đầu, quỷ chủ, đến ác quỷ cũng phải sợ, lại muốn thoát khỏi nơi đây, quay về nhân gian “làm người”. Mới nghe thì có vẻ u ám đáng sợ, nhưng thực ra truyện khá ấm áp, chỉ là hành trình quay lại “làm người” của 2 kẻ không kính già không yêu trẻ. *** [Review] Thiên Nhai Khách – Sơn Hà Lệnh Biết đến Priest khá muộn, đã đọc những tác phẩm thành danh của chị từ lâu và cũng đã biết đến Thiên Nhai Khách từ lâu, nhưng ta chưa bao giờ có ý định đọc tác phẩm này. Có thể là bởi lúc đó ghim vào đầu ấn tượng bốn chữ Ôn đại thiện nhân không quá tốt, có thể là do Thiên Nhai Khách cùng hệ liệt Thất gia, thuộc những tác phẩm đời đầu của Pi đại. Mà ta lại không đánh giá quá cao Thất Gia nữa… Nên mới bỏ lỡ Thiên Nhai Khách thật lâu như thế. Cho đến khi Thiên Nhai Khách được chuyển thể thành phim, đu phim hết cả mùa xuân, từ tháng hai tới cuối tháng tư, mà phim vẫn chưa ra hết, thế là tìm đọc nguyên tác vậy. Cám ơn mùa xuân đã cho ta gặp Sơn Hà Lệnh, lại cám ơn từ Sơn Hà Lệnh đã cho ta đọc Thiên Nhai Khách. Bộ phim – bộ truyện đã phá vỡ nguyên tắc của ta: xem phim rồi thì không đọc truyện, mà đọc truyện rồi thì ắt chẳng xem phim. Kì thực phim và truyện phải khác nhau đến 30%, đặc biệt là đoạn kết. Ta từng nghe nhiều khán giả phàn nàn phim chẳng khác nào đồng nhân của truyện. Đồng ý. Ừm, còn là một đồng nhân vô cùng xuất sắc. Trong truyện, Ôn Khách Hành là một kẻ tâm thần phân liệt thấy rõ, hắn bám theo Chu Tử Thư chỉ là vì tò mò với phong thái của y, thân phận của y, bộ mặt thật của y. Trong truyện, phải rất lâu mới thấy được cái tình của Quỷ chủ và thủ lĩnh Thiên Song có chuyển biến, dù rằng bọn họ gần như đã hiểu đối phương từ lần đầu gặp mặt, thì từ hiểu đến thừa nhận còn là chặng đường dài. Thậm chí đến gần cuối truyện, trước thềm trận đại chiến cuối cùng mưa máu gió tanh ở Quỷ cốc, Chu Tử Thư còn phải xác nhận một câu với hắn rằng: “Ngươi thật lòng ư?” Trong truyện, họ chỉ là hai kẻ cùng giãy dụa với vận mệnh vô tình gặp phải nhau. Trời sinh tri kỉ, nên dù hơi chậm một chút, hơi tốn thời giờ một chút, cuối cùng cũng sẽ phải lòng nhau. Lên phim đã cải biên ở chỗ này. Thực ra thì phim còn cải biên nhiều lắm, nhưng cơ bản kết cấu của phim và kết cấu của truyện là hai thể loại khác nhau, không chỉnh lý là chuyện không thể nào. Thôi thì xin được mạn phép phân tích theo góc nhìn bản thân đôi chút vậy. Thêm một tầng quan hệ cho Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành Trong phim, duyên phận giữa Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành bắt đầu từ rất sớm. Hơn hai mươi năm về trước, ngay lúc Ôn Như Ngọc xảy ra chuyện, sư phụ Tần Hoài Chương của y đã kịp thời cứu được phu phụ Ôn gia, lại nhận tiểu Chân Diễn làm đồ đệ. Đó là sư đệ đầu tiên của y, thật nhiều năm trước, trước cả Cửu Tiêu, trước tất cả những sư đệ khác. Y cũng còn rất nhỏ, rất ngây thơ, bất ngờ lên chức sư huynh còn nhiều bỡ ngỡ, toàn quen miệng gọi cậu là đệ đệ. Trước mặt sư phụ, Chu Tử Thư đã nhận lời với phu phụ Ôn gia sẽ chăm sóc sư đệ thật tốt, còn nhiệt tình dắt cậu nhóc nhỏ bé yếu ớt lại đề phòng người lạ này đi chơi. Đoạn thời gian ấy dẫu ngắn ngủi nhưng lại là khoảng thở được hiếm hoi, thắp lên hi vọng trong tấn bi kịch đằng đẵng của Ôn Khách Hành thuở bé. Chỉ tiếc, sau khi dịch dung cho Ôn gia phu phụ xong, Tần Hoài Chương đã chủ quan để một nhà ba người ở lại, bản thân trở về Tứ Quý trang, không ngờ từ đây chẳng còn gặp lại. Ôn Như Ngọc và Cốc Diệu Diệu bị truy sát đến chết, đứa con trai nhỏ của bọn họ bị bắt vào Quỷ cốc, hơn hai mươi năm không còn thấy dương gian. Cái tên Chân Diễn gắn với ấm áp và chở che tưởng như cũng rơi vào quên lãng, từ nay không còn ai gọi hắn bằng cái tên đó nữa… Thế cho nên, trong truyện là tương ngộ, còn trong phim là tái ngộ. Ôn Khách Hành đã ngờ ngợ về thân phận người này từ lúc y thi triển khinh công Lưu Vân Cửu Cung Bộ đặc trưng của Tứ Quý trang, lại thêm thanh nhuyễn kiếm Bạch Y của Tần Hoài Chương ngày trước. Ba chữ Chu Tử Thư xuất hiện trong kí ức của Ôn Khách Hành từ hơn hai mươi năm về trước, vượt qua dược lực của Mạnh Bà Thang, vượt qua ranh giới dương gian – địa ngục, để rồi trong ảo cảnh, Ôn Khách Hành đã buột miệng gọi ra cái tên cố nhân một lần nữa: “Chu Tử Thư, huynh gạt người. Ta sẽ về mách mẹ ta.” Để lại một Chu Tử Thư ngơ ngẩn: “Hắn đã biết tên thật của ta từ lúc nào?” mà quên mất trọng điểm ở câu sau… Tại sao hắn lại dọa mách mẹ? Dù lại Ôn Khách Hành 29 tuổi hay Ôn Khách Hành 9 tuổi, hẳn đều không có thói quen bị bắt nạt là mách cha mẹ. Không hề! Chân tướng chỉ có thể là, hắn gặp lại một người quen cũ. Người quen đó không phải chỉ quen mình hắn, mà là cả nhà hắn đều quen biết, thậm chí ủy thác, nên khi người đó bắt nạt hắn, gạt hắn, lời dọa dẫm như vậy mới có ý nghĩa chứ: ta mách mẹ ta đây, huynh cứ liệu chừng mặt mũi với cha mẹ ta đi! Chu trang chủ ơi là Chu trang chủ, ngẫm kĩ lại từng lời Ôn Khách Hành nói, thân phận của hắn hẳn phải bộc lộ rất sớm mới phải! Về phần Ôn Khách Hành, khi thấy y dùng cái tên giả Chu Nhứ, hắn đã chắc đến mười phần y là sư huynh hụt của mình rồi. Gọi là sư huynh hụt, vì cuộc gặp gỡ ngắn ngủi giữa bọn họ thủa nhỏ, thiện tâm của Tần Hoài Chương, cơ bản vẫn không thay đổi được gì kết cục bi kịch của một nhà Ôn thánh thủ. Cần chi phải thắp lên hi vọng nhất thời rồi lại dập đi? Cậu bé Chân Diễn còn chưa từng được bước vào Tứ Quý trang, chưa từng được sư phụ chỉ điểm công pháp, mới dập đầu làm lễ thì đã bị lôi vào Quỷ cốc. Cơ bản không có gì thay đổi. Chị biên kịch Tiểu Sơ cố ý thêm vào là để qua mắt Cục cho cái phim bia đia này được duyệt chăng? Để cho Chu trang chủ thay vì hô một câu xanh rờn: Người của ta mà ngươi cũng dám động? thì có thể hô một cách uyển chuyển hơn: Người của Tứ Quý trang mà ngươi cũng dám động? Bất kể dụng ý thực sự của chị là gì thì ta cũng thấy tầng quan hệ này được thêm vào khéo vô cùng. Bởi vì giờ đây họ không chỉ là tri kỉ, là ái nhân, mà còn là cả tình thân. Tình thân đó bao bọc Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành, Trương Thành Lĩnh, cứu rỗi cả ba người bọn họ. Tình thân, tình bạn, tình yêu. Con người ta không thể nào sống mà thiếu đi một trong ba được, lại càng không thể lấy cái nọ bù đắp cho cái kia được. Tứ Quý trang tám mươi mốt mạng người và sư đệ Cửu Tiêu là cái dằm trong lòng Chu Tử Thư, y không buông xuống được. Nếu như không có một tầng tình thân kia, không để y thu về một tiểu đồ đệ, lại tìm thấy sư đệ thất lạc nhiều năm, chỉ sợ trong tim y vẫn cứ khoét một lỗ hổng đầm đìa máu mãi. Nhưng bởi vì có bọn họ, mà y có hi vọng trở lại với Tứ Quý trang. Sư phụ không còn, kẻ làm sư huynh như y nhất định phải thay sư phụ chăm nom sư đệ lầm đường lạc lối cho thật tốt. Ôn Khách Hành của phim thật sự đã người hơn rất nhiều Ôn Khách Hành của truyện thật sự khiến ta đau lòng đến vô cùng tận. Một đứa trẻ chưa đến mười tuổi phải tận mắt nhìn thấy mẹ cha chết thảm, phải ăn xác cha mà sống. Hai mươi năm lấy thù hận mà tồn tại, bày một thế cuộc lớn giăng bẫy kẻ thù. Tới khi tự tay giết chết kẻ thù rồi thì cũng chẳng còn lại gì, ngoại trừ trống rỗng vẫn chỉ là trống rỗng. Mấy câu chuyện ba xàm ba láp của hắn, nào là con cú mèo với thôn dân bưng bát nước màu đỏ, Hồng Hài nhi bổ núi cứu mẹ là Bạch Xà… có câu chuyện nào lại chẳng là một bi kịch đến lạnh cả người? Cha hắn, thánh thủ Ôn Như Ngọc thiện tâm nhân hậu, kiếm pháp lưu danh đời đời. Mẹ hắn, Cốc Diệu Diệu, mỹ nhân đẹp nhất trong lòng hắn, có đôi hồ điệp cốt cõng hắn đi suốt những ngày ấu thơ. Vậy mà bọn họ chết đi, để đứa con trai nhỏ rơi vào Quỷ cốc, không điên cũng bị ép điên mà thôi. Phim nhân từ hơn, ít ra còn có một nữ nhân trong Quỷ cốc âm thầm che chở hắn, khi hắn trưởng thành rồi lại che chở cho nàng. La Phù Mộng, Liễu Thiên Xảo, các chị em trong Bạc Tình bộ ít nhiều cũng cho Vô Tâm Tử Sát và Cốc chủ một phương có thể tin được. Ôn Khách Hành cũng người hơn, hắn được dạo nhân gian nếm bao sản vật như đứa trẻ lên ba cùng A Nhứ của hắn, chứ chẳng phải kẻ tầm hoan nơi thanh lâu cũng chẳng biết sướng vui gì. Hắn được mượn thanh Bạch Y của người thương, đường hoàng mà tái hiện Thu Minh thập bát thức của phụ thân trước giang hồ lần nữa, được luận tội kẻ thù, được cười nhạo danh môn chính phái, tiêu tiêu sái sái. Chứ chẳng phải vô cảm kết liễu kẻ thù trong trận hỗn chiến, bằng lòng thù hận hai mươi năm, chẳng có chiêu thức gì, chẳng có tâm nguyện gì, nên chỉ còn trống rỗng. Và hơn hết, hắn được hi sinh vì A Nhứ. Sau tất cả, hắn bước trên con đường rải đầy máu tanh ở chốn ma quỷ kia, có thời khắc nào là được như ý mình? Giá như hắn sinh ra đã đeo trên lưng tội nghiệt, hay giá như hắn đứt hẳn lương tri và thiện tâm đi. Giá như cha mẹ hắn không phải thánh thủ thần y, cả đời quang minh lỗi lạc. Thì hắn đã có thể thống thống khoái khoái làm một ma đầu giết người không ghê tay, không biết đau, không biết dằn vặt và giãy dụa. Nhưng đáng buồn, hắn lại có một trái tim trong sạch. Bàn tay hắn đã vấy đầy máu người và quỷ, hắn trở nên bài xích cả chính mình. Hắn không dám nhận sư môn, nhận một tiếng sư đệ của Chu Tử Thư, hắn cấm cả Trương Thành Lĩnh gọi hắn là sư thúc. Hắn sợ gặp mặt cha mẹ hắn dưới hoàng tuyền… May sao, tất cả đã qua rồi. Phim xử lý rất đẹp khi để hắn được hi sinh vì A Nhứ, một thoáng bạc đầu, ẩn cư Trường Minh sơn, tội nghiệt cả đời gột rửa, giang hồ từ nay không hỏi nữa. Thôi thì deep về đôi phu phu kia cũng đủ rồi, phần này để dành cho cụ Diệp đi. Quả thực thì, đọc cả bộ truyện khiến ta buồn đến ngơ ngẩn cả người, nhưng lại chẳng có nỗi buồn nào giống nỗi buồn nào. Mỗi lần đều ngỡ đã trải qua nỗi đau đớn ghê gớm nhất rồi, thế mà tới phiên ngoại Diệp Bạch Y và Dung Trường Thanh, nước mắt vẫn không dừng được. Diệp Bạch Y a Diệp Bạch Y. Y vẫn một dáng vẻ thiếu niên, mà cố nhân đã không còn, đến cả hậu nhân của cố nhân mà thi cốt cũng đã lạnh mấy chục năm. Khó giữ thiếu niên thì, rồi lại có thiếu niên tiếp bước. Giang hồ sóng sau xô sóng trước, lớp trẻ hiện nay đều đã cách y, và người kia, tới ba bốn đời. Cô đơn biết mấy… Chưa từng cầm lên, sao phải buông xuống? Mang Cổ Nhẫn Long Bối trên lưng, vẫy vùng khỏi vận mệnh hoạt tử nhân. Lục Hợp tâm pháp bao người thèm muốn mà không được, thậm chí Dung Trường Thanh cũng thất bại, tẩu hỏa nhập ma. Lại để cho y dễ dàng ngộ được, cứu xong Trường Thanh, liền nhất niệm thành tiên. Nhưng mà thành tiên để làm gì? Để cho y nhìn Dung Trường Thanh thành gia lập thất, cưới vợ sinh con, dọn đến ở cạnh y cả đời, còn phải nhận con của y làm đệ tử ư? Lại để cho y nhìn Dung Trường Thanh chết đi, lại để cho y đi nhặt xác Dung Huyền, để bốn người nhà họ đoàn tụ, còn y phiêu bạt thiên nhai à? Đời người có bát khổ, sinh lão bệnh tử, xa người mình thương, gần người mình ghét, cầu mà không được, có ai được như y, vạn hạnh mới nếm đủ? Tiên nhân cái gì, đó là hoạt tử nhân, là kéo dài hơi tàn cho một kẻ lòng son đã chết. Trách ai bây giờ, trách tên ngốc Dung Trường Thanh ư? Y sẽ không nỡ đâu. Đau biết mấy, nên kiếp sau y chẳng thà chẳng gặp lại người kia… Như Tào Úy Ninh và Cố Tương dẫu bị vận mệnh chia lìa đôi lứa, chỉ cần có tình, tất sẽ còn gặp lại nhau trên cầu Nại Hà, cùng nhau luân hồi chuyển thế. Nhưng mà Diệp Bạch Y lại có gì đây? *Còn lại bát cơm chó của đôi phu phu Ôn Chu bắt cụ ăn* *ôi tôi khốn nạn quá* *** Cảnh báo: có spoil Danh lợi ta không ham, chỉ nguyện cùng người nắm tay đi đến chân trời góc biển. Tựa truyện “Thiên Nhai Khách” phải chăng chính là mang ý nghĩa đó? Các nhân vật trong truyện đều có cá tính riêng biệt, và câu chuyện gắn liền với họ đều khiến mình tò mò không thôi, muốn đọc để xem những con người ấy rồi sẽ ra sao, những gì sẽ chờ đón họ sau vô vàn những đao quang kiếm ảnh. Bài chỉ đề cập đến những nhân vật gây ấn tượng mạnh cho mình ????  Một thủ lĩnh Thiên Song Chu Tử Thư vốn nhìn quen chuyện ngươi lừa ta gạt trên đời, đứng trên vạn người chỉ dưới một người, hưởng hết vinh hoa phú quý mà đời người mơ ước, thế nhưng cũng có lúc mỏi gối chùn chân. Những năm tháng ấy, y trả giá bằng máu, đứng trên đỉnh cao danh vọng nhưng lại lạnh lẽo, tuyệt không có chút ấm áp tình người. May mắn khi y buông hết tất cả, gặp được hắn – khoảng trời tự do chỉ của mình y. Tình yêu của họ không nhiệt tình như lửa mà nhẹ nhàng, bình đạm như gió, như mây. Thường nói “chân nhân bất lộ tướng”, Ôn Khách Hành cũng thế. Hắn điên điên khùng khùng, cần đê tiện có đê tiện, nhiều lúc biến thái khiến ngươi đánh giá thấp hắn, nhưng lúc nghiêm túc, hắn sẽ khiến ngươi phải nhìn bằng cặp mắt khác. Dường như trời sinh hắn để dành chi y, chỉ y chịu được sự điên khùng ở hắn và chỉ duy mình hắn mới có thể bức một thủ lĩnh Thiên Song nổi tiếng bình tĩnh như y phát điên mọi lúc.  Cặp đôi để lại niềm thương cảm sâu sắc nhất cho mình hẳn là cặp của Cố Tương và Tào Úy Ninh. Tuy có một kiếp sau viên mãn nhưng kiếp này lại gặp lắm chông gai. Ma đạo và chính đạo cần phân biệt rạch ròi đến thế sao? Tự xưng là chính phái nhưng lại “thừa gió bẻ măng”, “giậu đổ bìm leo”, để tâm ma điều khiển thì có khác gì những kẻ bị cho là tà ma ngoại đạo? Nên nói, khó lường nhất vẫn là lòng người. Lại nói 2 người này, chẳng qua chỉ là quân cờ thí cho âm mưu của kẻ khác. Thật may là duyên kiếp này không trọn được tiếp tục ở kiếp sau.  2 người nữa mình muốn nhắc đến, một là Liễu Thiên Xảo si tình, người kia là Diệp Bạch Y mãi ôm một mối tình tuyệt vọng. Nữ nhân, dù cường đại ra sao, đến cuối cùng vẫn muốn tìm cho mình một bờ vai nương tựa. Hắn rót vào tai nàng những lời đường mật, đối nàng dịu dàng – cách mà nhưng người từng gặp chưa từng đối xử với nàng như thế, khiến nàng rơi vào cạm bẫy mà hắn giăng ra. Nàng như con thiêu thân vẫy vùng trong tuyệt vọng, tin tưởng hắn và rồi hi sinh vì một kẻ chưa từng yêu mình. Có đáng giá không? Hắn sẽ yêu nàng vì chính nàng mà không mê muội nàng vì lớp mặt nạ hoàn hảo ấy? Những tưởng đã tìm ra người thích hợp, tỉnh lại hóa hư không, giấc mộng một đời nàng chấp nhất như gió thoảng mây bay. Nếu nói Liễu Thiên Xảo si tâm vọng tưởng thì Diệp Bạch Y lại là kẻ cô đơn, tuyệt vọng nhất. Còn gì đau đớn hơn việc gặp đúng người ở sai lầm thời gian? Chỉ trách y gặp người kia quá trễ, chỉ trách hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Trường sinh bất lão có ý nghĩa gì khi phải sống mà không có ái nhân bên cạnh? Dõi theo từng bước con hắn trưởng thành, làm việc cuối cùng cho hắn dưới tư cách một hảo hữu, rồi từ đây lưu lạc về phía chân trời. Bóng lưng ấy luôn thẳng tắp, bất khuất, nhưng lại càng cô đơn đến lạ. Ôm tình cảm tuyệt vọng, tưởng có thể cùng hắn trọn đời (dù chỉ với tư cách một bằng hữu), nhưng hắn cũng bỏ y mà đi. Cuộc đời này còn gì có thể giữ y lại? Chỉ mong kiếp sau có thể gặp lại người…  Bể tình vô biên, một khi lạc lối sẽ chẳng thể quay đầu. Có duyên nợ sẽ được cùng nhau, có duyên không phận cũng như 2 đường thẳng song song, lướt qua đời nhau mà thôi. Đời này chỉ nguyện cùng người, vĩnh viễn… Mời các bạn đón đọc Thiên Nhai Khách của tác giả Priest.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tiệm Đồ Cổ Á Xá Quyển 3 - Huyền Sắc
Audio Sách Nói Tiệm Đồ Cổ Á Xá   Đây là cuốn sách kể về câu chuyện của những món đồ cổ. Chúng đã nhuốm màu thời gian trăm năm nghìn năm. Mỗi vật đều ngưng đọng tâm huyết của người thợ, chan chứa tình cảm của người dùng. Mỗi vật đều thuộc về những chủ nhân khác nhau, đều có câu chuyện của riêng mình. Mỗi vật đều khác biệt với những thứ khác, thậm chí mỗi vết nứt và vết khuyết đều có lịch sử đặc biệt. Ai có thể nói, đồ cổ chỉ là đồ vật, đều là những vật không có sức sống?Đây là cuốn sách kể về câu chuyện của những món đồ cổ, nếu chúng không thể nói chuyện, vậy tôi sẽ dùng câu chữ của mình để ghi chép lại một cách trung thành những câu chuyện của chúng. Chào mừng đến với Á xá, xin hãy khẽ lời… Suỵt… Cổ vật trong tiệm đồ cổ Á xá, mỗi một thứ đều có câu chuyện của riêng mình, cất dữ nhiều năm, không có ai lắng nghe, nhưng chúng đều đang chờ đợi. *** Người làm vua, thời xưa là trời cao, là ánh sáng, là người cho vạn vật cơ hội sống. Đế giả sinh vật chi chủ, hưng ích chi tông, nhân kỳ hữu sinh dục chi công vị chi đế[1]. [1] Đế giả sinh vật chi chủ, hưng ích chi tông, nhân kỳ hữu sinh dục chi công vị chi đế: Đế là chủ của sinh vật, là dòng đem hưng ích cho vạn vật, là công năng cho phát dục của sinh vật gọi là đế". Vậy thì đúng người xưa đã giải thích Đế là nước, là dòng nước, nguồn gốc của sự sống. Hoàng là thượng, đế là hạ, ý của người xưa hoàng đế là trời đất, và chữ hoàng đế ngoài để nói cho mọi người, là đứng đầu trời đất, mà hoàng đế còn là đại diện cho trời đất ở nhân gian. Hoàng đế, trong lịch sử, là một người tồn tại rất đặc biệt. Có thể nói quyền lực như kim tự tháp, hoàng đế là người đứng cao nhất trên kim tự tháp. Nhìn xuống chúng sinh, có quyền thế và của cải cao nhất, thuận tay có thể quyết định số phận sinh tử của những người khác. Nhưng đứng nơi càng cao, thì nguy hiểm càng lớn. Cho dù là hoàng đế cũng sẽ nghĩ đứng dưới chân kim tự tháp rất an toàn, nhưng biết đâu chỉ cần hơn một mắc xích sai, thì kim tự tháp nhìn như kiên cố sẽ đổ ầm ầm. Cho nên mỗi hoàng đế đều cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, ngay cả với người nhà cũng không thể tin tưởng. Đứng ở chỗ cao nhất cô quạnh, cũng chỉ có hoàng đế mới hiểu, không ai có thể sẻ chia. Là một người đang cô đơn thật sự. Bởi vậy, hoàng tộc cũng là một gia tộc đặc biệt, cứ xoay quanh long ỷ đại diện cho ngôi vua, tranh đấu, nghi kỵ, âm mưu, đố kỵ, tính toán... ... Mời các bạn đón đọc Tiệm Đồ Cổ Á Xá Quyển 3 của tác giả Huyền Sắc.
Đến Đây Nào, Bác Sĩ Của Anh - Như Thi Vấn
Bác sĩ Trình đã hai mươi chín tuổi rồi Cứ ngỡ độ này cũng đã có một gia đình đầm ấm, hoặc ít nhất cũng có một người bạn trai quan tâm Nhưng trong mắt cô, những cuộc tình đã qua thật sự khiến cô cảm thấy không còn hứng thú Con gái ngây thơ nhưng khi trải qua bao cuộc ly hợp cũng sẽ trở nên bình thản Tô doanh nhân gặp cô ở bệnh viện Anh cũng như cô trải qua bao bất trắc chông gai, kể cả thương trường lẫn tình trường Con tim không còn nguyên vẹn để vô tư yêu thương Khi đã trải qua đau đớn, người ta sẽ tự dựng nên bức tường bao quanh lòng mình Khi đã nếm sự phản bội, tự nhiên họ sẽ muốn suy tính thiệt hơn trong cuôc trao đổi tình yêu vốn không công bằng này ... Vậy mà hai người gặp nhau như thế, lại tự nhiên chung đụng với nhau Đôi khi có những ngây ngơ, những trúc trắc rất lạ Nhưng có thể nói con bọ rùa vàng này đã sa lưới của vị bác sĩ Trình xinh đẹp rồi! *** Hậu quả của việc bốc phét Tối nay có bữa tiệc buffet, đã hẹn là cùng Trình Vũ Phi tham gia, Tô Nhất Minh vội vội vàng vàng nhưng vẫn đến trễ, bạn bè đều đã nhập tiệc cả, vừa ăn buffet vừa chuyện trò rôm rả. Anh hồi hộp nhìn khắp tứ phía, bác sĩ nhà anh lần đầu tiên tham gia vào hoạt động kiểu này, với tính cách hướng nội, anh lo cô không thích nghi được. Anh nhanh chóng tìm được bác sĩ của mình. Cô mặc một chiếc đầm hoa dài màu sắc tươi tắn nổi bật so với một rừng áo lễ phục đơn sắc đậm có, nhạt có. Bây giờ, chiếc váy hoa dài màu sắc tươi tắn ấy đang bê một đĩa thức ăn trò chuyện rất vui vẻ với một anh chàng tóc vàng đẹp trai. Tô Nhất Minh vội vàng áp sát mục tiêu, nhanh chóng nghe thấy bọn họ đang nói chuyện bằng tiếng Anh. “Ồ! Tôi vừa ăn một loại rau rất kỳ lạ, đây là một loại cỏ… Nhưng tôi chỉ bỉ biết tên tiếng Trung của nó, không biết tiếng Anh thì nói thế nào”. “Ồ, đây là rosemary. Ấy… Tôi lại muốn biết tiếng Trung gọi là gì”. ... Mời các bạn đón đọc Đến Đây Nào, Bác Sĩ Của Anh của tác giả Như Thi Vấn.
Chiêu Quân Săn Chồng - Phức Mai
Chiêu thứ ba để gả được cho tướng công tốt - quy định việc bán mình. Nàng là một kì nữ thông minh tuyệt đỉnh như vậy. Làm sao có thể vì một tờ giấy nợ mà bán đứt cả đời?  Ba năm đã thực ủy khuất, may mắn là "Phu quân" ba năm làm bạn cùng nàng còn hơi thuận mắt, cho dù hai chân không trọn vẹn, nhưng hắn lại có đầu óc rất thông minh. Vừa hay nàng không thích vẻ bề ngoài mà lấy vẻ đẹp bên trong làm điều kiện chọn rể, hơn nữa hắn cũng luôn dùng ánh mắt ái mộ nhìn nàng. Như vậy nàng quyết định diễn giả thành thật, nhịn không được càng muốn vì hắn trả giá nhiều hơn. Nhưng đúng lúc đó nàng vô tình nghe lén được một chuyện: Thì ra không phải hắn yêu thích nàng, mà là vì nàng rất giống người trong bức họa trân quý kia của hắn? Hừ hừ, chuyện lớn như vậy, nàng – Đàm Chiêu Quân khi nào cam nguyện chỉ làm thế thân của người khác rồi? Cho nên muốn ôm mỹ nhân về, hắn cứ từ từ mà chờ đi. . . . . . *** "Thức Câu!" Thấy thế, Đàm Chiêu Quân rốt cuộc bất chấp tức giận, lập tức nhào tới ôm lấy hắn: "Thức Câu? Thế nào? Không phải nói không có chuyện gì sao? Tại sao lại nôn ra máu? Quỷ Đầu Tử, sao lại thế này?!" "Đại khái là bị nội thương, hơn nữa cảm xúc quá mức kích động, tâm hoảng ý loạn, chân khí rối loạn, nội thương càng trầm trọng rồi." Quỷ Đầu Tử thoải mái nói một hơi. "Vậy làm sao bây giờ?" "Đương nhiên phải cho hắn an tâm tĩnh dưỡng! Bảo trì tâm tình vui vẻ là nhiệm vụ hàng đầu." "Ta ... không có việc gì, Chiêu Quân ... là ta không đúng, nàng... đừng tự trách..." Doãn Thức Câu hơi thở có chút suy yếu, hắn cũng không có bị nghiêm trọng như vậy, chỉ là bị một lượng khí vô hình đánh trúng ngực, giải tỏa khí tích tụ nơi ngực, đem máu ứ phun ra, chính là không biết tại sao đột nhiên toàn thân lại vô lực. "Được rồi, đừng nói nữa, hiện tại ta không giận chàng." Nàng vội vã trấn an. "Chàng ngồi đi, chúng ta trở về." "Giang Dung ... bọn họ đâu?" "Bị ta dùng mê dược hôn mê rồi, vừa mới ngã vào bên đường." Doãn Thức Câu thật sự không biết nên nói cái gì, đành phải nhắm mắt lại. "Chờ một chút nhớ phái người đem bọn họ khiêng trở về, lại cho người thông báo Tư Mã Thịnh đến đem Tư Mã Ấn trở về." ... Mời các bạn đón đọc Chiêu Quân Săn Chồng của tác giả Phức Mai.
Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng - Nam Quan Yêu Yêu
Mặc dù nam chính bộ truyện này bá đạo khát máu, nhưng lúc gặp sát tinh trong số mạng của mình, ác ma cũng dịu dàng… Hoắc Nhĩ Phi vốn cho rằng trên trời rớt xuống một cái bánh bao lớn, vui vui vẻ vẻ chạy đi nhận, thật sự không nghĩ đến trên đất đào một hố to, cô vội vàng không kịp chuẩn bị mà “Rơi” vào. Cho đến tận bây giờ Hoắc Nhĩ Phi vẫn có cảm giác mình hận đại ma quỷ Thư Yến Tả đó, hận đến tận xương…, cho đến đau tận đáy lòng, sâu tận xương tủy như khắc cốt ghi tâm. Năm năm sau... Hai mẹ con gặp nhau: Lần đầu tiên khi Hoắc Nhĩ Phi nhìn thấy bé trai phấn điêu ngọc trác * ở công ty thì trong lòng thoáng qua một cảm giác khác thường, nhưng cô tự nói trong lòng, đây chẳng qua chỉ là ảo giác. (*) phấn điêu ngọc trác: Cụm từ dùng để miêu tả những đứa bé trắng nõn, mềm mịn. Lần thứ hai khi gặp lại bé trai đáng yêu đó thì cô chỉ cảm thấy hết sức thân thiết, nhưng một câu nói của bạn tốt Tuyết Nghê khiến cho cô lập tức sợ ngây người. Phi Phi, lúc cậu bé cười lên, mắt giống cậu lắm đó! Không phải con riêng của cậu chứ! Hoắc Nhĩ Phi hoàn toàn hoảng hốt… Thư Nhị thiếu cường thế khí phách thay đổi sách lược, lần nữa theo đuổi vợ yêu bỏ nhà ra đi năm năm. Ở lễ đính hôn xuất hiện một người đàn ông quyến rũ, khiến mọi người nhìn thấy ngây người, mà Phi Phi thân là nữ chủ nhân, càng thêm nhìn đến mắt choáng váng, không thể nào, sao anh ta lại xuất hiện ở đây! Nụ hôn sau năm năm kia, để cho cô hoàn toàn tỉnh táo, ác ma đã trở lại! Vậy mà, dần dần khi ở chung, cô phát hiện ác ma cũng không phải ác ma, có lúc dịu dàng khiến cô say mê… Note: Chuyện này nam chính không sạch, không thích đừng nói lời cay đắng   *** “Nếu không chờ sau khi Bảo Bảo lớn lên đưa con bé đến trường học nữ sinh ở nước Anh đi, tuyệt đối để cho con bé biến thành một thục nữ điển hình.” Thư Yến Tả biết mèo nhỏ luôn nói chua ngoa như thế nhưng tấm lòng như đậu hũ, cho nên cố ý khích bác cô. “Đừng, giáo dục như vậy không thích hợp với Bảo Bảo, sẽ làm con bé nhịn hỏng.” Hoắc Nhĩ Phi lập tức đau lòng con gái. Thư Yến Tả sớm biết mèo nhỏ có thể nói như vậy, ôm cô, nói sang chuyện khác, “Mấy ngày nữa chính là sinh nhật hai tuổi của hai đứa, không phải em nói muốn đón cha mẹ sao?” “A... Cha mẹ vẫn nhắc tới hai đứa rất lâu, lần này em muốn đón cha mẹ đến đây ở lâu một khoảng thời gian.” “Phòng trong nhà còn nhiều, [email protected] em quyết định là được rồi.” Thư Yến Tả cưng chiều nói. Hoắc Nhĩ Phi chui vào trong ngực ông xã, “Tuyết Nghê bảo ngày mai sẽ mang Tinh Tinh cùng trở lại, chỉ có điều hai năm rồi, đại ca anh ấy vẫn còn chưa tỉnh...” “Anh ấy sẽ tỉnh, anh ấy không chịu bỏ lại chúng ta đâu.” Thư Yến Tả tin tưởng đại ca nhất định sẽ tỉnh lại. “Ừ, anh ấy sẽ không nỡ bỏ lại Tuyết Nghê và Tinh Tinh.” ... Mời các bạn đón đọc Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng của tác giả Nam Quan Yêu Yêu.